Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Chương 129
185@-Sau khi Cảnh Vương rời đi, Lý Ngư ra lệnh cho người hầu canh giữ cung điện còn cậu thì bình tĩnh xem xét những gì đã xảy ra trong những ngày này.
Có lẽ vì Lục hoàng tử bị tống vào ngục, bệnh câm của Cảnh Vương đã hết, cậu lại mang thai áo bông nhỏ nên tâm trạng của cậu được thả lỏng. Trong khi đó, thế lực đã hạ độc Cảnh Vương chỉ mới lộ diện gần đây.
Cảnh Vương đang kiểm chứng nên không có thời gian để chuẩn bị. Còn Lý Ngư, trong tiềm thức của cậu, cậu rất tin tưởng vào hào quang nhân vật chính của Cảnh Vương. Tuy rằng trong nguyên tác, cái hào quang này chẳng bao giờ xuất hiện nhưng Cảnh Vương nhất định sẽ vượt qua được.
Tuy nhiên, trước mắt xem ra có lẽ cả cậu lẫn Cảnh Vương rất có thể sẽ bị thế lực này đánh trở tay không kịp.
Ngẫm lại một chút, khi họ nhận ra thế lực này có liên quan đến Lâu Lan quốc và muốn nhắc nhở Hoàng đế, Hoàng đế đã bắt đầu né tránh họ.
Chẳng lẽ, thay vì trốn tránh bọn họ, Hoàng đế đã bị thế lực bí ẩn kia khống chế rồi sao?
Khi nhắc đến việc Tuyết Ô Tử mọc trên núi tuyết, khi ấy vẻ mặt của Hoàng đế cho thấy rõ ràng ông đã biết điều gì đó.
Đã lâu rồi không thấy La tổng quản ở bên cạnh Hoàng đế, Lý Ngư chợt nhận ra sơ suất của mình, có lẽ La tổng quản cũng đang bị giam giữ.
Thiếu La Thụy Sinh, Hoàng đế đã thiếu một lớp bảo vệ. Mặc dù có ngự tiền thị vệ bên cạnh, nhưng thế lực này đã ẩn mình trong cung suốt những năm qua mà ông không hề hay biết. Nếu như có một cuộc nổi loạn thật thì có lẽ Hoàng đế sẽ bị mắc mưu thôi.
Không…..Có lẽ là ông đã mắc mưu rồi.
Ngay cả thị vệ lãnh cung cũng bị thay đổi. Điều này cho thấy có lẽ phe đối phương đã kiểm soát được thị vệ trong cung rồi, thậm chí chúng còn có thể lợi dụng thánh chỉ, triệu bọn họ vào cung.
Lý Ngư càng nghĩ càng hối hận. Sao cậu lại không nhận ra điều này từ sớm chứ?
Không biết Hoàng đế đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Vương đi Càn Thanh Cung, làm ơn, xin hắn đừng xảy ra chuyện gì đấy.
Mặc dù dựa theo quy luật của Hệ thống, cuối cùng Cảnh Vương chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì nhưng Lý Ngư lại không muốn Hoàng đế của thế giới này gặp bất kỳ rủi ro nào, dù sao thì người đã đối xử với Cảnh Vương khá tốt.
Trong nguyên tác, cuối cùng Hoàng đế bị Lục hoàng tử hại rồi triền miên trên giường bệnh. Cậu từng cho rằng Lục hoàng tử là đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, chỉ cần Cảnh Vương của thế giới này đánh bại Lục hoàng tử thì Hoàng đế sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ai mà ngờ được trong thực tế lại có một BOSS ẩn chứ.
Chẳng lẽ BOSS này……Cũng tồn tại trong nguyên tác sao?
Câu trả lời là có.
trong nguyên tác, Cảnh Vương bị câm, lúc ở trong hệ thống, Lý Ngư đã thấy con của Cảnh Vương có thể nói. Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ ban đầu việc Cảnh Vương bị trúng độc chắc chắn là do thế lực này gây ra.
Nhưng tại sao trong nguyên tác, thế lực này lại không chống lại Cảnh Vương?
Có lẽ là bởi vì…….Trong nguyên tác, Cảnh Vương và Lục hoàng tử giao đấu ác liệt, thế lực của Lục hoàng tử mở rộng ra khắp nơi. Sau đó, khi Cảnh Vương huyết tẩy cả hoàng cung, thế lực này vẫn luôn bị che giấu, có lẽ là do chúng bị Cảnh Vương vô tình loại bỏ.
Cũng có thể là thế lực này kết minh với Lục hoàng tử, bị Cảnh Vương coi là người của Lục hoàng tử nên kết cục vẫn giống như trên.
Nhưng bây giờ, Cảnh Vương đã thành công phế bỏ Lục hoàng tử, Lục hoàng tử sẽ gần như không có trợ lực, Cảnh Vương cũng không phải là bạo quân chân chính, hắn sẽ không huyết tẩy cả hoàng cung.
Cho nên thế lực này mới có cơ hội để xuất hiện, chúng muốn làm gì Hoàng đế?
Bọn họ tra được Lâu Lan, tra được Mai phi năm đó, cho dù là Lâu Lan hay là Mai phi thì đều có thù oán với Hoàng đế.
Thế lực này… Hẳn là có rất nhiều người. Vậy bình thường, chúng sẽ ẩn náu như thế nào?
Trước đây Lý Ngư từng suy đoán rằng kẻ hạ độc Cảnh Vương hẳn là có địa vị rất cao.
Cậu có thể loại trừ hoàng tộc vì dù sao người hoàng tộc đều sống ở ngoài cung, không thể nào giam giữ Hoàng đế trong một thời gian ngắn như vậy được.
Còn trong cung —— Tất cả những gì cậu nghĩ được đều là phi tần, trong số các phi tần của Hoàng đế, ai có quan hệ họ hàng với Lâu Lan và Mai phi?
Người này là người của Lâu Lan, hay là có giao tình với Lâu Lan hoặc Mai phi?
Khả năng thứ hai gần như là không thể, Mai phi đã bị xử tử chỉ trong vài ngày sau khi vào cung…
Lý Ngư chỉ vội phỏng đoán vì nội thị lúc trước tách cậu với Cảnh Vương đã tới tìm cậu.”Vương phi, tiểu thế tử đang khóc trong Ngự Thư Phòng, ngài nhanh đi xem một chút đi.”
Tim Lý Ngư chợt bị lỡ nhịp, cậu cố gắng bình tĩnh lại hỏi: “Lúc ta xuất cung bé vẫn còn đang ở nhà mà. Vì sao tự dưng bé lại vào cung?”
Nội thị cười nói: “Là bởi vì Hoàng thượng lệnh mang tiểu thế tử vào cung, chỉ chậm hơn Vương phi một chút thôi.”
Nội thị sợ Lý Ngư không tin nên đã lấy một cái lắc tay bằng bạc từ trong túi trước ngực ra.
Thị vệ bên người của Lý Ngư là người của Cảnh Vương. Sau khi họ lấy cái vòng, kiểm tra qua rồi mới đưa nó cho Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn chiếc vòng cẩn thận, chiếc vòng được làm rất trơn và tròn, vừa với cổ tay của một đứa nhóc, hơn nữa bên trong nó không có hoa văn lạ nào, chỉ có một hoa văn hình con cá nhỏ được khắc ở mặt trong của chiếc vòng, trên thân cá còn được phủ bột vàng.
Khi Đại Bảo còn là một nhóc cá con, màu của bé chính là màu vàng óng, hoa văn hình con cá ở mặt trong chiếc vòng tay rất quen thuộc với Lý Ngư bởi nó được Cảnh Vương cho người khắc.Đây đúng là vòng của Đại Bảo rồi.
Lý Ngư cảm thấy một cơn ớn lạnh từ dưới chân bò lên, khiến cậu gần như đứng không vững.
Cảnh Vương phủ.
Cảnh Vương và Vương phi vào cung, Vương Hỉ được để lại để chăm sóc bọn nhỏ.Vương công công rất thương các tiểu thiếu gia nên khi chơi với các bé, cho dù bị bọn nhỏ dùng làm ngựa ông cũng không thấy khó chịu.
Tiểu thế tử vào cung là chuyện bình thường, Vương Hỉ thấy nội thị lần này có cả lệnh bài ra vào cung nên ông vừa châm trà cho gã, vừa sai người thu dọn đồ đạc mà tiểu thế tử cần nhưng kẻ này lại nói đây là lệnh gấp của Hoàng đế, Vương Hỉ không cần phải lo việc khác.
Chuẩn bị cho tiểu chủ nhân mà bị nói là “việc khác”?
Vương Hỉ không thích những gì nội thị này nói., Khi ông ôm Đại Bảo, Đại Bảo thoáng nhìn tên nội thị mà bé chưa từng gặp qua rồi sợ hãi trốn sau lưng Vương Hỉ, bé ôm lấy cánh tay Vương Hỉ, nhỏ giọng nói: “Đại Bảo không đi!”
Vương Hi vội vàng vỗ vỗ lưng Đại Bảo, xem như an ủi, nội thị cười nói: “Tiểu thế tử ngoan, Vương phi đang ở trong cung chờ thế tử, nô tài dẫn ngài đi gặp Vương phi.”
Đại Bảo lắc đầu như trống bỏi [1]. Lúc trước, Hoàng đế gia gia luôn phái La tổng quản đi đón bé hoặc Đại Bảo sẽ được hai cha dẫn vào cung. Trước đây cá cha đã nói, những kẻ không quen biết sẽ lấy danh nghĩa của cha lừa gạt các bé, sẽ…. nhốt các bé lại, không cho các bé ăn, không cho các bé gặp cá cha!
[1] Trống bỏi:
“Đại Bảo không đi!” Đại Bảo cực kì kiên quyết nói.
Các cục cưng khác cũng hùa theo: “Cha nói, rất đáng sợ!!”
Tứ Bảo, nhóc cá ngày thường vô tri nhất không chút do dự nói: “Ngươi là kẻ xấu!”
Trên mặt nội thị lộ ra vẻ khó xử, gã muốn thử thuyết phục Vương Hỉ thêm lần nữa.
Vương Hi lạnh lùng nói: “Nếu điện hạ và Vương phi không có ở đây, lão nô chỉ nghe theo tiểu thế tử. Tiểu thế tử không muốn, người hầu già này sẽ nguyện đi lãnh phạt.”
Phát hiện ra ngay cả việc sử dụng khẩu dụ như một cái cớ cũng vô dụng, nội thị tức giận nói gã sẽ trở về hoàng cung xin chỉ thị của Hoàng đế rồi vội vàng rời đi.
Vương Hỉ an ủi bọn nhỏ, mặt của ông dần trở nên nghiêm túc.
Gần đây, những người từ trong Hoàng cung đều rất xa lạ. Khẩu dụ thì có thể nói sai nhưng….. dám giả mạo thánh ý, thật là to gan.
Lúc này Vương Hi rất lo lắng cho sự an toàn của hai vị chủ nhân, khẩu dụ có thể sai, vậy di chiếu sẽ có vấn đề sao?
E rằng trong cung đã xảy ra chuyện nghiêm trọng!
Vương Hỉ lo lắng nội thị kia sẽ quay lại lần nữa, vì vậy ông đã có một quyết định táo bạo. Ông đưa bọn trẻ đến Thừa Ân Công phủ, khẩn cầu lão Thừa Ân Công bảo vệ.
Trước mặt Diệp Khiên, Vương Hỉ không dám thêm mắm dặm muối mà nói hết chuyện hai đám người từ trong cung ra và cả điện hạ lẫn Vương phi đều đã vào cung.
Diệp Khiên ôm Nhị Bảo và Tam Bảo, suy nghĩ một lúc lâu, ông cũng nhận ra có gì đó không ổn từ lời của Vương Hỉ rồi sốt ruột sai Diệp Thanh Hoan đi điều tra.
Diệp Thanh Hoan nhanh chóng quay trở lại và báo cáo với Diệp Khiên rằng cổng của hoàng cung đã bị đóng. Thị vệ ở cửa đã nói thẳng, không có mệnh lệnh của Hoàng đế, không ai được phép vào hoàng cung. Đây cũng là mệnh lệnh của Hoàng đế.
Dường như trong cung đang xảy ra chuyện gì đó.
Diệp Khiêm không dám lãng phí thời gian. Ông lệnh cho Thừa Ân công đi theo, cùng nhau đi đến chỗ Lễ Thân Vương.
Mặc dù Hoàng đế không cho phép bất cứ ai vào cung, nhưng Lễ Thân Vương là tộc trưởng của gia tộc và là em trai của Hoàng đế, vì vậy ông có những đặc quyền nhất định, nếu như ông khăng khăng xông vào cung điện thì thị vệ cũng không thể ngăn cản ông.
Diệp Khiên cũng cần sự hỗ trợ của hoàng tộc và Lễ Thân Vương.
Hoàng cung, Thiên Thu Điện.
Lý Ngư thấy vòng bạc nhỏ của Đại Bảo.
Trong một khoảnh khắc, trái tim của cậu như đã chìm xuống đáy vực nhưng với vết xe đổ trước đây ở biệt viện Tây Thùy, cậu không ngừng nhắc nhở bản thân rằng mình phải bình tĩnh và nhất định không thể phạm sai lầm tương tự một lần nữa.
Lý Ngư cố gắng điều hòa hơi thở của mình và giả vờ rằng cậu hoàn toàn không nhận ra chiếc vòng tay. Không đợi đối phương phản ứng, cậu ném chiếc vòng lại và chui vào một gian cung thất.
Cậu ra lệnh cho các thị vệ bên cạnh canh cửa và nhanh chóng vào Hệ thống. Chỉ bằng một cái vòng tay bằng bạc thì có thể chứng minh được gì chứ, cậu có một biện pháp để xác nhận bọn nhỏ có an toàn không.
Ở cái thời đại nơi mà giao tiếp phụ thuộc vào việc la hét này thì cái Hệ thống mà cậu có đúng chuẩn bàn tay vàng!
Lý Ngư nhấn vào lựa chọn “Trạng thái của cá con” và kiểm tra tình hình hiện tại của từng bé một.
May mắn thay, cậu phát hiện ra cả bốn đứa nhỏ đều ở bên nhau, vây lấy một bé gái phấn điêu ngọc trác, cười nói rôm rả. Vương Hỉ đang im lặng đứng một bên bảo vệ các bé.
Bé gái này…Lý Ngư nhận ra, nàng chính là Thanh Hà tiểu quận chúa!
Ngay sau đó, cậu còn nhìn thấy lão Thừa Ân Công và phu thê Diệp Thanh Hoan!
Bọn nhỏ đang ở Thừa Ân Công phủ.
Tuy rằng không biết tại sao mấy đứa lại chạy đến Thừa Ân Công phủ, nhưng biết lão Thừa Ân Công cũng có mặt, Lý Ngư căn bản không cần phải lo lắng nữa!
Muốn dùng một cái vòng bạc để lừa cậu á, hãy cứ mơ đi!
Chắc chắn là Đại Bảo đã làm mất cái vòng tay nhỏ đấy rồi….
Không lâu sau, bản thân Lý Ngư nhớ lại rằng Lục hoàng tử đã cho người lẻn vào Cảnh Vương phủ thông qua nhũ mẫu Tần thị.
Vào lúc đó, gã không chỉ lấy nhầm máu của thị vệ đóng giả Đại Bảo mà còn chôm luôn cái vòng bạc nhỏ.
Nó là cái vừa mới được mang đến!
Nhưng mà, Lục hoàng tử đã bị ném vào thiên lao, chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc bị thân tín của Lục hoàng tử ăn trộm, sao nó có thể lọt vào tay thế lực rất có thể có liên quan đến Lâu Lan?
Nếu họ là người một nhà thì cậu vẫn thấy rất khó hiểu. Vì sao khi Lục hoàng tử gặp nạn thì đối phương lại không ra tương trợ và vì sao nhất định phải ra tay lúc này?
Lý Ngư cảm thấy rằng mình sắp chạm vào sự thật.
Bên ngoài còn đang luôn mồm thúc giục, Lý Ngư mỉm cười đào cho đối phương một cái hố rồi ném thêm nắm đất vào.
“Xin lỗi, ta còn phải chờ điện hạ trở về, không thể tự tiện rời đi, Đại Bảo khóc mãi, phiền ngươi bế bé đến đây cho ta.”
Cậu rất muốn xem đối phương sẽ cứu chữa lời nói dối này như thế nào!
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi mọi người…
Gần đây Phì Hồ hơi bận nên sửa chương khá trễ…
Nhưng mà tôi cũng đã viết hết theo các gợi ý trước rồi!
Hôm nay thành Ngư Ngư lý trí nhé!
Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Có lẽ vì Lục hoàng tử bị tống vào ngục, bệnh câm của Cảnh Vương đã hết, cậu lại mang thai áo bông nhỏ nên tâm trạng của cậu được thả lỏng. Trong khi đó, thế lực đã hạ độc Cảnh Vương chỉ mới lộ diện gần đây.
Cảnh Vương đang kiểm chứng nên không có thời gian để chuẩn bị. Còn Lý Ngư, trong tiềm thức của cậu, cậu rất tin tưởng vào hào quang nhân vật chính của Cảnh Vương. Tuy rằng trong nguyên tác, cái hào quang này chẳng bao giờ xuất hiện nhưng Cảnh Vương nhất định sẽ vượt qua được.
Tuy nhiên, trước mắt xem ra có lẽ cả cậu lẫn Cảnh Vương rất có thể sẽ bị thế lực này đánh trở tay không kịp.
Ngẫm lại một chút, khi họ nhận ra thế lực này có liên quan đến Lâu Lan quốc và muốn nhắc nhở Hoàng đế, Hoàng đế đã bắt đầu né tránh họ.
Chẳng lẽ, thay vì trốn tránh bọn họ, Hoàng đế đã bị thế lực bí ẩn kia khống chế rồi sao?
Khi nhắc đến việc Tuyết Ô Tử mọc trên núi tuyết, khi ấy vẻ mặt của Hoàng đế cho thấy rõ ràng ông đã biết điều gì đó.
Đã lâu rồi không thấy La tổng quản ở bên cạnh Hoàng đế, Lý Ngư chợt nhận ra sơ suất của mình, có lẽ La tổng quản cũng đang bị giam giữ.
Thiếu La Thụy Sinh, Hoàng đế đã thiếu một lớp bảo vệ. Mặc dù có ngự tiền thị vệ bên cạnh, nhưng thế lực này đã ẩn mình trong cung suốt những năm qua mà ông không hề hay biết. Nếu như có một cuộc nổi loạn thật thì có lẽ Hoàng đế sẽ bị mắc mưu thôi.
Không…..Có lẽ là ông đã mắc mưu rồi.
Ngay cả thị vệ lãnh cung cũng bị thay đổi. Điều này cho thấy có lẽ phe đối phương đã kiểm soát được thị vệ trong cung rồi, thậm chí chúng còn có thể lợi dụng thánh chỉ, triệu bọn họ vào cung.
Lý Ngư càng nghĩ càng hối hận. Sao cậu lại không nhận ra điều này từ sớm chứ?
Không biết Hoàng đế đã xảy ra chuyện gì, Cảnh Vương đi Càn Thanh Cung, làm ơn, xin hắn đừng xảy ra chuyện gì đấy.
Mặc dù dựa theo quy luật của Hệ thống, cuối cùng Cảnh Vương chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì nhưng Lý Ngư lại không muốn Hoàng đế của thế giới này gặp bất kỳ rủi ro nào, dù sao thì người đã đối xử với Cảnh Vương khá tốt.
Trong nguyên tác, cuối cùng Hoàng đế bị Lục hoàng tử hại rồi triền miên trên giường bệnh. Cậu từng cho rằng Lục hoàng tử là đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, chỉ cần Cảnh Vương của thế giới này đánh bại Lục hoàng tử thì Hoàng đế sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ai mà ngờ được trong thực tế lại có một BOSS ẩn chứ.
Chẳng lẽ BOSS này……Cũng tồn tại trong nguyên tác sao?
Câu trả lời là có.
trong nguyên tác, Cảnh Vương bị câm, lúc ở trong hệ thống, Lý Ngư đã thấy con của Cảnh Vương có thể nói. Đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Có lẽ ban đầu việc Cảnh Vương bị trúng độc chắc chắn là do thế lực này gây ra.
Nhưng tại sao trong nguyên tác, thế lực này lại không chống lại Cảnh Vương?
Có lẽ là bởi vì…….Trong nguyên tác, Cảnh Vương và Lục hoàng tử giao đấu ác liệt, thế lực của Lục hoàng tử mở rộng ra khắp nơi. Sau đó, khi Cảnh Vương huyết tẩy cả hoàng cung, thế lực này vẫn luôn bị che giấu, có lẽ là do chúng bị Cảnh Vương vô tình loại bỏ.
Cũng có thể là thế lực này kết minh với Lục hoàng tử, bị Cảnh Vương coi là người của Lục hoàng tử nên kết cục vẫn giống như trên.
Nhưng bây giờ, Cảnh Vương đã thành công phế bỏ Lục hoàng tử, Lục hoàng tử sẽ gần như không có trợ lực, Cảnh Vương cũng không phải là bạo quân chân chính, hắn sẽ không huyết tẩy cả hoàng cung.
Cho nên thế lực này mới có cơ hội để xuất hiện, chúng muốn làm gì Hoàng đế?
Bọn họ tra được Lâu Lan, tra được Mai phi năm đó, cho dù là Lâu Lan hay là Mai phi thì đều có thù oán với Hoàng đế.
Thế lực này… Hẳn là có rất nhiều người. Vậy bình thường, chúng sẽ ẩn náu như thế nào?
Trước đây Lý Ngư từng suy đoán rằng kẻ hạ độc Cảnh Vương hẳn là có địa vị rất cao.
Cậu có thể loại trừ hoàng tộc vì dù sao người hoàng tộc đều sống ở ngoài cung, không thể nào giam giữ Hoàng đế trong một thời gian ngắn như vậy được.
Còn trong cung —— Tất cả những gì cậu nghĩ được đều là phi tần, trong số các phi tần của Hoàng đế, ai có quan hệ họ hàng với Lâu Lan và Mai phi?
Người này là người của Lâu Lan, hay là có giao tình với Lâu Lan hoặc Mai phi?
Khả năng thứ hai gần như là không thể, Mai phi đã bị xử tử chỉ trong vài ngày sau khi vào cung…
Lý Ngư chỉ vội phỏng đoán vì nội thị lúc trước tách cậu với Cảnh Vương đã tới tìm cậu.”Vương phi, tiểu thế tử đang khóc trong Ngự Thư Phòng, ngài nhanh đi xem một chút đi.”
Tim Lý Ngư chợt bị lỡ nhịp, cậu cố gắng bình tĩnh lại hỏi: “Lúc ta xuất cung bé vẫn còn đang ở nhà mà. Vì sao tự dưng bé lại vào cung?”
Nội thị cười nói: “Là bởi vì Hoàng thượng lệnh mang tiểu thế tử vào cung, chỉ chậm hơn Vương phi một chút thôi.”
Nội thị sợ Lý Ngư không tin nên đã lấy một cái lắc tay bằng bạc từ trong túi trước ngực ra.
Thị vệ bên người của Lý Ngư là người của Cảnh Vương. Sau khi họ lấy cái vòng, kiểm tra qua rồi mới đưa nó cho Lý Ngư.
Lý Ngư nhìn chiếc vòng cẩn thận, chiếc vòng được làm rất trơn và tròn, vừa với cổ tay của một đứa nhóc, hơn nữa bên trong nó không có hoa văn lạ nào, chỉ có một hoa văn hình con cá nhỏ được khắc ở mặt trong của chiếc vòng, trên thân cá còn được phủ bột vàng.
Khi Đại Bảo còn là một nhóc cá con, màu của bé chính là màu vàng óng, hoa văn hình con cá ở mặt trong chiếc vòng tay rất quen thuộc với Lý Ngư bởi nó được Cảnh Vương cho người khắc.Đây đúng là vòng của Đại Bảo rồi.
Lý Ngư cảm thấy một cơn ớn lạnh từ dưới chân bò lên, khiến cậu gần như đứng không vững.
Cảnh Vương phủ.
Cảnh Vương và Vương phi vào cung, Vương Hỉ được để lại để chăm sóc bọn nhỏ.Vương công công rất thương các tiểu thiếu gia nên khi chơi với các bé, cho dù bị bọn nhỏ dùng làm ngựa ông cũng không thấy khó chịu.
Tiểu thế tử vào cung là chuyện bình thường, Vương Hỉ thấy nội thị lần này có cả lệnh bài ra vào cung nên ông vừa châm trà cho gã, vừa sai người thu dọn đồ đạc mà tiểu thế tử cần nhưng kẻ này lại nói đây là lệnh gấp của Hoàng đế, Vương Hỉ không cần phải lo việc khác.
Chuẩn bị cho tiểu chủ nhân mà bị nói là “việc khác”?
Vương Hỉ không thích những gì nội thị này nói., Khi ông ôm Đại Bảo, Đại Bảo thoáng nhìn tên nội thị mà bé chưa từng gặp qua rồi sợ hãi trốn sau lưng Vương Hỉ, bé ôm lấy cánh tay Vương Hỉ, nhỏ giọng nói: “Đại Bảo không đi!”
Vương Hi vội vàng vỗ vỗ lưng Đại Bảo, xem như an ủi, nội thị cười nói: “Tiểu thế tử ngoan, Vương phi đang ở trong cung chờ thế tử, nô tài dẫn ngài đi gặp Vương phi.”
Đại Bảo lắc đầu như trống bỏi [1]. Lúc trước, Hoàng đế gia gia luôn phái La tổng quản đi đón bé hoặc Đại Bảo sẽ được hai cha dẫn vào cung. Trước đây cá cha đã nói, những kẻ không quen biết sẽ lấy danh nghĩa của cha lừa gạt các bé, sẽ…. nhốt các bé lại, không cho các bé ăn, không cho các bé gặp cá cha!
[1] Trống bỏi:
“Đại Bảo không đi!” Đại Bảo cực kì kiên quyết nói.
Các cục cưng khác cũng hùa theo: “Cha nói, rất đáng sợ!!”
Tứ Bảo, nhóc cá ngày thường vô tri nhất không chút do dự nói: “Ngươi là kẻ xấu!”
Trên mặt nội thị lộ ra vẻ khó xử, gã muốn thử thuyết phục Vương Hỉ thêm lần nữa.
Vương Hi lạnh lùng nói: “Nếu điện hạ và Vương phi không có ở đây, lão nô chỉ nghe theo tiểu thế tử. Tiểu thế tử không muốn, người hầu già này sẽ nguyện đi lãnh phạt.”
Phát hiện ra ngay cả việc sử dụng khẩu dụ như một cái cớ cũng vô dụng, nội thị tức giận nói gã sẽ trở về hoàng cung xin chỉ thị của Hoàng đế rồi vội vàng rời đi.
Vương Hỉ an ủi bọn nhỏ, mặt của ông dần trở nên nghiêm túc.
Gần đây, những người từ trong Hoàng cung đều rất xa lạ. Khẩu dụ thì có thể nói sai nhưng….. dám giả mạo thánh ý, thật là to gan.
Lúc này Vương Hi rất lo lắng cho sự an toàn của hai vị chủ nhân, khẩu dụ có thể sai, vậy di chiếu sẽ có vấn đề sao?
E rằng trong cung đã xảy ra chuyện nghiêm trọng!
Vương Hỉ lo lắng nội thị kia sẽ quay lại lần nữa, vì vậy ông đã có một quyết định táo bạo. Ông đưa bọn trẻ đến Thừa Ân Công phủ, khẩn cầu lão Thừa Ân Công bảo vệ.
Trước mặt Diệp Khiên, Vương Hỉ không dám thêm mắm dặm muối mà nói hết chuyện hai đám người từ trong cung ra và cả điện hạ lẫn Vương phi đều đã vào cung.
Diệp Khiên ôm Nhị Bảo và Tam Bảo, suy nghĩ một lúc lâu, ông cũng nhận ra có gì đó không ổn từ lời của Vương Hỉ rồi sốt ruột sai Diệp Thanh Hoan đi điều tra.
Diệp Thanh Hoan nhanh chóng quay trở lại và báo cáo với Diệp Khiên rằng cổng của hoàng cung đã bị đóng. Thị vệ ở cửa đã nói thẳng, không có mệnh lệnh của Hoàng đế, không ai được phép vào hoàng cung. Đây cũng là mệnh lệnh của Hoàng đế.
Dường như trong cung đang xảy ra chuyện gì đó.
Diệp Khiêm không dám lãng phí thời gian. Ông lệnh cho Thừa Ân công đi theo, cùng nhau đi đến chỗ Lễ Thân Vương.
Mặc dù Hoàng đế không cho phép bất cứ ai vào cung, nhưng Lễ Thân Vương là tộc trưởng của gia tộc và là em trai của Hoàng đế, vì vậy ông có những đặc quyền nhất định, nếu như ông khăng khăng xông vào cung điện thì thị vệ cũng không thể ngăn cản ông.
Diệp Khiên cũng cần sự hỗ trợ của hoàng tộc và Lễ Thân Vương.
Hoàng cung, Thiên Thu Điện.
Lý Ngư thấy vòng bạc nhỏ của Đại Bảo.
Trong một khoảnh khắc, trái tim của cậu như đã chìm xuống đáy vực nhưng với vết xe đổ trước đây ở biệt viện Tây Thùy, cậu không ngừng nhắc nhở bản thân rằng mình phải bình tĩnh và nhất định không thể phạm sai lầm tương tự một lần nữa.
Lý Ngư cố gắng điều hòa hơi thở của mình và giả vờ rằng cậu hoàn toàn không nhận ra chiếc vòng tay. Không đợi đối phương phản ứng, cậu ném chiếc vòng lại và chui vào một gian cung thất.
Cậu ra lệnh cho các thị vệ bên cạnh canh cửa và nhanh chóng vào Hệ thống. Chỉ bằng một cái vòng tay bằng bạc thì có thể chứng minh được gì chứ, cậu có một biện pháp để xác nhận bọn nhỏ có an toàn không.
Ở cái thời đại nơi mà giao tiếp phụ thuộc vào việc la hét này thì cái Hệ thống mà cậu có đúng chuẩn bàn tay vàng!
Lý Ngư nhấn vào lựa chọn “Trạng thái của cá con” và kiểm tra tình hình hiện tại của từng bé một.
May mắn thay, cậu phát hiện ra cả bốn đứa nhỏ đều ở bên nhau, vây lấy một bé gái phấn điêu ngọc trác, cười nói rôm rả. Vương Hỉ đang im lặng đứng một bên bảo vệ các bé.
Bé gái này…Lý Ngư nhận ra, nàng chính là Thanh Hà tiểu quận chúa!
Ngay sau đó, cậu còn nhìn thấy lão Thừa Ân Công và phu thê Diệp Thanh Hoan!
Bọn nhỏ đang ở Thừa Ân Công phủ.
Tuy rằng không biết tại sao mấy đứa lại chạy đến Thừa Ân Công phủ, nhưng biết lão Thừa Ân Công cũng có mặt, Lý Ngư căn bản không cần phải lo lắng nữa!
Muốn dùng một cái vòng bạc để lừa cậu á, hãy cứ mơ đi!
Chắc chắn là Đại Bảo đã làm mất cái vòng tay nhỏ đấy rồi….
Không lâu sau, bản thân Lý Ngư nhớ lại rằng Lục hoàng tử đã cho người lẻn vào Cảnh Vương phủ thông qua nhũ mẫu Tần thị.
Vào lúc đó, gã không chỉ lấy nhầm máu của thị vệ đóng giả Đại Bảo mà còn chôm luôn cái vòng bạc nhỏ.
Nó là cái vừa mới được mang đến!
Nhưng mà, Lục hoàng tử đã bị ném vào thiên lao, chiếc vòng tay nhỏ bằng bạc bị thân tín của Lục hoàng tử ăn trộm, sao nó có thể lọt vào tay thế lực rất có thể có liên quan đến Lâu Lan?
Nếu họ là người một nhà thì cậu vẫn thấy rất khó hiểu. Vì sao khi Lục hoàng tử gặp nạn thì đối phương lại không ra tương trợ và vì sao nhất định phải ra tay lúc này?
Lý Ngư cảm thấy rằng mình sắp chạm vào sự thật.
Bên ngoài còn đang luôn mồm thúc giục, Lý Ngư mỉm cười đào cho đối phương một cái hố rồi ném thêm nắm đất vào.
“Xin lỗi, ta còn phải chờ điện hạ trở về, không thể tự tiện rời đi, Đại Bảo khóc mãi, phiền ngươi bế bé đến đây cho ta.”
Cậu rất muốn xem đối phương sẽ cứu chữa lời nói dối này như thế nào!
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi mọi người…
Gần đây Phì Hồ hơi bận nên sửa chương khá trễ…
Nhưng mà tôi cũng đã viết hết theo các gợi ý trước rồi!
Hôm nay thành Ngư Ngư lý trí nhé!
Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Đánh giá:
Truyện Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Story
Chương 129
10.0/10 từ 40 lượt.