Người Thứ Ba 2 - Vkook
C13: Anh Về Rồi
"Tình trạng của cậu bé không có gì đáng lo ngại, chỉ là sốt cao thôi, nghỉ ngơi đầy đủ sẽ nhanh chóng khỏe lại."
"Cảm ơn bác sĩ."
"Cháu không cần quá lo lắng, mấy hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, bọn trẻ mới hay bị bệnh như vậy."
Đợi vị bác sĩ đi khỏi cậu mới quay vào phòng bệnh. Bé con nằm trên giường, mặt mày đỏ bừng, nước mắt còn đọng lại ở đuôi mắt. Taeho của cậu sợ nhất là tiêm thuốc, ban nãy cứ khóc nấc lên vì đau. Có lẽ vì quá mệt nên bé ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Tình trạng bỏ ăn mấy ngày trước một phần là do bé mệt mỏi nên không ăn nổi. Cũng vì vậy mà khi nãy mới ngất đi. Jungkook luôn tự trách bản thân chăm sóc con trai không tốt, bé con bị bệnh nhưng cậu lại không nhận ra.
Nắm lấy bàn tay bé xinh, Jungkook hôn nhẹ lên mu bàn tay, nước mắt khẽ lăn dài. Bé con giật mình cựa quậy, rên hừ hừ mấy tiếng rồi quay sang hướng khác tiếp tục ngủ say. Ngủ ở đây khiến bé con thấy không thoải mái, bình thường bé phải để nhiều gối xung quanh thì mới ngủ được, hôm nay chỉ có một cái gối duy nhất, bé ngủ không có ngon.
Bác sĩ cũng yêu cầu cậu để bé con lại đây theo dõi thêm vài ngày, tuy nói đã hạ sốt nhưng không hạ được bao nhiêu, vẫn là nên ở lại bệnh viện. Dì Song mang ít quần áo vào cho cậu, biết cậu mải chăm sóc bé con đến quên ăn uống nên dì nấu thêm canh gà mang vào cùng.
"Nếu con thấy mệt cứ gọi điện cho dì, dì sẽ vào đây chăm sóc Taeho thay con."
"Con biết rồi ạ, cũng không còn sớm nữa, dì về nhà đi ạ, Taehee và Taehyeon nhờ dì chăm sóc."
"Vậy dì về trước đây."
Cậu ngồi cạnh giường rất lâu, sợ rằng bản thân ngủ quên lúc bé con thấy khó chịu. Cả đêm gần như không ngủ. Muốn gọi điện cho hắn nhưng lại không dám, cậu hiểu hắn quá rõ, kiểu gì hắn cũng lập tức quay về nếu nghe tin bé con bị bệnh.
_
Sáng hôm sau bác sĩ lại đến khám bệnh cho bé. Taeho ngoan ngoãn nằm trên giường, tay nắm chặt tay cậu vì sợ.
Cơ thể nóng bừng bừng khiến bé mệt ơi là mệt, bát cháo còn chưa vơi được một nửa, buồn bã tựa người vào cái gối lót sau lưng.
"Em bé của ba làm sao thế?"
"Taeho muốn về nhà, Taeho không muốn ở đây nữa ba ơi."
Về điểm này thì bé con hoàn toàn giống hắn, gặp thuốc sợ như gặp ma, nghe đến bệnh viện là mặt mày trắng bệch.
Bước đến ngồi lên giường, ôm lấy bạn nhỏ vào lòng vỗ về. Taeho vòng tay ôm cổ cậu, bé muốn được ba ôm vào lòng như vậy, nơi này làm bé sợ quá.
"Nói ba nghe con muốn gì nào?"
"Taeho muốn gặp ba lớn, Taeho nhớ ba lớn, nhớ công chúa nhỏ, nhớ cả Tan nữa ạ, Tan ở nhà sẽ rất nhớ Taeho."
"Được được, khi nào con khỏi bệnh ba sẽ đưa con về nhà gặp mọi người nhé."
Trẻ con khi bệnh thường khóc ầm lên để bày tỏ sự khó chịu trong người, bé con của cậu thì khác, từ nhỏ đến lớn luôn là em bé hiểu chuyện, khó chịu đến mấy cũng chỉ im lặng chịu đựng, lúc nào được hỏi mới dám nói ra.
Bé con ngủ được một lúc thì hắn gọi đến. Jungkook không dám bắt máy vì sợ hắn biết chuyện, nhưng nếu không bắt máy sẽ càng khiến hắn lo hơn.
"Em nghe ạ."
"Jungkook, anh nhớ em."
"Anh gọi về chỉ để nói điều này thôi sao?"
Taehyung bật cười, liếc nhìn đống hồ sơ trên bàn làm việc, lại nhìn đến mấy cốc cà phê phía xa xa. Đêm qua là một đêm thức trắng, đến mức phải uống cà phê liên tục để duy trì sự tỉnh táo. Hắn chẳng dám thở dài vì sợ người bên kia nghe thấy.
Mình hắn mệt mỏi là đủ rồi, hắn không muốn cậu phải lo lắng. Jungkook của hắn chỉ được vui vẻ, mỗi ngày chơi đùa cùng ba bé con, rảnh rỗi có thể đọc cuốn sách mà cậu yêu thích, đó mới chính là điều hắn muốn.
"Taeho đâu rồi em, anh muốn gặp con."
"Taeho...ngủ rồi ạ."
"Đêm qua anh gọi hình như thằng bé cũng ngủ, không có chuyện gì đó chứ?"
"K-không có gì đâu ạ, anh đừng suy nghĩ nhiều quá."
Tắt máy trong sự nghi ngờ, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, cậu trước giờ không giỏi nói dối.
"Thư ký Han, đặt vé máy bay về Hàn Quốc giúp tôi."
"Có chuyện gì sao chủ tịch, trông anh có vẻ lo lắng."
"Tôi nghĩ bé con gặp chuyện gì rồi, nhưng sao em ấy lại không nói tôi biết chứ."
"Chắc Jungkook không muốn anh lo lắng thôi ạ."
Giấu diếm như vậy hắn mới càng lo hơn ấy. Hắn là chồng cậu, là ba của con cậu, đồng thời là chỗ dựa vững chắc của gia đình nhỏ, sao cậu lại nghĩ sẽ phiền đến hắn cơ chứ.
_
Lao lực mấy ngày qua khiến cậu mệt mỏi không ít. Lúc ra ngoài trở về hai mắt bỗng dưng mờ đi, đầu óc choáng váng. Bàn tay ai đó vươn đến ôm lấy ngay khi cậu sắp ngã. Nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, cậu vội quay sang cảm ơn người kia.
"Cảm ơn anh, nếu không có anh chắc tôi không xong rồi."
"Không có gì, chuyện nên làm thôi."
1
Không muốn để bé con chờ lâu, cậu vội quay về phòng, vừa đến trước cửa đã nghe thấy tiếng khóc thút thít bên trong.
Bé con nằm ôm gối trên giường, hít hít cái mũi đỏ ửng, nước mắt tuôn rơi như mưa. Vừa thấy ba đã dang tay đòi bế.
"Taeho làm sao thế?"
"Bé mệt ạ, mệt lắm ba ơi, người nóng ơi là nóng."
"Ngoan nhé, ba gọi bác sĩ đến ngay đây, đừng sợ nhé."
"Ba lớn, gặp ba lớn, muốn ba lớn ạ."
Tim gan cậu như thắt lại, phút chốc cũng rơi nước mắt theo.
"Ba xin lỗi, xin lỗi con, là ba chăm sóc con không tốt."
Bác sĩ cùng y tá nhanh chóng đi vào. Cậu chỉ có thể ngồi một bên quan sát. Sau khi được tiêm thuốc bé con dần thiếp đi. Jungkook bị một màn vừa nãy dọa sợ đến nỗi không thể ngừng khóc. Vị bác sĩ đi đến chỗ cậu, vỗ vai trấn an người ba trẻ.
"Cháu đừng tự trách mình, trẻ con ấy à, bệnh vặt như vậy rất thường xuyên, vài ngày nữa là chạy nhảy lại được ngay."
"Cảm ơn bác sĩ ạ."
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời chẳng còn một gợn mây. Ánh đèn từ mấy tòa nhà đối diện bắt đầu sáng lên. Jungkook kéo rèm vì sợ ánh sáng đó đánh thức bé con, khó khăn lắm mới ngủ được một chút.
Tựa đầu vào ghế sofa đối diện giường bệnh, nghĩ về những chuyện đã xảy ra, không phải cậu chưa từng chăm sóc bé con một mình, nhưng sao lần này lại khó khăn đến vậy. Lau đi giọt nước mắt nóng hổi. Thầm mắng bản thân là kẻ vô dụng.
"Taehyung...hức...em cần anh, em thật sự cần anh ngay lúc này, em thấy mệt quá."
Tiếng gõ cửa như kéo cậu quay về hiện thực. Vội mở cửa vì nghĩ bác sĩ có chuyện cần dặn dò. Đập vào mắt cậu là đôi giày da quen thuộc, ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, lúc nhìn thấy gương mặt quen thuộc không biết cậu đã vui đến mức nào.
"Anh về rồi."
End chap 13
Giờ bé có Taehyung rồi, đừng tự chịu đựng nữa ?
mith?
Người Thứ Ba 2 - Vkook