Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 139: Kia chính là phu quân ngươi, ngươi chẳng lẽ không lo lắng sao?

107@-

 
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà trải dài, hai người ngồi đối diện nhau, thật lâu không ai lên tiếng. Không khí thoạt nhìn yên tĩnh, hòa nhã.


Cố Đình nâng chén trà: "Giang đại nhân là không muốn nói, hay là không thể nói?"


"Không có gì là không thể nói." Giang Mộ Vân đã lấy lại tinh thần, mỉm cười nhạt: "Tiên đế bảo thủ, do dự không quyết, không đủ tàn nhẫn, cũng không đủ bản lĩnh. Mọi việc đều chú trọng vào tâm tư đế vương, chú trọng vào quy tắc và chế định. Điều đó vốn không sai, nhiều vị hoàng đế cũng đều như thế. Nhưng lão chỉ là trông mèo vẽ hổ, chỉ học được bề ngoài, không học được cốt lõi. Cuối cùng chỉ thành kẻ ba phải, ngu dốt, mà còn không tự biết."


Cố Đình thầm nghĩ vị đại nhân này cũng thật to gan, nhưng ngoài mặt không để lộ cảm xúc: "À?"


Giang Mộ Vân mỉm cười gật đầu: "Ừ."


Đã có thể tính toán cả cha con người khác, vậy còn có gì mà gã ta không dám nói?


Cố Đình hỏi: "Với tâm tính của ngươi, đẩy người khác lên ngôi chắc chắn không thể là quyết định bộc phát. Trước đó hẳn đã có chuẩn bị. Bên cạnh tiên đế — có người của ngươi đúng không? Là ai?"


Vấn đề này vốn dĩ cậu chỉ thuận miệng hỏi để dẫn chuyện, cũng không quá bận tâm câu trả lời. Nhưng khi tên kia được nhắc đến, cậu lại bất ngờ.


Giang Mộ Vân đáp: "Lý Quý."


Lý Quý — vị thái giám già này, Cố Đình vô cùng quen thuộc. Vài ngày trước cậu vừa tận mắt thấy thi thể của lão ta... Trong thoáng chốc, cậu cảm thấy vị thái giám này đúng là một nhân vật có tài. Ban đầu vốn là người của Vưu quý phi, sau lại chứng minh là người hoàng thượng cố ý cài bên cạnh Vưu quý phi. Thế nhưng đó vẫn chưa phải kết cục cuối cùng — bởi vì cuối cùng, lão ta lại là người của Giang Mộ Vân!


Lý Quý chết trong mật đạo, mà mật đạo này lại có liên quan đến kho báu. Như vậy chẳng lẽ... chuyện này Giang Mộ Vân cũng biết? Vậy tân đế có biết không? Đây là át chủ bài riêng của Giang Mộ Vân, hay là âm mưu của tân đế?


Cố Đình rất khó khống chế cảm xúc, bèn dứt khoát thuận theo dòng chuyện, tỏ ra suy tư: "Ta có biết vị công công này. Lúc ta mới vào kinh, dường như lão ta hầu hạ bên cạnh Vưu quý phi, sau đó lại sang hầu hạ bên cạnh hoàng thượng? Đúng là người có chút bản lĩnh."


Giang Mộ Vân khẽ cười: "Thật hiếm khi ngươi còn nhớ đến lão ta. Tiếc là sau này e rằng chẳng thể gặp lại nữa."


Cố Đình: "Ý ngươi là sao?"


Giang Mộ Vân: "Lão ta đã chết."


Cố Đình gật đầu: "Quả thật tuổi lão ta cũng không nhỏ."


Giang Mộ Vân vốn muốn nói lão ta không phải chết già, nhưng nghĩ chỉ là một nô tài thì chẳng cần giải thích nhiều, bèn lắc đầu, bỏ qua không nhắc lại.


Cố Đình biết mình đã khéo léo lảng tránh được. Tuyến kho báu này cậu từ đầu đến cuối đều không hề nhúng tay vào, chỉ vì có duyên gặp Đình Diệp nên mới vô tình biết thêm nhiều chuyện. Mà chuyện về Đình Diệp cũng vô cùng bí mật, chẳng có người ngoài nào hay biết. Cho dù có nhận thân, thì Đình Diệp nhiều lắm cũng chỉ mang danh là họ hàng xa bên Cố gia, dù là công khai hay ngấm ngầm qua lại cũng rất ít, người khác khó mà tra ra.


Cậu lại hỏi: "Vậy còn tân đế? Là người thế nào?"


Giang Mộ Vân thoáng cứng mặt.



Cố Đình giả vờ như không thấy: "Ngươi với gã hình như rất thân thiết."


Người tên Tống Thời Thu kia thật sự quá bí ẩn, che giấu kỹ đến mức đời trước, dù Giang Mộ Vân và cậu gần như ngày nào cũng gặp mặt, nhưng cậu vẫn chưa từng thấy qua, không hề biết đến sự tồn tại của người đó. Mãi đến khi Tống Thời Thu lên ngôi, Giang Mộ Vân được trọng dụng, cậu mới thấy có gì đó không hợp lý, nhưng lại chẳng tìm ra được bằng chứng, chỉ có thể cho rằng mình quá đa nghi. Nhưng nay thì đã rõ.


Hai người kia tuyệt đối có vấn đề. Việc Tống Thời Thu lên ngôi, chắc chắn không đơn giản như vậy.


Trước đây cậu chỉ là nghi ngờ, nay vừa hỏi một câu đã thấy đối phương lộ vẻ bất thường, trong lòng cậu hiểu: "Ngươi thích gã?"


Đuôi mắt Giang Mộ Vân run lên, nhưng khi ngẩng nhìn, trong mắt Cố Đình chỉ là sự trong trẻo, nhiều nhất là tò mò, hoàn toàn không có chút ghen tuông nào.


Thì ra là gã ta nghĩ nhiều rồi.


"Ta nhìn... giống lắm sao?"


Cố Đình lắc đầu: "Không giống. Khi thích một người, ánh mắt không thể lừa được. Ta vừa nhắc đến gã, ngươi có vẻ không được tự nhiên, trong mắt không có sự luyến tiếc hay áy náy với ta, mà chỉ là một chút dao động. Đó không phải là không gợn sóng — nhiều nhất, là ngươi từng thích gã, hoặc nói cách khác, từng động lòng vì gã."


Cổ họng Giang Mộ Vân khẽ run: "Ngươi..."


Một lời cảm động còn chưa kịp thốt ra thì Cố Đình đã nói tiếp: "Ngươi sẽ không bao giờ toàn tâm toàn ý thích bất kỳ ai, sẵn sàng dốc hết mọi thứ vì họ. Ngươi chỉ thích chính bản thân mình."


Ngón tay Giang Mộ Vân khẽ run, một lúc sau, gã ta nở nụ cười gượng: "Ta tự cho rằng đã thấu hiểu thế sự, nhưng vẫn không bằng ngươi nhìn thấu."


Đến ngày hôm nay, những việc gã ta làm đều vì d*c v*ng và lợi ích riêng, vì muốn có thêm nhiều quyền lực, thêm nhiều ánh mắt ngưỡng mộ. Chỉ cần bản thân ngày càng mạnh, gã ta sẽ không bao giờ thua, muốn gì cũng có thể có. Gã ta chưa từng nghĩ mình là người tốt, cũng chưa từng nghĩ một ngày nào đó, lại có thể bị một ai đó lay động tâm can chỉ bằng vài lời nói.


Người ngồi trước mặt gần ngay trong gang tấc, nhưng gã ta lại thấy xa xôi vô cùng, như thể đã đánh mất một báu vật từ rất lâu, vĩnh viễn chẳng thể tìm lại được.


"Ngươi hiểu ta."


"Thôi." Cố Đình xua tay: "Ngươi cũng chẳng khó đoán đến vậy. Nếu hôm nay ngồi đây là phu quân ta, ngài ấy cũng sẽ nói những lời giống hệt."


Cái cách cậu gọi "phu quân ta" một cách tự nhiên khiến Giang Mộ Vân thấy lòng nghẹn đắng, bèn chủ động chuyển đề tài: "Ngươi có muốn nghe chuyện giữa ta và gã không?"


"Gã" ở đây, tất nhiên chính là tân đế Tống Thời Thu.


Cố Đình lười biếng chống cằm: "Cái đó còn tùy tâm trạng của Giang đại nhân, có muốn kể hay không thôi."


Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Nếu có thể biết được Tống Thời Thu là hạng người thế nào, dĩ nhiên là tốt nhất.


Thế là Giang Mộ Vân mở lời: "Ta gặp gã khi ta mới mười ba tuổi. Khí chất của gã tao nhã, phẩm vị độc đáo, lại vô cùng thông minh, cũng rất ôn hòa. Gã luôn biết ta đang nghĩ gì, muốn gì, trông đợi điều gì. Gã mang đến cho ta cảm giác hoàn toàn khác biệt với người khác. Không hiểu sao, gã khiến ta tràn ngập tò mò, tràn ngập ngưỡng mộ."


Ở kiếp trước, sau khi Tống Thời Thu lên ngôi, Cố Đình từng gặp gã một lần. Ấn tượng đã mơ hồ, nhưng vẫn nhớ rõ cảm giác mà gã đem lại: dung mạo thanh nhã, khí chất nổi bật, khác hẳn mọi người, trên người mang theo một loại khí chất cấm dục đặc biệt. Nếu gặp phải kẻ hợp gu, chắc chắn sẽ bị gã mê hoặc đến chết đi sống lại. Lại kết hợp với tính cách của Giang Mộ Vân — còn có gì không rõ nữa đây?



Trong quá trình trưởng thành của một đứa trẻ, sự dẫn dắt của người lớn vô cùng quan trọng, đặc biệt là vào tuổi 11-12, thời điểm nhạy cảm nhất. Giang Mộ Vân thông minh, tâm tư nhiều, nếu gặp được một bậc trưởng bối phẩm hạnh đoan chính thì có thể đi trên con đường tốt đẹp. Nhưng gã ta lại gặp phải một Tống Thời Thu như thế. Bản thân Tống Thời Thu vô tình đã là như vậy, nếu gã cố ý dụ dỗ thì Giang Mộ Vân rất có khả năng sẽ bước lên một con đường khác hẳn, thậm chí... trở thành một con người như hiện giờ.


Gã ta đã thật sự trở thành con người như thế.


Cố Đình hồi tưởng lại, bất kể là ở kiếp trước hay hiện tại, khí chất toát ra từ Giang Mộ Vân, cách hành xử, thói quen đều giống hệt như Tống Thời Thu trong miệng gã ta. Cùng một loại khí chất tao nhã, phẩm vị độc đáo, ôn nhu, thông minh, luôn hiểu người khác đang nghĩ gì, khao khát điều gì rồi nhằm vào mà ban cho, khiến người ta lún sâu không thoát được. Chỉ cần gã muốn, có thể dễ dàng thu phục lòng người.


Thật sự châm chọc.


Về lý thì cậu dường như nên thấy tiếc nuối cho Giang Mộ Vân, nhưng tình cảm thì không thể. Cậu không cách nào đồng cảm với Giang Mộ Vân. Nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến việc bản thân bị gã ta hại cùng bao người khác, cậu không giết gã ta đã là nể mặt lắm rồi.


Trong lòng cậu không nổi lên một chút ý định an ủi, giọng nói thậm chí có phần lạnh nhạt: "Ngươi tưởng rằng gã thích ngươi, nhưng thực ra không phải, gã chỉ đang lợi dụng ngươi."


Giang Mộ Vân mỉm cười khổ sở: "... Đúng vậy."


Cố Đình nói: "Giang đại nhân dường như cho rằng bản thân mình rất vô tội. Nhưng những người rơi vào tay ngươi bao năm qua thì sao? Họ chẳng phải cũng vô tội ư? Ngươi đừng phủ nhận, ta chính mắt thấy, chính tai nghe. Ngươi khiến bao nhiêu người lầm tưởng ngươi thích họ, rồi lợi dụng cái gọi là "thích" ấy để làm bao việc."


Giang Mộ Vân cứng người: "Ta đối với ngươi là không giống..."


"Thật sao?" Giọng Cố Đình càng lạnh nhạt: "Bắt đầu khác từ khi nào? Là từ lúc ta quay lưng bỏ đi không hề ngoái lại sao?"


Ngón tay Giang Mộ Vân cầm chén trà siết chặt, đuôi mắt dần rũ xuống: "Ngươi nói rất đúng, có lẽ chỉ có ly biệt mới khiến một người thật sự nhận ra, nội tâm mình rốt cuộc muốn gì."


"Từ khi còn niên thiếu, ta đã cảm thấy gã vô cùng tốt đẹp, xứng đáng với tất cả những điều tốt nhất. Ta muốn vì gã mà nỗ lực, gã muốn gì, ta phải dâng cho bằng được; thứ gã không muốn, ta sẵn sàng hủy diệt tất cả, không để gã phải chịu bất kỳ phiền não nào. Gã muốn đường lui, ta nguyện dùng máu và mạng sống trải lối. Ta có thể vì một nụ cười của gã mà vui cả ngày, vì một cái nhíu mày nhỏ của gã mà trắng đêm không ngủ, hận mình chưa đủ mạnh. Để đưa gã lên ngôi vị kia, ta đã từ bỏ rất nhiều thứ. Đến ngày đại sự thành công, ta cho rằng mình đã được như ý, từ đây sẽ không còn phiền muộn. Nhưng kết quả lại chẳng hề vui vẻ."


"Điều khiến ta khó chịu nhất là, ta không biết sự "không vui" này rốt cuộc là vì sao."


Cố Đình thoáng hiểu: "Cho nên ngươi đến tìm ta... là thật sự muốn tâm sự?"


Muốn nói hết ra sao?


Giang Mộ Vân nhìn cậu, mỉm cười: "Ta đã nói rồi, với ngươi ta luôn nói thật. Nhưng ngươi chẳng bao giờ tin."


Trong lòng Cố Đình âm thầm trợn mắt: Ta mà tin ngươi mới là lạ. Thật thật giả giả, giả giả thật thật, loại trò này ngươi là giỏi nhất. Ngươi nói ba phần thật thì phải coi như chân thành mười phần chắc? 


"Vậy vị tân đế của chúng ta cũng thật cao tay. Ban đầu thì câu dẫn một thiếu niên ngây thơ như ngươi, đợi ngươi hiểu chuyện rồi thì lại vội vã phủi sạch, nói nào là ta không có ý ấy, là ngươi hiểu lầm. Nhưng gã lại không muốn mất ngươi, nên mới nói có thể vì ngươi mà thay đổi. Bởi vì "ái náy", không thể đáp lại, gã còn khuyến khích ngươi thử đến với người khác, thậm chí buông thả trên giường cũng không sao, vì thân thể là thân thể, tình cảm là tình cảm... Gã luôn khiến ngươi mãi khao khát mà không bao giờ được đáp lại, để rồi ngươi mãi bị gã lợi dụng, làm việc cho gã. Thích một người không thích mình, cầu mà không được, đó là nỗi đau biết chừng nào. Áp lực trong lòng quá lớn, ngươi thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ đen tối hơn, rằng đùa giỡn tình cảm người khác thì đã sao? Tình yêu hận thù của họ chẳng liên quan đến ta, các ngươi thích ta là chuyện của các ngươi, còn ta chỉ cần con đường của ta, tất cả các ngươi đều có thể trở thành công cụ — ta đoán có đúng không?"


Giang Mộ Vân kinh ngạc, không ngờ Cố Đình đoán trúng hết!


Gã ta cúi nhìn ngón tay mình, chợt bật cười: "Xem ra đến tìm ngươi là quyết định đúng đắn nhất của ta."


Bao năm qua, bước đi từng bước trên con đường hiểm nguy, nghe chuông chiều trống sớm, tính toán từng thế cục triều đình, tưởng rằng cả đời cứ thế mà trôi qua. Nhưng không biết từ khi nào, trong lòng vang lên một tiếng nói rằng như vậy là không đúng. Cuộc đời gã ta không nên là thế này. Đêm khuya tỉnh giấc, gã ta mơ hồ như sống trong một cuộc đời khác, một cuộc đời có Cố Đình, có rất nhiều điều khác biệt, trong lòng nảy sinh nhiều cảm xúc, nhiều nghi vấn. Gã ta từng nghĩ mình quá tham lam, chỉ cần đại sự thành công thì tốt rồi, nhưng kết quả lại chứng minh rằng không phải như vậy.



Cố Đình không phải bạn bè, nhưng gã ta luôn cảm thấy người này sẽ hiểu, nên gã ta mới đến.


Rõ ràng biết bản thân không phải người tốt, trong lòng đầy dơ bẩn và tăm tối, vậy mà gã ta cũng chẳng muốn giãi bày với ai khác. Giả vờ như người ta không thấy, bản thân cũng có thể coi như không biết, vẫn có thể đóng vai quân tử. Nhưng không ngờ, được thổ lộ ra lại thấy cũng không tệ. Gã ta thậm chí... thật sự nguyện ý để Cố Đình hiểu mình.


"Khi ấy... ta thật sự không muốn gã phải chịu khổ. Người khác sống chết thế nào không quan trọng, nhưng gã không thể chịu một chút tủi thân nào. Ta tưởng mình đã rõ ràng, nắm chắc đại cục, nhưng hóa ra ngay cả lòng mình cũng chưa nhìn thấu."


Cố Đình chỉ thấy hả dạ: Đáng đời!


"Đùa giỡn tình cảm của người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị tình cảm ấy nuốt chửng. Đại nhân ngã một lần, mong rằng sẽ khôn hơn chút."


Loại sự tình này, có thể không chịu quả báo sao? Nói thật thì cũng đáng thương, thanh xuân non trẻ lại gặp phải chuyện như vậy, sao tránh khỏi oán hận? Nhưng cho dù gặp chuyện đó, cho dù có kẻ dụng tâm dụ dỗ, còn lương tri của chính ngươi đâu? Từ nhỏ cha mẹ đã dạy quy củ đạo lý đâu? Chẳng lẽ tất cả đều vứt bỏ cho chó ăn? Mười ba tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa, người ta lúc đó còn lo chuyện thành thân. Sao có thể đổ hết lỗi lên đầu người khác, coi mình là kẻ vô tội?


Ngươi có thể hồ đồ trong chuyện tình cảm, yêu ai là việc của ngươi, chẳng ai quản. Ngươi và Tống Thời Thu muốn dây dưa thế nào cũng được, dù có chơi đến tàn phế cũng chẳng liên quan, miễn đừng kéo người vô tội vào, đừng cố ý làm hại người khác. Nếu đã hại đến nhiều người như vậy, thì ngươi chính là sai!


"Đùa giỡn tình cảm của người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị tình cảm ấy nuốt chửng..."


Giang Mộ Vân nhìn Cố Đình gần ngay trước mắt mà xa như tận chân trời, chợt có cảm giác đây chính là báo ứng của mình.


Không muốn cho ai thấy, không dám đào sâu, không muốn thừa nhận. Dù trong lòng đã có nghi vấn cũng không chịu từ bỏ, giống như chỉ cần cứ bước đi mãi thì lựa chọn ban đầu không hề sai. Nhưng đến cuối cùng, chung quy vẫn không lừa nổi chính mình.


Tấm lòng đã vỡ nát, rốt cuộc không thể vá lại được nữa.


Cố Đình nhìn, lại không thấy Giang Mộ Vân khó đối phó cho lắm, đột nhiên nghĩ ra một vấn đề ——


Một người biến mất trong chốc lát thì dễ, nhưng trốn tránh lâu dài thì rất khó.


"Tân đế sau khi cố tình bồi dưỡng ngươi, có phải đã không cho ngươi nuôi dưỡng thế lực riêng?"


Nhìn theo quỹ đạo hành động của Tống Thời Thu, chắc chắn gã từ đầu đến cuối đều biết rõ thân thế của mình, cũng luôn có dã tâm. Kiến Bình đế tuy rằng chẳng ra gì, nhưng ngôi vị lại khá vững chắc, Tống Thời Thu tất nhiên không dám công khai bày tỏ, cũng sẽ không tự mình hành động. Nếu bị tra ra thì cũng chẳng có cách gì chối tội, quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm, bên cạnh vốn đã cực kỳ nguy hiểm, thêm một kẻ biết chuyện thì càng thêm phiền toái để xử lý. Còn Giang Mộ Vân thoạt nhìn lại rất biết cách diễn trò.


Ánh mắt Giang Mộ Vân phản chiếu bóng hình Cố Đình, khẽ thở dài: "Ngươi tỉnh táo, ta không theo kịp ngươi."


Đây là lời thừa nhận.


Cố Đình càng thêm dao động trong lòng. Thân thể muốn trẻ thì phải rèn luyện, đầu óc cũng vậy. Dù thông minh đến đâu cũng không địch nổi thời gian và sự lười biếng, đầu óc lâu không dùng sẽ rỉ sét. Quỹ đạo trưởng thành của Tống Thời Thu và Giang Mộ Vân hoàn toàn trái ngược: một kẻ lên cao rồi dần rớt xuống, một kẻ vẫn luôn bay lên. Đến hiện tại, Giang Mộ Vân quá thông minh, nhưng không đủ trải nghiệm, căn bản không chơi lại. Vậy thì Tống Thời Thu cũng phải rất cố gắng mới đấu lại.


"Nhưng gã không phải đối thủ của ngươi."


Ngón tay Giang Mộ Vân khẽ động: "Ngươi lại tin ta như thế."


Được người tin tưởng với gã ta không khó, nhiều khi chỉ cần dùng lời nói khéo léo là đối phương sẽ tin tưởng, còn sinh thiện cảm. Nhưng Cố Đình tin gã ta, lại khiến gã ta thấy rất hưởng thụ.



Giống như... vốn nên là như vậy, thế giới của gã ta vốn phải là như vậy.


Gã ta cũng không tỏ ra kiêu ngạo hay tự tin quá mức, chỉ đơn giản không lảng tránh, thế mà Cố Đình đã nhìn ra, quả thực là thật.


Chỉ một câu thử rất đơn giản, đã thấy rõ cục diện trong triều hiện nay. Tân đế đối phó Giang Mộ Vân cũng không chắc thắng, hai người đã giằng co, trong tình thế không có tự tin tuyệt đối, tân đế chắc chắn sẽ không dễ ra tay. Như vậy sự an toàn của Hoắc Diễm càng được bảo đảm. Đôi mắt Cố Đình cong cong, vẻ mặt hết sức vừa lòng.


Biểu tình quá rõ ràng, Giang Mộ Vân lập tức hiểu ngay câu nói trước đó: thật sự thích một người là không thể che giấu, ánh mắt khác, thần sắc cũng khác.


Gã ta khẽ đặt chung trà lên bàn, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng lại chua xót: "Ngươi đang nghĩ đến hắn."


Cố Đình chẳng chút xấu hổ, cười nói: "Đúng vậy, ngài ấy là phu quân ta, ta không nghĩ đến ngài ấy thì nghĩ đến ai?"


Giang Mộ Vân nghẹn lời, ánh mắt phức tạp nhìn Cố Đình: "Ngươi có từng nghĩ... con đường dưới chân thực ra không đúng, quan hệ giữa ngươi và ta vốn không nên thế này."


Cố Đình: "À? Vậy nên là thế nào?"


Giang Mộ Vân nhớ đến nửa năm nay gã ta luôn mơ, mơ rằng Cố Đình ở bên cạnh mình, tùy thời tùy ý, dùng ánh mắt sùng bái và chung tình nhìn mình, trong lòng tràn ngập chỉ có mình, làm tất cả mọi thứ đều vì mình, không bao giờ nhớ đến người khác... Tất cả những gì Hoắc Diễm đang có, vốn dĩ nên là của gã ta!


Nhưng trong mơ, gương mặt Cố Đình lại luôn lạnh nhạt, chẳng để tâm chút nào. Mỗi lần tỉnh dậy, gã ta đều hối hận khôn nguôi, nhưng trước mắt vẫn chỉ là khoảng trống, chẳng có ai khác.


Đó là do một lần suy nghĩ rồi thành chấp niệm, hay là ông trời cho gã ta điềm báo, rằng nếu không cố gắng, gã ta sẽ mất đi điều quan trọng nhất?


Cố Đình: "Giang đại nhân gần đây suy nghĩ nhiều quá, nhàm chán quá nên muốn đổi đối tượng để lừa gạt sao?"


Giang Mộ Vân: "...... Không phải."


Cố Đình: "Ngươi chưa bao giờ làm chuyện dư thừa. Hễ là chân thành thì đều có mục đích. Ta không biết ngươi tới rốt cuộc vì lý do gì. Tìm ta nói chuyện phiếm, chưa chắc chỉ để trò chuyện đơn giản. Nhưng ta có thể khẳng định nói với ngươi, tất cả toan tính của ngươi, đều sẽ không thành công."


Giang Mộ Vân mỉm cười: "Sự đời vốn trớ trêu như vậy. Khi ta nói dối thì ai cũng tin, còn khi ta muốn nói thật, người khác lại không tin."


Cố Đình: "Ngươi nói vậy nghe như trách ta không hỏi, hóa ra quá thất lễ —— Giang đại nhân, hôm nay ngươi tới đây là vì việc gì?"


"Vì ngươi." Giang Mộ Vân nhìn thẳng Cố Đình, ánh mắt sáng rực, dã tâm không che giấu: "Ta tới hỏi ngươi một câu, có muốn đi cùng ta không?"


Cố Đình suýt nữa bật cười, người này lấy đâu ra dũng khí mà hỏi câu ấy, tại sao lại chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời gã ta muốn?


"Đại nhân trước khi đến có ăn nhầm gì không? Sao đầu óc lại hỏng thế này."


Giang Mộ Vân quả thật có con bài tẩy, không thể không tự tin: "Có một chuyện ngươi có lẽ không biết. Lần trước Trấn Bắc Vương vào kinh, trong cung có kẻ cho hắn dùng hương —— loại hương cực kỳ không tốt. Hương ấy thoạt nhìn thì chẳng sao, người bình thường cũng không bị ảnh hưởng, nhưng chỉ cần trúng một lần, về sau cứ ngửi thấy sẽ phát bệnh, phát điên, giống như đêm đó lúc lầu nhỏ bốc cháy vậy."


"Tống Thời Thu đã ra tay ——"


Thanh âm gã ta chậm rãi, lời nói mang hàm ý sâu xa, độc ác ẩn trong đó: "Kia chính là phu quân ngươi, ngươi chẳng lẽ không lo lắng sao?"
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 139: Kia chính là phu quân ngươi, ngươi chẳng lẽ không lo lắng sao?
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...