Ngoan, Đừng Chạy
Chương 59: Không Ôm Em Một Cái À?
Bên kia bắt máy rất nhanh, thanh âm tao nhã lại lễ phép: "Chú Mục ạ?"
"Tần Tần sao, là như vậy." Mục Lăng Thành dừng một chút, cười nói, "Chú muốn hỏi con một chuyện, liên quan đến Sở Sở nhà chú."
Cố Tần đứng nơi ban công, lòng bàn tay khẽ vuốt lá hoa nhài xanh biếc, nghe tiếng Mục Lăng Thành truyền đến: "Chú và dì Nam Khanh cảm thấy Sở Sở đợt này về có chút gì là lạ, hình như là yêu đương rồi, cháu cũng biết mà, con bé còn nhỏ, chú với dì không quá yên tâm nên mới gọi hỏi cháu một chút, không biết cháu có biết chuyện này không."
Tay Cố Tần khẽ siết chặt điện thoại.
Trong giây lát, anh ấm giọng trả lời: "Chú, là như vậy, cháu cũng thường xuyên tơi đại học A thăm Sở Sở, cho nên cuộc sống của em ấy bên này cháu cũng có biết."
Anh dừng lại một chút, còn nói: "Liên quan tới chuyện yêu đương này, nói qua điện thoại thì không rõ ràng lắm, trước mắt chú và dì không cần lo lắng, bên này cháu đang có một dự án, bao giờ kết thúc thì sẽ về thành phố C, đến lúc đó sẽ gặp mặt chú dì nói chuyện, chú thấy có được không?"
"Vậy sao." Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ, "Vậy cũng được."
Về sau lại hỏi, "Đúng rồi, cháu gặp qua thằng nhóc kia chưa, thế nào, đáng tin không? Chủ yếu là chú sợ con bé nhỏ tuổi bị người ta gạt."
"Vâng, cũng được ạ, mấy ngày nữa cháu về rồi lại nói cụ thể với chú được không?"
Mục Lăng Thành đồng ý: "Vậy cháu làm việc tiếp đi, chú không quấy rầy nữa, lúc nào cháu về thì nói với chú, chú tới sân bay đón."
"Không cần đâu ạ, cháu về sẽ đi qua gặp chú và dì Nam Khanh."
Cất điện thoại, Cố Tần thở một hơi, nhìn ra cảnh đêm phồn hoa bên ngoài.
Bình thường mùa đông ở thành phố A không có tuyết, nhưng gió vẫn rất lạnh, lúc thổi vào mặt đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Mục Sở gửi tới tin nhắn Wechat.
Nickname của cô trong điện thoại anh đã bị chính cô đổi thành "Mục Tiểu Hoa"
Nói rằng mình cùng với "Cố tiểu thảo" là tên đôi.
Mục Tiểu Hoa: [?]
Mục Tiểu Hoa: [Sao anh lại không nói nữa? Bận công việc sao?]
Cố Tần gõ chữ trả lời: [Anh vừa nhận điện thoại.]
Mục Tiểu Hoa: [Ai vậy?]
Cố Tần nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi gõ chữ: [Đối tác thôi.]
Chuyện của chú Mục và dì Mục, anh vẫn là phải tự mình qua, không muốn để cho cô lo lắng.
Mục Tiểu Hoa: [Vậy giờ anh làm việc sao?]
Cố Tần: [Tạm thời không cần, ngồi nói chuyện phiếm với em một chút.]
- -------
Suốt kỳ nghỉ đông Mục Sở ở nhà hết ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, cực kỳ nhàm chán.
Cố Tần không về, cô còn ngóng trông Cố Tích có thể về sớm một chút chơi với mình.
Kết quả, Cố Tích nói muốn chờ qua lễ tình nhân rồi mới về nước.
Đơn giản, là trọng sắc khinh bạn!
Sau bữa cơm chiều, Mục Sở nằm trên ghế sofa, ăn hoa quả buồn bực ngán ngẩm xem TV.
Tưởng Nam Khanh ngồi cạnh cô, nói: "Con ở nhà không có việc gì, ngày mai tới nhà dì một chuyến, đem mặt trăng nhỏ về đây, mấy ngày nữa chúng ta đi qua nhà bà ngoại, đem thằng bé theo."
Mục Sở gặm táo gật đầu: "Dì không về hả mẹ?"
"Dì con còn bận coi phim, hết năm mới về."
Mục Sở chậc chậc hai tiếng: "Mẹ, con phát hiện chị em hai người quả nhiên giống nhau như đúc, đều dốc lòng vào sự nghiệp."
Dì của Mục Sở là ảnh hậu nổi danh của ngành giải trí, từ lúc xuất đạo bắt đầu xuôi gió xuôi nước đến bây giờ, đã cầm qua vô số giải thưởng lớn nhỏ.
Nghe nói, huy hoàng của dì, là do dượng mang tới.
Dượng của Mục Sở là Cố Trí Dương, cũng là bác của Cố Tần.
Dượng debut ngay từ lúc rất nhỏ, khi còn trẻ đã cầm được giải ảnh đế, từng là nam thần ngành giải trí có vô số fan hâm mộ.
Sau này vì dì cô phải chịu áp lực dư luận quá lớn, dượng mới chuyển sang làm đạo diễn, dần dần lui về phía sau hậu trường.
Hai người bọn họ cưới nhau sinh được một gái một trái.
Chị gái đầu bây giờ đang học cấp ba ở nước ngoài.
Con trai thứ năm nay bảy tuổi, tên là Cố Dự, nhũ danh mặt trăng nhỏ.
Sau khi ăn sáng xong, Mục Sở đi qua nhà cậu nhóc, dì và dượng đều không có ở nhà.
Cố Dự đang đứng nơi rèm cửa phòng khách, ăn mặc rất soái, nghiêm túc quay video.
Thanh âm mềm mại lên tiếng: "Cảm ơn mọi người, video ngày hôm nay đến đây thôi, nếu mọi người thích thì đừng quên để lại bình luận khen em đẹp trai nha, yêu mọi người!"
Nói rồi nhìn ống kính nháy mắt một cái, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Mục Sở nín cười ngồi trên ghế sofa, người giúp việc đưa nước tới.
Cố Dự trông thấy cô, chạy tới: "Chị Sở Sở, chị đến sớm thế?"
Hình như gen của Cố gia rất tốt, Cố Dự tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất đẹp trai.
Mục Sở nói: "Không phải chị sợ nhóc ở nhà một mình nhàm chán nên mới qua đón sao, nhưng mà hình như không phải rồi, hay là chiều chị qua lại nhé?"
"Không cần không cần." Cố Dự khoát tay, "Hành lý em đã xếp xong rồi, gần đây ba mẹ em đều ở lại đoàn phim, một mình em mệt muốn chết."
Mục Sở cũng không nói gì, để tài xế đem hành lý cậu nhóc xếp lên xe, dắt đi.
Ngồi nơi ghế sau, Cố Dự nói rất nhiểu, không ngừng lải nhải cái này cái kia.
Mục Sở câu được câu không hùa theo.
Điện thoại reo lên, là cuộc gọi video, cô nhìn cái tên trên màn hình một chút, chuyển thành cuộc gọi thoại, đeo tai nghe vào.
"Sao lại nghe máy lâu thế?" Thanh âm Cố Tần xuyên qua dòng điện truyền vào bên tai, lộ ra mấy phần cưng chiều.
Thấy Cố Dự nhìn mình, thằng nhóc này rất quậy, sợ bị nó cáo phát giác cáo trạng, Mục Sở có chút mất tự nhiên: "Có chuyện gì ạ?"
Suy nghĩ về ngữ khí của Mục Sở, Cố Tần hỏi: "Không tiện nói chuyện sao? Em đang ở với ai vậy?"
Mục Sở còn chưa lên tiếng, Cố Dự đã trực tiếp lại gần: "Chị Sở Sở, chị gọi điện với ai đấy? Bạn trai hả?"
"Không có." Mục Sở trực tiếp phủ nhận, dừng một chút, lại giải thích, "Bạn học, là nữ."
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười của Cố Tần, Mục Sở có chút quýnh.
"Vậy ở trường học có người theo đuổi chị à?"
"Nhóc con, hỏi hơi nhiều đó."
"Em chỉ muốn nói, nếu chị từng yêu đương rồi thì tư vấn cho em một chút."
"Hả?" Mục Sở nhíu mày, "Em nói gì?"
Cố Dự nhỏ giọng nói: "Em nói với chị một bí mật, chị giúp em đưa ra hướng giải quyết nhé, hứa là đừng nói với người khác đấy."
Mục Sở híp mắt dò xét thằng bé: "Bí mật gì?"
Bởi vì sợ lái xe nghe thấy, Cố Dự xích sát lại Mục Sở, lúc nói chuyện vẫn chưa phát giác ra nên ghé vào trên tai nghe của cô.
"Hôm thi xong cuối kỳ, em có hôn một bạn gái trong lớp, sau đó bạn ấy khóc, em dỗ kiểu gì cũng không nín. Mấy ngày nay em gọi cũng không nhận điện thoại, còn kéo Wechat em vào danh sách đen, chị nói xem có phải bạn ấy giận không? Em phải làm gì để cậu ấy hết giận đây?"
Mục Sở một mặt không thể tưởng tượng nổi, "Em hôn con gái nhà người ta làm gì?"
"Cậu ấy xinh mà, em hôn chính là người của em."
"... "
"Chị Sở Sở, chị nhớ đừng nói với người khác đấy, ba em mà biết được kiểu gì cũng đánh em."
Mục Sở quét mắt nhìn thằng nhóc, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Cố Tần mà biết được thì có đánh em không?"
Thân thể Cố Dự hơi cứng lại một chút, ngồi thẳng lưng.
Tất cả đứa nhóc trong Cố gia đều sợ Cố Tần, nhóc cũng không ngoại lệ.
Mục Sở tháo tai nghe xuống, nhét vào trong tai Cố Dự: "Mặt trăng nhỏ, anh của em có chuyện muốn nói với em nè."
Nghe được âm thanh bên trong, thái độ Cố Dự lập tức thay đổi: "Anh A Tần ạ, vừa rồi em nói đùa với chị Sở Sở thôi, nói bừa ấy mà, em không có vô lễ với con gái, vâng, em biết rồi ạ."
Đem tai nghe trả cho Mục Sở, rốt cục Cố Dự cũng ngồi nghiêm chỉnh hẳn.
Lúc đến Mục gia, ngồi ở phòng khách, Cố Dự mới nhớ tới hỏi Mục Sở: "Chị này, rõ ràng là chị đang nói chuyện với anh A Tần, sao lại gạt em bảo là bạn học? Còn nói là bạn học nữ?"
Mục Sở vừa rót một cốc nước, động tác hơi ngừng lại, rất đứng đắn giải thích: "Anh ấy muốn biết em có học thói xấu không, nên mới cố ý bảo chị không cho em biết."
Cố Dự khoanh tay, bắt chéo hai chân, giống như ông cụ non nói: "Sao em lại cảm thấy không tin được nhỉ?"
"... Tùy em!"
Cố Dự sờ sờ cằm, nửa ngày phun ra một câu: "Có gian tình!"
Mục Sở: "... "
Cô bưng nước đi qua, ngồi cạnh thằng nhóc: "Nhóc muốn biết sao?"
Cố Dự hưng phấn gật đầu: "Chị nói cho em biết hả?"
Mục Sở hiến kế cho cậu: " Chi bằng em đi hỏi Cố Tần đi."
"... " Trong nháy mắt Cố Dự ỉu xìu, "Em nào dám."
- ---------
Lễ tình nhân năm nay đúng dịp tuyết rơi rất lớn, trong chốc lát, đã phủ lên thành phố một màn trắng xóa.
Hai ngày này Mục Lăng Thành đi công tác, không ở nhà.
Sau khi Cố Dự về nhà bà ngoại, vì ba mẹ cậu nhóc vẫn còn bận bịu công việc, cho nên vẫn như cũ ở tại Mục gia.
Sau bữa cơm chiều, cậu nhóc làm bài tập nghỉ đông, Mục Sở ngồi bên cạnh thỉnh thoảng hỗ trợ.
Giảng xong bài, Mục Sở muốn rời khỏi phòng, Cố Dự lôi kéo cô hỏi: "Chị, hôm nay là lễ tình nhân, nếu em tỏ tình với bạn gái kia, chị nói xem cậu ấy có đồng ý không?"
"Còn chưa hết hi vọng sao?" Mục Sở nhìn cậu nhóc, cong môi, "Không sợ bị đánh?"
Cố Dự nhíu mày: "Nếu không tỏ tình, thì đưa quà cũng được nhỉ? Dù sao em thích cậu ấy, lễ tình nhân cũng phải có chút thành ý."
Mục Sở cốc đầu nhóc một cái: "Đợi em lớn rồi lại nói, tranh thủ thời gian làm bài tập đi."
Trở lại phòng ngủ của mình, Mục Sở lấy điện thoại mình nhắn tin cho Cố Tần: [Anh đang bận sao?]
Cố tiểu thảo: [Ừ, tối nay tăng ca.]
Mục Sở: [Vậy bao giờ anh làm xong?]
Cố tiểu thảo: [Có lẽ rất muộn, nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi.]
Mục Sở nhếch môi không nói chuyện.
Hai ngày nay anh vẫn luôn bận bịu, cũng không nói chuyện được với cô nhiều.
Lúc đầu cũng không có gì, công việc quan trọng mà.
Nhưng hôm nay là lễ tình nhân, anh cũng không nhớ sao?
Đây còn là lễ tình nhân đầu tiên hai người họ ở bên nhau.
Thằng nhóc Cố Dự còn biết ngày này phải có chút thành ý với cô gái mình thích một chút.
Mục Sở nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện, muốn nhắc nhở anh một chút.
Cuối cùng lại xóa hết, trả lời: [Vâng ạ.]
Tắm rửa xong nằm ở trên giường, lúc này Mục Sở cũng không buồn ngủ, tùy tiện lướt điện thoại.
Ấn mở vòng bạn bè, cơm chó tràn ngập khắp nơi.
Cố Tích cũng không ngoại lệ, cô nàng đăng ảnh mình và Doãn Lê Hân lên.
Mục Sở like một cái, gửi tin nhắn cho cô nàng: [Dám quang minh chính đại lúc nào thế?]
Cố Tích: [Tên kia cứ giận dỗi, không đăng thì bảo tớ không thèm để ý tới cậu ta.]
Cố Tích: [Mà tớ cũng ẩn bài viết với người cần ẩn rồi.]
Mục Sở muốn hỏi cô nàng bao giờ về nước, nhưng đánh chữ được một nửa, Cố Tích đã gửi tin nhắn tới.
Cố Tích: [Lát về nói chuyện sau, tớ đang ở bên ngoài.]
Cố Tích: [(vẫy tay.ipg)]
Đem dòng tin nhắn xóa đi, Mục Sở thở dài.
Thấy thời gian còn sớm, cô tùy tiện tìm một chương trình giải trí xem.
Mãi đến mười một giờ, cũng không thấy bên Cố Tần có động tĩnh gì.
Lễ tình nhân còn sắp qua rồi.
Xem ra quả nhiên chỉ lo cho công việc.
Cô dứt khoát không đợi, để điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.
Vừa nằm xuống, điện thoại đột ngột vang lên.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, đột nhiên có chút giận, không muốn bắt máy.
Trực tiếp ấn từ chối.
Chuông lại reo, cô mới bất mãn nghe: "Anh làm gì thế, em đi ngủ rồi!"
Thanh âm cô mang theo chút ủy khuất không khống chế được, xen lẫn chút bực bội khó hiểu.
Bên kia đột nhiên rất yên tĩnh.
Nửa ngày sau mới chậm rãi nói một câu: "Anh xin lỗi."
Mục Sở hoàn hồn, đem cảm xúc thu lại, không nói chuyện.
Cố Tần dừng một chút, lại mở miệng: "Muốn đi ra không? Anh đang đứng trước cửa nhà em."
Trong nháy mắt, Mục Sở bật dậy.
Dép còn chưa kịp mang, liền chạy tới kéo rèm cửa sổ.
Dưới trời tuyết, anh đứng cạnh đèn đường ấm áp, mặc chiếc áo khoác kaki, dáng người cao lớn.
Tay phải anh giơ điện thoại, ngẩng mặt nhìn về hướng cửa sổ phòng cô.
Rèm cửa bị kéo ra, trong phòng ngủ không bật đèn, mơ hồ thấy được thân ảnh cô.
Cố Tần vẫy tay, nói vào điện thoại: "Mặc dày một chút, bên ngoài rất lạnh ---"
Nói còn chưa dứt, điện thoại đã bị cúp, thân ảnh bên cửa sổ đã biến mất.
Không lâu sau, cô chạy từ trong nhà ra.
Lúc nhìn thấy anh, bước chân chậm dần.
Mục Sở ngẩng đầu lên, cảm giác như mình đang mơ: "Sao anh lại về?"
Bông tuyết rơi trên đỉnh đầu cô, Cố Tần đưa tay giúp cô phất rơi, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay không phải là lễ tình nhân sao, kế hoạch ban đầu là về buổi chiều, buổi tối đưa em đi ăn cơm, nhưng kế hoạch có chút vấn đề, cho nên anh về trễ rồi."
Anh có chút có lỗi: "Anh xin lỗi, cuối ngày anh mới về."
"Hôm nay anh về sao không nói với em?"
"Qúa muộn, anh sợ em chờ."
"Cái kia ---"
Mục Sở cúi đầu, thanh âm ngày càng nhỏ: "Em cũng đã đi ra rồi, anh không ôm em một cái sao?"
Cố Tần đem người kéo vào trong ngực: "Chỉ là ôm một cái thôi sao? Anh cảm thấy không đủ."
Anh chế trụ sau gáy cô, một nụ hôn rơi xuống, không chút nào cho cô cơ hội thở dốc.
Nhịp tim Mục Sở có chút nhanh, hoảng loạn đẩy anh ra.
Đây là trước cửa nhà cô, còn muốn sống không hả!
Anh thế mà không cố kỵ gì, mặc cho cô xô đẩy đều cô dụng, ngược lại ôm chặt hơn, hôn càng dùng sức, mang theo điểm trừng phạt.
Mục Sở dần dần không giãy dụa, tùy ý điên cùng anh.
Cố Dự đứng nơi cửa nhìn qua bên này, miệng nhỏ khẽ nhếch.
Cả người ngơ ngác.
Cậu đi ra uống nước thấy chị Sở Sở sốt ruột chạy ra ngoài, lòng hiếu kì nổi lên nên mới đi theo xem.
Kết quả, liền...
Hai người bọn họ đứng ở nơi có chút tối, Cố Dự thấy không rõ lắm, nhưng cũng biết họ đang làm gì.
Cậu ngây người đứng xem, đang do dự xem không biết có nên chạy ra chào một tiếng không.
Nếu chạy ra, có bị anh A Tần đánh chết không nhỉ?
Thôi bỏ đi, cậu mới không ngốc.
Đang muốn trở về, kết quả bởi vì kinh ngạc mà đâm trán vào trúng cửa.
Cậu che lấy trán, "ai u" một tiếng.
Trong màn đêm yên tĩnh, thanh âm này phá lệ đột ngột.
Cố Tần và Mục Sở đều tỉnh táo lại, nhìn về phía bên này.
Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, da đầu Cố Dự tê rần.
Cứng ngắc xoay người lại, nghênh tiếp ánh mắt của Cố Tần, cậu miễn cưỡng trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Em, em cái gì cũng không nhìn thấy."
Cố Tần còn đang nắm nay Mục Sở, ngoắc ngoắc ngón tay: "Cố Dự, qua đây."
Cố Dự lề mà lề mề đi tới, cực lực vì mình biện bạch: "Anh A Tần, em thật sự không nhìn thấy bất cứ cái gì."
Cậu nhóc vừa lại gần, Cố Tần đã đặt tay lên trên đỉnh đầu cậu: "Lần trước ở trong điện thoại anh nghe em nói, em ăn hiếp con gái nhà người ta, còn chọc khóc?"
"... Em nói đùa thôi mà!"
Cố Tần xùy một tiếng, cũng không có nhắc lại: "Em chạy ra đây làm gì?"
"Em, em mộng du!"
"Mộng du?" Trên tay Cố Tần tăng thêm chút lực, Cố Dự rũ đầu xuống, nhanh chóng thành thật, "Em nhìn thấy chị Sở Sở chạy xuống nên mới tò mò đi theo nhìn một chút."
Vừa nói vừa gấp gáp cầu cứu Mục Sở.
"Được rồi được rồi, anh thả thằng bé ra đi." Mục Sở gỡ tay Cố Tần ra, nói với Cố Dự, "Em vào nhà đi, không được phép nói lung tung, nghe chưa!"
Cố Dự nửa chữ cũng không dám nói, nhanh châm chạy biến.
Mục Sở nhìn chằm chằm thân ảnh kia, có chút lo lắng: "Chẳng may thằng nhóc mách lẻo với ba mẹ em thì sao?"
Cố Tần nắm chặt tay cô: "Lần này anh về, vốn chính là muốn để bọn họ biết."
Mục Sở kinh ngạc ngẩng đầu: "Vì sao ạ?"
Tuyết càng lúc càng dày, Cố Tần phủi bông tuyết trên đầu cô, đội mũ lông sau áo cô lên, cài khóa lại.
Lúc mở miệng, còn phả ra làn khói trắng: "Chú Mục và dì Nam Khanh tin tưởng anh như vật, anh đương nhiên không thể giấu chuyện này quá lâu, nếu không bọn họ biết được, tức giận thì làm sao?"
"Thế nhưng mà." Mục Sở có chút không yên lòng, "Bọn họ không đồng ý thì sao?"
Cố Tần nhướng mày: "Sao lại không đồng ý, chê anh già sao? Cũng đâu có đến mấy tuổi, làm gì đến mức đó."
"Không phải cái này." Mục Sở lắc đầu.
Cô nắm lấy tay Cố Tần, vô thức gãi gãi lòng bàn tay anh.
Cố Tần cảm thấy ngứa, đem ngón tay không an phận kia nắm lấy, thanh âm nhu hòa: "Vậy thì là vì sao?"
Mục Sở ấp úng nói: "Chính là, bọn họ cảm thấy anh đối với em như em gái, có lẽ luôn nhìn chúng ta như anh em ruột, cho nên liền khó mà tiếp nhận... "
Cố Tần bỗng nhiên cười: "Anh đối với em, như em gái?"
"Có thể bọn họ sẽ cho là vậy."
"Việc này em không cần quan tâm." Cố Tần xoa xoa đầu cô, "Để ba mẹ em chấp nhận anh là việc anh cần làm, em lo làm gì?"
Anh nhớ tới cái gì, lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra: "Qùa lễ tình nhân."
Mục Sở ngạc nhiên nhận lấy, có chút kinh hỉ: "Em còn tưởng quà của anh là chính anh cơ."
Chạy từ thành phố A về đây, cô quả thực đã rất vui rồi.
"Sao có thể giống nhau?" Cố Tần nghiêng người mổ vào môi cô, cọ lấy nơi chóp mũi, "Mấy năm trước, mỗi dịp lễ tình nhân đều rất muốn mua quà cho em, bây giờ rốt cục cũng có thể danh ngôn chính thuận, em còn sợ anh quên sao?"
"Em cũng có chuẩn bị." Mục Sở ngẩng đầu nhìn anh, "Nhưng anh xuất hiện đột ngột quá, lúc ấy em chỉ lo chạy xuống gặp anh nên quên đem xuống."
"Hay là để em lên lấy?" Cô làm bộ muốn đi lên, lại bị Cố Tần ngăn lại, "Gấp làm gì, ngày mai đưa anh cũng được, đứng với anh một lúc rồi về phòng đi ngủ."
Mục Sở nhìn hộp quà trên tay, có chút chờ mong: "Qùa này, em có thể mở ra nhìn không?"
"Qùa của em, đương nhiên là có thể."
Cố Tần nói, nhìn cô tóc từng lớp từng lớp một, cuối cùng lấy ra một thỏi son tinh xảo.
"Mở ra nhìn xem." Anh nói.
Mục Sở mở nắp son ra, đúng lúc có gió thổi đến, cô nghe được một cỗ nhàn nhạt mùi hoa nhài.
Như có như không, dư vị kéo dài.
Mượn ánh đèn, cô nhìn thấy phía trên còn khắc mấy chữ cái: GQMC.
Nhìn chằm chằm mấy chữ này một lúc, cô thằm dò nói: "Cố Tần Mục Sở?"
"Ừ." Anh trả lời, "Còn có mấy cái khác nữa, nhưng hôm nay anh chỉ tiện lấy cái này cho em, những cái còn lại ngày mai anh mang qua."
Trong lòng Mục Sở ngọt ngào, hai tay ôm lấy eo anh.
"Vậy sau này em đều dùng loại này, được không?"
Cố Tần thân mật hôn chóp mũi cô, ý vị thâm trường: "Dù sao cuối cùng cũng bị anh ăn hết."
Mục Sở: "...."
Ngoan, Đừng Chạy
"Tần Tần sao, là như vậy." Mục Lăng Thành dừng một chút, cười nói, "Chú muốn hỏi con một chuyện, liên quan đến Sở Sở nhà chú."
Cố Tần đứng nơi ban công, lòng bàn tay khẽ vuốt lá hoa nhài xanh biếc, nghe tiếng Mục Lăng Thành truyền đến: "Chú và dì Nam Khanh cảm thấy Sở Sở đợt này về có chút gì là lạ, hình như là yêu đương rồi, cháu cũng biết mà, con bé còn nhỏ, chú với dì không quá yên tâm nên mới gọi hỏi cháu một chút, không biết cháu có biết chuyện này không."
Tay Cố Tần khẽ siết chặt điện thoại.
Trong giây lát, anh ấm giọng trả lời: "Chú, là như vậy, cháu cũng thường xuyên tơi đại học A thăm Sở Sở, cho nên cuộc sống của em ấy bên này cháu cũng có biết."
Anh dừng lại một chút, còn nói: "Liên quan tới chuyện yêu đương này, nói qua điện thoại thì không rõ ràng lắm, trước mắt chú và dì không cần lo lắng, bên này cháu đang có một dự án, bao giờ kết thúc thì sẽ về thành phố C, đến lúc đó sẽ gặp mặt chú dì nói chuyện, chú thấy có được không?"
"Vậy sao." Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ, "Vậy cũng được."
Về sau lại hỏi, "Đúng rồi, cháu gặp qua thằng nhóc kia chưa, thế nào, đáng tin không? Chủ yếu là chú sợ con bé nhỏ tuổi bị người ta gạt."
"Vâng, cũng được ạ, mấy ngày nữa cháu về rồi lại nói cụ thể với chú được không?"
Mục Lăng Thành đồng ý: "Vậy cháu làm việc tiếp đi, chú không quấy rầy nữa, lúc nào cháu về thì nói với chú, chú tới sân bay đón."
"Không cần đâu ạ, cháu về sẽ đi qua gặp chú và dì Nam Khanh."
Cất điện thoại, Cố Tần thở một hơi, nhìn ra cảnh đêm phồn hoa bên ngoài.
Bình thường mùa đông ở thành phố A không có tuyết, nhưng gió vẫn rất lạnh, lúc thổi vào mặt đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Mục Sở gửi tới tin nhắn Wechat.
Nickname của cô trong điện thoại anh đã bị chính cô đổi thành "Mục Tiểu Hoa"
Nói rằng mình cùng với "Cố tiểu thảo" là tên đôi.
Mục Tiểu Hoa: [?]
Mục Tiểu Hoa: [Sao anh lại không nói nữa? Bận công việc sao?]
Cố Tần gõ chữ trả lời: [Anh vừa nhận điện thoại.]
Mục Tiểu Hoa: [Ai vậy?]
Cố Tần nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi gõ chữ: [Đối tác thôi.]
Chuyện của chú Mục và dì Mục, anh vẫn là phải tự mình qua, không muốn để cho cô lo lắng.
Mục Tiểu Hoa: [Vậy giờ anh làm việc sao?]
Cố Tần: [Tạm thời không cần, ngồi nói chuyện phiếm với em một chút.]
- -------
Suốt kỳ nghỉ đông Mục Sở ở nhà hết ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, cực kỳ nhàm chán.
Cố Tần không về, cô còn ngóng trông Cố Tích có thể về sớm một chút chơi với mình.
Kết quả, Cố Tích nói muốn chờ qua lễ tình nhân rồi mới về nước.
Đơn giản, là trọng sắc khinh bạn!
Sau bữa cơm chiều, Mục Sở nằm trên ghế sofa, ăn hoa quả buồn bực ngán ngẩm xem TV.
Tưởng Nam Khanh ngồi cạnh cô, nói: "Con ở nhà không có việc gì, ngày mai tới nhà dì một chuyến, đem mặt trăng nhỏ về đây, mấy ngày nữa chúng ta đi qua nhà bà ngoại, đem thằng bé theo."
Mục Sở gặm táo gật đầu: "Dì không về hả mẹ?"
"Dì con còn bận coi phim, hết năm mới về."
Mục Sở chậc chậc hai tiếng: "Mẹ, con phát hiện chị em hai người quả nhiên giống nhau như đúc, đều dốc lòng vào sự nghiệp."
Dì của Mục Sở là ảnh hậu nổi danh của ngành giải trí, từ lúc xuất đạo bắt đầu xuôi gió xuôi nước đến bây giờ, đã cầm qua vô số giải thưởng lớn nhỏ.
Nghe nói, huy hoàng của dì, là do dượng mang tới.
Dượng của Mục Sở là Cố Trí Dương, cũng là bác của Cố Tần.
Dượng debut ngay từ lúc rất nhỏ, khi còn trẻ đã cầm được giải ảnh đế, từng là nam thần ngành giải trí có vô số fan hâm mộ.
Sau này vì dì cô phải chịu áp lực dư luận quá lớn, dượng mới chuyển sang làm đạo diễn, dần dần lui về phía sau hậu trường.
Hai người bọn họ cưới nhau sinh được một gái một trái.
Chị gái đầu bây giờ đang học cấp ba ở nước ngoài.
Con trai thứ năm nay bảy tuổi, tên là Cố Dự, nhũ danh mặt trăng nhỏ.
Sau khi ăn sáng xong, Mục Sở đi qua nhà cậu nhóc, dì và dượng đều không có ở nhà.
Cố Dự đang đứng nơi rèm cửa phòng khách, ăn mặc rất soái, nghiêm túc quay video.
Thanh âm mềm mại lên tiếng: "Cảm ơn mọi người, video ngày hôm nay đến đây thôi, nếu mọi người thích thì đừng quên để lại bình luận khen em đẹp trai nha, yêu mọi người!"
Nói rồi nhìn ống kính nháy mắt một cái, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Mục Sở nín cười ngồi trên ghế sofa, người giúp việc đưa nước tới.
Cố Dự trông thấy cô, chạy tới: "Chị Sở Sở, chị đến sớm thế?"
Hình như gen của Cố gia rất tốt, Cố Dự tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất đẹp trai.
Mục Sở nói: "Không phải chị sợ nhóc ở nhà một mình nhàm chán nên mới qua đón sao, nhưng mà hình như không phải rồi, hay là chiều chị qua lại nhé?"
"Không cần không cần." Cố Dự khoát tay, "Hành lý em đã xếp xong rồi, gần đây ba mẹ em đều ở lại đoàn phim, một mình em mệt muốn chết."
Mục Sở cũng không nói gì, để tài xế đem hành lý cậu nhóc xếp lên xe, dắt đi.
Ngồi nơi ghế sau, Cố Dự nói rất nhiểu, không ngừng lải nhải cái này cái kia.
Mục Sở câu được câu không hùa theo.
Điện thoại reo lên, là cuộc gọi video, cô nhìn cái tên trên màn hình một chút, chuyển thành cuộc gọi thoại, đeo tai nghe vào.
"Sao lại nghe máy lâu thế?" Thanh âm Cố Tần xuyên qua dòng điện truyền vào bên tai, lộ ra mấy phần cưng chiều.
Thấy Cố Dự nhìn mình, thằng nhóc này rất quậy, sợ bị nó cáo phát giác cáo trạng, Mục Sở có chút mất tự nhiên: "Có chuyện gì ạ?"
Suy nghĩ về ngữ khí của Mục Sở, Cố Tần hỏi: "Không tiện nói chuyện sao? Em đang ở với ai vậy?"
Mục Sở còn chưa lên tiếng, Cố Dự đã trực tiếp lại gần: "Chị Sở Sở, chị gọi điện với ai đấy? Bạn trai hả?"
"Không có." Mục Sở trực tiếp phủ nhận, dừng một chút, lại giải thích, "Bạn học, là nữ."
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười của Cố Tần, Mục Sở có chút quýnh.
"Vậy ở trường học có người theo đuổi chị à?"
"Nhóc con, hỏi hơi nhiều đó."
"Em chỉ muốn nói, nếu chị từng yêu đương rồi thì tư vấn cho em một chút."
"Hả?" Mục Sở nhíu mày, "Em nói gì?"
Cố Dự nhỏ giọng nói: "Em nói với chị một bí mật, chị giúp em đưa ra hướng giải quyết nhé, hứa là đừng nói với người khác đấy."
Mục Sở híp mắt dò xét thằng bé: "Bí mật gì?"
Bởi vì sợ lái xe nghe thấy, Cố Dự xích sát lại Mục Sở, lúc nói chuyện vẫn chưa phát giác ra nên ghé vào trên tai nghe của cô.
"Hôm thi xong cuối kỳ, em có hôn một bạn gái trong lớp, sau đó bạn ấy khóc, em dỗ kiểu gì cũng không nín. Mấy ngày nay em gọi cũng không nhận điện thoại, còn kéo Wechat em vào danh sách đen, chị nói xem có phải bạn ấy giận không? Em phải làm gì để cậu ấy hết giận đây?"
Mục Sở một mặt không thể tưởng tượng nổi, "Em hôn con gái nhà người ta làm gì?"
"Cậu ấy xinh mà, em hôn chính là người của em."
"... "
"Chị Sở Sở, chị nhớ đừng nói với người khác đấy, ba em mà biết được kiểu gì cũng đánh em."
Mục Sở quét mắt nhìn thằng nhóc, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Cố Tần mà biết được thì có đánh em không?"
Thân thể Cố Dự hơi cứng lại một chút, ngồi thẳng lưng.
Tất cả đứa nhóc trong Cố gia đều sợ Cố Tần, nhóc cũng không ngoại lệ.
Mục Sở tháo tai nghe xuống, nhét vào trong tai Cố Dự: "Mặt trăng nhỏ, anh của em có chuyện muốn nói với em nè."
Nghe được âm thanh bên trong, thái độ Cố Dự lập tức thay đổi: "Anh A Tần ạ, vừa rồi em nói đùa với chị Sở Sở thôi, nói bừa ấy mà, em không có vô lễ với con gái, vâng, em biết rồi ạ."
Đem tai nghe trả cho Mục Sở, rốt cục Cố Dự cũng ngồi nghiêm chỉnh hẳn.
Lúc đến Mục gia, ngồi ở phòng khách, Cố Dự mới nhớ tới hỏi Mục Sở: "Chị này, rõ ràng là chị đang nói chuyện với anh A Tần, sao lại gạt em bảo là bạn học? Còn nói là bạn học nữ?"
Mục Sở vừa rót một cốc nước, động tác hơi ngừng lại, rất đứng đắn giải thích: "Anh ấy muốn biết em có học thói xấu không, nên mới cố ý bảo chị không cho em biết."
Cố Dự khoanh tay, bắt chéo hai chân, giống như ông cụ non nói: "Sao em lại cảm thấy không tin được nhỉ?"
"... Tùy em!"
Cố Dự sờ sờ cằm, nửa ngày phun ra một câu: "Có gian tình!"
Mục Sở: "... "
Cô bưng nước đi qua, ngồi cạnh thằng nhóc: "Nhóc muốn biết sao?"
Cố Dự hưng phấn gật đầu: "Chị nói cho em biết hả?"
Mục Sở hiến kế cho cậu: " Chi bằng em đi hỏi Cố Tần đi."
"... " Trong nháy mắt Cố Dự ỉu xìu, "Em nào dám."
- ---------
Lễ tình nhân năm nay đúng dịp tuyết rơi rất lớn, trong chốc lát, đã phủ lên thành phố một màn trắng xóa.
Hai ngày này Mục Lăng Thành đi công tác, không ở nhà.
Sau khi Cố Dự về nhà bà ngoại, vì ba mẹ cậu nhóc vẫn còn bận bịu công việc, cho nên vẫn như cũ ở tại Mục gia.
Sau bữa cơm chiều, cậu nhóc làm bài tập nghỉ đông, Mục Sở ngồi bên cạnh thỉnh thoảng hỗ trợ.
Giảng xong bài, Mục Sở muốn rời khỏi phòng, Cố Dự lôi kéo cô hỏi: "Chị, hôm nay là lễ tình nhân, nếu em tỏ tình với bạn gái kia, chị nói xem cậu ấy có đồng ý không?"
"Còn chưa hết hi vọng sao?" Mục Sở nhìn cậu nhóc, cong môi, "Không sợ bị đánh?"
Cố Dự nhíu mày: "Nếu không tỏ tình, thì đưa quà cũng được nhỉ? Dù sao em thích cậu ấy, lễ tình nhân cũng phải có chút thành ý."
Mục Sở cốc đầu nhóc một cái: "Đợi em lớn rồi lại nói, tranh thủ thời gian làm bài tập đi."
Trở lại phòng ngủ của mình, Mục Sở lấy điện thoại mình nhắn tin cho Cố Tần: [Anh đang bận sao?]
Cố tiểu thảo: [Ừ, tối nay tăng ca.]
Mục Sở: [Vậy bao giờ anh làm xong?]
Cố tiểu thảo: [Có lẽ rất muộn, nếu em buồn ngủ thì ngủ trước đi.]
Mục Sở nhếch môi không nói chuyện.
Hai ngày nay anh vẫn luôn bận bịu, cũng không nói chuyện được với cô nhiều.
Lúc đầu cũng không có gì, công việc quan trọng mà.
Nhưng hôm nay là lễ tình nhân, anh cũng không nhớ sao?
Đây còn là lễ tình nhân đầu tiên hai người họ ở bên nhau.
Thằng nhóc Cố Dự còn biết ngày này phải có chút thành ý với cô gái mình thích một chút.
Mục Sở nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện, muốn nhắc nhở anh một chút.
Cuối cùng lại xóa hết, trả lời: [Vâng ạ.]
Tắm rửa xong nằm ở trên giường, lúc này Mục Sở cũng không buồn ngủ, tùy tiện lướt điện thoại.
Ấn mở vòng bạn bè, cơm chó tràn ngập khắp nơi.
Cố Tích cũng không ngoại lệ, cô nàng đăng ảnh mình và Doãn Lê Hân lên.
Mục Sở like một cái, gửi tin nhắn cho cô nàng: [Dám quang minh chính đại lúc nào thế?]
Cố Tích: [Tên kia cứ giận dỗi, không đăng thì bảo tớ không thèm để ý tới cậu ta.]
Cố Tích: [Mà tớ cũng ẩn bài viết với người cần ẩn rồi.]
Mục Sở muốn hỏi cô nàng bao giờ về nước, nhưng đánh chữ được một nửa, Cố Tích đã gửi tin nhắn tới.
Cố Tích: [Lát về nói chuyện sau, tớ đang ở bên ngoài.]
Cố Tích: [(vẫy tay.ipg)]
Đem dòng tin nhắn xóa đi, Mục Sở thở dài.
Thấy thời gian còn sớm, cô tùy tiện tìm một chương trình giải trí xem.
Mãi đến mười một giờ, cũng không thấy bên Cố Tần có động tĩnh gì.
Lễ tình nhân còn sắp qua rồi.
Xem ra quả nhiên chỉ lo cho công việc.
Cô dứt khoát không đợi, để điện thoại xuống, tắt đèn đi ngủ.
Vừa nằm xuống, điện thoại đột ngột vang lên.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, đột nhiên có chút giận, không muốn bắt máy.
Trực tiếp ấn từ chối.
Chuông lại reo, cô mới bất mãn nghe: "Anh làm gì thế, em đi ngủ rồi!"
Thanh âm cô mang theo chút ủy khuất không khống chế được, xen lẫn chút bực bội khó hiểu.
Bên kia đột nhiên rất yên tĩnh.
Nửa ngày sau mới chậm rãi nói một câu: "Anh xin lỗi."
Mục Sở hoàn hồn, đem cảm xúc thu lại, không nói chuyện.
Cố Tần dừng một chút, lại mở miệng: "Muốn đi ra không? Anh đang đứng trước cửa nhà em."
Trong nháy mắt, Mục Sở bật dậy.
Dép còn chưa kịp mang, liền chạy tới kéo rèm cửa sổ.
Dưới trời tuyết, anh đứng cạnh đèn đường ấm áp, mặc chiếc áo khoác kaki, dáng người cao lớn.
Tay phải anh giơ điện thoại, ngẩng mặt nhìn về hướng cửa sổ phòng cô.
Rèm cửa bị kéo ra, trong phòng ngủ không bật đèn, mơ hồ thấy được thân ảnh cô.
Cố Tần vẫy tay, nói vào điện thoại: "Mặc dày một chút, bên ngoài rất lạnh ---"
Nói còn chưa dứt, điện thoại đã bị cúp, thân ảnh bên cửa sổ đã biến mất.
Không lâu sau, cô chạy từ trong nhà ra.
Lúc nhìn thấy anh, bước chân chậm dần.
Mục Sở ngẩng đầu lên, cảm giác như mình đang mơ: "Sao anh lại về?"
Bông tuyết rơi trên đỉnh đầu cô, Cố Tần đưa tay giúp cô phất rơi, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay không phải là lễ tình nhân sao, kế hoạch ban đầu là về buổi chiều, buổi tối đưa em đi ăn cơm, nhưng kế hoạch có chút vấn đề, cho nên anh về trễ rồi."
Anh có chút có lỗi: "Anh xin lỗi, cuối ngày anh mới về."
"Hôm nay anh về sao không nói với em?"
"Qúa muộn, anh sợ em chờ."
"Cái kia ---"
Mục Sở cúi đầu, thanh âm ngày càng nhỏ: "Em cũng đã đi ra rồi, anh không ôm em một cái sao?"
Cố Tần đem người kéo vào trong ngực: "Chỉ là ôm một cái thôi sao? Anh cảm thấy không đủ."
Anh chế trụ sau gáy cô, một nụ hôn rơi xuống, không chút nào cho cô cơ hội thở dốc.
Nhịp tim Mục Sở có chút nhanh, hoảng loạn đẩy anh ra.
Đây là trước cửa nhà cô, còn muốn sống không hả!
Anh thế mà không cố kỵ gì, mặc cho cô xô đẩy đều cô dụng, ngược lại ôm chặt hơn, hôn càng dùng sức, mang theo điểm trừng phạt.
Mục Sở dần dần không giãy dụa, tùy ý điên cùng anh.
Cố Dự đứng nơi cửa nhìn qua bên này, miệng nhỏ khẽ nhếch.
Cả người ngơ ngác.
Cậu đi ra uống nước thấy chị Sở Sở sốt ruột chạy ra ngoài, lòng hiếu kì nổi lên nên mới đi theo xem.
Kết quả, liền...
Hai người bọn họ đứng ở nơi có chút tối, Cố Dự thấy không rõ lắm, nhưng cũng biết họ đang làm gì.
Cậu ngây người đứng xem, đang do dự xem không biết có nên chạy ra chào một tiếng không.
Nếu chạy ra, có bị anh A Tần đánh chết không nhỉ?
Thôi bỏ đi, cậu mới không ngốc.
Đang muốn trở về, kết quả bởi vì kinh ngạc mà đâm trán vào trúng cửa.
Cậu che lấy trán, "ai u" một tiếng.
Trong màn đêm yên tĩnh, thanh âm này phá lệ đột ngột.
Cố Tần và Mục Sở đều tỉnh táo lại, nhìn về phía bên này.
Cảm nhận được ánh mắt sau lưng, da đầu Cố Dự tê rần.
Cứng ngắc xoay người lại, nghênh tiếp ánh mắt của Cố Tần, cậu miễn cưỡng trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Em, em cái gì cũng không nhìn thấy."
Cố Tần còn đang nắm nay Mục Sở, ngoắc ngoắc ngón tay: "Cố Dự, qua đây."
Cố Dự lề mà lề mề đi tới, cực lực vì mình biện bạch: "Anh A Tần, em thật sự không nhìn thấy bất cứ cái gì."
Cậu nhóc vừa lại gần, Cố Tần đã đặt tay lên trên đỉnh đầu cậu: "Lần trước ở trong điện thoại anh nghe em nói, em ăn hiếp con gái nhà người ta, còn chọc khóc?"
"... Em nói đùa thôi mà!"
Cố Tần xùy một tiếng, cũng không có nhắc lại: "Em chạy ra đây làm gì?"
"Em, em mộng du!"
"Mộng du?" Trên tay Cố Tần tăng thêm chút lực, Cố Dự rũ đầu xuống, nhanh chóng thành thật, "Em nhìn thấy chị Sở Sở chạy xuống nên mới tò mò đi theo nhìn một chút."
Vừa nói vừa gấp gáp cầu cứu Mục Sở.
"Được rồi được rồi, anh thả thằng bé ra đi." Mục Sở gỡ tay Cố Tần ra, nói với Cố Dự, "Em vào nhà đi, không được phép nói lung tung, nghe chưa!"
Cố Dự nửa chữ cũng không dám nói, nhanh châm chạy biến.
Mục Sở nhìn chằm chằm thân ảnh kia, có chút lo lắng: "Chẳng may thằng nhóc mách lẻo với ba mẹ em thì sao?"
Cố Tần nắm chặt tay cô: "Lần này anh về, vốn chính là muốn để bọn họ biết."
Mục Sở kinh ngạc ngẩng đầu: "Vì sao ạ?"
Tuyết càng lúc càng dày, Cố Tần phủi bông tuyết trên đầu cô, đội mũ lông sau áo cô lên, cài khóa lại.
Lúc mở miệng, còn phả ra làn khói trắng: "Chú Mục và dì Nam Khanh tin tưởng anh như vật, anh đương nhiên không thể giấu chuyện này quá lâu, nếu không bọn họ biết được, tức giận thì làm sao?"
"Thế nhưng mà." Mục Sở có chút không yên lòng, "Bọn họ không đồng ý thì sao?"
Cố Tần nhướng mày: "Sao lại không đồng ý, chê anh già sao? Cũng đâu có đến mấy tuổi, làm gì đến mức đó."
"Không phải cái này." Mục Sở lắc đầu.
Cô nắm lấy tay Cố Tần, vô thức gãi gãi lòng bàn tay anh.
Cố Tần cảm thấy ngứa, đem ngón tay không an phận kia nắm lấy, thanh âm nhu hòa: "Vậy thì là vì sao?"
Mục Sở ấp úng nói: "Chính là, bọn họ cảm thấy anh đối với em như em gái, có lẽ luôn nhìn chúng ta như anh em ruột, cho nên liền khó mà tiếp nhận... "
Cố Tần bỗng nhiên cười: "Anh đối với em, như em gái?"
"Có thể bọn họ sẽ cho là vậy."
"Việc này em không cần quan tâm." Cố Tần xoa xoa đầu cô, "Để ba mẹ em chấp nhận anh là việc anh cần làm, em lo làm gì?"
Anh nhớ tới cái gì, lấy ra một hộp nhỏ tinh xảo từ trong túi ra: "Qùa lễ tình nhân."
Mục Sở ngạc nhiên nhận lấy, có chút kinh hỉ: "Em còn tưởng quà của anh là chính anh cơ."
Chạy từ thành phố A về đây, cô quả thực đã rất vui rồi.
"Sao có thể giống nhau?" Cố Tần nghiêng người mổ vào môi cô, cọ lấy nơi chóp mũi, "Mấy năm trước, mỗi dịp lễ tình nhân đều rất muốn mua quà cho em, bây giờ rốt cục cũng có thể danh ngôn chính thuận, em còn sợ anh quên sao?"
"Em cũng có chuẩn bị." Mục Sở ngẩng đầu nhìn anh, "Nhưng anh xuất hiện đột ngột quá, lúc ấy em chỉ lo chạy xuống gặp anh nên quên đem xuống."
"Hay là để em lên lấy?" Cô làm bộ muốn đi lên, lại bị Cố Tần ngăn lại, "Gấp làm gì, ngày mai đưa anh cũng được, đứng với anh một lúc rồi về phòng đi ngủ."
Mục Sở nhìn hộp quà trên tay, có chút chờ mong: "Qùa này, em có thể mở ra nhìn không?"
"Qùa của em, đương nhiên là có thể."
Cố Tần nói, nhìn cô tóc từng lớp từng lớp một, cuối cùng lấy ra một thỏi son tinh xảo.
"Mở ra nhìn xem." Anh nói.
Mục Sở mở nắp son ra, đúng lúc có gió thổi đến, cô nghe được một cỗ nhàn nhạt mùi hoa nhài.
Như có như không, dư vị kéo dài.
Mượn ánh đèn, cô nhìn thấy phía trên còn khắc mấy chữ cái: GQMC.
Nhìn chằm chằm mấy chữ này một lúc, cô thằm dò nói: "Cố Tần Mục Sở?"
"Ừ." Anh trả lời, "Còn có mấy cái khác nữa, nhưng hôm nay anh chỉ tiện lấy cái này cho em, những cái còn lại ngày mai anh mang qua."
Trong lòng Mục Sở ngọt ngào, hai tay ôm lấy eo anh.
"Vậy sau này em đều dùng loại này, được không?"
Cố Tần thân mật hôn chóp mũi cô, ý vị thâm trường: "Dù sao cuối cùng cũng bị anh ăn hết."
Mục Sở: "...."
Ngoan, Đừng Chạy
Đánh giá:
Truyện Ngoan, Đừng Chạy
Story
Chương 59: Không Ôm Em Một Cái À?
10.0/10 từ 48 lượt.