Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Chương 112: Ta chỉ là thế thân của ca ca em ấy
109@-
"Vì sao lại không được!"
Cố Đình thực sự rất tức giận, cũng vô cùng sốt ruột, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Mạnh Sách. Mạnh Trinh đã nguy hiểm đến thế, lẽ nào bọn họ không nên tìm mọi cách, dốc hết sức để cứu sao!
"Nói thì nói, đừng động tay chân."
Hoắc Diễm bước đến, mặt không chút cảm xúc, kéo tay cậu xuống.
Lúc này Cố Đình mới phát hiện, trong cơn xúc động, mình đã túm chặt tay áo Mạnh Sách.
"À... xin lỗi."
Đúng là hơi quá, không nên như vậy.
Mạnh Sách lắc đầu, cũng không để bụng, bởi bản thân hắn ta cũng đang mất kiểm soát vì xúc động, đến chính mình còn chẳng kiềm chế nổi, lấy tư cách gì mà trách người khác?
Trong phòng nặng nề, không khí tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.
Cố Đình bị Hoắc Diễm kéo sang một bên, nhìn gương mặt hắn, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ ——
"Vừa rồi ở ngoài kia, lúc Lâu đại phu nói, ngài vẫn chẳng có biểu hiện gì, khác hẳn em, vui mừng đến mức gần như quên hết tất cả. Ngài... ngài đã sớm đoán được kết quả này phải không?"
Hoắc Diễm khẽ rũ mắt, không nói gì.
Cố Đình hiểu ra, càng giận dữ hơn: "Các ngươi, hết người này tới người kia, đều không quan tâm tới cậu ấy!"
Cậu mạnh mẽ đẩy Hoắc Diễm một cái: "Mạnh Trinh thoạt nhìn thì như vô tư, chẳng bận tâm điều gì, không có phiền não, ngày nào cũng cười toe toét. Nhưng đó là vì cậu ấy không được phép để tâm, không được phép có phiền não! Cậu ấy chưa bao giờ gây chuyện, cố gắng không trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai. Lúc nào cũng chỉ lặng lẽ đi sau người khác. Các ngươi tưởng cậu ấy thật sự muốn thế sao? Loại cảm giác đó không khó chịu ư! Cậu ấy đã hạ mình thấp đến vậy, không dám có thêm mong muốn gì. Vì sao các ngươi lại không thấy, không thể nghĩ cho cậu ấy thêm một chút? Cậu ấy đã lặng lẽ giúp các ngươi biết bao nhiêu, vì các ngươi làm biết bao nhiêu, mà các ngươi đều quên hết rồi sao!"
Cậu ấy không nên chết... Cậu ấy phải được sống! Nhất định phải sống!
Hoắc Diễm đột nhiên tiến lên, ôm chặt lấy Cố Đình vào ngực: "Suỵt —— bình tĩnh lại, có chúng ta ở đây, nhất định sẽ không sao, được không?"
Cố Đình không chịu né tránh, hung hăng cắn vào vai Hoắc Diễm.
Chắc chắn rất đau, nhưng đối phương không kêu một tiếng.
Cậu biết mình quá đáng, tất cả phẫn nộ đều xuất phát từ sự bất lực. Cậu cứu không được Mạnh Trinh, thật sự rất đau khổ.
Nhưng những người khác... lẽ nào lại không muốn cứu Mạnh Trinh sao? Làm gì có chuyện đó! Mạnh Trinh tốt như vậy, ai mà không thương quý, ai nỡ lòng để mất đi.
Khóe mắt dần ươn ướt, ngón tay run run.
Hoắc Diễm khẽ xoa gáy cậu: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Cố Đình hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc rồi nhẹ nhàng đẩy Hoắc Diễm ra: "Xin lỗi... là em lỡ lời."
Hoắc Diễm đặt tay lên đầu cậu, xoa nhẹ: "Không ai để bụng đâu."
Cố Đình liếc nhìn Mạnh Sách. Người kia lại đứng bên giường, cứng đờ như khúc gỗ, không hề động đậy.
Trong lòng cậu lại dấy lên nghi hoặc. Phương pháp của Lâu Hoành đúng là khó tin, nói thẳng ra chính là truyền máu. Nếu người bệnh nguy kịch vì mất máu, thì lấy máu của người thân dẫn qua ống đặc chế truyền vào mạch máu người bệnh, có thể nhanh chóng bù máu.
Lâu đại phu nói, tình trạng của Mạnh Trinh không phải là bệnh nan y vô phương cứu chữa, chỉ là mất máu nhiều quá. Chỉ cần truyền thêm máu thì sẽ ổn lại. Lượng máu cũng không nhiều, người hiến máu chẳng gặp nguy hiểm gì, chỉ cần nghỉ ngơi là hồi phục, chẳng khác gì bị thương nhẹ mất chút máu. Nguy hiểm chủ yếu nằm ở người bệnh, có thể phản ứng loại bỏ máu người khác, nhưng cũng chỉ cần dùng đủ lượng, không quá nhiều là được.
Dù sao thì so với việc để mặc cho cậu ấy chết, cách này vẫn còn tốt hơn.
Đối với khả năng có nguy hiểm, Cố Đình đã hỏi rất kỹ. Lâu đại phu nói, y từng nhiều lần thử, ban đầu cứu người sắp chết, có người sống, có người thất bại. Sau này đúc kết kinh nghiệm, dần dần thất bại ít đi, nắm được quy luật: không phải máu ai cũng hợp, người xa lạ thì khả năng thành công thấp, còn người thân thì xác suất cao hơn nhiều.
Cố Đình cũng không muốn lấy cơ thể Mạnh Trinh ra mạo hiểm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ đã không còn cách nào khác. Đây chẳng phải là thử thêm một tia hy vọng sao? Hơn nữa còn có thể thử với lượng ít trước, nếu người bệnh không phản ứng đặc biệt, thì khả năng thành công sẽ cao.
Cậu nghĩ bụng, Mạnh Sách yêu thương đệ đệ đến thế, chắc chắn sẽ đồng ý. Chút máu có đáng gì đâu! Căn bản không có lý do gì để từ chối. Vậy mà, sau khi nghe giải thích rõ ràng, Mạnh Sách lại lập tức từ chối thẳng thừng, thần sắc kiên quyết.
Kết quả này thật khó tin. Tình cảm của Mạnh Sách dành cho Mạnh Trinh, Cố Đình đã nhìn thấy rõ trên đường đi. Đó không phải giả vờ, cũng chẳng phải bịa đặt. Vậy rốt cuộc là vì sao?
Cậu cảm thấy thật vô lý, không tìm được bất kỳ lý do nào hợp lý.
Hoắc Diễm xoa nhẹ đầu cậu: "Đừng nóng, đừng vội, cứ nghĩ kỹ lại đã."
Cố Đình cắn môi, trong đầu xoay quanh một ý nghĩ. Nếu phương pháp không có vấn đề, vậy là con người có vấn đề? Mạnh Sách và Mạnh Trinh không thể dùng cách này sao?
Nhưng họ là huynh đệ, là người gần gũi nhất trên đời, sao lại không thể ——
Tim Cố Đình chợt khựng lại, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía Mạnh Sách. Trong đầu cậu hiện lên một suy đoán liều lĩnh, điên rồ... chẳng lẽ...
Mạnh Sách đứng bên giường, giọng trầm đục cất lên: "Ta không phải ca ca của em ấy."
Cố Đình: ......
Thì ra thật sự là vậy!
Trên giường, đôi mắt người kia nhắm chặt, môi nhợt nhạt, nếu không phải ngực còn hơi phập phồng, thoạt nhìn giống như...
Càng kéo dài thì càng nghiêm trọng. Những thử thách sống chết như thế này, những do dự không dứt như thế này, hắn ta đã từng đối diện không chỉ một lần. Mỗi lần hắn ta do dự quá lâu, người chịu khổ nhất định là đệ đệ. Hắn ta buộc phải quyết đoán.
"Cho em ấy dùng thuốc đi." Mạnh Sách nghiến chặt cằm: "Trước hết để em ấy nôn máu bầm ra."
Cố Đình lại do dự: "Nhưng nếu, nếu nôn ra quá nhiều máu... thì sao bây giờ?"
Nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng, vượt qua không nổi thì phải làm sao? Những chuyện khác, nan đề cỡ nào, hiểm cục cỡ nào, cậu đều có thể nghĩ cách, chỉ cần vận dụng đầu óc. Nhưng loại sự tình thế này... cậu không làm được. Cái cảm giác bất lực ấy thật sự khiến người ta thấy thất bại, thậm chí không tin nổi chính bản thân mình.
Hai vị Vương gia kia thì lại quyết đoán hơn cậu nhiều. Mạnh Sách vừa dứt lời, Hoắc Diễm lập tức quay đầu đi ra ngoài gọi đại phu bốc thuốc, sau khi trở về còn nửa ôm lấy Cố Đình, nửa nắm bàn tay lạnh ngắt của cậu, dịu giọng an ủi: "Người hiền thì trời sẽ phù hộ. Mạnh Trinh rất dũng cảm, nhất định có thể vượt qua. Chúng ta phải tin cậu ấy, được không?"
Cố Đình vẫn không yên lòng, tim đập cực nhanh, đầu lưỡi đắng nghét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cậu chịu không nổi cảnh tượng này, cố nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nhiều, phải dời đi sự chú ý, dời đi sự chú ý... Không hiểu sao lại nhớ đến vị đại phu bên ngoài.
Hiện tại bên ngoài chỉ có một vị đại phu, chính là người vừa được đưa về – Lâu Hoành. Hoắc Diễm đi ra ngoài gọi người kê thuốc, tất nhiên cũng là gọi y.
"Trước đây chúng ta đã mời đại phu khác, bây giờ lại nhờ ngươi kê đơn, liệu có... không được ổn lắm không?"
Người vừa bưng thuốc vào – Lâu Hoành – trả lời cậu: "Không sao cả. Vị các người mời trước đó chính là sư đệ của ta. Nếu không thì làm sao ta lại biết rõ tình trạng bệnh nhân như vậy? Thuốc men ta đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi."
Đại phu có, phương thuốc có, dược liệu có, chẳng có vấn đề gì. Thuốc sắc cũng nhanh. Lâu Hoành đích thân canh nồi, ba chén nước sắc còn một chén, ngửi qua mùi cũng xác định hiệu quả không thành vấn đề. Lúc này mới đưa cho Mạnh Sách: "Lập tức cho người bệnh uống. Bài thuốc này ta đã điều chỉnh sao cho ôn hòa nhất, hạn chế tối đa việc tổn thương cơ thể. Uống xong ít nhất một canh giờ mới phát tác, nhưng một khi có hiệu quả thì tác động sẽ khá mạnh, các ngươi phải theo dõi kỹ. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cứ gọi ta ngay."
Lâu Hoành làm nghề y nhiều năm, tự nhiên nhìn ra thái độ do dự của người nhà. Máu bầm chắc chắn phải nôn ra, còn việc sau đó bổ huyết thế nào thì bọn họ vẫn chưa hạ quyết tâm. Y cũng mong bệnh nhân ổn định, nếu có thể tránh biện pháp nguy hiểm thì nên tránh, nhưng một khi tình hình xấu đi...
Y cũng không rời đi, chỉ quay sang bảo quản sự chuẩn bị cho mình một căn phòng gần đó để nghỉ tạm.
Thuốc nhanh chóng được cho bệnh nhân uống.
Bầu trời càng lúc càng tối, màn đêm từ từ buông xuống, không trăng không sao, bóng tối âm u còn áp lực hơn cả ban ngày.
Trong lòng chờ đợi đến mốc một canh giờ, ba người Cố Đình không ai rời khỏi, cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện ăn cơm, chỉ quanh quẩn trong phòng: người thì đứng, người thì ngồi, người thì dựa bên cửa sổ. Tư thế khác nhau, nhưng đều chung một sự im lặng nặng nề.
Thỉnh thoảng gió lùa qua khe cửa sổ, ánh nến chao nghiêng kéo bóng ba người dài ra, bầu không khí không chút nào chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm căng thẳng.
Dần dần, tinh thần càng lúc càng căng cứng, chịu không nổi. Như thể nếu không ai nói thêm điều gì, họ sẽ không qua nổi cửa ải này...
"Ta không phải ca ca của em ấy." Giọng Mạnh Sách khàn khàn, lại càng trầm thấp.
Hoắc Diễm lập tức liếc nhìn xung quanh. Thật ra chẳng cần cảnh giác như vậy, vì trước đó hắn đã cho mọi người lui hết, bên ngoài toàn thân vệ hiểu chuyện, sẽ không để ai vào.
Giọng Cố Đình nghẹn lại: "Vậy ngươi... là ai?"
Ban đầu nghe câu này cậu đã vô cùng khiếp sợ, nhưng kế tiếp phải cho Mạnh Trinh uống thuốc nên bị phân tán hết sự chú ý. Giờ bất chợt hoàn hồn, ngẫm lại vẫn thấy... phủ Cô Tàng Vương, phiên Vương được thừa kế, quyền thế lớn đến thế, sao ngay cả Vương gia nhà mình cũng nhận không ra?
Thế thân...
Cố Đình sững sờ. Cậu thật sự từng nghe nói về loại thân phận này. Một số thế gia quyền quý, như Trấn Bắc Vương – những nhà có tước vị truyền đời, lại nắm giữ quyền thế, càng coi trọng người thừa kế. Vì con nối dõi khó khăn, gia chủ thường lo thế tử gặp nguy hiểm nên chuẩn bị vài đứa trẻ có tướng mạo giống thế tử, nuôi dưỡng từ nhỏ, cho ăn mặc, học hành giống nhau. Để khi gặp hiểm nguy đặc biệt thì những đứa trẻ này – khi còn nhỏ hay đã trưởng thành – sẽ thay thế tử mà chết.
Loại chuyện này vô cùng bí mật, người bình thường rất khó biết. Hơn nữa quá trái với lẽ trời, nên nhiều gia tộc đã hủy bỏ. Ví dụ như nhà Hoắc Diễm – phủ Trấn Bắc Vương – hoàn toàn không có việc này, bản thân Hoắc Diễm cũng không có thế thân.
Cố Đình chưa từng thấy Mạnh Sách có gì bất thường, vẫn giống một Vương gia, cũng chưa từng nghi ngờ. Nhưng thì ra...
Giờ nghĩ kỹ lại, thật ra cũng không phải không có dấu hiệu. Thỉnh thoảng khi Mạnh Trinh không có mặt, Mạnh Sách chẳng mấy khi nói chuyện. Khi có Mạnh Trinh, hắn ta nhìn như điềm đạm dịu dàng, nhưng sự dịu dàng ấy chỉ dành cho Mạnh Trinh, đối với người khác vẫn giữ sự hờ hững, chỉ duy trì phép tắc bề ngoài. Hắn ta dường như cũng chẳng mấy để tâm đến thân phận Cô Tàng Vương hay những quyền lợi đi kèm. Trong ánh mắt sâu kín luôn có gì đó bị kìm nén, thứ ấy chỉ bộc lộ khi đánh nhau – một vẻ dã tính khó thuần, một sự phản kháng, phản nghịch.
Khi ấy Cố Đình từng đoán có lẽ Mạnh Sách từng trải qua chuyện gì không hay, ảnh hưởng quá sâu nên cậu không tiện hỏi. Giờ nghĩ lại, khả năng chính là vì – hắn ta vốn không phải Mạnh Sách thật.
"Ta không có cha mẹ, được lão Vương gia nhặt từ đống xác chết, cho ăn mặc, lại còn cho học những điều mà với thân phận ta cả đời cũng không có tư cách được học. Ta đã rất mãn nguyện, dù sau này có phải dùng mạng mình để đổi cũng cam lòng."
Mạnh Sách đứng trước giường, nhìn gương mặt Mạnh Trinh, giọng càng lúc càng nhẹ: "Thế tử đối xử với ta rất tốt, không giống những kẻ con nhà giàu khác coi thường người, cũng không sai bảo ta vô lý. Có lẽ vì luôn nghĩ rằng một ngày nào đó ta sẽ thay ngài chết, nên ngài đối với ta rất thân thiết, ánh mắt thậm chí còn mang theo áy náy. Nhất là khi ta bị thương, ngài thường tự mình thay thuốc cho ta. Dĩ nhiên, ngài đối với đệ đệ lại càng tốt hơn."
Nhắc đến đệ đệ, giọng Mạnh Sách càng thêm dịu dàng: "Từ khi Mạnh Trinh ra đời, ta đã ở trong phủ. Khi đó ta còn nhỏ, chưa tính là lâu, cũng chẳng có bao nhiêu trung thành, chỉ là biết ơn ân đức của lão Vương gia và sự thân thiết của thế tử. Lúc ấy thế tử còn nghịch ngợm, hay trốn ra ngoài chơi, không ai biết. Đúng lúc Vương phi chuyển dạ, Vương gia lại vắng nhà, tình cảnh hỗn loạn. Nhất định phải có người ra mặt, không còn cách nào khác, ta phải thay thế."
Hoắc Diễm hỏi: "Mạnh Trinh sinh ra, người đầu tiên thấy là ngươi?"
Câu này nghe sao có chút vị chua, giống như kiểu ghen tuông "ngươi có mà ta không có". Cố Đình lập tức kéo nhẹ tay áo Hoắc Diễm.
May mà Mạnh Sách hoàn toàn không để ý bên này, vẫn nhìn gương mặt Mạnh Trinh trên giường, khẽ gật đầu: "Lúc em ấy vừa chào đời, người đầu tiên em ấy thấy chính là ta. Bà đỡ nói em ấy sinh ra đã nhắm chặt mắt, cứ khóc mãi, như thể bị tay các bà làm đau mà ấm ức. Vậy mà ta vừa bế vào lòng, em ấy lập tức nín, còn mở mắt ra."
Đến tận bây giờ, hắn ta vẫn nhớ rõ từng khoảnh khắc lúc ấy.
"Khi đó em ấy chẳng đẹp như bây giờ, da đỏ hồng, mặt nhăn nheo, tiếng khóc cũng yếu ớt, chẳng vang dội, lâu nghe còn thấy phiền. Nhưng bàn tay bé xíu kia lập tức nắm chặt ngón tay ta, rất chặt rất chặt."
Hắn ta lúc ấy thậm chí còn thấy tò mò – một đứa bé mới sinh làm sao có sức mạnh lớn như vậy?
"Thoạt nhìn thân thể em ấy không khỏe, ta mới bế một chút bà đỡ đã ôm đi ngay. Sau đó cũng được chăm sóc rất kỹ, một thời gian dài không gặp người ngoài, cũng không bế ra ngoài. Ta từng nghĩ, chuyện đó thì liên quan gì đến ta chứ?"
Khoảnh khắc bị nắm chặt ngón tay ấy tan biến, sự bình tĩnh trở lại, lòng chán nản cũng trở lại. Từ đó về sau, đối với bất cứ chuyện gì, bất cứ ai, hắn ta đều không bận tâm quá nhiều, cũng chẳng để ý sâu đậm.
Nếu câu chuyện dừng lại ở đó thì cũng là một cái kết tốt. Nhưng tiếc là luôn có người không chịu yên, cứ phải khuấy động, làm náo loạn cuộc đời hắn ta thêm.
Mạnh Sách hơi nheo mắt: "Lớn thêm một tuổi, thân thể cuối cùng cũng cường tráng hơn một chút, bắt đầu học nói, học đi, trẻ con trong phòng không nín được, dần dần thường xuyên được bế ra ngoài chơi. Tiểu Trinh còn nhỏ, hôm qua có gặp ai đó cũng chưa chắc đã nhớ rõ, huống chi hai người chúng ta lớn lên lại rất giống nhau? Trong mắt em ấy, thế tử là ca ca, ta cũng vậy. Em ấy cứ xoay quanh chúng ta, đi không xong thì níu góc áo, đi nhanh thì ém ấy giận, sau lại học cách nắm tay, cứ nắm chặt kéo đi, dù có nghịch cũng không chịu buông, thế là chẳng ai nỡ đi nhanh. Mệt thì em ấy chìa tay ra đòi bế, không bế thì giả khóc, nước mắt chẳng rơi giọt nào nhưng trông lại đáng thương, làm người ta thấy mình quá nhẫn tâm."
"Khi đó bài vở nặng nề, thế tử thì rất thích cãi nhau với tiểu cô nương nhà bên, nên học hành luôn hời hợt, ta cũng chẳng khá hơn, thường xuyên bị phạt. Mỗi lần như thế, tiểu Trinh lại khóc lóc đòi ca ca, ta đều phải đến dỗ. Tiểu Trinh càng lớn càng ngoan, biết cất bánh đường mình thích rồi lén mang cho ta, biết lấy chiếc cung sừng trâu treo trong thư phòng lão Vương gia đem đến cho ta, bảo ta thích. Có lần ta vì che chở thế tử mà bị thương, em ấy khóc rất dữ dội, ngày nào cũng đến xem, kể chuyện cười cho ta đỡ buồn, đồ ngon cũng để dành mang cho ta. Em ấy sợ ta không nghe lời, một hai đòi tận mắt nhìn ta thay thuốc, nhưng nhìn thấy vết thương thì lại sợ đến khóc, vừa khóc vừa run mà vẫn không chịu đi, còn chồm qua thổi phù phù vào chỗ thương, nói thổi rồi sẽ hết đau..."
"Ngốc nghếch, hồn nhiên là thế, ngay cả ca ca ruột của em ấy vẫn luôn trốn tránh, chỉ mình ta không cẩn thận bị bắt gặp, nhưng khi ấy ta lại không có vết thương nào, em ấy cũng không hay. Lần đó ta bị thương rất nặng, còn trúng độc, lúc nào cũng đau đớn, ăn chẳng vào gì, vết thương dù thổi thế nào cũng không lành. Ta lẽ ra phải bực bội, nhưng nhìn vào đôi mắt đầy nước của em ấy, lại chẳng thốt nổi một lời trách."
Một đứa trẻ đáng yêu, đôi mắt trong sáng hồn nhiên, luôn nghĩ cho người khác, thích gì cũng muốn chia sẻ cùng ngươi, thấy ngươi thích gì thì tìm cho bằng được để đem đến, ngươi đau thì nó đau, ngươi sợ thì nó sợ, chỉ cần có ngươi bên cạnh, cái gì nó cũng dám đối mặt...
Ai mà chịu đựng nổi?
Dù là người sắt đá, cũng phải mềm lòng!
Cố Đình đoán không sai. Mạnh Sách khẽ thở dài: "Ta từ nhỏ sống chẳng tốt đẹp gì, chưa từng thấy nửa phần dịu dàng, cũng không tin tưởng nhân tình, chẳng vì ai mà động lòng. Nhưng đứa nhỏ ngoan ngoãn, mềm mại ấy, đã từng ôm trong tay từ bé, lại không thể buông xuống được. Em ấy ngốc nghếch thế, dễ bị lừa, nếu chẳng ai che chở thì biết làm sao?"
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, giọng khàn trầm thấp của hắn ta càng làm lòng người nặng trĩu.
Cố Đình dừng một lúc, rồi hỏi: "Mạnh Trinh... rốt cuộc là bị làm sao? Có thể nói cho ta biết không?"
Mạnh Sách cười tự giễu: "Cũng là vì ta. Chuyện ngoài ý muốn thôi, không phải ngày gì đặc biệt. Vương gia và thế tử đều ra ngoài, chỉ còn ta với tiểu Trinh trong phủ, thì kẻ thù bất ngờ kéo đến, hạ độc. Độc nhắm vào ta, tiểu Trinh rõ ràng là ta đã nhốt trong phòng, vậy mà không biết sao lại chạy ra, chắn trước mặt ta."
"Hồi đó em ấy mới tám tuổi, vừa mới mập mạp lên một chút, tròn như cục bột. Em ấy thông minh, rõ ràng đã có thể phân biệt được ta và thế tử ai mới là ca ca ruột, nhưng lại vẫn che trước mặt ta, nói thà là em ấy chết."
Giọng Mạnh Sách nghẹn lại, nói chậm rãi: "Em ấy bị trúng độc rất nặng, hỏng cả căn cơ. Khó khăn lắm mới nuôi lại được chút sức, nhưng vẫn yếu hơn trước, hôn mê rất lâu mới giành lại mạng từ tay Diêm Vương. Vì ngủ mê quá lâu, trí nhớ cũng bị ảnh hưởng, quên nhiều chuyện hồi nhỏ, không còn nhớ rõ mình có hai ca ca, cũng quên ta chỉ là thế thân."
Mạnh Trinh vốn là tiểu Vương gia, định sẵn phú quý, được nuông chiều cả đời, không phải chịu khổ. Nhưng tất cả khổ sở lại đều rơi xuống người cậu ta. Hắn ta sao có thể yên lòng?
Hắn ta thậm chí chẳng muốn sống nữa, chỉ muốn lấy cớ này, dựa vào thân phận thế thân, đem một mạng của mình che chở cho Mạnh Trinh cả đời.
Sau một lúc im lặng khá lâu, Mạnh Sách lại cất lời: "Năm ấy là kiếp nạn của phủ Cô Tàng Vương. Kẻ thù đến ồ ạt, chuẩn bị kỹ càng. Lão Vương gia nhanh chóng bị ám sát, thế tử cũng gặp biến cố. Khi ấy ta và ngài ở cạnh nhau. Địch quá nhiều, lại hung hãn, địa hình hiểm trở, chúng ta không còn đường chạy. Thế thân như ta cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, chẳng bao lâu cả hai đều trọng thương. Không còn cách nào, đành liều mạng cùng nhau nhảy xuống vách núi. Ta nhảy trước, cố làm đệm, nhưng vận mệnh trêu ngươi, thế tử chết, còn ta thì sống."
"Trước khi chết, ngài cầu xin ta nhất định che chở đệ đệ. Ngài biết đệ đệ còn quá nhỏ, thân thể lại yếu, căn bản không thể gánh vác nổi Vương phủ. Ngài nhờ ta thay ngài làm Cô Tàng Vương, nuôi dạy đệ đệ trưởng thành. Còn sau này thế nào, thì tùy ta quyết định. Ngài nói những lời ấy trong thống khổ. Là thế tử, việc truyền thừa Vương phủ vô cùng quan trọng, nhưng ngài lại yêu thương đệ đệ. Vì bận rộn, thường ngày ít ở cạnh, đồ vật cho đệ đệ chẳng được bao nhiêu, ngược lại ta – một kẻ thế thân – lại ở cùng đệ đệ nhiều hơn. Ngài không muốn giao Vương phủ cho người ngoài không rõ gốc gác, nhưng cũng không còn cách khác. Ngài biết ta rất thích tiểu Trinh, cũng biết ta tuy vô tâm vô phế, nhưng đã hứa gì thì sẽ không đổi. Ngài đánh cược, cược rằng ta không mấy thiết tha quyền thế, cược rằng ta vì tiểu Trinh sẽ còn giữ một chút nhân tính, sẽ nguyện ý sau khi em ấy trưởng thành thì trả lại Vương phủ cho em ấy..."
"Từ đó, ta trở thành thế tử Cô Tàng, sau này thành Cô Tàng Vương, là ca ca của Mạnh Trinh trong mắt thiên hạ. Ta đã tính toán rất lâu, dẫn người diệt kẻ thù, cũng lo việc cai trị, chỉ mong Cô Tàng yên ổn, bách tính bình an. Đây là tâm nguyện của lão Vương gia cùng thế tử, cũng là điều tiểu Trinh mong muốn nhất được nhìn thấy."
"Ta không thể nói cho tiểu Trinh biết ta không phải ca ca của em ấy. Bởi vì sự quyến luyến, nương tựa, tin tưởng của em ấy chỉ dành cho ca ca. Khi đó Vương phủ thật sự cần một gia chủ vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán, nếu không thì sớm đã tan rã, không còn tồn tại. Ta vốn định tìm đại phu giỏi, chữa cho tiểu Trinh khỏi bệnh rồi sẽ tận tâm dạy dỗ em ấy, văn võ đều truyền, chờ em ấy lớn lên sẽ giao trả Vương phủ. Nhưng khi tìm được danh y, người ta nói độc trên người tiểu Trinh không còn trí mạng, có thể sống, chỉ cần ngày thường chú ý chăm sóc, tuổi thọ cũng chẳng khác gì người bình thường. Nhưng em ấy lại không thể chịu tổn thương tinh thần, đặc biệt là lo âu nhiều. Em ấy không thể suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ quá nhiều, lo quá nhiều hay hao tâm quá độ thì sẽ hộc máu không ngừng. Muốn em ấy sống, thì không thể ép em ấy trưởng thành, không thể buộc em ấy phải giỏi mưu lược tính toán. Nhưng cai quản một Vương phủ, không có tâm cơ thì sao được?"
Mạnh Sách lau mặt: "Vậy thì ta phải che chở cho em ấy, phải gánh vác Vương phủ, càng phải giữ chặt thân phận này. Một khi sự thật truyền ra, Cô Tàng nhất định đại loạn. Ta buộc phải làm ca ca của em ấy, cả đời làm ca ca của em ấy. Em ấy sống bao lâu, ta sẽ che chở bấy lâu. Ta không thể để em ấy lo nghĩ quá nhiều, không thể để em ấy thường xuyên hộc máu. Thân thể em ấy... chịu không nổi."
Cố Đình cảm thấy sống mũi cay xè, suýt nữa muốn khóc.
Mắt đỏ hoe, cậu nhìn Hoắc Diễm: "... Ngài sớm đã biết bọn họ không phải huynh đệ sao?"
"Không." Hoắc Diễm lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy, hắn ta sẽ không yêu một người không nên yêu. Nếu đã yêu, nhất định là có lý do để yêu."
Yêu...
Cố Đình nhìn Mạnh Sách, cảm thấy chính mình thật sự đã uổng phí đôi mắt, người ta biểu hiện rõ ràng như thế, cậu vẫn cứ nhìn mà chưa từng nghĩ theo hướng khác. Bởi vì Mạnh Trinh quá đáng yêu, bởi vì thân thể Mạnh Trinh thật sự yếu ớt, quả thực cần một người che chở như vậy. Hoàn toàn không nghĩ rằng đó lại là một thứ tình cảm nặng nề, chìm sâu nhưng không thể nói ra thành lời.
Muốn nói nhưng không thể nói. Có biết bao nhiêu khao khát, có biết bao nhiêu nguyện vọng. Chúng ta vốn có thể càng gần gũi, càng thân mật, nhưng lại không được. Năm tháng trôi qua, ngày này qua ngày nọ, tình cảm của ta dành cho em càng thêm sâu nặng, chấp niệm càng thêm khắc cốt, còn em lại chỉ coi ta như tình thân máu mủ, chưa bao giờ nghĩ nhiều hơn.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
"Vì sao lại không được!"
Cố Đình thực sự rất tức giận, cũng vô cùng sốt ruột, hoàn toàn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Mạnh Sách. Mạnh Trinh đã nguy hiểm đến thế, lẽ nào bọn họ không nên tìm mọi cách, dốc hết sức để cứu sao!
"Nói thì nói, đừng động tay chân."
Hoắc Diễm bước đến, mặt không chút cảm xúc, kéo tay cậu xuống.
Lúc này Cố Đình mới phát hiện, trong cơn xúc động, mình đã túm chặt tay áo Mạnh Sách.
"À... xin lỗi."
Đúng là hơi quá, không nên như vậy.
Mạnh Sách lắc đầu, cũng không để bụng, bởi bản thân hắn ta cũng đang mất kiểm soát vì xúc động, đến chính mình còn chẳng kiềm chế nổi, lấy tư cách gì mà trách người khác?
Trong phòng nặng nề, không khí tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.
Cố Đình bị Hoắc Diễm kéo sang một bên, nhìn gương mặt hắn, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ ——
"Vừa rồi ở ngoài kia, lúc Lâu đại phu nói, ngài vẫn chẳng có biểu hiện gì, khác hẳn em, vui mừng đến mức gần như quên hết tất cả. Ngài... ngài đã sớm đoán được kết quả này phải không?"
Hoắc Diễm khẽ rũ mắt, không nói gì.
Cố Đình hiểu ra, càng giận dữ hơn: "Các ngươi, hết người này tới người kia, đều không quan tâm tới cậu ấy!"
Cậu mạnh mẽ đẩy Hoắc Diễm một cái: "Mạnh Trinh thoạt nhìn thì như vô tư, chẳng bận tâm điều gì, không có phiền não, ngày nào cũng cười toe toét. Nhưng đó là vì cậu ấy không được phép để tâm, không được phép có phiền não! Cậu ấy chưa bao giờ gây chuyện, cố gắng không trở thành gánh nặng cho bất kỳ ai. Lúc nào cũng chỉ lặng lẽ đi sau người khác. Các ngươi tưởng cậu ấy thật sự muốn thế sao? Loại cảm giác đó không khó chịu ư! Cậu ấy đã hạ mình thấp đến vậy, không dám có thêm mong muốn gì. Vì sao các ngươi lại không thấy, không thể nghĩ cho cậu ấy thêm một chút? Cậu ấy đã lặng lẽ giúp các ngươi biết bao nhiêu, vì các ngươi làm biết bao nhiêu, mà các ngươi đều quên hết rồi sao!"
Cậu ấy không nên chết... Cậu ấy phải được sống! Nhất định phải sống!
Hoắc Diễm đột nhiên tiến lên, ôm chặt lấy Cố Đình vào ngực: "Suỵt —— bình tĩnh lại, có chúng ta ở đây, nhất định sẽ không sao, được không?"
Cố Đình không chịu né tránh, hung hăng cắn vào vai Hoắc Diễm.
Chắc chắn rất đau, nhưng đối phương không kêu một tiếng.
Cậu biết mình quá đáng, tất cả phẫn nộ đều xuất phát từ sự bất lực. Cậu cứu không được Mạnh Trinh, thật sự rất đau khổ.
Nhưng những người khác... lẽ nào lại không muốn cứu Mạnh Trinh sao? Làm gì có chuyện đó! Mạnh Trinh tốt như vậy, ai mà không thương quý, ai nỡ lòng để mất đi.
Khóe mắt dần ươn ướt, ngón tay run run.
Hoắc Diễm khẽ xoa gáy cậu: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Cố Đình hít sâu mấy hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc rồi nhẹ nhàng đẩy Hoắc Diễm ra: "Xin lỗi... là em lỡ lời."
Hoắc Diễm đặt tay lên đầu cậu, xoa nhẹ: "Không ai để bụng đâu."
Cố Đình liếc nhìn Mạnh Sách. Người kia lại đứng bên giường, cứng đờ như khúc gỗ, không hề động đậy.
Trong lòng cậu lại dấy lên nghi hoặc. Phương pháp của Lâu Hoành đúng là khó tin, nói thẳng ra chính là truyền máu. Nếu người bệnh nguy kịch vì mất máu, thì lấy máu của người thân dẫn qua ống đặc chế truyền vào mạch máu người bệnh, có thể nhanh chóng bù máu.
Lâu đại phu nói, tình trạng của Mạnh Trinh không phải là bệnh nan y vô phương cứu chữa, chỉ là mất máu nhiều quá. Chỉ cần truyền thêm máu thì sẽ ổn lại. Lượng máu cũng không nhiều, người hiến máu chẳng gặp nguy hiểm gì, chỉ cần nghỉ ngơi là hồi phục, chẳng khác gì bị thương nhẹ mất chút máu. Nguy hiểm chủ yếu nằm ở người bệnh, có thể phản ứng loại bỏ máu người khác, nhưng cũng chỉ cần dùng đủ lượng, không quá nhiều là được.
Dù sao thì so với việc để mặc cho cậu ấy chết, cách này vẫn còn tốt hơn.
Đối với khả năng có nguy hiểm, Cố Đình đã hỏi rất kỹ. Lâu đại phu nói, y từng nhiều lần thử, ban đầu cứu người sắp chết, có người sống, có người thất bại. Sau này đúc kết kinh nghiệm, dần dần thất bại ít đi, nắm được quy luật: không phải máu ai cũng hợp, người xa lạ thì khả năng thành công thấp, còn người thân thì xác suất cao hơn nhiều.
Cố Đình cũng không muốn lấy cơ thể Mạnh Trinh ra mạo hiểm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ đã không còn cách nào khác. Đây chẳng phải là thử thêm một tia hy vọng sao? Hơn nữa còn có thể thử với lượng ít trước, nếu người bệnh không phản ứng đặc biệt, thì khả năng thành công sẽ cao.
Cậu nghĩ bụng, Mạnh Sách yêu thương đệ đệ đến thế, chắc chắn sẽ đồng ý. Chút máu có đáng gì đâu! Căn bản không có lý do gì để từ chối. Vậy mà, sau khi nghe giải thích rõ ràng, Mạnh Sách lại lập tức từ chối thẳng thừng, thần sắc kiên quyết.
Kết quả này thật khó tin. Tình cảm của Mạnh Sách dành cho Mạnh Trinh, Cố Đình đã nhìn thấy rõ trên đường đi. Đó không phải giả vờ, cũng chẳng phải bịa đặt. Vậy rốt cuộc là vì sao?
Cậu cảm thấy thật vô lý, không tìm được bất kỳ lý do nào hợp lý.
Hoắc Diễm xoa nhẹ đầu cậu: "Đừng nóng, đừng vội, cứ nghĩ kỹ lại đã."
Cố Đình cắn môi, trong đầu xoay quanh một ý nghĩ. Nếu phương pháp không có vấn đề, vậy là con người có vấn đề? Mạnh Sách và Mạnh Trinh không thể dùng cách này sao?
Nhưng họ là huynh đệ, là người gần gũi nhất trên đời, sao lại không thể ——
Tim Cố Đình chợt khựng lại, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía Mạnh Sách. Trong đầu cậu hiện lên một suy đoán liều lĩnh, điên rồ... chẳng lẽ...
Mạnh Sách đứng bên giường, giọng trầm đục cất lên: "Ta không phải ca ca của em ấy."
Cố Đình: ......
Thì ra thật sự là vậy!
Trên giường, đôi mắt người kia nhắm chặt, môi nhợt nhạt, nếu không phải ngực còn hơi phập phồng, thoạt nhìn giống như...
Càng kéo dài thì càng nghiêm trọng. Những thử thách sống chết như thế này, những do dự không dứt như thế này, hắn ta đã từng đối diện không chỉ một lần. Mỗi lần hắn ta do dự quá lâu, người chịu khổ nhất định là đệ đệ. Hắn ta buộc phải quyết đoán.
"Cho em ấy dùng thuốc đi." Mạnh Sách nghiến chặt cằm: "Trước hết để em ấy nôn máu bầm ra."
Cố Đình lại do dự: "Nhưng nếu, nếu nôn ra quá nhiều máu... thì sao bây giờ?"
Nếu thật sự nguy hiểm đến tính mạng, vượt qua không nổi thì phải làm sao? Những chuyện khác, nan đề cỡ nào, hiểm cục cỡ nào, cậu đều có thể nghĩ cách, chỉ cần vận dụng đầu óc. Nhưng loại sự tình thế này... cậu không làm được. Cái cảm giác bất lực ấy thật sự khiến người ta thấy thất bại, thậm chí không tin nổi chính bản thân mình.
Hai vị Vương gia kia thì lại quyết đoán hơn cậu nhiều. Mạnh Sách vừa dứt lời, Hoắc Diễm lập tức quay đầu đi ra ngoài gọi đại phu bốc thuốc, sau khi trở về còn nửa ôm lấy Cố Đình, nửa nắm bàn tay lạnh ngắt của cậu, dịu giọng an ủi: "Người hiền thì trời sẽ phù hộ. Mạnh Trinh rất dũng cảm, nhất định có thể vượt qua. Chúng ta phải tin cậu ấy, được không?"
Cố Đình vẫn không yên lòng, tim đập cực nhanh, đầu lưỡi đắng nghét, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cậu chịu không nổi cảnh tượng này, cố nhắc nhở bản thân đừng nghĩ nhiều, phải dời đi sự chú ý, dời đi sự chú ý... Không hiểu sao lại nhớ đến vị đại phu bên ngoài.
Hiện tại bên ngoài chỉ có một vị đại phu, chính là người vừa được đưa về – Lâu Hoành. Hoắc Diễm đi ra ngoài gọi người kê thuốc, tất nhiên cũng là gọi y.
"Trước đây chúng ta đã mời đại phu khác, bây giờ lại nhờ ngươi kê đơn, liệu có... không được ổn lắm không?"
Người vừa bưng thuốc vào – Lâu Hoành – trả lời cậu: "Không sao cả. Vị các người mời trước đó chính là sư đệ của ta. Nếu không thì làm sao ta lại biết rõ tình trạng bệnh nhân như vậy? Thuốc men ta đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi."
Đại phu có, phương thuốc có, dược liệu có, chẳng có vấn đề gì. Thuốc sắc cũng nhanh. Lâu Hoành đích thân canh nồi, ba chén nước sắc còn một chén, ngửi qua mùi cũng xác định hiệu quả không thành vấn đề. Lúc này mới đưa cho Mạnh Sách: "Lập tức cho người bệnh uống. Bài thuốc này ta đã điều chỉnh sao cho ôn hòa nhất, hạn chế tối đa việc tổn thương cơ thể. Uống xong ít nhất một canh giờ mới phát tác, nhưng một khi có hiệu quả thì tác động sẽ khá mạnh, các ngươi phải theo dõi kỹ. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, cứ gọi ta ngay."
Lâu Hoành làm nghề y nhiều năm, tự nhiên nhìn ra thái độ do dự của người nhà. Máu bầm chắc chắn phải nôn ra, còn việc sau đó bổ huyết thế nào thì bọn họ vẫn chưa hạ quyết tâm. Y cũng mong bệnh nhân ổn định, nếu có thể tránh biện pháp nguy hiểm thì nên tránh, nhưng một khi tình hình xấu đi...
Y cũng không rời đi, chỉ quay sang bảo quản sự chuẩn bị cho mình một căn phòng gần đó để nghỉ tạm.
Thuốc nhanh chóng được cho bệnh nhân uống.
Bầu trời càng lúc càng tối, màn đêm từ từ buông xuống, không trăng không sao, bóng tối âm u còn áp lực hơn cả ban ngày.
Trong lòng chờ đợi đến mốc một canh giờ, ba người Cố Đình không ai rời khỏi, cũng chẳng ai nghĩ đến chuyện ăn cơm, chỉ quanh quẩn trong phòng: người thì đứng, người thì ngồi, người thì dựa bên cửa sổ. Tư thế khác nhau, nhưng đều chung một sự im lặng nặng nề.
Thỉnh thoảng gió lùa qua khe cửa sổ, ánh nến chao nghiêng kéo bóng ba người dài ra, bầu không khí không chút nào chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm căng thẳng.
Dần dần, tinh thần càng lúc càng căng cứng, chịu không nổi. Như thể nếu không ai nói thêm điều gì, họ sẽ không qua nổi cửa ải này...
"Ta không phải ca ca của em ấy." Giọng Mạnh Sách khàn khàn, lại càng trầm thấp.
Hoắc Diễm lập tức liếc nhìn xung quanh. Thật ra chẳng cần cảnh giác như vậy, vì trước đó hắn đã cho mọi người lui hết, bên ngoài toàn thân vệ hiểu chuyện, sẽ không để ai vào.
Giọng Cố Đình nghẹn lại: "Vậy ngươi... là ai?"
Ban đầu nghe câu này cậu đã vô cùng khiếp sợ, nhưng kế tiếp phải cho Mạnh Trinh uống thuốc nên bị phân tán hết sự chú ý. Giờ bất chợt hoàn hồn, ngẫm lại vẫn thấy... phủ Cô Tàng Vương, phiên Vương được thừa kế, quyền thế lớn đến thế, sao ngay cả Vương gia nhà mình cũng nhận không ra?
Thế thân...
Cố Đình sững sờ. Cậu thật sự từng nghe nói về loại thân phận này. Một số thế gia quyền quý, như Trấn Bắc Vương – những nhà có tước vị truyền đời, lại nắm giữ quyền thế, càng coi trọng người thừa kế. Vì con nối dõi khó khăn, gia chủ thường lo thế tử gặp nguy hiểm nên chuẩn bị vài đứa trẻ có tướng mạo giống thế tử, nuôi dưỡng từ nhỏ, cho ăn mặc, học hành giống nhau. Để khi gặp hiểm nguy đặc biệt thì những đứa trẻ này – khi còn nhỏ hay đã trưởng thành – sẽ thay thế tử mà chết.
Loại chuyện này vô cùng bí mật, người bình thường rất khó biết. Hơn nữa quá trái với lẽ trời, nên nhiều gia tộc đã hủy bỏ. Ví dụ như nhà Hoắc Diễm – phủ Trấn Bắc Vương – hoàn toàn không có việc này, bản thân Hoắc Diễm cũng không có thế thân.
Cố Đình chưa từng thấy Mạnh Sách có gì bất thường, vẫn giống một Vương gia, cũng chưa từng nghi ngờ. Nhưng thì ra...
Giờ nghĩ kỹ lại, thật ra cũng không phải không có dấu hiệu. Thỉnh thoảng khi Mạnh Trinh không có mặt, Mạnh Sách chẳng mấy khi nói chuyện. Khi có Mạnh Trinh, hắn ta nhìn như điềm đạm dịu dàng, nhưng sự dịu dàng ấy chỉ dành cho Mạnh Trinh, đối với người khác vẫn giữ sự hờ hững, chỉ duy trì phép tắc bề ngoài. Hắn ta dường như cũng chẳng mấy để tâm đến thân phận Cô Tàng Vương hay những quyền lợi đi kèm. Trong ánh mắt sâu kín luôn có gì đó bị kìm nén, thứ ấy chỉ bộc lộ khi đánh nhau – một vẻ dã tính khó thuần, một sự phản kháng, phản nghịch.
Khi ấy Cố Đình từng đoán có lẽ Mạnh Sách từng trải qua chuyện gì không hay, ảnh hưởng quá sâu nên cậu không tiện hỏi. Giờ nghĩ lại, khả năng chính là vì – hắn ta vốn không phải Mạnh Sách thật.
"Ta không có cha mẹ, được lão Vương gia nhặt từ đống xác chết, cho ăn mặc, lại còn cho học những điều mà với thân phận ta cả đời cũng không có tư cách được học. Ta đã rất mãn nguyện, dù sau này có phải dùng mạng mình để đổi cũng cam lòng."
Mạnh Sách đứng trước giường, nhìn gương mặt Mạnh Trinh, giọng càng lúc càng nhẹ: "Thế tử đối xử với ta rất tốt, không giống những kẻ con nhà giàu khác coi thường người, cũng không sai bảo ta vô lý. Có lẽ vì luôn nghĩ rằng một ngày nào đó ta sẽ thay ngài chết, nên ngài đối với ta rất thân thiết, ánh mắt thậm chí còn mang theo áy náy. Nhất là khi ta bị thương, ngài thường tự mình thay thuốc cho ta. Dĩ nhiên, ngài đối với đệ đệ lại càng tốt hơn."
Nhắc đến đệ đệ, giọng Mạnh Sách càng thêm dịu dàng: "Từ khi Mạnh Trinh ra đời, ta đã ở trong phủ. Khi đó ta còn nhỏ, chưa tính là lâu, cũng chẳng có bao nhiêu trung thành, chỉ là biết ơn ân đức của lão Vương gia và sự thân thiết của thế tử. Lúc ấy thế tử còn nghịch ngợm, hay trốn ra ngoài chơi, không ai biết. Đúng lúc Vương phi chuyển dạ, Vương gia lại vắng nhà, tình cảnh hỗn loạn. Nhất định phải có người ra mặt, không còn cách nào khác, ta phải thay thế."
Hoắc Diễm hỏi: "Mạnh Trinh sinh ra, người đầu tiên thấy là ngươi?"
Câu này nghe sao có chút vị chua, giống như kiểu ghen tuông "ngươi có mà ta không có". Cố Đình lập tức kéo nhẹ tay áo Hoắc Diễm.
May mà Mạnh Sách hoàn toàn không để ý bên này, vẫn nhìn gương mặt Mạnh Trinh trên giường, khẽ gật đầu: "Lúc em ấy vừa chào đời, người đầu tiên em ấy thấy chính là ta. Bà đỡ nói em ấy sinh ra đã nhắm chặt mắt, cứ khóc mãi, như thể bị tay các bà làm đau mà ấm ức. Vậy mà ta vừa bế vào lòng, em ấy lập tức nín, còn mở mắt ra."
Đến tận bây giờ, hắn ta vẫn nhớ rõ từng khoảnh khắc lúc ấy.
"Khi đó em ấy chẳng đẹp như bây giờ, da đỏ hồng, mặt nhăn nheo, tiếng khóc cũng yếu ớt, chẳng vang dội, lâu nghe còn thấy phiền. Nhưng bàn tay bé xíu kia lập tức nắm chặt ngón tay ta, rất chặt rất chặt."
Hắn ta lúc ấy thậm chí còn thấy tò mò – một đứa bé mới sinh làm sao có sức mạnh lớn như vậy?
"Thoạt nhìn thân thể em ấy không khỏe, ta mới bế một chút bà đỡ đã ôm đi ngay. Sau đó cũng được chăm sóc rất kỹ, một thời gian dài không gặp người ngoài, cũng không bế ra ngoài. Ta từng nghĩ, chuyện đó thì liên quan gì đến ta chứ?"
Khoảnh khắc bị nắm chặt ngón tay ấy tan biến, sự bình tĩnh trở lại, lòng chán nản cũng trở lại. Từ đó về sau, đối với bất cứ chuyện gì, bất cứ ai, hắn ta đều không bận tâm quá nhiều, cũng chẳng để ý sâu đậm.
Nếu câu chuyện dừng lại ở đó thì cũng là một cái kết tốt. Nhưng tiếc là luôn có người không chịu yên, cứ phải khuấy động, làm náo loạn cuộc đời hắn ta thêm.
Mạnh Sách hơi nheo mắt: "Lớn thêm một tuổi, thân thể cuối cùng cũng cường tráng hơn một chút, bắt đầu học nói, học đi, trẻ con trong phòng không nín được, dần dần thường xuyên được bế ra ngoài chơi. Tiểu Trinh còn nhỏ, hôm qua có gặp ai đó cũng chưa chắc đã nhớ rõ, huống chi hai người chúng ta lớn lên lại rất giống nhau? Trong mắt em ấy, thế tử là ca ca, ta cũng vậy. Em ấy cứ xoay quanh chúng ta, đi không xong thì níu góc áo, đi nhanh thì ém ấy giận, sau lại học cách nắm tay, cứ nắm chặt kéo đi, dù có nghịch cũng không chịu buông, thế là chẳng ai nỡ đi nhanh. Mệt thì em ấy chìa tay ra đòi bế, không bế thì giả khóc, nước mắt chẳng rơi giọt nào nhưng trông lại đáng thương, làm người ta thấy mình quá nhẫn tâm."
"Khi đó bài vở nặng nề, thế tử thì rất thích cãi nhau với tiểu cô nương nhà bên, nên học hành luôn hời hợt, ta cũng chẳng khá hơn, thường xuyên bị phạt. Mỗi lần như thế, tiểu Trinh lại khóc lóc đòi ca ca, ta đều phải đến dỗ. Tiểu Trinh càng lớn càng ngoan, biết cất bánh đường mình thích rồi lén mang cho ta, biết lấy chiếc cung sừng trâu treo trong thư phòng lão Vương gia đem đến cho ta, bảo ta thích. Có lần ta vì che chở thế tử mà bị thương, em ấy khóc rất dữ dội, ngày nào cũng đến xem, kể chuyện cười cho ta đỡ buồn, đồ ngon cũng để dành mang cho ta. Em ấy sợ ta không nghe lời, một hai đòi tận mắt nhìn ta thay thuốc, nhưng nhìn thấy vết thương thì lại sợ đến khóc, vừa khóc vừa run mà vẫn không chịu đi, còn chồm qua thổi phù phù vào chỗ thương, nói thổi rồi sẽ hết đau..."
"Ngốc nghếch, hồn nhiên là thế, ngay cả ca ca ruột của em ấy vẫn luôn trốn tránh, chỉ mình ta không cẩn thận bị bắt gặp, nhưng khi ấy ta lại không có vết thương nào, em ấy cũng không hay. Lần đó ta bị thương rất nặng, còn trúng độc, lúc nào cũng đau đớn, ăn chẳng vào gì, vết thương dù thổi thế nào cũng không lành. Ta lẽ ra phải bực bội, nhưng nhìn vào đôi mắt đầy nước của em ấy, lại chẳng thốt nổi một lời trách."
Một đứa trẻ đáng yêu, đôi mắt trong sáng hồn nhiên, luôn nghĩ cho người khác, thích gì cũng muốn chia sẻ cùng ngươi, thấy ngươi thích gì thì tìm cho bằng được để đem đến, ngươi đau thì nó đau, ngươi sợ thì nó sợ, chỉ cần có ngươi bên cạnh, cái gì nó cũng dám đối mặt...
Ai mà chịu đựng nổi?
Dù là người sắt đá, cũng phải mềm lòng!
Cố Đình đoán không sai. Mạnh Sách khẽ thở dài: "Ta từ nhỏ sống chẳng tốt đẹp gì, chưa từng thấy nửa phần dịu dàng, cũng không tin tưởng nhân tình, chẳng vì ai mà động lòng. Nhưng đứa nhỏ ngoan ngoãn, mềm mại ấy, đã từng ôm trong tay từ bé, lại không thể buông xuống được. Em ấy ngốc nghếch thế, dễ bị lừa, nếu chẳng ai che chở thì biết làm sao?"
Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, giọng khàn trầm thấp của hắn ta càng làm lòng người nặng trĩu.
Cố Đình dừng một lúc, rồi hỏi: "Mạnh Trinh... rốt cuộc là bị làm sao? Có thể nói cho ta biết không?"
Mạnh Sách cười tự giễu: "Cũng là vì ta. Chuyện ngoài ý muốn thôi, không phải ngày gì đặc biệt. Vương gia và thế tử đều ra ngoài, chỉ còn ta với tiểu Trinh trong phủ, thì kẻ thù bất ngờ kéo đến, hạ độc. Độc nhắm vào ta, tiểu Trinh rõ ràng là ta đã nhốt trong phòng, vậy mà không biết sao lại chạy ra, chắn trước mặt ta."
"Hồi đó em ấy mới tám tuổi, vừa mới mập mạp lên một chút, tròn như cục bột. Em ấy thông minh, rõ ràng đã có thể phân biệt được ta và thế tử ai mới là ca ca ruột, nhưng lại vẫn che trước mặt ta, nói thà là em ấy chết."
Giọng Mạnh Sách nghẹn lại, nói chậm rãi: "Em ấy bị trúng độc rất nặng, hỏng cả căn cơ. Khó khăn lắm mới nuôi lại được chút sức, nhưng vẫn yếu hơn trước, hôn mê rất lâu mới giành lại mạng từ tay Diêm Vương. Vì ngủ mê quá lâu, trí nhớ cũng bị ảnh hưởng, quên nhiều chuyện hồi nhỏ, không còn nhớ rõ mình có hai ca ca, cũng quên ta chỉ là thế thân."
Mạnh Trinh vốn là tiểu Vương gia, định sẵn phú quý, được nuông chiều cả đời, không phải chịu khổ. Nhưng tất cả khổ sở lại đều rơi xuống người cậu ta. Hắn ta sao có thể yên lòng?
Hắn ta thậm chí chẳng muốn sống nữa, chỉ muốn lấy cớ này, dựa vào thân phận thế thân, đem một mạng của mình che chở cho Mạnh Trinh cả đời.
Sau một lúc im lặng khá lâu, Mạnh Sách lại cất lời: "Năm ấy là kiếp nạn của phủ Cô Tàng Vương. Kẻ thù đến ồ ạt, chuẩn bị kỹ càng. Lão Vương gia nhanh chóng bị ám sát, thế tử cũng gặp biến cố. Khi ấy ta và ngài ở cạnh nhau. Địch quá nhiều, lại hung hãn, địa hình hiểm trở, chúng ta không còn đường chạy. Thế thân như ta cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, chẳng bao lâu cả hai đều trọng thương. Không còn cách nào, đành liều mạng cùng nhau nhảy xuống vách núi. Ta nhảy trước, cố làm đệm, nhưng vận mệnh trêu ngươi, thế tử chết, còn ta thì sống."
"Trước khi chết, ngài cầu xin ta nhất định che chở đệ đệ. Ngài biết đệ đệ còn quá nhỏ, thân thể lại yếu, căn bản không thể gánh vác nổi Vương phủ. Ngài nhờ ta thay ngài làm Cô Tàng Vương, nuôi dạy đệ đệ trưởng thành. Còn sau này thế nào, thì tùy ta quyết định. Ngài nói những lời ấy trong thống khổ. Là thế tử, việc truyền thừa Vương phủ vô cùng quan trọng, nhưng ngài lại yêu thương đệ đệ. Vì bận rộn, thường ngày ít ở cạnh, đồ vật cho đệ đệ chẳng được bao nhiêu, ngược lại ta – một kẻ thế thân – lại ở cùng đệ đệ nhiều hơn. Ngài không muốn giao Vương phủ cho người ngoài không rõ gốc gác, nhưng cũng không còn cách khác. Ngài biết ta rất thích tiểu Trinh, cũng biết ta tuy vô tâm vô phế, nhưng đã hứa gì thì sẽ không đổi. Ngài đánh cược, cược rằng ta không mấy thiết tha quyền thế, cược rằng ta vì tiểu Trinh sẽ còn giữ một chút nhân tính, sẽ nguyện ý sau khi em ấy trưởng thành thì trả lại Vương phủ cho em ấy..."
"Từ đó, ta trở thành thế tử Cô Tàng, sau này thành Cô Tàng Vương, là ca ca của Mạnh Trinh trong mắt thiên hạ. Ta đã tính toán rất lâu, dẫn người diệt kẻ thù, cũng lo việc cai trị, chỉ mong Cô Tàng yên ổn, bách tính bình an. Đây là tâm nguyện của lão Vương gia cùng thế tử, cũng là điều tiểu Trinh mong muốn nhất được nhìn thấy."
"Ta không thể nói cho tiểu Trinh biết ta không phải ca ca của em ấy. Bởi vì sự quyến luyến, nương tựa, tin tưởng của em ấy chỉ dành cho ca ca. Khi đó Vương phủ thật sự cần một gia chủ vừa mạnh mẽ vừa quyết đoán, nếu không thì sớm đã tan rã, không còn tồn tại. Ta vốn định tìm đại phu giỏi, chữa cho tiểu Trinh khỏi bệnh rồi sẽ tận tâm dạy dỗ em ấy, văn võ đều truyền, chờ em ấy lớn lên sẽ giao trả Vương phủ. Nhưng khi tìm được danh y, người ta nói độc trên người tiểu Trinh không còn trí mạng, có thể sống, chỉ cần ngày thường chú ý chăm sóc, tuổi thọ cũng chẳng khác gì người bình thường. Nhưng em ấy lại không thể chịu tổn thương tinh thần, đặc biệt là lo âu nhiều. Em ấy không thể suy nghĩ nhiều, chỉ cần nghĩ quá nhiều, lo quá nhiều hay hao tâm quá độ thì sẽ hộc máu không ngừng. Muốn em ấy sống, thì không thể ép em ấy trưởng thành, không thể buộc em ấy phải giỏi mưu lược tính toán. Nhưng cai quản một Vương phủ, không có tâm cơ thì sao được?"
Mạnh Sách lau mặt: "Vậy thì ta phải che chở cho em ấy, phải gánh vác Vương phủ, càng phải giữ chặt thân phận này. Một khi sự thật truyền ra, Cô Tàng nhất định đại loạn. Ta buộc phải làm ca ca của em ấy, cả đời làm ca ca của em ấy. Em ấy sống bao lâu, ta sẽ che chở bấy lâu. Ta không thể để em ấy lo nghĩ quá nhiều, không thể để em ấy thường xuyên hộc máu. Thân thể em ấy... chịu không nổi."
Cố Đình cảm thấy sống mũi cay xè, suýt nữa muốn khóc.
Mắt đỏ hoe, cậu nhìn Hoắc Diễm: "... Ngài sớm đã biết bọn họ không phải huynh đệ sao?"
"Không." Hoắc Diễm lắc đầu: "Ta chỉ cảm thấy, hắn ta sẽ không yêu một người không nên yêu. Nếu đã yêu, nhất định là có lý do để yêu."
Yêu...
Cố Đình nhìn Mạnh Sách, cảm thấy chính mình thật sự đã uổng phí đôi mắt, người ta biểu hiện rõ ràng như thế, cậu vẫn cứ nhìn mà chưa từng nghĩ theo hướng khác. Bởi vì Mạnh Trinh quá đáng yêu, bởi vì thân thể Mạnh Trinh thật sự yếu ớt, quả thực cần một người che chở như vậy. Hoàn toàn không nghĩ rằng đó lại là một thứ tình cảm nặng nề, chìm sâu nhưng không thể nói ra thành lời.
Muốn nói nhưng không thể nói. Có biết bao nhiêu khao khát, có biết bao nhiêu nguyện vọng. Chúng ta vốn có thể càng gần gũi, càng thân mật, nhưng lại không được. Năm tháng trôi qua, ngày này qua ngày nọ, tình cảm của ta dành cho em càng thêm sâu nặng, chấp niệm càng thêm khắc cốt, còn em lại chỉ coi ta như tình thân máu mủ, chưa bao giờ nghĩ nhiều hơn.
Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Story
Chương 112: Ta chỉ là thế thân của ca ca em ấy
10.0/10 từ 16 lượt.