Ngục Y
C15: Rất có khả năng
74@-
ta vốn đang thiếu người; Thứ hai, Liễu Phỉ Phỉ có tính cách thế nào chắc em cũng hiểu rõ, cũng không quan tâm đến lai lịch và thân phận của nhân viên, cô ta chỉ mong muốn kiếm tiền thôi”.
“Không phải trước kia em từng nói rồi sao? Trần An Bình mặc dù là tội phạm cải tạo, nhưng năng lực không kém, là học sinh xuất sắc, được Liễu Phỉ Phỉ nhìn trúng cũng khá là hợp tình hợp lý”.
“Anh phân tích rất có đạo lý”.
Viên Tiểu Mạn cũng gật đầu phụ hoạ, sắc mặt lại càng căng thẳng vài phần, đẩy Mã Hồng Trạch một cái nói: “Nhanh lái xe đi, chúng ta đi chạy nghiệp vụ, chỉ cần Trần An Bình có ba tháng thành tích đội sổ hoặc là không có thành tích, bất kể anh ta có quan hệ gì với Liễu Phỉ Phỉ thì đều phải cút đi”.
“Ba tháng này anh cố gắng làm cho tốt, đừng mỗi tháng đều lấy thành tích của em bù vào, nếu như không phải anh cản trở em thì thành tích của em không kém hơn lão Trần đâu!”
“Được được được, anh biết rồi”. Mã Hồng Trạch gật đầu cho có lệ, vội vàng khởi động xe.
“Đúng rồi, 10 nghìn thưởng đưa cho em, em còn phải tiết kiệm tiền mua nhà đây này...”
Công ty Công nghệ Đổi mới Thâm Lam, Trần An Bình ngồi suốt một ngày, tới gần lúc tan làm mới nhận được cuộc gọi của Khương Nam, tỏ vẻ áy náy với việc ngày hôm qua bỏ đi giữa chừng, đồng thời mời Trần An Bình buổi tối cùng nhau dùng cơm
Trần An Bình không từ chối, anh cũng cần phải mở rộng các mối quan hệ, bù cho ba năm “gap year, để cha mẹ không bị người khác xem thường nữa.
Sau khi tan làm, Trần An Bình đón một chiếc xe taxi đi thẳng đến khách sạn Lưu Hoa.
Khách sạn Lưu Hoa ở thành phố Thiên Hải rất có tiếng, khách sạn bốn sao, đã có sẵn thương hiệu, đồng thời, môi trường của khách sạn Lưu Hoa vô cùng tốt, tương tự như khách sạn Hoa Viên hiện đại, trồng không ít hoa cỏ quý giá.
Mùa này, chính là mùa hoa sen nở rộ, trong hồ nước trước cửa khách sạn, thỉnh thoảng có một con cá chép đỏ nhảy lên, gặm gặm cánh hoa sen.
“Trần An Bình? Là anh!
Trần An Bình đang thưởng thức cảnh đẹp, phía sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, Tô Mộ Tuyết. Tô Mộ Tuyết là bạn học đại học của Trần An Bình, biệt danh “hạng hai nghìn năm, luôn bị Trần An Bình đè đầu trong vấn đề học tập, hai người quan hệ có hơi tế nhị.
Nhưng mà, trải qua chuyện ngày hôm qua, Trần An Bình lại cảm thấy rất cảm kích Tô Mộ Tuyết.
“Trùng hợp quá”.
Trần An Bình khế mỉm cười, nghênh đón: “Ba năm này cám ơn cô...” “Không cần khách sáo, ai bảo chúng ta là bạn học chứ?”
Tô Mộ Tuyết cười nhạt, vén mái tóc rối bên tai lên để lộ ra khuôn mặt trắng nốn.
Thật ra Tô Mộ Tuyết rất đẹp, vẻ đẹp của cô không giống với Lưu Đan năm đó, cô rất yên tĩnh, người cũng như tên, Mộ Tuyết luôn luôn khá lạnh lùng, làm cho
người ta không dám tới gần.
Bây giờ Tô Mộ Tuyết mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hơi mờ lại vô cùng mê người
Đúng, giống như là mùa xuân đến làm cho tuyết tan vậy. “Đúng rồi, anh cũng tới tham gia họp lớp sao?”
Tô Mộ Tuyết vốn định chuyển đề tài, khi mở miệng đột nhiên lại có chút hối hận.
Bữa tiệc ngày hôm nay, người kia sao có thể mời anh được chứ? “Họp lớp? Họp lớp đại học?”
Trần An Bình nhíu mày, anh không hề nhận được tin gì.
“Quên đi, dù sao thì anh đã biết, tôi cũng sẽ không gạt anh nữa”.
Tô Mộ Tuyết khẽ than nhẹ: “Họp lớp là do Lưu Đan đề nghị, chắc là muốn liên lạc với mọi người trước khi cô ta kết hôn...”
Ngục Y
“Chết tiệt, cái tên tội phạm cải tạo lại cùng một bộ phận với chúng ta, em luôn cảm thấy chán ghét, phiền muốn chết!”
Khuôn mặt của Viên Tiểu Mạn tức không thở nổi.
“Không đúng!”
Mã Hồng Trạch châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi: “Em thử nghĩ xem, sau khi cái tên tội phạm cải tạo vào công ty chúng ta, tại sao anh ta lại theo Liễu Phỉ Phỉ vào bộ phận kinh doanh của chúng ta?”
“Ý anh là, anh ta có quan hệ với Liễu Phỉ Phỉ?
“Rất có khả năng!”
Mã Hồng Trạch gật đầu thật mạnh: “Thứ nhất, bộ phận kinh doanh của chúng
ta vốn đang thiếu người; Thứ hai, Liễu Phỉ Phỉ có tính cách thế nào chắc em cũng hiểu rõ, cũng không quan tâm đến lai lịch và thân phận của nhân viên, cô ta chỉ mong muốn kiếm tiền thôi”.
“Không phải trước kia em từng nói rồi sao? Trần An Bình mặc dù là tội phạm cải tạo, nhưng năng lực không kém, là học sinh xuất sắc, được Liễu Phỉ Phỉ nhìn trúng cũng khá là hợp tình hợp lý”.
“Anh phân tích rất có đạo lý”.
Viên Tiểu Mạn cũng gật đầu phụ hoạ, sắc mặt lại càng căng thẳng vài phần, đẩy Mã Hồng Trạch một cái nói: “Nhanh lái xe đi, chúng ta đi chạy nghiệp vụ, chỉ cần Trần An Bình có ba tháng thành tích đội sổ hoặc là không có thành tích, bất kể anh ta có quan hệ gì với Liễu Phỉ Phỉ thì đều phải cút đi”.
“Ba tháng này anh cố gắng làm cho tốt, đừng mỗi tháng đều lấy thành tích của em bù vào, nếu như không phải anh cản trở em thì thành tích của em không kém hơn lão Trần đâu!”
“Được được được, anh biết rồi”. Mã Hồng Trạch gật đầu cho có lệ, vội vàng khởi động xe.
“Đúng rồi, 10 nghìn thưởng đưa cho em, em còn phải tiết kiệm tiền mua nhà đây này...”
Công ty Công nghệ Đổi mới Thâm Lam, Trần An Bình ngồi suốt một ngày, tới gần lúc tan làm mới nhận được cuộc gọi của Khương Nam, tỏ vẻ áy náy với việc ngày hôm qua bỏ đi giữa chừng, đồng thời mời Trần An Bình buổi tối cùng nhau dùng cơm
Trần An Bình không từ chối, anh cũng cần phải mở rộng các mối quan hệ, bù cho ba năm “gap year, để cha mẹ không bị người khác xem thường nữa.
Sau khi tan làm, Trần An Bình đón một chiếc xe taxi đi thẳng đến khách sạn Lưu Hoa.
Khách sạn Lưu Hoa ở thành phố Thiên Hải rất có tiếng, khách sạn bốn sao, đã có sẵn thương hiệu, đồng thời, môi trường của khách sạn Lưu Hoa vô cùng tốt, tương tự như khách sạn Hoa Viên hiện đại, trồng không ít hoa cỏ quý giá.
Mùa này, chính là mùa hoa sen nở rộ, trong hồ nước trước cửa khách sạn, thỉnh thoảng có một con cá chép đỏ nhảy lên, gặm gặm cánh hoa sen.
“Trần An Bình? Là anh!
Trần An Bình đang thưởng thức cảnh đẹp, phía sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, Tô Mộ Tuyết. Tô Mộ Tuyết là bạn học đại học của Trần An Bình, biệt danh “hạng hai nghìn năm, luôn bị Trần An Bình đè đầu trong vấn đề học tập, hai người quan hệ có hơi tế nhị.
Nhưng mà, trải qua chuyện ngày hôm qua, Trần An Bình lại cảm thấy rất cảm kích Tô Mộ Tuyết.
“Trùng hợp quá”.
Trần An Bình khế mỉm cười, nghênh đón: “Ba năm này cám ơn cô...” “Không cần khách sáo, ai bảo chúng ta là bạn học chứ?”
Tô Mộ Tuyết cười nhạt, vén mái tóc rối bên tai lên để lộ ra khuôn mặt trắng nốn.
Thật ra Tô Mộ Tuyết rất đẹp, vẻ đẹp của cô không giống với Lưu Đan năm đó, cô rất yên tĩnh, người cũng như tên, Mộ Tuyết luôn luôn khá lạnh lùng, làm cho
người ta không dám tới gần.
Bây giờ Tô Mộ Tuyết mỉm cười, hai má lúm đồng tiền hơi mờ lại vô cùng mê người
Đúng, giống như là mùa xuân đến làm cho tuyết tan vậy. “Đúng rồi, anh cũng tới tham gia họp lớp sao?”
Tô Mộ Tuyết vốn định chuyển đề tài, khi mở miệng đột nhiên lại có chút hối hận.
Bữa tiệc ngày hôm nay, người kia sao có thể mời anh được chứ? “Họp lớp? Họp lớp đại học?”
Trần An Bình nhíu mày, anh không hề nhận được tin gì.
“Quên đi, dù sao thì anh đã biết, tôi cũng sẽ không gạt anh nữa”.
Tô Mộ Tuyết khẽ than nhẹ: “Họp lớp là do Lưu Đan đề nghị, chắc là muốn liên lạc với mọi người trước khi cô ta kết hôn...”
Ngục Y
Đánh giá:
Truyện Ngục Y
Story
C15: Rất có khả năng
10.0/10 từ 30 lượt.