Người Quan Tài

C89: Em đừng cười tàn nhẫn như vậy có được không

104@-

Điên rồi, tên này thật sự là một tên điên!

Chỉ vì để thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân, mà muốn ta ra tay giết chết người phụ nữ váy đỏ và ông già đó?

Có biết là giết người là vi phạm pháp luật không?

Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm, người phụ nữ váy đỏ mặt mang bộ dạng sợ hãi không cam tâm nhưng lại ngồi im sẵn sàng chờ chết đó là ý gì? con m** nó cô không biết phản kháng à?

Chính vào lúc người thanh niên tóc ngắn đang mê hoặc ta giết chết người phụ nữ váy đỏ và ông già kia, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân gấp gáp, theo sát đó là thân ảnh của Đường Lưu xuất hiện ở trong phòng

Đường Lưu hiện giờ, nhìn có chút hung ác, chỉ là trên cơ thể không có vết thương, nhìn bộ dáng thì có vẻ đã xử lý xong tiểu quỷ ở trong phòng họp rồi

Mà khi anh ấy nhìn thấy Lý đại thiếu gia đang hôn mê nằm trong phòng, lại liếc nhìn lão già lưng gù giống như bãi bùn nằm trên mặt đất và người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi trên sô pha một cái, anh ấy cũng có chút ngẩn ra

Cuối cùng, Đường Lưu nhìn về phía người thanh niên tóc ngắn đứng bên cửa sổ, mặt cảnh giác đi đến bên cạnh ta, thấp giọng hỏi:" Em họ, tên đó là ai vậy? Nụ cười kia giả dối quá đi mất, bộ dạng vô cùng đê tiện!"

" Nói là từ bên Thượng Kinh đến, anh không quen à?' Ta có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Lưu một cái

Tên mập chết bầm này lúc nào cũng tự hào lớn lên ở Thượng Kinh, Đường gia lại là gia tộc có danh vọng cao, theo lý mà nói tất cả những người đến từ Thượng Kinh, anh ấy nên biết mới phải, mà hiện giờ anh ấy bộ mặt ngơ ngác, hiển nhiên không quen biết gì người thanh niên tóc ngắn này



Đường lưu có chút ngơ ngác nhìn về người thanh niên tóc ngắn, lắc đầu nói với ta:" Không biết, chưa gặp qua, tầng lớp thanh niên có danh tiếng một chút bên Thượng Kinh anh đều biết, tên này trước giờ anh chưa gặp bao giờ!"

" Tiểu nha đầu bị hắn dùng vài đồng tiền trói lại rồi" Ta trầm giọng nói

Nghe xong, Đường Lưu nhìn về mấy đồng tiền rơi ở một chỗ cách không xa cửa sổ, bỗng nhiên khóe mắt giật giật mấy cái, giống như đã nhìn ra được gì đó, sắc mặt vô cùng khó coi quát người thanh niên tóc ngắn:" Trận pháp phong thủy ngũ đế tiền là tuyệt học của Đường gia chúng ta, cậu học được ở đâu? Cậu là ai?"

Sau khi nghe Đường Lưu nói xong đến lượt ta ngơ ra

Tuyệt học gia truyền, cuối cùng lại để người khác học được, là ai thì cũng không chịu được?

Nếu như vậy, thì thân phận của người thanh niên tóc ngắn này càng trở lên khiến người ta tò mò rồi!

Người thanh niên tóc ngắn đó không để ý đến Đường lưu, vẫn là mỉm cười nói với ta:" Nhanh ra tay đi! Tôi không thể rời khỏi Thượng Kinh quá lâu được, tối nay phải vội vàng trở về, nếu không sẽ có phiền phức!"

Ta còn chưa trả lời, Đường Lưu phẫn nộ nhìn người thanh niên tóc ngắn, lại lần nữa quát lên:" Ông mày đang hỏi mày đó! Mày học trận pháp này ở đâu? Mày rốt cục là ai?"

Đường Lưu dường như rất quan tâm đến trận pháp phong thủy ngũ đế tiền này, dường như không chỉ là vì tuyệt học gia truyền bị truyền lưu ra bên ngoài, cũng không biết còn là vì nguyên nhân gì khác nữa

Đường Lưu bước lên trước một bước, mắt hổ trợn tròn nhìn chằm chằm thanh niên tóc ngắn, bộ dáng như sẵn sàng chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào vậy

Mà vào lúc này, người thanh niên tóc ngắn xua tay với Đường Lưu, ấm giọng nói:" Người làm phong thủy phải ưu nhã, đừng có bộ dạng như lúc nào cũng có thể giết người như mãng phu như thế, quá là khó coi, tôi không thích lắm!"

Lúc nói những lời này, hắn di chuyển bước chân đến gần chỗ tiểu nha đầu bị nhốt, lại có mấy đồng tiền từ trong ống tay áo hắn rơi xuống đất. Ánh sáng trên những đồng tiền đó dường như cũng rõ ràng hơn, nối liền với những đồng tiền có từ trước

Mà tiểu nha đầu bị nhốt bên trong giờ này lộ ra sắc mặt đau khổ, cơ thể nho nhỏ run rẩy, những vết sẹo trên mặt cũng bị dúm lại gần nhau, dường như đang phải chịu đựng sự giày vò đau đớn đến cực hạn

" GIết chết bọn họ, nếu không, ta sẽ giết chết con quái vật nhỏ này!"

Ánh mắt của người thanh niên tóc ngắn nhìn ta ấm áp, nhẹ giọng nói:" Tôi thật sự không thể ở lại bên này trong thời gian quá lâu, nếu loại thủ đoạn này khiến cho cậu thấy không thoải mái, tôi chỉ có thể xin lỗi cậu trước! Tôi thật sự chỉ muốn thỏa mãn sự tò mò của bản thân mà thôi, đừng để tôi thất vọng có được không?"

Tên khốn khiếp này tuy rằng lời nói ấm áp nhưng lại làm ra những việc không phải của con người

Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của tiểu nhau đầu, trong lòng ta tức giận, trogn lòng dường như lại xuất hiện âm thanh, luôn thúc giục ta nhanh chóng ra tay hủy đii người trước mặt

Tiểu nha đầu là em gái nuôi của ta, ta là người thân duy nhất của nó, tuy lúc đầu nhận người em gái này là do có ý đồ khác, nhưng hiện nay nhìn thấy nó lộ ra thần sắc đau đớn, trong lòng ta lần đầu tiên xuất hiện cảm giác vô cùng muốn hủy hoại người trước mặt


" Vù vù..."

Vào thời điểm cơn tức giận của ta lên tới đỉnh điểm, từ trong chiếc khóa trường mệnh treo trên cổ phát ra một trận tiếng vang, không ngừng tản ra ánh sáng xanh ngọc, dường như muốn an ủi sự tức giận trong lòng ta

Nhưng mà, hiện giờ ta không hề muốn cho cơn tức trong lòng mình dịu xuống, chỉ muốn giết chết kẻ luôn mang theo nụ cười đang đứng trước mặt

Một tay ta giữ chặt khóa trường mệnh trên cổ, tức giận nói:" Im đi cho ta!"

Khóa trường mệnh bằng ngọc bỗng nhiên run rẩy, âm thanh cũng im bặt, ánh sáng xanh ấm áp cũng biến mất

Vào lúc này, ánh mắt người thanh niên tóc ngắn nhìn ta tản mát ra ánh sáng rực rỡ, nụ cười trên mặt càng rực rỡ, bộ dạng dường như rất mong đợi

Mà Đường lưu đứng bên cạnh ta, lại lộ ra ánh mắt sợ hãi, cơ thể còn không nhịn được run rẩy một cái, vô ý thức lùi ra xa

" Em... em họ!"

Tiếng nói của Đường Lưu có chút run rẩy:" Em...em đừng cười một cách dọa người như thế có được không? Hai anh em ta liên thủ, chắc chắn có thể xử tên khốn này, em...em đừng để cho mặt còn lại đi ra ngoài!"

Ta đang cười?

Sao ta lại không biết gì nhỉ?

còn có, trên tay ta từ khi nào xuất hiện một chiếc mặt nạ cổ quái đen đỏ giao nhau rồi?


Chỉ là, những cái này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm hiện giờ là sự phận nộ trong lòng ta không thể khống chế, ta cũng không muốn khống chế, ta chỉ muốn hủy đi tên gia hỏa luôn mang theo nụ cười ôn hòa đó, chỉ muốn xé nát khuôn mặt cười đó của hắn xuống

Cánh tay cầm mặt nạ nâng lên, trong lòng tức giận đồng thời, còn có một âm thanh thúc giục ta mau đeo chiếc mặt nạ đó lên

Mà khi ta đem cái mặt nạ trên tay đeo lên trên mặt thì có một loạt tiếng vang tích tích bỗng nhiên xuất hiện trong phòng

" tích tắc tích tắc..."

Thanh âm nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, có chút giống...

Tiếng kim đồng hồ!

Giây phút này, trên mặt Đường Lưu lộ ra thần sắc kỳ lạ, trực tiếp quay đầu nhìn về phía cửa phòng sau lưng ta, dường như là thả lỏng một hơi

Mà người thanh niên tóc ngắn đó thì híp mắt lại, nụ cười ấm áp trên mặt biến mất, thay vào đó là thần sắc tức giận

Theo sát sau đó, một tiếng than thở già nua vang lên phía sau lưng ta

" Vừa vừa phải phải thôi, nếu cậu tiếp tục gây chuyện, thì ông già tôi chỉ đành dẫn cậu vào tầng bảy của chung cư ở một khoảng thời gian vậy, vừa hay tầng bảy đang có mấy gian phòng bỏ trống, hay là đi cảm nhận sự nhiệt tình đãi khách của mấy người khách trọ ở tầng bảy nhé?"



Người Quan Tài
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Quan Tài Truyện Người Quan Tài Story C89: Em đừng cười tàn nhẫn như vậy có được không
10.0/10 từ 36 lượt.
loading...