Người Khác Là Vực Sâu

Chương 16

210@-


Diệp Tiểu Nhu hơi khựng lại, đáp: “Chỉ cần muốn, tôi ắt có thể tìm được.”
Đúng vậy, chỉ cần cô muốn tìm thôi.

Cô tìm một ngày, từ lúc trời mới hửng sáng đã đến đây.

Cô cẩn thận quan sát từng ngóc ngách mà cảnh sát không chú ý tới, từng người không bị họ lục soát và thẩm vấn, từng manh mối nhỏ bé mà họ bỏ qua, cô đều nhớ hết.

Dương Viêm không hỏi tiếp, chỉ lấy một đôi găng tay trong túi ra rồi đeo lên, anh ngồi xổm xuống, xem xét kỹ lưỡng những xác mèo này.

“Hung thủ của vụ giết người chặt xác này biết ít kinh nghiệm về y khoa, nếu không sẽ khiến thi thể trông rất lộn xộn.

Báo cáo khám nghiệm tử thi của hai vụ án đã chỉ rõ, kỹ thuật phân xác nạn nhân của hung thủ không quá thành thạo, nhưng hắn vẫn có tay nghề nhất định.

Do đó trước khi nạn nhân đầu tiên bị hại, chắc hẳn đã từng có mục tiêu chết dưới tay hắn, có thể là động vật, cũng có thể là người.”
Diệp Tiểu Nhu dừng một chút, nói: “Sở dĩ hắn không gây án gần đây bởi vì dục vọng của hắn với Lâm Y Y vẫn chưa giảm bớt, nên mới dùng động vật thay thế nạn nhân để thỏa mãn ham muốn bệnh hoạn của mình.”
Dương Viêm xử lý xác động vật nhỏ rất cẩn thận, thậm chí trong thoáng chốc, Diệp Tiểu Nhu còn cảm thấy khi anh quan sát những bộ lông động vật đó, trông anh hết sức nhẹ nhàng.

Tựa như không đành lòng để những sinh linh yếu đuối đã bị giết hại này phải chịu tổn thương thêm lần nữa.

“Còn phát hiện gì khác không?”
“Anh còn nhớ ai là người đầu tiên phát hiện vụ án thứ hai không?”
Dương Viêm nhíu mày.

Diệp Tiểu Nhu biết anh đang suy nghĩ, không dám quấy nhiễu anh.

Qua vài giây chóng vánh, Dương Viêm đứng lên, trả lời: “Chú chó kia.”
“Đúng thế, trong bản ghi chép hiện trường vụ án thứ hai từng đề cập thế này: Sau khi người nhà báo cảnh sát, cảnh sát vốn không định phá cửa.

Do chú chó của một người sống ở tầng trên sủa trước cửa căn hộ của nạn nhân, nên họ mới lập tức phá cửa xông vào.

Người ở tầng bốn kia cũng nói, chó của ông ta không chỉ một lần dừng trước cửa căn hộ nạn nhân sủa to, việc này kéo dài suốt hai tháng trời.

Tôi không tin người ở tầng trên kia không có chút nghi ngờ nào về tầng dưới.”
Mũi chó thính hơn hẳn mũi người, dù cách một cánh cửa thì chú chó vẫn ngửi được mùi thối của thi thể trong căn hộ.

Hơn nữa, nếu người ở tầng trên dắt chó đi dạo mỗi ngày, vậy chắc chắn ngày nào chú chó cũng có thể ngửi thấy, thậm chí hằng ngày còn dừng ở hành lang tầng bốn rồi bất an sủa không ngừng.

Nhưng đến tận ngày đó khi cảnh sát tới, người ở tầng bốn mới “tình cờ” dắt chó xuống dưới, giúp bọn họ phá cửa.


“Chắc chắn ông ta đang che giấu gì đó.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Lên lầu xuống lầu lâu như vậy, ông ta không thể không biết dưới lầu có một cô gái sống một mình.”


Chẳng những thế, cô gái sống một mình kia đã không ra ngoài gần hai tháng.

Dương Viêm bảo: “Những việc này cứ để Tiêu Ngũ điều tra.”
Thấy anh xoay người bước đi, Diệp Tiểu Nhu vội đuổi theo, nhưng cô đã quên mất trên chân còn mình một bên giày không có dây.

Vừa rồi lúc đi đường còn đỡ, mà giờ thì cô sốt ruột, giày cô lập tức tuột khỏi chân, khiến cô sơ ý bị vấp.

Diệp Tiểu Nhu kêu một tiếng, cả người đổ về phía trước.

Có lẽ vì quá mức kinh ngạc và xấu hổ, cô cũng không phát hiện Dương Viêm đã vươn tay ra lúc nào, cô ngã vào lòng anh.

Hương thơm thoang thoảng trên người anh đã át đi mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, hơi thở ấm áp của người đàn ông cũng bao quanh cô.

Diệp Tiểu Nhu sợ hãi, hấp tấp muốn đứng thẳng lên.

Dương Viêm hơi nhíu mày nhìn cô: “Gấp gì chứ?”
Bấy giờ Diệp Tiểu Nhu mới nhận ra, vừa rồi cô đã vô thức bắt lấy cánh tay anh, còn dùng rất nhiều sức, càng không ổn hơn là cô đã chạm ngay vết thương của anh.

“Xin lỗi! Vết thương của anh...!không sao chứ?”
Dương Viêm thử hoạt động cánh tay trái một chút, hơi bất đắc dĩ: “Cũng nhờ cô đấy, chạm đến vết thương lần nữa rồi.”
Diệp Tiểu Nhu cúi đầu: “...!Thành thật xin lỗi.”
Dương Viêm dời mắt xuống giày cô, cô mang đôi giày vải với kiểu dáng từ ba năm trước.

Giày đã bị giặt đến mức bạc màu, một chiếc giày còn bị rút dây, nhàu nát bao quanh chân, trông rất đáng thương.

Nhìn lên trên, quả nhiên, ngay cả quần áo cũng lỗi thời, áo thun màu xám phối với quần bò màu xanh.

Nếu chỉ nhìn cách ăn mặc, trông cô giống hệt một sinh viên nghèo khó sống tiết kiệm.

“Nóng lòng muốn giúp Tiêu Ngũ phá vụ án này lắm à?”
“Liên quan gì đến anh ta?” Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh không nghĩ tôi đang giúp anh chứ? Sếp, dù sao anh cũng là cố vấn ngoài biên chế của tổ chuyên án về vụ án này đó.”
“Ừ.” Dương Viêm gật đầu: “Cô nói đúng, quả thực tôi nên làm việc mà một cố vấn nên làm.”
“Bây giờ chúng ta...”
“Người ở tầng bốn kia tên Trương Khâm, thông tin và hoạt động của ông ta từ khi vụ án xảy ra tới nay đang nằm trên bàn làm việc của tôi.” Dương Viêm nghiêng đầu nhìn lướt qua chỗ kia, nói: “Cứ để ông ta ngon giấc đêm nay đi.”
Diệp Tiểu Nhu quay đầu nhìn, thấy tầng trên hiện trường vụ án ở đằng xa, sau bức rèm kín kẽ trong căn hộ của Trương Khâm đang thấp thoáng ánh đèn.

Từ khi vụ án lan truyền tới nay, ông lão ở tầng trên đó đã sợ đến nỗi liên tục gặp ác mộng.


Hầu hết mọi người đã chuyển đến nhà con cái, nhưng chỉ mỗi Trương Khâm, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc vẫn sống yên bình ở đó, chưa từng rời đi ngày nào.

Diệp Tiểu Nhu thức trắng đêm.


Biết bao thứ chồng chất trong đầu cô, quá mức lộn xộn, vì vậy mỗi tối trước khi ngủ cô sẽ cẩn thận sàng lọc từng chi tiết gặp phải trong ngày.

Nếu có điều nào không hiểu, cô sẽ cố chấp nghĩ tới khi hiểu rõ mới thôi, nên thật ra thời gian ngủ mỗi đêm của cô ít nhất phải ít hơn người thường khoảng hai giờ.

Lông và thân thể nhỏ bé bị tách rời của động vật hoang trong góc tối tăm kia xuất hiện trong tâm trí cô.

Sau đó một bóng đen mơ hồ cũng lướt qua đầu cô.

Đối với nạn nhân, hung thủ tuyệt đối là ác quỷ.

Nhưng với hung thủ, vào thời điểm đối mặt với nạn nhân, chúng chỉ cảm thấy mình là thượng đế có thể điều khiển tất cả.

Có điều gì đó bỗng nảy ra đầu Diệp Tiểu Nhu, cô ngồi bật dậy.

Lúc này, cô chợt muốn gọi điện cho Dương Viêm để thảo luận vụ án với anh.

Vì cô nghĩ, có thể mình đã đoán ra gì đó, chắc chắn anh cũng đã nghĩ đến.

Chỉ tiếc cô không có điện thoại, cũng không biết thông tin liên lạc của Dương Viêm.

“Rất nóng lòng muốn giúp Tiêu Ngũ phá vụ án này sao?”
Diệp Tiểu Nhu tự giễu nở nụ cười, Tiêu Ngũ?
Cô có tư cách gì mà giúp một cảnh sát phá án chứ?
Suốt một đêm cô ngủ chưa đầy hai tiếng, thế nên khi có người gõ cửa, cô còn tưởng là ảo giác của mình.

Diệp Tiểu Nhu mở cửa, người tới vẫn là bên dịch vụ giao đồ lần trước, anh ta mặc trang phục tươm tất, mỉm cười nói: “Xin chào cô Diệp.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn thùng đồ anh ta mang đến, nhíu mày: “Đây là?”
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ phụ trách mang đồ tới cho cô thôi.”
“Ai nhờ anh mang đến?”
“Công ty Mặc Phi.”
Hiển nhiên cô không cần phải lãng phí thời gian hỏi là người nào của công ty Mặc Phi gửi đồ, vì từ đầu đến cuối câu trả lời của nhân viên luôn mập mờ.


Có lẽ người nhờ anh ta chuyển đồ đến đã dặn anh ta đừng nói thêm gì.

Nhưng trong lòng cô cũng đoán được sơ sơ.

Tổng cộng hai thùng lớn, Diệp Tiểu Nhu mở một thùng ra, phát hiện bên trong chứa đầy quần áo, còn thùng kia đựng ba đôi giày.

Rõ ràng mấy món này được mua theo kích cỡ của cô, ngay cả size giày cũng vừa vặn với cô nhất.


Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nhìn bản thân, nhận ra mình nên đổi quần áo mới thật.

Quần áo trên người và hai bộ để trong túi kia vẫn là đồ cô gửi lại khi vào tù hơn một năm trước, giày cũng chỉ có hai đôi, một đôi trong đó còn góp phần xử lý tên khốn theo dõi phụ nữ nọ.

Diệp Tiểu Nhu thay áo sơ mi và quần tây đen, mang giày mới, đứng trước gương ngắm bản thân, cô chợt phát hiện tóc mình đã dài tới trước ngực.

Ba tháng trước khi ra tù, lúc được cho phép nuôi tóc dài, tóc cô đã điên cuồng dài ra, cứ như nó chỉ chờ đúng giờ khắc ra tù này để lập tức tăng trưởng không kiểm soát.

Từ khi tới công trường, rồi từ công trường sang công ty Mặc Phi, dường như cô vẫn luôn lôi thôi lếch thếch, chưa từng sửa sang cho bản thân.

… Người kia, có lẽ thực sự không nhìn nổi bộ dạng nhếch nhác của cô nhỉ?
Diệp Tiểu Nhu nghiêm túc rửa mặt, gom tóc lại rồi tết thành bím ba sợi.

Cũng không biết có phải do hai năm qua cô hơi thiếu dinh dưỡng không, màu tóc sáng tự nhiên của cô đã nhạt hơn, nhìn như tóc nhuộm, sắc mặt cô cũng có chút tái nhợt.

Cũng may sức cô vẫn còn lớn.

Diệp Tiểu Nhu vén quần áo lên nhìn đường cong rõ ràng trên bụng mình, hài lòng nhếch môi.

Đúng chín rưỡi cô xuống lầu, đang chuẩn bị chạy qua công ty, bỗng một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô, cửa kính xe bên ghế lái từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt điềm nhiên của Dương Viêm: “Tôi nhớ bọn họ nói ngày nào cô cũng đi làm rất sớm.”
“...!Nhưng họ bảo tôi mười giờ công ty mới mở cửa, mà chỉ có trễ hơn chứ không sớm hơn.”
Dương Viêm bình tĩnh quan sát cô một lượt, nói: “Lên xe đi.”
Diệp Tiểu Nhu cũng không hỏi nhiều, Dương Viêm chờ cô ở dưới lầu, nhất định anh có việc cần tới cô, hơn phân nửa là liên quan về vụ án.

Cô mất một giây để do dự giữa việc ngồi ở ghế phụ hay ngồi sau xe, rồi cô mở cửa ghế phụ ngồi vào.

Một chiếc điện thoại được để trên ghế phụ, Diệp Tiểu Nhu lịch sự đặt điện thoại sang một bên, cô nghĩ nó của Dương Viêm.

Nhưng Dương Viêm đã bảo: “Dùng tiền thưởng vụ án trước của cô để mua, cầm dùng đi.”
Anh nói đến vụ án bắt chước kia, họ chỉ mất một buổi chiều đã phân tích ra hung thủ của vụ án.

Diệp Tiểu Nhu kinh ngạc chớp mắt, nghiêm túc nhìn anh: “Tiền thưởng của tôi, tại sao không thể để tôi quyết định?”
“Bởi vì cô cần điện thoại.” Dương Viêm nhìn phía trước, trả lời: “Số liên lạc của đồng nghiệp trong công ty đã có sẵn trong điện thoại.

Cô đăng nhập WeChat đi, nhóm công việc ở đó.”
Mấy lời này đã thành công dời sự chú ý của Diệp Tiểu Nhu sang điện thoại, cô rất tò mò với ứng dụng mạng xã hội phổ biến nhất hiện nay.


Nó đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cách để tìm hiểu một người hơn, giao tiếp cũng tiện hơn.

Phải biết rằng, vào lần trước để gửi tin nhắn cho Lâm Linh, cô đã tốn rất nhiều công sức, chỉ cần hơi sơ ý thôi cô sẽ bị coi thành kẻ trộm và bị bắt.


Quả nhiên trong điện thoại đã đăng ký WeChat, nhưng vẫn chưa đặt tên, Diệp Tiểu Nhu tiện tay điền tên mình.

Nhóm công việc do Dương Viêm quản lý, gồm bảy người, lần lượt là lão Mã, Giang Thạc, Diêm Tiêu Tiêu và Lâm Linh, còn một người lấy biệt danh là ngày thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc, cô chưa từng gặp, có lẽ là nhân viên hiện trường* không làm việc tại văn phòng.

*Nhân viên hiện trường: những người thường xuyên ra ngoài làm việc, ít khi ở công ty.

Diệp Tiểu Nhu nghiên cứu một phút đồng hồ, thử gửi một câu vào nhóm chat: Chào mọi người?
Lão Mã:? Ai đó đang đùa dai đúng không?
Thật ra, mấy ngày trước lão Mã đã hỏi Diệp Tiểu Nhu có muốn ông ta đưa cô một chiếc điện thoại để dùng tạm không, dù sao công ty cũng còn dư nhiều điện thoại không sử dụng đến.

Nhưng khi ấy Diệp Tiểu Nhu không muốn, nói tạm thời chưa cần, vì đó là ngày thứ hai sau khi cô tới, cô còn chưa xác định mình có thể ở lại không.

Lão Mã biết cô chưa từng dùng smartphone, nên đã vô thức nghĩ có người đổi thành tên của cô để đùa.

Diệp Tiểu Nhu liếc nhìn Dương Viêm, thấy anh không chú ý đến mình, cô nhanh chóng click vào avatar ở trên cùng.

Lâm Linh từng nói, trên WeChat phải thêm bạn tốt trước thì mới có thể xem vòng bạn bè.

Nhưng cô đã thấy avatar của Dương Viêm, là ảnh anh mặc tây trang, ngồi sau bàn làm việc, hơi nghiêng mặt suy nghĩ.

Nếu chỉ nhìn ảnh chụp, thoạt nhìn tuổi anh cũng chỉ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng trừ phi đã đủ kinh nghiệm sống, bằng không thì ở độ tuổi này ánh mắt anh không thể điềm đạm sắc bén như vậy.

Trong nhóm chat, Lâm Linh tag tên cô: Tiểu Nhu, cô mua điện thoại rồi à? Chuyện khi nào vậy? Hôm qua không phải còn trộm điện thoại của người qua đường gửi tin nhắn cho tôi sao?
Có lẽ đã nhận ra mình dùng từ không thích hợp, Lâm Linh lập tức thu hồi tin này, nhanh chóng gửi một câu khác: Tiểu Nhu, cô mua điện thoại rồi à? Chuyện khi nào vậy? Hôm qua không phải còn mượn điện thoại của người qua đường gửi tin nhắn cho tôi sao?
Những người duy nhất có khả năng mua điện thoại cho cô đã bị loại, thế nên, điện thoại này quả nhiên là Dương Viêm tự mình mua cho cô.

Vậy quần áo trên người cô, giày dưới chân cô, anh cũng mua… à?
Diệp Tiểu Nhu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dương Viêm, rồi cúi đầu nhìn giày mới của mình.

Chắc chắn anh cảm thấy cô rất lôi thôi, rất mất mặt đúng không…
Dương Viêm nhìn đường đằng trước, dường như không chú ý tới việc cô “nhìn trộm”, anh bỗng lên tiếng: “Bọn họ có một nhóm chat riêng, muốn nói chuyện phiếm với bọn họ thì phải thêm nhóm kia.”
Khi anh nói những lời này, mấy người trong nhóm chat đã thêm WeChat của Diệp Tiểu Nhu, Lâm Linh còn kéo cô vào nhóm riêng Biệt đội tin đồn mà bọn họ dùng để hóng hớt.

Sau khi kéo cô vào, tin đầu tiên Lâm Linh nhắn là: Tiểu Nhu, cứ tán dóc trong nhóm này nhé.

Sếp chúng ta không biết nhóm này đâu, có thể thoải mái cà khịa sếp cũng không sao hết á.

Diệp Tiểu Nhu nghĩ thầm, Lâm Linh ơi cô vẫn non lắm, vị này của mọi người còn cáo già hơn lão Mã kia mà, có thể không biết mọi người đang chém gió gì trong nhóm riêng tư này sao?
Ngay cả việc mọi người “nói xấu” anh thế nào, chắc người đàn ông này cũng đoán được đó, anh chỉ lười đoán cũng lười quản thôi..



Người Khác Là Vực Sâu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Khác Là Vực Sâu Truyện Người Khác Là Vực Sâu Story Chương 16
9.4/10 từ 31 lượt.
loading...