Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 70: Tai họa các ngươi tới rồi
154@-
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa!
Đây chẳng phải đúng là hai người bọn họ đang tìm sao? Đúng là đi mòn giày sắt chẳng thấy, đến khi không ngờ lại dễ dàng có được... Bốn người Cố Đình nhìn nhau, ánh mắt trao đổi "đúng rồi", bất ngờ nhặt được lợi lộc, lập tức đưa bọn họ tới một gian trà lâu.
Phản ứng của Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa so với bọn họ còn dữ dội hơn, kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, ý thức vừa mới tỉnh táo lại, nhận ra đối phương thì lập tức ra tay túm đánh, trong miệng còn hùng hổ: "A, thằng nhãi, gan to nhỉ, dám bắt lão tử? Tin không, lão tử lập tức gọi người đến xử ngươi!"
"Phì! Thấy lão tử còn không chạy, lại còn dám ra tay, sốt ruột muốn chết à? Nhà ngươi có nhiều tiền vàng mã quá nên muốn đốt chơi à? Muốn dâng mạng hôm nay luôn hả?"
Một người thì uống quá nhiều, tỉnh nhưng lưỡi vẫn cà lăm, nói năng không rõ; một người thì bị bọn côn đồ coi như heo mỡ trói suốt, máu trên người chưa thông, đi đứng loạng choạng, thế mà còn đòi đánh nhau, cứ tưởng thiên địa biến sắc vì mình, thật ra chẳng khác nào gà chọi, lại còn đánh chậm chạp.
Căn bản chẳng cần Hoắc Diễm hay Mạnh Sách phải bộc lộ sát khí gì, Cố Đình tự mình đã tách hai người ra: "Dừng! Đừng ồn nữa!"
Hai gã đang hăng máu đánh nhau, bị cắt ngang thì cực kỳ không vui, đồng loạt trừng mắt: "Ngươi là ai?"
Cố Đình thấy hai người ý thức còn coi như rõ ràng, hất tay áo, một tay đặt sau lưng, cằm nhấc cao, không trả lời câu hỏi mà chậm rãi hỏi lại: "Hai vị, tai họa đã đến nơi, các ngươi có biết không?"
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa lập tức ngừng lại, sắc mặt biến đổi.
Hoắc Diễm đổi chỗ sang ghế dựa bên cạnh, Cố Đình xoay người ngồi xuống, ung dung nói: "Ta nghĩ hai vị hẳn là biết, nếu không thì sao lại mất tích?"
Hai người từ từ buông tay nhau, ánh mắt run rẩy.
Cố Đình ngồi ngay ngắn, nheo mắt, tung đòn cuối: "Đã bị hoàng tử nhắm vào, nào dễ dàng giữ được mạng?"
Hai kẻ kia sợ đến mức quỳ sụp xuống, run rẩy, chẳng dám mở miệng "ngươi" nữa, mà đổi sang kính cẩn: "Ngài... ngài là ai? Sao lại biết..."
Cố Đình hơi mỉm cười, nét mặt thâm sâu khó đoán: "Người cứu các ngươi."
Hai người nuốt nước bọt: "Cứu... cứu chúng ta?"
Cố Đình đưa tay chỉ sang một bên: "Vị này là Tiểu vương gia phủ Cô Tàng Vương, mau dập đầu."
Hai kẻ kia theo bản năng quỳ lạy: "Tiểu vương gia an ——"
Tiểu vương gia Mạnh Trinh lập tức ngồi thẳng, đầy khí thế quý nhân.
Cố Đình lại chỉ sang Hoắc Diễm: "Còn vị này, chính là Trấn Bắc Vương uy chấn Cửu Nguyên."
Cậu cho rằng như vậy đã đủ nghiêm trang, không ngờ chưa kịp nhắc, hai người kia lại không quỳ hành lễ mà sững ra, mắt trừng trừng: "Trấn Bắc Vương? Chính là cái tên Vương gia chơi lưu manh ngoài đường đó hả?"
Cố Đình: ......
Mạnh Trinh mắt tròn chớp chớp, giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu chậm rãi uống trà. Mạnh Sách thì hết sức tận chức bảo vệ, chẳng hiểu làm sao lại lấy ra hai khối bánh điểm tâm đặt lên bàn, giống như để bất cứ tình huống nào cũng có đồ ăn.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng như tờ.
Cố Đình trừng mắt dữ dội nhìn Hoắc Diễm —— xem ngươi gây nên cái thanh danh gì đây!
Hoắc Diễm chẳng hề xấu hổ, chỉ nhìn xuống hai người đang quỳ: "Cho nên, các ngươi căn bản chưa từng rời đi, vẫn luôn trốn trong thành."
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa nhìn nhau, vẻ mặt đều như nhau: Xong rồi, bị tóm!
Cố Đình muốn kéo sang chuyện chính, ngón tay gõ nhịp trên ghế, tạo không khí căng thẳng: "Chúng ta đã thành tâm, vậy hai vị thì sao? Có phải cũng nên hợp tác một chút?"
Ánh mắt hai người lóe lên, trong lòng nghĩ rốt cuộc là thành ý hay uy h**p, bọn họ còn chẳng hiểu sao mình rơi vào đây, nhưng có thể không nói sao? Dám không nói sao? Muốn sống, thì phải phối hợp. Hai người đùn đẩy nhau: "Ngươi nói trước."
"Ngươi trước."
"Ta còn chưa tỉnh rượu, mồm miệng không rõ, ngươi nói trước đi."
"Ta tay chân còn chưa hồi máu, thân thể run rẩy, nói không rõ, ngươi trước."
"Vừa nãy ngươi túm tóc ta thì sao không run?"
"Vừa nãy mắng ta thì sao mắng rõ thế?"
Thấy hai kẻ lại muốn động tay, Cố Đình đập bàn: "Đừng ồn! Chúng ta oẳn tù tì, ai thua thì nói trước!"
Cậu ngừng lại, nhìn về phía Mạnh Trinh: "Ngươi có ý gì không?"
"Hả?" Mạnh Trinh đưa ngón tay trắng nõn gõ xuống bàn: "Vậy gã đi."
Trúng ngay Tôn Hồng Triết.
Tôn Hồng Triết uất nghẹn thở dài, tự thấy số đen.
Cố Đình nâng chén trà: "Ngươi đừng thở dài. Mạng ngươi là cậu ta cứu đó, nếu không phải cậu ta kiên trì, chúng ta cũng không mang ngươi lên xe, đợi đến sáng mai, ngươi có khi đã chết cóng rồi. Nói đi, tại sao lại lén lút trốn đi? Rốt cuộc đã biết chuyện gì to lớn?"
Giấu kín sợ hãi đến giờ, nay lại bị đại nhân vật bắt được, Tôn Hồng Triết dù không muốn cũng phải nhận mệnh. Huống hồ chuyện này nếu còn có một tia cơ hội sống thì cũng chỉ có bên này.
Cân nhắc một hồi, Tôn Hồng Triết quyết định nói thật: "Ngũ thành Binh Mã Ty coi như địa bàn của nhị hoàng tử, y luôn đặc biệt để tâm. Hội Thượng Nguyên, Tết hoa đăng náo nhiệt, Ngũ thành Binh Mã Ty tuần tra nhiệm vụ cực trọng, nhị hoàng tử càng đích thân giám sát, dù không lập công, ít nhất không thể sơ suất. Đêm mười bốn tháng giêng chính là trọng yếu nhất, nhị hoàng tử không có khả năng rời đi. Cơm nước xong còn bảo người chuẩn bị chăn màn gối đệm, rõ ràng muốn ngủ lại, thế mà không hiểu sao, mọi thứ chuẩn bị xong, y lại đột nhiên rời đi."
"Đêm đó ta vừa khéo thay phiên, cảm thấy không ổn, kiếm cớ theo sau. Vốn tưởng chỉ là trốn tránh cho khỏe, nhị hoàng tử thường than chán phiền, ta làm sao dám quản, ai ngờ ngay sau đó nghe tin hoàng thượng bị ám sát... Dù ta không có mặt, giữ được cái mạng nhưng chỉ cần người khác tra ra sẽ biết ta thất trách. Ta khi nào thì lười biếng không tốt, lại đúng ngay lúc ấy, người ta hỏi thì giải thích thế nào cho rõ? Chẳng lẽ khai thẳng nhị hoàng tử ra?"
Nhớ lại, Tôn Hồng Triết lập tức run sợ, không dám nhiều lời.
Nhị hoàng tử lúc đó rốt cuộc có biết tin hoàng thượng vi hành ban đêm không? Nếu biết, sao không đi hộ giá? Nếu không biết, sao lại đột nhiên rời đi? Vạn nhất nhị hoàng tử cũng không vô tội...
Nghĩ thế nào thì bản thân cũng chết chắc, gã giờ chỉ hối hận, vô cùng hối hận. Vì sao lúc ấy lại ra ngoài đi tiểu, vì sao lại gặp nhị hoàng tử, vì sao lại tự cho là thông minh đi theo... Nếu khi tuần tra mà thấy hoàng thượng bị ám sát, liều mình hộ giá chết cũng là công lao, ít nhất gia tộc còn được thơm lây. Giờ thì trái lại, sống sót mà chẳng biết ngày nào chết, còn phải liên lụy đến người nhà!
Khó chịu nhất chính là, tất cả những lời này gã không dám nói với bất kỳ ai, chỉ có thể nghẹn trong bụng, một ngày lại một ngày, càng lúc càng dày vò.
Cố Đình nheo mắt: "Cho nên chuyện hoàng thượng bị ám sát, ngươi thật sự không biết gì hết?"
Tôn Hồng Triết vội vàng lắc đầu: "Không, không biết, ta thật sự không biết gì cả!"
Cố Đình hỏi tiếp: "Trong cung, chỗ thân thích kia không hỏi qua ngươi sao?"
Ánh mắt Tôn Hồng Triết tối sầm xuống, bọn họ ngay cả chuyện này cũng biết rồi.
"Hỏi rồi." Gã cúi đầu, giọng có chút khàn: "Ngay trong đêm đó đã hỏi, bên kia chỉ truyền ra một câu, tốt nhất nên tránh mặt đi để lắng dịu sóng gió, ngoài ra thì không nói thêm gì nữa."
Cố Đình: "Chỉ có vậy thôi?"
Tôn Hồng Triết gật đầu lia lịa: "Thật sự chỉ có vậy thôi!"
Cố Đình đặt chén trà lên bàn, quay sang người còn lại: "Còn ngươi?"
Tôn Hồng Triết đã nói thật, Bao Kinh Nghĩa cũng không dám che giấu. Không ai ngu hơn ai, đã đến mức này thì ai cũng hiểu phải nói thế nào. Gã ta chắp tay: "Tiểu nhân làm việc ở Hộ Bộ, phụ trách công văn thương vụ. Phía trên có quan chủ quản họ Đình. Vốn dĩ ca trực đêm hôm đó không đến lượt ta, nhưng vị chủ quản xin nghỉ, từ Tết đến giờ chưa thấy mặt. Ta nghĩ nhân cơ hội tạo ấn tượng tốt với cấp trên, lập tức xung phong trực thay, thật sự không làm gì khác, chỉ là khi đó ta nhìn thấy thái tử..."
Cố Đình hỏi: "Thấy thái tử thì có gì lạ đâu?"
Dù sao nhị hoàng tử vốn thân với Ngũ thành Binh Mã Ti, ai cũng biết thái tử lại có quan hệ sâu với Hộ Bộ. Hơn nữa đêm đó Kiến Bình đế bị ám sát, thái tử cũng là người đứng ra dọn dẹp hậu quả đầu tiên.
"Bình thường thì đúng là bình thường..." Bao Kinh Nghĩa bỗng siết chặt quai hàm, run rẩy, căng thẳng đến mức không nói nổi.
Hoắc Diễm ánh mắt trầm xuống: "Ngươi gặp thái tử là trước khi hoàng thượng bị ám sát, hay lúc ám sát đang xảy ra?"
Hoắc Diễm: "Trước bao lâu?"
Bao Kinh Nghĩa nuốt khan: "Không lâu lắm... Thái tử vừa mới rời khỏi Hộ Bộ, ở ngõ nhỏ đã có động tĩnh, có người hô lớn có thích khách. Nhưng thái tử cũng không xuất hiện, mãi đến khi hoàng thượng đã bị thương, tình thế đã khống chế xong, gã mới chậm rãi xuất hiện..."
Thời điểm thái tử xuất hiện trước sau đều quá kỳ lạ. Gã ta lo lắng y hệt Tôn Hồng Triết, sợ mình bị liên lụy.
"Đêm đó tuy có nhiều người trực trong công sở, nhưng cửa hông gần nhất lại chính là chỗ ta. Khi ấy ta gấp quá, đi ngang gặp thái tử còn cúi chào gã một cái... Chuyện nhỏ này chắc chắn không ai để ý, nhưng lỡ có người điều tra, ta chắc chắn bị nghi ngờ..."
Mạnh Trinh ở bên vừa ăn xong miếng điểm tâm, vừa vỗ tay, sau đó ghé tai người "hộ vệ" của mình thì thào: "Vậy tức là thái tử với nhị hoàng tử đều rất khả nghi đúng không?"
Mạnh Sách xoa đầu đệ đệ, chỉnh áo choàng, đội mũ cho cậu ta: "Đêm lạnh, em có thấy lạnh không?"
Mạnh Trinh nắm nắm hai cái tai nhỏ trên mũ choàng: "Cũng ổn, em không lạnh lắm."
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa vốn dĩ đã ghét nhau, nghe xong càng nhìn nhau chướng mắt. Tôn Hồng Triết chỉ thẳng mặt Bao Kinh Nghĩa: "Được lắm, ta đã biết là thái tử làm! Người chúng ta không biết thì thôi, nhưng Hộ Bộ chẳng phải chính là cái kho tiền riêng của thái tử sao? Các ngươi hùa với gã kiếm chác, để gã tiêu xài xa hoa! Nhị hoàng tử của chúng ta thì vô tội, căn bản chẳng liên quan gì, ta chạy cái gì chứ! Ta không nên chạy, ta phải đứng ra làm nhân chứng, chứng minh ngươi và thái tử cấu kết làm chuyện xấu!"
Bên kia, Bao Kinh Nghĩa lập tức túm tóc Tôn Hồng Triết: "Con mẹ ngươi! Rõ ràng là nhị hoàng tử các ngươi làm, còn dám vu oan cho người khác? Nhị hoàng tử vươn tay vào Ngũ thành Binh Mã Ti là để làm gì? Không phải là để nắm binh quyền, tiện cho việc đêm hôm hành sự sao? Ngõ nhỏ, canh giờ ấy, ai dễ dàng ra tay nhất nếu không phải nhị hoàng tử nhà ngươi! Còn muốn lật ngược hãm hại, ta bây giờ sẽ dắt ngươi đến quan phủ, vạch mặt ngươi và chủ tử của ngươi ngay tại chỗ!"
Mạnh Trinh chống cằm thở dài: "Nhưng hai ngươi đi chung, chẳng phải cùng nhau lộ hết sao? Nếu chuyện này thái tử và nhị hoàng tử đều dính dáng thì tính sao đây?"
Cả Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa lập tức xụi lơ.
Đúng rồi... tự mình đưa đầu vào lưới, rốt cục có khi còn bị tru di cửu tộc!
Triều chính đại sự, hạng người nhỏ bé như bọn họ nào dám nghĩ nhiều, nhưng nhìn vào chuyện tranh giành gia sản trong dân gian, chẳng phải cũng y hệt sao? Việc này nếu họ không nhắc ra, hai vị hoàng tử còn chưa có chứng cứ cụ thể, nhiều lắm là âm thầm đấu đá. Nhưng nếu bọn họ khơi ra thì hai hoàng tử lập tức có điểm nghi ngờ, chắc chắn sẽ lao vào công kích lẫn nhau, kẻ chết người thương đầy rẫy. Chưa kịp có kết án, thì bọn họ đã bị bịt miệng trước rồi.
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa nhìn nhau, bất chợt sinh ra chút đồng cảm.
Hai kẻ cùng ôm đầu khóc rống.
"Huynh đệ à, chúng ta khổ quá!"
"Kiếp sau hãy làm người đàng hoàng, đừng đi tè lung tung nữa!"
Mạnh Trinh giật mình, há miệng nhỏ, nghĩ thầm: Hai tên này có bệnh hả? Lúc thì khóc, lúc thì cười, khi thì chửi, khi thì ôm nhau, thật đáng sợ!
Mạnh Sách mắt nheo lạnh lại, nhấc chân đạp cả hai lăn ra: "Thành thật một chút!"
"Ừ ừ, đúng đúng."
"Ồn ào quá sẽ kéo người đến mất..."
Hai người cảnh giác nhìn quanh, nhưng càng nghĩ càng tủi, ngay cả khóc cũng không dám khóc to.
"Các ngươi khẩn trương cái gì?" Cố Đình nhìn cả hai, khẽ cười: "Có Vương gia ở đây, chẳng lẽ để người vô tội như các ngươi chết oan sao?"
Đúng vậy, còn có Trấn Bắc Vương! Lần này việc tra án là Vương gia đứng mũi chịu sào, chẳng liên quan gì đến thái tử hay nhị hoàng tử! Biết đâu còn có đường sống?
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa nhìn Hoắc Diễm, ánh mắt rực cháy hy vọng.
Cố Đình đặt chén trà xuống, đứng dậy, hai tay đặt trước bụng, lông mày khóe mắt tràn đầy tự tin: "Ta có cách, bảo đảm các ngươi không chết!"
Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy vị công tử trước mặt như có ánh sáng trong mắt, dù đêm tối dày đặc cũng không che nổi. Cậu cao quý, tao nhã, tuấn tú, lời hắn nói ra dường như chuyện gì cũng thành!
"Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chứ?"
Vị công tử tuấn tú, cao quý chịu hạ mình cứu giúp, Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa gần như theo bản năng gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Nghe lời! Chúng ta nhất định ngoan ngoãn, công tử bảo đánh hướng nào ta đánh hướng đó, công tử không nói gì ta cũng không nhúc nhích!"
Hai người ngồi sát vào nhau, không còn cảnh cãi vã cấu xé nữa, ngoan ngoãn như cừu non, chỉ thiếu nước nắm tay nhau.
Cố Đình đứng lên, liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn. Bốn người rời sang phòng khác, đóng cửa lại bàn bạc.
Ánh nến lay động, hắt bóng mờ lên tường, đêm dài lặng lẽ, gió rít khe khẽ, như thể trong bóng tối đang âm thầm dậy sóng.
Hoắc Diễm khoanh tay, giọng trầm tĩnh: "Cả hai hoàng tử đều có điểm đáng ngờ."
Mạnh Sách lạnh giọng: "Chỉ có Vưu quý phi là sạch sẽ."
Cố Đình nheo mắt: "Hoàng thượng nhìn qua thì vô tội nhất."
Mỗi người một câu, tuy trọng điểm khác nhau nhưng cơ hồ đã tổng kết xong tình hình hiện tại.
Mạnh Trinh nghe xong hết, xòe bàn tay nhỏ, chớp mắt: "Giống như ai cũng rất rành rẽ, bình tĩnh như không có gì vậy."
"Lời này nói rất đúng!" Cố Đình búng tay một cái: "Tết Thượng Nguyên vừa buông xuống, đêm tối đã xảy ra chuyện, thứ vương mưu sát hoàng thượng, chuyện này từ đầu đến cuối nhìn thì đáng sợ, rất kiêu ngạo nhưng thực ra chỉ là trò náo loạn nhỏ, ai cũng biết không thể thật sự xảy ra đại sự, cho nên mới làm ngơ, cũng không sốt ruột."
Mạnh Trinh sốt ruột: "Nhưng hoàng thượng đã cho chúng ta kỳ hạn mà!"
"Bề ngoài thì gấp, nhưng chưa chắc đã thật sự gấp." Mạnh Sách xoa đầu cậu ta: "Em còn nhớ mấy năm trước ta gặp thích khách, trong phủ lúc ấy xử lý thế nào không?"
Mạnh Trinh nghiêm túc nhớ lại: "Trong ngoài canh giữ nghiêm ngặt, Vương phủ phòng vệ càng thêm chặt chẽ, trên đường tuần tra kỹ càng tỉ mỉ, dân chúng đều phối hợp quan phủ kiểm tra, ngay cả khách lạ cũng không dám ở lại...." Nghĩ nhanh, mắt sáng lên: "Cho nên, nếu trong cung thực sự lo, trên đường phố sao có thể thả lỏng như vậy, ai cũng bình yên vô sự! Đặt ra kỳ hạn kia, là để làm khó chúng ta!"
Cố Đình đưa ngón tay cái với Mạnh Trinh: "Thông minh!"
Mạnh Trinh ngượng ngùng cúi đầu: "Cũng... cũng thường thôi."
Cố Đình uống một ngụm trà: "Cục diện nhìn thì đơn giản, nhưng không tránh khỏi sẽ có người không nhịn được muốn lợi dụng."
Mạnh Trinh chớp mắt: "Là thái tử và nhị hoàng tử sao?"
"Mượn thang leo cao, mượn lừa xuống núi, mượn lực để đánh lực, tốt nhất là khiến đối phương mất mạng, nếu không chết thì cũng phải để đối phương dính đầy bẩn thỉu. Lại có thể nhân tiện khuấy nước đục, làm khó chúng ta, khiến công việc của chúng ta khó hơn." Cố Đình khẽ gõ ngón tay lên miệng chén trà, liếc nhìn Hoắc Diễm, nửa cười nửa không: "Xem ra Vương gia bị coi thường rồi."
Thái tử và nhị hoàng tử đều đã tìm đến Hoắc Diễm, tỏ ra "thân thiện" cung cấp tin tức, muốn xem hắn chọn tin ai. Mà bất kể hắn tin ai hay không tin ai, cuối cùng đều sẽ thành kẻ ngốc —— bởi vì chuyện này vốn không phải là thật sự có kẻ mưu sát hoàng thượng!
Nếu danh tiếng lẫy lừng của Trấn Bắc Vương mà bị người coi thành kẻ ngốc thì ván cờ sau này còn hỏi gì nữa?
Hoắc Diễm ngẩng mắt, nhạt giọng cười: "Xin lỗi, chỉ sợ sẽ khiến hai vị hoàng tử thất vọng rồi."
Cố Đình hắng giọng, hơi khom người, nghiêm túc nói: "Trong cung đều là kẻ tinh ranh, mỗi người có tâm tư, mỗi người có mục đích, ai cũng có việc muốn làm. Lần này chúng ta hành sự, then chốt là phải nhìn thấu suy nghĩ của từng phe rồi chu toàn trong đó, tìm được điểm tựa, để giải quyết gọn gàng."
Trong mắt Mạnh Sách lóe lên ánh sáng: "Quan trọng nhất không phải là chân tướng của vụ ám sát ——"
Hoắc Diễm hừ lạnh: "Mà là hoàng thượng muốn một loại chân tướng như thế nào."
Lão muốn ván cờ này đi đến kết quả nào.
Mạnh Trinh hơi ngốc: "Vậy tức là hoàng thượng... cũng biết lần ám sát này? Vậy lão muốn kết quả gì?"
Mạnh Sách xoa đầu cậu ta: "Thái tử và nhị hoàng tử tranh đấu, hoàng thượng có ngăn không?"
Nghĩ lại lần tiến cung bái kiến hôm đó, Mạnh Trinh lắc đầu: "Không có."
Mạnh Sách: "Vưu quý phi có tâm tư riêng, hoàng thượng không nhận ra sao?"
Mạnh Trinh chắc chắn gật đầu: "Chắc chắn đã nhận ra!"
Đến cậu ta còn thấy được, huống chi là hoàng thượng!
Mạnh Sách: "Cho nên em xem, hai vị hoàng tử tranh đấu, hoàng thượng dung túng. Biết Vưu quý phi không ổn, lão vẫn giữ lại..."
Cậu ta chống cằm, buồn bã vô cùng.
"Chưa chắc là không phá được." Cố Đình híp mắt: "Nếu đã muốn làm khó chúng ta, thì dù còn mấy ngày nữa, bọn họ cũng sẽ không để chúng ta yên tâm tra án. Nhất định còn bày thêm trò khác, chẳng hạn như chuyện tiểu công tử của hầu phủ Nghi Xương ——"
Ánh mắt sắc bén của cậu dừng lại trên người Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm gật đầu: "Người này không liên quan nhị hoàng tử, chỉ có thể là thủ đoạn của thái tử và Vưu quý phi. Bản thân gã không có phản ứng gì đặc biệt, có thể chính gã cũng không biết, chỉ bị ép buộc đưa ra làm dao chém người."
Cố Đình: "Nhưng Du Tinh Lan vừa gặp đã nhìn trúng ngươi, chuyện đó không giả."
Hoắc Diễm ánh mắt kiên định: "Đủ để thấy thái tử và Vưu quý phi tâm cơ thâm sâu. Khi chọn người, bọn họ đã biết con dao này sẽ hấp dẫn loại người nào."
Mạnh Trinh ngẩn ra: "Khoan đã, ý các ngươi là, các ngươi trên đường vào kinh gặp Du Tinh Lan, là thái tử hoặc Vưu quý phi cố ý an bài?"
"Không chỉ Du Tinh Lan." Cố Đình nhắc nhở: "Còn cả người ngươi gặp trên đường kia, một đại ca ôn nhu lương thiện, thích giúp người, cũng có thể là do bọn họ sắp đặt."
Mạnh Trinh: ......
Mạnh Sách vỗ vỗ vai đệ đệ đang ỉu xìu: "Không sao, chuyện đã qua." Rồi nhìn Hoắc Diễm và Cố Đình: "Thái tử và Vưu quý phi tâm cơ nặng, nếu hai người kia là do họ sắp đặt thì tên thổ phỉ áo quần rách rưới kia có lẽ cũng vậy."
Nghĩ đến thủ đoạn thăm dò xảo quyệt trong kinh thành, không dùng đao kiếm, mà còn đáng ghét hơn đao kiếm.
Cố Đình trầm ngâm: "Ngũ thành Binh Mã Ty là địa bàn của nhị hoàng tử, liệu y có nắm chút binh quyền, mưu toan vụ ám sát này không?"
Tất cả bọn họ khi vào kinh đều gặp phải ám sát, có khi nào đó chính là nhị hoàng tử thử dò xét?
Mạnh Trinh: "Vì cái gì!"
Cố Đình: "Vì để xác nhận chúng ta rốt cuộc có thật sự có bản lĩnh hay không, bản lĩnh đến mức nào, có hợp tác được hay không."
Hoắc Diễm tổng kết: "Xem ra chỉ có Vưu quý phi là thật sự muốn giết chúng ta thôi."
Nhưng cuối cùng, vẫn phải xem ý tứ của Kiến Bình đế.
Ván cờ lần này của Kiến Bình đế thực sự không đơn giản, khó mà phân định, nhìn qua thì như chẳng làm gì, nhưng lẽ nào lão thật sự không biết gì sao?
Không thể nào.
Chỉ e còn có rất nhiều kẻ mới đến, người đứng ngoài cuộc, chỉ chờ xem màn long tranh hổ đấu.
Vưu quý phi theo vua nhiều năm, không thể nào là kẻ ngốc, ngày hôm đó ở trước điện xúc động hứa bừa cũng chỉ là giả vờ, bà ta chỉ là thuận theo ý của Kiến Bình đế, làm cho lão thấy cái lão muốn thấy. Mấy ngày nay không thể ra tay với bọn họ, vậy thì kéo dài, không giết được cũng phải làm cho bọn họ khó chịu, tiện thể quan sát chỗ yếu. Như vậy, chỉ cần sau này có cơ hội, một đòn quyết định chắc chắn sẽ lấy mạng.
Bốn người ngồi quanh bàn, phân tích tới lui một hồi, coi như đã nắm rõ tình hình trước mắt, nhưng kế tiếp đối phương sẽ ra chiêu gì thì vẫn không thể đoán trước.
Cố Đình nhìn sang Hoắc Diễm, nghiêm túc nhắc nhở: "Dù thế nào thì trong bốn chúng ta, ngươi là người xông ra trước, cũng là kẻ bị người ta cắn. Tiếp theo phải hết sức cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị tính kế. Ta chưa chắc lần nào cũng có thể đúng lúc xuất hiện giúp ngươi thoát hiểm, mà người khác cũng chưa chắc lúc nào cũng chỉ dùng mấy chiêu gãi ngứa như vậy. Khi thời cơ đến, chắc chắn sẽ tung chiêu lớn."
Hoắc Diễm gật đầu: "Ta biết, ngươi yên tâm."
Có câu, có ngàn ngày làm giặc nhưng không có ngàn ngày phòng giặc. Không thể cứ để người ta muốn làm gì thì làm, lẽ nào người ta làm được còn bọn họ thì không?
Ánh mắt Cố Đình xoay chuyển, cúi người sát vào bàn, thấp giọng nói: "Ta có một ý tưởng......"
Ba người kia cũng đồng loạt ghé lại gần bàn: "Nói đi!"
Ánh lửa lay động, bốn đôi mắt hoặc là trong sáng, hoặc là sắc bén, cùng ánh lên tia sáng. Dù là nơi núi rừng hay kinh thành, hay ở chốn cô quạnh, ánh sáng trong mắt bọn họ vẫn luôn soi sáng con đường dưới chân, hơn nữa ngày càng sáng hơn.
Người này một câu, người kia một lời, ngươi có ý tưởng, ta có bổ sung. Rất nhanh, kế hoạch đã đầy đủ, tiếp theo phải làm thế nào, nên ra tay chỗ nào, trong lòng mỗi người đều đã rõ.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi, chỉ cần chờ thời gian đẩy dần về phía trước. Nào ngờ ngày hôm sau, đối phương đã tung ra chiêu lớn, một cái vạc nặng nề bất ngờ đập xuống đầu Hoắc Diễm.
Du Tinh Lan nói gã bị người ta ngủ, mà kẻ ngủ với gã chính là Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm!
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa!
Đây chẳng phải đúng là hai người bọn họ đang tìm sao? Đúng là đi mòn giày sắt chẳng thấy, đến khi không ngờ lại dễ dàng có được... Bốn người Cố Đình nhìn nhau, ánh mắt trao đổi "đúng rồi", bất ngờ nhặt được lợi lộc, lập tức đưa bọn họ tới một gian trà lâu.
Phản ứng của Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa so với bọn họ còn dữ dội hơn, kẻ thù gặp mặt đỏ mắt, ý thức vừa mới tỉnh táo lại, nhận ra đối phương thì lập tức ra tay túm đánh, trong miệng còn hùng hổ: "A, thằng nhãi, gan to nhỉ, dám bắt lão tử? Tin không, lão tử lập tức gọi người đến xử ngươi!"
"Phì! Thấy lão tử còn không chạy, lại còn dám ra tay, sốt ruột muốn chết à? Nhà ngươi có nhiều tiền vàng mã quá nên muốn đốt chơi à? Muốn dâng mạng hôm nay luôn hả?"
Một người thì uống quá nhiều, tỉnh nhưng lưỡi vẫn cà lăm, nói năng không rõ; một người thì bị bọn côn đồ coi như heo mỡ trói suốt, máu trên người chưa thông, đi đứng loạng choạng, thế mà còn đòi đánh nhau, cứ tưởng thiên địa biến sắc vì mình, thật ra chẳng khác nào gà chọi, lại còn đánh chậm chạp.
Căn bản chẳng cần Hoắc Diễm hay Mạnh Sách phải bộc lộ sát khí gì, Cố Đình tự mình đã tách hai người ra: "Dừng! Đừng ồn nữa!"
Hai gã đang hăng máu đánh nhau, bị cắt ngang thì cực kỳ không vui, đồng loạt trừng mắt: "Ngươi là ai?"
Cố Đình thấy hai người ý thức còn coi như rõ ràng, hất tay áo, một tay đặt sau lưng, cằm nhấc cao, không trả lời câu hỏi mà chậm rãi hỏi lại: "Hai vị, tai họa đã đến nơi, các ngươi có biết không?"
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa lập tức ngừng lại, sắc mặt biến đổi.
Hoắc Diễm đổi chỗ sang ghế dựa bên cạnh, Cố Đình xoay người ngồi xuống, ung dung nói: "Ta nghĩ hai vị hẳn là biết, nếu không thì sao lại mất tích?"
Hai người từ từ buông tay nhau, ánh mắt run rẩy.
Cố Đình ngồi ngay ngắn, nheo mắt, tung đòn cuối: "Đã bị hoàng tử nhắm vào, nào dễ dàng giữ được mạng?"
Hai kẻ kia sợ đến mức quỳ sụp xuống, run rẩy, chẳng dám mở miệng "ngươi" nữa, mà đổi sang kính cẩn: "Ngài... ngài là ai? Sao lại biết..."
Cố Đình hơi mỉm cười, nét mặt thâm sâu khó đoán: "Người cứu các ngươi."
Hai người nuốt nước bọt: "Cứu... cứu chúng ta?"
Cố Đình đưa tay chỉ sang một bên: "Vị này là Tiểu vương gia phủ Cô Tàng Vương, mau dập đầu."
Hai kẻ kia theo bản năng quỳ lạy: "Tiểu vương gia an ——"
Tiểu vương gia Mạnh Trinh lập tức ngồi thẳng, đầy khí thế quý nhân.
Cố Đình lại chỉ sang Hoắc Diễm: "Còn vị này, chính là Trấn Bắc Vương uy chấn Cửu Nguyên."
Cậu cho rằng như vậy đã đủ nghiêm trang, không ngờ chưa kịp nhắc, hai người kia lại không quỳ hành lễ mà sững ra, mắt trừng trừng: "Trấn Bắc Vương? Chính là cái tên Vương gia chơi lưu manh ngoài đường đó hả?"
Cố Đình: ......
Mạnh Trinh mắt tròn chớp chớp, giả vờ như không nghe thấy, cúi đầu chậm rãi uống trà. Mạnh Sách thì hết sức tận chức bảo vệ, chẳng hiểu làm sao lại lấy ra hai khối bánh điểm tâm đặt lên bàn, giống như để bất cứ tình huống nào cũng có đồ ăn.
Căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, tĩnh lặng như tờ.
Cố Đình trừng mắt dữ dội nhìn Hoắc Diễm —— xem ngươi gây nên cái thanh danh gì đây!
Hoắc Diễm chẳng hề xấu hổ, chỉ nhìn xuống hai người đang quỳ: "Cho nên, các ngươi căn bản chưa từng rời đi, vẫn luôn trốn trong thành."
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa nhìn nhau, vẻ mặt đều như nhau: Xong rồi, bị tóm!
Cố Đình muốn kéo sang chuyện chính, ngón tay gõ nhịp trên ghế, tạo không khí căng thẳng: "Chúng ta đã thành tâm, vậy hai vị thì sao? Có phải cũng nên hợp tác một chút?"
Ánh mắt hai người lóe lên, trong lòng nghĩ rốt cuộc là thành ý hay uy h**p, bọn họ còn chẳng hiểu sao mình rơi vào đây, nhưng có thể không nói sao? Dám không nói sao? Muốn sống, thì phải phối hợp. Hai người đùn đẩy nhau: "Ngươi nói trước."
"Ngươi trước."
"Ta còn chưa tỉnh rượu, mồm miệng không rõ, ngươi nói trước đi."
"Ta tay chân còn chưa hồi máu, thân thể run rẩy, nói không rõ, ngươi trước."
"Vừa nãy ngươi túm tóc ta thì sao không run?"
"Vừa nãy mắng ta thì sao mắng rõ thế?"
Thấy hai kẻ lại muốn động tay, Cố Đình đập bàn: "Đừng ồn! Chúng ta oẳn tù tì, ai thua thì nói trước!"
Cậu ngừng lại, nhìn về phía Mạnh Trinh: "Ngươi có ý gì không?"
"Hả?" Mạnh Trinh đưa ngón tay trắng nõn gõ xuống bàn: "Vậy gã đi."
Trúng ngay Tôn Hồng Triết.
Tôn Hồng Triết uất nghẹn thở dài, tự thấy số đen.
Cố Đình nâng chén trà: "Ngươi đừng thở dài. Mạng ngươi là cậu ta cứu đó, nếu không phải cậu ta kiên trì, chúng ta cũng không mang ngươi lên xe, đợi đến sáng mai, ngươi có khi đã chết cóng rồi. Nói đi, tại sao lại lén lút trốn đi? Rốt cuộc đã biết chuyện gì to lớn?"
Giấu kín sợ hãi đến giờ, nay lại bị đại nhân vật bắt được, Tôn Hồng Triết dù không muốn cũng phải nhận mệnh. Huống hồ chuyện này nếu còn có một tia cơ hội sống thì cũng chỉ có bên này.
Cân nhắc một hồi, Tôn Hồng Triết quyết định nói thật: "Ngũ thành Binh Mã Ty coi như địa bàn của nhị hoàng tử, y luôn đặc biệt để tâm. Hội Thượng Nguyên, Tết hoa đăng náo nhiệt, Ngũ thành Binh Mã Ty tuần tra nhiệm vụ cực trọng, nhị hoàng tử càng đích thân giám sát, dù không lập công, ít nhất không thể sơ suất. Đêm mười bốn tháng giêng chính là trọng yếu nhất, nhị hoàng tử không có khả năng rời đi. Cơm nước xong còn bảo người chuẩn bị chăn màn gối đệm, rõ ràng muốn ngủ lại, thế mà không hiểu sao, mọi thứ chuẩn bị xong, y lại đột nhiên rời đi."
"Đêm đó ta vừa khéo thay phiên, cảm thấy không ổn, kiếm cớ theo sau. Vốn tưởng chỉ là trốn tránh cho khỏe, nhị hoàng tử thường than chán phiền, ta làm sao dám quản, ai ngờ ngay sau đó nghe tin hoàng thượng bị ám sát... Dù ta không có mặt, giữ được cái mạng nhưng chỉ cần người khác tra ra sẽ biết ta thất trách. Ta khi nào thì lười biếng không tốt, lại đúng ngay lúc ấy, người ta hỏi thì giải thích thế nào cho rõ? Chẳng lẽ khai thẳng nhị hoàng tử ra?"
Nhớ lại, Tôn Hồng Triết lập tức run sợ, không dám nhiều lời.
Nhị hoàng tử lúc đó rốt cuộc có biết tin hoàng thượng vi hành ban đêm không? Nếu biết, sao không đi hộ giá? Nếu không biết, sao lại đột nhiên rời đi? Vạn nhất nhị hoàng tử cũng không vô tội...
Nghĩ thế nào thì bản thân cũng chết chắc, gã giờ chỉ hối hận, vô cùng hối hận. Vì sao lúc ấy lại ra ngoài đi tiểu, vì sao lại gặp nhị hoàng tử, vì sao lại tự cho là thông minh đi theo... Nếu khi tuần tra mà thấy hoàng thượng bị ám sát, liều mình hộ giá chết cũng là công lao, ít nhất gia tộc còn được thơm lây. Giờ thì trái lại, sống sót mà chẳng biết ngày nào chết, còn phải liên lụy đến người nhà!
Khó chịu nhất chính là, tất cả những lời này gã không dám nói với bất kỳ ai, chỉ có thể nghẹn trong bụng, một ngày lại một ngày, càng lúc càng dày vò.
Cố Đình nheo mắt: "Cho nên chuyện hoàng thượng bị ám sát, ngươi thật sự không biết gì hết?"
Tôn Hồng Triết vội vàng lắc đầu: "Không, không biết, ta thật sự không biết gì cả!"
Cố Đình hỏi tiếp: "Trong cung, chỗ thân thích kia không hỏi qua ngươi sao?"
Ánh mắt Tôn Hồng Triết tối sầm xuống, bọn họ ngay cả chuyện này cũng biết rồi.
"Hỏi rồi." Gã cúi đầu, giọng có chút khàn: "Ngay trong đêm đó đã hỏi, bên kia chỉ truyền ra một câu, tốt nhất nên tránh mặt đi để lắng dịu sóng gió, ngoài ra thì không nói thêm gì nữa."
Cố Đình: "Chỉ có vậy thôi?"
Tôn Hồng Triết gật đầu lia lịa: "Thật sự chỉ có vậy thôi!"
Cố Đình đặt chén trà lên bàn, quay sang người còn lại: "Còn ngươi?"
Tôn Hồng Triết đã nói thật, Bao Kinh Nghĩa cũng không dám che giấu. Không ai ngu hơn ai, đã đến mức này thì ai cũng hiểu phải nói thế nào. Gã ta chắp tay: "Tiểu nhân làm việc ở Hộ Bộ, phụ trách công văn thương vụ. Phía trên có quan chủ quản họ Đình. Vốn dĩ ca trực đêm hôm đó không đến lượt ta, nhưng vị chủ quản xin nghỉ, từ Tết đến giờ chưa thấy mặt. Ta nghĩ nhân cơ hội tạo ấn tượng tốt với cấp trên, lập tức xung phong trực thay, thật sự không làm gì khác, chỉ là khi đó ta nhìn thấy thái tử..."
Cố Đình hỏi: "Thấy thái tử thì có gì lạ đâu?"
Dù sao nhị hoàng tử vốn thân với Ngũ thành Binh Mã Ti, ai cũng biết thái tử lại có quan hệ sâu với Hộ Bộ. Hơn nữa đêm đó Kiến Bình đế bị ám sát, thái tử cũng là người đứng ra dọn dẹp hậu quả đầu tiên.
"Bình thường thì đúng là bình thường..." Bao Kinh Nghĩa bỗng siết chặt quai hàm, run rẩy, căng thẳng đến mức không nói nổi.
Hoắc Diễm ánh mắt trầm xuống: "Ngươi gặp thái tử là trước khi hoàng thượng bị ám sát, hay lúc ám sát đang xảy ra?"
Hoắc Diễm: "Trước bao lâu?"
Bao Kinh Nghĩa nuốt khan: "Không lâu lắm... Thái tử vừa mới rời khỏi Hộ Bộ, ở ngõ nhỏ đã có động tĩnh, có người hô lớn có thích khách. Nhưng thái tử cũng không xuất hiện, mãi đến khi hoàng thượng đã bị thương, tình thế đã khống chế xong, gã mới chậm rãi xuất hiện..."
Thời điểm thái tử xuất hiện trước sau đều quá kỳ lạ. Gã ta lo lắng y hệt Tôn Hồng Triết, sợ mình bị liên lụy.
"Đêm đó tuy có nhiều người trực trong công sở, nhưng cửa hông gần nhất lại chính là chỗ ta. Khi ấy ta gấp quá, đi ngang gặp thái tử còn cúi chào gã một cái... Chuyện nhỏ này chắc chắn không ai để ý, nhưng lỡ có người điều tra, ta chắc chắn bị nghi ngờ..."
Mạnh Trinh ở bên vừa ăn xong miếng điểm tâm, vừa vỗ tay, sau đó ghé tai người "hộ vệ" của mình thì thào: "Vậy tức là thái tử với nhị hoàng tử đều rất khả nghi đúng không?"
Mạnh Sách xoa đầu đệ đệ, chỉnh áo choàng, đội mũ cho cậu ta: "Đêm lạnh, em có thấy lạnh không?"
Mạnh Trinh nắm nắm hai cái tai nhỏ trên mũ choàng: "Cũng ổn, em không lạnh lắm."
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa vốn dĩ đã ghét nhau, nghe xong càng nhìn nhau chướng mắt. Tôn Hồng Triết chỉ thẳng mặt Bao Kinh Nghĩa: "Được lắm, ta đã biết là thái tử làm! Người chúng ta không biết thì thôi, nhưng Hộ Bộ chẳng phải chính là cái kho tiền riêng của thái tử sao? Các ngươi hùa với gã kiếm chác, để gã tiêu xài xa hoa! Nhị hoàng tử của chúng ta thì vô tội, căn bản chẳng liên quan gì, ta chạy cái gì chứ! Ta không nên chạy, ta phải đứng ra làm nhân chứng, chứng minh ngươi và thái tử cấu kết làm chuyện xấu!"
Bên kia, Bao Kinh Nghĩa lập tức túm tóc Tôn Hồng Triết: "Con mẹ ngươi! Rõ ràng là nhị hoàng tử các ngươi làm, còn dám vu oan cho người khác? Nhị hoàng tử vươn tay vào Ngũ thành Binh Mã Ti là để làm gì? Không phải là để nắm binh quyền, tiện cho việc đêm hôm hành sự sao? Ngõ nhỏ, canh giờ ấy, ai dễ dàng ra tay nhất nếu không phải nhị hoàng tử nhà ngươi! Còn muốn lật ngược hãm hại, ta bây giờ sẽ dắt ngươi đến quan phủ, vạch mặt ngươi và chủ tử của ngươi ngay tại chỗ!"
Mạnh Trinh chống cằm thở dài: "Nhưng hai ngươi đi chung, chẳng phải cùng nhau lộ hết sao? Nếu chuyện này thái tử và nhị hoàng tử đều dính dáng thì tính sao đây?"
Cả Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa lập tức xụi lơ.
Đúng rồi... tự mình đưa đầu vào lưới, rốt cục có khi còn bị tru di cửu tộc!
Triều chính đại sự, hạng người nhỏ bé như bọn họ nào dám nghĩ nhiều, nhưng nhìn vào chuyện tranh giành gia sản trong dân gian, chẳng phải cũng y hệt sao? Việc này nếu họ không nhắc ra, hai vị hoàng tử còn chưa có chứng cứ cụ thể, nhiều lắm là âm thầm đấu đá. Nhưng nếu bọn họ khơi ra thì hai hoàng tử lập tức có điểm nghi ngờ, chắc chắn sẽ lao vào công kích lẫn nhau, kẻ chết người thương đầy rẫy. Chưa kịp có kết án, thì bọn họ đã bị bịt miệng trước rồi.
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa nhìn nhau, bất chợt sinh ra chút đồng cảm.
Hai kẻ cùng ôm đầu khóc rống.
"Huynh đệ à, chúng ta khổ quá!"
"Kiếp sau hãy làm người đàng hoàng, đừng đi tè lung tung nữa!"
Mạnh Trinh giật mình, há miệng nhỏ, nghĩ thầm: Hai tên này có bệnh hả? Lúc thì khóc, lúc thì cười, khi thì chửi, khi thì ôm nhau, thật đáng sợ!
Mạnh Sách mắt nheo lạnh lại, nhấc chân đạp cả hai lăn ra: "Thành thật một chút!"
"Ừ ừ, đúng đúng."
"Ồn ào quá sẽ kéo người đến mất..."
Hai người cảnh giác nhìn quanh, nhưng càng nghĩ càng tủi, ngay cả khóc cũng không dám khóc to.
"Các ngươi khẩn trương cái gì?" Cố Đình nhìn cả hai, khẽ cười: "Có Vương gia ở đây, chẳng lẽ để người vô tội như các ngươi chết oan sao?"
Đúng vậy, còn có Trấn Bắc Vương! Lần này việc tra án là Vương gia đứng mũi chịu sào, chẳng liên quan gì đến thái tử hay nhị hoàng tử! Biết đâu còn có đường sống?
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa nhìn Hoắc Diễm, ánh mắt rực cháy hy vọng.
Cố Đình đặt chén trà xuống, đứng dậy, hai tay đặt trước bụng, lông mày khóe mắt tràn đầy tự tin: "Ta có cách, bảo đảm các ngươi không chết!"
Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy vị công tử trước mặt như có ánh sáng trong mắt, dù đêm tối dày đặc cũng không che nổi. Cậu cao quý, tao nhã, tuấn tú, lời hắn nói ra dường như chuyện gì cũng thành!
"Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chứ?"
Vị công tử tuấn tú, cao quý chịu hạ mình cứu giúp, Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa gần như theo bản năng gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Nghe lời! Chúng ta nhất định ngoan ngoãn, công tử bảo đánh hướng nào ta đánh hướng đó, công tử không nói gì ta cũng không nhúc nhích!"
Hai người ngồi sát vào nhau, không còn cảnh cãi vã cấu xé nữa, ngoan ngoãn như cừu non, chỉ thiếu nước nắm tay nhau.
Cố Đình đứng lên, liếc mắt ra hiệu cho đồng bọn. Bốn người rời sang phòng khác, đóng cửa lại bàn bạc.
Ánh nến lay động, hắt bóng mờ lên tường, đêm dài lặng lẽ, gió rít khe khẽ, như thể trong bóng tối đang âm thầm dậy sóng.
Hoắc Diễm khoanh tay, giọng trầm tĩnh: "Cả hai hoàng tử đều có điểm đáng ngờ."
Mạnh Sách lạnh giọng: "Chỉ có Vưu quý phi là sạch sẽ."
Cố Đình nheo mắt: "Hoàng thượng nhìn qua thì vô tội nhất."
Mỗi người một câu, tuy trọng điểm khác nhau nhưng cơ hồ đã tổng kết xong tình hình hiện tại.
Mạnh Trinh nghe xong hết, xòe bàn tay nhỏ, chớp mắt: "Giống như ai cũng rất rành rẽ, bình tĩnh như không có gì vậy."
"Lời này nói rất đúng!" Cố Đình búng tay một cái: "Tết Thượng Nguyên vừa buông xuống, đêm tối đã xảy ra chuyện, thứ vương mưu sát hoàng thượng, chuyện này từ đầu đến cuối nhìn thì đáng sợ, rất kiêu ngạo nhưng thực ra chỉ là trò náo loạn nhỏ, ai cũng biết không thể thật sự xảy ra đại sự, cho nên mới làm ngơ, cũng không sốt ruột."
Mạnh Trinh sốt ruột: "Nhưng hoàng thượng đã cho chúng ta kỳ hạn mà!"
"Bề ngoài thì gấp, nhưng chưa chắc đã thật sự gấp." Mạnh Sách xoa đầu cậu ta: "Em còn nhớ mấy năm trước ta gặp thích khách, trong phủ lúc ấy xử lý thế nào không?"
Mạnh Trinh nghiêm túc nhớ lại: "Trong ngoài canh giữ nghiêm ngặt, Vương phủ phòng vệ càng thêm chặt chẽ, trên đường tuần tra kỹ càng tỉ mỉ, dân chúng đều phối hợp quan phủ kiểm tra, ngay cả khách lạ cũng không dám ở lại...." Nghĩ nhanh, mắt sáng lên: "Cho nên, nếu trong cung thực sự lo, trên đường phố sao có thể thả lỏng như vậy, ai cũng bình yên vô sự! Đặt ra kỳ hạn kia, là để làm khó chúng ta!"
Cố Đình đưa ngón tay cái với Mạnh Trinh: "Thông minh!"
Mạnh Trinh ngượng ngùng cúi đầu: "Cũng... cũng thường thôi."
Cố Đình uống một ngụm trà: "Cục diện nhìn thì đơn giản, nhưng không tránh khỏi sẽ có người không nhịn được muốn lợi dụng."
Mạnh Trinh chớp mắt: "Là thái tử và nhị hoàng tử sao?"
"Mượn thang leo cao, mượn lừa xuống núi, mượn lực để đánh lực, tốt nhất là khiến đối phương mất mạng, nếu không chết thì cũng phải để đối phương dính đầy bẩn thỉu. Lại có thể nhân tiện khuấy nước đục, làm khó chúng ta, khiến công việc của chúng ta khó hơn." Cố Đình khẽ gõ ngón tay lên miệng chén trà, liếc nhìn Hoắc Diễm, nửa cười nửa không: "Xem ra Vương gia bị coi thường rồi."
Thái tử và nhị hoàng tử đều đã tìm đến Hoắc Diễm, tỏ ra "thân thiện" cung cấp tin tức, muốn xem hắn chọn tin ai. Mà bất kể hắn tin ai hay không tin ai, cuối cùng đều sẽ thành kẻ ngốc —— bởi vì chuyện này vốn không phải là thật sự có kẻ mưu sát hoàng thượng!
Nếu danh tiếng lẫy lừng của Trấn Bắc Vương mà bị người coi thành kẻ ngốc thì ván cờ sau này còn hỏi gì nữa?
Hoắc Diễm ngẩng mắt, nhạt giọng cười: "Xin lỗi, chỉ sợ sẽ khiến hai vị hoàng tử thất vọng rồi."
Cố Đình hắng giọng, hơi khom người, nghiêm túc nói: "Trong cung đều là kẻ tinh ranh, mỗi người có tâm tư, mỗi người có mục đích, ai cũng có việc muốn làm. Lần này chúng ta hành sự, then chốt là phải nhìn thấu suy nghĩ của từng phe rồi chu toàn trong đó, tìm được điểm tựa, để giải quyết gọn gàng."
Trong mắt Mạnh Sách lóe lên ánh sáng: "Quan trọng nhất không phải là chân tướng của vụ ám sát ——"
Hoắc Diễm hừ lạnh: "Mà là hoàng thượng muốn một loại chân tướng như thế nào."
Lão muốn ván cờ này đi đến kết quả nào.
Mạnh Trinh hơi ngốc: "Vậy tức là hoàng thượng... cũng biết lần ám sát này? Vậy lão muốn kết quả gì?"
Mạnh Sách xoa đầu cậu ta: "Thái tử và nhị hoàng tử tranh đấu, hoàng thượng có ngăn không?"
Nghĩ lại lần tiến cung bái kiến hôm đó, Mạnh Trinh lắc đầu: "Không có."
Mạnh Sách: "Vưu quý phi có tâm tư riêng, hoàng thượng không nhận ra sao?"
Mạnh Trinh chắc chắn gật đầu: "Chắc chắn đã nhận ra!"
Đến cậu ta còn thấy được, huống chi là hoàng thượng!
Mạnh Sách: "Cho nên em xem, hai vị hoàng tử tranh đấu, hoàng thượng dung túng. Biết Vưu quý phi không ổn, lão vẫn giữ lại..."
Cậu ta chống cằm, buồn bã vô cùng.
"Chưa chắc là không phá được." Cố Đình híp mắt: "Nếu đã muốn làm khó chúng ta, thì dù còn mấy ngày nữa, bọn họ cũng sẽ không để chúng ta yên tâm tra án. Nhất định còn bày thêm trò khác, chẳng hạn như chuyện tiểu công tử của hầu phủ Nghi Xương ——"
Ánh mắt sắc bén của cậu dừng lại trên người Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm gật đầu: "Người này không liên quan nhị hoàng tử, chỉ có thể là thủ đoạn của thái tử và Vưu quý phi. Bản thân gã không có phản ứng gì đặc biệt, có thể chính gã cũng không biết, chỉ bị ép buộc đưa ra làm dao chém người."
Cố Đình: "Nhưng Du Tinh Lan vừa gặp đã nhìn trúng ngươi, chuyện đó không giả."
Hoắc Diễm ánh mắt kiên định: "Đủ để thấy thái tử và Vưu quý phi tâm cơ thâm sâu. Khi chọn người, bọn họ đã biết con dao này sẽ hấp dẫn loại người nào."
Mạnh Trinh ngẩn ra: "Khoan đã, ý các ngươi là, các ngươi trên đường vào kinh gặp Du Tinh Lan, là thái tử hoặc Vưu quý phi cố ý an bài?"
"Không chỉ Du Tinh Lan." Cố Đình nhắc nhở: "Còn cả người ngươi gặp trên đường kia, một đại ca ôn nhu lương thiện, thích giúp người, cũng có thể là do bọn họ sắp đặt."
Mạnh Trinh: ......
Mạnh Sách vỗ vỗ vai đệ đệ đang ỉu xìu: "Không sao, chuyện đã qua." Rồi nhìn Hoắc Diễm và Cố Đình: "Thái tử và Vưu quý phi tâm cơ nặng, nếu hai người kia là do họ sắp đặt thì tên thổ phỉ áo quần rách rưới kia có lẽ cũng vậy."
Nghĩ đến thủ đoạn thăm dò xảo quyệt trong kinh thành, không dùng đao kiếm, mà còn đáng ghét hơn đao kiếm.
Cố Đình trầm ngâm: "Ngũ thành Binh Mã Ty là địa bàn của nhị hoàng tử, liệu y có nắm chút binh quyền, mưu toan vụ ám sát này không?"
Tất cả bọn họ khi vào kinh đều gặp phải ám sát, có khi nào đó chính là nhị hoàng tử thử dò xét?
Mạnh Trinh: "Vì cái gì!"
Cố Đình: "Vì để xác nhận chúng ta rốt cuộc có thật sự có bản lĩnh hay không, bản lĩnh đến mức nào, có hợp tác được hay không."
Hoắc Diễm tổng kết: "Xem ra chỉ có Vưu quý phi là thật sự muốn giết chúng ta thôi."
Nhưng cuối cùng, vẫn phải xem ý tứ của Kiến Bình đế.
Ván cờ lần này của Kiến Bình đế thực sự không đơn giản, khó mà phân định, nhìn qua thì như chẳng làm gì, nhưng lẽ nào lão thật sự không biết gì sao?
Không thể nào.
Chỉ e còn có rất nhiều kẻ mới đến, người đứng ngoài cuộc, chỉ chờ xem màn long tranh hổ đấu.
Vưu quý phi theo vua nhiều năm, không thể nào là kẻ ngốc, ngày hôm đó ở trước điện xúc động hứa bừa cũng chỉ là giả vờ, bà ta chỉ là thuận theo ý của Kiến Bình đế, làm cho lão thấy cái lão muốn thấy. Mấy ngày nay không thể ra tay với bọn họ, vậy thì kéo dài, không giết được cũng phải làm cho bọn họ khó chịu, tiện thể quan sát chỗ yếu. Như vậy, chỉ cần sau này có cơ hội, một đòn quyết định chắc chắn sẽ lấy mạng.
Bốn người ngồi quanh bàn, phân tích tới lui một hồi, coi như đã nắm rõ tình hình trước mắt, nhưng kế tiếp đối phương sẽ ra chiêu gì thì vẫn không thể đoán trước.
Cố Đình nhìn sang Hoắc Diễm, nghiêm túc nhắc nhở: "Dù thế nào thì trong bốn chúng ta, ngươi là người xông ra trước, cũng là kẻ bị người ta cắn. Tiếp theo phải hết sức cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị tính kế. Ta chưa chắc lần nào cũng có thể đúng lúc xuất hiện giúp ngươi thoát hiểm, mà người khác cũng chưa chắc lúc nào cũng chỉ dùng mấy chiêu gãi ngứa như vậy. Khi thời cơ đến, chắc chắn sẽ tung chiêu lớn."
Hoắc Diễm gật đầu: "Ta biết, ngươi yên tâm."
Có câu, có ngàn ngày làm giặc nhưng không có ngàn ngày phòng giặc. Không thể cứ để người ta muốn làm gì thì làm, lẽ nào người ta làm được còn bọn họ thì không?
Ánh mắt Cố Đình xoay chuyển, cúi người sát vào bàn, thấp giọng nói: "Ta có một ý tưởng......"
Ba người kia cũng đồng loạt ghé lại gần bàn: "Nói đi!"
Ánh lửa lay động, bốn đôi mắt hoặc là trong sáng, hoặc là sắc bén, cùng ánh lên tia sáng. Dù là nơi núi rừng hay kinh thành, hay ở chốn cô quạnh, ánh sáng trong mắt bọn họ vẫn luôn soi sáng con đường dưới chân, hơn nữa ngày càng sáng hơn.
Người này một câu, người kia một lời, ngươi có ý tưởng, ta có bổ sung. Rất nhanh, kế hoạch đã đầy đủ, tiếp theo phải làm thế nào, nên ra tay chỗ nào, trong lòng mỗi người đều đã rõ.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi, chỉ cần chờ thời gian đẩy dần về phía trước. Nào ngờ ngày hôm sau, đối phương đã tung ra chiêu lớn, một cái vạc nặng nề bất ngờ đập xuống đầu Hoắc Diễm.
Du Tinh Lan nói gã bị người ta ngủ, mà kẻ ngủ với gã chính là Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm!
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 70: Tai họa các ngươi tới rồi
10.0/10 từ 16 lượt.