Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 146: Quãng đời còn lại có em, thật tốt (Kết thúc)
210@-
Cố Đình đang trò chuyện cùng Mạnh Trinh thì bên kia, Hoắc Diễm cũng đã tìm được Mạnh Sách, lại còn nói thẳng vào trọng tâm, chẳng chút kiêng dè: "Giận dỗi à?"
Mạnh Sách xách theo một bầu rượu, tùy tiện ngồi xuống dưới hành lang, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên: "Không cần ngươi quản."
"Nhưng rõ ràng ngươi lại muốn ta quản." Hoắc Diễm đoạt lấy rượu: "Dù ta có muốn cũng không quản nổi. Giao tình một hồi, ta chỉ nhắc ngươi một chuyện thôi. Người của chính mình, thì phải giữ chặt trong tay mình cho sớm. Đừng có gây ra chuyện lớn, đó chính là tâm của ngươi, mệnh của ngươi, cả đời ngươi — nếu để người khác giật mất, ngươi có cam tâm không?"
Mạnh Sách im lặng, không nói gì.
Hoắc Diễm uống một ngụm rượu cay xé cổ họng: "Người trong cuộc thì mơ hồ, ngươi ngoài cuộc mới sáng suốt. Việc đời vốn là như vậy. Rất nhiều chuyện ngươi nghĩ chắc chắn, nhưng chưa hẳn đã là thật. Có phiền não thì cứ thử hỏi một câu với người bên cạnh, cũng đâu có mất mặt gì."
Mạnh Sách nhếch khóe miệng: "Trấn Bắc Vương đường xa đến, là để thuyết giáo ta à?"
Hoắc Diễm lười nhác hừ một tiếng: "Bổn vương mà có rảnh để làm cái đó sao? Đương nhiên là có chính sự."
Mạnh Sách: "Nói đi."
Hoắc Diễm liếc hắn ta nghi ngờ: "Ngươi chắc chứ? Với cái tinh thần này mà còn muốn nghe?"
Mạnh Sách gật đầu: "Nói đi."
Trước đó cũng đã viết thư qua lại, trong lòng hai bên đều đoán được người kia sẽ hỏi, chỉ cần giữ được thì cũng ổn. Hoắc Diễm nói.
Chủ yếu vẫn là bàn về kế sách đối phó Bắc Địch. Trận năm nay coi như tạm yên, nhưng sang năm thì sao? Năm sau nữa thì sao? Người Bắc Địch lòng tham không chết, sẽ còn bày trò, lại còn xúi giục các tiểu quốc biên cương cùng gây chuyện. Một khi hỗn loạn, Cô Tàng cũng chẳng thể chỉ lo cho mình, giống như lần này vậy. Hoắc Diễm muốn làm một trận lớn, dứt khoát thay đổi cục diện, nhổ cỏ tận gốc, chẳng phải sảng khoái hơn sao?
Ý nghĩ của hắn thật ra cũng không phức tạp, nói cho cùng là kế phản gián. Bên Cửu Nguyên đã chuẩn bị xong, cục diện lớn nhỏ đều đã lo liệu đâu vào đấy, mấy ngày nay hắn cũng lo việc này, chỉ còn thiếu một chút, mà ở Cửu Nguyên không tiện làm, nên mới đến Cô Tàng. Hắn muốn nhờ Mạnh Sách giúp hắn diễn một màn, tốt nhất là phái thêm vài mật thám, làm nước đục thêm một chút, khiến Bắc Địch không phân rõ thật giả, cuối cùng tự gây tranh cãi, nội chiến, vu oan hãm hại, bên trong tiêu hao lẫn nhau.
Người Bắc Địch cũng đâu phải sắt đá, mỗi năm kéo quân đánh biên giới khí thế hùng hổ như vậy, ngoài việc không đủ ăn thì cũng vì quá rảnh rỗi. Vài năm nay quân Trấn Bắc đánh trận nào cũng thắng, khí thế ngút trời, đối phương thì mất đi mấy tướng giỏi, một vương tử đầy triển vọng cũng đã chết, hoàng thất cũng tổn hại nhiều. Không một ai nghe danh Trấn Bắc Vương mà không sợ hãi. Nếu như trận này mà làm tốt, có khi chẳng cần đợi năm sau, đối phương cũng đã bị hao tổn đến nỗi phải gửi thư xin hàng, cúi đầu xưng thần cũng chưa biết chừng.
Mạnh Sách nghe xong thì hiểu ngay, kế này có thể dùng, lập tức đồng ý.
Dù sau này hắn ta có chọn con đường thế nào, nơi này là nhà của Mạnh Trinh, phải bảo vệ là điều cần thiết.
Hai vị Vương gia gật đầu, kế hoạch rất nhanh được thực hiện. Từ chọn người đến bố trí, phối hợp chặt chẽ. Nhưng bên phía Mạnh Trinh lại chẳng thuận lợi, khiến Cố Đình hơi đau đầu.
Không phải chuyện ầm ĩ gì lớn, cũng chẳng liên quan đến thể diện. Mạnh Trinh từ nhỏ đã quen làm nũng với Mạnh Sách, khóc lóc lăn lộn gì cũng từng làm, mặt mũi từ lâu đã không còn quan trọng. Nhưng lần này cậu ta lại thấy cần phải tôn trọng lựa chọn của ca ca. Bao nhiêu năm qua, cậu ta đã liên lụy người khác quá nhiều, giờ lại giở trò thì thật không biết xấu hổ. Đây là nguyên tắc của cậu ta.
Cậu ta không hành động, Cố Đình cũng chẳng tiện ép buộc theo ý mình. Tình cảm là chuyện riêng tư, hai người thích nhau, ái mộ nhau chính là vì bản thân đối phương, tính cách thật sự của họ. Nếu cưỡng ép thay đổi, chưa chắc đã giúp ích, có khi còn phản tác dụng. Thà giao hết cho duyên phận.
Rất nhanh, tin Hoắc Diễm và Mạnh Sách bị "ám sát" truyền đến, lúc ấy Cố Đình và Mạnh Trinh đang uống trà ăn điểm tâm.
Cố Đình không hề hoảng hốt, vì vốn nằm trong dự liệu. Dù có bất ngờ gì, cậu cũng tin Hoắc Diễm có bản lĩnh để xử lý. Nhưng Mạnh Trinh thì không. Mấy hôm nay cậu ta vốn đã thấp thỏm bất an, nghe tin xong thì mắt tối sầm, lập tức bật dậy: "Cái gì? Ca ca bị đâm sao?"
Không nghĩ ngợi gì, cậu ta xách vạt áo chạy ra ngoài, chẳng hiểu sao tốc độ lại nhanh hơn cả thỏ. Cố Đình vội giữ lại cũng không kịp, người đã chạy ra khỏi sân!
Nơi đông người, Cố Đình không tiện hét to rằng mọi chuyện đều là giả, chỉ có thể lớn tiếng nhắc: "Ngươi quay lại! Bên ngoài nguy hiểm, lỡ có chuyện gì thì sao? Ngươi chẳng phải nói sợ ca ca ngươi nổi giận sao!"
Mạnh Trinh chẳng buồn quay đầu, mắt đỏ hoe: "Nếu ca ca gặp chuyện, thì ta còn ngoan ngoãn cho ai xem chứ!"
Bất kể có phải ruột thịt hay không, ca ca cũng là người quan trọng nhất trong đời cậu ta, tuyệt đối không thể mất đi!
Cố Đình đành gọi thêm người, nhanh chóng đuổi theo.
......
Vụ "ám sát" diễn ra ở một con đường vắng. Đao quang kiếm ảnh loang loáng, bóng người chập chờn, ai nấy đều đánh hết sức, sát khí dày đặc, máu văng tung tóe, gió thổi cũng lạnh buốt, đến cả hình dáng con người cũng khó nhìn rõ.
Khó khăn lắm mới thấy rõ Trấn Bắc Vương, xung quanh có khoảng năm tên đang liều mạng vây chém. Ngay lúc ấy, một nhát kiếm hiểm độc như rắn lao thẳng tới gáy hắn!
Dù võ nghệ cao cường như hắn, cũng vô cùng khó khăn mới tránh thoát chiêu này, trên người vẫn dính máu.
Mạnh Trinh há hốc miệng, suýt nữa cắn nát bàn tay mình.
Nguy hiểm quá! Vương gia bị dồn đến đường cùng rồi. Vậy hộ vệ đâu? Ám vệ đâu? Sao Đình Đình còn chưa tới? Chẳng lẽ để mặc hai người họ chết ở đây sao!
Biết bản thân võ công chẳng ra gì, xông lên cũng chỉ làm mồi cho giặc, Mạnh Trinh định bụng quay về gọi viện binh. Nhưng vừa mới xoay người, chân chưa kịp bước, thì cậu ta thấy Mạnh Sách...
Trời đất! Ca ca còn nguy hiểm hơn nữa!
Vây quanh hắn ta không chỉ năm tên, mà đếm đi đếm lại đã có bảy, tám, chín tên! Còn có một kẻ đang chuẩn bị đánh lén!
Lý trí bảo Mạnh Trinh nên quay về ngay, nhưng chân lại chẳng nghe lời, cứ đứng chết trân tại chỗ, không sao bước nổi. Hôm nay không mặc giáp mềm, chắc chắn không thể chắn đao cho ca ca, nhưng... dù chỉ có thể giúp một chút thôi thì sao? Ca ca đã vì cậu ta mà trả giá nhiều như vậy, sao có thể để kết cục thành ra thế này! Ca ca phải sống, phải tung hoành ngang dọc, phải đi khắp núi sông, ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi, ngắm trăng sáng giữa biển khơi. Sao có thể chết ở đây!
Môi cắn đến trắng bệch, cuối cùng cậu ta dậm chân một cái, nhìn quanh tìm thứ gì đó. Khó khăn lắm mới lôi được một viên gạch từ ven tường, tiểu Vương gia lập tức lao tới tên hắc y nhân đang định đánh lén Mạnh Sách!
Ngay lúc cậu ta đang tìm gạch, Hoắc Diễm đã cố ý thả cho một tên mật thám Bắc Địch chạy thoát. Sau đó thì khỏi cần diễn kịch nữa, hắn dứt khoát hạ thủ, giết sạch đám còn lại. Thủ đoạn biến hóa khôn lường, chiêu thức dứt khoát dữ dội. Đám người ban nãy trông có vẻ chiếm thế thượng phong, chỉ chớp mắt đã bị hắn giết sạch!
Cuối cùng tên mật thám trước khi chết vô cùng kinh ngạc: "Ngươi... ngươi vậy mà không bị thương!"
Khóe môi Hoắc Diễm nhếch lên, nở một nụ cười: "Ngươi tưởng ta xuất hiện ở chỗ này, là vì cái gì?"
"Vì... cái gì?"
"Tất nhiên là để cho các ngươi một cơ hội, không diễn một màn, các ngươi sao mắc câu?"
Chỉ cần những người này chết ở đây, mà hắn không chết, tên chạy thoát kia có nói thế nào cũng không quan trọng. Ván cờ đã sớm được sắp xếp, đến lúc đó hắn muốn thêm thắt chuyện ra sao thì thêm, người khác tuyệt đối không có cơ hội phản bác.
Cuối cùng cũng xong việc.
Hoắc Diễm thảnh thơi thu đao về, vừa định nhìn Mạnh Sách, bản thân lại khựng lại, đổi hướng.
Bởi vì bên phía Mạnh Sách... cũng đã xong.
Mạnh Trinh vô cùng liều lĩnh, trực tiếp dùng một cục gạch đập thẳng vào tên đang định đánh lén ca ca mình. Tên này lại quá bất cẩn, có lẽ quá mải lo chém giết, không ngờ đến nguy cơ như vậy, lập tức ngã xuống, còn bị Mạnh Sách bổ thêm một đao.
Mạnh Trinh trước nay chưa từng giết ai, chính bản thân sợ tới mức run rẩy, cả quá trình nhắm chặt mắt, suýt nữa khóc òa lên, cũng không để ý Mạnh Sách đã giải quyết xong. Đến khi bốn phía tĩnh lặng, vừa mở mắt ra, thấy xác nằm la liệt trên đất, mới thở phào nở nụ cười.
Ca ca không sao!
Cậu ta quá lo, bổ nhào vào lòng Mạnh Sách: "Ca ca làm em sợ muốn chết!"
Ôm một cái chưa đủ, còn lấy tay s* s**ng khắp người ca ca, gần như muốn kiểm tra từng chỗ: "Ca ca không bị thương chứ?"
Mạnh Sách né ra, gương mặt lạnh nhạt, dáng vẻ xa cách: "Em không nên như thế."
Ngón tay Mạnh Trinh khẽ run, vành mắt đỏ hoe: "Đúng, là em thất lễ... em chỉ là lo cho ca ca."
Mạnh Sách mặt không cảm xúc: "Em nên tập quen đi."
Xưa nay ca ca để mặc cậu ta nháo loạn, nũng nịu, nay bỗng trở nên xa lạ khó gần, khiến lòng Mạnh Trinh nhói đau, nước mắt rơi lã chã: "Em cũng muốn... nhưng em quen không được."
Có những tâm sự nói ra không khó, nhưng có lời lại rất khó thốt thành tiếng. Một khi nói ra rồi, lại càng muốn bất chấp tất cả mà nói cho đã.
Mạnh Trinh đột nhiên túm chặt vạt áo ca ca: "Em không quen được... Trà thì lạnh, giường thì trống, cơm cũng chẳng còn ngon, không ai vừa mắng em hồ nháo vừa giúp em vá áo, không ai ép em ăn quýt khi trời hanh khô, không ai thức cùng em những đêm không ngủ... Ca ca thật sự... không cần em sao?"
Mạnh Sách khẽ nâng tay, còn chưa chạm đến đôi mắt rớm lệ ấy đã buông xuống.
Mạnh Trinh đau lòng vô cùng, cũng biết không thể tiếp tục tùy hứng: "Xin lỗi... là em quá tham lam. Rõ ràng nên để ca ca tự do, lại vì lòng riêng thích ca ca mà luôn trói buộc... tất cả đều là em không đúng!"
Tim Mạnh Sách bỗng chấn động: "Em —— vừa mới nói cái gì?"
Mắt Mạnh Trinh hoe đỏ: "Em nói xin lỗi... em nên xin lỗi ca ca."
"Không, sau câu xin lỗi ——"
"Em không nên trói buộc ca ca, sau này sẽ không bao giờ..."
"Không phải câu đó, câu sau nữa!"
Mạnh Trinh khựng lại, rồi lắp bắp: "Em thích ca ca?"
Lời vừa ra khỏi miệng, mặt cậu ta đỏ bừng, cúi gằm, siết chặt ngón tay.
Mạnh Sách nắm lấy tay cậu ta: "Em biết những lời này nghĩa là gì không?"
Tai Mạnh Trinh đỏ rực: "Tất, tất nhiên là biết... Em thích ca ca mà."
Mạnh Sách nhìn thẳng hắn: "Em trước kia cũng thường nói thích ta."
"Nhưng cái đó khác! Em thật ra từ rất sớm, rất sớm đã... thích ca ca. Trong lòng biết như vậy là sai, nên cố gắng kiềm chế, không dám quá đáng. Ca ca còn phải lập gia đình, cưới vợ sinh con, em không thể có ý nghĩ mơ hồ, muốn ôm hôn cũng phải nhịn, không thể tùy hứng. Nhưng rồi đột nhiên ca ca không còn là ca ca ruột, em đã..."
Mạnh Trinh vội che mặt: "Em biết là em không biết xấu hổ, nhưng em thật sự... thật sự thích ca ca, ca ca có thể không rời đi không?"
Trước lời thổ lộ ngượng ngùng của đứa nhỏ, Mạnh Sách làm sao chịu nổi? Hắn ta không kiềm chế được, ôm chặt lấy cậu ta, hít sâu một hơi: "Ta cũng vậy."
Mạnh Trinh còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang lúng túng tự bộc bạch: "Tuy em thích ca ca, muốn mỗi ngày ở bên ca ca, nhưng nếu ca ca không muốn, em sẽ không ép. Ca ca có muốn đi, em cũng không ngăn, chỉ mong... khi ca ca quyết định, có thể nghĩ kỹ hơn, thật sự suy xét... Em thật sự rất luyến tiếc ca ca..."
Mạnh Sách hôn l*n đ*nh đầu: "Ta cũng luyến tiếc."
Mạnh Trinh ngẩn ngơ: "Hả?"
"Ta cũng muốn cùng tiểu Trinh mỗi ngày ở bên nhau, ngày ngày không rời."
Tim Mạnh Trinh đập thình thịch: "Hả?" Lẽ nào... là cái ý đó?
Mạnh Sách nhẹ nhàng nâng mặt cậu ta: "Ta nói, ta thích em."
Mạnh Trinh sững sờ: "Sao có thể... Từ bao giờ vậy?"
Mạnh Sách mỉm cười: "Rất sớm rồi."
Hắn ta cúi xuống, hôn lên trán Mạnh Trinh.
Mạnh Trinh ngẩng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt như nai con, thuần khiết trong sáng, ngây ngô mà đáng yêu.
Mạnh Sách không nhịn nổi, nâng cằm rồi hôn lên môi.
Muốn làm như vậy... từ rất lâu rồi.
Trao lòng cho em, ta không hối hận. Em nói em được ta nuôi lớn, dựa dẫm vào ta, không thể quen nếu ta rời đi. Nhưng ta thì sao? Bao năm qua, ta cũng dựa dẫm, cũng dây dưa bên em. Bởi vì có em, thế giới rộng lớn mới có nơi ta trở về. Bởi vì có em, ta chưa từng thấy cô đơn.
"Chúng ta thành thân, được không?" Nụ hôn kết thúc, Mạnh Sách tựa trán vào đứa nhỏ, giọng khàn khàn.
Mạnh Trinh tuy không hiểu hết chuyện đã xảy ra, nhưng ca ca không đi nữa, còn hôn mình! Tất nhiên là ——
"Được! Ca ca phải giữ lời!"
Thấy hai người cuối cùng cũng tỏ rõ lòng, đồng tâm hợp ý, Cố Đình đứng từ xa vỗ ngực mấy cái, vừa mừng vừa thở phào. Quả nhiên tình cảm là chuyện riêng của hai người, có duyên thì nhất định sẽ về với nhau.
Không biết từ lúc nào, Hoắc Diễm đã đến bên cậu, cúi người thì thầm: "Em ghen tị à?"
Cố Đình giật nảy mình, người này đến không một tiếng động!
Chỉ cần nhìn sắc mặt tên cẩu Vương gia này, cậu đã đoán được hắn nghĩ gì. Lập tức nghiêm túc xua tay, còn lùi lại một bước: "Không có, em không có! Ngài đừng nói bừa!"
Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thành thân rồi, Trấn Bắc Vương vẫn như trước, không bỏ qua bất kỳ cơ hội chiếm tiện nghi nào. Nhưng khổ nỗi, chuyện này càng làm càng chẳng bao giờ thấy đủ!
Quả nhiên ngay sau đó ——
"Nếu ghen thì cứ nói với vi phu." Hoắc Diễm đã giữ chặt eo, ép cậu vào tường: "Đình Đình biết mà, chỉ cần Đình Đình muốn, vi phu sẽ thỏa mãn hết thảy."
Nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt lan giữa môi răng.
Tuyết lớn bay bay, điểm lên cánh mai, nh** h** run rẩy, tạo nên cảnh đẹp nhất mùa đông.
Cố Đình ngửi thấy hương mai lạnh nhạt, thanh khiết, lại ngọt ngào.
Thật lâu sau, cậu mới đẩy Hoắc Diễm ra.
Trấn Bắc Vương cọ bên mặt Vương phi nhà mình: "Đủ rồi à?"
Tai Cố Đình đỏ rực, th* d*c: "... Ừ."
"Nhưng vi phu vẫn chưa thấy đủ."
Hoắc Diễm lại áp tới, lần nữa hôn môi, nồng cháy và cuồng dã.
Tựa như tuyết trắng là bức màn che hoàn mỹ nhất, mặc kệ làm gì, cũng chẳng ai nhìn thấy.
......
Sau khi phủ Trấn Bắc Vương tổ chức, thì phủ Cô Tàng Vương cũng rộn ràng khua chiêng gõ trống, chuẩn bị làm hỉ sự.
Thân phận thật sự của Mạnh Sách lộ ra, tất nhiên khiến bên ngoài sóng to gió lớn. Tiếc là người khác còn chưa kịp tính toán mưu mô gì, tin tức hắn ta sắp thành thân đã truyền ra rồi. Người ngoài nghe đến thì thôi đi, vị này dù không phải con ruột của Cô Tàng Vương, nhưng sắp cưới chính là con ruột của Cô Tàng Vương, trong Vương phủ hết thảy vẫn như cũ, đến cả hạ nhân cũng không thay đổi. Vương gia của ngươi vẫn là Vương gia của ngươi.
Hỉ sự của phủ Cô Tàng Vương làm cực kỳ náo nhiệt, kèn trống vang trời. Bản thân Mạnh Sách càng hào phóng, đối với tiền bạc vốn không hề coi trọng, chỉ cần Mạnh Trinh thích thì cái gì cũng sẵn sàng bỏ ra! Vàng bạc, ngọc ngà, đồ quý hiếm, hay thậm chí những thứ nhỏ nhặt giản dị, tất cả đều không tính toán gì cho mình, chỉ cần Mạnh Trinh vui là được.
Nếu là lúc khác, thân phận Mạnh Sách đột ngột công khai, khẳng định sẽ có phiền toái, kiểu gì cũng tính là mất mặt hoàng gia, dễ bị đem ra hỏi tội. Nhưng bây giờ thì sao? Tân đế Tống Thời Thu đã thoái vị, hai huynh đệ cùng Trấn Bắc Vương lại là bạn thân, các triều thần đều ngẩng cổ mong ngóng Hoắc Diễm lên làm hoàng đế, ai còn dám hó hé gì? Ngươi mà dám nói không, đừng nói Mạnh Sách hay Hoắc Diễm, cả triều đình văn võ bá quan cũng đủ sức dập ngươi.
Mọi người len lén nhìn nhau, chợt nhận ra điều gì.
Đại hỉ của phủ Cô Tàng Vương, sao lại giống y như đại hỉ của phủ Trấn Bắc Vương? Hai vị Vương gia hình như đều không quá coi trọng mình, ở trước mặt Vương phi thì không có chút tư thái nào cả!
Hừm... Thế gian này người si tình thì hiếm, nhưng không phải là không có. Cầu người làm chuyện này, nếu bản thân họ không muốn thì cho dù có chín mươi chín kiểu dỗ dành cũng vô ích. Cầu Vương gia chưa chắc đã được, nhưng nếu cầu Vương phi thì mới có hi vọng a!
Các triều thần thông suốt, lập tức mở các loại tiểu hội, nhanh chóng bàn bạc.
Đang lúc họ còn đắn đo xưng hô sao cho hợp, dè dặt gọi là Vương phi hay thẳng thắn tôn làm Hoàng hậu, thì tin tức từ Bắc Địch lại truyền đến. Nói là có mật thám hai mang, thật ra chỉ là mấy gián điệp hạng xoàng, cuối cùng chết sạch không đối chứng, rốt cuộc ai cũng chẳng rõ. Hoàng thất Bắc Địch loạn thành một nùi, nội chiến nghiêm trọng, gần đây còn diễn tuồng bức vua thoái vị... Đừng nói năm nay chiến tranh, sợ sang năm cũng chưa có sức đâu!
Mà tất cả chuyện này, đều là bút tích của Trấn Bắc Vương.
Hiện tại, trong kinh thành Bắc Địch lưu truyền một bài đồng dao, chuyên hát về Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm tàn nhẫn thế nào. Danh hiệu của hắn không chỉ có thể dọa trẻ con nín khóc, mà cơ bản còn là một tấm bia to, chỉ cần hắn tồn tại thì kẻ địch sẽ sợ hãi. Hắn còn sống một ngày, quân địch sẽ không dám manh động một ngày!
Nếu hắn không chỉ là Trấn Bắc Vương...
Mọi người nghĩ đến đây, ánh mắt sáng rực. Việc đã rõ ràng như thế, còn đứng chần chờ làm gì? Các huynh đệ, mau tiến lên! Bắt lấy Trấn Bắc Vương, để hắn làm hoàng đế! Khai sáng thịnh thế chẳng phải tốt sao, lưu danh sử sách chẳng phải vinh quang sao, quốc lực cường thịnh thì còn lo gì không có tiền mà hưởng thụ!
Dưới sự thúc giục của mọi người, trước đêm giao thừa, đủ loại tấu chương dâng đến tận tay.
Nhưng lần này trọng điểm không phải Hoắc Diễm. Tấu chương cầu hắn đăng cơ cũng như những lần trước, không khác gì. Trọng điểm chính là họ dâng Hoàng hậu phục, trực tiếp trao cho Cố Đình!
Cố Đình sững sờ, hoàn toàn không ngờ triều thần lại chơi chiêu này!
Ban đầu cậu còn lo giới tính mình sẽ mang tai tiếng cho Hoắc Diễm, sợ mọi thứ bất lợi. Kết quả thì sao? Chẳng có dư luận nào cả, cậu chưa kịp nghĩ cách thì người ta đã thay mình lo xong! Hoàng hậu phục vừa đưa ra, chính là thái độ được mọi người đồng thuận. Ai dám phản đối thì chính là chống lại ý dân, là phạm vào cơn giận chung. Các triều thần đều là người khoa cử chính thống, miệng lưỡi sắc bén, cãi đến mức ngươi phải hoài nghi nhân sinh!
Cuối cùng cũng đi đến bước này. Sau một khoảng ngắn yên tĩnh, Vương phủ lại náo nhiệt hẳn lên như ăn tết, đến cả Thái Vương phi cũng cao hứng ăn thêm hai bát cơm!
Hoắc Diễm đương nhiên không ném người ra nữa, nhận lời thỉnh cầu của triều thần, để Lễ Bộ soạn thảo nghi thức, mọi thứ đều theo quy củ.
Trong lòng hắn vốn đã có kế hoạch, giờ chỉ là đi từng bước một. Kinh thành tuy cách Cửu Nguyên không xa, nhưng Cửu Nguyên vốn xa xôi, làm trung tâm chính trị thì bất tiện. Nhiều việc không thể xử lý, nên vẫn phải dời đến kinh thành. Đối với Bắc Địch, kế hoạch đã thành công, đối phương tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn không còn sức tái chiến. Mà bản thân hắn tồn tại đã là uy h**p, ngồi lên vị trí kia thì càng thêm uy h**p, ở đâu cũng không quan trọng nữa.
Dưới tay bốn vị tướng cũng dần trưởng thành, bất cứ ai cũng có thể gánh vác. Ứng phó với nguy cơ đều đủ khả năng. Từ xưa tới nay, bảo vệ biên cương quốc thổ thật ra không phải chỉ nhờ một người nào đó, mà là một loại tinh thần, một niềm chấp niệm, là thứ khắc sâu trong xương cốt qua dòng lịch sử. Dù có vài hôn quân, dù thời thế loạn lạc, cũng không thể thay đổi được.
Còn hắn, Hoắc Diễm, nguyện làm thêm một giọt nước cho dòng sông lịch sử này, đem tín niệm và kiên trì của mình hòa vào, mong rằng một ngày nào đó sẽ nở ra bông hoa rực rỡ.
Đoàn xe thiên tử lên đường tiến về kinh thành. Dọc đường bá tánh vui vẻ tiễn đưa, trong kinh thành thì ngẩng đầu mong đợi. Mỗi gương mặt đều nở nụ cười, mỗi ánh mắt đều tràn đầy hy vọng và khát vọng, mỗi cái quỳ lạy đều chứa chan thành kính.
Điều dân chúng mong cầu, chẳng qua chỉ là thế đạo an khang, bình an vui vẻ.
Hoắc Diễm nắm tay Cố Đình, tự nhắc mình phải khắc ghi khoảnh khắc này, vĩnh viễn không được phụ bạc.
Cố Đình nhìn thấy hắn có chút khẩn trương, trở tay nắm lại, nở nụ cười sáng rỡ: "Đừng sợ, em sẽ ở bên ngài."
Hoắc Diễm nhìn sâu vào mắt cậu thật lâu: "Đã nói rồi, thì không được đổi ý."
Tiếp theo là đủ loại đại điển, quy củ trình tự rườm rà, ai nấy đều bận rộn. Đại điển đăng cơ càng long trọng. Tuy có Lễ Bộ và hậu cung giúp đỡ, nhưng người nhà của phủ Trấn Bắc Vương vốn không quen việc này, khó tránh có sai sót. Cố Đình với thân phận Hoàng hậu phải quản lý tất cả, không phải là không đủ sức, mà là khó bao quát hết chi tiết, càng gần ngày trọng đại thì càng căng thẳng.
Vẫn là Thái Vương phi tâm lý vững vàng, ăn diện lộng lẫy, điềm tĩnh hoa quý, trên mặt nụ cười không đổi, thong dong ưu nhã: "Từ hôm nay, ta là Thái hoàng thái hậu, con là Hoàng hậu, nơi này là nhà của chúng ta. Không cần quá căng thẳng, cứ như bình thường thôi. Dù có chỗ sơ sót, ai còn dám chỉ trích con? Đã có người tìm mọi cách che chở cho con rồi!"
Cố Đình nghe xong bỗng thấy thoải mái. Đúng vậy, con người không ai hoàn hảo. Trước kia hoàng đế chẳng lẽ chưa từng sai lầm? Tất nhiên là có. Chỉ là để giữ mặt mũi, giữ chức tước, nhờ công lao nên bên dưới có vô số người trung thành ra sức bào chữa, xoay xở tìm lý do. Cái vị trí này vốn dĩ chính là chỗ dùng người mà thôi.
Đôi mắt cậu, từ nay phải sáng hơn.
Hoắc Nguyệt mặc lễ phục lộng lẫy, hơi không quen, vén tóc mai: "Tổ mẫu, người xem con như vậy có được không?" Nói ra mới thấy sai, vội đỏ mặt sửa lại: "À, Hoàng tổ mẫu."
Thái Vương phi, cũng chính là Thái hoàng thái hậu, hiểu ai cũng cần thời gian thích ứng, không trách, còn như trước nắm tay cháu gái: "Được chứ, tất nhiên là được, Nguyệt nhi của chúng ta là Công chúa, thế nào cũng đẹp!"
Hoắc Giới nhảy lên chen lời: "Thế còn con thì sao, con thì sao?"
Thái hoàng thái hậu xoa đầu nhóc: "Giới nhi cũng rất tốt, con là Hoàng thái đệ, không còn là trẻ con nữa. Sau này không được nghịch ngợm, biết không?"
"Biết rồi ạ!" Hoắc Giới chu mặt nhỏ, nghiêm túc gật đầu: "Giới nhi sẽ không để huynh trưởng mất mặt!"
Mấy người còn đang nói chuyện thì Hoắc Diễm bước vào.
Khoác hoàng bào, thân hình nổi bật, vai áo thêu bàn long sống động như sắp bay, mũ miện mười hai dải hơi che khuất mặt. Mỗi cử chỉ đều mang khí chất Đế vương, gần như khiến người khác nhận không ra.
Hoắc Diễm nhìn Cố Đình: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
Ngữ khí hắn nói với Cố Đình vẫn như thường, khóe môi treo nụ cười, từng đường nét đều quen thuộc.
Cố Đình lắc đầu, cũng cười: "Không có gì, chỉ thấy ngài chẳng khác gì lúc trước."
Hoắc Diễm nhướng mày: "Đình Đình hy vọng ta khác đi sao?"
Cố Đình cũng bắt chước nhướng mày: "Ngài có dám khác không?"
"Đương nhiên là không dám..." Hoắc Diễm ghé sát lại: "Ta sợ em nhốt ta ngoài cửa không cho vào, đường đường là Thiên tử mà bị thế thì thật mất mặt."
Cố Đình phì cười.
Hoàn cảnh lạ lẫm, thân phận xa lạ, mọi thứ đều xa lạ, tất cả khiến cậu luôn có một cảm giác bất an. Có lúc cậu cũng nghĩ, ngôi vị hoàng đế, chí tôn vô thượng, ai lại không muốn hưởng thụ tột cùng, người khác có, chẳng lẽ Hoắc Diễm... cũng muốn?
Kết quả thì không phải, Hoắc Diễm không giống những người đó, không giống bất kỳ ai khác.
Cậu giúp Hoắc Diễm chỉnh lại vạt áo: "Hoàng thượng vừa rồi nói sai rồi, phải tự xưng là trẫm mới đúng."
Hoắc Diễm nắm lấy tay cậu, khẽ hôn một cái: "Đa tạ Hoàng hậu nhắc nhở, về sau đường đời còn dài, Hoàng hậu phải thường xuyên chỉ dạy cho trẫm."
Ngoài điện chuông trống vang lên, giờ lành đã đến, tân đế phải ra tế miếu, hoàn thành nghi thức cuối cùng, cũng là quan trọng nhất trong lễ đăng cơ.
Trên đường phố, biển người đông nghịt, cách xa một chút thì không nhìn rõ mặt mũi Hoàng thượng Hoàng hậu, nhưng đại khái dáng vẻ vẫn nhận ra được. Mọi người đều khen cả nhà này ai nấy đều khôi ngô tuấn tú, mỗi người đều rất đẹp!
Nhưng cũng có kẻ khác bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.
Khi xe rồng của thiên tử đi ngang qua, Cố Hậu Thông nổi điên, trực tiếp nhào tới chắn cấm vệ quân: "Đó là con trai ta, Hoàng hậu là con ta, ta là quốc cữu, ta phải qua! Dựa vào cái gì tên quan Lục Bộ họ Đình đều được đi gần bên cạnh, đó vốn là chỗ của ta!"
Hôm nay lễ lớn trọng yếu, cấm vệ quân ai nấy đều căng thẳng, phần lớn là tinh binh được điều từ quân Trấn Bắc, quá rõ chuyện nhà cậu: "Mau lùi lại! Ai dám quấy rối, giết không tha!"
Một chút mặt mũi cũng không cho, còn rút cả đao ra.
Cố Hậu Thông tức đến mắt trợn tròn: "Ngươi nghe không hiểu à? Ta là cha của Hoàng hậu, ta phải ngồi chỗ đó! Cái gì Đình Diệp, cái gì Diệp Bồng Trinh, chẳng qua là loại thương nhân hèn mọn, nhân cơ hội chen vào, Hoàng thượng bị lừa rồi!"
Ông ta bị xô ngã vào đám đông, không cần cấm vệ quân ra tay, hàng xóm láng giềng cũng đã phun thẳng vào mặt: "Trước kia ăn ngon mặc đẹp thì chẳng hề để ý đến nương nương, hận không thể để nương nương chết ngoài đường, không thèm đoái hoài. Giờ nương nương hiển quý rồi, ngươi lại mặt dày muốn bám vào, ta nhổ! Đến phường hạ lưu cũng không làm cái trò đê tiện này!"
"Ngươi không cần sống, nhưng chúng ta còn muốn sống yên ổn!"
"Lão tử khuyên ngươi một câu, im đi, đừng gây chuyện, bằng không không cần Hoàng thượng hay nương nương động thủ, lão tử đây cũng có thể giết ngươi!"
Cố Hậu Thông không cam lòng, nhưng chẳng còn cách nào khác. Sự tình đã đến nước này, phía trước không còn đường nữa. Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này? Ông ta còn nhớ lúc Cố Đình mới về, ngoan ngoãn, trầm lặng, nụ cười ấm áp đáng yêu. Ông ta từng thề trước mộ ngoại thất đã mất, sẽ nuôi dưỡng đứa con này thật tốt. Từ khi nào mà tất cả lại đổi khác?
Đều tại người bên cạnh... Con tiện nhân này!
Cố Hậu Thông vung một cái tát lên mặt Phùng thị, lại thêm một cú đá văng Cố Khánh Xương.
Phùng thị ôm mặt, còn chưa kịp đỡ con trai lên, mắt đầy khiếp sợ, run rẩy: "Ngươi... ngươi dám làm vậy!"
Cố Hậu Thông mắt đỏ ngầu: "Nếu không phải ngươi và con trai ngươi, ta giờ này sớm đã là quốc cữu, muốn gì chẳng có, cần gì phải nghe lời một con tiện phụ như ngươi!"
Thì ra ông ta cũng biết mình vô năng, cũng biết bao nhiêu năm qua, bản thân chỉ là con rối trong tay Phùng thị. Miếng thịt béo đến bên miệng lại bị cướp mất, trên đời oán hận đều bắt nguồn từ câu "ta vốn có thể". Cố Hậu Thông đã mất lý trí, hoàn toàn buông xuôi. Cố gia từ đây rơi vào nước sôi lửa bỏng, suy tàn nhanh chóng, gần như ai cũng thấy được.
Bên này hỗn loạn, bên kia lại có ánh mắt bình tĩnh. Ví như Diêu mỹ nhân, trong lòng ôm đứa cháu trai vừa mới tập đi, chỉ cho nó xem đoàn xe rồng: "Thấy chưa? Đó là thiên tử, là chủ giang sơn. Sau này con phải chăm học, cống hiến cho nước nhà biết không? Không có họ, cô cô chẳng thể sống nổi, con đương nhiên cũng không thể sống... Phải biết ơn, hiểu chưa?"
Trước kia nàng cũng từng có qua lại với hai người này, cũng từng có chút tâm tư riêng, nhưng không ảnh hưởng đại cục nên Hoắc Diễm và Cố Đình không làm khó, còn thả nàng ra cung, cho bạc, sai người giúp nàng dựng cửa hàng mưu sinh... Trải qua bao nhiêu sóng gió, nàng mới hiểu lòng người hiểm ác, sự lương thiện cũng không dễ dàng. Nàng biết ơn vì đã gặp được những người như vậy, khiến lòng mình cũng dần trở nên rộng mở, muốn làm chút việc có ích.
Tống Thời Thu cũng chưa chết, bị phong làm ngụy đế, gã còn một nhiệm vụ cuối cùng: trước miếu phải diễn một màn nhận sai, làm nền cho tân đế, con đường càng thêm uy nghiêm, bằng phẳng. Khi có người đến hỏi ý, gã lập tức gật đầu đồng ý, yếu thế để được sống, vì sao lại không?
Nhưng trong lòng gã vẫn không cam, dựa vào cái gì, tại sao ta không thể, mà ngươi lại được! Ngươi thậm chí còn chẳng phải người Tống gia!
Nhưng không cần ai khác, chỉ Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa đã đủ đối phó gã.
Thời gian qua, hai người này đã không còn là những viên quan nhỏ, đều được thăng chức, đảm đương trọng trách lớn, trung thành tuyệt đối với Hoắc Diễm và Cố Đình. Hoàng thượng và Hoàng hậu một văn một võ, phối hợp ăn ý, lại còn thông minh, đối mặt với hạng người như gã, bọn họ dĩ nhiên sẽ liều chết bảo vệ.
Tôn Hồng Triết trực tiếp ấn Tống Thời Thu xuống: "Phía Bắc Địch vừa gửi quốc thư tới, gần như cúi đầu xưng thần, ngươi có biết không?"
Tống Thời Thu chấn động: "Không thể nào!"
Tôn Hồng Triết khẽ cười: "Có gì là không thể? Ngươi làm không được, không có nghĩa người khác cũng không làm được. Con người, phải biết tự hiểu lấy mình."
Mặt Tống Thời Thu trắng bệch: "Vậy thì đã sao! Hắn không có tiền, đất nước rách nát này, ai cũng không thể cai trị nổi!"
Bao Kinh Nghĩa vỗ sổ sách vang dội: "Đừng có ngụy biện! Lão tử tính sổ không sai bao giờ!" Rồi liếc nhìn Tống Thời Thu một cái đầy khinh thường: "Chân long xuất thế, Hoàng thượng còn chưa đăng cơ đã tìm được kho báu, vàng bạc nhiều đủ để mua cả mấy quốc gia, ngươi có biết không?"
Tống Thời Thu lập tức phun máu: "Không... không thể nào..."
Bao Kinh Nghĩa cười lạnh: "Con cóc ghẻ ở ao mà dám chê hải long, đúng là nực cười!"
Không ai thèm để ý đến Tống Thời Thu nữa. Gã biết bản thân có sống cũng chẳng còn được bao lâu, cuối cùng vẫn là... thua sao?
Một trận gió thổi qua, rèm xe bị hất lên một góc, gã nhìn thấy bên ngoài là đội ngũ văn sĩ, có người già, có người trẻ, toàn mặc áo dài nho sinh, vừa đi vừa ngâm thơ ca cổ, tiếng ngân dài vang vọng, bước chân không dừng. Họ vừa đi vừa tán tụng Hoàng đế không ngớt.
Đi tuốt phía trước, chính là Lâm Trọng, ông mang theo con cháu, bước đi kiên định, thẳng tiến không lùi. Tuổi đã cao như vậy mà giọng vẫn đầy khí lực, ngâm bao nhiêu bài thơ cũng không mệt!
Đó chính là Lâm Trọng, lão sư của học trò khắp thiên hạ! Có ông dẫn đầu, dòng chảy văn học sao có thể không hưng thịnh?
Hoắc Diễm có đức hạnh gì mà có thể thu phục được vị lão nhân này? Đến tiên đế cũng chưa từng làm được!
Ánh mắt Tống Thời Thu dần mơ hồ, một cảnh tượng như vậy... không biết Giang Mộ Vân có biết không, rồi sẽ cảm thấy thế nào.
Giang Mộ Vân biết.
Mọi việc bên ngoài đều có người kịp thời kể lại cho gã ta nghe, gã ta ngày càng hiểu rõ. Đến giờ Hoắc Diễm vẫn chưa giết mình, chắc chắn là cố ý, chỉ để gã ta nhìn, để gã ta hiểu ra.
Tiếng trống canh, tiếng chuông sớm, tiếng chim hót trong rừng sâu, nghe quá nhiều rồi, lâu dần cũng chẳng thấy có gì hay. Hoàng cung nguy nga, ngói lưu ly lấp lánh sáng rực, nhìn quen rồi cũng chẳng thấy khác biệt gì. Thiên tử đi ra, tiên thanh mở đường, nghe nhiều rồi cũng chỉ thấy như một chuyện bình thường.
Đời người, ai mà chẳng tính toán. Người người đều tính toán, nói cho cùng cũng chẳng khác gì nhau, đều đáng ghét như thế cả. Mỗi ngày đều là những gương mặt đó, những việc chán ghét đó, tồn tại như vậy, cũng chẳng còn gì thú vị. Không bằng cứ dạo chơi nhân gian, tiêu dao một phen cũng được.
Gã ta vẫn luôn nghĩ bản thân đã nhìn thấu mọi chuyện, cho đến hôm nay, mới hiểu ra ý nghĩa của sự kiên trì.
Đời người, nhất định phải có chấp niệm, phải có vài điểm mấu chốt, thành tựu mới thêm phần thỏa đáng. Những kẻ đáng ghét thì vô vị, cái thú vị, vĩnh viễn chỉ thuộc về những linh hồn đặc biệt.
Gã ta hiểu ra quá muộn, đã không còn kịp nữa. Như thế này, chỉ cần nhìn người kia vui vẻ là đủ.
Ngoài cửa sổ, một cánh chim sải ngang, thật đẹp. Đó chính là tự do và niềm vui, thứ mà gã ta... rốt cuộc không bao giờ có được.
Máu từ cổ tay Giang Mộ Vân nhỏ giọt, nhanh chóng thấm ướt mặt đất.
......
Ở miếu, khi dâng hương xong, đến lúc bước lên bậc thang cuối cùng, Hoắc Diễm vươn tay về phía Cố Đình, ánh mắt sâu xa: "Hoàng hậu của trẫm, đã chuẩn bị xong chưa?"
Lần đại lễ này khác hẳn trước kia, hắn muốn cùng người ấy nắm tay, cùng bước lên ngôi vị tối cao.
Vị trí đó, chưa bao giờ là của riêng một người. Chính vì có người bên cạnh, Hoắc Diễm hắn mới có thể có thành tựu, mới có được giờ khắc này. Hắn mong mình nhớ kỹ tất cả quá khứ, rồi về sau trở nên tốt hơn, xứng đáng với người bên cạnh, xứng đáng với ngôi vị kia.
Cố Đình ung dung đưa tay ra, nụ cười tỏa sáng ấm áp: "Đã mời em, thì phải nắm cho thật chặt đấy."
Hoắc Diễm nắm chặt tay cậu, cùng bước lên trên: "... Vĩnh viễn, vĩnh viễn, trẫm sẽ không buông tay."
Nắng vàng rực rỡ kéo dài bóng hai người, hòa quyện vào nhau, quấn chặt không rời. Họ là hai người, nhưng cũng là một chỉnh thể không thể tách ra.
Ta đã đi qua cuộc đời đầy phù du, đã thấy ánh chiều tà, trải qua biết bao luân hồi, từng nghĩ rằng đời người chỉ có thế. Nhưng chính em, đã cho ta thấy một cảnh sắc khác biệt. Ngẩng đầu là bậc thang cao vời vợi, cúi đầu là bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Giây phút này, quãng đời còn lại, cùng nhau đi hết, gió thanh vừa đẹp.
Quãng đời còn lại có em, thật tốt.
Toàn văn hoàn
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Cố Đình đang trò chuyện cùng Mạnh Trinh thì bên kia, Hoắc Diễm cũng đã tìm được Mạnh Sách, lại còn nói thẳng vào trọng tâm, chẳng chút kiêng dè: "Giận dỗi à?"
Mạnh Sách xách theo một bầu rượu, tùy tiện ngồi xuống dưới hành lang, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên: "Không cần ngươi quản."
"Nhưng rõ ràng ngươi lại muốn ta quản." Hoắc Diễm đoạt lấy rượu: "Dù ta có muốn cũng không quản nổi. Giao tình một hồi, ta chỉ nhắc ngươi một chuyện thôi. Người của chính mình, thì phải giữ chặt trong tay mình cho sớm. Đừng có gây ra chuyện lớn, đó chính là tâm của ngươi, mệnh của ngươi, cả đời ngươi — nếu để người khác giật mất, ngươi có cam tâm không?"
Mạnh Sách im lặng, không nói gì.
Hoắc Diễm uống một ngụm rượu cay xé cổ họng: "Người trong cuộc thì mơ hồ, ngươi ngoài cuộc mới sáng suốt. Việc đời vốn là như vậy. Rất nhiều chuyện ngươi nghĩ chắc chắn, nhưng chưa hẳn đã là thật. Có phiền não thì cứ thử hỏi một câu với người bên cạnh, cũng đâu có mất mặt gì."
Mạnh Sách nhếch khóe miệng: "Trấn Bắc Vương đường xa đến, là để thuyết giáo ta à?"
Hoắc Diễm lười nhác hừ một tiếng: "Bổn vương mà có rảnh để làm cái đó sao? Đương nhiên là có chính sự."
Mạnh Sách: "Nói đi."
Hoắc Diễm liếc hắn ta nghi ngờ: "Ngươi chắc chứ? Với cái tinh thần này mà còn muốn nghe?"
Mạnh Sách gật đầu: "Nói đi."
Trước đó cũng đã viết thư qua lại, trong lòng hai bên đều đoán được người kia sẽ hỏi, chỉ cần giữ được thì cũng ổn. Hoắc Diễm nói.
Chủ yếu vẫn là bàn về kế sách đối phó Bắc Địch. Trận năm nay coi như tạm yên, nhưng sang năm thì sao? Năm sau nữa thì sao? Người Bắc Địch lòng tham không chết, sẽ còn bày trò, lại còn xúi giục các tiểu quốc biên cương cùng gây chuyện. Một khi hỗn loạn, Cô Tàng cũng chẳng thể chỉ lo cho mình, giống như lần này vậy. Hoắc Diễm muốn làm một trận lớn, dứt khoát thay đổi cục diện, nhổ cỏ tận gốc, chẳng phải sảng khoái hơn sao?
Ý nghĩ của hắn thật ra cũng không phức tạp, nói cho cùng là kế phản gián. Bên Cửu Nguyên đã chuẩn bị xong, cục diện lớn nhỏ đều đã lo liệu đâu vào đấy, mấy ngày nay hắn cũng lo việc này, chỉ còn thiếu một chút, mà ở Cửu Nguyên không tiện làm, nên mới đến Cô Tàng. Hắn muốn nhờ Mạnh Sách giúp hắn diễn một màn, tốt nhất là phái thêm vài mật thám, làm nước đục thêm một chút, khiến Bắc Địch không phân rõ thật giả, cuối cùng tự gây tranh cãi, nội chiến, vu oan hãm hại, bên trong tiêu hao lẫn nhau.
Người Bắc Địch cũng đâu phải sắt đá, mỗi năm kéo quân đánh biên giới khí thế hùng hổ như vậy, ngoài việc không đủ ăn thì cũng vì quá rảnh rỗi. Vài năm nay quân Trấn Bắc đánh trận nào cũng thắng, khí thế ngút trời, đối phương thì mất đi mấy tướng giỏi, một vương tử đầy triển vọng cũng đã chết, hoàng thất cũng tổn hại nhiều. Không một ai nghe danh Trấn Bắc Vương mà không sợ hãi. Nếu như trận này mà làm tốt, có khi chẳng cần đợi năm sau, đối phương cũng đã bị hao tổn đến nỗi phải gửi thư xin hàng, cúi đầu xưng thần cũng chưa biết chừng.
Mạnh Sách nghe xong thì hiểu ngay, kế này có thể dùng, lập tức đồng ý.
Dù sau này hắn ta có chọn con đường thế nào, nơi này là nhà của Mạnh Trinh, phải bảo vệ là điều cần thiết.
Hai vị Vương gia gật đầu, kế hoạch rất nhanh được thực hiện. Từ chọn người đến bố trí, phối hợp chặt chẽ. Nhưng bên phía Mạnh Trinh lại chẳng thuận lợi, khiến Cố Đình hơi đau đầu.
Không phải chuyện ầm ĩ gì lớn, cũng chẳng liên quan đến thể diện. Mạnh Trinh từ nhỏ đã quen làm nũng với Mạnh Sách, khóc lóc lăn lộn gì cũng từng làm, mặt mũi từ lâu đã không còn quan trọng. Nhưng lần này cậu ta lại thấy cần phải tôn trọng lựa chọn của ca ca. Bao nhiêu năm qua, cậu ta đã liên lụy người khác quá nhiều, giờ lại giở trò thì thật không biết xấu hổ. Đây là nguyên tắc của cậu ta.
Cậu ta không hành động, Cố Đình cũng chẳng tiện ép buộc theo ý mình. Tình cảm là chuyện riêng tư, hai người thích nhau, ái mộ nhau chính là vì bản thân đối phương, tính cách thật sự của họ. Nếu cưỡng ép thay đổi, chưa chắc đã giúp ích, có khi còn phản tác dụng. Thà giao hết cho duyên phận.
Rất nhanh, tin Hoắc Diễm và Mạnh Sách bị "ám sát" truyền đến, lúc ấy Cố Đình và Mạnh Trinh đang uống trà ăn điểm tâm.
Cố Đình không hề hoảng hốt, vì vốn nằm trong dự liệu. Dù có bất ngờ gì, cậu cũng tin Hoắc Diễm có bản lĩnh để xử lý. Nhưng Mạnh Trinh thì không. Mấy hôm nay cậu ta vốn đã thấp thỏm bất an, nghe tin xong thì mắt tối sầm, lập tức bật dậy: "Cái gì? Ca ca bị đâm sao?"
Không nghĩ ngợi gì, cậu ta xách vạt áo chạy ra ngoài, chẳng hiểu sao tốc độ lại nhanh hơn cả thỏ. Cố Đình vội giữ lại cũng không kịp, người đã chạy ra khỏi sân!
Nơi đông người, Cố Đình không tiện hét to rằng mọi chuyện đều là giả, chỉ có thể lớn tiếng nhắc: "Ngươi quay lại! Bên ngoài nguy hiểm, lỡ có chuyện gì thì sao? Ngươi chẳng phải nói sợ ca ca ngươi nổi giận sao!"
Mạnh Trinh chẳng buồn quay đầu, mắt đỏ hoe: "Nếu ca ca gặp chuyện, thì ta còn ngoan ngoãn cho ai xem chứ!"
Bất kể có phải ruột thịt hay không, ca ca cũng là người quan trọng nhất trong đời cậu ta, tuyệt đối không thể mất đi!
Cố Đình đành gọi thêm người, nhanh chóng đuổi theo.
......
Vụ "ám sát" diễn ra ở một con đường vắng. Đao quang kiếm ảnh loang loáng, bóng người chập chờn, ai nấy đều đánh hết sức, sát khí dày đặc, máu văng tung tóe, gió thổi cũng lạnh buốt, đến cả hình dáng con người cũng khó nhìn rõ.
Khó khăn lắm mới thấy rõ Trấn Bắc Vương, xung quanh có khoảng năm tên đang liều mạng vây chém. Ngay lúc ấy, một nhát kiếm hiểm độc như rắn lao thẳng tới gáy hắn!
Dù võ nghệ cao cường như hắn, cũng vô cùng khó khăn mới tránh thoát chiêu này, trên người vẫn dính máu.
Mạnh Trinh há hốc miệng, suýt nữa cắn nát bàn tay mình.
Nguy hiểm quá! Vương gia bị dồn đến đường cùng rồi. Vậy hộ vệ đâu? Ám vệ đâu? Sao Đình Đình còn chưa tới? Chẳng lẽ để mặc hai người họ chết ở đây sao!
Biết bản thân võ công chẳng ra gì, xông lên cũng chỉ làm mồi cho giặc, Mạnh Trinh định bụng quay về gọi viện binh. Nhưng vừa mới xoay người, chân chưa kịp bước, thì cậu ta thấy Mạnh Sách...
Trời đất! Ca ca còn nguy hiểm hơn nữa!
Vây quanh hắn ta không chỉ năm tên, mà đếm đi đếm lại đã có bảy, tám, chín tên! Còn có một kẻ đang chuẩn bị đánh lén!
Lý trí bảo Mạnh Trinh nên quay về ngay, nhưng chân lại chẳng nghe lời, cứ đứng chết trân tại chỗ, không sao bước nổi. Hôm nay không mặc giáp mềm, chắc chắn không thể chắn đao cho ca ca, nhưng... dù chỉ có thể giúp một chút thôi thì sao? Ca ca đã vì cậu ta mà trả giá nhiều như vậy, sao có thể để kết cục thành ra thế này! Ca ca phải sống, phải tung hoành ngang dọc, phải đi khắp núi sông, ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi, ngắm trăng sáng giữa biển khơi. Sao có thể chết ở đây!
Môi cắn đến trắng bệch, cuối cùng cậu ta dậm chân một cái, nhìn quanh tìm thứ gì đó. Khó khăn lắm mới lôi được một viên gạch từ ven tường, tiểu Vương gia lập tức lao tới tên hắc y nhân đang định đánh lén Mạnh Sách!
Ngay lúc cậu ta đang tìm gạch, Hoắc Diễm đã cố ý thả cho một tên mật thám Bắc Địch chạy thoát. Sau đó thì khỏi cần diễn kịch nữa, hắn dứt khoát hạ thủ, giết sạch đám còn lại. Thủ đoạn biến hóa khôn lường, chiêu thức dứt khoát dữ dội. Đám người ban nãy trông có vẻ chiếm thế thượng phong, chỉ chớp mắt đã bị hắn giết sạch!
Cuối cùng tên mật thám trước khi chết vô cùng kinh ngạc: "Ngươi... ngươi vậy mà không bị thương!"
Khóe môi Hoắc Diễm nhếch lên, nở một nụ cười: "Ngươi tưởng ta xuất hiện ở chỗ này, là vì cái gì?"
"Vì... cái gì?"
"Tất nhiên là để cho các ngươi một cơ hội, không diễn một màn, các ngươi sao mắc câu?"
Chỉ cần những người này chết ở đây, mà hắn không chết, tên chạy thoát kia có nói thế nào cũng không quan trọng. Ván cờ đã sớm được sắp xếp, đến lúc đó hắn muốn thêm thắt chuyện ra sao thì thêm, người khác tuyệt đối không có cơ hội phản bác.
Cuối cùng cũng xong việc.
Hoắc Diễm thảnh thơi thu đao về, vừa định nhìn Mạnh Sách, bản thân lại khựng lại, đổi hướng.
Bởi vì bên phía Mạnh Sách... cũng đã xong.
Mạnh Trinh vô cùng liều lĩnh, trực tiếp dùng một cục gạch đập thẳng vào tên đang định đánh lén ca ca mình. Tên này lại quá bất cẩn, có lẽ quá mải lo chém giết, không ngờ đến nguy cơ như vậy, lập tức ngã xuống, còn bị Mạnh Sách bổ thêm một đao.
Mạnh Trinh trước nay chưa từng giết ai, chính bản thân sợ tới mức run rẩy, cả quá trình nhắm chặt mắt, suýt nữa khóc òa lên, cũng không để ý Mạnh Sách đã giải quyết xong. Đến khi bốn phía tĩnh lặng, vừa mở mắt ra, thấy xác nằm la liệt trên đất, mới thở phào nở nụ cười.
Ca ca không sao!
Cậu ta quá lo, bổ nhào vào lòng Mạnh Sách: "Ca ca làm em sợ muốn chết!"
Ôm một cái chưa đủ, còn lấy tay s* s**ng khắp người ca ca, gần như muốn kiểm tra từng chỗ: "Ca ca không bị thương chứ?"
Mạnh Sách né ra, gương mặt lạnh nhạt, dáng vẻ xa cách: "Em không nên như thế."
Ngón tay Mạnh Trinh khẽ run, vành mắt đỏ hoe: "Đúng, là em thất lễ... em chỉ là lo cho ca ca."
Mạnh Sách mặt không cảm xúc: "Em nên tập quen đi."
Xưa nay ca ca để mặc cậu ta nháo loạn, nũng nịu, nay bỗng trở nên xa lạ khó gần, khiến lòng Mạnh Trinh nhói đau, nước mắt rơi lã chã: "Em cũng muốn... nhưng em quen không được."
Có những tâm sự nói ra không khó, nhưng có lời lại rất khó thốt thành tiếng. Một khi nói ra rồi, lại càng muốn bất chấp tất cả mà nói cho đã.
Mạnh Trinh đột nhiên túm chặt vạt áo ca ca: "Em không quen được... Trà thì lạnh, giường thì trống, cơm cũng chẳng còn ngon, không ai vừa mắng em hồ nháo vừa giúp em vá áo, không ai ép em ăn quýt khi trời hanh khô, không ai thức cùng em những đêm không ngủ... Ca ca thật sự... không cần em sao?"
Mạnh Sách khẽ nâng tay, còn chưa chạm đến đôi mắt rớm lệ ấy đã buông xuống.
Mạnh Trinh đau lòng vô cùng, cũng biết không thể tiếp tục tùy hứng: "Xin lỗi... là em quá tham lam. Rõ ràng nên để ca ca tự do, lại vì lòng riêng thích ca ca mà luôn trói buộc... tất cả đều là em không đúng!"
Tim Mạnh Sách bỗng chấn động: "Em —— vừa mới nói cái gì?"
Mắt Mạnh Trinh hoe đỏ: "Em nói xin lỗi... em nên xin lỗi ca ca."
"Không, sau câu xin lỗi ——"
"Em không nên trói buộc ca ca, sau này sẽ không bao giờ..."
"Không phải câu đó, câu sau nữa!"
Mạnh Trinh khựng lại, rồi lắp bắp: "Em thích ca ca?"
Lời vừa ra khỏi miệng, mặt cậu ta đỏ bừng, cúi gằm, siết chặt ngón tay.
Mạnh Sách nắm lấy tay cậu ta: "Em biết những lời này nghĩa là gì không?"
Tai Mạnh Trinh đỏ rực: "Tất, tất nhiên là biết... Em thích ca ca mà."
Mạnh Sách nhìn thẳng hắn: "Em trước kia cũng thường nói thích ta."
"Nhưng cái đó khác! Em thật ra từ rất sớm, rất sớm đã... thích ca ca. Trong lòng biết như vậy là sai, nên cố gắng kiềm chế, không dám quá đáng. Ca ca còn phải lập gia đình, cưới vợ sinh con, em không thể có ý nghĩ mơ hồ, muốn ôm hôn cũng phải nhịn, không thể tùy hứng. Nhưng rồi đột nhiên ca ca không còn là ca ca ruột, em đã..."
Mạnh Trinh vội che mặt: "Em biết là em không biết xấu hổ, nhưng em thật sự... thật sự thích ca ca, ca ca có thể không rời đi không?"
Trước lời thổ lộ ngượng ngùng của đứa nhỏ, Mạnh Sách làm sao chịu nổi? Hắn ta không kiềm chế được, ôm chặt lấy cậu ta, hít sâu một hơi: "Ta cũng vậy."
Mạnh Trinh còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang lúng túng tự bộc bạch: "Tuy em thích ca ca, muốn mỗi ngày ở bên ca ca, nhưng nếu ca ca không muốn, em sẽ không ép. Ca ca có muốn đi, em cũng không ngăn, chỉ mong... khi ca ca quyết định, có thể nghĩ kỹ hơn, thật sự suy xét... Em thật sự rất luyến tiếc ca ca..."
Mạnh Sách hôn l*n đ*nh đầu: "Ta cũng luyến tiếc."
Mạnh Trinh ngẩn ngơ: "Hả?"
"Ta cũng muốn cùng tiểu Trinh mỗi ngày ở bên nhau, ngày ngày không rời."
Tim Mạnh Trinh đập thình thịch: "Hả?" Lẽ nào... là cái ý đó?
Mạnh Sách nhẹ nhàng nâng mặt cậu ta: "Ta nói, ta thích em."
Mạnh Trinh sững sờ: "Sao có thể... Từ bao giờ vậy?"
Mạnh Sách mỉm cười: "Rất sớm rồi."
Hắn ta cúi xuống, hôn lên trán Mạnh Trinh.
Mạnh Trinh ngẩng đầu nhìn hắn ta, ánh mắt như nai con, thuần khiết trong sáng, ngây ngô mà đáng yêu.
Mạnh Sách không nhịn nổi, nâng cằm rồi hôn lên môi.
Muốn làm như vậy... từ rất lâu rồi.
Trao lòng cho em, ta không hối hận. Em nói em được ta nuôi lớn, dựa dẫm vào ta, không thể quen nếu ta rời đi. Nhưng ta thì sao? Bao năm qua, ta cũng dựa dẫm, cũng dây dưa bên em. Bởi vì có em, thế giới rộng lớn mới có nơi ta trở về. Bởi vì có em, ta chưa từng thấy cô đơn.
"Chúng ta thành thân, được không?" Nụ hôn kết thúc, Mạnh Sách tựa trán vào đứa nhỏ, giọng khàn khàn.
Mạnh Trinh tuy không hiểu hết chuyện đã xảy ra, nhưng ca ca không đi nữa, còn hôn mình! Tất nhiên là ——
"Được! Ca ca phải giữ lời!"
Thấy hai người cuối cùng cũng tỏ rõ lòng, đồng tâm hợp ý, Cố Đình đứng từ xa vỗ ngực mấy cái, vừa mừng vừa thở phào. Quả nhiên tình cảm là chuyện riêng của hai người, có duyên thì nhất định sẽ về với nhau.
Không biết từ lúc nào, Hoắc Diễm đã đến bên cậu, cúi người thì thầm: "Em ghen tị à?"
Cố Đình giật nảy mình, người này đến không một tiếng động!
Chỉ cần nhìn sắc mặt tên cẩu Vương gia này, cậu đã đoán được hắn nghĩ gì. Lập tức nghiêm túc xua tay, còn lùi lại một bước: "Không có, em không có! Ngài đừng nói bừa!"
Cái gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Thành thân rồi, Trấn Bắc Vương vẫn như trước, không bỏ qua bất kỳ cơ hội chiếm tiện nghi nào. Nhưng khổ nỗi, chuyện này càng làm càng chẳng bao giờ thấy đủ!
Quả nhiên ngay sau đó ——
"Nếu ghen thì cứ nói với vi phu." Hoắc Diễm đã giữ chặt eo, ép cậu vào tường: "Đình Đình biết mà, chỉ cần Đình Đình muốn, vi phu sẽ thỏa mãn hết thảy."
Nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt lan giữa môi răng.
Tuyết lớn bay bay, điểm lên cánh mai, nh** h** run rẩy, tạo nên cảnh đẹp nhất mùa đông.
Cố Đình ngửi thấy hương mai lạnh nhạt, thanh khiết, lại ngọt ngào.
Thật lâu sau, cậu mới đẩy Hoắc Diễm ra.
Trấn Bắc Vương cọ bên mặt Vương phi nhà mình: "Đủ rồi à?"
Tai Cố Đình đỏ rực, th* d*c: "... Ừ."
"Nhưng vi phu vẫn chưa thấy đủ."
Hoắc Diễm lại áp tới, lần nữa hôn môi, nồng cháy và cuồng dã.
Tựa như tuyết trắng là bức màn che hoàn mỹ nhất, mặc kệ làm gì, cũng chẳng ai nhìn thấy.
......
Sau khi phủ Trấn Bắc Vương tổ chức, thì phủ Cô Tàng Vương cũng rộn ràng khua chiêng gõ trống, chuẩn bị làm hỉ sự.
Thân phận thật sự của Mạnh Sách lộ ra, tất nhiên khiến bên ngoài sóng to gió lớn. Tiếc là người khác còn chưa kịp tính toán mưu mô gì, tin tức hắn ta sắp thành thân đã truyền ra rồi. Người ngoài nghe đến thì thôi đi, vị này dù không phải con ruột của Cô Tàng Vương, nhưng sắp cưới chính là con ruột của Cô Tàng Vương, trong Vương phủ hết thảy vẫn như cũ, đến cả hạ nhân cũng không thay đổi. Vương gia của ngươi vẫn là Vương gia của ngươi.
Hỉ sự của phủ Cô Tàng Vương làm cực kỳ náo nhiệt, kèn trống vang trời. Bản thân Mạnh Sách càng hào phóng, đối với tiền bạc vốn không hề coi trọng, chỉ cần Mạnh Trinh thích thì cái gì cũng sẵn sàng bỏ ra! Vàng bạc, ngọc ngà, đồ quý hiếm, hay thậm chí những thứ nhỏ nhặt giản dị, tất cả đều không tính toán gì cho mình, chỉ cần Mạnh Trinh vui là được.
Nếu là lúc khác, thân phận Mạnh Sách đột ngột công khai, khẳng định sẽ có phiền toái, kiểu gì cũng tính là mất mặt hoàng gia, dễ bị đem ra hỏi tội. Nhưng bây giờ thì sao? Tân đế Tống Thời Thu đã thoái vị, hai huynh đệ cùng Trấn Bắc Vương lại là bạn thân, các triều thần đều ngẩng cổ mong ngóng Hoắc Diễm lên làm hoàng đế, ai còn dám hó hé gì? Ngươi mà dám nói không, đừng nói Mạnh Sách hay Hoắc Diễm, cả triều đình văn võ bá quan cũng đủ sức dập ngươi.
Mọi người len lén nhìn nhau, chợt nhận ra điều gì.
Đại hỉ của phủ Cô Tàng Vương, sao lại giống y như đại hỉ của phủ Trấn Bắc Vương? Hai vị Vương gia hình như đều không quá coi trọng mình, ở trước mặt Vương phi thì không có chút tư thái nào cả!
Hừm... Thế gian này người si tình thì hiếm, nhưng không phải là không có. Cầu người làm chuyện này, nếu bản thân họ không muốn thì cho dù có chín mươi chín kiểu dỗ dành cũng vô ích. Cầu Vương gia chưa chắc đã được, nhưng nếu cầu Vương phi thì mới có hi vọng a!
Các triều thần thông suốt, lập tức mở các loại tiểu hội, nhanh chóng bàn bạc.
Đang lúc họ còn đắn đo xưng hô sao cho hợp, dè dặt gọi là Vương phi hay thẳng thắn tôn làm Hoàng hậu, thì tin tức từ Bắc Địch lại truyền đến. Nói là có mật thám hai mang, thật ra chỉ là mấy gián điệp hạng xoàng, cuối cùng chết sạch không đối chứng, rốt cuộc ai cũng chẳng rõ. Hoàng thất Bắc Địch loạn thành một nùi, nội chiến nghiêm trọng, gần đây còn diễn tuồng bức vua thoái vị... Đừng nói năm nay chiến tranh, sợ sang năm cũng chưa có sức đâu!
Mà tất cả chuyện này, đều là bút tích của Trấn Bắc Vương.
Hiện tại, trong kinh thành Bắc Địch lưu truyền một bài đồng dao, chuyên hát về Trấn Bắc Vương Hoắc Diễm tàn nhẫn thế nào. Danh hiệu của hắn không chỉ có thể dọa trẻ con nín khóc, mà cơ bản còn là một tấm bia to, chỉ cần hắn tồn tại thì kẻ địch sẽ sợ hãi. Hắn còn sống một ngày, quân địch sẽ không dám manh động một ngày!
Nếu hắn không chỉ là Trấn Bắc Vương...
Mọi người nghĩ đến đây, ánh mắt sáng rực. Việc đã rõ ràng như thế, còn đứng chần chờ làm gì? Các huynh đệ, mau tiến lên! Bắt lấy Trấn Bắc Vương, để hắn làm hoàng đế! Khai sáng thịnh thế chẳng phải tốt sao, lưu danh sử sách chẳng phải vinh quang sao, quốc lực cường thịnh thì còn lo gì không có tiền mà hưởng thụ!
Dưới sự thúc giục của mọi người, trước đêm giao thừa, đủ loại tấu chương dâng đến tận tay.
Nhưng lần này trọng điểm không phải Hoắc Diễm. Tấu chương cầu hắn đăng cơ cũng như những lần trước, không khác gì. Trọng điểm chính là họ dâng Hoàng hậu phục, trực tiếp trao cho Cố Đình!
Cố Đình sững sờ, hoàn toàn không ngờ triều thần lại chơi chiêu này!
Ban đầu cậu còn lo giới tính mình sẽ mang tai tiếng cho Hoắc Diễm, sợ mọi thứ bất lợi. Kết quả thì sao? Chẳng có dư luận nào cả, cậu chưa kịp nghĩ cách thì người ta đã thay mình lo xong! Hoàng hậu phục vừa đưa ra, chính là thái độ được mọi người đồng thuận. Ai dám phản đối thì chính là chống lại ý dân, là phạm vào cơn giận chung. Các triều thần đều là người khoa cử chính thống, miệng lưỡi sắc bén, cãi đến mức ngươi phải hoài nghi nhân sinh!
Cuối cùng cũng đi đến bước này. Sau một khoảng ngắn yên tĩnh, Vương phủ lại náo nhiệt hẳn lên như ăn tết, đến cả Thái Vương phi cũng cao hứng ăn thêm hai bát cơm!
Hoắc Diễm đương nhiên không ném người ra nữa, nhận lời thỉnh cầu của triều thần, để Lễ Bộ soạn thảo nghi thức, mọi thứ đều theo quy củ.
Trong lòng hắn vốn đã có kế hoạch, giờ chỉ là đi từng bước một. Kinh thành tuy cách Cửu Nguyên không xa, nhưng Cửu Nguyên vốn xa xôi, làm trung tâm chính trị thì bất tiện. Nhiều việc không thể xử lý, nên vẫn phải dời đến kinh thành. Đối với Bắc Địch, kế hoạch đã thành công, đối phương tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn không còn sức tái chiến. Mà bản thân hắn tồn tại đã là uy h**p, ngồi lên vị trí kia thì càng thêm uy h**p, ở đâu cũng không quan trọng nữa.
Dưới tay bốn vị tướng cũng dần trưởng thành, bất cứ ai cũng có thể gánh vác. Ứng phó với nguy cơ đều đủ khả năng. Từ xưa tới nay, bảo vệ biên cương quốc thổ thật ra không phải chỉ nhờ một người nào đó, mà là một loại tinh thần, một niềm chấp niệm, là thứ khắc sâu trong xương cốt qua dòng lịch sử. Dù có vài hôn quân, dù thời thế loạn lạc, cũng không thể thay đổi được.
Còn hắn, Hoắc Diễm, nguyện làm thêm một giọt nước cho dòng sông lịch sử này, đem tín niệm và kiên trì của mình hòa vào, mong rằng một ngày nào đó sẽ nở ra bông hoa rực rỡ.
Đoàn xe thiên tử lên đường tiến về kinh thành. Dọc đường bá tánh vui vẻ tiễn đưa, trong kinh thành thì ngẩng đầu mong đợi. Mỗi gương mặt đều nở nụ cười, mỗi ánh mắt đều tràn đầy hy vọng và khát vọng, mỗi cái quỳ lạy đều chứa chan thành kính.
Điều dân chúng mong cầu, chẳng qua chỉ là thế đạo an khang, bình an vui vẻ.
Hoắc Diễm nắm tay Cố Đình, tự nhắc mình phải khắc ghi khoảnh khắc này, vĩnh viễn không được phụ bạc.
Cố Đình nhìn thấy hắn có chút khẩn trương, trở tay nắm lại, nở nụ cười sáng rỡ: "Đừng sợ, em sẽ ở bên ngài."
Hoắc Diễm nhìn sâu vào mắt cậu thật lâu: "Đã nói rồi, thì không được đổi ý."
Tiếp theo là đủ loại đại điển, quy củ trình tự rườm rà, ai nấy đều bận rộn. Đại điển đăng cơ càng long trọng. Tuy có Lễ Bộ và hậu cung giúp đỡ, nhưng người nhà của phủ Trấn Bắc Vương vốn không quen việc này, khó tránh có sai sót. Cố Đình với thân phận Hoàng hậu phải quản lý tất cả, không phải là không đủ sức, mà là khó bao quát hết chi tiết, càng gần ngày trọng đại thì càng căng thẳng.
Vẫn là Thái Vương phi tâm lý vững vàng, ăn diện lộng lẫy, điềm tĩnh hoa quý, trên mặt nụ cười không đổi, thong dong ưu nhã: "Từ hôm nay, ta là Thái hoàng thái hậu, con là Hoàng hậu, nơi này là nhà của chúng ta. Không cần quá căng thẳng, cứ như bình thường thôi. Dù có chỗ sơ sót, ai còn dám chỉ trích con? Đã có người tìm mọi cách che chở cho con rồi!"
Cố Đình nghe xong bỗng thấy thoải mái. Đúng vậy, con người không ai hoàn hảo. Trước kia hoàng đế chẳng lẽ chưa từng sai lầm? Tất nhiên là có. Chỉ là để giữ mặt mũi, giữ chức tước, nhờ công lao nên bên dưới có vô số người trung thành ra sức bào chữa, xoay xở tìm lý do. Cái vị trí này vốn dĩ chính là chỗ dùng người mà thôi.
Đôi mắt cậu, từ nay phải sáng hơn.
Hoắc Nguyệt mặc lễ phục lộng lẫy, hơi không quen, vén tóc mai: "Tổ mẫu, người xem con như vậy có được không?" Nói ra mới thấy sai, vội đỏ mặt sửa lại: "À, Hoàng tổ mẫu."
Thái Vương phi, cũng chính là Thái hoàng thái hậu, hiểu ai cũng cần thời gian thích ứng, không trách, còn như trước nắm tay cháu gái: "Được chứ, tất nhiên là được, Nguyệt nhi của chúng ta là Công chúa, thế nào cũng đẹp!"
Hoắc Giới nhảy lên chen lời: "Thế còn con thì sao, con thì sao?"
Thái hoàng thái hậu xoa đầu nhóc: "Giới nhi cũng rất tốt, con là Hoàng thái đệ, không còn là trẻ con nữa. Sau này không được nghịch ngợm, biết không?"
"Biết rồi ạ!" Hoắc Giới chu mặt nhỏ, nghiêm túc gật đầu: "Giới nhi sẽ không để huynh trưởng mất mặt!"
Mấy người còn đang nói chuyện thì Hoắc Diễm bước vào.
Khoác hoàng bào, thân hình nổi bật, vai áo thêu bàn long sống động như sắp bay, mũ miện mười hai dải hơi che khuất mặt. Mỗi cử chỉ đều mang khí chất Đế vương, gần như khiến người khác nhận không ra.
Hoắc Diễm nhìn Cố Đình: "Nhìn ta như vậy làm gì?"
Ngữ khí hắn nói với Cố Đình vẫn như thường, khóe môi treo nụ cười, từng đường nét đều quen thuộc.
Cố Đình lắc đầu, cũng cười: "Không có gì, chỉ thấy ngài chẳng khác gì lúc trước."
Hoắc Diễm nhướng mày: "Đình Đình hy vọng ta khác đi sao?"
Cố Đình cũng bắt chước nhướng mày: "Ngài có dám khác không?"
"Đương nhiên là không dám..." Hoắc Diễm ghé sát lại: "Ta sợ em nhốt ta ngoài cửa không cho vào, đường đường là Thiên tử mà bị thế thì thật mất mặt."
Cố Đình phì cười.
Hoàn cảnh lạ lẫm, thân phận xa lạ, mọi thứ đều xa lạ, tất cả khiến cậu luôn có một cảm giác bất an. Có lúc cậu cũng nghĩ, ngôi vị hoàng đế, chí tôn vô thượng, ai lại không muốn hưởng thụ tột cùng, người khác có, chẳng lẽ Hoắc Diễm... cũng muốn?
Kết quả thì không phải, Hoắc Diễm không giống những người đó, không giống bất kỳ ai khác.
Cậu giúp Hoắc Diễm chỉnh lại vạt áo: "Hoàng thượng vừa rồi nói sai rồi, phải tự xưng là trẫm mới đúng."
Hoắc Diễm nắm lấy tay cậu, khẽ hôn một cái: "Đa tạ Hoàng hậu nhắc nhở, về sau đường đời còn dài, Hoàng hậu phải thường xuyên chỉ dạy cho trẫm."
Ngoài điện chuông trống vang lên, giờ lành đã đến, tân đế phải ra tế miếu, hoàn thành nghi thức cuối cùng, cũng là quan trọng nhất trong lễ đăng cơ.
Trên đường phố, biển người đông nghịt, cách xa một chút thì không nhìn rõ mặt mũi Hoàng thượng Hoàng hậu, nhưng đại khái dáng vẻ vẫn nhận ra được. Mọi người đều khen cả nhà này ai nấy đều khôi ngô tuấn tú, mỗi người đều rất đẹp!
Nhưng cũng có kẻ khác bắt đầu ngứa ngáy khó chịu.
Khi xe rồng của thiên tử đi ngang qua, Cố Hậu Thông nổi điên, trực tiếp nhào tới chắn cấm vệ quân: "Đó là con trai ta, Hoàng hậu là con ta, ta là quốc cữu, ta phải qua! Dựa vào cái gì tên quan Lục Bộ họ Đình đều được đi gần bên cạnh, đó vốn là chỗ của ta!"
Hôm nay lễ lớn trọng yếu, cấm vệ quân ai nấy đều căng thẳng, phần lớn là tinh binh được điều từ quân Trấn Bắc, quá rõ chuyện nhà cậu: "Mau lùi lại! Ai dám quấy rối, giết không tha!"
Một chút mặt mũi cũng không cho, còn rút cả đao ra.
Cố Hậu Thông tức đến mắt trợn tròn: "Ngươi nghe không hiểu à? Ta là cha của Hoàng hậu, ta phải ngồi chỗ đó! Cái gì Đình Diệp, cái gì Diệp Bồng Trinh, chẳng qua là loại thương nhân hèn mọn, nhân cơ hội chen vào, Hoàng thượng bị lừa rồi!"
Ông ta bị xô ngã vào đám đông, không cần cấm vệ quân ra tay, hàng xóm láng giềng cũng đã phun thẳng vào mặt: "Trước kia ăn ngon mặc đẹp thì chẳng hề để ý đến nương nương, hận không thể để nương nương chết ngoài đường, không thèm đoái hoài. Giờ nương nương hiển quý rồi, ngươi lại mặt dày muốn bám vào, ta nhổ! Đến phường hạ lưu cũng không làm cái trò đê tiện này!"
"Ngươi không cần sống, nhưng chúng ta còn muốn sống yên ổn!"
"Lão tử khuyên ngươi một câu, im đi, đừng gây chuyện, bằng không không cần Hoàng thượng hay nương nương động thủ, lão tử đây cũng có thể giết ngươi!"
Cố Hậu Thông không cam lòng, nhưng chẳng còn cách nào khác. Sự tình đã đến nước này, phía trước không còn đường nữa. Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này? Ông ta còn nhớ lúc Cố Đình mới về, ngoan ngoãn, trầm lặng, nụ cười ấm áp đáng yêu. Ông ta từng thề trước mộ ngoại thất đã mất, sẽ nuôi dưỡng đứa con này thật tốt. Từ khi nào mà tất cả lại đổi khác?
Đều tại người bên cạnh... Con tiện nhân này!
Cố Hậu Thông vung một cái tát lên mặt Phùng thị, lại thêm một cú đá văng Cố Khánh Xương.
Phùng thị ôm mặt, còn chưa kịp đỡ con trai lên, mắt đầy khiếp sợ, run rẩy: "Ngươi... ngươi dám làm vậy!"
Cố Hậu Thông mắt đỏ ngầu: "Nếu không phải ngươi và con trai ngươi, ta giờ này sớm đã là quốc cữu, muốn gì chẳng có, cần gì phải nghe lời một con tiện phụ như ngươi!"
Thì ra ông ta cũng biết mình vô năng, cũng biết bao nhiêu năm qua, bản thân chỉ là con rối trong tay Phùng thị. Miếng thịt béo đến bên miệng lại bị cướp mất, trên đời oán hận đều bắt nguồn từ câu "ta vốn có thể". Cố Hậu Thông đã mất lý trí, hoàn toàn buông xuôi. Cố gia từ đây rơi vào nước sôi lửa bỏng, suy tàn nhanh chóng, gần như ai cũng thấy được.
Bên này hỗn loạn, bên kia lại có ánh mắt bình tĩnh. Ví như Diêu mỹ nhân, trong lòng ôm đứa cháu trai vừa mới tập đi, chỉ cho nó xem đoàn xe rồng: "Thấy chưa? Đó là thiên tử, là chủ giang sơn. Sau này con phải chăm học, cống hiến cho nước nhà biết không? Không có họ, cô cô chẳng thể sống nổi, con đương nhiên cũng không thể sống... Phải biết ơn, hiểu chưa?"
Trước kia nàng cũng từng có qua lại với hai người này, cũng từng có chút tâm tư riêng, nhưng không ảnh hưởng đại cục nên Hoắc Diễm và Cố Đình không làm khó, còn thả nàng ra cung, cho bạc, sai người giúp nàng dựng cửa hàng mưu sinh... Trải qua bao nhiêu sóng gió, nàng mới hiểu lòng người hiểm ác, sự lương thiện cũng không dễ dàng. Nàng biết ơn vì đã gặp được những người như vậy, khiến lòng mình cũng dần trở nên rộng mở, muốn làm chút việc có ích.
Tống Thời Thu cũng chưa chết, bị phong làm ngụy đế, gã còn một nhiệm vụ cuối cùng: trước miếu phải diễn một màn nhận sai, làm nền cho tân đế, con đường càng thêm uy nghiêm, bằng phẳng. Khi có người đến hỏi ý, gã lập tức gật đầu đồng ý, yếu thế để được sống, vì sao lại không?
Nhưng trong lòng gã vẫn không cam, dựa vào cái gì, tại sao ta không thể, mà ngươi lại được! Ngươi thậm chí còn chẳng phải người Tống gia!
Nhưng không cần ai khác, chỉ Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa đã đủ đối phó gã.
Thời gian qua, hai người này đã không còn là những viên quan nhỏ, đều được thăng chức, đảm đương trọng trách lớn, trung thành tuyệt đối với Hoắc Diễm và Cố Đình. Hoàng thượng và Hoàng hậu một văn một võ, phối hợp ăn ý, lại còn thông minh, đối mặt với hạng người như gã, bọn họ dĩ nhiên sẽ liều chết bảo vệ.
Tôn Hồng Triết trực tiếp ấn Tống Thời Thu xuống: "Phía Bắc Địch vừa gửi quốc thư tới, gần như cúi đầu xưng thần, ngươi có biết không?"
Tống Thời Thu chấn động: "Không thể nào!"
Tôn Hồng Triết khẽ cười: "Có gì là không thể? Ngươi làm không được, không có nghĩa người khác cũng không làm được. Con người, phải biết tự hiểu lấy mình."
Mặt Tống Thời Thu trắng bệch: "Vậy thì đã sao! Hắn không có tiền, đất nước rách nát này, ai cũng không thể cai trị nổi!"
Bao Kinh Nghĩa vỗ sổ sách vang dội: "Đừng có ngụy biện! Lão tử tính sổ không sai bao giờ!" Rồi liếc nhìn Tống Thời Thu một cái đầy khinh thường: "Chân long xuất thế, Hoàng thượng còn chưa đăng cơ đã tìm được kho báu, vàng bạc nhiều đủ để mua cả mấy quốc gia, ngươi có biết không?"
Tống Thời Thu lập tức phun máu: "Không... không thể nào..."
Bao Kinh Nghĩa cười lạnh: "Con cóc ghẻ ở ao mà dám chê hải long, đúng là nực cười!"
Không ai thèm để ý đến Tống Thời Thu nữa. Gã biết bản thân có sống cũng chẳng còn được bao lâu, cuối cùng vẫn là... thua sao?
Một trận gió thổi qua, rèm xe bị hất lên một góc, gã nhìn thấy bên ngoài là đội ngũ văn sĩ, có người già, có người trẻ, toàn mặc áo dài nho sinh, vừa đi vừa ngâm thơ ca cổ, tiếng ngân dài vang vọng, bước chân không dừng. Họ vừa đi vừa tán tụng Hoàng đế không ngớt.
Đi tuốt phía trước, chính là Lâm Trọng, ông mang theo con cháu, bước đi kiên định, thẳng tiến không lùi. Tuổi đã cao như vậy mà giọng vẫn đầy khí lực, ngâm bao nhiêu bài thơ cũng không mệt!
Đó chính là Lâm Trọng, lão sư của học trò khắp thiên hạ! Có ông dẫn đầu, dòng chảy văn học sao có thể không hưng thịnh?
Hoắc Diễm có đức hạnh gì mà có thể thu phục được vị lão nhân này? Đến tiên đế cũng chưa từng làm được!
Ánh mắt Tống Thời Thu dần mơ hồ, một cảnh tượng như vậy... không biết Giang Mộ Vân có biết không, rồi sẽ cảm thấy thế nào.
Giang Mộ Vân biết.
Mọi việc bên ngoài đều có người kịp thời kể lại cho gã ta nghe, gã ta ngày càng hiểu rõ. Đến giờ Hoắc Diễm vẫn chưa giết mình, chắc chắn là cố ý, chỉ để gã ta nhìn, để gã ta hiểu ra.
Tiếng trống canh, tiếng chuông sớm, tiếng chim hót trong rừng sâu, nghe quá nhiều rồi, lâu dần cũng chẳng thấy có gì hay. Hoàng cung nguy nga, ngói lưu ly lấp lánh sáng rực, nhìn quen rồi cũng chẳng thấy khác biệt gì. Thiên tử đi ra, tiên thanh mở đường, nghe nhiều rồi cũng chỉ thấy như một chuyện bình thường.
Đời người, ai mà chẳng tính toán. Người người đều tính toán, nói cho cùng cũng chẳng khác gì nhau, đều đáng ghét như thế cả. Mỗi ngày đều là những gương mặt đó, những việc chán ghét đó, tồn tại như vậy, cũng chẳng còn gì thú vị. Không bằng cứ dạo chơi nhân gian, tiêu dao một phen cũng được.
Gã ta vẫn luôn nghĩ bản thân đã nhìn thấu mọi chuyện, cho đến hôm nay, mới hiểu ra ý nghĩa của sự kiên trì.
Đời người, nhất định phải có chấp niệm, phải có vài điểm mấu chốt, thành tựu mới thêm phần thỏa đáng. Những kẻ đáng ghét thì vô vị, cái thú vị, vĩnh viễn chỉ thuộc về những linh hồn đặc biệt.
Gã ta hiểu ra quá muộn, đã không còn kịp nữa. Như thế này, chỉ cần nhìn người kia vui vẻ là đủ.
Ngoài cửa sổ, một cánh chim sải ngang, thật đẹp. Đó chính là tự do và niềm vui, thứ mà gã ta... rốt cuộc không bao giờ có được.
Máu từ cổ tay Giang Mộ Vân nhỏ giọt, nhanh chóng thấm ướt mặt đất.
......
Ở miếu, khi dâng hương xong, đến lúc bước lên bậc thang cuối cùng, Hoắc Diễm vươn tay về phía Cố Đình, ánh mắt sâu xa: "Hoàng hậu của trẫm, đã chuẩn bị xong chưa?"
Lần đại lễ này khác hẳn trước kia, hắn muốn cùng người ấy nắm tay, cùng bước lên ngôi vị tối cao.
Vị trí đó, chưa bao giờ là của riêng một người. Chính vì có người bên cạnh, Hoắc Diễm hắn mới có thể có thành tựu, mới có được giờ khắc này. Hắn mong mình nhớ kỹ tất cả quá khứ, rồi về sau trở nên tốt hơn, xứng đáng với người bên cạnh, xứng đáng với ngôi vị kia.
Cố Đình ung dung đưa tay ra, nụ cười tỏa sáng ấm áp: "Đã mời em, thì phải nắm cho thật chặt đấy."
Hoắc Diễm nắm chặt tay cậu, cùng bước lên trên: "... Vĩnh viễn, vĩnh viễn, trẫm sẽ không buông tay."
Nắng vàng rực rỡ kéo dài bóng hai người, hòa quyện vào nhau, quấn chặt không rời. Họ là hai người, nhưng cũng là một chỉnh thể không thể tách ra.
Ta đã đi qua cuộc đời đầy phù du, đã thấy ánh chiều tà, trải qua biết bao luân hồi, từng nghĩ rằng đời người chỉ có thế. Nhưng chính em, đã cho ta thấy một cảnh sắc khác biệt. Ngẩng đầu là bậc thang cao vời vợi, cúi đầu là bàn tay đang nắm chặt lấy nhau. Giây phút này, quãng đời còn lại, cùng nhau đi hết, gió thanh vừa đẹp.
Quãng đời còn lại có em, thật tốt.
Toàn văn hoàn
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 146: Quãng đời còn lại có em, thật tốt (Kết thúc)
10.0/10 từ 16 lượt.