Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
Chương 78: 78: Chỉ Có Thể Là Đau Thương
"Lúc đó thừa cơ người hầu không để ý, cung chủ phu nhân đã bắt Thành Cơ về tẩm cung mà ta với bà ấy đã lên kế hoạch..
Đợi khi ổn thoải thì..
Bắt đầu dàn dựng sự việc như tất cả mọi người đã biết..
Mục đích đẩy Thành Cơ vào hắc lao để..
để cho Thành Lăng thiếu chủ đường đường chính chính dù không tài cán bằng Nhị thiếu chủ đường đường chính chính, nối nghiệp của Thành Luân cung chủ."
Diệp Tư An nói ra sự thật, cung chủ phu nhân vì thế mà càng điên loạn, khuôn mặt dữ tợn trừng nhìn Diệp Tư An: "Ngươi..
ngươi nói dối, rõ ràng ngươi ái mộ hắn muốn ta thành toàn..
Ngươi là kẻ ăn cháo đá bát.."
Bốp! Một cái tát giáng xuống mặt cung phủ phu nhân khiến bà ngã ra sàn.
Thành Lăng vội chạy lại đỡ mẹ của mình.
Nguyệt Liên thong dong bước trở về bên cạnh Thành Cơ.
Thành Cơ nhìn chằm chằm vị phu nhân dưới sàn, lại nói với Nguyệt Liên.
"Như vậy..
đủ rồi.."
Nguyệt Liên gật đầu rồi lại lui sau đứng với Ninh Kỳ, hắn cảm thấy nếu giải quyết việc này thì vẫn nên để Thành Cơ tự tay làm, hắn chỉ cần có bổn phận phò tá y là được.
Một tiếng cười vang lên giữa điện, cung chủ phu nhân cười như điên như dại nhìn Thành Luân nói: "Tận tình phò tá ngươi bao năm, rốt cuộc cũng vì sĩ diện mà đánh ta.
Thành Luân ngươi thật khiến ta khinh tởm."
Thành Luân hít thở sâu, nhàn nhạt nói: "Đưa cung chủ phu nhân về phòng nghỉ."
Cung chủ phu nhân bị đưa đi nhưng nàng vẫn cứ giãy giụa hét lớn: "Thành Luân ngươi là kẻ máu lạnh, là kẻ ác ôn.
Các người đừng mong sự thương xót của hắn, hắn lợi dụng các ngươi đó hahaha..
Chính là đều khiến các ngươi trở thành con rối, là vật hiến tế..
aaa!"
Trong điện loạn càng thêm loạn, có kẻ đã rút kiếm chằm chằm hướng Thành Luân nhìn chất vấn và cầu sự chắc chắn.
Thành Luân chậm rãi ngồi lại trên tọa vị, bỗng nhàn nhạt ra lệnh: "Bắt hết chúng lại!"
Lập tức một đoàn người vận giáp binh tràn ra bao vây điện, bên ngoài đã phủ kết giới, không ai có thể xông ra ngoài cũng không thể cầu cứu viện.
Thành Luân không tỏ vẻ gì, hướng Chung Uyển Vệ nói thêm: "Kẻ nào chống đối mạnh mẽ, lập tức giết!"
Đoàn binh liền xông đến, có người khoanh tay chịu trói có người lại rút kiếm chống lại.
Nguyệt Liên đương nhiên sẽ không thất thế nên hắn chọn đấu với Chung Uyển Vệ, dù gì gã ấy tu vi rất đáng trọng, hắn nên cùng gã tranh đấu thì hơn.
Trong lúc này Thành Luân nhìn lên đ ỉnh Huyết Hàn Cung, nơi đó từ lúc nào đã không còn bị oán khí bao quanh nữa, có kẻ đã đụng vào trận pháp bên ngoài.
Ông hừ một tiếng, ánh mắt hạ ở nơi hỗn loạn, vô tình rơi vào hình bóng đứng giữa điện.
Thành Cơ đang đứng nơi đó nhìn ông không chớp mắt.
Không một binh lính nào xông tới đánh y trói y, mà cho dù có cũng đều bị Ninh Kỳ một nhát giết tại chỗ..
Thành Luân híp mắt, lại như không có chuyện gì mở giọng gọi: "Cơ nhi."
Thành Cơ không đáp, tiếng gọi của Thành Luân nghe thật giả dối, y không cảm nhận được sự yêu thương gì ở trong đó.
Y nhẹ nhàng rút kiếm, ánh mắt dần trở thành sắc lạnh hơn.
Phút chốc nhấp chân hướng đến Thành Luân mà đánh.
Đồng tử Thành Luân giãn ra, ông đưa tay đánh ra đạo ra khí, mũi kiếm và đạo khí kia chạm nhau liền tạo ra chấn động, phút chốc cả hai liền tự thối lui về.
Thành Cơ đáp xuống bậc thang, sau lại tiếp tục tấn công.
Thành Luân nhíu mày, luồn khí trong người Thành Cơ lúc nào đã mạnh như vậy: "Ngươi là đang hận ta thấu xương tủy sao?"
Thành Cơ cắn răng đáp: "Hận? Ta hận kẻ đã hại mẫu thân ta hơn..
Suy cho cùng kẻ ép nàng vào cuộc sống chốn tàn ác này, lại là người.."
Thành Luân cười nhạt: "Tốt..
hận đi, sẽ có lợi cho ta.".
Thành Luân tung chưởng đánh vào vai Thành Cơ khiến y bay ngược về sau.
Nguyệt Liên vội bay đến bắt lấy y.
Chớp nhoáng Thành Luân làm động tác gì đó, chính điện liền rung chuyển.
Ninh Kỳ vội chạy lại đến nơi hai người nói: "Lão già ấy đang triệu Cùng Kỳ Đao, nãy giờ nhận không ít oán khí, Cùng Kỳ Đao hẳn sẽ sử dụng được một lúc."
Thành Cơ lo lắng nói: "Nếu thật thì chúng ta sẽ không có đường lui đâu.
Chưa kể những người khác.."
Nguyệt Liên đang muốn thử sức giao đấu với Cùng Kỳ Đao kia nhưng ánh mắt lại liếc đến một trận pháp hoa văn thoắt ẩn thoát hiện phía không trung, hắn hừ một tiếng nghĩ lại.
Cho dù có sức chiến đấu, hắn cũng không an tâm để Hi Hoa lại nơi này nên lập tức ôm lấy Thành Cơ và Ninh Kỳ nhấp chân bay vọt lên trận pháp ấy, thoắt cả ba đã tung ra khỏi kết giới Huyết Hàn Cung đáp ngoài hội trường.
Ngoài nơi này cùng không yên ổn là mấy, binh lính đánh khắp nơi, khói lửa mù mịt, máu rơi đỏ cả một vùng tuyết.
Đưa được Ninh Kỳ và Thành Cơ ra ngoài, Nguyệt Liên mới khụy gối hẳn xuống tuyết, hắn nhìn lại trên vai mình đã bị ghim hai cái phi tiêu, nó làm trì độn hành động của hắn.
Thành Cơ lo lắng vội xem xét: "Hoa Lâm, ngươi không sao chứ? Ngươi chịu đau một chút ta rút ra cho ngươi.".
Thành Cơ lấy khăn tay trong ngực, tay hơi run rút hai thanh phi tiêu đó ra.
Ninh Kỳ ngồi một bên lo lắng hỏi: "Sẽ không có độc chứ?"
Bỗng có nhiều tên binh lính lao đến, Ninh Kỳ vội xông ra bảo vệ nhưng một đạo quang bay xẹt qua đã gi3t chết chúng.
Bạch Tỏa Tình thu cung, hạ người xuống trước mặt mọi người.
Y quay đầu nhìn vết thương của Nguyệt Liên, lại lấy trong tay áo một túi thơm nhỏ, rắc một ít bột lên vết thương, vết thương thoắt đã không còn chảy máu.
"Phi tiêu có độc, tạm thời thuốc sẽ tê liệt một vùng vết thương để đẩy độc ra ngoài, ngươi không nên dùng linh lực lúc này."
Nguyệt Liên gật đầu, lại hỏi: "Mọi chuyện sao rồi?"
"Lãnh địa Huyết Hàn Cung đều phong tỏa kết giới, người ra khỏi đó chỉ có người thuộc Huyết Hàn Cung.
Tất cả còn lại đều bị giam ở nơi này."
Thành Cơ nhìn lên tầng kết giới bao phủ, nói: "Ta sẽ đi phá thử."
"Không được!".
Bạch Tỏa Tình kéo tay Thành Cơ lại nói: "Kết giới này liên kết với Cùng Kỳ Đao, muốn hủy nó thì phải hủy Cùng Kỳ Đao, đệ không thể.
Bây giờ chỉ còn một cách mà thôi."
"Cách gì?".
Cả ba người cùng đồng loạt hỏi.
Bạch Tỏa Tình chưa kịp nói, khắp nơi bỗng chấn động, quạ từ đâu sải cánh bay đen cả một bầu trời, Bạch Tỏa Tình vội thúc giục: "Đi theo ta, bọn quạ là tay sai, đừng để nó bắt được."
Bạch Tỏa Tình mở đường còn Thành Cơ và Ninh Kỳ đỡ Nguyệt Liên chạy theo.
Nguyệt Liên lúc này cảm thấy vô cùng khó hiểu, độc đó rốt cuộc là gì mà có thể khiến hắn trì độn hành động như vậy, nhưng rõ hắn đâu thuộc viễn cảnh này, bị trúng độc là điều không thể, trừ phi..
Cơ thể ngoài của hắn có vấn đề hoặc có người ép hắn rời khỏi viễn cảnh này.
Hắn nhíu mày liếc nhẹ mắt qua Thành Cơ, Thành Cơ nhìn hắn nhỏ giọng: "Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cố chịu đựng một chút."
Cả bốn người vượt qua một đường, rất nhanh tìm được nơi giao giữa Huyết Hàn Cung và lãnh địa nơi khác.
Bạch Tỏa Tình nhìn kết giới trước mặt, rồi nói với Thành Cơ: "Ta không thể theo ra ngoài, Thành Cơ nghe ta dặn.
Trước tiên tìm nơi trú ngụ an toàn, rồi mang theo chiếc mặt nạ này đến Thiên Bạch cung đưa cho phụ thân của ta, nói là Bạch Tỏa Tình cầu cứu viện."
"Nhưng huynh ở đây không an toàn, phụ thân ta..".
Thành Cơ bối rối chần chừ, Y biết Huyết Hàn Cung ngại nhất chính là đối đầu Thiên Bạch cung, nếu Bạch Tỏa Tình ở lại đây e là phụ thân bản mình sẽ không để y sống yên.
Bạch Tỏa Tình như có dự tính riêng, liền nói: "Ta không thể ra khỏi nên đành trông chờ vào đệ.
Đệ yên tâm, ta tự biết lo cho bản thân.
Nhưng cho dù có chuyện gì cũng phải cầu viện được người Thiên Bạch cung đến đây, đừng lo cho mỗi mình ta, Cùng Kỳ Đao mới đáng sợ."
Thành Cơ mím môi, khẽ gật đầu.
Bạch Tỏa Tình lại hướng Ninh Kỳ đeo cho một túi thơm nói: "Ngươi toàn thân ma khí hỗn tạp, có cái này sẽ thuận tiện cho ngươi hơn!"
"Ngươi cho ta sao?".
Ninh Kỳ ngỡ ngàng, sau lại như đứa trẻ được tặng quà mà cười ngô nghê.
Tiếng quạ đã bám sát gần, Bạch Tỏa Tình liền đẩy mọi người ra ngoài kết giới, bất ngờ cổ tay bị Nguyệt Liên giữ lại: "Bảo vệ bản thân thật tốt, ta sẽ sớm quay lại cứu ngươi..
Ngươi tuyệt đối không được mang mạng của mình ra đùa bỡn."
Cổ tay Bạch Tỏa Tình chợt ẩn hiện một hình xăm cánh hoa nhỏ trắng khó phát hiện, là Nguyệt Liên để lại dấu ấn, y vội nhíu mày nói: "Ngươi không được vận linh lực."
Nguyệt Liên chợt ho vài tiếng, Bạch Tỏa Tình xoay tay đẩy hắn ra ngoài, cuối câu vẫn nhắc nhở: "Bảo vệ người của ngươi thật tốt."
Phút chốc quạ từng đàn bay đến, đám quạ không qua được kết giới nên mọi hướng đều xông đến Bạch Tỏa Tình.
Thành Cơ và Nguyệt Liên đều muốn xông vào nhưng cũng may Ninh Kỳ cản lại: "Còn không mau đi, y cố đưa chúng ta ra đây để các người quay lại sao.
Mau đi đi, người Huyết Hàn Cung đến thì muốn đi cũng khó."
Ninh Kỳ nói đúng, vẫn nên rời khỏi trước mới có cơ hội cứu Bạch Tỏa Tình.
Trong lúc chạy đi, Nguyệt Liên vẫn luôn quay đầu nhìn nhưng mà Hi Hoa kia của hắn sớm đã bị cái màu đen kinh tởm kia bao vây, thoắt đã cùng người cùng quạ biến mất..
Nơi vùng núi hoang sơ, khói bụi lẫn tuyết thi nhau ùa về.
Sâu trong một hang động nhỏ, Ninh Kỳ nhìn lén ra bên ngoài rồi vội trở vào trong: "Đây là nơi giao nhau của ba thế gia không thuộc quyền cai quản của Huyết Hàn Cung, xem ra cũng khá yên ổn."
Thành Cơ băng bó vết thương cho Nguyệt Liên, một lúc lại nhìn chiếc mặt nạ vàng của Bạch Tỏa Tình mà rũ rượi nói: "Ta sẽ đi đến Thiên Bạch cung cầu viện trợ, hai người tạm thời ở lại đây nghỉ dưỡng, chờ ta quay về."
Nguyệt Liên ngẩng mặt nhìn: "Ta đi với ngươi, đoạn đường từ đây đến đó chưa biết ẩn chứa điều gì, ta lo ngại.."
Thành Cơ lắc đầu nói: "Thiên Bạch cung không phải ai muốn đến là đến, ta có quen biết với phụ thân Bạch huynh, khả năng vào đàm phán sẽ cao hơn nhưng ngươi thì khác, để ngươi chờ ngoài Thiên Bạch Cung với vết thương này ta lại càng không an tâm.
Với lại nếu ngươi đi, hắn..
hắn phải làm sao, hắn không thể đến Thiên Bạch cung."
Ninh Kỳ nghiêng đầu nhìn túi thơm, ngẫm lại thấy vẫn không nên dùng nó để cưỡng ép.
Sợ Thiên Bạch cung thiết lập trận pháp đuổi tà thì cho dù có cả trăm túi thơm, y cũng sẽ bị đánh cho tan khói.
Nguyệt Liên có chút đắn đo, hắn không an tâm để Thành Cơ đi một mình, Ninh Kỳ là tâm ma rời khỏi Thành Cơ một khoảng cách xa chưa hẳn là ổn, hắn cũng không dám để Ninh Kỳ một mình.
Bạch Tỏa Tình lại không biết có ổn hay không.
Hắn thật sự khó biết tính toán, Hi Hoa của hắn đồng loạt gặp chuyện, hắn ước mình có thể phân thân giúp đỡ y.
Nhưng mà..
Nguyệt Liên nhìn Thành Cơ, y tính tình quật cường như vậy, Huyết Hàn Cung xảy ra chuyện y liền phân biệt đúng sai mà không bị ảnh hưởng tâm lí, hẳn sẽ biết tính toán và bảo vệ mình.
"Ninh Kỳ, ngươi nhập lại vào Thành Cơ được không."
Ninh Kỳ lắc đầu ngáp một cái: "Từ lúc ra khỏi kết giới ta đã cố nhưng không thể, đó là lí do trên đường hai ta hay bị ngã đó."
Thành Cơ có chút lạ lẫm, nhỏ giọng hỏi: "Hai người các ngươi sớm đã quen biết?"
Nguyệt Liên cười nhẹ, chỉnh lí y phục cho Thành Cơ rồi nói: "Ta sẽ kể rõ cho ngươi nghe.
Y tên Ninh Kỳ, y không phải người xấu đâu, đều có nguyên do cả.
Trước tiên nghỉ ngơi đi, ban đêm bão tuyết sẽ nổi, ngươi không thể đến Thiên Bạch cung lúc này.
Tốt hơn nên để sáng sớm mai hãy đi."
Thành Cơ thành thật gật đầu, ánh mắt như chờ đợi Nguyệt Liên kể mọi chuyện.
Lửa trong động chiếu sáng một vùng, Nguyệt Liên quay qua đã thấy Ninh Kỳ gật gà ngủ, có thể chân hồn này của Hi Hoa đã sống quá lâu trong chân hồn kia của y nên đâm ra thời gian tự hoạt động không có nhiều, hôm nay lại xảy ra việc khó tránh mất sức rất nhiều.
Nguyệt Liên vội đỡ Ninh Kỳ ngã xuống chân mình để y nằm ngủ thoải mái, sau lại vỗ bên cạnh mình nói: "Thành Cơ qua đây ngồi."
Sự thật thì không nhất thiết phải vậy nhưng mà tự thân thể động đậy mà ngồi cạnh Nguyệt Liên.
Thành Cơ có chút thấy không rõ ràng, nhưng cũng gạt qua một bên mà nhắc nhở: "Cẩn thận đụng vết thương."
Nguyệt Liên chỉnh cho tư thế thoải mái nhất, sau đó mới bắt đầu đem mọi sự tình kể cho Thành Cơ nghe, hắn đương nhiên sẽ giấu đi vài việc cần thiết mà không liên quan đến y.
Cho đến khi bão tuyết ngoài kia đã vơi, Thành Cơ tỉnh dậy sau giấc ngủ ngắn, y nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang choàng vai mình của Hàn Tô rồi ra khỏi động.
Tuyết vẫn còn rơi nhưng cơn bão đã qua, y không nên chậm trễ nữa nên đành quay lại lấy kiếm, thấy Ninh Kỳ và Hàn Tô còn ngủ, y khều lấy hòn than viết lên nền đá rồi mới rời đi.
Nhưng bước chân bỗng khựng lại, Thành Cơ khẽ quay lại nhìn Hàn Tô, y chợt nhớ về hình ảnh trước khi chia tay Bạch Tỏa Tình cũng như sự chăm sóc cho Ninh Kỳ..
Có lẽ sự ôn nhu của hắn đối với y chỉ là thân phận chủ tớ.
Thành Cơ có chút buồn bã mà bước lại ngồi trước hắn
Là ta mạo muội..
Nhẹ nhàng hôn lên môi của Hàn Tô xong, Thành Cơ liền đứng dậy dứt khoát rời đi.
Y còn nhiệm vụ phía trước, nguy hiểm cũng còn phía trước, y không dám chắc điều gì..
chỉ mong, y còn có thể trở về nhận ân huệ trời ban..
Hàn Tô.
Chạy trong cơn tuyết trắng, Thành Cơ băng qua một khu rừng bỗng y dừng chân liếc nhìn vài con sói tuyết gần đó, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh.
Muốn đến đó nhanh thì cần phải có vật cưỡi, Huyết Hàn Cung giỏi về cưỡi sói tuyết, đây chính là thứ Thành Cơ không thể bỏ qua, đặc biệt là lúc này.
"Đế Long, Đế Long, tỉnh lại, Đế Long!"
Nguyệt Liên nhíu mày, đầu óc trở nên mơ hồ, là ai gọi hắn..
Hắn đang ở viễn cảnh của Hi Hoa, không ai biết thân phận của hắn..
"Nguyệt Liên!"
Nguyệt Liên bừng tỉnh, hắn thở gấp nhìn nhận xung quanh, lại nhìn Hi Hoa ngồi xếp bằng trước mặt mình đang bị bao vây bởi phạn chú, hắn đã biết..
hắn trở về thực tế rồi.
vì sao ta ở đây? Viễn cảnh của Hi Hoa chưa kết thúc, y ở đó đang gặp vấn đề lớn."
Đàm Phiên gật đầu đáp: "Ta biết thế nên mới triệu lại người bàn về vấn đề này, ngươi lại đây xem."
Đàm Phiên nhẹ nhàng bước đến kéo y phục của Hi Hoa xuống để lộ phần lưng trần.
Nguyệt Liên rời khỏi tọa sen bước đến nhìn, ấn hoa bỉ ngạn đỏ rực kia đã hiện rõ, xung quanh còn có nhiều thêm đường nét nhưng lúc lại đỏ, lúc lại trắng khiến Nguyệt Liên không khỏi ngạc nhiên.
"Ta không biết viễn cảnh của Hi Hoa là gì nhưng ta biết ngươi vào đó, việc ngươi làm chính là hướng cho Hi Hoa đi theo chính đạo.
Nhưng mà Nguyệt Liên..
Ở viễn cảnh này, Hi Hoa không thể có được vui vẻ..
Y phải cảm nhận sự đau đớn nhất mới có thể triệu được linh tính hoa kia, ngươi hiểu ý ta chứ."
Nguyệt Liên mặc lại y phục cho Hi Hoa, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má y, hắn yêu y còn không đủ, nói hắn phải khiến y đau khổ, hắn phải làm thế nào!
Đàm Phiên thở dài, đổi chủ đề để nói bởi chính y cũng không trông chờ vào Nguyệt Liên, viễn cảnh bày ra chính là để người nhận nhiệm vụ phải vào đó, cho dù thế nào cũng phải gặp thứ mà viễn cảnh đưa ra mặc cho đó là sớm hay muộn mà thôi: "Lúc nãy ta gọi ngươi từ trận pháp liền cảm thấy linh lực của ngươi bị bức bách, ở nơi đó ngươi đang bị thứ gì kiềm lại sao?"
Nguyệt Liên lắc đầu, đem mọi sự tình kể sơ lược cho Đàm Phiên nghe.
Đàm Phiên suy nghĩ một lúc mới nói: "Có lẽ Cùng Kỳ Đao đó chính là vật bày sẵn để đón nhận nhiệm vụ của Hi Hoa, ngươi lại hướng y theo lối khác nên đâm ra khắc tính với ngươi.
Ngươi nghe ta, cho dù thế nào hãy tránh xa Cùng Kỳ Đao càng tốt, ngươi không thuộc viễn cảnh bày ra, nếu ngươi đụng độ nó e là sẽ bị đẩy ra khỏi viễn cảnh mãi mãi không nhập vào được nữa."
Nguyệt Liên gật đầu, lại hỏi: "Tình hình ngoài đó..
thế nào rồi, ta đã ở đây bao lâu rồi?"
"Không mất nhiều thời gian đâu.
Ngoài kia đã bình ổn, tuy còn vài vấn đề phải giải quyết.
Chung quy kẻ kia đã phát động chiến tranh, muốn bình ổn như lời nói thì thật khó, ta chỉ cần Hoa giới bình an.
Nào trở về đi, nếu ngươi đủ hiểu biết, ngươi sẽ giúp Hi Hoa sớm trở về."
Trận pháp lại bắt đầu, Nguyệt Liên cúi người hôn lên trán Hi Hoa một cái, thì thầm với y: "Ta và ngươi cùng cố gắng trở về."
Nguyệt Liên trở về tọa sen, đầu óc trở nên trắng xóa rồi lại hình thành mảng màu sắc
"Hàn Tô..
Hàn Tô!".
Ninh Kỳ lay hắn dậy, thấy hắn mở mắt liền thở phào: "Ngươi ngủ như chết làm ta hoảng hồn..
Mau, tỉnh dậy đi!"
Nguyệt Liên ngồi dậy, ánh mắt liền đụng đến dòng chữ Thành Cơ để lại.
Thành Cơ đi rồi!
"Ngồi ngơ ra làm gì, có chuyện không hay rồi.".
Nhìn vẻ mặt của Ninh Kỳ trong lo lắng, Nguyệt Liên vội đứng dậy chạy ra ngoài động.
Cả một bầu trời đã nhuốm màu đỏ rực, tuyết đã tan chừa lại những vùng lầy đầy nước, cây cối gần đó đều héo đi.
Ninh Kỳ núp sau Nguyệt Liên nói: "Là do Cùng Kỳ Đao sao, sớm đã lan ra tới tận đây.
Đợi Thiên Bạch cung đến thì chắc.."
"Đừng bi quan!".
Nguyệt Liên vội trấn an, phía bầu trời kia còn màu xanh nên hẳn sức mạnh Cùng Kỳ Đao chưa vươn tới được.
Nhưng trong lòng hắn bắt đầu lo sợ, chỉ trong một đêm mà sức mạnh tàn phá đã tỏa rộng như vậy e là đã nhận rất nhiều oán khí từ người.
Bạch Tỏa Tình ở đó liệu có an ổn..
tức khắc Nguyệt Liên quay sang nắm bả vai của Ninh Kỳ nói: "Ninh Kỳ, chúng ta bàn giao công việc, ngươi ở đây đợi Thành Cơ trở về.
Còn ta sẽ trở về Huyết Hàn Cung cứu Bạch Tỏa Tình."
"Không được!".
Ninh Kỳ vội lắc đầu phản bác: "Huyết Hàn Cung rất nguy hiểm, nếu có đi ta đi theo ngươi.
Thành Cơ trở về không thấy chúng ta chắc chắn sẽ biết chúng ta đi đâu.
Ta nói chưa kể đến việc cứu Bạch Tỏa Tình, đi vào Huyết Hàn Cung lại còn khó hơn.
Ta theo Thành Cơ đã lâu, chỉ cần qua kết giới đến thành, ta sẽ giúp ngươi tìm đường."
Nguyệt Liên đắn đo nghĩ, sau lại chạy vào lấy than viết dưới dòng chữ của Thành Cơ.
Sau hai người nhanh chóng trở về hướng Huyết Hàn Cung.
Vượt qua những vùng đất hoang tàn thì cả hai cũng đã đến được chân kết giới.
Nguyệt Liên không hấp tấp mà thử đánh giá, hắn sợ kết giới nay đã ẩn chú, hắn và Ninh Kỳ vào sẽ bị phát hiện.
Ninh Kỳ lại không cẩn thận như hắn, y trực tiếp xông vào, may mắn sao không bị gì nhưng túi thơm trên người y đã phát sáng.
Nguyệt Liên vội vã chạy vào, cả người hắn chợt phát sáng rồi vụt tắt, Ninh Kỳ đánh giá một phen rồi nói: "Kết giới này vô hiệu với linh lực."
Nguyệt Liên cảm thấy không đúng, nào có việc một thánh vật lợi hại kia lại có sơ hở lộ liễu như vậy, có khi là nằm trong kế hoạch của Thành Luân, một là đợi bọn hắn, hai là đợi Thiên Bạch cung.
Vậy thì càng nguy hiểm, hắn nên sớm cứu Bạch Tỏa Tình ra để có thời gian ngăn Thiên Bạch cung vào bẫy của Thành Luân.
Đêm hôm đó hai người trốn trong phòng chứa củi, canh từng khắc những binh đoàn đi tuần.
Những binh lính mang trên mình hình dáng vật vờ, mắt lúc nào cũng trợn to và luôn phát ra tiếng khò khè ghê rợn.
"Chúng là bị hút cho cạn sinh lực, giờ thì không khác hung thi là mấy, nếu ta đoán không sai, chúng là đang hành động theo sự điều khiển của Cùng Kỳ Đao."
Ninh Kỳ có chút run sợ nói, y là một tâm ma, trên người bao phủ toàn ma khí, nếu không nhờ túi thơm của Bạch Tỏa Tình e là bây giờ không khác đám binh lính bên ngoài.
Nguyệt Liên cũng đồng tình ý kiến của Ninh Kỳ nên hắn cũng không dám bứt dây động rừng.
Ấn hoa liên kết đã phát sáng, hắn cũng đã khoanh vùng được nơi của Bạch Tỏa Tình, chính là phủ của Thành Cơ.
Nhưng mà để y nơi đó, hắn sợ lại khó xâm nhập vì có thể Thành Luân sẽ tìm cơ hội bắt Thành Cơ bằng nơi y lui tới nhiều nhất.
Xem ra hắn phải cược một phen rồi.
"Ninh Kỳ, giúp ta một chuyện!"
"Chuyện gì?"
Nguyệt Liên ngắn gọn nói: "Bạch Tỏa Tình đang ở trong phủ của Thành Cơ.
Ta sẽ đánh lạc hướng chúng, ngươi nhanh nhất có thể cứu Bạch Tỏa Tình ra ngoài."
Ninh Kỳ có chút lắp bắp: "Ngươi..
ngươi dụ đám tử thi kia..
Lỡ như ngươi bị bắt thì sao?"
"Cầu nguyện cho mình thôi, ta lo cho Bạch Tỏa Tình hơn.".
Nguyệt Liên đáp một câu bình thản rồi nhẹ nhàng đến bên cửa nhìn ra ngoài.
Ninh Kỳ ngồi phía sau, bất giác nói: "Ngươi đối với Bạch Tỏa Tình thật tốt.."
Trong căn phòng bỗng chỉ còn một tiếng thở nặng nề, Nguyệt Liên nhớ về lời của Đàm Phiên nói với hắn, Hi Hoa ở viễn cảnh này không được vui vẻ, y phải chịu đau khổ mới được.
Ninh Kỳ là tâm của Thành Cơ, có lẽ là đang tự ghen thay cho Thành Cơ, nhưng mà ai lại ghen với chính mình chứ.
Đau khổ, phải khiến y đau khổ..
Hắn không thể nhưng mà nếu hắn càng gieo niềm vui, có phải càng dẫn y đến thất vọng không.
Lúc trước hắn cứ nghĩ hoàn thành tâm nguyện của Hi Hoa thì mọi chuyện sẽ xong xuôi, nào ngờ chỉ cần khiến y đau khổ là được..
Hắn không nỡ nhìn y đau khổ nhưng cũng không cho phép ai làm y đau khổ..
Thành Cơ, Ninh Kỳ, Bạch Tỏa Tình, tất cả hắn có thể làm..
chỉ cầu kết thúc viễn cảnh này hắn có thời gian bù đắp yêu thương cho y.
"Ừm..
Ta phải bảo vệ y thật tốt."
"Vì sao? Có phải ngươi là người Thiên Bạch cung phái đến..
ngươi.."
"Ta thích y..
chỉ vậy thôi."
Ninh Kỳ cúi mặt, xong lại đứng dậy hít một hơi sâu nói: "Vậy thì bắt đầu thôi, đánh nhanh thắng nhanh, cẩn thận!"
Nguyệt Liên gật đầu, chưa kịp dặn dò thì hình bóng Ninh Kỳ đã biến mất, hắn chỉ lắc đầu rồi đi về hướng ngược lại, nơi nhốt những con sói tuyết, hắn cần chúng để làm hỗn loạn thế trận.
Ninh Kỳ vút nhanh nhất có thể, im lặng trừ khử tên nào thì sẽ trừ khử, cho đến khi đáp đến cây ngọc lan trước phủ, y mới thở nhẹ nhõm.
Cây Ngọc Lan không bị ảnh hưởng bởi ma khí nên lá vẫn còn rất xum xuê, nhờ vào màn đêm tối mà y dễ dàng ẩn mình trong đó.
Nhìn vào sân thì gặp ngay Bạch Tỏa Tình đang đi loanh quanh như tìm thứ gì đó.
Bất giác nhịp tim Ninh Kỳ bị chùn một nhịp: "Thành Cơ ơi là Thành Cơ..
Tình cảm ngươi vậy mà đặt nhằm chỗ rồi.
Hàn Tô hắn cuối cùng lại thích người chỉ mới gặp mặt nửa tháng, ây mà cũng không trách, hắn thuộc dòng dõi Hoa tiên căn bản không có duyên ở cạnh ta và ngươi..
thôi thì, để ngươi phải đau khổ rồi.
Chuyện tình cảm, lão tử không hiểu, cũng không dám xử bừa..
Tự ta thấy cả hai nợ Hàn Tô rất nhiều, giờ hắn có hạnh phúc, chúng ta vẫn nên chúc mừng hắn cho hợp nghĩa tình."
Ninh Kỳ buông tiếng thở dài, nói với Thành Cơ cũng như nói với chính mình, chuyện không nên vướng vào nhất chính là chuyện tình cảm, khó mà giải bày lắm.
Ninh Kỳ dằn lòng rồi xoay người toan cứu người nhưng tại sân sớm đã xuất hiện thêm một người..
Là tên Chung Uyển Vệ.
Ninh Kỳ nín thở, tên Chung Uyển Vệ này đứng đầu trong hàng thủ vệ Huyết Hàn Cung, y đối với hắn chiêu tài rõ ràng chênh lệch nên y không dám bất cẩn, chỉ biết dựa vào sát thân cây nghe lén.
"A Tình, ngươi đang tìm gì sao?"
Bạch Tỏa Tình hình như không để ý đến Chung Uyển Vệ, chỉ nhàn nhạt đáp: "Rảnh rỗi đi dạo, đã làm phiền Chung đại nhân."
"A Tình."
Bạch Tỏa Tình không đáp, trực tiếp xoay lưng muốn trở về phòng.
Bất ngờ Chung Uyển Vệ lớn giọng nói: "Là lọ tinh hoa này đúng không?"
Trên tay Chung Uyển Vệ cầm một bình ngọc nhỏ, chính là bình ngọc mà Nguyệt Liên tặng cho Bạch Tỏa Tình.
Bạch Tỏa Tình đưa mắt nhìn, chậm rãi bước đến đưa tay muốn lấy nhưng trong chớp nhoáng bình ngọc đã bị Chung Uyển Vệ thả xuống đất, một tiếng tan vỡ vang lên, từng mảnh ngọc văng lung tung khắp nơi trên nền gạch.
Gương mặt Bạch Tỏa Tình liền cứng lại, tức khắc một cái tát liền giáng lên mặt Chung Uyển Vệ, y cắn răng nói: "Ngươi đừng bức ta.."
Ninh Kỳ nín thở cố gắng suy đoán chuyện dưới kia, nhìn hai người họ trông không hòa thuận cho lắm.
Mà cũng đúng, trong tình cảnh này hòa thuận với nhau cũng khó..
nhưng mà trong có vẻ họ đã từng quen thì phải.
Chung Uyển Vệ xoa phần má của mình, lại bật cười thành tiếng: "Bức ngươi..
A Tình, hình như đây là lần đầu ngươi đánh ta, vì thứ không đáng."
Bạch Tỏa Tình nắm chặt tay, ánh mắt chỉ thu về nhìn những mảnh ngọc tan tành kia.
Chung Uyển Vệ hít một hơi lạnh nói: "Ta còn nhớ, khoảng thời gian ta và ngươi cùng lớn lên, cho dù ta làm vỡ trâm ngọc mà mẫu thân ngươi để lại, ngươi cũng không giận ta, mắng ta.
Đến bây giờ, vì cái bình ngọc trống không này, ngươi dám đánh ta.
Vỡ rồi thì sao, ta có thể đem đến hàng trăm hàng ngàn bình ngọc khác cho ng.."
"Ta không cần..".
Bạch Tỏa Tình lên tiếng, cắt đi lời nói của Chung Uyển Vệ.
Chung Uyển Vệ ngẩn người một lúc lại hạ giọng hỏi:
"Ngươi không cần, Là vì không phải do Hàn Tô tặng?"
"Chung Uyển Vệ! Công việc quản giáo còn nhiều, ngươi nên trở về sớm đi, tránh người ngoài nhìn thấy sẽ mang tiếng không tốt cho ngươi.".
Bạch Tỏa Tình không trả lời câu hỏi của Chung Uyển Vệ mà lập tức đuổi gã đi, xong xoay người đi vào phòng nhưng tình thế như đàn kéo dây, dứt khoát đôi khi không phải cách giải quyết tốt.
Y trực tiếp bị Chung Uyển Vệ điểm huyệt từ sau: "Chung Uyển Vệ!"
Chung Uyển Vệ chậm rãi từ phía sau ôm lấy Bạch Tỏa Tình, thầm nói bên tai: "Cuộc chiến nào cũng sẽ kết thúc, có những việc nên xử lí trước thì hơn."
Nói xong liền bế Bạch Tỏa Tình lên, trực tiếp đạp cửa đi vào phòng, cửa tự dưng đóng lại một cái rầm như tiếng tim đập của Ninh Kỳ.
Là..
Là tình dây tơ rễ má ư?
Ninh Kỳ vội trèo xuống cây, chân trái vấp chân phải chạy vào phủ.
Y vừa thấy cái gì, y vừa nghe cái gì..
Là cái tên Chung Uyển Vệ gã có tình ý với Bạch Tỏa Tình sao? Nhưng Bạch Tỏa Tình trông không để ý gã.
Ninh Kỳ chạy đến núp sau cột đình, Hàn Tô ơi, người tình của ngươi đang rơi vào tay một tên bi3n thái.
Không được, Hàn Tô nhờ y cứu Bạch Tỏa Tình, đồng nghĩa y không thể để hắn bị thương.
Hiện giờ Bạch Tỏa Tình đang ở trong tay Chung Uyển Vệ, cũng không biết gã có ý định điên cuồng gì nhưng y phải chắc chắn toàn mạng cho Bạch Tỏa Tình.
Ninh Kỳ không nghĩ nhiều nữa liền hóa đám khí đen bay lên nóc nhà, len lỏi qua từng ngóc ngói mà xâm nhập vào bên trong.
Y cảm nhận mình đang yếu dần đi nên phải tranh thủ sớm nhất có thể cứu được Bạch Tỏa Tình.
Khi Ninh Kỳ tìm đến nơi thì Bạch Ức Tình đã bị Chung Uyển Vệ ép uống thứ gì đó khiến hắn ho sặc sụa, hai tay đã bị trói vào thành giường.
Ninh Kỳ ép người trên trần nhà, thầm mắng tên b3nh hoạn Chung Uyển Vệ.
"Chung Uyển Vệ, ngươi muốn làm gì?"
Chung Uyển Vệ đi qua từng giá gỗ, nơi đó là vô vàng phấn hương mà Bạch Tỏa Tình điều chế, gã nhàn nhạt nói: "Ngươi tạo ra nhiều phấn hương như vậy, là để dùng cho bí thuật của Thiên Bạch cung, nghe nói còn thiếu một hương liệu nữa là có thể hoàn thành."
Bạch Tỏa Tình không đáp, chỉ cố gắng tự giải huyệt cho mình.
Ninh Kỳ nghe Chung Uyển Vệ nói liền giữ chặt túi thơm bên người mình, có khi nào Chung Uyển Vệ gã đang moi móc bí thuật của Bạch Tỏa Tình.
Ngón tay Chung Uyển Vệ dừng lại ở một chiếc hộp gỗ nhỏ, lại nhìn về phía Bạch Tỏa Tình mà cười nói: "Đúng là mùi hương ta thích, vậy thì dùng cái này đi."
Chung Uyển Vệ bước đến bên giường đặt chiếc hộp gỗ đã được mở nắp bên giường sau lại liếc nhìn Bạch Tỏa Tình đang trong tình trạng nét khó chịu hiện rõ trên mặt.
"Ngươi..
hạ dược ta.."
Xuân dược! Ninh Kỳ rối càng thêm rối, đích thị là người tình của Hàn Tô sắp bị đưa lên thớt rồi..
y phải làm sao, phải làm sao.
Chung Uyển Vệ cười cợt, chậm rãi kéo đai buộc lưng của Bạch Ức Tình, nói: "Một chút hợp hoan tán mà thôi, nhưng thay vì ngươi lúc này trách cứ ta thì hãy tận dụng thời gian cầu xin ta đi.
Cầu ta tha hoặc là giúp ngươi đều được cả.
Đợi khi thân hình đẹp đẽ của ngươi phô trương cùng lúc thuốc phát công hiệu hoàn toàn, e là muốn tha..
cũng không được."
"Chung Uyển Vệ!".
Cơn nóng trong người như muốn thiêu cháy Bạch Tỏa Tình, y cắn chặt môi ép mình giữ tỉnh táo.
Bàn tay Chung Uyển Vệ không ngừng tháo lớp y phục của y.
Thấy Bạch Tỏa Tình đối với chuyện này càng cứng rắn ngược lại làm Chung Uyển Vệ có chút thú vị.
"Ta biết ngươi không sợ sau này không lấy được thê tử..
Nhưng ngươi sẽ sợ bí thuật kia sụp đổ, ta đã tìm hiểu qua, người luyện bí thuật phải tu thanh tâm quả dục, đặc biệt phải là đồng trinh đồng tử.
Vậy ngươi nghĩ xem, bí thuật chỉ còn một chút nữa hoàn thành mà ngay lúc này, ngươi bị ta vấy bẩn, Bí thuật coi như đổ vỡ.
Vậy việc đó với câu nói xin tha, cái nào nặng hơn, cái nào, lợi cho nhiều người hơn."
Bạch Tỏa Tình cắn chặt răng, hơi thở hổn hển đáp: "Ta biết rõ tính cách của ngươi.
Cho dù ta làm thế nào, ngươi trong lòng đều rất hả hê.
Ngươi liệu có dám lấy mạng của mình ra thề..
Ngươi thực sự sẽ tha cho ta!"
Nụ cười trên môi Chung Uyển Vệ dần biến mất, gã đưa tay xiết lấy xương hàm của Bạch Ức Tình: "Sẽ không.."
Xoảng! Chung Uyển Vệ giật mình, bên ngoài phòng vang lên liên tiếp tiếng đồ đạc vỡ nát, còn có khói bay vào, gã liếc mắt nhìn Bạch Ức Tình nói:
"Chớ gắng sức mà đến mạng cũng không còn, ta sẽ sớm trở lại bồi ngươi thật tốt.".
Chung Uyển Vệ rời khỏi căn phòng liền phát hiện xung quanh đồ đạc ở sảnh cùng sân đều bị phá nát, lửa còn đang cháy dần, mùi ma khí tràn trề khắp nơi.
"Người đâu!".
Gã quát lớn, có hai tên binh liền chạy vào bẩm báo: "Chung đại nhân, phía Tây nơi nhà lao nhốt sói đang rơi vào hoảng loạn, sói đã thoát ra khắp nơi..
mong ngài đưa ra cách giải quyết."
Chung Uyển Vệ cắn răng tức giận quát: "Một chút việc cũng không xong, mau triệu binh lính bắt hết đám súc sinh đó lại, còn nữa, mau gọi người dập lửa đi."
Các binh lính đều chạy rối loạn, bỗng một con cú bay đến đậu qua vai Chung Uyển Vệ, gã cắn răng kiềm chế, là Thành Luân gọi gã đến, việc hỗn loạn tại sao cứ dồn vào lúc này.
"Ta biết rồi.".
Chung Uyển Vệ liếc nhìn căn phòng của Bạch Tỏa Tình, điểm lên đó một trận pháp cấm xong xoay lưng rời đi.
Đi một chút hẳn sẽ không bức y khó chịu đến chết được.
Phía trong phòng Ninh Kỳ ngồi thở phào, lại nhìn tay mình bị lửa làm bỏng mà rầu rĩ.
"N..
ngươi còn có đó không?"
Ninh Kỳ giật mình ló đầu ra liền bắt gặp ánh mắt Bạch Tỏa Tình đang nhìn mình, y vội chạy đến tháo dây trói cho Bạch Tỏa Tình.
"Ngươi biết ta đến sao?"
Bạch Tỏa Tình gượng cười đáp: "Ta nhận ra mùi túi thơm.."
Ninh Kỳ tay đã bị bỏng, trên người không có pháp khí nên không thể tháo Khốn Tác Tiên kia, y liền hoảng loạn: "Ta..
ta tháo không được..
Ta cần thứ có linh lực."
Bạch Tỏa Tình muốn nói gì đó nhưng cơ thể y dường như không chống chịu được nữa, cả người liền nóng rực và bắt đầu mê man.
Ninh Kỳ càng thêm bối rối, đúng lúc cửa sổ bị đạp tung ra, một bóng người lẻn vào.
Ninh Kỳ liền vui mừng: "Hàn Tô, Hàn Tô, mau lại đây cắt sợi dây này."
Nguyệt Liên chạy vội đến, nhận định được tình hình liền rút bảo kiếm cắt dây trói cho Bạch Tỏa Tình, lại giải huyệt rồi sờ trán y: "Sao cả người lại nóng như vậy! Tỏa Tình..
Tỏa Tình, tỉnh lại đi."
"H..
hắn bị Chung Uyển Vệ hạ hợp hoan tán.."
Ninh Kỳ bối rối nói, chỉ sợ Hàn Tô trách y không ngăn cản.
Nguyệt Liên nhíu mày, tên Chung Uyển Vệ này xem ra cũng không phải dạng quân tử gì.
Hạ hợp hoan tán mà điểm huyệt, trói Bạch Tỏa Tình như vậy khác nào bức chết y.
Nhưng bây giờ quan trọng phải giải dược cho y, công lực của hắn có thể giải được nhưng trong lúc thực hiện e sẽ để lộ chân thân, nếu để Ninh Kỳ thấy được thì sẽ không hay, dứt khoát hắn hướng Ninh Kỳ nói: "Ngươi đi ra ngoài canh chừng đi."
Ninh Kỳ trợn mắt vội đẩy Nguyệt Liên ra dang tay chắn trước Bạch Tỏa Tình.
"Ng..
ngươi muốn làm gì..
Ta không cho phép..
ngươi..
ngươi không được."
Nguyệt Liên biết Ninh Kỳ nghĩ gì nhưng lúc này giải quyết vấn đề quan trọng hơn, nên hắn đẩy Ninh Kỳ ra, quát: "Đi ra ngoài!"
Ninh Kỳ bị hắn quát thoáng có ngẩn người, sau lại cắn răng lớn tiếng với hắn: "Y là người tạo ra thứ đối đầu với Cùng Kỳ Đao..
Ngươi mà có ý nghĩ xấu với y, y sẽ hận ngươi cả đời.
Ngươi cũng sẽ bị mọi người bếu xấu suốt kiếp."
Nói xong Ninh Kỳ bỏ đi ra ngoài theo đường cửa sổ, cánh cửa lập tức bị y đóng rầm lại.
Nguyệt Liên thở dài rầu rĩ, sau vội vã bế Bạch Tỏa Tình đi vào sau bình phong đặt y vào bồn tắm.
Vội tháo dây buộc tóc của Bạch Tỏa Tình ra che mắt y lại.
Hắn bắt đầu thi thuật gọi thủy thiên, thủy thiên liền tràn ngập ra khỏi bồn.
Nguyệt Liên chậm rãi mở mắt, ánh mắt chợt lóe vàng, theo đường cổ liền xuất hiện vẩy rồng, hắn tụ hàn khí trên tay rồi ấn xuống nước, nước lập tức lạnh đi đến nỗi Bạch Tỏa Tình trong bồn người dần như tái đi...
Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất