Ngoài Hiện Thực
Chương 72: Một giấc tròn.
130@-
Chương 72: Một giấc tròn.
Dạo gần đây, Nhiễm Văn Ninh cứ thích lủi thủi một mình. Cậu thường hay dành cả một buổi tối để hóng gió trên sân thượng ở toà nhà chính của vườn Tây, xong xuôi mới ủ rũ quay về kí túc xá.
Từ một người vừa ngã đầu xuống gối là ngủ khì được ngay, cậu của bây giờ lại phải sử dụng thuốc ngủ để ép mình vào giấc. Chiếc giường đã từng trống trơ trống hoác của cậu bây giờ lại xuất hiện thêm một vài chiếc gối ôm. Cậu thiếu hụt cảm giác an toàn đến nỗi chỉ có ôm chặt gối mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Năng lực từ mộng cảnh của riêng Nhiễm Văn Ninh khiến cậu cảm thấy quá chênh vênh. Cậu thậm chí còn có thể loáng thoáng cảm thấy rằng thứ năng lực lãng quên kinh khủng kia có vô số các dây mơ rễ má liên quan đến thời thơ ấu của cậu, mẹ cậu, Yến Lân, và thậm chí là chính bản thân cậu nữa. Cậu cực kì sợ rằng sự thật đằng sau một chuỗi các sự việc ấy sẽ là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Nói là nói như thế, nhưng tất cả những quyết định hiện giờ của Nhiễm Văn Ninh đều xoay quanh Lâm Nhất. Trong một tương lai gần, người con trai này sẽ biến thành trọng tâm của cả một cuộc đời sau này của cậu, mặc dù cậu ta cũng đã không còn ở trên thế gian này nữa.
Dưới góc nhìn của Nhiễm Văn Ninh, tuy cậu đã sắp đặt chân được đến chi nhánh Châu Á rồi nhưng cái ông Hạng Cảnh Trung kia vẫn còn giấu giếm cậu rất nhiều chuyện. Nguyên đội trưởng đội thứ hai chỉ dặn cậu chuẩn bị sẵn sàng để đi vào Cung điện mà thôi, và chính anh ta cũng khẳng định rằng cậu không cần lo lắng về những chuyện khác.
Cái việc một đống người tự nhiên quên đi mất một người còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao vậy? Là do có chuyện gì đó có mức độ ưu tiên còn cao hơn cả việc này xuất hiện nữa đấy phỏng?
Vác theo một bụng tâm sự, Nhiễm Văn Ninh chìm vào giấc ngủ. Lucid dream đêm nay lấy bối cảnh là phòng khách của tầng lầu cậu đang ở trong kí túc xá của “Ánh sáng”.
Nhiễm Văn Ninh lại mơ thấy Lâm Nhất. Kể từ giây phút cậu tự nhiên bị ông thần thiểu năng nhập vào người, vì sắc quên thân mà gật đầu cái rụp trước câu hỏi của cậu ta, cái cậu này lúc nào cũng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu hết.
Đúng là Lâm Nhất cao ráo xinh trai ai ai cũng thích thật, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng tự nhận mình không có háo sắc tới cái mức ngày nào cũng muốn dòm người ta lom lom hết á, hơn nữa cậu cũng đâu có ý gì với cậu ta đâu chứ.
Cơ mà trùng hợp thay hôm nay lại trúng ngay cái ngày cậu cảm thấy thật sự bí bách, cũng rất muốn tâm sự với mấy người mình mơ thấy. Ngoài hiện thực, rất khó để cậu có thể thẳng thắn tâm sự với người ta do chi nhánh bên trên đã ra lệnh cho họ giữ kín tất cả những gì nên được bảo mật, thậm chí đến cả mấy anh em Trì Thác cũng vậy nữa, cậu đã từng bị nhắc nhở mấy lần vì cái tội bạ đâu nói đấy của bản thân rồi.
Thế nên chỉ vừa mới trông thấy Lâm Nhất chưa đầy một giây, Nhiễm Văn Ninh đã mở miệng nói một lèo.
“Tôi không kiểm soát được năng lực của bản thân mình, để mặc nó ảnh hưởng đến người vô tội, hơn nữa mấy hôm trước Hạng Cảnh Trung ổng còn doạ tôi rằng nếu như tôi không giải quyết cái chuyện ấy cho tốt thì tôi sẽ trở thành Hoàng Trí Vũ tiếp theo đó, lúc ấy chỉ còn mỗi nước ngồi chờ mộng cảnh nuốt chửng lấy mình mà thôi.”
“Cũng có thể cuối cùng tôi sẽ giống y chang như mẹ mình và Doãn Phiêu Nhiên vậy, chẳng biết bản thân mình là ai luôn.”
“Hơn nữa Hạng Cảnh Trung còn nói mấy việc ấy chỉ là mấy chuyện râu ria thôi, vậy nên chi nhánh chính mới không phái người xuống đây hỏi cung tôi đó. Ổng còn kêu tôi chuẩn bị sẵn sàng để đi vào Cung điện luôn một thể. Nghe danh cái mộng cảnh đó xong cái tôi hoảng hồn liền, có khi nó hơn xa những gì tôi từng biết lắm ấy chứ?”
Chỉ vừa mới bước chân vào lucid dream này mà thôi, Yến Lân đã phải phanh gấp tại chỗ để nghe Nhiễm Văn Ninh càm ràm cả buổi. Cái người kia vừa mở miệng đã liến thoắng nhả chữ, cứ như thể cả tuần lễ chưa mở miệng nói chuyện với ai lấy một lần hay sao đấy.
“Anh ngồi xuống đi đã, nói từ từ thôi.”
Yến Lân tiện tay cầm đại một quyển sách trên kệ, xong xuôi mới ngồi xuống sô pha.
“Trừ mấy cái chuyện đó ra thì tôi còn cảm thấy hình như ngoài đời tôi càng có khả năng gặp phải nguy hiểm hơn hay sao ấy. Mặc dù bên trên đang ráng giải quyết giùm cái chuyện của Doãn Phiêu Nhiên thay cho tôi, nhưng mà tôi nghi là năng lực của tôi bị mấy người bên cái phe đó biết hết rồi, ai biết được có khi bọn chúng cũng biết mộng cảnh của tôi là gì luôn rồi quá.”
Sau một tràng càm ràm dài lê thê, Nhiễm Văn Ninh mới nhìn về phía Lâm Nhất. Cái cậu kia thế mà lại đang yên vị trên sô pha rồi ung dung đọc sách, trông thảnh thơi đến mà thích ý. Vì vậy, cậu nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở: “Ê Lâm Nhất, tôi mơ thấy cậu không phải là để cậu tận hưởng cuộc sống kiểu đấy hoài đâu nghen, cậu nghe tôi nói giùm cái đi, có được không vậy?”
“Tôi đang nghe đây.”
Yến Lân đáp. Mấy cuốn sách trong lucid dream của Nhiễm Văn Ninh vốn dĩ đã chẳng hề có bất kì một con chữ nào hết, anh mở sách ra nhìn như vậy cốt chỉ để tập trung nghe cậu nói mà thôi.
Sau khi khép cuốn sách kia lại, Yến Lân mới đề nghị: “Bây giờ anh lo mấy chuyện như vậy thì có tích sự gì không? Chi bằng cứ tăng thực lực của mình lên đi đã.”
“Nhưng mà tôi không có muốn xài năng lực của Dear Anna nữa, cái năng lực lãng quên này khó kiểm soát kinh khủng, thậm chí còn không đảo ngược lại được nữa chứ.”
Nhiễm Văn Ninh trả lời như thế. Cậu sợ rằng cậu sẽ khiến đồng đội và những người vô tội xung quanh mình bị thương, hơn hết chính là lỡ đâu bản thân cậu cũng bị ảnh hưởng thì sao.
“Nếu cả Dear Anna mà anh cũng không kiểm soát được thì thôi, đừng mơ đến Cung điện nữa.”
Yến Lân khẳng định.
Nhiễm Văn Ninh ngó Lâm Nhất một cái, xong xuôi mới ỉu xìu đáp: “Nhưng mà tôi lỡ tạo ảnh hưởng xấu đến hiện thực mất rồi. Tôi cũng không biết nên đối mặt Dear Anna như nào nữa, uầy, muốn trốn nó quá đi mất.”
“Ủa, anh cho rằng cái chuyện đấy là do chính tay anh làm ra đấy hả? Đó là nhờ đạo cụ hỗ trợ thêm đấy, anh đề cao bản thân mình quá rồi.” Yến Lân đáp lại bằng một câu móc mỉa, xong xuôi mới tiếp tục cầm lấy cuốn sách trên tay rồi lật sang một trang khác.
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh mới dừng lại rồi lặng lẽ ngắm nhìn Lâm Nhất. Một lúc lâu sau, cậu mới tò mò hỏi: “Rõ ràng cậu là sản phẩm do tôi sáng tạo ra mà sao tự nhiên cậu lại ăn nói y chang Lâm Nhất thiệt vậy ta?”
“Anh đoán thử xem?”
Yến Lân không muốn nhìn thẳng vào Nhiễm Văn Ninh một chút nào, vì vậy anh mới cúi đầu xuống, xong xuôi mới hỏi ngược lại cậu như vậy.
“Tôi ấy hả, tôi đoán là do hồi xưa tôi bị cậu cho ăn đập nhiều tới nỗi có chấn thương tâm lý luôn rồi hay sao đó, bởi vậy cậu qua đời cũng lâu rồi mà mãi tôi vẫn chưa t
hể quên được cậu, ấn tượng sâu sắc khó phai quá mà.”
Sau một hồi suy tư, Nhiễm Văn Ninh mới đáp.
Nghe xong, Yến Lân phải ngẩng đầu lên rồi liếc cái tên trước mặt mình một cái. Sau khi tiện tay quẳng cuốn sách kia sang một bên, anh mới nhướn mày, đặt ra một câu hỏi: “Chỉ có ăn đập xong rồi thì anh mới nhớ tới tôi thôi đúng không?”
“Ý tôi không phải thế đâu mà!”
Nhiễm Văn Ninh bị câu hỏi ấy của Lâm Nhất doạ sợ tới mức chỉ biết thở hơi lên.
Nhác thấy Lâm Nhất chẳng buồn làm ra bất kì một hành vi đáng ngờ nào khác, Nhiễm Văn Ninh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Dù sao cũng nói xong xuôi hết rồi, cậu bèn nhanh chân chuồn về phòng mình để nghỉ ngơi.
Trong lúc rón rén đánh bài chuồn, Nhiễm Văn Ninh lại lỡ dại bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: “Hung dữ dễ sợ, quả nhiên Thác Thác vẫn là tốt nhất.”
“Nhiễm Văn Ninh.”
Ba âm tiết lạnh lẽo heo hút đột ngột vang lên.
Đậu mía, vậy mà cũng nghe được mới hay?
Chỉ vừa mới nghe thấy Lâm Nhất gọi cả họ cả tên mình ra như vậy, Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu run lên cầm cập. Cậu cố gắng hết sức để thẳng lưng lên, xong xuôi mới lề mề xoay người lại, bắt đầu hỏi thăm, “Có chuyện chi không?”
Thính lực của Yến Lân cũng không chỉ tốt một cách bình thường thôi đâu. Cái câu càu nhàu so sánh anh và Trì Thác kia của Nhiễm Văn Ninh khiến anh cảm thấy tức giận thật sự, báo hại xém tí nữa thôi là anh đã lỡ tay phá huỷ luôn cả cái lucid dream này mất rồi.
Thế nhưng sau khi trông thấy nét mặt của Nhiễm Văn Ninh hiện giờ, Yến Lân chỉ đành phanh gấp suy nghĩ muốn tự tay dạy dỗ cái người kia một trận ra trò của mình mà thôi. Anh đã dặn lòng mình từ rất lâu rằng đừng khiến người kia sợ hãi và đề phòng mình mãi như vậy.
Cũng vì lẽ đó, anh chỉ buông một câu hỏi thăm: “Tối nay anh có muốn ngủ nữa không?”
Câu hỏi ấy khiến Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nhớ lại cái hình ảnh hơi bị xí hổ của bản thân cậu hôm trước- cậu thế mà lại cuộn cả người lại trên tay người ta chả khác nào một đứa nhóc tì, xong xuôi lại còn lăn ra ngủ khì khì như heo vậy. Cơ mà cái giấc ngủ hôm ấy đúng thật là chất lượng đến khó mà tin nổi, nguyên ngày hôm sau cậu cũng không buồn ngủ gà ngủ gật lần nào luôn.
Cơ mà tại sao sau khi qua đời, Lâm Nhất lại có thể chiếm cứ một vị trí quan trọng đến thế trong lòng cậu nhỉ?
Nói thế cũng không ngoa đâu, Nhiễm Văn Ninh của hiện giờ dường như thứ gì cũng có thể chia sẻ cho cái người này nghe, đôi khi lại còn uất ức đến oà lên khóc tu tu trước mặt người ta nữa chứ. Hơn nữa cái cậu kia cũng chẳng khác nào một liều thuốc an thần cả, thế mà lại còn có thể giúp cậu ngủ một giấc thật ngon đến sáng ngay trong chính lucid dream của cậu mới hay.
“Tôi tự mình về phòng ngủ cũng được mà.” Nhiễm Văn Ninh vuốt mũi mình mấy cái rồi đáp lại như vậy. Xong xuôi, cậu mới lúng túng lê bước về phòng mình.
Sau đó nữa thì Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu mất ngủ nữa rồi. Khi ý thức của con người ta đã bắt đầu trở nên mạnh mẽ, việc ngủ hay tỉnh cũng không còn quan trọng nữa, vì chúng có khác nhau chỗ nào đâu. Chết rồi, khuôn mặt của Nhiễm Văn Ninh cũng không có miếng lai tây nào giống Trì Thác hết, lỡ mà treo lên hai cái quầng thâm đen thùi lùi dưới mắt một cái thì cậu sẽ thật sự biến thành một con gấu trúc luôn đó trời.
Nghĩ vậy, Nhiễm Văn Ninh mới rón ra rón rén đi tới cửa phòng, sau đó mới mở hé cửa để nhìn ra bên ngoài. Qua khe cửa nhỏ hẹp kia, cậu vẫn còn có thể thấy Lâm Nhất đang yên vị trên sô pha, thế nhưng cái cậu kia lại đang khép hờ mắt, thoạt nhìn cứ như đang nghỉ ngơi vậy.
Hẳn là do cảm nhận được ánh nhìn lén lút của Nhiễm Văn Ninh, Yến Lân mới đột nhiên mở mắt ra. Anh vừa nhìn về phía cậu, vừa hỏi: “Cuối cùng anh được không đấy?”
“Hình như không được rồi.” Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể thừa nhận mà thôi.
“Lại đây.”
Yến Lân nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.
Vì khó lòng nhịn nổi, Nhiễm Văn Ninh mới phàn nàn: “Hai mình đều là đàn ông hết mà, với cả tôi có phải con nít nữa đâu, cậu đừng có mà khiến tôi ngủ như thế hoài.”
Nghe cậu nói như thế, Yến Lân chợt ngây người ra trong chốc lát. Ừ nhỉ, Nhiễm Văn Ninh bây giờ đã lớn rồi, cậu cũng không phải đứa bé con của gần chục năm về trước nữa, anh cũng không nên ru ngủ người ta bằng cách này mãi.
“Thật ra tôi cũng không để ý đến giới tính và tuổi tác đâu. Dưới cái nhìn của tôi, hai thứ này chẳng có gì khác nhau cả.”
Yến Lân vừa bước đến gần Nhiễm Văn Ninh, vừa chậm rãi nói như vậy.
“Ý cậu là sao mới được chứ?”
Nghe xong câu đó, Nhiễm Văn Ninh tự nhiên cảm thấy quái quái.
Yến Lân bình tĩnh giải thích: “Đúng hơn thì tôi không xem anh như một người trưởng thành, cũng không xem anh như một tên đàn ông mới phải.”
“Cậu đang nói cái quỷ gì vậy?”
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy thật sự không thể tin tưởng vào những gì mình đang nghe được nữa.
Yến Lân nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó mới thong thả đáp: “Cái tôi để ý là thứ bên trong anh kia kìa.”
“Cậu làm ơn nuốt lại cái câu đó vào bụng giùm tôi được không vậy?”
Trong lúc khoảng cách của hai người bọn họ bắt đầu thu hẹp lại, Nhiễm Văn Ninh lại dần dần có thể đánh hơi thấy một loại trường năng lượng rất đỗi đặc trưng của Lâm Nhất lúc lớn. Vốn dĩ còn đang tính lùi về phía sau một tí, thế nhưng cậu lại sực nhớ đến cái lần mình bị thằng nhỏ kia đè ra tét mông đến thảm thương, vì thế, cậu chỉ còn mỗi nước ép mình đứng yên bất động mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh chỉ kịp nhìn thấy Lâm Nhất vươn một ngón tay rồi búng trán cậu một cái thật khẽ. Ngay sau đó, cậu đột nhiên cảm thấy buồn ngủ đến nỗi tay chân cũng rã rời cả đi, cứ như thể vừa bị thiên thạch rơi trúng đầu hay sao đó. Dần dần, cả người cậu bắt đầu ngã thẳng về đằng sau, cuối cùng mới rớt cái bịch xuống đất.
Màn ru ngủ của hôm nay thật sự bạo lực hơn hôm trước rất rất nhiều, Nhiễm Văn Ninh cứ thế mà nằm bẹp dí trên sàn nhà rồi đánh một giấc no say tới tận sáng hôm sau luôn.
Mười sáu năm trước, trong một lần qua đêm hiếm hoi tại nhà người nọ.
“Nhiễm Văn Ninh, cậu nhìn rồi đọc lại từ này cho mình xem.”
Yến Lân chỉ vào một từ trên trang tập trước mặt, sau đó mới nhắc Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Hai chữ đó là “nước Tần”, hơn nữa kế bên lại còn có phiên âm, vì thế Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn phiên âm vừa đọc lên một lần.
“Thêm từ này nữa.”
Yến Lân chỉ vào một từ khác, sau đó lại nhắc cậu đọc lên tiếng.
Hai chữ tiếp theo là “Thái Lan”, Nhiễm Văn Ninh nhìn xong cũng đọc được rất trơn tru.
Tiếp theo, Yến Lân che lại phiên âm của cả hai từ kia, xong xuôi mới bắt đầu nhắc cậu đọc lại.
Hay quá hai ơi, lần này cháy nhà mới lộ mặt chuột. Lần này, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu đọc “nước Tần” thành “Thái Lan”, thấy “Thái Lan” lại vội vàng đọc “nước Tần”.
“Mấy cái nét chữ này khác xa nhau mà, cậu nhìn cho kĩ vào đi chứ.”
Yến Lân thật sự chả thể nào hiểu nổi vì sao một người có thị lực bình thường năm tốt như Nhiễm Văn Ninh lại không tài nào phân biệt được hai từ ngữ đơn giản đến ngần ấy nữa.
“Ngộ ghê á, sao tụi nó giống nhau dữ vậy?”
Nhiễm Văn Ninh bối rối tới nỗi muốn oà khóc luôn rồi, cậu thật sự chả biết làm sao để phân biệt được từ nào là “Thái Lan”, từ nào mới là “nước Tần” nữa.
Cậu chống tay đứng dậy, sau đó mới bắt đầu lải nhải bên tai Yến Lân, coi bộ oan ức lắm: “Hay mình đổi cái khác đi, chứ mấy đứa năm nhất tiểu học như mình với cậu thì làm sao mà học nổi mấy cái loại chữ Hán như này được.”
“Mình thấy có mỗi cậu mới không học nổi thôi ấy chứ.”
Yến Lân cóc thèm nhịn nữa, vì cậu ta cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đến đây là cạn kiệt mất rồi.
Sau khi bận bịu lo liệu công chuyện xong xuôi, Ninh Hiểu mới vào phòng xem thử xem hai đứa bé đang làm gì. Lúc ấy, cô mới nhận ra rằng mấy món ăn vặt mà cô đã chuẩn bị trước cho tụi nhỏ cũng chưa hề được đụng đến, hai tên nhóc con kia còn đang chăm chỉ làm bài tập, hay nói đúng hơn là chỉ có mỗi một mình Nhiễm Văn Ninh đang bị bắt chăm chỉ làm bài tập mà thôi.
“Cô Ninh ơi, con đã cố gắng hết sức rồi.”
Yến Lân xoay người lại, chẳng thèm để ý đến Nhiễm Văn Ninh nữa, bây giờ cậu ta chỉ muốn chạy xa khỏi cái phòng này càng sớm càng tốt mà thôi.
Nghe thế, Ninh Hiểu cảm thấy dở khóc dở cười thật sự, cô chỉ đành lên tiếng an ủi: “Tụi con làm gần xong bài tập là được rồi, đi ngủ sớm đi thôi.”
“À mà Yến Lân này, con nhắn lại cho người nhà một tiếng đi con, nếu không thì người lớn người ta sẽ lo lắm đấy.”
Trước khi đi ngủ, Ninh Hiểu có dặn Yến Lân gọi điện chúc ba mẹ nuôi của mình ngủ ngon.
“Không sao đâu ạ.”
Yến Lân lại tỏ vẻ không cần phải lo lắng nhiều đến thế. Thật ra cậu ta chỉ có thể giao tiếp với mấy người bên nhà họ Hạng những khi có chuyện cần kíp, ngoài ra thì đôi bên gần như không tâm sự với nhau bao giờ.
Ba của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang đi công tác xa, thế nên hiện giờ chỉ có mỗi Ninh Hiểu và hai đứa nhỏ ở nhà mà thôi. Ninh Hiểu nhường lại phòng ngủ chính và chiếc giường đôi khá lớn ở nơi ấy cho tụi nhỏ ngủ chung, còn mình thì lại ngủ tạm trong phòng của Nhiễm Văn Ninh một đêm.
“Mấy đứa nhớ đi ngủ sớm nhé, tối rồi cũng đừng giỡn hớt ồn ào quá nghe con.”
Ninh Hiểu để lại một câu dặn dò, sau đó mới hẵng tắt đèn đi.
Căn phòng này cũng chưa chìm vào tĩnh lặng được bao lâu, Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu lên tiếng.
“Yến Lân ơi, hình như có muỗi hay sao đó.” Vừa nói, Nhiễm Văn Ninh vừa mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà.
“Không có muỗi đâu.”
Thính lực của cậu bạn Yến Lân rất tốt, xung quanh cực kì yên tĩnh. Trước khi hai đứa nhỏ leo lên giường ngủ, Ninh Hiểu đã chu đáo dọn dẹp căn phòng này cho tươm tất cả rồi, nơi đây hiện giờ vô cùng sạch sẽ và thoáng mát.
Sau một hồi suy tư, Nhiễm Văn Ninh lại bảo: “Yến Lân ơi, mình thấy ngoài kia hơi bị ồn.”
“Ngoài đó không có tiếng gì hết á.”
Yến Lân đáp.
Một hồi lâu sau, Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu lí nha lí nhí: “Yến Lân ơi, cậu ngủ chưa vậy?”
Rốt cuộc Yến Lân cũng phải nhíu mày, cậu ta lạnh giọng răn: “Nhiễm Văn Ninh, cậu ngủ không được thì cậu nói thẳng luôn đi, đừng có kiếm chuyện hoài.”
“Vậy thì Yến Lân nè, cậu kể chuyện cho mình nghe đi.”
Nhiễm Văn Ninh dứt khoát xoay người lại, sau đó thủ thỉ với Yến Lân như vậy.
Nghe thế, Yến Lân mới mở mắt ra. Vì chưa đọc ba cái truyện cổ tích hay thần thoại gì đấy bao giờ, đầu của cậu ta lúc ấy cũng chẳng hề có lấy một mẩu chuyện nào cả. Hết cách, cậu ta chỉ biết nói thật ra mà thôi: “Mình không kể chuyện được đâu.”
“Nhưng mà mình cứ không ngủ được ấy, làm sao bây giờ?”
Nhiễm Văn Ninh bắt đầu nghịch ngợm vò cái chăn trong tay mình lấy làm thú vui.
“Đập một cái cho cậu ngất đi luôn có được không?” Yến Lân nghiêm túc đưa ra một lời đề nghị siêu siêu đáng sợ.
Nghe thế, Nhiễm Văn Ninh bỗng dưng nín thin cả một lúc, xong xuôi mới lí nhí: “Cậu đừng như vậy mà, mình sợ chết lắm.”
“Vậy cậu nằm yên đó, đừng có động đậy.”
Chỉ vừa mới dứt lời, Yến Lân đã ngồi dậy rồi đặt một ngón tay lên trán Nhiễm Văn Ninh rồi.
Thấy bạn không dưng lại đặt tay lên trán mình, Nhiễm Văn Ninh mới lấy làm lạ: “Yến Lân nè, cậu đang làm gì vậy?”
Thế nhưng còn chưa kịp nghe Yến Lân đáp lời, Nhiễm Văn Ninh đã bị cậu bạn kia búng trán một cái, ngay sau đó, một cơn buồn ngủ bỗng dưng ùn ùn kéo đến với cậu. Cậu trực tiếp ngã đầu xuống gối ngủ khì khì, có kêu như nào cũng ứ thèm dậy.
Yến Lân quan sát khuôn mặt còn đang say ngủ của đứa bé kia trong chốc lát, sau đó mới chợt nhận ra rằng hình như mình không khống chế được mức độ ra tay hay sao đó, Nhiễm Văn Ninh cũng đã biến mất khỏi thế giới ý thức của riêng cậu rồi.
Đêm đó, Nhiễm Văn Ninh mơ thấy một giấc mơ rất thần kì, mấy thứ ở trong mơ thế mà lại giống đời thật kinh khủng. Sau khi cậu mở cửa rồi bước ra khỏi phòng, đập vào mắt cậu là một tấm lưới với cơ man nào là những ô vuông trắng đen lồi lõm vặn vẹo, chẳng khác nào mấy ô cờ trên bàn cờ vua cả.
Thế nhưng hãy còn chưa đi được mấy bước, Nhiễm Văn Ninh đã nghe thấy giọng nói của Yến Lân vang lên ngay sau lưng mình rồi.
“Nhiễm Văn Ninh, đừng có đi qua đó nữa.”
Yến Lân lật đật chạy đến đấy rồi nắm chặt lấy bàn tay bụ bẫm của Nhiễm Văn Ninh.
Trong lúc dắt Nhiễm Văn Ninh quay về, bóng người của Yến Lân lại dần dần trở nên cao lớn. Chẳng bao lâu sau, Yến Lân đã trở thành một anh trai lớn thật sự rồi, Nhiễm Văn Ninh của bây giờ chỉ cao tới eo của anh mà thôi.
“Yến Lân, sao tự nhiên cậu lớn lên mất tiêu vậy?”
Nhiễm Văn Ninh lấy làm lạ, cậu hoàn toàn không hiểu mô tê gì hết.
“Vì hình hài của một đứa bé không được tiện cho lắm.”
Sau khi đáp lời cậu, Yến Lân mới cúi người xuống. Anh bế Nhiễm Văn Ninh trên tay, xong xuôi mới điều chỉnh vị trí một chút để đầu của cậu có thể gối lên vai mình.
Nhiễm Văn Ninh nằm vắt vẻo trên vai Yến Lân. Cũng vì họ đang gần kề nhau quá, cậu dư sức ngửi thấy được một loại mùi hương thoang thoảng trên người anh. Đưa mắt dõi theo tấm lưới đen trắng kia một hồi, Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lại cảm thấy buồn ngủ không thể tả. Rồi tiếp theo sau đó, Nhiễm Văn Ninh chẳng thể biết được gì nữa.
Ngoài Hiện Thực
Chương 72: Một giấc tròn.
Dạo gần đây, Nhiễm Văn Ninh cứ thích lủi thủi một mình. Cậu thường hay dành cả một buổi tối để hóng gió trên sân thượng ở toà nhà chính của vườn Tây, xong xuôi mới ủ rũ quay về kí túc xá.
Từ một người vừa ngã đầu xuống gối là ngủ khì được ngay, cậu của bây giờ lại phải sử dụng thuốc ngủ để ép mình vào giấc. Chiếc giường đã từng trống trơ trống hoác của cậu bây giờ lại xuất hiện thêm một vài chiếc gối ôm. Cậu thiếu hụt cảm giác an toàn đến nỗi chỉ có ôm chặt gối mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Năng lực từ mộng cảnh của riêng Nhiễm Văn Ninh khiến cậu cảm thấy quá chênh vênh. Cậu thậm chí còn có thể loáng thoáng cảm thấy rằng thứ năng lực lãng quên kinh khủng kia có vô số các dây mơ rễ má liên quan đến thời thơ ấu của cậu, mẹ cậu, Yến Lân, và thậm chí là chính bản thân cậu nữa. Cậu cực kì sợ rằng sự thật đằng sau một chuỗi các sự việc ấy sẽ là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Nói là nói như thế, nhưng tất cả những quyết định hiện giờ của Nhiễm Văn Ninh đều xoay quanh Lâm Nhất. Trong một tương lai gần, người con trai này sẽ biến thành trọng tâm của cả một cuộc đời sau này của cậu, mặc dù cậu ta cũng đã không còn ở trên thế gian này nữa.
Dưới góc nhìn của Nhiễm Văn Ninh, tuy cậu đã sắp đặt chân được đến chi nhánh Châu Á rồi nhưng cái ông Hạng Cảnh Trung kia vẫn còn giấu giếm cậu rất nhiều chuyện. Nguyên đội trưởng đội thứ hai chỉ dặn cậu chuẩn bị sẵn sàng để đi vào Cung điện mà thôi, và chính anh ta cũng khẳng định rằng cậu không cần lo lắng về những chuyện khác.
Cái việc một đống người tự nhiên quên đi mất một người còn chưa đủ nghiêm trọng hay sao vậy? Là do có chuyện gì đó có mức độ ưu tiên còn cao hơn cả việc này xuất hiện nữa đấy phỏng?
Vác theo một bụng tâm sự, Nhiễm Văn Ninh chìm vào giấc ngủ. Lucid dream đêm nay lấy bối cảnh là phòng khách của tầng lầu cậu đang ở trong kí túc xá của “Ánh sáng”.
Nhiễm Văn Ninh lại mơ thấy Lâm Nhất. Kể từ giây phút cậu tự nhiên bị ông thần thiểu năng nhập vào người, vì sắc quên thân mà gật đầu cái rụp trước câu hỏi của cậu ta, cái cậu này lúc nào cũng sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cậu hết.
Đúng là Lâm Nhất cao ráo xinh trai ai ai cũng thích thật, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng tự nhận mình không có háo sắc tới cái mức ngày nào cũng muốn dòm người ta lom lom hết á, hơn nữa cậu cũng đâu có ý gì với cậu ta đâu chứ.
Cơ mà trùng hợp thay hôm nay lại trúng ngay cái ngày cậu cảm thấy thật sự bí bách, cũng rất muốn tâm sự với mấy người mình mơ thấy. Ngoài hiện thực, rất khó để cậu có thể thẳng thắn tâm sự với người ta do chi nhánh bên trên đã ra lệnh cho họ giữ kín tất cả những gì nên được bảo mật, thậm chí đến cả mấy anh em Trì Thác cũng vậy nữa, cậu đã từng bị nhắc nhở mấy lần vì cái tội bạ đâu nói đấy của bản thân rồi.
Thế nên chỉ vừa mới trông thấy Lâm Nhất chưa đầy một giây, Nhiễm Văn Ninh đã mở miệng nói một lèo.
“Tôi không kiểm soát được năng lực của bản thân mình, để mặc nó ảnh hưởng đến người vô tội, hơn nữa mấy hôm trước Hạng Cảnh Trung ổng còn doạ tôi rằng nếu như tôi không giải quyết cái chuyện ấy cho tốt thì tôi sẽ trở thành Hoàng Trí Vũ tiếp theo đó, lúc ấy chỉ còn mỗi nước ngồi chờ mộng cảnh nuốt chửng lấy mình mà thôi.”
“Cũng có thể cuối cùng tôi sẽ giống y chang như mẹ mình và Doãn Phiêu Nhiên vậy, chẳng biết bản thân mình là ai luôn.”
“Hơn nữa Hạng Cảnh Trung còn nói mấy việc ấy chỉ là mấy chuyện râu ria thôi, vậy nên chi nhánh chính mới không phái người xuống đây hỏi cung tôi đó. Ổng còn kêu tôi chuẩn bị sẵn sàng để đi vào Cung điện luôn một thể. Nghe danh cái mộng cảnh đó xong cái tôi hoảng hồn liền, có khi nó hơn xa những gì tôi từng biết lắm ấy chứ?”
Chỉ vừa mới bước chân vào lucid dream này mà thôi, Yến Lân đã phải phanh gấp tại chỗ để nghe Nhiễm Văn Ninh càm ràm cả buổi. Cái người kia vừa mở miệng đã liến thoắng nhả chữ, cứ như thể cả tuần lễ chưa mở miệng nói chuyện với ai lấy một lần hay sao đấy.
“Anh ngồi xuống đi đã, nói từ từ thôi.”
Yến Lân tiện tay cầm đại một quyển sách trên kệ, xong xuôi mới ngồi xuống sô pha.
“Trừ mấy cái chuyện đó ra thì tôi còn cảm thấy hình như ngoài đời tôi càng có khả năng gặp phải nguy hiểm hơn hay sao ấy. Mặc dù bên trên đang ráng giải quyết giùm cái chuyện của Doãn Phiêu Nhiên thay cho tôi, nhưng mà tôi nghi là năng lực của tôi bị mấy người bên cái phe đó biết hết rồi, ai biết được có khi bọn chúng cũng biết mộng cảnh của tôi là gì luôn rồi quá.”
Sau một tràng càm ràm dài lê thê, Nhiễm Văn Ninh mới nhìn về phía Lâm Nhất. Cái cậu kia thế mà lại đang yên vị trên sô pha rồi ung dung đọc sách, trông thảnh thơi đến mà thích ý. Vì vậy, cậu nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở: “Ê Lâm Nhất, tôi mơ thấy cậu không phải là để cậu tận hưởng cuộc sống kiểu đấy hoài đâu nghen, cậu nghe tôi nói giùm cái đi, có được không vậy?”
“Tôi đang nghe đây.”
Yến Lân đáp. Mấy cuốn sách trong lucid dream của Nhiễm Văn Ninh vốn dĩ đã chẳng hề có bất kì một con chữ nào hết, anh mở sách ra nhìn như vậy cốt chỉ để tập trung nghe cậu nói mà thôi.
Sau khi khép cuốn sách kia lại, Yến Lân mới đề nghị: “Bây giờ anh lo mấy chuyện như vậy thì có tích sự gì không? Chi bằng cứ tăng thực lực của mình lên đi đã.”
“Nhưng mà tôi không có muốn xài năng lực của Dear Anna nữa, cái năng lực lãng quên này khó kiểm soát kinh khủng, thậm chí còn không đảo ngược lại được nữa chứ.”
Nhiễm Văn Ninh trả lời như thế. Cậu sợ rằng cậu sẽ khiến đồng đội và những người vô tội xung quanh mình bị thương, hơn hết chính là lỡ đâu bản thân cậu cũng bị ảnh hưởng thì sao.
“Nếu cả Dear Anna mà anh cũng không kiểm soát được thì thôi, đừng mơ đến Cung điện nữa.”
Yến Lân khẳng định.
Nhiễm Văn Ninh ngó Lâm Nhất một cái, xong xuôi mới ỉu xìu đáp: “Nhưng mà tôi lỡ tạo ảnh hưởng xấu đến hiện thực mất rồi. Tôi cũng không biết nên đối mặt Dear Anna như nào nữa, uầy, muốn trốn nó quá đi mất.”
“Ủa, anh cho rằng cái chuyện đấy là do chính tay anh làm ra đấy hả? Đó là nhờ đạo cụ hỗ trợ thêm đấy, anh đề cao bản thân mình quá rồi.” Yến Lân đáp lại bằng một câu móc mỉa, xong xuôi mới tiếp tục cầm lấy cuốn sách trên tay rồi lật sang một trang khác.
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh mới dừng lại rồi lặng lẽ ngắm nhìn Lâm Nhất. Một lúc lâu sau, cậu mới tò mò hỏi: “Rõ ràng cậu là sản phẩm do tôi sáng tạo ra mà sao tự nhiên cậu lại ăn nói y chang Lâm Nhất thiệt vậy ta?”
“Anh đoán thử xem?”
Yến Lân không muốn nhìn thẳng vào Nhiễm Văn Ninh một chút nào, vì vậy anh mới cúi đầu xuống, xong xuôi mới hỏi ngược lại cậu như vậy.
“Tôi ấy hả, tôi đoán là do hồi xưa tôi bị cậu cho ăn đập nhiều tới nỗi có chấn thương tâm lý luôn rồi hay sao đó, bởi vậy cậu qua đời cũng lâu rồi mà mãi tôi vẫn chưa t
hể quên được cậu, ấn tượng sâu sắc khó phai quá mà.”
Sau một hồi suy tư, Nhiễm Văn Ninh mới đáp.
Nghe xong, Yến Lân phải ngẩng đầu lên rồi liếc cái tên trước mặt mình một cái. Sau khi tiện tay quẳng cuốn sách kia sang một bên, anh mới nhướn mày, đặt ra một câu hỏi: “Chỉ có ăn đập xong rồi thì anh mới nhớ tới tôi thôi đúng không?”
“Ý tôi không phải thế đâu mà!”
Nhiễm Văn Ninh bị câu hỏi ấy của Lâm Nhất doạ sợ tới mức chỉ biết thở hơi lên.
Nhác thấy Lâm Nhất chẳng buồn làm ra bất kì một hành vi đáng ngờ nào khác, Nhiễm Văn Ninh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Dù sao cũng nói xong xuôi hết rồi, cậu bèn nhanh chân chuồn về phòng mình để nghỉ ngơi.
Trong lúc rón rén đánh bài chuồn, Nhiễm Văn Ninh lại lỡ dại bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: “Hung dữ dễ sợ, quả nhiên Thác Thác vẫn là tốt nhất.”
“Nhiễm Văn Ninh.”
Ba âm tiết lạnh lẽo heo hút đột ngột vang lên.
Đậu mía, vậy mà cũng nghe được mới hay?
Chỉ vừa mới nghe thấy Lâm Nhất gọi cả họ cả tên mình ra như vậy, Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu run lên cầm cập. Cậu cố gắng hết sức để thẳng lưng lên, xong xuôi mới lề mề xoay người lại, bắt đầu hỏi thăm, “Có chuyện chi không?”
Thính lực của Yến Lân cũng không chỉ tốt một cách bình thường thôi đâu. Cái câu càu nhàu so sánh anh và Trì Thác kia của Nhiễm Văn Ninh khiến anh cảm thấy tức giận thật sự, báo hại xém tí nữa thôi là anh đã lỡ tay phá huỷ luôn cả cái lucid dream này mất rồi.
Thế nhưng sau khi trông thấy nét mặt của Nhiễm Văn Ninh hiện giờ, Yến Lân chỉ đành phanh gấp suy nghĩ muốn tự tay dạy dỗ cái người kia một trận ra trò của mình mà thôi. Anh đã dặn lòng mình từ rất lâu rằng đừng khiến người kia sợ hãi và đề phòng mình mãi như vậy.
Cũng vì lẽ đó, anh chỉ buông một câu hỏi thăm: “Tối nay anh có muốn ngủ nữa không?”
Câu hỏi ấy khiến Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nhớ lại cái hình ảnh hơi bị xí hổ của bản thân cậu hôm trước- cậu thế mà lại cuộn cả người lại trên tay người ta chả khác nào một đứa nhóc tì, xong xuôi lại còn lăn ra ngủ khì khì như heo vậy. Cơ mà cái giấc ngủ hôm ấy đúng thật là chất lượng đến khó mà tin nổi, nguyên ngày hôm sau cậu cũng không buồn ngủ gà ngủ gật lần nào luôn.
Cơ mà tại sao sau khi qua đời, Lâm Nhất lại có thể chiếm cứ một vị trí quan trọng đến thế trong lòng cậu nhỉ?
Nói thế cũng không ngoa đâu, Nhiễm Văn Ninh của hiện giờ dường như thứ gì cũng có thể chia sẻ cho cái người này nghe, đôi khi lại còn uất ức đến oà lên khóc tu tu trước mặt người ta nữa chứ. Hơn nữa cái cậu kia cũng chẳng khác nào một liều thuốc an thần cả, thế mà lại còn có thể giúp cậu ngủ một giấc thật ngon đến sáng ngay trong chính lucid dream của cậu mới hay.
“Tôi tự mình về phòng ngủ cũng được mà.” Nhiễm Văn Ninh vuốt mũi mình mấy cái rồi đáp lại như vậy. Xong xuôi, cậu mới lúng túng lê bước về phòng mình.
Sau đó nữa thì Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu mất ngủ nữa rồi. Khi ý thức của con người ta đã bắt đầu trở nên mạnh mẽ, việc ngủ hay tỉnh cũng không còn quan trọng nữa, vì chúng có khác nhau chỗ nào đâu. Chết rồi, khuôn mặt của Nhiễm Văn Ninh cũng không có miếng lai tây nào giống Trì Thác hết, lỡ mà treo lên hai cái quầng thâm đen thùi lùi dưới mắt một cái thì cậu sẽ thật sự biến thành một con gấu trúc luôn đó trời.
Nghĩ vậy, Nhiễm Văn Ninh mới rón ra rón rén đi tới cửa phòng, sau đó mới mở hé cửa để nhìn ra bên ngoài. Qua khe cửa nhỏ hẹp kia, cậu vẫn còn có thể thấy Lâm Nhất đang yên vị trên sô pha, thế nhưng cái cậu kia lại đang khép hờ mắt, thoạt nhìn cứ như đang nghỉ ngơi vậy.
Hẳn là do cảm nhận được ánh nhìn lén lút của Nhiễm Văn Ninh, Yến Lân mới đột nhiên mở mắt ra. Anh vừa nhìn về phía cậu, vừa hỏi: “Cuối cùng anh được không đấy?”
“Hình như không được rồi.” Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể thừa nhận mà thôi.
“Lại đây.”
Yến Lân nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.
Vì khó lòng nhịn nổi, Nhiễm Văn Ninh mới phàn nàn: “Hai mình đều là đàn ông hết mà, với cả tôi có phải con nít nữa đâu, cậu đừng có mà khiến tôi ngủ như thế hoài.”
Nghe cậu nói như thế, Yến Lân chợt ngây người ra trong chốc lát. Ừ nhỉ, Nhiễm Văn Ninh bây giờ đã lớn rồi, cậu cũng không phải đứa bé con của gần chục năm về trước nữa, anh cũng không nên ru ngủ người ta bằng cách này mãi.
“Thật ra tôi cũng không để ý đến giới tính và tuổi tác đâu. Dưới cái nhìn của tôi, hai thứ này chẳng có gì khác nhau cả.”
Yến Lân vừa bước đến gần Nhiễm Văn Ninh, vừa chậm rãi nói như vậy.
“Ý cậu là sao mới được chứ?”
Nghe xong câu đó, Nhiễm Văn Ninh tự nhiên cảm thấy quái quái.
Yến Lân bình tĩnh giải thích: “Đúng hơn thì tôi không xem anh như một người trưởng thành, cũng không xem anh như một tên đàn ông mới phải.”
“Cậu đang nói cái quỷ gì vậy?”
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy thật sự không thể tin tưởng vào những gì mình đang nghe được nữa.
Yến Lân nhìn thẳng vào mắt cậu, sau đó mới thong thả đáp: “Cái tôi để ý là thứ bên trong anh kia kìa.”
“Cậu làm ơn nuốt lại cái câu đó vào bụng giùm tôi được không vậy?”
Trong lúc khoảng cách của hai người bọn họ bắt đầu thu hẹp lại, Nhiễm Văn Ninh lại dần dần có thể đánh hơi thấy một loại trường năng lượng rất đỗi đặc trưng của Lâm Nhất lúc lớn. Vốn dĩ còn đang tính lùi về phía sau một tí, thế nhưng cậu lại sực nhớ đến cái lần mình bị thằng nhỏ kia đè ra tét mông đến thảm thương, vì thế, cậu chỉ còn mỗi nước ép mình đứng yên bất động mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh chỉ kịp nhìn thấy Lâm Nhất vươn một ngón tay rồi búng trán cậu một cái thật khẽ. Ngay sau đó, cậu đột nhiên cảm thấy buồn ngủ đến nỗi tay chân cũng rã rời cả đi, cứ như thể vừa bị thiên thạch rơi trúng đầu hay sao đó. Dần dần, cả người cậu bắt đầu ngã thẳng về đằng sau, cuối cùng mới rớt cái bịch xuống đất.
Màn ru ngủ của hôm nay thật sự bạo lực hơn hôm trước rất rất nhiều, Nhiễm Văn Ninh cứ thế mà nằm bẹp dí trên sàn nhà rồi đánh một giấc no say tới tận sáng hôm sau luôn.
Mười sáu năm trước, trong một lần qua đêm hiếm hoi tại nhà người nọ.
“Nhiễm Văn Ninh, cậu nhìn rồi đọc lại từ này cho mình xem.”
Yến Lân chỉ vào một từ trên trang tập trước mặt, sau đó mới nhắc Nhiễm Văn Ninh như vậy.
Hai chữ đó là “nước Tần”, hơn nữa kế bên lại còn có phiên âm, vì thế Nhiễm Văn Ninh vừa nhìn phiên âm vừa đọc lên một lần.
“Thêm từ này nữa.”
Yến Lân chỉ vào một từ khác, sau đó lại nhắc cậu đọc lên tiếng.
Hai chữ tiếp theo là “Thái Lan”, Nhiễm Văn Ninh nhìn xong cũng đọc được rất trơn tru.
Tiếp theo, Yến Lân che lại phiên âm của cả hai từ kia, xong xuôi mới bắt đầu nhắc cậu đọc lại.
Hay quá hai ơi, lần này cháy nhà mới lộ mặt chuột. Lần này, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu đọc “nước Tần” thành “Thái Lan”, thấy “Thái Lan” lại vội vàng đọc “nước Tần”.
“Mấy cái nét chữ này khác xa nhau mà, cậu nhìn cho kĩ vào đi chứ.”
Yến Lân thật sự chả thể nào hiểu nổi vì sao một người có thị lực bình thường năm tốt như Nhiễm Văn Ninh lại không tài nào phân biệt được hai từ ngữ đơn giản đến ngần ấy nữa.
“Ngộ ghê á, sao tụi nó giống nhau dữ vậy?”
Nhiễm Văn Ninh bối rối tới nỗi muốn oà khóc luôn rồi, cậu thật sự chả biết làm sao để phân biệt được từ nào là “Thái Lan”, từ nào mới là “nước Tần” nữa.
Cậu chống tay đứng dậy, sau đó mới bắt đầu lải nhải bên tai Yến Lân, coi bộ oan ức lắm: “Hay mình đổi cái khác đi, chứ mấy đứa năm nhất tiểu học như mình với cậu thì làm sao mà học nổi mấy cái loại chữ Hán như này được.”
“Mình thấy có mỗi cậu mới không học nổi thôi ấy chứ.”
Yến Lân cóc thèm nhịn nữa, vì cậu ta cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đến đây là cạn kiệt mất rồi.
Sau khi bận bịu lo liệu công chuyện xong xuôi, Ninh Hiểu mới vào phòng xem thử xem hai đứa bé đang làm gì. Lúc ấy, cô mới nhận ra rằng mấy món ăn vặt mà cô đã chuẩn bị trước cho tụi nhỏ cũng chưa hề được đụng đến, hai tên nhóc con kia còn đang chăm chỉ làm bài tập, hay nói đúng hơn là chỉ có mỗi một mình Nhiễm Văn Ninh đang bị bắt chăm chỉ làm bài tập mà thôi.
“Cô Ninh ơi, con đã cố gắng hết sức rồi.”
Yến Lân xoay người lại, chẳng thèm để ý đến Nhiễm Văn Ninh nữa, bây giờ cậu ta chỉ muốn chạy xa khỏi cái phòng này càng sớm càng tốt mà thôi.
Nghe thế, Ninh Hiểu cảm thấy dở khóc dở cười thật sự, cô chỉ đành lên tiếng an ủi: “Tụi con làm gần xong bài tập là được rồi, đi ngủ sớm đi thôi.”
“À mà Yến Lân này, con nhắn lại cho người nhà một tiếng đi con, nếu không thì người lớn người ta sẽ lo lắm đấy.”
Trước khi đi ngủ, Ninh Hiểu có dặn Yến Lân gọi điện chúc ba mẹ nuôi của mình ngủ ngon.
“Không sao đâu ạ.”
Yến Lân lại tỏ vẻ không cần phải lo lắng nhiều đến thế. Thật ra cậu ta chỉ có thể giao tiếp với mấy người bên nhà họ Hạng những khi có chuyện cần kíp, ngoài ra thì đôi bên gần như không tâm sự với nhau bao giờ.
Ba của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang đi công tác xa, thế nên hiện giờ chỉ có mỗi Ninh Hiểu và hai đứa nhỏ ở nhà mà thôi. Ninh Hiểu nhường lại phòng ngủ chính và chiếc giường đôi khá lớn ở nơi ấy cho tụi nhỏ ngủ chung, còn mình thì lại ngủ tạm trong phòng của Nhiễm Văn Ninh một đêm.
“Mấy đứa nhớ đi ngủ sớm nhé, tối rồi cũng đừng giỡn hớt ồn ào quá nghe con.”
Ninh Hiểu để lại một câu dặn dò, sau đó mới hẵng tắt đèn đi.
Căn phòng này cũng chưa chìm vào tĩnh lặng được bao lâu, Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu lên tiếng.
“Yến Lân ơi, hình như có muỗi hay sao đó.” Vừa nói, Nhiễm Văn Ninh vừa mở mắt thao láo nhìn lên trần nhà.
“Không có muỗi đâu.”
Thính lực của cậu bạn Yến Lân rất tốt, xung quanh cực kì yên tĩnh. Trước khi hai đứa nhỏ leo lên giường ngủ, Ninh Hiểu đã chu đáo dọn dẹp căn phòng này cho tươm tất cả rồi, nơi đây hiện giờ vô cùng sạch sẽ và thoáng mát.
Sau một hồi suy tư, Nhiễm Văn Ninh lại bảo: “Yến Lân ơi, mình thấy ngoài kia hơi bị ồn.”
“Ngoài đó không có tiếng gì hết á.”
Yến Lân đáp.
Một hồi lâu sau, Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu lí nha lí nhí: “Yến Lân ơi, cậu ngủ chưa vậy?”
Rốt cuộc Yến Lân cũng phải nhíu mày, cậu ta lạnh giọng răn: “Nhiễm Văn Ninh, cậu ngủ không được thì cậu nói thẳng luôn đi, đừng có kiếm chuyện hoài.”
“Vậy thì Yến Lân nè, cậu kể chuyện cho mình nghe đi.”
Nhiễm Văn Ninh dứt khoát xoay người lại, sau đó thủ thỉ với Yến Lân như vậy.
Nghe thế, Yến Lân mới mở mắt ra. Vì chưa đọc ba cái truyện cổ tích hay thần thoại gì đấy bao giờ, đầu của cậu ta lúc ấy cũng chẳng hề có lấy một mẩu chuyện nào cả. Hết cách, cậu ta chỉ biết nói thật ra mà thôi: “Mình không kể chuyện được đâu.”
“Nhưng mà mình cứ không ngủ được ấy, làm sao bây giờ?”
Nhiễm Văn Ninh bắt đầu nghịch ngợm vò cái chăn trong tay mình lấy làm thú vui.
“Đập một cái cho cậu ngất đi luôn có được không?” Yến Lân nghiêm túc đưa ra một lời đề nghị siêu siêu đáng sợ.
Nghe thế, Nhiễm Văn Ninh bỗng dưng nín thin cả một lúc, xong xuôi mới lí nhí: “Cậu đừng như vậy mà, mình sợ chết lắm.”
“Vậy cậu nằm yên đó, đừng có động đậy.”
Chỉ vừa mới dứt lời, Yến Lân đã ngồi dậy rồi đặt một ngón tay lên trán Nhiễm Văn Ninh rồi.
Thấy bạn không dưng lại đặt tay lên trán mình, Nhiễm Văn Ninh mới lấy làm lạ: “Yến Lân nè, cậu đang làm gì vậy?”
Thế nhưng còn chưa kịp nghe Yến Lân đáp lời, Nhiễm Văn Ninh đã bị cậu bạn kia búng trán một cái, ngay sau đó, một cơn buồn ngủ bỗng dưng ùn ùn kéo đến với cậu. Cậu trực tiếp ngã đầu xuống gối ngủ khì khì, có kêu như nào cũng ứ thèm dậy.
Yến Lân quan sát khuôn mặt còn đang say ngủ của đứa bé kia trong chốc lát, sau đó mới chợt nhận ra rằng hình như mình không khống chế được mức độ ra tay hay sao đó, Nhiễm Văn Ninh cũng đã biến mất khỏi thế giới ý thức của riêng cậu rồi.
Đêm đó, Nhiễm Văn Ninh mơ thấy một giấc mơ rất thần kì, mấy thứ ở trong mơ thế mà lại giống đời thật kinh khủng. Sau khi cậu mở cửa rồi bước ra khỏi phòng, đập vào mắt cậu là một tấm lưới với cơ man nào là những ô vuông trắng đen lồi lõm vặn vẹo, chẳng khác nào mấy ô cờ trên bàn cờ vua cả.
Thế nhưng hãy còn chưa đi được mấy bước, Nhiễm Văn Ninh đã nghe thấy giọng nói của Yến Lân vang lên ngay sau lưng mình rồi.
“Nhiễm Văn Ninh, đừng có đi qua đó nữa.”
Yến Lân lật đật chạy đến đấy rồi nắm chặt lấy bàn tay bụ bẫm của Nhiễm Văn Ninh.
Trong lúc dắt Nhiễm Văn Ninh quay về, bóng người của Yến Lân lại dần dần trở nên cao lớn. Chẳng bao lâu sau, Yến Lân đã trở thành một anh trai lớn thật sự rồi, Nhiễm Văn Ninh của bây giờ chỉ cao tới eo của anh mà thôi.
“Yến Lân, sao tự nhiên cậu lớn lên mất tiêu vậy?”
Nhiễm Văn Ninh lấy làm lạ, cậu hoàn toàn không hiểu mô tê gì hết.
“Vì hình hài của một đứa bé không được tiện cho lắm.”
Sau khi đáp lời cậu, Yến Lân mới cúi người xuống. Anh bế Nhiễm Văn Ninh trên tay, xong xuôi mới điều chỉnh vị trí một chút để đầu của cậu có thể gối lên vai mình.
Nhiễm Văn Ninh nằm vắt vẻo trên vai Yến Lân. Cũng vì họ đang gần kề nhau quá, cậu dư sức ngửi thấy được một loại mùi hương thoang thoảng trên người anh. Đưa mắt dõi theo tấm lưới đen trắng kia một hồi, Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lại cảm thấy buồn ngủ không thể tả. Rồi tiếp theo sau đó, Nhiễm Văn Ninh chẳng thể biết được gì nữa.
Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 72: Một giấc tròn.
10.0/10 từ 49 lượt.
