Ngọt Ngào Trọn Vẹn
Chương 73
193@-Khi đoàn phim “Nụ hôn của giây tiếp theo” bay tới Praha. ACE đã nhận một đại ngôn xa xỉ của khu vực châu Á - Thái Bình Dương, Hạ Vân Tỉnh là nhóm trưởng nên phải tới tham dự, vì thế anh sắp xếp xen kẽ với mọi người, sau khi hoạt động kết thúc thì bay đến, đương nhiên vì thế mà thời gian quay bị chậm lại.
Lịch trình quay phim ở nước ngoài lần này là lịch trình không công khai, đoàn phim luôn duy trì cảm giác thần bí ở mức độ cao nhất, một mặt là giữ độ mới mẻ, mặt khác là để đoàn phim xây dựng môi trường quay phim yên tâm.
Hồi trước ở chỗ quay phim tại thành phố Z ở trong nước, thì có fan cuồng kiêm fan tư sinh (*) của Hạ Vân Tỉnh canh giữ, cầm máy ảnh cỡ đại để chụp được những tấm ảnh sắc nét độc nhất vô nhị, bảo vệ của đoàn phim chặn lại cũng không thể ngăn cản hoàn toàn. Người ta đứng ở chỗ đó, họ cũng không thể ngăn cản hay cấm được.
(*) Chỉ những kẻ hâm mộ điên cuồng cực đoan, bám riết thần tượng và có nhiều hành động gây hại đến thần tượng
Không chỉ vậy, Biên Lê cũng có fan nam cuồng. Họ thường xuyên lui tới, có vài kẻ cứng đầu như vậy nên rất dễ nhận ra. Đoàn phim ra một bài cảnh báo, cũng bày tỏ nếu đem ảnh chụp có liên quan đến đoàn phim rò rỉ trên mạng xã hội, đội pháp lý sẽ gửi cho bọn họ thư luật sư (*), như vậy mới làm cho họ dừng lại.
(*) Thư luật sư: một văn bản pháp lý chuyên nghiệp do một luật sư chấp nhận ủy thác của khách hàng đưa ra và đánh giá các sự kiện hoặc vấn đề pháp lý liên quan, sau đó đưa ra yêu cầu để đạt được hiệu quả nhất định.
Nam chính vắng mặt mấy ngày như thế thì thực ra cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, có cảnh quay đơn của nữ chính riêng, mọi thứ thay đổi theo tiến độ, thoáng điều chỉnh trật tự một chút là được.
Quan trọng nhất vẫn là bởi vì đoàn phim đã chọn điểm quay phim trước từ lâu rồi nên cũng không tốn quá nhiều thời gian cho vấn đề này. Bởi vậy việc quay phim tiến hành cách đây không lâu, mấy hôm trước đã quay xong.
Praha nằm ở Cộng hòa Séc, với hàng loạt công trình kiến trúc theo phong cách Châu Âu chen chúc nhau, màu sắc sặc sỡ, phong cảnh đẹp như tranh, cảnh đường phố có thể trực tiếp làm bối cảnh quay phim.
Đoàn phim sẽ phải ở đây một tháng, đây cũng là tháng quay phim cuối cùng, sau đó sẽ quay lại thành phố Z để quay bổ sung, nhưng cũng sắp kết thúc rồi.
Nhân viên của đoàn phim và diễn viên rảnh rỗi đều đi dạo đây đó, chụp rất nhiều phong cảnh, buổi tối quảng trường Praha còn có rất nhiều hoạt động nên hết sức náo nhiệt.
Đợi vài ngày ở Praha, Hạ Vân Tỉnh mới lững thững đến. Hai người liên tục bù lại các cảnh diễn của hai người trước đó, qua mấy ngày quay ngày quay đêm miệt mài mới khôi phục lại nhịp sống bình thường.
Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê được tự dovới cũng khó có khi có cơ hội quang minh chính đại ở nước ngoài nên đương nhiên họ muốn nắm chắc cơ hội thật tốt.
Trước đây hai người họ đều là idol thần tượng, ra ngoài đều phải đề phòng mọi thứ, nào là phòng chó săn, phòng người hâm mộ, phòng người quản lý. Làm việc gì cũng như tình yêu vụng trộm vậy, không được đường hoàng cho lắm.
Hạ Vân Tỉnh cũng không muốn che giấu vấn đề này nhưng mà anh biết rõ có quá nhiều biến số ẩn sau việc này. Mà Biên Lê cũng không muốn rước thêm rắc rối cho anh nên hai người đều đạt một sự đồng thuận ngầm.
Thực ra Biên Lê thấy tình trạng bây giờ không thể tốt hơn. Hai người dè dặt mà chia sẻ lãng mạn cho nhau, tuy rằng không bằng sau khi công khai để cao giọng nói với mọi người rằng Hạ Vân Tỉnh là của cô thì mối quan hệ không ai biết này cũng kéo chặt hai người lại với nhau.
Trong hai người ai cũng không chịu dứt ra, cũng không ai cam lòng buông bỏ.
Lặp đi lặp lại thì tim của hai người gắn chặt vào nhau, cột cùng một chỗ.
Nói như vậy thì ra nước ngoài rồi, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn. Bởi vì ở trong nước, ngay cả buổi hẹn hò chính thức hai người cũng chưa có trải qua.
Trước đây có quá nhiều yếu tố cần lo lắng, hiện tại không có hạn chế nào cả, hai người gần như biến mỗi ngày thành buổi hẹn hò.
Nói là tình cảm gắn bó thân thiết cũng không đủ so với trái tim loạn nhịp lúc ban đầu kia, Biên Lê ngày càng dựa dẫm vào Hạ Vân Tỉnh, cũng ngày càng luyến tiếc anh.
Hành trình tới Pra-ha lần này anh chỉ là đến muộn vài ngày nhưng nỗi nhớ đáy lòng cô mọc lên như cỏ dại, diệt rồi vẫn mọc lên.
Mà bởi vì anh bận nên chỉ có thể nói vài câu qua video, Biên Lê có thể hiểu, cũng bày tỏ ủng hộ nhưng nhớ anh lại nhớ anh, không có cái gì có thể che đậy được.
Bởi vậy mấy ngày Hạ Vân Tỉnh vừa tới Praha, cô đã quấn lấy anh đến chết mới thôi. Cô gái nhỏ chủ động đưa đến, anh nào có lý do gì để nhẫn nhịn được.
Hạ Vân Tỉnh không hề khách sáo, hoàn toàn nghe theo trái tim mình mách bảo.
Ngoại trừ mấy hôm đầu hai người hơi tham lam, phần lớn là trải qua ở trên giường khách sạn, thì về sau hầu như mỗi ngày kết thúc đều phải đi dạo phố vài vòng.
Khi buổi quay ngày hôm nay kết thúc, trời đã chạng vạng rồi. Bầu trời phía xa xa dệt ra tấm lưới dày đặc, ánh chiều tà rực rỡ.
Mặt trời lặn ẩn phía chân trời, đến cái bóng cũng không bắt được, màu xanh lam quấn quýt xanh dương, dần dần ngả sang màu mực.
Khách sạn mà đoàn phim ở cách quảng trường Praha rất gần, Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê tìm thấy một nhà hàng nổi tiếng, sau khi ăn xong thì cùng nhau đi tới đó.
Quảng trường Praha chủ yếu là du khách, người bản xứ cũng lác đác, có thể thấy đủ loại người nói các ngôn ngữ khác nhau. Nhưng mà gần tối rồi nên phần lớn là địa bàn của người bản xứ.
Có người thổi kèn saxophone, cũng có người buôn bán đặc sản nhỏ, cũng có người kéo vĩ cầm ngồi ở trên tảng đá kiên cố đã ố vàng, phát ra những tiếng nhạc du dương.
Hai người tản bộ quanh quảng trường, bước đi chậm dãi, chủ yếu là đi từng bước một, Biên Lê ghé sát vào tai anh, đôi mắt cười cong cong nói gì đó.
Mà Hạ Vân Tỉnh hơi cúi xuống, phối hợp với cô. Mí mắt khép hờ, sườn mặt phác ra độ cong mượt lộ ra vẻ kiên nhẫn và dịu dàng bất tận.
"Anh biết nơi này nổi tiếng nhất về cái gì không?" Biên Lê nghĩ đến trước khi mình tới đây có lên mạng tìm kiếm nội dung này nên hào hứng nói.
"Không biết, là gì vậy?" Anh cười khẽ, chỉ muốn nghe câu giải đáp của cô.
Cơn gió mát buổi đêm thổi tới, mang theo mùi thơm dịu nhẹ mơ hồ, tâm trạng Hạ Vân Tỉnh khẽ rung rinh, cầm lấy ngón tay cô siết chặt trong lòng bàn tay.
Biên Lê để mặc anh lôi kéo, đi lên vài bước rồi sau đó quay người lại nhìn anh, đôi mắt phát sáng.
Cô lại lùi về phía sau, đi ngược lại: "Là pha lê Bohemia."
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày: "Em muốn pha lê làm gì, muốn gả cho anh à?"
Anh bỗng dưng thảo luận đến đề tài này, bất thình lình nói ra không hề dự báo trước, Biên Lê không khỏi sững người vài giây, miệng so với não còn phản ứng nhanh hơn, buột miệng nói: "Này! Ai muốn... cái đấy của anh hả!"
Nói xong cô lập tức cảm thấy không thích hợp, nhảy về phía Hạ Vân tỉnh, một tay anh bị anh nắm chặt không thoát ra được, cô dùng tay kia bám lấy tay anh: "Không được, không được, cầu hôn nhất định phải có nhẫn kim cương, kim cương và pha lê là hai cái khác nhau."
Nghe xong lời nói có vẻ khẩn trương của cô gái nhỏ, Hạ Vân Tỉnh không kìm được, anh cố hết sức căng da mặt nhưng vẫn là vô ích, có vẻ tâm trạng anh rất tốt, véo cái mũi xinh đẹp của cô.
"Cầu hôn? Anh vừa nhắc tới cầu hôn sao?" Giọng điệu anh không nhanh không chậm, có vẻ ngứa đòn.
"Là anh vừa đề cập đến nó," Biên Lê liếc nhìn anh một cái rồi bật cười, cô còn rất đạo lý.
"Vậy em chắc chắn và khẳng định anh vừa nhắc tới?" Hạ Vân Tỉnh vẫn đang trêu đùa cô.
Biên Lê nhớ lại những gì Hạ Vân Tỉnh vừa nói, cái này quả thật không có. Nhưng ý của anh lúc nãy cũng quá rõ ràng.
"Tại sao anh lại xấu xa như vậy? Anh cũng không nhường em." Biên Lê tức không chịu được, giơ tay nhéo anh.
"Chỉ xấu với một mình em còn không được à?" Hạ Vân Tỉnh nói xong ngăn bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, lại chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Tiếp tục nhéo, nhéo phía dưới."
Đây vẫn đang ở quảng trường, Biên Lê nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh rồi mới nói thầm: "Anh, đủ rồi đấy.."
Rồi sau đó cô cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay bị khóa chặt của mình.
Hạ Vân Tỉnh khẽ dùng sức là có thể khống chế cô, lúc này anh rắp tâm muốn trêu cô, nói thế nào cũng không chịu buông tay.
Hai người cứ như vậy một đường đùa giỡn, trong lúc Biên Lê giãy dụa đụng phải một người phía sau lưng, cô giật bắn cả người, lập tức quay lại nhìn, Hạ Vân Tỉnh thấy vậy cũng buông tay.
Người Biên Lê va phải là một cậu bé người Séc, trông có vẻ không lớn lắm, khuôn mặt là nét của người bản xứ, đôi mắt mở lớn tròn xoe, đen nháy như hai hòn bi ve.
Lúc này, cậu bé ngẩng lên nhìn hai người, cũng không nói lời nào, hết sức yên lặng.
"Xin lỗi em nhé, lúc nãy va vào em rồi." Biên Lê lập tức cúi xuống, ngồi xổm trước mặt cậu bé, dùng tiếng anh xin lỗi.
Tuy nhiên cậu bé chớp chớp mắt, vẫn tiếp tục im lặng.
"Xin lỗi, cô ấy vừa mới va vào nhóc, có đau không anh bạn nhỏ?" Hạ Vân Tỉnh cũng ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé, dùng tiếng Séc hỏi.
Cậu bé nghe được ngôn ngữ mà mình quen thuộc cuối cùng cũng đáp lại: "Thưa chú, cháu không sao ạ."
Biên Lê ở bên cạnh ngẩn tò te, nhìn hai người nói chuyện với nhau suốt, cô nghe không hiểu, hoàn toàn không chen vào được.
"Sao nhóc không về nhà mà lại một mình ở đây?"
"Cháu đi giúp ông bà bán ít đồ chơi nhỏ." Nói xong, cậu bé chỉ vào hai ông bà già có mái tóc hoa râm cách đó không xa, lại từ sau lưng vươn tay ra, cầm hai con rối gỗ như dâng bảo vật.
"Chú ơi, bạn gái của chú vô cùng xinh đẹp, nhất định sẽ thích con rối gỗ này." Ý của cậu bé hết sức rõ ràng.
Biên Lê nhìn thấy hai con rối gỗ, không khỏi nhớ tới lúc vừa nãy, thực ra trên đường đi dạo tới đây, Biên Lê nhìn thấy rất nhiều rối gỗ tương tự, rối gỗ Praha là phụ kiện nổi tiếng của địa phương, những đứa nhỏ ở đây từ bé gần như đã biết làm.
Dù là ở tiệm bên đường hay là quầy hàng ven đường thì những con rối gỗ ấy đều tinh xảo, đẹp hơn hai con trong tay cậu bé.
Nhưng con rối gỗ trong tay cậu bé vừa nhìn đã thấy đây là đồ thủ công. Bên ngoài khác nhau bộ váy nhỏ và quần nhỏ, không qúa hoàn hảo, nhìn vẻ thì hơi ngốc nghếch.
Cậu bé tiếp tục nói: "Đây là một cặp, cực kỳ tương xứng với cô chú. Bạn gái chú xinh đẹp như vậy, sẽ thích con rối gỗ thế này."
Cậu bé không nhiều lời, cũng không giỏi diễn đạt, nhấn mạnh lặp đi lặp lại từ xinh đẹp.
Hạ Vân Tỉnh liếc nhìn Biên Lê, sau đó nhìn về cậu bé: "Cô gái của chú, tất nhiên là xinh đẹp rồi."
Anh vỗ đầu cậu bé: "Hai cái này chú đều muốn, bao nhiêu Euro?"
"Hai cái tổng cộng là 10 Euro, cám ơn chú."
Hạ Vân Tỉnh đưa cho cậu một trăm Euro: "Không cần thối lại coi như là nhóc khích lệ giúp đỡ ông bà."
Cậu bé vội nói cảm ơn, dáng vẻ vô cùng cảm kích.
Hạ Vân Tỉnh nhận hai con rối gỗ từ trong tay cậu bé, nói tiếp: "Nhưng mà chú phải sửa cách nói cho nhóc, cô ấy không phải bạn gái của chú mà là vợ chú."
Cậu bé gật đầu, chợt hiểu ra, bắn tim với hai người: "Chúc cô chú du lịch vui vẻ."
Nói xong cậu bé nhanh chân chạy đi, dáng vẻ lộ ra sự vui sướng.
Biên Lê nhận hai con rối gỗ từ Hạ Vân Tỉnh, sờ so,ạng một lúc, đi theo bước chân của anh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Anh có thể nói tiếng Séc."
"Chỉ là biết một số giao tiếp căn bản."
"Vậy cũng lợi hại quá." Biên Lê chưa từng thấy lĩnh vực mà Hạ Vân Tỉnh không am hiểu, sau khi kinh ngạc qua đi cô lại đổi đề tài: "Vậy anh vừa nói gì với cậu đó đó vậy, nói cái gì thế?"
Hạ Vân Tỉnh đang đi bỗng dừng lại, xoay người cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô.
"Nói gì đó à." Anh lặp lại câu nói của Biên Lê.
Biên Lê gật đầu như giã tỏi, háo hức muốn biết.
"Cậu bé đó nói chúc chúng ta tối nay vui vẻ." Hạ Vân Tỉnh không mặn không nhạt mà vứt một câu như vậy.
Biên lê cắn môi nhìn anh: "Anh nghĩ em ngốc à, cậu bé đó sẽ nói những cái này hay gì?"
"Anh gạt em làm gì." Hạ Vân Tỉnh cố ý dừng lại, cuối cùng bổ sung thêm một câu, mang theo mê hoặc: "Chúc chúng ta du lịch vui vẻ, buổi tối lúc này không bằng đêm nay vui vẻ."
Cái suy nghĩ thầm lén của anh coi vẻ khá là có khuôn có sáo.
Biên Lê suy nghĩ, ngẫm lại nghiêm túc một lúc, đột nhiên cảm thấy như vậy có lý.
Buổi tối trở về, đương nhiên là triền miên đến vô tận.
Khách sạn bên này đều xếp thành từng dãy nhỏ, đoàn phim thuê cả một dãy. Phòng của Hạ Vân Tỉnh là lớn nhất, không chỉ đầy đủ tiện nghi mà ngay cả chiếc giường mềm mại đều to gấp đôi của người khác.
Nhưng cho dù là thế này, Hạ Vân Tỉnh còn ngại không đủ phát huy, ôm cô tới trên thảm. Thảm nơi này đều mang phong cách Bohemian (*), lộng lẫy không thôi, nhưng mà mặt trên lại có khá nhiều sợi kim tuyến, kéo ra sẽ cộm chạm cả người đều đau.
(*) Phong cách tự do phóng khoáng, không theo khuôn phép xã hội.
Làn da trên đôi chân của bl mềm mịn, nơi đầu gối quỳ đến đỏ bừng, nổi lên dấu vết nhàn nhạt.
Cô như con búp bê sứ bị đùa nghịch, quá mỏng manh dễ vỡ. Làm vài lần thì đã yếu ớt không ổn, rên hừ hừ.
Hạ Vân Tỉnh nghe cô cầu xin yếu ớt, cười khẽ gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, rồi sau đó tới bên trên chăn đệm mềm mại, hoàn toàn bắt nạt người ta.
Lúc vào phòng tắm rửa, anh ôm lấy cô, khẽ mổ vài cái, rồi sau đó chậm rãi nói: "Vì sao em muốn biết, anh và cậu bé đó nói gì?
Biên Lê đang nhắm chặt mắt, lẩm bẩm hai tiếng, Hạ Vân Tỉnh thấy vậy nhất quyết muốn cô nói ra lý do, muốn cô trả lời vấn đề này.
Cô không thể nhịn được nữa, ghé vào lỗ tai nhỏ, khẽ giọng thở vào khuôn mặt điển trai: "Không biết, không biết, em không muốn biết!"
Ngọt Ngào Trọn Vẹn
Lịch trình quay phim ở nước ngoài lần này là lịch trình không công khai, đoàn phim luôn duy trì cảm giác thần bí ở mức độ cao nhất, một mặt là giữ độ mới mẻ, mặt khác là để đoàn phim xây dựng môi trường quay phim yên tâm.
Hồi trước ở chỗ quay phim tại thành phố Z ở trong nước, thì có fan cuồng kiêm fan tư sinh (*) của Hạ Vân Tỉnh canh giữ, cầm máy ảnh cỡ đại để chụp được những tấm ảnh sắc nét độc nhất vô nhị, bảo vệ của đoàn phim chặn lại cũng không thể ngăn cản hoàn toàn. Người ta đứng ở chỗ đó, họ cũng không thể ngăn cản hay cấm được.
(*) Chỉ những kẻ hâm mộ điên cuồng cực đoan, bám riết thần tượng và có nhiều hành động gây hại đến thần tượng
Không chỉ vậy, Biên Lê cũng có fan nam cuồng. Họ thường xuyên lui tới, có vài kẻ cứng đầu như vậy nên rất dễ nhận ra. Đoàn phim ra một bài cảnh báo, cũng bày tỏ nếu đem ảnh chụp có liên quan đến đoàn phim rò rỉ trên mạng xã hội, đội pháp lý sẽ gửi cho bọn họ thư luật sư (*), như vậy mới làm cho họ dừng lại.
(*) Thư luật sư: một văn bản pháp lý chuyên nghiệp do một luật sư chấp nhận ủy thác của khách hàng đưa ra và đánh giá các sự kiện hoặc vấn đề pháp lý liên quan, sau đó đưa ra yêu cầu để đạt được hiệu quả nhất định.
Nam chính vắng mặt mấy ngày như thế thì thực ra cũng không ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, có cảnh quay đơn của nữ chính riêng, mọi thứ thay đổi theo tiến độ, thoáng điều chỉnh trật tự một chút là được.
Quan trọng nhất vẫn là bởi vì đoàn phim đã chọn điểm quay phim trước từ lâu rồi nên cũng không tốn quá nhiều thời gian cho vấn đề này. Bởi vậy việc quay phim tiến hành cách đây không lâu, mấy hôm trước đã quay xong.
Praha nằm ở Cộng hòa Séc, với hàng loạt công trình kiến trúc theo phong cách Châu Âu chen chúc nhau, màu sắc sặc sỡ, phong cảnh đẹp như tranh, cảnh đường phố có thể trực tiếp làm bối cảnh quay phim.
Đoàn phim sẽ phải ở đây một tháng, đây cũng là tháng quay phim cuối cùng, sau đó sẽ quay lại thành phố Z để quay bổ sung, nhưng cũng sắp kết thúc rồi.
Nhân viên của đoàn phim và diễn viên rảnh rỗi đều đi dạo đây đó, chụp rất nhiều phong cảnh, buổi tối quảng trường Praha còn có rất nhiều hoạt động nên hết sức náo nhiệt.
Đợi vài ngày ở Praha, Hạ Vân Tỉnh mới lững thững đến. Hai người liên tục bù lại các cảnh diễn của hai người trước đó, qua mấy ngày quay ngày quay đêm miệt mài mới khôi phục lại nhịp sống bình thường.
Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê được tự dovới cũng khó có khi có cơ hội quang minh chính đại ở nước ngoài nên đương nhiên họ muốn nắm chắc cơ hội thật tốt.
Trước đây hai người họ đều là idol thần tượng, ra ngoài đều phải đề phòng mọi thứ, nào là phòng chó săn, phòng người hâm mộ, phòng người quản lý. Làm việc gì cũng như tình yêu vụng trộm vậy, không được đường hoàng cho lắm.
Hạ Vân Tỉnh cũng không muốn che giấu vấn đề này nhưng mà anh biết rõ có quá nhiều biến số ẩn sau việc này. Mà Biên Lê cũng không muốn rước thêm rắc rối cho anh nên hai người đều đạt một sự đồng thuận ngầm.
Thực ra Biên Lê thấy tình trạng bây giờ không thể tốt hơn. Hai người dè dặt mà chia sẻ lãng mạn cho nhau, tuy rằng không bằng sau khi công khai để cao giọng nói với mọi người rằng Hạ Vân Tỉnh là của cô thì mối quan hệ không ai biết này cũng kéo chặt hai người lại với nhau.
Trong hai người ai cũng không chịu dứt ra, cũng không ai cam lòng buông bỏ.
Lặp đi lặp lại thì tim của hai người gắn chặt vào nhau, cột cùng một chỗ.
Nói như vậy thì ra nước ngoài rồi, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn. Bởi vì ở trong nước, ngay cả buổi hẹn hò chính thức hai người cũng chưa có trải qua.
Trước đây có quá nhiều yếu tố cần lo lắng, hiện tại không có hạn chế nào cả, hai người gần như biến mỗi ngày thành buổi hẹn hò.
Nói là tình cảm gắn bó thân thiết cũng không đủ so với trái tim loạn nhịp lúc ban đầu kia, Biên Lê ngày càng dựa dẫm vào Hạ Vân Tỉnh, cũng ngày càng luyến tiếc anh.
Hành trình tới Pra-ha lần này anh chỉ là đến muộn vài ngày nhưng nỗi nhớ đáy lòng cô mọc lên như cỏ dại, diệt rồi vẫn mọc lên.
Mà bởi vì anh bận nên chỉ có thể nói vài câu qua video, Biên Lê có thể hiểu, cũng bày tỏ ủng hộ nhưng nhớ anh lại nhớ anh, không có cái gì có thể che đậy được.
Bởi vậy mấy ngày Hạ Vân Tỉnh vừa tới Praha, cô đã quấn lấy anh đến chết mới thôi. Cô gái nhỏ chủ động đưa đến, anh nào có lý do gì để nhẫn nhịn được.
Hạ Vân Tỉnh không hề khách sáo, hoàn toàn nghe theo trái tim mình mách bảo.
Ngoại trừ mấy hôm đầu hai người hơi tham lam, phần lớn là trải qua ở trên giường khách sạn, thì về sau hầu như mỗi ngày kết thúc đều phải đi dạo phố vài vòng.
Khi buổi quay ngày hôm nay kết thúc, trời đã chạng vạng rồi. Bầu trời phía xa xa dệt ra tấm lưới dày đặc, ánh chiều tà rực rỡ.
Mặt trời lặn ẩn phía chân trời, đến cái bóng cũng không bắt được, màu xanh lam quấn quýt xanh dương, dần dần ngả sang màu mực.
Khách sạn mà đoàn phim ở cách quảng trường Praha rất gần, Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê tìm thấy một nhà hàng nổi tiếng, sau khi ăn xong thì cùng nhau đi tới đó.
Quảng trường Praha chủ yếu là du khách, người bản xứ cũng lác đác, có thể thấy đủ loại người nói các ngôn ngữ khác nhau. Nhưng mà gần tối rồi nên phần lớn là địa bàn của người bản xứ.
Có người thổi kèn saxophone, cũng có người buôn bán đặc sản nhỏ, cũng có người kéo vĩ cầm ngồi ở trên tảng đá kiên cố đã ố vàng, phát ra những tiếng nhạc du dương.
Hai người tản bộ quanh quảng trường, bước đi chậm dãi, chủ yếu là đi từng bước một, Biên Lê ghé sát vào tai anh, đôi mắt cười cong cong nói gì đó.
Mà Hạ Vân Tỉnh hơi cúi xuống, phối hợp với cô. Mí mắt khép hờ, sườn mặt phác ra độ cong mượt lộ ra vẻ kiên nhẫn và dịu dàng bất tận.
"Anh biết nơi này nổi tiếng nhất về cái gì không?" Biên Lê nghĩ đến trước khi mình tới đây có lên mạng tìm kiếm nội dung này nên hào hứng nói.
"Không biết, là gì vậy?" Anh cười khẽ, chỉ muốn nghe câu giải đáp của cô.
Cơn gió mát buổi đêm thổi tới, mang theo mùi thơm dịu nhẹ mơ hồ, tâm trạng Hạ Vân Tỉnh khẽ rung rinh, cầm lấy ngón tay cô siết chặt trong lòng bàn tay.
Biên Lê để mặc anh lôi kéo, đi lên vài bước rồi sau đó quay người lại nhìn anh, đôi mắt phát sáng.
Cô lại lùi về phía sau, đi ngược lại: "Là pha lê Bohemia."
Hạ Vân Tỉnh nhướng mày: "Em muốn pha lê làm gì, muốn gả cho anh à?"
Anh bỗng dưng thảo luận đến đề tài này, bất thình lình nói ra không hề dự báo trước, Biên Lê không khỏi sững người vài giây, miệng so với não còn phản ứng nhanh hơn, buột miệng nói: "Này! Ai muốn... cái đấy của anh hả!"
Nói xong cô lập tức cảm thấy không thích hợp, nhảy về phía Hạ Vân tỉnh, một tay anh bị anh nắm chặt không thoát ra được, cô dùng tay kia bám lấy tay anh: "Không được, không được, cầu hôn nhất định phải có nhẫn kim cương, kim cương và pha lê là hai cái khác nhau."
Nghe xong lời nói có vẻ khẩn trương của cô gái nhỏ, Hạ Vân Tỉnh không kìm được, anh cố hết sức căng da mặt nhưng vẫn là vô ích, có vẻ tâm trạng anh rất tốt, véo cái mũi xinh đẹp của cô.
"Cầu hôn? Anh vừa nhắc tới cầu hôn sao?" Giọng điệu anh không nhanh không chậm, có vẻ ngứa đòn.
"Là anh vừa đề cập đến nó," Biên Lê liếc nhìn anh một cái rồi bật cười, cô còn rất đạo lý.
"Vậy em chắc chắn và khẳng định anh vừa nhắc tới?" Hạ Vân Tỉnh vẫn đang trêu đùa cô.
Biên Lê nhớ lại những gì Hạ Vân Tỉnh vừa nói, cái này quả thật không có. Nhưng ý của anh lúc nãy cũng quá rõ ràng.
"Tại sao anh lại xấu xa như vậy? Anh cũng không nhường em." Biên Lê tức không chịu được, giơ tay nhéo anh.
"Chỉ xấu với một mình em còn không được à?" Hạ Vân Tỉnh nói xong ngăn bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, lại chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Tiếp tục nhéo, nhéo phía dưới."
Đây vẫn đang ở quảng trường, Biên Lê nghe xong lời này lập tức ngẩng đầu lên nhìn xung quanh rồi mới nói thầm: "Anh, đủ rồi đấy.."
Rồi sau đó cô cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi bàn tay bị khóa chặt của mình.
Hạ Vân Tỉnh khẽ dùng sức là có thể khống chế cô, lúc này anh rắp tâm muốn trêu cô, nói thế nào cũng không chịu buông tay.
Hai người cứ như vậy một đường đùa giỡn, trong lúc Biên Lê giãy dụa đụng phải một người phía sau lưng, cô giật bắn cả người, lập tức quay lại nhìn, Hạ Vân Tỉnh thấy vậy cũng buông tay.
Người Biên Lê va phải là một cậu bé người Séc, trông có vẻ không lớn lắm, khuôn mặt là nét của người bản xứ, đôi mắt mở lớn tròn xoe, đen nháy như hai hòn bi ve.
Lúc này, cậu bé ngẩng lên nhìn hai người, cũng không nói lời nào, hết sức yên lặng.
"Xin lỗi em nhé, lúc nãy va vào em rồi." Biên Lê lập tức cúi xuống, ngồi xổm trước mặt cậu bé, dùng tiếng anh xin lỗi.
Tuy nhiên cậu bé chớp chớp mắt, vẫn tiếp tục im lặng.
"Xin lỗi, cô ấy vừa mới va vào nhóc, có đau không anh bạn nhỏ?" Hạ Vân Tỉnh cũng ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé, dùng tiếng Séc hỏi.
Cậu bé nghe được ngôn ngữ mà mình quen thuộc cuối cùng cũng đáp lại: "Thưa chú, cháu không sao ạ."
Biên Lê ở bên cạnh ngẩn tò te, nhìn hai người nói chuyện với nhau suốt, cô nghe không hiểu, hoàn toàn không chen vào được.
"Sao nhóc không về nhà mà lại một mình ở đây?"
"Cháu đi giúp ông bà bán ít đồ chơi nhỏ." Nói xong, cậu bé chỉ vào hai ông bà già có mái tóc hoa râm cách đó không xa, lại từ sau lưng vươn tay ra, cầm hai con rối gỗ như dâng bảo vật.
"Chú ơi, bạn gái của chú vô cùng xinh đẹp, nhất định sẽ thích con rối gỗ này." Ý của cậu bé hết sức rõ ràng.
Biên Lê nhìn thấy hai con rối gỗ, không khỏi nhớ tới lúc vừa nãy, thực ra trên đường đi dạo tới đây, Biên Lê nhìn thấy rất nhiều rối gỗ tương tự, rối gỗ Praha là phụ kiện nổi tiếng của địa phương, những đứa nhỏ ở đây từ bé gần như đã biết làm.
Dù là ở tiệm bên đường hay là quầy hàng ven đường thì những con rối gỗ ấy đều tinh xảo, đẹp hơn hai con trong tay cậu bé.
Nhưng con rối gỗ trong tay cậu bé vừa nhìn đã thấy đây là đồ thủ công. Bên ngoài khác nhau bộ váy nhỏ và quần nhỏ, không qúa hoàn hảo, nhìn vẻ thì hơi ngốc nghếch.
Cậu bé tiếp tục nói: "Đây là một cặp, cực kỳ tương xứng với cô chú. Bạn gái chú xinh đẹp như vậy, sẽ thích con rối gỗ thế này."
Cậu bé không nhiều lời, cũng không giỏi diễn đạt, nhấn mạnh lặp đi lặp lại từ xinh đẹp.
Hạ Vân Tỉnh liếc nhìn Biên Lê, sau đó nhìn về cậu bé: "Cô gái của chú, tất nhiên là xinh đẹp rồi."
Anh vỗ đầu cậu bé: "Hai cái này chú đều muốn, bao nhiêu Euro?"
"Hai cái tổng cộng là 10 Euro, cám ơn chú."
Hạ Vân Tỉnh đưa cho cậu một trăm Euro: "Không cần thối lại coi như là nhóc khích lệ giúp đỡ ông bà."
Cậu bé vội nói cảm ơn, dáng vẻ vô cùng cảm kích.
Hạ Vân Tỉnh nhận hai con rối gỗ từ trong tay cậu bé, nói tiếp: "Nhưng mà chú phải sửa cách nói cho nhóc, cô ấy không phải bạn gái của chú mà là vợ chú."
Cậu bé gật đầu, chợt hiểu ra, bắn tim với hai người: "Chúc cô chú du lịch vui vẻ."
Nói xong cậu bé nhanh chân chạy đi, dáng vẻ lộ ra sự vui sướng.
Biên Lê nhận hai con rối gỗ từ Hạ Vân Tỉnh, sờ so,ạng một lúc, đi theo bước chân của anh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Anh có thể nói tiếng Séc."
"Chỉ là biết một số giao tiếp căn bản."
"Vậy cũng lợi hại quá." Biên Lê chưa từng thấy lĩnh vực mà Hạ Vân Tỉnh không am hiểu, sau khi kinh ngạc qua đi cô lại đổi đề tài: "Vậy anh vừa nói gì với cậu đó đó vậy, nói cái gì thế?"
Hạ Vân Tỉnh đang đi bỗng dừng lại, xoay người cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô.
"Nói gì đó à." Anh lặp lại câu nói của Biên Lê.
Biên Lê gật đầu như giã tỏi, háo hức muốn biết.
"Cậu bé đó nói chúc chúng ta tối nay vui vẻ." Hạ Vân Tỉnh không mặn không nhạt mà vứt một câu như vậy.
Biên lê cắn môi nhìn anh: "Anh nghĩ em ngốc à, cậu bé đó sẽ nói những cái này hay gì?"
"Anh gạt em làm gì." Hạ Vân Tỉnh cố ý dừng lại, cuối cùng bổ sung thêm một câu, mang theo mê hoặc: "Chúc chúng ta du lịch vui vẻ, buổi tối lúc này không bằng đêm nay vui vẻ."
Cái suy nghĩ thầm lén của anh coi vẻ khá là có khuôn có sáo.
Biên Lê suy nghĩ, ngẫm lại nghiêm túc một lúc, đột nhiên cảm thấy như vậy có lý.
Buổi tối trở về, đương nhiên là triền miên đến vô tận.
Khách sạn bên này đều xếp thành từng dãy nhỏ, đoàn phim thuê cả một dãy. Phòng của Hạ Vân Tỉnh là lớn nhất, không chỉ đầy đủ tiện nghi mà ngay cả chiếc giường mềm mại đều to gấp đôi của người khác.
Nhưng cho dù là thế này, Hạ Vân Tỉnh còn ngại không đủ phát huy, ôm cô tới trên thảm. Thảm nơi này đều mang phong cách Bohemian (*), lộng lẫy không thôi, nhưng mà mặt trên lại có khá nhiều sợi kim tuyến, kéo ra sẽ cộm chạm cả người đều đau.
(*) Phong cách tự do phóng khoáng, không theo khuôn phép xã hội.
Làn da trên đôi chân của bl mềm mịn, nơi đầu gối quỳ đến đỏ bừng, nổi lên dấu vết nhàn nhạt.
Cô như con búp bê sứ bị đùa nghịch, quá mỏng manh dễ vỡ. Làm vài lần thì đã yếu ớt không ổn, rên hừ hừ.
Hạ Vân Tỉnh nghe cô cầu xin yếu ớt, cười khẽ gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, rồi sau đó tới bên trên chăn đệm mềm mại, hoàn toàn bắt nạt người ta.
Lúc vào phòng tắm rửa, anh ôm lấy cô, khẽ mổ vài cái, rồi sau đó chậm rãi nói: "Vì sao em muốn biết, anh và cậu bé đó nói gì?
Biên Lê đang nhắm chặt mắt, lẩm bẩm hai tiếng, Hạ Vân Tỉnh thấy vậy nhất quyết muốn cô nói ra lý do, muốn cô trả lời vấn đề này.
Cô không thể nhịn được nữa, ghé vào lỗ tai nhỏ, khẽ giọng thở vào khuôn mặt điển trai: "Không biết, không biết, em không muốn biết!"
Ngọt Ngào Trọn Vẹn
Đánh giá:
Truyện Ngọt Ngào Trọn Vẹn
Story
Chương 73
9.7/10 từ 34 lượt.