Người Tình Trí Mạng
Chương 175: Quá bướng bỉnh rồi [2206 chữ]
Tôi là Hạ Trú, chính là Hạ Trú mà mọi người hay suy đoán và nghe nói
Ký ức sẽ luân phiên thay thế nhau, đại não giống như một cỗ máy tinh vi, luôn lặng lẽ lấy ký ức mới làm khuất lấp ký ức cũ.
Nhưng ai cũng nói, nếu trong một bức tranh có sự tồn tại của mùi hương, vậy thì sẽ khắc ghi trong não bộ, một đời một kiếp cũng khó mà quên được. Hội trường tầng hai khách sạn Skyline, có thể nói là xứng danh hội trường xa hoa tráng lệ nhất khu vực Trung Quốc đại lục. Cứ nói riêng hôm nay, cả một hội trường giống như đại dương lúc về đêm. Lớp tinh thể dưới sàn chảy tràn khắp bốn hướng đều được thay bằng màu xanh dương đậm, lại có những chấm nhỏ điểm xuyết giống như sao xa lấp lánh. Không khác gì đang có một dải Ngân Hà chạy xung quanh hội trường. Màu trời đêm và màu xanh dương hô ứng với nhau, vừa thần bí vừa hùng vĩ.
Trong không khí có mùi hương của rượu ngon, hòa trộn với mùi hương nồng đêm đầu hạ.
Nhưng cũng không bằng mùi hương của Hạ Trú.
Cô như vừa bước ra từ giữa đại dương. Hai màu xanh dương và lam hổ phách đan cài vào nhau trên chiếc váy dạ hội càng tôn lên nước da trắng sáng của cô, tựa một vầng trăng tròn, lại giống như mỹ nhân ngư. Rất ít người mặc được một chiếc váy với tông màu như vậy, bởi vì một sắc màu quá đậm ắt phải được khoác lên người một cô gái đủ độ bí ẩn và thâm trầm mới có thể thể hiện được nét đẹp của nó. Một chiếc thắt lưng tông đen càng khiến eo cô thon thả như có thể vừa nắm một bàn tay.
Vạt váy thướt tha cùng với bước chân, đôi chân dài trắng trẻo vẫn thấp thoáng hiện ra, trong nét thần bí lại có thêm một sự mê hoặc.
Nhưng điểm tuyệt diệu của chiếc váy này phải kể đến hai vạt lụa đen cân đối, rủ xuống hai bên cơ thể, trên vạt lại có chiếc đai rộng màu xanh đậm, bên trên có những bông hoa nhỏ thêu tay. Là sự kết hợp giữa phương Đông và phương Tây, trong nét dịu dàng có vài phần phóng khoáng.
Lục Đông Thâm đứng trên sân khấu nhìn chăm chú, cứ có cảm giác như cả trời đất này đã bị biển xanh nuốt chửng, còn cô chính là tia sáng lóe lên giữa vùng biển ấy.
Chiếc váy này được anh đặt riêng cho cô từ lần trước. Khi ấy, nhà thiết kế hỏi anh có yêu cầu gì không. Anh suy nghĩ rồi trả lời: Quyến rũ, cởi mở.
Nhà thiết kế lập tức cười và hỏi: Trên đời còn có một cô gái như vậy ư?
Anh chỉ mỉm cười không nói.
Khi còn chưa gặp cô, anh cũng không tin trên đời này lại có một cô gái như vậy. Quyến rũ mà không lẳng lơ, cởi mở lại rất quỷ quái. Sự phong tình của phái nữ và sự phóng khoáng của phái nam đều tập trung trong một con người.
Sau khi làm xong chiếc váy này, anh liền nghĩ, đây chính là chiếc váy lễ phục thuộc về cô. Có sự mê hoặc của Hạ Trú, có sự bất kham của Tưởng Ly.
Bây giờ nhìn thấy cô như vậy, anh luôn cảm thấy cô gái hiếm có khó gặp trên đời đã bước ra từ biển như thế, từ tranh như thế, kèm theo đó là hương thơm thanh nhã của cô.
Đây được coi là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc váy.
Còn nhớ khi ở Thương Lăng, anh từng vô tình nghe thấy Tưởng Tiểu Thiên nhắc đến cô trong câu chuyện với người khác: Tưởng gia của chúng tôi ấy à chỉ là không thèm mặc váy thôi. Bây giờ chị ấy hay mặc đại quần bò áo phông mà còn tuấn tú thế, mặc váy thì còn dữ dội đến mức nào? Đẹp cực luôn.
Lúc đó anh đã nghĩ, đừng nghĩ Tưởng Tiểu Thiên cứ khoe khoang suốt ngày nhưng riêng câu này thì rất có mắt nhìn người.
Hạ Trú đi thẳng lên sân khấu, hoàn toàn không để ý những lời thì thầm xì xào dưới sân khấu.
Ánh đèn miên man như sóng biển, hòa cùng ánh đèn dưới sàn hắt lên bóng hai con người trên sân khấu. Một người mặc váy dài là cô, một người mặc áo vest là anh, cực kỳ nổi bật.
Lục Đông Thâm đứng thẳng người, tay đút túi quần, nhìn cô trầm mặc không nói.
Hạ Trú tiến lên trước một bước. Lục Đông Thâm vẫn đứng im bất động, mặc cho cô tiến lên, ánh mắt anh từ đầu tới cuối khóa chặt trên mặt cô.
Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi: “Lục Đông Thâm, vậy anh có yêu em không?”
Phong thái gan dạ, dũng cảm này quả thực khiến những người bên dưới đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, lại có những tiếng trầm trồ vang lên. Các phóng viên mắt sáng rực lên, vô số ống kính chĩa chuẩn lên sân khấu. Cô gái này đang chủ động bày tỏ tình cảm sao?
Tần Tô ở dưới sân khấu trầm tĩnh quan sát cảnh tượng này.
Ngồi bên cạnh bà là Lục Chấn Dương. Ông cũng không thể hiện thái độ gì, ánh mắt bình thản, khó mà đoán được tâm sự bên trong. Ngược lại là mấy vị cổ đông, có người nhíu mày, có người cố nén giận, mỗi người một cảm xúc.
Trước mặt hai người họ dựng một cây micro, vốn dĩ được dùng để Lục Đông Thâm phát biểu. Bây giờ, câu nói này của Hạ Trú truyền đi rất sắc nét, mà câu trả lời của Lục Đông Thâm ắt cũng sẽ vang vọng khắp hội trường này.
Anh không né tránh, ánh mắt cũng không sửng sốt, thậm chí một tia do dự cũng không có. Anh chỉ đáp lại một chữ: Yêu.
Dưới sân khấu có dấu hiệu của sự bùng nổ. Những tiếng kêu ngỡ ngàng như những con sóng ngầm dưới đáy biển đang va đập vào nhau và vang vọng lại.
Trong đôi mắt Hạ Trú cũng có những tia sáng đang chuyển động, nhảy nhót, của niềm vui mừng và niềm hạnh phúc. Cô mặc kệ những lớp sóng bất ngờ đang vần vũ dưới sân khấu, chỉ nhìn thẳng vào Lục Đông Thâm và hỏi tiếp: “Vậy anh có đồng ý làm người đàn ông của em suốt cuộc đời này không? Tin tưởng em, bảo vệ em, không còn những suy nghĩ khác nữa, cũng không có người phụ nữ nào khác nữa.”
Câu hỏi này có phần trực tiếp và táo bạo.
Ánh mắt Lục Đông Thâm thâm trầm đi vài phần, nhưng khóe miệng anh vẫn không kìm được mà rướn lên. Anh nói: “Đồng ý.”
Dưới sân khấu hoàn toàn bùng nổ.
Họ biết rõ về Lục Đông Thâm. Đường đường con trưởng của Chủ tịch Lục Môn, chiến thần của chốn thương trường sóng gió đâu phải người như vậy. Lục Môn tuy rằng từ nhiều năm về trước đã di cư ra nước ngoài, nhưng vẫn giữ những lễ giáo truyền thống nhất. Con cái Lục Môn từ nhỏ đã trưởng thành trong sự giáo dục nền nếp và phép tắc nghiêm khắc ấy, dĩ nhiên luôn hành xử lịch sử, phép tắc, chu toàn, chừng mực. Lục Đông Thâm ở trong mắt người ngoài tất nhiên cũng là một người nói và làm theo chuẩn mực như thế.
Nhưng hôm nay, một chuyện không hợp quy tắc như vậy cũng có thể xảy ra, hơn nữa còn xảy ra tại một buổi tiệc mừng công chính thức như vậy.
Ngay cả đám phóng viên cũng như phát điên vậy, vừa thốt lên sửng sốt vừa giơ vội ống kính, chỉ sợ bỏ lỡ mất dù là một chi tiết nhỏ.
Hạ Trú mím môi cười khẽ, nghiêng đầu: “Anh phải nghĩ kỹ đấy. Có em rồi anh sẽ không được dây dưa lằng nhằng với bất kỳ cô gái nào khác. Trong mắt em không cho phép có một hạt cát nào. Em sẽ không nhẫn nhịn nhường bước như các cô gái khác, ép em vào đường cùng em sẽ dùng dao đấy.”
Ánh mắt Lục Đông Thâm dịu dàng: “Nghĩ kỹ rồi.”
Lòng Hạ Trú ấm áp vô cùng. Cô không kìm được lòng mình, níu chặt lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh: “Em yêu anh.”
Lục Đông Thâm cảm động.
“Nhưng, phải làm sao đây?” Hạ Trú hạ giọng xuống rất thấp: “Xông vào đây rồi em mới biết hôm nay có không ít nhà báo xuất hiện.”
Lục Đông Thâm phì cười vì cô. Anh ôm lại cô, đưa tay vỗ vỗ lên gáy cô: “Bướng bỉnh quá rồi.”
“Em mặc kệ, anh giải quyết đi.” Cô vùi mặt vào cổ anh: “Cảnh Ninh nói sắc mặt của anh không tốt lắm, em chỉ nghĩ đến việc tuyệt đối không được chọc cho anh giận nữa nên đã tức tốc lao tới đây.”
“Được.” Anh cười khẽ.
Dưới sân khấu, có phóng viên không nhẫn nhịn được nữa: “Tổng giám đốc Lục, vị này là… Hạ Trú?”
Liên quan đến chuyện Lục Đông Thâm và Hạ Trú từ lâu đã có tin đồn tại Skyline. Có người nói ở Thương Lăng, Lục Đông Thâm đã nổi giận vì hồng nhan, hồng nhan này chính là Hạ Trú. Nhưng cũng có người nói, cô gái Lục Đông Thâm đưa về vốn không phải Hạ Trú, chẳng qua là lấy danh nghĩa của Hạ Trú mà thôi, chỉ để tiện cho việc thoát thân khỏi cuộc phân tranh ở Thương Lăng sau khi một dân anh chị qua đời. Thế nhưng, gần đây Lục Đông Thâm đã lớn tiếng tuyên bố sự tồn tại của Hạ Trú, nhất thời khiến cái tên Hạ Trú liên tục xuất hiện công khai trước mặt mọi người. Thế là mọi người cũng dần dần tin tưởng, cô thật sự là Hạ Trú.
Hạ Trú, người ngoài ngành hiểu biết không nhiều, nhưng các phóng viên chỉ cần hỏi thăm qua lại là sẽ biết. Một cô gái có quá nhiều yếu tố thần kỳ và đặc sắc, bây giờ, lại đang đứng ngay trên sân khấu.
Lục Đông Thâm buông cô ra, thoải mái đứng trước cái nhìn chăm chú của mọi người và nói: “Phải, cô ấy chính là Hạ Trú, nhà tạo hương mới nhậm chức của tập đoàn Lục Môn, trước mắt đang toàn quyền phụ trách công việc tạo hượng của tập đoàn Skyline tại Trung Quốc.”
Bên dưới lại rần rần một hồi. Các phóng viên rục rịch muốn đặt câu hỏi, cả đống những thắc mắc liên tục được tung ra, sắp không thể kiểm soát được tình hình nữa. Lục Đông Thâm giơ tay lên ngăn lại toàn bộ sự thiếu kiểm soát ấy, quay đầu khẽ nói với cô: “Em chào hỏi mọi người một tiếng đi, những việc còn lại để anh giải quyết.”
Hạ Trú âm thầm hít sâu một hơi. Giữa ánh sáng rực rỡ, cô nhìn thấy vài khuôn mặt, có người cô quen thuộc, cũng có người khiến cô hơi bất ngờ. Cô tiến lên trước, đứng sát cạnh Lục Đông Thâm, hướng mặt về phía micro và lên tiếng: “Tôi là Hạ Trú, chính là Hạ Trú mà mọi người hay suy đoán và nghe nói. Rất vinh hạnh có thể được đảm nhận vị trí nhà tạo hương của tập đoàn Lục Môn. Chuyện của tôi không quá phức tạp đến vậy, chỉ là không có việc gì nên ở nhà sống kín đáo ba năm giờ đã quay trở lại. Tôi nghĩ, liên quan đến việc này, một người bạn cũ ở dưới kia biết rất rõ.” Nói tới đây, cô hơi ngừng lại, ánh mắt xuyên qua hàng loạt các khách quý, nhìn thẳng vào một cô gái mặc váy trắng ở dưới sân khấu, rồi mỉm cười: “Đúng không, Quý Phi?”
~Hết chương 175~
Người Tình Trí Mạng
Ký ức sẽ luân phiên thay thế nhau, đại não giống như một cỗ máy tinh vi, luôn lặng lẽ lấy ký ức mới làm khuất lấp ký ức cũ.
Nhưng ai cũng nói, nếu trong một bức tranh có sự tồn tại của mùi hương, vậy thì sẽ khắc ghi trong não bộ, một đời một kiếp cũng khó mà quên được. Hội trường tầng hai khách sạn Skyline, có thể nói là xứng danh hội trường xa hoa tráng lệ nhất khu vực Trung Quốc đại lục. Cứ nói riêng hôm nay, cả một hội trường giống như đại dương lúc về đêm. Lớp tinh thể dưới sàn chảy tràn khắp bốn hướng đều được thay bằng màu xanh dương đậm, lại có những chấm nhỏ điểm xuyết giống như sao xa lấp lánh. Không khác gì đang có một dải Ngân Hà chạy xung quanh hội trường. Màu trời đêm và màu xanh dương hô ứng với nhau, vừa thần bí vừa hùng vĩ.
Trong không khí có mùi hương của rượu ngon, hòa trộn với mùi hương nồng đêm đầu hạ.
Nhưng cũng không bằng mùi hương của Hạ Trú.
Cô như vừa bước ra từ giữa đại dương. Hai màu xanh dương và lam hổ phách đan cài vào nhau trên chiếc váy dạ hội càng tôn lên nước da trắng sáng của cô, tựa một vầng trăng tròn, lại giống như mỹ nhân ngư. Rất ít người mặc được một chiếc váy với tông màu như vậy, bởi vì một sắc màu quá đậm ắt phải được khoác lên người một cô gái đủ độ bí ẩn và thâm trầm mới có thể thể hiện được nét đẹp của nó. Một chiếc thắt lưng tông đen càng khiến eo cô thon thả như có thể vừa nắm một bàn tay.
Vạt váy thướt tha cùng với bước chân, đôi chân dài trắng trẻo vẫn thấp thoáng hiện ra, trong nét thần bí lại có thêm một sự mê hoặc.
Nhưng điểm tuyệt diệu của chiếc váy này phải kể đến hai vạt lụa đen cân đối, rủ xuống hai bên cơ thể, trên vạt lại có chiếc đai rộng màu xanh đậm, bên trên có những bông hoa nhỏ thêu tay. Là sự kết hợp giữa phương Đông và phương Tây, trong nét dịu dàng có vài phần phóng khoáng.
Lục Đông Thâm đứng trên sân khấu nhìn chăm chú, cứ có cảm giác như cả trời đất này đã bị biển xanh nuốt chửng, còn cô chính là tia sáng lóe lên giữa vùng biển ấy.
Chiếc váy này được anh đặt riêng cho cô từ lần trước. Khi ấy, nhà thiết kế hỏi anh có yêu cầu gì không. Anh suy nghĩ rồi trả lời: Quyến rũ, cởi mở.
Nhà thiết kế lập tức cười và hỏi: Trên đời còn có một cô gái như vậy ư?
Anh chỉ mỉm cười không nói.
Khi còn chưa gặp cô, anh cũng không tin trên đời này lại có một cô gái như vậy. Quyến rũ mà không lẳng lơ, cởi mở lại rất quỷ quái. Sự phong tình của phái nữ và sự phóng khoáng của phái nam đều tập trung trong một con người.
Sau khi làm xong chiếc váy này, anh liền nghĩ, đây chính là chiếc váy lễ phục thuộc về cô. Có sự mê hoặc của Hạ Trú, có sự bất kham của Tưởng Ly.
Bây giờ nhìn thấy cô như vậy, anh luôn cảm thấy cô gái hiếm có khó gặp trên đời đã bước ra từ biển như thế, từ tranh như thế, kèm theo đó là hương thơm thanh nhã của cô.
Đây được coi là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô mặc váy.
Còn nhớ khi ở Thương Lăng, anh từng vô tình nghe thấy Tưởng Tiểu Thiên nhắc đến cô trong câu chuyện với người khác: Tưởng gia của chúng tôi ấy à chỉ là không thèm mặc váy thôi. Bây giờ chị ấy hay mặc đại quần bò áo phông mà còn tuấn tú thế, mặc váy thì còn dữ dội đến mức nào? Đẹp cực luôn.
Lúc đó anh đã nghĩ, đừng nghĩ Tưởng Tiểu Thiên cứ khoe khoang suốt ngày nhưng riêng câu này thì rất có mắt nhìn người.
Hạ Trú đi thẳng lên sân khấu, hoàn toàn không để ý những lời thì thầm xì xào dưới sân khấu.
Ánh đèn miên man như sóng biển, hòa cùng ánh đèn dưới sàn hắt lên bóng hai con người trên sân khấu. Một người mặc váy dài là cô, một người mặc áo vest là anh, cực kỳ nổi bật.
Lục Đông Thâm đứng thẳng người, tay đút túi quần, nhìn cô trầm mặc không nói.
Hạ Trú tiến lên trước một bước. Lục Đông Thâm vẫn đứng im bất động, mặc cho cô tiến lên, ánh mắt anh từ đầu tới cuối khóa chặt trên mặt cô.
Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi: “Lục Đông Thâm, vậy anh có yêu em không?”
Phong thái gan dạ, dũng cảm này quả thực khiến những người bên dưới đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, lại có những tiếng trầm trồ vang lên. Các phóng viên mắt sáng rực lên, vô số ống kính chĩa chuẩn lên sân khấu. Cô gái này đang chủ động bày tỏ tình cảm sao?
Tần Tô ở dưới sân khấu trầm tĩnh quan sát cảnh tượng này.
Ngồi bên cạnh bà là Lục Chấn Dương. Ông cũng không thể hiện thái độ gì, ánh mắt bình thản, khó mà đoán được tâm sự bên trong. Ngược lại là mấy vị cổ đông, có người nhíu mày, có người cố nén giận, mỗi người một cảm xúc.
Trước mặt hai người họ dựng một cây micro, vốn dĩ được dùng để Lục Đông Thâm phát biểu. Bây giờ, câu nói này của Hạ Trú truyền đi rất sắc nét, mà câu trả lời của Lục Đông Thâm ắt cũng sẽ vang vọng khắp hội trường này.
Anh không né tránh, ánh mắt cũng không sửng sốt, thậm chí một tia do dự cũng không có. Anh chỉ đáp lại một chữ: Yêu.
Dưới sân khấu có dấu hiệu của sự bùng nổ. Những tiếng kêu ngỡ ngàng như những con sóng ngầm dưới đáy biển đang va đập vào nhau và vang vọng lại.
Trong đôi mắt Hạ Trú cũng có những tia sáng đang chuyển động, nhảy nhót, của niềm vui mừng và niềm hạnh phúc. Cô mặc kệ những lớp sóng bất ngờ đang vần vũ dưới sân khấu, chỉ nhìn thẳng vào Lục Đông Thâm và hỏi tiếp: “Vậy anh có đồng ý làm người đàn ông của em suốt cuộc đời này không? Tin tưởng em, bảo vệ em, không còn những suy nghĩ khác nữa, cũng không có người phụ nữ nào khác nữa.”
Câu hỏi này có phần trực tiếp và táo bạo.
Ánh mắt Lục Đông Thâm thâm trầm đi vài phần, nhưng khóe miệng anh vẫn không kìm được mà rướn lên. Anh nói: “Đồng ý.”
Dưới sân khấu hoàn toàn bùng nổ.
Họ biết rõ về Lục Đông Thâm. Đường đường con trưởng của Chủ tịch Lục Môn, chiến thần của chốn thương trường sóng gió đâu phải người như vậy. Lục Môn tuy rằng từ nhiều năm về trước đã di cư ra nước ngoài, nhưng vẫn giữ những lễ giáo truyền thống nhất. Con cái Lục Môn từ nhỏ đã trưởng thành trong sự giáo dục nền nếp và phép tắc nghiêm khắc ấy, dĩ nhiên luôn hành xử lịch sử, phép tắc, chu toàn, chừng mực. Lục Đông Thâm ở trong mắt người ngoài tất nhiên cũng là một người nói và làm theo chuẩn mực như thế.
Nhưng hôm nay, một chuyện không hợp quy tắc như vậy cũng có thể xảy ra, hơn nữa còn xảy ra tại một buổi tiệc mừng công chính thức như vậy.
Ngay cả đám phóng viên cũng như phát điên vậy, vừa thốt lên sửng sốt vừa giơ vội ống kính, chỉ sợ bỏ lỡ mất dù là một chi tiết nhỏ.
Hạ Trú mím môi cười khẽ, nghiêng đầu: “Anh phải nghĩ kỹ đấy. Có em rồi anh sẽ không được dây dưa lằng nhằng với bất kỳ cô gái nào khác. Trong mắt em không cho phép có một hạt cát nào. Em sẽ không nhẫn nhịn nhường bước như các cô gái khác, ép em vào đường cùng em sẽ dùng dao đấy.”
Ánh mắt Lục Đông Thâm dịu dàng: “Nghĩ kỹ rồi.”
Lòng Hạ Trú ấm áp vô cùng. Cô không kìm được lòng mình, níu chặt lấy cổ anh, thì thầm bên tai anh: “Em yêu anh.”
Lục Đông Thâm cảm động.
“Nhưng, phải làm sao đây?” Hạ Trú hạ giọng xuống rất thấp: “Xông vào đây rồi em mới biết hôm nay có không ít nhà báo xuất hiện.”
Lục Đông Thâm phì cười vì cô. Anh ôm lại cô, đưa tay vỗ vỗ lên gáy cô: “Bướng bỉnh quá rồi.”
“Em mặc kệ, anh giải quyết đi.” Cô vùi mặt vào cổ anh: “Cảnh Ninh nói sắc mặt của anh không tốt lắm, em chỉ nghĩ đến việc tuyệt đối không được chọc cho anh giận nữa nên đã tức tốc lao tới đây.”
“Được.” Anh cười khẽ.
Dưới sân khấu, có phóng viên không nhẫn nhịn được nữa: “Tổng giám đốc Lục, vị này là… Hạ Trú?”
Liên quan đến chuyện Lục Đông Thâm và Hạ Trú từ lâu đã có tin đồn tại Skyline. Có người nói ở Thương Lăng, Lục Đông Thâm đã nổi giận vì hồng nhan, hồng nhan này chính là Hạ Trú. Nhưng cũng có người nói, cô gái Lục Đông Thâm đưa về vốn không phải Hạ Trú, chẳng qua là lấy danh nghĩa của Hạ Trú mà thôi, chỉ để tiện cho việc thoát thân khỏi cuộc phân tranh ở Thương Lăng sau khi một dân anh chị qua đời. Thế nhưng, gần đây Lục Đông Thâm đã lớn tiếng tuyên bố sự tồn tại của Hạ Trú, nhất thời khiến cái tên Hạ Trú liên tục xuất hiện công khai trước mặt mọi người. Thế là mọi người cũng dần dần tin tưởng, cô thật sự là Hạ Trú.
Hạ Trú, người ngoài ngành hiểu biết không nhiều, nhưng các phóng viên chỉ cần hỏi thăm qua lại là sẽ biết. Một cô gái có quá nhiều yếu tố thần kỳ và đặc sắc, bây giờ, lại đang đứng ngay trên sân khấu.
Lục Đông Thâm buông cô ra, thoải mái đứng trước cái nhìn chăm chú của mọi người và nói: “Phải, cô ấy chính là Hạ Trú, nhà tạo hương mới nhậm chức của tập đoàn Lục Môn, trước mắt đang toàn quyền phụ trách công việc tạo hượng của tập đoàn Skyline tại Trung Quốc.”
Bên dưới lại rần rần một hồi. Các phóng viên rục rịch muốn đặt câu hỏi, cả đống những thắc mắc liên tục được tung ra, sắp không thể kiểm soát được tình hình nữa. Lục Đông Thâm giơ tay lên ngăn lại toàn bộ sự thiếu kiểm soát ấy, quay đầu khẽ nói với cô: “Em chào hỏi mọi người một tiếng đi, những việc còn lại để anh giải quyết.”
Hạ Trú âm thầm hít sâu một hơi. Giữa ánh sáng rực rỡ, cô nhìn thấy vài khuôn mặt, có người cô quen thuộc, cũng có người khiến cô hơi bất ngờ. Cô tiến lên trước, đứng sát cạnh Lục Đông Thâm, hướng mặt về phía micro và lên tiếng: “Tôi là Hạ Trú, chính là Hạ Trú mà mọi người hay suy đoán và nghe nói. Rất vinh hạnh có thể được đảm nhận vị trí nhà tạo hương của tập đoàn Lục Môn. Chuyện của tôi không quá phức tạp đến vậy, chỉ là không có việc gì nên ở nhà sống kín đáo ba năm giờ đã quay trở lại. Tôi nghĩ, liên quan đến việc này, một người bạn cũ ở dưới kia biết rất rõ.” Nói tới đây, cô hơi ngừng lại, ánh mắt xuyên qua hàng loạt các khách quý, nhìn thẳng vào một cô gái mặc váy trắng ở dưới sân khấu, rồi mỉm cười: “Đúng không, Quý Phi?”
~Hết chương 175~
Người Tình Trí Mạng
Đánh giá:
Truyện Người Tình Trí Mạng
Story
Chương 175: Quá bướng bỉnh rồi [2206 chữ]
8.2/10 từ 34 lượt.