Ngũ Canh Chung
Chương 7
Đúng như Bạch Tam dự đoán, có thêm ba người nữa thành công vượt qua vực thẳm.
Hai trong số họ là huynh đệ Triệu thị mà Thụ Tam thiếu đã gặp ngoài cổng Yến Tử Trại, hai người bọn họ phối hợp lẫn nhau dùng phương thức thương tự Âm Cực Hoàng, người còn lại là một hán tử cường tráng hắn đã dùng một cây gậy trúc đẩy người tung lên không trung, lại theo quán tính mà trượt trên hẻm núi hàng chục trượng, sau đó dựa vào kinh công trác tuyệt của mình vượt qua quãng đường hiểm trở còn lại rồi đi đến đích.
Những người khác tuy không lợi hại như hán tử nhưng vẫn có thể kết hợp với nhau, lại vì thiếu tin tưởng nhau, không dám đặt mạng sống của mình vào tay tình địch, thế là chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.
Yến Cẩn Sơ mi mắt như nước quét qua những người xuất hiện, hài lòng nhìn thấy sự ngưỡng mộ trong mắt ba người đó, điều này phần nào bù đắp lòng kiêu hãnh của nàng khi bị khất cái liên tục phớt lờ.
Lúc Bạch Tam đến, nàng dừng lại một chút, dường như đang nhớ lại cuộc trao đổi ban đầu với tên ăn mày.
Yến Cẩn Sơ đã chuẩn bị sẵn sáu ghế, vốn không mong đợi có người cầu thân ngồi lên, nhưng hiện tại ngoại trừ một ghế do Bạch Tam chiếm giữ, năm ghế còn lại đều kín chỗ, chỉ là Thụ Tam thiếu vẫn ăn vạ bám lấy Bạch Tam, thành ra thừa một chỗ trống.
Hiển nhiên nàng đã đánh giá thấp anh hùng trong thiên hạ, đồng thời cũng xem nhẹ người tới từ Nữ Nhi Lầu.
"Không biết chư vị ngồi đây đã từng nghe qua Huyễn Đế Cung?" Nàng liếc nhìn mặt trời lặn, quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Thời gian đã không còn nhiều nữa.
Ngoại trừ Âm Cực Hoàng nâng ly không nói gì, những người còn lại đều lộ ra thần sắc ngơ ngác.
Thụ Tam thiếu không biết bị cái gì k1ch thích, hiếm có giây phút an tĩnh lại.
"Xin hỏi cô nương, Huyễn Đế Cung này lai lịch ra sao?" Đại hán có khinh công trác tuyệt mở miệng nói, tên hắn là Cổ Dị Hiệp không nổi tiếng lắm trong giang hồ, lần này vốn đi cùng bằng hữu, bị Yến Tử Trại cố ý làm khó người khác khơi dậy sự bất bình trong lòng, nhất thời bốc đồng liền thay thế bằng hữu vượt qua chướng ngại.
Không ngờ khi nhìn thấy Yến Cẩn Sơ hiền lành và hiểu lễ nghĩa, cơn tức giận của hắn lập tức tiêu tán một nửa, lại nhìn thấy Thụ Tam thiếu trong lòng bỗng hiểu ra mục đích của Yến Tử Trại, ngược lại lấy làm hổ thẹn.
Không dấu vết liếc nhìn thần sắc mơ hồ của Âm Cực Hoàng cùng Thụ Tam thiếu, Yến Cẩn Sơ khẽ nhíu mày, giờ phút này đột nhiên nảy sinh hoài nghi ý đồ của hai người.
"Cẩn Sơ xin được kể cho các vị nghe một truyền thuyết về Yến gia trước." Tay áo che mặt nàng nhấp một ngụm trà nói.
Thụ Tam thiếu ngáp một tiếng thật lớn, vẻ mặt mất hứng, không để ý ánh nhìn lườm nguýt của đám đông, nằm phịch xuống thảm, gối lên chân Bạch Tam mà ngủ.
Bạch Tam rũ mắt chợt phát hiện mũi hắn thẳng tắp, ẩn hiện một loại khí chất cao quý, cũng cực kỳ đẹp mắt.
"Rất nhiều năm về trước, tổ tiên Yến gia chỉ là một người tiều phu kiếm sống bằng nghề đốn củi." Đối với hành vi vô lễ của Thụ Tam thiếu, Yến Cẩn Sơ cũng không có phản ứng gì, dường như đã thích nghi với nó.
Không ai hiểu tại sao nàng đột nhiên kể về chuyện xưa, chỉ là giọng nói nàng dịu dàng đến động lòng người, ngữ điệu chậm rãi thư thả nghe vô cùng êm tai, bất giác bị hấp dẫn tinh thần.
"Một hôm ông vào núi kiếm củi, lúc đi ngang qua bẫy thợ săn tình cờ nghe thấy bên trong có tiếng r3n rỉ, vì thế vén đám cỏ rối, tò mò nhìn xem." Nói đến đây, Yến Cẩn Sơ dừng lại, vô thức dùng những ngón tay mảnh khảnh gõ vào mặt bàn, như thể đang suy nghĩ nội dung muốn nói tiếp theo, tuy nhiên người hiểu nàng đều biết rằng đây là biểu hiện nàng đang bất an.
"Hắn nhìn thấy cái gì?" Thấy nàng hồi lâu không trả lời, Triệu Thị lão nhị nhỏ tuổi không nhịn được mở miệng dò hỏi.
Bàn tay cầm tách trà của Yến Cẩn Sơ run lên, một ít nước b ắn ra, rơi vào tay áo dài của nàng.
Nàng ho nhẹ một tiếng, xấu hổ mà cười cười.
"Một con sói...!có lẽ vậy."
Câu trả lời này khiến mọi người có mặt đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Người tiều phu mà không thể nhận ra sói, giọng điệu không chắc chắn như vậy thực sự không thuyết phục.
Hiểu được ý nghĩ trong lòng mọi người: Yến Cẩn Sơ nhàn nhạt nói: "Sở dĩ không xác định, là bởi vì tổ tiên chưa bao giờ nhìn thấy một con sói lớn như vậy, cũng chưa từng thấy một con sói đẹp như vậy."
"Dáng vẻ của sói sao?" Âm Cực Hoàng không biết khi nào đã dẹp bớt đồ vật trên bàn, nửa người dựa vào đó, một tay chống cằm, mềm mại như không xương.
"Đúng vậy." Nàng giương mắt, bắt gặp đôi mắt mê mang của hắn, Yến Cẩn Sơ cảm thấy tim mình như lỡ vài nhịp, vội vàng quay mặt đi, trong lòng thầm mắng yêu nghiệt.
Đợi cảm xúc kích động lắng xuống nàng mới nói tiếp: "Nó được bao phủ bởi bộ lông dài màu đỏ rực, to lớn như một con ngựa trưởng thành..."
"Thiên hạ sao có thể có loại quái vật này!" Nàng còn chưa nói xong, Cổ Dị Hiệp nhịn không được ngắt lời.
"Yến cô nương vốn đang chọn rể, tại sao đột nhiên có nhã hứng kể về những chuyện vô căn cứ như này?" Hắn trời sinh tính tình thiết thực, bởi vậy đối với chuyện tiên hiệp quỷ quái đều một mực khinh thường.
Triệu thị lão nhị đang lắng nghe đến hưng phấn đột nhiên bị cắt ngang, đương nhiên vô cùng bất mãn, không khỏi hung tợn trừng mắt nhìn Cổ Dị Hiệp.
"Yến đương gia muốn nói gì thì nói, ngươi không thích nghe thì cút xuống núi đi."
Cổ Dị Hiệp nghe vậy giận dữ, đang định phản bác chợt nghe Yến Cẩn Sơ khẽ mỉm cười nói: "Nhị vị chớ tranh luận, cứ đợi Cẩn Sơ kể hết đã.
Chuyện này có liên quan đến Huyễn Đế Cung, chắc chắn không phải chuyện vô căn cứ." Giọng nói của nàng dịu dàng mang theo ý cầu xin, thế nhưng làm người ta không đành lòng cự tuyệt.
Cổ Dị Hiệp hừ lạnh một tiếng, nhịn xuống tức giận trong lòng.
Một màn hay đã bị chấm dứt, Âm Cực Hoàng thở dài thất vọng, đột nhiên cảm thấy ghen tị với Thụ Tam thiếu đang ngủ ngon lành.
"Nếu chỉ là màu lông cùng hình thể dị thường thì cũng không có gì phải bàn, thứ đáng nói ở đây chính là đôi mắt." Yến Cẩn Sơ tiếp tục nói.
"Nó có một đôi mắt nhu mì như nữ nhân nhưng lại sâu thẳm rộng lớn như biển cả, khiến người ta không khỏi chìm đắm trong đó mà quên mất nó là một con thú hoang hung hãn."
Nghe vậy, Cổ Dị Hiệp mặc dù không cho là đúng, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.
Triệu thị lão đại thần sắc không thay đổi, nhìn không ra trong lòng đang suy nghĩ gì.
Triệu thị lão nhị lại là người hiếu kỳ, nghe chuyện nào cũng rất say mê.
Bạch Tam thủy chung thờ ơ không quan tâm, cho dù Thụ Tam thiếu có gối đầu lên đùi nàng, cảm giác xa cách đó vẫn không thay đổi.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng khiến tiệc hoa đào của Yến Cẩn Sơ tựa tán phi tán, quỷ dị bất thường.
Chuyện xưa tiếp tục, tổ tiên Yến gia bị con sói này, tạm gọi là sói đi, tổ tiên Yến gia bị ánh mắt hiền lành của con sói nhìn đến mềm lòng, vì thế cố gắng cứu nó khỏi bẫy, lúc này mới phát hiện chân nó đã bị dập nát, sau đó ông liền dùng thảo dược chữa thương cho nó.
Tổ tiên Yến gia chưa bao giờ tưởng tượng rằng khoảnh khắc nhân từ này lại có thể cứu ông và người nhà vượt qua một trận đại nạn.
Chỉ vài năm sau, thiên hạ đại loạn, chiến tranh nổ ra khắp nơi, ngay cả ngôi làng hẻo lánh mà tổ tiên Yến gia sinh sống cũng không thoát khỏi.
Một ngày nọ, một đội chiến bại đào ngũ xông vào đốt phá, cướp đoạt toàn bộ ngôi làng, đến cả hài tử mới sinh cũng không buông tha.
Mà tổ tiên Yến gia lại may mắn được một con sói đỏ từ trên trời rơi xuống cứu giúp, họ được dẫn đến một nơi bí mật tránh tai họa đến tận lúc thiên hạ thái bình.
Sau khi ra ngoài, Yến gia bắt đầu trở nên thịnh vượng, dựng trại, dần dần trở nên lớn mạnh ở vùng Linh Tây.
Kể từ đó, người Yến gia đều coi hồng lang như vị thần hộ mệnh của họ, mỗi khi trong trại có đại sự đều sẽ hiến tế xin chỉ thị của nó.
"Nơi bí ẩn đó chính là Huyễn Đế Cung." Cuối cùng, Yến Cẩn Sơ nói.
Cổ Dị Hiệp miệng há to, cũng quên việc ngậm lại.
"Theo tổ tiên chúng tôi truyền lại, Huyễn Đế Cung giống như cung điện của hoàng đế, trong đó có rất nhiều đình đài, lầu tước, kiến trúc cùng hoa cỏ ở đó đều vượt xa những gì nhân gian có thể nhìn thấy.
Điều kỳ lạ nhất là cung điện ấy không hề có người ở, không có sinh vật sống kể cả côn trùng.
Vì vậy, tổ tiên tin rằng đó là nơi ở của thần." Đôi mắt của Yến Cẩn Sơ hiện lên một tia mê mang.
"Tổ tiên các ngươi sở dĩ có thể hưng thịnh, có phải vì mang đã theo một ít đồ vật trong Huyễn Đế Cung." Triệu thị lão đại cuối cùng cũng lên tiếng.
Yến Cẩn Sơ nhìn về phía hắn, trong ánh mắt có tán thưởng, cũng có vui sướng vì hắn chịu tin tưởng.
Suy cho cùng người bình thường nghe sự tình này đều khó lòng chấp nhận.
"Đúng vậy.
Khi Lang Thần đưa tổ tiên ra ngoài, ngài ấy đã đưa tổ tiên một bảo vật."
Ánh dương dần buông xuống, một số hạ nhân giăng những tấm rèm dài xung quanh bàn tiệc, ngăn lại hơi lạnh từ khe núi thổi tới, sau đó cầm đèn lui về một góc.
Mỗi người ngồi trong màn đều có một tâm tư khác nhau.
Tiếng lật người sột sọat vang lên, Thụ Tam thiếu duỗi người mở mắt ra.
"Tối?" Hắn làu bàu, giọng khàn khàn như vừa mới tỉnh dậy.
Không ai để ý tới hắn.
Thụ Tam thiếu cũng không ngại, khụt khịt mũi hai cái, đột nhiên nói: "Lão bà, sao trên người nàng chẳng có mùi hương gì nhỉ?"
"Ngồi lại đường hoàng." Bạch Tam lạnh lùng nói, không có ý định trả lời câu hỏi của hắn.
Yến Cẩn Sơ cảm thấy trán chợt đau âm ỉ, một khắc đó nàng hết sức hy vọng Thụ Tam thiếu cứ ngủ một giấc mà không bao giờ tỉnh lại.
"Ta đói." Thụ Tam thiếu lẩm bẩm, sờ sờ bụng, ngoan ngoãn mà ngồi dậy, khi nhìn thấy ánh đèn chiếu trên rèm cửa, mọi người vẫn đang xôn xao nói chuyện, ánh mắt hắn nhất thời trở nên mơ hồ.
Bạch Tam đẩy thức ăn nóng hổi vừa được dọn ra đến trước mặt hắn.
Nàng ghét phải nghe từ "đói" nhất trong đời, nó khiến nàng nảy sinh cảm giác tương tự, dù biết bản thân không đói cũng phải nhét đầy đồ ăn vào miệng.
Có như vậy nàng mới cảm thấy an toàn, không nhớ đến tình cảnh trong quá khứ.
Thụ Tam thiếu nhìn thấy đồ ăn, hai mắt sáng lên, không thèm quan tâm đ ến cái gì khác, cũng không dùng đũa, cứ như vậy tay không bóc đồ ăn gặm ngon lành.
Yến Cẩn Sơ chưa bao giờ nhìn thấy tướng ăn thô lỗ như vậy, không khỏi có chút buồn nôn, nhưng thấy hắn toàn lực tập trung vào đồ ăn trên bàn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngay cả bản thân nàng cũng không phát hiện, sâu trong tiềm thức nàng đã có chút kiêng kị Thụ Tam thiếu.
"Yến đương gia nhắc đến Huyễn Đế Cung, không biết có dụng ý gì?"
Giọng nói của Triệu thị lão đại kéo suy nghĩ của Yến Cẩn Sơ rời khỏi Thụ Tam thiếu.
Nàng khẽ thở dài, ánh mắt lập tức trở nên u sầu.
"Bởi vì 20 năm trước, tiên phụ trong lúc vô tình đã tìm thấy một cuộn giấy tổ tiên để lại, có thể là bản đồ dẫn đến Huyễn Đế Cung, sau nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng ông đã tìm thấy nơi đó."
"Yến cô nương, ý của ngươi là thật sự có một nơi gọi là Huyễn Đế Cung?" Cổ Dị Hiệp tuy nghi hoặc, nhưng hứng thú lại thành công bị khơi dậy.
Trên môi Âm Cực Hoàng hiện lên một ý cười khó đoán, hắn quay về phía các nhạc nữ phía xa ra lệnh: "Các ngươi lui xuống trước đi...!Đừng quên tẩy sạch mùi hôi thối trên người trước khi bản tôn trở về...!"
Chúng nữ lĩnh mệnh, đai lưng tung bay rời đi.
Thụ Tam thiếu trong miệng nhét đầy đồ ăn, nghe vậy ngước mắt nhìn hắn, sau đó nhìn bầu trời, mơ hồ nói hai chữ rồi tiếp tục ăn đồ ăn của chính mình.
Qúa muộn! Bạch Tam nghĩ nếu như mình nghe không lầm thì hắn đã nói ra hai chữ này.
Trong lòng có chút kinh ngạc, luôn cảm thấy sau khi tỉnh lại hắn trở nên khác lạ một chút, giống như mất đi năng lượng.
Nghĩ như thế nàng liền nhìn hắn nhiều hơn vài lần.
"Đúng vậy." Yến Cẩn Sơ thấy Thụ Tam thiếu không đáp lại khiêu khích dường như vô tình nhưng lại cố ý của Âm Cực Hoàng mới chậm rãi trả lời câu hỏi của Cổ Dị Hiệp.
"Tiên phụ quả thực đã tìm ra vị trí của Huyễn Đế Cung, hơn nữa đã thành công đi đến lối vào, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Nàng mới thoáng dừng một chút, Triệu thị lão nhị đã nóng lòng hỏi tiếp.
"Chỉ là ông không cách nào tiến vào được."
Liên tiếp mấy tiếng a kinh ngạc vang lên, hiển nhiên không ai ngờ tới kết quả như vậy.
"Vì sao?" Triệu thị lão đại hỏi.
Từ đầu đến cuối, hắn đều lắng nghe chăm chú, người lại điềm tĩnh vững vàng, vì thế nhanh chóng giành được hảo cảm của Yến Cẩn Sơ.
Nghe hỏi nàng lắc lắc đầu, ngữ khí ôn hòa đáp: " Điều này Cẩn Sơ không biết." Khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt người kia, nàng nói tiếp: "Tiên phụ vì không thể khám phá được Huyễn Đế Cung mà u sầu sinh bệnh tật, trước khi lâm chung đã yêu cầu Cẩn Sơ phải thề cả đời tuyệt đối không bước vào Huyễn Đế Cung."
Mọi người đều trầm mặc, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió núi gào thét cùng tiếng nến lay động, còn có cả tiếng Thụ Tam thiếu gặm nhắm đồ ăn.
Một lúc sau, Yến Cẩn Sơ dường như đã bình ổn lại cảm xúc có phần kích động của mình, lần nữa nói tiếp.
"Vì thế chư vị ngồi đây ai có thể tiến vào Huyễn Đế Cung, Cẩn Sơ xin nguyện lấy thân báo đáp."
Đây chính là mục đích cuối cùng trong bữa tiệc hoa đào của nàng.
- -----
Truyện được cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha..
Ngũ Canh Chung