Ngoài Hiện Thực

Chương 120: Đội ngũ.

75@-

Chương 120: Đội ngũ.


Mấy ngày nay, Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn bị vây quanh bởi muôn vàn những phiền muộn và lo toan. Trong mơ, cậu bị Yến Lân nắm mũi dắt đi, mà ngoài hiện thực, bạn bè cậu lại bặt vô âm tín.


May thay, Trì Thác cuối cùng cũng đã chịu trả lời tin nhắn của Nhiễm Văn Ninh rồi, thế nhưng anh cũng chẳng nhắn nhủ cụ thể gì về công việc cả, anh chỉ dặn cậu rằng đợi anh về rồi cả hai anh em hẵng trao đổi trực tiếp mà thôi.


Vì không có mặt ở đây nên Trì Thác cũng chẳng thể phụ trách mấy bản báo cáo công việc thông thường cho được, vậy nên Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong phải tự mình chạy lên phòng hành chính để xử lí.


Hôm ấy, Nhiễm Văn Ninh có hơi phát sầu. Cậu lầm lũi cúi đầu rồi đẩy mở cửa chính ra, thế nhưng chỉ vừa mới ngẩng đầu lên, cậu đã trông thấy một bóng người lạ mặt đang đứng im lìm trên bậc tam cấp trước cửa.


Bên cạnh người nọ là một chiếc va li to oành, còn bản thân anh ta lại đang dựa cả nửa người trên lên quai xách va li, đôi mắt anh ta có hơi híp lại, cứ như thể đang thực hành thiền tại chỗ vậy. Chỉ vừa mới thấy Nhiễm Văn Ninh đẩy mở cửa ra, cái anh này đã đột nhiên đứng thẳng người dậy, kéo lấy quai xách va li của mình rồi lên tiếng bảo: “Cảm ơn đã mở cửa.”


Rồi Nhiễm Văn Ninh cứ thế ngu người nhìn người nọ ung dung kéo va li rột rẹt vào phòng khách kí túc xá. Sau khi dừng chân trước cầu thang, anh ta mới xoay người lại rồi hỏi: “Bây giờ phòng nào đang trống ấy nhỉ?”


“Anh là người mới hả?”


Đến lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ lại rằng hình như kể từ hồi Giang Tuyết Đào rời đi thì tiểu đội của mình đã trống một chỗ từ rất lâu rồi.


Mấy cái người dám tự tiện tay xách nách mang rồi xông xồng xộc vào đây như vậy chỉ có thể là thành viên mới của “Ánh sáng” mà thôi.


Cơ mà hình như người anh em này cũng chẳng muốn trả lời câu hỏi của cậu cho lắm, anh ta chỉ thuận miệng bảo: “Hồi nào mấy cậu tụ tập đầy đủ cả đi rồi tôi tự giới thiệu bản thân sau ha, bây giờ phòng nào đang trống thế, tôi cần phải nghỉ ngơi.”


“Ít nhất anh cũng giới thiệu mấy câu sơ lược đi chứ, nếu không làm sao tôi yên tâm cho được.”


Cái người này đúng là khó nói chuyện thật sự, Nhiễm Văn Ninh thầm nghĩ.


Nghe xong, người nọ mới chịu đáp lời cậu bằng một cái ngáp dài: “Tôi mới vừa lặn lội chạy qua đây từ bên khác xong, nói chung tin tức gì đó còn chưa được gửi hết qua bên đội thứ hai đâu, thôi cho cậu cái này trước này.”



Sau khi dứt lời, anh ta bèn dứt khoát đút tay vào túi quần rồi ném một thứ nho nhỏ sang cho Nhiễm Văn Ninh.


Chẳng còn cách nào khác, Nhiễm Văn Ninh đành bắt lấy thứ kia rồi tò mò nhìn thử. Đấy là một tấm phiếu cơm, nhưng tấm phiếu này trông có hơi lạ, màu của nó khác với tấm phiếu cậu đang có, hơn nữa con số được in trên mặt phiếu trông cũng kì kì.


“Thượng Kha, bên nguyên đội thứ tư.”


Sau khi nói xong câu này, người nọ trông càng thêm uể oải. Thấy vậy, Nhiễm Văn Ninh đành trả tấm phiếu kia lại cho anh ta, xong xuôi mới lên tiếng dặn dò: “Phòng 302 bây giờ đang trống đó anh, đợi tí để tôi đưa chìa khóa cho.”


Vườn Tây cũng chẳng có bao nhiêu quy chế nghiêm ngặt trong chuyện phòng ở cho lắm, thế nên các thành viên trong một tiểu đội thường sẽ tự chia nhau ra chọn phòng kí túc xá. Nếu có một căn phòng nào đó đột nhiên bị bỏ không, mấy thành viên còn lại sẽ được quyền giữ chìa khóa của nó.


“Cảm ơn ha.” – Sau khi lấy được chìa khóa, Thượng Kha cũng chẳng buồn mở lời hỏi han Nhiễm Văn Ninh hay gì cả. Anh ta vào phòng, đóng cửa rồi cứ thế tắt nguồn cái rụp.


Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu đi nghía thử trang đầu của app công việc, số nhân viên của đội cậu vẫn còn chưa được đổi mới.


Chỉ tính riêng hôm nay thôi thì có vẻ cái anh Thượng Kha này khá là khó gần, anh ta thoạt trông rất lạnh lùng, cứ như thể vốn dĩ đã chẳng thèm để ý đến ai sất, cơ mà ngạc nhiên thay, anh ta lại có thể hòa nhập được với một môi Tr**ng X* lạ như này một cách nhanh đến khó tin, dám cá đặt đâu là anh ta nằm đấy được luôn đấy.


Còn về tuổi tác, người này thoạt nhìn có hơi khó đoán tuổi đôi chút, có thể anh ta đang độ đôi mươi, cũng có thể anh ta đã ba mươi mấy, thế nhưng chỉ từ cảm giác anh ta mang lại cho người ta thôi thì chắc hẳn anh ta phải lớn hơn Nhiễm Văn Ninh mấy tuổi, vì lúc nào cả người anh ta cũng toát lên một loại khí thế rất đỗi đặc trưng của những vị tiền bối lão làng cả.


Đấy cũng là một loại cảm giác khiến con người ta cảm thấy có hơi nặng nề và cô quạnh.


Cơ cấu thành viên của đội mình có hơi phức tạp nhỉ, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như thế, vậy chắc cái anh người mới này cũng chẳng phải dạng vừa đâu, mà có khi ổng cũng sẽ có dính dáng gì đến chi nhánh chính cũng nên.


Thêm vào đó, chi nhánh đội thứ tư có hơi đặc biệt một chút. Đấy từng là nơi Thiệu Vấn Minh của phe bảo thủ náu mình nhiều năm và cũng là nơi đã thai nghén ra một số lượng người tài đông đảo của phe phái ấy. Cũng vì đám người đó đã rời đi nên xếp hạng thực lực của chi nhánh đội thứ tư mới tuột dốc không phanh như vậy.


Còn về việc rốt cuộc Thượng Kha có danh tiếng như nào ở bên chi nhánh đội thứ tư, mấy anh em Nhiễm Văn Ninh phải tụ tập lại đông đủ đã rồi hẵng bàn bạc sau.


Sau khi nộp báo cáo xong, Nhiễm Văn Ninh đành đi thẳng về phòng để nghỉ ngơi. Mấy nay cậu có nhận một vài nhiệm vụ trong mộng cảnh trục xuất, tuy mấy nhiệm vụ ấy chẳng khó khăn gì cho lắm nhưng cậu vẫn cần phải ngủ bù lấy lại sức.


Nhắc mới nhớ, mấy ngày nay Nhiễm Văn Ninh chẳng thấy Yến Lân đâu cả, xem ra anh nói cũng đúng thôi, anh thật sự rất bận. Cậu cũng chẳng biết một kẻ chẳng còn thân thể ngoài hiện thực có thể bận bịu làm trò gì trong mơ cho được, trừ việc có thể tự do du ngoạn giữa các loại mộng cảnh khác nhau thì có vẻ như người nọ chẳng có lấy một năng lực nào khác hay sao đó.



Cơ mà thật lòng Nhiễm Văn Ninh cũng cảm thấy mừng thầm đôi chút, hên là cậu không mơ thấy Yến Lân đấy. Cậu chẳng biết mình nên tỏ thái độ như nào lúc ở bên cạnh người kia cả, gần gũi thì ngại chết đi được, còn xa cách thì lại quá thiệt thòi cho Yến Lân và những điều anh từng làm vì cậu.


Thêm vào đó, cái người này còn đang che giấu quá nhiều bí ẩn, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết mình rốt cuộc cảm thấy như thế nào về con người anh cả. Sau khi mối quan hệ của họ đã tiến vào một giai đoạn mới, cậu bắt đầu cảm thấy vừa tò mò, vừa sợ hãi Yến Lân, mà tất cả mọi cảm xúc ấy đều bắt nguồn từ chính cảm giác mờ mịt và dè chừng trước những điều bản thân cậu hãy còn chưa biết.


Nếu cậu cứ cố chấp gặng hỏi Yến Lân mãi thì lỡ đâu câu trả lời cuối cùng cũng giống như cách anh nhắc đến mẹ cậu và Dear Anna thì sao.


Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình nên nghiêm túc đánh giá cái người tên Yến Lân này thêm một lần nữa. Dường như anh không quá giỏi xử lí mấy chuyện có liên quan đến tình cảm cho lắm, thậm chí có đôi khi còn cư xử giống hệt một gã khờ. Rõ ràng có thể được tính là bạn nối khố của Nhiễm Văn Ninh đấy, cơ mà anh lại có khả năng hô biến khiến một mối quan hệ đẹp đẽ như thế trở nên phức tạp đến nông nỗi như này.


Cơ mà chậm đã, tính ra thì Yến Lân cũng là một gã cực kì cao tay. Dù sao thì từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên mà Nhiễm Văn Ninh bị chèn ép cứng ngắc đến như vậy đấy. Cái tên này gần như có thể bắt được tất cả mọi điểm yếu của cậu một cách chuẩn chỉnh, khiến cậu chẳng thể nhúc nhích hay làm ăn được gì luôn.


Khi Nhiễm Văn Ninh tỉnh dậy, trời bên ngoài đang vào đêm. Cậu lê bước xuống lầu, định bụng ghé căn tin ăn lót dạ gì đấy cho xong, thế nhưng chỉ vừa mới đi được đến phòng khách, cậu đã trông thấy Ngô Côn Phong đang ngồi cực kì ngay ngắn trên sô pha rồi.


“Ê, cậu đang làm cái gì đó?” – Nhiễm Văn Ninh lấy làm lạ.


Ngô Côn Phong thảy một ánh nhìn chẳng rõ nghĩa sang cho Nhiễm Văn Ninh, ra dấu bảo cậu nhìn vào phòng bếp đi kìa, đoạn lại bảo: “Ông cố kia đang mài dao.”


Nghe nhắc, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ lại rằng hình như hôm nay kí túc xá chỗ mình mới kết nạp thêm thành viên mới. Cậu tò mò vào bếp xem thử, thế nhưng còn chưa kịp chạm được cửa bếp thì đã đụng phải cảnh Thượng Kha đang chực xông ra ngoài với một con dao sắc lẹm trên tay.


Khi cái ông này đi chung với một con dao bén ngót như vậy thì bạ ai nhìn cũng hết dám lại gần.


“Cậu tránh đường coi.”


Thượng Kha nói như thế.


Nhiễm Văn Ninh hỏi khéo: “Anh định vác cái thứ nguy hiểm như thế đi đâu làm gì đó?”


Thượng Kha liếc Nhiễm Văn Ninh, xong xuôi lại dòm dòm Ngô Côn Phong, cuối cùng mới lên tiếng một cách bất lực: “Có mấy gói hàng từ bưu điện gửi tới đây cho tôi ngoài kia kìa, tôi đi khui hàng không được hả?”


“Được chứ, mời đại ca.”



Quái thật chứ cái anh này, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như thế.


Thượng Kha đặt con dao lên bàn bếp, đi thẳng ra khỏi kí túc xá tầm mấy phút, xong xuôi mới hự hự khiêng một đống bao lớn bao nhỏ vào nhà. Ngay sau đó, anh ta cứ thế ngồi xổm dưới đất rồi vừa rạch vừa khui hàng tỉnh queo, chẳng thèm ngó ngàng gì đến mấy ánh nhìn ngờ nghệch của hai tên chung nhà cả.


Cơ mà hình như sắp không chịu nổi nữa nên Thượng Kha đành ngồi thẳng người dậy, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Mấy cậu chưa đổi người bao giờ hả? Nhìn cái gì mà nhìn dữ vậy.”


“Tụi tôi chưa đổi người bao nhiêu lần hết á, mà thấy anh có vẻ quen dữ ta.”


Nhiễm Văn Ninh nói như thế.


Chỉ từ mấy câu giao tiếp ngắn ngủi từ Thượng Kha, Nhiễm Văn Ninh cũng hiểu sơ sơ vì sao cái người này thoạt trông có hơi mâu thuẫn chút chút. Anh ta không phải tuýp người nhiệt tình hay hồ hởi, nhưng lại có thể hành xử rất tự nhiên trong một môi trường cực kì xa lạ, cứ như thể anh ta đã ở đây non nửa năm rồi vậy.


Mà cũng có thể là do cái ông này luôn phải chuyển đội thường xuyên nên ổng chai lì luôn rồi chăng.


Nghe Nhiễm Văn Ninh nói xong, Thượng Kha cũng chẳng buồn ừ hử tiếng nào. Anh ta lại tiếp tục ngồi xổm xuống khui hàng rột rẹt, còn vừa rạch vừa bảo: “Chi nhánh đội thứ hai của mấy cậu thiếu mấy tiểu đội thuộc bậc thứ nhất, chi nhánh đội thứ tư của tụi tôi lại sắp tan rã. Đôi bên đều cần người tài, nhưng họ đều thống nhất chọn đội thứ hai.”


“Hai cậu là người đời thứ năm hả?”


Thượng Kha vừa nhìn họ, vừa hỏi như thế. Ngô Côn Phong chỉ vừa kịp phát ra một tiếng “Ừ” thì anh ta lại bắt đầu nói tiếp: “Mấy người mới thường họ sôi nổi hoạt bát lắm, cơ mà hai người mấy cậu chả còn được như vậy nữa, vừa nhìn đã thấy không được thoải mái gì cho cam.”


Thượng Kha tiện tay sắp xếp đống hàng của mình lại, sau đó mới định khiêng một cái rương lên lầu. Lúc đi ngang qua Nhiễm Văn Ninh, anh ta còn chêm thêm một câu như sau: “Đặc biệt là cậu đấy, cái người khiến tôi cảm thấy không thoải mái nhất bọn là cậu đấy.”


Cơ mà Nhiễm Văn Ninh lại chẳng cảm thấy mấy câu nói của người anh em này nghe không thoải mái tẹo nào, cậu vừa phụ khiêng một vài món đồ giùm Thượng Kha, vừa bảo: “Hay tôi giúp anh xách lên đấy ha.”


Thấy vậy, Thượng Kha chẳng tỏ vẻ gì, anh ta quay ngoắt người lại rồi cứ thế đi thẳng lên lầu. Trước cảnh tượng đó, tên bọc hậu Ngô Côn Phong chỉ biết gãi đầu một cái rồi đành học theo Nhiễm Văn Ninh, cùng nhau nai lưng ra khiêng đồ giúp cái người chả có hiền lành gì này.


Ba tên bọn họ phải hự hự xách đồ một hồi lâu mới xử lí xong hết đống hàng lình khỉnh của Thượng Kha.


Làm mãi đến khi ngơi tay, Thượng Kha mới bắt đầu kể: “Đội trưởng của mấy cậu là người đời thứ ba, mà cái hồi được bên nước ngoài điều sang đây thì cậu ta đã vào nghề rồi đi làm từ hồi xưa lắc xưa lơ rồi, vậy nên nói cậu ta là người đời thứ hai cũng được. Tại cậu ta hơi xui nên mới bị xếp vào đời thứ ba thôi.”



Sau đó, anh ta lại tiếp: “Còn tôi là người đời thứ tư, cơ mà cũng khá gần đời thứ ba.”


Nhiễm Văn Ninh lười nghe kể đến đời thật sự, vì dù gì thực lực với số đời nhiều khi cũng chẳng mấy liên quan gì đến nhau hết. Do vốn đã cho rằng lai lịch của Thượng Kha ắt hẳn chẳng phải dạng vừa, Nhiễm Văn Ninh cũng chả buồn vòng vo làm gì, cậu thẳng thừng hỏi: “Vậy cấp bậc của anh là gì?”


Thượng Kha dựng một ngón tay lên rồi lại hạ tay xuống. Sau đó, anh ta lại tiếp: “Trì Thác chưa về, vậy nên để tôi nói cho hai cậu nghe trước vậy, tôi là người được bên chi nhánh quốc gia điều chuyển xuống chỗ này, mà đây cũng không hoàn toàn là do người ta muốn bổ sung thêm người cho đội mấy cậu đâu.”


“Đội trưởng của mấy cậu cũng chẳng phải là người thuộc chi nhánh Châu Á, hơn nữa mấy nay Châu Mĩ cũng đang rục rịch, chúng tôi cho rằng cậu ta sẽ không ở lại bên đây lâu đâu, vậy nên tôi mới được phái qua đây làm người dự bị.”


“Nếu Trì Thác đi rồi thì tôi sẽ trở thành đội trưởng tiếp theo của mấy cậu đấy.”


Sau khi dứt câu, Thượng Kha đã để ý ngay đến đôi nét ngờ nghệch xuất hiện trên khuôn mặt của hai cậu trai trẻ trước mắt. Anh ta bật cười bảo: “Chơi thân dữ vậy sao? Nhìn xong còn tưởng đâu mấy cậu chả muốn tôi chen chân vào đấy chứ.”


“Thật ra tôi cũng không muốn thấy đội mình có người ra đi đâu anh.”


Nhiễm Văn Ninh thật thà đáp.


Hết Yến Lân rồi đến Giang Tuyết Đào, nếu có thêm cả Trì Thác rời đi nữa thì cả tiểu đội “Ánh sáng” gốc của họ chỉ còn trơ trọi mỗi một mình Nhiễm Văn Ninh – cái đứa yếu ớt nhất toàn đội khi xưa mà thôi. Rõ ràng tên của đội họ là do mấy anh em cùng nhau bàn bạc, thế nhưng đến bây giờ, một nửa thành viên đã bị đổi mới cả rồi. Dường như tiểu đội của cậu đã từ từ thay đổi đi mất, và dường như nó cũng đã không còn là “Ánh sáng” mà cậu đã từng quen biết nữa.


Nghe cậu nói như vậy, Thượng Kha lại phải bắt đầu giải thích thêm một lần nữa: “Cậu không cần phải lo lắng quá đâu, mình còn chưa biết thái độ của Trì Thác như nào mà. Tụi tôi chỉ đang phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà thôi, nếu gió không đổi chiều thì thật là tốt quá.”


Anh ta tạm dừng vài giây, sau đó lại tiếp lời dưới một cái nhìn hoàn toàn khác: “Tôi lại nghĩ thế này, nếu thật sự có chuyện đó thì đội mấy cậu giải tán hết chẳng phải càng tốt hơn hay sao. Thực lực của mấy cậu bây giờ cũng đủ dẫn dắt một đội riêng cơ mà, hơn nữa làm như vậy cũng tiết kiệm tài nguyên hơn cho bên trên nữa chứ.”


“Cơ mà nếu bên trên đang tính giữ lại đội ngũ này thì dễ gì mấy cậu giải tán cho được, hơn nữa mấy ổng còn phái tôi sang đây nữa mà, đây cũng xem như là đang muốn mấy cậu trở nên mạnh mẽ hơn rồi.”


Dứt lời, Thượng Kha mới chịu để lộ ra một nét cười thân thiện, tuy rằng chẳng ai biết được nụ cười này của anh ta là thật lòng hay giả vờ cả. Tiếp theo đó, anh ta lại dặn dò: “Vậy thôi hay mình cùng cố gắng ha.”


Thế nhưng trước câu động viên kia, Nhiễm Văn Ninh lại chẳng thể nào đáp lời cho nổi, chỉ đành cười trừ cho xong. “Phòng bệnh còn hơn chữa bệnh” sao, hình như Thượng Kha chỉ nói như thế để an ủi cậu thôi, nếu bên trên đã sắp xếp người xuống đây như vậy thì chắc chắn chuyện Trì Thác rời đi đã sắp sửa thành sự thật mất rồi.


Thêm vào đó, cách diễn đạt của Thượng Kha phảng phất vẫn luôn có ý gạt Trì Thác ra ngoài rìa, đến cả câu nói động viên bảo cả nhà cùng cố gắng kia cũng nghe như thể chỉ đang hướng đến ba người bọn họ mà thôi.


Ngoài Hiện Thực
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực Truyện Ngoài Hiện Thực Story Chương 120: Đội ngũ.
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...