Ngoài Hiện Thực
Chương 68: Biển sâu u ám, mười chín.
70@-
Chương 68: Biển sâu u ám, mười chín.
Những thủ tục hành chính khác liên quan đến mộng cảnh “Biển sâu u ám” vẫn còn đang được tiến hành theo trình tự.
Dạo gần đây, Nhiễm Văn Ninh đang phải tự tay soạn một nùi báo cáo và giấy tờ có liên quan bên chi nhánh Nhật Bản. Nói một nùi cũng không ngoa, dù sao đây cũng là nhiệm vụ được chính tay chi nhánh Châu Á sắp xếp cơ mà.
Cứ hễ nhắc tới “Biển sâu u ám”, cậu lại nhớ đến việc hành vi của bản thân mình đã tạo nên một sức ảnh hưởng không nhỏ đến hiện thực. Xung quanh cậu, ai ai cũng quên mất cô bé kia một cách vô cùng tự nhiên.
Tính đến giờ, Nhiễm Văn Ninh chỉ vừa mới thủ thỉ mấy chuyện này cho mấy người quen của cậu mà thôi. Cậu có cần thiết phải trình lên trên không nhỉ?
Thế nhưng nếu làm như vậy thì trong khoảng thời gian từ lúc ghé thăm chi nhánh Châu Âu đến tận khi vào “Biển sâu u ám”, cấp bậc của cậu đây chẳng phải là từ bậc thứ hai bay thẳng lên thành chủ toạ rồi hay sao?
Nhiễm Văn Ninh vẫn còn nhớ rõ lời của Hoàng Trí Vũ, anh ta từng nói rằng ý nghĩa thật sự của hai từ “chủ toạ” cũng không nông cạn đến mức ấy. Thật ra chính cậu cũng chả hề hay biết rốt cuộc thứ gì mới được gọi là chủ toạ cả, cậu chỉ nghĩ rằng cậu vẫn còn quá non xanh để với tới được thứ cấp bậc đó mà thôi. Thêm vào đó, vẫn còn rất nhiều chuyện cậu hãy còn chưa rõ cơ mà.
Trong lúc còn đang bận đau đầu suy tư, Nhiễm Văn Ninh lại chợt để ý đến bóng dáng của Yuuya lấp ló ngoài cửa. Yuuya thoạt trông có hơi mệt mỏi, hắn chỉ đơn giản dùng tay ra hiệu để gọi cậu ra ngoài một chút mà thôi.
“Có mấy chuyện tôi cần phải nói cho cậu nghe ha, có liên quan tới cái cô cậu nhắc tới ấy.”
Yuuya mở lời.
Mấy nay Yuuya có hơi sa sút một chút. Yuri của đội họ lạc lối có hơi bị nghiêm trọng, cô bé khó có thể tỉnh lại chỉ trong một sớm một chiều cho được. Rõ ràng lòng vẫn còn đang nặng trĩu âu lo, thế nhưng hắn cũng hiểu rằng mấy việc thế này chỉ có thể từ từ chậm rãi mà thôi.
Trước bao lo toan cũng như áp lực nặng nề đến thế, Yuuya vẫn còn có hơi sức để ý đến chuyện của Nhiễm Văn Ninh. Có thể nhìn ra được rằng người đàn ông này thật sự rất tốt bụng, cũng rất để ý đến những người xung quanh mình.
Hai anh em dứt khoát chọn một phòng họp thật yên tĩnh bên chi nhánh Nhật Bản để rù rì tâm sự. Trên tay Yuuya là bản sao của một phần báo cáo, hắn nhẹ nhàng đưa xấp giấy ấy cho Nhiễm Văn Ninh.
“Về cô gái cậu có nhắc tới với tôi ấy, y theo lời cậu thì hẳn tôi đã chạm mặt với con bé hồi làm nhiệm vụ trong ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’ rồi đúng không, vậy nên tôi có đi lục lại mấy tờ báo cáo của khi đó.”
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh đã mở báo cáo ra xem, Yuuya mới tiếp lời: “Đúng là có một đoạn mô tả về con bé thật đấy, nhưng tôi lại thật sự không nhớ có vụ đó.”
Phần kí tên phía dưới của mấy tờ báo cáo liên quan tới cái cô mặc váy múa màu đỏ này chỉ có mỗi một chữ kí của Yuuya mà thôi, rõ ràng mấy câu chữ này là do chính tay Yuuya viết.
“Mộng cảnh của cậu hiện giờ vẫn được xếp vào loại mộng cảnh vô danh đúng không. Tuy cụ thể từng chi tiết của nó đã bị giấu đi thật kĩ, thế nhưng biểu hiện bây giờ của cậu lại quá trắng ra rồi. Nó là một loại năng lực lãng quên.”
“Thông qua mộng cảnh của riêng nó, nó đã vươn tay đến thế giới hiện thực rồi. Hơn hết là ai ai cũng thuộc nằm lòng tên cái mộng cảnh hiện đang nắm giữ trong tay loại năng lực này.”
“Thật đúng là sơ hở chồng chất sơ hở, cậu lúc này rất có khả năng gặp nguy hiểm.”
Nhiễm Văn Ninh âm thầm cảm thấy căng thẳng. Tuy thể hiện ngoài mặt một cách bóng gió như vậy, nhưng điều Yuuya muốn biểu đạt cũng đã quá rõ ràng rồi. Thứ năng lực nhược hoá rất khó để gán định nghĩa của cậu hiện giờ đã sở hữu một hình thức thể hiện mới cực kì trực quan và sinh động.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần có bất kì một ai đó lỡ tay điều tra tỉ mỉ hơn một chút, ai ai cũng sẽ biết mộng cảnh của cậu là “Dưới ánh trăng, Dear Anna”.
Kể từ giây phút nhận thức được “Dưới ánh trăng, Dear Anna” không chỉ thuộc về chi nhánh Châu Á mà còn có vô số các dây mơ rễ má dính liền với Cung điện, Nhiễm Văn Ninh đã phải chấp nhận một điều rằng chỉ cần cậu dính đến nó dù chỉ là một chút thì chắc chắn cậu sẽ gặp hiểm nguy trùng trùng trong một tương lai không xa.
Chỉ vừa chớm có ý định tán gẫu thêm một chút nữa mà thôi, Nhiễm Văn Ninh lại để ý thấy Yuuya đang hí hoáy nhắn tin với người khác.
“Trì Thác tới liền đấy, tí nữa có gì cùng nhau phân tích ha.”
Sau khi nhắn tin xong, Yuuya mới nhắn lại với cậu như vậy.
Cũng khá nhanh thôi, Trì Thác đã xuất hiện trong phòng họp này rồi. Sau khi để ý thấy anh đảo mắt nhìn sơ qua hai người bọn họ, Yuuya mới đáp lại anh bằng một cái gật đầu khe khẽ.
Hắn mở lời: “Chuyện bên này tôi đã nói hết cho Nhiễm Văn Ninh nghe rồi, còn mỗi bên cậu thôi đấy.”
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Trì Thác mới đáp: “Hiện giờ tôi vẫn còn đang ở bên Nhật, giấy tờ trong nước cũng khó mà gửi sang đây được, cơ mà tôi có nhờ người ta hỗ trợ tìm giùm mấy tờ báo cáo hồi xưa của ‘Đô thị hoang phế’.”
“Có thông tin của cô bé kia trên đó đấy, chính tay tôi viết mà, nhưng tôi lại quên sạch sành sanh cả rồi.”
“Bây giờ có một chuyện hơi khó. Người bên mình quên mất cũng chẳng phải là việc gì to tát, nhưng Bách Lý Tiểu Gia bên phe bảo thủ cũng bị ảnh hưởng luôn rồi. Nếu cô ta kể cái chuyện kì quặc này cho bên đó nghe trước khi bị bắt thì…”
“Phe bảo thủ sẽ xác định được mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh là ‘Dưới ánh trăng, Dear Anna’ ngay.”
“Từ rày về sau, cuộc sống của cậu sẽ tựa tựa mấy kẻ như chúng tôi vậy.”
Nhiễm Văn Ninh yên vị trên sô pha, sầm cả mặt lại. Hãy còn chưa đủ lông đủ cánh nhưng cậu đã cầm đèn chạy trước ô tô, bại lộ bản thân sạch sành sanh cả rồi.
Cậu ôm mặt mình, tiếp lời: “Thật ra tôi vẫn còn một câu hỏi nữa. Tôi không rõ chỉ có mấy người từng vào mộng cảnh làm nhiệm vụ như mấy anh mới chịu ảnh hưởng thôi hay là không.”
Cả Yuuya và Trì Thác đều tham gia vào lần hành động ấy trong “Biển sâu u ám”, mà Doãn Phiêu Nhiên lại là người phải gánh chịu một đòn công kích trực diện từ chính tay Nhiễm Văn Ninh, chuyện này cũng trực tiếp dẫn đến việc mọi người đều quên mất cô bé.
Lỡ đâu việc ấy không chỉ xảy đến với những ý thức đã từng vào trong cùng một mộng cảnh thì sao? Lỡ đâu người quen ngoài đời của con bé cũng quên mất con bé thì sao?
Nếu việc ấy thật sự xảy ra thì phạm vi của nó đã quá rộng rồi, Nhiễm Văn Ninh cũng không thể được xem như một vị tông đồ bình thường nữa.
Nghe xong câu hỏi của Nhiễm Văn Ninh, cả Trì Thác và Yuuya đều không vội đáp lời ngay. Mãi đến một lúc sau, Trì Thác mới an ủi: “Bên nước mình người ta còn đang bận vây bắt hai cái cô đó mà, có mấy chuyện phải gặp tận mặt người ta thì mới biết được ha.”
Do ý thức phải gánh chịu những tổn thương cực kì nghiêm trọng, Doãn Phiêu Nhiên cũng không thể tỉnh lại chỉ trong một sớm một chiều cho được. Cô gái trẻ phiêu bạt trong vòng xoáy ác mộng, tâm thức cũng trở nên trì trệ mê man. Thế nhưng cô bé vẫn rất may mắn, đón đỡ được một đòn công kích có cường độ và cấp bậc như thế kia mà cô vẫn có thể tỉnh dậy được ngoài hiện thực.
Lúc tỉnh dậy, cô gái trẻ nhận thấy bản thân mình đang ở trong một căn phòng rất đỗi bình thường. Nơi đây chỉ có lác đác vài vật dụng thiết yếu mà thôi, bốn vách tường của căn phòng cũng chỉ được phủ lên mỗi một lớp sơn trắng. Chỉ vừa chớm cúi đầu xuống, cô bé đã để ý đến một vài thiết bị chữa bệnh giản đơn được gắn trên người mình rồi, hình như mấy thứ này đang duy trì sự sống cho bản thân cô bé hay sao đó.
Cô gái trẻ không hề hay biết là ai đã chăm nom mình, căn phòng này cũng chẳng có lấy một ai cả. Đúng lúc ấy, cô bé lại để ý đến một tờ giấy được đặt cạnh giường mình. Trên tờ giấy nọ chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: Tỉnh lại rồi thì đi nhanh đi, đừng quay về nhà.
Thế nhưng Doãn Phiêu Nhiên lại cảm thấy toàn thân mình rã rời cả đi, đầu óc cũng mụ mị đến rối tinh rối mù, chẳng thể nhớ nổi bất kì một thứ gì cả. Do bây giờ chỉ muốn tiếp tục đánh một giấc thật ngon, cô gái trẻ lại trực tiếp ngã mình xuống giường. Khi cô tỉnh lại một lần nữa, trời đã sụp tối.
Doãn Phiêu Nhiên phải gắng hết sức để ngồi dậy. Cô trông thấy một chiếc di động được đặt trên bàn, nhưng cũng không rõ nó có phải là điện thoại của mình hay không. Sau khi cầm lên quan sát, cô gái trẻ mới nhận ra rằng chiếc điện thoại này đã bị khoá, thế nhưng cô có thể sử dụng vân tay trên ngón cái của mình để mở khoá nó.
Vậy nên đây vốn là điện thoại của mình sao?
Tiếc thay, nội dung trong cái điện thoại này lại quá lạ lẫm với Doãn Phiêu Nhiên. Cô hoàn toàn không nhớ có mấy chuyện như thế xảy ra, cũng không hề quen mấy người trong sổ tay liên lạc của mình. Thậm chí còn có một vài tin nhắn với nội dung thăm hỏi, đại loại như “Phiêu Nhiên à, mấy nay cậu có rãnh thì tới trường sắp xếp tham gia mấy lớp khiêu vũ đi chứ”.
Phiêu Nhiên là ai cơ? Tên mình á?
Vấn đề quan trọng nhất đã xảy đến với Doãn Phiêu Nhiên của hiện tại chính là việc cô đã quên mất rất nhiều chuyện. Hiện giờ, cô gái trẻ chẳng khác nào một tờ giấy trắng cả, đến cả danh tính của bản thân mình mà cô vẫn còn hoang mang chả hay biết gì cơ mà.
Từ những thông tin có trong điện thoại, có thể suy ra rằng cô gái trẻ này vốn là một sinh viên đại học rất đam mê khiêu vũ có tên là Phiêu Nhiên. Căn cứ vào những gì có sẵn trong phần mềm bản đồ trên di động, cô còn có thể xác định được vị trí trường mình và một nơi thoạt trông như nhà của bản thân cô nữa.
Thêm vào đó, có một người rất kì quặc nằm trong danh sách liên lạc của cô, hầu hết những dòng tin nhắn giữa cô và người này chỉ có cơ man nào là thời gian ngủ và địa chỉ mà thôi, thậm chí đôi lúc còn có những cái tên vô cùng kì lạ, nội dung của những cái tên nọ cũng muôn màu muôn vẻ, không theo bất kì một loại quy tắc nào cả.
Khung chat giữa hai người bọn họ vẫn còn đang dừng ở những dòng tin nhắn như sau: “Đây là tên mộng cảnh của nhiệm vụ lần này”, mà tên mộng cảnh ấy lại là “Biển sâu u ám”.
Đây là một con game đấy à?
Doãn Phiêu Nhiên đặt di động xuống bàn, sau đó mới liếc nhìn tờ giấy mình đang nắm trong tay. Tờ giấy ấy đang khuyên cô nên nhanh chân rời khỏi nơi đây, có phải cô đang gặp phải nguy hiểm gì đấy hay không?
Cô gái trẻ thật sự rất hoang mang không biết mình nên đi đâu làm gì, thậm chí còn chẳng biết bản thân mình là ai cả. Bó tay hết cách, cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo những gì tờ giấy truyền lại, quyết định rời khỏi căn phòng này.
Các thành viên nhóm chat trên di động của cô hiện đang sôi nổi thảo luận về lớp khiêu vũ tối nay, có vẻ như mấy người này là bạn chung lớp của cô hay sao đó.
Do cũng không thể trực tiếp đối mặt hai vị phụ huynh mà mình thậm chí còn chẳng quen thân, Doãn Phiêu Nhiên mới không dám chọn địa chỉ nhà làm đích đến. Vì lẽ đó, cô gái trẻ chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm manh mối từ bạn bè mà thôi. Hơn nữa bình thường trường học cũng đã rất rộng, lỡ đâu thật sự gặp phải nguy hiểm thì cô cũng có thể thuận đường trốn đi.
Mà cũng có thể cô mắc phải chứng bệnh nào đấy có liên quan đến việc mất trí nhớ gián đoạn chăng? Dù gì cô cũng có thấy mình reply tin nhắn của người khác vào mấy ngày trước, rõ ràng cô hẳn phải nhớ được rất nhiều thứ mới phải.
Ấp ủ một tia hi vọng mong manh, Doãn Phiêu Nhiên cất bước đến trường học.
Trường học của cô khá xa nơi ban nãy, cô gái trẻ phải lặn lội tận ba tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường. Ngôi trường này lại quá lạ lẫm với cô, cô cũng chẳng biết phòng tập múa ở đâu cả. Hết cách, cô chỉ đành hỏi thăm một người lạ mặt vừa lúc đi ngang qua mà thôi.
Người đó nói rằng phòng tập múa cũng không xa đây lắm, nó ở ngay tầng trệt của nhà thi đấu bên kia. Sau khi lễ phép cảm ơn người nọ, cô gái trẻ mới cất bước đi đến nơi đó.
Bên ngoài nhà thi đấu, có mấy người lạ mặt hiện đang phỏng vấn mấy cô sinh viên. Hai sinh viên kia trông có hơi bối rối, thế nhưng sau khi trông thấy Doãn Phiêu Nhiên, một trong hai người đó lại chỉ tay về phía cô.
“Em cứ tưởng hôm nay Doãn Phiêu Nhiên lại không đi học nữa cơ! Cái đứa mặc váy đỏ bên kia là người mấy anh hỏi đó.”
Sau khi nhìn theo ngón tay của người kia, ai ai cũng trông thấy một cô sinh viên với một vẻ mặt vô cùng hoang mang. Cô bối rối đứng yên, thậm chí còn không biết nên biểu lộ những gì trên khuôn mặt mình nữa.
Chiếc váy đỏ rực mà cô gái trẻ đang mặc vốn dĩ phải mang lại một loại cảm giác căng tràn sức sống, thế nhưng dưới một loại tình huống như thế này, màu sắc có hơi quá phô trương của nó lại lỡ tay chêm thêm mấy phần tự tin lỗi thời cho người mặc. Tựa như một chiếc móc áo khó có thể xứng đôi với một bộ đồ mắc tiền, cả người cô gái trẻ thoạt nhìn càng thêm rũ rượi héo hon.
Doãn Phiêu Nhiên trông thấy hai sinh viên kia vừa vẫy tay vừa gọi tên mình. Do không hề hay biết bọn họ là ai, cũng không rõ mấy người này tìm mình để làm gì hết, cô chỉ đành đứng yên tại chỗ.
Mãi đến một lúc sau, đến khi nhịp tim của cô từ từ trở nên dồn dập, cô mới trông thấy mấy người lạ kia tách khỏi đám “bạn” của mình, sau đó tiến gần lại phía cô. Ba người ấy có hai nam một nữ, họ ăn mặc rất bình thường, thoạt trông cũng khó đoán là đang làm ngành nghề gì.
Doãn Phiêu Nhiên âm thầm cảm thấy căng thẳng. Cô cảm thấy mình hẳn đã vướng vào thứ rắc rối gì đó rồi, nhưng cô lại chẳng nhớ được bất kì một thứ gì cả. Cái loại cảm giác hoang mang lo sợ này thậm chí còn chẳng hề chừa lại bất cứ một đường lui nào cho cô mới chết chứ.
Sau một hồi suy đi nghĩ lại, cô gái trẻ mới mở lời: “Cô thầy là giảng viên trường mình ạ? Cho hỏi mọi người tìm em có việc gì không ạ?”
Người đàn ông thoạt trông như leader trong đám người kia chỉ hờ hững kẹp lấy điếu thuốc trên môi mình, mùi khói cay xè truyền đến từ anh ta khiến mạch suy nghĩ của cô gái trở nên loạn tùng phèo cả lên.
“Mời em đi với anh chị một hồi ha, ‘Kịch liệt’.”
Ngoài Hiện Thực
Chương 68: Biển sâu u ám, mười chín.
Những thủ tục hành chính khác liên quan đến mộng cảnh “Biển sâu u ám” vẫn còn đang được tiến hành theo trình tự.
Dạo gần đây, Nhiễm Văn Ninh đang phải tự tay soạn một nùi báo cáo và giấy tờ có liên quan bên chi nhánh Nhật Bản. Nói một nùi cũng không ngoa, dù sao đây cũng là nhiệm vụ được chính tay chi nhánh Châu Á sắp xếp cơ mà.
Cứ hễ nhắc tới “Biển sâu u ám”, cậu lại nhớ đến việc hành vi của bản thân mình đã tạo nên một sức ảnh hưởng không nhỏ đến hiện thực. Xung quanh cậu, ai ai cũng quên mất cô bé kia một cách vô cùng tự nhiên.
Tính đến giờ, Nhiễm Văn Ninh chỉ vừa mới thủ thỉ mấy chuyện này cho mấy người quen của cậu mà thôi. Cậu có cần thiết phải trình lên trên không nhỉ?
Thế nhưng nếu làm như vậy thì trong khoảng thời gian từ lúc ghé thăm chi nhánh Châu Âu đến tận khi vào “Biển sâu u ám”, cấp bậc của cậu đây chẳng phải là từ bậc thứ hai bay thẳng lên thành chủ toạ rồi hay sao?
Nhiễm Văn Ninh vẫn còn nhớ rõ lời của Hoàng Trí Vũ, anh ta từng nói rằng ý nghĩa thật sự của hai từ “chủ toạ” cũng không nông cạn đến mức ấy. Thật ra chính cậu cũng chả hề hay biết rốt cuộc thứ gì mới được gọi là chủ toạ cả, cậu chỉ nghĩ rằng cậu vẫn còn quá non xanh để với tới được thứ cấp bậc đó mà thôi. Thêm vào đó, vẫn còn rất nhiều chuyện cậu hãy còn chưa rõ cơ mà.
Trong lúc còn đang bận đau đầu suy tư, Nhiễm Văn Ninh lại chợt để ý đến bóng dáng của Yuuya lấp ló ngoài cửa. Yuuya thoạt trông có hơi mệt mỏi, hắn chỉ đơn giản dùng tay ra hiệu để gọi cậu ra ngoài một chút mà thôi.
“Có mấy chuyện tôi cần phải nói cho cậu nghe ha, có liên quan tới cái cô cậu nhắc tới ấy.”
Yuuya mở lời.
Mấy nay Yuuya có hơi sa sút một chút. Yuri của đội họ lạc lối có hơi bị nghiêm trọng, cô bé khó có thể tỉnh lại chỉ trong một sớm một chiều cho được. Rõ ràng lòng vẫn còn đang nặng trĩu âu lo, thế nhưng hắn cũng hiểu rằng mấy việc thế này chỉ có thể từ từ chậm rãi mà thôi.
Trước bao lo toan cũng như áp lực nặng nề đến thế, Yuuya vẫn còn có hơi sức để ý đến chuyện của Nhiễm Văn Ninh. Có thể nhìn ra được rằng người đàn ông này thật sự rất tốt bụng, cũng rất để ý đến những người xung quanh mình.
Hai anh em dứt khoát chọn một phòng họp thật yên tĩnh bên chi nhánh Nhật Bản để rù rì tâm sự. Trên tay Yuuya là bản sao của một phần báo cáo, hắn nhẹ nhàng đưa xấp giấy ấy cho Nhiễm Văn Ninh.
“Về cô gái cậu có nhắc tới với tôi ấy, y theo lời cậu thì hẳn tôi đã chạm mặt với con bé hồi làm nhiệm vụ trong ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’ rồi đúng không, vậy nên tôi có đi lục lại mấy tờ báo cáo của khi đó.”
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh đã mở báo cáo ra xem, Yuuya mới tiếp lời: “Đúng là có một đoạn mô tả về con bé thật đấy, nhưng tôi lại thật sự không nhớ có vụ đó.”
Phần kí tên phía dưới của mấy tờ báo cáo liên quan tới cái cô mặc váy múa màu đỏ này chỉ có mỗi một chữ kí của Yuuya mà thôi, rõ ràng mấy câu chữ này là do chính tay Yuuya viết.
“Mộng cảnh của cậu hiện giờ vẫn được xếp vào loại mộng cảnh vô danh đúng không. Tuy cụ thể từng chi tiết của nó đã bị giấu đi thật kĩ, thế nhưng biểu hiện bây giờ của cậu lại quá trắng ra rồi. Nó là một loại năng lực lãng quên.”
“Thông qua mộng cảnh của riêng nó, nó đã vươn tay đến thế giới hiện thực rồi. Hơn hết là ai ai cũng thuộc nằm lòng tên cái mộng cảnh hiện đang nắm giữ trong tay loại năng lực này.”
“Thật đúng là sơ hở chồng chất sơ hở, cậu lúc này rất có khả năng gặp nguy hiểm.”
Nhiễm Văn Ninh âm thầm cảm thấy căng thẳng. Tuy thể hiện ngoài mặt một cách bóng gió như vậy, nhưng điều Yuuya muốn biểu đạt cũng đã quá rõ ràng rồi. Thứ năng lực nhược hoá rất khó để gán định nghĩa của cậu hiện giờ đã sở hữu một hình thức thể hiện mới cực kì trực quan và sinh động.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần có bất kì một ai đó lỡ tay điều tra tỉ mỉ hơn một chút, ai ai cũng sẽ biết mộng cảnh của cậu là “Dưới ánh trăng, Dear Anna”.
Kể từ giây phút nhận thức được “Dưới ánh trăng, Dear Anna” không chỉ thuộc về chi nhánh Châu Á mà còn có vô số các dây mơ rễ má dính liền với Cung điện, Nhiễm Văn Ninh đã phải chấp nhận một điều rằng chỉ cần cậu dính đến nó dù chỉ là một chút thì chắc chắn cậu sẽ gặp hiểm nguy trùng trùng trong một tương lai không xa.
Chỉ vừa chớm có ý định tán gẫu thêm một chút nữa mà thôi, Nhiễm Văn Ninh lại để ý thấy Yuuya đang hí hoáy nhắn tin với người khác.
“Trì Thác tới liền đấy, tí nữa có gì cùng nhau phân tích ha.”
Sau khi nhắn tin xong, Yuuya mới nhắn lại với cậu như vậy.
Cũng khá nhanh thôi, Trì Thác đã xuất hiện trong phòng họp này rồi. Sau khi để ý thấy anh đảo mắt nhìn sơ qua hai người bọn họ, Yuuya mới đáp lại anh bằng một cái gật đầu khe khẽ.
Hắn mở lời: “Chuyện bên này tôi đã nói hết cho Nhiễm Văn Ninh nghe rồi, còn mỗi bên cậu thôi đấy.”
Sau khi tìm được chỗ ngồi, Trì Thác mới đáp: “Hiện giờ tôi vẫn còn đang ở bên Nhật, giấy tờ trong nước cũng khó mà gửi sang đây được, cơ mà tôi có nhờ người ta hỗ trợ tìm giùm mấy tờ báo cáo hồi xưa của ‘Đô thị hoang phế’.”
“Có thông tin của cô bé kia trên đó đấy, chính tay tôi viết mà, nhưng tôi lại quên sạch sành sanh cả rồi.”
“Bây giờ có một chuyện hơi khó. Người bên mình quên mất cũng chẳng phải là việc gì to tát, nhưng Bách Lý Tiểu Gia bên phe bảo thủ cũng bị ảnh hưởng luôn rồi. Nếu cô ta kể cái chuyện kì quặc này cho bên đó nghe trước khi bị bắt thì…”
“Phe bảo thủ sẽ xác định được mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh là ‘Dưới ánh trăng, Dear Anna’ ngay.”
“Từ rày về sau, cuộc sống của cậu sẽ tựa tựa mấy kẻ như chúng tôi vậy.”
Nhiễm Văn Ninh yên vị trên sô pha, sầm cả mặt lại. Hãy còn chưa đủ lông đủ cánh nhưng cậu đã cầm đèn chạy trước ô tô, bại lộ bản thân sạch sành sanh cả rồi.
Cậu ôm mặt mình, tiếp lời: “Thật ra tôi vẫn còn một câu hỏi nữa. Tôi không rõ chỉ có mấy người từng vào mộng cảnh làm nhiệm vụ như mấy anh mới chịu ảnh hưởng thôi hay là không.”
Cả Yuuya và Trì Thác đều tham gia vào lần hành động ấy trong “Biển sâu u ám”, mà Doãn Phiêu Nhiên lại là người phải gánh chịu một đòn công kích trực diện từ chính tay Nhiễm Văn Ninh, chuyện này cũng trực tiếp dẫn đến việc mọi người đều quên mất cô bé.
Lỡ đâu việc ấy không chỉ xảy đến với những ý thức đã từng vào trong cùng một mộng cảnh thì sao? Lỡ đâu người quen ngoài đời của con bé cũng quên mất con bé thì sao?
Nếu việc ấy thật sự xảy ra thì phạm vi của nó đã quá rộng rồi, Nhiễm Văn Ninh cũng không thể được xem như một vị tông đồ bình thường nữa.
Nghe xong câu hỏi của Nhiễm Văn Ninh, cả Trì Thác và Yuuya đều không vội đáp lời ngay. Mãi đến một lúc sau, Trì Thác mới an ủi: “Bên nước mình người ta còn đang bận vây bắt hai cái cô đó mà, có mấy chuyện phải gặp tận mặt người ta thì mới biết được ha.”
Do ý thức phải gánh chịu những tổn thương cực kì nghiêm trọng, Doãn Phiêu Nhiên cũng không thể tỉnh lại chỉ trong một sớm một chiều cho được. Cô gái trẻ phiêu bạt trong vòng xoáy ác mộng, tâm thức cũng trở nên trì trệ mê man. Thế nhưng cô bé vẫn rất may mắn, đón đỡ được một đòn công kích có cường độ và cấp bậc như thế kia mà cô vẫn có thể tỉnh dậy được ngoài hiện thực.
Lúc tỉnh dậy, cô gái trẻ nhận thấy bản thân mình đang ở trong một căn phòng rất đỗi bình thường. Nơi đây chỉ có lác đác vài vật dụng thiết yếu mà thôi, bốn vách tường của căn phòng cũng chỉ được phủ lên mỗi một lớp sơn trắng. Chỉ vừa chớm cúi đầu xuống, cô bé đã để ý đến một vài thiết bị chữa bệnh giản đơn được gắn trên người mình rồi, hình như mấy thứ này đang duy trì sự sống cho bản thân cô bé hay sao đó.
Cô gái trẻ không hề hay biết là ai đã chăm nom mình, căn phòng này cũng chẳng có lấy một ai cả. Đúng lúc ấy, cô bé lại để ý đến một tờ giấy được đặt cạnh giường mình. Trên tờ giấy nọ chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: Tỉnh lại rồi thì đi nhanh đi, đừng quay về nhà.
Thế nhưng Doãn Phiêu Nhiên lại cảm thấy toàn thân mình rã rời cả đi, đầu óc cũng mụ mị đến rối tinh rối mù, chẳng thể nhớ nổi bất kì một thứ gì cả. Do bây giờ chỉ muốn tiếp tục đánh một giấc thật ngon, cô gái trẻ lại trực tiếp ngã mình xuống giường. Khi cô tỉnh lại một lần nữa, trời đã sụp tối.
Doãn Phiêu Nhiên phải gắng hết sức để ngồi dậy. Cô trông thấy một chiếc di động được đặt trên bàn, nhưng cũng không rõ nó có phải là điện thoại của mình hay không. Sau khi cầm lên quan sát, cô gái trẻ mới nhận ra rằng chiếc điện thoại này đã bị khoá, thế nhưng cô có thể sử dụng vân tay trên ngón cái của mình để mở khoá nó.
Vậy nên đây vốn là điện thoại của mình sao?
Tiếc thay, nội dung trong cái điện thoại này lại quá lạ lẫm với Doãn Phiêu Nhiên. Cô hoàn toàn không nhớ có mấy chuyện như thế xảy ra, cũng không hề quen mấy người trong sổ tay liên lạc của mình. Thậm chí còn có một vài tin nhắn với nội dung thăm hỏi, đại loại như “Phiêu Nhiên à, mấy nay cậu có rãnh thì tới trường sắp xếp tham gia mấy lớp khiêu vũ đi chứ”.
Phiêu Nhiên là ai cơ? Tên mình á?
Vấn đề quan trọng nhất đã xảy đến với Doãn Phiêu Nhiên của hiện tại chính là việc cô đã quên mất rất nhiều chuyện. Hiện giờ, cô gái trẻ chẳng khác nào một tờ giấy trắng cả, đến cả danh tính của bản thân mình mà cô vẫn còn hoang mang chả hay biết gì cơ mà.
Từ những thông tin có trong điện thoại, có thể suy ra rằng cô gái trẻ này vốn là một sinh viên đại học rất đam mê khiêu vũ có tên là Phiêu Nhiên. Căn cứ vào những gì có sẵn trong phần mềm bản đồ trên di động, cô còn có thể xác định được vị trí trường mình và một nơi thoạt trông như nhà của bản thân cô nữa.
Thêm vào đó, có một người rất kì quặc nằm trong danh sách liên lạc của cô, hầu hết những dòng tin nhắn giữa cô và người này chỉ có cơ man nào là thời gian ngủ và địa chỉ mà thôi, thậm chí đôi lúc còn có những cái tên vô cùng kì lạ, nội dung của những cái tên nọ cũng muôn màu muôn vẻ, không theo bất kì một loại quy tắc nào cả.
Khung chat giữa hai người bọn họ vẫn còn đang dừng ở những dòng tin nhắn như sau: “Đây là tên mộng cảnh của nhiệm vụ lần này”, mà tên mộng cảnh ấy lại là “Biển sâu u ám”.
Đây là một con game đấy à?
Doãn Phiêu Nhiên đặt di động xuống bàn, sau đó mới liếc nhìn tờ giấy mình đang nắm trong tay. Tờ giấy ấy đang khuyên cô nên nhanh chân rời khỏi nơi đây, có phải cô đang gặp phải nguy hiểm gì đấy hay không?
Cô gái trẻ thật sự rất hoang mang không biết mình nên đi đâu làm gì, thậm chí còn chẳng biết bản thân mình là ai cả. Bó tay hết cách, cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo những gì tờ giấy truyền lại, quyết định rời khỏi căn phòng này.
Các thành viên nhóm chat trên di động của cô hiện đang sôi nổi thảo luận về lớp khiêu vũ tối nay, có vẻ như mấy người này là bạn chung lớp của cô hay sao đó.
Do cũng không thể trực tiếp đối mặt hai vị phụ huynh mà mình thậm chí còn chẳng quen thân, Doãn Phiêu Nhiên mới không dám chọn địa chỉ nhà làm đích đến. Vì lẽ đó, cô gái trẻ chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm manh mối từ bạn bè mà thôi. Hơn nữa bình thường trường học cũng đã rất rộng, lỡ đâu thật sự gặp phải nguy hiểm thì cô cũng có thể thuận đường trốn đi.
Mà cũng có thể cô mắc phải chứng bệnh nào đấy có liên quan đến việc mất trí nhớ gián đoạn chăng? Dù gì cô cũng có thấy mình reply tin nhắn của người khác vào mấy ngày trước, rõ ràng cô hẳn phải nhớ được rất nhiều thứ mới phải.
Ấp ủ một tia hi vọng mong manh, Doãn Phiêu Nhiên cất bước đến trường học.
Trường học của cô khá xa nơi ban nãy, cô gái trẻ phải lặn lội tận ba tiếng đồng hồ mới đến được cổng trường. Ngôi trường này lại quá lạ lẫm với cô, cô cũng chẳng biết phòng tập múa ở đâu cả. Hết cách, cô chỉ đành hỏi thăm một người lạ mặt vừa lúc đi ngang qua mà thôi.
Người đó nói rằng phòng tập múa cũng không xa đây lắm, nó ở ngay tầng trệt của nhà thi đấu bên kia. Sau khi lễ phép cảm ơn người nọ, cô gái trẻ mới cất bước đi đến nơi đó.
Bên ngoài nhà thi đấu, có mấy người lạ mặt hiện đang phỏng vấn mấy cô sinh viên. Hai sinh viên kia trông có hơi bối rối, thế nhưng sau khi trông thấy Doãn Phiêu Nhiên, một trong hai người đó lại chỉ tay về phía cô.
“Em cứ tưởng hôm nay Doãn Phiêu Nhiên lại không đi học nữa cơ! Cái đứa mặc váy đỏ bên kia là người mấy anh hỏi đó.”
Sau khi nhìn theo ngón tay của người kia, ai ai cũng trông thấy một cô sinh viên với một vẻ mặt vô cùng hoang mang. Cô bối rối đứng yên, thậm chí còn không biết nên biểu lộ những gì trên khuôn mặt mình nữa.
Chiếc váy đỏ rực mà cô gái trẻ đang mặc vốn dĩ phải mang lại một loại cảm giác căng tràn sức sống, thế nhưng dưới một loại tình huống như thế này, màu sắc có hơi quá phô trương của nó lại lỡ tay chêm thêm mấy phần tự tin lỗi thời cho người mặc. Tựa như một chiếc móc áo khó có thể xứng đôi với một bộ đồ mắc tiền, cả người cô gái trẻ thoạt nhìn càng thêm rũ rượi héo hon.
Doãn Phiêu Nhiên trông thấy hai sinh viên kia vừa vẫy tay vừa gọi tên mình. Do không hề hay biết bọn họ là ai, cũng không rõ mấy người này tìm mình để làm gì hết, cô chỉ đành đứng yên tại chỗ.
Mãi đến một lúc sau, đến khi nhịp tim của cô từ từ trở nên dồn dập, cô mới trông thấy mấy người lạ kia tách khỏi đám “bạn” của mình, sau đó tiến gần lại phía cô. Ba người ấy có hai nam một nữ, họ ăn mặc rất bình thường, thoạt trông cũng khó đoán là đang làm ngành nghề gì.
Doãn Phiêu Nhiên âm thầm cảm thấy căng thẳng. Cô cảm thấy mình hẳn đã vướng vào thứ rắc rối gì đó rồi, nhưng cô lại chẳng nhớ được bất kì một thứ gì cả. Cái loại cảm giác hoang mang lo sợ này thậm chí còn chẳng hề chừa lại bất cứ một đường lui nào cho cô mới chết chứ.
Sau một hồi suy đi nghĩ lại, cô gái trẻ mới mở lời: “Cô thầy là giảng viên trường mình ạ? Cho hỏi mọi người tìm em có việc gì không ạ?”
Người đàn ông thoạt trông như leader trong đám người kia chỉ hờ hững kẹp lấy điếu thuốc trên môi mình, mùi khói cay xè truyền đến từ anh ta khiến mạch suy nghĩ của cô gái trở nên loạn tùng phèo cả lên.
“Mời em đi với anh chị một hồi ha, ‘Kịch liệt’.”
Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 68: Biển sâu u ám, mười chín.
10.0/10 từ 49 lượt.
