Ngon Ngọt
C1: Chương 1
Edit: William_1405
Từ Vu Thành đến Huyên Thành đi máy bay mất khoảng 2 giờ, hai thành phố tuy có cùng vĩ độ nhưng lại không xài chung một mảnh trời.
Cuối tháng 5, Vu Thành luôn có mây, cho dù không mưa nhưng trên bầu trời bao giờ cũng có một tầng mây thật dày che khuất ánh mặt trời.
Nhưng Huyên Thành thì khác, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời rực rỡ, trời đất rộng mở sáng sủa.
***
Ngu Liễu xuống máy bay, đặt chân lên mặt đất, cậu cởi áo khoác mỏng vắt lên cánh tay. Thời tiết tốt đến mức cậu không nhịn được hít một hơi
- - có hơi khô.
Cậu mua một chai nước gần đó, vặn nắp uống liền hai ngụm lớn, lấy khẩu trang mang vào rồi đi theo biển chỉ dẫn đến băng truyền để chờ lấy hành lí.
Đứng bên cạnh cậu là một ông cụ tóc bạc phơ chiếc vali nặng trĩu, ông cụ sau mấy lần thử cũng không nhấc lên được.
Điện thoại của Ngu Liễu vang lên cậu tiện tay ấn nghe rồi đưa một tay ra giúp ông cụ.
Cái vali này còn nặng hơn cậu nghĩ, cậu không thể nhấc nó lên bằng một tay được, vì thế tiếng "Alo" của cậu bị nâng lên tám âm liền.
Đầu bên kia điện thoại vui vẻ: "Ngu thiếu gia làm sao vậy, gia đình sa sút nên phải đến bến tàu khiêng bao tải?"
Bên cạnh có một đứa bé đang cắn kẹo que tò mò nhìn cậu chằm chằm.
Ngu Liễu xấu hổ đến hoảng, cậu bình tĩnh nhét điện thoại đang nghe vào túi quần rồi nghẹn một hơi giúp ông cụ nhấc cái vali ra ngoài.
Vali rơi xuống đất tạo thành một tiếng trầm vang, suýt chút nữa rơi trúng mu bàn chân của cậu
Ông cụ đỡ lấy vali và cười đến là vui vẻ: "cảm ơn cậu, chàng trai."
"Không có gì" Ngu-chết vì sĩ diện-Liễu nhịn xuống cảm xúc muốn xoa eo, lắc tay, giống như thuận miệng hỏi: "Ông mang theo cái gì mà nặng vậy?"
Ông cụ: "Cục đá, đưa đi chạm khắc."
Ngu Liễu động tác một đốn: "Tất cả đều là...?"
Ông cụ: "Ngồi máy bay không cho mang nhiều hơn, nếu không sẽ mất phí."
Ngu Liễu: "...."
Cậu lấy vali của mình rồi kéo vali ra ngoài, điện thoại vừa đặt lên tai liền nghe thấy người bên kia cười đến kinh thiên động địa.
Ngu Liễu: "Cười cái rắm."
Yến Gia cười đến thở không nổi.
Ngu Liễu: "Cúp đây, bye."(¬︿̫̿¬☆)
"Được rồi được rồi." Yến Gia nhịn cười, hắng giọng: "Tôi không cười là được, nói việc chính đi, cậu như thế nào mà trở về đột ngột vậy, không thích người ở Vu Thành?"
Ngu Liễu đi ngang qua một cái thùng rác, thuận tay ném chai nước vào đó: "Cậu đã nghe nói bản thiết kế của tôi bị trả lại chưa?"
Yến Gia kinh hãi: "Trả lại?"
Ngu Liễu: "Ừ, vào hai ngày trước."
Yến Gia: "Này tôi không hiểu, không phải nói bản thiết kế của cậu Lão Tống đã giữ rất lâu sao, chúng ta đều cho rằng đã ổn, như thế nào còn bị trả lại?"
Ngu Liễu: "Có muốn nghe lí do không?"
Yến Gia: "Nói đi"
Khi mở miệng Ngu Liễu liền đổi sang một loại ngữ khí không có cảm tình: "Ngu tiên sinh, tôi đánh giá cao tài năng và khả năng của cậu cũng tin tưởng thiết kế của cậu có thể làm tôi sáng mắt, đương nhiên cậu xác thật không làm tôi thất vọng."
Yến Gia không rõ nội tình: "Này không tốt sao?"
"Tuy nhiên tôi muốn những thiết kế không chỉ là những kĩ năng thiết kế thuần túy."
Ngu Liễu mặt không biểu tình tiếp tục kể lại: "Thật đáng tiếc, tuy rằng thiên phú của cậu rất tốt, nhưng ý tưởng thiết kế của cậu ông già này cũng không dám gật bừa, tại sao mà những thứ mọi người mặc chỉ được chế tạo bằng những kỹ năng và không có một chút linh hồn cảm xúc của con người?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, cách một màn hình cũng có thể cảm thấy sự cạn lời của Yến Gia.
Ngu Liễu trào phúng mà xuy một tiếng: "Còn nữa, hơn hai tháng nay tôi thức khuya dậy sớm mất ăn mất ngủ tìm kiếm tư liệu khắp nơi để tham khảo, vắt óc để thiết kế, tóc của tôi đều sắp rụng hết một nửa, kết quả là đổi lấy một câu không có tình người."
Yến Gia lúng túng mà kéo dài giọng: "A..."
Ngu Liễu: "Đúng vậy, ngài là tiền bối, ngài đức cao vọng trọng, ngài có nhiều kinh nghiệm và thành tựu, nếu ngài chê trình độ thiết kế của tôi không được, phối màu không được, hoặc nghiêm trọng hơn là xử lí chi tiết không được thì tôi đều nhận. Nhưng ngài cho tôi một câu không có linh hồn, không đầu không đuôi thì tôi như thế nào nhận được?"
Ngu Liễu: "Tôi vẽ là bản thiết kế, không phải tác phẩm nghệ thuật muốn đưa vào Viện bảo tàng Louvre để triển lãm, chẳng lẽ quần áo của tôi thiết kế khi gọi tên còn có thể trả lời? Hay là nói trước khi thiết kế tôi còn phải tắm rửa rồi thắp hương, sau khi vẽ xong phải ba quỳ chín lạy, cuối cùng còn phải đưa lên chùa tìm đại sư khai quang?"
Lời nói bắt đầu liền giống như triệt để, xem ra cậu đối với lý do thoái thác của lão Tống đã sớm chứa một bụng đầy oán khí.
Hiện giờ giới trẻ đều có ý tưởng riêng, chưa kể Ngu Liễu lại là người giỏi nhất trong những người đồng trang lứa.
Năm 17 tuổi đặc cách trúng tuyển vào học viện thiết kế hàng đầu của Trung Quốc, 20 tuổi được trường thiết kế nổi tiếng của Pháp tung cành ôliu[1] đi du học. Trong giai đoạn đó cậu đã đạt được rất nhiều giải thưởng về thiết kế. Năm 21 cậu đã thành công sáng lập lên thương hiệu cá nhân "Thanh Phong"[2], mỗi một mùa ra mắt sản phẩm mới đều rất được săn đón.
[1]: Ý chỉ sự giúp đỡ, nâng đỡ
[2]: Trong bản convert là "Tiếng gió" nhưng mình thấy không hợp nên để là "Thanh Phong" nha
Thực lực của Ngu Liễu rõ như ban ngày, chỉ riêng tài năng trong lĩnh vực này cũng đủ cho rất nhiều người dù cố gắng đến mấy cũng không sánh bằng, người khác đều rõ điều này và bản thân Ngu Liễu cũng biết điều này.
Cậu cũng không bởi vậy mà đắc chí, nhưng không tránh khỏi sinh ra kiêu ngạo.
Lý do thoái thác của Tống lão không thể nghi ngờ chính là đem sự kiêu ngạo bao năm nay của cậu dẫm dưới lòng bàn chân.
Đáng tiếc Yến Gia không phải người cùng nghề, hắn là sinh viên khoa học tự nhiên, là người không hiểu mấy cái này nhất. Trước kia khi thi phần đọc hiểu của môn ngữ văn hắn viết đáp án khắp bài nhưng cuối cùng nửa điểm cũng không được.
Yến Gia có lòng muốn giúp Ngu Liễu chửi Tống lão là đồ đạo đức giả nhưng lại nghĩ trong ngành này chính là như vậy, đơn giản là tránh đi vấn đề này: "Truyện này cùng với việc cậu quay về Huyên Thành có liên quan gì?" Ngu Liễu phát tiết một hồi, cơn giận miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Trở lại tìm linh cảm."
Yến Gia vừa nghe liền nói: "Cậu còn muốn vẽ lại một lần nữa?"
Ngu Liễu: "Sao lại không, người khác bị trả lại ba, bốn, năm lần đều có thể vẽ lại và giao lại, tôi như thế nào lại không được?"
Ngu Liễu tuy khó chịu, nhưng lại có thể giải quyết rõ ràng.
Lão Tống ở trong ngành có thành tựu nổi bật, có địa vị không bình thường, không ai không nể phục, có thể cùng ông hợp tác một lần là niềm mơ ước của rất nhiều học sinh trong vòng.
Hơn nữa đối với hắn là một người đã có thương hiệu cá nhân tới nói đây là một cơ hội tốt để tạo dựng lên tên tuổi cho mình và có được một chỗ đứng vững chắc trong ngành.
Yến Gia cười rộ lên: "Được, sao lại không được chứ?"
Hắn ta hiểu rất rõ tính tình hiếu thắng của Ngu Liễu, nếu cậu đã tự mình thông suốt thì vừa hay một thường dân như hắn ta đỡ phải tốn sức an ủi.
Ngu Liễu đi ra khỏi sân bay, bắt một chiếc taxi, để vali vào cốp xe, hỏi Yến Gia: "Khách sạn cậu đặt cho tôi ở đâu gửi địa chỉ qua đây."
Yến Gia: "Đã gửi rồi, xem wechat đi."
Ngu Liễu mở wechat, đóng cốp xe vòng sang bên kia xe mở cửa lên xe. Cửa xe đóng lại tài xế tự giác chỉnh nhỏ âm thanh radio, dùng tiếng Huyên Thành hỏi cậu đi đâu và ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu.
Vừa lên xe, thanh niên đã tháo khẩu trang, chỉnh lại mũ, lộ ra gương mặt trong sáng, tuấn tú, là bộ dáng cực xuất chúng.
"Khách sạn Triều Đảo, cảm ơn." Ngu Liễu gấp khẩu trang lại và cho vào túi.
Yến Gia: "Tin tức của tôi không nhanh, tôi không biết bản thiết kế của cậu bị trả lại vào trước đó, nhưng tôi lại nghe được một chuyên khác."
Ngu Liễu vừa nghe ngữ khí chế nhạo của cậu ta liền đoán được hơn phân nửa.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Yến Gia đã xác nhận suy đoán của hắn: "Nhà cậu có phải đã sắp xếp một buổi xem mắt cho cậu, nghe nói đối phương là lính đặc công đã xuất ngũ?"
Ngu Liễu nhắm mắt dựa lưng vào ghế, tâm phiền ý loạn: "Muốn xem chuyện cười của tôi phải không?"
Yến Gia: "Chuyện này có gì đáng cười, tôi cảm thấy rất tốt, nghe nói là cháu của chiến hữu ông nội cậu khi còn trẻ?"
Ngu Liễu có lệ mà đáp một tiếng, thật sự là không muốn thảo luận nhiều về đề tài này.
Yến Gia rất thông minh suy nghĩ một chút liền đoán ra được tiền căn hậu quả: " Bạn học Ngu Liễu, cho nên cậu trở lại Huyên Thành là để trốn buổi xem mắt sao?"
Ngu Liễu: "Đại ca, ít nói mấy câu vô nghĩa đi."
Yến Gia: "Tại sao? Đối tượng xem mắt của cậu rất tuyệt a. Từ xưa, anh hùng xứng với mỹ nhân, tôi kiến nghị là nên thử xem có khi lại thành một giai thoại."
"Kiến nghị cái quỷ." Ngu Liễu nặng giọng: "Người khác không biết, cậu cũng không biết sao? Nếu như cậu không có gì để nói, cậu liền câm miệng, cậu thiếu chỗ tìm mắng à?"
"Tôi biết, nhưng mà tôi không hiểu?"
Yến Gia trêu chọc: "Nếu mà là tôi, bạch nguyệt quang kết hôn, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tìm người tiếp theo, dù sao cách nhanh nhất để quên đi một đoạn tình cảm chính là bắt đầu một đoạn tình cảm mới."
Cậu ta dừng một chút, lời nói thấm thía: "Bảo bối, vì một người không có khả năng mà bỏ lỡ một người có khả năng bên nhau cả đời thật sự là một lựa chọn ngu xuẩn."
Ngu Liễu khó chịu: "Cậu thanh cao, cậu ghê gớm, tôi cũng không rảnh rỗi dễ dàng như cậu, được không?"
Yến Gia bình tĩnh đáp trả: "Đúng, cậu đây là nói lời thật, rốt cuộc tôi cũng không có khả năng thích thầm một người nhiều năm mà ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy mà còn có thể chịu đựng không thổ lộ."
Yến Gia nói xong, đầu kia điện thoại bỗng nhiên an tĩnh lại.
Thật lâu sau, lâu đến lúc Yến Gia cho rằng đã cúp điện thoại, Ngu Liễu lại mở miệng: "Hắn không thích nam, tôi có thể làm gì?"
Bây giờ hôn nhân đồng giới vừa mới phổ cập không lâu, đối với nhiều người vẫn là chuyện mới mẻ chưa thấy qua, tài xế có lòng hiếu kì lại lần nữa ngẩng đầu nhìn lên gương chiếu hậu.
Người thanh niên ở ghế sau đang ngồi dựa lưng vào ghế, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, vành mũ thấp đến mức che khuất cả mắt và sống mũi, chỉ có thể nhìn thấy khoé miệng mím thẳng. Qua câu nói không gợn sóng bình thản vừa rồi, có thể nhìn ra được nỗ lực che giấu nhưng vẫn có cảm xúc ủy khuất không thể giấu được.
*Hết chương 1*
Ngon Ngọt