Người Đuổi Thi
C29: Mẫu tử sát thi
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên từ cách đó không xa.
“Đứa trẻ nhà họ Lưu có nhà không?”
Lưu Hồng kinh ngạc, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên có người tới đây tìm nàng.
Nhà Lưu Hồng ở nơi rất hẻo lánh, nằm về phía tây của trấn, giáp với núi không tên, đối diện với núi Táng long phía xa.
Bên này vốn có vài gia đình, nhưng từ nhiều năm trước, có lẽ cho rằng ở gần ngôi nhà không may mắn này là điều không tốt nên đã chuyển đi từ lâu.
Thấy bóng người ngày càng gần, Lưu Hồng tập trung, nàng nhận ra người đang tới này, là bà đỡ họ Mục.
Trước đây, mẹ nàng từng nói, cả nàng cùng anh trai nàng đều là do Bà Mục đỡ đẻ, đây cũng là một trong những người không có ác ý với nàng sau khi sự việc kia xảy ra.
Hoặc ít nhất là bên ngoài không có nói.
Nàng đi lên nói: “Bà, đã muộn thế này, ngươi lại đây làm gì?”
Bà Mục sắc mặt hơi trắng, vẻ mặt khẩn trương hỏi: Đứa nhỏ, sư phụ ngươi đâu?”
Lưu Hồng đang định nói rằng sư phụ đã mất tích nhưng lời nói ra đến miệng lại ngập ngừng.
Vốn trong miệng mọi người, nàng là thứ đồ xui xẻo, khắc hết người thân, nếu sư phụ nàng có chuyện gì, không biết liệu mình có bị đuổi ra khỏi trấn Long Tuyền.
“Sư phụ con ra ngoài làm việc.”
Lưu Hồng nói dối.
Bà Mục dậm chân: “Lão Trương chết tiệt, lúc cần thì không bao giờ tìm thấy đâu!”
Lưu Hồng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bà Mục nhìn Lưu Hồng: “Lâu rồi không gặp, ngươi đã lớn như vậy rồi, nhớ lúc lôi ngươi ra từ trong bụng mẹ còn bé tí đâu, còn ôm cùng với em gái ngươi.”
“Ai, không thể tưởng tượng được …”
Nói xong khoé mắt bà Mục chợt có nước mắt.
Lưu Hồng nhíu mày, không biết có phải nàng là kẻ ích kỷ hay không nhưng nàng đặc biệt không thích người khác ở trước mặt của nàng khóc lóc nói về người nhà của nàng.
Mặt nàng đột nhiên nghiêm lại, lời nói có chút lạnh nhạt: “Bà có chuyện gì thì nói đi, nếu không để cháu tiễn bà về.”
Bà Mục chợt ngẩn người, trên mặt hiện chút xấu hổ, bà giải thích: “Ở trên trấn có người vợ của nhà họ Vương, mấy ngày trước trở dạ sắp sinh, nhưng … nhưng mà đã xảy ra chuyện.”
Lưu Hồng không hiểu lắm, cái gì gọi là đã xảy ra chuyện là xảy ra chuyện gì, khó sinh sao?
Bà Mục nói: “Lúc ấy là bà đỡ đẻ, vốn mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng vừa lúc đó, chồng nàng, cái con ma bài bạc kia trở về trong tình trạng say khướt, vừa về đến nơi liền bắt nàng về nhà mẹ nàng lấy tiền, có bao tiền đều lấy hết.”
Lưu Hồng nhíu mày, nàng có nghe qua về người này, tên gọi Vương Chí Huy, chẳng có nghề ngỗng gì.
Cả ngày chỉ chơi bời lêu lổng, ham đánh bạc như mạng.
Bà Mục nói tiếp: “Nhưng vì cô gái kia đang trở dạ, không nói là có đồng ý hay không mà nói rằng phải chờ sinh xong đứa bé mói có thể đi được.”
“Nhưng tên giết người này sợ phải chờ lâu, liền đẩy ta ra, chính mình tự tay cầm đứa nhỏ lôi ra.”
Lưu hồng biến sắc, âm khí trong người không chủ động mà tự lộ ra ngoài, làm cho xung quanh đột nhiên nổi lên từng trận gió lạnh.
Lưu Hồng lạnh lùng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Bà Mục có chút sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Là gì còn sau đó. Hắn đang say khướt, không biết chừng mực, làm sao có thể sống? Dĩ nhiên là cả đứa trẻ và mẹ nó đều đã chết?”
Lưu Hồng nháy mày thật sâu, chuyện tiếp theo nàng cũng đoán được.
Oán khí tích tụ bao nhiêu năm trong cuộc sống, lại thêm Vương Chí Huy gây ra cái chết kia, giờ này người phụ nữ kia chỉ sợ không phải oán thi thì cũng là sát thi.
Nếu là oán thi còn tốt, nếu là sát thi …
Mà rất có thể sẽ biến thành mẫu tử sát một trong ba sát.
Ba sát là âm dương – vợ chồng sát, song âm – chị em gái sát cùng với liên hoàn sát – mẫu tử sát.
Trong đó thì mẫu tử sát là đáng sợ nhất – liên hoàn sát.
Có nói, phụ nữ thì yếu đuối nhưng làm mẹ thì mạnh!
Nếu chỉ là chính mình chết, đứa con không sao thì tốt rồi, nhưng mà nếu cả hai cùng chết vậy thì không gì có thể ngăn cản người mẹ này báo thù.
Thấy bà Mục định nói tiếp, Lưu Hồng ngắt lời: “Nhà họ Vương xảy ra việc lạ đúng không? Thi thể không thể mang đi chôn cất à?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Bà Mục gật đầu liên tục: “Đúng là đồ đệ của Trương Tự Hiên, cũng có chút thủ đoạn. Không có sư phụ ngươi ở đây, ngươi có nghĩ ra biện pháp gì hay không? Chung quanh nhiều hộ gia đình ở như vậy, cái này …”
Lưu Hồng lắc đầu nói: “Bà à, cháu có thể cùng bà đi xem, nhưng cháu không dám đảm bảo cái gì đâu.”
Bà mục gật đầu liên tục, sau đó vội vàng đi ra ngoài trấn, chắc là đi mời đạo sĩ.
Lưu Hồng cũng không chần chừ, nàng về nhà thu dọn đồ cần thiết, lại đánh thức Sở Ngũ dậy, lấy ống tre bảo nó tiểu vào đó rồi đóng lại cho vào túi, sau đó liền đi về phía trên trấn.
Vương Chí Huy dĩ nhiên là chết chưa hết tội, nhưng mà Lưu Hồng vẫn phải đi.
Một cái âm dương – vợ chồng sát đã khiến cả một toà thành biến thành thành chết, mà đó là chỉ có một cái, một cái khác có lẽ vẫn còn trong mộ cổ.
Nếu để yên không quan tâm cho cái sát này biến thành mẫu tử sát vậy thì Long Tuyền trấn toi rồi.
Đây là nhà của nàng, có rất nhiều kỷ niệm.
Lưu Hồng đi vào một con đường nhỏ tối tăm, đây là lối tắt gần nhất đi lên trên trấn.
Vào ban đêm, bốn phía đường nhỏ đều hoàn toàn vắng vẻ, rất ít người dám cầm đèn đi theo lối này.
Nhưng lúc này, Lưu Hồng cũng không quan tâm những điều đó, chưa kể hàng năm nàng phải ra mộ để luyện can đảm, mà thực sự lúc này nếu so với quỷ nàng còn giống quỷ hơn.
Đã sắp gần đến trấn, đột nhiên bụi cỏ bên cạnh phát ra tiếng sàn sạt.
Lưu Hồng dừng lại.
“Xin hỏi, xin hỏi, ngươi thấy ta giống người hay là giống thần?”
Nghe thấy vậy, Lưu Hồng sửng sốt.
Đây là … chồn vàng muốn được sắc phong?
Người Đuổi Thi