Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 72: Đến cửa cầu thân
133@-
Cố gia đang tính toán chuyện gì, Hoắc Diễm không cần nghĩ cũng biết ngay.
Hắn – Trấn Bắc Vương – đứng sau lưng Cố Đình khiến Phùng thị không thể đoán nổi tâm ý, cũng không dám quá khắt khe với Cố Đình. Dù là muốn ức h**p hay muốn lợi dụng, cũng chỉ dám ngấm ngầm ám chỉ, từ từ tiến tới. Đáng tiếc trong nhà lại có lão cha hồ đồ, mắt mù tim tối, dám đuổi Cố Đình ra khỏi cửa.
Cố Đình nhìn ngoài thì tính tình ôn hòa, nhưng thật ra tâm tính rất cứng cỏi. Bị đuổi ra thì chắc chắn sẽ không quay về nữa. Dạo này cậu ăn ở bên ngoài, tiêu tiền như nước, Cố gia làm sao mà không xót? Cố Khánh Xương thì tuyệt đối không chịu hạ mình đến nhận lỗi với cậu, bảo gã cúi đầu trước Cố Đình chẳng thà giết gã còn hơn. Phùng thị cũng không muốn con trai chịu ấm ức, nhưng bảo chính ả ra mặt thì lại càng không thể. Ngày thường ả vốn luôn giữ giá, làm sao chịu hạ thấp? Huống chi từ trong lòng, ả vốn coi thường đứa con vợ lẽ này. Còn mong chờ gì vào Cố Hậu Thông, kẻ chỉ biết hoặc dọa nạt, hoặc vỗ về cho chút lợi ích? Những mánh lới đó, Phùng thị còn phải chuẩn bị kỹ, tính toán thời gian, khéo léo sắp đặt. Nhưng so với Trấn Bắc Vương thì sao?
Ả dọa được, nhưng Trấn Bắc Vương chỉ cần mang theo sát khí của một kẻ chinh chiến mà đứng trước mặt Cố Hậu Thông, lão ta phải sợ đến mức tiểu ra quần. Ả cho được lợi ích, nhưng Trấn Bắc Vương có thiếu gì quyền thế, của cải? Hắn tùy tiện đưa ra chút gì thôi, Cố Hậu Thông đã vội mừng rỡ mà nhận không kịp.
Cho nên ván này, Phùng thị rơi vào thế khó xử, không cách nào ra tay, chiêu nào cũng vô dụng. Nhìn thấy Cố Đình ở bên ngoài tiêu tiền như nước, ả sầu lo đến mất ngủ, tóc rụng cả nắm, sáng ra còn phải giấu đi, giả vờ bình thản, trong nhà vẫn giữ bộ dạng "không có gì phải lo lắng".
Nhưng giờ Cố Đình lại đang bệnh! Bệnh đến mức hôn mê bất tỉnh, chẳng thể động đậy, chẳng thể nói năng, còn chờ gì nữa mà không lập tức đón về? Như vậy tránh được va chạm trực diện, sau này nếu Cố Đình hay người khác hỏi, ả đều có lý lẽ: con ở bên ngoài bị bệnh, chẳng lẽ trong nhà lại bỏ mặc? Dù có chiều chuộng thì cũng phải có giới hạn chứ?
Một trận bệnh này của Cố Đình coi như đã cho Cố gia một bậc thang để bước xuống.
Hoắc Diễm chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy không cam lòng, lại nghĩ đến việc Cố Đình tỉnh lại sẽ khó chịu, trong lòng hắn càng thêm khó chịu!
"Sao lại thành ra thế này?" Hắn mặt lạnh hỏi ám vệ canh giữ Cố Đình: "Sao em ấy lại bệnh?"
Ám vệ lập tức quỳ một gối, giọng đầy lo lắng: "Khởi bẩm Vương gia, tiểu công tử trước nay vẫn khỏe, chỉ là trông có chút bực bội. Thuộc hạ nghĩ chắc vì cãi nhau với Vương gia, tâm tình không tốt. Hai ngày nay cậu ấy ngủ hơi nhiều, cũng là do rảnh rỗi quá. Hôm trước tiểu công tử vào phòng ngủ, ngủ say thật lâu, thuộc hạ tưởng tối qua không ngủ ngon nên không dám quấy rầy. Ai ngờ đến giờ vẫn chưa tỉnh, lúc này mới thấy có vấn đề. Nào ngờ tên chưởng quầy quán kia gian xảo, sai tiểu nhị lấy cớ mang cơm vào phòng, trước phát hiện, lại lén báo cho Cố gia. Thuộc hạ dù đã định lập tức báo cho ngài, nhưng vẫn chậm một bước... Thuộc hạ cam tâm chịu phạt!"
Hoắc Diễm nói: "Tự đi lĩnh quân côn của Phàn Đại Xuyên."
"Vâng!"
......
Cố Đình ngủ mê man, lúc nóng lúc lạnh, bên cạnh còn cứ ồn ào, có kẻ động vào giường cậu. Đáng tiếc cậu không tỉnh, nếu tỉnh nhất định đã vung tay tát cho rồi.
Vốn ngủ không yên, trong người đã khó chịu, vậy mà còn có kẻ dám đổ thứ gì đó cho cậu uống. Vị đắng chát, vừa uống đã muốn nôn, là thuốc sao? Cậu mơ hồ nhận ra mình không ổn, nhưng toàn thân vô lực, muốn giãy mà không nhấc nổi. Vừa khó chịu vừa tức, ngay cả trong mơ, chân mày cũng nhíu chặt.
Cả Cố gia từ trên xuống dưới chẳng ai ưa nổi đứa con vợ lẽ này, nhưng bên ngoài có Trấn Bắc Vương chống lưng, chưa biết thiên hạ nhìn nhận thế nào nên họ cũng không dám ngược đãi. Đã đón về thì vẫn phải mời đại phu bốc thuốc, lỡ bệnh nặng mà chết thì biết ăn nói làm sao.
Thuốc men thì đàng hoàng, nhưng việc chăm sóc lại chẳng mấy chu đáo. Muốn chu đáo cũng không chu đáo nổi.
Chỉ có người hầu tên Ngô Phong, ngày thường chẳng mấy khi để lộ, thỉnh thoảng còn trốn việc, ít hầu hạ bên cạnh Cố Đình. Vậy mà lần này nó gần như không rời nửa bước, mọi việc đều tự tay làm, không cho ai đụng vào. Còn con mèo nhỏ gọi là tiểu báo tử kia, vốn mèo hoang, được Cố Đình ôm về, giờ lại nằm suốt trên gối, chẳng chịu đi, đến cơm cũng không ăn. Trông thì ngoan ngoãn đáng thương, nhưng ai dám lại gần thì nó sẽ nheo mắt cảnh giác, trừ Ngô Phong ra, bất cứ ai chạm vào Cố Đình đều bị nó vung vuốt cào ngay! Móng vuốt bén sắc khác hẳn mèo thường, sức lực lại lớn, đã nổi nóng thì thật sự dám cắn người.
Hoắc Diễm đến nơi, thấy cảnh ấy mới yên lòng.
Cũng may, bảo bối nhỏ không bị ai bắt nạt.
"Meo ——"
Nhìn thấy hắn, linh miêu lần đầu chủ động nhảy tới, leo lên vai, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mặt hắn, kêu gấp gáp "meo meo meo", như đang trách hắn sao giờ mới tới, lại giống như đang cáo trạng rằng có kẻ bắt nạt chủ nhân!
"Bổn vương biết rồi, ngoan nào."
Hoắc Diễm bế mèo nhỏ, đi đến bên giường.
Người trong chăn ngủ yên lặng mà bất an, chẳng giống ngày thường hồn nhiên chẳng chút phòng bị. Cậu cau mày, môi tái nhợt, chẳng chút huyết sắc.
Tim Hoắc Diễm run lên, đau nhói, hắn cẩn thận nắm lấy tay cậu: "Đình Đình?"
Cố Đình vẫn mê man, chỉ cảm thấy bàn tay bị ai đó nắm chặt, muốn gạt ra cũng không được. Sau đó trên người như bị đè xuống một tảng núi... Không, núi còn chẳng nặng đến thế. Cái sức nặng này, cái hơi ấm này, đặc biệt giống tên hỗn đản kia.
"Cút......" Trong cơn mơ hồ, Cố Đình vẫn nhớ rõ mình đang tức giận, cổ họng lẩm bẩm một tiếng.
Hoắc Diễm ôm cả chăn lẫn người vào lòng, giọng trầm như thở dài: "Đừng tùy hứng với ta nữa..."
Hắn lấy trán khẽ chạm vào trán cậu, thử nhiệt độ, thấy không quá nóng thì mới khẽ thở phào: "Vẫn còn giận ta sao? Không cho ta lại gần, còn vì Du Tinh Lan. Ngươi biết rõ ta với gã không thể có gì mà vẫn giận, vì ngươi để ý ta, đúng không?"
Cố Đình nằm yên, mày vẫn nhíu chặt, không đáp.
Hoắc Diễm đưa tay, vuốt nhẹ để giãn mày cậu ra: "Chỉ có lúc này, ngươi mới ngoan ngoãn, không cãi cọ với ta."
Nhưng hắn vẫn thích một Cố Đình hay nháo, hay cười, hay lăn lộn với hắn, trừng mắt, hung dữ với hắn hơn nhiều.
Cố Đình vẫn ngủ mãi, không mở mắt, không nói gì, nét mặt cũng chẳng thay đổi. Trong lòng Hoắc Diễm trống rỗng, đau nhói, lại còn có một loại sợ hãi không nói nên lời. Nhìn chén thuốc trên bàn lại thấy tức, sau cùng dứt khoát xông ra ngoài, tự mình lôi một đại phu râu bạc vào.
Lão đại phu bị hắn vác đi cả đoạn đường, xương cốt tưởng chừng sắp rớt ra, cứ ngỡ là người bệnh bị bệnh nan y gì, chắc là phải nhờ lão cứu mạng. Kết quả vừa bắt mạch xong, lão đen mặt nhìn Hoắc Diễm: "Vương gia đùa lão phu sao?"
Đây chẳng phải chỉ là cảm mạo thông thường, dưỡng vài ngày thì khỏi sao!
Hoắc Diễm vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, cứ như cha ông sắp chết đến nơi: "Xin tiên sinh kê đơn ngay!"
Lão đại phu râu bạc: ......
Lão cẩn thận xem mạch, hỏi han, ngửi mùi thuốc trong phòng, lại đối chiếu dược liệu bên ngoài: "Thuốc này hợp bệnh, cứ tiếp tục uống là được. Có điều lão phu xem sắc mặt tiểu công tử không tốt, chắc cậu ấy chẳng thích uống mấy thứ thuốc đắng này. Lão phu có thể chế thành viên hoàn......"
Hoắc Diễm: "Chế ngay!"
Lão lỡ tay giật đứt một sợi râu, đau đến méo miệng: "Bệnh tật thì luôn có quá trình, qua được thì khỏi, tiểu công tử không có gì nguy hiểm cả, chỉ là khó chịu thôi. Vương gia đã quý cậu ấy như vậy thì ngàn vạn lần đừng quá sốt ruột. Ngài nóng nảy, người bệnh cảm nhận được sẽ càng khổ sở. Viên thuốc không gấp, lão phu về chế xong sẽ đưa tới."
Hoắc Diễm sững người, mắt càng trầm xuống: "Em ấy... sẽ khó chịu ư?"
Trong bụng lão đại phu cực ghét cái tên Vương gia nửa đêm lôi mình đi này, chưa bao giờ thấy ai ngốc nghếch như thế!
Dù sao cũng từng là ngự y, y thuật của lão rất tốt. Quả nhiên thuốc viên phát huy tác dụng, uống hai viên, hôm sau Hoắc Diễm tới thì Cố Đình đã tỉnh. Không chỉ tỉnh, mà còn đủ sức mắng người, vừa thấy hắn thì hung dữ trừng: "Cút!"
Đường đường Trấn Bắc Vương, nghe được chữ "cút" này mà lại như nắng hạn gặp mưa, mắt sáng bừng, mặt mày hớn hở: "Tỉnh rồi? Còn thấy chỗ nào khó chịu không?"
Trong lòng Cố Đình nói: "Ta nhìn thấy ngươi là khó chịu nhất!", "Cút đi lo chuyện của ngươi, làm không xong thì đừng tới tìm ta nữa!"
"Bổn vương sai rồi." Hoắc Diễm tiến lại gần, ôm chặt lấy cậu.
Cố Đình sững người, chớp mắt như chưa kịp phản ứng: "Ngươi... sai ở chỗ nào?"
Hoắc Diễm nghiến răng: "Bổn vương lẽ ra không nên chiều theo ngươi, phải lúc nào cũng giữ chặt lấy ngươi, che chở ngươi, không cho ngươi rời khỏi ta nửa bước. Cái gì Cố gia, cái gì đại cục, so với an nguy của ngươi thì tính là gì? Bổn vương mang ngươi đến kinh thành, không phải để ngươi chịu khổ!"
Giữa mày Cố Đình giãn ra, bản thân cũng không nhận ra cơn giận trong lòng đã vơi đi rất nhiều, khóe môi thậm chí hơi cong, giọng cũng nhẹ hơn: "Vậy là thế nào, ta phải làm con chim nhỏ trong lồng của ngươi, chẳng được làm gì, chỉ biết lấy lòng ngươi?"
Hoắc Diễm cuống lên, rõ ràng hắn không hề có ý đó!
Dù thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngươi.
Cố Đình ho khan vài tiếng, che miệng đẩy hắn ra: "Được rồi, ngươi cũng đã nhìn thấy, ta không sao cả, ngươi đi đi."
Hoắc Diễm: "Ta không đi!"
Còn không đi, chẳng lẽ chờ ta truyền bệnh sang cho ngươi? Không biết nghe lời hả? Cố Đình lại bực, đuôi mày dựng lên: "Ta bảo ngươi cút, nghe rõ chưa?"
Hoắc Diễm cũng nổi cáu, nắm chặt tay Cố Đình không buông: "Bổn vương không cút!"
Hai người trừng mắt với nhau, đang giằng co thì ngoài cửa có động tĩnh, hộ vệ Cố gia kéo đến, mời Trấn Bắc Vương rời đi.
Đi đầu là Cố Khánh Xương: "Vương gia như vậy thật chẳng phúc hậu. Bên ngoài thì v* v*n tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương, bên này lại còn quấn lấy đệ đệ ta. Thế nào, nó là con thứ thì đáng bị như vậy, đáng để ngài giày vò sao?"
Hoắc Diễm đắp chăn lại cho Cố Đình, sau đó đá tung cửa: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Giang Mộ Vân kéo Cố Khánh Xương về sau: "Đệ ấy không quen quy củ quan trường nên lỡ lời, mong Vương gia thứ lỗi. Nhưng mà, lời tuy nặng, lý lại không sai. A Đình bệnh rồi, Vương gia muốn đến thăm thì lưu lại thiếp mời, quang minh chính đại mà đi vào. Cớ gì phải lén lút giữa đêm khuya, tránh mặt mọi người? Đó là bất kính với A Đình, lại bất kính với Cố gia. Nếu để kẻ xấu lòng dạ dơ bẩn lời ra tiếng vào, thì biết làm sao?"
Hắn ta thở dài: "Vương gia cao cao tại thượng, sợ là không hiểu cuộc sống gian nan của dân thường. Nhiều lúc, ngài không hiểu áp lực, lại ép cả nhà già trẻ không sống nổi."
Cách một cánh cửa, Cố Đình nghe rõ từng chữ. Giang Mộ Vân nhìn như đang giảng đạo lý, thực ra chỉ kém chút nữa là chỉ thẳng mặt Hoắc Diễm mà mắng —— Trấn Bắc Vương coi dân thường không ra gì phải không? Cố Đình chẳng đáng ngươi tôn trọng, xảy ra chuyện ngươi cũng chẳng buồn quan tâm phải không!
Cố Đình tức giận, nghiến răng muốn gượng dậy: "Lão tử muốn gặp ai, làm gì, có cần các ngươi xen vào ——"
Đáng tiếc cậu đánh giá sai sức mình, chỉ mới chống dậy thôi mà cũng không nổi, suýt nữa đè bẹp cả mèo nhỏ đang nằm bên gối.
Linh miêu tuy không đau, nhưng gấp gáp kêu "meo meo", cố ngóc lên cũng không được, đành nằm bẹp xuống, y như chủ nó vậy!
Hoắc Diễm lập tức xoay lại, ấn Cố Đình nằm xuống.
Nhìn người này yếu ớt như vậy mà cứ khiến hắn lo, Hoắc Diễm vừa thấy ngọt vừa thấy đắng. Ngọt là vì tư thế này của Cố Đình rõ ràng như đang nói "người này cho dù có hỗn đản thế nào thì cũng chỉ ta được mắng, kẻ khác không được". Đắng là vì tình cảnh trước mắt, hắn thật luyến tiếc.
Luyến tiếc con người nhỏ bé này phải chịu chút khó chịu thôi, đã bệnh thì cần phải nghỉ ngơi cho tốt!
Hoắc Diễm ấn cậu nằm xuống, đắp chăn kỹ càng: "Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi."
Rồi quay đầu dặn Ngô Phong và mèo nhỏ: "Trông chừng người."
Ngô Phong thì khỏi nói, chủ còn, phó sống; đó vốn là trách nhiệm của nó. Linh miêu nghiêng nghiêng đầu, nhìn chủ nhân ủ rũ bên gối, như hiểu lời, gật đầu thật nghiêm túc: "Meo ~"
Biết rồi, lần sau nhớ phải mang đồ ngon cho chủ nhân và mèo chủ nhân cùng ăn!
Sắp xếp ổn thỏa, Hoắc Diễm ra khỏi phòng, hai tay chắp sau lưng đứng trước cửa, đáy mắt hẹp dài đè nén lửa giận: "Em ấy đang dưỡng bệnh, hôm nay bổn vương không chấp với các ngươi."
Nói rồi mũi chân khẽ điểm đất, dáng người hiên ngang bỏ đi.
Không phải hắn trị không được hai người kia, chỉ là động tĩnh quá lớn, bảo bối nhỏ chắc chắn ngủ không yên.
Hoắc Diễm đã hết sức nhường nhịn, cho đủ thể diện nhưng Cố Khánh Xương vẫn không biết đủ, mặt đầy tức tối: "Nghe xem, nghe xem, lời đó có phải tiếng người không! Rõ ràng là hắn sai, vậy mà lại thành hắn rộng lượng không chấp với chúng ta. Quả thật vô liêm sỉ, giống hệt Cố Đình!"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Mộ Vân, lại liếc động tĩnh trong phòng, Cố Khánh Xương trong lòng căm phẫn. Không được, gã không thể để Cố Đình dễ chịu như thế! Bệnh hả, ta sẽ làm cho ngươi bệnh còn nặng hơn nữa!
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài lời đồn nổi lên khắp nơi, phần lớn là tâng bốc tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương - Du Tinh Lan.
Người ta từ nhỏ đã được nuông chiều, cơm ngon áo đẹp, tính tình hiền lành ngoan ngoãn, bất kể với trưởng bối hay cùng thế hệ, chưa từng có một lời chê bai. Ai gặp cũng khen gã tính nết tốt, phẩm chất cao. Lần này tuy có hơi thất lễ khi ngăn nam nhân giữa đường, nhưng cũng phải thôi, bị chiếm tiện nghi thì chẳng lẽ không thể nói một câu?
Hơn nữa người ta còn chân thành tha thiết, ôn nhu hiểu chuyện, không tranh, không giành, không làm ồn ào, không gây họa. Người như vậy thì ai mà chẳng thích? Du Tinh Lan quả thật xứng đáng được lòng người, cũng xứng đôi!
Ngược lại thì Cố Đình là hạng người nào? Từ nhỏ đã bày trò, tâm tư khó lường, vốn chẳng được người nhà coi trọng, thân phận chỉ là con vợ lẽ, bám lấy Trấn Bắc Vương chẳng phải là một âm mưu sao! Cố gia thì gốc ở kinh thành, tổ quán ở Tấn Dương, chẳng liên quan gì đến Cửu Nguyên, cậu vì cái gì lại chạy đến Cửu Nguyên chịu rét? Chẳng phải vì ham hố Trấn Bắc Vương sao! Cậu vốn đã có chủ ý từ đầu, nói Du Tinh Lan tâm tư sâu, thế thì tâm tư của cậu chẳng phải cũng sâu không kém?
Ngay từ đầu, lúc tất cả mọi người còn chưa biết cậu là ai, cậu đã tự xưng mình là bảo bối tâm can của Trấn Bắc Vương, dựa vào cái danh này mà vênh váo khắp nơi, tìm cách mưu lợi. Chưa từng có ai tận mắt thấy cậu và Vương gia ở bên nhau, chẳng qua là nhờ Vương gia rộng lượng không chấp nhặt nên mới chưa lôi cậu ra trị tội. Bắc Địch xâm phạm biên cương, Cố Đình có tham gia giữ thành, thoạt nhìn công lao không nhỏ, nhưng thì đã sao? Chẳng qua là mượn cớ ra oai, mắng chửi người cho hả, nếu đổi thành ta thì ta cũng làm được! Nam nhân như Trấn Bắc Vương, ai mà không muốn có? Chỉ cần bỏ ra chút gì đó là có thể được, ta cũng cam tâm tình nguyện!
Hơn nữa, Cố Đình được nuông chiều quá mức, nhìn xem cậu khoe khoang khắp nơi, nào là cá bạc, chuột vàng, ngọc Nam Châu... Ngươi định bay lên trời chắc?
Hạng người này nhìn một cái là thấy rõ, dã tâm lộ liễu, lòng dạ hẹp hòi, ghen tỵ thành bản tính, thử hỏi có thể là người tốt được sao? May mà Trấn Bắc Vương cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không còn ngủ cùng cậu nữa mà quay sang tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương. Nếu không thì còn khổ đến mức nào?
Ha ha, Cố Đình cả đời này cũng chỉ đến thế thôi, chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu!
Thấy chủ tử có chút tinh thần, Ngô Phong cẩn thận khuyên nhủ: "Thật sự không cho tiểu nhân mang lời đến cho Vương gia sao?"
Mấy lời đồn bên ngoài kia thật sự khó nghe, nó thấy không đáng cho thiếu gia nhà mình phải chịu.
"Không cần, hắn mà tới, ngươi giúp ta đuổi đi, ta không muốn thấy hắn."
Cố Đình mệt mỏi xoa xoa mèo nhỏ bên gối.
Cậu biết mình có hơi tùy hứng, có chút cảm xúc không nên để lộ, nhưng hiện tại đang bệnh, cậu cho phép mình được tùy hứng một chút. Chờ khỏi rồi, cậu sẽ tập trung lo việc.
Nhiều nhất ba ngày, cậu tự đặt thời hạn cho mình. Dù bệnh chưa khỏi hẳn, cậu cũng phải gắng gượng sống lại để lo chuyện bên ngoài. Kỳ hạn mười ngày sắp đến rồi, sao có thể để mình mãi an nhàn như vậy?
Cậu không hỏi chuyện bên ngoài, Hoắc Diễm và Ngô Phong cũng không cố ý nói cho cậu. Hoắc Diễm thì muốn cậu yên tâm nghỉ ngơi, khỏi phải lo lắng. Ngô Phong thì biết thiếu gia mình quá thông minh, nói nửa vời thế nào cũng đoán ra hết, cho nên dứt khoát im lặng không nói.
Đến ngày thứ ba, sáng sớm, Cố Đình cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Nói chuyện không còn khàn nặng, đầu óc tỉnh táo, hết đau đầu, cơ thể cũng có sức lực. Lại còn thấy đói bụng nữa, thế này chẳng phải là khỏi hẳn rồi sao!
Cậu quyết định ăn xong bữa sáng sẽ ra ngoài, đã đến lúc phải ra mặt rồi!
Thế nhưng chưa kịp ra cửa, Cố Khánh Xương đã tìm đến trước. Ngô Phong không muốn để thiếu gia mình nghe mấy lời bẩn thỉu của tên này, nhưng gã lại cố tình mặt dày bước vào.
"Này, còn có tâm trạng thong dong ngồi ăn sáng cơ à." Cố Khánh Xương lạnh giọng mở miệng: "Ngươi có biết Trấn Bắc Vương sắp thành thân rồi không?"
Đũa gắp dưa muối trong tay Cố Đình khựng lại: "Thành thân?"
Cố Khánh Xương nhìn cậu, đáy mắt lóe sáng: "Đúng vậy, chẳng lẽ tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương là hạng tầm thường chắc? Ngủ với người ta xong mà còn không chịu trách nhiệm sao? Trấn Bắc Vương tuy lợi hại ở Cửu Nguyên, nhưng đây là kinh thành, không phải địa bàn của hắn. Nơi này có thiên tử, có cả hầu phủ quyền thế, long đến phải quỳ, hổ đến phải nằm, hắn không muốn cũng phải bằng lòng thôi!"
Cố Đình nghi ngờ nhìn sang Ngô Phong — chuyện lớn như vậy, cậu không tin Ngô Phong dám giấu.
Ngô Phong chỉ cúi đầu im lặng, không nói phải cũng không phủ nhận.
Thế là Cố Đình hiểu ra, chẳng có thành thân nào cả, chỉ là cái miệng bịa chuyện của huynh trưởng mình thôi. Nhưng dám nói vậy thì chắc ngoài kia cũng có vài tin đồn nhảm, chưa chắc không phải chính Cố Khánh Xương tung ra, cố tình làm cậu khó chịu.
Cố Đình ung dung ăn xong cháo, đặt bát xuống: "Ta bỗng thấy, để ngươi làm gia chủ đời sau cũng không tệ."
"A." Cố Khánh Xương cười lạnh: "Cuối cùng cũng biết huynh trưởng lợi hại rồi hả?"
"Ngươi ——" Cố Khánh Xương giận dữ nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Cố Đình: "Đến giờ này còn tưởng có ai che chở ngươi sao! Ngươi là gì với Trấn Bắc Vương? Giúp được gì cho hắn? Hôm nay đã là ngày thứ mười, vụ thiên tử bị ám sát vẫn chưa có kết quả, Trấn Bắc Vương sắp bị xử phạt rồi. Ngươi chẳng giúp được gì, ngược lại tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương thì dựa lưng vào quyền thế, còn có thể giúp hòa giải. Lúc này cưới người ta là hợp lý nhất, còn cần ngươi làm gì?"
Càng nói, khí thế của gã càng lớn, ánh mắt càng thêm độc ác: "Mấy hôm nay, người ta mới chỉ tung tin phong thanh, chưa chính thức làm lễ nạp thái. Nếu thật sự định ra rồi, ai còn để ý đến ngươi? Còn ngồi đó mơ mộng cái gì nữa? Tỉnh lại đi, ngươi chỉ là một kẻ hạ tiện, người thấy người ghét, chó gặp chó cắn, một con chó hoang thôi!"
Trong lúc kích động, Cố Khánh Xương còn vung tay như muốn đánh Cố Đình ——
"Meo!"
Linh miêu lập tức giương vuốt nhảy lên, móng sắc bén như ánh mắt, chỗ nào vung xuống là rạch một vết máu thật sâu!
"A ——"
Cố Khánh Xương gào thét chói tai còn hơn cả con mèo, ôm bàn tay bị cào máu chảy ròng ròng: "Súc sinh! Đồ súc sinh không biết dạy —— mày cào ai hả!"
Cố Đình ôm mèo nhỏ đang nổi giận, giọng nhàn nhạt: "Súc sinh thì cào ai?"
"Đương nhiên là súc sinh!" Cố Khánh Xương chìa ngón tay đầy máu ra, chỉ vào con mèo nhỏ.
Cố Đình chậm rãi cười: "À, cái này cũng đâu phải ta nói."
Lúc này Cố Khánh Xương mới phản ứng lại là mình bị trêu, tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Cố —— Đình! Ngươi cũng dám mắng ta!"
"Mắng ngươi thì sao?" Cố Đình ôm con mèo nhỏ, vuốt vuốt móng cho nó: "Còn dám bắt nạt tiểu báo tử nhà ta, ta còn dám đánh ngươi nữa kìa!"
Cố Khánh Xương tức đến muốn phát điên: "Ngươi có biết trong nhà này, tất cả đều do ta quyết định không? Hôm nay ta muốn g**t ch*t ngươi, ngươi tin không? Dù sao Trấn Bắc Vương cũng không cần ngươi nữa, ta đem bán ngươi đi, có phải sẽ đổi được giá tốt không? Dù sao cũng là đồ cũ của Vương gia từng dùng qua."
Gã nhìn Cố Đình, ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng, b**n th**.
Cố Đình còn chưa kịp xử lý gã thì đã có gia nhân hớt hải chạy vào: "Đại... đại thiếu gia, bên ngoài có người đến... cầu thân!"
Cố gia xưa nay không có kiểu nói lắp truyền tin, chỉ là việc này quá sức chấn động nên người truyền lời có phần không vững vàng.
Cố Khánh Xương chẳng thèm để ý, gã còn đang muốn xử Cố Đình: "Cầu thân cái gì? Ai cầu thân? Liên quan gì đến ta, cút!"
Người truyền lời run rẩy, rồi mới cung kính bổ sung nửa câu sau: "Là... là Trấn Bắc Vương đến cửa cầu thân, nói muốn cưới Cố Đình thiếu gia của chúng ta!"
"Lão tử bảo ngươi cút...... Ngươi vừa nói cái gì?"
Cố Khánh Xương quay phắt lại, nheo mắt, cắn răng, vẻ mặt khó tin: "Ngươi nói ai cầu thân, muốn cưới ai?"
Người truyền lời hít sâu một hơi, khom lưng hành lễ: "Là Trấn Bắc Vương cầu thân! Cầu cưới Cố Đình thiếu gia nhà ta!"
Hiện trường lập tức yên lặng, tĩnh lặng như tờ.
Không chỉ Cố Khánh Xương sững sờ, ngay cả Cố Đình cũng ngơ ngác: "Ngươi nói Trấn Bắc Vương đến cầu thân, muốn cưới... ta?"
Người truyền lời gật đầu mạnh: "Đúng vậy."
Hoắc Diễm điên rồi sao! Chẳng phải đã nói rõ tất cả chỉ là diễn kịch thôi sao!
Mọi thứ đều là giả, hai người bọn họ vốn không có bất kỳ quan hệ gì, nếu thật sự xảy ra chuyện thì vẫn có cách giải quyết, cớ gì lại đòi cầu thân, lỡ đâu hôn sự này thật sự được chấp nhận, Cố Hậu Thông đồng ý thì sau này phải làm thế nào? Thanh danh của Trấn Bắc Vương còn giữ được không? Hoắc Diễm đúng là tên ngốc!
Tên ngốc Trấn Bắc Vương lúc này đang ngồi ngay tại đại sảnh Cố gia, đối diện cha mẹ của Cố Đình, cùng nhau uống trà. Trước cửa đại sảnh, chính hắn tự tay bắt được chim nhạn sống, tiếng kêu ríu rít mà lại vui mừng ra mặt.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Cố gia đang tính toán chuyện gì, Hoắc Diễm không cần nghĩ cũng biết ngay.
Hắn – Trấn Bắc Vương – đứng sau lưng Cố Đình khiến Phùng thị không thể đoán nổi tâm ý, cũng không dám quá khắt khe với Cố Đình. Dù là muốn ức h**p hay muốn lợi dụng, cũng chỉ dám ngấm ngầm ám chỉ, từ từ tiến tới. Đáng tiếc trong nhà lại có lão cha hồ đồ, mắt mù tim tối, dám đuổi Cố Đình ra khỏi cửa.
Cố Đình nhìn ngoài thì tính tình ôn hòa, nhưng thật ra tâm tính rất cứng cỏi. Bị đuổi ra thì chắc chắn sẽ không quay về nữa. Dạo này cậu ăn ở bên ngoài, tiêu tiền như nước, Cố gia làm sao mà không xót? Cố Khánh Xương thì tuyệt đối không chịu hạ mình đến nhận lỗi với cậu, bảo gã cúi đầu trước Cố Đình chẳng thà giết gã còn hơn. Phùng thị cũng không muốn con trai chịu ấm ức, nhưng bảo chính ả ra mặt thì lại càng không thể. Ngày thường ả vốn luôn giữ giá, làm sao chịu hạ thấp? Huống chi từ trong lòng, ả vốn coi thường đứa con vợ lẽ này. Còn mong chờ gì vào Cố Hậu Thông, kẻ chỉ biết hoặc dọa nạt, hoặc vỗ về cho chút lợi ích? Những mánh lới đó, Phùng thị còn phải chuẩn bị kỹ, tính toán thời gian, khéo léo sắp đặt. Nhưng so với Trấn Bắc Vương thì sao?
Ả dọa được, nhưng Trấn Bắc Vương chỉ cần mang theo sát khí của một kẻ chinh chiến mà đứng trước mặt Cố Hậu Thông, lão ta phải sợ đến mức tiểu ra quần. Ả cho được lợi ích, nhưng Trấn Bắc Vương có thiếu gì quyền thế, của cải? Hắn tùy tiện đưa ra chút gì thôi, Cố Hậu Thông đã vội mừng rỡ mà nhận không kịp.
Cho nên ván này, Phùng thị rơi vào thế khó xử, không cách nào ra tay, chiêu nào cũng vô dụng. Nhìn thấy Cố Đình ở bên ngoài tiêu tiền như nước, ả sầu lo đến mất ngủ, tóc rụng cả nắm, sáng ra còn phải giấu đi, giả vờ bình thản, trong nhà vẫn giữ bộ dạng "không có gì phải lo lắng".
Nhưng giờ Cố Đình lại đang bệnh! Bệnh đến mức hôn mê bất tỉnh, chẳng thể động đậy, chẳng thể nói năng, còn chờ gì nữa mà không lập tức đón về? Như vậy tránh được va chạm trực diện, sau này nếu Cố Đình hay người khác hỏi, ả đều có lý lẽ: con ở bên ngoài bị bệnh, chẳng lẽ trong nhà lại bỏ mặc? Dù có chiều chuộng thì cũng phải có giới hạn chứ?
Một trận bệnh này của Cố Đình coi như đã cho Cố gia một bậc thang để bước xuống.
Hoắc Diễm chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy không cam lòng, lại nghĩ đến việc Cố Đình tỉnh lại sẽ khó chịu, trong lòng hắn càng thêm khó chịu!
"Sao lại thành ra thế này?" Hắn mặt lạnh hỏi ám vệ canh giữ Cố Đình: "Sao em ấy lại bệnh?"
Ám vệ lập tức quỳ một gối, giọng đầy lo lắng: "Khởi bẩm Vương gia, tiểu công tử trước nay vẫn khỏe, chỉ là trông có chút bực bội. Thuộc hạ nghĩ chắc vì cãi nhau với Vương gia, tâm tình không tốt. Hai ngày nay cậu ấy ngủ hơi nhiều, cũng là do rảnh rỗi quá. Hôm trước tiểu công tử vào phòng ngủ, ngủ say thật lâu, thuộc hạ tưởng tối qua không ngủ ngon nên không dám quấy rầy. Ai ngờ đến giờ vẫn chưa tỉnh, lúc này mới thấy có vấn đề. Nào ngờ tên chưởng quầy quán kia gian xảo, sai tiểu nhị lấy cớ mang cơm vào phòng, trước phát hiện, lại lén báo cho Cố gia. Thuộc hạ dù đã định lập tức báo cho ngài, nhưng vẫn chậm một bước... Thuộc hạ cam tâm chịu phạt!"
Hoắc Diễm nói: "Tự đi lĩnh quân côn của Phàn Đại Xuyên."
"Vâng!"
......
Cố Đình ngủ mê man, lúc nóng lúc lạnh, bên cạnh còn cứ ồn ào, có kẻ động vào giường cậu. Đáng tiếc cậu không tỉnh, nếu tỉnh nhất định đã vung tay tát cho rồi.
Vốn ngủ không yên, trong người đã khó chịu, vậy mà còn có kẻ dám đổ thứ gì đó cho cậu uống. Vị đắng chát, vừa uống đã muốn nôn, là thuốc sao? Cậu mơ hồ nhận ra mình không ổn, nhưng toàn thân vô lực, muốn giãy mà không nhấc nổi. Vừa khó chịu vừa tức, ngay cả trong mơ, chân mày cũng nhíu chặt.
Cả Cố gia từ trên xuống dưới chẳng ai ưa nổi đứa con vợ lẽ này, nhưng bên ngoài có Trấn Bắc Vương chống lưng, chưa biết thiên hạ nhìn nhận thế nào nên họ cũng không dám ngược đãi. Đã đón về thì vẫn phải mời đại phu bốc thuốc, lỡ bệnh nặng mà chết thì biết ăn nói làm sao.
Thuốc men thì đàng hoàng, nhưng việc chăm sóc lại chẳng mấy chu đáo. Muốn chu đáo cũng không chu đáo nổi.
Chỉ có người hầu tên Ngô Phong, ngày thường chẳng mấy khi để lộ, thỉnh thoảng còn trốn việc, ít hầu hạ bên cạnh Cố Đình. Vậy mà lần này nó gần như không rời nửa bước, mọi việc đều tự tay làm, không cho ai đụng vào. Còn con mèo nhỏ gọi là tiểu báo tử kia, vốn mèo hoang, được Cố Đình ôm về, giờ lại nằm suốt trên gối, chẳng chịu đi, đến cơm cũng không ăn. Trông thì ngoan ngoãn đáng thương, nhưng ai dám lại gần thì nó sẽ nheo mắt cảnh giác, trừ Ngô Phong ra, bất cứ ai chạm vào Cố Đình đều bị nó vung vuốt cào ngay! Móng vuốt bén sắc khác hẳn mèo thường, sức lực lại lớn, đã nổi nóng thì thật sự dám cắn người.
Hoắc Diễm đến nơi, thấy cảnh ấy mới yên lòng.
Cũng may, bảo bối nhỏ không bị ai bắt nạt.
"Meo ——"
Nhìn thấy hắn, linh miêu lần đầu chủ động nhảy tới, leo lên vai, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mặt hắn, kêu gấp gáp "meo meo meo", như đang trách hắn sao giờ mới tới, lại giống như đang cáo trạng rằng có kẻ bắt nạt chủ nhân!
"Bổn vương biết rồi, ngoan nào."
Hoắc Diễm bế mèo nhỏ, đi đến bên giường.
Người trong chăn ngủ yên lặng mà bất an, chẳng giống ngày thường hồn nhiên chẳng chút phòng bị. Cậu cau mày, môi tái nhợt, chẳng chút huyết sắc.
Tim Hoắc Diễm run lên, đau nhói, hắn cẩn thận nắm lấy tay cậu: "Đình Đình?"
Cố Đình vẫn mê man, chỉ cảm thấy bàn tay bị ai đó nắm chặt, muốn gạt ra cũng không được. Sau đó trên người như bị đè xuống một tảng núi... Không, núi còn chẳng nặng đến thế. Cái sức nặng này, cái hơi ấm này, đặc biệt giống tên hỗn đản kia.
"Cút......" Trong cơn mơ hồ, Cố Đình vẫn nhớ rõ mình đang tức giận, cổ họng lẩm bẩm một tiếng.
Hoắc Diễm ôm cả chăn lẫn người vào lòng, giọng trầm như thở dài: "Đừng tùy hứng với ta nữa..."
Hắn lấy trán khẽ chạm vào trán cậu, thử nhiệt độ, thấy không quá nóng thì mới khẽ thở phào: "Vẫn còn giận ta sao? Không cho ta lại gần, còn vì Du Tinh Lan. Ngươi biết rõ ta với gã không thể có gì mà vẫn giận, vì ngươi để ý ta, đúng không?"
Cố Đình nằm yên, mày vẫn nhíu chặt, không đáp.
Hoắc Diễm đưa tay, vuốt nhẹ để giãn mày cậu ra: "Chỉ có lúc này, ngươi mới ngoan ngoãn, không cãi cọ với ta."
Nhưng hắn vẫn thích một Cố Đình hay nháo, hay cười, hay lăn lộn với hắn, trừng mắt, hung dữ với hắn hơn nhiều.
Cố Đình vẫn ngủ mãi, không mở mắt, không nói gì, nét mặt cũng chẳng thay đổi. Trong lòng Hoắc Diễm trống rỗng, đau nhói, lại còn có một loại sợ hãi không nói nên lời. Nhìn chén thuốc trên bàn lại thấy tức, sau cùng dứt khoát xông ra ngoài, tự mình lôi một đại phu râu bạc vào.
Lão đại phu bị hắn vác đi cả đoạn đường, xương cốt tưởng chừng sắp rớt ra, cứ ngỡ là người bệnh bị bệnh nan y gì, chắc là phải nhờ lão cứu mạng. Kết quả vừa bắt mạch xong, lão đen mặt nhìn Hoắc Diễm: "Vương gia đùa lão phu sao?"
Đây chẳng phải chỉ là cảm mạo thông thường, dưỡng vài ngày thì khỏi sao!
Hoắc Diễm vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, cứ như cha ông sắp chết đến nơi: "Xin tiên sinh kê đơn ngay!"
Lão đại phu râu bạc: ......
Lão cẩn thận xem mạch, hỏi han, ngửi mùi thuốc trong phòng, lại đối chiếu dược liệu bên ngoài: "Thuốc này hợp bệnh, cứ tiếp tục uống là được. Có điều lão phu xem sắc mặt tiểu công tử không tốt, chắc cậu ấy chẳng thích uống mấy thứ thuốc đắng này. Lão phu có thể chế thành viên hoàn......"
Hoắc Diễm: "Chế ngay!"
Lão lỡ tay giật đứt một sợi râu, đau đến méo miệng: "Bệnh tật thì luôn có quá trình, qua được thì khỏi, tiểu công tử không có gì nguy hiểm cả, chỉ là khó chịu thôi. Vương gia đã quý cậu ấy như vậy thì ngàn vạn lần đừng quá sốt ruột. Ngài nóng nảy, người bệnh cảm nhận được sẽ càng khổ sở. Viên thuốc không gấp, lão phu về chế xong sẽ đưa tới."
Hoắc Diễm sững người, mắt càng trầm xuống: "Em ấy... sẽ khó chịu ư?"
Trong bụng lão đại phu cực ghét cái tên Vương gia nửa đêm lôi mình đi này, chưa bao giờ thấy ai ngốc nghếch như thế!
Dù sao cũng từng là ngự y, y thuật của lão rất tốt. Quả nhiên thuốc viên phát huy tác dụng, uống hai viên, hôm sau Hoắc Diễm tới thì Cố Đình đã tỉnh. Không chỉ tỉnh, mà còn đủ sức mắng người, vừa thấy hắn thì hung dữ trừng: "Cút!"
Đường đường Trấn Bắc Vương, nghe được chữ "cút" này mà lại như nắng hạn gặp mưa, mắt sáng bừng, mặt mày hớn hở: "Tỉnh rồi? Còn thấy chỗ nào khó chịu không?"
Trong lòng Cố Đình nói: "Ta nhìn thấy ngươi là khó chịu nhất!", "Cút đi lo chuyện của ngươi, làm không xong thì đừng tới tìm ta nữa!"
"Bổn vương sai rồi." Hoắc Diễm tiến lại gần, ôm chặt lấy cậu.
Cố Đình sững người, chớp mắt như chưa kịp phản ứng: "Ngươi... sai ở chỗ nào?"
Hoắc Diễm nghiến răng: "Bổn vương lẽ ra không nên chiều theo ngươi, phải lúc nào cũng giữ chặt lấy ngươi, che chở ngươi, không cho ngươi rời khỏi ta nửa bước. Cái gì Cố gia, cái gì đại cục, so với an nguy của ngươi thì tính là gì? Bổn vương mang ngươi đến kinh thành, không phải để ngươi chịu khổ!"
Giữa mày Cố Đình giãn ra, bản thân cũng không nhận ra cơn giận trong lòng đã vơi đi rất nhiều, khóe môi thậm chí hơi cong, giọng cũng nhẹ hơn: "Vậy là thế nào, ta phải làm con chim nhỏ trong lồng của ngươi, chẳng được làm gì, chỉ biết lấy lòng ngươi?"
Hoắc Diễm cuống lên, rõ ràng hắn không hề có ý đó!
Dù thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay ngươi.
Cố Đình ho khan vài tiếng, che miệng đẩy hắn ra: "Được rồi, ngươi cũng đã nhìn thấy, ta không sao cả, ngươi đi đi."
Hoắc Diễm: "Ta không đi!"
Còn không đi, chẳng lẽ chờ ta truyền bệnh sang cho ngươi? Không biết nghe lời hả? Cố Đình lại bực, đuôi mày dựng lên: "Ta bảo ngươi cút, nghe rõ chưa?"
Hoắc Diễm cũng nổi cáu, nắm chặt tay Cố Đình không buông: "Bổn vương không cút!"
Hai người trừng mắt với nhau, đang giằng co thì ngoài cửa có động tĩnh, hộ vệ Cố gia kéo đến, mời Trấn Bắc Vương rời đi.
Đi đầu là Cố Khánh Xương: "Vương gia như vậy thật chẳng phúc hậu. Bên ngoài thì v* v*n tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương, bên này lại còn quấn lấy đệ đệ ta. Thế nào, nó là con thứ thì đáng bị như vậy, đáng để ngài giày vò sao?"
Hoắc Diễm đắp chăn lại cho Cố Đình, sau đó đá tung cửa: "Ngươi lặp lại lần nữa?"
Giang Mộ Vân kéo Cố Khánh Xương về sau: "Đệ ấy không quen quy củ quan trường nên lỡ lời, mong Vương gia thứ lỗi. Nhưng mà, lời tuy nặng, lý lại không sai. A Đình bệnh rồi, Vương gia muốn đến thăm thì lưu lại thiếp mời, quang minh chính đại mà đi vào. Cớ gì phải lén lút giữa đêm khuya, tránh mặt mọi người? Đó là bất kính với A Đình, lại bất kính với Cố gia. Nếu để kẻ xấu lòng dạ dơ bẩn lời ra tiếng vào, thì biết làm sao?"
Hắn ta thở dài: "Vương gia cao cao tại thượng, sợ là không hiểu cuộc sống gian nan của dân thường. Nhiều lúc, ngài không hiểu áp lực, lại ép cả nhà già trẻ không sống nổi."
Cách một cánh cửa, Cố Đình nghe rõ từng chữ. Giang Mộ Vân nhìn như đang giảng đạo lý, thực ra chỉ kém chút nữa là chỉ thẳng mặt Hoắc Diễm mà mắng —— Trấn Bắc Vương coi dân thường không ra gì phải không? Cố Đình chẳng đáng ngươi tôn trọng, xảy ra chuyện ngươi cũng chẳng buồn quan tâm phải không!
Cố Đình tức giận, nghiến răng muốn gượng dậy: "Lão tử muốn gặp ai, làm gì, có cần các ngươi xen vào ——"
Đáng tiếc cậu đánh giá sai sức mình, chỉ mới chống dậy thôi mà cũng không nổi, suýt nữa đè bẹp cả mèo nhỏ đang nằm bên gối.
Linh miêu tuy không đau, nhưng gấp gáp kêu "meo meo", cố ngóc lên cũng không được, đành nằm bẹp xuống, y như chủ nó vậy!
Hoắc Diễm lập tức xoay lại, ấn Cố Đình nằm xuống.
Nhìn người này yếu ớt như vậy mà cứ khiến hắn lo, Hoắc Diễm vừa thấy ngọt vừa thấy đắng. Ngọt là vì tư thế này của Cố Đình rõ ràng như đang nói "người này cho dù có hỗn đản thế nào thì cũng chỉ ta được mắng, kẻ khác không được". Đắng là vì tình cảnh trước mắt, hắn thật luyến tiếc.
Luyến tiếc con người nhỏ bé này phải chịu chút khó chịu thôi, đã bệnh thì cần phải nghỉ ngơi cho tốt!
Hoắc Diễm ấn cậu nằm xuống, đắp chăn kỹ càng: "Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi."
Rồi quay đầu dặn Ngô Phong và mèo nhỏ: "Trông chừng người."
Ngô Phong thì khỏi nói, chủ còn, phó sống; đó vốn là trách nhiệm của nó. Linh miêu nghiêng nghiêng đầu, nhìn chủ nhân ủ rũ bên gối, như hiểu lời, gật đầu thật nghiêm túc: "Meo ~"
Biết rồi, lần sau nhớ phải mang đồ ngon cho chủ nhân và mèo chủ nhân cùng ăn!
Sắp xếp ổn thỏa, Hoắc Diễm ra khỏi phòng, hai tay chắp sau lưng đứng trước cửa, đáy mắt hẹp dài đè nén lửa giận: "Em ấy đang dưỡng bệnh, hôm nay bổn vương không chấp với các ngươi."
Nói rồi mũi chân khẽ điểm đất, dáng người hiên ngang bỏ đi.
Không phải hắn trị không được hai người kia, chỉ là động tĩnh quá lớn, bảo bối nhỏ chắc chắn ngủ không yên.
Hoắc Diễm đã hết sức nhường nhịn, cho đủ thể diện nhưng Cố Khánh Xương vẫn không biết đủ, mặt đầy tức tối: "Nghe xem, nghe xem, lời đó có phải tiếng người không! Rõ ràng là hắn sai, vậy mà lại thành hắn rộng lượng không chấp với chúng ta. Quả thật vô liêm sỉ, giống hệt Cố Đình!"
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Giang Mộ Vân, lại liếc động tĩnh trong phòng, Cố Khánh Xương trong lòng căm phẫn. Không được, gã không thể để Cố Đình dễ chịu như thế! Bệnh hả, ta sẽ làm cho ngươi bệnh còn nặng hơn nữa!
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài lời đồn nổi lên khắp nơi, phần lớn là tâng bốc tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương - Du Tinh Lan.
Người ta từ nhỏ đã được nuông chiều, cơm ngon áo đẹp, tính tình hiền lành ngoan ngoãn, bất kể với trưởng bối hay cùng thế hệ, chưa từng có một lời chê bai. Ai gặp cũng khen gã tính nết tốt, phẩm chất cao. Lần này tuy có hơi thất lễ khi ngăn nam nhân giữa đường, nhưng cũng phải thôi, bị chiếm tiện nghi thì chẳng lẽ không thể nói một câu?
Hơn nữa người ta còn chân thành tha thiết, ôn nhu hiểu chuyện, không tranh, không giành, không làm ồn ào, không gây họa. Người như vậy thì ai mà chẳng thích? Du Tinh Lan quả thật xứng đáng được lòng người, cũng xứng đôi!
Ngược lại thì Cố Đình là hạng người nào? Từ nhỏ đã bày trò, tâm tư khó lường, vốn chẳng được người nhà coi trọng, thân phận chỉ là con vợ lẽ, bám lấy Trấn Bắc Vương chẳng phải là một âm mưu sao! Cố gia thì gốc ở kinh thành, tổ quán ở Tấn Dương, chẳng liên quan gì đến Cửu Nguyên, cậu vì cái gì lại chạy đến Cửu Nguyên chịu rét? Chẳng phải vì ham hố Trấn Bắc Vương sao! Cậu vốn đã có chủ ý từ đầu, nói Du Tinh Lan tâm tư sâu, thế thì tâm tư của cậu chẳng phải cũng sâu không kém?
Ngay từ đầu, lúc tất cả mọi người còn chưa biết cậu là ai, cậu đã tự xưng mình là bảo bối tâm can của Trấn Bắc Vương, dựa vào cái danh này mà vênh váo khắp nơi, tìm cách mưu lợi. Chưa từng có ai tận mắt thấy cậu và Vương gia ở bên nhau, chẳng qua là nhờ Vương gia rộng lượng không chấp nhặt nên mới chưa lôi cậu ra trị tội. Bắc Địch xâm phạm biên cương, Cố Đình có tham gia giữ thành, thoạt nhìn công lao không nhỏ, nhưng thì đã sao? Chẳng qua là mượn cớ ra oai, mắng chửi người cho hả, nếu đổi thành ta thì ta cũng làm được! Nam nhân như Trấn Bắc Vương, ai mà không muốn có? Chỉ cần bỏ ra chút gì đó là có thể được, ta cũng cam tâm tình nguyện!
Hơn nữa, Cố Đình được nuông chiều quá mức, nhìn xem cậu khoe khoang khắp nơi, nào là cá bạc, chuột vàng, ngọc Nam Châu... Ngươi định bay lên trời chắc?
Hạng người này nhìn một cái là thấy rõ, dã tâm lộ liễu, lòng dạ hẹp hòi, ghen tỵ thành bản tính, thử hỏi có thể là người tốt được sao? May mà Trấn Bắc Vương cuối cùng cũng tỉnh ngộ, không còn ngủ cùng cậu nữa mà quay sang tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương. Nếu không thì còn khổ đến mức nào?
Ha ha, Cố Đình cả đời này cũng chỉ đến thế thôi, chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu!
Thấy chủ tử có chút tinh thần, Ngô Phong cẩn thận khuyên nhủ: "Thật sự không cho tiểu nhân mang lời đến cho Vương gia sao?"
Mấy lời đồn bên ngoài kia thật sự khó nghe, nó thấy không đáng cho thiếu gia nhà mình phải chịu.
"Không cần, hắn mà tới, ngươi giúp ta đuổi đi, ta không muốn thấy hắn."
Cố Đình mệt mỏi xoa xoa mèo nhỏ bên gối.
Cậu biết mình có hơi tùy hứng, có chút cảm xúc không nên để lộ, nhưng hiện tại đang bệnh, cậu cho phép mình được tùy hứng một chút. Chờ khỏi rồi, cậu sẽ tập trung lo việc.
Nhiều nhất ba ngày, cậu tự đặt thời hạn cho mình. Dù bệnh chưa khỏi hẳn, cậu cũng phải gắng gượng sống lại để lo chuyện bên ngoài. Kỳ hạn mười ngày sắp đến rồi, sao có thể để mình mãi an nhàn như vậy?
Cậu không hỏi chuyện bên ngoài, Hoắc Diễm và Ngô Phong cũng không cố ý nói cho cậu. Hoắc Diễm thì muốn cậu yên tâm nghỉ ngơi, khỏi phải lo lắng. Ngô Phong thì biết thiếu gia mình quá thông minh, nói nửa vời thế nào cũng đoán ra hết, cho nên dứt khoát im lặng không nói.
Đến ngày thứ ba, sáng sớm, Cố Đình cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều. Nói chuyện không còn khàn nặng, đầu óc tỉnh táo, hết đau đầu, cơ thể cũng có sức lực. Lại còn thấy đói bụng nữa, thế này chẳng phải là khỏi hẳn rồi sao!
Cậu quyết định ăn xong bữa sáng sẽ ra ngoài, đã đến lúc phải ra mặt rồi!
Thế nhưng chưa kịp ra cửa, Cố Khánh Xương đã tìm đến trước. Ngô Phong không muốn để thiếu gia mình nghe mấy lời bẩn thỉu của tên này, nhưng gã lại cố tình mặt dày bước vào.
"Này, còn có tâm trạng thong dong ngồi ăn sáng cơ à." Cố Khánh Xương lạnh giọng mở miệng: "Ngươi có biết Trấn Bắc Vương sắp thành thân rồi không?"
Đũa gắp dưa muối trong tay Cố Đình khựng lại: "Thành thân?"
Cố Khánh Xương nhìn cậu, đáy mắt lóe sáng: "Đúng vậy, chẳng lẽ tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương là hạng tầm thường chắc? Ngủ với người ta xong mà còn không chịu trách nhiệm sao? Trấn Bắc Vương tuy lợi hại ở Cửu Nguyên, nhưng đây là kinh thành, không phải địa bàn của hắn. Nơi này có thiên tử, có cả hầu phủ quyền thế, long đến phải quỳ, hổ đến phải nằm, hắn không muốn cũng phải bằng lòng thôi!"
Cố Đình nghi ngờ nhìn sang Ngô Phong — chuyện lớn như vậy, cậu không tin Ngô Phong dám giấu.
Ngô Phong chỉ cúi đầu im lặng, không nói phải cũng không phủ nhận.
Thế là Cố Đình hiểu ra, chẳng có thành thân nào cả, chỉ là cái miệng bịa chuyện của huynh trưởng mình thôi. Nhưng dám nói vậy thì chắc ngoài kia cũng có vài tin đồn nhảm, chưa chắc không phải chính Cố Khánh Xương tung ra, cố tình làm cậu khó chịu.
Cố Đình ung dung ăn xong cháo, đặt bát xuống: "Ta bỗng thấy, để ngươi làm gia chủ đời sau cũng không tệ."
"A." Cố Khánh Xương cười lạnh: "Cuối cùng cũng biết huynh trưởng lợi hại rồi hả?"
"Ngươi ——" Cố Khánh Xương giận dữ nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Cố Đình: "Đến giờ này còn tưởng có ai che chở ngươi sao! Ngươi là gì với Trấn Bắc Vương? Giúp được gì cho hắn? Hôm nay đã là ngày thứ mười, vụ thiên tử bị ám sát vẫn chưa có kết quả, Trấn Bắc Vương sắp bị xử phạt rồi. Ngươi chẳng giúp được gì, ngược lại tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương thì dựa lưng vào quyền thế, còn có thể giúp hòa giải. Lúc này cưới người ta là hợp lý nhất, còn cần ngươi làm gì?"
Càng nói, khí thế của gã càng lớn, ánh mắt càng thêm độc ác: "Mấy hôm nay, người ta mới chỉ tung tin phong thanh, chưa chính thức làm lễ nạp thái. Nếu thật sự định ra rồi, ai còn để ý đến ngươi? Còn ngồi đó mơ mộng cái gì nữa? Tỉnh lại đi, ngươi chỉ là một kẻ hạ tiện, người thấy người ghét, chó gặp chó cắn, một con chó hoang thôi!"
Trong lúc kích động, Cố Khánh Xương còn vung tay như muốn đánh Cố Đình ——
"Meo!"
Linh miêu lập tức giương vuốt nhảy lên, móng sắc bén như ánh mắt, chỗ nào vung xuống là rạch một vết máu thật sâu!
"A ——"
Cố Khánh Xương gào thét chói tai còn hơn cả con mèo, ôm bàn tay bị cào máu chảy ròng ròng: "Súc sinh! Đồ súc sinh không biết dạy —— mày cào ai hả!"
Cố Đình ôm mèo nhỏ đang nổi giận, giọng nhàn nhạt: "Súc sinh thì cào ai?"
"Đương nhiên là súc sinh!" Cố Khánh Xương chìa ngón tay đầy máu ra, chỉ vào con mèo nhỏ.
Cố Đình chậm rãi cười: "À, cái này cũng đâu phải ta nói."
Lúc này Cố Khánh Xương mới phản ứng lại là mình bị trêu, tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Cố —— Đình! Ngươi cũng dám mắng ta!"
"Mắng ngươi thì sao?" Cố Đình ôm con mèo nhỏ, vuốt vuốt móng cho nó: "Còn dám bắt nạt tiểu báo tử nhà ta, ta còn dám đánh ngươi nữa kìa!"
Cố Khánh Xương tức đến muốn phát điên: "Ngươi có biết trong nhà này, tất cả đều do ta quyết định không? Hôm nay ta muốn g**t ch*t ngươi, ngươi tin không? Dù sao Trấn Bắc Vương cũng không cần ngươi nữa, ta đem bán ngươi đi, có phải sẽ đổi được giá tốt không? Dù sao cũng là đồ cũ của Vương gia từng dùng qua."
Gã nhìn Cố Đình, ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng, b**n th**.
Cố Đình còn chưa kịp xử lý gã thì đã có gia nhân hớt hải chạy vào: "Đại... đại thiếu gia, bên ngoài có người đến... cầu thân!"
Cố gia xưa nay không có kiểu nói lắp truyền tin, chỉ là việc này quá sức chấn động nên người truyền lời có phần không vững vàng.
Cố Khánh Xương chẳng thèm để ý, gã còn đang muốn xử Cố Đình: "Cầu thân cái gì? Ai cầu thân? Liên quan gì đến ta, cút!"
Người truyền lời run rẩy, rồi mới cung kính bổ sung nửa câu sau: "Là... là Trấn Bắc Vương đến cửa cầu thân, nói muốn cưới Cố Đình thiếu gia của chúng ta!"
"Lão tử bảo ngươi cút...... Ngươi vừa nói cái gì?"
Cố Khánh Xương quay phắt lại, nheo mắt, cắn răng, vẻ mặt khó tin: "Ngươi nói ai cầu thân, muốn cưới ai?"
Người truyền lời hít sâu một hơi, khom lưng hành lễ: "Là Trấn Bắc Vương cầu thân! Cầu cưới Cố Đình thiếu gia nhà ta!"
Hiện trường lập tức yên lặng, tĩnh lặng như tờ.
Không chỉ Cố Khánh Xương sững sờ, ngay cả Cố Đình cũng ngơ ngác: "Ngươi nói Trấn Bắc Vương đến cầu thân, muốn cưới... ta?"
Người truyền lời gật đầu mạnh: "Đúng vậy."
Hoắc Diễm điên rồi sao! Chẳng phải đã nói rõ tất cả chỉ là diễn kịch thôi sao!
Mọi thứ đều là giả, hai người bọn họ vốn không có bất kỳ quan hệ gì, nếu thật sự xảy ra chuyện thì vẫn có cách giải quyết, cớ gì lại đòi cầu thân, lỡ đâu hôn sự này thật sự được chấp nhận, Cố Hậu Thông đồng ý thì sau này phải làm thế nào? Thanh danh của Trấn Bắc Vương còn giữ được không? Hoắc Diễm đúng là tên ngốc!
Tên ngốc Trấn Bắc Vương lúc này đang ngồi ngay tại đại sảnh Cố gia, đối diện cha mẹ của Cố Đình, cùng nhau uống trà. Trước cửa đại sảnh, chính hắn tự tay bắt được chim nhạn sống, tiếng kêu ríu rít mà lại vui mừng ra mặt.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 72: Đến cửa cầu thân
10.0/10 từ 16 lượt.