Người Hai Mặt
Chương 49: Chương 49
Mí mắt Khương Dương giật giật.
Nếu nơi phát hiện thi thể thật sự là một căn phòng bí mật, thì sẽ rất khó giải quyết.
Với những nghi ngờ này, ngay lập tức, Khương Dương bước nhanh vào căn phòng bí mật nơi thi thể được tìm thấy.
Căn phòng bí mật tối tăm u ám, sàn nhà đầy bụi.
Không gian chật chội và không có cửa sổ nên rất có cảm giác áp lực.
Khương Dương cúi đầu, cẩn thận tránh mạng nhện, đi đến cánh cửa ban đầu của căn phòng bí mật.
Cánh cửa này đã được bịt kín bằng xi măng.
Khương Dương đã kiểm tra cấu trúc của cánh cửa, đó là một cánh cửa có thể bị khóa từ bên trong và bên ngoài.
Điều kỳ lạ nhất là chiếc chìa khóa cửa bị ném dưới chân người chết, rất giống với việc chiếc chìa khóa bị rơi sau khi người chết khóa cửa và ngã xuống.
Nếu hung thủ khóa cửa từ bên ngoài thì làm sao chìa khóa có thể ở trong căn phòng bí mật, hay là bị đánh rơi sau khi khóa căn phòng bí mật?
Nhưng nếu bị khóa từ bên trong…Làm sao một người chết có thể tự khóa cửa?
Điều này thật khó tin!
“A, thật phiền phức.”
Khương Dương chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm lấy chìa khóa: “Căn phòng bí mật được xây đã lâu như vậy, chỉ sợ có rất nhiều chứng cứ đều đã sớm biến mất.”
Ví dụ, vết nước dễ bị thổi khô.
Khi Khương Dương đang đau đầu, Lâm Diệp Tư chạy đến: “Đội trưởng Khương, em đến hỏi ông chủ của khu trò chơi trinh thám này rồi.”
Khương Dương: “Anh ta nói cái gì?”
“À…anh ấy nói rằng anh ấy đã sửa lại bức tường đó.”
Lâm Diệp Tư nói tiếp: “Anh ấy đã tiếp quản khu trò chơi này nửa tháng trước, nhưng đã vội vàng mở cửa vào hai ngày trước.
Thời gian sửa chữa rất gấp rút, anh ấy cũng cảm thấy rằng bức tường quá dày và chiếm không gian, vì vậy anh ấy đã qua loa làm mỏng bức tường này lại.”
Sau khi nói xong, Lâm Diệp Tư nhẹ nhàng nói thêm: “Ông chủ ở đây cũng nói, ban đầu, bên ngoài bức tường mỏng này được làm bằng xi măng và gạch đỏ, có hơi dày.
Khi yêu cầu chủ nhân phá bỏ bức tường, anh ấy phát hiện bên trong và bên ngoài bức tường đều không giống nhau, có lẽ sau này cố tình làm dày hơn.”
Cái này thì đúng rồi!
Có thể giấu kín một thi thể lâu như vậy, sao lại có thể để ở một nơi không an toàn chứ?
“Mặc dù vẫn rất khó phán đoán người chết có tự khóa cửa hay không.
Nhưng chúng ta có lý do để nghi ngờ hung thủ không chỉ biết căn phòng bí mật mà còn biết người chết đang ở trong căn phòng bí mật.
Vì vậy, hắn tìm mọi cách để che giấu căn phòng bí mật này.”
Suy nghĩ của Khương Dương rất rõ ràng: “Có lẽ hung thủ là một người có năng lực chống trinh sát mạnh, đầu tiên hắn dùng xi măng bịt kín cửa căn phòng bí mật, sau đó xây thêm một lớp ở ngoài bức tường của căn phòng bí mật, để trì hoãn việc thi thể lộ ra ngoài lâu nhất có thể.”
Nhằm thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật và tăng độ khó cho cảnh sát trong việc phá án.
Tuy nhiên, hung thủ rất có thể không ngờ rằng chỉ với một hành động sửa lại bức tường sau khi nơi này đổi chủ lại phá hỏng kế hoạch cẩn thận của hắn.
“Chúng ta hãy điều tra ở đây thật cẩn thận.”
Khương Dương phủi bụi trên người, đem chìa khóa bỏ vào trong túi chứng cứ, nghiêm trọng nói: “Đã lâu như vậy, hi vọng một vài chứng cứ vẫn chưa biến mất.”
Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương, cũng là kẻ đồng lõa tốt nhất trong việc tiêu hủy chứng cứ.
Dưới sự hủy diệt của thời gian, hy vọng bị phát hiện chứng cứ là vô cùng mong manh.
Khương Dương chậm rãi giương mắt nhìn xung quanh.
Trong căn phòng bí mật chật hẹp và tối tăm, một tia sáng le lói xuyên qua bức tường nứt nẻ.
Nó cũng phản chiếu đám bụi bay trong không trung.
Không lâu sau, Lận Thời Thương đã đến khu trò chơi trinh thám.
Chỉ trong nháy mắt, hai người đã lướt qua nhau.
Tuy nhiên, lần này Khương Dương đã khác.
Khi cô bước đi, cô không nhìn nghiêng, cô không dừng lại vì Lận Thời Thương, dù chỉ một giây.
Đôi lông mày đó sắc lạnh, giống như người xa lạ hơn so với lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Đây là dáng vẻ mà Lận Thời Thương chưa từng thấy trước đây.
Có lẽ, anh sắp mất Khương Dương.
Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy tim mình như bị dao đâm.
Lận Thời Thương dừng lại, âm thầm kìm nén những suy nghĩ cay đắng đang đâm chồi.
Anh đặt chiếc hộp xuống, bước tới cái xác, chuẩn bị tiến hành khám nghiệm sơ bộ.
“Đội trưởng Khương, chị không muốn ở lại xem quá trình khám nghiệm tử thi sao?”
Lâm Diệp Tư vội hỏi.
“Không.”
Khương Dương lắc đầu vô cảm và từ chối, “Chị không muốn làm phiền việc khám nghiệm tử thi của pháp y Lận.
Bánh Dừa Nhỏ, em ở lại.
Đừng quên hỏi anh ấy về báo cáo khám nghiệm tử thi.”
“Hả? Tại sao em lại…”
Vẻ mặt cay đắng Lâm Diệp Tư, thầm thở dài, cảm thấy đây đúng là “trâu bò hút nhau ruồi muỗi chết”.
Mà “con muỗi” như cô lại là người gánh chịu đầu tiên, thật là thảm mà.
Lúc này, Lận Thời Thương đã bắt đầu khám nghiệm tử thi.
Sau khi nhìn thấy thi thể, lần đầu tiên anh thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù một phần mô mềm của thi thể này đã bị phân hủy nhưng trên bề mặt xương vẫn còn chút da thịt, thời gian tử vong có thể căn cứ vào mức độ phân hủy của thi thể mà phán đoán.
Nếu mức độ phân hủy hoàn toàn, thì chỉ có thể phán đoán qua mức độ mục nát của quần áo.
“Các mô mềm của thi thể đã bị phân hủy, tóc và móng tay rụng hết.
Giả thiết nhiệt độ ở Nghi Ninh vào mùa hè về cơ bản được duy trì trong khoảng từ 27 đến 35 độ C, căn cứ vào quá trình phân hủy của thi thể, thời điểm tử vong có thể xác định là từ ba đến bốn tuần trước…”
Đột nhiên, Lận Thời Thương dừng lại: “…Không, có thể sớm hơn.”
“Hả? Tại sao vậy?”
Lâm Diệp Tư sững sờ.
Lận Thời Thương ra hiệu cho cô nhìn vào thi thể.
Trên mặt có rất nhiều lỗ màu trắng bẩn, những lỗ nhỏ này có hình tổ ong và dường như có thứ gì đó đang di chuyển bên trong.
Lâm Diệp Tư tò mò tiến lại gần.
Ngay lập tức, một con ấu trùng mập mạp đang ăn dầu, trơn trượt chui ra khỏi lỗ mà không hề báo trước, luồn lách từ từ và chui vào tầm nhìn của Lâm Diệp Tư.
Cô không kìm được kêu lên: “Là giòi!”
“Còn có kiến nữa.”
Lận Thời Thương cúi đầu nhìn lướt qua những khe hở của mô bất thường trên bề mặt thi thể.
Những vết rạch này có hình tròn hoặc hình bán nguyệt, một số vết thương cuộn vào trong, một số vết rạch khác có lớp biểu bì bong ra theo đường hang, phân bố chủ yếu ở những vùng mô mềm của con người, đây là dấu vết của loài kiến gặm trên thi thể.
Thi thể thối rữa là một bữa tiệc cho côn trùng.
“Giòi là ấu trùng của ruồi chuyên ăn thi thể.
Chúng tiết ra một loại chất lỏng chứa enzym phân giải protein để tiêu hóa mô mềm của thi thể.
Tương tự, việc kiến gặm nhấm cũng có thể khiến thi thể bị tổn thương, từ đó đẩy nhanh quá trình phân hủy.”
Lận Thời Thương lạnh lùng giải thích: “Cho nên, thời gian tử vong chắc là sớm hơn một chút.
Khoảng…2 3 tuần trước.”
“Ra là vậy.”
Lâm Diệp Tư đăm chiêu gật đầu, lại hỏi: “Vậy thi thể đã thối rữa như vậy, có thể xác nhận thân phận của người chết không?”
“Có, nhưng tương đối khó khăn.”
Lận Thời Thương khẽ gật đầu: “Người chết cao khoảng 1m63, là nữ.”
Ánh mắt anh dần dần di chuyển xuống, rơi vào chiếc đầm của thi thể.
Màu sắc của đầm rất quyến rũ và bắt mắt, kiểu cũng rất tôn dáng.
Lúc này, chiếc đầm trải rộng trên mặt đất, càng giống một đóa thược dược nở rộ trong bụi bẩn.
Diêm dúa mà thê lương.
Trái ngược hoàn toàn với thi thể thối rữa bên trong.
Lận Thời Thương nhíu mày: “Từ quần áo trên người người chết, có thể phán đoán cô ấy thích mặc đồ hợp thời trang, hơn nữa sẽ không già lắm.
Và…”
Một cô gái mặc đầm như vậy chắc hẳn khi còn sống rất thích chưng diện.
------oOo------
Người Hai Mặt