Ngoài Hiện Thực
Chương 136: Mèo mun.
97@-
Chương 136: Mèo mun.
Khu vực tiền sảnh của tòa nhà này trống trải vô cùng, thậm chí chỉ có vỏn vẹn hai nhân viên lễ tân trực quầy mà thôi. Sau một hồi ngắm nghía, cô gái trẻ mới nhủ thầm với lòng mình rằng quái thật, vì sao chỗ này cũng chẳng khác gì mấy tòa cao ốc bình thường hết thế nhỉ, thậm chí trông còn vắng vẻ hơn mấy khu lầu sang chảnh kia nữa cơ.
“Anh chị ơi, cho em hỏi đây có phải là chi nhánh đội thứ hai không ạ?”
Sau một hồi cổ vũ bản thân mình, cô mới chợt lên tiếng hỏi thăm một nhân viên trực quầy như thế.
“Đúng rồi em, em có cần hỗ trợ gì không?” – Người nọ đáp lời.
Nghe vậy, cô gái trẻ chỉ đành giải thích: “Mấy hôm trước em có vào nhầm một giấc mơ rất kì lạ, có một anh bên chỗ anh chị nhắn em sang đây xử lí gì đó đấy ạ.”
Đáp lại lời cô, nhân viên phụ trách kia tiếp lời: “Vậy em cho anh chị mượn căn cước một chút nhé, anh chị cần phải xác thực thông tin của em trước ha.”
Cô gái trẻ gật đầu, sau đó mới ngoan ngoãn đưa căn cước của mình cho người nọ. Trong lúc chờ kiểm tra, cô bèn tranh thủ nhìn về phía vườn cây ngoài cửa trong chốc lát, nơi đấy có một bồn hoa tươi tắn đang mặc sức khoe sắc giữa tiết trời mùa hạ.
“Cho em xin phép hỏi thêm ạ, mấy nay có một người phụ nữ nào tầm bốn năm mươi tuổi ghé chi nhánh bên mình không ạ?” – Đột nhiên, cô gái trẻ chợt quay đầu lại rồi bật thốt ra một câu hỏi như thế.
Người nọ nhìn cô một cái, xong xuôi mới thong thả đáp: “Xin lỗi, tụi anh không nhận tư vấn thông tin về các khách hàng khác nhé em.”
Nghe vậy, cô gái trẻ chỉ đành lặng lẽ thở dài. Dưới cái nhìn của cô, tình trạng của cái dì hôm trước cũng chẳng được ổn cho lắm, chẳng biết dì có tỉnh lại được hay không nữa.
“Đồ Giai Oánh nhỉ, mời em cầm tờ khai rồi đi đến tòa D ha.”
Vị nhân viên phụ trách nọ đưa một tờ đơn trắng cho Đồ Giai Oánh, đồng thời cũng tiện tay trả căn cước lại cho cô chung một lượt.
Sau khi vươn tay nhận lấy tờ đơn, Đồ Giai Oánh mới hay rằng đây là một loại giấy phép, bên trên là chi chít các dòng ưng thuận cho phép người khai tiếp nhận các dịch vụ tại một địa điểm tương ứng, tức tòa D.
Tòa nhà kể trên cách khu lễ tân cũng không xa, hơn nữa đường đi vào đấy cũng rất đơn giản. Với Đồ Giai Oánh, việc đi thẳng đến trước cửa tòa D cũng chẳng khó khăn gì, dám cá cũng chẳng ai phải nhọc lòng lo lắng rằng mình sẽ bị lạc cả.
Chỉ vừa mới bước lên bậc tam cấp trước cửa, Đồ Giai Oánh đã chợt bắt gặp một bóng dáng rất đỗi thân quen đang vội vàng nện bước ra bên ngoài. Cứ như thể chỉ vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt của người này mang theo đôi nét uể oải trông thấy, cậu cứ thế cúi gằm đầu xuống rồi bước đi thật nhanh, thậm chí cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
“Anh ơi, cảm ơn anh đã giúp tụi em vào hôm trước ạ.”
Nhác thấy cái anh nọ cũng chẳng buồn nhìn mình, Đồ Giai Oánh mới cất tiếng gọi giật người ta về.
Dường như câu gọi ấy đã khiến người đối diện giật mình đôi chút, cậu hơi sững người ra, mãi sau đó mới ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía Đồ Giai Oánh. Ngay khi nhận ra rằng cô gái trẻ này là một trong số những nạn nhân mình đã từng cứu vào hôm trước, cậu mới chịu nở một nụ cười thân thiện: “Không có chi đâu em, ơn nghĩa gì chứ.”
Tới lúc này, Đồ Giai Oánh mới ngộ ra rằng thật ra cái anh này trông hiền lành và dễ gần hơn lúc ở trong mộng nhiều lắm.
Hôm đó người nọ cầm theo một cây dù đen, chỉ trông cái khí khái đấy thì thật sự cô cũng chẳng dám xem người ta là người bình thường cho được. Thế nhưng trái ngược hoàn toàn so với lúc ấy, bây giờ cậu ăn mặc khá đơn giản, cách ăn nói cũng tử tế và đàng hoàng ra phết, nhìn chung trông chẳng khác nào một sinh viên trẻ tuổi vừa mới tan học rồi tiện đường tạt ngang qua nơi này cả.
“Tại em có hơi do dự không biết mình có cần phải tới đây không nên em tới trễ tí ấy anh.”
Với việc vì sao đã tỉnh lại từ sớm nhưng đến bây giờ mới tới trình diện, Đồ Giai Oánh chỉ nhẹ nhàng giải thích như thế mà thôi.
Nghe vậy, cậu trai trẻ trước mắt cô bèn tỏ vẻ chẳng hề gì: “Em chịu tới đây là được rồi, tụi anh còn đang sợ em không tới đó chứ.”
Nhắc mới nhớ, hình như mình còn chưa kịp hỏi thăm tên tuổi của ân nhân. Nghĩ đoạn, Đồ Giai Oánh bèn tiếp lời: “Cho phép em hỏi tên anh được không ạ? Thật ra em vẫn luôn cảm thấy rất biết ơn anh về chuyện lần trước, nếu có thể thì em mời anh uống nước nhé.”
“Tụi anh không được tùy ý để lộ thông tin của mình ra ngoài đâu em, mong em thông cảm ha.”
Thế nhưng cậu trai trẻ đấy lại khéo léo từ chối lời mời của Đồ Giai Oánh. Sau khi nhắn lại rằng mình còn bận làm chút chuyện, cậu mới xoay người rời đi.
Vừa dõi theo bóng lưng khuất xa dần của người kia, Đồ Giai Oánh vừa lặng lẽ nghĩ thầm, rằng đúng thật là bản thân mình vẫn còn cách những người như vậy xa, xa lắm.
Nhiễm Văn Ninh ngáp một cái thật dài. Vốn dĩ cậu còn đang muốn chạy lẹ về ngủ bù, ai mà ngờ được rằng chỉ mới vừa chớm bước ra khỏi khu bệnh viện thì cậu đã tình cờ đụng mặt một người quen như vậy ngay cơ chứ. Cái cô đấy là một trong những nạn nhân mà cậu đã từng có duyên giúp đỡ vào hôm trước, và việc này cũng đột nhiên khiến cậu nhớ lại chuyện của Trình Bân.
Còn nhớ khi ấy, cậu đã từng giao nhiệm vụ trông chừng người nọ cho Yến Lân, tiếp theo đó mới tới phiên Ngô Côn Phong dẫn cậu ta vào “Kawagebo”.
Thế nhưng chẳng ai ngờ được cái cậu đấy lại lạc lối nặng tới nỗi qua đời hẳn ngoài hiện thực, cũng chẳng biết quy trình xử lí kể trên có trục trặc ở đâu hay không nữa.
Dưới cái nhìn của Nhiễm Văn Ninh, trạng thái ý thức khi ấy của Trình Bân hoàn toàn dư dả để cậu ta tỉnh lại một cách an toàn, hơn nữa cách thức rời khỏi “Kawagebo” cũng rất đỗi giản đơn và dễ hiểu, thật ra người ta chỉ cần đi một mạch xuống núi là thức giấc được rồi.
Nói tóm lại, vì sự việc kể trên vẫn còn cất chứa quá nhiều nghi vấn nên mấy hôm nay Nhiễm Văn Ninh mới phải dốc hết sức lực để đi điều tra cho rõ. Thật lòng mà nói thì cậu rất sợ chuyện như Yuuya lại tiếp tục diễn ra thêm một lần nữa, thậm chí cậu còn chẳng dám hó hé thêm điều gì về sự việc đáng tiếc đấy trước mặt Trì Thác cả, vì lòng cậu biết rõ rằng mình đã vô hình trung khiến người bạn chí cốt của anh bị tai bay vạ gió.
“Nè Ngô Côn Phong, cậu có chắc là hôm ấy cậu đã thật sự xử lí ổn thỏa hết chưa đó?”
Chỉ vừa mới đặt chân về tới kí túc xá, Nhiễm Văn Ninh đã tìm đến Ngô Côn Phong rồi truy hỏi ngay.
Cái chết bí ẩn của Trình Bân đã dẫn đến việc Ngô Côn Phong liên tục bị người ta làm phiền mãi suốt mấy ngày nay. Cũng phải thôi, cậu ta là người cuối cùng gặp được Trình Bân cơ mà, thế nên việc người ta đặt ra nghi vấn về lời khai của cậu ta âu cũng là một chuyện dễ hiểu.
Vì cũng chẳng định chối bay chối biến hay rũ bỏ trách nhiệm, Ngô Côn Phong thẳng thắn đáp lời cậu như sau: “Lúc đó tôi đã làm đúng theo quy trình rồi, tôi có dặn Trình Bân thật kĩ về mấy quy định cần được lưu ý. ‘Kawagebo’ là mộng cảnh nhà tôi, tôi dám khẳng định rằng hôm ấy nó cực kì an toàn.”
Câu trả lời ấy vẫn chưa hoàn toàn xua tan đi tất cả mọi nghi ngờ trong lòng Nhiễm Văn Ninh, cậu cho rằng chính “Kawagebo” đã khiến người nọ lạc lối. Tuy nhiên, cậu cũng không thể phủ nhận được rằng cái mộng cảnh này vẫn luôn được người ta ưu ái gán cho cái mác mộng cảnh trục xuất, đây rõ ràng là do mức độ gây hại của nó khá thấp nếu chỉ xét trong một phạm vi nào đấy.
Vì vậy, cậu lại tiếp tục hỏi: “Hôm đó ý thức của Trình Bân còn ổn không nhỉ?”
“Tôi thấy cậu ta còn ổn chán, đúng thật là có bị thương chút chút, cơ mà lúc đó cậu ta cực kì tỉnh táo.” – Ngô Côn Phong đáp lời như thế.
Thật ra thì bấy nhiêu đấy thông tin là tất cả những gì mà bản thân Ngô Côn Phong có thể cung cấp. Khi ấy cậu ta còn bận đi xử lí mấy nạn nhân khác trong “Bệnh viện không tên” nữa, hơi đâu mà ngồi canh Trình Bân cho được. Mấy nay cậu ta bị hỏi cung tới khô quắt cả người, mấy câu đáp đấy dù ít dù nhiều gì cũng đã bị cậu ta học thuộc làu làu luôn rồi.
Mãi đến lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh mới ngộ ra rằng Ngô Côn Phong cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra vào khi đó cả. Chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ đành đi tìm Yến Lân trong mơ mà thôi. Ngặt nỗi cái ông Yến Lân này lạ lắm, lúc người ta muốn anh xuất hiện thì anh lại đi đâu mất hút, còn khi người ta thấy anh phiền thì lúc nào anh cũng có mặt chờ thời cả.
Vì biết tỏng rằng Yến Lân vẫn còn đang bận bịu làm mấy chuyện kì bí gì đó sau lưng mình, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành kiên nhẫn đợi anh xong việc mà thôi. Đúng thật là như vậy, chỉ mấy ngày sau đó thôi thì người ta đã chịu xuất hiện rồi, chẳng uổng công cậu ngồi canh mãi ở trong mơ đến tận mấy ngày liền.
Ngay sau khi người đàn ông vừa cao lại vừa gầy kia bước chân vào giấc mơ này, đôi con ngươi sở hữu một màu vàng óng đặc trưng của anh đã va phải ánh nhìn của Nhiễm Văn Ninh ngay lập tức.
Và rồi thứ tiếp theo đập vào mắt Yến Lân là dáng ngồi rất nghiêm chỉnh của người nọ. Cậu đang tựa mình vào lưng ghế, bắt chéo hai chân, một tay chống cằm suy tư, thoạt trông cứ như thể đang bình tĩnh chờ đợi anh ghé thăm vậy.
Hiếm thấy làm sao, hôm nay Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng buồn né tránh ánh nhìn của Yến Lân, cậu cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh không chút rụt rè.
Nhác thấy người nọ đã xuất hiện, cậu bèn đứng dậy rồi bật thốt ra một câu nói như sau: “Tôi muốn hỏi cậu về chuyện của Trình Bân.”
“Ai cơ?” – Vì vốn dĩ đã chẳng thèm để bụng cái tên xa lạ kia làm gì, Yến Lân thật lòng chẳng thể nhớ nổi cậu ta là ai cả.
Nhiễm Văn Ninh câm nín tròn một giây đồng hồ, xong xuôi mới vội vã giải thích: “Cái người mà tôi có nhờ cậu hỗ trợ trông chừng trong cái mộng cảnh hôm bữa đó, là cái cậu bị thương ở ngay bàn tay đó, nhớ không.”
“À.”
Mãi đến lúc ấy, Yến Lân mới xem như nhớ được chút chút. Sau một tiếng à thật dài, anh mới hỏi: “Có chuyện gì đúng không, vì sao cậu lại phải trực tiếp hỏi tôi như vậy?”
“Cậu ta chết rồi, tôi thấy tình trạng của cậu ta lúc ấy cũng đâu đến nỗi, vụ đấy làm sao lại xảy ra cho được chứ.” – Nhiễm Văn Ninh dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Nghe xong, Yến Lân thẳng thừng tiếp lời: “Người như thế đúng là không nên lạc lối mới phải, cậu ta thậm chí còn xuất sắc hơn rất nhiều tên tay mơ khác trong nghề nữa.”
“Cậu cũng thấy vậy nhỉ.”
Trước câu đánh giá khách quan của Yến Lân về Trình Bân, Nhiễm Văn Ninh bèn gật gù tỏ vẻ đồng tình, rồi chỉ chốc lát sau, cậu lại tiếp lời: “Lúc đó cậu với cậu ta có gặp phải chuyện gì không?”
“Không có ha. Tôi dắt cậu ta tới đại sảnh, sau đó cậu ta cứ thế đứng chờ Ngô Côn Phong dẫn vào một mộng cảnh khác, chỉ có vậy thôi.”
Nhắc đến khác thường mới nhớ, đúng thật là có một chuyện khá kì lạ với cái cậu Trình Bân này. Thế nhưng vì vốn đã quen giấu nhẹm đi những điều tưởng như phi lí chẳng biết phải giải thích ra làm sao như thế nên Yến Lân cũng chẳng dám đưa ra bất kì một câu khẳng định chắc nịch nào cả.
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang âu sầu về chuyện của cậu trai kia, Yến Lân chỉ đành lên tiếng: “Tôi cảm thấy cậu ta hơi tò mò về tôi.”
“Hôm ấy cậu biến thành một con mèo mun cơ mà, người ta có tò mò thì cũng dễ hiểu thôi.” – Nhiễm Văn Ninh đáp lời như vậy. Thử hỏi đang yên đang lành mà một con mèo mun siêu lanh lợi đột nhiên lại xuất hiện trước mắt anh như thế thì anh có tỏ vẻ hiếu kì thấy rõ hay không cơ chứ.
Dưới cái nhìn của Yến Lân, sự tò mò Trình Bân dành cho anh cũng chẳng giống với bản tính hiếu kì tự nhiên trong lời Nhiễm Văn Ninh một chút nào. Cũng vì chẳng thể nghĩ ra được cách diễn đạt nào khác, anh chỉ đành tiếp lời: “Mấy khi nhìn tôi thì ý thức của cậu ta cũng đang từ từ mạnh dần lên.”
“Hả?”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn trở nên hoang mang hơn cả ban nãy nữa. Cũng vì chẳng thể tìm ra được nguyên nhân chính xác cho cái chết bí ẩn của Trình Bân, cậu chỉ có thể cuộn mình ngồi bẹp dí trong góc phòng rồi âm thầm đăm chiêu suy nghĩ mà thôi.
Dưới ánh nhìn chuyên chú của Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu ngồi tựa vào lan can của ban công rồi cứ thế vừa ngắm cảnh vừa lặng lẽ suy tư, đây cũng là một trong những lần hiếm hoi mà cậu trở nên yên tĩnh đến thế trước mặt anh. Cậu không truy hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, cũng chẳng hề để ý đến Dear Anna hay thậm chí là cả bản thân anh một chút nào cả, đầu óc cậu bây giờ chỉ toàn là công việc và công việc mà thôi, anh có là ai đâu chứ.
Yến Lân cứ thế đứng sững người ra sau lưng Nhiễm Văn Ninh thật lâu. Mãi cho đến khi bản thân anh cũng phải nhủ thầm với lòng mình rằng ắt hẳn nên kiếm cớ để tán gẫu với cậu đôi câu, anh mới chợt gượng gạo mở lời: “Hôm trước cậu có hỏi làm sao để thay đổi hình thái ý thức của bản thân đúng không.”
Nghe hỏi, Nhiễm Văn Ninh mới chịu quay đầu lại nhìn Yến Lân một cái, xong xuôi mới chịu lên tiếng: “Ừ đó rồi sao? Không phải cậu cũng từng bảo rằng tôi không hóa thành heo được à.”
“Ừm.” – Yến Lân chỉ đành bật ra một tiếng ậm ừ.
Sau khi tiếng ừ đấy được quẳng vào thinh không, bầu không khí giữa hai tên bọn họ đã bị bao trùm bởi một sự im lặng chết chóc. Ngập ngừng mấy giây sau, Nhiễm Văn Ninh mới đột nhiên ngộ ra rằng thật ra Yến Lân chỉ đang định mở lời tán gẫu với cậu mà thôi, cơ mà cũng vì cái ông này vốn đã chẳng giỏi ăn nói cho lắm nên màn chuyện trò tưởng như bình thường đấy lại hóa thành nguyên một quả bom xịt.
Rồi tiếp theo đó, mồ hôi lạnh đã túa ra ròng ròng trên trán Nhiễm Văn Ninh.
Mấy ai biết rằng cậu đang âm thầm thở than, rằng Yến Lân có thể làm lơ cậu rồi im lặng một xíu được không nhỉ. Nhác thấy dường như cái ông này lại chuẩn bị thốt ra mấy câu động trời thêm một lần nữa, cậu mới hấp tấp kết thúc cuộc hội thoại gượng gạo giữa đôi bên ngay lập tức: “Tôi biến hình được hay không cũng không quan trọng đâu, có cậu làm được là được rồi.”
Dứt câu, cậu đã vội xoay người lại rồi tiếp tục ngẩn người ra nghĩ ngợi, đồng thời cũng chỉ để lại một bóng lưng cứng ngắc cho Yến Lân xem, tỏ vẻ bây giờ người ta cũng chẳng muốn tán phét gì với anh cả.
Cũng hên là ông thần này cũng cóc thèm lên tiếng nữa. Vì biết rõ Yến Lân cũng chả phải hạng người lì lợm la l**m, Nhiễm Văn Ninh bèn yên tâm tiếp tục ngồi chống cằm suy tư về cái cậu Trình Bân lạ mặt kia.
Thế nhưng chỉ chốc lát sau, Nhiễm Văn Ninh lại đột nhiên cảm thấy chân mình đụng phải một thứ gì đấy mềm mềm, ấm ấm. Vì cảm giác trong mộng cũng chẳng thể sánh được với hiện thực, thứ mềm mềm, ấm ấm đấy cũng chỉ nhẹ nhàng phất qua bắp chân của cậu giống hệt như một cơn gió thoảng mà thôi.
Chẳng hiểu vụ gì, Nhiễm Văn Ninh mới tò mò nhìn xuống xem sao, và rồi đập vào mắt cậu là một cục đen sì vừa nhỏ vừa tròn vo đang ngồi xổm bên chân cậu. Cái đầu của vật thể này còn nhỏ hơn nắm tay của một người trưởng thành, bên trên có hai bên tai gập vừa bé xíu vừa đen thùi, thoạt trông khá tròn trĩnh và đáng yêu hệt như hai nắm gạo vậy.
Chắc là do cảm nhận được ánh nhìn tò mò từ trên đỉnh đầu nên mèo mun mới chợt ngẩng lên nhìn người nọ một cái. Rồi dưới sự quan sát của nó, Nhiễm Văn Ninh bỗng dưng lại lặng lẽ nuốt nước miếng một cái ực.
Cậu chẳng hiểu vì sao cái tên Yến Lân này cứ một hai phải lẽo đẽo đi theo cậu mãi như vậy, rốt cuộc ổng đang muốn làm cái gì vậy ta.
Thế nhưng hãy còn chưa kịp thốt ra một câu vô tình “Hết rồi đúng không, vậy cậu đi khỏi đây đi thôi” thì Nhiễm Văn Ninh đã chợt bắt gặp cảnh chóp đuôi mèo mun đang khe khẽ lắc lư rồi, và cái màn lắc đuôi nhè nhẹ này khiến cả một cục mèo ở đằng đấy trông cứ thận trọng và ngoan ngoãn kiểu gì. Chẳng biết có phải là do ảo giác của cậu hay không mà bỗng dưng cậu lại ngửi thấy mùi làm nũng bốc lên nồng nặc từ phía người nọ.
Thấy vậy, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn biết thở dài. Cậu quên đi rất nhiều chuyện lúc còn thơ bé, thế nên thật lòng mà nói thì cậu cũng chẳng biết Yến Lân là một người như thế nào cả, cậu thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi hồi xưa mình với Yến Lân kết bè kết đội kiểu gì.
Cơ mà nếu chỉ nhìn vào mấy tin tức vụn vặt hiện giờ thì ắt hẳn khi xưa cậu và Yến Lân chơi thân lắm lắm, bằng chứng là việc lúc nào cái anh con trai vừa lạnh lùng vừa EQ âm này cũng luôn tìm mọi cách để nhích lại gần Nhiễm Văn Ninh phiên bản trưởng thành hết.
Tạo hình sau khi đã lớn lên của Yến Lân có hơi áp đảo đôi chút, đến Nhiễm Văn Ninh mà còn phải thường xuyên né tránh ánh nhìn của anh là đủ hiểu, thế nhưng vóc người tròn vo và bé xíu của mèo mun lại hoàn toàn che lấp đi khuyết điểm trời sinh đấy.
Vì chẳng biết vì sao tự nhiên Yến Lân lại hóa thành mèo mun, Nhiễm Văn Ninh mới phải suy tư một hồi, để rồi cuối cùng, cậu chỉ còn mỗi nước vâng theo suy nghĩ của mình mà thôi. Sau khi cúi người xuống, cậu tần ngần mấy giây, xong xuôi lại tiếp tục duỗi bàn tay của mình ra rồi thử sờ đầu của mèo mun mấy cái.
Dưới động tác rụt rè đấy của cậu, đống lông mềm mại trên người mèo mun chợt xù cả lên đôi chút. Chưa dừng lại ở đó, đôi chân trước của nó cũng đột nhiên dính chặt vào nhau, cứ như thể nó đang phải kinh qua một chuyện gì đấy rất đỗi khó chịu vậy.
Yến Lân chẳng thích gần gũi với ai cả, cho dù người đó có là Nhiễm Văn Ninh đi chăng nữa thì hành vi bất chợt này cũng xém tí đã khiến anh phát khùng.
Trong kí ức của Yến Lân, thật ra Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng mặn mà với nhiều thứ cho lắm, ngặt nỗi người ta đã lớn khôn rồi, thế nên cả tình cảm lẫn cách suy nghĩ của cậu cũng theo đó trở nên phức tạp khôn kể. Có nhiều lúc chính anh cũng chẳng hiểu vì sao cậu lại muốn né tránh mình nữa, rõ ràng anh chẳng làm gì cậu cả.
Chính vì lẽ đấy, anh chỉ có thể từ từ ghi nhớ tất cả những câu vu vơ cậu đã từng nói mà thôi, và thứ khiến anh có ấn tượng sâu sắc nhất gần đây là câu khen mà cậu đã từng dành tặng cho mèo mun vào mấy hôm trước.
Trong lúc đang v**t v* mèo mun, Nhiễm Văn Ninh có để ý thấy đôi mắt của nó vẫn luôn nhắm chặt lại. Nghĩ rằng chắc c* cậu đang khoái chí lắm, cậu mới thử v**t v* người ta hăng hái hơn một chút.
Thế nhưng đáp lại cậu, mèo mun lại chợt mở bừng mắt ra. Rồi dưới sự ngạc nhiên của cậu, nó bỗng dưng lại meo một tiếng, đấy là một tiếng kêu nghe có hơi run rẩy chút đỉnh.
“Cậu có sao không?”
Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy ròng ròng trên người Nhiễm Văn Ninh, cậu tưởng cậu sắp ngủm củ tỏi tới nơi rồi.
Hên cho cậu, cứ như thể đang phải dùng hết sức bình sinh để lên tiếng, một chất giọng rất đỗi quen thuộc lại bỗng dưng vang lên trong đầu cậu như sau: “Không sao, cậu cứ tiếp tục đi.”
———————————————————————————————————————
Lời tác giả:
Yến Lân: Vì sao Nhiễm Văn Ninh lại trực tiếp vò đầu mèo?
Mẹ Dạ: Ai nhìn thấy mèo mà chả làm thế hả con.
Yến Lân: … (từ cổ trở lên đụng đâu cũng chết)
Thật ra sau khi Yuuya rơi vào tay Yến Lân thì toàn bộ phần truyện còn lại là nội dung của bộ 3 đó quý vị.
Ngoài Hiện Thực
Chương 136: Mèo mun.
Khu vực tiền sảnh của tòa nhà này trống trải vô cùng, thậm chí chỉ có vỏn vẹn hai nhân viên lễ tân trực quầy mà thôi. Sau một hồi ngắm nghía, cô gái trẻ mới nhủ thầm với lòng mình rằng quái thật, vì sao chỗ này cũng chẳng khác gì mấy tòa cao ốc bình thường hết thế nhỉ, thậm chí trông còn vắng vẻ hơn mấy khu lầu sang chảnh kia nữa cơ.
“Anh chị ơi, cho em hỏi đây có phải là chi nhánh đội thứ hai không ạ?”
Sau một hồi cổ vũ bản thân mình, cô mới chợt lên tiếng hỏi thăm một nhân viên trực quầy như thế.
“Đúng rồi em, em có cần hỗ trợ gì không?” – Người nọ đáp lời.
Nghe vậy, cô gái trẻ chỉ đành giải thích: “Mấy hôm trước em có vào nhầm một giấc mơ rất kì lạ, có một anh bên chỗ anh chị nhắn em sang đây xử lí gì đó đấy ạ.”
Đáp lại lời cô, nhân viên phụ trách kia tiếp lời: “Vậy em cho anh chị mượn căn cước một chút nhé, anh chị cần phải xác thực thông tin của em trước ha.”
Cô gái trẻ gật đầu, sau đó mới ngoan ngoãn đưa căn cước của mình cho người nọ. Trong lúc chờ kiểm tra, cô bèn tranh thủ nhìn về phía vườn cây ngoài cửa trong chốc lát, nơi đấy có một bồn hoa tươi tắn đang mặc sức khoe sắc giữa tiết trời mùa hạ.
“Cho em xin phép hỏi thêm ạ, mấy nay có một người phụ nữ nào tầm bốn năm mươi tuổi ghé chi nhánh bên mình không ạ?” – Đột nhiên, cô gái trẻ chợt quay đầu lại rồi bật thốt ra một câu hỏi như thế.
Người nọ nhìn cô một cái, xong xuôi mới thong thả đáp: “Xin lỗi, tụi anh không nhận tư vấn thông tin về các khách hàng khác nhé em.”
Nghe vậy, cô gái trẻ chỉ đành lặng lẽ thở dài. Dưới cái nhìn của cô, tình trạng của cái dì hôm trước cũng chẳng được ổn cho lắm, chẳng biết dì có tỉnh lại được hay không nữa.
“Đồ Giai Oánh nhỉ, mời em cầm tờ khai rồi đi đến tòa D ha.”
Vị nhân viên phụ trách nọ đưa một tờ đơn trắng cho Đồ Giai Oánh, đồng thời cũng tiện tay trả căn cước lại cho cô chung một lượt.
Sau khi vươn tay nhận lấy tờ đơn, Đồ Giai Oánh mới hay rằng đây là một loại giấy phép, bên trên là chi chít các dòng ưng thuận cho phép người khai tiếp nhận các dịch vụ tại một địa điểm tương ứng, tức tòa D.
Tòa nhà kể trên cách khu lễ tân cũng không xa, hơn nữa đường đi vào đấy cũng rất đơn giản. Với Đồ Giai Oánh, việc đi thẳng đến trước cửa tòa D cũng chẳng khó khăn gì, dám cá cũng chẳng ai phải nhọc lòng lo lắng rằng mình sẽ bị lạc cả.
Chỉ vừa mới bước lên bậc tam cấp trước cửa, Đồ Giai Oánh đã chợt bắt gặp một bóng dáng rất đỗi thân quen đang vội vàng nện bước ra bên ngoài. Cứ như thể chỉ vừa mới tỉnh ngủ, gương mặt của người này mang theo đôi nét uể oải trông thấy, cậu cứ thế cúi gằm đầu xuống rồi bước đi thật nhanh, thậm chí cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn cô lấy một cái.
“Anh ơi, cảm ơn anh đã giúp tụi em vào hôm trước ạ.”
Nhác thấy cái anh nọ cũng chẳng buồn nhìn mình, Đồ Giai Oánh mới cất tiếng gọi giật người ta về.
Dường như câu gọi ấy đã khiến người đối diện giật mình đôi chút, cậu hơi sững người ra, mãi sau đó mới ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía Đồ Giai Oánh. Ngay khi nhận ra rằng cô gái trẻ này là một trong số những nạn nhân mình đã từng cứu vào hôm trước, cậu mới chịu nở một nụ cười thân thiện: “Không có chi đâu em, ơn nghĩa gì chứ.”
Tới lúc này, Đồ Giai Oánh mới ngộ ra rằng thật ra cái anh này trông hiền lành và dễ gần hơn lúc ở trong mộng nhiều lắm.
Hôm đó người nọ cầm theo một cây dù đen, chỉ trông cái khí khái đấy thì thật sự cô cũng chẳng dám xem người ta là người bình thường cho được. Thế nhưng trái ngược hoàn toàn so với lúc ấy, bây giờ cậu ăn mặc khá đơn giản, cách ăn nói cũng tử tế và đàng hoàng ra phết, nhìn chung trông chẳng khác nào một sinh viên trẻ tuổi vừa mới tan học rồi tiện đường tạt ngang qua nơi này cả.
“Tại em có hơi do dự không biết mình có cần phải tới đây không nên em tới trễ tí ấy anh.”
Với việc vì sao đã tỉnh lại từ sớm nhưng đến bây giờ mới tới trình diện, Đồ Giai Oánh chỉ nhẹ nhàng giải thích như thế mà thôi.
Nghe vậy, cậu trai trẻ trước mắt cô bèn tỏ vẻ chẳng hề gì: “Em chịu tới đây là được rồi, tụi anh còn đang sợ em không tới đó chứ.”
Nhắc mới nhớ, hình như mình còn chưa kịp hỏi thăm tên tuổi của ân nhân. Nghĩ đoạn, Đồ Giai Oánh bèn tiếp lời: “Cho phép em hỏi tên anh được không ạ? Thật ra em vẫn luôn cảm thấy rất biết ơn anh về chuyện lần trước, nếu có thể thì em mời anh uống nước nhé.”
“Tụi anh không được tùy ý để lộ thông tin của mình ra ngoài đâu em, mong em thông cảm ha.”
Thế nhưng cậu trai trẻ đấy lại khéo léo từ chối lời mời của Đồ Giai Oánh. Sau khi nhắn lại rằng mình còn bận làm chút chuyện, cậu mới xoay người rời đi.
Vừa dõi theo bóng lưng khuất xa dần của người kia, Đồ Giai Oánh vừa lặng lẽ nghĩ thầm, rằng đúng thật là bản thân mình vẫn còn cách những người như vậy xa, xa lắm.
Nhiễm Văn Ninh ngáp một cái thật dài. Vốn dĩ cậu còn đang muốn chạy lẹ về ngủ bù, ai mà ngờ được rằng chỉ mới vừa chớm bước ra khỏi khu bệnh viện thì cậu đã tình cờ đụng mặt một người quen như vậy ngay cơ chứ. Cái cô đấy là một trong những nạn nhân mà cậu đã từng có duyên giúp đỡ vào hôm trước, và việc này cũng đột nhiên khiến cậu nhớ lại chuyện của Trình Bân.
Còn nhớ khi ấy, cậu đã từng giao nhiệm vụ trông chừng người nọ cho Yến Lân, tiếp theo đó mới tới phiên Ngô Côn Phong dẫn cậu ta vào “Kawagebo”.
Thế nhưng chẳng ai ngờ được cái cậu đấy lại lạc lối nặng tới nỗi qua đời hẳn ngoài hiện thực, cũng chẳng biết quy trình xử lí kể trên có trục trặc ở đâu hay không nữa.
Dưới cái nhìn của Nhiễm Văn Ninh, trạng thái ý thức khi ấy của Trình Bân hoàn toàn dư dả để cậu ta tỉnh lại một cách an toàn, hơn nữa cách thức rời khỏi “Kawagebo” cũng rất đỗi giản đơn và dễ hiểu, thật ra người ta chỉ cần đi một mạch xuống núi là thức giấc được rồi.
Nói tóm lại, vì sự việc kể trên vẫn còn cất chứa quá nhiều nghi vấn nên mấy hôm nay Nhiễm Văn Ninh mới phải dốc hết sức lực để đi điều tra cho rõ. Thật lòng mà nói thì cậu rất sợ chuyện như Yuuya lại tiếp tục diễn ra thêm một lần nữa, thậm chí cậu còn chẳng dám hó hé thêm điều gì về sự việc đáng tiếc đấy trước mặt Trì Thác cả, vì lòng cậu biết rõ rằng mình đã vô hình trung khiến người bạn chí cốt của anh bị tai bay vạ gió.
“Nè Ngô Côn Phong, cậu có chắc là hôm ấy cậu đã thật sự xử lí ổn thỏa hết chưa đó?”
Chỉ vừa mới đặt chân về tới kí túc xá, Nhiễm Văn Ninh đã tìm đến Ngô Côn Phong rồi truy hỏi ngay.
Cái chết bí ẩn của Trình Bân đã dẫn đến việc Ngô Côn Phong liên tục bị người ta làm phiền mãi suốt mấy ngày nay. Cũng phải thôi, cậu ta là người cuối cùng gặp được Trình Bân cơ mà, thế nên việc người ta đặt ra nghi vấn về lời khai của cậu ta âu cũng là một chuyện dễ hiểu.
Vì cũng chẳng định chối bay chối biến hay rũ bỏ trách nhiệm, Ngô Côn Phong thẳng thắn đáp lời cậu như sau: “Lúc đó tôi đã làm đúng theo quy trình rồi, tôi có dặn Trình Bân thật kĩ về mấy quy định cần được lưu ý. ‘Kawagebo’ là mộng cảnh nhà tôi, tôi dám khẳng định rằng hôm ấy nó cực kì an toàn.”
Câu trả lời ấy vẫn chưa hoàn toàn xua tan đi tất cả mọi nghi ngờ trong lòng Nhiễm Văn Ninh, cậu cho rằng chính “Kawagebo” đã khiến người nọ lạc lối. Tuy nhiên, cậu cũng không thể phủ nhận được rằng cái mộng cảnh này vẫn luôn được người ta ưu ái gán cho cái mác mộng cảnh trục xuất, đây rõ ràng là do mức độ gây hại của nó khá thấp nếu chỉ xét trong một phạm vi nào đấy.
Vì vậy, cậu lại tiếp tục hỏi: “Hôm đó ý thức của Trình Bân còn ổn không nhỉ?”
“Tôi thấy cậu ta còn ổn chán, đúng thật là có bị thương chút chút, cơ mà lúc đó cậu ta cực kì tỉnh táo.” – Ngô Côn Phong đáp lời như thế.
Thật ra thì bấy nhiêu đấy thông tin là tất cả những gì mà bản thân Ngô Côn Phong có thể cung cấp. Khi ấy cậu ta còn bận đi xử lí mấy nạn nhân khác trong “Bệnh viện không tên” nữa, hơi đâu mà ngồi canh Trình Bân cho được. Mấy nay cậu ta bị hỏi cung tới khô quắt cả người, mấy câu đáp đấy dù ít dù nhiều gì cũng đã bị cậu ta học thuộc làu làu luôn rồi.
Mãi đến lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh mới ngộ ra rằng Ngô Côn Phong cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra vào khi đó cả. Chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ đành đi tìm Yến Lân trong mơ mà thôi. Ngặt nỗi cái ông Yến Lân này lạ lắm, lúc người ta muốn anh xuất hiện thì anh lại đi đâu mất hút, còn khi người ta thấy anh phiền thì lúc nào anh cũng có mặt chờ thời cả.
Vì biết tỏng rằng Yến Lân vẫn còn đang bận bịu làm mấy chuyện kì bí gì đó sau lưng mình, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành kiên nhẫn đợi anh xong việc mà thôi. Đúng thật là như vậy, chỉ mấy ngày sau đó thôi thì người ta đã chịu xuất hiện rồi, chẳng uổng công cậu ngồi canh mãi ở trong mơ đến tận mấy ngày liền.
Ngay sau khi người đàn ông vừa cao lại vừa gầy kia bước chân vào giấc mơ này, đôi con ngươi sở hữu một màu vàng óng đặc trưng của anh đã va phải ánh nhìn của Nhiễm Văn Ninh ngay lập tức.
Và rồi thứ tiếp theo đập vào mắt Yến Lân là dáng ngồi rất nghiêm chỉnh của người nọ. Cậu đang tựa mình vào lưng ghế, bắt chéo hai chân, một tay chống cằm suy tư, thoạt trông cứ như thể đang bình tĩnh chờ đợi anh ghé thăm vậy.
Hiếm thấy làm sao, hôm nay Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng buồn né tránh ánh nhìn của Yến Lân, cậu cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh không chút rụt rè.
Nhác thấy người nọ đã xuất hiện, cậu bèn đứng dậy rồi bật thốt ra một câu nói như sau: “Tôi muốn hỏi cậu về chuyện của Trình Bân.”
“Ai cơ?” – Vì vốn dĩ đã chẳng thèm để bụng cái tên xa lạ kia làm gì, Yến Lân thật lòng chẳng thể nhớ nổi cậu ta là ai cả.
Nhiễm Văn Ninh câm nín tròn một giây đồng hồ, xong xuôi mới vội vã giải thích: “Cái người mà tôi có nhờ cậu hỗ trợ trông chừng trong cái mộng cảnh hôm bữa đó, là cái cậu bị thương ở ngay bàn tay đó, nhớ không.”
“À.”
Mãi đến lúc ấy, Yến Lân mới xem như nhớ được chút chút. Sau một tiếng à thật dài, anh mới hỏi: “Có chuyện gì đúng không, vì sao cậu lại phải trực tiếp hỏi tôi như vậy?”
“Cậu ta chết rồi, tôi thấy tình trạng của cậu ta lúc ấy cũng đâu đến nỗi, vụ đấy làm sao lại xảy ra cho được chứ.” – Nhiễm Văn Ninh dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Nghe xong, Yến Lân thẳng thừng tiếp lời: “Người như thế đúng là không nên lạc lối mới phải, cậu ta thậm chí còn xuất sắc hơn rất nhiều tên tay mơ khác trong nghề nữa.”
“Cậu cũng thấy vậy nhỉ.”
Trước câu đánh giá khách quan của Yến Lân về Trình Bân, Nhiễm Văn Ninh bèn gật gù tỏ vẻ đồng tình, rồi chỉ chốc lát sau, cậu lại tiếp lời: “Lúc đó cậu với cậu ta có gặp phải chuyện gì không?”
“Không có ha. Tôi dắt cậu ta tới đại sảnh, sau đó cậu ta cứ thế đứng chờ Ngô Côn Phong dẫn vào một mộng cảnh khác, chỉ có vậy thôi.”
Nhắc đến khác thường mới nhớ, đúng thật là có một chuyện khá kì lạ với cái cậu Trình Bân này. Thế nhưng vì vốn đã quen giấu nhẹm đi những điều tưởng như phi lí chẳng biết phải giải thích ra làm sao như thế nên Yến Lân cũng chẳng dám đưa ra bất kì một câu khẳng định chắc nịch nào cả.
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang âu sầu về chuyện của cậu trai kia, Yến Lân chỉ đành lên tiếng: “Tôi cảm thấy cậu ta hơi tò mò về tôi.”
“Hôm ấy cậu biến thành một con mèo mun cơ mà, người ta có tò mò thì cũng dễ hiểu thôi.” – Nhiễm Văn Ninh đáp lời như vậy. Thử hỏi đang yên đang lành mà một con mèo mun siêu lanh lợi đột nhiên lại xuất hiện trước mắt anh như thế thì anh có tỏ vẻ hiếu kì thấy rõ hay không cơ chứ.
Dưới cái nhìn của Yến Lân, sự tò mò Trình Bân dành cho anh cũng chẳng giống với bản tính hiếu kì tự nhiên trong lời Nhiễm Văn Ninh một chút nào. Cũng vì chẳng thể nghĩ ra được cách diễn đạt nào khác, anh chỉ đành tiếp lời: “Mấy khi nhìn tôi thì ý thức của cậu ta cũng đang từ từ mạnh dần lên.”
“Hả?”
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn trở nên hoang mang hơn cả ban nãy nữa. Cũng vì chẳng thể tìm ra được nguyên nhân chính xác cho cái chết bí ẩn của Trình Bân, cậu chỉ có thể cuộn mình ngồi bẹp dí trong góc phòng rồi âm thầm đăm chiêu suy nghĩ mà thôi.
Dưới ánh nhìn chuyên chú của Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu ngồi tựa vào lan can của ban công rồi cứ thế vừa ngắm cảnh vừa lặng lẽ suy tư, đây cũng là một trong những lần hiếm hoi mà cậu trở nên yên tĩnh đến thế trước mặt anh. Cậu không truy hỏi mấy chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, cũng chẳng hề để ý đến Dear Anna hay thậm chí là cả bản thân anh một chút nào cả, đầu óc cậu bây giờ chỉ toàn là công việc và công việc mà thôi, anh có là ai đâu chứ.
Yến Lân cứ thế đứng sững người ra sau lưng Nhiễm Văn Ninh thật lâu. Mãi cho đến khi bản thân anh cũng phải nhủ thầm với lòng mình rằng ắt hẳn nên kiếm cớ để tán gẫu với cậu đôi câu, anh mới chợt gượng gạo mở lời: “Hôm trước cậu có hỏi làm sao để thay đổi hình thái ý thức của bản thân đúng không.”
Nghe hỏi, Nhiễm Văn Ninh mới chịu quay đầu lại nhìn Yến Lân một cái, xong xuôi mới chịu lên tiếng: “Ừ đó rồi sao? Không phải cậu cũng từng bảo rằng tôi không hóa thành heo được à.”
“Ừm.” – Yến Lân chỉ đành bật ra một tiếng ậm ừ.
Sau khi tiếng ừ đấy được quẳng vào thinh không, bầu không khí giữa hai tên bọn họ đã bị bao trùm bởi một sự im lặng chết chóc. Ngập ngừng mấy giây sau, Nhiễm Văn Ninh mới đột nhiên ngộ ra rằng thật ra Yến Lân chỉ đang định mở lời tán gẫu với cậu mà thôi, cơ mà cũng vì cái ông này vốn đã chẳng giỏi ăn nói cho lắm nên màn chuyện trò tưởng như bình thường đấy lại hóa thành nguyên một quả bom xịt.
Rồi tiếp theo đó, mồ hôi lạnh đã túa ra ròng ròng trên trán Nhiễm Văn Ninh.
Mấy ai biết rằng cậu đang âm thầm thở than, rằng Yến Lân có thể làm lơ cậu rồi im lặng một xíu được không nhỉ. Nhác thấy dường như cái ông này lại chuẩn bị thốt ra mấy câu động trời thêm một lần nữa, cậu mới hấp tấp kết thúc cuộc hội thoại gượng gạo giữa đôi bên ngay lập tức: “Tôi biến hình được hay không cũng không quan trọng đâu, có cậu làm được là được rồi.”
Dứt câu, cậu đã vội xoay người lại rồi tiếp tục ngẩn người ra nghĩ ngợi, đồng thời cũng chỉ để lại một bóng lưng cứng ngắc cho Yến Lân xem, tỏ vẻ bây giờ người ta cũng chẳng muốn tán phét gì với anh cả.
Cũng hên là ông thần này cũng cóc thèm lên tiếng nữa. Vì biết rõ Yến Lân cũng chả phải hạng người lì lợm la l**m, Nhiễm Văn Ninh bèn yên tâm tiếp tục ngồi chống cằm suy tư về cái cậu Trình Bân lạ mặt kia.
Thế nhưng chỉ chốc lát sau, Nhiễm Văn Ninh lại đột nhiên cảm thấy chân mình đụng phải một thứ gì đấy mềm mềm, ấm ấm. Vì cảm giác trong mộng cũng chẳng thể sánh được với hiện thực, thứ mềm mềm, ấm ấm đấy cũng chỉ nhẹ nhàng phất qua bắp chân của cậu giống hệt như một cơn gió thoảng mà thôi.
Chẳng hiểu vụ gì, Nhiễm Văn Ninh mới tò mò nhìn xuống xem sao, và rồi đập vào mắt cậu là một cục đen sì vừa nhỏ vừa tròn vo đang ngồi xổm bên chân cậu. Cái đầu của vật thể này còn nhỏ hơn nắm tay của một người trưởng thành, bên trên có hai bên tai gập vừa bé xíu vừa đen thùi, thoạt trông khá tròn trĩnh và đáng yêu hệt như hai nắm gạo vậy.
Chắc là do cảm nhận được ánh nhìn tò mò từ trên đỉnh đầu nên mèo mun mới chợt ngẩng lên nhìn người nọ một cái. Rồi dưới sự quan sát của nó, Nhiễm Văn Ninh bỗng dưng lại lặng lẽ nuốt nước miếng một cái ực.
Cậu chẳng hiểu vì sao cái tên Yến Lân này cứ một hai phải lẽo đẽo đi theo cậu mãi như vậy, rốt cuộc ổng đang muốn làm cái gì vậy ta.
Thế nhưng hãy còn chưa kịp thốt ra một câu vô tình “Hết rồi đúng không, vậy cậu đi khỏi đây đi thôi” thì Nhiễm Văn Ninh đã chợt bắt gặp cảnh chóp đuôi mèo mun đang khe khẽ lắc lư rồi, và cái màn lắc đuôi nhè nhẹ này khiến cả một cục mèo ở đằng đấy trông cứ thận trọng và ngoan ngoãn kiểu gì. Chẳng biết có phải là do ảo giác của cậu hay không mà bỗng dưng cậu lại ngửi thấy mùi làm nũng bốc lên nồng nặc từ phía người nọ.
Thấy vậy, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn biết thở dài. Cậu quên đi rất nhiều chuyện lúc còn thơ bé, thế nên thật lòng mà nói thì cậu cũng chẳng biết Yến Lân là một người như thế nào cả, cậu thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi hồi xưa mình với Yến Lân kết bè kết đội kiểu gì.
Cơ mà nếu chỉ nhìn vào mấy tin tức vụn vặt hiện giờ thì ắt hẳn khi xưa cậu và Yến Lân chơi thân lắm lắm, bằng chứng là việc lúc nào cái anh con trai vừa lạnh lùng vừa EQ âm này cũng luôn tìm mọi cách để nhích lại gần Nhiễm Văn Ninh phiên bản trưởng thành hết.
Tạo hình sau khi đã lớn lên của Yến Lân có hơi áp đảo đôi chút, đến Nhiễm Văn Ninh mà còn phải thường xuyên né tránh ánh nhìn của anh là đủ hiểu, thế nhưng vóc người tròn vo và bé xíu của mèo mun lại hoàn toàn che lấp đi khuyết điểm trời sinh đấy.
Vì chẳng biết vì sao tự nhiên Yến Lân lại hóa thành mèo mun, Nhiễm Văn Ninh mới phải suy tư một hồi, để rồi cuối cùng, cậu chỉ còn mỗi nước vâng theo suy nghĩ của mình mà thôi. Sau khi cúi người xuống, cậu tần ngần mấy giây, xong xuôi lại tiếp tục duỗi bàn tay của mình ra rồi thử sờ đầu của mèo mun mấy cái.
Dưới động tác rụt rè đấy của cậu, đống lông mềm mại trên người mèo mun chợt xù cả lên đôi chút. Chưa dừng lại ở đó, đôi chân trước của nó cũng đột nhiên dính chặt vào nhau, cứ như thể nó đang phải kinh qua một chuyện gì đấy rất đỗi khó chịu vậy.
Yến Lân chẳng thích gần gũi với ai cả, cho dù người đó có là Nhiễm Văn Ninh đi chăng nữa thì hành vi bất chợt này cũng xém tí đã khiến anh phát khùng.
Trong kí ức của Yến Lân, thật ra Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng mặn mà với nhiều thứ cho lắm, ngặt nỗi người ta đã lớn khôn rồi, thế nên cả tình cảm lẫn cách suy nghĩ của cậu cũng theo đó trở nên phức tạp khôn kể. Có nhiều lúc chính anh cũng chẳng hiểu vì sao cậu lại muốn né tránh mình nữa, rõ ràng anh chẳng làm gì cậu cả.
Chính vì lẽ đấy, anh chỉ có thể từ từ ghi nhớ tất cả những câu vu vơ cậu đã từng nói mà thôi, và thứ khiến anh có ấn tượng sâu sắc nhất gần đây là câu khen mà cậu đã từng dành tặng cho mèo mun vào mấy hôm trước.
Trong lúc đang v**t v* mèo mun, Nhiễm Văn Ninh có để ý thấy đôi mắt của nó vẫn luôn nhắm chặt lại. Nghĩ rằng chắc c* cậu đang khoái chí lắm, cậu mới thử v**t v* người ta hăng hái hơn một chút.
Thế nhưng đáp lại cậu, mèo mun lại chợt mở bừng mắt ra. Rồi dưới sự ngạc nhiên của cậu, nó bỗng dưng lại meo một tiếng, đấy là một tiếng kêu nghe có hơi run rẩy chút đỉnh.
“Cậu có sao không?”
Mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy ròng ròng trên người Nhiễm Văn Ninh, cậu tưởng cậu sắp ngủm củ tỏi tới nơi rồi.
Hên cho cậu, cứ như thể đang phải dùng hết sức bình sinh để lên tiếng, một chất giọng rất đỗi quen thuộc lại bỗng dưng vang lên trong đầu cậu như sau: “Không sao, cậu cứ tiếp tục đi.”
———————————————————————————————————————
Lời tác giả:
Yến Lân: Vì sao Nhiễm Văn Ninh lại trực tiếp vò đầu mèo?
Mẹ Dạ: Ai nhìn thấy mèo mà chả làm thế hả con.
Yến Lân: … (từ cổ trở lên đụng đâu cũng chết)
Thật ra sau khi Yuuya rơi vào tay Yến Lân thì toàn bộ phần truyện còn lại là nội dung của bộ 3 đó quý vị.
Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 136: Mèo mun.
10.0/10 từ 49 lượt.
