Người Tình Trí Mạng
Chương 144: Tôn thiếu đang khen em [3018 chữ]
Có lúc lựa chọn chết đi là vì họ muốn bảo vệ những người còn sống.
Gió xuân vẫn vậy, chỉ là vật đổi sao dời.
Khi ấy, cũng là khoảng đầu xuân như thế này, ngay cả ánh nắng chiều cũng rất giống nhau.
Sau vườn nhà thầy trồng một cây lê già to bằng vòng ôm của hai người, nghe nói nó đã có tuổi đời hơn bảy trăm năm rồi. Vào mùa cỏ mướt xanh, chim bay dập dìu, một cây lê lại trắng xóa như tuyết. Chỉ cần một cơn gió thổi qua là tuyết rụng đầy mặt sân.
Cô vốn là người lười biếng, những lúc rảnh rỗi thích nhất là nằm bò trên chiếc bàn trúc nghe thầy hát “Lê hoa tụng”, điệu khúc miên man vang vọng, xa xôi như tiếng hát tận phương trời. Lại hít hà thấy đâu đây mùi trà đỏ thanh mát, ngọt ngào. Thi thoảng có bông hoa lê rơi xuống nước trà, khiến cho hương trà lại tinh khiết thêm phần nào.
Chỉ có điều, mỗi lần để cô nghe xong, thầy lại chọc vào đầu cô và nói: Con ấy à, nếu biết học hành nghiêm túc, còn hát hay hơn cả thầy đấy.
Cô bèn cười hì hì đáp: Thầy mãi mãi là thầy, học trò không thể bằng thầy được.
Thầy bị cô chọc tức đến dở khóc dở cười, bèn tặng cho cô một: Mồm mép lém lỉnh.
Cây hoa lê ấy ở ngay bên cạnh sân khấu.
Là một sân khấu đơn giản được dựng lên ở vườn sau, bình thường làm nơi luyện giọng cho ba người họ. Sau khi thầy ca xong sẽ tự tay cầm roi, nghiêm khắc chỉ dạy họ lên sân khấu luyện hát. Thương Xuyên là người tích cực nhất. Cô và Tả Thời thì thường xuyên phải ép, nhất là cô. Nhưng bất luận cô nghịch ngợm thế nào thì cây roi trên tay sư phụ cũng chưa một lần vụt vào người cô.
Ngược lại, Tả Thời đã chịu giúp cô không ít đòn roi.
Ban đầu Tả Thời kháng nghị, thầy liền nói: Xét về giới tính, con là đàn ông, phải chịu là lẽ đương nhiên; Xét về thứ bậc, con làm anh, lại càng phải gánh đỡ. Thế nên cứ mỗi lần cô mắc lỗi, Tả Thời lại cười ha ha nói với thầy: Đánh con, đánh con đi.
Bài ca duy nhất mà Tả Thời hát khá suôn sẻ chính là “Bá vương biệt Cơ”. Nguyên do là vì, cô hát vai Ngu Cơ cực kỳ hay. Đã từng có mấy lần, Tả Thời hỏi cô: Em thích hát phần của Ngu Cơ như vậy là vì thích nhân vật này sao? Cô đáp rằng Ngu Cơ là nhân vật mà cô ghét nhất, phí hoài một diện mạo xinh đẹp trời ban, nhưng trong lòng lại chứa một trái tim khờ khạo. “Số trời sắp định”, tức là vẫn chưa định mà. Yêu một người đàn ông như Hạng Vũ, cũng có nghĩa là “muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó”. Nếu đổi lại là cô, cô sẽ nói với Hạng Vũ rằng “được sống luôn tốt hơn phải chết”, vừa có tuổi trẻ lại từng trải hàng trăm trận chiến, kiểu gì cũng sẽ có ngày vươn mình đứng dậy.
Tả Thời bèn cầm bút kẻ lông mày lên vẽ cho cô và nói: Có lúc lựa chọn chết đi là vì họ muốn bảo vệ những người còn sống. Sau đó anh ấy lại hỏi cô: Nếu một ngày anh chết rồi thì sao? Em sẽ thế nào?
Cô đã suy nghĩ rất lâu về câu hỏi này, cuối cùng trả lời anh: Em sẽ tiếp tục sống thay anh.
Tả Thời dường như rất mãn nguyện về câu trả lời của cô, bèn cười nói: Vậy là tốt.
Sau này, cô và Tả Thời cùng làm việc với nhau. Cô kiêu căng ngạo mạn, anh dịu dàng hòa nhã. Cô vẫn luôn nghĩ, nếu thật sự có một người gây ra chuyện vậy thì người đó chỉ có thể là cô. Nhưng có một ngày Tả Thời nói với cô: Anh đang làm một việc rất nguy hiểm. Hạ Hạ, nếu một ngày anh không còn nữa, em phải nhớ kỹ lời em từng nói.
Cho đến tận bây giờ, cuối cùng Tưởng Ly mới thừa nhận, không phải bản thân cô khinh thường Ngu Cơ mà vì cô không dám đối mặt với việc mình không có dũng khí lấy cái chết để tỏ rõ ý chí như nàng ấy. Tả Thời đã nhìn thấy chuyện sống chết, hiểu rõ bản chất của sự sống và ý nghĩa của cái chết. Còn cô thì lại ôm khư khư một triết lý nghe có vẻ nghị lực “thà được sống còn hơn” để bo bo giữ mình, sống tạm qua ngày.
Đến tận lúc ngồi vào trong xe, bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu chất vấn của Thương Xuyên.
Hy vọng chứ.
Dĩ nhiên là cô hy vọng Tả Thời có thể quay về.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, cô tình nguyện thay thế cho Tả Thời.
Áy náy giống như một khối u vẫn luôn tồn tại trong cơ thể cô hơn ba năm qua, trừ phi cắt thịt lọc xương, nếu không cả đời này nó vẫn sẽ đi theo cô, giày vò cô.
Nhiêu Tôn đỗ xe bên vệ đường, tắt máy, quay đầu nhìn cô.
Cô vẫn còn mơ mơ màng màng, ngây ngốc như người đang sống trong mộng, nhìn ra ánh đèn đường dài dằng dặc ngoài cửa xe, chẳng khác gì nhìn thấy những ngọn đuốc lập lòe rực sáng nơi địa ngục.
Nhiêu Tôn xoay người cô lại, sắc mặt nặng nề: “Hạ Hạ, em như vậy không ổn đâu.”
Rất lâu sau Tưởng Ly mới nghe rõ anh ấy đang nói gì, ánh mắt nhìn thẳng vào người đối diện rồi hỏi một câu khác: “Anh bảo, đó có phải Tả Thời không?”
“Hoang đường.” Nhiêu Tôn nhíu mày.
“Hoang đường…” Sắc mặt Tưởng Ly nhợt nhạt, cô gạt tay anh ấy ra, cả người như bị rút hết xương cốt: “Phải, tất cả đều quá hoang đường. Thế nên, ngược lại em hy vọng anh ấy có thể quay về!”
“Em tỉnh táo lại đi!” Nhiêu Tôn không vui: “Ba năm rồi, Hạ Hạ, đã ba năm rồi. Em còn muốn giày vò bản thân tới khi nào nữa?”
“Lẽ nào anh có thể thấy thanh thản trong lòng?” Tưởng Ly bất giác cao giọng.
Hơi thở của Tưởng Ly trở nên dồn dập, cô gào lên: “Nhiêu Tôn, anh chính là một kẻ điên!”
Nhiêu Tôn nổi điên, giữ chặt lấy cổ tay cô: “Vậy em bảo anh lúc đó phải làm thế nào? Giương mắt nhìn em chết hay sao? Nếu em đã sống được rồi thì hãy lý trí lên một chút cho anh! Em hãy nhớ lấy, Tả Thời mất tích rồi, tất cả đều đã qua rồi!”
“Đừng nói nữa, câm miệng!” Tưởng Ly hất tay anh ấy ra, bịt chặt hai tai, cả người co ro lại run rẩy. Cô không thể chịu nổi nhất chính là câu nói của Nhiêu Tôn “vì muốn tốt cho em”.
Nhiêu Tôn là một người như vậy. Chỉ cần cô rắn với anh ấy, anh ấy sẽ nổi nóng, phẫn nộ, tính khí còn bốc đồng hơn cả cô. Nhưng chỉ cần cô mềm xuống, ngọn lửa giận dữ trong lòng anh ấy cũng tan biến hết, giống như bây giờ vậy. Tưởng Ly như bị ai nhổ hết toàn bộ gai nhọn trên người, máu từ mỗi mắt gai rả rích chảy xuống. Anh ấy không đành lòng, bèn kéo cô lại, ôm vào lòng, ngữ khí dịu dàng: “Được được được, anh sẽ không nói gì nữa cả. Tất cả mọi chuyện hãy giao cho anh điều tra, em đừng suy nghĩ gì nữa.”
Nhưng chung quy nội tâm Tưởng Ly vẫn rối như tơ vò. Cô đẩy anh ấy ra, giơ tay định mở cửa.
“Em lại định làm gì? Em không thể ngồi yên một lúc hay sao?” Nhiêu Tôn lại nổi giận, kéo giật cánh tay cô lại.
Tưởng Ly liều mạng rút về: “Em về nhà!” Cô muốn trở về xem lại chiếc khăn tay màu đen đó liệu có vô duyên vô cớ xuất hiện trở lại không. Hôm đó, cô đã vứt nó đi rồi.
Nhiêu Tôn nghe xong bèn ấn chặt cô xuống ghế, thắt dây an toàn rồi hằn học nói: “Anh đưa em về! Với dáng vẻ này của em làm gì có tài xế nào dám chở?”
“Em không cần anh chở!”
“Không cần anh chở, anh sẽ đâm cả người cả xe vào cây luôn đấy. Em có tin không?” Nhiêu Tôn nghiêm giọng quát: “Em hiểu anh nhất mà, chuyện này anh nói được là làm được!”
Tưởng Ly cãi không lại anh ấy. Bây giờ cô không còn chút sức lực nào nữa, làm gì còn hơi đâu tranh cãi với Nhiêu Tôn? Nhiêu Tôn cũng không để cô thể hiện thái độ, nhấn ga cho xe vọt đi.
Những tia sáng ngoài cửa xe vùn vụt lướt qua, hắt xuống tấm kính thủy tinh những điểm sáng ngưng tụ lại. Rồi chúng từ từ nối vào nhau thành một đường, giống như mũi khâu, từng mũi từng mũi đâm vào mắt.
Cô không nên lúng túng như vậy.
Nhưng một câu nói của Thương Xuyên đã đâm trúng nỗi đau của cô.
Cô thậm chí bắt đầu tin vào lời của Thương Xuyên, tin rằng Tả Thời đã quay trở về.
Không một ai lên tiếng.
Ba năm trở thành một đỉnh núi băng. Họ của ba năm trước có chuyện gì cũng nói với nhau, họ của ba năm sau lại làm tổn thương lẫn nhau.
Tưởng Ly mơ hồ cảm thấy chuyện này chung quy sẽ có một kết thúc và ngòi nổ dẫn tới trận chiến “thấu hiểu” này nhất định là Thương Xuyên.
Chiếc xe đi lên đường Đông Tứ Hoàn.
Xe đang định rẽ ngay trước tiểu khu thì đột ngột phanh lại.
Tưởng Ly bất ngờ thức tỉnh lại từ cơn hoang mang bất an. Ngay trước mui xe là một khoảng sáng nhức mắt. Ánh sáng ấy hắt lên khuôn mặt Nhiêu Tôn, càng tôn lên sự âm u lạnh lẽo trên sắc mặt anh ấy.
Cô ngước mắt lên nhìn, ánh sáng quá chói làm cô không mở mắt ra được không nhìn rõ tình hình phía trước.
Nhiêu Tôn ấn còi rất không khách khí, tiếng còi xe gần như rạch thẳng một đường về phía trước. Người trước mặt dường như vẫn không suy suyển. Anh ấy hơi nheo mắt lại, cũng bật đèn chiếu xa giống như đối phương. Bốn tia sáng đan cài vào nhau, bỗng chốc làm xung quanh sáng trắng như ban ngày.
Sau khi nhìn rõ người phía trước, sắc mặt anh ấy trầm hẳn, rồi bước xuống xe. Cùng lúc này, Tưởng Ly mượn cả một khoảng sáng trắng để nhìn rõ mọi chuyện, sau khi phản ứng lại cô cũng vội vàng mở cửa xuống xe.
Là Lục Đông Thâm.
Chiếc xe của anh ngang nhiên đỗ ở đó.
Anh đứng dựa người vào xe, trên người là bộ vest màu xám đậm không thể quy cách hơn, một chiếc sơ mi đen và một chiếc cà vạt xanh với hoa văn chìm, cả người trông vừa đứng đắn lại vừa nghiêm nghị. Nhưng tư thế của anh có vẻ nhàn nhã, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc. Sau khi thấy Tưởng Ly bước xuống từ xe của Nhiêu Tôn, anh nhả ra một làn khói, đồng thời đưa bàn tay đang cầm thuốc lên nới lỏng cà vạt.
Ánh sáng bất thường phía trước tiểu khu đã thu hút sự chú ý của bảo vệ. Họ bước ra, nhìn trái ngó phải thấy toàn là xe sang, chủ nhân của những chiếc xe này đều không phải thành phần dễ đụng vào nên nhất thời cũng không biết nên giải tán bằng cách nào.
Cung phản xạ của Tưởng Ly cuối cùng đã trở lại bình thường, nhìn giờ mới bàng hoàng phát hiện ra đã quá giờ của buổi tiệc rồi. Cô nhất thời sầu não, cô nên gọi một cuộc điện thoại thông báo cho Lục Đông Thâm mới phải.
Cô tiến lên, nét mặt áy náy: “Anh đợi lâu lắm rồi sao?”
Tưởng Ly quan sát sắc mặt anh, dường như không thấy sự giận dữ nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Nhiêu Tôn từ từ tiến lên trước: “Lâu lắm rồi mới lại gặp mặt tổng giám đốc Lục.”
“Tôn thiếu chóng quên quá, không lâu trước đây chúng ta còn gặp nhau trong Hội nghị đầu tư.” Lục Đông Thâm từ tốn trả lời.
Khóe miệng Nhiêu Tôn giật giật: “Phải, xét về sự tận tâm cho công việc tôi không được bằng tổng giám đốc Lục. Tôi tự do tự tại đã quen, mấy chuyện suy nghĩ trong đầu cũng toàn là yêu đương nam nữ.”
Nghe xong Lục Đông Thâm cười nhưng lại quay đầu về phía Tưởng Ly: “Xem ra tối nay em đã làm lỡ dở chuyện tình cảm của Tôn thiếu rồi. Nghe nói tối nay có không ít tiểu thư danh giá xuất hiện.”
Tưởng Ly quả thật mệt mỏi, trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể lập tức về nhà nghỉ ngơi. Cô nghe thấy hai người đàn ông này anh một câu, tôi một câu, trong tối ngoài sáng còn giấu không ít dao thì lại càng đau đầu hơn. Cô đang định lên tiếng thì nghe thấy Nhiêu Tôn cười khẽ: “Tổng giám đốc Lục chưa nghe câu ‘Nhược Thủy ba ngàn thước, chỉ cần một gáo nước’* sao? Xét về tài sắc, e rằng toàn bộ các tiểu thư danh giá ở đó cũng không bằng được một Hạ Trú.”
*Ý chỉ dù thiên hạ có nhiều thứ tốt đẹp, nhưng đã là thứ mình thích thì luôn tốt đẹp nhất.
Nụ cười trong mắt Lục Đông Thâm càng đậm thêm, bàn tay kẹp điếu thuốc của anh tiện thể khoác qua eo Tưởng Ly, hơi dùng sức kéo cô vào lòng, khẽ cười: “Tôn thiếu đang khen em đấy.”
Tưởng Ly nhân tiện đánh mắt liếc nhìn. Đầu lọc của điếu thuốc trên tay anh lờ mờ phát sáng, cánh tay cô chỉ cần nhúc nhích một chút là có thể bị nó làm bỏng. Cô ngước mắt lên nói: “Em mệt rồi.”
“Được, về nhà thôi.” Lục Đông Thâm ung dung ngước nhìn Nhiêu Tôn: “Thật ngại quá, hôm nay muộn quá rồi, hôm khác mời Tôn thiếu.”
“Mời lại thì khỏi cần đi, bởi vì chưa biết chừng tôi còn phải bày một bàn tiệc để đền tội với tổng giám đốc Lục.”
“Ồ? Câu này nghe có vẻ thú vị đấy.”
Nhiêu Tôn bật cười: “Dự án phủ Thân vương, tổng giám đốc Lục cho rằng sẽ thuộc về ai?”
“Thì ra Tôn thiếu cũng có hứng thú.” Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối vẫn rất nhẹ nhàng.
Nhiêu Tôn hơi ngước mắt lên: “Tuy rằng tôi không cho rằng tranh giành một dự án khiến người ta phấn khích hơn là có được một người con gái. Nhưng vì đối phương là tổng giám đốc Lục, thế nên tôi rất muốn thử một lần xem sao.”
Nụ cười bên môi Lục Đông Thâm rất nhạt nhòa: “Có thể tiếp chiêu của Tôn thiếu thì vô cùng vinh hạnh.”
~Hết chương 144~
Người Tình Trí Mạng
Gió xuân vẫn vậy, chỉ là vật đổi sao dời.
Khi ấy, cũng là khoảng đầu xuân như thế này, ngay cả ánh nắng chiều cũng rất giống nhau.
Sau vườn nhà thầy trồng một cây lê già to bằng vòng ôm của hai người, nghe nói nó đã có tuổi đời hơn bảy trăm năm rồi. Vào mùa cỏ mướt xanh, chim bay dập dìu, một cây lê lại trắng xóa như tuyết. Chỉ cần một cơn gió thổi qua là tuyết rụng đầy mặt sân.
Cô vốn là người lười biếng, những lúc rảnh rỗi thích nhất là nằm bò trên chiếc bàn trúc nghe thầy hát “Lê hoa tụng”, điệu khúc miên man vang vọng, xa xôi như tiếng hát tận phương trời. Lại hít hà thấy đâu đây mùi trà đỏ thanh mát, ngọt ngào. Thi thoảng có bông hoa lê rơi xuống nước trà, khiến cho hương trà lại tinh khiết thêm phần nào.
Chỉ có điều, mỗi lần để cô nghe xong, thầy lại chọc vào đầu cô và nói: Con ấy à, nếu biết học hành nghiêm túc, còn hát hay hơn cả thầy đấy.
Cô bèn cười hì hì đáp: Thầy mãi mãi là thầy, học trò không thể bằng thầy được.
Thầy bị cô chọc tức đến dở khóc dở cười, bèn tặng cho cô một: Mồm mép lém lỉnh.
Cây hoa lê ấy ở ngay bên cạnh sân khấu.
Là một sân khấu đơn giản được dựng lên ở vườn sau, bình thường làm nơi luyện giọng cho ba người họ. Sau khi thầy ca xong sẽ tự tay cầm roi, nghiêm khắc chỉ dạy họ lên sân khấu luyện hát. Thương Xuyên là người tích cực nhất. Cô và Tả Thời thì thường xuyên phải ép, nhất là cô. Nhưng bất luận cô nghịch ngợm thế nào thì cây roi trên tay sư phụ cũng chưa một lần vụt vào người cô.
Ngược lại, Tả Thời đã chịu giúp cô không ít đòn roi.
Ban đầu Tả Thời kháng nghị, thầy liền nói: Xét về giới tính, con là đàn ông, phải chịu là lẽ đương nhiên; Xét về thứ bậc, con làm anh, lại càng phải gánh đỡ. Thế nên cứ mỗi lần cô mắc lỗi, Tả Thời lại cười ha ha nói với thầy: Đánh con, đánh con đi.
Bài ca duy nhất mà Tả Thời hát khá suôn sẻ chính là “Bá vương biệt Cơ”. Nguyên do là vì, cô hát vai Ngu Cơ cực kỳ hay. Đã từng có mấy lần, Tả Thời hỏi cô: Em thích hát phần của Ngu Cơ như vậy là vì thích nhân vật này sao? Cô đáp rằng Ngu Cơ là nhân vật mà cô ghét nhất, phí hoài một diện mạo xinh đẹp trời ban, nhưng trong lòng lại chứa một trái tim khờ khạo. “Số trời sắp định”, tức là vẫn chưa định mà. Yêu một người đàn ông như Hạng Vũ, cũng có nghĩa là “muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó”. Nếu đổi lại là cô, cô sẽ nói với Hạng Vũ rằng “được sống luôn tốt hơn phải chết”, vừa có tuổi trẻ lại từng trải hàng trăm trận chiến, kiểu gì cũng sẽ có ngày vươn mình đứng dậy.
Tả Thời bèn cầm bút kẻ lông mày lên vẽ cho cô và nói: Có lúc lựa chọn chết đi là vì họ muốn bảo vệ những người còn sống. Sau đó anh ấy lại hỏi cô: Nếu một ngày anh chết rồi thì sao? Em sẽ thế nào?
Cô đã suy nghĩ rất lâu về câu hỏi này, cuối cùng trả lời anh: Em sẽ tiếp tục sống thay anh.
Tả Thời dường như rất mãn nguyện về câu trả lời của cô, bèn cười nói: Vậy là tốt.
Sau này, cô và Tả Thời cùng làm việc với nhau. Cô kiêu căng ngạo mạn, anh dịu dàng hòa nhã. Cô vẫn luôn nghĩ, nếu thật sự có một người gây ra chuyện vậy thì người đó chỉ có thể là cô. Nhưng có một ngày Tả Thời nói với cô: Anh đang làm một việc rất nguy hiểm. Hạ Hạ, nếu một ngày anh không còn nữa, em phải nhớ kỹ lời em từng nói.
Cho đến tận bây giờ, cuối cùng Tưởng Ly mới thừa nhận, không phải bản thân cô khinh thường Ngu Cơ mà vì cô không dám đối mặt với việc mình không có dũng khí lấy cái chết để tỏ rõ ý chí như nàng ấy. Tả Thời đã nhìn thấy chuyện sống chết, hiểu rõ bản chất của sự sống và ý nghĩa của cái chết. Còn cô thì lại ôm khư khư một triết lý nghe có vẻ nghị lực “thà được sống còn hơn” để bo bo giữ mình, sống tạm qua ngày.
Đến tận lúc ngồi vào trong xe, bên tai cô vẫn còn văng vẳng câu chất vấn của Thương Xuyên.
Hy vọng chứ.
Dĩ nhiên là cô hy vọng Tả Thời có thể quay về.
Nếu thời gian có thể đảo ngược, cô tình nguyện thay thế cho Tả Thời.
Áy náy giống như một khối u vẫn luôn tồn tại trong cơ thể cô hơn ba năm qua, trừ phi cắt thịt lọc xương, nếu không cả đời này nó vẫn sẽ đi theo cô, giày vò cô.
Nhiêu Tôn đỗ xe bên vệ đường, tắt máy, quay đầu nhìn cô.
Cô vẫn còn mơ mơ màng màng, ngây ngốc như người đang sống trong mộng, nhìn ra ánh đèn đường dài dằng dặc ngoài cửa xe, chẳng khác gì nhìn thấy những ngọn đuốc lập lòe rực sáng nơi địa ngục.
Nhiêu Tôn xoay người cô lại, sắc mặt nặng nề: “Hạ Hạ, em như vậy không ổn đâu.”
Rất lâu sau Tưởng Ly mới nghe rõ anh ấy đang nói gì, ánh mắt nhìn thẳng vào người đối diện rồi hỏi một câu khác: “Anh bảo, đó có phải Tả Thời không?”
“Hoang đường.” Nhiêu Tôn nhíu mày.
“Hoang đường…” Sắc mặt Tưởng Ly nhợt nhạt, cô gạt tay anh ấy ra, cả người như bị rút hết xương cốt: “Phải, tất cả đều quá hoang đường. Thế nên, ngược lại em hy vọng anh ấy có thể quay về!”
“Em tỉnh táo lại đi!” Nhiêu Tôn không vui: “Ba năm rồi, Hạ Hạ, đã ba năm rồi. Em còn muốn giày vò bản thân tới khi nào nữa?”
“Lẽ nào anh có thể thấy thanh thản trong lòng?” Tưởng Ly bất giác cao giọng.
Hơi thở của Tưởng Ly trở nên dồn dập, cô gào lên: “Nhiêu Tôn, anh chính là một kẻ điên!”
Nhiêu Tôn nổi điên, giữ chặt lấy cổ tay cô: “Vậy em bảo anh lúc đó phải làm thế nào? Giương mắt nhìn em chết hay sao? Nếu em đã sống được rồi thì hãy lý trí lên một chút cho anh! Em hãy nhớ lấy, Tả Thời mất tích rồi, tất cả đều đã qua rồi!”
“Đừng nói nữa, câm miệng!” Tưởng Ly hất tay anh ấy ra, bịt chặt hai tai, cả người co ro lại run rẩy. Cô không thể chịu nổi nhất chính là câu nói của Nhiêu Tôn “vì muốn tốt cho em”.
Nhiêu Tôn là một người như vậy. Chỉ cần cô rắn với anh ấy, anh ấy sẽ nổi nóng, phẫn nộ, tính khí còn bốc đồng hơn cả cô. Nhưng chỉ cần cô mềm xuống, ngọn lửa giận dữ trong lòng anh ấy cũng tan biến hết, giống như bây giờ vậy. Tưởng Ly như bị ai nhổ hết toàn bộ gai nhọn trên người, máu từ mỗi mắt gai rả rích chảy xuống. Anh ấy không đành lòng, bèn kéo cô lại, ôm vào lòng, ngữ khí dịu dàng: “Được được được, anh sẽ không nói gì nữa cả. Tất cả mọi chuyện hãy giao cho anh điều tra, em đừng suy nghĩ gì nữa.”
Nhưng chung quy nội tâm Tưởng Ly vẫn rối như tơ vò. Cô đẩy anh ấy ra, giơ tay định mở cửa.
“Em lại định làm gì? Em không thể ngồi yên một lúc hay sao?” Nhiêu Tôn lại nổi giận, kéo giật cánh tay cô lại.
Tưởng Ly liều mạng rút về: “Em về nhà!” Cô muốn trở về xem lại chiếc khăn tay màu đen đó liệu có vô duyên vô cớ xuất hiện trở lại không. Hôm đó, cô đã vứt nó đi rồi.
Nhiêu Tôn nghe xong bèn ấn chặt cô xuống ghế, thắt dây an toàn rồi hằn học nói: “Anh đưa em về! Với dáng vẻ này của em làm gì có tài xế nào dám chở?”
“Em không cần anh chở!”
“Không cần anh chở, anh sẽ đâm cả người cả xe vào cây luôn đấy. Em có tin không?” Nhiêu Tôn nghiêm giọng quát: “Em hiểu anh nhất mà, chuyện này anh nói được là làm được!”
Tưởng Ly cãi không lại anh ấy. Bây giờ cô không còn chút sức lực nào nữa, làm gì còn hơi đâu tranh cãi với Nhiêu Tôn? Nhiêu Tôn cũng không để cô thể hiện thái độ, nhấn ga cho xe vọt đi.
Những tia sáng ngoài cửa xe vùn vụt lướt qua, hắt xuống tấm kính thủy tinh những điểm sáng ngưng tụ lại. Rồi chúng từ từ nối vào nhau thành một đường, giống như mũi khâu, từng mũi từng mũi đâm vào mắt.
Cô không nên lúng túng như vậy.
Nhưng một câu nói của Thương Xuyên đã đâm trúng nỗi đau của cô.
Cô thậm chí bắt đầu tin vào lời của Thương Xuyên, tin rằng Tả Thời đã quay trở về.
Không một ai lên tiếng.
Ba năm trở thành một đỉnh núi băng. Họ của ba năm trước có chuyện gì cũng nói với nhau, họ của ba năm sau lại làm tổn thương lẫn nhau.
Tưởng Ly mơ hồ cảm thấy chuyện này chung quy sẽ có một kết thúc và ngòi nổ dẫn tới trận chiến “thấu hiểu” này nhất định là Thương Xuyên.
Chiếc xe đi lên đường Đông Tứ Hoàn.
Xe đang định rẽ ngay trước tiểu khu thì đột ngột phanh lại.
Tưởng Ly bất ngờ thức tỉnh lại từ cơn hoang mang bất an. Ngay trước mui xe là một khoảng sáng nhức mắt. Ánh sáng ấy hắt lên khuôn mặt Nhiêu Tôn, càng tôn lên sự âm u lạnh lẽo trên sắc mặt anh ấy.
Cô ngước mắt lên nhìn, ánh sáng quá chói làm cô không mở mắt ra được không nhìn rõ tình hình phía trước.
Nhiêu Tôn ấn còi rất không khách khí, tiếng còi xe gần như rạch thẳng một đường về phía trước. Người trước mặt dường như vẫn không suy suyển. Anh ấy hơi nheo mắt lại, cũng bật đèn chiếu xa giống như đối phương. Bốn tia sáng đan cài vào nhau, bỗng chốc làm xung quanh sáng trắng như ban ngày.
Sau khi nhìn rõ người phía trước, sắc mặt anh ấy trầm hẳn, rồi bước xuống xe. Cùng lúc này, Tưởng Ly mượn cả một khoảng sáng trắng để nhìn rõ mọi chuyện, sau khi phản ứng lại cô cũng vội vàng mở cửa xuống xe.
Là Lục Đông Thâm.
Chiếc xe của anh ngang nhiên đỗ ở đó.
Anh đứng dựa người vào xe, trên người là bộ vest màu xám đậm không thể quy cách hơn, một chiếc sơ mi đen và một chiếc cà vạt xanh với hoa văn chìm, cả người trông vừa đứng đắn lại vừa nghiêm nghị. Nhưng tư thế của anh có vẻ nhàn nhã, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc. Sau khi thấy Tưởng Ly bước xuống từ xe của Nhiêu Tôn, anh nhả ra một làn khói, đồng thời đưa bàn tay đang cầm thuốc lên nới lỏng cà vạt.
Ánh sáng bất thường phía trước tiểu khu đã thu hút sự chú ý của bảo vệ. Họ bước ra, nhìn trái ngó phải thấy toàn là xe sang, chủ nhân của những chiếc xe này đều không phải thành phần dễ đụng vào nên nhất thời cũng không biết nên giải tán bằng cách nào.
Cung phản xạ của Tưởng Ly cuối cùng đã trở lại bình thường, nhìn giờ mới bàng hoàng phát hiện ra đã quá giờ của buổi tiệc rồi. Cô nhất thời sầu não, cô nên gọi một cuộc điện thoại thông báo cho Lục Đông Thâm mới phải.
Cô tiến lên, nét mặt áy náy: “Anh đợi lâu lắm rồi sao?”
Tưởng Ly quan sát sắc mặt anh, dường như không thấy sự giận dữ nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Nhiêu Tôn từ từ tiến lên trước: “Lâu lắm rồi mới lại gặp mặt tổng giám đốc Lục.”
“Tôn thiếu chóng quên quá, không lâu trước đây chúng ta còn gặp nhau trong Hội nghị đầu tư.” Lục Đông Thâm từ tốn trả lời.
Khóe miệng Nhiêu Tôn giật giật: “Phải, xét về sự tận tâm cho công việc tôi không được bằng tổng giám đốc Lục. Tôi tự do tự tại đã quen, mấy chuyện suy nghĩ trong đầu cũng toàn là yêu đương nam nữ.”
Nghe xong Lục Đông Thâm cười nhưng lại quay đầu về phía Tưởng Ly: “Xem ra tối nay em đã làm lỡ dở chuyện tình cảm của Tôn thiếu rồi. Nghe nói tối nay có không ít tiểu thư danh giá xuất hiện.”
Tưởng Ly quả thật mệt mỏi, trong đầu chỉ nghĩ làm sao có thể lập tức về nhà nghỉ ngơi. Cô nghe thấy hai người đàn ông này anh một câu, tôi một câu, trong tối ngoài sáng còn giấu không ít dao thì lại càng đau đầu hơn. Cô đang định lên tiếng thì nghe thấy Nhiêu Tôn cười khẽ: “Tổng giám đốc Lục chưa nghe câu ‘Nhược Thủy ba ngàn thước, chỉ cần một gáo nước’* sao? Xét về tài sắc, e rằng toàn bộ các tiểu thư danh giá ở đó cũng không bằng được một Hạ Trú.”
*Ý chỉ dù thiên hạ có nhiều thứ tốt đẹp, nhưng đã là thứ mình thích thì luôn tốt đẹp nhất.
Nụ cười trong mắt Lục Đông Thâm càng đậm thêm, bàn tay kẹp điếu thuốc của anh tiện thể khoác qua eo Tưởng Ly, hơi dùng sức kéo cô vào lòng, khẽ cười: “Tôn thiếu đang khen em đấy.”
Tưởng Ly nhân tiện đánh mắt liếc nhìn. Đầu lọc của điếu thuốc trên tay anh lờ mờ phát sáng, cánh tay cô chỉ cần nhúc nhích một chút là có thể bị nó làm bỏng. Cô ngước mắt lên nói: “Em mệt rồi.”
“Được, về nhà thôi.” Lục Đông Thâm ung dung ngước nhìn Nhiêu Tôn: “Thật ngại quá, hôm nay muộn quá rồi, hôm khác mời Tôn thiếu.”
“Mời lại thì khỏi cần đi, bởi vì chưa biết chừng tôi còn phải bày một bàn tiệc để đền tội với tổng giám đốc Lục.”
“Ồ? Câu này nghe có vẻ thú vị đấy.”
Nhiêu Tôn bật cười: “Dự án phủ Thân vương, tổng giám đốc Lục cho rằng sẽ thuộc về ai?”
“Thì ra Tôn thiếu cũng có hứng thú.” Lục Đông Thâm từ đầu tới cuối vẫn rất nhẹ nhàng.
Nhiêu Tôn hơi ngước mắt lên: “Tuy rằng tôi không cho rằng tranh giành một dự án khiến người ta phấn khích hơn là có được một người con gái. Nhưng vì đối phương là tổng giám đốc Lục, thế nên tôi rất muốn thử một lần xem sao.”
Nụ cười bên môi Lục Đông Thâm rất nhạt nhòa: “Có thể tiếp chiêu của Tôn thiếu thì vô cùng vinh hạnh.”
~Hết chương 144~
Người Tình Trí Mạng
Đánh giá:
Truyện Người Tình Trí Mạng
Story
Chương 144: Tôn thiếu đang khen em [3018 chữ]
8.2/10 từ 34 lượt.