Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 74

406@-

Thương em


*


Mặt trăng kéo mây trôi vào giấc ngủ.


 


Gió đêm cuộn rèm cửa, ánh trăng trong trẻo rơi xuống phòng, khẽ nhảy nhót đôi ba nhịp.


 


Bên môi là từng mảng da thịt trắng mịn, Lâm Tự Thanh nhẹ nhàng m*t hôn, bàn tay cũng dần trượt xuống.


 


Cả người nàng chìm sâu trong hương dịu dàng này.


 


Nàng cảm nhận được sự bao dung vô tận mà Khương Mẫn dành cho mình.


 


Mái tóc dài của cả hai đan vào nhau.


 


Lòng bàn tay nàng rất nóng, môi lưỡi cũng nóng, mỗi nơi đi qua, Khương Mẫn lại cảm thấy bản thân như tan chảy thêm một phần.


 


Mãi cho đến khi có người đi ngang qua hành lang.


 


Tiếng bước chân không nặng, nhưng như sấm động, khiến người ta bừng tỉnh.


 


Lâm Tự Thanh ngẩng đầu, hơi thở gấp gáp, phập phồng.


 


Mình đang làm gì vậy?


 


Nàng luôn biết, bởi vì quá quen thuộc, nên Khương Mẫn chưa từng đề phòng mình.


 


Nhưng bây giờ sao lại thế này chứ?


 


Cô mới chỉ chấp nhận tình cảm của nàng được bao lâu đâu?


 


Cô không phản kháng, không có nghĩa là cô muốn như vậy.


 


Ngọn lửa tình nóng bỏng lúc này vượt xa cả nỗi khát khao chiếm hữu đã bị kìm nén suốt bao năm trong tim.


 


Càng kiềm chế, h*m m**n chiếm hữu lại càng mãnh liệt.


 


Nỗi nhớ nhung nhiều năm qua sớm đã khắc sâu vào xương cốt.


 


Đối diện với Khương Mẫn, nàng luôn dễ dàng đánh mất lý trí như thế.


 


Lâm Tự Thanh không nhịn được tự trách, cũng hối hận vì đã không đối xử tốt với cô hơn.


 


Đáng ra nàng phải càng trân trọng cô, càng yêu thương che chở cô.


 


Lại trách bản thân rõ ràng đã hứa sẽ không làm gì, thế mà lại thất hứa nhanh như vậy.


 


"Lâm Tự Thanh?"


 


Khương Mẫn khẽ gọi tên nàng, dường như có chút nghi hoặc.


 


Cô không biết đối phương làm sao, nhưng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.


 


Giờ phút này các nàng vẫn còn ở bên ngoài.


 


Ngày mai còn phải đi làm.


 


...Hơn nữa, quả thật cũng quá nhanh.


 


"Xin lỗi..."


 


Lâm Tự Thanh khẽ hôn lên tai cô, giọng khàn khàn, "Chị A Mẫn, xin lỗi."


 


Khương Mẫn không nói gì.


 


Trong bóng tối, cô đưa tay chạm vào gương mặt Lâm Tự Thanh, lòng bàn tay ấm áp dán lên má, lặng lẽ nói với nàng rằng, không sao đâu.


 


Hốc mắt Lâm Tự Thanh bỗng chua xót.


 


Cô lúc nào cũng vậy, bao dung, lặng lẽ, rộng lượng.


 


Sẵn sàng hy sinh tất cả cho người khác. Kể cả chính bản thân mình.


 


Sau một lúc yên lặng, Khương Mẫn mới cất tiếng: "Chị... đi tắm lại đã."


 


Lâm Tự Thanh buông tay ra khỏi cái ôm còn chưa kịp rời: "Vậy em về phòng trước."


 


Khương Mẫn khẽ ừ một tiếng, rồi đứng dậy bật đèn, dưới ánh sáng lộ ra làn da trắng mịn nơi cổ.


 


Lâm Tự Thanh không dám nhìn thêm nữa.


 



Vành tai chợt đỏ ửng.


 


Khương Mẫn thấy nàng chạy trốn như bay, cầm lòng chẳng đặng bật cười.


 


Người này... táo bạo là nàng, ngây ngô cũng là nàng.


 


*


 


Sáng hôm sau.


 


Tầng hai, nhà hàng buffet của khách sạn.


 


"Đàn chị, chào buổi sáng~"


 


"...À." Khương Mẫn vốn đang cúi đầu, nghe thấy giọng mới ngẩng lên, "Chào buổi sáng."


 


Mễ Duy đặt khay thức ăn xuống, ngồi đối diện cô: "Chị sao thế, không ngủ ngon à?"


 


"Không, cũng tạm."


 


Hôm nay Khương Mẫn mặc chiếc áo len mỏng, vẫn quàng chiếc khăn vuông xanh trắng đan xen hôm qua. Vừa nói chuyện, cô lại vô thức kéo khăn lên cao thêm một chút.


 


"Chị Tiểu Lâm với mọi người đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, không biết mấy giờ mới về."


 


"...Ừ."


 


Hôm nay, bọn họ phải đi quay ở các thị trấn quanh huyện. Vì đường xa, nên năm giờ rưỡi sáng đã xuất phát từ bếp khách sạn.


 


Vốn dĩ Mễ Duy cũng phải theo nhóm của Lâm Tự Thanh, nhưng vì hôm nay Khương Mẫn có buổi phỏng vấn riêng với Cục trưởng Trần, Lâm Tự Thanh đã để cô ấy ở lại.


 


Nghe đến cái tên ấy, trong mắt Khương Mẫn thoáng hiện lên chút không tự nhiên.


 


"Được rồi, chị ăn xong rồi. Chị về phòng lấy máy tính, chút nữa gặp ở dưới nhé."


 


"Vâng vâng vâng, em ăn nhanh thôi."


 


Hôm nay Khương Mẫn trang điểm nhẹ, cố ý đợi ăn sáng xong mới tô thêm son. Cô soi gương, cẩn thận son môi, sắc son so với thường ngày tươi tắn rực rỡ hơn mấy phần.


 


Cất thỏi son đi, cô lại kéo khăn xuống thấp một chút, nhìn sang bên cổ... dấu hôn vẫn còn đó.


 


Cô khẽ rũ mắt, nhớ lại chuyện tối qua...


 


Người kiên quyết ở lại là nàng, chạy trối chết cũng là nàng.


 


Khương Mẫn lắc đầu cười.


 


Cô buộc lại chiếc khăn vuông, xách túi rồi xuống lầu.


 


Địa điểm phỏng vấn hôm nay được sắp xếp ở công viên văn hóa, phía tây bắc huyện Đông Lăng.


 


Khương Mẫn bước lên lầu gác trong công viên, thấy bên trong đã có một người ngồi chờ.


 


Cục trưởng Trần nhìn thấy cô, liền vẫy tay chào: "Đã lâu không gặp, Tiểu Khương."


 


"Cục trưởng Trần, chị đến lâu chưa?"


 


"Thân quen đến mức này rồi, đừng gọi tôi là Cục trưởng Trần gì nữa. Cứ gọi tôi là Trần Văn Chiêu đi, nếu ngại thì gọi một tiếng chị cũng được."


 


"Chị Văn Chiêu." Khương Mẫn mỉm cười, "Vậy em xin phép không khách sáo."


 


"Khách sáo gì chứ. Ngồi đi." Trần Văn Chiêu kéo ghế cho cô, rồi ra hiệu cho Mễ Duy cũng ngồi xuống: "Cô gái kia cũng ngồi đi."


 


"Chúng tôi đã cho người đi quay bổ sung thêm tư liệu rồi, nếu các chị có yêu cầu gì, cứ trao đổi bất cứ lúc nào."


 


"Ừm. Em làm việc là tôi hoàn toàn yên tâm rồi. Lần này muốn chia sẻ về chuyện gì?"


 


Khương Mẫn hỏi: "Tôi có chuẩn bị một bản đề cương, chị có muốn xem qua không?"


 


Trần Văn Chiêu lắc đầu: "Không cần. Chúng ta cứ trò chuyện thoải mái thôi."


 


"Được, vậy thì trò chuyện thoải mái."


 


"Vậy tôi kể cho em nghe về trải nghiệm của tôi nhé."


 


Khương Mẫn vui vẻ gật đầu: "Ừm."


 


Sóng nước cuồn cuộn, gió ấm khẽ thổi.


 


Trải nghiệm của Trần Văn Chiêu còn phức tạp hơn nhiều so với những gì Khương Mẫn từng tưởng tượng. Mẹ cô ấy sinh con ngoài giá thú, từng bị muôn người chỉ trỏ. Sau đó bà đưa con gái rời quê, đi xa về vùng Tây Bắc. Trần Văn Chiêu đã trải qua những năm tháng niên thiếu ở nơi ấy, lái máy cày, bán quả óc chó, bưng bê rửa bát, việc gì cũng từng làm qua, vừa chật vật mưu sinh vừa khó nhọc học xong đại học.


 


Năm tốt nghiệp, mẹ cô ấy qua đời, cô ấy một mình ở lại Tây Bắc, tay trắng dựng nghiệp, buôn bán mấy năm, tích góp được chút tiền.



 


Sau đó bà ngoại lâm bệnh nặng, cô ấy buộc phải bỏ dở công việc bên đó, quay về huyện Đông Lăng. Khi ấy các trạm văn hóa ở thị trấn thiếu người, cô ấy tạm thời lấp vào một vị trí, phụ trách việc đưa kịch xuống biểu diễn ở nông thôn. Không biết từ khi nào, cô ấy trở thành trạm trưởng, rồi lại được một vị lãnh đạo kỳ cựu để mắt, từ đó con đường thăng tiến thuận lợi, thăng chức liên tiếp.


 


Khương Mẫn lắng nghe cô ấy kể về những tháng năm tuổi trẻ đầy mồ hôi và nước mắt, vị đắng xen lẫn ngọt bùi.


 


Từ nơi cô ấy, Khương Mẫn cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt, cùng tinh thần quyết tâm phải làm nên điều gì đó. Khí chất con người này vốn như vậy, luôn sáng rõ và hướng về phía trước.


 


Phần lớn thời gian Khương Mẫn không đưa ra ý kiến, chỉ thuận theo câu chuyện  gợi hỏi tiếp: "Vậy sau này chị còn muốn làm gì nữa không?"


 


"Tinh lực của tôi vẫn đặt ở lĩnh vực cung ứng dịch vụ văn hóa công cộng cho nông thôn. Những năm qua, tôi vẫn luôn nghĩ: Trẻ em thành phố từ nhỏ đã biết thế nào là 'ba-lê', 'Beethoven', 'New Zealand', còn những đứa trẻ ở nông thôn thì sao?"


 


"Khoảng cách giữa thành thị và nông thôn ngày càng lớn. Nỗ lực cá nhân của tôi không thể thay đổi được gì nhiều, nhưng tôi vẫn muốn làm điều gì đó."


 


Trước đây Khương Mẫn từng nghe qua vài mẩu chuyện về cuộc đời cô ấy, bèn hỏi tiếp: "Chị bắt đầu quyết định như vậy từ khi nào?"


 


"Tôi đã ly hôn, không con cái, cũng quyết tâm không kết hôn sinh con nữa. Nói ra sợ em sẽ chê cười, nhưng vài năm sau ly hôn, tôi luôn cảm thấy, nửa đời sau còn dài như vậy, thật sự chẳng biết phải sống thế nào cho phải."


 


Khương Mẫn khẽ lắc đầu: "Chẳng có gì đáng cười cả. Có lẽ đại đa số con người đều như thế, khi tách khỏi đám đông, rời khỏi quỹ đạo quen thuộc, ngược lại lại không biết phải sống thế nào."


 


"Đúng vậy. Cho đến một ngày, tôi tiễn biệt cô bạn thân bất ngờ qua đời vì bạo bệnh... mới chợt nghĩ, nếu tôi chết đi, trên thế giới này sẽ không còn tôi nữa."


 


"Tất cả của tôi... mọi dấu vết từng tồn tại, cả gien di truyền, sẽ hoàn toàn biến mất."


 


"Cũng sẽ chẳng còn ai nhớ đến tôi."


 


"Tôi sẽ bị thế giới này quên lãng. Như thể chưa từng đến nhân gian một chuyến nào."


 


Giọng cô ấy thoáng chút bi thương, nhưng rất nhanh đã chuyển, trong nụ cười lại tràn đầy kiên định: "Kể từ ngày đó, tôi luôn muốn làm chút việc gì có ý nghĩa."


 


Khương Mẫn lặng lẽ nghe Trần Văn Chiêu nói xong, mới dịu dàng lên tiếng: "Đó cũng là lý do tôi chọn Lắng Âm."


 


Có một quãng thời gian dài, cô cũng từng nghĩ, nếu vài năm nữa tiễn biệt mẹ, thì dường như mình chẳng còn gì đáng lưu luyến.


 


Tỷ năm mới đến nhân gian sống một chuyến, cô cũng muốn lưu lại chút dấu vết.


 


Chỉ là... bây giờ, cũng không hoàn toàn giống thế nữa.


 


Cô còn có một mối vướng bận dịu dàng.


 


"Nghĩ gì mà cười ngọt thế." Trần Văn Chiêu bật cười trêu chọc, "Được rồi, hôm nay tới đây thôi nhé."


 


Khương Mẫn đứng dậy, bắt tay cô ấy, rồi hỏi: "Cô bé Hạ Nguyệt dạo này học hành vẫn ổn chứ?"


 


"Haha, con bé à, lúc đầu cứ lén khóc thút thít, bị tôi phát hiện còn không chịu nhận. Giờ khá hơn nhiều rồi. Đừng coi thường, tư duy logic của em ấy rất tốt."


 


"Tôi nghe cô bé nói chuyện cũng cảm thấy, cô bé này học cũng không tệ đâu."


 


"Ừ, đúng vậy."


 


Cả hai chậm rãi bước trong gió.


 


Chia tay xong, đã gần một giờ trưa.


 


Nếu tranh thủ thời gian, họ vẫn có thể đi tham quan vài thị trấn, kịp giờ quay buổi chiều.


 


"Mễ Duy, bây giờ chúng ta ăn trưa, chiều sẽ ra ngoài."


 


"Vâng, để em hỏi xem chị Tiểu Lâm và mọi người đang ở đâu."


 


Mễ Duy gọi điện nhưng bên kia mãi không bắt máy.


 


Hôm nay họ phải đi qua bốn, năm thị trấn, xa nhất đến tám chín mươi cây số. Không biết bây giờ đã đi đến đâu rồi.


 


Hai người ăn vội một bữa bên đường rồi quay về khách sạn.


 


Khương Mẫn cất máy tính, chuẩn bị ra ngoài thì nhận được cuộc gọi của Từ Dao.


 


"Chị Tiểu Khương à, cô đến Đông Lăng mà không báo cho tôi biết, đúng là không hay lắm đâu."


 


"Cô biết nhanh vậy à? Nghe ai nói thế?"


 


"Không nói cho cô biết đâu, mau đến đi. Không thì cô sẽ hối hận đó."


 


"Hối hận chuyện gì?"


 


"Cô xem mấy tấm ảnh tôi vừa gửi cho cô đi."


 


"Gửi gì cơ?"


 


Khương Mẫn đặt đũa xuống, mở ảnh ra xem.


 



...Là ảnh của Lâm Tự Thanh.


 


Nàng đứng giữa đồng xanh mướt, đang cầm máy quay, quay những cánh chim đang bay.


 


Khó trách Từ Dao biết chuyện.


 


"Mau đến đi, nếu không tôi sẽ bắt phu nhân của cô làm con tin đấy."


 


Khương Mẫn lạnh lùng: "Cô dám."


 


"Có gì mà không dám?" Từ Dao cười tít mắt, nói thêm một câu: "Chuyên ngành là quay gà cho tôi ăn."


 


Khương Mẫn vừa cười vừa mắng: "Cút đi."


 


Từ Dao lại vội nói thêm vài câu "đến mau đến mau", rồi mới cúp máy.


 


Khương Mẫn nhìn lại những tấm ảnh ấy, nhấn lưu.


 


Cô ra ngoài, gọi Mễ Duy cùng xuất phát.


 


Từ thành phố huyện đến chỗ ấy phải đi qua nhiều đoạn đường núi, khi họ đến nơi, đã gần bốn giờ chiều.


 


Khi tới căn nhà nhỏ, Từ Dao đang trèo lên cây hái quả mơ.


 


Nhìn thấy họ, cô ấy phấn khởi vẫy tay chào, nhảy xuống cây chỉ trong vài nhịp, cuối cùng nhảy hẳn xuống đất.


 


Mễ Duy nhìn mà sững sờ.


 


Từ Dao nhét quả mơ vừa hái vào miệng Mễ Duy: "Ôi, đã lâu không gặp, sâu gạo ham ăn."


 


"Cái gì mà nhâu nhạo nham nhăn!" Mễ Duy định mắng cô ấy, nhưng miệng còn đang nhai quả mơ, nên lời nói ra lại lơ lớ, không rõ ràng.


 


Từ Dao vỗ tay cười lớn.


 


Khương Mẫn nhìn quanh sân nhỏ, hỏi: "Lâm Tự Thanh đâu rồi?"


 


Từ Dao tặc lưỡi hai lần: "Cả ngày không gặp, liền..."


 


Nói đến đây, cô ấy lại nhịn, nhớ lúc trước vừa trêu Lâm Tự Thanh đã bị cảnh cáo nghiêm khắc, lần này đành ngoan ngoãn một chút.


 


"Chắc đang đi quay ruộng lúa. Nói cái gì mà Đông Lăng là tỉnh trồng lúa lớn, Cục trưởng bảo bọn họ bổ sung tư liệu này."


 


Khương Mẫn gật đầu, muốn đi tìm nàng, nhưng lại nhớ ra... hôm nay dường như Lâm Tự Thanh cố ý tránh mình, không biết có nên đi hay không.


 


"Ăn đi ăn đi, mơ này!"


 


Từ Dao rửa quả mơ bằng nước giếng, đưa sang một đĩa. Những quả tròn căng, nước lấp lánh, nhìn thôi cũng thấy thích.


 


Khương Mẫn ăn một miếng, ngọt lịm.


 


Cô nghĩ ngợi một chút rồi cũng ngồi xuống, trò chuyện rôm rả.


 


*


 


Lâm Tự Thanh cầm máy quay, đi về lại sân nhỏ khi mặt trời chuẩn bị lặn.


 


Trong ánh hoàng hôn, nàng nhìn thấy ngay người mà mình đã nghĩ đến suốt cả ngày.


 


Nàng nhìn Khương Mẫn một chút, rồi nhanh chóng kiềm chế, cúi đầu xuống.


 


"Ái chà, phu nhân áp trại đã về rồi à." Từ Dao dường như đoán ra chút sóng ngầm giữa họ, cố ý trêu chọc.


 


Mễ Duy há hốc mồm: "Gì cơ? Phu nhân áp trại của cô?"


 


Từ Dao cười ha hả: "Đồ ngốc!"


 


Mễ Duy đã quen với thói trêu chọc của cô ấy, không để tâm nữa, tiếp tục ăn đĩa mơ ngọt trong tay.


 


"Sư phụ Lâm, chuyện gà quay đã hứa..."


 


"Không làm." Lâm Tự Thanh nhìn thấy vẻ thất vọng của cô ấy, cố tình kéo dài vài giây mới nói, "Thử gà đất nung xem sao?"


 


Từ Dao: "!!!"


 


Tuyệt vời!!


 


Lâm Tự Thanh khẽ gật đầu với Khương Mẫn, không nói gì thêm, rồi vòng qua cô, đi vào bếp.


 


Khi Lâm Tự Thanh bắt đầu bận rộn, Từ Dao lại ôm một đống củi, đốt lửa ngay chỗ cũ, còn gọi bạn thân Lục Đồng tới, bảo nướng ngô và hạt dẻ đông lạnh trong tủ.


 


Khương Mẫn chưa kịp nói chuyện với Lâm Tự Thanh, lòng cũng hơi bực, nhưng cũng không đi tìm nàng.



 


Đến khi ăn tối, trăng đã lên cao trên sườn núi.


 


Từ Dao cắn miếng gà đất nung, nước mắt sắp ứa ra: "Quá tuyệt. Nói thật đấy, cô Lâm ơi, cô thật sự không thể ở lại làm phu nhân áp trại cho tôi sao?"


 


Khương Mẫn gắp một chiếc đùi gà vào bát cô ấy, nửa cằn nhằn: "Ăn, nhiều, chút, đi!"


 


Từ Dao cười đầy ẩn ý, nhìn cô: "Ghen à!"


 


Khương Mẫn nghe vậy cũng đỏ mặt một chút.


 


Mễ Duy đã quen với những lời phi lý của cô ấy, chẳng bận tâm, chỉ chăm chú ăn cánh gà trong bát.


 


Lâm Tự Thanh đứng lên, gắp vài món cho Khương Mẫn. Nàng biết buổi tối Khương Mẫn không thích ăn nhiều đồ mặn, nên đặc biệt nấu hai món gia đình chua cay, giúp khai vị.


 


Lúc này, Khương Mẫn mới nhìn nàng thật sâu.


 


Ăn xong, Mễ Duy cùng mọi người vào rửa bát.


 


Ngọn lửa ngoài sân vẫn còn đỏ rực.


 


Từ Dao lại thèm ăn, nướng khoai lang trên bếp lửa, đồng thời trêu Khương Mẫn: "Nghe nói chị Tiểu Lâm mới đến một ngày, mà cô cũng chạy theo đến đây luôn rồi?"


 


Hai người này da mặt mỏng nhưng mạnh miệng, liếc mắt đưa tình trước mặt cô ấy nhưng không chịu nhận.


 


Nhưng, cô ấy tin vào trực giác của mình. Nếu không, tối nay Lâm Tự Thanh sẽ không chủ động đề nghị làm gà đất nung cho cô ấy.


 


Khương Mẫn khẽ ho một tiếng: "Tôi có hẹn phỏng vấn riêng với Cục trưởng Trần."


 


"Vậy sao phải qua đây ngay thứ Bảy. Còn làm việc vào ngày nghỉ của người ta nữa, sao không hẹn thứ Hai?"


 


Khương Mẫn: "Tôi..."


 


Từ Dao tặc lưỡi: "Thì cứ thương cô ấy đi! Cô mê cô ấy mất rồi!"


 


Khương Mẫn chợt đỏ mặt.


 


Mắt Lâm Tự Thanh chợt sáng ngời.


 


... Nàng không thể kiềm chế nữa, muốn tiến lại gần cô.


 


Thấy mục tiêu đã đạt, Từ Dao gắp khoai lang chạy vào bếp, để trọn mảnh sân nhỏ cho họ.


 


Lâm Tự Thanh đứng dậy, ngồi xuống chỗ Từ Dao vừa ngồi.


 


Khương Mẫn hơi hậm hực nói: "Lại đây làm gì?"


 


Cả ngày nay còn chưa nói với cô được câu nào.


 


Lâm Tự Thanh nhẹ nhàng đáp: "Muốn ở bên chị."


 


Nàng luôn muốn nắm tay cô, ôm cô, hôn cô... nhưng lại luôn nhắc nhở bản thân, đừng quá vội vàng.


 


Dù họ đã bỏ lỡ nhiều thời gian, vẫn còn rất nhiều "sau này" để cùng nhau.


 


"Em đấy." Khương Mẫn đưa tay, chạm nhẹ lên trán nàng, "Lúc thì thế này, lúc lại thế kia."


 


Lúc thì bám dính, lúc lại có thể nhịn cả ngày không nói với cô câu nào.


 


Lâm Tự Thanh khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô, trong đôi mắt trong veo phản chiếu trọn hình bóng cô: "Xin lỗi. Em chỉ... muốn đối tốt với chị thêm một chút."


 


Khương Mẫn nhìn ra trong ánh mắt ấy là sự cẩn trọng cùng tình cảm, lòng càng thêm mềm mại.


 


Lúc nào cũng vậy, Lâm Tự Thanh luôn đặt cô lên hàng đầu.


 


Có lẽ tình cảm giữa những người phụ nữ vốn dĩ tinh tế và bền lâu hơn hẳn.


 


Khương Mẫn vốn không phải người quá nhạy cảm, nhưng khi đối diện Lâm Tự Thanh, cô lại cảm nhận được nhiều cảm xúc mà trước đây chưa từng có.


 


Cơn giận nhỏ nhoi trước đó giờ tan biến hoàn toàn.


 


"Nhưng mà " Lâm Tự Thanh nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi, "Chị đến Đông Lăng... có phải vì em không?"


 


Khương Mẫn không chịu trả lời: "Ai nói?"


 


"Vừa nãy Từ Dao nói, chị lại không phản bác." Lâm Tự Thanh kiên định, hỏi lại một lần nữa, "Có phải vì em mà chị đến không?"


 


Những lời này, trong lòng nàng rõ ràng biết, nhưng vẫn muốn nghe Khương Mẫn tự nói ra. Từ lần gặp hôm qua, nàng chỉ nghe Khương Mẫn nói là vì buổi phỏng vấn.


 


Ngọn lửa trại nhảy múa, phản chiếu đoạn tình cảm nồng đượm trong mắt cô.


 


Khương Mẫn nghiêng lại gần nàng, hôn nhẹ lên trán nàng trong ánh lửa bập bùng, cười và mượn lời Từ Dao vừa nói: "Đúng vậy. Chị thương em."


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 74
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...