Ngoài Hiện Thực

Chương 134: Bệnh viện không tên, mười hai.

67@-

Chương 134: Bệnh viện không tên, mười hai.


Lượng nước trong căn phòng này cũng chẳng hề giảm dần đi theo thời gian. Đứng trước cảnh tượng thủy triều liên tục trước mắt, Triệu Dựng Thành vẫn luôn mãi bồn chồn, lo lắng không yên, và cũng vì lẽ đó, gã chẳng thể nào giữ bình tĩnh để rời khỏi nơi đây cho được.


Chết tiệt, kệ xác nó đi, mình phải tỉnh lại đã.


Mặc dù vẫn luôn liên tục dặn lòng như vậy, thế nhưng rất nhanh thôi, Triệu Dựng Thành đã nhận ra rằng cứ đà này mãi thì rất không ổn. Vì quá đỗi căng thẳng và hồi hộp, gã chẳng thể chắc chắn trăm phần trăm được rằng mình sẽ thành công tỉnh giấc khỏi nơi đây cho được. Hết cách rồi, gã bắt buộc phải trốn vào một nơi an toàn hơn.


Nghĩ đến đấy, Triệu Dựng Thành bèn nhảy xuống khỏi chiếc bàn ban nãy. Sau khi nhẹ tay đẩy mở cửa rồi len lén ngóng nhìn hoàn cảnh bên ngoài một hồi, gã mới hay rằng phần hành lang trước mắt hiện vẫn chẳng có lấy một ai. Nhờ đó, gã mới dám bước ra ngoài rồi bắt đầu tìm chỗ trú ẩn mới.


Đống nước này sở hữu một năng lực rất đỗi kì lạ. Trong lúc Triệu Dựng Thành chật vật chạy trốn, năm giác quan của gã vẫn luôn dần dần suy yếu đi trông thấy, điển hình là việc tất cả những cảnh vật đã từng rất rõ ràng trong tầm mắt gã nay đã bắt đầu mơ hồ và nhòe nét đi mất.


Nguy thật, trong lúc ý thức vẫn còn tỉnh táo thì gã chắc chắn phải chạy được đến cửa thang máy, hoặc ít nhất là ngoài cửa thang máy mới được, đấy là nơi duy nhất có thể giúp gã rời khỏi tầng này một cách an toàn.


Tuy nhiên, chỉ vừa mới chạy được tầm chục mét, Triệu Dựng Thành mới muộn màng nhận ra rằng quanh gã đâu chỉ có mỗi nước, thậm chí lại còn có cả mưa rơi lất phất nữa. Cơn mưa bất chợt này cũng không quá dữ dội, về độ to thì chắc cũng chỉ hơn mưa lâm râm và thua mưa nặng hạt một chút mà thôi.


Nước mưa liên tục rơi rơi trên bộ vest phẳng phiu của Triệu Dựng Thành, vẽ nên những đốm màu sẫm loang lổ. Trước mắt gã bây giờ là một ngã ba, và ngã ba đấy hiện đang bị che phủ bởi một màn sương mù trắng lờ mờ, trông chẳng khác nào đống tàn dư còn sót lại sau khi một sinh vật nào đấy bị tiêu diệt cả.


Rồi đột nhiên, từ phía con ngõ bên phải, một bóng người bất chợt bước ra khỏi màn sương. Với một tư thái rất đỗi ung dung, người nọ vẫn luôn che dù rồi lững thững dạo bước trên mặt nước.


Chuông báo động trong đầu Triệu Dựng Thành đột nhiên vang lên inh ỏi, cảnh cáo gã rằng sự xuất hiện của kẻ này cũng chẳng phải là một chuyện tình cờ. Dường như ý thức của gã đã bị thứ năng lực quỷ quyệt kia ăn mòn đi mất hay sao đấy, gã thế mà lại chẳng thể nhìn rõ được chủ nhân của nó trông ra sao cả.


Triệu Dựng Thành lập tức nhấc bước định chạy trốn, thế nhưng đống nước dưới chân gã lại đột nhiên trở nên nặng nề vô cùng, gã cảm thấy mình hiện giờ chẳng khác nào một kẻ bất lực đang vẫy vùng muốn lê bước trong một vũng xi măng hết.



Chẳng có lấy một lời báo trước, một phần tán dù đen tuyền cứ thế đột ngột xuất hiện trên đầu Triệu Dựng Thành, trông chẳng khác nào chủ nhân của nó đang tốt bụng chìa tay che mưa cho gã cả.


Triệu Dựng Thành khựng lại, hoảng hốt. Sau lưng gã, tên đàn ông lạ mặt nọ lại bất chợt lên tiếng thì thầm: “Anh mắc mưa rồi.”


Định bụng đưa gã tư chất giả trước mắt đến Dear Anna để tiện cho việc tra hỏi về sau, Nhiễm Văn Ninh mới chuẩn bị tiến hành tạm giam gã. Thế nhưng hãy còn chưa kịp làm nên chuyện gì, cậu đã phải trơ mắt nhìn thấy cảnh một vật thể trắng phau đột nhiên xuất hiện ngay bên cạnh gã.


Gần như ngay lập tức, vật thể kì lạ nọ đã lắc mình hóa thành một tờ giấy rồi cứ thế dựng đứng trước mắt Triệu Dựng Thành, trông chẳng khác nào một cánh cửa cả.


Trong tích tắc ấy, Nhiễm Văn Ninh đã nhạy bén nhận ra chuyện chẳng lành. Cậu muốn tóm lấy Triệu Dựng Thành, thế nhưng gã đã liều mạng lao mình về phía tờ giấy kia nhanh như chớp, rồi chỉ trong một chớp mắt sau đó, cả tờ giấy kì lạ lẫn gã đàn ông quỷ quyệt nọ đều đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt cậu.


Thứ năng lực chuyên dùng cho việc dịch chuyển cự li xa này vốn dĩ đã có mặt trên hồ sơ lưu trữ, nếu cậu nhớ không lầm thì chủ nhân của nó tên là Lý Ngạn Thành, là một thành viên của phe bảo thủ.


Hồi còn chu du trong “Đô thị hoang phế”, có một người bên phe cấp tiến đã từng gặp qua anh ta. Lý Ngạn Thành là một kẻ rất lươn lẹo và khó bắt giữ, vì anh ta có thể lợi dụng một mặt giấy để làm vật trung gian, từ đó vận chuyển các ý thức khác đến một địa điểm thích hợp.


Đến đây, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn mỗi nước thu hồi năng lực của mình mà thôi. Để lần theo dấu tích của Triệu Dựng Thành, cậu không những phải khởi động dù đen mà thậm chí còn phải mời cả Dear Anna đến đây một chuyến, nhưng cuối cùng chuyện đâu lại vào đấy, cái gã kia vẫn có thể co giò chạy mất dạng.


Chỉ một tích tắc sau khi cậu thu hồi năng lực của mình, tất cả mọi hạt nước trong cả mộng cảnh cũng đột nhiên bốc hơi đi mất. Chẳng mấy chốc, toàn bộ bệnh viện đã khô ráo hệt như lúc ban đầu.


Ở một nơi khác trong “Bệnh viện không tên”.


Sau khi đã thu xếp người bình thường kia xong xuôi, Ngô Côn Phong mới quay về đây một lần nữa, ai mà ngờ được rằng chào đón cậu ta lại là một tầng lầu sáng trưng sáng quắc như thế này cơ chứ. Rồi sau khi đã hậm hực chạy tới khu sảnh lớn ban nãy, cậu ta mới hay rằng lại có thêm năm người bình thường nữa xuất hiện tại nơi đây. Trong số đó, có ba người đã hôn mê trên mặt đất và hai người vẫn còn khá tỉnh táo.


Sau khi trông thấy bóng dáng Ngô Côn Phong, một người đàn ông trung niên trong số ấy đã đột nhiên tỏ ra háo hức thấy rõ, thế nhưng chẳng qua bao lâu, gã lại chợt tỏ ra nghi ngờ rồi cứ thế gào mồm lên: “Rốt cuộc chúng mày bắt cóc tụi tao làm gì?”


“Tao cảnh cáo mày, ông cậu tao là xã hội đen đấy, tao mà biết chúng mày là ai thì đừng hòng mà sống yên ổn trên cái đất này nữa.” – Gã lại tiếp tục rủa xả.



Thế nhưng Ngô Côn Phong lại lơ đẹp gã. Cậu ta bắt đầu ngó nghiêng quan sát cái lỗ thủng khổng lồ giữa đại sảnh, cái hố ấy thế mà lại xuyên thẳng từ tầng này đến cả tầng phía dưới cơ. À mà Nhiễm Văn Ninh chạy đi đâu mất rồi ta, thề, cậu ta đã dạo một vòng cả tầng này rồi nhưng cũng chả thấy tăm hơi cái tên kia đâu cả.


Sau một hồi suy tư, Ngô Côn Phong mới ngộ ra rằng ắt hẳn vận xui của Nhiễm Văn Ninh lại tiếp tục nhảy ra âu yếm cậu nữa rồi, chắc cái tên này đã đụng phải gã tư chất giả bí ẩn kia hoặc một con quái ghê gớm nào đấy, xong rồi thì đôi bên tới công chuyện chứ gì.


Sau khi nhìn sơ qua mấy nạn nhân trước mắt, Ngô Côn Phong mới âm thầm than thở, rằng làm sao cậu ta có thể thu xếp ổn thỏa đám người này chỉ trong một sớm một chiều cho được. Chẳng còn cách nào khác, cậu ta chỉ còn mỗi nước gọi dê đen của mình ra ngoài đây rồi thử sử dụng “Ngu muội” lên người họ mà thôi. Cũng hên là “Ngu muội” thế mà lại cực kì được việc, đám người nọ giờ đây cũng chẳng buồn nhốn nháo nữa mà lại trở nên ngoan ngoãn hệt như mấy đứa con nít cấp một vậy.


Thấy thế, Ngô Côn Phong mới vỗ tay một cái rồi lên tiếng chỉ huy: “Rồi ha, bây giờ cả nhà nghe tôi nói đây này, đầu tiên phải hạ năng lực nhận biết xuống trước đã, cố gắng giữ tỉnh táo nhé, không sao đâu, đừng có sợ, xong rồi thì mời một người trong số mấy anh chị đứng ra kể lại tình hình ban nãy cho tôi nghe cái coi.”


Sau một hồi hỏi thăm, Ngô Côn Phong mới hay rằng mình đoán trúng phóc, Nhiễm Văn Ninh chạy đi đánh lộn với gã tư chất giả của “Bệnh viện không tên” xừ nó rồi.


Bên cạnh đó, nghe đâu còn có một người bình thường cũng bị vạ lây rồi rớt thẳng từ tầng này xuống dưới đấy, thật lòng thì Ngô Côn Phong cũng chẳng biết Nhiễm Văn Ninh đã giúp đỡ người kia hay chưa nữa.


“Phải xui dữ lắm mới rớt xuống theo Nhiễm Văn Ninh được đó trời.” – Nghĩ đến đấy, cậu ta lại chợt lẩm bẩm một câu như vậy.


Ngay khi vẫn còn đang phân vân chẳng biết nên trông chừng đám người trước mắt hay chạy theo giúp sức cho Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong lại đột nhiên trông thấy một bóng dáng vô cùng thân quen ở phía xa xa. Ô hay, đấy chẳng phải là con mèo mun siêu kiêu ngạo của cái tên kia đấy sao.


Lững thững theo đuôi con mèo là một tên con trai với vóc dáng và ngoại hình vô cùng bình thường. Cậu này chắc chỉ mới đôi mươi, trông cũng hiền lành và thật thà ra phết.


Vì đã bị ngoại lực cắt đi mất, chiếc ống truyền dịch trên tay cậu trai trẻ lạ mặt ấy lúc nào cũng rỉ nước liên tục, mấy lớp băng vải trắng chi chít trên mu bàn tay cậu ta cũng theo đó thấm đầy máu tươi, nhìn đến mà ghê người.


Nhác thấy cảnh tượng hòa hợp đấy, Ngô Côn Phong chỉ biết âm thầm khen lấy khen để, rằng nhóc mèo này đúng là lanh lợi thật, nó không những nghe hiểu tiếng người mà thậm chí còn biết dắt người ta quay về nữa mới hay.


Nếu con mèo này sinh mèo con được thì không biết mình nài nỉ Nhiễm Văn Ninh tặng cho mình một đứa được không ta, Ngô Côn Phong lại bắt đầu lặng lẽ ao ước, cơ mà cái tên kia cũng đã từng bảo rằng người ta vốn dĩ đã là mèo đực rồi mà nhỉ, thế thì thôi vậy, chắc chả có cửa đâu.


Nghĩ đến đây, cậu ta mới cất tiếng khen mèo mun một câu xanh rờn: “Giỏi quá ta.”



Sau khi đã dắt cậu trai ban nãy về lại đại sảnh một cách an toàn, mèo mun mới lạnh lùng nhấc bước đi đến cạnh cái hố to tướng ở đằng kia. Nó nhìn ngắm cái hố, xong xuôi lại nhìn Ngô Côn Phong một cái, cuối cùng mới chợt thả người nhảy xuống.


Vì biết tỏng mèo mun đã xung phong đi tìm Nhiễm Văn Ninh, Ngô Côn Phong mới dứt khoát bắt tay vào làm việc. Cậu ta mở lời quan tâm thăm hỏi tên con trai bình thường ban nãy đôi câu, và người nọ cũng ngoan ngoãn đáp lời, bảo rằng mình vẫn còn khá ổn.


“Cậu có khiếu lắm đấy, nếu có thể thì tôi rất mong cậu sẽ suy xét thử dấn thân vào nghề này xem sao.”


Dưới cái nhìn của Ngô Côn Phong, người kia vừa có thể nhịn đau lại vừa có thể giữ được bình tĩnh. Những người như thế cực kì hiếm có khó tìm, thế nên cậu ta mới vội chớp lấy cơ hội, hỏi xem liệu rằng người ta có muốn thử sức với ngành nghề này hay không. Thế nhưng nghe hỏi, Trình Bân lại lắc đầu mấy cái rồi cười bảo: “Tôi thấy công việc này không phù hợp với tôi cho lắm.”


Trước câu trả lời nọ, Ngô Côn Phong tỏ vẻ tiếc nuối thấy rõ, xong xuôi chỉ đành lên tiếng dặn dò: “Vậy thôi để tôi dẫn cậu đi khỏi đây ha, cơ mà tôi cũng không thể khiến cậu tỉnh giấc ngay được, thế nên tí nữa nếu có đặt chân vào một chỗ chỉ có núi và tuyết thì nhớ đi thẳng xuống núi nhé, như vậy thì tự nhiên sẽ thức dậy được thôi.”


Ấy là vì việc rời khỏi một khu vực nhất định nào đấy là một trong các cách thức tiêu chuẩn để tỉnh giấc khỏi “Kawagebo”.


“Bình thường cậu ở đâu nhỉ, để xem tôi có thể liên lạc với mấy chi nhánh gần đấy để hỗ trợ cậu được hay không.”


Theo quy trình, Ngô Côn Phong cần phải căn dặn những cô cậu lỡ đi lạc vào mộng cảnh rằng họ phải tự mình đến chi nhánh phụ trách một chuyến.


Nghe vậy, Trình Bân bèn đáp: “Cái cậu cầm dù ban nãy có đưa địa chỉ cho tôi trước rồi, cậu ta bảo rằng tôi phải tới chi nhánh đội thứ hai để xử lí một thứ gì đó.”


Nếu Nhiễm Văn Ninh đã có lòng nhắc trước, Ngô Côn Phong cũng chỉ cần nói sơ qua một lần nữa là được. Cậu ta nắm lấy tay Trình Bân, rồi chỉ sau một hồi thả lỏng ngắn ngủi, cậu ta đã đưa Trình Bân vào “Kawagebo”.


Hệt như thuở ban sơ, mộng cảnh với núi tuyết trập trùng vẫn còn giữ nguyên nét thuần khiết và trong lành thuần túy của nó. Vô số lớp tuyết đọng thật dày đã che lấp đi màu sắc vốn dĩ của nền đất và rồi phủ kín cả mộng cảnh bằng một sắc trắng tinh khôi vô cùng nổi bật. Chưa ngừng lại ở đó, cái rét lạnh đặc trưng của nơi này cũng thẳng thừng len lỏi vào từng tế bào của các vị khách lạ, xui khiến con người ta chợt rùng mình trong vô thức.


Nhác thấy Trình Bân có hơi khó chịu trước cái lạnh tại nơi đây, Ngô Côn Phong mới hướng dẫn cậu ta hạ năng lực nhận biết xuống một chút, như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều lắm.


“Tôi còn phải quay về cái bệnh viện kia nên chắc cậu phải tự mình đi về rồi, nhớ phải đi xuống núi nhanh lên ha, đừng ở lì mãi ở chỗ này.” – Ngô Côn Phong dặn Trình Bân như vậy.



Nghe thế, Trình Bân đành ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Mãi sau khi nghe người ta cam đoan xong xuôi, Ngô Côn Phong mới yên tâm rời khỏi mộng cảnh nhà mình.


Nhác thấy tư chất giả của “Kawagebo” đã hoàn toàn rời đi, Trình Bân mới ung dung xoay người lại để nhìn ngắm mộng cảnh với vô số các dãy núi tuyết trập trùng này một hồi lâu. Rồi đột nhiên, cậu ta lại nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Chà, ‘Ngu muội’ được bảo vệ kĩ quá nhỉ.”


Sau khi bật thốt ra câu nói trên, cậu ta lại chăm chú quan sát đống băng vải lộn xộn trên mu bàn tay mình hiện giờ trong chốc lát. Đống vải nhàu nát này đến từ một người chuyên sử dụng một chiếc ô đen tuyền, và vì đã rời khỏi chủ nhân mình khá lâu cộng thêm việc chủ thể đã đặt chân vào một mộng cảnh khác, chúng đã sắp sửa bốc hơi rồi.


Sau khi được Trình Bân thong thả lột xuống, mấy miếng băng sơ cứu tạm thời này đã hóa thành một chùm sương trắng nho nhỏ. Và rồi tiếp theo, cậu ta thẳng thừng siết chặt lòng bàn tay mình lại, khiến những mảnh ý thức tàn dư kia hoàn toàn biến mất khỏi nơi đây.


Lạ thay, sau chuỗi hành động khó hiểu đó, đôi nét hoảng hốt đã đột nhiên trỗi dậy sâu trong đáy mắt Trình Bân. Từ một người vô cùng bình tĩnh, cậu ta đã lập tức hóa thành một kẻ với nét sợ hãi và đau đớn hằn rõ trên khuôn mặt, thoạt trông như thể cậu ta đã trở thành một con người hoàn toàn khác vậy. Chỉ trong một tích tắc sau đó, cậu ta đột nhiên mất đi trọng tâm cơ thể, sau đó bỗng dưng ngã quỵ xuống mặt đất.


Rồi chưa đầy mấy giây sau, Trình Bân lại tiếp tục nằm bò ra nền tuyết. Chẳng khác nào đang phải gánh chịu một cơn đau xé ruột xé gan, cậu ta chợt vươn tay siết chặt phần áo ngay lồng ngực. Chưa ngừng lại ở đó, cậu ta bắt đầu lên cơn co giật dữ dội, sau đó mới đột ngột phun ra một ngụm máu.


Mấy hạt máu li ti này cứ thế rơi rụng vương vãi đầy trên tuyết, vấy bẩn sắc độ trắng tinh thuần khiết của nơi này bằng một màu đỏ tươi đặc sệt trông đến mà khiếp người.


Đưa mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm không mây ở phía cao cao, Trình Bân mê man, choáng váng. Rồi sau đó, cậu ta chợt mở miệng, thều thào lẩm bẩm mấy tiếng cứu mạng như có như không.


Cứ như thể đã nghe thấy tiếng cầu cứu tuyệt vọng của Trình Bân, một vật thể xa lạ đột nhiên lặng lẽ xuất hiện trong tầm nhìn của cậu ta. Đấy là một con quạ xa lạ, bộ lông đen nhánh và suôn mượt của nó vẫn luôn óng ánh dưới ánh nắng.


Rồi sau đó, con quạ nhẹ nhàng đáp xuống bàn tay hãy còn đang siết chặt lấy phần ngực áo của Trình Bân. Nó tò mò nghiêng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cậu trai trẻ trước mặt một hồi lâu.


Ngay đúng vào khoảnh khắc ngộ ra rằng vật thể không tên kia chính là một con quạ đen, Trình Bân đã hoàn toàn hết hi vọng. Cổ họng cậu ta nghẹn đắng cả lại cứ như nuốt phải ruồi, mọi âm thanh, tiếng nói giờ đây đều trở nên sứt sẹo và lộn xộn đến mức tuyệt vọng.


Cố đấm ăn xôi, cậu ta khóc lóc cầu xin: “Xin đừng… Giết, tôi.”


Thế nhưng phần mỏ nhọn hoắt của con quạ đã thẳng thừng rơi xuống đỉnh đầu Trình Bân chẳng buồn nương tay. Chẳng khác nào một mũi khoan, nó cứ thế tiếp tục mổ rỉa phần đầu của người nọ một cách chăm chú.


Thật là một bữa tiệc thịnh soạn, một buổi chè chén no say.


Ngoài Hiện Thực
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực Truyện Ngoài Hiện Thực Story Chương 134: Bệnh viện không tên, mười hai.
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...