Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 109: Hai vị Vương gia này rõ ràng đang ghen chứ đâu phải khoe với nhau?

132@-

 
Trấn Bắc Vương nói đi là đi, rất dứt khoát, cũng không vào cung chào từ biệt, bởi hắn sợ chính mình sẽ không cẩn thận mà g**t ch*t Kiến Bình đế. Cô Tàng Vương thì càng không thể, chỉ là một "thị vệ", có tư cách gì mà vào cung? Mối thù hại đệ đệ, hắn ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.


Quả nhiên Kiến Bình đế không dám làm gì, chỉ cố tình nghiêng đổ chung trà, lấy đó làm cớ để xử tử một loạt cung nhân. Đáng tiếc Vưu quý phi đã vì lão mà "hiến mạng", không thể tiếp tục thay lão gánh tội, còn Diêu mỹ nhân thì được sủng ái không đủ, cũng chẳng dám lấy cớ tùy tiện giết người để tỏ ra có quyền thế.


Đám cung nhân này, chỉ có thể bí mật thủ tiêu, giả vờ rơi xuống giếng, hoặc nói là bị "thích khách" hại.


Ngoài điện, máu loãng còn chưa rửa sạch, mùi máu theo gió bay vào, Kiến Bình đế làm ra vẻ tiếc nuối: "Đi cả rồi sao."


Lão thái giám Lý Quý tinh khôn, biết rõ Kiến Bình đế không phải đang tiếc cung nhân chết, mà là tiếc Trấn Bắc Vương và Cô Tàng Vương: "Giờ này chắc cũng chưa đi được xa, nếu lão nô đuổi theo ngay, vẫn còn kịp."


Kiến Bình đế nheo mắt: "Thôi, đi thì đi. Ở kinh thành lâu như vậy, hoa đào cũng đã nở, nên đi rồi."


Mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào, chỉ cần không tạo phản, không đấu đá với phe nhị hoàng tử là được.


Lão cũng hiểu rõ, hai người này khác hẳn đám người trong kinh thành, trong lòng có giới hạn, có tín niệm, có sự kiên trì khó lý giải, không xu nịnh, không vì lợi mà khom lưng bẻ gối. Đó mới là nhân phẩm đáng quý, khiến người ta phải kính phục.


Một mặt cảm khái sao lại có người như vậy, một mặt lão cũng thầm may mắn vì họ là loại người ấy. Quân tử thì dễ đoán dễ nắm, chỉ cần lão vẫn là thiên tử, vì quốc gia ổn định, dân chúng yên bình thì hai người kia chắc chắn sẽ gác lại thù riêng mà lo cho đại cục.


Chẳng qua là không vào cung chào từ biệt thôi, chút bất kính ấy, lão có thể bỏ qua.


Giết người xong, tâm trạng Kiến Bình đế cũng tốt hơn nhiều: "Gọi Diêu mỹ nhân tới đây."


...


Giang phủ.


Hoa xuân lấp lánh, trong đình bát giác hương trà lan tỏa, một bàn tay thon dài trắng trẻo, như ngọc không tì vết, rót chén trà vừa pha cho Giang Mộ Vân: "Người ngươi thích đi rồi, không đuổi theo sao?"


"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, có thích hay không không quan trọng," Giang Mộ Vân không để ý chén trà, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy: "Cái ta thực sự muốn là gì, ngươi chẳng lẽ không hiểu?"


Chủ nhân bàn tay chỉ cười.


Là một thanh niên, vẻ ngoài chín chắn ổn định, tuổi cũng đã qua đôi mươi, da trắng như ngọc, khí chất nho nhã, hiển nhiên đọc sách nhiều mới có được phong thái ấy. Mắt hoa đào, lúc không cười thì sâu lắng thu liễm, lúc cười thì rạng rỡ, phong lưu. Nhìn nghiêng thoáng có vài phần giống Cố Đình.


Chỉ là phần giống kia cực kỳ ít, lại nằm ở góc độ đặc biệt khéo, chính bản thân gã và cả Giang Mộ Vân cũng không hề nhận ra.


Gã khẽ rút tay mình về: "Gần đây ngươi có chút thay đổi."


Giang Mộ Vân lúc này mới nâng chén trà, cúi đầu khẽ thổi: "Đời người trên thế gian, ai có thể bất biến? Có cái muốn, có cái phải bỏ. Chỉ cần giữ được bản tâm là được."


Nam tử kia rũ mắt: "Bàn chuyện đời, ta không theo kịp ngươi."


Giang Mộ Vân nhìn gã, ánh mắt như có nhu tình kéo dài, lại như ẩn chứa nỗi đau sâu kín. Cuối cùng vẫn chẳng nói gì.


"Đồ đã tìm được chưa?"


"Với năng lực của ta, ngươi còn không biết sao? Đáng tiếc có được rồi, mà vẫn chưa biết dùng thế nào, giống như còn thiếu một mảnh gì đó."


"Bên nhị hoàng tử đã báo cáo gì chưa?"



"Ta chép lại một bản mới đưa y, có chỉnh sửa vài phần, y không phát hiện."


Nhị hoàng tử đúng là đồ bỏ đi, mắt nhìn thiển cận, chẳng có tầm nhìn, ngoài lợi ích trước mắt thì chẳng hiểu gì khác. Nhưng món đồ này... rốt cuộc dùng thế nào? Còn thiếu thứ gì?


Giang Mộ Vân hơi nhíu mày, như đang suy nghĩ nghiêm túc, nhưng ánh mắt vô thức lại nhìn về hướng ngoài thành — hướng Cố Đình đã rời đi.


Thanh niên kia thu dọn trà cụ, ánh mắt ngày càng nhạt.


...


Ngoài thành, đình Thập Lý, gần giữa trưa, gió xuân ấm áp, nắng vàng vừa vặn.


Thực ra Cố Đình đã lừa Diệp Bồng Trinh, bọn họ không hề rời đi từ sáng sớm. Đây không phải đi buôn bán, cũng chẳng cần vội vã lên đường. Đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ, lại có hai vị Vương gia đi cùng, an toàn không thành vấn đề. Cứ thong thả ngủ dậy rồi xuất phát, thoải mái mà đi. Cậu nói thế chỉ để Diệp Bồng Trinh khỏi vất vả tiễn đưa.


Đi một mạch đến nơi này, trời trong, cỏ xanh, hoa lê vừa nở trắng muốt, cũng đúng lúc ăn trưa. Bốn người bèn dừng lại, trải tấm vải trên cỏ, bày đồ ăn mang theo ra dùng.


Đều là thức ăn đã mua trong thành trước khi rời kinh, coi như một bữa thịnh soạn cuối cùng. Cố Đình và Mạnh Trinh không tiếc tiền, thứ gì thích đều mua, còn mang theo cả rượu, là rượu hoa lê nổi tiếng khắp nơi của Yến Xuân lâu. Chỉ là khâu mua có hơi khó nói — đêm qua thân vệ của Trấn Bắc Vương bí mật ra ngoài mua về. Thân vệ võ công cao cường, dáng dấp lại oai hùng, thành ra còn bị mấy cô nương chạm tay sờ má vài phen.


"Ngồi dưới gốc lê mà uống rượu hoa lê, quả thật hợp cảnh." Mạnh Trinh nhấp một chén, vô cùng hài lòng. Rượu không cay, hương thơm ngọt ngào, rất dễ uống.


"Này, ngươi đừng uống hết, để lại cho ta một ngụm!"


Cố Đình lập tức nhào qua, nhân lúc đối phương chưa kịp phản ứng đã giành được bầu rượu, cười rạng rỡ, tự rót cho mình một ly: "Sức khỏe ngươi yếu, nên uống ít thôi."


Vừa định đưa ly rượu lên môi khoe với người bên cạnh, thì đã bị một bàn tay lớn tóm lấy.


Hoắc Diễm: "Em dễ say, đừng uống nhiều."


Cố Đình: ...


"Ha ha ha ha —— trời có mắt! Nhân quả báo ứng!" Mạnh Trinh cười ngặt nghẽo.


Cố Đình xụ mặt: "Không được cười."


"Ha ha ha ha ——" Mạnh Trinh hiếm khi thấy Cố Đình lúng túng, càng cười to hơn, ôm bụng ngã vào lòng ca ca.


Mạnh Sách còn nhẹ nhàng vỗ lưng cho cậu ta: "Vui thì cứ cười, chỉ là chú ý, đừng cười đến hết hơi."


Cố Đình nheo mắt, một lát sau xắn tay áo: "Ta còn không trị được ngươi chắc? Muốn cười lắm phải không? Lại đây, ta cho ngươi cười đủ!"


Cậu duỗi hai ngón tay, nhắm thẳng sườn bụng Mạnh Trinh mà cào.


"A a a ——"


Mạnh Trinh hét chói tai rồi chạy, Cố Đình tất nhiên đuổi theo: "Có gan thì đừng chạy!"


"Meo meo meo ——" Linh miêu cũng chạy tới hóng chuyện.


Mạnh Trinh quay sang cầu cứu vật nhỏ, định phản công: "Tiểu báo tử, mau, giúp ta! Ngươi chắc chắn chưa từng thấy chủ nhân ngươi cười hết cỡ đâu, có muốn xem không? Lại đây, chúng ta cùng nhau!"


Linh miêu thì vốn nghịch ngợm, tuy không hiểu Mạnh Trinh nói gì nhưng nó biết quấy phá, kêu meo meo nhảy lên. Không biết thế nào, cuối cùng hai người cùng một cục lông nhỏ lăn lộn trên cỏ thành một đống, tóc tai dính đầy lá, mắt cười cong cong, mặt đỏ ửng, thở hổn hển mà vẫn chưa chịu dừng, rõ là còn chưa chơi đủ.



Hoắc Diễm: ......


Mạnh Sách: ......


Hoắc Diễm nhíu mày: "Nhìn coi giống cái gì? Ngươi đi kéo đệ đệ ngươi ra."


Mạnh Sách mặt không đổi sắc: "Vậy sao ngươi không kéo Cố Đình?"


"Em ấy là vợ ta."


"Em ấy là đệ đệ ta."


"Vợ không thể chọc, chọc vào thì quỳ ván giặt đồ, không được vào cửa, hiểu không?" Hoắc Diễm thoạt nhìn như đang than thở, nhưng trong mắt lại lấp lóe cảm giác tự hào, là một kiểu khoe khoang nho nhỏ.


"Đệ đệ cũng không thể chọc, hay làm nũng, dính người, em ấy mà khóc, ta lập tức chẳng có cách nào." Mạnh Sách thong thả rót rượu: "Loại phiền muộn này, nói ra ngươi cũng không hiểu."


Miệng nói phiền muộn, nhưng vẻ mặt lại rõ ràng là đang hưởng thụ — chính là cái gánh nặng ngọt ngào kiểu "ta có, ngươi không có."


Hai vị Vương gia đối diện, khí thế căng thẳng, ai cũng hung, ai cũng không chịu thua. Nhưng quay đầu nhìn lại trên cỏ, hai người một mèo — càng lúc càng dính nhau, dù trong lòng bốc lên cả thùng giấm, cũng chẳng ai dám tiến lên.


Đám thuộc hạ đi theo: ......


Rõ ràng bụng đói meo, màn thầu cầm trong tay còn chưa kịp ăn, mà sao lại thấy ngột ngạt thế này? Hai vị Vương gia này rõ ràng đang ghen chứ đâu phải khoe với nhau?


Tên đầu lĩnh có kinh nghiệm lập tức liếc mắt cảnh cáo —— tất cả cúi đầu, im lặng, quen rồi thì sẽ ổn thôi.


Ở đằng xa, Diệp Bồng Trinh nấp sau gốc cây, cười khúc khích.


Đường đường là Vương gia, ra trận đối mặt vạn quân mặt không đổi sắc, giết tướng địch như lấy đồ trong túi, mà sao lúc này lại thành ra ngốc nghếch thế này!


Đúng vậy, Diệp Bồng Trinh vẫn tới. Dù có nói thế nào, kịch bản cũng chỉ có một hướng đi. Cố Đình bảo không cần tiễn, vì đi sớm thì không kịp. Nàng hiểu rất rõ, cố tình xuất phát muộn, xử lý xong việc buổi sáng mới ra khỏi thành, kết quả vừa vặn gặp lúc này!


Chỉ là chuyện biệt ly, nếu bọn họ đều không muốn thấy thì nàng cũng không cần ra mặt.


Hai vị Vương gia đều tinh thông võ nghệ, ngũ quan bén nhạy, Diệp Bồng Trinh không tiện lại gần, bèn nấp sau gốc cây. Ai ngờ may mắn, hôm nay gió lớn, nàng lại ở đầu gió, mắt thấy rõ, tiếng cười cũng theo gió truyền vào tai. Dù có chỗ nghe không rõ, nhưng ngốc cũng đoán được.


Nàng suýt nữa cười đến nghẹn thở. Hai tên Vương gia này còn ra thể thống gì không? Có thể bớt mất mặt chút không!


Nhìn sang Cố Đình và Mạnh Trinh, ánh mắt nàng lại sáng rực cổ vũ. Đúng, cứ thế đi, tức chết đám nam nhân kia đi, dám trái lời!


Đúng lúc ấy, Cố Đình định đè con linh miêu xuống, ai ngờ móng vuốt béo của nó đang bị Mạnh Trinh nắm, sợ quá, trượt một cái trên cỏ. Nó thì chẳng sao, nhưng Cố Đình thì không may, hụt mục tiêu, động tác không kịp dừng, "bịch" một tiếng ngã vào bụi cỏ, ngốc nghếch ôm đầu ngồi dậy, còn nhổ ra một ngụm cỏ.


"Ha ha ha ha ——"


Diệp Bồng Trinh cười đến không ngậm miệng nổi. Đây thật sự là Cố Đình mà nàng quen sao? Thông minh sắc bén, chuyện gì cũng nhìn thấu, chủ ý gì cũng có thể nghĩ ra, đều đạt được mục đích. Vậy mà giờ trông ngốc nghếch thế kia!


"Hưm ——" Sau lưng đột nhiên xuất hiện một bàn tay to đưa đến, bịt miệng nàng: "Cười to nữa sẽ bị nghe thấy."


Diệp Bồng Trinh chưa kịp rút dao găm, mắt đã sáng lên, hừ một tiếng kéo tay hắn ta xuống, chẳng thèm quay đầu: "Ngươi cũng đến tiễn Cố Đình?"


Rõ ràng đã đoán đúng người.



Diệp Bồng Trinh châm chọc: "Ngươi là mệnh quan triều đình, nhà ở thành Tây, công sở ở thành Tây, hoàng thành thì ở thành Bắc. Hôm nay lại bỏ việc à, thế nào mà lại "tình cờ" đi ngang ngoài thành này?"


Đình Diệp nhíu mày.


Diệp Bồng Trinh không cần nhìn cũng đoán được hắn ta định nói gì: "Phải rồi, ngươi chẳng quen biết ta, không cần giải thích nhiều với một người không liên quan, đúng không?"


Đình Diệp trầm giọng: "Phu nhân thật sáng suốt."


Diệp Bồng Trinh: "Ta sáng suốt hay không thì để sang một bên. Đình đại nhân đã không quen biết ta, có thể đừng càn rỡ như vậy được không?"


Nàng chỉ bàn tay hắn ta còn đặt dưới cằm mình.


Đình Diệp lập tức rụt tay lại: "Phu nhân thứ lỗi."


"Ta nói này......" Diệp Bồng Trinh quay đầu, thổi hơi bên tai hắn ta, ánh mắt mang ý cười mập mờ: "Đình đại nhân có biết không, cứ mở miệng gọi người ta là phu nhân như vậy, rất dễ khiến người ta hiểu lầm đấy —— ta là phu nhân của ngươi sao? Muốn gọi thì gọi?"


Đình Diệp khựng lại: "Diệp phu nhân."


Diệp Bồng Trinh cười: "Diệp là họ nhà mẹ đẻ ta, ngươi phải gọi ta là Đình phu nhân mới đúng."


Ánh mắt Đình Diệp trở nên thâm trầm.


"Chẳng lẽ đại nhân không biết?" Nụ cười trên môi Diệp Bồng Trinh càng đậm: "Ta vốn đã có chồng, cũng mang họ Đình, chẳng phải cùng họ với đại nhân sao?"


Mí mắt Đình Diệp khẽ run, im lặng không nói.


Diệp Bồng Trinh đột nhiên nheo mắt: "Ngươi tới tiễn Cố Đình —— bởi vì cậu ấy là người thân của ngươi?"


Đình Diệp ánh mắt lập tức sắc bén, chỉ thoáng chốc lại khôi phục như cũ, gợn sóng chẳng lay động: "Chỉ là đi ngang qua."


Diệp Bồng Trinh lại nhìn rõ. Nhiều năm qua, mọi tâm tư của nàng đều đặt vào việc thấu hiểu nam nhân này. Nghĩ càng nhiều, nhớ càng sâu, lại càng không thể quên. Nàng biết khi nào hắn ta sẽ láu cá, khi nào sẽ lười nhác, thế nào là cố ý che giấu, chuyện gì thì kín kẽ không sơ hở, chuyện gì thì hoàn toàn không để bụng.


Trước khi chưa tìm được hắn ta, nhiều việc đoán không ra. Sau khi tìm được, một số việc dần dần lộ ra manh mối.


Giọng nàng rất nhẹ: "Chẳng trách ta vừa nhìn thấy cậu ấy đã thấy thoải mái, muốn chăm sóc. Thì ra...... cậu ấy và ngươi lớn lên rất giống."


Giọng và nét mặt Đình Diệp đều lạnh nhạt: "Ta thì chưa từng nghe nói. Có câu, ban ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, hết thảy chẳng qua là ảo giác. Phu nhân trước khi ngủ nên đốt một nén hương an thần."


Diệp Bồng Trinh sớm biết tính tình con người này, nên không giận. Nhớ ra điều gì, nàng cười càng thoải mái: "Chỉ là ta lại lừa cậu ấy gọi ta là tỷ tỷ, làm sao bây giờ?"


Hai người tuổi cách nhau xa, thế nào cũng không giống huynh đệ, bối phận lại chênh lệch.


Lén liếc nhìn Đình Diệp, quả nhiên cả khuôn mặt hắn tối sầm.


"Ha ha ha ha ha ——" Diệp Bồng Trinh thật sự nhịn không nổi, ôm cây cười nghiêng ngả.


Đình Diệp mím môi, mũi chân điểm đất, vậy mà vận khinh công bỏ chạy!


Gió xuân thổi lặng lẽ, hoa lê trắng như tuyết, hết thảy vẫn giống như chưa từng có ai đến.


Diệp Bồng Trinh nheo mắt: "Đồ nam nhân tồi, chơi không lại."



Nếu còn không bắt được ngươi, lão nương đây không mang họ Diệp nữa!


Nàng biết Đình Diệp luôn có bí mật, giấu sâu trong lòng, chẳng để lộ trước bất kỳ ai. Trước kia, nàng cố gắng thế nào cũng vô ích. Hôm nay...... dường như đã thấy được hy vọng.


Trên thảm cỏ, Cố Đình và Mạnh Trinh sau khi náo loạn, hai người đã kiệt sức, nằm dài trên cỏ, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, thở hổn hển.


Trời xanh, cao vời vợi. Mây trắng mềm như bông, thoạt nhìn thật dịu dàng. Cánh hoa lê theo gió bay, mang theo hương ngọt dịu, rơi đầy vạt áo.


"Ngươi không phải sẽ theo ta về Cửu Nguyên đấy chứ."


"Ngươi không phải sẽ theo ta đến Cô Tàng đó chứ."


Hai người đồng thời cất lời, lại nói gần như giống hệt. Cả hai ngạc nhiên quay sang nhìn nhau, rồi cùng bật cười.


"Sớm biết là vậy rồi."


"Vậy chỉ có thể...... cùng nhau đi đến thành Tấn thôi."


Đường đi từ thành Tấn rẽ ra, từ đó mới chia sang Cô Tàng và Cửu Nguyên, mỗi nơi một hướng.


Mắt Mạnh Trinh ươn ướt, giọng nhỏ nhẹ: "Thật tiếc nuối khi phải xa ngươi."


Cố Đình cười: "Tiếc ta, hay là tiếc canh của ta?"


Mạnh Trinh: "Đều tiếc!"


Cố Đình: "Vậy mấy ngày tới ta sẽ nấu thêm cho ngươi vài bữa, để ngươi nhớ mãi không quên!"


"Ừm!" Mạnh Trinh gật đầu, nhìn cậu nghiêm túc: "Sau này nếu tách ra, ngươi phải nhớ viết thư cho ta. Nếu không, ta sẽ đi tìm ngươi chơi đấy. Nghĩ kỹ thì cũng chẳng xa lắm, ngựa nhanh thì chưa tới mười ngày đường thôi."


"Ừm."


Bên kia, Hoắc Diễm và Mạnh Sách thì chẳng có nhiều lưu luyến đến thế. Uống xong rượu, mỗi người quay về hướng của mình.


"Đi thôi." Hoắc Diễm đưa tay kéo Cố Đình.


Mạnh Sách lại đưa tay sờ trán đệ đệ, xem có ra mồ hôi không: "Có thể đi được chưa?"


Ăn uống no nê, chơi cũng đã đủ, Cố Đình và Mạnh Trinh đều không có ý kiến gì về việc rời đi. Mạnh Trinh nhõng nhẽo đòi cưỡi ngựa chung với ca ca, còn Cố Đình thì lên xe ngựa.


Đoàn xe lăn bánh. Hoắc Diễm vén rèm lên, cũng bước vào.


Cố Đình hơi ngạc nhiên: "Em vào trong xe thì thấy hơi bí, muốn ngủ một lát. Ngài...... không thấy ngột ngạt à?"


Cậu sớm đã nhận ra Hoắc Diễm vốn không thích đi xe ngựa, với Trấn Bắc Vương mà nói, ngoài kia trời đất bao la mới là thoải mái.


Hoắc Diễm lắc đầu, kéo chăn mỏng đắp lên, ôm cả hai vào trong: "Ta cũng thấy bí, nhưng muốn cùng em ngủ một lát."


Cố Đình nghĩ bụng, tin ngài mới lạ. Nhưng lại không cưỡng nổi hơi ấm từ vòng tay đối phương. Tựa đầu sang, chẳng mấy chốc đã ngủ say.


Tiếng rì rào, lá cây ngoài kia lay động theo gió. Nỗi buồn ly biệt, nước mắt rơi, vẫn còn nhớ mong. Nhưng trời cao nước dài, ngày gặp lại ắt sẽ có.


Năm tháng lặng lẽ trôi, ánh nắng vàng ấm áp, hết thảy đều vừa vặn đẹp.
 


Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Truyện Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim Story Chương 109: Hai vị Vương gia này rõ ràng đang ghen chứ đâu phải khoe với nhau?
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...