Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 90: Ngươi chắc chắn muốn đối nghịch với ta?
181@-
Kế hoạch của Trương Đoạt thật ra cũng không có gì phức tạp.
Đã lăn lộn trong kinh thành, ai cũng hiểu rõ gốc gác của nhau, Lâm Mậu có tính tình thế nào, khó chơi ra sao, Trương Đoạt đều nắm rõ. Gã cố ý tiếp cận, làm ra vẻ giao hảo. Mặc kệ lý do là gì, cách làm thế nào, chỉ cần Lâm Mậu không phản ứng thì coi như xong. Về cơ bản, những người có suy nghĩ này cuối cùng đều bị kéo xuống vũng bùn, chẳng còn cách xoay sở. Nếu muốn thắng thì chỉ có thể đánh bất ngờ, làm ngược lại với lẽ thường.
Ví dụ như khiến Lâm Mậu chán ghét, gây chú ý... Ít nhất để người ta nhớ kỹ mình trước đã.
Cảm xúc vốn là thứ có thể thay đổi. Nếu sau cùng phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, thì lại càng dễ được tha thứ.
Ngay từ hôm đó Trương Đoạt cố ý xuất hiện cũng đã tính toán kỹ. Say rượu cũng là say vừa đủ, trong thanh lâu cướp một cô nương nói, cùng lắm cũng chỉ bị cái tiếng phong lưu, nhiều nhất là bị chê cười vài câu, hoàn toàn không ảnh hưởng gì, nhiều lắm cũng chỉ coi như mất mặt. Nhưng cố tình cái "mất mặt" này, đối với Lâm Mậu lại cực kỳ quan trọng.
Gã chỉ cần trong đêm nay, thành công để Lâm Mậu thấy được thành ý, hiểu rõ hôm đó chỉ là gã say rượu nói bậy, không thể coi là thật. Nếu lại có kẻ khác mượn chuyện này để bôi nhọ, khiến Lâm Mậu bị liên lụy, gã sẽ khéo léo phô bày võ công bất phàm của mình, ra tay cứu một lần, Lâm Mậu chắc chắn sẽ cảm động. Sau đó thêm vài lời lẽ khéo léo, hoặc là đem mỹ nhân mua về tặng Lâm Mậu, hoặc là tự mình chịu thua để Lâm Mậu ôm mỹ nhân về thì khoảng cách giữa hai người ắt sẽ gần hơn.
Rồi cùng nhau uống vài chén, thành thật nói vài câu, hai bên chắc chắn sẽ thêm phần trân trọng nhau, khéo léo hóa giải hiểu lầm trước đó.
Chẳng phải người ta vẫn nói, không đánh thì không quen nhau sao? Kịch tính mở màn, kết thúc cảm động, làm sao không khiến người ta tin là có duyên phận, làm sao không để lại ấn tượng sâu đậm? Biết đâu còn kết nghĩa huynh đệ cũng nên!
Huống hồ...
Trương Đoạt khẽ hất rèm châu, gã sớm đã nghe ngóng đủ thứ tin tức, biết Lâm Mậu thích gì, ghét gì. Đảm bảo mỗi một câu nói, mỗi lần ra tay đều có thể chạm đúng chỗ yếu.
Chuẩn bị chu toàn như thế, gã cực kỳ tự tin, mối quan hệ này hôm nay nhất định phải nắm lấy!
Còn Lâm Mậu thì hoàn toàn chẳng biết gì, cũng chẳng hề hay chính mình lại giống như miếng bánh thơm, ai cũng muốn cắn một miếng. Hắn ta xoa tay hăm hở, tinh thần chiến đấu dâng cao! Dù sao hôm nay mục tiêu chỉ có một: mỹ nhân, lấy được thì lấy, không lấy được cũng chẳng sao. Khó khăn lắm mới quen được người bạn thú vị như Cố Đình, đã kéo tới cùng chơi thì không thể để người ta thấy chán hay mất mặt!
Đêm nay phải biểu hiện cho ra trò!
"Cố huynh, bên này!" Lâm Mậu thành thục dẫn đường: "Lên lầu sẽ sáng sủa hơn nhiều!"
"Đa tạ."
Đúng vào giờ đông khách, Yến Xuân lâu náo nhiệt vô cùng, xa hoa truỵ lạc, son phấn mờ ảo, mỹ nhân uyển chuyển, mắt mày đưa tình.
Dù Cố Đình không phải lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, nhưng cũng khó tránh mặt mày nóng lên, tai đỏ hồng. Bên ngoài trời đêm lạnh giá, vậy mà các cô nương ăn mặc ít đến thế... Chắc là lạnh lắm.
Cậu tự nhủ không được nhìn bậy. Nhưng chậm rãi, cậu phát hiện có điểm khác thường.
Thanh lâu mở cửa buôn bán, đương nhiên có nhiều khách quen. Khách quen gặp mặt chào hỏi là chuyện bình thường, nói chuyện tất cũng mang theo chút phong lưu trêu chọc. Nhưng trong không khí này, có một số người không giống thế.
Cố Đình chú ý tới vài người, rõ ràng ngồi rất xa nhau nhưng ánh mắt lại nhiều lần chạm phải, hiển nhiên không phải khách quen chào hỏi xã giao, cũng chẳng giống kẻ thù có oán hận. Cái cảm giác vi diệu ấy, tựa như... một loại ăn ý khi cùng làm chính sự.
Giống như lúc cậu cùng Ngô Phong, Hoắc Diễm hay Mạnh Trinh muốn hành động, chỉ cần một ánh mắt trao đổi là hiểu nhau ngay.
Cho nên đêm nay... Có người muốn giở trò?
Trong lòng Cố Đình lập tức cảnh giác, tự nhủ phải chú ý.
Lên tới trên lầu, quả nhiên rộng rãi thoáng đãng, đèn đuốc sáng trưng, dung nhan mỹ nhân dưới ánh sáng lại càng diễm lệ. Cố Đình khẽ vung tay, chỉnh lại tay áo, thầm nghĩ: Thôi thì kệ, mặc kệ hôm nay có biến gì, ta cũng đã chuẩn bị rồi, để xem là ngựa hay la, kéo ra sẽ rõ!
"Ôi trời, tiểu gia ngài sao giờ mới tới, Tuyết Cầm đợi sắp khóc mất, cứ sợ ngài quên nàng rồi!" Tú bà thấy Lâm Mậu thì cười toe toét, hết sức niềm nở kéo hắn ta vào chính sảnh: "Ngài xem, rượu thịt đã chuẩn bị xong xuôi, bảo đảm vừa miệng ngài! Tuyết Cầm đang trang điểm, ngài cứ thong thả, lập tức sẽ ra ngay, lập tức ngay thôi!"
Mà nếu có Lâm Mậu thì tất nhiên cũng sẽ có Trương Đoạt.
Hai người một trước một sau bước vào, đi không cùng cửa nhưng rất nhanh lại đối mặt nhau.
Sắc mặt Lâm Mậu lập tức sa sầm, giễu cợt bật ra một tiếng: "À."
Trương Đoạt sắc mặt cũng biến đổi, nhưng không kiêu ngạo như Lâm Mậu, chỉ hừ một tiếng: "Thì ra là Lâm thiếu gia tới."
Giọng điệu không chua ngoa, cũng không quá đối địch, đặt trong sự khiêu khích rõ rệt của Lâm Mậu lại càng khiến người ta thấy gã có phần thiếu tự tin, như thể sự kiên cường trên mặt đều là gượng ép mà thành.
Lâm Mậu đang hừng hực khí thế, căn bản không để ý chi tiết đó, lướt qua vai đối phương mà đi thẳng.
Cố Đình lại cảm thấy có chút bất thường. Thái độ của Trương Đoạt hơi lạ. Chẳng lẽ đêm nay gã không định tranh? Hay là... ngay từ đầu đã không có ý định tranh giành?
Ý nghĩ vừa lóe lên, Lâm Mậu phía trước đã kéo ghế ngồi xuống. Lúc hắn ta bước đi, phía sau lộ ra bóng dáng Cố Đình. Trương Đoạt vừa nhìn thấy thì sững sờ, biểu cảm biến đổi rõ rệt.
Cố Đình làm sao lại ở đây! Trước đó gã đã nhiều lần dò hỏi về Lâm Mậu, xác định hai người không quen biết nhau!
Gã giật mình, tim đập loạn, hồi lâu mới mở miệng. Cố Đình tay khẽ giấu trong tay áo, mỉm cười: "Xem ra các hạ không hoan nghênh ta nhỉ."
Lâm Mậu đã kéo ghế sẵn, thấy cảnh này càng bực bội: "Mặc kệ gã có hoan nghênh hay không, ngươi là bạn ta chứ đâu phải bạn gã, liên quan gì đến gã!" Hắn ta trừng Trương Đoạt một cái rồi quay sang Cố Đình cười tươi, vẫy tay: "Lại đây, Cố huynh, ngồi cạnh ta này!"
Chính vì ánh mắt trừng đó, cùng nụ cười cùng giọng điệu kia, trong lòng Trương Đoạt bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành, bản năng cảm thấy chuyện hôm nay... sẽ không thuận lợi.
Nhưng sân khấu đã dựng, chiêng trống cũng đã điểm, gã chỉ còn cách dồn toàn lực, bám sát kế hoạch, nhất định không để biến số phá hỏng việc lớn!
Mỹ nhân trong thanh lâu từ trước tới nay đều làm dáng đủ kiểu. Người càng nổi thì càng tốn nhiều thời gian trang điểm. Hôm nay lại thêm cuộc đánh cược náo nhiệt, trong sảnh đầy vũ nương múa hát, hương phấn ngập tràn, không khí lả lướt. Theo đúng kế hoạch, lúc này hẳn nên nói vài câu hòa hoãn, kéo gần bầu không khí. Nhưng Trương Đoạt vừa ngẩng đầu ——
Lâm Mậu đưa cho Cố Đình một quả: "Cố huynh nếm thử loại quả này đi, vừa ngọt vừa giòn!"
Cố Đình nếm thử: "Đúng thật là tươi mát khai vị."
Lâm Mậu vui vẻ không chịu nổi, rót cho Cố Đình một chén rượu: "Thử thêm loại rượu hoa lê này đi, đây chính là rượu nổi tiếng nhất ở đây!"
Cố Đình cúi đầu nếm một ngụm: "Hương vị cùng quả vừa rồi khá hợp, rượu vào họng không cay, lại càng tinh khiết và thơm, công tử quả nhiên là người rất sành."
"Đúng không, đúng không?" Lâm Mậu cười đến mức mặt sắp nở hoa: "Tới, thử thêm món này nữa!"
Hắn ta nhiệt tình tiếp đãi bạn bè, hận không thể chia sẻ hết tất cả những thứ tốt. Cố Đình cũng rất nể mặt, lời khen mỗi lần đưa ra đều đúng lúc, vừa nhuần nhuyễn vừa không hề gượng gạo.
Đây mới đúng là chủ và khách cùng vui!
Trương Đoạt suýt nữa bóp nát chén rượu. Gã thậm chí chẳng chen nổi một câu!
Người gã muốn lấy lòng thì không thèm để ý, còn kẻ gã ghét thì lại được người đó lấy lòng, hơn nữa còn vừa khéo hợp ý... Đêm nay xem ra chẳng ra gì rồi!
Thời gian trôi qua, bất kể có nghĩ cách đối phó hay không, đến giờ thì mọi việc cũng phải bắt đầu.
Cô nương Tuyết Cầm cuối cùng cũng trang điểm xong, mặc một bộ lụa mỏng màu trắng đi ra. Nàng tuổi xuân phơi phới, làn da mịn màng như nước, dung nhan như tranh, khí chất phi phàm.
Nàng thật sự rất đẹp, hầu như không có khuyết điểm nào, vòng eo mảnh khảnh mềm mại, tự nhiên phô bày ra để mọi người ngắm nhìn. Để thu hút nhiều hơn, nàng còn nhảy điệu vũ sở trường. Khi nhạc lên cao trào, thân hình nàng xoay tròn như tạo thành ảo ảnh, chuông bạc nơi hông và cổ chân ngân vang khiến người xem như nín thở.
Cô nương đã qua rèn luyện quả nhiên khác hẳn, vừa múa đến mồ hôi ướt đẫm, vừa th* d*c vẫn có thể liếc mắt đưa tình, như thể nhìn mọi người nhưng lại chẳng dừng ở ai.
Lâm Mậu – một thiếu niên, nhìn mà xúc động, ghé sát bên Cố Đình: "Ngươi xem, cô nương Tuyết Cầm thật đáng thương, không dám nói thích ta, cũng không dám nói thích họ Trương..."
Cố Đình thong thả nâng chén rượu: "Cái này chẳng phải rõ ràng rồi sao?"
Lâm Mậu nhìn quanh, gãi mũi: "Nói thật với ngươi nhé, chỉ là một cô nương chốn thanh lâu thôi, vốn ta cũng chẳng định tranh giành. Đêm đó chẳng qua không khí đẩy đưa nên mới thành thế, hôm nay cũng vậy thôi, cướp được thì tính, nể mặt huynh đệ. Cướp không được thì cũng chẳng sao."
Cố Đình hỏi: "Vậy các ngươi định thi đấu thế nào? Đặt cược ra sao?"
Lâm Mậu đáp: "Đêm đó tụi ta bàn, khỏi cần tú bà can thiệp, chỉ xem ý cô nương Tuyết Cầm. Nhưng nàng lại không dám nói gì, ta và họ Trương bèn ước định tặng lễ vật. Mỗi người tặng ba món, cùng loại thì cùng loại. Nhìn sắc mặt và nụ cười nàng, ai khiến nàng vui nhất thì người đó thắng. Ba ván hai thắng, mới tính kết quả cuối cùng."
Cố Đình gật gù: "Cho nên mấy ngày nay các ngươi đều bận chuẩn bị lễ vật? Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi." Lâm Mậu thở dài: "Giá như ta sớm quen biết ngươi thì hay, còn có thể nhờ ngươi chọn đồ hộ... Ai, ban đầu ta cũng định nhờ ngươi giúp chuyện này, nhưng đi đến đây rồi càng nghĩ càng thấy chán, trái lại quen được ngươi mới là chuyện thú vị."
Cố Đình mỉm cười: "Ta đã tới đây, sao có thể để ngươi thua? Yên tâm, cứ thoải mái mà chơi."
Mắt Lâm Mậu bừng sáng: "Ngươi nói thật đó nhé!"
Cố Đình gật đầu: "Ừ, ta nói thật."
Lâm Mậu hăng hái hẳn lên, vốn nghĩ thắng thua không quan trọng, nhưng nếu chắc chắn thắng thì lại càng hay. Xem ra ông trời có mắt, tiểu gia ta có quý nhân phù trợ, ván này nhất định phải thắng!
Tuyết Cầm múa xong, hành lễ rồi lui, trống chiêng vang lên báo hiệu ván cược chính thức bắt đầu. Hai bên dâng lên lễ vật đầu tiên, bọc trong khăn đỏ, đặt trước án của Tuyết Cầm.
Nhạc dừng, Trương Đoạt nói rõ ràng: "Nếu Lâm thiếu gia không để tâm, e là kém ta một bậc."
Cố Đình nheo mắt, giọng hạ thấp: "Lời này nghe chưa đủ sắc bén đâu."
Lâm Mậu hừ một tiếng: "Gã đâu có buông lời hung ác, đây là từ xương cốt gã coi thường ta đấy! Gã mới kém ta! Toàn thân gã đều kém ta! Bổn thiếu gia mới là lợi hại nhất!"
Trương Đoạt: ...
Rõ ràng gã đã nói rất mềm mỏng rồi, sao đối phương chẳng hiểu gì cả!
"Ba ván hai thắng, còn chưa biết được."
Thái độ Trương Đoạt, người khác thì không hiểu nhưng Cố Đình lại đoán ra. Rõ ràng gã đang yếu thế, muốn làm lành. Ghép với tình huống trước đó, chẳng lẽ không rõ sao?
Không đời nào cho ngươi đạt được!
Cố Đình suy nghĩ, cảm thấy lừa một đứa trẻ cũng không hay, chi bằng thành thật để đối phương tự nhận ra. Cậu ghé sát Lâm Mậu: "Ngươi không thấy thái độ gã thay đổi sao? Thực ra gã đang yếu thế, muốn làm lành với ngươi."
"Thật sao? Gã yếu thế với ta?" Lâm Mậu kinh hãi: "Chắc chắn là có mưu đồ! Giao hảo gì chứ, gã cố ý để ta mất cảnh giác rồi một chiêu thắng luôn!"
Cố Đình: ...
"Có lẽ ngươi nghĩ sai rồi."
"Không đâu! Ngươi không biết gã xấu xa thế nào, ta tuyệt đối không lầm!"
Thế là thái độ của Lâm Mậu càng cảnh giác, càng đề phòng, ánh mắt nhìn Trương Đoạt thêm chán ghét.
Trương Đoạt thấy vậy thì biết có gì đó không ổn. Ở góc độ người khác không thấy, gã nheo mắt nhìn Cố Đình, như muốn hỏi: Có phải ngươi đang phá hỏng ván của ta không?
Cố Đình vốn dĩ có thể thêm chút mưu kế cho loạn hơn, nhưng thấy Lâm Mậu ngây ngô thì lại mềm lòng, thôi không làm. Ai ngờ tình thế vẫn phát triển đến đây, đối diện ánh mắt phẫn nộ của Trương Đoạt.
Đương nhiên là không giải thích, càng để gã tức giận càng tốt!
Cố Đình hơi cười, thoải mái gật đầu, như thể nói: Ai cũng thế thôi, có bản lĩnh thì cứ tiếp tục!
Trương Đoạt nghiến răng ken két.
Khi không khí còn đang căng, khăn đỏ trên án của Tuyết Cầm được mở ra, hai lễ vật hiện ra.
Lâm Mậu tặng một chiếc trâm vàng đính kim sa, mỏng nhẹ như cánh ve, ánh sáng lưu chuyển, cực kỳ xa xỉ. Trương Đoạt tặng một bộ trang sức bích tỉ hoàn chỉnh, nền vàng ròng, gắn hoa hồng đỏ, chế tác tinh xảo, lấp lánh.
Đều là đồ quý hiếm, đẹp tuyệt vời, cả sảnh ồ lên, Tuyết Cầm khi nhìn từng món đều tỏ vẻ kinh ngạc, nụ cười rạng rỡ như nhau, thật sự không thể phân thắng bại.
"Nhi vị công tử thứ lỗi, hai món này đều quá đẹp, tiểu nữ không dám nhận hết ân sủng, thật sự là..." Nàng xa xa hành lễ.
Trương Đoạt đã sớm biết Lâm Mậu sẽ tặng gì nên chẳng ngạc nhiên, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bất ngờ: "Không ngờ công tử lại có món quý giá thế này."
Nhưng lần này, không cần Cố Đình nhắc, Lâm Mậu đã hiểu theo cách của hắn ta: thằng họ Trương kia đang châm chọc hắn ta nghèo, không có tiền mà còn làm ra vẻ hào phóng!
Nhà hắn ta đúng là nghèo thật, tổ tiên cha ông chẳng có gì, hai bàn tay trắng. Nhưng còn bà ngoại hắn ta, còn cậu hắn ta chứ! Họ cho hắn ta tiền tiêu cơ mà!
Lập tức, hắn ta châm chọc lại: "Tướng quân quả thật giống như ta tưởng, rất biết cách khoe khoang."
Bộ trang sức kia đâu có rẻ, một tướng quân không có chiến công thì lấy đâu ra nhiều tiền? Chắc chắn là nguồn gốc không trong sạch!
Không khí lập tức căng thẳng.
Hôm nay là bữa tiệc của Tuyết Cầm, nàng dĩ nhiên không muốn khách nhân ầm ĩ. Ai nàng cũng không dám đắc tội. Vì thế, nàng vội vàng đứng dậy, tiến đến.
Trước hết, nàng đi đến trước mặt Lâm Mậu, mỉm cười ngọt ngào, rót rượu cho hắn ta rồi cũng tự rót cho mình: "Đa tạ công tử đã nâng đỡ, Tuyết Cầm vô cùng cảm kích, ly rượu này xin công tử uống cạn."
Nàng nâng tay áo, một hơi uống cạn chén rượu, má hồng ửng đỏ, càng thêm thẹn thùng.
Lâm Mậu sao có thể không nể mỹ nhân, cũng lập tức uống cạn.
Tuyết Cầm cúi người chào, rồi lui.
Cố Đình ngăn ánh mắt tiếc nuối của Làm Mậu, hỏi: "Lâm công tử không nhận ra chút gì sao?"
Lâm Mậu ngây ngô lắc đầu.
Cố Đình cười: "Nàng chỉ cảm ơn ngươi, nói lời cảm kích nhưng không cầu ngươi, cũng chẳng có tình ý. Chẳng phải chỉ là phép xã giao thôi sao?"
Lâm Mậu gãi mũi, cười: "Vậy chắc là nàng thật sự không thích ta."
Nhưng cũng chẳng sao, hắn ta vốn dĩ cũng không thích nàng.
Khi đang nói chuyện, Tuyết Cầm đi tới trước mặt Trương Đoạt, động tác kính rượu giống hệt như vừa rồi, lời nói cũng giống, ngay cả nụ cười cũng không sai lệch chút nào, hoàn toàn đối xử công bằng.
Cố Đình quay đầu lại nhìn Lâm Mậu.
Chưa cần cậu hỏi, Lâm Mậu đã sờ sờ cằm: "Vậy tức là Tuyết Cầm cũng... không thích họ Trương?"
Cố Đình hơi gật đầu, trẻ con dễ dạy.
Lâm Mậu lại thắc mắc: "Thế thì tại sao lúc trước khóc lóc ỉ ôi, thấy hai ta nói chuyện thì tỏ vẻ tủi thân, bộ dạng hâm mộ muốn dựa dẫm chứ?"
"Nếu nàng không diễn như thế, thì làm sao có màn đánh cược hôm nay?" Cố Đình mỉm cười: "Người ta ai cũng có chí hướng riêng, ngươi có, ta có, kỹ nữ trong thanh lầu dĩ nhiên cũng có. Phồn hoa nhà cao cửa rộng đâu phải đường về lý tưởng của nàng. Nếu nhất thời chưa muốn bán thân thì cũng phải lo chút tính toán cho bản thân, nâng cao giá trị của mình, không phải sao?"
Lâm Mậu bừng tỉnh: "Vậy ra ta với họ Trương bị lợi dụng?"
Cố Đình cười: "Ngươi tình ta nguyện, thuận nước đẩy thuyền, sao tính là bị lợi dụng? Chỉ là cách sống khác nhau thôi."
Lâm Mậu gật gù, cảm thấy Cố Đình đang chỉ dẫn mình, giúp mình đứng cao hơn một chút, nhìn xa hơn, nghĩ sâu hơn sẽ thấy ra nhiều điều khác lạ.
Hắn ta lại hỏi Cố Đình mấy câu, Cố Đình đều thoải mái trả lời. Chỉ riêng việc liên quan đến Trương Đoạt thì cậu không nói nhiều, chỉ nhắc khẽ rằng người này có thái độ rất lạ, để Lâm Mậu tự mình nghĩ tiếp.
Thật ra Cố Đình cũng rất khó nhịn, vốn muốn gieo thêm chút thuốc dẫn, để Lâm Mậu thấy mình và cậu cùng chung kẻ địch. Nhưng đối diện là một đứa nhóc thật thà, nếu làm vậy thì lại thấy hơi có lỗi.
Vòng đầu qua đi, yến tiệc vẫn rất náo nhiệt. Các vũ nương lại ra nhảy một lượt nữa, lụa hồng bay lả lướt, gợi lòng người ngứa ngáy. Có kẻ uống say, có kẻ hưng phấn đến nỗi lột cả hạt khô. Ai nấy chờ đợi vòng hai bắt đầu.
Đêm mỗi lúc một sâu.
Cố Đình uống trà nhiều, muốn đi dạo bên ngoài. Trên đường quay về thì chạm mặt Trương Đoạt. Không rõ là tình cờ hay cố ý chặn sẵn ở đây, chỉ để đợi cậu.
"Ngươi hôm nay cố tình phá chuyện của ta phải không?" Trương Đoạt chắn đường, ánh mắt đầy đe dọa: "Ai sai ngươi tới? Trấn Bắc Vương? Hay là cái ả họ Diệp kia!"
Cố Đình phủi phủi tay áo sạch sẽ: "Trương tướng quân, ngươi thất lễ rồi."
Thái độ điềm tĩnh này càng khiến Trương Đoạt tức giận, tiến lên mấy bước: "Ta nói cho ngươi biết, hôm nay là việc của ta, ngươi không được phá—"
"Thật sao?" Cố Đình cắt ngang: "Ngươi hỏi người khác chưa?"
Trương Đoạt nheo mắt, sát khí từng trải chiến trường phóng ra: "Cố Đình, ngươi chắc chắn muốn đối nghịch với ta?"
Nhưng so sát khí, ai sánh được với Trấn Bắc Vương?
Cố Đình vốn quen chịu đựng khí thế của Hoắc Diễm, nên mấy thứ của Trương Đoạt chẳng đáng gì. Cậu mỉm cười nhàn nhã: "Vì sao lại không thể? Trương gia các ngươi chẳng phải cũng đang đối nghịch với Trấn Bắc Vương sao?"
Ánh mắt Trương Đoạt run rẩy, tựa như bị chấn động: "Ngươi... làm sao biết được!"
Cố Đình khựng lại.
Ý cậu vốn chỉ là ám chỉ chuyện xưa ở cốc Liệt Viêm, nơi ba vạn quân Trấn Bắc chết oan, Trương gia có chỗ khó nói rõ. Nhưng chưa hề ám chỉ Trương Đoạt, bởi trận ấy gã còn chưa tham chiến. Thế thì tại sao gã lại sợ hãi?
Chỉ khi trong lòng có tội mới sợ.
Vậy là chuyện gì?
Cố Đình nhanh chóng nhớ lại trận thủ thành năm xưa. Sau trận chiến đó, cậu từng nghe qua: Trương Đoạt lúc ấy giữ cửa ải Vân Trung. Rồi "tình cờ" đánh dẹp thổ phỉ, để quân Bắc Địch mượn đường tràn qua, thẳng tiến thành Cửu Nguyên... Hóa ra căn bản không phải trùng hợp, mà là do con người tạo ra.
Thì ra Trương gia cố ý thả quân Bắc Địch vào thành!
Hay lắm, ngươi chờ mà chết đi!
Ánh mắt Cố Đình bỗng trở nên sắc lạnh, ánh sát khí lộ rõ: "Tướng quân còn rảnh hỏi chuyện này sao? Nếu là ta, giờ đã chuẩn bị quan tài, ít nhất chết đi cũng có cái hòm đẹp đựng xác!"
Trương Đoạt vội vươn tay giữ cậu lại: "Đừng đi! Ngươi rốt cuộc quen Lâm Mậu từ bao giờ? Có phải cố ý—"
Chưa kịp chạm tới thì đã bị hất bay.
Thì ra Lâm Mậu thấy Cố Đình đi lâu chưa về, sốt ruột đi tìm, quả nhiên thấy cậu bị tên họ Trương dây dưa, lập tức nổi nóng: "Là ta nhất định phải làm quen với Cố công tử, thì sao? Trương tướng quân ngươi có ý kiến à?"
Trương Đoạt nghẹn: "Ta..."
"Có cũng vô dụng! Không phục thì nuốt vào!" Lâm Mậu kéo tay Cố Đình bỏ đi, vừa đi vừa hỏi: "Gã có làm khó dễ ngươi không? Đúng là ta sai rồi, cái loại chó điên này thấy ai cũng cắn, ta không nên để ngươi đi một mình!"
Trương Đoạt: ...
Ta vẫn còn đứng đây, nghe rõ rành rành! Có thể chừa cho ta chút thể diện không?
Cố Đình biết Lâm Mậu hiểu lầm, giải thích: "Thật ra... ta với Trương Đoạt có thù riêng. Nhưng với ngươi, gã có lẽ thật sự muốn xin lỗi, muốn làm hòa."
Lâm Mậu hừ lạnh: "Thì sao? Gã muốn làm hòa thì ta phải nhận sao? Dù lúc đầu chỉ là hiểu lầm, nhưng hôm nay ngươi là bạn ta, ta đương nhiên đứng về phía ngươi. Gã với ngươi có thù thì tức là với ta cũng có thù! Ta với gã tuyệt đối không có chuyện làm hòa!"
Trương Đoạt thấy tình hình này mà để lâu thì không xong. Sắp tới lượt vòng hai tặng lễ rồi, thời gian không còn nhiều, nếu không nắm chặt thì người này sẽ bị Cố Đình đoạt mất, không tới lượt gã!
Gã lặng lẽ rút vào góc tối, hung hăng ra hiệu tay.
Không khí được dọn sẵn, ngay lúc nhóm lễ vật thứ hai vừa được phủ khăn đỏ đặt lên án của Tuyết Cầm thì bất ngờ có người gây sự.
Một bàn nào đó có kẻ say, đánh nhau với bàn bên. Chuyện này vốn thường xảy ra, trong lâu có người lo liệu. Nhưng hỏng ở chỗ mấy tên đánh nhau đều biết võ, công phu còn chẳng tệ!
Đánh càng hăng, thấy có người cản thì không chịu, lại nhảy về phía nơi ít người, mà ít người nhất chính là chỗ bãi cược này!
Vài gã ầm ĩ túm luôn cả binh khí, xông thẳng về phía Lâm Mậu.
Thấy Lâm Mậu sắp rơi vào hiểm cảnh, Trương Đoạt lập tức định đứng dậy ra tay.
Cố Đình lại cười thầm: Quả nhiên có biến, thì ra ngươi tính ở đây!
Cậu quăng ly rượu, kéo Lâm Mậu chạy đi.
Vốn trải qua nhiều lần hiểm cảnh, cậu đã thành thói quen: vào chỗ nào cũng quan sát thang lầu, cửa sổ, đường thoát thân an toàn. Giờ có mục tiêu rõ ràng, tốc độ bỏ chạy tự nhiên rất nhanh.
Người đang ồn ào hỗn loạn, ở giữa lại chen quá nhiều người, Trương Đoạt dù có chuẩn bị sẵn trong lòng cũng nhất thời không đuổi kịp!
Lâm Mậu chạy đến bên thang lầu tương đối an toàn, thở phào: "Huynh đệ thật có nghĩa khí, kéo ta theo, nếu không chắc ta đã bị đánh rồi!"
"Sẽ không đâu." Cố Đình chỉ về phía Trương Đoạt: "Thấy chưa? Gã sẽ giúp ngươi."
Lâm Mậu không tin: "Giúp ta á?"
Nhưng chờ một lát nhìn kỹ, tên họ Trương khốn kiếp kia thật sự đang chạy về phía hắn ta!
"Nhưng vì sao chứ!"
"Ta đã nói rồi, gã cũng không muốn đối đầu với ngươi mà muốn làm quen."
Lâm Mậu vẫn không hiểu: "Nhưng có gì thì chẳng thể nói thẳng, tại sao cứ phải gây náo loạn như thế? Ầm ĩ to chuyện lên, bất kể ai thua, bị ép cúi đầu thì đều mất mặt cả, đúng không?"
Cố Đình cụp mắt, khóe môi cười nhạt: "Không ầm ĩ lớn thì làm sao ngươi nhớ kỹ gã?"
"Nhớ kỹ... có ích gì?"
"Không đánh không quen, đôi khi lại thành ấn tượng sâu nhất."
Theo ánh mắt Cố Đình, Lâm Mậu chú ý đến mấy kẻ đang đánh nhau, nhìn tách riêng thì chẳng có gì, nhưng nhìn cùng với Trương Đoạt thì lại giống như có sự ăn ý, che chở, nâng đỡ lẫn nhau?
Đến mức này thì còn gì không rõ nữa?
"Con mẹ nó, đây là vở kịch! Bọn họ cùng một bọn!" Lâm Mậu tức đỏ mắt: "Tất cả đã được an bài, chờ ta mắc mưu thôi!"
Cố Đình thấy hắn ta hiểu ra thì vui mừng: "Gã vẫn là muốn kết giao với ngươi."
Lâm Mậu: "Kết giao kiểu đó thì lão tử không cần! Họ Trương coi ta như con khỉ để đùa bỡn!"
Giờ thì hắn ta đã hiểu rõ, cái gì gọi là đánh nhau, mục tiêu thật ra đều là mình, người ta muốn dựng một màn "không đánh không quen", "anh hùng cứu anh hùng", cho dù hắn ta chạy đi đâu cũng không thoát!
Trương Đoạt đến rồi! Thằng chó đó đang chạy thẳng về phía này!
Lâm Mậu nắm chặt tay áo Cố Đình, run bần bật như gà con: "Không được, ta không thể nhận ân huệ kiểu này, thấy ghê như nuốt dòi, Cố huynh, ngươi giúp ta với!"
"Đương nhiên ta sẽ giúp ngươi." Cố Đình vẫn giữ vẻ bình thản: "Nào, ngươi dang hai tay ra."
Lâm Mậu nghe lời buông tay áo Cố Đình, dang rộng hai tay ——
"A a a a ——"
Hắn ta thế mà bay lên!
Có người nắm chặt cổ áo hắn ta, lôi bay sang phía bên kia! Tuy hơi đau, nhưng còn hơn là phải chịu nhục! Cố huynh thật tốt, chịu thiệt về mình để giúp hắn ta ——
Lâm Mậu vừa cảm kích vừa áy náy quay lại nhìn thì phát hiện Cố Đình đã không còn đứng ở chỗ cũ.
Ngẩng lên, chỉ thấy Cố Đình bị một nam nhân thân hình cao lớn ôm chặt vào ngực, che chắn kín kẽ, chẳng hề bị thương rồi cũng bay tới ngay bên cạnh mình.
Lâm Mậu chống vào lan can thang, nôn ra một hơi.
Không biết đó là vị chua, vị đắng hay vị tức nghẹn.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Kế hoạch của Trương Đoạt thật ra cũng không có gì phức tạp.
Đã lăn lộn trong kinh thành, ai cũng hiểu rõ gốc gác của nhau, Lâm Mậu có tính tình thế nào, khó chơi ra sao, Trương Đoạt đều nắm rõ. Gã cố ý tiếp cận, làm ra vẻ giao hảo. Mặc kệ lý do là gì, cách làm thế nào, chỉ cần Lâm Mậu không phản ứng thì coi như xong. Về cơ bản, những người có suy nghĩ này cuối cùng đều bị kéo xuống vũng bùn, chẳng còn cách xoay sở. Nếu muốn thắng thì chỉ có thể đánh bất ngờ, làm ngược lại với lẽ thường.
Ví dụ như khiến Lâm Mậu chán ghét, gây chú ý... Ít nhất để người ta nhớ kỹ mình trước đã.
Cảm xúc vốn là thứ có thể thay đổi. Nếu sau cùng phát hiện tất cả chỉ là hiểu lầm, thì lại càng dễ được tha thứ.
Ngay từ hôm đó Trương Đoạt cố ý xuất hiện cũng đã tính toán kỹ. Say rượu cũng là say vừa đủ, trong thanh lâu cướp một cô nương nói, cùng lắm cũng chỉ bị cái tiếng phong lưu, nhiều nhất là bị chê cười vài câu, hoàn toàn không ảnh hưởng gì, nhiều lắm cũng chỉ coi như mất mặt. Nhưng cố tình cái "mất mặt" này, đối với Lâm Mậu lại cực kỳ quan trọng.
Gã chỉ cần trong đêm nay, thành công để Lâm Mậu thấy được thành ý, hiểu rõ hôm đó chỉ là gã say rượu nói bậy, không thể coi là thật. Nếu lại có kẻ khác mượn chuyện này để bôi nhọ, khiến Lâm Mậu bị liên lụy, gã sẽ khéo léo phô bày võ công bất phàm của mình, ra tay cứu một lần, Lâm Mậu chắc chắn sẽ cảm động. Sau đó thêm vài lời lẽ khéo léo, hoặc là đem mỹ nhân mua về tặng Lâm Mậu, hoặc là tự mình chịu thua để Lâm Mậu ôm mỹ nhân về thì khoảng cách giữa hai người ắt sẽ gần hơn.
Rồi cùng nhau uống vài chén, thành thật nói vài câu, hai bên chắc chắn sẽ thêm phần trân trọng nhau, khéo léo hóa giải hiểu lầm trước đó.
Chẳng phải người ta vẫn nói, không đánh thì không quen nhau sao? Kịch tính mở màn, kết thúc cảm động, làm sao không khiến người ta tin là có duyên phận, làm sao không để lại ấn tượng sâu đậm? Biết đâu còn kết nghĩa huynh đệ cũng nên!
Huống hồ...
Trương Đoạt khẽ hất rèm châu, gã sớm đã nghe ngóng đủ thứ tin tức, biết Lâm Mậu thích gì, ghét gì. Đảm bảo mỗi một câu nói, mỗi lần ra tay đều có thể chạm đúng chỗ yếu.
Chuẩn bị chu toàn như thế, gã cực kỳ tự tin, mối quan hệ này hôm nay nhất định phải nắm lấy!
Còn Lâm Mậu thì hoàn toàn chẳng biết gì, cũng chẳng hề hay chính mình lại giống như miếng bánh thơm, ai cũng muốn cắn một miếng. Hắn ta xoa tay hăm hở, tinh thần chiến đấu dâng cao! Dù sao hôm nay mục tiêu chỉ có một: mỹ nhân, lấy được thì lấy, không lấy được cũng chẳng sao. Khó khăn lắm mới quen được người bạn thú vị như Cố Đình, đã kéo tới cùng chơi thì không thể để người ta thấy chán hay mất mặt!
Đêm nay phải biểu hiện cho ra trò!
"Cố huynh, bên này!" Lâm Mậu thành thục dẫn đường: "Lên lầu sẽ sáng sủa hơn nhiều!"
"Đa tạ."
Đúng vào giờ đông khách, Yến Xuân lâu náo nhiệt vô cùng, xa hoa truỵ lạc, son phấn mờ ảo, mỹ nhân uyển chuyển, mắt mày đưa tình.
Dù Cố Đình không phải lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, nhưng cũng khó tránh mặt mày nóng lên, tai đỏ hồng. Bên ngoài trời đêm lạnh giá, vậy mà các cô nương ăn mặc ít đến thế... Chắc là lạnh lắm.
Cậu tự nhủ không được nhìn bậy. Nhưng chậm rãi, cậu phát hiện có điểm khác thường.
Thanh lâu mở cửa buôn bán, đương nhiên có nhiều khách quen. Khách quen gặp mặt chào hỏi là chuyện bình thường, nói chuyện tất cũng mang theo chút phong lưu trêu chọc. Nhưng trong không khí này, có một số người không giống thế.
Cố Đình chú ý tới vài người, rõ ràng ngồi rất xa nhau nhưng ánh mắt lại nhiều lần chạm phải, hiển nhiên không phải khách quen chào hỏi xã giao, cũng chẳng giống kẻ thù có oán hận. Cái cảm giác vi diệu ấy, tựa như... một loại ăn ý khi cùng làm chính sự.
Giống như lúc cậu cùng Ngô Phong, Hoắc Diễm hay Mạnh Trinh muốn hành động, chỉ cần một ánh mắt trao đổi là hiểu nhau ngay.
Cho nên đêm nay... Có người muốn giở trò?
Trong lòng Cố Đình lập tức cảnh giác, tự nhủ phải chú ý.
Lên tới trên lầu, quả nhiên rộng rãi thoáng đãng, đèn đuốc sáng trưng, dung nhan mỹ nhân dưới ánh sáng lại càng diễm lệ. Cố Đình khẽ vung tay, chỉnh lại tay áo, thầm nghĩ: Thôi thì kệ, mặc kệ hôm nay có biến gì, ta cũng đã chuẩn bị rồi, để xem là ngựa hay la, kéo ra sẽ rõ!
"Ôi trời, tiểu gia ngài sao giờ mới tới, Tuyết Cầm đợi sắp khóc mất, cứ sợ ngài quên nàng rồi!" Tú bà thấy Lâm Mậu thì cười toe toét, hết sức niềm nở kéo hắn ta vào chính sảnh: "Ngài xem, rượu thịt đã chuẩn bị xong xuôi, bảo đảm vừa miệng ngài! Tuyết Cầm đang trang điểm, ngài cứ thong thả, lập tức sẽ ra ngay, lập tức ngay thôi!"
Mà nếu có Lâm Mậu thì tất nhiên cũng sẽ có Trương Đoạt.
Hai người một trước một sau bước vào, đi không cùng cửa nhưng rất nhanh lại đối mặt nhau.
Sắc mặt Lâm Mậu lập tức sa sầm, giễu cợt bật ra một tiếng: "À."
Trương Đoạt sắc mặt cũng biến đổi, nhưng không kiêu ngạo như Lâm Mậu, chỉ hừ một tiếng: "Thì ra là Lâm thiếu gia tới."
Giọng điệu không chua ngoa, cũng không quá đối địch, đặt trong sự khiêu khích rõ rệt của Lâm Mậu lại càng khiến người ta thấy gã có phần thiếu tự tin, như thể sự kiên cường trên mặt đều là gượng ép mà thành.
Lâm Mậu đang hừng hực khí thế, căn bản không để ý chi tiết đó, lướt qua vai đối phương mà đi thẳng.
Cố Đình lại cảm thấy có chút bất thường. Thái độ của Trương Đoạt hơi lạ. Chẳng lẽ đêm nay gã không định tranh? Hay là... ngay từ đầu đã không có ý định tranh giành?
Ý nghĩ vừa lóe lên, Lâm Mậu phía trước đã kéo ghế ngồi xuống. Lúc hắn ta bước đi, phía sau lộ ra bóng dáng Cố Đình. Trương Đoạt vừa nhìn thấy thì sững sờ, biểu cảm biến đổi rõ rệt.
Cố Đình làm sao lại ở đây! Trước đó gã đã nhiều lần dò hỏi về Lâm Mậu, xác định hai người không quen biết nhau!
Gã giật mình, tim đập loạn, hồi lâu mới mở miệng. Cố Đình tay khẽ giấu trong tay áo, mỉm cười: "Xem ra các hạ không hoan nghênh ta nhỉ."
Lâm Mậu đã kéo ghế sẵn, thấy cảnh này càng bực bội: "Mặc kệ gã có hoan nghênh hay không, ngươi là bạn ta chứ đâu phải bạn gã, liên quan gì đến gã!" Hắn ta trừng Trương Đoạt một cái rồi quay sang Cố Đình cười tươi, vẫy tay: "Lại đây, Cố huynh, ngồi cạnh ta này!"
Chính vì ánh mắt trừng đó, cùng nụ cười cùng giọng điệu kia, trong lòng Trương Đoạt bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành, bản năng cảm thấy chuyện hôm nay... sẽ không thuận lợi.
Nhưng sân khấu đã dựng, chiêng trống cũng đã điểm, gã chỉ còn cách dồn toàn lực, bám sát kế hoạch, nhất định không để biến số phá hỏng việc lớn!
Mỹ nhân trong thanh lâu từ trước tới nay đều làm dáng đủ kiểu. Người càng nổi thì càng tốn nhiều thời gian trang điểm. Hôm nay lại thêm cuộc đánh cược náo nhiệt, trong sảnh đầy vũ nương múa hát, hương phấn ngập tràn, không khí lả lướt. Theo đúng kế hoạch, lúc này hẳn nên nói vài câu hòa hoãn, kéo gần bầu không khí. Nhưng Trương Đoạt vừa ngẩng đầu ——
Lâm Mậu đưa cho Cố Đình một quả: "Cố huynh nếm thử loại quả này đi, vừa ngọt vừa giòn!"
Cố Đình nếm thử: "Đúng thật là tươi mát khai vị."
Lâm Mậu vui vẻ không chịu nổi, rót cho Cố Đình một chén rượu: "Thử thêm loại rượu hoa lê này đi, đây chính là rượu nổi tiếng nhất ở đây!"
Cố Đình cúi đầu nếm một ngụm: "Hương vị cùng quả vừa rồi khá hợp, rượu vào họng không cay, lại càng tinh khiết và thơm, công tử quả nhiên là người rất sành."
"Đúng không, đúng không?" Lâm Mậu cười đến mức mặt sắp nở hoa: "Tới, thử thêm món này nữa!"
Hắn ta nhiệt tình tiếp đãi bạn bè, hận không thể chia sẻ hết tất cả những thứ tốt. Cố Đình cũng rất nể mặt, lời khen mỗi lần đưa ra đều đúng lúc, vừa nhuần nhuyễn vừa không hề gượng gạo.
Đây mới đúng là chủ và khách cùng vui!
Trương Đoạt suýt nữa bóp nát chén rượu. Gã thậm chí chẳng chen nổi một câu!
Người gã muốn lấy lòng thì không thèm để ý, còn kẻ gã ghét thì lại được người đó lấy lòng, hơn nữa còn vừa khéo hợp ý... Đêm nay xem ra chẳng ra gì rồi!
Thời gian trôi qua, bất kể có nghĩ cách đối phó hay không, đến giờ thì mọi việc cũng phải bắt đầu.
Cô nương Tuyết Cầm cuối cùng cũng trang điểm xong, mặc một bộ lụa mỏng màu trắng đi ra. Nàng tuổi xuân phơi phới, làn da mịn màng như nước, dung nhan như tranh, khí chất phi phàm.
Nàng thật sự rất đẹp, hầu như không có khuyết điểm nào, vòng eo mảnh khảnh mềm mại, tự nhiên phô bày ra để mọi người ngắm nhìn. Để thu hút nhiều hơn, nàng còn nhảy điệu vũ sở trường. Khi nhạc lên cao trào, thân hình nàng xoay tròn như tạo thành ảo ảnh, chuông bạc nơi hông và cổ chân ngân vang khiến người xem như nín thở.
Cô nương đã qua rèn luyện quả nhiên khác hẳn, vừa múa đến mồ hôi ướt đẫm, vừa th* d*c vẫn có thể liếc mắt đưa tình, như thể nhìn mọi người nhưng lại chẳng dừng ở ai.
Lâm Mậu – một thiếu niên, nhìn mà xúc động, ghé sát bên Cố Đình: "Ngươi xem, cô nương Tuyết Cầm thật đáng thương, không dám nói thích ta, cũng không dám nói thích họ Trương..."
Cố Đình thong thả nâng chén rượu: "Cái này chẳng phải rõ ràng rồi sao?"
Lâm Mậu nhìn quanh, gãi mũi: "Nói thật với ngươi nhé, chỉ là một cô nương chốn thanh lâu thôi, vốn ta cũng chẳng định tranh giành. Đêm đó chẳng qua không khí đẩy đưa nên mới thành thế, hôm nay cũng vậy thôi, cướp được thì tính, nể mặt huynh đệ. Cướp không được thì cũng chẳng sao."
Cố Đình hỏi: "Vậy các ngươi định thi đấu thế nào? Đặt cược ra sao?"
Lâm Mậu đáp: "Đêm đó tụi ta bàn, khỏi cần tú bà can thiệp, chỉ xem ý cô nương Tuyết Cầm. Nhưng nàng lại không dám nói gì, ta và họ Trương bèn ước định tặng lễ vật. Mỗi người tặng ba món, cùng loại thì cùng loại. Nhìn sắc mặt và nụ cười nàng, ai khiến nàng vui nhất thì người đó thắng. Ba ván hai thắng, mới tính kết quả cuối cùng."
Cố Đình gật gù: "Cho nên mấy ngày nay các ngươi đều bận chuẩn bị lễ vật? Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Rồi." Lâm Mậu thở dài: "Giá như ta sớm quen biết ngươi thì hay, còn có thể nhờ ngươi chọn đồ hộ... Ai, ban đầu ta cũng định nhờ ngươi giúp chuyện này, nhưng đi đến đây rồi càng nghĩ càng thấy chán, trái lại quen được ngươi mới là chuyện thú vị."
Cố Đình mỉm cười: "Ta đã tới đây, sao có thể để ngươi thua? Yên tâm, cứ thoải mái mà chơi."
Mắt Lâm Mậu bừng sáng: "Ngươi nói thật đó nhé!"
Cố Đình gật đầu: "Ừ, ta nói thật."
Lâm Mậu hăng hái hẳn lên, vốn nghĩ thắng thua không quan trọng, nhưng nếu chắc chắn thắng thì lại càng hay. Xem ra ông trời có mắt, tiểu gia ta có quý nhân phù trợ, ván này nhất định phải thắng!
Tuyết Cầm múa xong, hành lễ rồi lui, trống chiêng vang lên báo hiệu ván cược chính thức bắt đầu. Hai bên dâng lên lễ vật đầu tiên, bọc trong khăn đỏ, đặt trước án của Tuyết Cầm.
Nhạc dừng, Trương Đoạt nói rõ ràng: "Nếu Lâm thiếu gia không để tâm, e là kém ta một bậc."
Cố Đình nheo mắt, giọng hạ thấp: "Lời này nghe chưa đủ sắc bén đâu."
Lâm Mậu hừ một tiếng: "Gã đâu có buông lời hung ác, đây là từ xương cốt gã coi thường ta đấy! Gã mới kém ta! Toàn thân gã đều kém ta! Bổn thiếu gia mới là lợi hại nhất!"
Trương Đoạt: ...
Rõ ràng gã đã nói rất mềm mỏng rồi, sao đối phương chẳng hiểu gì cả!
"Ba ván hai thắng, còn chưa biết được."
Thái độ Trương Đoạt, người khác thì không hiểu nhưng Cố Đình lại đoán ra. Rõ ràng gã đang yếu thế, muốn làm lành. Ghép với tình huống trước đó, chẳng lẽ không rõ sao?
Không đời nào cho ngươi đạt được!
Cố Đình suy nghĩ, cảm thấy lừa một đứa trẻ cũng không hay, chi bằng thành thật để đối phương tự nhận ra. Cậu ghé sát Lâm Mậu: "Ngươi không thấy thái độ gã thay đổi sao? Thực ra gã đang yếu thế, muốn làm lành với ngươi."
"Thật sao? Gã yếu thế với ta?" Lâm Mậu kinh hãi: "Chắc chắn là có mưu đồ! Giao hảo gì chứ, gã cố ý để ta mất cảnh giác rồi một chiêu thắng luôn!"
Cố Đình: ...
"Có lẽ ngươi nghĩ sai rồi."
"Không đâu! Ngươi không biết gã xấu xa thế nào, ta tuyệt đối không lầm!"
Thế là thái độ của Lâm Mậu càng cảnh giác, càng đề phòng, ánh mắt nhìn Trương Đoạt thêm chán ghét.
Trương Đoạt thấy vậy thì biết có gì đó không ổn. Ở góc độ người khác không thấy, gã nheo mắt nhìn Cố Đình, như muốn hỏi: Có phải ngươi đang phá hỏng ván của ta không?
Cố Đình vốn dĩ có thể thêm chút mưu kế cho loạn hơn, nhưng thấy Lâm Mậu ngây ngô thì lại mềm lòng, thôi không làm. Ai ngờ tình thế vẫn phát triển đến đây, đối diện ánh mắt phẫn nộ của Trương Đoạt.
Đương nhiên là không giải thích, càng để gã tức giận càng tốt!
Cố Đình hơi cười, thoải mái gật đầu, như thể nói: Ai cũng thế thôi, có bản lĩnh thì cứ tiếp tục!
Trương Đoạt nghiến răng ken két.
Khi không khí còn đang căng, khăn đỏ trên án của Tuyết Cầm được mở ra, hai lễ vật hiện ra.
Lâm Mậu tặng một chiếc trâm vàng đính kim sa, mỏng nhẹ như cánh ve, ánh sáng lưu chuyển, cực kỳ xa xỉ. Trương Đoạt tặng một bộ trang sức bích tỉ hoàn chỉnh, nền vàng ròng, gắn hoa hồng đỏ, chế tác tinh xảo, lấp lánh.
Đều là đồ quý hiếm, đẹp tuyệt vời, cả sảnh ồ lên, Tuyết Cầm khi nhìn từng món đều tỏ vẻ kinh ngạc, nụ cười rạng rỡ như nhau, thật sự không thể phân thắng bại.
"Nhi vị công tử thứ lỗi, hai món này đều quá đẹp, tiểu nữ không dám nhận hết ân sủng, thật sự là..." Nàng xa xa hành lễ.
Trương Đoạt đã sớm biết Lâm Mậu sẽ tặng gì nên chẳng ngạc nhiên, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bất ngờ: "Không ngờ công tử lại có món quý giá thế này."
Nhưng lần này, không cần Cố Đình nhắc, Lâm Mậu đã hiểu theo cách của hắn ta: thằng họ Trương kia đang châm chọc hắn ta nghèo, không có tiền mà còn làm ra vẻ hào phóng!
Nhà hắn ta đúng là nghèo thật, tổ tiên cha ông chẳng có gì, hai bàn tay trắng. Nhưng còn bà ngoại hắn ta, còn cậu hắn ta chứ! Họ cho hắn ta tiền tiêu cơ mà!
Lập tức, hắn ta châm chọc lại: "Tướng quân quả thật giống như ta tưởng, rất biết cách khoe khoang."
Bộ trang sức kia đâu có rẻ, một tướng quân không có chiến công thì lấy đâu ra nhiều tiền? Chắc chắn là nguồn gốc không trong sạch!
Không khí lập tức căng thẳng.
Hôm nay là bữa tiệc của Tuyết Cầm, nàng dĩ nhiên không muốn khách nhân ầm ĩ. Ai nàng cũng không dám đắc tội. Vì thế, nàng vội vàng đứng dậy, tiến đến.
Trước hết, nàng đi đến trước mặt Lâm Mậu, mỉm cười ngọt ngào, rót rượu cho hắn ta rồi cũng tự rót cho mình: "Đa tạ công tử đã nâng đỡ, Tuyết Cầm vô cùng cảm kích, ly rượu này xin công tử uống cạn."
Nàng nâng tay áo, một hơi uống cạn chén rượu, má hồng ửng đỏ, càng thêm thẹn thùng.
Lâm Mậu sao có thể không nể mỹ nhân, cũng lập tức uống cạn.
Tuyết Cầm cúi người chào, rồi lui.
Cố Đình ngăn ánh mắt tiếc nuối của Làm Mậu, hỏi: "Lâm công tử không nhận ra chút gì sao?"
Lâm Mậu ngây ngô lắc đầu.
Cố Đình cười: "Nàng chỉ cảm ơn ngươi, nói lời cảm kích nhưng không cầu ngươi, cũng chẳng có tình ý. Chẳng phải chỉ là phép xã giao thôi sao?"
Lâm Mậu gãi mũi, cười: "Vậy chắc là nàng thật sự không thích ta."
Nhưng cũng chẳng sao, hắn ta vốn dĩ cũng không thích nàng.
Khi đang nói chuyện, Tuyết Cầm đi tới trước mặt Trương Đoạt, động tác kính rượu giống hệt như vừa rồi, lời nói cũng giống, ngay cả nụ cười cũng không sai lệch chút nào, hoàn toàn đối xử công bằng.
Cố Đình quay đầu lại nhìn Lâm Mậu.
Chưa cần cậu hỏi, Lâm Mậu đã sờ sờ cằm: "Vậy tức là Tuyết Cầm cũng... không thích họ Trương?"
Cố Đình hơi gật đầu, trẻ con dễ dạy.
Lâm Mậu lại thắc mắc: "Thế thì tại sao lúc trước khóc lóc ỉ ôi, thấy hai ta nói chuyện thì tỏ vẻ tủi thân, bộ dạng hâm mộ muốn dựa dẫm chứ?"
"Nếu nàng không diễn như thế, thì làm sao có màn đánh cược hôm nay?" Cố Đình mỉm cười: "Người ta ai cũng có chí hướng riêng, ngươi có, ta có, kỹ nữ trong thanh lầu dĩ nhiên cũng có. Phồn hoa nhà cao cửa rộng đâu phải đường về lý tưởng của nàng. Nếu nhất thời chưa muốn bán thân thì cũng phải lo chút tính toán cho bản thân, nâng cao giá trị của mình, không phải sao?"
Lâm Mậu bừng tỉnh: "Vậy ra ta với họ Trương bị lợi dụng?"
Cố Đình cười: "Ngươi tình ta nguyện, thuận nước đẩy thuyền, sao tính là bị lợi dụng? Chỉ là cách sống khác nhau thôi."
Lâm Mậu gật gù, cảm thấy Cố Đình đang chỉ dẫn mình, giúp mình đứng cao hơn một chút, nhìn xa hơn, nghĩ sâu hơn sẽ thấy ra nhiều điều khác lạ.
Hắn ta lại hỏi Cố Đình mấy câu, Cố Đình đều thoải mái trả lời. Chỉ riêng việc liên quan đến Trương Đoạt thì cậu không nói nhiều, chỉ nhắc khẽ rằng người này có thái độ rất lạ, để Lâm Mậu tự mình nghĩ tiếp.
Thật ra Cố Đình cũng rất khó nhịn, vốn muốn gieo thêm chút thuốc dẫn, để Lâm Mậu thấy mình và cậu cùng chung kẻ địch. Nhưng đối diện là một đứa nhóc thật thà, nếu làm vậy thì lại thấy hơi có lỗi.
Vòng đầu qua đi, yến tiệc vẫn rất náo nhiệt. Các vũ nương lại ra nhảy một lượt nữa, lụa hồng bay lả lướt, gợi lòng người ngứa ngáy. Có kẻ uống say, có kẻ hưng phấn đến nỗi lột cả hạt khô. Ai nấy chờ đợi vòng hai bắt đầu.
Đêm mỗi lúc một sâu.
Cố Đình uống trà nhiều, muốn đi dạo bên ngoài. Trên đường quay về thì chạm mặt Trương Đoạt. Không rõ là tình cờ hay cố ý chặn sẵn ở đây, chỉ để đợi cậu.
"Ngươi hôm nay cố tình phá chuyện của ta phải không?" Trương Đoạt chắn đường, ánh mắt đầy đe dọa: "Ai sai ngươi tới? Trấn Bắc Vương? Hay là cái ả họ Diệp kia!"
Cố Đình phủi phủi tay áo sạch sẽ: "Trương tướng quân, ngươi thất lễ rồi."
Thái độ điềm tĩnh này càng khiến Trương Đoạt tức giận, tiến lên mấy bước: "Ta nói cho ngươi biết, hôm nay là việc của ta, ngươi không được phá—"
"Thật sao?" Cố Đình cắt ngang: "Ngươi hỏi người khác chưa?"
Trương Đoạt nheo mắt, sát khí từng trải chiến trường phóng ra: "Cố Đình, ngươi chắc chắn muốn đối nghịch với ta?"
Nhưng so sát khí, ai sánh được với Trấn Bắc Vương?
Cố Đình vốn quen chịu đựng khí thế của Hoắc Diễm, nên mấy thứ của Trương Đoạt chẳng đáng gì. Cậu mỉm cười nhàn nhã: "Vì sao lại không thể? Trương gia các ngươi chẳng phải cũng đang đối nghịch với Trấn Bắc Vương sao?"
Ánh mắt Trương Đoạt run rẩy, tựa như bị chấn động: "Ngươi... làm sao biết được!"
Cố Đình khựng lại.
Ý cậu vốn chỉ là ám chỉ chuyện xưa ở cốc Liệt Viêm, nơi ba vạn quân Trấn Bắc chết oan, Trương gia có chỗ khó nói rõ. Nhưng chưa hề ám chỉ Trương Đoạt, bởi trận ấy gã còn chưa tham chiến. Thế thì tại sao gã lại sợ hãi?
Chỉ khi trong lòng có tội mới sợ.
Vậy là chuyện gì?
Cố Đình nhanh chóng nhớ lại trận thủ thành năm xưa. Sau trận chiến đó, cậu từng nghe qua: Trương Đoạt lúc ấy giữ cửa ải Vân Trung. Rồi "tình cờ" đánh dẹp thổ phỉ, để quân Bắc Địch mượn đường tràn qua, thẳng tiến thành Cửu Nguyên... Hóa ra căn bản không phải trùng hợp, mà là do con người tạo ra.
Thì ra Trương gia cố ý thả quân Bắc Địch vào thành!
Hay lắm, ngươi chờ mà chết đi!
Ánh mắt Cố Đình bỗng trở nên sắc lạnh, ánh sát khí lộ rõ: "Tướng quân còn rảnh hỏi chuyện này sao? Nếu là ta, giờ đã chuẩn bị quan tài, ít nhất chết đi cũng có cái hòm đẹp đựng xác!"
Trương Đoạt vội vươn tay giữ cậu lại: "Đừng đi! Ngươi rốt cuộc quen Lâm Mậu từ bao giờ? Có phải cố ý—"
Chưa kịp chạm tới thì đã bị hất bay.
Thì ra Lâm Mậu thấy Cố Đình đi lâu chưa về, sốt ruột đi tìm, quả nhiên thấy cậu bị tên họ Trương dây dưa, lập tức nổi nóng: "Là ta nhất định phải làm quen với Cố công tử, thì sao? Trương tướng quân ngươi có ý kiến à?"
Trương Đoạt nghẹn: "Ta..."
"Có cũng vô dụng! Không phục thì nuốt vào!" Lâm Mậu kéo tay Cố Đình bỏ đi, vừa đi vừa hỏi: "Gã có làm khó dễ ngươi không? Đúng là ta sai rồi, cái loại chó điên này thấy ai cũng cắn, ta không nên để ngươi đi một mình!"
Trương Đoạt: ...
Ta vẫn còn đứng đây, nghe rõ rành rành! Có thể chừa cho ta chút thể diện không?
Cố Đình biết Lâm Mậu hiểu lầm, giải thích: "Thật ra... ta với Trương Đoạt có thù riêng. Nhưng với ngươi, gã có lẽ thật sự muốn xin lỗi, muốn làm hòa."
Lâm Mậu hừ lạnh: "Thì sao? Gã muốn làm hòa thì ta phải nhận sao? Dù lúc đầu chỉ là hiểu lầm, nhưng hôm nay ngươi là bạn ta, ta đương nhiên đứng về phía ngươi. Gã với ngươi có thù thì tức là với ta cũng có thù! Ta với gã tuyệt đối không có chuyện làm hòa!"
Trương Đoạt thấy tình hình này mà để lâu thì không xong. Sắp tới lượt vòng hai tặng lễ rồi, thời gian không còn nhiều, nếu không nắm chặt thì người này sẽ bị Cố Đình đoạt mất, không tới lượt gã!
Gã lặng lẽ rút vào góc tối, hung hăng ra hiệu tay.
Không khí được dọn sẵn, ngay lúc nhóm lễ vật thứ hai vừa được phủ khăn đỏ đặt lên án của Tuyết Cầm thì bất ngờ có người gây sự.
Một bàn nào đó có kẻ say, đánh nhau với bàn bên. Chuyện này vốn thường xảy ra, trong lâu có người lo liệu. Nhưng hỏng ở chỗ mấy tên đánh nhau đều biết võ, công phu còn chẳng tệ!
Đánh càng hăng, thấy có người cản thì không chịu, lại nhảy về phía nơi ít người, mà ít người nhất chính là chỗ bãi cược này!
Vài gã ầm ĩ túm luôn cả binh khí, xông thẳng về phía Lâm Mậu.
Thấy Lâm Mậu sắp rơi vào hiểm cảnh, Trương Đoạt lập tức định đứng dậy ra tay.
Cố Đình lại cười thầm: Quả nhiên có biến, thì ra ngươi tính ở đây!
Cậu quăng ly rượu, kéo Lâm Mậu chạy đi.
Vốn trải qua nhiều lần hiểm cảnh, cậu đã thành thói quen: vào chỗ nào cũng quan sát thang lầu, cửa sổ, đường thoát thân an toàn. Giờ có mục tiêu rõ ràng, tốc độ bỏ chạy tự nhiên rất nhanh.
Người đang ồn ào hỗn loạn, ở giữa lại chen quá nhiều người, Trương Đoạt dù có chuẩn bị sẵn trong lòng cũng nhất thời không đuổi kịp!
Lâm Mậu chạy đến bên thang lầu tương đối an toàn, thở phào: "Huynh đệ thật có nghĩa khí, kéo ta theo, nếu không chắc ta đã bị đánh rồi!"
"Sẽ không đâu." Cố Đình chỉ về phía Trương Đoạt: "Thấy chưa? Gã sẽ giúp ngươi."
Lâm Mậu không tin: "Giúp ta á?"
Nhưng chờ một lát nhìn kỹ, tên họ Trương khốn kiếp kia thật sự đang chạy về phía hắn ta!
"Nhưng vì sao chứ!"
"Ta đã nói rồi, gã cũng không muốn đối đầu với ngươi mà muốn làm quen."
Lâm Mậu vẫn không hiểu: "Nhưng có gì thì chẳng thể nói thẳng, tại sao cứ phải gây náo loạn như thế? Ầm ĩ to chuyện lên, bất kể ai thua, bị ép cúi đầu thì đều mất mặt cả, đúng không?"
Cố Đình cụp mắt, khóe môi cười nhạt: "Không ầm ĩ lớn thì làm sao ngươi nhớ kỹ gã?"
"Nhớ kỹ... có ích gì?"
"Không đánh không quen, đôi khi lại thành ấn tượng sâu nhất."
Theo ánh mắt Cố Đình, Lâm Mậu chú ý đến mấy kẻ đang đánh nhau, nhìn tách riêng thì chẳng có gì, nhưng nhìn cùng với Trương Đoạt thì lại giống như có sự ăn ý, che chở, nâng đỡ lẫn nhau?
Đến mức này thì còn gì không rõ nữa?
"Con mẹ nó, đây là vở kịch! Bọn họ cùng một bọn!" Lâm Mậu tức đỏ mắt: "Tất cả đã được an bài, chờ ta mắc mưu thôi!"
Cố Đình thấy hắn ta hiểu ra thì vui mừng: "Gã vẫn là muốn kết giao với ngươi."
Lâm Mậu: "Kết giao kiểu đó thì lão tử không cần! Họ Trương coi ta như con khỉ để đùa bỡn!"
Giờ thì hắn ta đã hiểu rõ, cái gì gọi là đánh nhau, mục tiêu thật ra đều là mình, người ta muốn dựng một màn "không đánh không quen", "anh hùng cứu anh hùng", cho dù hắn ta chạy đi đâu cũng không thoát!
Trương Đoạt đến rồi! Thằng chó đó đang chạy thẳng về phía này!
Lâm Mậu nắm chặt tay áo Cố Đình, run bần bật như gà con: "Không được, ta không thể nhận ân huệ kiểu này, thấy ghê như nuốt dòi, Cố huynh, ngươi giúp ta với!"
"Đương nhiên ta sẽ giúp ngươi." Cố Đình vẫn giữ vẻ bình thản: "Nào, ngươi dang hai tay ra."
Lâm Mậu nghe lời buông tay áo Cố Đình, dang rộng hai tay ——
"A a a a ——"
Hắn ta thế mà bay lên!
Có người nắm chặt cổ áo hắn ta, lôi bay sang phía bên kia! Tuy hơi đau, nhưng còn hơn là phải chịu nhục! Cố huynh thật tốt, chịu thiệt về mình để giúp hắn ta ——
Lâm Mậu vừa cảm kích vừa áy náy quay lại nhìn thì phát hiện Cố Đình đã không còn đứng ở chỗ cũ.
Ngẩng lên, chỉ thấy Cố Đình bị một nam nhân thân hình cao lớn ôm chặt vào ngực, che chắn kín kẽ, chẳng hề bị thương rồi cũng bay tới ngay bên cạnh mình.
Lâm Mậu chống vào lan can thang, nôn ra một hơi.
Không biết đó là vị chua, vị đắng hay vị tức nghẹn.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 90: Ngươi chắc chắn muốn đối nghịch với ta?
10.0/10 từ 16 lượt.