Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 93: Hình như có vài điểm giống nhau

156@-

 
Thư viện Bạch Mã nằm ở Kinh Giao, các học trò nơi đây ngày ngày khổ luyện, gà gáy dậy sớm tập võ đều là chuyện thường. Mỗi sáng khi mặt trời còn chưa ló dạng, trong ngoài thư viện đã rục rịch ồn ào. Nhưng hôm nay, lại khác hẳn.


"Thiếu gia! Sao ngài lại quỳ ở đây!"


Hôm nay, thư viện Bạch Mã bị một tiếng hét thất thanh của lão bộc làm chấn động.


Đừng nói các học trò bị hù đến mức đang bệnh cũng phải bật dậy, ngay cả lão gia tử cũng bị làm cho không kịp phản ứng, đưa tay xoa trán, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì thế?"


Một lúc lâu sau, lão bộc mới vội vàng chạy vào, dường như còn chưa hoàn hồn: "Lão, lão gia, khó tin lắm, tiểu thiếu gia đang quỳ ngay trước cửa, kéo thế nào cũng không đứng dậy, giống như chịu lạnh cả đêm, mặt mũi đông cứng hết rồi!"


"Hửm?" Lão gia tử có chút hồ đồ, nghi ngờ bản thân còn chưa tỉnh ngủ: "Ngươi nói gì? Nói lại lần nữa?"


Lão bộc gấp gáp: "Tiểu thiếu gia chắc đã quỳ trước cửa cả đêm, sắp ngất xỉu rồi!"


Lão gia tử chợt nhớ tới chuyện tối qua, giày còn chưa kịp mang hẳn hoi đã vội vàng bước ra ngoài. Quả nhiên, ông thấy tiểu tôn tử tuấn tú nhưng ngang ngược của mình.


*tôn tử = cháu trai


"Con..." Ngay cả lão gia tử cũng không nhận ra, giọng ông lúc này có chút run rẩy.


Lâm Mậu quỳ một đêm, tất nhiên không dễ chịu, hai chân đã tê cứng, nhưng khi nhìn thấy ông nội tóc hoa râm trước mặt, hốc mắt hắn đỏ hoe, chỉnh tề quỳ thẳng, dập đầu nói: "Con sai rồi... Lần trước làm đủ chuyện khiến tổ phụ thương tâm, mong tổ phụ trách phạt!"


Tuổi trẻ ai chẳng lầm lỗi, ai chẳng bướng bỉnh. Tôn tử không thoải mái, lão gia tử nào chẳng hiểu? Đây không phải giả vờ, mà là thật sự quỳ cả đêm để nhận lỗi, thật tâm ăn năn. Ông chờ đợi ngày này đã lâu, nhưng khi nó đến, lại thấy đau lòng vô cùng.


Trán Lâm Mậu dán sát xuống nền gạch, nước mắt thấm ướt cả một khoảng: "Tuy con ham chơi quậy phá, nhưng gia huấn chưa từng quên, cũng chưa bao giờ làm trái đạo nghĩa, nhưng sai thì là sai. Không dám cầu tổ phụ tha thứ, chỉ mong ông nguôi giận, đừng vì con mà đau lòng nữa..."


Lâm Trọng từ nhỏ thông minh, tài năng vang danh, nhưng tuổi niên thiếu lại gặp biến cố lớn khiến tinh thần suy sụp, nhiều người than rằng ông đã "hết thời". Về sau, ông vực lại, thi đỗ tam nguyên, làm quan tới chức Tể tướng, danh tiếng lẫy lừng rồi lại cáo lão hồi hương, về thư viện dạy học, dựng nên tiếng tăm một đời. Tâm chí từng trải như thế, cứng cỏi như thế, nhưng ngay lúc này, thấy tôn tử dập đầu nhận lỗi, khóe mắt ông vẫn ươn ướt.


"Đứng lên đi, mau đứng lên." Lão gia tử cúi người, định đỡ cháu.


Nhưng quỳ quá lâu, đôi chân Lâm Mậu chẳng còn chút sức, sợ đè nặng làm liên lụy ông, hắn ta vội né tránh: "Ông đừng lo, để con nghỉ chút là được..."


Giữa lúc khó xử, phụ thân của Lâm Mậu bước tới, kịp thời đỡ hắn ta dậy. Lâm Mậu mới có thể hành lễ vấn an lão gia tử.


Lão gia tử lo cho cháu nên chẳng buồn để ý lễ nghĩa, phất tay bảo con trai: Nói đi, chuyện này là thế nào?


Lâm Khiêm nghiêm chỉnh đáp: "Thưa phụ thân, tối qua Mậu nhi đã nhận sai với con. Thấy đã khuya, con không dám làm phiền phụ thân, nên hẹn hôm nay dẫn nó đến xin lỗi. Nào ngờ nó thật sự thành tâm, tự mình quỳ cả đêm ở đây..."


"Tôn nhi sai rồi, nhận sai thế nào cũng đáng..." Nói dứt câu, sau một đêm căng thẳng, Lâm Mậu trợn mắt, ngất đi.


Lão gia tử: ...


"Mau! Mau đỡ thiếu gia vào! Mời đại phu đến ngay!"


Đêm qua rốt cuộc có chuyện gì, sao ông lại không biết? Bình thường tin tức gì cũng báo cho ông đầu tiên. Nghe nói tối qua cháu trai kéo Cố công tử đi dạo thanh lâu, ông hoảng hồn tức giận, nghĩ tiểu tử này càng ngày càng ngỗ nghịch. Nhưng rồi tin tức dồn dập đưa về, hóa ra người gây chuyện không phải cháu mình, mà chính Cố công tử lại ra tay mạnh mẽ.


Lần đi thanh lâu này, cháu ông không mất tiền, cũng không rước cô nương về, ngược lại còn biết suy nghĩ hơn.


Lâm Mậu vừa về, ông định hôm nay sẽ hỏi chuyện, không ngờ hắn ta đã quỳ cả đêm ở đây.


"Ai..."


Ông nhìn về phía trong thành, nghĩ đến Trấn Bắc Vương và Cố công tử, ân tình lớn thế này, nhà mình còn biết làm sao nữa.


Trong khi đó, Hoắc phủ cũng khác xưa.


Hoắc Diễm nhân lúc Cố Đình say rượu, ôm người mang về phủ. "Đậu hũ non" thì ăn không ít, nhưng cũng không dám quá đáng. Loại thân mật da thịt gần gũi thế này, nghĩ đến thôi đã muốn nhiều hơn, nhưng hắn nén lại, chịu đựng đau đớn. Một là vì lời tổ mẫu dặn: có thể không nể ai, nhưng với người muốn kề gối cả đời thì không được thất lễ; hai là vì bảo bối này vừa mềm vừa ngọt, lại nói đạo lý, nếu thật sự giận mà bỏ đi thì hắn biết tìm ở đâu?


Thật ra, chỉ cần được ôm bảo bối nhỏ này ngủ một đêm, hắn đã thấy sảng khoái vô cùng, tắm nước lạnh mấy lần cũng cam lòng!



Hắn thì vui vẻ, còn Cố Đình thì tức giận muốn chết. Tỉnh dậy thấy khung cảnh xa lạ, lập tức hiểu ra chuyện gì.


Hoắc Diễm cả đêm không ngủ, sau đó mới thiếp đi nên tỉnh muộn hơn. Chưa kịp mở mắt đã nghe tiếng gió vù vù, có vật gì đó lao thẳng về phía đầu!


May nhờ chinh chiến nhiều năm, phản xạ nhanh, hắn nghiêng đầu tránh được. Mở mắt ra thì thấy — đó là cái gối.


Ngay sau đó, giọng nghiến răng nghiến lợi vang lên bên tai: "Hoắc... Diễm!"


Hoắc Diễm vội bật dậy: "Đừng, đừng, bảo bối à, ta chưa làm gì hết, thật đó!"


Cố Đình tức đến mặt đỏ bừng: "Ngài dám thử xem!"


Ném gối của mình còn chưa đủ, cậu lại ném cả gối của Hoắc Diễm rồi tiện tay hất hết đồ trên đầu giường xuống, từng món một ném vào người Hoắc Diễm, cuối cùng ngay cả con dao găm đặt bên mép giường cũng ném luôn!


Hoắc Diễm hoảng hốt: "Cẩn thận! Đó là dao thật đấy!"


Hắn da dày thịt béo, cắt một chút cũng chẳng sao, nhưng bảo bối nhỏ mà đụng vào thì làm sao sống được!


Cố Đình thật sự tức giận, chẳng thèm nói lời nào, chỉ cầm đồ ném thẳng vào hắn, ném đến mức Hoắc Diễm ngay cả chỗ đứng cũng không còn. Cuối cùng, trong tầm tay chỉ còn lại chăn trên giường.


Ném không nổi nữa.


Cố Đình đỏ mặt gầm lên: "Quần áo của ta đâu!"


Hoắc Diễm: "Em chẳng phải đang mặc..."


Cố Đình trừng mắt: "Ngài dám nói thêm câu nữa thử xem!"


Trên người cậu chỉ còn độc cái q**n l*t, vậy mà cũng là mặc quần áo sao! Tùy tiện thế này mà lộ ra ngoài, chẳng phải để thiên hạ xem cho đủ sao!


Hoắc Diễm vội liếc chỗ khác: "Sớm muộn gì cũng đều..."


Cố Đình trừng mắt, lửa giận bốc lên, từng chữ nghiến qua kẽ răng: "Y–phục!"


Nhìn bảo bối nhỏ tức run, Hoắc Diễm không dám đùa thêm, vội vàng lấy quần áo treo trên bình phong mang lại.


Cố Đình cắn môi: "Ngài cũng mặc quần áo vào!"


Trấn Bắc Vương tuy dáng người không tệ, nhưng cả người cũng chỉ có mỗi cái q**n l*t, nửa kín nửa hở thật sự chướng mắt.


"Ta mặc cho em trước—"


"Ngài rốt cuộc muốn làm ta tức chết phải không!"


Hoắc Diễm không muốn làm bảo bối tức chết, chỉ muốn vì cậu mà chết thôi.


Sáng sớm, vốn dĩ ý nghĩ đã rạo rực, bảo bối nhỏ lại còn chọc hắn, gương mặt đỏ bừng, trong mắt long lanh nước, ôm chăn không dám nhìn thẳng, một chút da thịt cũng không để lộ.


Trấn Bắc Vương chẳng chút khách sáo, lập tức đè người xuống, hôn đến mức nóng cả người.


Đương nhiên, trước khi Cố Đình giận đến cực điểm, Hoắc Diễm biết dừng lại đúng lúc. Hắn luôn nắm rõ giới hạn của đối phương, không nỡ ức h**p quá đáng.


"Bổn vương lập tức đi mặc quần áo đây!"


Người chướng mắt biến mất, căn phòng lại yên tĩnh. Cố Đình ôm trán, chỉ thấy đau đầu.


Uống rượu đến mức chẳng nhớ gì thật sự là chuyện khổ sở, bởi vì lúc nào cũng cảm giác như đã quên điều gì đó, muốn nhớ lại thì chẳng nhớ được, cứ lấp lửng trong đầu... Cậu hận không thể quên sạch đi!


Đáng tiếc là không quên được, mà ngày tháng thì vẫn phải tiếp tục sống.


Cố Đình chậm chạp mặc quần áo, rửa mặt, vừa nhìn ra ngoài đã thấy trời gần trưa... Cậu thật sự ngượng ngùng ở lại trong phủ này, bèn sai Ngô Phong ra ngoài truyền tin cho Mạnh Trinh, hẹn nhau ăn cơm tại tiệm thuốc bổ của mình.



Vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng nghĩ cũng biết, ở địa bàn của Hoắc Diễm, sao có thể rời đi lặng lẽ? Nếu không giữ được người, Trấn Bắc Vương tất nhiên sẽ đuổi theo. Với hắn, ăn cơm ở đâu cũng thế cả.


Mạnh Trinh thì vô cùng hào hứng với chuyện ăn uống, nhất là tiệm thuốc bổ của Cố Đình, không giống chỗ khác nồng mùi thuốc, ở đây vừa ngon vừa bổ!


Nhận được tin, cậu ta lập tức tới, chờ một lát mới thấy Cố Đình: "Ngươi tối qua đi đâu vậy? Ta đợi mãi mà không thấy ngươi về."


Cố Đình: ...


Cậu lườm Hoắc Diễm một cái, nếu không phải tên cẩu Vương gia này, thì câu hỏi ấy cậu đâu khó trả lời như vậy!


Hoắc Diễm lại rất thản nhiên, xốc áo bào ngồi xuống, còn rót cho Cố Đình một chén trà: "Đến phủ ta."


Mặt Cố Đình đỏ hơn, dưới bàn còn đá Hoắc Diễm một cái.


Mạnh Trinh đơn giản, hoàn toàn không nghĩ xa: "À, ra vậy."


Cậu ta không nghĩ nhiều, tiếp thu ngay, tiếc rằng Cố Đình thì chột dạ, gãi mũi giải thích: "Chỉ là... uống hơi nhiều, mơ mơ màng màng cũng chẳng biết mình đi đâu."


Mạnh Trinh vỗ tay như hiểu ra: "Đúng rồi, đi thanh lâu thì sao mà không uống rượu được? Uống rồi thì dễ say thôi."


Cố Đình gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, không hiểu sao rượu hoa lê ngon đến thế, uống hai ly đã say, còn có loại quả say anh, giòn ngọt, thế nhưng lại thấm đầy hương rượu, bất giác ăn thêm mấy quả là đầu óc đã mơ hồ. Nhưng quả ấy ngon cực, chúng ta có mua về ít nhiều, lát nữa ta cho ngươi nếm thử."


Mạnh Trinh thì chẳng bao giờ từ chối đồ ngon, cười đến cong mắt: "Được nha!"


Mạnh Sách vừa gọi xong món, tiểu nhị đã bưng lên một bát canh sườn hầm nấm, hương thơm ngào ngạt khiến ai cũng thèm thuồng.


Chẳng cần nói thêm, ăn thôi!


Bữa cơm còn chưa xong, Cố Đình đã thấy Ngô Phong đứng chờ ở cửa, dáng vẻ như muốn vào nhưng lại không dám. Cậu nghĩ ngợi, rồi vẫy gọi: "Có chuyện gì?"


Cậu biết tính người hầu của mình, không có chuyện thì tuyệt đối không như vậy.


"Thiếu gia, ngài từng dặn, tin tức từ Diệp phu nhân tuyệt đối không thể chậm trễ..." Ngô Phong dâng lên một phong thư: "Đây là mới nhận được."


Chẳng lẽ Diệp Bồng Trinh đã tra được tin cậu cần? Quả thật không thể trì hoãn.


Cố Đình đặt đũa xuống, mở thư ra.


So với vẻ đẹp sắc sảo của chính nàng, chữ viết của Diệp Bồng Trinh cũng mang theo sự lạnh lùng, cao ngạo, nhưng vì gửi cho Cố Đình nên giữa những dòng lại phảng phất chút ấm áp dịu dàng. Nàng nói việc cậu muốn tra đã có kết quả, chỉ là bận rộn nên chưa kịp tới gặp trực tiếp, biết cậu sốt ruột nên vội viết thư báo trước. Nàng cho biết gần đây ngoài bản thân nàng, kinh thành không có buôn bán lớn nào phát sinh, tất cả những người tìm tới nàng, nàng đều đã cho điều tra rõ ràng, không hề có vấn đề. Nàng gần như chắc chắn, ngoài nàng ra, trong kinh thành không có nơi nào xuất – nhập lượng bạc lớn, nếu có thì cũng chỉ là ở chỗ của cậu.


Cuối thư, nàng nhắc rằng công việc nàng quá bận, bảo cậu hãy phái vài quản sự sang kiểm kê sổ sách.


"Kinh thành gần đây không có nơi nào xuất – nhập lượng bạc lớn, nếu có thì cũng chỉ là ở nhà ngươi..." Mạnh Trinh ghé mắt đọc theo, còn đọc ra thành tiếng: "Nhà ngươi?"


Cố Đình: ...


"Thật không phải ta! Diệp phu nhân cứ ép ta buôn tơ lụa, cửa hàng mới bất ngờ có nhiều bạc lưu chuyển như thế, chứ ta nào có bản lĩnh đó!"


"Bọn ta tin ngươi mà." Mạnh Trinh vỗ vai Cố Đình: "Đình Đình đừng sợ."


Cố Đình: ...


Ngươi thật sự hư rồi, ở kinh thành một chuyến, ca ca ngươi dạy ngươi cái gì mà học được mỗi trò gạt người hả!


"Ừ."


Cậu thở dài, cũng chẳng trách được ai, chỉ trách bản thân quá ngốc. Dùng đầu óc cũng biết trong phòng này chẳng ai nghi ngờ cậu cả, vậy mà còn hoảng hốt cái gì? Chỉ là ——


"Tìm khắp kinh thành mà vẫn không thấy số bạc này? Chẳng lẽ không phải dùng để buôn bán?"


"Làm chuyện khác thì lại càng không thể." Hoắc Diễm trầm giọng nói: "Bố trí phòng thủ thành, đường ngầm, chợ đen, mấy ngày nay ta đều cho người lục soát, thế mà không hề tìm ra chút manh mối nào."



Mạnh Sách nói: "Nếu thật sự có một số bạc khổng lồ như vậy, chỉ riêng việc cân đo kiểm kê cũng phải mất mấy ngày, không thể nào giấu kín được."


Mạnh Trinh mím môi: "Vậy... còn tìm nữa không?"


Ba người còn lại nhìn nhau, không ai lên tiếng.


Nếu số bạc đó thực sự tồn tại, thì không thể cất giấu được, cũng không thể mọc cánh bay mất. Vậy mà bao nhiêu người, bao nhiêu hướng cùng nhau cố gắng tìm, cuối cùng vẫn chẳng có lấy một chút manh mối. Lại tiếp tục tìm e rằng kết quả cũng chẳng khác.


Hoắc Diễm hỏi: "Hộ Bộ Thị lang Đình Diệp, tìm được chưa?"


Cố Đình hiểu rõ ý Hoắc Diễm, Đình Diệp chính là vị quan trên xin nghỉ đã lâu, nếu tìm được, tình thế ắt sẽ có cách tháo gỡ.


Mạnh Sách lắc đầu: "Suýt nữa bắt được, nhưng vẫn để gã chạy thoát."


"Việc này không thể trách ca ca ta!" Mạnh Trinh bĩu môi, thay ca ca kêu oan: "Chúng ta tìm khổ sở lắm, lúc đầu có kẻ xấu quấy rối, sau đó mới rảnh rỗi được chút thì lại gặp người này, rất giỏi, đặc biệt biết chạy trốn! Tối qua vốn là cơ hội rất tốt, suýt nữa bắt được, kết quả đi ngang một thanh lâu, gã đã biến mất tăm. Không cần ca ca nói ta cũng biết, nhất định gã trốn vào trong đó. Trong lâu nhiều người, ánh sáng lại tối, nếu từng gặp mặt thì còn dễ nhận ra, nhưng ta với ca ca lại không quen biết người ở kinh thành... Cái vị Thị lang kia đúng là quá giảo hoạt!"


Càng nói, Mạnh Trinh càng ỉu xìu: "Đều tại ta... Nếu ca ca không mang ta theo, tự mình hành động, nhất định đã bắt được hắn rồi."


"Làm sao có thể trách em được? Là do ta không ngờ, một quan văn lại có khinh công cao đến vậy." Mạnh Sách xoa đầu đệ đệ, rồi nhìn sang Hoắc Diễm: "Nếu luận võ nghệ, gã chắc chắn không bằng ta, nhưng khinh công cực kỳ xuất sắc, đầu óc nhanh nhẹn, đối phó rất thong dong, giống như đã quen với chuyện này. Bất quá không sao, ta đã nhận ra vài điểm, chỉ cần để tâm thêm chút nữa, nhất định sẽ tìm được."


Hoắc Diễm vốn tin tưởng năng lực của Mạnh Sách, gật đầu, không nói gì thêm.


Khắp nơi đều như đi vào ngõ cụt, dường như chỉ còn con đường này để đi – người này, bọn họ nhất định phải bắt được.


Trong lúc nói chuyện, Cố Đình đã ăn no, thấy trên bàn hết canh, lập tức bưng nồi nhỏ đi múc thêm, lúc quay lại, ngang qua cửa thì gặp người quen. Người nọ ánh mắt dán chặt vào nồi canh trong tay cậu, trông như thèm lắm...


Không còn cách nào, Cố Đình đành cười mời: "Muốn nếm thử sao?"


Nam nhân trung niên đã quen thói "xin canh", không hề khách khí, chắp tay rồi định đi vào.


Cố Đình nghiêng người sang, để lộ huynh đệ Mạnh gia đang ngồi trong phòng. Nam nhân trung niên ngẩng lên, chạm ngay ánh mắt của họ.


Nam nhân trung niên: ...


Mạnh Sách: ...


Mạnh Trinh thì vỗ bàn đánh "bốp": "Chính là gã! Mau, Đình Đình, nhanh giữ lại!"


"Hả?" Cố Đình ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì.


Nam nhân trung niên khẽ thở dài, lộ hàm răng trắng: "Xem ra lần này là không trốn được nữa rồi."


Cố Đình nhìn trái rồi nhìn phải, phản ứng không chậm: "Vậy ra các ngươi vẫn luôn đuổi theo hắn ta? Hắn ta chính là Hộ Bộ Thị lang Đình Diệp?"


Mạnh Sách gật đầu, giữ chặt cánh tay đệ đệ đang kích động: "Ừ."


Đình Diệp tìm chỗ bên cạnh Cố Đình mà ngồi xuống, mỉm cười thoải mái: "Tại hạ bất tài, đúng là Hộ Bộ Thị lang, họ Đình tên Diệp."


Cố Đình thoáng hoảng hốt – người mà mọi người muốn tìm hóa ra vẫn luôn ở ngay bên cạnh, ngẫu nhiên gặp nhau vài lần, còn xin không biết bao nhiêu bát canh, thế mà cậu lại chẳng hề hay biết. Nghĩ kỹ lại, lần đầu gặp mặt, hắn ta phong trần mệt mỏi, sắc mặt nhợt nhạt, xin xong bát canh rồi đi, ngay sau đó huynh đệ Mạnh huynh tới... Rất có thể lúc ấy chính là đang bị họ truy đuổi!


Những lần sau gặp lại, đều khéo léo tránh lúc huynh đệ Mạnh gia có mặt. Thậm chí cả lần chạm trán ở thanh lâu kia ——


Vì sao lúc nào hắn ta cũng mang vẻ vội vã, như chạy trốn? Bởi vì thật sự đang trốn chạy mà!


Đình Diệp thì chẳng chút ngại ngùng, còn tự nhiên đưa bát tới trước mặt Cố Đình, y như bao lần trước.


Cố Đình cũng theo thói quen, cầm muỗng định múc canh cho.


Hoắc Diễm lập tức cau mày, đè tay Cố Đình xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đình Diệp: "Sai khiến người của bổn vương?"


Đình Diệp chẳng chút sợ hãi: "Thế thì Vương gia muốn tự mình múc cho ta sao?"



Hắn ta hơi cười, khí thế lại ngang ngửa với Hoắc Diễm, không hề kém cạnh.


Hoắc Diễm nói: "Canh của em ấy, đâu phải ai cũng có thể uống."


"Vậy sao? Nhưng ta đã uống rất nhiều lần, lần nào cũng do chính tay cậu ấy múc. Còn Vương gia ngài ——" Đình Diệp khẽ cúi người: "Ngài có từng được cậu ấy tự tay nấu canh cho chưa?"


Hoắc Diễm nghẹn lời.


Vì đáp án đúng là có phần bất lợi. Từ Cửu Nguyên tới kinh thành, Cố Đình nấu vô số lần canh, nào cho tổ mẫu, muội muội, đệ đệ, thậm chí cho Đổng Trọng Thành và vị hôn thê là Liễu cô nương, cho Mạnh Trinh thì lại càng nhiều không kể xiết. Hắn cũng từng uống, nhưng toàn là "tiện thể", chưa từng có lần nào Cố Đình thật lòng, cố ý nấu riêng cho hắn.


Cố Đình cũng chột dạ, càng nghĩ càng thấy áy náy.


Cậu lén kéo áo Hoắc Diễm, thì thào nho nhỏ: "Bọn họ thân thể không tốt mà..."


Ngài thì thân thể cường tráng, nào cần đến thuốc bổ? Hơn nữa hằng ngày còn thích ăn thịt, ăn ngọt, chứ có hứng thú gì với dược thiện đâu.


Dĩ nhiên, đây cũng không phải cái cớ để mình lười. Cậu am hiểu nấu canh, lại thích Hoắc Diễm, sao có thể chưa từng nấu riêng cho người ta một bát?


Cố Đình nghiêm túc tự kiểm điểm, quyết định lần tới sẽ nghiên cứu một món canh theo đúng khẩu vị của Hoắc Diễm, chắc chắn làm thật ngon để hắn thích!


Hoắc Diễm cũng hận chính mình không biết cố gắng. Không phải chưa từng có lúc hắn suy yếu – ví như lần trúng kịch độc, cận kề cái chết – đáng tiếc khi đó giữa hắn và Cố Đình đầy mâu thuẫn, bị hắn chọc giận đến mức Cố Đình chẳng buồn nấu canh, không đánh chết hắn là may rồi.


Ánh mắt Đình Diệp nhìn Cố Đình lại đầy thân thiết: "Người tốt như vậy, càng phải biết trân trọng cho thật tốt."


Hắn ta như đang nói với Hoắc Diễm rằng phải trân trọng Cố Đình, lại như đang nói với Cố Đình rằng phải trân trọng Hoắc Diễm.


Không hiểu sao, những lời ấy nghe vừa chân thành, vừa ấm áp, giống như một lời nhắn nhủ, vừa như một lời nhắc nhở, hoàn toàn không khiến người ta khó chịu.


Mặt Cố Đình hơi đỏ lên: "Ngươi có phải vẫn chưa ăn cơm không? Cùng nhau ăn chút đi."


Hoắc Diễm lấy cái muỗng trong tay cậu: "Để ta."


Chén canh này của Đình Diệp, cuối cùng vẫn là do Hoắc Diễm múc, mà còn múc tràn ra, chỉ hơi động một chút là tràn khỏi bát.


Ánh mắt Hoắc Diễm nhìn sang cũng vô cùng khiêu khích: Xem ngươi ăn kiểu gì đây!


Nào ngờ Đình Diệp lại có thiên phú khác người, cầm bát rất chắc, không rớt một giọt, tư thế ăn canh vừa tao nhã vừa đoan chính. Cuối cùng còn nhắm mắt lại thưởng thức một chút, rồi khen ngợi không ngớt: "Ấm áp lại hơi ngọt, vào miệng khó quên, canh của Đình Đình quả thật ăn bao nhiêu lần cũng vẫn như cũ, mang hương vị gia đình."


"Có gia đình cũng không phải nhà ngươi." Hoắc Diễm gõ ngón tay lên mặt bàn: "Nói đi, tại sao lại bỏ đi?"


Đình Diệp đặt bát xuống: "Vương gia chắc chắn muốn biết?"


Cố Đình cảm thấy có chút lạ, Đình Diệp và Hoắc Diễm đều là những người rất tốt, nhưng cứ như trời sinh không hợp nhau, vừa gặp mặt là phải đấu khẩu. Cậu kéo tay Hoắc Diễm xuống, nhìn Đình Diệp: "Quả thật ta có vài chuyện muốn thỉnh giáo, không biết Đình đại nhân có thể nói cho ta biết không?"


Ánh mắt Đình Diệp nhìn cậu lập tức dịu lại, dường như thay đổi sắc mặt hẳn: "Được thôi, Đình Đình muốn biết gì? Ta đều sẽ nói cho ngươi."


Hoắc Diễm: ......


"Đình Đình" cũng là ngươi có thể gọi sao!


Đừng nói ai khác, ngay cả Mạnh Trinh cũng nhận ra không đúng, lập tức kéo tay áo ca ca: "Hai người kia là muốn tranh Đình Đình sao?"


Hoắc Diễm và Đình Diệp cùng lúc nhìn sang, một ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa sát khí, một ánh mắt dịu dàng nhưng lại mang áp lực. Mạnh Trinh thấy thế có hơi sợ, nép sau lưng ca ca.


Mạnh Sách xoa đầu đệ đệ: "Ngoan, đừng sợ."


Có ca ca bên cạnh, Mạnh Trinh quả thật không còn sợ nữa. Cậu ta lén ló đầu ra, nhìn Đình Diệp, lại nhìn Cố Đình, nhìn qua nhìn lại, phát hiện hai người bọn họ... hình như có vài điểm giống nhau.


Không thể nói là giống hệt, nhưng khi nghiêng mặt, dáng người, đường nét, ngay cả lúc cười lên, quả thật có chỗ tương đồng.


Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình cậu ta cảm thấy vậy?


Để tránh bầu không khí lại trở nên kỳ quái, Cố Đình mở lời hỏi Đình Diệp: "Ta biết chuyện này đã lâu rồi, sợ rằng Đình đại nhân cũng khó nhớ rõ, nhưng có thể giúp ta nhớ lại một chút không: Đêm mười bốn tháng Giêng, trước Tết Thượng Nguyên, thiên tử bị ám sát, Hộ Bộ cùng lúc cũng bị tập kích, có đồ vật bị ném đi —— khi ấy đại nhân ở đâu? Có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 93: Hình như có vài điểm giống nhau
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...