Người Tình Trí Mạng

Chương 155: Cô ấy sai có tôi gánh vác [2487 chữ]

Nếu công thức cũ đã không có vấn đề gì, vậy thì cứ tiếp tục cho sử dụng đi.

Cường tâm thảo không hề đáng sợ, thứ đáng sợ là Lycorin được tạo thành sau khi các thành phần kết hợp với nhau. Công thức của cả khu vực Trung Quốc đại lục là thống nhất. Tuy rằng trong công thức của các khu vực khác cũng có Cường tâm thảo, nhưng tổ hợp mùi hương không phức tạp như trong phòng làm việc của Lục Đông Thâm. Sở dĩ bị Tưởng Ly tra ra có Lycorin hoàn toàn là vì trước đó loại thuốc lá anh hút có phản ứng với Cường tâm thảo.

Chính những chi tiết nhỏ nhặt không đáng nói này mới khiến Tưởng Ly toát mồ hôi lạnh. Từ lâu cô đã cảm thấy chuyện này hoàn toàn nhắm vào Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm để mặc cô nắm lấy tay mình, cũng lờ đi tất cả những ánh mắt có phần khác lạ của những con người đang ngồi trong phòng. Anh nhìn sang Karen và hỏi: “Đã lấy mấy mẫu ở khu vực Trung Quốc đại lục mang qua?”

“Bởi vì chuyện này có liên quan tới anh, thế nên phàm là những công thức có mặt tại các khách sạn của Skyline chúng tôi đều đã trích xuất mẫu. Marcus, đây là một việc làm rất tốn thời và công sức.” Karen nói chuyện vô cùng thẳng thắn và gãy gọn, ánh mắt hướng thẳng về phía Tưởng Ly: “Tôi biết, các nhà tạo hương luôn có những chiếc mũi cực thính, nhất là cô Hạ đây. Trước kia tôi cũng đã nghe ít nhiều về tài năng của cô Hạ. Nhưng có lẽ cô chưa hiểu hết về mức độ uy tín của phòng kiểm nghiệm Lục Môn chúng tôi trên phạm vi toàn thế giới. Lục Môn sở hữu những nhà điều chế hương hàng đầu, và rất nhiều phòng thực nghiệm mùi hương của nhiều sản phẩm xa xỉ dưới quyền Lục Môn đều phải được phòng kiểm nghiệm của chúng tôi xét duyệt mới được. Tất cả các loại máy móc chúng tôi sử dụng trong kiểm tra kiểm nghiệm cũng đều là các loại máy đắt tiền, được dày công nghiên cứu nhiều năm trời. Còn theo tôi được biết, cách đây không lâu cô Hạ từng bị cảm cúm.”

Cảm cúm là điều tối kỵ nhất đối với một người phân tích mùi hương, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới việc phán đoán mùi hương. Tưởng Ly không ngờ đối phương lại nắm tỉ mỉ mọi chuyện như vậy trong quá trình điều tra, ngay cả tình hình của bản thân cũng bị liệt vào danh sách âm thầm kiểm tra.

Cô đang định lên tiếng thì nghe thấy Lục Đông Thâm nói: “Cô ấy bị cảm cúm sau khi đưa ra kiến nghị sửa chữa và xây dựng lại công thức, hơn nữa còn không quá nghiêm trọng.”

Đây cũng chính là những gì Tưởng Ly muốn nói. Hôm đó cô gần như bị lạnh cóng người lúc ở trong đoàn phim. Sau khi Lục Đông Thâm tới đón và đưa cô về thành phố, ngày hôm sau cô đích thực cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng cũng chỉ là hơi nặng đầu và choáng váng một chút, còn lâu mới nặng tới mức độ phải uống thuốc hay đi tiêm. Hơn nữa, là một người làm lĩnh vực liên quan đến mùi hương, sao cô không nắm rõ quy tắc ngành chứ. Đừng nói là chỉ cảm sơ sơ, cho dù bị cảm nặng cũng không được tùy tiện sử dụng thuốc Tây.

Lần đó cũng coi như cô may mắn, chỉ uống một chút nước nóng là đã ổn hơn.

Có lẽ Karen không ngờ Lục Đông Thâm lại thẳng thắn đỡ lại như thế nên cô ta hơi sững người lại giây lát. Lục Khởi Bạch nãy giờ vẫn giữ thái độ im lặng lúc này lên tiếng: “Hiện tại công thức đang tồn tại những quan điểm bất đồng. Lấy an toàn làm trên hết, dự án Giang Nam xuân của chúng tôi sẽ không sử dụng các công thức có trong khách sạn Skyline.”

Karen ít nhiều có phần không vui, Denny thì bật cười: “Ý của anh là sẽ nhập khẩu các sản phẩm từ bên ngoài?”


Lục Khởi Bạch ung dung điềm đạm, nhìn thẳng vào khuôn mặt Tưởng Ly: “Tôi tin rằng giám đốc Hạ đây đã có cho mình một phương án pha chế tốt nhất.”

Tiếc là Denny hoàn toàn không cho Tưởng Ly một cơ hội để lên tiếng. Anh ta phản bác lại lời nói của Lục Khởi Bạch: “Việc này e là không được. Vì không kiểm tra ra được bất kỳ vấn đề nào từ công thức cũ, thế nên yêu cầu của tổng bộ là tiếp tục sử dụng nó. Nếu công thức mới muốn được sử dụng thì chí ít phải thông qua quy trình xét duyệt nghiệm thu trên nửa năm của tổng bộ chứ không thể trực tiếp đem ra sử dụng.”

Lục Khởi Bạch khẽ mỉm cười: “Trong chuyện này có lẽ đã xảy ra nhầm lẫn gì đó. Tôi đã tự mình chứng kiến năng lực của giám đốc Hạ. Thế nên, tôi không tin cô ấy có thể sai lầm.”

Câu nói này thật là thẳng thắn.

Dương Viễn ngồi bên cạnh mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, như đang đăm chiêu lắm. Lục Đông Thâm hơi nheo mắt lại, giữ im lặng. Ngược lại Tưởng Ly ít nhiều có phần sửng sốt, không ngờ là Lục Khởi Bạch lại lên tiếng nói đỡ cho mình.

Denny nghe ra ý tứ đằng sau lời nói của Lục Khởi Bạch. Anh ta thu lại vẻ bắng nhắng của mình, nghiêm mặt: “Kể từ ngày trung tâm kiểm nghiệm của chúng tôi được thành lập, chúng tôi đã tiếp nhận tổng cộng trên 136.500 công thức khác nhau, tỷ lệ kiểm nghiệm sai là 0%. Uy tín không phải là thứ chúng tôi tự bịa ra hoặc tự nhận vào người, đó là thành tích chúng tôi gây dựng từng chút một từ mồ hôi công sức và thái độ làm việc chuyên nghiệp.”

Karen cũng hùa theo: “Không sai, việc của chúng tôi là kiểm nghiệm, chúng tôi không lo các việc khác. Nếu giám đốc Hạ có ý đồ gì khác, tôi nghĩ cô cũng tốt nhất không nên giở trò trong công thức, dù sao thì việc kiểm nghiệm công thức cũng không phải là trò đùa con nít.”

“Cô nói vậy là có ý gì?” Tưởng Ly không nhịn được nữa, đập bàn đứng dậy, con ngươi như bùng cháy dữ dội.

Karen không ngờ được Tưởng Ly lại đập bàn đứng lên, cô ta đã giật nảy mình vì thái độ hằm hằm hung dữ của cô, rất lâu không bật ra được câu nào.

Lục Đông Thâm quay đầu nhìn cô: “Em cứ ngồi xuống đi đã.”

“Lục Đông Thâm.” Tưởng Ly hạ giọng xuống rất thấp.



Tưởng Ly kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng xuống, đành ngồi lại xuống ghế.

Tất cả mọi người đều đang hướng ánh mắt về phía Lục Đông Thâm.

Lục Đông Thâm nhìn sang Denny: “Nếu công thức cũ đã không có vấn đề gì, vậy thì cứ tiếp tục cho sử dụng đi.”

Tưởng Ly quay ngoắt đầu sang, bàng hoàng nhìn anh.

Lục Đông Thâm không nhìn cô mà chuyển sang nhìn Lục Khởi Bạch: “Tất cả các sản phẩm sử dụng hằng ngày của Giang Nam xuân cũng phải áp dụng cùng một công thức thống nhất với Skyline.”

“Được.” Lục Khởi Bạch lên tiếng.

Tưởng Ly cuộn chặt tay lại thành nắm đấm, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cô nhìn chằm chằm Lục Đông Thâm, nghiến răng: “Anh không tin em ư?”

Lục Đông Thâm đẩy tập tài liệu ra trước mặt cô: “Các con số ở trên này không thể làm giả được.”

Bờ môi của Tưởng Ly mím lại càng lúc càng chặt hơn, bên trong đôi đồng tử như đang chứa hai quả bom nguyên tử, lúc nào cũng chỉ chực phát nổ. Dương Viễn ngồi đối diện cô, nhìn thấy rất rõ ràng, vội vàng ra mặt hòa hoãn bầu không khí: “Tôi thấy hay là thế này đi, chuyện này chúng ta sẽ tiếp theo bàn bạc thêm, xem có thể…”

“Không cần đâu, công thức sẽ được đưa vào sử dụng bình thường, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc phối hợp vận hành của các bộ phận khác.” Lục Đông Thâm ngắt ngang lời nói của Dương Viễn, thái độ cứng rắn vô cùng.

Câu nói này của anh đã trở thành lý do cuối cùng khiến Tưởng Ly sụp đổ. Cô vốn dĩ nghĩ rằng anh chắc chắn sẽ đứng về phía cô, bây giờ sau tình huống này đủ để chứng tỏ anh hoàn toàn không tin tưởng suy đoán của cô.


Giống như bị cả đám người tát thẳng vào mặt, Tưởng Ly cảm thấy xấu hổ và khó nhẫn nhịn, trái tim lại đau đớn vô cùng. Người đàn ông luôn miệng nói rằng sẽ bảo vệ cô bây giờ lại không nể tình, thị phi bất phân. Các hành xử kiên quyết của anh giống như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim cô vậy.

Mọi cảm xúc trong cô không thể kìm nén được nữa. Cô đứng bật dậy, ném tập tài liệu trong tay lên cao: “Quăng mẹ nó cái công thức chó má của các người đi!” Dứt lời, cô đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đặc biệt là Dương Viễn. Anh ấy giơ tay lên lau trán, mồ hôi lạnh túa ra ầm ầm.

Chỉ có Lục Đông Thâm, dường như đã sớm dự liệu được Tưởng Ly sẽ thể hiện thái độ này. Mặt anh vẫn không hề đổi sắc, từng đường nét trnê khuôn mặt cũng không hiện lên chút ấm áp nào. Anh nhìn về phía Denny: “Liên quan đến chuyện công thức cũ, tôi sẽ đích thân báo cáo với tổng bộ.”

Denny hơi nhướng mày: “Chuyện này nên để giám đốc Hạ thực hiện thì phải? Dẫu sao thì cô ta cũng nên chịu trách nhiệm với sự việc lần này.”

Ánh mắt Lục Đông Thâm nhìn anh ta trở nên nghiêm hẳn: “Hạ Trú là người của tôi, anh muốn bắt cô ấy chịu trách nhiệm chuyện gì? Cho dù cô ấy làm sai, cũng là tôi chịu trách nhiệm, anh còn gì không yên tâm đây?”

Denny nghẹn lời, rất lâu sau mới nói: “Có anh chịu trách nhiệm, đương nhiên rất yên tâm.”

***

Tưởng Ly gọi một suất đủ món.

Cách tập đoàn Skyline một con đường, trong một quán ăn nhỏ góc Đông Bắc với diện tích chỉ khoảng sáu, bảy chục mét vuông. Ông chủ là người Trùng Khánh, nấu những món ăn rất ngon. Giá thức ăn ở đây lại khá rẻ, thích hợp với mức sống cơ bản của mọi người trong khu vực này, thế nên cứ tới buổi trưa là quán đông khách khủng khiếp.

Lúc trước Tưởng Ly từng được Julia gợi ý tới đây ăn một lần, hôm nay cô vác theo cả một bụng tức kéo Julia cùng đi ăn. May mắn thay họ tìm được một bàn trống. Các bàn khác cùng lắm chỉ gọi món theo đũa. Tưởng Ly đầy rẫy phẫn nộ không biết trút đi nơi nào, lúc gọi món cô đã nhét cả cuốn thực đơn vào trong lòng bà chủ quán: “Cho một suất đầy đủ các món.”

Bà chủ quán sững sờ: “Tất cả… các món trong thực đơn sao?”

Tưởng Ly đập bàn: “Đúng vậy!”

Kết quả, ông chủ đã thật sự làm đầy đủ các món có trong thực đơn, riêng bàn thôi đã phải ghép thêm cho cô bốn cái, chèn ép tới độ các khách hàng khác lên tiếng oán trách. Nhưng đa phần họ tò mò về việc cô gái bé nhỏ này đã chịu đả kích gì hơn.

Julia nhìn chằm chằm cả bàn thức ăn, đau đầu chết đi được. Cô ấy thì thầm với Tưởng Ly: “Giám đốc Hạ, nhiều món thế này chúng ta cũng ăn không hết đâu…”

Tưởng Ly nắm chặt đôi đũa: “Không ăn hết thì gọi về tặng cho mấy người đồng nát sắt vụn ngoài kia!”

Julia cũng không hiểu cô đang bị làm sao, lòng vô cùng hoang mang. Cô ấy đã ăn uống trong nhà ăn công ty rồi, làm gì còn dạ dày ăn thêm cả đống thức ăn như thế này nữa. Nhưng cô ấy cũng không dám không nghe theo lời Tưởng Ly. Đang trong lúc bứt rứt thì chuông di động vang lên, Julia vội vàng bắt máy rồi ngay sau đó đứng thẳng dậy: “Đúng đúng đúng, à dạ, vâng, tôi sẽ ra cửa đón.”

Ngắt máy rồi, không đợi Tưởng Ly hỏi thêm một câu, Julia đã chạy bay biến như một làn khói.

Tưởng Ly cũng không còn tâm tư quan tâm xem Julia vừa nhận điện thoại của ai. Cô bẻ đôi đũa gỗ dùng một lần ra, cọ cọ hai cây đũa vào với nhau để gạt bỏ hết xơ đũa, rồi cắm cúi ngồi ăn.

Ăn được vài miếng, cô bỗng cảm giác ánh sáng phía đối diện bị che khuất.

Cô ngước lên nhìn, hóa ra là Lục Đông Thâm tới, vừa ung dung tự tại ngồi xuống đối diện cô…

~Hết chương 155~

Người Tình Trí Mạng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Tình Trí Mạng Truyện Người Tình Trí Mạng Story Chương 155: Cô ấy sai có tôi gánh vác [2487 chữ]
8.2/10 từ 34 lượt.
loading...