Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Chương 57
438@-
Đáng yêu
*
Sáng thứ Hai, Khương Mẫn quay lại Lắng Âm.
Tính ra từ thứ Hai tuần trước đến giờ, cô đã không đi làm cả tuần.
Làm việc lâu như vậy, dường như cô chưa từng vắng mặt lâu đến thế.
Mễ Duy đang gặm bánh bao nhân đậu đỏ, thấy cô bước vào, suýt rơi nước mắt: "Đàn, đàn chị..."
"Được rồi, đừng khóc." Khương Mẫn đưa khăn giấy cho cô ấy, trêu: "Chút nữa nước mắt rơi vào bánh thì phải ăn vị mặn ngọt đấy."
Nghe cô trêu, Mễ Duy càng muốn khóc hơn.
Người khác cũng nghe thấy, lần lượt xúm lại, mắt ai cũng đỏ hoe.
"Chị Mẫn..."
"Cuối cùng cũng về rồi."
"Bọn em nhớ chị quá."
Khương Mẫn cười nói: "Mấy ngày không gặp, sao mọi người lại sến sẩm thế nhỉ. Được rồi, chút nữa chúng ta gặp nhau, sắp xếp công việc mấy ngày tới. Không sao, đường là do người ta đi mà ra. Chúng ta còn thời gian."
"Được!"
"Mấy ngày nay em đã suy nghĩ cách sửa cả tuần rồi."
"Em cũng vậy, em cũng vậy!"
Mấy ngày nay mọi người suy nghĩ lung tung, nhưng lúc nhìn thấy cô, như thể tìm được chỗ dựa vững chắc, lòng cũng tự nhiên yên ổn hơn.
Khương Mẫn vốn định để mọi người nhanh chóng trở lại làm việc, nhưng thấy họ lưu luyến và nhớ nhung, đành ở lại trò chuyện thêm.
Hôm nay cô mặc bộ vest trắng phong cách tối giản, nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, trí thức, còn mềm mại hơn thường ngày.
Lâm Tự Thanh nhìn cô đứng giữa đám đông, thầm nghĩ: "Như thế cũng tốt."
Chị lo cho mọi người, em chỉ giữ riêng mình chị.
Khương Mẫn nói thêm vài lời an ủi, cuối cùng cũng dỗ được đồng nghiệp. Mọi người vui vẻ hơn, đùa nhau nói sẽ coi chỗ làm như nhà, tối sẽ không về.
"Được rồi, tôi về văn phòng sắp xếp chút."
Khương Mẫn đi qua mọi người, nhìn thấy Lâm Tự Thanh đứng ở góc, không tiến lại, chỉ im lặng nhìn cô.
Lòng Khương Mẫn mềm nhũn, đi ngang qua, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ mặt nàng, nhưng lời nói ra vẫn nghiêm túc: "Làm việc chăm chỉ nhé."
Lâm Tự Thanh sững người một lúc, đến khi cô đi xa mới chậm rãi đưa tay lên, sờ má mình, không nhịn được cười.
Giang Tuyết Tư đến muộn nhất, vừa thấy nàng cười đã hỏi: "A Mẫn về rồi à?"
Lâm Tự Thanh gật đầu: "Về rồi, ở văn phòng chị ấy."
"Ừm, chị đi tìm cậu ấy. Mọi người cũng sắp xếp lại công việc A Mẫn giao thứ Sáu tuần trước đi."
"Mễ Duy, đi chuẩn bị thiết bị họp."
Giang Tuyết Tư chỉ dặn vài câu rồi lên lầu tìm Khương Mẫn.
"A Mẫn, về rồi à?"
Cửa mở, Khương Mẫn đang mở cửa sổ để thoáng khí, nghe giọng cô ấy, cô quay lại, đi tới ôm cô ấy một cái thật chặt: "Những ngày qua vất vả cho cậu rồi, Tuyết Tư."
"Sao lại phải khách sáo với tôi." Giang Tuyết Tư vỗ vai cô, "Còn cậu thì sao, tình hình của dì thế nào?"
"Phải phẫu thuật. Tình hình không tốt lắm. Xong việc tuần này, thứ Sáu tôi sẽ về Định An ngay trong ngày."
"Cậu vẫn ổn chứ?"
Nhìn ánh mắt lo lắng, quan tâm của Giang Tuyết Tư, Khương Mẫn gật đầu: "Không cần lo cho tôi đâu."
"Cậu đấy..."
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mấy ngày nay tôi đã nghĩ, mọi người có thể đi đâu chơi. Cậu xem, góp ý chút."
"Góp ý gì cơ?"
Giang Tuyết Tư đi theo cô, nhìn bảng biểu trên máy tính của cô: "Cậu đang làm gì vậy..."
"Mọi người đi phiêu lưu cùng tôi, nhưng tôi không thể để họ thật sự không có việc làm." Khương Mẫn nói với vẻ điềm tĩnh và bình thản, "Nhiều năm qua, tôi cũng tích lũy được chút tài nguyên. Nếu lần này thật sự rời Lắng Âm, tôi cũng phải tìm đường lui cho mọi người trước đã."
"A Mẫn..."
Giang Tuyết Tư nhìn cô, khẽ thở dài.
Những người theo cô rời Minh Xuyên, cô đang lo tìm cho họ những vị trí mới.
Tương lai của người khác. Cô đã nghĩ đến, cũng lên kế hoạch từ sớm.
"Thở dài cái gì? Làm sao để mọi người đều có chỗ tốt, tôi mới yên tâm."
"Còn cậu thì sao?"
Bao năm tâm huyết ở Lắng Âm của cô đâu rồi?
"Tôi không sao."
Khương Mẫn mỉm cười với cô ấy, ánh mắt chân thành và ấm áp.
"Nhưng mà, còn cậu thì..."
"Được rồi." Giang Tuyết Tư vội cắt ngang, "Đừng định sắp xếp tôi. Cậu biết mà, tôi không nghe theo đâu."
"Tôi đâu dám sắp xếp cậu." Khương Mẫn nắm tay cô ấy.
Bao năm qua, họ là tri kỷ, cũng là đồng đội kề vai sát cánh. Cô đi sắp xếp cô ấy, mới là thiếu tôn trọng tình bạn ấy.
"Được rồi, chuyện này để sau nói tiếp. Cậu cũng sốt ruột quá. Chút nữa họp ở phòng họp trung. Tôi xuống chuẩn bị trước."
"Ừm."
Khương Mẫn nhìn vào những ô trống trong bảng chưa điền, chưa quyết định được. Một vài ô đã điền xong, cô cũng không hài lòng lắm. Không biết mọi người có sẵn sàng đến nơi cô chọn hay không.
Chẳng hạn như, Lâm Tự Thanh.
Nàng có chịu đi đến nơi cô đã chọn cho nàng không?
Khả năng cao là không.
Không cần hỏi, cô đã có câu trả lời trong lòng.
Khương Mẫn nhấn lưu, tắt bảng biểu.
Cô còn phải gọi một cuộc cho Giản Yến Bình, báo cáo sơ qua tình hình hiện tại, mới có thể tranh thủ sự hỗ trợ cho bước tiếp theo.
Khương Mẫn cầm điện thoại, định gọi qua thư ký của Giản Yến Bình để hẹn giờ. Không ngờ một cuộc gọi đã đến ngay.
Đúng là điện thoại của Giản Yến Bình.
Khương Mẫn nhớ lại, cô gần như chưa bao giờ nhận cuộc gọi chủ động từ Giản Yến Bình. Cô nhìn màn hình vài giây mới nhấn nút nghe: "Giám đốc Giản, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tâm trạng Giản Yến Bình có vẻ rất tốt, giọng nói thoáng chút hả hê, "Tôi vẫn chưa biết tình hình đăng ký dự án thế nào."
Khương Mẫn hoàn toàn không tin lời cô ấy nói.
Trên bàn làm việc của Giản Yến Binh chắc chắn đã có kết quả thẩm định sơ bộ từ lúc đầu, chỉ còn phụ thuộc cô ấy có muốn xem hay không thôi.
"Kết quả sơ tuyển công bố vào thứ Sáu tuần trước, tôi chưa kịp báo cáo với chị, giờ tôi xin tóm tắt..."
Khương Mẫn nói ngắn gọn, trình bày rõ ràng tình hình.
"Ồ, vậy à." Giản Yến Bình nói chậm rãi, "Theo như lời đã nói từ trước, nếu dự án này không đạt xuất sắc, cô đã nghĩ ra cách xử lý chưa?"
"Hiện giờ mới chỉ là giai đoạn sơ tuyển, bọn tôi vẫn còn phần thuyết trình trực tiếp."
"Nhưng, nếu Giám đốc Giản đã dành thời gian quan tâm đến tình hình của chúng tôi, tôi có thể liều lĩnh xin một điều không?"
"Điều gì? Nói thử xem."
"Dù dự án có đạt thứ hạng nào đi nữa, mong chị sẽ xem qua tác phẩm của chúng tôi."
"Khương Mẫn, cô vẫn muốn thắng lắm nhỉ." Giản Yến Bình cười, không nói gì thêm, "Đến lúc đó rồi tính tiếp."
"Được, tôi sẽ báo cáo chị kịp thời."
"Ừ, như vậy đi."
Giản Yến Bình khẽ cười rồi tắt máy.
Thời gian đã gần chín rưỡi sáng.
Quản gia chưa bao giờ thấy cô đi làm muộn đến hơn chín giờ, lo lắng cô gặp chuyện gì, gõ cửa rồi lặng lẽ đi ra: "Xin lỗi, làm phiền cô rồi."
Giản Yến Bình vờ nói không sao, quay đầu nhìn vào gương trang điểm, bộ đồ ngủ rộng che không hết những vết trầy trên cổ.
Ký ức quay về buổi chiều hôm qua.
Cuộc gọi mà cô chờ gần một tháng, cuối cùng cũng đến.
Nhưng, thời gian cũng gần như cô dự đoán.
Giản Yến Bình ngồi đọc sách trong phòng làm việc, ngẩng đầu thấy Ninh Nhu, chưa kịp nói đã cười: "Lần sau đến gặp tôi, mặc chiếc sườn xám tôi tặng nhé."
Ninh Nhu nắm vạt áo, khẽ gật đầu: "Tôi..."
Người hầu đã rút ra ngoài, căn phòng làm việc trống trải và yên tĩnh.
Giản Yến Bình đột nhiên nói: "Lại đây."
Cô ở vị trí cao lâu ngày, giọng nói lúc nào cũng lạnh lùng, tựa như uy quyền không cần nổi giận cũng đủ khiến người khác sợ.
Ninh Nhu bước chậm đến trước mặt cô, cúi đầu, chiếc cổ trắng mảnh tạo thành một đường cong đẹp mắt.
"Suy nghĩ xong rồi à, muốn theo tôi?"
"...Ừ."
"Ngoài chuyện gia đình em và Triệu Duyên ra, còn vấn đề gì cần tôi giải quyết không?"
"Chị..." Ninh Như cuối cùng cũng lấy hết can đảm ngẩng đầu, "Cô đối với chị ấy, có thể đừng quá nghiêm khắc không?"
Giản Yến Bình không cần hỏi cũng biết 'chị ấy' mà Ninh Nhu nhắc đến là ai. Cô mỉm cười nhẹ: "Đây là mệnh lệnh à?"
"...Tôi xin cô."
"Xin bằng gì?"
Người phụ nữ dịu dàng, yếu ớt im lặng một lúc, rồi cuối cùng cúi xuống, môi khẽ chạm vào môi cô.
Tim đập như sấm rền.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Giản Yến Binh cười như không cười đánh giá cô ấy.
Ninh Nhu hiểu ý, buông bỏ lòng tự trọng đáng thương và lố bịch của mình, chậm rãi tháo từng cúc áo, một, hai.
Chiếc áo rơi xuống sàn, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng.
Khoé môi cô ấy khẽ cong, mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra theo nụ cười.
Thật sự như một món hàng đang chờ người mua.
Giản Yến Bình bỗng nắm chặt cổ tay cô ấy, tư thế cực kỳ áp đảo.
Ninh Nhu không đứng vững, ngã về phía trước, ngồi lên đùi người phụ nữ ấy, hoảng hốt, mắt càng đỏ hơn.
"Sao lại yếu đuối thế." Cô hôn nhẹ những giọt nước mắt trên mặt cô ấy, rồi khẽ nắm lấy chiếc cằm trắng nõn, hôn thật sâu.
...
Giản Yến Bình thu hồi suy nghĩ, đầu ngón tay vuốt qua vết trầy trên cổ, chậm rãi cong môi. Cô nhắn tin: Tối nay đến nhé. Nhớ mặc sườn xám.
Chẳng bao lâu, đối phương trả lời: Biết rồi.
Cô buộc lại chiếc khăn lụa, khoé môi vẫn giữ nụ cười nhẹ: "Vẫn chỉ là nàng mèo biết cào mà thôi."
*
Khương Mẫn kết thúc cuộc gọi với Giản Yến Bình, lại suy nghĩ thêm: Nếu thứ Sáu kết thúc, Giám đốc Giản kia đến thì phải làm sao để chiều lòng, mới có thể tranh thủ được sự ủng hộ tối đa từ cô ấy.
Giản Yến Bình là người khó gần, cô ấy không thiếu tiền, sở thích cũng ít, người khác muốn lấy lòng cô ấy chỉ có thể tặng quạt xếp, áo dài, đại loại vậy. Nhưng... cũng có tin đồn rằng cô ấy thích phụ nữ, những năm qua, cô ấy cũng thay bạn gái khá nhiều.
Nghĩ đến đây, Khương Mẫn lắc đầu.
Thôi, thuyết phục được Giản Yến Bình thì tốt, thuyết phục không được thì đi thôi.
Cô cũng không thể tìm bạn gái nào giới thiệu cho cô ấy.
Thời gian đã gần mười giờ, đã đến giờ họp.
Xuống lầu, Khương Mẫn gặp Giản Minh và thuộc hạ của anh ta.
Giản Minh mặt mày tươi rói, rõ ràng là đang rất vui mừng, thấy cô, anh ta vẫn nở nụ cười: "Còn tưởng là ai chứ, thì ra là Giám đốc Khương à."
Khương Mẫn gật đầu với anh ta, nghiêng người đi qua.
"Chết đến nơi rồi còn ngạo mạn vậy."
"Đúng đấy, lúc này nói tốt vài câu với anh Minh, biết đâu còn được cho ăn một bữa."
Cửa phòng họp đóng sầm một cái, tiếng ồn bị ngăn lại bên ngoài.
Khương Mẫn ngồi vào chỗ của mình.
"Cũng đủ người rồi, chúng ta bắt đầu thảo luận."
"Sau khi điểm số thứ Sáu tuần trước được công bố, tôi đã giao việc cho mọi người, bây giờ cùng báo cáo nhé."
Mọi người lần lượt phát biểu.
"Tôi sẽ nói trước về tình hình chung. Tôi đã tìm hiểu, các đề tài đạt điểm cao ở vòng sơ tuyển không tập trung vào một hướng cụ thể, có cả môi trường, giáo dục, tiến trình đô thị hóa... đủ mọi lĩnh vực. Điều này cho thấy các chuyên gia chấm điểm không có thiên hướng rõ rệt."
"Tôi đã hỏi thăm điểm số của các nhóm khác. Ngoài vài vị trí đầu có điểm cao, các vị trí sau sát nút nhau. Chúng ta mặc dù xếp thứ năm từ dưới lên, nhưng hầu hết các dự án phía trên chỉ hơn một, hai điểm, khoảng cách không lớn."
"Đúng, khoảng cách không lớn, như chị Mẫn từng nói, sơ tuyển chiếm 40%, phần thuyết trình trực tiếp vẫn có khả năng lội ngược dòng khá cao."
"Tôi, chị Hành và Tiểu Lâm, đã tinh chỉnh lại nội dung toàn bộ tác phẩm, bây giờ sẽ trình bày chi tiết các chỉnh sửa."
"..."
Khương Mẫn kiên nhẫn lắng nghe họ nói, không đánh giá quá nhiều, thỉnh thoảng chỉ gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự khích lệ và công nhận.
Cô như một ngọn đèn không bao giờ tắt, ánh sáng luôn ấm áp và bình yên.
Lâm Tự Thanh nhìn cô, trong thoáng chốc có chút thất thần, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, tập trung vào công việc.
Sau khi thảo luận xong công việc, mọi người không trở về chỗ làm riêng, mà tụ tập trong phòng họp cùng làm.
Cứ thế bận rộn cho tới gần sáu giờ chiều.
Khương Mẫn còn vài văn bản cần ký, nên quay về văn phòng trước.
Mễ Duy đang đặt thêm đồ ăn cho mọi người tăng ca.
Lâm Tự Thanh đi một mình ra cửa, chuẩn bị hít thở chút không khí.
Giản Minh cùng hai người khác đứng ngoài, cách đây không xa, quay lưng về phía này, hút thuốc, khói bay mịt mù.
"Chết đến nơi rồi còn bận rộn, tôi không tin thứ Sáu họ có thể lội ngược dòng được."
"Đúng vậy, sáng nay anh Minh đã nhờ Ủy viên Vu liên hệ với các chuyên gia chấm điểm rồi..."
"Đúng là anh Minh giỏi thật."
"Không thế thì sao, người ta là người nhà họ Giản đấy, cố chấp gây rắc rối cũng là không biết điều rồi."
"Đúng rồi, tối nay mấy anh đi nhậu một bữa không?"
Lâm Tự Thanh nhíu mày.
Nàng lặng lẽ lùi lại hai bước.
Cuộc trò chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, nàng không kịp ghi âm.
Dĩ nhiên, đứng xa thế này, cũng khó mà thu được âm thanh rõ ràng.
...
"Cốc cốc."
Khương Mẫn: "Mời vào."
Lâm Tự Thanh ôm máy tính bước vào, tiện tay đóng cửa: "Có làm phiền chị không?"
"Không." Khương Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng, "Có chuyện gì?"
"Chỗ này có một chỉnh sửa, bọn em không chắc, chị xem giúp được không?"
"Được, mở ra đi."
Chỉ là một chỉnh sửa nhỏ. Khương Mẫn liếc qua rồi quyết định: "Chỗ phía sau vậy, nhìn tự nhiên hơn."
"À, được."
Đóng file lại, Lâm Tự Thanh nhớ lại chuyện lúc nãy, kể lại đoạn đối thoại cho Khương Mẫn nghe.
Khương Mẫn khẽ nhướn mày: "Trước đây chị cũng nghi, Giản Minh có phải tìm quan hệ, ép điểm của chúng ta không."
Suy đoán cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán, không có chứng cứ, cũng không tiện nói ra ngoài.
"Tiếc là không kịp ghi âm..."
"Không sao, như em nói đấy, đứng xa thế cũng khó ghi âm rõ ràng được," Khương Mẫn suy nghĩ một lúc, "Không có ghi âm cũng có cách làm như có ghi âm."
"Hmm? Ý chị là..."
"Shh!" Khương Mẫn nhẹ nhàng đặt tay lên môi nàng, đầu ngón tay ấm áp chạm vào rồi rời ngay, "Không được nói ra."
Lâm Tự Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Trong đầu vẫn nhớ tới cử chỉ nhỏ vừa rồi của cô.
"Giúp chị khép cửa lại đi, đóng chặt quá thì ngột ngạt." Khương Mẫn tưởng nàng đã xong việc rồi đi, nên thuận miệng nhắc.
Không ngờ người kia chẳng động đậy.
"Em muốn tăng ca ở đây, được không? Nếu có việc gì có thể bàn với chị luôn."
Khương Mẫn cười khẽ.
Những lời vừa rồi hẳn chỉ là lời mở đầu thôi. Thực ra là muốn tăng ca cùng cô.
Thôi được... cứ chiều nàng thêm lần nữa vậy.
Thấy cô mà không nói gì, Lâm Tự Thanh biết đây là sự ngầm đồng ý.
Bàn làm việc của Khương Mẫn đủ lớn, thêm hai người ngồi cũng thoải mái.
Lâm Tự Thanh chỉ chiếm một góc nhỏ, sợ làm ồn, thậm chí nhấn chuột cũng nhẹ nhàng.
Khương Mẫn thỉnh thoảng ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng yên lặng làm việc, hơi thở cũng nhẹ nhàng.
Chẳng bao lâu, Mễ Duy tới gõ cửa.
Lâm Tự Thanh đứng lên mở cửa, thấy cô ấy bưng khay, trên khay có cà phê, trà đậm, sữa và nước trái cây.
"Chị Tiểu Lâm, chị ở đây à?"
"Ừ... tôi có một chỗ chỉnh sửa không chắc lắm."
"À, chẳng trách không thấy chị đâu. Uống chút gì đi, tăng ca mệt lắm đấy."
"Tôi chỉ muốn sữa thôi."
"Chị uống cà phê." Khương Mẫn ngồi yên nói.
Lời này là nói với Lâm Tự Thanh.
Mễ Duy đi rồi, Lâm Tự Thanh bê sữa và cà phê vào.
Khương Mẫn cười nói: "Nghe nói uống sữa rất dễ ngủ, chút nữa đừng buồn ngủ nhé."
Lâm Tự Thanh nói không: "Em ngủ ít, hiếm khi buồn ngủ."
Khương Mẫn nhìn nàng với ánh mắt không tin, rồi nhận ly cà phê nàng đưa: "Cảm ơn."
Lâm Tự Thanh nhìn cô uống cà phê, mỉm cười, rồi cúi đầu nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
Không ai nói thêm gì nữa. Công việc bận rộn quá, không còn thời gian rỗi để tám chuyện.
Ánh đèn ấm áp tràn ngập, thời gian trôi chậm rãi.
Dưới ánh sáng ấy, họ lắng nghe nhịp thở của nhau, làm việc của mình.
Kim đồng hồ lách cách, vô tình đã chỉ mười một giờ.
Khương Mẫn chăm chú vào màn hình, mắt hơi nhức, cơn buồn ngủ tràn đến.
Cô vươn vai, định đứng dậy đi lại một vòng, mới nhận ra... Lâm Tự Thanh đã ngủ.
Cô lắc đầu, cười.
Ai vừa nói là mình ngủ ít, hiếm khi buồn ngủ cơ chứ?
Khương Mẫn nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi sát hơn, cúi xuống nhìn nàng. Lâm Tự Thanh ngủ rất say... xem ra đã ngủ được một lúc.
Không biết nàng ngủ từ khi nào.
Gần đây chắc mệt quá rồi.
Đã mệt đến vậy rồi, sao vẫn muốn ở đây tăng ca làm thêm giờ cùng cô nhỉ.
Như thể... từ mùa đông năm ngoái đến giờ, nàng luôn bên cạnh cô. Cứ như đuổi cũng đuổi không đi được.
Khương Mẫn chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của Lâm Tự Thanh.
Nhìn hàng lông mày sâu, dài, tựa như mang khí chất oai hùng. Nhìn hàng mi dày và dài, như chiếc quạt nhỏ.
Khương Mẫn vô thức mỉm cười.
Cô đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào hàng mi dài ấy.
Người đang ngủ hình như có chút cảm giác, khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lại giãn ra.
Khương Mẫn lập tức ngồi thẳng người.
...Nhưng đợi hai giây vẫn không có phản ứng gì.
Thế là cô lại cúi xuống, tay chống cằm.
Dưới ánh đèn, cô nhìn gương mặt ngủ say ấy thật lâu, khóe môi ánh lên nụ cười dịu dàng.
Ừ... cứ để nàng ngủ thôi.
Ngủ rồi, trông lại đáng yêu hơn một chút.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đáng yêu
*
Sáng thứ Hai, Khương Mẫn quay lại Lắng Âm.
Tính ra từ thứ Hai tuần trước đến giờ, cô đã không đi làm cả tuần.
Làm việc lâu như vậy, dường như cô chưa từng vắng mặt lâu đến thế.
Mễ Duy đang gặm bánh bao nhân đậu đỏ, thấy cô bước vào, suýt rơi nước mắt: "Đàn, đàn chị..."
"Được rồi, đừng khóc." Khương Mẫn đưa khăn giấy cho cô ấy, trêu: "Chút nữa nước mắt rơi vào bánh thì phải ăn vị mặn ngọt đấy."
Nghe cô trêu, Mễ Duy càng muốn khóc hơn.
Người khác cũng nghe thấy, lần lượt xúm lại, mắt ai cũng đỏ hoe.
"Chị Mẫn..."
"Cuối cùng cũng về rồi."
"Bọn em nhớ chị quá."
Khương Mẫn cười nói: "Mấy ngày không gặp, sao mọi người lại sến sẩm thế nhỉ. Được rồi, chút nữa chúng ta gặp nhau, sắp xếp công việc mấy ngày tới. Không sao, đường là do người ta đi mà ra. Chúng ta còn thời gian."
"Được!"
"Mấy ngày nay em đã suy nghĩ cách sửa cả tuần rồi."
"Em cũng vậy, em cũng vậy!"
Mấy ngày nay mọi người suy nghĩ lung tung, nhưng lúc nhìn thấy cô, như thể tìm được chỗ dựa vững chắc, lòng cũng tự nhiên yên ổn hơn.
Khương Mẫn vốn định để mọi người nhanh chóng trở lại làm việc, nhưng thấy họ lưu luyến và nhớ nhung, đành ở lại trò chuyện thêm.
Hôm nay cô mặc bộ vest trắng phong cách tối giản, nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng, trí thức, còn mềm mại hơn thường ngày.
Lâm Tự Thanh nhìn cô đứng giữa đám đông, thầm nghĩ: "Như thế cũng tốt."
Chị lo cho mọi người, em chỉ giữ riêng mình chị.
Khương Mẫn nói thêm vài lời an ủi, cuối cùng cũng dỗ được đồng nghiệp. Mọi người vui vẻ hơn, đùa nhau nói sẽ coi chỗ làm như nhà, tối sẽ không về.
"Được rồi, tôi về văn phòng sắp xếp chút."
Khương Mẫn đi qua mọi người, nhìn thấy Lâm Tự Thanh đứng ở góc, không tiến lại, chỉ im lặng nhìn cô.
Lòng Khương Mẫn mềm nhũn, đi ngang qua, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ mặt nàng, nhưng lời nói ra vẫn nghiêm túc: "Làm việc chăm chỉ nhé."
Lâm Tự Thanh sững người một lúc, đến khi cô đi xa mới chậm rãi đưa tay lên, sờ má mình, không nhịn được cười.
Giang Tuyết Tư đến muộn nhất, vừa thấy nàng cười đã hỏi: "A Mẫn về rồi à?"
Lâm Tự Thanh gật đầu: "Về rồi, ở văn phòng chị ấy."
"Ừm, chị đi tìm cậu ấy. Mọi người cũng sắp xếp lại công việc A Mẫn giao thứ Sáu tuần trước đi."
"Mễ Duy, đi chuẩn bị thiết bị họp."
Giang Tuyết Tư chỉ dặn vài câu rồi lên lầu tìm Khương Mẫn.
"A Mẫn, về rồi à?"
Cửa mở, Khương Mẫn đang mở cửa sổ để thoáng khí, nghe giọng cô ấy, cô quay lại, đi tới ôm cô ấy một cái thật chặt: "Những ngày qua vất vả cho cậu rồi, Tuyết Tư."
"Sao lại phải khách sáo với tôi." Giang Tuyết Tư vỗ vai cô, "Còn cậu thì sao, tình hình của dì thế nào?"
"Phải phẫu thuật. Tình hình không tốt lắm. Xong việc tuần này, thứ Sáu tôi sẽ về Định An ngay trong ngày."
"Cậu vẫn ổn chứ?"
Nhìn ánh mắt lo lắng, quan tâm của Giang Tuyết Tư, Khương Mẫn gật đầu: "Không cần lo cho tôi đâu."
"Cậu đấy..."
"Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mấy ngày nay tôi đã nghĩ, mọi người có thể đi đâu chơi. Cậu xem, góp ý chút."
"Góp ý gì cơ?"
Giang Tuyết Tư đi theo cô, nhìn bảng biểu trên máy tính của cô: "Cậu đang làm gì vậy..."
"Mọi người đi phiêu lưu cùng tôi, nhưng tôi không thể để họ thật sự không có việc làm." Khương Mẫn nói với vẻ điềm tĩnh và bình thản, "Nhiều năm qua, tôi cũng tích lũy được chút tài nguyên. Nếu lần này thật sự rời Lắng Âm, tôi cũng phải tìm đường lui cho mọi người trước đã."
"A Mẫn..."
Giang Tuyết Tư nhìn cô, khẽ thở dài.
Những người theo cô rời Minh Xuyên, cô đang lo tìm cho họ những vị trí mới.
Tương lai của người khác. Cô đã nghĩ đến, cũng lên kế hoạch từ sớm.
"Thở dài cái gì? Làm sao để mọi người đều có chỗ tốt, tôi mới yên tâm."
"Còn cậu thì sao?"
Bao năm tâm huyết ở Lắng Âm của cô đâu rồi?
"Tôi không sao."
Khương Mẫn mỉm cười với cô ấy, ánh mắt chân thành và ấm áp.
"Nhưng mà, còn cậu thì..."
"Được rồi." Giang Tuyết Tư vội cắt ngang, "Đừng định sắp xếp tôi. Cậu biết mà, tôi không nghe theo đâu."
"Tôi đâu dám sắp xếp cậu." Khương Mẫn nắm tay cô ấy.
Bao năm qua, họ là tri kỷ, cũng là đồng đội kề vai sát cánh. Cô đi sắp xếp cô ấy, mới là thiếu tôn trọng tình bạn ấy.
"Được rồi, chuyện này để sau nói tiếp. Cậu cũng sốt ruột quá. Chút nữa họp ở phòng họp trung. Tôi xuống chuẩn bị trước."
"Ừm."
Khương Mẫn nhìn vào những ô trống trong bảng chưa điền, chưa quyết định được. Một vài ô đã điền xong, cô cũng không hài lòng lắm. Không biết mọi người có sẵn sàng đến nơi cô chọn hay không.
Chẳng hạn như, Lâm Tự Thanh.
Nàng có chịu đi đến nơi cô đã chọn cho nàng không?
Khả năng cao là không.
Không cần hỏi, cô đã có câu trả lời trong lòng.
Khương Mẫn nhấn lưu, tắt bảng biểu.
Cô còn phải gọi một cuộc cho Giản Yến Bình, báo cáo sơ qua tình hình hiện tại, mới có thể tranh thủ sự hỗ trợ cho bước tiếp theo.
Khương Mẫn cầm điện thoại, định gọi qua thư ký của Giản Yến Bình để hẹn giờ. Không ngờ một cuộc gọi đã đến ngay.
Đúng là điện thoại của Giản Yến Bình.
Khương Mẫn nhớ lại, cô gần như chưa bao giờ nhận cuộc gọi chủ động từ Giản Yến Bình. Cô nhìn màn hình vài giây mới nhấn nút nghe: "Giám đốc Giản, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Tâm trạng Giản Yến Bình có vẻ rất tốt, giọng nói thoáng chút hả hê, "Tôi vẫn chưa biết tình hình đăng ký dự án thế nào."
Khương Mẫn hoàn toàn không tin lời cô ấy nói.
Trên bàn làm việc của Giản Yến Binh chắc chắn đã có kết quả thẩm định sơ bộ từ lúc đầu, chỉ còn phụ thuộc cô ấy có muốn xem hay không thôi.
"Kết quả sơ tuyển công bố vào thứ Sáu tuần trước, tôi chưa kịp báo cáo với chị, giờ tôi xin tóm tắt..."
Khương Mẫn nói ngắn gọn, trình bày rõ ràng tình hình.
"Ồ, vậy à." Giản Yến Bình nói chậm rãi, "Theo như lời đã nói từ trước, nếu dự án này không đạt xuất sắc, cô đã nghĩ ra cách xử lý chưa?"
"Hiện giờ mới chỉ là giai đoạn sơ tuyển, bọn tôi vẫn còn phần thuyết trình trực tiếp."
"Nhưng, nếu Giám đốc Giản đã dành thời gian quan tâm đến tình hình của chúng tôi, tôi có thể liều lĩnh xin một điều không?"
"Điều gì? Nói thử xem."
"Dù dự án có đạt thứ hạng nào đi nữa, mong chị sẽ xem qua tác phẩm của chúng tôi."
"Khương Mẫn, cô vẫn muốn thắng lắm nhỉ." Giản Yến Bình cười, không nói gì thêm, "Đến lúc đó rồi tính tiếp."
"Được, tôi sẽ báo cáo chị kịp thời."
"Ừ, như vậy đi."
Giản Yến Bình khẽ cười rồi tắt máy.
Thời gian đã gần chín rưỡi sáng.
Quản gia chưa bao giờ thấy cô đi làm muộn đến hơn chín giờ, lo lắng cô gặp chuyện gì, gõ cửa rồi lặng lẽ đi ra: "Xin lỗi, làm phiền cô rồi."
Giản Yến Bình vờ nói không sao, quay đầu nhìn vào gương trang điểm, bộ đồ ngủ rộng che không hết những vết trầy trên cổ.
Ký ức quay về buổi chiều hôm qua.
Cuộc gọi mà cô chờ gần một tháng, cuối cùng cũng đến.
Nhưng, thời gian cũng gần như cô dự đoán.
Giản Yến Bình ngồi đọc sách trong phòng làm việc, ngẩng đầu thấy Ninh Nhu, chưa kịp nói đã cười: "Lần sau đến gặp tôi, mặc chiếc sườn xám tôi tặng nhé."
Ninh Nhu nắm vạt áo, khẽ gật đầu: "Tôi..."
Người hầu đã rút ra ngoài, căn phòng làm việc trống trải và yên tĩnh.
Giản Yến Bình đột nhiên nói: "Lại đây."
Cô ở vị trí cao lâu ngày, giọng nói lúc nào cũng lạnh lùng, tựa như uy quyền không cần nổi giận cũng đủ khiến người khác sợ.
Ninh Nhu bước chậm đến trước mặt cô, cúi đầu, chiếc cổ trắng mảnh tạo thành một đường cong đẹp mắt.
"Suy nghĩ xong rồi à, muốn theo tôi?"
"...Ừ."
"Ngoài chuyện gia đình em và Triệu Duyên ra, còn vấn đề gì cần tôi giải quyết không?"
"Chị..." Ninh Như cuối cùng cũng lấy hết can đảm ngẩng đầu, "Cô đối với chị ấy, có thể đừng quá nghiêm khắc không?"
Giản Yến Bình không cần hỏi cũng biết 'chị ấy' mà Ninh Nhu nhắc đến là ai. Cô mỉm cười nhẹ: "Đây là mệnh lệnh à?"
"...Tôi xin cô."
"Xin bằng gì?"
Người phụ nữ dịu dàng, yếu ớt im lặng một lúc, rồi cuối cùng cúi xuống, môi khẽ chạm vào môi cô.
Tim đập như sấm rền.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Giản Yến Binh cười như không cười đánh giá cô ấy.
Ninh Nhu hiểu ý, buông bỏ lòng tự trọng đáng thương và lố bịch của mình, chậm rãi tháo từng cúc áo, một, hai.
Chiếc áo rơi xuống sàn, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng.
Khoé môi cô ấy khẽ cong, mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra theo nụ cười.
Thật sự như một món hàng đang chờ người mua.
Giản Yến Bình bỗng nắm chặt cổ tay cô ấy, tư thế cực kỳ áp đảo.
Ninh Nhu không đứng vững, ngã về phía trước, ngồi lên đùi người phụ nữ ấy, hoảng hốt, mắt càng đỏ hơn.
"Sao lại yếu đuối thế." Cô hôn nhẹ những giọt nước mắt trên mặt cô ấy, rồi khẽ nắm lấy chiếc cằm trắng nõn, hôn thật sâu.
...
Giản Yến Bình thu hồi suy nghĩ, đầu ngón tay vuốt qua vết trầy trên cổ, chậm rãi cong môi. Cô nhắn tin: Tối nay đến nhé. Nhớ mặc sườn xám.
Chẳng bao lâu, đối phương trả lời: Biết rồi.
Cô buộc lại chiếc khăn lụa, khoé môi vẫn giữ nụ cười nhẹ: "Vẫn chỉ là nàng mèo biết cào mà thôi."
*
Khương Mẫn kết thúc cuộc gọi với Giản Yến Bình, lại suy nghĩ thêm: Nếu thứ Sáu kết thúc, Giám đốc Giản kia đến thì phải làm sao để chiều lòng, mới có thể tranh thủ được sự ủng hộ tối đa từ cô ấy.
Giản Yến Bình là người khó gần, cô ấy không thiếu tiền, sở thích cũng ít, người khác muốn lấy lòng cô ấy chỉ có thể tặng quạt xếp, áo dài, đại loại vậy. Nhưng... cũng có tin đồn rằng cô ấy thích phụ nữ, những năm qua, cô ấy cũng thay bạn gái khá nhiều.
Nghĩ đến đây, Khương Mẫn lắc đầu.
Thôi, thuyết phục được Giản Yến Bình thì tốt, thuyết phục không được thì đi thôi.
Cô cũng không thể tìm bạn gái nào giới thiệu cho cô ấy.
Thời gian đã gần mười giờ, đã đến giờ họp.
Xuống lầu, Khương Mẫn gặp Giản Minh và thuộc hạ của anh ta.
Giản Minh mặt mày tươi rói, rõ ràng là đang rất vui mừng, thấy cô, anh ta vẫn nở nụ cười: "Còn tưởng là ai chứ, thì ra là Giám đốc Khương à."
Khương Mẫn gật đầu với anh ta, nghiêng người đi qua.
"Chết đến nơi rồi còn ngạo mạn vậy."
"Đúng đấy, lúc này nói tốt vài câu với anh Minh, biết đâu còn được cho ăn một bữa."
Cửa phòng họp đóng sầm một cái, tiếng ồn bị ngăn lại bên ngoài.
Khương Mẫn ngồi vào chỗ của mình.
"Cũng đủ người rồi, chúng ta bắt đầu thảo luận."
"Sau khi điểm số thứ Sáu tuần trước được công bố, tôi đã giao việc cho mọi người, bây giờ cùng báo cáo nhé."
Mọi người lần lượt phát biểu.
"Tôi sẽ nói trước về tình hình chung. Tôi đã tìm hiểu, các đề tài đạt điểm cao ở vòng sơ tuyển không tập trung vào một hướng cụ thể, có cả môi trường, giáo dục, tiến trình đô thị hóa... đủ mọi lĩnh vực. Điều này cho thấy các chuyên gia chấm điểm không có thiên hướng rõ rệt."
"Tôi đã hỏi thăm điểm số của các nhóm khác. Ngoài vài vị trí đầu có điểm cao, các vị trí sau sát nút nhau. Chúng ta mặc dù xếp thứ năm từ dưới lên, nhưng hầu hết các dự án phía trên chỉ hơn một, hai điểm, khoảng cách không lớn."
"Đúng, khoảng cách không lớn, như chị Mẫn từng nói, sơ tuyển chiếm 40%, phần thuyết trình trực tiếp vẫn có khả năng lội ngược dòng khá cao."
"Tôi, chị Hành và Tiểu Lâm, đã tinh chỉnh lại nội dung toàn bộ tác phẩm, bây giờ sẽ trình bày chi tiết các chỉnh sửa."
"..."
Khương Mẫn kiên nhẫn lắng nghe họ nói, không đánh giá quá nhiều, thỉnh thoảng chỉ gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự khích lệ và công nhận.
Cô như một ngọn đèn không bao giờ tắt, ánh sáng luôn ấm áp và bình yên.
Lâm Tự Thanh nhìn cô, trong thoáng chốc có chút thất thần, nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, tập trung vào công việc.
Sau khi thảo luận xong công việc, mọi người không trở về chỗ làm riêng, mà tụ tập trong phòng họp cùng làm.
Cứ thế bận rộn cho tới gần sáu giờ chiều.
Khương Mẫn còn vài văn bản cần ký, nên quay về văn phòng trước.
Mễ Duy đang đặt thêm đồ ăn cho mọi người tăng ca.
Lâm Tự Thanh đi một mình ra cửa, chuẩn bị hít thở chút không khí.
Giản Minh cùng hai người khác đứng ngoài, cách đây không xa, quay lưng về phía này, hút thuốc, khói bay mịt mù.
"Chết đến nơi rồi còn bận rộn, tôi không tin thứ Sáu họ có thể lội ngược dòng được."
"Đúng vậy, sáng nay anh Minh đã nhờ Ủy viên Vu liên hệ với các chuyên gia chấm điểm rồi..."
"Đúng là anh Minh giỏi thật."
"Không thế thì sao, người ta là người nhà họ Giản đấy, cố chấp gây rắc rối cũng là không biết điều rồi."
"Đúng rồi, tối nay mấy anh đi nhậu một bữa không?"
Lâm Tự Thanh nhíu mày.
Nàng lặng lẽ lùi lại hai bước.
Cuộc trò chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột, nàng không kịp ghi âm.
Dĩ nhiên, đứng xa thế này, cũng khó mà thu được âm thanh rõ ràng.
...
"Cốc cốc."
Khương Mẫn: "Mời vào."
Lâm Tự Thanh ôm máy tính bước vào, tiện tay đóng cửa: "Có làm phiền chị không?"
"Không." Khương Mẫn ngẩng đầu nhìn nàng, "Có chuyện gì?"
"Chỗ này có một chỉnh sửa, bọn em không chắc, chị xem giúp được không?"
"Được, mở ra đi."
Chỉ là một chỉnh sửa nhỏ. Khương Mẫn liếc qua rồi quyết định: "Chỗ phía sau vậy, nhìn tự nhiên hơn."
"À, được."
Đóng file lại, Lâm Tự Thanh nhớ lại chuyện lúc nãy, kể lại đoạn đối thoại cho Khương Mẫn nghe.
Khương Mẫn khẽ nhướn mày: "Trước đây chị cũng nghi, Giản Minh có phải tìm quan hệ, ép điểm của chúng ta không."
Suy đoán cuối cùng vẫn chỉ là suy đoán, không có chứng cứ, cũng không tiện nói ra ngoài.
"Tiếc là không kịp ghi âm..."
"Không sao, như em nói đấy, đứng xa thế cũng khó ghi âm rõ ràng được," Khương Mẫn suy nghĩ một lúc, "Không có ghi âm cũng có cách làm như có ghi âm."
"Hmm? Ý chị là..."
"Shh!" Khương Mẫn nhẹ nhàng đặt tay lên môi nàng, đầu ngón tay ấm áp chạm vào rồi rời ngay, "Không được nói ra."
Lâm Tự Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Trong đầu vẫn nhớ tới cử chỉ nhỏ vừa rồi của cô.
"Giúp chị khép cửa lại đi, đóng chặt quá thì ngột ngạt." Khương Mẫn tưởng nàng đã xong việc rồi đi, nên thuận miệng nhắc.
Không ngờ người kia chẳng động đậy.
"Em muốn tăng ca ở đây, được không? Nếu có việc gì có thể bàn với chị luôn."
Khương Mẫn cười khẽ.
Những lời vừa rồi hẳn chỉ là lời mở đầu thôi. Thực ra là muốn tăng ca cùng cô.
Thôi được... cứ chiều nàng thêm lần nữa vậy.
Thấy cô mà không nói gì, Lâm Tự Thanh biết đây là sự ngầm đồng ý.
Bàn làm việc của Khương Mẫn đủ lớn, thêm hai người ngồi cũng thoải mái.
Lâm Tự Thanh chỉ chiếm một góc nhỏ, sợ làm ồn, thậm chí nhấn chuột cũng nhẹ nhàng.
Khương Mẫn thỉnh thoảng ngước mắt nhìn nàng, thấy nàng yên lặng làm việc, hơi thở cũng nhẹ nhàng.
Chẳng bao lâu, Mễ Duy tới gõ cửa.
Lâm Tự Thanh đứng lên mở cửa, thấy cô ấy bưng khay, trên khay có cà phê, trà đậm, sữa và nước trái cây.
"Chị Tiểu Lâm, chị ở đây à?"
"Ừ... tôi có một chỗ chỉnh sửa không chắc lắm."
"À, chẳng trách không thấy chị đâu. Uống chút gì đi, tăng ca mệt lắm đấy."
"Tôi chỉ muốn sữa thôi."
"Chị uống cà phê." Khương Mẫn ngồi yên nói.
Lời này là nói với Lâm Tự Thanh.
Mễ Duy đi rồi, Lâm Tự Thanh bê sữa và cà phê vào.
Khương Mẫn cười nói: "Nghe nói uống sữa rất dễ ngủ, chút nữa đừng buồn ngủ nhé."
Lâm Tự Thanh nói không: "Em ngủ ít, hiếm khi buồn ngủ."
Khương Mẫn nhìn nàng với ánh mắt không tin, rồi nhận ly cà phê nàng đưa: "Cảm ơn."
Lâm Tự Thanh nhìn cô uống cà phê, mỉm cười, rồi cúi đầu nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
Không ai nói thêm gì nữa. Công việc bận rộn quá, không còn thời gian rỗi để tám chuyện.
Ánh đèn ấm áp tràn ngập, thời gian trôi chậm rãi.
Dưới ánh sáng ấy, họ lắng nghe nhịp thở của nhau, làm việc của mình.
Kim đồng hồ lách cách, vô tình đã chỉ mười một giờ.
Khương Mẫn chăm chú vào màn hình, mắt hơi nhức, cơn buồn ngủ tràn đến.
Cô vươn vai, định đứng dậy đi lại một vòng, mới nhận ra... Lâm Tự Thanh đã ngủ.
Cô lắc đầu, cười.
Ai vừa nói là mình ngủ ít, hiếm khi buồn ngủ cơ chứ?
Khương Mẫn nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi sát hơn, cúi xuống nhìn nàng. Lâm Tự Thanh ngủ rất say... xem ra đã ngủ được một lúc.
Không biết nàng ngủ từ khi nào.
Gần đây chắc mệt quá rồi.
Đã mệt đến vậy rồi, sao vẫn muốn ở đây tăng ca làm thêm giờ cùng cô nhỉ.
Như thể... từ mùa đông năm ngoái đến giờ, nàng luôn bên cạnh cô. Cứ như đuổi cũng đuổi không đi được.
Khương Mẫn chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của Lâm Tự Thanh.
Nhìn hàng lông mày sâu, dài, tựa như mang khí chất oai hùng. Nhìn hàng mi dày và dài, như chiếc quạt nhỏ.
Khương Mẫn vô thức mỉm cười.
Cô đưa tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào hàng mi dài ấy.
Người đang ngủ hình như có chút cảm giác, khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lại giãn ra.
Khương Mẫn lập tức ngồi thẳng người.
...Nhưng đợi hai giây vẫn không có phản ứng gì.
Thế là cô lại cúi xuống, tay chống cằm.
Dưới ánh đèn, cô nhìn gương mặt ngủ say ấy thật lâu, khóe môi ánh lên nụ cười dịu dàng.
Ừ... cứ để nàng ngủ thôi.
Ngủ rồi, trông lại đáng yêu hơn một chút.
Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Đánh giá:
Truyện Người Rực Rỡ Tựa Ánh Dương
Story
Chương 57
10.0/10 từ 36 lượt.