Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 68: Biết ta là ai không?
159@-
Nắng vàng chói lọi, gió nhẹ thổi đều đều.
Thái tử ở trong phủ Cô Tàng Vương tuyên đọc thánh chỉ. Thánh chỉ viết bằng chữ lớn rực rỡ, trước tiên ca ngợi Trấn Bắc Vương và tiểu Vương gia Cô Tàng, nói bọn họ đều là nhân trung long phượng, năng lực xuất chúng, bất cứ việc khó nào vào tay cũng không thành vấn đề, chỉ trong thời gian ngắn đã có không ít tiến triển, tin rằng trong vòng mười ngày nhất định có thể phá án.
Thánh chỉ đọc xong, cả phủ yên lặng.
Ngay cả cổng lớn phủ Cô Tàng Vương đóng lại cũng toát ra vẻ lạnh nhạt.
Cố Đình cùng Mạnh Trinh liếc nhau, trong mắt đầy sự khó tin. Cố Đình suýt nữa đã chửi thề ra miệng, chuyện gì thế này! Từ đầu đến cuối toàn là tai họa, đem loại vụ án này đổ lên đầu bọn họ cũng thôi đi, giờ còn bắt phải phá án trong mười ngày, hoàng thượng bị bệnh rồi sao!
Mà trong hoàn cảnh nhiều người như vậy, có lời không thể nói ra, nghĩ thôi cũng đã là bất kính.
"Chúng thần tiếp chỉ!" Hoắc Diễm so ra ổn định hơn, bình tĩnh tiếp nhận thánh chỉ.
Thái tử mỉm cười, vỗ vai Trấn Bắc Vương: "Ta biết, việc này có chút khó khăn, nếu để người ngoài thấy, chắc chắn sẽ nghĩ phụ hoàng đang làm khó các ngươi. Nhưng thực ra phụ hoàng ban chỉ, chỉ là vì tin tưởng và mong đợi ở hai phủ Trấn Bắc và Cô Tàng. Hai vị Vương gia dũng cảm thiện chiến, mưu lược sâu xa, thực lực xứng đáng nhận được sự tôn trọng lớn lao!"
Cố Đình suýt nữa muốn bật chửi. Như vậy mà gọi là tôn trọng?? Trong hoàng cung này rốt cuộc có ai thật sự biết chữ không, hay chẳng hiểu tôn trọng nghĩa là gì!
Trong viện im lặng, tĩnh mịch như tờ.
Thái tử đại khái cũng hiểu, lời nói hay ho cũng không che giấu nổi sự thật khó xử, nói thêm vài câu rồi thôi, khẽ thở dài.
"Có những việc xảy ra rồi thì không ngăn được. Nếu thực sự khó xử... Triều đình sẽ không để công thần chịu oan uổng, ta cũng sẽ không để các ngươi rơi vào cảnh khó khăn."
Ánh mắt thái tử sâu xa, trong lời nói dường như có hàm ý khác.
Đừng nói Cố Đình, ngay cả Mạnh Trinh cũng nhận ra, lén kéo vạt áo cậu, ghé sát tai nhỏ giọng: "Thái tử... là muốn giúp chúng ta sao?"
Cố Đình nheo mắt. Nơi này lời nói chưa bao giờ đơn giản như bề mặt. So với việc thể hiện thiện ý, khả năng lớn hơn là thái tử đang ám chỉ: chuyện này không liên quan đến gã, thánh chỉ là ý của hoàng thượng, các ngươi ngàn vạn lần đừng ghi hận gã, nếu có ghi hận cũng đừng ghi nhầm người.
Hoắc Diễm thần sắc trước sau ổn định, không lộ ra vui hay buồn: "Đa tạ thái tử điện hạ."
Lời nói nghe rất đúng phép tắc.
Thái tử dừng lại một chút, vẫy tay cho mọi người lui ra rồi hạ giọng: "Như vậy đi, dù tin tưởng thực lực Trấn Bắc Vương, chắc chắn sẽ không có vấn đề, nhưng ta vẫn nguyện ý góp thêm sức, đưa cho các ngươi một tin tức..."
Hoắc Diễm sắc mặt thoáng biến đổi, bước lên trước một bước: "Điện hạ ý là..."
Loại "theo bản năng" thân cận này là một tín hiệu đặc biệt.
Trong mắt thái tử thoáng hiện ánh sáng, khóe môi khẽ nhếch: "Có một người tên Tôn Hồng Triết, Trấn Bắc Vương có thể chú ý tới."
Hoắc Diễm: "Tôn Hồng Triết?"
Thái tử: "Là quan trong Ngũ thành Binh Mã Ty, gần đây thay ca trực đêm. Lúc kẻ xấu bắt cóc, đúng là gã phụ trách khu vực này... Trong nhà gã còn có biểu muội ở xa, làm cung nữ trong cung."
Một bên là Ngũ thành Binh Mã Ty – có thể quan sát hoặc sắp đặt hiện trường; một bên là cung nữ – có thể biết trước hành trình hoàng thượng. Thái tử buông ra tin tức này, chẳng khác nào tung ra một quả bom!
Trong đầu Hoắc Diễm nhanh chóng kết nối các mối quan hệ, giọng trầm xuống: "Thần mới đến kinh thành chưa lâu, chỉ nghe nói sơ qua, nhị hoàng tử hình như rất thân cận với Ngũ thành Binh Mã Ty?"
Ánh mắt thái tử hơi thu lại, giọng càng xa xôi: "Chuyện thế này, ta làm sao biết được? Còn phải dựa vào Trấn Bắc Vương điều tra sự thật, bắt được kẻ chủ mưu rồi phơi bày chân tướng."
Thái tử nói đến đó thì dừng, thể hiện rõ lập trường, chỉ điểm ra vài nhân vật mấu chốt nhưng không hề khẳng định hay dẫn hướng thêm. Thánh chỉ đã tuyên, lời cũng đã nói, vẫy tay áo, dứt khoát rời đi.
Mạnh Trinh nghiêng đầu nhìn cánh cửa lớn vừa đóng lại: "Thái tử điện hạ... là người tốt?"
Mạnh Sách thở dài, xoa đầu đệ đệ: "Tiếp xúc chưa nhiều, không nên vội kết luận."
Mạnh Trinh ngẩng cằm để mặc ca ca xoa: "Em biết, cho nên mới hỏi ca ca mà."
Ánh nắng rơi xuống hai huynh đệ, dung hòa mà ấm áp.
Bên này, Cố Đình cùng Hoắc Diễm liếc nhau. Sự thật càng rõ ràng: Thái tử đang ám chỉ tất cả đều do nhị hoàng tử làm!
"Kế tiếp làm sao bây giờ?"
Cố Đình nhíu mày. Chẳng lẽ thật sự đi điều tra nhị hoàng tử theo lời thái tử? Nhưng nếu không tra, sau này lấy gì ăn nói với thái tử? Đường đường là người kế thừa ngai vàng, ngươi dám không tin sao?
Còn có thể làm sao?
Hoắc Diễm nheo mắt, ánh nhìn lóe lên vẻ giảo hoạt: "Tiếp tục tra, nhất định phải có chứng cứ."
Chỉ là, càng về sau sự tình càng nhiều, thời gian lại gấp gáp, không có dư dả để chơi trò vòng vo.
Hoắc Diễm nhìn Cố Đình với ánh mắt tiếc nuối nhưng đầy mong chờ: "Theo ta về phủ Trấn Bắc Vương?"
Cố Đình nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
Vừa mới ngoài cổng còn cãi nhau, hai phủ quan hệ bất hòa đã "bại lộ" ra rồi, giờ mà thân mật, cùng nhau về phủ Trấn Bắc Vương... người khác mù chắc?
Tình thế hiện tại, chia nhau hành động thì tốt hơn.
Hai phủ có thể tách ra, ai nấy tự tìm thông tin, hỗ trợ lẫn nhau, bắt được càng nhiều manh mối.
Thế là phủ Cô Tàng Vương chẳng thèm giữ lại dùng cơm, trực tiếp "đuổi" Trấn Bắc Vương ra ngoài.
Nghe nói Trấn Bắc Vương khi rời đi tức giận lắm, còn đá mấy phát vào tượng sư tử đá trước cửa phủ Cô Tàng Vương, sau đó tức đến mức ăn nhiều thêm mấy bát cơm.
Tiếp theo, bận rộn nhất dĩ nhiên vẫn là hai Vương gia. Chuyện bên ngoài do họ tiện đường điều tra, còn Cố Đình với Mạnh Trinh thì ở trong phủ nhàn nhã phơi nắng, ăn uống no đủ.
Mấy ngày gần đây sức khỏe Mạnh Trinh không tốt, ngày nào cũng phải hầm canh bổ máu, lo sợ bản thân không đỡ nổi, bình thường cũng không ra ngoài. Cố Đình thì chủ yếu muốn suy nghĩ kỹ lưỡng, tính toán bước tiếp theo.
Người khác đã ra tay, sẽ không dễ dừng lại. Trước mắt quan trọng nhất là không để bị người ta dắt mũi. Cô Tàng Vương không có mặt, đối phó một tiểu Vương gia yếu mềm không khó, trong cung trọng điểm chú ý đều đặt lên người Hoắc Diễm. Còn cậu, Cố Đình, thoạt nhìn như là "bảo bối" trong lòng Trấn Bắc Vương, rốt cuộc là thật hay giả, là mưu kế mê hoặc hay tình cảm chân thành, mức độ quan trọng thế nào, đều cần phải thử, phải xác nhận.
Có lẽ, việc được đón về phủ mấy ngày nay chính là một tín hiệu.
Cố Hậu Thông chẳng qua chỉ là con dao trong tay người khác, tiện thể bị lợi dụng một phen.
Lão ngoan ngoãn theo người ta về nhà, là muốn xem có phải còn có âm mưu sâu xa nào nhằm vào mình hay không. Kết quả thì không có, chỉ là giám sát, làm cậu tách khỏi Trấn Bắc Vương, như vậy là đủ rồi sao?
Cố Đình cảm thấy khả năng đó không cao. Trong ván cờ của kẻ ngồi trên ngôi cao, cậu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, trọng điểm vẫn là bản thân Trấn Bắc Vương. Làm như vậy... rốt cuộc tiện lợi ở chỗ nào? Có lợi ích gì với cục diện hiện tại?
Giao tiếp với quân đội và quan phủ thì Cố Đình tự nhận không làm được. Thử hướng khác, có lẽ còn có thể thử một lần.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống người, mùa xuân dường như đã đến khiến người ta chẳng thể lười nhác thêm.
Cố Đình đứng dậy, xoay xoay cổ, hoạt động tay chân: "Ta đi đây."
Mạnh Trinh vội vàng buông bát canh trong tay: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Không phải đã bị trong nhà đuổi ra ngoài sao? Dù sao cũng phải tìm một chỗ ở." Cố Đình nhanh chóng chớp mắt, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ bên cạnh: "Yên tâm, canh của ngươi, mỗi ngày ta đều sẽ có."
Mạnh Trinh bĩu môi: "Ở đây không tốt sao?"
Cố Đình cười lắc đầu: "Tốt thì tốt, nhưng đã đến kinh thành, đương nhiên phải đi khắp nơi xem một chút, mở rộng tầm mắt."
"Đi phủ Trấn Bắc Vương?"
"Đương nhiên không phải." Cố Đình bật cười: "Yên tâm, ta sẽ gửi tin cho ngươi, đi nhé ——"
Cậu xoay người đi ra, ánh nắng rơi xuống đỉnh đầu, kéo bóng cậu dài ra. Cậu không quay đầu lại, chỉ giơ cao tay lên vẫy vẫy coi như tạm biệt.
Chờ thêm hai ngày, khi sức khỏe khôi phục, cậu ta cũng có thể ra ngoài chơi!
......
Cố Đình vốn chẳng tính bạc đãi bản thân. Ở Cửu Nguyên đã vậy, đến kinh thành cũng thế. Bất kể ở đâu, có thể hưởng thụ thì cứ hưởng thụ, cần thiết là phải sống thoải mái dễ chịu.
Ra ngoài bao nhiêu ngày rồi, Cố gia chẳng có chút động tĩnh nào, không gọi cậu về, cũng chẳng mắng chửi hắn không biết điều. Cho dù là "một sự nhịn chín sự lành" hay là gì khác, Cố Đình vốn chẳng phải loại dễ chịu thiệt, nếu dám động tay động chân với cậu thì phải trả giá!
Cậu cũng không làm gì quá đáng, chỉ dùng lại chiêu mà năm đó Cố Khánh Xương từng dùng ở thành Cửu Nguyên.
Đi một vòng bên ngoài, thấy đã đến giờ ăn, cậu bước vào một tửu lâu trang HSng trọng, vừa nhìn đã biết là nơi quý tửu. Đùng một cái, cậu gọi hẳn một bàn đầy món ăn, toàn là món ngon đắt đỏ, chiêu bài nổi tiếng nhất của quán, một bàn tiệc sang nhất.
Ăn uống no nê, hưởng thụ xong, cậu lau miệng đứng dậy định đi.
Tiểu nhị chạy lại níu cậu: "Gia, ngài còn chưa trả tiền!"
Cố Đình hừ lạnh, hất tay: "Chỉ bằng ngươi mà dám đòi tiền của thiếu gia?"
Tiểu nhị không cản được, vội báo cho chưởng quầy. Chưởng quầy ra chặn lại, trên mặt vẫn nở nụ cười khách khí: "Không biết quán nhỏ có chỗ nào làm không tốt, khiến khách nhân không hài lòng?"
"À, lại là đòi tiền." Cố Đình ngoáy tai, ngẩng cằm, vẻ mặt lý lẽ đương nhiên: "Biết ta là ai không?"
Chưởng quầy vẫn cười: "Mong thiếu gia chỉ giáo ——"
"Ta là Cố Đình." Cố Đình hơi cười: "Cửa hàng này, chẳng phải của Cố gia sao?"
Nụ cười chưởng quầy cứng lại, lập tức hiểu ra.
Cố Đình tiếp tục cười: "Cửa hàng là của Cố gia, ta là người Cố gia. Ta không trộm, không cướp, không gây sự, chỉ là đói bụng đến ăn bữa cơm tại nhà mình, thế nào, không được à?"
Khác với Cố Khánh Xương trước kia, Cố Đình thủ đoạn mềm mỏng hơn. Cậu không cần chiếm cửa hàng, cũng không cần người nghe cậu, cũng mặc kệ việc kinh doanh, chỉ đơn giản đến ăn uống. Các ngươi chẳng lẽ dám đuổi ta đi? Nếu dám, có muốn ta loan tin khắp kinh thành, mời mọi người đến phân xử không?
"Không dám, tiểu nhân không dám!" Chưởng quầy chưa từng gặp Cố Đình, nhưng nghe chuyện trong phủ thì cũng nhận ra. Ông ta vội vàng cười xòa: "Chỉ là thiếu gia, số món ngài gọi này......"
Có phải hơi quá tay không?
Cố Đình chẳng quan tâm, ngáp dài rồi đi ra: "À, món cải ngồng hôm nay không ngon, bảo đầu bếp sửa lại, ngày mai thiếu gia sẽ lại tới."
Cái gì? Ngày mai còn tới?
Biết một bàn này tốn bao nhiêu bạc không!
Chưởng quầy không dám tự ý, vội cho người báo về Cố phủ.
Nhưng chỉ ăn no thì chưa đủ. Cố Đình nghênh ngang đi tiếp trên phố.
Kiếp trước kiếp này, hai lần ký ức, cậu quá rõ ràng sản nghiệp của Cố gia. Bên kia còn chưa kịp phản ứng, cậu đã tìm tới một khách đ**m sang trọng, chọn ngay gian sau cùng, có hoa viên riêng biệt, tuyên bố: "Tối nay thiếu gia ở đây!"
Chưởng quầy dám phản đối sao? Vẫn là câu cũ: đây là sản nghiệp của Cố gia, cậu là người Cố gia, cậu ở lại thì chẳng phải hợp lẽ thường à?
Đêm đó, Cố phủ một mảnh rối loạn, ai cũng mất ngủ, quầng thâm đầy mắt. Còn Cố Đình thì nằm giường cao, chăn ấm, ngủ đến vô cùng thoải mái.
Ngày hôm sau, cậu lại tiếp tục ngang ngược y như vậy.
Người khác còn có thể bị cậu lừa, nhưng cậu biết rõ cửa hàng nào lợi nhuận tốt, khách đông, chỗ nào để dành phòng riêng cho người Cố gia. Cậu cố tình chọn giờ buôn bán đông khách, nếu muốn yên ổn kiếm tiền thì phải để cậu ăn uống. Không cho à? Cậu chỉ cần hô lên một tiếng, hôm nay còn buôn bán được sao?
Chưởng quầy khổ sở vô cùng. Vị công tử này ngoài ăn uống ra thì chẳng làm gì, không ồn ào, không gây sự, nhưng lại gọi toàn món đắt đỏ... Đuổi đi thế nào? Lấy lý do gì?
Chiêu này của Cố Đình còn hữu dụng hơn năm đó Cố Khánh Xương dùng ở Cửu Nguyên. Cậu thẳng thắn ôm linh miêu ăn uống, vui vẻ hưởng thụ —— cố tình chọc tức Cố gia. Các ngươi đã nghẹn, thì sao không bùng nổ đi?
Nhưng Cố gia vẫn không có phản ứng.
Cố Đình nhếch mắt, trong lòng nghĩ: Ồ, muốn nhịn à? Vậy thì ta tiếp tục!
Cố gia làm ăn phát đạt từ đời tổ phụ của cậu, thời đó tổ phụ và tổ mẫu rất giỏi, mở ra đủ loại ngành nghề, hầu như cái gì cũng có. Cho dù đời Cố Hậu Thông bất tài, không mở rộng thêm được, nhưng nhờ Phùng thị quản lý cũng vẫn duy trì, sản nghiệp Cố gia ở kinh thành vẫn vô cùng nhiều.
Ăn uống ngủ nghỉ đã giải quyết, tiếp theo đến phần xa xỉ. Các thiếu gia không tiêu tiền như tiểu thư, không cần son phấn, nhưng ngọc, bội, trâm, mũ, quần áo... đều tốn không ít. Ai mà chẳng biết Cố Đình là bảo bối trong lòng Trấn Bắc Vương? Giày còn phải khảm ngọc trai Nam Châu, huống hồ những thứ khác?
Phải có đồ đi kèm chứ, quần áo sao có thể mặc cũ? Phải lấy kiểu mới nhất, mốt mới nhất trong kinh thành, công tử nào mặc gì thì cậu mặc cái đó!
Thiếu gia ham hưởng thụ, đôi khi còn thích đánh cược. Cậu học theo, cũng đâu có quá đáng?
......
Trong đại trạch Cố gia.
Phùng thị gần như phát điên: "Tốt lắm, cái đồ tiện nhân, nó cũng dám!"
Cố Khánh Xương nghiến răng: "Con đi xử lý nó!"
Phùng thị quát to: "Quay lại! Ngươi muốn làm nhà chúng ta mất mặt à!"
Cố Khánh Xương tức giận: "Tin tức đã truyền cho nó, vậy mà nó cố tình không về, còn khiêu khích! Chúng ta còn có thể làm gì, để mặc nó tiêu hết tiền nhà sao!"
Ánh mắt Phùng thị âm trầm chuyển qua Cố Hậu Thông: "Lão gia, đón người về là chủ trương của ông, giờ thì sao đây?"
Cố Hậu Thông ôm bình rượu, ngồi phịch xuống bàn: "Rượu này nặng quá... ta hình như say rồi, đau đầu quá..."
Phùng thị nheo mắt: "Ông mà còn như vậy, thì đừng trách ta tự mình quyết định."
......
Cố Đình đủ kiểu ăn chực uống chực, bám chỗ ở chỗ chơi, có cả một phủ đằng sau hầu hạ, một đồng tiền cũng chẳng mất, không những không chịu đói mà còn sống sung sướng thoải mái. Cố gia lại chẳng quản được, đành phải ngậm bồ hòn. Nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, thiên hạ sẽ bàn tán vì sao con trai thứ của vợ lẽ lại không được ở trong nhà mà phải ra ngoài lang thang? Đem người ép đến mức này, mất mặt là Cố Đình hay là Cố gia?
Cố Đình đâu phải kẻ nông cạn, chiếm được chút tiện nghi là đã hài lòng? Không đời nào! Đã đến nơi này thì chẳng lẽ không vơ vét cho đủ một chuyến?
Một mặt cậu làm càn, một mặt cậu nhanh chóng quan sát các mánh khóe kinh doanh, cửa hàng làm ăn ra sao, đi hướng thế nào, các mối quan hệ nằm ở đâu, chỗ mấu chốt là gì... Đồng thời còn lén sai Ngô Phong mở cho mình một tiệm thuốc bổ.
Vừa làm càn vừa kiếm tiền, hai bên đều không lỡ!
Nhờ cậu có con mắt tinh tường, biết xoay xở, cửa hàng thuốc bổ này thật sự đứng vững ở kinh thành, dần dần có khách quen, có người trung thành. Lâu dần còn khiến cho hai cửa hàng của Cố gia suy sụp.
Đương nhiên, đó là chuyện về sau. Hiện tại, cửa hàng thuốc bổ của cậu vừa mới khai trương, vẫn chưa gây được chú ý, ngược lại là trò làm càn của cậu khiến người ta không chịu nổi nên bắt đầu có người ra tay.
Lại là một buổi chiều nắng sáng rực, Cố Đình ngồi trong phòng thượng hạng của quán trà nổi tiếng nhất Cố gia, chọn chỗ sát cửa sổ. Cậu gọi loại trà ngon nhất, vừa uống ngụm đầu tiên đã thấy dưới lầu trên phố có người quen.
Một người là Hoắc Diễm, chỉ cần nhìn bóng dáng cũng nhận ra ngay. Người kia lại là kẻ từng gặp trên đường vào kinh — Du Tinh Lan.
Khoảng cách từ trên xuống quá xa, cậu không nghe được hai người nói gì. Nhưng từ góc nhìn này, không khí giữa hai người lại hết sức mập mờ, tựa hồ rất thân mật. Hoắc Diễm đứng yên, trông như đang chăm chú lắng nghe Du Tinh Lan nói, còn Du Tinh Lan hơi khom người, đôi mắt sáng lấp lánh, hai má hồng hồng, cười rạng rỡ ngoan ngoãn, giống như ngay cả gió xuân cũng tan chảy.
Cố Đình chỉ liếc một cái đã hiểu, họ Du rõ ràng đang bày ra tư thế đẹp nhất, góc độ hoàn hảo nhất, là đang cố tình quyến rũ Hoắc Diễm!
Cười giả tạo, cười đến nỗi lỗ mũi cũng méo, chứ trong lòng y nào không tự biết mình đang giở trò gì!
Sắc mặt Cố Đình lập tức đen lại. Cậu không cho rằng mình đang ghen, chỉ thấy Hoắc Diễm là người tốt như vậy, sao lại để cho hạng người tâm cơ, giả tạo này vấy bẩn!
Tiểu nhị của quán trà vừa hay mang nước nóng tới, cũng nhìn thấy cảnh dưới lầu. Gã ta kinh ngạc che miệng, kêu to: "Ôi chao, dưới lầu kia chẳng phải là Trấn Bắc Vương sao! Không phải mọi người đều nói Vương gia thích thiếu gia ngài à, sao lại đi thân mật với người khác thế kia? Chậc chậc, đối diện còn là tiểu công tử của hầu phủ Nghi Xương, từ trước đến nay nổi tiếng ngoan ngoãn đáng yêu, khắp kinh thành ai cũng khen ngợi, không ai không thích... Thiếu gia, thế này là sao? Có cần tiểu nhân xuống dưới nghe ngóng một phen không?"
Cái trò châm ngòi thô thiển này, gã ta tưởng Cố Đình sẽ đau lòng tức giận sao!
Cố Đình mạnh tay đặt mạnh chén trà xuống bàn, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Tức giận, quá tức giận!
Cố Đình cảm thấy mình sắp nổ tung, hai người này mà còn dám tiến thêm một bước, bất kể là ai, cậu sẽ lập tức ném chén trà xuống cho chết mới thôi!
Trên phố người qua kẻ lại, ngoài Hoắc Diễm và Du Tinh Lan, còn có người có vẻ như vừa hay đi ngang, chính là nhị hoàng tử. Hoắc Diễm chính là vì liếc thấy y ở đuôi mắt mới chưa xoay người bỏ đi ngay, cố nén lại mà tiếp tục trò chuyện với Du Tinh Lan.
Nhị hoàng tử đương nhiên chẳng kiêng dè ai, tiến lên cười nói: "Xa xa nhìn thấy đã thấy quen mắt, ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi."
Hoắc Diễm cũng rất kinh ngạc, vội chắp tay hành lễ: "Không ngờ được có vinh hạnh này, ở đây ngẫu nhiên gặp nhị ——" Vừa nhìn thấy ngón tay đối phương khẽ ấn, lời định nói lập tức đổi lại: "Nhị công tử."
Nhị hoàng tử gật đầu cười: "Đúng là duyên phận."
Hoắc Diễm nhìn quanh bốn phía, hạ giọng hỏi: "Nhị công tử vì sao lại ở đây?"
Nhị hoàng tử khoanh tay than nhỏ: "Dân sinh khó khăn, bá tánh vui buồn, bất kể thân phận thế nào, cũng phải để tâm chứ."
"Nhị công tử nói rất đúng." Hoắc Diễm ánh mắt khẽ chuyển, giới thiệu người bên cạnh: "Vị này là tiểu công tử của hầu phủ Nghi Xương ——"
Nhị hoàng tử khoát tay: "Ta biết, tiểu công tử Du gia."
Du Tinh Lan vốn ngoan ngoãn, lại có gia thế tốt, từng dự yến trong cung, cũng tham gia nhiều buổi tiệc quý tộc, tất nhiên là nhận ra nhị hoàng tử. Lúc này gã không tỏ ra kinh ngạc, chỉ khẽ khom người hành lễ, cười ngoan ngoãn: "Bái kiến nhị công tử."
Nhị hoàng tử chỉ liếc gã một cái rồi không để tâm nữa, giống như y chỉ là kẻ qua đường không quan trọng, hạ giọng hỏi Hoắc Diễm: "Có tiện không, đi vài bước nói chuyện riêng?"
"Đương nhiên." Hoắc Diễm dẫn nhị hoàng tử ra chỗ góc phố, vô cùng cảnh giác nhìn quanh.
Nhị hoàng tử phẩy tay, mỉm cười: "Trấn Bắc Vương không cần căng thẳng, lần này ta có mang ám vệ, an toàn tuyệt đối."
Hoắc Diễm đáp: "Được."
"Trấn Bắc Vương bận trăm công nghìn việc, vốn không nên quấy rầy..." Trong ánh sáng mờ, ánh mắt nhị hoàng tử trở nên sâu thẳm, sắc bén: "Nhưng đã là duyên gặp gỡ, chính là điềm báo của trời cao, có một câu nói, thật sự không thể không nói ra."
Hoắc Diễm khẽ khép đuôi mắt: "Xin nhị hoàng tử chỉ dạy."
Nhị hoàng tử hơi cúi người, hạ giọng hỏi: "Chuyện hành thích lần đó, chẳng hay có tiến triển gì không?"
Chưa đợi Hoắc Diễm lộ vẻ khó xử, y đã đứng thẳng dậy, cười nhạt: "Ta cũng không phải cố ý dò xét, chỉ là Trấn Bắc Vương tài trí hơn người, hẳn có thể xử lý tốt việc này, ta hoàn toàn tin tưởng. Chỉ là có vài chuyện, nếu Trấn Bắc Vương biết sớm một chút, hẳn sẽ có lợi hơn cho việc phân tích và phá án."
Hoắc Diễm chắp tay, giọng thành khẩn: "Xin nhị hoàng tử chỉ bảo."
Nhị hoàng tử nói: "Ở Hộ Bộ có một người tên Bao Kinh Nghĩa, chẳng hay Trấn Bắc Vương đã từng tra xét qua chưa?"
Hoắc Diễm hỏi lại: "Bao Kinh Nghĩa?"
Nhị hoàng tử khẽ ngẩng cằm, thần sắc khó lường: "Người này, Trấn Bắc Vương có thể điều tra thử xem."
Nói thêm vài câu, y cũng không chịu nói nữa.
Nhưng dù y không nói, Hoắc Diễm cũng hiểu, Hộ Bộ vốn là địa bàn của thái tử, nếu người của Hộ Bộ có vấn đề, vậy chẳng phải chính là thái tử có vấn đề sao.
Ý của nhị hoàng tử đã rất rõ ràng — chuyện này là thái tử làm!
Chuyện này thú vị rồi, huynh trưởng lại hãm hại đệ đệ, còn đệ đệ thì ám chỉ huynh trưởng gây chuyện. Còn những người khác thì hoàn toàn vô can? Hoàng thượng không dính líu, quý phi cũng không dính líu?
Hoắc Diễm cụp mắt xuống: "Thần đã ghi nhớ. Thần còn có việc ——"
Hắn nhìn về phía Du Tinh Lan, lời còn chưa kịp nói ra thì nhị hoàng tử đã cười cợt: "Vương gia phong thái hiên ngang khiến người ngưỡng mộ cũng là chuyện bình thường, chỉ là thỉnh thoảng cũng nên khéo léo chu toàn một chút, chớ để hậu viện rối ren mà thôi."
Tựa như đã quen với mấy chuyện phong lưu kiểu này, nhị hoàng tử chẳng mảy may bận tâm, ngược lại còn thân thiết nhắc nhở, kéo gần quan hệ.
Trong lòng Hoắc Diễm nhanh chóng suy tính, không biết nhị hoàng tử và Du Tinh Lan có quan hệ gì hay không, cuộc gặp hôm nay có phải chỉ là tình cờ, mà chẳng ngờ rằng, hậu viện của mình đã sắp rối loạn rồi.
Lúc ấy, một thiếu niên mặc áo xanh, hai tay nắm vạt áo, từ trà lâu đối diện hùng hổ lao tới, vừa đi vừa hô lớn trên đường: "Họ Hoắc kia! Ngươi dám coi thường ta sao!"
Thiếu niên môi hồng răng trắng, ngũ quan tuấn tú như vẽ, dáng vẻ cao ngạo như cây trúc xanh đầu xuân, dưới ánh nắng loang lổ mà từng bước tiến tới, chính là Cố Đình.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Nắng vàng chói lọi, gió nhẹ thổi đều đều.
Thái tử ở trong phủ Cô Tàng Vương tuyên đọc thánh chỉ. Thánh chỉ viết bằng chữ lớn rực rỡ, trước tiên ca ngợi Trấn Bắc Vương và tiểu Vương gia Cô Tàng, nói bọn họ đều là nhân trung long phượng, năng lực xuất chúng, bất cứ việc khó nào vào tay cũng không thành vấn đề, chỉ trong thời gian ngắn đã có không ít tiến triển, tin rằng trong vòng mười ngày nhất định có thể phá án.
Thánh chỉ đọc xong, cả phủ yên lặng.
Ngay cả cổng lớn phủ Cô Tàng Vương đóng lại cũng toát ra vẻ lạnh nhạt.
Cố Đình cùng Mạnh Trinh liếc nhau, trong mắt đầy sự khó tin. Cố Đình suýt nữa đã chửi thề ra miệng, chuyện gì thế này! Từ đầu đến cuối toàn là tai họa, đem loại vụ án này đổ lên đầu bọn họ cũng thôi đi, giờ còn bắt phải phá án trong mười ngày, hoàng thượng bị bệnh rồi sao!
Mà trong hoàn cảnh nhiều người như vậy, có lời không thể nói ra, nghĩ thôi cũng đã là bất kính.
"Chúng thần tiếp chỉ!" Hoắc Diễm so ra ổn định hơn, bình tĩnh tiếp nhận thánh chỉ.
Thái tử mỉm cười, vỗ vai Trấn Bắc Vương: "Ta biết, việc này có chút khó khăn, nếu để người ngoài thấy, chắc chắn sẽ nghĩ phụ hoàng đang làm khó các ngươi. Nhưng thực ra phụ hoàng ban chỉ, chỉ là vì tin tưởng và mong đợi ở hai phủ Trấn Bắc và Cô Tàng. Hai vị Vương gia dũng cảm thiện chiến, mưu lược sâu xa, thực lực xứng đáng nhận được sự tôn trọng lớn lao!"
Cố Đình suýt nữa muốn bật chửi. Như vậy mà gọi là tôn trọng?? Trong hoàng cung này rốt cuộc có ai thật sự biết chữ không, hay chẳng hiểu tôn trọng nghĩa là gì!
Trong viện im lặng, tĩnh mịch như tờ.
Thái tử đại khái cũng hiểu, lời nói hay ho cũng không che giấu nổi sự thật khó xử, nói thêm vài câu rồi thôi, khẽ thở dài.
"Có những việc xảy ra rồi thì không ngăn được. Nếu thực sự khó xử... Triều đình sẽ không để công thần chịu oan uổng, ta cũng sẽ không để các ngươi rơi vào cảnh khó khăn."
Ánh mắt thái tử sâu xa, trong lời nói dường như có hàm ý khác.
Đừng nói Cố Đình, ngay cả Mạnh Trinh cũng nhận ra, lén kéo vạt áo cậu, ghé sát tai nhỏ giọng: "Thái tử... là muốn giúp chúng ta sao?"
Cố Đình nheo mắt. Nơi này lời nói chưa bao giờ đơn giản như bề mặt. So với việc thể hiện thiện ý, khả năng lớn hơn là thái tử đang ám chỉ: chuyện này không liên quan đến gã, thánh chỉ là ý của hoàng thượng, các ngươi ngàn vạn lần đừng ghi hận gã, nếu có ghi hận cũng đừng ghi nhầm người.
Hoắc Diễm thần sắc trước sau ổn định, không lộ ra vui hay buồn: "Đa tạ thái tử điện hạ."
Lời nói nghe rất đúng phép tắc.
Thái tử dừng lại một chút, vẫy tay cho mọi người lui ra rồi hạ giọng: "Như vậy đi, dù tin tưởng thực lực Trấn Bắc Vương, chắc chắn sẽ không có vấn đề, nhưng ta vẫn nguyện ý góp thêm sức, đưa cho các ngươi một tin tức..."
Hoắc Diễm sắc mặt thoáng biến đổi, bước lên trước một bước: "Điện hạ ý là..."
Loại "theo bản năng" thân cận này là một tín hiệu đặc biệt.
Trong mắt thái tử thoáng hiện ánh sáng, khóe môi khẽ nhếch: "Có một người tên Tôn Hồng Triết, Trấn Bắc Vương có thể chú ý tới."
Hoắc Diễm: "Tôn Hồng Triết?"
Thái tử: "Là quan trong Ngũ thành Binh Mã Ty, gần đây thay ca trực đêm. Lúc kẻ xấu bắt cóc, đúng là gã phụ trách khu vực này... Trong nhà gã còn có biểu muội ở xa, làm cung nữ trong cung."
Một bên là Ngũ thành Binh Mã Ty – có thể quan sát hoặc sắp đặt hiện trường; một bên là cung nữ – có thể biết trước hành trình hoàng thượng. Thái tử buông ra tin tức này, chẳng khác nào tung ra một quả bom!
Trong đầu Hoắc Diễm nhanh chóng kết nối các mối quan hệ, giọng trầm xuống: "Thần mới đến kinh thành chưa lâu, chỉ nghe nói sơ qua, nhị hoàng tử hình như rất thân cận với Ngũ thành Binh Mã Ty?"
Ánh mắt thái tử hơi thu lại, giọng càng xa xôi: "Chuyện thế này, ta làm sao biết được? Còn phải dựa vào Trấn Bắc Vương điều tra sự thật, bắt được kẻ chủ mưu rồi phơi bày chân tướng."
Thái tử nói đến đó thì dừng, thể hiện rõ lập trường, chỉ điểm ra vài nhân vật mấu chốt nhưng không hề khẳng định hay dẫn hướng thêm. Thánh chỉ đã tuyên, lời cũng đã nói, vẫy tay áo, dứt khoát rời đi.
Mạnh Trinh nghiêng đầu nhìn cánh cửa lớn vừa đóng lại: "Thái tử điện hạ... là người tốt?"
Mạnh Sách thở dài, xoa đầu đệ đệ: "Tiếp xúc chưa nhiều, không nên vội kết luận."
Mạnh Trinh ngẩng cằm để mặc ca ca xoa: "Em biết, cho nên mới hỏi ca ca mà."
Ánh nắng rơi xuống hai huynh đệ, dung hòa mà ấm áp.
Bên này, Cố Đình cùng Hoắc Diễm liếc nhau. Sự thật càng rõ ràng: Thái tử đang ám chỉ tất cả đều do nhị hoàng tử làm!
"Kế tiếp làm sao bây giờ?"
Cố Đình nhíu mày. Chẳng lẽ thật sự đi điều tra nhị hoàng tử theo lời thái tử? Nhưng nếu không tra, sau này lấy gì ăn nói với thái tử? Đường đường là người kế thừa ngai vàng, ngươi dám không tin sao?
Còn có thể làm sao?
Hoắc Diễm nheo mắt, ánh nhìn lóe lên vẻ giảo hoạt: "Tiếp tục tra, nhất định phải có chứng cứ."
Chỉ là, càng về sau sự tình càng nhiều, thời gian lại gấp gáp, không có dư dả để chơi trò vòng vo.
Hoắc Diễm nhìn Cố Đình với ánh mắt tiếc nuối nhưng đầy mong chờ: "Theo ta về phủ Trấn Bắc Vương?"
Cố Đình nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
Vừa mới ngoài cổng còn cãi nhau, hai phủ quan hệ bất hòa đã "bại lộ" ra rồi, giờ mà thân mật, cùng nhau về phủ Trấn Bắc Vương... người khác mù chắc?
Tình thế hiện tại, chia nhau hành động thì tốt hơn.
Hai phủ có thể tách ra, ai nấy tự tìm thông tin, hỗ trợ lẫn nhau, bắt được càng nhiều manh mối.
Thế là phủ Cô Tàng Vương chẳng thèm giữ lại dùng cơm, trực tiếp "đuổi" Trấn Bắc Vương ra ngoài.
Nghe nói Trấn Bắc Vương khi rời đi tức giận lắm, còn đá mấy phát vào tượng sư tử đá trước cửa phủ Cô Tàng Vương, sau đó tức đến mức ăn nhiều thêm mấy bát cơm.
Tiếp theo, bận rộn nhất dĩ nhiên vẫn là hai Vương gia. Chuyện bên ngoài do họ tiện đường điều tra, còn Cố Đình với Mạnh Trinh thì ở trong phủ nhàn nhã phơi nắng, ăn uống no đủ.
Mấy ngày gần đây sức khỏe Mạnh Trinh không tốt, ngày nào cũng phải hầm canh bổ máu, lo sợ bản thân không đỡ nổi, bình thường cũng không ra ngoài. Cố Đình thì chủ yếu muốn suy nghĩ kỹ lưỡng, tính toán bước tiếp theo.
Người khác đã ra tay, sẽ không dễ dừng lại. Trước mắt quan trọng nhất là không để bị người ta dắt mũi. Cô Tàng Vương không có mặt, đối phó một tiểu Vương gia yếu mềm không khó, trong cung trọng điểm chú ý đều đặt lên người Hoắc Diễm. Còn cậu, Cố Đình, thoạt nhìn như là "bảo bối" trong lòng Trấn Bắc Vương, rốt cuộc là thật hay giả, là mưu kế mê hoặc hay tình cảm chân thành, mức độ quan trọng thế nào, đều cần phải thử, phải xác nhận.
Có lẽ, việc được đón về phủ mấy ngày nay chính là một tín hiệu.
Cố Hậu Thông chẳng qua chỉ là con dao trong tay người khác, tiện thể bị lợi dụng một phen.
Lão ngoan ngoãn theo người ta về nhà, là muốn xem có phải còn có âm mưu sâu xa nào nhằm vào mình hay không. Kết quả thì không có, chỉ là giám sát, làm cậu tách khỏi Trấn Bắc Vương, như vậy là đủ rồi sao?
Cố Đình cảm thấy khả năng đó không cao. Trong ván cờ của kẻ ngồi trên ngôi cao, cậu chỉ là một nhân vật nhỏ bé, trọng điểm vẫn là bản thân Trấn Bắc Vương. Làm như vậy... rốt cuộc tiện lợi ở chỗ nào? Có lợi ích gì với cục diện hiện tại?
Giao tiếp với quân đội và quan phủ thì Cố Đình tự nhận không làm được. Thử hướng khác, có lẽ còn có thể thử một lần.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống người, mùa xuân dường như đã đến khiến người ta chẳng thể lười nhác thêm.
Cố Đình đứng dậy, xoay xoay cổ, hoạt động tay chân: "Ta đi đây."
Mạnh Trinh vội vàng buông bát canh trong tay: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Không phải đã bị trong nhà đuổi ra ngoài sao? Dù sao cũng phải tìm một chỗ ở." Cố Đình nhanh chóng chớp mắt, nhẹ nhàng xoa đầu đứa nhỏ bên cạnh: "Yên tâm, canh của ngươi, mỗi ngày ta đều sẽ có."
Mạnh Trinh bĩu môi: "Ở đây không tốt sao?"
Cố Đình cười lắc đầu: "Tốt thì tốt, nhưng đã đến kinh thành, đương nhiên phải đi khắp nơi xem một chút, mở rộng tầm mắt."
"Đi phủ Trấn Bắc Vương?"
"Đương nhiên không phải." Cố Đình bật cười: "Yên tâm, ta sẽ gửi tin cho ngươi, đi nhé ——"
Cậu xoay người đi ra, ánh nắng rơi xuống đỉnh đầu, kéo bóng cậu dài ra. Cậu không quay đầu lại, chỉ giơ cao tay lên vẫy vẫy coi như tạm biệt.
Chờ thêm hai ngày, khi sức khỏe khôi phục, cậu ta cũng có thể ra ngoài chơi!
......
Cố Đình vốn chẳng tính bạc đãi bản thân. Ở Cửu Nguyên đã vậy, đến kinh thành cũng thế. Bất kể ở đâu, có thể hưởng thụ thì cứ hưởng thụ, cần thiết là phải sống thoải mái dễ chịu.
Ra ngoài bao nhiêu ngày rồi, Cố gia chẳng có chút động tĩnh nào, không gọi cậu về, cũng chẳng mắng chửi hắn không biết điều. Cho dù là "một sự nhịn chín sự lành" hay là gì khác, Cố Đình vốn chẳng phải loại dễ chịu thiệt, nếu dám động tay động chân với cậu thì phải trả giá!
Cậu cũng không làm gì quá đáng, chỉ dùng lại chiêu mà năm đó Cố Khánh Xương từng dùng ở thành Cửu Nguyên.
Đi một vòng bên ngoài, thấy đã đến giờ ăn, cậu bước vào một tửu lâu trang HSng trọng, vừa nhìn đã biết là nơi quý tửu. Đùng một cái, cậu gọi hẳn một bàn đầy món ăn, toàn là món ngon đắt đỏ, chiêu bài nổi tiếng nhất của quán, một bàn tiệc sang nhất.
Ăn uống no nê, hưởng thụ xong, cậu lau miệng đứng dậy định đi.
Tiểu nhị chạy lại níu cậu: "Gia, ngài còn chưa trả tiền!"
Cố Đình hừ lạnh, hất tay: "Chỉ bằng ngươi mà dám đòi tiền của thiếu gia?"
Tiểu nhị không cản được, vội báo cho chưởng quầy. Chưởng quầy ra chặn lại, trên mặt vẫn nở nụ cười khách khí: "Không biết quán nhỏ có chỗ nào làm không tốt, khiến khách nhân không hài lòng?"
"À, lại là đòi tiền." Cố Đình ngoáy tai, ngẩng cằm, vẻ mặt lý lẽ đương nhiên: "Biết ta là ai không?"
Chưởng quầy vẫn cười: "Mong thiếu gia chỉ giáo ——"
"Ta là Cố Đình." Cố Đình hơi cười: "Cửa hàng này, chẳng phải của Cố gia sao?"
Nụ cười chưởng quầy cứng lại, lập tức hiểu ra.
Cố Đình tiếp tục cười: "Cửa hàng là của Cố gia, ta là người Cố gia. Ta không trộm, không cướp, không gây sự, chỉ là đói bụng đến ăn bữa cơm tại nhà mình, thế nào, không được à?"
Khác với Cố Khánh Xương trước kia, Cố Đình thủ đoạn mềm mỏng hơn. Cậu không cần chiếm cửa hàng, cũng không cần người nghe cậu, cũng mặc kệ việc kinh doanh, chỉ đơn giản đến ăn uống. Các ngươi chẳng lẽ dám đuổi ta đi? Nếu dám, có muốn ta loan tin khắp kinh thành, mời mọi người đến phân xử không?
"Không dám, tiểu nhân không dám!" Chưởng quầy chưa từng gặp Cố Đình, nhưng nghe chuyện trong phủ thì cũng nhận ra. Ông ta vội vàng cười xòa: "Chỉ là thiếu gia, số món ngài gọi này......"
Có phải hơi quá tay không?
Cố Đình chẳng quan tâm, ngáp dài rồi đi ra: "À, món cải ngồng hôm nay không ngon, bảo đầu bếp sửa lại, ngày mai thiếu gia sẽ lại tới."
Cái gì? Ngày mai còn tới?
Biết một bàn này tốn bao nhiêu bạc không!
Chưởng quầy không dám tự ý, vội cho người báo về Cố phủ.
Nhưng chỉ ăn no thì chưa đủ. Cố Đình nghênh ngang đi tiếp trên phố.
Kiếp trước kiếp này, hai lần ký ức, cậu quá rõ ràng sản nghiệp của Cố gia. Bên kia còn chưa kịp phản ứng, cậu đã tìm tới một khách đ**m sang trọng, chọn ngay gian sau cùng, có hoa viên riêng biệt, tuyên bố: "Tối nay thiếu gia ở đây!"
Chưởng quầy dám phản đối sao? Vẫn là câu cũ: đây là sản nghiệp của Cố gia, cậu là người Cố gia, cậu ở lại thì chẳng phải hợp lẽ thường à?
Đêm đó, Cố phủ một mảnh rối loạn, ai cũng mất ngủ, quầng thâm đầy mắt. Còn Cố Đình thì nằm giường cao, chăn ấm, ngủ đến vô cùng thoải mái.
Ngày hôm sau, cậu lại tiếp tục ngang ngược y như vậy.
Người khác còn có thể bị cậu lừa, nhưng cậu biết rõ cửa hàng nào lợi nhuận tốt, khách đông, chỗ nào để dành phòng riêng cho người Cố gia. Cậu cố tình chọn giờ buôn bán đông khách, nếu muốn yên ổn kiếm tiền thì phải để cậu ăn uống. Không cho à? Cậu chỉ cần hô lên một tiếng, hôm nay còn buôn bán được sao?
Chưởng quầy khổ sở vô cùng. Vị công tử này ngoài ăn uống ra thì chẳng làm gì, không ồn ào, không gây sự, nhưng lại gọi toàn món đắt đỏ... Đuổi đi thế nào? Lấy lý do gì?
Chiêu này của Cố Đình còn hữu dụng hơn năm đó Cố Khánh Xương dùng ở Cửu Nguyên. Cậu thẳng thắn ôm linh miêu ăn uống, vui vẻ hưởng thụ —— cố tình chọc tức Cố gia. Các ngươi đã nghẹn, thì sao không bùng nổ đi?
Nhưng Cố gia vẫn không có phản ứng.
Cố Đình nhếch mắt, trong lòng nghĩ: Ồ, muốn nhịn à? Vậy thì ta tiếp tục!
Cố gia làm ăn phát đạt từ đời tổ phụ của cậu, thời đó tổ phụ và tổ mẫu rất giỏi, mở ra đủ loại ngành nghề, hầu như cái gì cũng có. Cho dù đời Cố Hậu Thông bất tài, không mở rộng thêm được, nhưng nhờ Phùng thị quản lý cũng vẫn duy trì, sản nghiệp Cố gia ở kinh thành vẫn vô cùng nhiều.
Ăn uống ngủ nghỉ đã giải quyết, tiếp theo đến phần xa xỉ. Các thiếu gia không tiêu tiền như tiểu thư, không cần son phấn, nhưng ngọc, bội, trâm, mũ, quần áo... đều tốn không ít. Ai mà chẳng biết Cố Đình là bảo bối trong lòng Trấn Bắc Vương? Giày còn phải khảm ngọc trai Nam Châu, huống hồ những thứ khác?
Phải có đồ đi kèm chứ, quần áo sao có thể mặc cũ? Phải lấy kiểu mới nhất, mốt mới nhất trong kinh thành, công tử nào mặc gì thì cậu mặc cái đó!
Thiếu gia ham hưởng thụ, đôi khi còn thích đánh cược. Cậu học theo, cũng đâu có quá đáng?
......
Trong đại trạch Cố gia.
Phùng thị gần như phát điên: "Tốt lắm, cái đồ tiện nhân, nó cũng dám!"
Cố Khánh Xương nghiến răng: "Con đi xử lý nó!"
Phùng thị quát to: "Quay lại! Ngươi muốn làm nhà chúng ta mất mặt à!"
Cố Khánh Xương tức giận: "Tin tức đã truyền cho nó, vậy mà nó cố tình không về, còn khiêu khích! Chúng ta còn có thể làm gì, để mặc nó tiêu hết tiền nhà sao!"
Ánh mắt Phùng thị âm trầm chuyển qua Cố Hậu Thông: "Lão gia, đón người về là chủ trương của ông, giờ thì sao đây?"
Cố Hậu Thông ôm bình rượu, ngồi phịch xuống bàn: "Rượu này nặng quá... ta hình như say rồi, đau đầu quá..."
Phùng thị nheo mắt: "Ông mà còn như vậy, thì đừng trách ta tự mình quyết định."
......
Cố Đình đủ kiểu ăn chực uống chực, bám chỗ ở chỗ chơi, có cả một phủ đằng sau hầu hạ, một đồng tiền cũng chẳng mất, không những không chịu đói mà còn sống sung sướng thoải mái. Cố gia lại chẳng quản được, đành phải ngậm bồ hòn. Nếu chuyện này ầm ĩ ra ngoài, thiên hạ sẽ bàn tán vì sao con trai thứ của vợ lẽ lại không được ở trong nhà mà phải ra ngoài lang thang? Đem người ép đến mức này, mất mặt là Cố Đình hay là Cố gia?
Cố Đình đâu phải kẻ nông cạn, chiếm được chút tiện nghi là đã hài lòng? Không đời nào! Đã đến nơi này thì chẳng lẽ không vơ vét cho đủ một chuyến?
Một mặt cậu làm càn, một mặt cậu nhanh chóng quan sát các mánh khóe kinh doanh, cửa hàng làm ăn ra sao, đi hướng thế nào, các mối quan hệ nằm ở đâu, chỗ mấu chốt là gì... Đồng thời còn lén sai Ngô Phong mở cho mình một tiệm thuốc bổ.
Vừa làm càn vừa kiếm tiền, hai bên đều không lỡ!
Nhờ cậu có con mắt tinh tường, biết xoay xở, cửa hàng thuốc bổ này thật sự đứng vững ở kinh thành, dần dần có khách quen, có người trung thành. Lâu dần còn khiến cho hai cửa hàng của Cố gia suy sụp.
Đương nhiên, đó là chuyện về sau. Hiện tại, cửa hàng thuốc bổ của cậu vừa mới khai trương, vẫn chưa gây được chú ý, ngược lại là trò làm càn của cậu khiến người ta không chịu nổi nên bắt đầu có người ra tay.
Lại là một buổi chiều nắng sáng rực, Cố Đình ngồi trong phòng thượng hạng của quán trà nổi tiếng nhất Cố gia, chọn chỗ sát cửa sổ. Cậu gọi loại trà ngon nhất, vừa uống ngụm đầu tiên đã thấy dưới lầu trên phố có người quen.
Một người là Hoắc Diễm, chỉ cần nhìn bóng dáng cũng nhận ra ngay. Người kia lại là kẻ từng gặp trên đường vào kinh — Du Tinh Lan.
Khoảng cách từ trên xuống quá xa, cậu không nghe được hai người nói gì. Nhưng từ góc nhìn này, không khí giữa hai người lại hết sức mập mờ, tựa hồ rất thân mật. Hoắc Diễm đứng yên, trông như đang chăm chú lắng nghe Du Tinh Lan nói, còn Du Tinh Lan hơi khom người, đôi mắt sáng lấp lánh, hai má hồng hồng, cười rạng rỡ ngoan ngoãn, giống như ngay cả gió xuân cũng tan chảy.
Cố Đình chỉ liếc một cái đã hiểu, họ Du rõ ràng đang bày ra tư thế đẹp nhất, góc độ hoàn hảo nhất, là đang cố tình quyến rũ Hoắc Diễm!
Cười giả tạo, cười đến nỗi lỗ mũi cũng méo, chứ trong lòng y nào không tự biết mình đang giở trò gì!
Sắc mặt Cố Đình lập tức đen lại. Cậu không cho rằng mình đang ghen, chỉ thấy Hoắc Diễm là người tốt như vậy, sao lại để cho hạng người tâm cơ, giả tạo này vấy bẩn!
Tiểu nhị của quán trà vừa hay mang nước nóng tới, cũng nhìn thấy cảnh dưới lầu. Gã ta kinh ngạc che miệng, kêu to: "Ôi chao, dưới lầu kia chẳng phải là Trấn Bắc Vương sao! Không phải mọi người đều nói Vương gia thích thiếu gia ngài à, sao lại đi thân mật với người khác thế kia? Chậc chậc, đối diện còn là tiểu công tử của hầu phủ Nghi Xương, từ trước đến nay nổi tiếng ngoan ngoãn đáng yêu, khắp kinh thành ai cũng khen ngợi, không ai không thích... Thiếu gia, thế này là sao? Có cần tiểu nhân xuống dưới nghe ngóng một phen không?"
Cái trò châm ngòi thô thiển này, gã ta tưởng Cố Đình sẽ đau lòng tức giận sao!
Cố Đình mạnh tay đặt mạnh chén trà xuống bàn, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Tức giận, quá tức giận!
Cố Đình cảm thấy mình sắp nổ tung, hai người này mà còn dám tiến thêm một bước, bất kể là ai, cậu sẽ lập tức ném chén trà xuống cho chết mới thôi!
Trên phố người qua kẻ lại, ngoài Hoắc Diễm và Du Tinh Lan, còn có người có vẻ như vừa hay đi ngang, chính là nhị hoàng tử. Hoắc Diễm chính là vì liếc thấy y ở đuôi mắt mới chưa xoay người bỏ đi ngay, cố nén lại mà tiếp tục trò chuyện với Du Tinh Lan.
Nhị hoàng tử đương nhiên chẳng kiêng dè ai, tiến lên cười nói: "Xa xa nhìn thấy đã thấy quen mắt, ta còn tưởng là ai, thì ra là ngươi."
Hoắc Diễm cũng rất kinh ngạc, vội chắp tay hành lễ: "Không ngờ được có vinh hạnh này, ở đây ngẫu nhiên gặp nhị ——" Vừa nhìn thấy ngón tay đối phương khẽ ấn, lời định nói lập tức đổi lại: "Nhị công tử."
Nhị hoàng tử gật đầu cười: "Đúng là duyên phận."
Hoắc Diễm nhìn quanh bốn phía, hạ giọng hỏi: "Nhị công tử vì sao lại ở đây?"
Nhị hoàng tử khoanh tay than nhỏ: "Dân sinh khó khăn, bá tánh vui buồn, bất kể thân phận thế nào, cũng phải để tâm chứ."
"Nhị công tử nói rất đúng." Hoắc Diễm ánh mắt khẽ chuyển, giới thiệu người bên cạnh: "Vị này là tiểu công tử của hầu phủ Nghi Xương ——"
Nhị hoàng tử khoát tay: "Ta biết, tiểu công tử Du gia."
Du Tinh Lan vốn ngoan ngoãn, lại có gia thế tốt, từng dự yến trong cung, cũng tham gia nhiều buổi tiệc quý tộc, tất nhiên là nhận ra nhị hoàng tử. Lúc này gã không tỏ ra kinh ngạc, chỉ khẽ khom người hành lễ, cười ngoan ngoãn: "Bái kiến nhị công tử."
Nhị hoàng tử chỉ liếc gã một cái rồi không để tâm nữa, giống như y chỉ là kẻ qua đường không quan trọng, hạ giọng hỏi Hoắc Diễm: "Có tiện không, đi vài bước nói chuyện riêng?"
"Đương nhiên." Hoắc Diễm dẫn nhị hoàng tử ra chỗ góc phố, vô cùng cảnh giác nhìn quanh.
Nhị hoàng tử phẩy tay, mỉm cười: "Trấn Bắc Vương không cần căng thẳng, lần này ta có mang ám vệ, an toàn tuyệt đối."
Hoắc Diễm đáp: "Được."
"Trấn Bắc Vương bận trăm công nghìn việc, vốn không nên quấy rầy..." Trong ánh sáng mờ, ánh mắt nhị hoàng tử trở nên sâu thẳm, sắc bén: "Nhưng đã là duyên gặp gỡ, chính là điềm báo của trời cao, có một câu nói, thật sự không thể không nói ra."
Hoắc Diễm khẽ khép đuôi mắt: "Xin nhị hoàng tử chỉ dạy."
Nhị hoàng tử hơi cúi người, hạ giọng hỏi: "Chuyện hành thích lần đó, chẳng hay có tiến triển gì không?"
Chưa đợi Hoắc Diễm lộ vẻ khó xử, y đã đứng thẳng dậy, cười nhạt: "Ta cũng không phải cố ý dò xét, chỉ là Trấn Bắc Vương tài trí hơn người, hẳn có thể xử lý tốt việc này, ta hoàn toàn tin tưởng. Chỉ là có vài chuyện, nếu Trấn Bắc Vương biết sớm một chút, hẳn sẽ có lợi hơn cho việc phân tích và phá án."
Hoắc Diễm chắp tay, giọng thành khẩn: "Xin nhị hoàng tử chỉ bảo."
Nhị hoàng tử nói: "Ở Hộ Bộ có một người tên Bao Kinh Nghĩa, chẳng hay Trấn Bắc Vương đã từng tra xét qua chưa?"
Hoắc Diễm hỏi lại: "Bao Kinh Nghĩa?"
Nhị hoàng tử khẽ ngẩng cằm, thần sắc khó lường: "Người này, Trấn Bắc Vương có thể điều tra thử xem."
Nói thêm vài câu, y cũng không chịu nói nữa.
Nhưng dù y không nói, Hoắc Diễm cũng hiểu, Hộ Bộ vốn là địa bàn của thái tử, nếu người của Hộ Bộ có vấn đề, vậy chẳng phải chính là thái tử có vấn đề sao.
Ý của nhị hoàng tử đã rất rõ ràng — chuyện này là thái tử làm!
Chuyện này thú vị rồi, huynh trưởng lại hãm hại đệ đệ, còn đệ đệ thì ám chỉ huynh trưởng gây chuyện. Còn những người khác thì hoàn toàn vô can? Hoàng thượng không dính líu, quý phi cũng không dính líu?
Hoắc Diễm cụp mắt xuống: "Thần đã ghi nhớ. Thần còn có việc ——"
Hắn nhìn về phía Du Tinh Lan, lời còn chưa kịp nói ra thì nhị hoàng tử đã cười cợt: "Vương gia phong thái hiên ngang khiến người ngưỡng mộ cũng là chuyện bình thường, chỉ là thỉnh thoảng cũng nên khéo léo chu toàn một chút, chớ để hậu viện rối ren mà thôi."
Tựa như đã quen với mấy chuyện phong lưu kiểu này, nhị hoàng tử chẳng mảy may bận tâm, ngược lại còn thân thiết nhắc nhở, kéo gần quan hệ.
Trong lòng Hoắc Diễm nhanh chóng suy tính, không biết nhị hoàng tử và Du Tinh Lan có quan hệ gì hay không, cuộc gặp hôm nay có phải chỉ là tình cờ, mà chẳng ngờ rằng, hậu viện của mình đã sắp rối loạn rồi.
Lúc ấy, một thiếu niên mặc áo xanh, hai tay nắm vạt áo, từ trà lâu đối diện hùng hổ lao tới, vừa đi vừa hô lớn trên đường: "Họ Hoắc kia! Ngươi dám coi thường ta sao!"
Thiếu niên môi hồng răng trắng, ngũ quan tuấn tú như vẽ, dáng vẻ cao ngạo như cây trúc xanh đầu xuân, dưới ánh nắng loang lổ mà từng bước tiến tới, chính là Cố Đình.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 68: Biết ta là ai không?
10.0/10 từ 16 lượt.