Ngoài Hiện Thực
Chương 88: Một đêm hè.
111@-
Chương 88: Một đêm hè.
Hạng Cảnh Trung mấy nay cũng không có mặt bên chi nhánh của đội thứ hai, đến tận hôm nay anh ta mới quay trở về từ một lần đi công tác xa. Nghe phong phanh như vậy, Nhiễm Văn Ninh mới canh đúng dịp để đến tận phòng làm việc hòng thăm hỏi người ta đôi câu.
Hạng Cảnh Trung còn đang bận sắp xếp lại chồng giấy tờ dày cộm trên tay. Thấy vậy, Nhiễm Văn Ninh mới đi thẳng đến hộc tủ, lấy ra một bịch hồng trà rồi cứ thế ung dung pha trà. Việc pha trà sau mỗi lần họ gặp gỡ đã dần dần trở thành một phản xạ có điều kiện của cậu, hệt như thói quen vốn dĩ của Trì Thác vậy.
“Thật ra cậu không pha trà cũng không sao đâu ha, tôi cũng không thích uống trà đen đến mức đó.”
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh đang định đi đun nước sôi, Hạng Cảnh Trung mới gọi với theo như thế.
Theo đánh giá của riêng cậu, mấy gói trà đen trong hộc tủ của Hạng Cảnh Trung thật ra đều là trà thượng hạng. Vì sao một người không có đam mê thưởng thức hồng trà như anh ta lại mua rất nhiều hồng trà rồi cất trong hộc tủ của văn phòng mãi như thế?
“Vậy sao anh mua nhiều trà đen vậy?” – Nghĩ đến đấy, cậu mới hỏi anh ta một câu.
“Hồi đó mua về đãi khách ấy mà.” – Hạng Cảnh Trung trả lời.
Thật ra thì mùi hương của loại trà này cũng khá là quen thuộc đối với Nhiễm Văn Ninh đấy, cậu cảm thấy có vẻ như mình đã ngửi thấy một loại mùi tương tự như vậy trong kí túc xá của mình rồi. Một tia sáng chợt loé lên trong đầu cậu, cậu thắc mắc: “Là Lâm Nhất đúng không?”
Nghe xong, Hạng Cảnh Trung phải ngừng công việc trong tay lại, sau đó mới từ tốn cười đáp: “Sao cậu lại nghĩ tới cậu ta thế?”
“Tôi nhớ hồi xưa Lâm Nhất có uống loại này hay sao đó, mùi vị của loại trà này nghe khá là quen.”
Nhiễm Văn Ninh giải thích.
Sau đó, cậu nhìn thẳng vào Hạng Cảnh Trung. Mãi đến tận bây giờ, cậu mới biết người đàn ông có đôi mắt đào hoa này chắc chắn hiểu rất rõ Lâm Nhất, cũng có thể nói rằng anh ta hiểu rất rõ con người của Yến Lân.
Chẳng ai biết mấy gói trà trong văn phòng của Hạng Cảnh Trung đã được chủ nhân cất giữ kĩ lưỡng ở đây đã bao lâu, cũng chẳng ai biết anh ta đã pha trà cho Yến Lân biết bao nhiêu lần rồi.
“Nghe người ta nói cậu có gặp phải sự kiện li kì nào đấy trong một lần làm nhiệm vụ gần đây đúng không.”
Hạng Cảnh Trung bỗng dưng lại nhắc đến vấn đề khiến Nhiễm Văn Ninh âu sầu suốt mấy ngày qua.
Nghe vậy, cậu mới đáp: “Thật ra tôi thấy cái đấy giống năng lực của người khác hơn nhiều.”
“Cơ mà theo những gì tôi được biết thì hình như không có một ai có năng lực ăn khớp với những gì cậu đã mô tả cả.”
Hạng Cảnh Trung giải thích sơ sơ cho cậu nghe như vậy. Một vật thể lạ, hình cầu, có màu đen à, thứ này cũng không được ghi lại trong bất kì một báo cáo nào của bên đây cả.
“Đây có thể là một kẻ bên phe bảo thủ chưa có tên trong danh sách của bên mình không anh?”
Nhiễm Văn Ninh đưa ra một thắc mắc như thế. Rất có thể sự thật sẽ là như vậy, cậu chắc chắn đã bị mấy kẻ bề trên của phe bảo thủ lén lút theo dõi từ lâu rồi.
“Cũng có thể lắm.”
Hạng Cảnh Trung đáp lời, tiện thể căn dặn cậu đừng bước chân ra khỏi vườn Tây nếu không có chuyện cần thiết, hơn nữa còn nhắc cậu đề cao cảnh giác mỗi lần làm việc trong mộng cảnh nữa.
Thật ra thì những chuyện nguy hiểm có thể xảy đến trong mộng cũng không đáng lo đến thế, Hạng Cảnh Trung nghĩ thầm. Có Yến Lân hỗ trợ trông chừng rồi mà, Nhiễm Văn Ninh chắc sẽ không gặp phải những nguy hiểm có liên quan tới tính mạng đâu nhỉ.
Trừ chuyện li kì đã xảy ra dạo gần đây, Nhiễm Văn Ninh còn muốn trò chuyện với Hạng Cảnh Trung về đôi ba thứ khác. Nếu như những điều cậu nhớ là chính xác, Hạng Cảnh Trung từng nói rằng anh ta quen biết Yến Lân đã từ lâu lắm rồi, vậy nên chắc chắn anh ta sẽ biết rất nhiều chuyện có liên quan đến Yến Lân.
“Anh này, lúc anh mới quen Lâm Nhất thì tên của cậu ta cũng là Lâm Nhất luôn hay sao?”
Nhiễm Văn Ninh đột nhiên đặt ra một câu hỏi cho Hạng Cảnh Trung.
Nghe vậy, Hạng Cảnh Trung dứt khoát đặt xấp giấy trên tay mình lên bàn. Anh ta ngẩng đầu, vừa khéo lại đụng phải ánh mắt của Nhiễm Văn Ninh, cậu đang nhìn anh một cách vô cùng bình tĩnh và chuyên chú.
“Tên của cậu ấy cũng không phải như thế ha. Cậu ta là một trường hợp khá đặc biệt, vậy nên cậu ta mới cần lộ mặt dưới một thân phận thích hợp.”
Hạng Cảnh Trung đưa ra một lời khẳng định.
Hiện giờ, việc truy hỏi Hạng Cảnh Trung cũng chẳng có nghĩa lí gì với Nhiễm Văn Ninh nữa. Hồi xưa, cả một tiểu đội “Ánh sáng” đều biết rõ cậu đang điều tra mấy chuyện có liên quan đến Yến Lân. Hạng Cảnh Trung nổi tiếng là một lão cáo già có tai mắt ở khắp nơi, thế mà anh ta lại vờ như không thấy những nỗ lực cậu bỏ ra để lượm nhặt manh mối từng li từng tí một.
Yến Lân đã dặn Hạng Cảnh Trung làm như vậy hay sao, hay đây vốn dĩ chính là kế hoạch của riêng Hạng Cảnh Trung? Nhiễm Văn Ninh cũng chả biết.
Nghĩ đến đấy, cậu dứt khoát nói thẳng: “Tôi không hiểu vì sao anh với Yến Lân cứ thích bắt tay nhau rồi cho tôi ra rìa như vậy, sao cái gì hai người cũng không chịu nói tôi nghe.”
“Tôi cũng không rõ mấy chuyện hồi nhỏ của hai cậu cho lắm. Đối với bản thân cậu thì việc quên đi mọi thứ lẫn việc không quen biết Yến Lân có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều đấy, cậu ta chỉ đang thực hiện những điều cậu hằng mong muốn mà thôi.”
Hạng Cảnh Trung lại khéo léo đổ hết mọi thứ lên đầu Yến Lân, thế nhưng người kia nào có còn trên cái cõi đời này nữa đâu. Cậu ta té thẳng xuống từ tầng cao nhất của cả toà nhà, mồ mả bây giờ chắc cũng đã xanh cỏ hết rồi. Nhiễm Văn Ninh đi đâu để gặng hỏi người chết được bây giờ?
Nghĩ đến đấy, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể thở dài thườn thượt. Rồi tiếp theo sau đó, cậu mới bắt đầu hỏi về danh tính giả của Yến Lân: “Vậy vì sao anh lại để cho cậu ta sử dụng một cái tên khác?”
“Nếu cậu đã biết Lâm Nhất là Yến Lân, hẳn cậu cũng đã để ý đến việc quá trình trưởng thành của cậu ta có trục trặc đôi chỗ rồi mới phải. Để việc này tự nhiên hơn một chút, tôi mới trao cho cậu ta một danh tính khác.”
Hạng Cảnh Trung đáp.
“Vì sao ngoại hình của cậu ta trông còn nhỏ hơn số tuổi thật sự của cậu ta thế kia?”
Về vấn đề này, Nhiễm Văn Ninh nghĩ hoài cũng không hiểu nổi.
Thế nhưng nghe đến đây, Hạng Cảnh Trung chỉ nở một nụ cười rất nhạt, sau đó lại tiếp tục sắp xếp chồng hồ sơ trước mặt. Vừa làm việc không ngơi tay, anh ta vừa trả lời: “Vậy thì cậu phải đi hỏi cậu ta chứ nhỉ, tôi chỉ là một người đã từng hỗ trợ cậu ta vào làm việc dưới một thân phận khác mà thôi.”
Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng có lẽ mình lại rơi vào một ngõ cụt rồi, cậu cũng chẳng biết cuộc sống của Yến Lân đã trở nên như nào sau khi bọn họ chia xa. Cậu có thể đoán được rằng những bí ẩn đằng sau người này sẽ cực kì khó mà tin nổi, hoặc cũng có thể nói rằng những chuyện ấy cũng không thể được phân tích dưới một mạch tư duy bình thường cho được.
Sau tất cả, miếng kẹp sách được Yến Lân tặng cho cậu cũng chưa hề được đụng đến.
Hãy còn chưa kích hoạt được bao nhiêu sự kiện, lucid dream của đêm hôm ấy đã đột nhiên được một vị khách vãng lai ghé thăm.
“Lần đầu tiên thấy cậu hiện thân nhanh như vậy đấy.”
Hạng Cảnh Trung mở lời chào hỏi vị khách vừa mới đến.
Yến Lân vẫn khoác lên mình chiếc áo choàng trắng chấm đất quen thuộc, chính thứ này đã khiến cả người anh trông cứ như một vị thần linh giáng thế. Anh nhẹ nhàng bước xuống, sau đó mới đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đây là một nơi khá xa lạ.
“Chỗ này là chi nhánh Trung Quốc hồi đời thứ hai đấy, hiện giờ cũng đã trở thành chi nhánh của đội thứ nhất rồi.”
Nhận thấy Yến Lân có hơi tò mò, Hạng Cảnh Trung mới lên tiếng giải thích một vài thứ.
Tuy vậy, Yến Lân trông như cũng chẳng mấy quan tâm đến nơi này, anh thẳng thừng nói: “Lưỡi kiếm được Yuuya Kojika đặt trong ý thức của Nhiễm Văn Ninh đã biến mất.”
“Nếu cậu cố ý đến đây chỉ để bàn về chuyện này thì chắc cậu cũng khó mà giải quyết được nó, có đúng không?”
Nhác thấy Yến Lân đang muốn nhắc đến sự việc hôm trước, Hạng Cảnh Trung mới vỡ lẽ rằng có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu phiền to rồi đây.
“Người kia còn chưa chạm tới Nhiễm Văn Ninh đâu, tôi vẫn còn chưa tiếp xúc được với hắn.” – Yến Lân khẳng định.
Hạng Cảnh Trung cũng hiểu ý Yến Lân rồi. Để đáp lại, anh ta chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, than thở: “Hắn ta biết nhiều thứ hơn bên mình, điều này đã khiến bên mình lép vế hẳn.”
Có vẻ như cả mộng cảnh lẫn hiện thực đều đầy rẫy hiểm nguy.
Nơi đây là một con đường nhỏ. Vì đêm đã vào khuya, xung quanh đều rất tĩnh lặng. Dưới những ngọn đèn ven đường, từng đám mối đêm đang túm tụm lại, chè chén đến no say.
Sau khi tan ca, Yuuya thường hay đi bộ về chỗ trọ. Về sự việc xảy đến với Nhiễm Văn Ninh, thật ra hắn đã nghĩ ra được một vài thứ. Năng lực của Yuuya vốn dĩ đã mang thuộc tính phá giải, gặp phải những năng lực có thuộc tính phòng thủ càng cao, hắn lại càng có thể khắc chế người ta.
Đồ vật được Yuuya cụ hiện đột nhiên biến mất, đây rõ ràng là do năng lực của kẻ đấy cũng không thuộc dạng phòng thủ. Mặt khác, nó rất có thể sẽ mang một thuộc tính khá giống với thuộc tính của mộng cảnh nhà hắn.
Thật ra mà nói thì những người mang năng lực gần giống với năng lực của Yuuya cực kì hiếm thấy trong ngành nghề này, hơn nữa người đó còn cần phải là một người ở bậc thứ nhất nữa chứ. Vì vậy, chỉ cần hỏi xin một vài thông tin từ chi nhánh chính, dám chắc hắn có thể tra ra được kẻ ấy là ai trong nay mai lắm.
Bây giờ đang là đầu tháng bảy, thời tiết oi bức cực kì, oi bức đến nỗi không khí xung quanh dường như cũng đã đặc quánh cả lại. Sau khi đặt chân vào phòng trọ, Yuuya thầm nghĩ rằng chắc hẳn hắn phải tắm một cái rồi mới ngủ được quá.
Tuy vậy, Yuuya chỉ vừa mới cởi áo được một chút thì điện thoại của hắn lại rung lên liên hồi. Hết cách rồi, hắn buông vạt áo xuống rồi mới liếc nhìn màn hình một cái. Đấy là Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác, cả hai bên vừa đồng thời nhắn tin cho hắn.
Tin nhắn của Nhiễm Văn Ninh siêu kì lạ, cậu hỏi Yuuya rằng bộ mỗi năm Trì Thác đều phải trải qua một kì rụng dâu hả, sao tự nhiên cái ông này lại lôi cậu vào xả giận làm chi. Yuuya nhíu chặt cả mày lại, hắn chả hiểu cái cậu này đang nói cái gì hết.
Xem xong, Yuuya lại đi xem tin nhắn từ Trì Thác. Mấy dòng tin của anh vẫn hệt như lúc trước, anh hỏi hắn tan ca rồi sao, bây giờ anh ngủ hả, vân vân và mây mây.
“Yuuya?”
“Đây.”
“Tôi qua Nhật chơi với anh mấy ngày ha.”
Sau khi Yuuya trông thấy tin nhắn này, lông mày của hắn còn nhíu chặt hơn thế nữa. Hắn còn chưa kịp làm rõ chuyện của Nhiễm Văn Ninh thì cái cậu Trì Thác này đã định xông lên rồi. Lần nào hắn gặp Trì Thác tận mặt thì lần đấy hắn đều phải tiếp nhận một vài vụ cực kì chấn động, hắn cũng chẳng biết lần này anh đang tính làm gì nữa.
“Có chuyện gì sao?”
“Đúng là có một vài chuyện thật.”
Yuuya có hơi bối rối. Từ xưa đến nay, hắn vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ Trì Thác, thế nhưng có quá nhiều chuyện đã ập đến với hắn trong mấy ngày này, hắn cảm thấy có hơi đuối sức, cũng chẳng còn hơi sức đâu để mà chăm nom anh nữa.
Hẳn là do Yuuya đã im lặng trong một khoảng thời gian khá dài, Trì Thác lại tiếp tục nhắn một câu: “Yuuya, anh còn onl không?”
Dưới hơi lạnh mát rượi từ máy lạnh phòng mình, Yuuya phải tự dặn lòng bình tĩnh lại một chút. Hết cách rồi, hắn chỉ có thể giải thích với anh rằng mấy nay hắn bận quá, nếu Trì Thác có qua Nhật chơi thật thì hắn cũng chẳng thể quan tâm anh một cách chu đáo cho được.
“Yuuya, anh thấy tôi phiền lắm sao?”
Thấy dòng tin này xong, Yuuya đã phải lặng im trong chốc lát. Hắn quen Trì Thác đã lâu lắm rồi, đứa em trai này trông mặt ngoài trưởng thành thế thôi chứ thật ra bên trong lại cực kì hướng nội và dễ ngại. Kể từ khi mẹ và chị của Trì Thác lần lượt ra đi, anh đã chia một chút khát khao tình thân của bản thân lên người Yuuya.
Trì Thác chỉ vừa mới nói một câu như thế thôi mà Yuuya đã bắt đầu cảm thấy có lỗi với anh lắm rồi.
Vào đúng lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh lại còn nhắn thêm một dòng tin như sau: “Anh Kojika, Trì Thác mà dám chiến tranh lạnh với anh hả, anh đá ổng luôn cho tôi.”
Chuyện gì nữa đây? Mấy nay Trì Thác bị sao à? Yuuya chẳng biết hai cái cậu Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác có phải đang cùng sống chung trên một hành tinh không nữa, sao cứ ông nói gà bà nói vịt mãi như này.
Do Trì Thác đã nói đến mức đấy rồi, Yuuya cũng không tài nào từ chối anh cho được, hắn chỉ có thể đồng ý chuyện anh sang đây chơi mấy hôm mà thôi. Hẳn là do nghĩ rằng hắn cũng không mấy mặn mà với chuyện này, Trì Thác lại tiếp tục nhắn thêm một tin nữa.
“Anh trai, sắp tới sinh nhật anh rồi ha.”
Đến tận lúc này, Yuuya mới nhớ ra vụ đấy. Hắn liếc nhìn mấy con số biểu thị ngày giờ trên điện thoại một cái, ừ nhỉ, còn bốn ngày nữa là tới sinh nhật hắn rồi.
Thật ra Trì Thác thường xuyên phải bay qua bay lại giữa hai chi nhánh Châu Mĩ và Châu Á, anh còn bận rộn hơn cả Yuuya nữa cơ, vậy nên việc anh chịu đến Nhật thả lỏng mấy hôm đã là một chuyện khá là hiếm gặp và khó khăn đủ đường rồi. Yuuya còn đang tần ngần không biết nên nhắn tin xin lỗi Trì Thác như nào, tin nhắn của Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu nhảy xổ ra: “Ghét cái ông Trì Thác này thiệt luôn anh, ổng toàn lơ đẹp tôi không à.”
Cuối cùng là có chuyện gì thế nhỉ?
Yuuya chỉ có thể an ủi Nhiễm Văn Ninh trước: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, Trì Thác rất có trách nhiệm với cả đội mà.”
Sau đó, hắn lại quay sang xin lỗi Trì Thác: “Xin lỗi, tôi quên mất, khi nào cậu sang đây vậy, để tôi xin nghỉ.”
“Đừng anh, một mình tôi xin nghỉ là được rồi.”
Giờ giấc làm việc của Yuuya cũng không theo một quy luật nào cả, âu cũng là vì đôi khi hắn bỗng dưng sẽ bị bên trên réo đi thực hiện một nhiệm vụ nào đấy. Do vậy, hắn nghĩ rằng tốt nhất cả hai nên hẹn một ngày nào đó sau sinh nhật hắn để họ có thể thoải mái gặp nhau bên Nhật Bản.
“Vậy thì được rồi, cả hai mình đều xin nghỉ đi thôi.”
Sau khi nhắn Trì Thác xin nghỉ phép vào ngày 7 tháng 7, Yuuya mới đứng dậy, định bụng đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ. Chỉ vừa đặt điện thoại xuống, hắn lại bỗng dưng nghe thấy tiếng chuông cửa căn hộ mình reo lên liên hồi. Hết cách rồi, hắn đi đến cửa để kiểm tra camera an ninh, thế nhưng có vẻ như chẳng có một ai đang đứng trước cửa cả. Đúng lúc hắn xoay người định bụng về lại trong phòng, tiếng chuông cửa lại tiếp tục ting ting vang lên.
Bây giờ là mười một giờ năm mươi tám phút tối. Yuuya cứ đinh ninh rằng người bấm chuông hẳn là một trong những công nhân viên của chi nhánh đang cố liên lạc với hắn vì một nhiệm vụ khẩn cấp nào đấy, dám chắc chỉ có họ mới gõ cửa nhà hắn vào giờ này mà thôi.
Yuuya đi về phía cửa nhà mình với chiếc điện thoại trong tay. Thế nhưng sau khi mở cửa, hắn vẫn chẳng trông thấy bóng dáng một ai cả.
Chuyện gì nữa vậy ta?
Nghĩ bụng rằng đây hẳn là một trò đùa quái gở nào đấy nên Yuuya cũng không muốn để ý làm chi nữa, hắn muốn đóng cửa. Thế nhưng khi khe hở bên cạnh cửa ra vào dần dần nhỏ đi đến sắp sửa biến mất, cánh cửa được hắn giữ trên tay lại đột nhiên bị một ai đó bên ngoài chặn cứng cả lại.
Lực tay của kẻ lạ mặt này đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến khó tin. Phản xạ của Yuuya cực kì nhanh, hắn vội vã muốn đóng sầm cửa lại, thế nhưng sau khi cánh cửa kia bị cả hai bên giằng co qua lại trong một vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nó vẫn bị mở toang cả ra.
Hãy còn chưa kịp tính được bước tiếp theo nên làm gì, Yuuya đã cảm thấy cả người mình đột nhiên cứng đờ lại.
Hắn cúi đầu, trông thấy một thanh kiếm Nhật đang cắm sâu vào ổ bụng của mình. Trên lưỡi kiếm trắng bạc lạnh lẽo này, một sắc màu đỏ tươi đột nhiên mon men bò lên thân kiếm.
Thanh kiếm này gần như giống hệt với “Phá nhận” – thứ chuyên được hắn sử dụng trong mộng cảnh.
Tiếp theo sau đó, thanh kiếm này đã được kẻ kia vô tình rút ra, máu tươi lập tức chảy ồ ạt khỏi vết thương sâu hoắm trên người Yuuya. Đến tận lúc này mà hắn còn có hơi khó có thể tin những việc đang xảy ra trước mắt mình. Thừa lúc còn có tí sức lực, hắn vội vàng lao vụt ra khỏi căn hộ mình đang ở, cố gắng hết sức để chạy thoát.
Đêm hè vừa yên tĩnh vừa nóng nực, thế nhưng Yuuya lại cảm thấy toàn thân hắn rét căm căm.
Tầng lầu hắn ở cũng khá gần tầng trệt. Đến khi chạy được ra bên ngoài, hắn vẫn còn có thể giữ bình tĩnh đôi chút.
Đêm đã vào khuya, xung quanh chẳng có lấy một ai.
Yuuya rúc vào một góc xó, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất. Định bụng gọi ngay cho chi nhánh, hắn cố gắng hết sức hòng nắm vững điện thoại của mình, thế nhưng đôi tay hắn bây giờ đã ngập ngụa máu tươi, khiến màn hình của chiếc điện thoại trong tay hắn trở nên trơn trượt đến khó lòng dùng được.
Mỗi một lần hít thở đều khiến máu tươi từ vết thương trên ổ bụng hắn ứa ra càng ngày càng nhiều.
Yuuya vươn tay ấn lên vết thương trên bụng, vô số máu tươi men theo kẽ ngón tay hắn trôi xuống, dần dần nhỏ từng giọt xuống nền đất. Hắn cảm thấy cứ như mình đã không thể nào di chuyển được nữa, cả người hắn quá lạnh rồi, hắn buồn ngủ quá.
Hắn thậm chí còn chẳng đào đâu ra sức lực để mà sợ hãi nữa, hắn chỉ thấy buồn ngủ thôi… Ngay đúng lúc hắn muốn buông tay bỏ cuộc, màn hình điện thoại của hắn lại đột nhiên sáng lên, lộ ra một chuỗi số di động nhấp nháy.
Nhác thấy hai chữ Trì Thác, Yuuya mới gắng sức duỗi ra một ngón tay định nhận cú điện thoại này.
Thế nhưng tiếng chuông reo của điện thoại đã át đi tiếng bước chân của một ai đó. Một đôi tay sạch sẽ đến khó tin đột nhiên xuất hiện từ phía trên đầu Yuuya, nó lấy đi thứ cứu tinh duy nhất trên tay hắn, đồng thời cũng gạt bỏ cú điện thoại kia đi mất.
Trong giây phút ấy, bàn tay của Yuuya đã cứng đờ giữa không trung, đến cả trái tim của hắn dường như cũng đã ngưng đập mất rồi.
Kẻ lạ mặt đấy ung dung tắt nguồn điện thoại của hắn, sau đó mới lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi tối.”
Trì Thác vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình di động của mình, Yuuya không trả lời bất kì một tin nhắn nào từ anh cả. Khi tiếp tục gọi cho hắn một lần nữa, anh lại nghe thấy thông báo đầu dây đã tắt nguồn điện thoại.
Yuuya?
Ngoài Hiện Thực
Chương 88: Một đêm hè.
Hạng Cảnh Trung mấy nay cũng không có mặt bên chi nhánh của đội thứ hai, đến tận hôm nay anh ta mới quay trở về từ một lần đi công tác xa. Nghe phong phanh như vậy, Nhiễm Văn Ninh mới canh đúng dịp để đến tận phòng làm việc hòng thăm hỏi người ta đôi câu.
Hạng Cảnh Trung còn đang bận sắp xếp lại chồng giấy tờ dày cộm trên tay. Thấy vậy, Nhiễm Văn Ninh mới đi thẳng đến hộc tủ, lấy ra một bịch hồng trà rồi cứ thế ung dung pha trà. Việc pha trà sau mỗi lần họ gặp gỡ đã dần dần trở thành một phản xạ có điều kiện của cậu, hệt như thói quen vốn dĩ của Trì Thác vậy.
“Thật ra cậu không pha trà cũng không sao đâu ha, tôi cũng không thích uống trà đen đến mức đó.”
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh đang định đi đun nước sôi, Hạng Cảnh Trung mới gọi với theo như thế.
Theo đánh giá của riêng cậu, mấy gói trà đen trong hộc tủ của Hạng Cảnh Trung thật ra đều là trà thượng hạng. Vì sao một người không có đam mê thưởng thức hồng trà như anh ta lại mua rất nhiều hồng trà rồi cất trong hộc tủ của văn phòng mãi như thế?
“Vậy sao anh mua nhiều trà đen vậy?” – Nghĩ đến đấy, cậu mới hỏi anh ta một câu.
“Hồi đó mua về đãi khách ấy mà.” – Hạng Cảnh Trung trả lời.
Thật ra thì mùi hương của loại trà này cũng khá là quen thuộc đối với Nhiễm Văn Ninh đấy, cậu cảm thấy có vẻ như mình đã ngửi thấy một loại mùi tương tự như vậy trong kí túc xá của mình rồi. Một tia sáng chợt loé lên trong đầu cậu, cậu thắc mắc: “Là Lâm Nhất đúng không?”
Nghe xong, Hạng Cảnh Trung phải ngừng công việc trong tay lại, sau đó mới từ tốn cười đáp: “Sao cậu lại nghĩ tới cậu ta thế?”
“Tôi nhớ hồi xưa Lâm Nhất có uống loại này hay sao đó, mùi vị của loại trà này nghe khá là quen.”
Nhiễm Văn Ninh giải thích.
Sau đó, cậu nhìn thẳng vào Hạng Cảnh Trung. Mãi đến tận bây giờ, cậu mới biết người đàn ông có đôi mắt đào hoa này chắc chắn hiểu rất rõ Lâm Nhất, cũng có thể nói rằng anh ta hiểu rất rõ con người của Yến Lân.
Chẳng ai biết mấy gói trà trong văn phòng của Hạng Cảnh Trung đã được chủ nhân cất giữ kĩ lưỡng ở đây đã bao lâu, cũng chẳng ai biết anh ta đã pha trà cho Yến Lân biết bao nhiêu lần rồi.
“Nghe người ta nói cậu có gặp phải sự kiện li kì nào đấy trong một lần làm nhiệm vụ gần đây đúng không.”
Hạng Cảnh Trung bỗng dưng lại nhắc đến vấn đề khiến Nhiễm Văn Ninh âu sầu suốt mấy ngày qua.
Nghe vậy, cậu mới đáp: “Thật ra tôi thấy cái đấy giống năng lực của người khác hơn nhiều.”
“Cơ mà theo những gì tôi được biết thì hình như không có một ai có năng lực ăn khớp với những gì cậu đã mô tả cả.”
Hạng Cảnh Trung giải thích sơ sơ cho cậu nghe như vậy. Một vật thể lạ, hình cầu, có màu đen à, thứ này cũng không được ghi lại trong bất kì một báo cáo nào của bên đây cả.
“Đây có thể là một kẻ bên phe bảo thủ chưa có tên trong danh sách của bên mình không anh?”
Nhiễm Văn Ninh đưa ra một thắc mắc như thế. Rất có thể sự thật sẽ là như vậy, cậu chắc chắn đã bị mấy kẻ bề trên của phe bảo thủ lén lút theo dõi từ lâu rồi.
“Cũng có thể lắm.”
Hạng Cảnh Trung đáp lời, tiện thể căn dặn cậu đừng bước chân ra khỏi vườn Tây nếu không có chuyện cần thiết, hơn nữa còn nhắc cậu đề cao cảnh giác mỗi lần làm việc trong mộng cảnh nữa.
Thật ra thì những chuyện nguy hiểm có thể xảy đến trong mộng cũng không đáng lo đến thế, Hạng Cảnh Trung nghĩ thầm. Có Yến Lân hỗ trợ trông chừng rồi mà, Nhiễm Văn Ninh chắc sẽ không gặp phải những nguy hiểm có liên quan tới tính mạng đâu nhỉ.
Trừ chuyện li kì đã xảy ra dạo gần đây, Nhiễm Văn Ninh còn muốn trò chuyện với Hạng Cảnh Trung về đôi ba thứ khác. Nếu như những điều cậu nhớ là chính xác, Hạng Cảnh Trung từng nói rằng anh ta quen biết Yến Lân đã từ lâu lắm rồi, vậy nên chắc chắn anh ta sẽ biết rất nhiều chuyện có liên quan đến Yến Lân.
“Anh này, lúc anh mới quen Lâm Nhất thì tên của cậu ta cũng là Lâm Nhất luôn hay sao?”
Nhiễm Văn Ninh đột nhiên đặt ra một câu hỏi cho Hạng Cảnh Trung.
Nghe vậy, Hạng Cảnh Trung dứt khoát đặt xấp giấy trên tay mình lên bàn. Anh ta ngẩng đầu, vừa khéo lại đụng phải ánh mắt của Nhiễm Văn Ninh, cậu đang nhìn anh một cách vô cùng bình tĩnh và chuyên chú.
“Tên của cậu ấy cũng không phải như thế ha. Cậu ta là một trường hợp khá đặc biệt, vậy nên cậu ta mới cần lộ mặt dưới một thân phận thích hợp.”
Hạng Cảnh Trung đưa ra một lời khẳng định.
Hiện giờ, việc truy hỏi Hạng Cảnh Trung cũng chẳng có nghĩa lí gì với Nhiễm Văn Ninh nữa. Hồi xưa, cả một tiểu đội “Ánh sáng” đều biết rõ cậu đang điều tra mấy chuyện có liên quan đến Yến Lân. Hạng Cảnh Trung nổi tiếng là một lão cáo già có tai mắt ở khắp nơi, thế mà anh ta lại vờ như không thấy những nỗ lực cậu bỏ ra để lượm nhặt manh mối từng li từng tí một.
Yến Lân đã dặn Hạng Cảnh Trung làm như vậy hay sao, hay đây vốn dĩ chính là kế hoạch của riêng Hạng Cảnh Trung? Nhiễm Văn Ninh cũng chả biết.
Nghĩ đến đấy, cậu dứt khoát nói thẳng: “Tôi không hiểu vì sao anh với Yến Lân cứ thích bắt tay nhau rồi cho tôi ra rìa như vậy, sao cái gì hai người cũng không chịu nói tôi nghe.”
“Tôi cũng không rõ mấy chuyện hồi nhỏ của hai cậu cho lắm. Đối với bản thân cậu thì việc quên đi mọi thứ lẫn việc không quen biết Yến Lân có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều đấy, cậu ta chỉ đang thực hiện những điều cậu hằng mong muốn mà thôi.”
Hạng Cảnh Trung lại khéo léo đổ hết mọi thứ lên đầu Yến Lân, thế nhưng người kia nào có còn trên cái cõi đời này nữa đâu. Cậu ta té thẳng xuống từ tầng cao nhất của cả toà nhà, mồ mả bây giờ chắc cũng đã xanh cỏ hết rồi. Nhiễm Văn Ninh đi đâu để gặng hỏi người chết được bây giờ?
Nghĩ đến đấy, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể thở dài thườn thượt. Rồi tiếp theo sau đó, cậu mới bắt đầu hỏi về danh tính giả của Yến Lân: “Vậy vì sao anh lại để cho cậu ta sử dụng một cái tên khác?”
“Nếu cậu đã biết Lâm Nhất là Yến Lân, hẳn cậu cũng đã để ý đến việc quá trình trưởng thành của cậu ta có trục trặc đôi chỗ rồi mới phải. Để việc này tự nhiên hơn một chút, tôi mới trao cho cậu ta một danh tính khác.”
Hạng Cảnh Trung đáp.
“Vì sao ngoại hình của cậu ta trông còn nhỏ hơn số tuổi thật sự của cậu ta thế kia?”
Về vấn đề này, Nhiễm Văn Ninh nghĩ hoài cũng không hiểu nổi.
Thế nhưng nghe đến đây, Hạng Cảnh Trung chỉ nở một nụ cười rất nhạt, sau đó lại tiếp tục sắp xếp chồng hồ sơ trước mặt. Vừa làm việc không ngơi tay, anh ta vừa trả lời: “Vậy thì cậu phải đi hỏi cậu ta chứ nhỉ, tôi chỉ là một người đã từng hỗ trợ cậu ta vào làm việc dưới một thân phận khác mà thôi.”
Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng có lẽ mình lại rơi vào một ngõ cụt rồi, cậu cũng chẳng biết cuộc sống của Yến Lân đã trở nên như nào sau khi bọn họ chia xa. Cậu có thể đoán được rằng những bí ẩn đằng sau người này sẽ cực kì khó mà tin nổi, hoặc cũng có thể nói rằng những chuyện ấy cũng không thể được phân tích dưới một mạch tư duy bình thường cho được.
Sau tất cả, miếng kẹp sách được Yến Lân tặng cho cậu cũng chưa hề được đụng đến.
Hãy còn chưa kích hoạt được bao nhiêu sự kiện, lucid dream của đêm hôm ấy đã đột nhiên được một vị khách vãng lai ghé thăm.
“Lần đầu tiên thấy cậu hiện thân nhanh như vậy đấy.”
Hạng Cảnh Trung mở lời chào hỏi vị khách vừa mới đến.
Yến Lân vẫn khoác lên mình chiếc áo choàng trắng chấm đất quen thuộc, chính thứ này đã khiến cả người anh trông cứ như một vị thần linh giáng thế. Anh nhẹ nhàng bước xuống, sau đó mới đưa mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đây là một nơi khá xa lạ.
“Chỗ này là chi nhánh Trung Quốc hồi đời thứ hai đấy, hiện giờ cũng đã trở thành chi nhánh của đội thứ nhất rồi.”
Nhận thấy Yến Lân có hơi tò mò, Hạng Cảnh Trung mới lên tiếng giải thích một vài thứ.
Tuy vậy, Yến Lân trông như cũng chẳng mấy quan tâm đến nơi này, anh thẳng thừng nói: “Lưỡi kiếm được Yuuya Kojika đặt trong ý thức của Nhiễm Văn Ninh đã biến mất.”
“Nếu cậu cố ý đến đây chỉ để bàn về chuyện này thì chắc cậu cũng khó mà giải quyết được nó, có đúng không?”
Nhác thấy Yến Lân đang muốn nhắc đến sự việc hôm trước, Hạng Cảnh Trung mới vỡ lẽ rằng có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu phiền to rồi đây.
“Người kia còn chưa chạm tới Nhiễm Văn Ninh đâu, tôi vẫn còn chưa tiếp xúc được với hắn.” – Yến Lân khẳng định.
Hạng Cảnh Trung cũng hiểu ý Yến Lân rồi. Để đáp lại, anh ta chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, than thở: “Hắn ta biết nhiều thứ hơn bên mình, điều này đã khiến bên mình lép vế hẳn.”
Có vẻ như cả mộng cảnh lẫn hiện thực đều đầy rẫy hiểm nguy.
Nơi đây là một con đường nhỏ. Vì đêm đã vào khuya, xung quanh đều rất tĩnh lặng. Dưới những ngọn đèn ven đường, từng đám mối đêm đang túm tụm lại, chè chén đến no say.
Sau khi tan ca, Yuuya thường hay đi bộ về chỗ trọ. Về sự việc xảy đến với Nhiễm Văn Ninh, thật ra hắn đã nghĩ ra được một vài thứ. Năng lực của Yuuya vốn dĩ đã mang thuộc tính phá giải, gặp phải những năng lực có thuộc tính phòng thủ càng cao, hắn lại càng có thể khắc chế người ta.
Đồ vật được Yuuya cụ hiện đột nhiên biến mất, đây rõ ràng là do năng lực của kẻ đấy cũng không thuộc dạng phòng thủ. Mặt khác, nó rất có thể sẽ mang một thuộc tính khá giống với thuộc tính của mộng cảnh nhà hắn.
Thật ra mà nói thì những người mang năng lực gần giống với năng lực của Yuuya cực kì hiếm thấy trong ngành nghề này, hơn nữa người đó còn cần phải là một người ở bậc thứ nhất nữa chứ. Vì vậy, chỉ cần hỏi xin một vài thông tin từ chi nhánh chính, dám chắc hắn có thể tra ra được kẻ ấy là ai trong nay mai lắm.
Bây giờ đang là đầu tháng bảy, thời tiết oi bức cực kì, oi bức đến nỗi không khí xung quanh dường như cũng đã đặc quánh cả lại. Sau khi đặt chân vào phòng trọ, Yuuya thầm nghĩ rằng chắc hẳn hắn phải tắm một cái rồi mới ngủ được quá.
Tuy vậy, Yuuya chỉ vừa mới cởi áo được một chút thì điện thoại của hắn lại rung lên liên hồi. Hết cách rồi, hắn buông vạt áo xuống rồi mới liếc nhìn màn hình một cái. Đấy là Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác, cả hai bên vừa đồng thời nhắn tin cho hắn.
Tin nhắn của Nhiễm Văn Ninh siêu kì lạ, cậu hỏi Yuuya rằng bộ mỗi năm Trì Thác đều phải trải qua một kì rụng dâu hả, sao tự nhiên cái ông này lại lôi cậu vào xả giận làm chi. Yuuya nhíu chặt cả mày lại, hắn chả hiểu cái cậu này đang nói cái gì hết.
Xem xong, Yuuya lại đi xem tin nhắn từ Trì Thác. Mấy dòng tin của anh vẫn hệt như lúc trước, anh hỏi hắn tan ca rồi sao, bây giờ anh ngủ hả, vân vân và mây mây.
“Yuuya?”
“Đây.”
“Tôi qua Nhật chơi với anh mấy ngày ha.”
Sau khi Yuuya trông thấy tin nhắn này, lông mày của hắn còn nhíu chặt hơn thế nữa. Hắn còn chưa kịp làm rõ chuyện của Nhiễm Văn Ninh thì cái cậu Trì Thác này đã định xông lên rồi. Lần nào hắn gặp Trì Thác tận mặt thì lần đấy hắn đều phải tiếp nhận một vài vụ cực kì chấn động, hắn cũng chẳng biết lần này anh đang tính làm gì nữa.
“Có chuyện gì sao?”
“Đúng là có một vài chuyện thật.”
Yuuya có hơi bối rối. Từ xưa đến nay, hắn vẫn luôn sẵn lòng giúp đỡ Trì Thác, thế nhưng có quá nhiều chuyện đã ập đến với hắn trong mấy ngày này, hắn cảm thấy có hơi đuối sức, cũng chẳng còn hơi sức đâu để mà chăm nom anh nữa.
Hẳn là do Yuuya đã im lặng trong một khoảng thời gian khá dài, Trì Thác lại tiếp tục nhắn một câu: “Yuuya, anh còn onl không?”
Dưới hơi lạnh mát rượi từ máy lạnh phòng mình, Yuuya phải tự dặn lòng bình tĩnh lại một chút. Hết cách rồi, hắn chỉ có thể giải thích với anh rằng mấy nay hắn bận quá, nếu Trì Thác có qua Nhật chơi thật thì hắn cũng chẳng thể quan tâm anh một cách chu đáo cho được.
“Yuuya, anh thấy tôi phiền lắm sao?”
Thấy dòng tin này xong, Yuuya đã phải lặng im trong chốc lát. Hắn quen Trì Thác đã lâu lắm rồi, đứa em trai này trông mặt ngoài trưởng thành thế thôi chứ thật ra bên trong lại cực kì hướng nội và dễ ngại. Kể từ khi mẹ và chị của Trì Thác lần lượt ra đi, anh đã chia một chút khát khao tình thân của bản thân lên người Yuuya.
Trì Thác chỉ vừa mới nói một câu như thế thôi mà Yuuya đã bắt đầu cảm thấy có lỗi với anh lắm rồi.
Vào đúng lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh lại còn nhắn thêm một dòng tin như sau: “Anh Kojika, Trì Thác mà dám chiến tranh lạnh với anh hả, anh đá ổng luôn cho tôi.”
Chuyện gì nữa đây? Mấy nay Trì Thác bị sao à? Yuuya chẳng biết hai cái cậu Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác có phải đang cùng sống chung trên một hành tinh không nữa, sao cứ ông nói gà bà nói vịt mãi như này.
Do Trì Thác đã nói đến mức đấy rồi, Yuuya cũng không tài nào từ chối anh cho được, hắn chỉ có thể đồng ý chuyện anh sang đây chơi mấy hôm mà thôi. Hẳn là do nghĩ rằng hắn cũng không mấy mặn mà với chuyện này, Trì Thác lại tiếp tục nhắn thêm một tin nữa.
“Anh trai, sắp tới sinh nhật anh rồi ha.”
Đến tận lúc này, Yuuya mới nhớ ra vụ đấy. Hắn liếc nhìn mấy con số biểu thị ngày giờ trên điện thoại một cái, ừ nhỉ, còn bốn ngày nữa là tới sinh nhật hắn rồi.
Thật ra Trì Thác thường xuyên phải bay qua bay lại giữa hai chi nhánh Châu Mĩ và Châu Á, anh còn bận rộn hơn cả Yuuya nữa cơ, vậy nên việc anh chịu đến Nhật thả lỏng mấy hôm đã là một chuyện khá là hiếm gặp và khó khăn đủ đường rồi. Yuuya còn đang tần ngần không biết nên nhắn tin xin lỗi Trì Thác như nào, tin nhắn của Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu nhảy xổ ra: “Ghét cái ông Trì Thác này thiệt luôn anh, ổng toàn lơ đẹp tôi không à.”
Cuối cùng là có chuyện gì thế nhỉ?
Yuuya chỉ có thể an ủi Nhiễm Văn Ninh trước: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, Trì Thác rất có trách nhiệm với cả đội mà.”
Sau đó, hắn lại quay sang xin lỗi Trì Thác: “Xin lỗi, tôi quên mất, khi nào cậu sang đây vậy, để tôi xin nghỉ.”
“Đừng anh, một mình tôi xin nghỉ là được rồi.”
Giờ giấc làm việc của Yuuya cũng không theo một quy luật nào cả, âu cũng là vì đôi khi hắn bỗng dưng sẽ bị bên trên réo đi thực hiện một nhiệm vụ nào đấy. Do vậy, hắn nghĩ rằng tốt nhất cả hai nên hẹn một ngày nào đó sau sinh nhật hắn để họ có thể thoải mái gặp nhau bên Nhật Bản.
“Vậy thì được rồi, cả hai mình đều xin nghỉ đi thôi.”
Sau khi nhắn Trì Thác xin nghỉ phép vào ngày 7 tháng 7, Yuuya mới đứng dậy, định bụng đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ. Chỉ vừa đặt điện thoại xuống, hắn lại bỗng dưng nghe thấy tiếng chuông cửa căn hộ mình reo lên liên hồi. Hết cách rồi, hắn đi đến cửa để kiểm tra camera an ninh, thế nhưng có vẻ như chẳng có một ai đang đứng trước cửa cả. Đúng lúc hắn xoay người định bụng về lại trong phòng, tiếng chuông cửa lại tiếp tục ting ting vang lên.
Bây giờ là mười một giờ năm mươi tám phút tối. Yuuya cứ đinh ninh rằng người bấm chuông hẳn là một trong những công nhân viên của chi nhánh đang cố liên lạc với hắn vì một nhiệm vụ khẩn cấp nào đấy, dám chắc chỉ có họ mới gõ cửa nhà hắn vào giờ này mà thôi.
Yuuya đi về phía cửa nhà mình với chiếc điện thoại trong tay. Thế nhưng sau khi mở cửa, hắn vẫn chẳng trông thấy bóng dáng một ai cả.
Chuyện gì nữa vậy ta?
Nghĩ bụng rằng đây hẳn là một trò đùa quái gở nào đấy nên Yuuya cũng không muốn để ý làm chi nữa, hắn muốn đóng cửa. Thế nhưng khi khe hở bên cạnh cửa ra vào dần dần nhỏ đi đến sắp sửa biến mất, cánh cửa được hắn giữ trên tay lại đột nhiên bị một ai đó bên ngoài chặn cứng cả lại.
Lực tay của kẻ lạ mặt này đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến khó tin. Phản xạ của Yuuya cực kì nhanh, hắn vội vã muốn đóng sầm cửa lại, thế nhưng sau khi cánh cửa kia bị cả hai bên giằng co qua lại trong một vài giây đồng hồ ngắn ngủi, nó vẫn bị mở toang cả ra.
Hãy còn chưa kịp tính được bước tiếp theo nên làm gì, Yuuya đã cảm thấy cả người mình đột nhiên cứng đờ lại.
Hắn cúi đầu, trông thấy một thanh kiếm Nhật đang cắm sâu vào ổ bụng của mình. Trên lưỡi kiếm trắng bạc lạnh lẽo này, một sắc màu đỏ tươi đột nhiên mon men bò lên thân kiếm.
Thanh kiếm này gần như giống hệt với “Phá nhận” – thứ chuyên được hắn sử dụng trong mộng cảnh.
Tiếp theo sau đó, thanh kiếm này đã được kẻ kia vô tình rút ra, máu tươi lập tức chảy ồ ạt khỏi vết thương sâu hoắm trên người Yuuya. Đến tận lúc này mà hắn còn có hơi khó có thể tin những việc đang xảy ra trước mắt mình. Thừa lúc còn có tí sức lực, hắn vội vàng lao vụt ra khỏi căn hộ mình đang ở, cố gắng hết sức để chạy thoát.
Đêm hè vừa yên tĩnh vừa nóng nực, thế nhưng Yuuya lại cảm thấy toàn thân hắn rét căm căm.
Tầng lầu hắn ở cũng khá gần tầng trệt. Đến khi chạy được ra bên ngoài, hắn vẫn còn có thể giữ bình tĩnh đôi chút.
Đêm đã vào khuya, xung quanh chẳng có lấy một ai.
Yuuya rúc vào một góc xó, sau đó ngồi bệt xuống mặt đất. Định bụng gọi ngay cho chi nhánh, hắn cố gắng hết sức hòng nắm vững điện thoại của mình, thế nhưng đôi tay hắn bây giờ đã ngập ngụa máu tươi, khiến màn hình của chiếc điện thoại trong tay hắn trở nên trơn trượt đến khó lòng dùng được.
Mỗi một lần hít thở đều khiến máu tươi từ vết thương trên ổ bụng hắn ứa ra càng ngày càng nhiều.
Yuuya vươn tay ấn lên vết thương trên bụng, vô số máu tươi men theo kẽ ngón tay hắn trôi xuống, dần dần nhỏ từng giọt xuống nền đất. Hắn cảm thấy cứ như mình đã không thể nào di chuyển được nữa, cả người hắn quá lạnh rồi, hắn buồn ngủ quá.
Hắn thậm chí còn chẳng đào đâu ra sức lực để mà sợ hãi nữa, hắn chỉ thấy buồn ngủ thôi… Ngay đúng lúc hắn muốn buông tay bỏ cuộc, màn hình điện thoại của hắn lại đột nhiên sáng lên, lộ ra một chuỗi số di động nhấp nháy.
Nhác thấy hai chữ Trì Thác, Yuuya mới gắng sức duỗi ra một ngón tay định nhận cú điện thoại này.
Thế nhưng tiếng chuông reo của điện thoại đã át đi tiếng bước chân của một ai đó. Một đôi tay sạch sẽ đến khó tin đột nhiên xuất hiện từ phía trên đầu Yuuya, nó lấy đi thứ cứu tinh duy nhất trên tay hắn, đồng thời cũng gạt bỏ cú điện thoại kia đi mất.
Trong giây phút ấy, bàn tay của Yuuya đã cứng đờ giữa không trung, đến cả trái tim của hắn dường như cũng đã ngưng đập mất rồi.
Kẻ lạ mặt đấy ung dung tắt nguồn điện thoại của hắn, sau đó mới lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi tối.”
Trì Thác vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình di động của mình, Yuuya không trả lời bất kì một tin nhắn nào từ anh cả. Khi tiếp tục gọi cho hắn một lần nữa, anh lại nghe thấy thông báo đầu dây đã tắt nguồn điện thoại.
Yuuya?
Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 88: Một đêm hè.
10.0/10 từ 49 lượt.
