Ngũ Canh Chung
Chương 10
Thi thể được đặt bên trong viện, trấn trưởng đã cho người hỗ trợ nhập liệm trước khi mặt trời khuất bóng.
"Chết kì quặc như vậy tại sao không báo quan?" Thụ Tam thiếu tóm lấy phụ thân thiếu nữ hỏi.
Lão nhân dường như già đi hai mươi tuổi trong một buổi sáng, lông mày và đôi mắt nhuốm đầy bi thương cùng sợ hãi, nghe Thụ Tam thiếu hỏi, ngay cả sức để trả lời cũng không còn chỉ có thể run rẩy xua tay.
"Ăn mày như người quản nhiều làm cái gì, lo cầm tiền rồi cút khỏi đây đi." Một thôn dân tính tình nóng nảy nghe hắn hỏi thì hung hăng quát.
Thụ Tam thiếu liếc nhìn người nọ, thấy người hắn thô kệch mặt mũi nhăn nhó thì cười hắc hắc, lập tức đổi mục tiêu, đá chân lộc cộc đi về phía hắn, chỉ là còn chưa đi được mấy bước đã bị Bạch Tam tóm lấy, một kiện quần áo rơi ra.
"Mặc vào."
Nhìn hắn tr@n trụi đi lông bông thực sự rất chướng mắt, nếu không phải hắn là một tên ăn mày chỉ sợ mọi người có mặt đã mắng hắn là một kẻ đồi phong bại tục không biết xấu hổ.
Ngay cả Bạch Tam cũng không phát hiện, người chưa bao giờ quan tâm đ ến ai hay bất cứ điều gì như nàng lại đang vì một tên khất cái mà chầm chậm thay đổi.
Thụ Tam thiếu cầm bộ quần áo lên ngó nghiêng từ đầu đến cuối, nhìn thấy là đồ mới, vẻ mặt tươi cười đột nhiên cứng nhắc, trở thành mặt ủ mày chau.
"Lão bà, ăn mày mà mặc đẹp như vậy, lão tử lấy gì để kiếm cơm?"
Bạch Tam lạnh lùng liếc hắn một cái, vẫn im lặng.
Nàng chẳng thèm tin vào mấy lời cuồng ngôn của hắn, làm sao người dám cả gan khiêu khích Âm Cực Hoàng, cầu hôn Yến Cẩn Sơ lại là một kẻ xin cơm mà kiếm sống? Chỉ là hắn không tiết lộ danh tính thật, nàng không hỏi cũng chẳng muốn điều tra.
Với nàng mà nói, thân phận của hắn vốn đã không còn quan trọng.
"Được, được, bổn thiếu mặc.
Nhưng mà nói trước, nếu không kiếm được cơm ăn thì nàng phải nuôi bổn thiếu." Bị ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn đến co rụt, Thụ Tam thiếu ấm ức mà thỏa hiệp, nói đến việc để Bạch Tam nuôi hắn còn đặc biệt cao giọng nhấn mạnh, ngay lập tức thu hút hàng loạt ánh mắt khinh thường, nhưng hắn cũng không để ý, vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm không ngớt: "Lần này lỗ lớn rồi, cực cực khổ khổ dưỡng đồ tử đồ tôn mấy chục năm kết cục đều bị tận diệt...!Ầy...!Tổn thất quá nặng nề rồi!"
"Hả?" Bạch Tam khó hiểu.
Thấy nàng dò hỏi, Thụ Tam thiếu lập tức tỉnh táo tinh thần, duỗi tay sờ sờ cạp quần nửa ngày, sau đó lấy ra một thứ gì đó đưa đến trước mặt Bạch Tam: "Ầy, ngay cả nó cũng biết cảm giác mất đi thân nhân thực sự rất thống khổ, hầy..." Khuôn mặt hắn lộ vẻ nghiêm túc cùng phiền muộn, còn có cùng nét bi thương giống như cặp vợ chồng trung niên có con gái vừa qua đời.
Đó là một con bọ chét đang giãy giụa cố thoát khỏi gọng kìm hai ngón tay đen thui đang giữ chặt nó.
Cho dù Bạch Tam ngày thường lãnh đạm lần này cũng gần như dại ra, đột nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, vội vàng thối lui hai bước.
Thụ Tam thiếu chặc một tiếng, nuối tiếc mà thả con bọ chét về chỗ cũ, mặc quần áo vào đường hoàng rồi mới nhìn đến nam nhân vừa rồi.
Lúc này người nọ đã tới cổng sân, không biết vì có việc cần làm hay là dự định chuồn êm về nhà.
Thụ Tam thiếu thầm nghĩ không thể để hắn trốn thoát nên đuổi theo, không ngờ trong lúc hưng phấn một chiếc giày rách của hắn văng ra, không sai lệch đập trúng đầu người nọ.
Bạch Tam ngón tay run rẩy, nhịn không được che mắt lại, biểu cảm đờ đẫn quay mặt đi.
"Mẹ kiếp, kẻ nào đánh lão tử!" Bên kia nam nhân bị nện trúng đã chửi bới ầm ĩ, tức giận tìm kiếm vật chứng trên mặt đất.
Chờ Thụ Tam thiếu nửa chạy nửa nhảy đi tới, người nọ đã dùng hai ngón tay nhặt chiếc giày rách lên, chán ghét cầm lấy nó.
"Ra là ngươi, đồ khốn...!Ọe..." Lời còn chưa dứt, hắn đã dùng một tay khác bịt chặt mũi, tránh đi mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Thụ Tam thiếu vội vàng đoạt lấy chiếc giày xỏ vào chân, cười hắc hắc nói: "Xin lỗi, xin lỗi, đôi giày này không có mắt, dám tùy tiện cùng đại gia thân mật...!thất lễ, thất lễ rồi..."
Tục ngữ có câu, tay hung không đánh mặt cười, chưa kể đối phương còn là người xin cơm, nam nhân đó dù có tức giận đến đâu cũng không thể tùy tiện phát cáu, huống chi còn ở trong nhà của người mới qua đời.
Hắn căm giận mà hừ một tiếng, vẫy vẫy đôi bàn tay vẫn còn vướng mùi hôi thối, ôm bực mà bước ra ngoài.
Thụ Tam thiếu cười ranh mãnh đuổi theo.
Bạch Tam thấy thế cũng lặng lẽ theo sát.
Người nọ vào quán rượu, một mình uống rượu ở bên trong, Thụ Tam thiếu không đi vào mà ngồi xổm ở góc đường chờ đợi.
Bạch Tam nghiêng người ngồi cạnh hắn.
"Là ngươi cố ý." Đến bây giờ chỉ còn riêng hai người nàng mới có cơ hội hỏi.
Thụ Tam thiếu không trả lời thẳng: "Lão bà, nàng nghĩ bổn thiếu cố ý khi nào?" Có lẽ là cố ý, có lẽ là vô tình, hắn dùng giọng điệu không đứng đắn mà nói câu nghiêm túc hiếm thấy.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Bạch Tam không hiểu sao trầm xuống, nhưng lập tức bị nàng phớt lờ.
"Ngươi cố ý mang thi thể đi." Lần này nàng nói rõ.
Ngay cả cách khiêng thi thể cũng có chủ ý riêng.
Thụ Tam thiếu bỗng nhiên nhảy dựng ôm lấy Bạch Tam: "Lão bà, nàng nói xem chúng ta có gọi là tâm linh tương thông không, chút kỹ xảo này cũng không giấu được nàng."
Bạch Tam không dao động, đưa tay đẩy hắn ra: "Ngươi định ở đây bao lâu?" Đây mới là điều nàng quan tâm.
Thụ Tam thiếu vò đầu, mặc một bộ quần áo mới nhưng lại mang giày rách, cả tay và mặt đều bẩn thỉu nhìn qua có chút dở dở ương ương, nhưng hắn lại không chút để ý.
"Lão bà, nàng nghĩ nữ nhân mà chúng ta nhìn thấy đêm qua là người hay quỷ?" Hắn dường như không thích trả lời trực tiếp câu hỏi của người khác, nếu không phải là nói lảng sang chủ đề khác thì chính là trêu chọc nàng cho qua chuyện.
Bạch Tam ghi nhớ trong lòng, cũng không có tiếp tục chất vấn, bình tĩnh nói: "Chết là người, còn sống là quỷ." Giống như nàng.
Loại khí tức đó không thể nhầm lẫn được.
Thụ Tam thiếu nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, vừa định nói, khóe mắt đã nhìn thấy nam nhân lảo đảo đi ra khỏi quán rượu, không kịp suy nghĩ liền kéo Bạch Tam đi theo.
Theo người kia rẽ vào một con hẻm nhỏ, Thụ Tam thiếu đột nhiên nở một nụ cười cổ quái.
"Uy, lão huynh phía trước đợi đã!" Hắn hét lớn, buông Bạch Tam ra, tiến vài bước để đuổi kịp nam nhân say rượu.
Nam nhân quay lại thì thấy là hắn, trong mắt hiện lộ vẻ chán ghét sâu sắc: "Lại là tên ăn mày ngươi..." Lời còn chưa dứt, bên cổ chợt đau xót, vô lực ngã phịch xuống đất.
"Là lão tử thì sao." Thụ Tam thiếu nhe hai hàng răng trắng, gian tà nhìn nam tử đang bất tỉnh trên mặt đất nói.
***
Rừng cây lay động xào xạc, ánh trăng ảm đạm bị bóng mây che khuất, thỉnh thoảng đôi tiếng cú đêm kêu vang khiến màn đêm càng thêm âm trầm quỷ dị.
Nam nhân tỉnh dậy thì phát hiện mình bị trói vào một gốc cây, vừa liếc nhìn xung quanh lòng liền tê dại, ngay cả chân tóc cũng dựng đứng lên.
Đây là khu rừng nhỏ ven sông ở ngoại trấn, cũng là nơi sáng nay vừa có người chết, hắn làm sao có thể không sợ hãi.
Một tiếng huýt sáo vang lên trên đỉnh đầu, kéo theo một bóng đen từ trên cao rơi xuống khiến nam nhân đang căng thẳng tột độ phải kinh hoàng hét lên.
"Đừng sợ đừng sợ, lão huynh, là bổn thiếu đây mà." Thụ Tam thiếu cười hì hì khảy khảy mái tóc rối bù, vỗ nhẹ vào ngực người nam nhân an ủi nói.
Thấy là hắn, nam nhân trong lòng an tâm một chút, nhưng lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, "Ngươi...!Ngươi muốn làm gì? Mau thả lão tử ra." Toàn thân bị trói lại, dù cố giãy giụa hắn cũng không thể thoát ra được.
"Không vội, không vội." Thụ Tam thiếu mỉm cười, "Còn phải đợi hồng y nữ tử tới nữa chứ."
"Ngươi nhìn thấy..." Nam nhân đầu tiên là sửng sốt, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng không nhịn được lớn tiếng chửi rủa.
"Mẹ kiếp! Ta không rảnh mà chờ đến năm sau.
Đồ ăn mày hôi hám, mau thả ông nội của ngươi ra, nếu không muốn lão tử cho ngươi đẹp mặt..."
"Năm sau?" Ha...!ha ha..." Thụ Tam thiếu nghi hoặc, sau đó cười phá lên: "Đúng rồi, chim chóc ở đây đói đến nỗi không có mấy lạng thịt, ta nói trói ngươi ở đây rồi vừa vặn làm lương thực mùa đông cho chúng."
Ngay lúc nam nhân đang run lên vì sợ hãi, một giọng nữ kỳ lạ đột nhiên vang lên từ bóng cây.
"Nói nhảm nhiều lời! Mau nói cho ta biết, nữ tử mặc áo đỏ rốt cuộc là như thế nào?" Bạch Tam rốt cuộc mất kiên nhẫn.
Nàng hoàn toàn trái ngược với Thụ Tam thiếu, nàng thích nghe câu trả lời trực tiếp hơn là tận hưởng quá trình ép hỏi dọa người ta sợ hãi.
Bị vạch trần ý đồ, Thụ Tam thiếu vỗ trán, bất lực lui về phía Bạch Tam, như vật không xương bám chặt vào người nàng.
"Lão bà, nàng đã cướp đi thú vui của ta, nàng phải bồi thường cho ta."
"Nếu hắn không trả lời, hoặc là nói dối, ngươi có thể tiếp tục thú vui." Bạch Tam lãnh khốc trả lời, cuối cùng còn bồi thêm một câu: "Ngươi đã làm bẩn quần áo của ta." Đó là một câu trần thuật, cũng là một cách khác để nói với hắn hai người huề nhau không ai nợ ai điều gì.
"Chúng ta quen biết nhau lâu vậy mà, đâu cần phải tính toán chi li vậy chứ." Thụ Tam thiếu vô lại nói thầm: "Bổn thiếu cũng hy vọng hắn không trả lời thì tốt hơn..." Lúc này, hắn đột nhiên cao giọng.
"Uy lão huynh, một đại hán tử như người cũng đừng để ý lời nữ nhân vừa nói nha." Đây hẳn là phép khích tướng đi.
Một khắc đó, Bạch Tam lần đầu tiên sinh ra cảm thấy muốn bóp ch3t Thụ Tam thiếu.
"Ta nói ta nói." Không ngờ nam nhân đó kích động mà vội vàng hét lớn, cứ như trả lời muộn sẽ chết không toàn thây.
"Sau khi ta nói xong...!các ngươi sẽ để ta đi đúng không?"
Bạch Tam hừ lạnh một tiếng, không có trả lời.
Thụ Tam thiếu chặc lưỡi nói: "Ngươi không phải nữ nhân, cho dù ngươi có đòi ta nuôi ngươi cả đời, lão tử cũng không thèm đâu."
Nam nhân chỉ coi lời nói của khất cái như gió thoảng qua tai.
Hắn trầm mặc một lúc, dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi chậm rãi kể lại sự tình.
"Câu chuyện bắt đầu từ hai mươi năm trước, lúc đó ta vẫn còn là thiếu niên mười mấy tuổi, Bạch Thạch trấn so với bây giờ lớn hơn, thịnh vượng hơn rất nhiều." Có lẽ vì bị cuốn vào hồi ức nên trên mặt nam nhân không có sợ hãi, cũng không còn phẫn nộ.
"Mùa thu năm đó, vào chạng vạng một ngày nọ có hai cha con gánh hát đến thị trấn.
Ngày đó thời tiết rất đẹp, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ con phố trong thị trấn, lá cây bị gió thổi bay rợp trời..." Hắn nói rất chi tiết, dường như cảnh tượng lúc đó đã in sâu vào tâm trí của thiếu niên.
Có lẽ bị câu chuyện này hấp dẫn, cũng có thể vì ban đêm yên tĩnh tật xấu lại tái phát, Thụ Tam thiếu dựa vào Bạch Tam, không xen vào nữa.
"Nàng ấy chỉ mặc một chiếc váy vải thô nhưng lại xinh đẹp hơn gấp trăm nghìn lần so với những nữ nhân trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy.
Nàng cõng một chiếc đàn tỳ bà trên lưng, đôi bàn tay trắng như tuyết đỡ ông lão đang cõng đàn nhị sáo trúc từ cổng vào trấn...!Lúc ấy tất cả mọi người đều ngỡ nàng là tiên nữ hạ phàm." Nói đến đây, nam nhân dừng một chút, một nụ cười mơ màng hiện trên khuôn mặt bị bóng cây khuất của hắn.
"Tiên nữ..." Thụ Tam thiếu mơ hồ lẩm bẩm, tựa như không đồng ý, nhưng cũng không nói nhiều.
"Hai cha con thuê một gian phòng trong thị trấn, mỗi ngày đều đến tửu lâu, quán trà hát rong.
Giọng hát của nàng thanh thót còn động lòng hơn so với chim Hoàng Oanh, dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần nên có nhiều người mời nàng đến hát.
Những nam nhân muốn cưới nàng làm thiếp nhiều đến mức gần như san phẳng ngưỡng cửa nhà nàng.
Sau đó, ngay cả trấn trưởng cũng động tâm, cử bà mối đến làm mai, muốn nạp nàng thành tiểu thiếp thứ bảy của mình.
Hừ! Những người đó khinh nàng là con hát, không muốn để nàng làm chính thê, nhưng chúng lại tham mộ sắc đẹp của nàng."
"Nàng...!Nàng gọi là Ngọc Nương."Nói đến đây nam nhân đỏ bừng mặt, nhưng vì ánh sáng yếu nên không nhìn thấy rõ ràng.
"Ngọc Nương tính tình trinh liệt, đương nhiên không chịu làm thiếp thất của bất cứ ai, kể cả trấn trưởng."
"Sau đó không còn ai đến cầu thân nữa, cuối cùng nàng ấy cũng có thể sống một cuộc sống bình yên." Nam nhân thở dài một hơi, nhưng trong nháy mắt, lông mày nhăn lại, chặt như thắt nút.
"Ta đã nghĩ nàng ấy có thể sống một cuộc đời yên bình, nàng là một cô nương tốt...chỉ là..."
"Qua một năm mới, trước khi mùa hè kết thúc, nàng đột nhiên không ra ngoài hát nữa.
Dù có trả bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng chẳng ai có thể thấy bóng dáng của nàng.
Cho đến một ngày đó..."
- ----
Truyện được cập nhật nhanh nhất ở watpad, mọi người hãy theo dõi để nhận thông báo mới nhanh nhất nha..
Ngũ Canh Chung