Người Đẹp Ngốc Nghếch
Chương 34: (Muốn khóc cũng rất dễ dàng)
Cù Tân Cương có đôi khi hoài nghi, Phó Bá Đông có ý muốn cô lấn sân sang con đường diễn xuất, gia nhập giới giải, lại lấy cái vi trí ảnh hậu.
Toàn thân cô nóng bừng, hai mắt đau nhức, dường như có thể tùy ý khóc.
Phó Bá Đông cánh tay cử động, cái chạm ấm áp vào đôi mắt của Cù Tân Cương di chuyển xuống phía dưới, như thể phác thảo đường nét trên khuôn mặt của đối phương.
Thiếu nữ gò má, không có trang điểm nhiều, rất sạch sẽ và xinh đẹp.
Cù Tân Cương không khỏi nín thở, cô biết hơi thở của mình nóng đến mức nào, giống như sợ đốt chết Phó Bá Đông.
Nhưng Phó Bá Đông cũng không có ý tránh né, ngược lại vòng tay qua vai cô, chỉ dùng một chút lực, cô đã bị đẩy lùi một bước.
Đúng lúc đó, lưng của Cù Tân Cương dựa vào tường, choáng váng ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Phó Bá Đông đột nhiên tiến đến gần.
Rất đột nhiên.
Phó Bá Đông nghiêng người, "Thật sự muốn giúp tôi? Em không đau lòng chính mình, ngược lại đau lòng tôi?"
Cù Tân Cương ngây thơ nghĩ, có lẽ cô không có đau lòng Phó Bá Đông, cô chỉ là quen với vẻ ngoài lãnh đạm của Phó Bá Đông nên không đành lòng nhìn những thay đổi khác.
"Muốn."
"Khóc, tôi muốn xem." Phó Bá Đông nói.
Giọng nói lười biếng, chậm rãi của Phó Bá Đông giống như một công tắc, chỉ nói điều này đã khiến mũi của Cù Tân Cương đau nhức, quầng mắt trở nên ẩm ướt.
Đôi mắt đó đột nhiên bị bao phủ bởi hơi nước, trở nên dày đặc và mềm mại.
Phó Bá Đông chăm chú quan sát, dường như đang tận hưởng cảm giác hồi hộp trước mắt, khi nhìn thấy những giọt nước mắt sắp trào ra trong mắt Cù Tân Cương, cô chậm rãi cúi đầu xuống.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Cù Tân Cương, giống như cố ý hay vô ý chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại.
Rất nhẹ, nhưng lại khiến Cù Tân Cương cứng đờ vai, khiến toàn thân càng ngày càng nóng.
Phó Bá Đông không có lập tức đặt môi lên, ngược lại ngẩng đầu lên, lục lọi trong túi xách một lúc, cẩn thận lấy khăn giấy ra: "Giúp tôi đem son môi lau đi."
Cù Tân Cương vẫn còn nước mắt, lấy khăn giấy in trên tay Phó Bá Đông, cẩn thận lau đi son môi của đối phương.
Hai người đối đầu nhau.
"Trầy xước rồi."
Khăn giấy bị ố bám đỏ, Cù Tân Cương lau không kỹ, làm lem ra mép đường môi của Phó Bá Đông.
Cô vừa định dùng tay lau đi thì Phó Bá Đông đã ấn vào cánh tay cô.
Phó Bá Đông nói: "Không sao."
Cù Tân Cương còn muốn lau đi, nhưng cánh tay của cô bị ấn nhẹ nhàng nhưng không quá mạnh, Phó Bá Đông lại tựa đầu vào vai cô, mái tóc xoăn mềm mại cọ vào cổ, xõa ra trước mặt cô.
Cổ áo của cô bị cắn và kéo ra một chút, để lộ dấu răng bên dưới.
Lúc phát sốt, người Cù Tân Cương nóng bừng, cho nên khi Phó Bá Đông đặt môi lên vết răng, nhưng như thế cô lại cảm nhận được một tia lạnh.
Không có cắn.
Phó Bá Đông dường như đang ôn lại đêm đó của mấy năm trước, hồi ức khi đó cuồn cuộn**, như vậy mới có thể cảm nhận được vui thích.
Nhưng Phó Bá Đông lại không bóp cổ Cù Tân Cương, coi như thế là đủ rồi.
Cù Tân Cương choáng váng như thể dưới chân đã giẫm phải mây, hai tay buông thõng dựa vào tường, ánh mắt dán chặt vào cầu thang xoắn ốc nửa che nửa hở phía dưới.
Hết thẩy đều bởi vì chỗ ngoặt bí ẩn mà trở nên càng không thể cho ai biết.
Một lúc sau, Phó Bá Đông đẩy cô vào phòng, cô đứng ngoài cửa phòng tắm, Phó Bá Đông ở trong cửa.
Cù Tân Cương vẫn đang cầm thuốc trong tay, có thể là vì Phó Bá Đông không làm gì, hoặc có thể cách âm quá tốt nên không nghe thấy gì.
Nhưng tim cô đang đập dồn dập, nhiệt độ cơ thể vốn đã thấp lại càng như thiêu đốt dữ dội, cô giơ tay lên, bịt miệng nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay nóng bừng.
Khi Phó Bá Đông bước ra, Cù Tân Cương khó có thể đứng vững.
Phó Bá Đông cười cười, thẳng thắn nói: "Tôi không có làm, vốn là muốn, nhưng xem ra tôi chỉ cần nhìn em khóc, cơn nghiện liền đi qua."
"Như vậy đã đủ rồi?" Cù Tân Cương dựa vào tường hỏi.
"Chữa bệnh phải có điểm hiệu quả, như vậy mới có thể gọi là chữa bệnh, có phải hay không?" Phó Bá Đông nhếch khóe miệng.
Cù Tân Cương vội vàng giơ tay che mặt, chỉ trừng mắt một cái.
Phó Bá Đông đưa tay chạm vào mặt cô, ngón tay cái xoa xoa trên mắt cô, "Tôi lại đi một chuyến đến bệnh viện, em ở lại nghĩ ngơi."
Cù Tân Cương gật đầu nhìn Phó Bá Đông đi xuống cầu thang.
Cô cảm thấy Phó Bá Đông chỉ kiếm cớ đưa cô về, Phó Bá Đông hình như không phải là người hay quên, sở dĩ không mang theo máy làm việc, khả năng chỉ là tạm thời không nghĩ đến xử lí công việc.
Cù Tân Cương đun sôi một nồi nước, pha với một ít nước lạnh rồi uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ.
Sau khi trở về phòng, cô nằm xuống giường, tựa hồ cũng hiểu được dục vọng khống chế đáng sợ của Phó Bá Đông, có lẽ là do cô ấy đã mất đi chút tự chủ nên muốn bù đắp ở nơi khác.
Vì vậy, Phó Bá Đông càng nghi ngờ và ham muốn kiểm soát càng mạnh mẽ.
Cù Tân Cương nhắm mắt lại nhưng không ngủ được, cô luôn nghĩ đến bộ dạng vui vẻ lười biếng của Phó Bá Đông, như thể cô thực sự đã trở thành liều thuốc của Phó Bá Đông, nhưng cô cũng trở nên nghiện.
Lâm Trân Trân đã gửi tin nhắn
「"Cương Cương, vết thương của cậu đã khỏi chưa?"」
「"Đã ổn rồi, đi bộ không có vấn đề gì, chỉ là vẫn chưa thể chạy."」
「"Đừng chạy, hãy đi chậm thôi, Phó Bá Đông có thể cho cậu ra ngoài sau, nếu không chúng ta đêm nay cùng nhau đi ăn tối a."
Cù Tân Cương ngồi dậy.
「"Tối nay không được, hiện tại tớ không ở Liêm Thành."」
「"Hả? Cậu đang ở đâu thế?"」
Cù Tân Cương không muốn nói với Lâm Trân Trân rằng cô đang ở nhà cũ của Phó gia, vì sợ Lâm Trân Trân sẽ lo lắng.
Một lúc sau, Lâm Trân Trân lại gửi một tin nhắn khác.
「"Không phải đấy chứ, Phó Bá Đông không thể thiếu cậu, đi công tác liền đưa cậu đi cùng sao? Trước đây tôi không nghĩ cô ấy lại tốt với cậu như vậy, chẳng lẽ là vì theo ý của ba mẹ cô ấy."」
Những lời này giống như một loại sao băng, ầm ầm một tiếng đâm vào trái tim Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương choáng váng, mạnh dạn nghĩ rằng Phó Bá Đông thật sự không thể sống thiếu cô, khi cô đi vắng, Phó Bá Đông có lẽ cả ngày cũng không thể an tâm, nhưng khi cô ở đây, cô chỉ cần khóc cho Phó Bá Đông xem liền tốt.
Mơ hồ, cô cảm thấy một loại cảm giác thành tựu không thể giải thích được, cảm giác thành tựu này dựa trên Phó Bá Đông.
Cô di chuyển ngón tay gõ một câu trả lời.
「"Cô ấy không làm gì tớ cả, là do tớ tự mình đi đến a."」
Lâm Trân Trân gửi một dấu chấm hỏi, sau đó nó hiển thị rằng nó đang gõ.
「"Cô ấy cho cậu uống thuốc gì sao **? Cậu như thế nào lại chủ động cùng đi a? Chân cậu còn chưa lành hẳn đâu."」
Cù Tân Cương không thể quay đầu lại, hơi chóng mặt vì nóng.
「"Thật ra chú Phó thúc thúc đang bệnh, tớ đến nhìn xem, Minh Tinh a di cũng ở đây."」
Liền tính không nói rõ sự tình, Lâm Trân Trân cũng biết Phó thúc thúc mà Phó Bá Đông nói đến là ai.
「"Cậu đang ở nhà cũ của Phó gia sao?"」
Cù Tân Cương đang định gõ chữ thì dừng lại.
「"Ừm."」
「"Cậu không phải là không thích nhà cũ Phó gia sao, cậu ở đó có cảm thấy khó chịu hay không?"」
Cù Tân Cương suy nghĩ một lúc.
「"Trước khi đến đây tớ khá sợ hãi, nhưng sau khi đến nơi, cũng không cảm thấy khó chịu như tớ nghĩ".」
Lâm Trân Trân gửi một cái nhìn rơi xuống đất.
「"Được rồi, chỉ cần không có vấn đề gì, nếu cảm thấy không thoải mái thì nên quay về Liêm Thành, lại nói tiếp, Phó thúc thúc làm sao a?"」
Cù Tân Cương suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng gõ rằng Phó Văn Vịnh bị bệnh nặng.
Lâm Trân Trân nói "A", cô đã nghe nói về tình bạn giữa hai gia đình Đàm và Phó, nhưng khi nói đến Phó Bá Đông và Cù Tân Cương, mọi chuyện dường như đã thay đổi. Nếu Phó Văn Vịnh thực sự bị bệnh nặng, thì Cù Tân Cương đến thăm hỏi thì cũng không sai.
「"Sinh bệnh rất khó chịu, mong Phó thúc thúc sớm khỏe lại."」
Một lúc sau, Lâm Trân Trân lại gửi thêm tin nhắn.
「"Vì vậy Phó Bá Đông cũng ở sao?"」
「"Cô ấy cũng ở đây, cô ấy cùng Minh Tinh a di đang ở bệnh viện, còn tôi ở nhà cũ Phó gia."」
Cù Tân Cương trả lời.
Lâm Trân Trân có lẽ đã đoán được bệnh của Phó Văn Tịnh không đơn giản như vậy nên cô tránh đề cập đến.
「"Vậy khi nào cậu trở lại nói cho tớ biết a, chúng ta cùng nhau ăn cơm."」
Nói chuyện xong, Cù Tân Cương nằm xuống một lúc rồi ngủ thiếp đi, mãi đến tối tỉnh dậy, trên người đổ đầy mồ hôi.
Khi tỉnh dậy, cô đưa tay lên sờ trán, lạnh băng, cơn sốt dường như đã biến mất.
Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn bảy giờ tối, không biết Phó Bá Đông cùng Minh Tinh đã về chưa.
Cù Tân Cương mang dép lê vào nhà tắm, đi tắm, tóc được búi cao, đang tắm thì bị ướt một lọn.
Cô quấn mình trong chiếc váy ngủ dày cộm rồi rời khỏi phòng tắm, đang nghĩ xuống lầu tìm đồ ăn, một lọn tóc ướt buông xuống lắc lư sau lưng.
Dưới lầu có ánh đèn, có lẽ người giúp việc đã về nhà, trong phòng không có ai, chỉ còn hai người lớn ở đó.
Cù Tân Cương muốn xem trong tủ lạnh có gì, khi đến gần, cô nhìn thấy bàn ăn đang ngồi có người, chính là Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông nghe thấy tiếng dép được kéo lên, nuốt nước bọt quay người lại: "Khá hơn chút nào?"
Cù Tân Cương bình tĩnh nói: "Đã khá hơn nhiều rồi, hẵn là đã hạ sốt."
Trên bàn ăn có món sườn cừu chiên được đặt trước mặt Phó Bá Đông, người dường như chỉ mới ăn được hai miếng.
Phó Bá Đông vẫy tay với người giúp việc lớn tuổi ở xa: "Trần a di, nhiệt kế ở nhà đâu?"
Trần a di mỉm cười nói: "Tôi đi mang đến."
Cù Tân Cương ngồi ở một chiếc ghế không xa cũng không gần Phó Bá Đông, không đủ xa để đối mặt với nhau qua bàn, chỉ cách một ghế.
Phó Bá Đông không nói gì, cụp mắt xuống, cắt sườn cừu: "Đói bụng không?"
"Một chút." Cù Tân Cương lại nói dối, thực ra là nhiều hơn một chút, cô đã ngủ từ lúc đó đến giờ vẫn chưa ăn gì, kỳ thật cô có chút khó chịu vì đói.
Phó Bá Đông đang cắt sườn cừu dừng lại, thấy Trần a di cầm nhiệt kế đi tới liền nói: "Làm chút món thanh đạm, thêm một ly nước ép trái cây."
Trần a di đưa nhiệt kế sau đó quay vào bếp.
Nhiệt kế này dùng để kẹp dưới nách*, Phó Bá Đông vẩy hai cái, duỗi ra trước mặt Cù Tân Cương: "Biết dùng không?"
Cù Tân Cương nhận lấy nói." Đương nhiên là biết a"
Nhiệt độ đã được đo, quả nhiên là đã khôi phục bình thường.
Phó Bá Đông tiếp tục cắt sườn cừu, "Trần a di nói hôm nay em ngủ cả ngày cũng chưa ăn gì, trước tiên ăn chút gì đó nhẹ nhàng đã, muốn ăn sườn cừu thì bảo ngày mai Trần a di nấu cho a"
Cù Tân Cương nhanh chóng rời mắt khỏi Phó Bá Đông, dùng đầu lưỡi chạm vào má mình, "Được."
Một lúc sau, Trần a di mang cháo cùng nước ép trái cây đặt lên bàn.
Cù Tân Cương cẩn thận nếm thử cháo, suýt chút nữa bị bỏng lưỡi.
Phó Bá Đông đặt dao nĩa xuống, Trần a di thấy thế mang khăn nhiệt đưa qua.
Cô vừa lau tay vừa nói: "Ngày mai em có thể đến bệnh viện gặp Phó thúc thúc, sau đó tôi sẽ nói tài xế đưa em về Liêm Thành."
Cù Tân Cương sửng sốt.
Phó Bá Đông nói thêm: "Trợ lý cũng sẽ sắp xếp thời gian và đưa em đến đăng ký, tôi đã tìm tổ tiết mục và gửi đoạn ghi âm của em lúc còn đi học, đạo diễn nghe xong nghĩ không có vấn đề gì, nhưng em vẫn phải đến trang đăng ký và thực hiện theo quy trình."
Sau những lời này, Cù Tân Cương khó có thể tìm ra điều gì để chỉ trích, bởi vì sự sắp xếp của Phó Bá Đông quá mức thỏa đáng.
Phó Bá Đông đặt chiếc khăn nóng đã lau tay lên bàn, ngón tay đặt ở mép bàn: "Cái gì cũng không cần lo lắng, ngày mai trợ lý sẽ nói trước cho em biết phải làm gì, sau khi kết thúc tài xế sẽ đưa cậu về Lĩnh Dương."
Cù Tân Cương cụp mắt xuống, hơi mím môi, không biết tại sao, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Có lẽ là vì Phó Bá Đông sắp xếp quá tốt nên cô cảm thấy mình giống như một nhân vật phản diện trong vở múa rối bóng, không cần thêm ý thức.
Phó Bá Đông thấy cô lơ đãng, do dự một lát mới hỏi: "Em là cảm thấy có chỗ nào không?"
"Không có. " Cù Tân Cương múc một thìa cháo, để nguội rồi cho vào miệng.
Phó Bá Đông gật đầu: "Không thì liền tốt, ăn một lát thì sớm nghỉ ngơi một chút, tôi còn phải giải quyết một số việc công việc."
Cù Tân Cương quay đầu nhìn đối phương đứng lên, nuốt cháo trong miệng, "Tối nay còn muốn... giúp chị sao?"
Bên cạnh cô có một người giúp việc, cô không dám biểu hiện quá rõ ràng, bởi vì mối quan hệ giữa cô và Phó Bá Đông cực kỳ mơ hồ.
Phó Bá Đông đứng lên, ánh mắt dịu đi rất nhiều, cúi đầu nói: "Hôm nay thế là đủ rồi, không cần."
Sau đó Cù Tân Cương nhìn Phó Bá Đông lên lầu dùng thìa khuấy cháo trong bát.
Trần a di hơi cúi người hỏi: "Cháo có nhạt không?"
"Không," Cù Tân Cương vội vàng nói, "Rất tốt."
Ăn xong, Cù Tân Cương ngồi ở phòng khách nghịch điện thoại di động một lúc rồi chuyển sang chế độ im lặng, tránh làm phiền Phó Bá Đông.
Trần a di mang cho cô một chiếc chăn nhỏ đắp lên chân và một ít đồ ăn nhẹ, "Tiểu thư nói cô thích những thứ này, nên buổi chiều tôi đã đi mua một ít."
Cù Tân Cương nhìn hoa quả khô và thạch trên đĩa, ngập ngừng nói.
Cô mở hộp trò chuyện của Lâm Trân Trân và nói ngắn gọn về việc đăng ký, bàn tay đánh máy của cô dừng lại vài lần.
「"Chính là vậy, nhưng Phó Bá Đông đã sắp xếp quá ổn thỏa, cô ấy cũng tìm thấy đoạn ghi âm của tớ ở trường và dường như đã giúp tớ rất nhiều việc... Tớ không muốn như vậy, có phải hay không cô ấy cảm thấy, bằng chính bản lĩnh của tớ không thể làm được gì? 」
Một lúc sau, Lâm Trân Trân trả lời cô.
「"Cậu có phải hay không đã suy nghĩ quá nhiều? Tớ cảm thấy, đối với người như Phó Bá Đông, cô ấy có lẽ sẽ thích làm việc cẩn thận không nhẫm lẫn, đối với chính mình sự tình, cô ấy có lẽ sẽ sắp xếp trước mọi việc, hơn nữa, cậu hát rất hay, cô ấy làm sao lại không tin tưởng cậu?"」
「"Tớ không biết."」
「"Cậu có phải hay không, trước mặt Phó Bá Đông đem bản thân đánh giá quá thấp?」
Người Đẹp Ngốc Nghếch
Toàn thân cô nóng bừng, hai mắt đau nhức, dường như có thể tùy ý khóc.
Phó Bá Đông cánh tay cử động, cái chạm ấm áp vào đôi mắt của Cù Tân Cương di chuyển xuống phía dưới, như thể phác thảo đường nét trên khuôn mặt của đối phương.
Thiếu nữ gò má, không có trang điểm nhiều, rất sạch sẽ và xinh đẹp.
Cù Tân Cương không khỏi nín thở, cô biết hơi thở của mình nóng đến mức nào, giống như sợ đốt chết Phó Bá Đông.
Nhưng Phó Bá Đông cũng không có ý tránh né, ngược lại vòng tay qua vai cô, chỉ dùng một chút lực, cô đã bị đẩy lùi một bước.
Đúng lúc đó, lưng của Cù Tân Cương dựa vào tường, choáng váng ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Phó Bá Đông đột nhiên tiến đến gần.
Rất đột nhiên.
Phó Bá Đông nghiêng người, "Thật sự muốn giúp tôi? Em không đau lòng chính mình, ngược lại đau lòng tôi?"
Cù Tân Cương ngây thơ nghĩ, có lẽ cô không có đau lòng Phó Bá Đông, cô chỉ là quen với vẻ ngoài lãnh đạm của Phó Bá Đông nên không đành lòng nhìn những thay đổi khác.
"Muốn."
"Khóc, tôi muốn xem." Phó Bá Đông nói.
Giọng nói lười biếng, chậm rãi của Phó Bá Đông giống như một công tắc, chỉ nói điều này đã khiến mũi của Cù Tân Cương đau nhức, quầng mắt trở nên ẩm ướt.
Đôi mắt đó đột nhiên bị bao phủ bởi hơi nước, trở nên dày đặc và mềm mại.
Phó Bá Đông chăm chú quan sát, dường như đang tận hưởng cảm giác hồi hộp trước mắt, khi nhìn thấy những giọt nước mắt sắp trào ra trong mắt Cù Tân Cương, cô chậm rãi cúi đầu xuống.
Hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Cù Tân Cương, giống như cố ý hay vô ý chạm nhẹ vào đôi môi mềm mại.
Rất nhẹ, nhưng lại khiến Cù Tân Cương cứng đờ vai, khiến toàn thân càng ngày càng nóng.
Phó Bá Đông không có lập tức đặt môi lên, ngược lại ngẩng đầu lên, lục lọi trong túi xách một lúc, cẩn thận lấy khăn giấy ra: "Giúp tôi đem son môi lau đi."
Cù Tân Cương vẫn còn nước mắt, lấy khăn giấy in trên tay Phó Bá Đông, cẩn thận lau đi son môi của đối phương.
Hai người đối đầu nhau.
"Trầy xước rồi."
Khăn giấy bị ố bám đỏ, Cù Tân Cương lau không kỹ, làm lem ra mép đường môi của Phó Bá Đông.
Cô vừa định dùng tay lau đi thì Phó Bá Đông đã ấn vào cánh tay cô.
Phó Bá Đông nói: "Không sao."
Cù Tân Cương còn muốn lau đi, nhưng cánh tay của cô bị ấn nhẹ nhàng nhưng không quá mạnh, Phó Bá Đông lại tựa đầu vào vai cô, mái tóc xoăn mềm mại cọ vào cổ, xõa ra trước mặt cô.
Cổ áo của cô bị cắn và kéo ra một chút, để lộ dấu răng bên dưới.
Lúc phát sốt, người Cù Tân Cương nóng bừng, cho nên khi Phó Bá Đông đặt môi lên vết răng, nhưng như thế cô lại cảm nhận được một tia lạnh.
Không có cắn.
Phó Bá Đông dường như đang ôn lại đêm đó của mấy năm trước, hồi ức khi đó cuồn cuộn**, như vậy mới có thể cảm nhận được vui thích.
Nhưng Phó Bá Đông lại không bóp cổ Cù Tân Cương, coi như thế là đủ rồi.
Cù Tân Cương choáng váng như thể dưới chân đã giẫm phải mây, hai tay buông thõng dựa vào tường, ánh mắt dán chặt vào cầu thang xoắn ốc nửa che nửa hở phía dưới.
Hết thẩy đều bởi vì chỗ ngoặt bí ẩn mà trở nên càng không thể cho ai biết.
Một lúc sau, Phó Bá Đông đẩy cô vào phòng, cô đứng ngoài cửa phòng tắm, Phó Bá Đông ở trong cửa.
Cù Tân Cương vẫn đang cầm thuốc trong tay, có thể là vì Phó Bá Đông không làm gì, hoặc có thể cách âm quá tốt nên không nghe thấy gì.
Nhưng tim cô đang đập dồn dập, nhiệt độ cơ thể vốn đã thấp lại càng như thiêu đốt dữ dội, cô giơ tay lên, bịt miệng nhẹ nhàng thở ra, lòng bàn tay nóng bừng.
Khi Phó Bá Đông bước ra, Cù Tân Cương khó có thể đứng vững.
Phó Bá Đông cười cười, thẳng thắn nói: "Tôi không có làm, vốn là muốn, nhưng xem ra tôi chỉ cần nhìn em khóc, cơn nghiện liền đi qua."
"Như vậy đã đủ rồi?" Cù Tân Cương dựa vào tường hỏi.
"Chữa bệnh phải có điểm hiệu quả, như vậy mới có thể gọi là chữa bệnh, có phải hay không?" Phó Bá Đông nhếch khóe miệng.
Cù Tân Cương vội vàng giơ tay che mặt, chỉ trừng mắt một cái.
Phó Bá Đông đưa tay chạm vào mặt cô, ngón tay cái xoa xoa trên mắt cô, "Tôi lại đi một chuyến đến bệnh viện, em ở lại nghĩ ngơi."
Cù Tân Cương gật đầu nhìn Phó Bá Đông đi xuống cầu thang.
Cô cảm thấy Phó Bá Đông chỉ kiếm cớ đưa cô về, Phó Bá Đông hình như không phải là người hay quên, sở dĩ không mang theo máy làm việc, khả năng chỉ là tạm thời không nghĩ đến xử lí công việc.
Cù Tân Cương đun sôi một nồi nước, pha với một ít nước lạnh rồi uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ.
Sau khi trở về phòng, cô nằm xuống giường, tựa hồ cũng hiểu được dục vọng khống chế đáng sợ của Phó Bá Đông, có lẽ là do cô ấy đã mất đi chút tự chủ nên muốn bù đắp ở nơi khác.
Vì vậy, Phó Bá Đông càng nghi ngờ và ham muốn kiểm soát càng mạnh mẽ.
Cù Tân Cương nhắm mắt lại nhưng không ngủ được, cô luôn nghĩ đến bộ dạng vui vẻ lười biếng của Phó Bá Đông, như thể cô thực sự đã trở thành liều thuốc của Phó Bá Đông, nhưng cô cũng trở nên nghiện.
Lâm Trân Trân đã gửi tin nhắn
「"Cương Cương, vết thương của cậu đã khỏi chưa?"」
「"Đã ổn rồi, đi bộ không có vấn đề gì, chỉ là vẫn chưa thể chạy."」
「"Đừng chạy, hãy đi chậm thôi, Phó Bá Đông có thể cho cậu ra ngoài sau, nếu không chúng ta đêm nay cùng nhau đi ăn tối a."
Cù Tân Cương ngồi dậy.
「"Tối nay không được, hiện tại tớ không ở Liêm Thành."」
「"Hả? Cậu đang ở đâu thế?"」
Cù Tân Cương không muốn nói với Lâm Trân Trân rằng cô đang ở nhà cũ của Phó gia, vì sợ Lâm Trân Trân sẽ lo lắng.
Một lúc sau, Lâm Trân Trân lại gửi một tin nhắn khác.
「"Không phải đấy chứ, Phó Bá Đông không thể thiếu cậu, đi công tác liền đưa cậu đi cùng sao? Trước đây tôi không nghĩ cô ấy lại tốt với cậu như vậy, chẳng lẽ là vì theo ý của ba mẹ cô ấy."」
Những lời này giống như một loại sao băng, ầm ầm một tiếng đâm vào trái tim Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương choáng váng, mạnh dạn nghĩ rằng Phó Bá Đông thật sự không thể sống thiếu cô, khi cô đi vắng, Phó Bá Đông có lẽ cả ngày cũng không thể an tâm, nhưng khi cô ở đây, cô chỉ cần khóc cho Phó Bá Đông xem liền tốt.
Mơ hồ, cô cảm thấy một loại cảm giác thành tựu không thể giải thích được, cảm giác thành tựu này dựa trên Phó Bá Đông.
Cô di chuyển ngón tay gõ một câu trả lời.
「"Cô ấy không làm gì tớ cả, là do tớ tự mình đi đến a."」
Lâm Trân Trân gửi một dấu chấm hỏi, sau đó nó hiển thị rằng nó đang gõ.
「"Cô ấy cho cậu uống thuốc gì sao **? Cậu như thế nào lại chủ động cùng đi a? Chân cậu còn chưa lành hẳn đâu."」
Cù Tân Cương không thể quay đầu lại, hơi chóng mặt vì nóng.
「"Thật ra chú Phó thúc thúc đang bệnh, tớ đến nhìn xem, Minh Tinh a di cũng ở đây."」
Liền tính không nói rõ sự tình, Lâm Trân Trân cũng biết Phó thúc thúc mà Phó Bá Đông nói đến là ai.
「"Cậu đang ở nhà cũ của Phó gia sao?"」
Cù Tân Cương đang định gõ chữ thì dừng lại.
「"Ừm."」
「"Cậu không phải là không thích nhà cũ Phó gia sao, cậu ở đó có cảm thấy khó chịu hay không?"」
Cù Tân Cương suy nghĩ một lúc.
「"Trước khi đến đây tớ khá sợ hãi, nhưng sau khi đến nơi, cũng không cảm thấy khó chịu như tớ nghĩ".」
Lâm Trân Trân gửi một cái nhìn rơi xuống đất.
「"Được rồi, chỉ cần không có vấn đề gì, nếu cảm thấy không thoải mái thì nên quay về Liêm Thành, lại nói tiếp, Phó thúc thúc làm sao a?"」
Cù Tân Cương suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng gõ rằng Phó Văn Vịnh bị bệnh nặng.
Lâm Trân Trân nói "A", cô đã nghe nói về tình bạn giữa hai gia đình Đàm và Phó, nhưng khi nói đến Phó Bá Đông và Cù Tân Cương, mọi chuyện dường như đã thay đổi. Nếu Phó Văn Vịnh thực sự bị bệnh nặng, thì Cù Tân Cương đến thăm hỏi thì cũng không sai.
「"Sinh bệnh rất khó chịu, mong Phó thúc thúc sớm khỏe lại."」
Một lúc sau, Lâm Trân Trân lại gửi thêm tin nhắn.
「"Vì vậy Phó Bá Đông cũng ở sao?"」
「"Cô ấy cũng ở đây, cô ấy cùng Minh Tinh a di đang ở bệnh viện, còn tôi ở nhà cũ Phó gia."」
Cù Tân Cương trả lời.
Lâm Trân Trân có lẽ đã đoán được bệnh của Phó Văn Tịnh không đơn giản như vậy nên cô tránh đề cập đến.
「"Vậy khi nào cậu trở lại nói cho tớ biết a, chúng ta cùng nhau ăn cơm."」
Nói chuyện xong, Cù Tân Cương nằm xuống một lúc rồi ngủ thiếp đi, mãi đến tối tỉnh dậy, trên người đổ đầy mồ hôi.
Khi tỉnh dậy, cô đưa tay lên sờ trán, lạnh băng, cơn sốt dường như đã biến mất.
Nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn bảy giờ tối, không biết Phó Bá Đông cùng Minh Tinh đã về chưa.
Cù Tân Cương mang dép lê vào nhà tắm, đi tắm, tóc được búi cao, đang tắm thì bị ướt một lọn.
Cô quấn mình trong chiếc váy ngủ dày cộm rồi rời khỏi phòng tắm, đang nghĩ xuống lầu tìm đồ ăn, một lọn tóc ướt buông xuống lắc lư sau lưng.
Dưới lầu có ánh đèn, có lẽ người giúp việc đã về nhà, trong phòng không có ai, chỉ còn hai người lớn ở đó.
Cù Tân Cương muốn xem trong tủ lạnh có gì, khi đến gần, cô nhìn thấy bàn ăn đang ngồi có người, chính là Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông nghe thấy tiếng dép được kéo lên, nuốt nước bọt quay người lại: "Khá hơn chút nào?"
Cù Tân Cương bình tĩnh nói: "Đã khá hơn nhiều rồi, hẵn là đã hạ sốt."
Trên bàn ăn có món sườn cừu chiên được đặt trước mặt Phó Bá Đông, người dường như chỉ mới ăn được hai miếng.
Phó Bá Đông vẫy tay với người giúp việc lớn tuổi ở xa: "Trần a di, nhiệt kế ở nhà đâu?"
Trần a di mỉm cười nói: "Tôi đi mang đến."
Cù Tân Cương ngồi ở một chiếc ghế không xa cũng không gần Phó Bá Đông, không đủ xa để đối mặt với nhau qua bàn, chỉ cách một ghế.
Phó Bá Đông không nói gì, cụp mắt xuống, cắt sườn cừu: "Đói bụng không?"
"Một chút." Cù Tân Cương lại nói dối, thực ra là nhiều hơn một chút, cô đã ngủ từ lúc đó đến giờ vẫn chưa ăn gì, kỳ thật cô có chút khó chịu vì đói.
Phó Bá Đông đang cắt sườn cừu dừng lại, thấy Trần a di cầm nhiệt kế đi tới liền nói: "Làm chút món thanh đạm, thêm một ly nước ép trái cây."
Trần a di đưa nhiệt kế sau đó quay vào bếp.
Nhiệt kế này dùng để kẹp dưới nách*, Phó Bá Đông vẩy hai cái, duỗi ra trước mặt Cù Tân Cương: "Biết dùng không?"
Cù Tân Cương nhận lấy nói." Đương nhiên là biết a"
Nhiệt độ đã được đo, quả nhiên là đã khôi phục bình thường.
Phó Bá Đông tiếp tục cắt sườn cừu, "Trần a di nói hôm nay em ngủ cả ngày cũng chưa ăn gì, trước tiên ăn chút gì đó nhẹ nhàng đã, muốn ăn sườn cừu thì bảo ngày mai Trần a di nấu cho a"
Cù Tân Cương nhanh chóng rời mắt khỏi Phó Bá Đông, dùng đầu lưỡi chạm vào má mình, "Được."
Một lúc sau, Trần a di mang cháo cùng nước ép trái cây đặt lên bàn.
Cù Tân Cương cẩn thận nếm thử cháo, suýt chút nữa bị bỏng lưỡi.
Phó Bá Đông đặt dao nĩa xuống, Trần a di thấy thế mang khăn nhiệt đưa qua.
Cô vừa lau tay vừa nói: "Ngày mai em có thể đến bệnh viện gặp Phó thúc thúc, sau đó tôi sẽ nói tài xế đưa em về Liêm Thành."
Cù Tân Cương sửng sốt.
Phó Bá Đông nói thêm: "Trợ lý cũng sẽ sắp xếp thời gian và đưa em đến đăng ký, tôi đã tìm tổ tiết mục và gửi đoạn ghi âm của em lúc còn đi học, đạo diễn nghe xong nghĩ không có vấn đề gì, nhưng em vẫn phải đến trang đăng ký và thực hiện theo quy trình."
Sau những lời này, Cù Tân Cương khó có thể tìm ra điều gì để chỉ trích, bởi vì sự sắp xếp của Phó Bá Đông quá mức thỏa đáng.
Phó Bá Đông đặt chiếc khăn nóng đã lau tay lên bàn, ngón tay đặt ở mép bàn: "Cái gì cũng không cần lo lắng, ngày mai trợ lý sẽ nói trước cho em biết phải làm gì, sau khi kết thúc tài xế sẽ đưa cậu về Lĩnh Dương."
Cù Tân Cương cụp mắt xuống, hơi mím môi, không biết tại sao, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng.
Có lẽ là vì Phó Bá Đông sắp xếp quá tốt nên cô cảm thấy mình giống như một nhân vật phản diện trong vở múa rối bóng, không cần thêm ý thức.
Phó Bá Đông thấy cô lơ đãng, do dự một lát mới hỏi: "Em là cảm thấy có chỗ nào không?"
"Không có. " Cù Tân Cương múc một thìa cháo, để nguội rồi cho vào miệng.
Phó Bá Đông gật đầu: "Không thì liền tốt, ăn một lát thì sớm nghỉ ngơi một chút, tôi còn phải giải quyết một số việc công việc."
Cù Tân Cương quay đầu nhìn đối phương đứng lên, nuốt cháo trong miệng, "Tối nay còn muốn... giúp chị sao?"
Bên cạnh cô có một người giúp việc, cô không dám biểu hiện quá rõ ràng, bởi vì mối quan hệ giữa cô và Phó Bá Đông cực kỳ mơ hồ.
Phó Bá Đông đứng lên, ánh mắt dịu đi rất nhiều, cúi đầu nói: "Hôm nay thế là đủ rồi, không cần."
Sau đó Cù Tân Cương nhìn Phó Bá Đông lên lầu dùng thìa khuấy cháo trong bát.
Trần a di hơi cúi người hỏi: "Cháo có nhạt không?"
"Không," Cù Tân Cương vội vàng nói, "Rất tốt."
Ăn xong, Cù Tân Cương ngồi ở phòng khách nghịch điện thoại di động một lúc rồi chuyển sang chế độ im lặng, tránh làm phiền Phó Bá Đông.
Trần a di mang cho cô một chiếc chăn nhỏ đắp lên chân và một ít đồ ăn nhẹ, "Tiểu thư nói cô thích những thứ này, nên buổi chiều tôi đã đi mua một ít."
Cù Tân Cương nhìn hoa quả khô và thạch trên đĩa, ngập ngừng nói.
Cô mở hộp trò chuyện của Lâm Trân Trân và nói ngắn gọn về việc đăng ký, bàn tay đánh máy của cô dừng lại vài lần.
「"Chính là vậy, nhưng Phó Bá Đông đã sắp xếp quá ổn thỏa, cô ấy cũng tìm thấy đoạn ghi âm của tớ ở trường và dường như đã giúp tớ rất nhiều việc... Tớ không muốn như vậy, có phải hay không cô ấy cảm thấy, bằng chính bản lĩnh của tớ không thể làm được gì? 」
Một lúc sau, Lâm Trân Trân trả lời cô.
「"Cậu có phải hay không đã suy nghĩ quá nhiều? Tớ cảm thấy, đối với người như Phó Bá Đông, cô ấy có lẽ sẽ thích làm việc cẩn thận không nhẫm lẫn, đối với chính mình sự tình, cô ấy có lẽ sẽ sắp xếp trước mọi việc, hơn nữa, cậu hát rất hay, cô ấy làm sao lại không tin tưởng cậu?"」
「"Tớ không biết."」
「"Cậu có phải hay không, trước mặt Phó Bá Đông đem bản thân đánh giá quá thấp?」
Người Đẹp Ngốc Nghếch
Đánh giá:
Truyện Người Đẹp Ngốc Nghếch
Story
Chương 34: (Muốn khóc cũng rất dễ dàng)
10.0/10 từ 17 lượt.