Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 78
480@-
Suy nghĩ
*
Đường Tiểu Ngữ là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức đóng cửa lại: "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi."
Mọi người: "..."
Thật sự bị mạch não khác thường của cô Đường làm cho choáng váng.
Cái này mà còn có thể tiếp tục sao?
"Rồi rồi, chúng ta xuống lầu thôi." Đường Tiểu Ngữ kéo mọi người đi, lại còn cố ý cất giọng hét vào trong phòng một câu: "Gặp ở dưới lầu nhé."
Cũng coi như để lại đủ không gian cho bọn họ.
Trong phòng, thoáng chốc yên lặng.
Lâm Tự Thanh khẽ rũ mắt xuống: "Xin lỗi—"
"Không được nói." Đầu ngón tay đặt lên môi nàng, sau cơn chấn động vừa rồi, Khương Mẫn cũng đã bình tĩnh lại, "Không sao đâu. Để chị nói là được rồi."
Lâm Tự Thanh: "Không cần em—"
"Không cần." Khương Mẫn khẽ véo má nàng, thấy nàng mang dáng vẻ áy náy, bèn dịu giọng nói, "Không sao, không sao đâu."
Cô khó tránh khỏi có chút xót xa. Sao người này lại ngốc thế, chuyện gì cũng nghĩ cho cô, lúc nào cũng vì cô mà nghĩ.
Lâm Tự Thanh khẽ gật đầu: "Em biết rồi."
......
Một lúc sau.
Tầng một, phòng khách.
Mọi người ngồi đối diện nhau.
Đường Tiểu Ngữ làm ra dáng vẻ lơ đãng, cúi đầu nhìn điện thoại.
Du Huỷ và Giang Tuyết Tư đang bàn về kế hoạch ngày mai. Dự báo thời tiết là trời nắng, nhưng dạo này nhiệt độ chưa cao, xuống nước sẽ lạnh, chơi ở bãi biển cũng không tệ.
Chỉ có Mễ Duy là lúc thì liếc nhìn Khương Mẫn, lúc lại nhìn Lâm Tự Thanh, rồi lại nhìn sang những người khác.
Cô ấy cảm thấy bản thân sống y như một con lợn rừng đang nhảy loạn trong ruộng dưa.
Cô ấy không nhịn được, hỏi: "Đàn chị, chị thật sự, thật sự đang quen chị Tiểu Lâm à?"
"Ừm." Khương Mẫn nắm lấy tay Lâm Tự Thanh, thần sắc thản nhiên nhưng thẳng thắn, "Được một khoảng thời gian rồi."
Lâm Tự Thanh nhìn góc nghiêng của cô.
... Quả nhiên vẫn là như vậy. Mỗi khi có chuyện, nhất định cô sẽ đứng phía trước, che đi mọi gió mưa có thể ập đến.
Giang Tuyết Tư mỉm cười: "So với tôi tưởng thì sớm hơn một chút đấy."
Cô ấy không biểu hiện cảm xúc gì quá rõ ràng, dường như cũng không hề giận vì Khương Mẫn đã không nói trước với mình.
Mễ Duy kinh ngạc: "Khoan, chị Tuyết Tư, chị Huỷ Huỷ, hai người đều biết rồi à?"
"Không biết." Du Huỷ lắc đầu, "Nhưng cảm giác sớm muộn gì cũng vậy thôi."
Bọn họ vừa nói thế, Khương Mẫn lập tức cảm thấy mặt nóng bừng.
Sao xung quanh ai cũng biết hết rồi vậy...
Đặc biệt là Tuyết Tư...
Khương Mẫn nhìn về phía Giang Tuyết Tư, trong mắt đầy vẻ áy náy.
Giang Tuyết Tư mỉm cười, khẽ lắc đầu với cô, ý bảo không sao đâu.
Mễ Duy vẫn còn chìm trong cơn chấn động.
Cả thế giới đều biết, sao chỉ có mình cô ấy là chẳng hay biết gì hết?
"Ha ha, Tiểu Mễ Duy, đồ ngốc này." Đường Tiểu Ngữ cuối cùng cũng quăng điện thoại sang một bên, không chút lưu tình chế giễu, "Nhìn cái bộ dạng cuống cuồng vừa nãy của em kìa, còn sợ chị Khương bắt nạt Tiểu Lâm nhà chúng ta nữa chứ."
Nói đến đây, cô Đường không nhịn được thầm lẩm bẩm một câu.
May mà chỉ là cãi nhau bằng miệng thôi! Chứ không phải đánh nhau trên giường!
Người luôn ở đáy chuỗi thức ăn như cô Mễ nào đó lại hứng thêm một đợt công kích, cuối cùng cũng hoàn hồn, ôm lấy gối ôm rồi lăn lộn trên sofa thành một con "sâu Mễ": "Á á á mấy chị quá đáng lắm! Như vậy làm em trông thật sự rất ngốc đó!"
"Không cần 'làm' đâu, vốn dĩ là rất ngốc rồi mà." Cô Đường từ trước đến nay luôn chịu đủ loại châm chọc độc miệng của Lâm Tự Thanh, hiếm khi mới có cơ hội công kích người khác, có thể nói là, ra tay không chút nể nang.
"Mắng em hả! Đường Tiểu Ngữ, em liều với chị luôn!"
"Liều cái gì? Đến không?"
"Đến! Ai sợ ai chứ!"
"Thua rồi đừng có khóc đấy."
Khương Mẫn suýt nữa tưởng rằng hai người kia sắp choảng nhau to, không ngờ... hai nhóc đáng yêu ấy lại chụm đầu vào, mở điện thoại ra đánh mạt chược online.
Cô nhịn không nổi, bật cười thành tiếng.
Du Huỷ nhìn Đường Tiểu Ngữ, tiện tay cầm ly nước cam vừa uống dở đưa đến bên môi cô ấy.
Đường Tiểu Ngữ đã bắt đầu vào game, không rảnh để rút tay, khi ống hút chạm vào môi, cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt bất chợt va phải ánh mắt của Du Huỷ.
Trong đôi mắt xinh đẹp ấy, tràn đầy ý cười cưng chiều.
Cô ấy ngẩn người.
Giây sau, cô ấy không còn chút tiền đồ nào, ngoan ngoãn cắn lấy ống hút uống một ngụm.
Lúc này Du Huỷ mới đặt ly thủy tinh xuống.
Mễ Duy vừa chơi game, lại vừa không quên hóng hớt: "À đúng rồi, đàn chị, hai người là ai theo đuổi ai vậy?"
"Là tôi theo đuổi chị ấy." Lâm Tự Thanh mở miệng, giọng trong trẻo thanh nhã, "Tôi... rất thích chị ấy. Là tôi theo đuổi chị ấy."
Mễ Duy kêu khẽ một tiếng: "Thật sự em chẳng nhìn ra chút nào luôn..."
Đường Tiểu Ngữ liền mắng: "Đồ ngốc."
Lâm Tự Thanh bất giác cười: "Có lẽ tôi làm chưa đủ tốt."
Du Huỷ: "Em đang khoe khoang đấy à? Nói chưa đủ tốt mà còn theo đuổi được bạn gái rồi sao?"
Mễ Duy lập tức bắt lời: "Không đâu, chị rất tuyệt mà. Dù em có chút bất ngờ, nhưng mà... hai người ở bên nhau, em thật sự siêu vui luôn đó!"
Cô ấy với Khương Mẫn vốn có quan hệ rất tốt, với Lâm Tự Thanh thì vừa gặp đã có thiện cảm. Ban đầu quả thật bị sốc, nhưng rất nhanh đã cảm thấy... hai người họ bên nhau là chuyện hợp tình hợp lý. Dù sao thì, trong mắt cô ấy, họ cực kỳ xứng đôi!
Mọi người đều bị cô ấy chọc cười.
Bầu không khí ngượng ngùng khó nói khi nãy, cũng theo đó mà tan biến đi.
Khương Mẫn đứng dậy: "Tuyết Tư, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
"Ừm. Để tôi mặc thêm áo khoác."
"Ừ, tôi đợi cậu."
Khương Mẫn tiện tay khẽ chạm lên má Lâm Tự Thanh: "Bọn chị ra ngoài một chút."
Lâm Tự Thanh nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn, dùng ánh mắt nói: Em sẽ chờ chị về.
Khương Mẫn mỉm cười với nàng, rồi mới quay người bước ra ngoài.
Trời đêm dần se lạnh, gió đêm mát rượi.
Ngọn hải đăng chớp sáng lặng lẽ giữa bóng tối, sóng biển khẽ vỗ vào bờ cát.
Khương Mẫn kéo chặt áo khoác: "Tuyết Tư, xin lỗi cậu, vì đã không nói với cậu chuyện này sớm. Tôi..."
"Không cần nói xin lỗi." Giang Tuyết Tư cắt lời cô, "Cậu chỉ ngại không tiện mở miệng thôi. Tôi hiểu mà. A Mẫn, giữa chúng ta, vĩnh viễn không cần phải nói xin lỗi."
Khương Mẫn khựng lại: "Cậu nói vậy, tôi lại càng thấy áy náy hơn."
"Áy náy gì chứ, thật là." Giang Tuyết Tư cười trách cô, "Tôi vẫn chỉ có một câu thôi. Tôi chỉ hy vọng cậu tốt, hy vọng cậu hạnh phúc. Những thứ khác, đều không quan trọng."
Khương Mẫn chậm rãi nở nụ cười, khẽ gật đầu: "Ừm. Vậy tôi sẽ không nói xin lỗi nữa."
Hai người họ đã quen biết bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Chắc cũng gần hai mươi năm. Họ không chỉ là bạn, mà gần như là người thân.
"Vậy tôi yên tâm rồi." Giang Tuyết Tư cũng mỉm cười, chợt nhớ ra điều gì, "Còn Tiểu Lâm ..."
"Ừm, em ấy thì sao?"
"Không có gì. Chúng ta về sớm thôi, kẻo lát nữa em ấy lại trách tôi dụ cậu đi mất."
"Đến cậu cũng trêu tôi à." Khương Mẫn bất đắc dĩ, "Em ấy sao dám trách cậu được."
"Cũng chưa chắc đâu. Đi thôi. Tôi thấy hơi lạnh rồi."
"Ừ, cũng lạnh thật. Vậy mau về thôi."
Hai người chỉ đi dạo một vòng ngắn, mới một chút mà Du Huỷ đã về phòng nghỉ.
Hai nhóc đáng yêu kia cũng chẳng còn chơi game nữa, mà đã ngồi ăn khuya.
Lâm Tự Thanh nấu cho bọn họ hai bát mì, còn bản thân ngồi một bên, yên tĩnh nhìn họ ăn.
Trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu, ban ngày nàng đã để ý thấy.
Mễ Duy ôm bát sứ, vừa húp nước mì vừa than thở: "Xong rồi, công sức giảm cân dạo này coi như đổ sông đổ biển."
Giang Tuyết Tư bật cười: "Xong thật, nhìn em ăn làm chị cũng đói theo rồi."
Khương Mẫn vội vàng đứng dậy lên lầu: "Tôi không ăn đâu. Mọi người cứ từ từ nhé."
Cô hợp lý hoài nghi, sau này sống chung với Lâm Tự Thanh, chắc chắn hai trăm phần trăm là sẽ béo lên...
Lâm Tự Thanh nhìn theo bóng dáng chạy trốn của cô, không nhịn được cười. Mãi đến khi bóng lưng ấy biến mất ở khúc ngoặt cầu thang, nàng mới thu hồi tầm mắt: "Chị Tuyết Tư, em nấu cho chị một bát nhé?"
"Ừm, tôi muốn thêm trứng, nhiều thịt băm một chút. Còn em thì sao, không ăn cùng tôi à?"
Lâm Tự Thanh vốn dĩ hiếm khi ăn khuya, nhưng lần này lại gật đầu ngay: "Không vấn đề."
Đợi đến khi nàng bưng hai bát mì nóng hổi trở ra, Mễ Duy và Đường Tiểu Ngữ cũng đã về phòng. Giang Tuyết Tư đứng lên nhận lấy bát, cũng không vội ăn ngay, mà mỉm cười hỏi: "Muốn nói với tôi điều gì sao? Hay là tò mò tôi với A Mẫn đã nói những gì?"
Cô ấy khẽ nheo mắt nhìn Lâm Tự Thanh, dáng vẻ như thể nhìn thấu mọi chuyện.
"Sao chị biết?"
"Nếu không em đã lên lầu với A Mẫn rồi, làm sao ngồi lại đây ăn mì cùng tôi."
Lâm Tự Thanh ngượng ngùng cười.
"Bọn tôi chẳng nói gì cả, chỉ dạo một vòng ở bờ biển thôi." Giang Tuyết Tư dịu dàng nói, "Tôi cũng không nói thêm gì đâu."
Cô ấy không nói rõ ra, nhưng Lâm Tự Thanh đã hiểu.
Ý của cô ấy là, cô ấy không hề nhắc lại chuyện quá khứ.
Từ trước đến nay, Giang Tuyết Tư luôn có ranh giới rõ ràng, sẽ không xen vào chuyện tình cảm giữa bạn bè.
Lâm Tự Thanh khẽ nói: "Cảm ơn chị."
Giang Tuyết Tư như thể nghĩ đến điều gì đó: "Em thật sự không định nói cho cậu ấy biết à? Trước đây em lặng lẽ thích cậu ấy lâu như thế, chắc hẳn cũng rất vất vả."
"Không cần đâu." Lâm Tự Thanh lắc đầu, "Nói cho chị ấy biết làm gì chứ."
Nàng không định đem những chuyện đã qua ấy trở thành gánh nặng thêm cho Khương Mẫn.
Nàng quá hiểu Khương Mẫn. Người này vốn có trách nhiệm quá mạnh, đôi khi chỉ cần nhận được một chút tốt từ người khác, sẽ muốn trả lại gấp mười lần.
Giang Tuyết Tư nghe hiểu: "Nhưng như thế, em không thấy khó chịu sao?"
"Không sao. Chị ấy đối xử với em tốt như vậy, em thích chị ấy nhiều thêm một chút, cũng là điều nên thôi."
"Em chỉ hy vọng chị ấy có thể vui hơn một chút, thoải mái hơn một chút, là chính mình là tốt rồi."
Lâm Tự Thanh không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ áp lòng bàn tay lên bát sứ nóng hổi.
Gió đêm khẽ lướt qua.
Tấm lòng dịu dàng, lặng lẽ nhưng sâu lắng.
*
Ngày hôm sau trời vẫn nắng rực rỡ.
Hôm qua mọi người quá mệt, nên buổi sáng nay đều ngủ bù đủ giấc. Đến trưa ăn hải sản, buổi chiều nắng ấm dễ chịu, cả nhóm ra bãi biển chơi đến hơn bốn giờ, rồi mới khởi hành trở về Minh Xuyên.
Du Huỷ là người cuối cùng lên xe, trực tiếp ngồi cạnh Đường Tiểu Ngữ.
Đường Tiểu Ngữ phồng má, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, quay đầu đi, giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Đợi xe chạy đến ngoại ô Minh Xuyên, Du Huỷ dịu giọng hỏi: "Tiểu Ngữ, chút nữa em và Tiểu Lâm xuống ở đâu? Cổng khu nhà à? Hay là, em về nhà?"
"Em về nhà, dạo này ít khi qua bên đó ở rồi." Đường Tiểu Ngữ ngừng một chút, chợt nhớ ra điều gì, "À đúng rồi, chỗ đó sắp hết hạn thuê rồi. Tôi sẽ không ở nữa. Tiểu Lâm, cậu có muốn đổi chỗ ở không?"
Lâm Tự Thanh: "Ừm?"
Trước đó Đường Tiểu Ngữ từng nhắc với nàng chuyện này. Năm ngoái nàng về lại Minh Xuyên, vốn định sống một mình, nhưng Đường Tiểu Ngữ không yên tâm, cứ đòi dọn tới ở cùng. Tính ra thì hợp đồng thuê cũng sắp hết hạn thật.
"Thế cậu đã đi xem nhà chưa!" Đường Tiểu Ngữ thấy nàng cứ chậm chạp không hiểu ý, có hơi sốt ruột, "Nhà sắp hết hạn rồi, cậu định chuyển đi đâu chứ, bao nhiêu đồ đạc như vậy cơ mà."
Lâm Tự Thanh chỉ "ừm" một tiếng: "Thời gian này tôi sẽ đi xem."
Nàng không quá hiểu vì sao Đường Tiểu Ngữ lại bỗng sốt sắng thúc giục mình như vậy.
"Cậu..."
Thôi bỏ đi. Thật tức chết mà.
Cô ấy không nói thêm gì nữa.
Khương Mẫn nghe hết đoạn đối thoại ấy, khẽ mỉm cười.
Nhà cô ở ngoại ô, nên là người xuống xe đầu tiên.
Lâm Tự Thanh cũng theo cô xuống, rất muốn nói thêm đôi câu, nhưng nghĩ không nên để mọi người đợi mình, chỉ dặn: "Tối nghỉ sớm nhé."
"Em cũng vậy." Khương Mẫn rũ mắt xuống, vành tai ẩn dưới mái tóc khẽ nóng lên, "Sau này dọn sang chỗ chị đi."
Lâm Tự Thanh ngẩn ra: "Sao cơ?"
Khương Mẫn không đáp nữa, xoay người đi thẳng vào nhà.
...Chẳng lẽ nhất định bắt cô phải nói lại lần thứ hai sao.
Sao lần nào cũng phải xác nhận đến ba lần vậy chứ.
Lâm Tự Thanh nhìn theo bóng lưng cô bước vào sân, ngẩn ngơ rồi mới quay lại xe.
Xe khởi động lần nữa, ngoài cửa sổ là hàng cây ven đường lướt vội về phía sau.
Cả người nàng giống như một cánh diều bay lơ lửng trên trời cao vạn dặm, rồi lại bị sợi dây mang tên Khương Mẫn kéo mạnh trở về.
Đường Tiểu Ngữ thấy nàng cứ ngẩn người mãi, bèn gọi: "Tiểu Lâm, đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì..."
Lâm Tự Thanh cuối cùng cũng hoàn hồn, gửi cho Khương Mẫn một tin nhắn: "Vâng, chị."
Tin nhắn vừa gửi đi, nàng áp điện thoại lên ngực, nhìn hình bóng phản chiếu của mình trên kính cửa sổ xe, nụ cười lan tỏa trên mặt.
—
Một tuần trôi qua vội vã.
Tuần này họ tất bật hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt dịp Ngày Lao động, và trước kỳ nghỉ đã kịp hoàn tất mọi việc.
Đến thứ sáu, gần giờ tan tầm.
Phòng họp.
Du Huỷ đang trình bày báo cáo công việc: "Những video mới đăng gần đây, lượt xem đều khá tốt, chúng tôi cũng đã làm phân tích dữ liệu."
Mọi người ngẩng mắt nhìn màn hình.
Lượt xem cao nhất, không một cái nào ngoài tác phẩm của Lâm Tự Thanh.
Nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, tỏ ra không quá quan tâm.
Nàng cần rời Lắng Âm càng sớm càng tốt. Dù Giang Tuyết Tư và mọi người sẽ không vội tiết lộ chuyện nàng với Khương Mẫn, nhưng dù sao vẫn không tiện lắm.
Hơn nữa... trong lòng nàng còn bận tâm chuyện quan trọng hơn.
Trước khi tan họp, Du Huỷ nói: "Theo thứ hạng lượt xem, tháng này sẽ tăng thưởng hiệu suất cho mọi người."
Mễ Duy lại bổ sung thêm: "Chúng tôi còn chuẩn bị một món quà nhỏ cho mọi người nữa."
Khương Mẫn nghe đến nửa câu sau, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn qua Lâm Tự Thanh rồi nhanh chóng thu mắt về.
Bây giờ cũng gần sáu giờ.
Cô cần nhanh chóng quay về văn phòng, còn phải gọi điện cho Giản Yến Bình.
Chiều hôm nay hơn hai giờ, Khương Mẫn đã trao đổi qua với thư ký của Giản Yến Bình, báo cáo sơ lược tình hình công việc gần đây.
Không ngờ thư ký nói, Giám đốc Giản chiều nay bận họp, sau khi xong khoảng sáu giờ sẽ muốn trao đổi với cô.
Khương Mẫn nhìn đồng hồ, đến sáu giờ lập tức gọi đến.
"Giám đốc Giản, xin lỗi đã làm phiền, giờ chị có tiện nghe điện thoại được không?"
"Được chứ." Giản Yến Bình cười nhẹ, "Em vẫn đúng giờ như trước nhỉ."
"Đương nhiên ạ."
"Dự án của các em làm tốt, tôi có xem qua. Hôm nay muốn nói với em việc khác, tập đoàn Giản thị sắp tổ chức một buổi dạ tiệc, sẽ có mặt các nhân vật trong chính trị và thương trường. Em cũng đến nhé, tiện thể sẽ có thêm một số tài nguyên."
"Cảm ơn Giám đốc Giản." Khương Mẫn nói, giọng đầy bất ngờ, nhưng mày vẫn cau lại.
Trao đổi vài câu với Giản Yến Bình xong, cô mới tắt máy.
Cũng thật lạ, trước đây Giản Yến Bình vốn đã đối xử tốt với cô, nhưng chuyện chủ động trao tài nguyên như thế này rất hiếm.
Tâm tư của Giám đốc Giản này vốn khó đoán. Khương Mẫn cũng không có thói quen đoán tâm tư người khác, suy nghĩ mãi không ra đáp án nên dứt khoát bỏ qua chuyện này.
Đã đến giờ tan làm rồi.
Ngày mai sẽ là ngày nghỉ.
Khương Mẫn đi xuống lầu, phát hiện mọi người đã về gần hết.
Lâm Tự Thanh cũng đã đi.
Khương Mẫn về đến nhà, thay bộ đồ ở nhà thoải mái, dự định sẽ chăm sóc cây cảnh trước, sau đó nấu một bữa tối đơn giản.
Cô đang tưới hoa trong sân, chẳng bao lâu sau, thì nghe thấy tiếng xe thắng lại ở ngoài cổng.
Rất nhanh sau đó, chuông cửa vang lên.
Trước cổng đang đậu một chiếc xe sang trọng vô cùng bắt mắt.
Đường Tiểu Ngữ vừa thấy cô đã cười nói: "Chị Khương, đã lâu không gặp ~"
"Cũng không lâu lắm đâu." Khương Mẫn cười cô ấy, "Mới có mấy ngày thôi mà."
Tối qua, Đường Tiểu Ngữ gọi điện cho Khương Mẫn hỏi, hôm nay có thể giúp Lâm Tự Thanh chuyển đợt hành lý đầu tiên sang không.
Còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tự Thanh ngắt lời, nói không vội.
Cô nghĩ một lát, rồi nói được.
Sớm muộn gì cũng phải chuyển, nên cũng không để ý đến thời gian nữa.
"Cũng đã vài ngày rồi mà." Đường Tiểu Ngữ thúc giục Lâm Tự Thanh, "Nhanh chóng bê hành lý vào đi, tôi vội về nhà lắm rồi."
Không đợi Lâm Tự Thanh trả lời, cô Đường đã đạp ga, lái xe đi mất.
Chỉ còn nàng đứng đó, có chút lúng túng.
Thực ra cũng không cần vội đến thế.
Vài ngày trước khi về Minh Xuyên, nàng đã xem hợp đồng. Hết hạn vào đầu tháng sáu, còn tận một tháng nữa.
Khương Mẫn nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, bỗng thấy muốn cười: "Được rồi, vào đi."
Cô định giúp Lâm Tự Thanh bê hành lý, nhưng bị nàng chặn lại: "Không cần, em tự làm là được rồi."
"Tuỳ em. Hành lý để phòng khách cũng được, để phòng bên cũng được."
"Vâng."
Khương Mẫn không bước vào.
Cô nghĩ rằng nếu mình vào, Lâm Tự Thanh sẽ càng ngại hơn.
Thật ra khi nghĩ lại... người này cũng khá thú vị.
Lúc thì thẳng thắn cực kỳ, lúc lại cực kỳ ngại ngùng.
Cô vốn định tưới xong hoa, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho người nào đó, đành bỏ dở, đặt bình nước xuống, lặng lẽ đi vào nhà, đứng trước cửa phòng bên, nhìn Lâm Tự Thanh đang đẩy vali vào dưới gầm giường.
"Lâm Tự Thanh?"
"Ừm? Có chuyện gì vậy?"
Lâm Tự Thanh giật mình, thoáng chột dạ, quay lại nhìn cô.
Nếu là người khác, Khương Mẫn sẽ lịch sự bỏ qua như chưa thấy gì, nhưng lúc này cô lại vô thức hỏi: "Đang giấu gì à?"
"Không có gì đâu..." Lâm Tự Thanh vội đứng lên, "Đã để gọn rồi."
Khương Mẫn không hỏi thêm nữa: "Tối nay ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Trong tủ lạnh có mấy món chị chuẩn bị tối qua, có muốn ăn trước khi đi không?"
"Ừm, để em nấu."
"Để chị nấu cho." Khương Mẫn không để nàng động tay vào, đâu có lý do gì để lần nào cũng bắt nàng tất bật trong bếp.
Lâm Tự Thanh đứng ở phòng khách.
Đây là nhà Khương Mẫn, nơi trước đây nàng chưa từng tưởng tượng có thể bước vào. Nàng không dám nhìn lung tung hay cử động quá nhiều. Nàng muốn tiến lại gần Khương Mẫn, nhưng lại kìm nén.
Người phụ nữ đang bận rộn trong bếp, mặc bộ đồ nhà màu be, tay áo cuộn lên một nửa, chiếc tạp dề rộng thắt chặt ở eo, làm lộ vòng eo thon thả.
Nước lạnh sôi, hơi nóng bốc lên.
Tóc dài buông xuống, góc nghiêng gương mặt toát lên vẻ điềm tĩnh và dịu dàng.
Lâm Tự Thanh nhìn bóng lưng cô, không thể nhịn được nữa, bước vào bếp, vòng tay ôm cô từ phía sau.
Đôi mắt Khương Mẫn khẽ cong lên.
Rốt cuộc vẫn không kiềm được, muốn ôm cô.
Cô cười nhưng vẫn nói: "Lâm Tự Thanh, em như vậy, chị còn nấu cơm kiểu gì nữa?"
"Chỉ ôm một chút thôi." Lâm Tự Thanh ôm cô chặt hơn, "Một chút thôi."
Nói là chỉ ôm một chút, nhưng thật sự ôm khá lâu.
Cuối cùng bị Khương Mẫn đẩy ra khỏi bếp.
Một lúc sau, Lâm Tự Thanh thử nếm món ăn Khương Mẫn vừa xào, nét mặt thoáng biến sắc.
"Không ngon cũng phải ăn." Khương Mẫn càu nhàu nói, "Đều do em đứng trong bếp, làm chị không phát huy được hết khả năng."
Lâm Tự Thanh mỉm cười: "Ừm. Ngon mà."
Lời nói này có phần hơi vô lý, chẳng giống cách Khương Mẫn thường nói. Cô vốn luôn chín chắn và điềm tĩnh.
Nhưng Lâm Tự Thanh thích nhìn cô như vậy.
Ăn xong bữa tối, Lâm Tự Thanh chủ động đi rửa bát.
Khương Mẫn cũng không khách sáo, ra sân tiếp tục tưới những bông hoa chưa kịp tưới lúc trước. Chẳng bao lâu, trên bầu trời bất chợt lóe lên hai tia sáng, tiếp đó là tiếng sấm rền rĩ.
Chỉ trong chốc lát, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống lộp độp.
Khương Mẫn vội từ sân quay lại phòng khách, cũng bị ướt một chút.
Lâm Tự Thanh cầm lấy khăn giúp cô lau mặt, Khương Mẫn nhận khăn, vừa khéo nắm lấy tay nàng, thuận miệng nói: "Mưa to quá, chắc một lúc mới ngớt. Em cứ ngủ lại một đêm đi."
Lâm Tự Thanh ngưng thở: "...Em, không mang đồ ngủ theo."
Khương Mẫn vô thức nói: "Chị đã mua đồ ngủ cho em rồi."
Vừa nói xong, cô nhận ra câu nói này dễ khiến người khác... sinh lòng mộng tưởng.
Không khí trong những ngày mưa bão thường hơi nặng nề.
Hơi thở cũng trở nên đặc quánh.
Khương Mẫn buông tay Lâm Tự Thanh, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, lặng lẽ mím môi.
Lâm Tự Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, rồi tầm mắt dần hạ xuống, dừng lại nơi đôi môi cô.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Suy nghĩ
*
Đường Tiểu Ngữ là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức đóng cửa lại: "Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục đi."
Mọi người: "..."
Thật sự bị mạch não khác thường của cô Đường làm cho choáng váng.
Cái này mà còn có thể tiếp tục sao?
"Rồi rồi, chúng ta xuống lầu thôi." Đường Tiểu Ngữ kéo mọi người đi, lại còn cố ý cất giọng hét vào trong phòng một câu: "Gặp ở dưới lầu nhé."
Cũng coi như để lại đủ không gian cho bọn họ.
Trong phòng, thoáng chốc yên lặng.
Lâm Tự Thanh khẽ rũ mắt xuống: "Xin lỗi—"
"Không được nói." Đầu ngón tay đặt lên môi nàng, sau cơn chấn động vừa rồi, Khương Mẫn cũng đã bình tĩnh lại, "Không sao đâu. Để chị nói là được rồi."
Lâm Tự Thanh: "Không cần em—"
"Không cần." Khương Mẫn khẽ véo má nàng, thấy nàng mang dáng vẻ áy náy, bèn dịu giọng nói, "Không sao, không sao đâu."
Cô khó tránh khỏi có chút xót xa. Sao người này lại ngốc thế, chuyện gì cũng nghĩ cho cô, lúc nào cũng vì cô mà nghĩ.
Lâm Tự Thanh khẽ gật đầu: "Em biết rồi."
......
Một lúc sau.
Tầng một, phòng khách.
Mọi người ngồi đối diện nhau.
Đường Tiểu Ngữ làm ra dáng vẻ lơ đãng, cúi đầu nhìn điện thoại.
Du Huỷ và Giang Tuyết Tư đang bàn về kế hoạch ngày mai. Dự báo thời tiết là trời nắng, nhưng dạo này nhiệt độ chưa cao, xuống nước sẽ lạnh, chơi ở bãi biển cũng không tệ.
Chỉ có Mễ Duy là lúc thì liếc nhìn Khương Mẫn, lúc lại nhìn Lâm Tự Thanh, rồi lại nhìn sang những người khác.
Cô ấy cảm thấy bản thân sống y như một con lợn rừng đang nhảy loạn trong ruộng dưa.
Cô ấy không nhịn được, hỏi: "Đàn chị, chị thật sự, thật sự đang quen chị Tiểu Lâm à?"
"Ừm." Khương Mẫn nắm lấy tay Lâm Tự Thanh, thần sắc thản nhiên nhưng thẳng thắn, "Được một khoảng thời gian rồi."
Lâm Tự Thanh nhìn góc nghiêng của cô.
... Quả nhiên vẫn là như vậy. Mỗi khi có chuyện, nhất định cô sẽ đứng phía trước, che đi mọi gió mưa có thể ập đến.
Giang Tuyết Tư mỉm cười: "So với tôi tưởng thì sớm hơn một chút đấy."
Cô ấy không biểu hiện cảm xúc gì quá rõ ràng, dường như cũng không hề giận vì Khương Mẫn đã không nói trước với mình.
Mễ Duy kinh ngạc: "Khoan, chị Tuyết Tư, chị Huỷ Huỷ, hai người đều biết rồi à?"
"Không biết." Du Huỷ lắc đầu, "Nhưng cảm giác sớm muộn gì cũng vậy thôi."
Bọn họ vừa nói thế, Khương Mẫn lập tức cảm thấy mặt nóng bừng.
Sao xung quanh ai cũng biết hết rồi vậy...
Đặc biệt là Tuyết Tư...
Khương Mẫn nhìn về phía Giang Tuyết Tư, trong mắt đầy vẻ áy náy.
Giang Tuyết Tư mỉm cười, khẽ lắc đầu với cô, ý bảo không sao đâu.
Mễ Duy vẫn còn chìm trong cơn chấn động.
Cả thế giới đều biết, sao chỉ có mình cô ấy là chẳng hay biết gì hết?
"Ha ha, Tiểu Mễ Duy, đồ ngốc này." Đường Tiểu Ngữ cuối cùng cũng quăng điện thoại sang một bên, không chút lưu tình chế giễu, "Nhìn cái bộ dạng cuống cuồng vừa nãy của em kìa, còn sợ chị Khương bắt nạt Tiểu Lâm nhà chúng ta nữa chứ."
Nói đến đây, cô Đường không nhịn được thầm lẩm bẩm một câu.
May mà chỉ là cãi nhau bằng miệng thôi! Chứ không phải đánh nhau trên giường!
Người luôn ở đáy chuỗi thức ăn như cô Mễ nào đó lại hứng thêm một đợt công kích, cuối cùng cũng hoàn hồn, ôm lấy gối ôm rồi lăn lộn trên sofa thành một con "sâu Mễ": "Á á á mấy chị quá đáng lắm! Như vậy làm em trông thật sự rất ngốc đó!"
"Không cần 'làm' đâu, vốn dĩ là rất ngốc rồi mà." Cô Đường từ trước đến nay luôn chịu đủ loại châm chọc độc miệng của Lâm Tự Thanh, hiếm khi mới có cơ hội công kích người khác, có thể nói là, ra tay không chút nể nang.
"Mắng em hả! Đường Tiểu Ngữ, em liều với chị luôn!"
"Liều cái gì? Đến không?"
"Đến! Ai sợ ai chứ!"
"Thua rồi đừng có khóc đấy."
Khương Mẫn suýt nữa tưởng rằng hai người kia sắp choảng nhau to, không ngờ... hai nhóc đáng yêu ấy lại chụm đầu vào, mở điện thoại ra đánh mạt chược online.
Cô nhịn không nổi, bật cười thành tiếng.
Du Huỷ nhìn Đường Tiểu Ngữ, tiện tay cầm ly nước cam vừa uống dở đưa đến bên môi cô ấy.
Đường Tiểu Ngữ đã bắt đầu vào game, không rảnh để rút tay, khi ống hút chạm vào môi, cô ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt bất chợt va phải ánh mắt của Du Huỷ.
Trong đôi mắt xinh đẹp ấy, tràn đầy ý cười cưng chiều.
Cô ấy ngẩn người.
Giây sau, cô ấy không còn chút tiền đồ nào, ngoan ngoãn cắn lấy ống hút uống một ngụm.
Lúc này Du Huỷ mới đặt ly thủy tinh xuống.
Mễ Duy vừa chơi game, lại vừa không quên hóng hớt: "À đúng rồi, đàn chị, hai người là ai theo đuổi ai vậy?"
"Là tôi theo đuổi chị ấy." Lâm Tự Thanh mở miệng, giọng trong trẻo thanh nhã, "Tôi... rất thích chị ấy. Là tôi theo đuổi chị ấy."
Mễ Duy kêu khẽ một tiếng: "Thật sự em chẳng nhìn ra chút nào luôn..."
Đường Tiểu Ngữ liền mắng: "Đồ ngốc."
Lâm Tự Thanh bất giác cười: "Có lẽ tôi làm chưa đủ tốt."
Du Huỷ: "Em đang khoe khoang đấy à? Nói chưa đủ tốt mà còn theo đuổi được bạn gái rồi sao?"
Mễ Duy lập tức bắt lời: "Không đâu, chị rất tuyệt mà. Dù em có chút bất ngờ, nhưng mà... hai người ở bên nhau, em thật sự siêu vui luôn đó!"
Cô ấy với Khương Mẫn vốn có quan hệ rất tốt, với Lâm Tự Thanh thì vừa gặp đã có thiện cảm. Ban đầu quả thật bị sốc, nhưng rất nhanh đã cảm thấy... hai người họ bên nhau là chuyện hợp tình hợp lý. Dù sao thì, trong mắt cô ấy, họ cực kỳ xứng đôi!
Mọi người đều bị cô ấy chọc cười.
Bầu không khí ngượng ngùng khó nói khi nãy, cũng theo đó mà tan biến đi.
Khương Mẫn đứng dậy: "Tuyết Tư, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
"Ừm. Để tôi mặc thêm áo khoác."
"Ừ, tôi đợi cậu."
Khương Mẫn tiện tay khẽ chạm lên má Lâm Tự Thanh: "Bọn chị ra ngoài một chút."
Lâm Tự Thanh nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn, dùng ánh mắt nói: Em sẽ chờ chị về.
Khương Mẫn mỉm cười với nàng, rồi mới quay người bước ra ngoài.
Trời đêm dần se lạnh, gió đêm mát rượi.
Ngọn hải đăng chớp sáng lặng lẽ giữa bóng tối, sóng biển khẽ vỗ vào bờ cát.
Khương Mẫn kéo chặt áo khoác: "Tuyết Tư, xin lỗi cậu, vì đã không nói với cậu chuyện này sớm. Tôi..."
"Không cần nói xin lỗi." Giang Tuyết Tư cắt lời cô, "Cậu chỉ ngại không tiện mở miệng thôi. Tôi hiểu mà. A Mẫn, giữa chúng ta, vĩnh viễn không cần phải nói xin lỗi."
Khương Mẫn khựng lại: "Cậu nói vậy, tôi lại càng thấy áy náy hơn."
"Áy náy gì chứ, thật là." Giang Tuyết Tư cười trách cô, "Tôi vẫn chỉ có một câu thôi. Tôi chỉ hy vọng cậu tốt, hy vọng cậu hạnh phúc. Những thứ khác, đều không quan trọng."
Khương Mẫn chậm rãi nở nụ cười, khẽ gật đầu: "Ừm. Vậy tôi sẽ không nói xin lỗi nữa."
Hai người họ đã quen biết bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Chắc cũng gần hai mươi năm. Họ không chỉ là bạn, mà gần như là người thân.
"Vậy tôi yên tâm rồi." Giang Tuyết Tư cũng mỉm cười, chợt nhớ ra điều gì, "Còn Tiểu Lâm ..."
"Ừm, em ấy thì sao?"
"Không có gì. Chúng ta về sớm thôi, kẻo lát nữa em ấy lại trách tôi dụ cậu đi mất."
"Đến cậu cũng trêu tôi à." Khương Mẫn bất đắc dĩ, "Em ấy sao dám trách cậu được."
"Cũng chưa chắc đâu. Đi thôi. Tôi thấy hơi lạnh rồi."
"Ừ, cũng lạnh thật. Vậy mau về thôi."
Hai người chỉ đi dạo một vòng ngắn, mới một chút mà Du Huỷ đã về phòng nghỉ.
Hai nhóc đáng yêu kia cũng chẳng còn chơi game nữa, mà đã ngồi ăn khuya.
Lâm Tự Thanh nấu cho bọn họ hai bát mì, còn bản thân ngồi một bên, yên tĩnh nhìn họ ăn.
Trong tủ lạnh có sẵn nguyên liệu, ban ngày nàng đã để ý thấy.
Mễ Duy ôm bát sứ, vừa húp nước mì vừa than thở: "Xong rồi, công sức giảm cân dạo này coi như đổ sông đổ biển."
Giang Tuyết Tư bật cười: "Xong thật, nhìn em ăn làm chị cũng đói theo rồi."
Khương Mẫn vội vàng đứng dậy lên lầu: "Tôi không ăn đâu. Mọi người cứ từ từ nhé."
Cô hợp lý hoài nghi, sau này sống chung với Lâm Tự Thanh, chắc chắn hai trăm phần trăm là sẽ béo lên...
Lâm Tự Thanh nhìn theo bóng dáng chạy trốn của cô, không nhịn được cười. Mãi đến khi bóng lưng ấy biến mất ở khúc ngoặt cầu thang, nàng mới thu hồi tầm mắt: "Chị Tuyết Tư, em nấu cho chị một bát nhé?"
"Ừm, tôi muốn thêm trứng, nhiều thịt băm một chút. Còn em thì sao, không ăn cùng tôi à?"
Lâm Tự Thanh vốn dĩ hiếm khi ăn khuya, nhưng lần này lại gật đầu ngay: "Không vấn đề."
Đợi đến khi nàng bưng hai bát mì nóng hổi trở ra, Mễ Duy và Đường Tiểu Ngữ cũng đã về phòng. Giang Tuyết Tư đứng lên nhận lấy bát, cũng không vội ăn ngay, mà mỉm cười hỏi: "Muốn nói với tôi điều gì sao? Hay là tò mò tôi với A Mẫn đã nói những gì?"
Cô ấy khẽ nheo mắt nhìn Lâm Tự Thanh, dáng vẻ như thể nhìn thấu mọi chuyện.
"Sao chị biết?"
"Nếu không em đã lên lầu với A Mẫn rồi, làm sao ngồi lại đây ăn mì cùng tôi."
Lâm Tự Thanh ngượng ngùng cười.
"Bọn tôi chẳng nói gì cả, chỉ dạo một vòng ở bờ biển thôi." Giang Tuyết Tư dịu dàng nói, "Tôi cũng không nói thêm gì đâu."
Cô ấy không nói rõ ra, nhưng Lâm Tự Thanh đã hiểu.
Ý của cô ấy là, cô ấy không hề nhắc lại chuyện quá khứ.
Từ trước đến nay, Giang Tuyết Tư luôn có ranh giới rõ ràng, sẽ không xen vào chuyện tình cảm giữa bạn bè.
Lâm Tự Thanh khẽ nói: "Cảm ơn chị."
Giang Tuyết Tư như thể nghĩ đến điều gì đó: "Em thật sự không định nói cho cậu ấy biết à? Trước đây em lặng lẽ thích cậu ấy lâu như thế, chắc hẳn cũng rất vất vả."
"Không cần đâu." Lâm Tự Thanh lắc đầu, "Nói cho chị ấy biết làm gì chứ."
Nàng không định đem những chuyện đã qua ấy trở thành gánh nặng thêm cho Khương Mẫn.
Nàng quá hiểu Khương Mẫn. Người này vốn có trách nhiệm quá mạnh, đôi khi chỉ cần nhận được một chút tốt từ người khác, sẽ muốn trả lại gấp mười lần.
Giang Tuyết Tư nghe hiểu: "Nhưng như thế, em không thấy khó chịu sao?"
"Không sao. Chị ấy đối xử với em tốt như vậy, em thích chị ấy nhiều thêm một chút, cũng là điều nên thôi."
"Em chỉ hy vọng chị ấy có thể vui hơn một chút, thoải mái hơn một chút, là chính mình là tốt rồi."
Lâm Tự Thanh không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ áp lòng bàn tay lên bát sứ nóng hổi.
Gió đêm khẽ lướt qua.
Tấm lòng dịu dàng, lặng lẽ nhưng sâu lắng.
*
Ngày hôm sau trời vẫn nắng rực rỡ.
Hôm qua mọi người quá mệt, nên buổi sáng nay đều ngủ bù đủ giấc. Đến trưa ăn hải sản, buổi chiều nắng ấm dễ chịu, cả nhóm ra bãi biển chơi đến hơn bốn giờ, rồi mới khởi hành trở về Minh Xuyên.
Du Huỷ là người cuối cùng lên xe, trực tiếp ngồi cạnh Đường Tiểu Ngữ.
Đường Tiểu Ngữ phồng má, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, quay đầu đi, giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Đợi xe chạy đến ngoại ô Minh Xuyên, Du Huỷ dịu giọng hỏi: "Tiểu Ngữ, chút nữa em và Tiểu Lâm xuống ở đâu? Cổng khu nhà à? Hay là, em về nhà?"
"Em về nhà, dạo này ít khi qua bên đó ở rồi." Đường Tiểu Ngữ ngừng một chút, chợt nhớ ra điều gì, "À đúng rồi, chỗ đó sắp hết hạn thuê rồi. Tôi sẽ không ở nữa. Tiểu Lâm, cậu có muốn đổi chỗ ở không?"
Lâm Tự Thanh: "Ừm?"
Trước đó Đường Tiểu Ngữ từng nhắc với nàng chuyện này. Năm ngoái nàng về lại Minh Xuyên, vốn định sống một mình, nhưng Đường Tiểu Ngữ không yên tâm, cứ đòi dọn tới ở cùng. Tính ra thì hợp đồng thuê cũng sắp hết hạn thật.
"Thế cậu đã đi xem nhà chưa!" Đường Tiểu Ngữ thấy nàng cứ chậm chạp không hiểu ý, có hơi sốt ruột, "Nhà sắp hết hạn rồi, cậu định chuyển đi đâu chứ, bao nhiêu đồ đạc như vậy cơ mà."
Lâm Tự Thanh chỉ "ừm" một tiếng: "Thời gian này tôi sẽ đi xem."
Nàng không quá hiểu vì sao Đường Tiểu Ngữ lại bỗng sốt sắng thúc giục mình như vậy.
"Cậu..."
Thôi bỏ đi. Thật tức chết mà.
Cô ấy không nói thêm gì nữa.
Khương Mẫn nghe hết đoạn đối thoại ấy, khẽ mỉm cười.
Nhà cô ở ngoại ô, nên là người xuống xe đầu tiên.
Lâm Tự Thanh cũng theo cô xuống, rất muốn nói thêm đôi câu, nhưng nghĩ không nên để mọi người đợi mình, chỉ dặn: "Tối nghỉ sớm nhé."
"Em cũng vậy." Khương Mẫn rũ mắt xuống, vành tai ẩn dưới mái tóc khẽ nóng lên, "Sau này dọn sang chỗ chị đi."
Lâm Tự Thanh ngẩn ra: "Sao cơ?"
Khương Mẫn không đáp nữa, xoay người đi thẳng vào nhà.
...Chẳng lẽ nhất định bắt cô phải nói lại lần thứ hai sao.
Sao lần nào cũng phải xác nhận đến ba lần vậy chứ.
Lâm Tự Thanh nhìn theo bóng lưng cô bước vào sân, ngẩn ngơ rồi mới quay lại xe.
Xe khởi động lần nữa, ngoài cửa sổ là hàng cây ven đường lướt vội về phía sau.
Cả người nàng giống như một cánh diều bay lơ lửng trên trời cao vạn dặm, rồi lại bị sợi dây mang tên Khương Mẫn kéo mạnh trở về.
Đường Tiểu Ngữ thấy nàng cứ ngẩn người mãi, bèn gọi: "Tiểu Lâm, đang nghĩ gì thế?"
"Không có gì..."
Lâm Tự Thanh cuối cùng cũng hoàn hồn, gửi cho Khương Mẫn một tin nhắn: "Vâng, chị."
Tin nhắn vừa gửi đi, nàng áp điện thoại lên ngực, nhìn hình bóng phản chiếu của mình trên kính cửa sổ xe, nụ cười lan tỏa trên mặt.
—
Một tuần trôi qua vội vã.
Tuần này họ tất bật hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt dịp Ngày Lao động, và trước kỳ nghỉ đã kịp hoàn tất mọi việc.
Đến thứ sáu, gần giờ tan tầm.
Phòng họp.
Du Huỷ đang trình bày báo cáo công việc: "Những video mới đăng gần đây, lượt xem đều khá tốt, chúng tôi cũng đã làm phân tích dữ liệu."
Mọi người ngẩng mắt nhìn màn hình.
Lượt xem cao nhất, không một cái nào ngoài tác phẩm của Lâm Tự Thanh.
Nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, tỏ ra không quá quan tâm.
Nàng cần rời Lắng Âm càng sớm càng tốt. Dù Giang Tuyết Tư và mọi người sẽ không vội tiết lộ chuyện nàng với Khương Mẫn, nhưng dù sao vẫn không tiện lắm.
Hơn nữa... trong lòng nàng còn bận tâm chuyện quan trọng hơn.
Trước khi tan họp, Du Huỷ nói: "Theo thứ hạng lượt xem, tháng này sẽ tăng thưởng hiệu suất cho mọi người."
Mễ Duy lại bổ sung thêm: "Chúng tôi còn chuẩn bị một món quà nhỏ cho mọi người nữa."
Khương Mẫn nghe đến nửa câu sau, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhìn qua Lâm Tự Thanh rồi nhanh chóng thu mắt về.
Bây giờ cũng gần sáu giờ.
Cô cần nhanh chóng quay về văn phòng, còn phải gọi điện cho Giản Yến Bình.
Chiều hôm nay hơn hai giờ, Khương Mẫn đã trao đổi qua với thư ký của Giản Yến Bình, báo cáo sơ lược tình hình công việc gần đây.
Không ngờ thư ký nói, Giám đốc Giản chiều nay bận họp, sau khi xong khoảng sáu giờ sẽ muốn trao đổi với cô.
Khương Mẫn nhìn đồng hồ, đến sáu giờ lập tức gọi đến.
"Giám đốc Giản, xin lỗi đã làm phiền, giờ chị có tiện nghe điện thoại được không?"
"Được chứ." Giản Yến Bình cười nhẹ, "Em vẫn đúng giờ như trước nhỉ."
"Đương nhiên ạ."
"Dự án của các em làm tốt, tôi có xem qua. Hôm nay muốn nói với em việc khác, tập đoàn Giản thị sắp tổ chức một buổi dạ tiệc, sẽ có mặt các nhân vật trong chính trị và thương trường. Em cũng đến nhé, tiện thể sẽ có thêm một số tài nguyên."
"Cảm ơn Giám đốc Giản." Khương Mẫn nói, giọng đầy bất ngờ, nhưng mày vẫn cau lại.
Trao đổi vài câu với Giản Yến Bình xong, cô mới tắt máy.
Cũng thật lạ, trước đây Giản Yến Bình vốn đã đối xử tốt với cô, nhưng chuyện chủ động trao tài nguyên như thế này rất hiếm.
Tâm tư của Giám đốc Giản này vốn khó đoán. Khương Mẫn cũng không có thói quen đoán tâm tư người khác, suy nghĩ mãi không ra đáp án nên dứt khoát bỏ qua chuyện này.
Đã đến giờ tan làm rồi.
Ngày mai sẽ là ngày nghỉ.
Khương Mẫn đi xuống lầu, phát hiện mọi người đã về gần hết.
Lâm Tự Thanh cũng đã đi.
Khương Mẫn về đến nhà, thay bộ đồ ở nhà thoải mái, dự định sẽ chăm sóc cây cảnh trước, sau đó nấu một bữa tối đơn giản.
Cô đang tưới hoa trong sân, chẳng bao lâu sau, thì nghe thấy tiếng xe thắng lại ở ngoài cổng.
Rất nhanh sau đó, chuông cửa vang lên.
Trước cổng đang đậu một chiếc xe sang trọng vô cùng bắt mắt.
Đường Tiểu Ngữ vừa thấy cô đã cười nói: "Chị Khương, đã lâu không gặp ~"
"Cũng không lâu lắm đâu." Khương Mẫn cười cô ấy, "Mới có mấy ngày thôi mà."
Tối qua, Đường Tiểu Ngữ gọi điện cho Khương Mẫn hỏi, hôm nay có thể giúp Lâm Tự Thanh chuyển đợt hành lý đầu tiên sang không.
Còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tự Thanh ngắt lời, nói không vội.
Cô nghĩ một lát, rồi nói được.
Sớm muộn gì cũng phải chuyển, nên cũng không để ý đến thời gian nữa.
"Cũng đã vài ngày rồi mà." Đường Tiểu Ngữ thúc giục Lâm Tự Thanh, "Nhanh chóng bê hành lý vào đi, tôi vội về nhà lắm rồi."
Không đợi Lâm Tự Thanh trả lời, cô Đường đã đạp ga, lái xe đi mất.
Chỉ còn nàng đứng đó, có chút lúng túng.
Thực ra cũng không cần vội đến thế.
Vài ngày trước khi về Minh Xuyên, nàng đã xem hợp đồng. Hết hạn vào đầu tháng sáu, còn tận một tháng nữa.
Khương Mẫn nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, bỗng thấy muốn cười: "Được rồi, vào đi."
Cô định giúp Lâm Tự Thanh bê hành lý, nhưng bị nàng chặn lại: "Không cần, em tự làm là được rồi."
"Tuỳ em. Hành lý để phòng khách cũng được, để phòng bên cũng được."
"Vâng."
Khương Mẫn không bước vào.
Cô nghĩ rằng nếu mình vào, Lâm Tự Thanh sẽ càng ngại hơn.
Thật ra khi nghĩ lại... người này cũng khá thú vị.
Lúc thì thẳng thắn cực kỳ, lúc lại cực kỳ ngại ngùng.
Cô vốn định tưới xong hoa, nhưng trong lòng vẫn lo lắng cho người nào đó, đành bỏ dở, đặt bình nước xuống, lặng lẽ đi vào nhà, đứng trước cửa phòng bên, nhìn Lâm Tự Thanh đang đẩy vali vào dưới gầm giường.
"Lâm Tự Thanh?"
"Ừm? Có chuyện gì vậy?"
Lâm Tự Thanh giật mình, thoáng chột dạ, quay lại nhìn cô.
Nếu là người khác, Khương Mẫn sẽ lịch sự bỏ qua như chưa thấy gì, nhưng lúc này cô lại vô thức hỏi: "Đang giấu gì à?"
"Không có gì đâu..." Lâm Tự Thanh vội đứng lên, "Đã để gọn rồi."
Khương Mẫn không hỏi thêm nữa: "Tối nay ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Trong tủ lạnh có mấy món chị chuẩn bị tối qua, có muốn ăn trước khi đi không?"
"Ừm, để em nấu."
"Để chị nấu cho." Khương Mẫn không để nàng động tay vào, đâu có lý do gì để lần nào cũng bắt nàng tất bật trong bếp.
Lâm Tự Thanh đứng ở phòng khách.
Đây là nhà Khương Mẫn, nơi trước đây nàng chưa từng tưởng tượng có thể bước vào. Nàng không dám nhìn lung tung hay cử động quá nhiều. Nàng muốn tiến lại gần Khương Mẫn, nhưng lại kìm nén.
Người phụ nữ đang bận rộn trong bếp, mặc bộ đồ nhà màu be, tay áo cuộn lên một nửa, chiếc tạp dề rộng thắt chặt ở eo, làm lộ vòng eo thon thả.
Nước lạnh sôi, hơi nóng bốc lên.
Tóc dài buông xuống, góc nghiêng gương mặt toát lên vẻ điềm tĩnh và dịu dàng.
Lâm Tự Thanh nhìn bóng lưng cô, không thể nhịn được nữa, bước vào bếp, vòng tay ôm cô từ phía sau.
Đôi mắt Khương Mẫn khẽ cong lên.
Rốt cuộc vẫn không kiềm được, muốn ôm cô.
Cô cười nhưng vẫn nói: "Lâm Tự Thanh, em như vậy, chị còn nấu cơm kiểu gì nữa?"
"Chỉ ôm một chút thôi." Lâm Tự Thanh ôm cô chặt hơn, "Một chút thôi."
Nói là chỉ ôm một chút, nhưng thật sự ôm khá lâu.
Cuối cùng bị Khương Mẫn đẩy ra khỏi bếp.
Một lúc sau, Lâm Tự Thanh thử nếm món ăn Khương Mẫn vừa xào, nét mặt thoáng biến sắc.
"Không ngon cũng phải ăn." Khương Mẫn càu nhàu nói, "Đều do em đứng trong bếp, làm chị không phát huy được hết khả năng."
Lâm Tự Thanh mỉm cười: "Ừm. Ngon mà."
Lời nói này có phần hơi vô lý, chẳng giống cách Khương Mẫn thường nói. Cô vốn luôn chín chắn và điềm tĩnh.
Nhưng Lâm Tự Thanh thích nhìn cô như vậy.
Ăn xong bữa tối, Lâm Tự Thanh chủ động đi rửa bát.
Khương Mẫn cũng không khách sáo, ra sân tiếp tục tưới những bông hoa chưa kịp tưới lúc trước. Chẳng bao lâu, trên bầu trời bất chợt lóe lên hai tia sáng, tiếp đó là tiếng sấm rền rĩ.
Chỉ trong chốc lát, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống lộp độp.
Khương Mẫn vội từ sân quay lại phòng khách, cũng bị ướt một chút.
Lâm Tự Thanh cầm lấy khăn giúp cô lau mặt, Khương Mẫn nhận khăn, vừa khéo nắm lấy tay nàng, thuận miệng nói: "Mưa to quá, chắc một lúc mới ngớt. Em cứ ngủ lại một đêm đi."
Lâm Tự Thanh ngưng thở: "...Em, không mang đồ ngủ theo."
Khương Mẫn vô thức nói: "Chị đã mua đồ ngủ cho em rồi."
Vừa nói xong, cô nhận ra câu nói này dễ khiến người khác... sinh lòng mộng tưởng.
Không khí trong những ngày mưa bão thường hơi nặng nề.
Hơi thở cũng trở nên đặc quánh.
Khương Mẫn buông tay Lâm Tự Thanh, ánh mắt không biết nhìn đi đâu, lặng lẽ mím môi.
Lâm Tự Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, rồi tầm mắt dần hạ xuống, dừng lại nơi đôi môi cô.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 78
10.0/10 từ 36 lượt.