Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương

Chương 72

312@-

Hôn nồng nhiệt


*


Khương Mẫn vẫy tay ra hiệu cho Lâm Tự Thanh đừng đi qua, tự cô qua là được, nhưng nàng hoàn toàn làm ngơ, chớp mắt đã sang đường.


 


"Qua đường cũng không chịu nhìn một chút." Khương Mẫn nhẹ giọng trách, "Đã bảo em đừng qua rồi mà..."


 


Còn chưa nói xong, cả người cô đã bất ngờ bị ôm bổng lên. Cô vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tự Thanh theo bản năng, ngạc nhiên cười: "Lâm Tự Thanh!"


 


"Rất nhớ chị." Lâm Tự Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô, "Không thể chờ thêm một giây nào được."


 


"Được rồi." Khương Mẫn khẽ gõ vào vai nàng, ánh mắt mang theo ý cười, "Mau thả chị xuống đi."


 


Lâm Tự Thanh nghe lời cô, luyến tiếc buông tay.


 


Nhưng cái ôm vừa rồi đã quá giới hạn, lỡ đâu có đồng nghiệp nào đi xuống nhìn thấy hai người.


 


"Ăn tối chưa?"


 


"Chưa."


 


"Vậy đi ăn nhé. Lần trước chị đến đây, có đi ngang qua một quán nhỏ địa phương, mùi vị cũng khá ổn."


 


"Ừm. Hành lý của chị đâu?"


 


"Đây này." Khương Mẫn chỉ vào chiếc vali trắng bên cạnh, rất nhỏ, chắc tầm mười bốn mười lăm inch.


 


"Vậy chúng ta gửi vali ở quầy lễ tân trước đã."


 


Khương Mẫn liếc nhìn đèn đỏ: "Đấy, ban đầu bảo em đừng sang rồi, em lại cứ phải qua. Giờ chẳng phải vẫn phải đi qua sao."


 


Lâm Tự Thanh đẩy vali, giọng mang chút ấm ức: "Nhưng em không muốn chờ."


 


"Được rồi." Khương Mẫn mỉm cười nói, "Thật hết cách với em."


 


Chờ đèn đỏ chuyển xanh, hai người cùng qua đường, tới quầy lễ tân khách sạn gửi hành lý.


 


Khương Mẫn đi ra khỏi sảnh trước.


 


Lâm Tự Thanh chậm hơn hai bước, nhìn bàn tay buông lơi của cô, không kiềm được, bước đến, khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô.


 


Khương Mẫn nghiêng đầu, mỉm cười nhìn nàng, rồi cũng nắm tay nàng chặt hơn.


 


Nghĩ lại mới thấy...


 


Lần trước đến Đông Lăng cũng chỉ mới hai tháng trước. Khi đó làm sao nghĩ được giờ phút này lại có thể nắm tay nhau thế này, cùng đi từng góc nhỏ của thị trấn này.


 


Khương Mẫn dẫn Lâm Tự Thanh vào một quán ăn trong ngõ nhỏ, khá khó tìm, khách cũng đông, nhưng đồ ăn lên nhanh. Ăn tối xong quay về, mới sáu giờ hai mươi.


 


Còn bốn mươi phút nữa mới đến giờ làm việc buổi tối, hai người nắm tay nhau, dạo bước bên bờ sông.


 


Từ niềm vui mừng khi gặp lại rồi dần bình tĩnh hơn, Lâm Tự Thanh hỏi: "Hôm nay chị cũng bay chuyến sáng sớm à?"


 


Khương Mẫn gật đầu: "Ừm. Chị dậy từ hơn năm giờ. Bên chỗ chị cách sân bay xa."


 


"Thế thì vất vả quá rồi." Lâm Tự Thanh dừng lại, nắm tay cô, giọng lộ rõ sự xót xa, "Chị đừng tự làm mình mệt như thế nữa, được không?"


 


Trước đó, vì công việc và chuyện trong nhà, cô đã mệt mỏi đến vậy, còn ốm mấy ngày. Mới mấy hôm trước từ Định An về Minh Xuyên, chưa kịp nghỉ ngơi, thứ bảy đã lại phải đi xa đến Đông Lăng.


 


"Chị làm là vì công việc, đâu phải vì em." Khương Mẫn véo nhẹ má nàng, nhướn mày, giọng nhàn nhạt, "Hơn nữa, ai kia gặp chị thì ngay cả đèn đỏ cũng chẳng thèm chờ, xuống nhà còn quên cả đổi dép nữa."


 


Lâm Tự Thanh: "..."



 


Nàng nhất thời nghẹn lời.


 


Người này đúng là quá kiêu ngạo rồi.


 


Đã thế còn phải chọc ghẹo nàng thêm mấy câu.


 


"Sao không nói gì nữa?" Khương Mẫn cười càng sâu, "Chị nói sai gì à?"


 


"Không." Lâm Tự Thanh siết lấy đầu ngón tay cô, "Chị không sai. Em thật sự rất vui. Bất kể vì lý do gì, chỉ cần được gặp chị, em đều rất, rất vui."


 


"Thế thì được rồi, đừng nghĩ mệt hay không mệt nữa." Khương Mẫn khéo léo đổi chủ đề, "Hôm nay công việc thế nào?"


 


Thấy cô hỏi đến công việc, Lâm Tự Thanh cũng thu lại sự lo lắng, nghiêm túc kể về lịch trình trong ngày.


 


Khương Mẫn lặng lẽ nghe hết, bỗng nói: "Thật ra em không nên cứ mãi ở Lắng Âm."


 


Với năng lực và kinh nghiệm của Lâm Tự Thanh, ở lại Lắng Âm đúng là một sự lãng phí.


 


Lâm Tự Thanh chỉ cười, không tỏ thái độ rõ ràng: "Chỉ cần chị cần em, em sẽ luôn ở lại."


 


Khương Mẫn thoáng lộ vẻ trầm ngâm: "Chờ đợt sa thải này xong, tuyển được người mới, chắc Lắng Âm cũng sẽ vào guồng."


 


"Trước đây em cũng từng nghĩ rồi. Đợi mọi chuyện ổn định, có lẽ em sẽ đổi sang một công việc mới."


 


"Em muốn làm công việc gì?"


 


Cuối cùng Lâm Tự Thanh cũng nói đến chuyện mà dạo gần đây nàng đang suy tính: "Em vẫn chưa nghĩ xong. Có lẽ sẽ đổi sang một công việc lương cao hơn, có thể sẽ làm lại mảng nghiên cứu dược phẩm trước đây."


 


Khương Mẫn giả vờ tức giận: "Lâm Tự Thanh, ý em là lương bọn chị trả cho em ít quá hả?"


 


"Em..." Lâm Tự Thanh bật cười, nhưng vẫn gật đầu, "Đúng thế. Em phải cố gắng kiếm nhiều tiền, như vậy chị mới có thể làm bất cứ điều gì mình muốn."


 


Thấy nàng lại khéo léo xoay câu chuyện về phía mình, Khương Mẫn không nhịn được cười, đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán nàng: "Em đấy, có ngày chị đem em bán đi, chắc em còn đếm tiền cho chị nữa."


 


Đôi mắt Lâm Tự Thanh cong cong: "Chị không nỡ bán em đâu."


 


"Hừ, tự luyến quá đấy."


 


Khương Mẫn hiếm khi nói kiểu này, ghét bỏ trả lời nàng một câu, nhưng trong mắt lại chất chứa ý cười, kéo tay nàng bước về hướng khách sạn.


 


Thời gian không còn sớm, hai người quay lại, cũng vừa đến lúc chuẩn bị làm việc.


 


Càng đến gần khách sạn, hai người càng nên buông tay nhau ra.


 


Nhưng cả hai lại chẳng ai muốn buông.


 


Mãi cho đến khi một bóng dáng quen thuộc bước ra từ cửa hàng tiện lợi dưới khách sạn.


 


Bàn tay đang nắm chặt bỗng chốc buông rời.


 


"Đàn! Chị!"


 


Chỉ một giây sau, Mễ Duy cầm một cây xúc xích nướng, vui vẻ reo lên chạy tới, vòng quanh Khương Mẫn hai vòng: "Em còn tưởng mình hoa mắt, sao chị cũng đến Đông Lăng rồi?"


 


"Em chạy chậm thôi." Khương Mẫn cười cô ấy, "Kẻo chút nữa xúc xích lại rơi ra đường đấy."


 


Mễ Duy vội vàng dừng lại: "Vâng vâng vâng. Em chỉ bất ngờ quá thôi."


 


"Hôm qua chị có gọi điện cho Cục trưởng Trần, bàn một vài chuyện. Muốn làm một buổi phỏng vấn riêng với cô ấy, nên mới đến đây."


 


"Ồ~ ra vậy."



 


Mễ Duy vừa gặm cây xúc xích yêu thích vừa hỏi: "Đàn chị, chị đến lúc mấy giờ, đã ăn tối chưa?"


 


"Ăn rồi, ở gần đây thôi, ăn xong có đi dạo một chút."


 


"Thế chị đã làm thủ tục nhận phòng chưa?"


 


"Chưa, mới gửi hành lý trước."


 


Ba người cùng bước vào sảnh khách sạn.


 


Quầy lễ tân vừa mới tiếp một đoàn khách du lịch trung niên, giờ vẫn còn khá bận rộn.


 


"Sao tự dưng đông người thế." Mễ Duy hơi lo lắng, "Không khéo lại hết phòng mất?"


 


Khương Mẫn hỏi: "Nguồn phòng có căng lắm không?"


 


"Không biết nữa, hôm qua em tới cũng gặp đoàn du lịch." Mễ Duy lắc đầu, "Nếu không còn phòng, vậy chị Tiểu Lâm, em ngủ chung với chị nhé. Em nhường phòng cho đàn chị, dọn đồ ra là được."


 


Lâm Tự Thanh liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt sâu thẳm.


 


Mễ Duy bỗng thấy từng cơn gió lạnh thổi đến, ánh mắt kia sắc như dao.


 


Cô ấy khó hiểu hỏi: "Chị Tiểu Lâm, sao thế ạ?"


 


Chẳng lẽ không muốn ở chung với cô ấy?


 


Lâm Tự Thanh thu lại ánh nhìn: "Không sao. Cứ xếp hàng trước đã."


 


Đợi đoàn khách lớn tuổi phía trước làm xong thủ tục, Khương Mẫn đưa giấy tờ cho lễ tân.


 


May mắn thay, phòng đơn thường thì đã hết, nhưng vẫn còn phòng suite có phòng khách.


 


Mọi người đều được sắp xếp ở tầng bảy, chỉ có phòng của Khương Mẫn nằm ở tầng tám.


 


Buổi tối, khách sạn tạm cho thuê phòng họp làm nơi làm việc. Khương Mẫn đặt hành lý xuống, chưa kịp dọn dẹp gì, đã theo họ sang đó.


 


Hai đồng nghiệp khác trông thấy cô, cũng ngạc nhiên không kém Mễ Duy, cười khổ: "Thế này thì chắc chín giờ cũng chưa được tan làm mất."


 


Khương Mẫn lắc đầu: "Mọi người cứ làm việc của mình, đừng để ý đến tôi."


 


Nói xong, cô mở laptop, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, rõ ràng là thật sự không định tham gia vào công việc tối nay.


 


Cô còn phải sắp xếp lại nội dung cuộc phỏng vấn riêng với Cục trưởng Trần. Dù hai người vốn đã rất quen thuộc, nhưng khi làm việc, cô vẫn muốn chuẩn bị chu đáo.


 


Lâm Tự Thanh vốn đã quen nghe theo sự sắp xếp của cô, lúc này quay đầu nhìn.


 


Khương Mẫn bắt gặp ánh mắt ấy, ngẩng lên mỉm cười với nàng, ra hiệu rằng công việc này để nàng tự quyết là được. Dù sao lần này vốn dĩ cũng là nàng dẫn đội tới đây.


 


Hơn nữa là...


 


Cô gửi cho Lâm Tự Thanh hai tin nhắn.


 


"Làm việc tốt nhé. Đừng lo cho chị."


 


"Chị thích dáng vẻ em tỏa sáng."


 


Giống như lúc đi dạo khi nãy đã nói, thật ra từ lâu cô đã cảm thấy Lâm Tự Thanh không nên mãi ở lại Lắng Âm.


 


Không nên cứ lặng lẽ đứng phía sau mình, cùng làm mọi việc chỉ vì muốn ở bên mình.


 


Điện thoại đặt trên bàn khẽ rung.



Lâm Tự Thanh cúi đầu, thoáng nhìn liền thấy tin nhắn cô gửi. Tim nàng khẽ động, muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại cố kìm nén, chỉ nói với đồng nghiệp: "Mọi người báo cáo tình hình tổng thể hôm nay trước đi."


 


Đợi nghe xong toàn bộ, nàng lại tiếp tục sắp xếp công việc cho ngày mai.


 


Những tư liệu mọi người quay chụp, nàng cũng xem kỹ từng cái, rồi đưa ra yêu cầu.


 


Khi kim đồng hồ chỉ chín giờ, công việc tối nay về cơ bản đã hoàn tất.


 


Mễ Duy la ó rằng đói bụng, kéo mọi người xuống lầu mua đồ ăn đêm.


 


Khương Mẫn gấp máy tính lại, tắt nguồn.


 


Còn Lâm Tự Thanh vẫn ngồi yên, như thể tâm trí còn chìm trong công việc.


 


Cả buổi tối nay, hai người vẫn chưa có khoảng thời gian riêng để nói chuyện.


 


"Không đi à?" Khương Mẫn kéo dài giọng, "Không đi thì chị đi trước đấy."


 


Cô đứng dậy, đi đến cửa, cố tình nghịch ngợm tắt đèn. Nhưng ngay giây sau đã bị người phía sau kéo lấy cánh tay, buộc phải xoay người lại.


 


Đón lấy cô là một nụ hôn vừa sâu vừa mãnh liệt.


 


"Ưm..."


 


Bị hôn bất ngờ, Khương Mẫn lùi lại mấy bước, lưng sắp chạm vào cửa thì cánh tay thon gầy đã kịp vòng qua ôm lấy, săn sóc chắn giữa cơ thể cô và cánh cửa.


 


Lâm Tự Thanh không nói một lời, chỉ hôn cô như thế.


 


Khác hẳn với hai lần hôn trước đây còn dịu dàng, lần này môi lưỡi xâm nhập thẳng thừng, gần như càn quét trong khoang miệng cô, tựa như muốn từng chút từng chút... nuốt lấy cô.


 


Khương Mẫn bị ép dựa vào cửa, chìm trong nụ hôn nóng bỏng.


 


Lờ mờ còn nghe thấy tiếng đồng nghiệp trò chuyện ngoài hành lang trong lúc chờ thang máy.


 


Cô cảm thấy hơi thở mình nóng rực, cả người choáng váng, gần như không đứng vững nổi...


 


Lâm Tự Thanh ghì chặt eo cô.


 


Bàn tay phải vẫn chu đáo ngăn giữa lưng và cánh cửa, bàn tay trái lại men theo những đường cong mềm mại trên cơ thể người phụ nữ, khẽ v**t v*.


 


Không biết đã qua bao lâu—


 


Mãi cho đến khi một giọng nói vang lên ngoài hành lang.


 


Như tiếng sấm nổ, kéo lý trí cả hai quay về.


 


"Cộc cộc cộc!"


 


"Chị Tiểu Lâm!"


 


Ngay sau đó lại là tiếng gõ cửa dồn dập.


 


Nghe ra là đang gõ cửa phòng bên cạnh.


 


Trong bóng tối, Lâm Tự Thanh khẽ hôn lên má Khương Mẫn.


 


Nàng biết mình lẽ ra nên kiềm chế hơn. Nhưng mấy ngày không gặp, nỗi nhớ đã dồn nén đến mức như phát điên.


 


"Bọn em mua đồ cay tê rồi, có ăn khuya cùng không ạ?"


 


"Lạ nhỉ, người đâu rồi? Cũng xuống mua đồ ăn khuya à?"


 



Mễ Duy lại gõ thêm hai cái nữa, rồi lẩm bẩm bỏ đi xa dần.


 


"Được rồi..." Khương Mẫn bực bội khẽ gạt tay nàng ra, "Buông tay."


 


Lâm Tự Thanh vẫn ôm chặt cô, lại khẽ hôn hai cái lên má, thì thầm: "Chị... tối nay em sang tìm chị. Được không?"


 


Đây là lần đầu tiên Khương Mẫn nghe nàng nói với giọng điệu như thế.


 


Âm thanh mềm mại, vừa như van nài, lại vừa như nũng nịu.


 


Còn chủ động gọi cô là chị...


 


"Được không?"


 


Thấy cô không trả lời, Lâm Tự Thanh lại hỏi thêm một lần nữa.


 


"Chị ra ngoài trước." Khương Mẫn vẫn không quay đầu, gạt tóc ra sau tai, quay lại nhìn nàng, như giận như không nói: "Em ra sau cũng được."


 


Lâm Tự Thanh đành ngoan ngoãn gật đầu.


 


Khương Mẫn cúi đầu, bước nhanh ra ngoài, sợ gặp đồng nghiệp trong thang máy. Cảm giác vừa hồi hộp vừa có chút chột dạ khó tả.


 


Về đến phòng, cô soi gương một chút, hai má đỏ ửng.


 


Chạm vào gương mặt, cảm nhận được hơi nóng còn lưu lại.


 


Cô cũng không nhịn được cười bản thân, chỉ vì một câu nhớ mà đi xa đến vậy. Vừa rồi còn...


 


Thật là...


 


Thời gian cũng đã muộn.


 


Khương Mẫn mở vali, sắp xếp sơ qua, rồi mới đi tắm.


 


Sau khi rửa mặt xong, vừa sấy tóc xong đã nghe tiếng gõ cửa.


 


Chỉ nhẹ nhàng gõ hai cái.


 


Đã muộn thế này...


 


Khương Mẫn không lập tức đứng dậy mở cửa.


 


Trong đầu cô lại vô thức nhớ đến lời Lâm Tự Thanh vừa nói.


 


... Là nàng sao?


 


Lại chờ thêm một chút, Khương Mẫn nghe thấy giọng Lâm Tự Thanh: "Chị A Mẫn?"


 


Lúc này cô mới đi mở cửa, thấy Lâm Tự Thanh đứng ngoài.


 


Chắc cũng vừa tắm xong, tóc dài rũ trên vai, phần đuôi còn hơi ướt, mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo len cardigan.


 


"Em vào được không?" Lâm Tự Thanh cũng ngại, không dám nhìn thẳng mắt cô, "Muốn ở cùng chị một lúc."


 


Khương Mẫn mím môi, không nói gì.


 


Nàng lại nói: "Em sẽ không làm gì đâu."


 


Vừa nói xong, mặt nàng đã đỏ bừng.


 


...Nghe cứ như là càng cố giấu lại càng lộ ra.


 


Khương Mẫn vô thức nghiêng đầu, khẽ đáp: "Vào đi."


Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương Story Chương 72
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...