Ngoài Hiện Thực

Chương 93: Sự giúp đỡ.

98@-

Chương 93: Sự giúp đỡ.


Một chùm sương trắng bỗng dưng xuất hiện trên chiếc thảm đỏ sẫm giữa phòng. Tiếp theo sau đó, chúng đã tụ tập lại, hoá thành một người phụ nữ.


Hệt như lúc trước, Cecia vẫn diện một chiếc đầm đen bó sát khá dài và có xẻ tà đôi chút, thế nhưng cô ta cũng không buộc mái tóc nâu sẫm gợn sóng của mình gọn gàng bên gáy mà lại để chúng mặc sức xoã tung sau lưng. Như một thói quen, cô đi đến cạnh chiếc ghế thường được mình sử dụng rồi duyên dáng ngồi xuống.


Nốt ruồi nổi bật bên môi cô gái khiến cô trông càng thêm quyến rũ và tràn đầy sức sống. Tuy vậy, khuôn mặt của cô ta hôm nay thoạt trông có hơi vương vấn ưu phiền, cô ta lên tiếng: “Trì Thác quay về để giúp chi nhánh chính rồi, cái chuyện này có hơi vượt khỏi dự đoán của tôi đôi chút.”


“Đây là do Yuuya Kojika đấy sao?”


Cecia chợt đặt một câu hỏi cho gã đàn ông áo đen đang yên vị trên một chiếc ghế khác.


Gương mặt của gã này vẫn chẳng hề biểu đạt bất kì một loại cảm xúc nào cả, cũng đúng thôi, từ xưa đến nay nét ấm áp cũng hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt điển trai lạnh nhạt của hắn ta. Thiệu Vấn Minh vốn đang chăm chú ngắm nhìn con quạ đang mải mê rỉa lông trước mặt, lúc nghe thấy câu hỏi kia, hắn ta mới hờ hững đáp lời: “Đấy cũng không phải do tôi làm.”


Sau đó, Thiệu Vấn Minh mới chịu ngẩng đầu lên nhìn Cecia. Nhận thấy cô gái kia đang nhíu chặt mày lại, hắn ta mới bổ sung: “Lối tư duy của Os vốn đã khác mình từ xưa đến giờ mà. Yuuya Kojika ảnh hưởng đến cậu ta thì cậu ta mới xuống tay với người ta như vậy.”


“Nhưng mà cách làm của anh ta đã gián tiếp gây ảnh hưởng tới tôi rồi.”


Ngữ điệu của Cecia lúc nào cũng mang theo chút nhạc điệu, êm ái và kiêu sa, thế nhưng giọng của cô ta hôm nay nghe lại rất đỗi bình thường.


Sau khi biết được rằng vị tư chất giả mới của “Vườn Eden” cũng không thể sánh bằng Trì Thác, Cecia đã cảm thấy an tâm phần nào, thế nhưng sự việc của Yuuya Kojika lại trực tiếp dẫn đến chuyện Trì Thác bị kéo ngược về chi nhánh Châu Mĩ.


“Thiên sứ Đất Mẹ” của Châu Mĩ sở hữu một thuộc tính năng lực khá đặc biệt và cực kì khó giải quyết, mối quan hệ giữa Trì Thác và nó cũng rất đỗi sâu đậm, ai biết được, lỡ đâu cậu ta có thể giúp dự án này gặt hái thêm được nhiều thành quả hơn nữa thì sao.


“Bộ Os chưa bao giờ suy xét đến một hệ quả như thế hả?”


Cecia bực mình càm ràm.


Tuy vậy, mấy nay Os cũng chưa bao giờ xuất hiện trong cái mộng cảnh này, vậy nên mấy câu càm ràm vu vơ của Cecia cũng chỉ có mỗi Thiệu Vấn Minh nghe được. Thiệu Vấn Minh thật ra cũng khá giống Os ở một vài chỗ, cả hai tên đàn ông này đều có điểm chung là lòng dạ thâm sâu, khó có thể hiểu thấu.


Nghe Cecia than thở, hắn ta mới trả lời: “Maria sẽ không bị khống chế đâu, mộng cảnh của nó bị giấu đi rất sâu trong thế giới ý thức, sâu đến độ loài người chẳng có cách nào để khám phá được nữa.”


Cecia lại đổi tư thế, ngồi lại một cách ngay ngắn. Cô ta biết rõ rằng Thiệu Vấn Minh thường không hay bảo đảm một thứ gì đó, nếu hắn ta chắc chắn có chuyện nào đấy thì chuyện ấy trăm phần trăm sẽ là tin chuẩn xác.


“Hình như anh cũng không thèm để ý gì tới chuyện bên anh mất đi một gã tông đồ thì phải.”



Nhác thấy Thiệu Vấn Minh dường như đã chọn lờ đi hành vi của Os, Cecia mới cố ý nhắc đến Yuuya Kojika.


Để đáp lại, Thiệu Vấn Minh chỉ bình tĩnh tiếp lời: “Cũng không phải tôi không thèm để ý, thật ra Yuuya Kojika có thể ảnh hưởng đến rất nhiều người đấy, là do chuyện này khiến tôi chú ý đến một vài điểm khác biệt mà thôi.”


“Tôi thấy chúng rất đáng được suy ngẫm.”


Cecia lại tiếp tục đổi sang một tư thế ngồi khác. Sau khi bắt chéo chân rồi để lộ ra cặp chân dài trắng nõn của bản thân, cô ta mới chống cằm, cười híp mắt mà rằng: “Trong số ba người bọn mình thì anh giống như một kẻ đang âm thầm quan sát tình hình hơn nhiều.”


“Anh đang mong đợi thứ gì thế?”


Cecia vẫn cười híp cả mắt, thoạt trông giống hệt như một nữ yêu tinh vừa trưởng thành vừa quyến rũ. Tuy vậy, trước mặt một nụ cười ngả ngớn nhường ấy, gã đàn ông trước mặt cô ta cũng chẳng hề biểu đạt bất kì một nét hứng thú nào cả.


“Em cũng biết trước nay tôi đều trông chờ một vài thay đổi đấy thôi.”


Thiệu Vấn Minh đáp.


Sau khi dứt lời, gã đàn ông kia đã biến mất khỏi mộng cảnh. Lúc tỉnh dậy ngoài hiện thực, hắn ta trông thấy vô vàn những hạt tuyết trắng xoá đang rơi đầy bên ngoài khung cửa sổ. Mưa tuyết không quá lớn, mấy bông hoa tuyết li ti chỉ kịp lơ lửng một chút rồi lại lập tức hoá thành mấy vũng nước đọng ngay, thế nhưng hệt như khi xưa, khung cảnh này vẫn khiến Thiệu Vấn Minh phải nhíu chặt đôi mày lại.


Thứ chất lỏng đến từ một loại tinh thể chuyên rơi xuống từ trên trời này vốn dĩ là thứ Thiệu Vấn Minh căm ghét nhất trần đời.


Dự báo thời tiết đã nói rằng hôm nay sẽ có mưa to, vậy nên Nhiễm Văn Ninh có vác theo một cây dù trong lúc ra ngoài hóng gió. Kệ xác việc bình thường chẳng ai muốn đi bộ giải sầu dưới một bầu trời u ám đến nỗi đấy, cậu vẫn vừa cầm dù, vừa dạo bước trong khuôn viên của vườn Tây như bình thường.


Lúc rãnh rỗi không có nhiệm vụ gì, Ngô Côn Phong thường sẽ phải đi trông giữ “Kawagebo”, nói chung cái tên này còn bận rộn hơn Nhiễm Văn Ninh nhiều. Còn Trì Thác thì vẫn đang vắng mặt, đến giờ mà anh vẫn còn chưa quay về chi nhánh đội thứ hai nữa cơ.


Nhiễm Văn Ninh cũng có nhắn tin thăm hỏi đội trưởng nhà mình đấy, nhưng Trì Thác lại không trả lời. Mấy ngày trôi qua như thế rồi, và chuyện này khiến cậu cảm thấy có hơi lo lắng.


Cậu quyết định đi hỏi Hạng Cảnh Trung về Trì Thác, thế nhưng anh ta lại kể cho cậu nghe rằng mấy nay Trì Thác đã được chi nhánh Châu Mĩ gọi về rồi, tất cả những thông tin từ bên đó đều được giữ kín như bưng, vậy nên anh ta cũng chẳng rõ cụ thể mấy người đấy đang làm gì hết.


Nhiễm Văn Ninh ấn mở phần mềm nhắn tin trên điện thoại lên, có lác đác một vài khung chat trong hộp thư của cậu đã ngừng hẳn lại, trong ấy bao gồm khung chat với Yến Lân, khung chat với Yuuya và hiện giờ có thêm cả khung chat với Trì Thác nữa.


Thời gian những khung chat này ngưng hoạt động cũng lần lượt là nửa năm trước, nửa tháng trước và ba ngày trước.


Sau khi trở thành một người lành nghề, Nhiễm Văn Ninh cực kì để ý đến việc nhận lại được hồi âm. Trước đây cậu lo rằng bạn bè xung quanh mình sẽ mãi ngủ say trong mộng cảnh, thế nhưng bây giờ nỗi lo lại nhân đôi, cậu phải phát sầu thêm cả chuyện lỡ đâu họ cũng gặp phải thứ gì đó ngoài hiện thực nữa.


Rõ ràng khi mới còn chập chững vào nghề, Nhiễm Văn Ninh chỉ muốn tìm tòi những bí ẩn xoay quanh bản thân mình mà thôi. Thế nhưng bây giờ, mọi chuyện đã trở nên phức tạp đến nỗi cậu có than vãn thì cũng chẳng làm nên tích sự gì.


Mưa càng ngày càng nặng hạt, cuối cùng, cơn mưa lâm râm ban đầu đã hoá thành một màn mưa xối xả giăng đầy trước mắt Nhiễm Văn Ninh. Nhắm chừng mưa to kiểu này thì hẳn có hơi khó để đi dạo được rồi, cậu mới định bụng quay về kí túc xá.



“Nhờ cậu giúp một chuyện được không, cơ mà nó có hơi nguy hiểm.”


Chẳng buồn do dự, Nhiễm Văn Ninh lập tức đồng ý. Thật ra cậu còn muốn hỏi thêm rằng dạo này anh bận bịu gì đó, anh lặn đi đâu mất mấy ngày nay vậy, thế nhưng còn chưa kịp đánh chữ xong, cậu đã nhận được dòng tin tiếp theo từ Trì Thác.


“Cần phải vào một mộng cảnh, tín vật sẽ gửi cho cậu sau.”


Sau đó, Trì Thác có trao đổi với Nhiễm Văn Ninh về thời gian vào mộng cảnh một chút, còn về địa điểm vào mộng thì anh cũng không dặn dò gì nhiều lắm, cậu muốn ngủ ở đâu cũng được cả.


Vì còn chưa biết họ cần phải vào mộng cảnh nào, Nhiễm Văn Ninh mới nhắn hỏi Trì Thác tên của nó. Về vấn đề này, anh chỉ trả lời vỏn vẹn hai chữ như sau: “Vườn Eden.”


Tên gì lạ vậy, đây là mộng cảnh nào thế nhỉ?


Sau đó, Trì Thác lại tiếp tục nhắn cho cậu hai chữ “một”, có nghĩa là đẳng cấp lẫn thứ bậc của cái mộng cảnh này đều được xếp vào bậc thứ nhất.


Sao đột nhiên mình lại phải đi vào một mộng cảnh khó nhằn đến nỗi ấy? Chỉ có mỗi mình mình với Trì Thác thôi hả?


Khi đối mặt với một mộng cảnh nằm ở đỉnh tam giác như thế này, cho dù đấy có là hai vị tông đồ đi chăng nữa thì việc khám phá và thăm dò nó cũng sẽ cực kì gian nan.


Lần cuối cùng Nhiễm Văn Ninh được trải nghiệm sự đáng sợ của mộng cảnh có hai cấp bậc đều thuộc về bậc thứ nhất như thế là lần đi thăm dò “Con mắt của Thượng Đế”. Cậu vẫn nhớ rõ khi ấy bên họ cũng có hai vị tông đồ, hơn nữa còn có thêm một người bậc thứ nhất và cậu, cơ mà thật ra thì chắc Yến Lân cũng là một vị tông đồ đó, cậu nghĩ thế.


Nhắc mới nhớ, thật ra cậu cũng chẳng hiểu vì sao “Linh thị” lại phải nhường nhịn bọn cậu tới vậy. Thật ra lúc bị kẹt ở tầng có giáo đường thì cả đám bọn cậu cũng không đánh lại nổi vị nữ tu bí ẩn đó, thế nhưng cuối cùng thứ sinh vật kia lại mủi lòng thả họ đi.


Chuyến ghé thăm “Vườn Eden” lần này liệu có suôn sẻ như lúc họ thăm dò “Con mắt của Thượng Đế” hay chăng?


Sau khi bàn giao xong mọi chuyện, Trì Thác cũng không tiếp tục nhắn tin nữa, và thế là Nhiễm Văn Ninh cũng hết biết được anh đang đi đâu làm gì. Đêm đó, cậu cứ mãi trằn trọc tự hỏi lỡ đâu anh gặp phải chuyện gì gay go ngoài hiện thực thì sao, rồi trong lúc trằn trọc và lăn lộn suy ngẫm như vậy, cậu thiếp đi lúc nào không hay.


Chỉ vừa mới đặt chân vào lucid dream của ngày hôm nay, Nhiễm Văn Ninh đã nhận ra rằng mình đang lăn trên giường ngủ vốn dĩ của cậu trong kí túc xá. Trong giây phút ấy, cậu còn hốt hoảng nghĩ chắc mình tỉnh ngoài hiện thực rồi cũng không chừng.


Thế nhưng sau khi lia mắt trông thấy một Yến Lân đang lù lù ngồi cạnh giường mình, cậu mới vỡ lẽ thì ra đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Yến Lân đang ngồi nghiêng nghiêng cạnh đầu giường rồi cúi đầu hí hoáy thứ gì đấy trong tay. Thấy vậy, cậu mới tò mò nhìn ngắm đôi bàn tay thon dài của anh trong chốc lát, sau đó mới dời tầm mắt lên trên để nhìn ngắm sườn mặt của anh. Đôi mắt của Yến Lân vẫn đang cụp xuống rất chăm chú, khiến hai hàng lông mi cong vút đẹp đẽ cũng rũ xuống theo.


Mình được gặp Yến Lân càng ngày càng nhiều nhỉ, Nhiễm Văn Ninh thầm nghĩ. Thật ra từ rất lâu trước đây, cậu đã để ý thấy Yến Lân trong lucid dream của mình có hơi kì lạ sao sao đó rồi. Tuy vốn dĩ là người được cậu tưởng tượng ra, thế nhưng cái tên này hình như vẫn nhớ được dăm ba thông tin từ lucid dream của lần trước.


Thêm vào đó, cái gã Yến Lân này thật sự rất giống người thật, cách tư duy của ổng logic hơn những kẻ đã được cậu mơ thấy nhiều, nhiều lắm.


Tuy vậy, Nhiễm Văn Ninh đã đủ sầu rồi, mấy vụ có liên quan đến Yến Lân trong lucid dream của cậu hoàn toàn có thể được gác lại để giải quyết sau cũng được. Theo lẽ thường, đến khi cậu phát rầu mấy chuyện linh tinh ở ngoài kia xong xuôi thì trời cũng đã tối mịt xừ nó rồi, mấy câu hỏi xoay quanh Yến Lân lúc nào cũng chỉ lướt qua đầu cậu một chút rồi lại thôi.


Ví dụ như tối nay chẳng hạn, câu đầu tiên mà Nhiễm Văn Ninh nói với Yến Lân chính là: “Trì Thác ổng…”



Sau đó, đôi tay thoăn thoắt của Yến Lân chợt khựng lại trước mắt cậu. Hãy còn lơ ngơ chưa trông rõ được nét mặt của anh, cậu đã thấy anh ném vèo đi một thứ. Thứ ấy bắn bép lên trán cậu, khiến cậu giật mình vội “á” lên một tiếng. Rồi sau đó, cậu vừa lật đật ôm lấy đầu mình vừa ngó xuống giường, thì ra đấy là một viên kẹo nho nhỏ đang phát sáng.


Hôm trước Yến Lân có bế cậu đi ngắm mưa sao băng, mấy hạt mưa của khi ấy cũng là dạng tinh thể lấp lánh giống hệt như này.


“Trì Thác ổng làm sao?”


Yến Lân bình tĩnh hỏi một câu như vậy.


“Trì Thác ổng…” – Còn chưa kịp nói hết câu, Nhiễm Văn Ninh lại bị viên kẹo tiếp theo đánh bép lên trán một cái.


Và rồi sau đó, Nhiễm Văn Ninh lơ ngơ ôm chặt trán mình rồi cứ thế trốn chui trốn nhủi trên giường. Do mải mê né tránh, cậu chỉ có thể bối rối chít mấy tiếng: “Không phải, cậu, tôi, ổng.”


Thế nhưng Yến Lân cũng chẳng chịu dừng tay, thậm chí còn ném kẹo hăng say hơn, cứ như đã phát nghiện không bằng vậy. Nhiễm Văn Ninh bị anh ném đá nhiều tới nỗi phải lăn thẳng xuống giường, hết cách rồi, cậu chỉ còn mỗi nước vừa ngồi vừa quỳ bên cạnh giường vừa la lên oai oái: “Ê không phải! Cậu đừng có ném nữa coi, ý tôi muốn nói là ổng cần tôi giúp sức á!”


Ơn trời là người đang ngồi trên giường cũng chịu dừng tay rồi. Nhiễm Văn Ninh vội lia mắt quét một vòng trong phòng, chao ôi, khắp giường ngủ, khắp sàn nhà đều chất đống một nùi kẹo nhỏ lấp lánh, cậu lấy làm tiếc, bèn nhặt vài viên chơi.


“Sao tự nhiên cậu lại dỗi rồi…” – Nhiễm Văn Ninh bước đến gần Yến Lân rồi trả lại mấy viên tinh thể bất quy tắc ấy cho anh.


Yến Lân nhận lại mấy viên kẹo con con đang lấp lánh không ngừng kia từ trên tay cậu, xong xuôi mới đáp lời: “Tôi không hề dỗi.”


Rồi cứ thế, Nhiễm Văn Ninh cứ mặc sức nhìn mãi vào khuôn mặt chả có tí cảm xúc nào của Yến Lân. Ngoài mặt tuy cậu không dám hó hé gì, nhưng lòng cậu cứ có cảm giác Yến Lân đang ghen với Trì Thác hay sao đó, mà cái việc này hình như cũng đâu phải mới lần một lần hai đâu má.


Nhiễm Văn Ninh cũng có phải cô em nữ chính nhỏ nhắn nào của ba cái phim tình cảm ba xu đâu, cậu đáng để khiến một gã đàn ông khác lên cơn ghen lồng ghen lộn vì mình lắm hả?


Cơ mà khi ngẫm lại lucid dream dạo này của mình, Nhiễm Văn Ninh mới vỡ lẽ rằng đúng thật là cậu đã bật khóc tu tu trước mặt Yến Lân rồi còn để mặc cho người ta bế đến tận mấy lần liền rồi thì phải. Mấy lúc đó thì còn chưa cảm thấy vụ này có vấn đề gì sất, thế nhưng lúc tỉnh dậy thì cậu mới hoảng hốt tự nhủ rằng mấy cái này cái nào cũng là mấy chuyện kinh thiên động địa hết.


Không lẽ trong lúc mải miết đuổi theo bước chân của Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh đã dần dần phải lòng người này trong vô thức rồi hay sao? Cái chuyện cậu có thương người ta thật hay không thì để sau đi, vấn đề quan trọng ở đây là vì sao cậu lại đâm đầu đi làm hòn vọng phu làm gì?


Nhắc tới vụ này thì có hơi bị đáng sợ thật không đùa. Nhiễm Văn Ninh đã từng nghĩ mình là một người đứng đắn và đàng hoàng, thế nhưng hầu như lúc nào cậu cũng mơ thấy người đã khuất, thậm chí còn đội lốt thiếu nam trong sáng rồi đi diễn phim tình cảm ba xu với người ta nữa mới tài, tất cả mấy chuyện cậu làm ở trên đều khiến cậu phải tự ngẫm lại xem mình có phải một gã b**n th** ngầm hay không.


Sau khi hít vào thở ra một hơi thật sâu, Nhiễm Văn Ninh mới tự nhủ rằng thôi vẫn đừng nhắc nhở Yến Lân cho lành, một khi cậu xì ra chuyện này, chưa nhắc tới việc cái lucid dream hôm nay sẽ nát bét tanh bành, cậu chắc chắn trăm phần trăm rằng Yến Lân sẽ thật sự tẩn cậu một trận no đòn cho xem.


Suy ngẫm cặn kẽ xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh mới dè dặt cười huề: “Tôi cũng thấy cậu không hề dỗi á.”


“Trì Thác gặp phải chuyện gì mà lại cần cậu giúp sức?”


Vừa hỏi, Yến Lân vừa nhặt nhạnh mấy viên tinh thể lấp lánh xung quanh mình.



Nhiễm Văn Ninh đáp.


Lúc này, đôi con ngươi nhạt màu của Yến Lân mới lia về phía cậu, chờ đợi một lời giải thích.


“Cái mộng cảnh đó hơi bị khó, đẳng cấp và thứ bậc của nó đều ở bậc thứ nhất hết, tên nó là ‘Vườn Eden’.”


Như anh mong muốn, Nhiễm Văn Ninh vội tuôn một tràng.


“Cậu muốn đi vào một cái mộng cảnh như thế chỉ vì anh ta sao?”


Yến Lân nhẹ nhàng nhíu mày.


Nghe xong câu nói này, Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu cảm thấy gai người sao đó. Do chẳng thể nào khống chế nổi bản thân mình, cậu mới buột miệng phát ra một tiếng “chậc” thẳng thừng ngay trước mặt Yến Lân.


Đây là lần đầu tiên Nhiễm Văn Ninh nhăn mặt với Yến Lân trong mơ đấy, cậu thậm chí còn xì một tiếng: “Người gì đâu tánh kì, không thèm nói chuyện với cậu nữa.”


Rồi tiếp theo sau đó, Nhiễm Văn Ninh đã vội vàng đứng bật dậy rồi đi ra khỏi phòng, thây kệ Yến Lân ngồi chỏng chơ giữa phòng một mình luôn.


Sau khi đứng rình bên ngoài trong chốc lát, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng nghe thấy tiếng động nào trong phòng sất. Vì vậy, cậu bắt đầu chột dạ, tần ngần do dự cả một lúc lâu, sau đó mới lề mề lê bước đến cửa phòng. Lúc cánh cửa kia đã he hé được một tí, cậu mới trông thấy bóng dáng của Yến Lân, anh vẫn còn đang ngồi yên trên giường như ban nãy.


Tuy vậy, cả căn phòng hiện giờ đã được lấp đầy bởi nào những kẹo là kẹo. Từng viên tinh thể đều bé xíu và lóng lánh như những viên pha lê, chúng chồng chất lên nhau thành những núi kẹo bốn mùa nho nhỏ, đồng thời còn mang theo một loại sắc màu khá ấm áp.


Người đàn ông ngồi trên giường kia vẫn đang hí hoáy nặn từng viên, từng viên pha lê tí hon, chăm chỉ và siêng năng cứ như chẳng hề biết mệt là gì vậy.


Trước mắt Nhiễm Văn Ninh, khuôn mặt điển trai ấy của Yến Lân đã xụ xuống cả rồi, chẳng biết đây là do anh đang chăm chú làm việc hay là do vừa bị cậu mắng một câu nữa.


“Tôi…” – Nhiễm Văn Ninh ngập ngừng, chẳng biết nên mở lời thế nào cả.


“Cái mộng cảnh đó sở hữu một thuộc tính rất mạnh mẽ, Trì Thác đã là một tông đồ nhưng anh ta vẫn còn cần cậu giúp đỡ, đây rõ ràng là do nó rất khó giải quyết.”


Lúc nói câu ấy, Yến Lân cũng chả thèm nhìn Nhiễm Văn Ninh, anh chỉ nhìn về phía viên pha lê trong tay mình rồi chậm rãi dặn cậu như thế.


“Cậu đừng đi vào sâu quá, sẽ phiền lắm.”


Sau khi dứt câu, Yến Lân ngẩng đầu. Lúc ấy, anh mới hay rằng Nhiễm Văn Ninh đang ngồi bệt xuống trước mặt mình, thấy anh nhìn xong còn nằm lăn ra đấy, núi kẹo nhỏ trước mặt anh đã bị cậu đè cho rơi vương vãi ra xung quanh hết rồi.


“Tôi cứ thích nằm trên đống đá này vậy đó.”


“Vậy đi, đừng có nhìn tôi chằm chằm hoài.”


Ngoài Hiện Thực
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực Truyện Ngoài Hiện Thực Story Chương 93: Sự giúp đỡ.
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...