Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 95: Đình Đình vẫn thích dính lấy hắn nhất!

154@-

 
"Mưu phản" - hai chữ quá đỗi đáng sợ, nếu không có tin tức xác thực rõ ràng chỉ ra, Cố Đình và mọi người tuyệt đối sẽ không nghĩ theo hướng này. Nhưng một khi đã có nghi ngờ, thì nhất định phải xác nhận xem việc đó có khả năng lớn sẽ xảy ra hay không. Người dám làm chuyện như vậy không nhiều, mà nếu kết hợp với chuyện gian lận khoa cử, Hộ Bộ tham ô, Lại Bộ thao túng, thêm vào tin tức và quyền kiểm soát của hoàng thất, thì người có khả năng thực sự không nhiều. Trong số đó, thái tử tựa hồ là kẻ đáng nghi nhất.


Hộ Bộ vốn nằm trong tay thái tử, chuyện này ai cũng biết. Nếu chỉ là gian lận khoa cử, quan viên Lại Bộ có vấn đề thì có lẽ chưa chắc đã nghĩ ngay đến thái tử. Nhưng việc gian lận khoa cử, tham ô tiền bạc, ghi chép chi tiết tình hình quan viên Lại Bộ lại được cất giữ trong Hộ Bộ thì đây chính là vấn đề rất lớn.


Vì lão gia tử lo ngại bên ngoài tai mắt quá nhiều, không tiện nói nhiều trong thư nên Hoắc Diễm dẫn Cố Đình cùng đi thư viện Bạch Mã thăm hỏi. Nhân lần trước đã có mối quan hệ giao tình, lần này lão gia tử hoàn toàn không giữ lại, nói hết tất cả những gì mình biết.


Quả thật trong kỳ thi mùa xuân vừa qua có gian lận, Lại Bộ phái quan cũng khác năm trước, có dấu hiệu giao dịch ngầm, tiền bạc qua lại... Rõ ràng có người đang âm thầm bồi dưỡng thế lực. Nhưng nói đến chuyện mưu phản thì không có chứng cứ, lão gia tử cũng không dám nói bừa.


Hoắc Diễm và Cố Đình cảm tạ lão gia tử, tiện thể đến thăm Lâm Mậu. Nhìn ánh mắt đầy nước mắt luyến tiếc của Lâm Mậu khi chia tay, lòng họ càng thêm nặng nề. Nếu thật sự sự việc đúng như suy đoán, thì thời gian của họ không còn nhiều nữa!


Sau đó, mọi người chia nhau ra nhiều ngả để điều tra, chẳng bao lâu đã chứng thực lời lão gia tử: quả thật tồn tại gian lận, tham ô, thao túng nhân mạch... Nhưng kẻ đứng sau vô cùng cẩn thận, không tìm ra được ngọn nguồn là ai.


Người đứng sau nếu đã dám làm việc này, tất nhiên sẽ vô cùng thận trọng, không dễ để lộ sơ hở. Càng đáng sợ hơn, họ ẩn rất sâu, còn Hoắc Diễm và mọi người chỉ là người ngoài, dù có cẩn thận thế nào cũng ở thế bất lợi, lỡ sơ sẩy một chút chính là động đến cả ổ kiến. Tốt nhất là phải có một biện pháp an toàn, để xác định rõ suy đoán này và kẻ đang làm chuyện xấu kia.


Theo như đã phân tích, có thể làm được việc này không nhiều người. Văn võ quan lại đều có nhóm lợi ích riêng, không ai có thể bao quát toàn cục. Ngoài trừ người có địa vị tối cao, người khác dù có tham vọng đến đâu cũng rất khó thực hiện. Kiến Bình đế thì không thể nào tự phản mình. Thế lực chủ chốt của nhị hoàng tử là Ngũ thành Binh Mã Ty, căn cơ cũng nằm ở quân đội. Nếu y muốn mưu phản, thì nhiều khả năng sẽ dùng quân đội làm điểm xuất phát chứ không phải gian lận khoa cử hay thao túng quan viên Lại Bộ. Điều này y căn bản làm không được.


Vưu quý phi có chút thông minh, hơn mười năm độc sủng trong hậu cung không phải chỉ nhờ vào nhan sắc. Nhưng nhìn vào con đường mà bà ta chọn, có thể thấy bà ta không đi theo hướng "nữ vương", chí hướng của bà ta không nằm ở chuyện mưu phản. Nếu động thì nhiều lắm cũng chỉ là trợ giúp cho kẻ khác.


Vòng vo một hồi, mọi nghi ngờ lại quay về phía thái tử.


Mạnh Sách ngay ngày đầu vào kinh đã từng nói, giữa Vưu quý phi và thái tử có một loại quan hệ khác thường, giống như tình nhân.


Mọi manh mối đều dẫn đến gã, người ta sao có thể không nghi ngờ? Chỉ có một điểm duy nhất để phản bác, đó là hiện tại gã đang là thái tử, là người kế vị danh chính ngôn thuận của Đại Hạ. Nếu Kiến Bình đế có mệnh hệ gì, người lên ngôi tất nhiên là gã. Vậy thì cần gì phải nóng vội?


Nếu Cố Đình và ba người kia không biết tình hình triều đình thì thôi, nhưng giờ nhờ tin tức Đình Diệp cung cấp, họ đã hiểu rõ: triều đình hiện giờ chẳng khác gì cái vỏ rỗng, không tìm ra biện pháp tăng thu giảm chi, quốc khố trống rỗng, sớm muộn gì cũng loạn.


Thái tử quản lý Hộ Bộ, chắc chắn hắn là người hiểu rõ nhất tình hình này, và cũng là kẻ nóng ruột nhất. Gã không muốn có một ngày Kiến Bình đế bỏ đi, để lại cho gã một cục diện rối rắm không thể cứu vãn. Có lẽ trong lòng gã vốn coi thường Kiến Bình đế, nghĩ rằng khi mình tiếp quản giang sơn này có thể xoay chuyển tình thế, biến nguy thành an.


Dù là vì tham vọng hay tự tin, tóm lại, gã không thể chờ thêm nữa.


Nhưng suy cho cùng, tất cả vẫn chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ. Họ cần xác nhận điểm này trước khi tiến thêm bước nữa. Nếu không, nhỡ đoán sai, chẳng khác nào đánh động thật sự kẻ đứng sau màn, lúc đó mọi chuyện sẽ bại lộ.


Vậy làm sao để tiếp cận và quan sát thái tử?


Cố Đình cho rằng, núi không đến với ta thì ta đến với núi. Không bằng bắt đầu từ Vưu quý phi. Nếu bà ta và thái tử thực sự là tình nhân, tất sẽ có liên lạc bí mật. Một khi một bên có chuyện, bên kia chắc chắn có phản ứng. Nhị hoàng tử vốn không hợp với thái tử, chỉ cần thái tử sinh biến, nhị hoàng tử tất sẽ thừa cơ chèn ép. Đến lúc đó mọi người đều rối loạn, càng nhiều sơ hở để lộ ra.


Hoắc Diễm cũng đồng tình, đang định nghĩ cách tiến cung thăm dò thì cơ hội lại tự đến. Kiến Bình đế đột nhiên nói muốn mở cung yến, bọn họ bất ngờ nằm trong danh sách khách mời.


Việc này không thể chậm trễ. Cố Đình lập tức gửi tin cho Diêu mỹ nhân trong cung, nhờ nàng giúp xác nhận Vưu quý phi và thái tử có quan hệ mờ ám hay không.


Dựa vào lần trước từng hợp tác, quan hệ đôi bên cũng coi là có chút giao tình. Cậu tin rằng Diêu mỹ nhân sẽ chịu giúp. Quả nhiên, chỉ sau hai ngày, nàng đã đưa tin ra: Vưu quý phi và thái tử quả thật có qua lại! Hơn nữa còn hẹn gặp đúng thời gian!


Không cần bọn họ phải ra tay thúc đẩy...


Cố Đình nhìn sang Mạnh Sách, ánh mắt lộ rõ sự bội phục. Người tưởng chừng lạnh lùng trầm mặc ấy, không ngờ lại nhạy bén đến vậy, lúc mọi người còn chưa nhận ra thì hắn ta đã chắc chắn!


Mạnh Trinh thì đắc ý vô cùng, đuôi sắp vểnh tới trời: "Chẳng phải hiển nhiên sao? Ca ca ta là ai chứ, tất nhiên là người thông minh, lợi hại nhất trên đời này!"


Mạnh Sách cúi mắt nhìn đệ đệ: "Thông minh nhất, lợi hại nhất?"


Mạnh Trinh gật đầu lia lịa: "Ừm!"


Khóe môi Mạnh Sách hơi cong: "Tiểu Trinh thích?"


Mạnh Trinh gật đầu còn mạnh hơn, lại ôm chặt lấy tay Mạnh Sách: "Thích ca ca nhất!"


Cố Đình: ......



Này này, hai người có thể bớt phô trương chút được không, còn có người khác ở đây đó!


Tóm lại, cơ hội đã có, bước tiếp theo là nghe ý kiến mọi người, bàn bạc kế hoạch... còn phải chuẩn bị cho hành trình cung yến sắp tới.


Trong cung rất coi trọng lễ nghi, không thể để người ta xem thường. Quần áo phải thay mới, trang sức cũng phải chỉnh chu, không thể giống lần trước.


Khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh, cũng coi như cho đầu óc nghỉ ngơi. Cố Đình lập tức kéo Hoắc Diễm đi dạo phố, thấy cửa hàng nào ưng ý đều ghé xem, cho dù là cửa tiệm quần áo, cửa hàng nhỏ bán đá quý, chỉ cần có món nào thuận mắt đều nhìn thử, coi như thả lỏng.


Cố Đình nhìn trúng một bộ quần áo mùa hè kiểu dáng khá đẹp, hứng thú chạy vào phòng trong thử. Hoắc Diễm thì đứng ngoài cửa chán muốn chết. Đúng lúc ấy, hắn lại tình cờ gặp một người quen.


"Ôi, đây chẳng phải Trấn Bắc Vương sao?" Cố Hậu Thông hất tay áo, mặt mày chua chát: "Sao thế, gia sản bị tiểu tình nhân không hiểu chuyện của ngài tiêu xài hết rồi, đồ tốt không mua nổi, giờ lại lưu lạc tới loại tiệm nhỏ thế này à?"


Bên cạnh lão là một phụ nhân, ăn mặc rực rỡ, trang sức đầy đủ, chính là vợ lão – Phùng thị. Nhưng lời nói của Phùng thị lại dễ nghe hơn nhiều: "Vương gia trong phủ nếu không có nữ tử may vá giỏi giang, sao không sai người đến nói một tiếng? Chúng ta tuy chỉ là dân thường, chẳng giúp được gì to tát, nhưng chuyện này thì cũng có thể."


Hai vợ chồng một người châm chọc, một người mỉa mai, phối hợp ăn ý, đúng là ức h**p người khác hết chỗ nói.


Phủ Trấn Bắc Vương ở Cửu Nguyên, tất nhiên cái gì cần cũng có, chẳng thiếu thứ gì. Nhưng đây là kinh thành, Vương phủ tuy to nhưng chẳng có ai ở thường ngày, cũng không tích trữ gì nhiều nên lời bọn họ nói quả thật quá đáng.


Hơn nữa, cái gì gọi là "gia sản bị tiểu tình nhân không hiểu chuyện tiêu xài hết"? Ai chẳng biết bên cạnh Trấn Bắc Vương hiện tại là ai? Tiểu tình nhân là ai? Ngươi nói vậy chẳng phải tự hạ thấp chính con trai mình sao?


Hoắc Diễm vốn không biết sắc mặt của Cố Hậu Thông hôm ở Yến Xuân lâu, nhưng nhìn không khí lúc này thì chỉ cần liếc mắt cũng hiểu: "Không cần hai vị quan tâm, bổn vương tiền bạc đủ dùng."


Cố Hậu Thông ngoài cười trong không: "Vương gia khách khí quá rồi. Buôn bán không thành vẫn còn nhân nghĩa, nhi tử của ta dứt khoát không thể gả cho ngài, nhưng chút chuyện vặt thì vẫn có thể giúp."


"Buôn bán không thành?" Sắc mặt Hoắc Diễm chợt sa sầm, nắm tay phát ra tiếng răng rắc, bước lên mấy bước: "Ngươi nói hôn sự, là buôn bán sao?"


Cố Hậu Thông sợ hãi, lùi về sau, hoảng hốt: "Thế nào, đường đường là Vương gia mà lại muốn đánh người giữa phố à?"


Hoắc Diễm nheo mắt, vẫn tiến lên: "Ngươi đã muốn như thế, bổn vương không ngại chiều lòng. Trong lòng ta còn lo lắng lắm đây!"


Cố Hậu Thông giật lùi đến vấp ngạch cửa, ngã ngửa xuống đất. Đau cũng mặc kệ, lão dứt khoát ngồi phịch luôn giữa đường, gào to: "Mau tới đây! Mọi người mau tới xem —— Trấn Bắc Vương đánh người giữa phố, còn muốn cướp tân nương, ép người làm kỹ nữ kìa!"


Hoắc Diễm đứng lại, không ngờ một nam nhân cũng biết dùng chiêu "chợ búa" như thế.


Hắn quay sang nhìn Phùng thị: "Phu nhân không quản sao?"


Phùng thị cười nhạt, dáng vẻ rụt rè: "Khiến Vương gia chê cười rồi. Phu quân nhà ta tính tình thẳng thắn, ta thật sự không quản nổi."


"Chỉ e không phải không quản nổi, mà là quản thì chẳng được lợi lộc gì chứ gì?" Từ trong phòng, Cố Đình bước ra, sắc mặt nặng nề tức giận.


Hoắc Diễm thấy cậu vẫn mặc y phục thử trước đó: "Không thích?"


Cố Đình đưa nửa bộ y phục chưa cởi xong cho chưởng quầy, không phải là không thích, mà là do bị ai kia quấy rầy đến hết tâm tình.


Thấy thái độ của cậu, Hoắc Diễm còn chưa kịp nói gì thì Phùng thị đã lên tiếng không vui: "Cố Đình, ngươi ăn nói với mẫu thân thế à?"


Cố Đình suýt bật cười —— ngươi tính là mẫu thân cái gì của ta?


"Ta nói thế thì sao?" Cậu nhếch môi, cười lạnh: "Phu nhân bây giờ mới đến quản ta, có phải đã hơi muộn rồi không?"


Phùng thị: "Ngươi ——"


Cố Đình: "Ta khuyên phu nhân lo cho chính mình trước đi. Phụ thân tự tin như vậy, chắc chắn là đang nhắm vào tiểu thư nhà nào đó rồi, chuyện hôn sự sắp thành. Chứ không phải ta không hiểu chuyện, xen vào việc của trưởng bối. Chỉ là nếu phu nhân không biết lo xa, e là cái vị trí kia khó mà giữ nổi."


Phùng thị trừng mắt: "Ngươi nói cái gì?"


"Việc hôn sự ấy mà, ta thì dù sao cũng không cưới ai. Nhưng phụ thân thì chưa chắc..." Cố Đình cười sâu xa, hướng ra ngoài cửa nói to: "Phụ thân, người nể mặt phu nhân một chút! Phu nhân tuy chẳng hiền thục gì, nhưng ít nhất cũng sinh cho con cho ngươi. Người cứ khăng khăng bỏ để cưới người khác, để phu nhân sau này biết sống sao? Chẳng lẽ lại treo dây thừng tự tử hay gì?"


Phùng thị run lên vì tức: "Ngươi nói nhảm gì đó!"



Thật ra Cố Hậu Thông vốn có chút suy tính riêng, muốn lo liệu khéo léo thì sau này cũng hưởng được chút phúc. Giờ bị cậu chọc thủng tâm tư, sao không giận cho được? Lão  không ngồi đường nữa, đứng bật dậy, lao đến định đánh: "Đồ nghịch tử ——"


Tay còn chưa kịp vung, câu chưa kịp nói xong thì đã bị một cú đá của Hoắc Diễm quật thẳng ra đường.


"Aaa ——"


Cố Hậu Thông ôm bụng, trừng mắt Hoắc Diễm: "Ngươi, ngươi dám ——"


Hoắc Diễm cả đời chinh chiến, động thủ đã thành thói quen. Đá người xong còn sợ làm bẩn giày, hắn búng tay phủi bụi, sợ làm phiền bảo bối của mình chứ chẳng thèm để ý.


Cố Hậu Thông: ......


"Mau tới xem a —— có đứa con bất hiếu, cùng nam nhân ngoài đánh cha ruột a ——"


Lão tiếp tục gào, chẳng biết xấu hổ là gì. Tưởng sẽ kéo được thêm người tới xem, vì mình thì chẳng sợ mất mặt, nhưng Trấn Bắc Vương thì còn danh dự, Cố Đình thì mang tiếng bất hiếu, bừa bãi đánh cha, chắc chắn sẽ bị người ta chửi rủa.


Kết quả lại hoàn toàn ngược lại.


Trong đám đông có người hét to: "Tiệm của Nữ Thần Tài đang phát tiền a a a —— bỏ qua thì chẳng còn tiệm nào đâu, mau đi giành thôi!"


Nghe có tiền phát, đám người chen chúc xem náo nhiệt phút chốc chạy sạch.


Cố Hậu Thông: ......


Cái quái gì thế? Tiền gì mà tiền?


Gió xuân thoảng qua, chỉ còn lại khoảng không lạnh lẽo. Không ai xem, không ai hỏi, ngồi dưới đất còn có gì hay? Cố Hậu Thông chống tay chậm rãi bò dậy.


Trong con hẻm vắng, Diệp Bồng Trinh từng bước đi đến, chẳng buồn liếc nhìn người dưới đất, cũng chẳng thèm để mắt đến Phùng thị. Nàng chỉ nhìn Cố Đình từ trên xuống, thấy cậu không sao mới thở phào rồi bất mãn quay sang Hoắc Diễm: "Ta mang đến bao nhiêu đồ như vậy, Vương gia không dẫn cậu ấy vào xem, lại chạy ra xem náo nhiệt. Đám rệp nhãi nhép khắp nơi này thì có gì vui? Lúc cần vội thì không vội, chỉ biết hóng hớt thôi. Vương gia có thể đừng dạy hư thằng bé không?"


Nói xong, nàng kéo tay Cố Đình: "Đi nào, bên Nam Hải mới có hải châu về, hạt to sáng lắm, chắc ngươi thích. Ta cho ngươi hai hộp, ngươi nghĩ xem nên dùng làm gì thì tốt?"


Phùng thị tức đen mặt. Cố Hậu Thông cũng nghe ra ý trong lời, hỏi vợ: ""Đám rệp nhãi nhép"... là nói ai?"


Phùng thị trừng mắt nhìn chồng: Ngươi còn hỏi? Ở đây còn ai nữa!


Chỉ là một đứa con của vợ lẽ, chẳng ra gì, thế mà lại được mọi người nâng niu sủng ái đến vậy. Dựa vào cái gì!


Diệp Bồng Trinh che miệng cười nhẹ, giọng nói thong thả: "Có vài người ấy mà, rõ ràng rất muốn, nhưng cứ giả vờ như mình chẳng thèm, tự nhận là thanh cao. Nhưng trong mắt người khác, đó chẳng qua là chột dạ, là ghen tuông sặc ra thôi. Nếu thực sự không muốn khoe khoang, không ham danh lợi, vậy sao ăn mặc lòe loẹt thế? Là muốn người khác nhìn, hay không muốn người khác nhìn?"


Phùng thị: ......


Cúi xuống nhìn lại quần áo trên người, ả tức đến muốn cắn chặt răng.


Diệp Bồng Trinh nói: "Cũng là vì không có tiền nên mới ăn mặc như thế, cả người toát ra mùi nghèo. Người thật sự có phẩm vị thì không phô trương như vậy, mà chú trọng đến cảm xúc, đến khí chất..."


Phùng thị xấu hổ, chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống đất.


Diệp Bồng Trinh lại tiếp: "Không phải ta mạnh miệng, nhưng kiểu như bọn họ, chỉ cần ta tiện tay rút ra một xấp bạc, dùng tiền đè chết bọn họ thì vẫn dư dả. Bạc ta gửi ở tiền trang không thiếu một đồng."


Phùng thị tức đỏ mặt, hung hăng giẫm mạnh lên chân chồng, tất cả đều tại ngươi hại cả!


Nếu không phải lão vô dụng, thì sao ả phải chịu ấm ức như hôm nay, bị một đứa con vợ lẽ cưỡi lên đầu, lại còn bị người ngoài châm chọc mỉa mai, Vương gia đã chèn ép một lần chưa đủ, nay đến lượt họ Diệp này giẫm thêm một lần nữa!


Kiếp trước ả đã tạo nghiệt gì mà giờ phải chịu thế này!


Phùng thị chạy đi như bị chó dí, thoát thân vội vàng.


Đợi đến khi hai người họ biến mất, Diệp Bồng Trinh mới hừ một tiếng: "Đối phó loại rệp như vậy, việc gì phải nể mặt? Chỉ cần đâm đúng chỗ yếu hại của họ là được. Càng là kẻ thiếu tự tin thì càng muốn giả vờ chắc chắn, lại chẳng chịu tự nỗ lực, cứ muốn dẫm người khác xuống thì mới thấy mình hơn. Đáng thương thì có, chứ ưu việt gì!"



Khóe môi Diệp Bồng Trinh khẽ cong, cười nhạt: "Khách khí với ta làm gì, tiểu Đình Đình, ngươi chắc chắn chứ?"


Cố Đình thì không chắc, giờ cậu rất sợ tỷ tỷ này chỉ cần không vui là lại tống cho cậu mười xe lễ vật.


Hoắc Diễm cũng lên tiếng cảm ơn Diệp Bồng Trinh, nhưng khi nhìn về phía Cố Đình thì ánh mắt càng nghiêm túc: "Về chuyện nhà em, em có phải có chuyện gì giấu ta không?"


Cố Đình chột dạ, né tránh ánh mắt: "Dù sao cũng chưa vội mà......"


"Ta sốt ruột." Hoắc Diễm nét mặt trang trọng: "Cùng em thành thân, ta thật sự sốt ruột."


Cố Đình: ......


Thấy bầu không khí không ổn, Diệp Bồng Trinh chọc nhẹ vào trán cậu: "Cái này là ngươi sai rồi. Chuyện vợ chồng là chuyện lớn nhất trên đời, sao lại giấu không nói?"


Thoạt nghe như trách móc, nhưng kỳ thực toàn là bảo vệ. Bởi ngay sau đó, nàng quay sang Hoắc Diễm: "Đình Đình còn nhỏ, Vương gia đừng nóng giận, dạy dỗ từ từ là được."


Cuối cùng vẫn không nỡ, nàng dặn thêm Cố Đình: "Có chuyện khó xử cũng đừng sợ, nếu thực sự không giải quyết được thì đến tìm ta, biết không?"


Cố Đình: ......


Diệp Bồng Trinh nháy mắt: "Đừng quên ta đã nói, có tiền thì sai được cả quỷ thần, chỉ cần có tiền thì việc gì cũng không thành vấn đề."


"Vâng." Cố Đình ngoan ngoãn nhìn Hoắc Diễm: "Ta biết sai rồi, lát nữa về, ta sẽ nói hết mọi điều ngài muốn biết, được chứ?"


Hoắc Diễm lúc đầu trong lòng còn giận, muốn lôi đứa nhỏ này về đánh cho một trận, nhưng nghĩ kỹ lại thì lại thấy thương. Cậu chắc chắn không cố ý... Thôi, ai bảo hắn là trượng phu, phải rộng lượng chứ.


"Về sau ngoan một chút."


Cố Đình biết cơn giận đã qua, bèn quay sang hỏi Diệp Bồng Trinh: "Sao ngươi lại ở đây?"


Diệp Bồng Trinh khoe: "Hai ngày nữa có cung yến, biết chứ?"


Cố Đình tất nhiên biết, cậu và Hoắc Diễm đều phải tham dự. Nhưng Diệp Bồng Trinh hỏi thế, chẳng lẽ là ——


Khóe môi Diệp Bồng Trinh cong lên: "Đúng vậy, ta cũng nằm trong danh sách khách mời. Thế nào, lợi hại chứ?"


Cố Đình nhịn không được vỗ tay: "Không chỉ lợi hại, mà là quá lợi hại!"


Phải biết, thương nhân vốn khó chen chân vào những nơi thanh nhã. Huống hồ nàng lại là nữ nhân, phu quân đã chết, không chỗ dựa. Vậy mà giờ lại được mời vào cung dự yến. Quả là Kiến Bình đế có thiếu tiền thật, nhưng nếu không phải Diệp Bồng Trinh bản lĩnh xuất sắc thì tuyệt đối không thể đi đến bước này.


Diệp Bồng Trinh rất bận, mới nói mấy câu thì thuộc hạ đã tìm tới,nàng khẽ thở dài: "Ta lại phải bận rồi, đến lúc đó ở trong cung gặp nhé!"


Cố Đình gật đầu: "Vâng, trong cung gặp."


Thoáng chốc đã đến ngày cung yến, Cố Đình nhìn quanh không thấy Diệp Bồng Trinh, mà lại thấy Đình Diệp.


"Đình Đình!"


"Đình đại nhân ——"


Hai bên hành lễ chào hỏi, Hoắc Diễm vừa mở miệng đã không khách khí: "Đình đại nhân không lại chơi trò mất tích chứ?"


Đình Diệp cười nhạt: "Bản quan cũng muốn, nhưng tiếc là ngày nghỉ vừa hết, không thể không đi làm."


Hoắc Diễm: "Đại nhân thật vất vả."


Đình Diệp: "Không bằng Vương gia."


Hai người ngoài cười nhưng trong không cười, khách khí giả tạo. Nhưng khi nhìn sang Cố Đình, ánh mắt Đình Diệp lại dịu dàng hẳn: "Mấy ngày không gặp, sao trông như gầy đi vậy? Có phải không ăn uống đầy đủ không? Hay là ăn không ngon, không nuốt nổi cơm?"



Sắc mặt Hoắc Diễm thoáng chốc sa sầm.


Cố Đình thở dài: "Ta thì vẫn ổn, ngược lại thấy sắc mặt ngươi không tốt, gần đây chẳng phải không ngon miệng sao, có thèm canh ta nấu không?"


Đình Diệp: "Cái đó thì đúng thật, canh của ngươi nấu đúng là ngon."


Cố Đình mỉm cười: "Để lát ta kêu người mang qua phủ cho ngươi, đại nhân nhớ phải uống đấy."


"Vẫn là Đình Đình của chúng ta chu đáo." Đình Diệp tiện tay ném một túi đồ vào tay Cố Đình: "Cho ngươi này."


Cố Đình mở ra, là bảy viên ngọc trai to như trứng chim bồ câu, viên nào viên nấy tròn nhẵn óng ánh, nhìn qua đã thấy xa xỉ.


Đình Diệp lại tỏ vẻ nhàn nhạt, như thể tùy tiện moi ra mấy món vặt không đáng tiền đưa cho vãn bối: "Ngươi chẳng phải thích cái này à? Không phải thứ gì quý đâu, cầm mà chơi."


Cố Đình:......


Cậu đã biết tránh không khỏi mà. Sao lại giống như cả thiên hạ đều biết cậu mê ngọc trai thế này!


Khóe mắt len lén liếc sang Hoắc Diễm, quả nhiên, cả khuôn mặt đen thui.


Còn chưa kịp mở miệng, Đình Diệp đã giơ tay xoay người: "Ta bên kia còn có đồng liêu, hẹn gặp lại nhé ——"


Chưa dứt lời, bóng dáng đã đi xa, bước chân hắn ta lúc nào cũng tiêu sái, nhanh nhẹn.


Hoắc Diễm mím chặt môi: "Thứ tốt gì...... Bổn vương đều có cả rồi!"


Cố Đình vội vàng kéo tay hắn an ủi: "Được rồi, em biết, Vương gia đối với em là tốt nhất, chẳng ai sánh bằng!"


Hoắc Diễm hừ một tiếng.


Cố Đình lại dỗ: "Đình đại nhân chỉ nói giỡn thôi, ngài đừng ghen, hôm nay chúng ta còn có việc lớn phải làm, không thể phân tâm......"


"Ừ."


Hoắc Diễm siết bàn tay nhỏ trong tay mình, trong lòng sung sướng vô cùng, Đình Đình vẫn thích dính lấy hắn nhất! Không ai có thể sánh bằng! Không ai hết!


Niềm vui ấy còn chưa được một chén trà nhỏ thì Cố Đình đã buông tay hắn ra, hoàn toàn bị người khác hút mất sự chú ý: "Oa —— phu nhân hôm nay thật xinh đẹp!"


Họ gặp Diệp Bồng Trinh, nàng mặc váy đỏ rực, gương mặt như hoa đào, dáng người thướt tha, thật sự là quá đẹp, gần như làm lu mờ hết các phu nhân có mặt ở đó!


Diệp Bồng Trinh cười đến nheo mắt, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ: "Mắt ngươi tinh thật...... Hả?"


Thấy sắc mặt nàng chợt thay đổi, Cố Đình theo hướng mắt nàng nhìn nhưng chẳng thấy gì đặc biệt: "Sao vậy?"


Diệp Bồng Trinh khẽ lắc đầu, nụ cười trên mặt không đổi: "Không có gì."


"Vậy chúng ta cùng nhau vào nhé?"


"Vẫn chưa được." Diệp Bồng Trinh từ chối Cố Đình: "Ta bên kia còn có người phải chào hỏi, các ngươi cứ đi trước."


"Vậy thì lát trong cung gặp." Cố Đình không nghi ngờ gì, cùng Hoắc Diễm vào điện trước.


Diệp Bồng Trinh mỉm cười nhìn theo bóng họ đi vào, cũng chẳng bắt chuyện với ai, đứng tại chỗ một lát rồi mới từ từ bước vào.


Nàng hiểu rõ bản lĩnh của mình, cũng biết mình có thể làm được việc lớn đến đâu, sẽ chẳng tự ti nhưng nàng lại xót cho Cố Đình. Kết giao với một thương nhân vốn chẳng có gì đáng tự hào, đặc biệt lại còn là nữ thương nhân, ở chỗ khác thì thôi, nhưng trong cung đình hoàng gia, có quá nhiều điều phải dè chừng.


Nàng không cho phép bản thân mình đem đến phiền phức cho Hoắc Diễm và Cố Đình.


Còn về phần chính nàng......


Ài, phiền phức gì đó, nàng chưa từng biết sợ bao giờ.
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 95: Đình Đình vẫn thích dính lấy hắn nhất!
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...