Người Giấy
Chương 62: Bỏ chạy
Tớ mong rằng các cậu sẽ cùng trải qua năm tháng bình yên hạnh phúc.
*
**
Phút chốc, dáng vóc đó quay đầu lại theo tiếng gọi của chị Uyển Nghi.
Chỉ là phút chốc, dọa tôi sợ đến điếng hồn.
Người con gái đó quay đầu, gương mặt một bên có vết sẹo cực lớn, giống như bị tạt axit vậy, kéo lan tới cổ. Đôi mắt vô hồn đó ngơ ngẩn nhìn, rồi hơi lúc lắc đầu. Cô ta mặc bộ đồ cũ mèm, áo chemise gần hóa màu vàng, lốm đốm bùn đất, trên cổ còn kéo lê một sợi dây thừng. Một cảm giác âm u quỷ dị đến cực điểm. Tôi cảm thấy không khí như bị đông lạnh, mọi sắc màu biến thành trắng đen. Chỉ còn hai chúng tôi và bóng người đó lẳng lặng nhìn nhau.
Không phải người, đó là ma! Mà không phải con ma non trẻ như Ngô Song Kỳ, trên người cô gái này có ma khí nồng đậm lẫn tơ máu đỏ bám quanh, giống như một ác linh vậy.
Tôi sợ đến cuống chân. Không thể nhìn nữa, nếu nhìn cô ta quá lâu tôi sợ mình phát điên mất!
Khoảng cách giữa hai chúng tôi và con ma đó chỉ tầm mười mấy mét, cảm giác kinh hãi này còn khủng bố hơn gặp Ngô Song Kỳ ở khoảng cách gần. Người đó bắt đầu di chuyển chậm rãi lại thu hẹp khoảng cách với chúng tôi.
Tôi bất chấp tất cả, dùng hết sức hét lên.
- LÝ UYỂN NGHI!
Chị ta vẫn vùng vẫy, tôi tuột tay khỏi chị ấy mấy lần, chị chạy tới sát hàng rào, gần đạp đổ được nó. Tôi giáng một cái tát vào mặt chị ta, hét ầm lên:
- Đi ngay nơi này, "thứ đó" không phải dạng vừa đâu!
Uyển Nghi bị cái tát của tôi dọa cho tỉnh người, một tay ôm má, trân trối. Tôi nắm tay chị ấy chạy như điên. Chị ấy bị tôi kéo chạy, chỉ có thể chạy theo một cách vô thức.
Tôi chạy một mạch tới dãy A, hai chị em mệt đến mức không nói thành lời. Phổi tôi muốn nổ ra. Cơn kinh hoảng làm tôi lại cảm thấy lạnh gáy.
Cứ ngỡ Ngô Song Kỳ rất đáng sợ, đây là lần đầu tôi thấy thứ đáng sợ hơn cả thế. Uyển Nghi tựa hẳn vào vách tường thở hắt từng hơi. Đế giày hai đứa tôi đầy cát. May mà hôm nay chị ta đi giày Lolita đế bằng, chứ như mọi hôm mang cao gót tôi không biết làm sao chạy thoát luôn ấy.
Tôi nhìn đôi sneaker trắng của mình trở nên dơ bẩn, cũng hết cách. Tôi ôm ngực thở, nói không ra hơi:
- "Thứ đó" quá ác nghiệt, sau này gặp mấy kiểu đó chị tuyệt đối phải tránh nhìn vào mắt chúng, bỏ chạy càng xa càng tốt.
Bàn tay của chị ta run bần bật. Tôi nắm lấy tay Uyển Nghi. Chị ấy đưa tay miết lên chỗ bị tôi tát, nhưng không chất vấn, chỉ thẩn thờ nói:
- Đó là chị của chị!
- Chị? - Tôi nghiêng đầu, tò mò.
- Chắc em biết chuyện trước kia có nữ sinh treo cổ trong khu C, đó là chị gái của chị, Lý Uyển Đình. - Giọng của Uyển Nghi dần lấy lại điềm tĩnh, nhưng tôi lại nhớ tới bộ dạng oán hồn đầy tơ máu và oán khí của cô gái ấy, mang theo sát khí cực lớn như vậy, có vẻ như chị ta không còn là chị gái của Uyển Nghi nữa rồi.
*
* *
Giày trắng có vết bẩn, đặt giày lên tấm thảm nỉ xám sạch sẽ làm tôi có chút bức bối. Tôi tựa lưng vào tường, chẳng làm gì, thỉnh thoảng nhướng mắt nhìn lên bàn giáo viên. Mái tóc vàng của thầy James vẫn đang rũ xuống, mắt thầy nhìn vào tờ giấy, không hề ngẩng lên. Tôi đổi sang chân phải làm trụ, tay ấn nút nguồn của điện thoại để xem giờ. Tôi lướt mắt qua ngón tay của mình, vết thương đã kết vảy, giống như sắp lành, phong ấn trong người tôi kể từ ngày Ken xuất hiện đã bị nứt nhẹ, bởi vậy năng lực phục hồi của tôi khi có đủ hồn phách trong người ngày càng nhanh rõ rệt, cả ngoại hình cũng có sự đổi thay đôi chút, nét mặt không non mềm mà dần sắc hơn. Jiro bảo tôi trong vòng một tháng phải về Quỷ tộc, vì cậu sợ rằng tới lúc đó ngoại hình thật sự của tôi bị vỡ ra, tới lúc đó rất phiền phức.
Trong lớp học, mọi người đã ra ngoài ăn trưa, tôi vẫn còn nán lại chờ giáo viên Toán chấm xong bài kiểm tra của tôi. Do nghỉ học nên nhiều môn tôi bị hụt mất một số bài kiểm tra định kì, phải tranh thủ từng chút một thời gian xin giáo viên cho làm lại bài. Giáo viên Toán đưa tôi một đề toán trắc nghiệm khá dài làm trong vòng một tiết học. Tôi ngồi ở cuối lớp, mọi người học, còn tôi chăm chú làm bài kiểm tra một mình.
- Dạy học sinh có IQ cao thật dễ chịu. - Sau khi dò tất cả đáp án của tôi, thầy ngẩng mặt, đôi mắt nâu ôn hòa, mỉm cười - Không ngờ em vẫn bắt kịp chương trình học.
Tôi nhìn thầy điền số 10 đỏ chót vào khung điểm, đáy lòng khẽ hân hoan, nhưng không còn là kiểu vui vẻ tưng bừng xen lẫn tự mãn như trước đây, trong tôi như có gì đó trống vắng hoang hoải. Bây giờ môi tôi chỉ cong một nụ cười nhẹ, rồi cảm ơn thầy, bình tĩnh ra khỏi lớp. Chuyện kinh hãi xảy ra trong mấy chục phút trước vẫn chưa nguôi được, thật tình tôi chỉ muốn chờ tan học để chạy nhanh về kể cho Ken nghe.
Tôi vốn là học sinh cưng của tất cả giáo viên, từ bé đến lớn luôn mang hình tượng ngoan hiền, chăm học, học bổng lớn nhỏ đều không vuột khỏi tay tôi. Thật ra, chi phí học tập của tôi đều do nhà của Dương Hiểu Khiết tài trợ, bởi vậy nếu học dốt tôi sẽ cảm thấy áy náy lắm. Ngoài việc phấn đấu đạt thành tích xuất sắc ra, tôi chẳng biết làm gì hơn. Bởi vì tâm lý luôn đứng ở trên đỉnh cao từ bé đến giờ, khi trở về Quỷ tộc tôi khá là sốc, bởi xung quanh mình không kém người thông minh, sáng dạ, tôi hóa ra cũng bình thường.
Hiện tại trong tôi không còn là Châu Hạ Anh nữa, những phấn đấu và kiêu hãnh trước đây, tôi không còn thấy hứng thú. Cho nên, đúng như Tử Đằng nói, tôi trông "lành tính" hơn xưa rất nhiều!
Tìm được Ban Mai ở một bàn ăn, con bé đang dùng nĩa đâm chi chít vào miếng đùi gà tội nghiệp, thiểu não chống cằm. Tôi đặt khay cơm của mình xuống, còn mang theo mấy món ăn vặt mà nó thích.
- Mua cho cưng đây! - Tôi đặt đồ ăn xuống, còn đưa tay nựng má nó một cái.
Ban Mai chụp lấy bàn tay tôi, bỗng dưng giương đôi mắt to tròn xinh đẹp, nói:
- Châu Hạ Anh, cậu yêu tớ đúng không? Vậy chúng ta hẹn hò đi!
Tôi chớp mắt ngây ra. Trời ơi cục cưng này nó đang nói gì vậy?
- Tớ yêu cậu, như yêu mẹ hiền! - Tôi giữ tay trên má nó, nựng qua nựng lại.
Ban Mai bĩu môi, gom hết đồ ăn tôi mua cho ôm vào lòng. Nó cài một chiếc kẹp ngọc trai, càng tôn thêm nét tinh tế, đáng yêu.
- Mau hẹn hò với tớ đi, được không? - Mai chớp mắt làm vẻ tội nghiệp.
Tôi nhíu mày, khóc không thành tiếng. Chẳng lẽ nó ế lâu quá rồi phát rồ?
- Chuyện gì nàng nói trẫm nghe, trẫm sẽ phân giải cho nàng! - Tôi đoán chắc mẩm Ban Mai đang bị gì đó làm rối trí mới nhây với tôi như vậy.
Ban Mai kêu oài một tiếng, gạt khay cơm qua một bên, vươn người gần tôi, khẽ nói:
- An Tử Đằng tỏ tình với tớ!
Tôi nghe xong, không bất ngờ mà chỉ muốn phụt cười. Ha ha, oan gia ngõ hẹp cả ngày cắn nhau như chó với mèo mà lại thích nhau! Nghiệp quật thật sự!
- Phù, đại nạn của tớ rốt cuộc cũng qua rồi! - Tôi đưa tay sờ ngực, cười viên mãn - Mai à, cảm ơn cậu đã độ cho tớ kiếp này!
Con nhỏ ấy ức đến đỏ mặt, dỗi hờn hậm hực nói:
- Độ cái đầu cậu ấy! Tớ với con Hà Mã đó khắc khẩu, khắc mạng, hễ gặp nhau là mày sống tao chết, cậu xem tự nhiên quay qua nói thích tớ, làm sao tiêu hóa cho nổi!
Cho nên nó thà cặp kè với tôi còn hơn đồng ý làm bạn gái của Tử Đằng? Trời trời tư duy của nó thiệt bá chấy!
- Cậu muốn cặp kè với tớ để chọc tức An Tử Đằng à? Hai cô gái hắn theo đuổi quay qua yêu nhau? Ha ha scandal chấn động trường An Đằng! - Tôi nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ có thể cười ngất, tưởng tượng bộ mặt khó ở vặn vẹo của Hà Mã đang cầm bó hoa, rồi tôi với Mai tình tình tứ tứ lướt qua. Chỉ nghĩ vẻ mặt đen sì của hắn là tôi cười không khép được mồm.
Cười một tràng khả ố xong, tôi mới cố gắng thu lại hình tượng, tỏ ra nghiêm túc, hỏi:
- Vậy cậu có thích cậu ta không?
Mai cau mày, mi cũng cụp xuống, môi đỏ phụng phịu, mấy cái biểu cảm này cực giống Ahmya. Một tiểu thư sống trong nhung lụa lại có trái tim thuần khiết như Ban Mai tôi thực sự rất mong cả đời nó luôn bình an vui vẻ như vậy.
- Thật ra thì.. lúc cậu xảy ra chuyện tớ cũng rối lòng lắm. An Tử Đằng lúc đó lại ở bên cạnh vừa giúp đỡ, vừa an ủi, cậu ấy làm tớ cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Tớ cũng có chút.. rung động. - Con bé ấp úng nói, trên má có thêm tầng hồng hồng.
Người ngoài cuộc quả nhiên lúc nào cũng nhìn thấu hơn, tôi nhìn ra ngay con bạn tôi rõ ràng là cũng thích Đằng mất rồi. Chỉ là "tình trông như đã, mặt ngoài còn e"!
Tôi ôn tồn nói:
- Tử Đằng là cậu trai mới lớn, vẫn còn cá tính trẻ con, bỗ bã, ngông cuồng. Tuy vậy, tớ thấy cậu ấy có khá nhiều điểm tốt, như là mặt mũi cũng ưa nhìn, giỏi thể thao, gia cảnh cũng tốt, cũng có nét đáng yêu, rất nghe lời, dễ dạy. Tính cậu thì hơi nóng nảy với đỏng đảnh, đôi khi xung khắc với cậu ta. Bởi vậy cậu phải học cách dung hòa với Đằng, hai người là một cặp xứng đôi.
Thái Ngọc Ban Mai chớp mắt nhìn tôi, có hơi ngần ngừ, rồi nói:
- Tớ chỉ e cậu ta là kiểu cả thèm chóng chán, từng thích cậu như điếu đổ, bỗng nhiên quay qua tỏ tình với tớ.
- Sự yêu thích của Đằng với tớ giống như là yêu thích một kiểu hình mẫu lí tưởng thôi. Giống cách cậu cuồng nhiệt yêu thích Ken vậy đó. Sau tất cả, sự lựa chọn của bản thân là người mình rung động, không mang theo hình mẫu bó buộc nào cả! - Tôi khoanh tay, làm như một chuyên gia tư vấn tâm lý dạn dày kinh nghiệm, thật ra đối với tình trường chả hiểu cái mẹ gì sất.
Thú thật, tôi còn lo cho thân tôi chưa xong cơ mà!
- Châu Hạ Anh, cậu chưa yêu ai hết mà giảng như đúng rồi vậy? - Ban Mai cũng bắt đầu đa nghi với trình độ của tôi, đưa mắt thăm dò.
Tôi bị nó dò xét tới nóng mũi, mất tự nhiên lần tay chụp li nước, đưa miệng ngậm lấy ống hút.
- Thôi bỏ đi, cậu về ôm gối nghĩ thêm vài bữa là thông suốt thôi. Nếu không thích Đằng thì thôi. Còn nếu có tình cảm thì cứ thuận theo ý bản thân mình.
Giờ ăn cũng đã hết, căn tin lưa thưa người. Hai chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, cảm xúc yên bình này làm tôi không nỡ quên.
Nếu hai người ấy đến với nhau cũng có thể gọi là điều tốt. Trước khi rời khỏi, tôi thấy vui vì cuối cùng cũng thấy người bạn nữ thân nhất của mình có một chỗ dựa để yêu thương.
*
* *
Xế chiều, trời không nắng cả ngày, vậy mà vẫn chưa đổ mưa, khí hậu ở miền Nam nắng mưa thất thường, ít ra vẫn dễ chịu hơn lúc Herzlos chỉ có một màn tuyết bao bọc. Tôi mở cổng rào, bước vào sân nhà. Lúc đó tôi bỗng nhiên khựng lại rồi vỗ trán mình.
Oài, quên mua cá cho osin bé nhỏ rồi!
Đã về tới cổng nhà, tôi lười quay trở ra ngoài lắm. Thế đành vào trong nhà hối lỗi với Ken vậy.
Không ngờ lúc tôi vào nhà, mỹ nam kia đang nhàn tản nằm ườn trên sô pha, ở bàn kính có đặt một chậu cá tròn lỡ cỡ, trong đó đúng một con cá thanh ngọc màu sọc dưa có vảy ánh ngọc bích. Đầu tư cái chậu rộng rãi xinh xắn để nuôi đúng một con cá, tôi nhìn mà tôi tức thật!
Ken nằm nghiêng trên ghế, một tay vắt lên thành chậu, ngón tay còn thả xuống nước ngâm. Trong chậu có vài sợi tảo xanh lục làm bớt đi vẻ tẻ nhạt, còn con cá thì trông ngón tay Ken cứ tưởng là mồi ngon, thỉnh thoảng lại cà khịa mà đớp mấy phát.
Tôi tháo ba lô rồi ngồi xuống ghế đối diện, nheo mắt nhìn ông tướng kia, bĩu môi:
- Trông an nhàn thật ha!
- Ừm, cũng nhàn thật! - Ken không thèm chớp mắt, chép miệng - Mỗi ngày đều như thiếu phụ đảm đang chờ chồng đi làm về!
Tôi lừ mắt nhìn cậu. Saito Ken à, cậu có tiền đồ xíu được không?
Tôi chồm gần chậu cá, nhìn con cá nhỏ dài chưa tới một gang tay đang tung tăng bơi, nói:
- Tôi vừa đi bảo tôi quên mua cá thì cậu đã mua cá rồi!
- Tôi đâu có mua. - Ken cử động người một cách lười biếng, ngáp, nhìn hệt như một con mèo trắng đang vờn cá để nghịch.
- Chứ cá từ đâu rớt xuống cho cậu nuôi vậy?
Ken ngồi dậy, cũng chịu rút ngón tay ra khỏi mặt nước. Cậu ấy ngồi nhìn ngón tay hơi trong suốt của mình, giống như nhìn món đồ sứ thanh nhã bị vỡ một cạnh. Ken bị thiếu dương khí nữa rồi.
- Tôi vớt ở cái ao gần nhà.
- Còn chậu cá?
- Nhặt từ mấy hôm trước, do hàng xóm dọn nhà rồi vứt ngoài cổng nhà họ.
Tôi..
Quên mất osin nhà tôi nghèo kiết xác, tiền đâu mà mua chậu, mua cá. Cái xóm của tôi tính ra xài đồ cũng lãng phí thật, sô pha mới rách có mấy vết nhẹ đã bỏ, bàn gỗ chưa kịp mục đã vứt, thật ra thỉnh thoảng tôi cũng có xin về.
À, tôi suýt quên chuyện chính, phải cấp báo mới được. Chuyện ban sáng tôi đem kể với Ken không sót chi tiết nào, kể cả việc tôi tháo vòng Ken làm đi cho Uyển Nghi. Ken không phải là người hẹp hòi, không truy cứu cái vòng, chỉ quan tâm tới ác linh mà tôi nói.
- Cô ta là chị của Uyển Nghi thật sao? - Cậu ấy nghe xong câu chuyện nhưng rất bình tĩnh như thừa biết, còn đưa tay xoa xoa cằm, nói tiếp - Lý Uyển Đình?
- Cái này là chị Nghi nói. Còn linh hồn kia kinh dị quá, tôi không dám nhìn.
Nghĩ lại hình ảnh buổi sáng tôi đã trông thấy mà lòng bàn tay tôi vẫn còn lạnh. Cũng may tinh thần của tôi nhờ Ngô Song Kỳ rèn giũa mấy ngày nay mà đã trở nên cứng rắn hơn rồi, bằng không đã ngã vật ra đất ở đó không biết kết cục ra sao. Saito Ken nhìn biểu hiện của tôi, gật đầu khen ngợi.
- Có tiến bộ rồi, thấy Quỷ hồn nanh ác vậy mà vẫn còn sức cắm đầu chạy, làm tôi đỡ lo lắng.
- Ken à, hồn ma kia vốn luôn ở ngay khu C lởn vởn như vậy sao? - Tôi dùng khăn giấy lau mấy vệt nước do cậu ấy nghịch làm vung vãi trên bàn rồi hỏi.
Saito Ken đáp:
- Cô ta là Quỷ hồn của Max nuôi. Xem ra gã vẫn còn ở rất gần đây!
Người Giấy
*
**
Phút chốc, dáng vóc đó quay đầu lại theo tiếng gọi của chị Uyển Nghi.
Chỉ là phút chốc, dọa tôi sợ đến điếng hồn.
Người con gái đó quay đầu, gương mặt một bên có vết sẹo cực lớn, giống như bị tạt axit vậy, kéo lan tới cổ. Đôi mắt vô hồn đó ngơ ngẩn nhìn, rồi hơi lúc lắc đầu. Cô ta mặc bộ đồ cũ mèm, áo chemise gần hóa màu vàng, lốm đốm bùn đất, trên cổ còn kéo lê một sợi dây thừng. Một cảm giác âm u quỷ dị đến cực điểm. Tôi cảm thấy không khí như bị đông lạnh, mọi sắc màu biến thành trắng đen. Chỉ còn hai chúng tôi và bóng người đó lẳng lặng nhìn nhau.
Không phải người, đó là ma! Mà không phải con ma non trẻ như Ngô Song Kỳ, trên người cô gái này có ma khí nồng đậm lẫn tơ máu đỏ bám quanh, giống như một ác linh vậy.
Tôi sợ đến cuống chân. Không thể nhìn nữa, nếu nhìn cô ta quá lâu tôi sợ mình phát điên mất!
Khoảng cách giữa hai chúng tôi và con ma đó chỉ tầm mười mấy mét, cảm giác kinh hãi này còn khủng bố hơn gặp Ngô Song Kỳ ở khoảng cách gần. Người đó bắt đầu di chuyển chậm rãi lại thu hẹp khoảng cách với chúng tôi.
Tôi bất chấp tất cả, dùng hết sức hét lên.
- LÝ UYỂN NGHI!
Chị ta vẫn vùng vẫy, tôi tuột tay khỏi chị ấy mấy lần, chị chạy tới sát hàng rào, gần đạp đổ được nó. Tôi giáng một cái tát vào mặt chị ta, hét ầm lên:
- Đi ngay nơi này, "thứ đó" không phải dạng vừa đâu!
Uyển Nghi bị cái tát của tôi dọa cho tỉnh người, một tay ôm má, trân trối. Tôi nắm tay chị ấy chạy như điên. Chị ấy bị tôi kéo chạy, chỉ có thể chạy theo một cách vô thức.
Tôi chạy một mạch tới dãy A, hai chị em mệt đến mức không nói thành lời. Phổi tôi muốn nổ ra. Cơn kinh hoảng làm tôi lại cảm thấy lạnh gáy.
Cứ ngỡ Ngô Song Kỳ rất đáng sợ, đây là lần đầu tôi thấy thứ đáng sợ hơn cả thế. Uyển Nghi tựa hẳn vào vách tường thở hắt từng hơi. Đế giày hai đứa tôi đầy cát. May mà hôm nay chị ta đi giày Lolita đế bằng, chứ như mọi hôm mang cao gót tôi không biết làm sao chạy thoát luôn ấy.
Tôi nhìn đôi sneaker trắng của mình trở nên dơ bẩn, cũng hết cách. Tôi ôm ngực thở, nói không ra hơi:
- "Thứ đó" quá ác nghiệt, sau này gặp mấy kiểu đó chị tuyệt đối phải tránh nhìn vào mắt chúng, bỏ chạy càng xa càng tốt.
Bàn tay của chị ta run bần bật. Tôi nắm lấy tay Uyển Nghi. Chị ấy đưa tay miết lên chỗ bị tôi tát, nhưng không chất vấn, chỉ thẩn thờ nói:
- Đó là chị của chị!
- Chị? - Tôi nghiêng đầu, tò mò.
- Chắc em biết chuyện trước kia có nữ sinh treo cổ trong khu C, đó là chị gái của chị, Lý Uyển Đình. - Giọng của Uyển Nghi dần lấy lại điềm tĩnh, nhưng tôi lại nhớ tới bộ dạng oán hồn đầy tơ máu và oán khí của cô gái ấy, mang theo sát khí cực lớn như vậy, có vẻ như chị ta không còn là chị gái của Uyển Nghi nữa rồi.
*
* *
Giày trắng có vết bẩn, đặt giày lên tấm thảm nỉ xám sạch sẽ làm tôi có chút bức bối. Tôi tựa lưng vào tường, chẳng làm gì, thỉnh thoảng nhướng mắt nhìn lên bàn giáo viên. Mái tóc vàng của thầy James vẫn đang rũ xuống, mắt thầy nhìn vào tờ giấy, không hề ngẩng lên. Tôi đổi sang chân phải làm trụ, tay ấn nút nguồn của điện thoại để xem giờ. Tôi lướt mắt qua ngón tay của mình, vết thương đã kết vảy, giống như sắp lành, phong ấn trong người tôi kể từ ngày Ken xuất hiện đã bị nứt nhẹ, bởi vậy năng lực phục hồi của tôi khi có đủ hồn phách trong người ngày càng nhanh rõ rệt, cả ngoại hình cũng có sự đổi thay đôi chút, nét mặt không non mềm mà dần sắc hơn. Jiro bảo tôi trong vòng một tháng phải về Quỷ tộc, vì cậu sợ rằng tới lúc đó ngoại hình thật sự của tôi bị vỡ ra, tới lúc đó rất phiền phức.
Trong lớp học, mọi người đã ra ngoài ăn trưa, tôi vẫn còn nán lại chờ giáo viên Toán chấm xong bài kiểm tra của tôi. Do nghỉ học nên nhiều môn tôi bị hụt mất một số bài kiểm tra định kì, phải tranh thủ từng chút một thời gian xin giáo viên cho làm lại bài. Giáo viên Toán đưa tôi một đề toán trắc nghiệm khá dài làm trong vòng một tiết học. Tôi ngồi ở cuối lớp, mọi người học, còn tôi chăm chú làm bài kiểm tra một mình.
- Dạy học sinh có IQ cao thật dễ chịu. - Sau khi dò tất cả đáp án của tôi, thầy ngẩng mặt, đôi mắt nâu ôn hòa, mỉm cười - Không ngờ em vẫn bắt kịp chương trình học.
Tôi nhìn thầy điền số 10 đỏ chót vào khung điểm, đáy lòng khẽ hân hoan, nhưng không còn là kiểu vui vẻ tưng bừng xen lẫn tự mãn như trước đây, trong tôi như có gì đó trống vắng hoang hoải. Bây giờ môi tôi chỉ cong một nụ cười nhẹ, rồi cảm ơn thầy, bình tĩnh ra khỏi lớp. Chuyện kinh hãi xảy ra trong mấy chục phút trước vẫn chưa nguôi được, thật tình tôi chỉ muốn chờ tan học để chạy nhanh về kể cho Ken nghe.
Tôi vốn là học sinh cưng của tất cả giáo viên, từ bé đến lớn luôn mang hình tượng ngoan hiền, chăm học, học bổng lớn nhỏ đều không vuột khỏi tay tôi. Thật ra, chi phí học tập của tôi đều do nhà của Dương Hiểu Khiết tài trợ, bởi vậy nếu học dốt tôi sẽ cảm thấy áy náy lắm. Ngoài việc phấn đấu đạt thành tích xuất sắc ra, tôi chẳng biết làm gì hơn. Bởi vì tâm lý luôn đứng ở trên đỉnh cao từ bé đến giờ, khi trở về Quỷ tộc tôi khá là sốc, bởi xung quanh mình không kém người thông minh, sáng dạ, tôi hóa ra cũng bình thường.
Hiện tại trong tôi không còn là Châu Hạ Anh nữa, những phấn đấu và kiêu hãnh trước đây, tôi không còn thấy hứng thú. Cho nên, đúng như Tử Đằng nói, tôi trông "lành tính" hơn xưa rất nhiều!
Tìm được Ban Mai ở một bàn ăn, con bé đang dùng nĩa đâm chi chít vào miếng đùi gà tội nghiệp, thiểu não chống cằm. Tôi đặt khay cơm của mình xuống, còn mang theo mấy món ăn vặt mà nó thích.
- Mua cho cưng đây! - Tôi đặt đồ ăn xuống, còn đưa tay nựng má nó một cái.
Ban Mai chụp lấy bàn tay tôi, bỗng dưng giương đôi mắt to tròn xinh đẹp, nói:
- Châu Hạ Anh, cậu yêu tớ đúng không? Vậy chúng ta hẹn hò đi!
Tôi chớp mắt ngây ra. Trời ơi cục cưng này nó đang nói gì vậy?
- Tớ yêu cậu, như yêu mẹ hiền! - Tôi giữ tay trên má nó, nựng qua nựng lại.
Ban Mai bĩu môi, gom hết đồ ăn tôi mua cho ôm vào lòng. Nó cài một chiếc kẹp ngọc trai, càng tôn thêm nét tinh tế, đáng yêu.
- Mau hẹn hò với tớ đi, được không? - Mai chớp mắt làm vẻ tội nghiệp.
Tôi nhíu mày, khóc không thành tiếng. Chẳng lẽ nó ế lâu quá rồi phát rồ?
- Chuyện gì nàng nói trẫm nghe, trẫm sẽ phân giải cho nàng! - Tôi đoán chắc mẩm Ban Mai đang bị gì đó làm rối trí mới nhây với tôi như vậy.
Ban Mai kêu oài một tiếng, gạt khay cơm qua một bên, vươn người gần tôi, khẽ nói:
- An Tử Đằng tỏ tình với tớ!
Tôi nghe xong, không bất ngờ mà chỉ muốn phụt cười. Ha ha, oan gia ngõ hẹp cả ngày cắn nhau như chó với mèo mà lại thích nhau! Nghiệp quật thật sự!
- Phù, đại nạn của tớ rốt cuộc cũng qua rồi! - Tôi đưa tay sờ ngực, cười viên mãn - Mai à, cảm ơn cậu đã độ cho tớ kiếp này!
Con nhỏ ấy ức đến đỏ mặt, dỗi hờn hậm hực nói:
- Độ cái đầu cậu ấy! Tớ với con Hà Mã đó khắc khẩu, khắc mạng, hễ gặp nhau là mày sống tao chết, cậu xem tự nhiên quay qua nói thích tớ, làm sao tiêu hóa cho nổi!
Cho nên nó thà cặp kè với tôi còn hơn đồng ý làm bạn gái của Tử Đằng? Trời trời tư duy của nó thiệt bá chấy!
- Cậu muốn cặp kè với tớ để chọc tức An Tử Đằng à? Hai cô gái hắn theo đuổi quay qua yêu nhau? Ha ha scandal chấn động trường An Đằng! - Tôi nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ có thể cười ngất, tưởng tượng bộ mặt khó ở vặn vẹo của Hà Mã đang cầm bó hoa, rồi tôi với Mai tình tình tứ tứ lướt qua. Chỉ nghĩ vẻ mặt đen sì của hắn là tôi cười không khép được mồm.
Cười một tràng khả ố xong, tôi mới cố gắng thu lại hình tượng, tỏ ra nghiêm túc, hỏi:
- Vậy cậu có thích cậu ta không?
Mai cau mày, mi cũng cụp xuống, môi đỏ phụng phịu, mấy cái biểu cảm này cực giống Ahmya. Một tiểu thư sống trong nhung lụa lại có trái tim thuần khiết như Ban Mai tôi thực sự rất mong cả đời nó luôn bình an vui vẻ như vậy.
- Thật ra thì.. lúc cậu xảy ra chuyện tớ cũng rối lòng lắm. An Tử Đằng lúc đó lại ở bên cạnh vừa giúp đỡ, vừa an ủi, cậu ấy làm tớ cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Tớ cũng có chút.. rung động. - Con bé ấp úng nói, trên má có thêm tầng hồng hồng.
Người ngoài cuộc quả nhiên lúc nào cũng nhìn thấu hơn, tôi nhìn ra ngay con bạn tôi rõ ràng là cũng thích Đằng mất rồi. Chỉ là "tình trông như đã, mặt ngoài còn e"!
Tôi ôn tồn nói:
- Tử Đằng là cậu trai mới lớn, vẫn còn cá tính trẻ con, bỗ bã, ngông cuồng. Tuy vậy, tớ thấy cậu ấy có khá nhiều điểm tốt, như là mặt mũi cũng ưa nhìn, giỏi thể thao, gia cảnh cũng tốt, cũng có nét đáng yêu, rất nghe lời, dễ dạy. Tính cậu thì hơi nóng nảy với đỏng đảnh, đôi khi xung khắc với cậu ta. Bởi vậy cậu phải học cách dung hòa với Đằng, hai người là một cặp xứng đôi.
Thái Ngọc Ban Mai chớp mắt nhìn tôi, có hơi ngần ngừ, rồi nói:
- Tớ chỉ e cậu ta là kiểu cả thèm chóng chán, từng thích cậu như điếu đổ, bỗng nhiên quay qua tỏ tình với tớ.
- Sự yêu thích của Đằng với tớ giống như là yêu thích một kiểu hình mẫu lí tưởng thôi. Giống cách cậu cuồng nhiệt yêu thích Ken vậy đó. Sau tất cả, sự lựa chọn của bản thân là người mình rung động, không mang theo hình mẫu bó buộc nào cả! - Tôi khoanh tay, làm như một chuyên gia tư vấn tâm lý dạn dày kinh nghiệm, thật ra đối với tình trường chả hiểu cái mẹ gì sất.
Thú thật, tôi còn lo cho thân tôi chưa xong cơ mà!
- Châu Hạ Anh, cậu chưa yêu ai hết mà giảng như đúng rồi vậy? - Ban Mai cũng bắt đầu đa nghi với trình độ của tôi, đưa mắt thăm dò.
Tôi bị nó dò xét tới nóng mũi, mất tự nhiên lần tay chụp li nước, đưa miệng ngậm lấy ống hút.
- Thôi bỏ đi, cậu về ôm gối nghĩ thêm vài bữa là thông suốt thôi. Nếu không thích Đằng thì thôi. Còn nếu có tình cảm thì cứ thuận theo ý bản thân mình.
Giờ ăn cũng đã hết, căn tin lưa thưa người. Hai chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau, cảm xúc yên bình này làm tôi không nỡ quên.
Nếu hai người ấy đến với nhau cũng có thể gọi là điều tốt. Trước khi rời khỏi, tôi thấy vui vì cuối cùng cũng thấy người bạn nữ thân nhất của mình có một chỗ dựa để yêu thương.
*
* *
Xế chiều, trời không nắng cả ngày, vậy mà vẫn chưa đổ mưa, khí hậu ở miền Nam nắng mưa thất thường, ít ra vẫn dễ chịu hơn lúc Herzlos chỉ có một màn tuyết bao bọc. Tôi mở cổng rào, bước vào sân nhà. Lúc đó tôi bỗng nhiên khựng lại rồi vỗ trán mình.
Oài, quên mua cá cho osin bé nhỏ rồi!
Đã về tới cổng nhà, tôi lười quay trở ra ngoài lắm. Thế đành vào trong nhà hối lỗi với Ken vậy.
Không ngờ lúc tôi vào nhà, mỹ nam kia đang nhàn tản nằm ườn trên sô pha, ở bàn kính có đặt một chậu cá tròn lỡ cỡ, trong đó đúng một con cá thanh ngọc màu sọc dưa có vảy ánh ngọc bích. Đầu tư cái chậu rộng rãi xinh xắn để nuôi đúng một con cá, tôi nhìn mà tôi tức thật!
Ken nằm nghiêng trên ghế, một tay vắt lên thành chậu, ngón tay còn thả xuống nước ngâm. Trong chậu có vài sợi tảo xanh lục làm bớt đi vẻ tẻ nhạt, còn con cá thì trông ngón tay Ken cứ tưởng là mồi ngon, thỉnh thoảng lại cà khịa mà đớp mấy phát.
Tôi tháo ba lô rồi ngồi xuống ghế đối diện, nheo mắt nhìn ông tướng kia, bĩu môi:
- Trông an nhàn thật ha!
- Ừm, cũng nhàn thật! - Ken không thèm chớp mắt, chép miệng - Mỗi ngày đều như thiếu phụ đảm đang chờ chồng đi làm về!
Tôi lừ mắt nhìn cậu. Saito Ken à, cậu có tiền đồ xíu được không?
Tôi chồm gần chậu cá, nhìn con cá nhỏ dài chưa tới một gang tay đang tung tăng bơi, nói:
- Tôi vừa đi bảo tôi quên mua cá thì cậu đã mua cá rồi!
- Tôi đâu có mua. - Ken cử động người một cách lười biếng, ngáp, nhìn hệt như một con mèo trắng đang vờn cá để nghịch.
- Chứ cá từ đâu rớt xuống cho cậu nuôi vậy?
Ken ngồi dậy, cũng chịu rút ngón tay ra khỏi mặt nước. Cậu ấy ngồi nhìn ngón tay hơi trong suốt của mình, giống như nhìn món đồ sứ thanh nhã bị vỡ một cạnh. Ken bị thiếu dương khí nữa rồi.
- Tôi vớt ở cái ao gần nhà.
- Còn chậu cá?
- Nhặt từ mấy hôm trước, do hàng xóm dọn nhà rồi vứt ngoài cổng nhà họ.
Tôi..
Quên mất osin nhà tôi nghèo kiết xác, tiền đâu mà mua chậu, mua cá. Cái xóm của tôi tính ra xài đồ cũng lãng phí thật, sô pha mới rách có mấy vết nhẹ đã bỏ, bàn gỗ chưa kịp mục đã vứt, thật ra thỉnh thoảng tôi cũng có xin về.
À, tôi suýt quên chuyện chính, phải cấp báo mới được. Chuyện ban sáng tôi đem kể với Ken không sót chi tiết nào, kể cả việc tôi tháo vòng Ken làm đi cho Uyển Nghi. Ken không phải là người hẹp hòi, không truy cứu cái vòng, chỉ quan tâm tới ác linh mà tôi nói.
- Cô ta là chị của Uyển Nghi thật sao? - Cậu ấy nghe xong câu chuyện nhưng rất bình tĩnh như thừa biết, còn đưa tay xoa xoa cằm, nói tiếp - Lý Uyển Đình?
- Cái này là chị Nghi nói. Còn linh hồn kia kinh dị quá, tôi không dám nhìn.
Nghĩ lại hình ảnh buổi sáng tôi đã trông thấy mà lòng bàn tay tôi vẫn còn lạnh. Cũng may tinh thần của tôi nhờ Ngô Song Kỳ rèn giũa mấy ngày nay mà đã trở nên cứng rắn hơn rồi, bằng không đã ngã vật ra đất ở đó không biết kết cục ra sao. Saito Ken nhìn biểu hiện của tôi, gật đầu khen ngợi.
- Có tiến bộ rồi, thấy Quỷ hồn nanh ác vậy mà vẫn còn sức cắm đầu chạy, làm tôi đỡ lo lắng.
- Ken à, hồn ma kia vốn luôn ở ngay khu C lởn vởn như vậy sao? - Tôi dùng khăn giấy lau mấy vệt nước do cậu ấy nghịch làm vung vãi trên bàn rồi hỏi.
Saito Ken đáp:
- Cô ta là Quỷ hồn của Max nuôi. Xem ra gã vẫn còn ở rất gần đây!
Người Giấy
Đánh giá:
Truyện Người Giấy
Story
Chương 62: Bỏ chạy
10.0/10 từ 47 lượt.