Ngoài Hiện Thực
Chương 102: Vườn Eden, chín.
79@-
Chương 102: Vườn Eden, chín.
Con bướm trắng kia vẫn đang lảo đảo chao lượn giữa màn mưa. Tuy con đường được nó vẽ ra thoạt trông lộn xộn đến nỗi dường như chẳng hề có một đích đến nào cả, thế nhưng có vẻ như nó đang thật sự dìu dắt các vị khách lơ ngơ kia đi vào thật sâu trong mộng.
Trong khi theo sát bước chân của Trì Thác, cả Nhiễm Văn Ninh và Arashi đều nhận ra rằng dường như cơn mưa ngâu ban nãy đã bắt đầu trở nên nặng hạt dần. Nước mưa đọng lại thành từng vũng nhỏ lầy lội trên mặt cỏ dưới chân mấy anh em họ, và mỗi một bước chân vội vã của các vị khách lạ đều có thể vẽ nên từng vòng, từng vòng nước mưa lấp lánh hệt như những chiếc vương miện nho nhỏ.
Nhác thấy bóng lưng của Trì Thác bắt đầu trở nên càng ngày càng xa, Nhiễm Văn Ninh mới sốt sắng gọi anh một tiếng: “Trì Thác, anh chạy từ từ thôi, chỗ này có gì đấy sai sai hay sao ấy.”
Khác hẳn với một tay lão làng như Arashi, Nhiễm Văn Ninh vốn dĩ cũng chẳng giỏi giang gì trong chuyện di chuyển với tốc độ cao trong mộng cảnh. Ấy thế mà hiện giờ cậu gần như đang phải chạy song song với y, hơn nữa khoảng cách giữa hai người bọn họ và Trì Thác vẫn cứ luôn kéo giãn dần dần, anh cách họ càng ngày càng xa.
Chuyện này thật sự rất quái lạ, cứ như thể cái mê cung này đang định bụng kéo dài con đường nối liền giữa Trì Thác và hai người còn lại, sau đó tách hẳn họ ra khỏi nhau vậy.
Nhận thấy được điều đấy, Arashi quyết định xuống tay nhanh như tia chớp, y vội vàng gọi con kanko nhà mình ra để ngăn cản bước chân của Trì Thác. Sau khi bị con vật nho nhỏ kia cản bước, Trì Thác mới nhận ra rằng có thể đồng đội của mình đã gặp phải chuyện gì đấy mất rồi. Đến tận khi quay đầu lại nhìn một cái, anh mới hay rằng Nhiễm Văn Ninh và Arashi còn đang đứng cách anh đến tận 100 mét có hơn.
Tuy rằng thời gian vào nghề và vốn kinh nghiệm của ba anh em họ cũng không mấy đồng đều, thế nhưng ít nhiều gì họ cũng đã là tông đồ cả rồi. Nếu chỉ có mỗi một việc đuổi theo người phía trước như thế thôi thì hiện giờ họ đâu thể cách nhau xa đến nông nỗi ấy.
“Hình như mộng cảnh nhà cậu đang muốn tách tụi mình ra hay sao đó.”
Arashi nhắc nhở Trì Thác như thế.
Thế nhưng Trì Thác cũng đang bận quá, anh thậm chí còn chẳng đào đâu ra thời gian để đáp lời đồng đội mình cho đàng hoàng. Khi anh xoay đầu lại nhìn về phía trước một lần nữa, con bướm khi nãy đã mất tăm mất tích, trước mặt anh hiện giờ là một giao lộ với hai ngã rẽ khác nhau, anh cũng chẳng biết sinh vật kia đã chọn rẽ vào lối nào hết. Dùng linh thị để tìm kiếm ý thức của con bướm kia cũng không được, vì linh thị của anh chẳng trông thấy một cái gì cả.
Trì Thác cứ đứng sững ra đấy rồi dầm mưa ướt sũng, đến cả đôi mắt tinh tường vốn dĩ của anh hiện cũng đong đầy nét hoang mang. Để ý thấy điều này, Nhiễm Văn Ninh mới rảo bước đến bên cạnh đội trưởng nhà mình, vỗ nhẹ lên vai anh mấy cái, xong xuôi mới mở lời hỏi thăm: “Thác Thác nè, anh vừa mới thấy cái gì đó?”
“Một con bướm trắng. Mấy anh không thấy nó hả?”
Đến tận lúc này, Trì Thác mới hay rằng hai vị đồng đội nhà mình cũng chẳng hề trông thấy con bướm đặc biệt kia. Kì lạ thật, mấy anh em bọn họ đều có cùng cấp bậc cả mà, theo lí thì họ không nên chênh nhau nhiều đến thế mới phải.
Chắc hẳn là vì đã nghĩ ra được lí do tường tận của việc này rồi, Arashi mới lên tiếng: “Trì Thác, cậu có chắc cái thứ đấy là một sinh vật thật sự của cái mộng cảnh này không, hay thật ra nó chỉ là một loại ảo giác nào đó ở trong đầu cậu thôi đấy? Bây giờ linh thị của cậu có thấy được nó không?”
“Bây giờ thì không đâu anh, nhưng mà tôi nghĩ là nó có thật ấy. Vậy chắc chỉ có tôi mới thấy được nó thôi.”
Vừa dứt câu, Trì Thác đã quay lại nhìn ngắm hai lối rẽ trước mắt mình thêm một lần nữa. Thế nhưng nơi đó hiện giờ chỉ có từng nhánh cây con xanh mướt được cắt tỉa đến gọn gàng và tươm tất, nào còn thấy bóng dáng của con bướm kia đâu nữa.
Chợt nghĩ đến việc mình hẳn phải giải thích cho đồng đội nghe đôi câu, Trì Thác mới từ tốn kể: “Kể từ khi gặp phải ‘Thiên sứ’ của Châu Mĩ, sinh vật kia lúc nào cũng sẽ xuất hiện trong mỗi một giấc mơ của tôi hết.”
Chỉ mới vừa nghe tới chuyện Trì Thác đi gặp “Thiên sứ”, Nhiễm Văn Ninh đã hiểu ngay lí do vì sao anh lại đột nhiên quyết tâm muốn đạt đến cấp chủ toạ rồi. Cậu vừa nhìn anh trân trân, vừa kinh ngạc hỏi: “Trì Thác, không lẽ anh muốn điều khiển cả ‘Thiên sứ’ á?”
“Cậu đã từng gặp ‘Thiên sứ’ của Châu Á rồi mà, vậy chắc cậu cũng đã biết rằng hiện giờ mình còn chưa làm được việc đấy mới phải chứ nhỉ. Cơ mà con ‘Thiên sứ’ kia của Châu Mĩ có hơi đặc biệt một chút ha.”
Trì Thác đáp lời cậu như thế.
Sau một hồi nghe lỏm, Arashi mới muộn màng nhận ra rằng cả hai tên trước mặt mình đều có một mối quan hệ rất sâu xa với dự án “Thiên sứ” dưới tay các chi nhánh chính. Nghĩ là làm, y dứt khoát ngắt ngang mẩu đối thoại giữa hai người bằng một câu hỏi như sau: “Con bướm trắng hồi nãy cậu thấy có gì đặc biệt à?”
“Nó thường hay xuất hiện ở gần chủ mộng cảnh.”
Trì Thác trả lời như vậy.
Nghe xong lời anh nói, Arashi đã phải suy ngẫm trong chốc lát, sau đó mới hẵng hỏi tiếp: “Cả tôi với Nhiễm Văn Ninh đều không thấy nó đâu hết, không lẽ nó chỉ muốn đưa một mình cậu vào trong ấy thôi sao?”
Thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại chỉ ra một vấn đề mấu chốt khác: “Nếu chủ mộng cảnh thật sự đang ở đâu đó quanh đây thì cường độ ý thức của nó lại yếu quá. Hơn nữa chỗ này còn là lãnh địa của riêng nó nữa, nó đâu cần phải phí công phí sức để tách bọn mình ra như này đâu nhỉ.”
“Nói thật ra thì mấy hôm nay tôi cũng có trông thấy ảo giác đấy, có lúc thấy ngoài hiện thực, có lúc thấy trong mơ, nhưng chính tôi cũng không thể hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của nó.”
Nhắc đến đấy, Trì Thác mới bất chợt kể về những chuyện đã xảy đến với anh trong khoảng thời gian gần đây. Chẳng hiểu sao kể từ khi trông thấy chị mình trên người con “Thiên sứ” quái dị kia xong, anh lúc nào cũng sẽ bắt gặp bóng dáng ấy trong mỗi giấc mơ của mình.
Với tư cách một nhân viên cao cấp lâu năm sở hữu một số vốn kinh nghiệm khá dày dặn trong ngành nghề này, Trì Thác đã nhuần nhuyễn kĩ thuật mang tỉnh người khác từ rất lâu rồi. Đây là một kĩ thuật rất khó, nó bắt buộc người ta phải chuyển ý thức của người khác vào giấc mơ của riêng bản thân họ, thế nhưng khác hẳn với các mộng cảnh đặc thù thường thấy, một giấc mơ rất đỗi tầm thường của loài người cũng khó có thể chứa chấp những ý thức khác hoàn toàn như vậy.
Những khi cần sử dụng kĩ thuật này, Trì Thác sẽ đưa các ý thức cần được mang tỉnh ấy vào lucid dream của chính bản thân anh. Lúc ấy, lucid dream này sẽ đóng vai trò như một nơi chuyển tiếp.
Cho dù có lớn khôn đến đâu đi chăng nữa thì loài người thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ thấy một nơi nào đấy rất thân quen, và dân lành nghề thường xem mảnh đất này như một nơi chuyển tiếp. Vì vốn đã bắt nguồn từ một kí ức rất sâu xa và rõ rệt trong suốt quá trình trưởng thành của họ, giấc mơ này thường sẽ lấy một chủ đề cố định và cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Với Trì Thác, mảnh đất ấy là phòng tập đàn của chị mình. Trong giấc mơ này, Trì Triệt vẫn luôn mặc một chiếc váy hai dây liền thân màu đen, để một mái đầu rối bù và luôn chơi đi chơi lại bản Für Elise dang dở mà chị mãi mãi cũng chẳng thể nào có dịp để luyện xong.
Trì Triệt sẽ vĩnh viễn ngồi yên trên chiếc ghế của cây đàn dương cầm ấy để chào đón Trì Thác. Chị không nhìn anh, cũng chẳng hề để ý đến anh, chị chỉ có thể mải miết lướt tay trên từng phím đàn rồi mặc sức tấu lên một chuỗi âm thanh vĩnh cửu, chẳng khác nào một con búp bê dây cót vô tri chẳng hề hay biết mệt mỏi là gì cả.
Tuy nhiên, sau khi Trì Thác tận mắt gặp gỡ Thiên sứ Đất Mẹ của Châu Mĩ, mảnh đất kí ức thỉnh thoảng lại được anh ghé thăm này đột nhiên lại trở nên khác xưa. Ngoại trừ Trì Triệt gốc vẫn luôn yên vị trên chiếc ghế trước cây dương cầm cũ, có một Trì Triệt mới toanh bỗng dưng lại xuất hiện ở ngay trong một góc xó xỉnh của căn phòng này.
“Trì Triệt” này thoạt trông khá giống với Trì Triệt gốc, cô ta cũng mặc một chiếc váy đen tuyền cùng màu. Tuy vậy, chiếc váy được cô ta khoác lên người có cấu tạo hơi rườm rà hơn một chút, phần đuôi váy của nó khá dài, luôn buông thõng và xếp lớp dưới mặt đất chẳng khác nào phần đuôi của một chiếc váy cưới cả.
Gần như ngay lập tức, Trì Thác đã nhận ra rằng đây chính là thứ ảo giác anh từng thấy vào đúng cái lúc anh gặp gỡ Thiên sứ Đất Mẹ. Anh cứ đinh ninh rằng đây hẳn là do “Vườn Eden” đã ảnh hưởng đến ý thức của anh phần nào, vậy nên anh mới có thể mơ thấy cái thứ này trong lucid dream của riêng bản thân anh như vậy.
Khác hẳn với đôi mắt nâu bình thường của Trì Triệt gốc, đôi mắt của cái cô “Trì Triệt” giả này lại sở hữu một sắc xanh trong veo của đá cẩm thạch và sinh động rực rỡ cứ như thể đã ôm trọn mùa xuân trong đáy mắt. Thỉnh thoảng, một vài tia vàng lờ mờ hệt như ánh sáng sẽ lướt ngang qua đôi con ngươi trong trẻo của cô ta đôi chút, khiến chúng thoạt trông càng thêm sáng ngời.
Lúc Trì Thác đến gần, bóng dáng kia vẫn còn đang cúi đầu trầm ngâm. Tuy cô gái này đang đứng yên trong lucid dream của chính anh, thế nhưng sự tồn tại của cô ta lại mang đến một cảm giác rất đỗi đột ngột, cứ như thể cô ta hoàn toàn không hề thuộc về nơi này vậy.
Sau một hồi quan sát, Trì Thác mới nhận ra rằng người này cũng không phải là chị gái mình, vóc người của cô ta còn nhỏ nhắn và gầy gò hơn cả Trì Triệt gốc nữa cơ. Nếu không để ý đến mái tóc xoăn dài điển hình và một chiếc váy dài chấm đất khá nữ tính của cô gái lạ thì trông cô ta có vẻ thiên hướng trung tính hơn nhiều lắm.
“Chị là ai vậy?”
Trì Thác hỏi người nọ như thế.
Người con gái đang đứng yên trong góc phòng cũng chẳng chịu trả lời câu hỏi của anh. Tuy vẫn đang cúi thấp đầu xuống, thế nhưng dường như cô ta vẫn luôn lén lút nhìn ngắm bóng dáng của Trì Triệt gốc – người vẫn đang hăng say diễn tấu trước cây dương cầm cũ ở giữa căn phòng này. Sau một hồi quan sát chán chê, cô ta bỗng dưng lại nhẹ nhàng siết lấy mép váy của mình, xong xuôi mới xoay đầu về một phía khác, cứ như thể đang ăn năn hối lỗi.
Nhác thấy người nọ cũng chẳng muốn giao lưu một cách bình thường, Trì Thác chỉ đành mặc kệ cô ta mà thôi. Thế nhưng sau khi xoay người quay lại bên cạnh Trì Triệt, anh lại chợt trông thấy một con bướm trắng đang hăng hái đập cánh trên cây dương cầm đen tuyền ở nơi ấy.
Sự tồn tại của sinh vật kia đã khiến Trì Thác chợt sững ra trong chốc lát, một vài chuyện cũ năm xưa đột nhiên quay lại và lấp đầy tâm trí anh. Tuy nhiên, những kí ức phủ đầy bụi bặm này cũng đã quá đỗi xa xăm rồi, bây giờ chúng cũng chẳng mấy quan trọng nữa, anh nghĩ thế.
Trong lúc đôi bàn tay trắng nõn của Trì Triệt bay múa trên từng phím đàn, con bướm trắng nhỏ bé kia cũng hân hoan chao lượn theo từng ngón tay chị. Hình như nó đang rất tò mò, Trì Thác nghĩ như vậy.
Đột nhiên, cứ như đã sực nhớ ra được một chuyện nào đấy, Trì Thác chợt quay đầu lại rồi nhìn về phía cô gái lạ mặt đang đứng trong góc phòng. Một bên là đôi mắt đen láy vốn dĩ của Trì Thác, một bên là đôi con ngươi với sắc xanh sáng rỡ của vị khách lạ, ánh mắt của bọn họ thế mà lại đột nhiên chạm đến nhau một cách rất đỗi tình cờ. Tuy vậy, cô gái kia chỉ nhìn lom lom vào Trì Thác trong mấy giây ngắn ngủi mà thôi, sau đó, cô ta lại cúi gằm mặt xuống, chẳng nói chẳng rằng.
Có vẻ như “Vườn Eden” đã bắt đầu ảnh hưởng đến mình rồi, Trì Thác âm thầm than thở. Anh chẳng hiểu vì sao cô gái này lại xuất hiện ở đây cả, thế nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng mộng cảnh nhà anh đang chú ý đến anh, rất có thể anh sẽ thật sự đạt được một cơ hội nào đấy để cứu lấy Yuuya.
“Tôi muốn đi được sâu hơn vào trong ‘Vườn Eden’, tôi cần phải nắm giữ thứ năng lực hồi sinh ấy cho bằng được.”
Trì Thác nói với cô gái kia như thế.
Để đáp lại câu nói ấy của anh, người nọ chợt liếc mắt nhìn anh trong giây lát, thế nhưng cuối cùng, cô ta chỉ cúi thấp đầu mình xuống một chút nữa mà thôi. Rồi cứ thế, cô ta chỉ mãi cúi gằm mặt xuống và nhìn lom lom vào đôi bàn chân trần của mình, chẳng buồn hé răng nói lấy một câu.
Từ lúc ấy trở đi, cô gái có ngoại hình khá giống Trì Triệt này đã gần như trở thành một món đồ trang trí mới toanh của nơi đây. Trong những lần sau đó, đến cả đầu của cô ta cũng chẳng buồn động đậy. Cô ta cứ đứng đấy, đờ đẫn, trầm mặc và cứng đờ chẳng khác gì một món đồ vô tri cả.
“Vậy theo anh thì Trì Triệt có liên quan đến ‘Vườn Eden’ hở?”
Vì cứ đinh ninh rằng mối quan hệ giữa Trì Triệt và cái mộng cảnh này cũng khá giống mối quan hệ giữa mình và Dear Anna, Nhiễm Văn Ninh mới hỏi anh như thế.
Thế nhưng đáp lại lời cậu, Trì Thác chỉ lắc đầu mà rằng: “Mộng cảnh của chị tôi cũng không phải ‘Vườn Eden’, thuộc tính của hai cái mộng cảnh này vốn dĩ cũng đã khác xa nhau rồi, cũng có thể nói rằng về cơ bản thì chúng chẳng có gì giống nhau cả.”
“Vậy thì nó chỉ có thể có liên quan tới anh thôi, vì ý thức của anh vẫn luôn nhớ đến Trì Triệt mà.”
Nhiễm Văn Ninh chốt lại như vậy. Bản thân cậu vẫn rất hay mơ thấy Yến Lân, vậy nên cậu gần như đã chai sạn với chuyện này rồi.
Từ đó đến giờ, tất cả những vụ có dây mơ rễ má với mộng cảnh vẫn luôn li kì và quái lạ. Sau khi nghe ngóng và phân tích xong mấy mẩu chuyện nhỏ từ Trì Thác, cả bọn đều cảm thấy rằng con bướm trắng tiếp theo sẽ xuất hiện rất nhanh thôi. Cái đáng lưu ý ở đây là chỉ có một mình Trì Thác nhìn thấy nó mà thôi, việc này khiến ai ai cũng phải khó hiểu một phen.
“Vậy chắc là vụ này có liên quan tới ‘Linh thị’ rồi hả?”
Vì không có linh thị, Arashi cũng chẳng hiểu rõ thứ thuộc tính nằm trong tay “Con mắt của Thượng Đế” cho lắm. Tuy vậy, y cũng biết rõ rằng đẳng cấp của nó cũng tương đương với “Vườn Eden”, vậy nên nó vẫn có khả năng gây ra một sức ảnh hưởng nhất định nào đó.
Dù sao cũng đã mất dấu con bướm kia mất rồi, thế nên Trì Thác đã quyết định tìm kiếm một con mới, đồng thời cũng tự nhắc nhở chính mình rằng anh cần phải bình tĩnh lại một chút. Nếu loài sinh vật kia thật sự đang muốn dẫn dắt anh vào những tầng sâu hơn của “Vườn Eden” thì chắc chắn nó vẫn đang chờ đợi anh ở đâu đó mà thôi.
Cùng lúc ấy, ở một nơi sâu thật sâu trong lòng mê cung.
Mảnh đất con con này là một nơi tràn ngập ánh sáng với một thảm cỏ xanh mượt mà rất đỗi tự nhiên. Các bức tường cây xanh mướt và rậm rạp quen thuộc đang vây kín xung quanh nó, đồng thời cũng bảo vệ nó khỏi những ánh nhìn xoi mói từ thế giới bên ngoài. Khác với thảm cỏ bằng phẳng và gọn gàng đến giả tạo ngoài kia, mấy nhánh cỏ non của nơi này vẫn chưa được ai cắt tỉa, chúng đua chen nhau mọc um tùm, cao thấp nhấp nhô, mang đến một cảm giác khá sinh động và bừng bừng sức sống.
Có một chiếc xích đu đang đong đưa ở khu vực chính giữa của mảnh đất nhỏ này. Cấu tạo chung của chiếc xích đu ấy khá đơn giản, nó chỉ được làm từ một khúc gỗ và mấy cành dây leo con con, thế nhưng các nguyên liệu giản đơn này cũng khó có thể che lấp được tay nghề tinh vi và khéo léo của người thợ đã tạo nên nó. Giữa một mảnh đất thần tiên như thế, dường như chỉ có những vị tinh linh tinh nghịch trong thần thoại mới có tư cách ngồi lên chiếc xích đu gỗ này mà thôi.
Chiếc xích đu kể trên vẫn đang liên tục đong đưa từ trước ra sau, kéo theo từng cơn gió thoảng nhẹ nhàng.
Có một người vẫn luôn yên vị trên chiếc xích đu ấy. Theo từng nhịp đưa đẩy, một vài lọn tóc xoăn dài dịu dàng của người nọ cũng luôn nhè nhẹ phơ phất trong gió, sau đó mới ngoan ngoãn đáp xuống trên vai cô. Thế nhưng rất nhanh thôi, người kia đã ngừng chơi đùa. Khi trò chơi đánh đu này kết thúc, một làn váy mỏng có màu đen tuyền mới chầm chậm chảy xuôi xuống mặt cỏ.
Đây là một người con gái có vóc người khá nhỏ nhắn. Thật ra các đặc điểm giới tính của người này cũng không quá rõ ràng, thế nhưng nếu như chỉ nhìn vào mỗi chiếc váy dài chấm đất và mái tóc dài bồng bềnh của cô ta hiện giờ thì ắt hẳn ai ai cũng sẽ xem cô ta như một cô gái cả.
Cô gái nọ bất chợt ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía một giao lộ nào đó. Cùng lúc đó, có một con bướm trắng cũng đang đập cánh bay ra khỏi giao lộ kia. Đôi cánh của loài côn trùng này vừa dài lại vừa nhọn, rõ ràng nó cũng không hẳn là một con bướm bình thường, hơn nữa toàn thân của nó cũng chẳng hề có bất kì một đường viền hay chi tiết nào rõ ràng cả, cứ như thể toàn thân nó đã hoàn toàn được dệt nên bằng ánh sáng vậy.
Ngoại trừ con bướm lẻ loi kia thì không có bất kì một ý thức nào được nó dẫn dắt đến đây hết.
Một cách chậm rãi, bướm trắng đập cánh bay lượn đến gần đuôi tóc của cô gái lạ, sau đó mới khoan thai đáp xuống trên một sợi tóc của cô ta. Sau khi cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình một hồi, cô gái kia mới nhảy xuống khỏi cái xích đu ban nãy.
Cú đáp đất bất ngờ này đã khiến đàn bướm trắng đông đúc trên mặt cỏ giật mình đôi chút. Như một lẽ dĩ nhiên, chúng cuống quít đập cánh bay lượn, vẽ nên một khung cảnh rất thơ xung quanh cô gái lạ.
Sau khi đã đặt đôi chân trần của mình lên thảm cỏ xanh mượt mà của nơi này, người nọ chỉ ngẩng đầu rồi nhìn về phía bầu trời sáng sủa và xanh biêng biếc trên đầu mà thôi. Cũng chẳng biết đôi mắt xanh rực rỡ kia đã trông thấy điều chi, cô ta lại bất chợt cất bước chạy về phía một ngã rẽ nào đó trong lòng mê cung xanh trước mắt.
Ngay sau khi cô gái này bỏ chạy, những sự kiện lạ lùng cũng đã bắt đầu ló mặt trong tầng thứ tư của “Vườn Eden”.
———————————————————————————————————————
Lời tác giả:
Lưu ý nhé: Tầng của mấy anh em Nhiễm Văn Ninh hiện giờ đang có mưa rả rích, mà tầng của cô gái này thì trời lại trong xanh ha.
Ngoài Hiện Thực
Chương 102: Vườn Eden, chín.
Con bướm trắng kia vẫn đang lảo đảo chao lượn giữa màn mưa. Tuy con đường được nó vẽ ra thoạt trông lộn xộn đến nỗi dường như chẳng hề có một đích đến nào cả, thế nhưng có vẻ như nó đang thật sự dìu dắt các vị khách lơ ngơ kia đi vào thật sâu trong mộng.
Trong khi theo sát bước chân của Trì Thác, cả Nhiễm Văn Ninh và Arashi đều nhận ra rằng dường như cơn mưa ngâu ban nãy đã bắt đầu trở nên nặng hạt dần. Nước mưa đọng lại thành từng vũng nhỏ lầy lội trên mặt cỏ dưới chân mấy anh em họ, và mỗi một bước chân vội vã của các vị khách lạ đều có thể vẽ nên từng vòng, từng vòng nước mưa lấp lánh hệt như những chiếc vương miện nho nhỏ.
Nhác thấy bóng lưng của Trì Thác bắt đầu trở nên càng ngày càng xa, Nhiễm Văn Ninh mới sốt sắng gọi anh một tiếng: “Trì Thác, anh chạy từ từ thôi, chỗ này có gì đấy sai sai hay sao ấy.”
Khác hẳn với một tay lão làng như Arashi, Nhiễm Văn Ninh vốn dĩ cũng chẳng giỏi giang gì trong chuyện di chuyển với tốc độ cao trong mộng cảnh. Ấy thế mà hiện giờ cậu gần như đang phải chạy song song với y, hơn nữa khoảng cách giữa hai người bọn họ và Trì Thác vẫn cứ luôn kéo giãn dần dần, anh cách họ càng ngày càng xa.
Chuyện này thật sự rất quái lạ, cứ như thể cái mê cung này đang định bụng kéo dài con đường nối liền giữa Trì Thác và hai người còn lại, sau đó tách hẳn họ ra khỏi nhau vậy.
Nhận thấy được điều đấy, Arashi quyết định xuống tay nhanh như tia chớp, y vội vàng gọi con kanko nhà mình ra để ngăn cản bước chân của Trì Thác. Sau khi bị con vật nho nhỏ kia cản bước, Trì Thác mới nhận ra rằng có thể đồng đội của mình đã gặp phải chuyện gì đấy mất rồi. Đến tận khi quay đầu lại nhìn một cái, anh mới hay rằng Nhiễm Văn Ninh và Arashi còn đang đứng cách anh đến tận 100 mét có hơn.
Tuy rằng thời gian vào nghề và vốn kinh nghiệm của ba anh em họ cũng không mấy đồng đều, thế nhưng ít nhiều gì họ cũng đã là tông đồ cả rồi. Nếu chỉ có mỗi một việc đuổi theo người phía trước như thế thôi thì hiện giờ họ đâu thể cách nhau xa đến nông nỗi ấy.
“Hình như mộng cảnh nhà cậu đang muốn tách tụi mình ra hay sao đó.”
Arashi nhắc nhở Trì Thác như thế.
Thế nhưng Trì Thác cũng đang bận quá, anh thậm chí còn chẳng đào đâu ra thời gian để đáp lời đồng đội mình cho đàng hoàng. Khi anh xoay đầu lại nhìn về phía trước một lần nữa, con bướm khi nãy đã mất tăm mất tích, trước mặt anh hiện giờ là một giao lộ với hai ngã rẽ khác nhau, anh cũng chẳng biết sinh vật kia đã chọn rẽ vào lối nào hết. Dùng linh thị để tìm kiếm ý thức của con bướm kia cũng không được, vì linh thị của anh chẳng trông thấy một cái gì cả.
Trì Thác cứ đứng sững ra đấy rồi dầm mưa ướt sũng, đến cả đôi mắt tinh tường vốn dĩ của anh hiện cũng đong đầy nét hoang mang. Để ý thấy điều này, Nhiễm Văn Ninh mới rảo bước đến bên cạnh đội trưởng nhà mình, vỗ nhẹ lên vai anh mấy cái, xong xuôi mới mở lời hỏi thăm: “Thác Thác nè, anh vừa mới thấy cái gì đó?”
“Một con bướm trắng. Mấy anh không thấy nó hả?”
Đến tận lúc này, Trì Thác mới hay rằng hai vị đồng đội nhà mình cũng chẳng hề trông thấy con bướm đặc biệt kia. Kì lạ thật, mấy anh em bọn họ đều có cùng cấp bậc cả mà, theo lí thì họ không nên chênh nhau nhiều đến thế mới phải.
Chắc hẳn là vì đã nghĩ ra được lí do tường tận của việc này rồi, Arashi mới lên tiếng: “Trì Thác, cậu có chắc cái thứ đấy là một sinh vật thật sự của cái mộng cảnh này không, hay thật ra nó chỉ là một loại ảo giác nào đó ở trong đầu cậu thôi đấy? Bây giờ linh thị của cậu có thấy được nó không?”
“Bây giờ thì không đâu anh, nhưng mà tôi nghĩ là nó có thật ấy. Vậy chắc chỉ có tôi mới thấy được nó thôi.”
Vừa dứt câu, Trì Thác đã quay lại nhìn ngắm hai lối rẽ trước mắt mình thêm một lần nữa. Thế nhưng nơi đó hiện giờ chỉ có từng nhánh cây con xanh mướt được cắt tỉa đến gọn gàng và tươm tất, nào còn thấy bóng dáng của con bướm kia đâu nữa.
Chợt nghĩ đến việc mình hẳn phải giải thích cho đồng đội nghe đôi câu, Trì Thác mới từ tốn kể: “Kể từ khi gặp phải ‘Thiên sứ’ của Châu Mĩ, sinh vật kia lúc nào cũng sẽ xuất hiện trong mỗi một giấc mơ của tôi hết.”
Chỉ mới vừa nghe tới chuyện Trì Thác đi gặp “Thiên sứ”, Nhiễm Văn Ninh đã hiểu ngay lí do vì sao anh lại đột nhiên quyết tâm muốn đạt đến cấp chủ toạ rồi. Cậu vừa nhìn anh trân trân, vừa kinh ngạc hỏi: “Trì Thác, không lẽ anh muốn điều khiển cả ‘Thiên sứ’ á?”
“Cậu đã từng gặp ‘Thiên sứ’ của Châu Á rồi mà, vậy chắc cậu cũng đã biết rằng hiện giờ mình còn chưa làm được việc đấy mới phải chứ nhỉ. Cơ mà con ‘Thiên sứ’ kia của Châu Mĩ có hơi đặc biệt một chút ha.”
Trì Thác đáp lời cậu như thế.
Sau một hồi nghe lỏm, Arashi mới muộn màng nhận ra rằng cả hai tên trước mặt mình đều có một mối quan hệ rất sâu xa với dự án “Thiên sứ” dưới tay các chi nhánh chính. Nghĩ là làm, y dứt khoát ngắt ngang mẩu đối thoại giữa hai người bằng một câu hỏi như sau: “Con bướm trắng hồi nãy cậu thấy có gì đặc biệt à?”
“Nó thường hay xuất hiện ở gần chủ mộng cảnh.”
Trì Thác trả lời như vậy.
Nghe xong lời anh nói, Arashi đã phải suy ngẫm trong chốc lát, sau đó mới hẵng hỏi tiếp: “Cả tôi với Nhiễm Văn Ninh đều không thấy nó đâu hết, không lẽ nó chỉ muốn đưa một mình cậu vào trong ấy thôi sao?”
Thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại chỉ ra một vấn đề mấu chốt khác: “Nếu chủ mộng cảnh thật sự đang ở đâu đó quanh đây thì cường độ ý thức của nó lại yếu quá. Hơn nữa chỗ này còn là lãnh địa của riêng nó nữa, nó đâu cần phải phí công phí sức để tách bọn mình ra như này đâu nhỉ.”
“Nói thật ra thì mấy hôm nay tôi cũng có trông thấy ảo giác đấy, có lúc thấy ngoài hiện thực, có lúc thấy trong mơ, nhưng chính tôi cũng không thể hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của nó.”
Nhắc đến đấy, Trì Thác mới bất chợt kể về những chuyện đã xảy đến với anh trong khoảng thời gian gần đây. Chẳng hiểu sao kể từ khi trông thấy chị mình trên người con “Thiên sứ” quái dị kia xong, anh lúc nào cũng sẽ bắt gặp bóng dáng ấy trong mỗi giấc mơ của mình.
Với tư cách một nhân viên cao cấp lâu năm sở hữu một số vốn kinh nghiệm khá dày dặn trong ngành nghề này, Trì Thác đã nhuần nhuyễn kĩ thuật mang tỉnh người khác từ rất lâu rồi. Đây là một kĩ thuật rất khó, nó bắt buộc người ta phải chuyển ý thức của người khác vào giấc mơ của riêng bản thân họ, thế nhưng khác hẳn với các mộng cảnh đặc thù thường thấy, một giấc mơ rất đỗi tầm thường của loài người cũng khó có thể chứa chấp những ý thức khác hoàn toàn như vậy.
Những khi cần sử dụng kĩ thuật này, Trì Thác sẽ đưa các ý thức cần được mang tỉnh ấy vào lucid dream của chính bản thân anh. Lúc ấy, lucid dream này sẽ đóng vai trò như một nơi chuyển tiếp.
Cho dù có lớn khôn đến đâu đi chăng nữa thì loài người thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ thấy một nơi nào đấy rất thân quen, và dân lành nghề thường xem mảnh đất này như một nơi chuyển tiếp. Vì vốn đã bắt nguồn từ một kí ức rất sâu xa và rõ rệt trong suốt quá trình trưởng thành của họ, giấc mơ này thường sẽ lấy một chủ đề cố định và cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Với Trì Thác, mảnh đất ấy là phòng tập đàn của chị mình. Trong giấc mơ này, Trì Triệt vẫn luôn mặc một chiếc váy hai dây liền thân màu đen, để một mái đầu rối bù và luôn chơi đi chơi lại bản Für Elise dang dở mà chị mãi mãi cũng chẳng thể nào có dịp để luyện xong.
Trì Triệt sẽ vĩnh viễn ngồi yên trên chiếc ghế của cây đàn dương cầm ấy để chào đón Trì Thác. Chị không nhìn anh, cũng chẳng hề để ý đến anh, chị chỉ có thể mải miết lướt tay trên từng phím đàn rồi mặc sức tấu lên một chuỗi âm thanh vĩnh cửu, chẳng khác nào một con búp bê dây cót vô tri chẳng hề hay biết mệt mỏi là gì cả.
Tuy nhiên, sau khi Trì Thác tận mắt gặp gỡ Thiên sứ Đất Mẹ của Châu Mĩ, mảnh đất kí ức thỉnh thoảng lại được anh ghé thăm này đột nhiên lại trở nên khác xưa. Ngoại trừ Trì Triệt gốc vẫn luôn yên vị trên chiếc ghế trước cây dương cầm cũ, có một Trì Triệt mới toanh bỗng dưng lại xuất hiện ở ngay trong một góc xó xỉnh của căn phòng này.
“Trì Triệt” này thoạt trông khá giống với Trì Triệt gốc, cô ta cũng mặc một chiếc váy đen tuyền cùng màu. Tuy vậy, chiếc váy được cô ta khoác lên người có cấu tạo hơi rườm rà hơn một chút, phần đuôi váy của nó khá dài, luôn buông thõng và xếp lớp dưới mặt đất chẳng khác nào phần đuôi của một chiếc váy cưới cả.
Gần như ngay lập tức, Trì Thác đã nhận ra rằng đây chính là thứ ảo giác anh từng thấy vào đúng cái lúc anh gặp gỡ Thiên sứ Đất Mẹ. Anh cứ đinh ninh rằng đây hẳn là do “Vườn Eden” đã ảnh hưởng đến ý thức của anh phần nào, vậy nên anh mới có thể mơ thấy cái thứ này trong lucid dream của riêng bản thân anh như vậy.
Khác hẳn với đôi mắt nâu bình thường của Trì Triệt gốc, đôi mắt của cái cô “Trì Triệt” giả này lại sở hữu một sắc xanh trong veo của đá cẩm thạch và sinh động rực rỡ cứ như thể đã ôm trọn mùa xuân trong đáy mắt. Thỉnh thoảng, một vài tia vàng lờ mờ hệt như ánh sáng sẽ lướt ngang qua đôi con ngươi trong trẻo của cô ta đôi chút, khiến chúng thoạt trông càng thêm sáng ngời.
Lúc Trì Thác đến gần, bóng dáng kia vẫn còn đang cúi đầu trầm ngâm. Tuy cô gái này đang đứng yên trong lucid dream của chính anh, thế nhưng sự tồn tại của cô ta lại mang đến một cảm giác rất đỗi đột ngột, cứ như thể cô ta hoàn toàn không hề thuộc về nơi này vậy.
Sau một hồi quan sát, Trì Thác mới nhận ra rằng người này cũng không phải là chị gái mình, vóc người của cô ta còn nhỏ nhắn và gầy gò hơn cả Trì Triệt gốc nữa cơ. Nếu không để ý đến mái tóc xoăn dài điển hình và một chiếc váy dài chấm đất khá nữ tính của cô gái lạ thì trông cô ta có vẻ thiên hướng trung tính hơn nhiều lắm.
“Chị là ai vậy?”
Trì Thác hỏi người nọ như thế.
Người con gái đang đứng yên trong góc phòng cũng chẳng chịu trả lời câu hỏi của anh. Tuy vẫn đang cúi thấp đầu xuống, thế nhưng dường như cô ta vẫn luôn lén lút nhìn ngắm bóng dáng của Trì Triệt gốc – người vẫn đang hăng say diễn tấu trước cây dương cầm cũ ở giữa căn phòng này. Sau một hồi quan sát chán chê, cô ta bỗng dưng lại nhẹ nhàng siết lấy mép váy của mình, xong xuôi mới xoay đầu về một phía khác, cứ như thể đang ăn năn hối lỗi.
Nhác thấy người nọ cũng chẳng muốn giao lưu một cách bình thường, Trì Thác chỉ đành mặc kệ cô ta mà thôi. Thế nhưng sau khi xoay người quay lại bên cạnh Trì Triệt, anh lại chợt trông thấy một con bướm trắng đang hăng hái đập cánh trên cây dương cầm đen tuyền ở nơi ấy.
Sự tồn tại của sinh vật kia đã khiến Trì Thác chợt sững ra trong chốc lát, một vài chuyện cũ năm xưa đột nhiên quay lại và lấp đầy tâm trí anh. Tuy nhiên, những kí ức phủ đầy bụi bặm này cũng đã quá đỗi xa xăm rồi, bây giờ chúng cũng chẳng mấy quan trọng nữa, anh nghĩ thế.
Trong lúc đôi bàn tay trắng nõn của Trì Triệt bay múa trên từng phím đàn, con bướm trắng nhỏ bé kia cũng hân hoan chao lượn theo từng ngón tay chị. Hình như nó đang rất tò mò, Trì Thác nghĩ như vậy.
Đột nhiên, cứ như đã sực nhớ ra được một chuyện nào đấy, Trì Thác chợt quay đầu lại rồi nhìn về phía cô gái lạ mặt đang đứng trong góc phòng. Một bên là đôi mắt đen láy vốn dĩ của Trì Thác, một bên là đôi con ngươi với sắc xanh sáng rỡ của vị khách lạ, ánh mắt của bọn họ thế mà lại đột nhiên chạm đến nhau một cách rất đỗi tình cờ. Tuy vậy, cô gái kia chỉ nhìn lom lom vào Trì Thác trong mấy giây ngắn ngủi mà thôi, sau đó, cô ta lại cúi gằm mặt xuống, chẳng nói chẳng rằng.
Có vẻ như “Vườn Eden” đã bắt đầu ảnh hưởng đến mình rồi, Trì Thác âm thầm than thở. Anh chẳng hiểu vì sao cô gái này lại xuất hiện ở đây cả, thế nhưng anh có thể chắc chắn một điều rằng mộng cảnh nhà anh đang chú ý đến anh, rất có thể anh sẽ thật sự đạt được một cơ hội nào đấy để cứu lấy Yuuya.
“Tôi muốn đi được sâu hơn vào trong ‘Vườn Eden’, tôi cần phải nắm giữ thứ năng lực hồi sinh ấy cho bằng được.”
Trì Thác nói với cô gái kia như thế.
Để đáp lại câu nói ấy của anh, người nọ chợt liếc mắt nhìn anh trong giây lát, thế nhưng cuối cùng, cô ta chỉ cúi thấp đầu mình xuống một chút nữa mà thôi. Rồi cứ thế, cô ta chỉ mãi cúi gằm mặt xuống và nhìn lom lom vào đôi bàn chân trần của mình, chẳng buồn hé răng nói lấy một câu.
Từ lúc ấy trở đi, cô gái có ngoại hình khá giống Trì Triệt này đã gần như trở thành một món đồ trang trí mới toanh của nơi đây. Trong những lần sau đó, đến cả đầu của cô ta cũng chẳng buồn động đậy. Cô ta cứ đứng đấy, đờ đẫn, trầm mặc và cứng đờ chẳng khác gì một món đồ vô tri cả.
“Vậy theo anh thì Trì Triệt có liên quan đến ‘Vườn Eden’ hở?”
Vì cứ đinh ninh rằng mối quan hệ giữa Trì Triệt và cái mộng cảnh này cũng khá giống mối quan hệ giữa mình và Dear Anna, Nhiễm Văn Ninh mới hỏi anh như thế.
Thế nhưng đáp lại lời cậu, Trì Thác chỉ lắc đầu mà rằng: “Mộng cảnh của chị tôi cũng không phải ‘Vườn Eden’, thuộc tính của hai cái mộng cảnh này vốn dĩ cũng đã khác xa nhau rồi, cũng có thể nói rằng về cơ bản thì chúng chẳng có gì giống nhau cả.”
“Vậy thì nó chỉ có thể có liên quan tới anh thôi, vì ý thức của anh vẫn luôn nhớ đến Trì Triệt mà.”
Nhiễm Văn Ninh chốt lại như vậy. Bản thân cậu vẫn rất hay mơ thấy Yến Lân, vậy nên cậu gần như đã chai sạn với chuyện này rồi.
Từ đó đến giờ, tất cả những vụ có dây mơ rễ má với mộng cảnh vẫn luôn li kì và quái lạ. Sau khi nghe ngóng và phân tích xong mấy mẩu chuyện nhỏ từ Trì Thác, cả bọn đều cảm thấy rằng con bướm trắng tiếp theo sẽ xuất hiện rất nhanh thôi. Cái đáng lưu ý ở đây là chỉ có một mình Trì Thác nhìn thấy nó mà thôi, việc này khiến ai ai cũng phải khó hiểu một phen.
“Vậy chắc là vụ này có liên quan tới ‘Linh thị’ rồi hả?”
Vì không có linh thị, Arashi cũng chẳng hiểu rõ thứ thuộc tính nằm trong tay “Con mắt của Thượng Đế” cho lắm. Tuy vậy, y cũng biết rõ rằng đẳng cấp của nó cũng tương đương với “Vườn Eden”, vậy nên nó vẫn có khả năng gây ra một sức ảnh hưởng nhất định nào đó.
Dù sao cũng đã mất dấu con bướm kia mất rồi, thế nên Trì Thác đã quyết định tìm kiếm một con mới, đồng thời cũng tự nhắc nhở chính mình rằng anh cần phải bình tĩnh lại một chút. Nếu loài sinh vật kia thật sự đang muốn dẫn dắt anh vào những tầng sâu hơn của “Vườn Eden” thì chắc chắn nó vẫn đang chờ đợi anh ở đâu đó mà thôi.
Cùng lúc ấy, ở một nơi sâu thật sâu trong lòng mê cung.
Mảnh đất con con này là một nơi tràn ngập ánh sáng với một thảm cỏ xanh mượt mà rất đỗi tự nhiên. Các bức tường cây xanh mướt và rậm rạp quen thuộc đang vây kín xung quanh nó, đồng thời cũng bảo vệ nó khỏi những ánh nhìn xoi mói từ thế giới bên ngoài. Khác với thảm cỏ bằng phẳng và gọn gàng đến giả tạo ngoài kia, mấy nhánh cỏ non của nơi này vẫn chưa được ai cắt tỉa, chúng đua chen nhau mọc um tùm, cao thấp nhấp nhô, mang đến một cảm giác khá sinh động và bừng bừng sức sống.
Có một chiếc xích đu đang đong đưa ở khu vực chính giữa của mảnh đất nhỏ này. Cấu tạo chung của chiếc xích đu ấy khá đơn giản, nó chỉ được làm từ một khúc gỗ và mấy cành dây leo con con, thế nhưng các nguyên liệu giản đơn này cũng khó có thể che lấp được tay nghề tinh vi và khéo léo của người thợ đã tạo nên nó. Giữa một mảnh đất thần tiên như thế, dường như chỉ có những vị tinh linh tinh nghịch trong thần thoại mới có tư cách ngồi lên chiếc xích đu gỗ này mà thôi.
Chiếc xích đu kể trên vẫn đang liên tục đong đưa từ trước ra sau, kéo theo từng cơn gió thoảng nhẹ nhàng.
Có một người vẫn luôn yên vị trên chiếc xích đu ấy. Theo từng nhịp đưa đẩy, một vài lọn tóc xoăn dài dịu dàng của người nọ cũng luôn nhè nhẹ phơ phất trong gió, sau đó mới ngoan ngoãn đáp xuống trên vai cô. Thế nhưng rất nhanh thôi, người kia đã ngừng chơi đùa. Khi trò chơi đánh đu này kết thúc, một làn váy mỏng có màu đen tuyền mới chầm chậm chảy xuôi xuống mặt cỏ.
Đây là một người con gái có vóc người khá nhỏ nhắn. Thật ra các đặc điểm giới tính của người này cũng không quá rõ ràng, thế nhưng nếu như chỉ nhìn vào mỗi chiếc váy dài chấm đất và mái tóc dài bồng bềnh của cô ta hiện giờ thì ắt hẳn ai ai cũng sẽ xem cô ta như một cô gái cả.
Cô gái nọ bất chợt ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía một giao lộ nào đó. Cùng lúc đó, có một con bướm trắng cũng đang đập cánh bay ra khỏi giao lộ kia. Đôi cánh của loài côn trùng này vừa dài lại vừa nhọn, rõ ràng nó cũng không hẳn là một con bướm bình thường, hơn nữa toàn thân của nó cũng chẳng hề có bất kì một đường viền hay chi tiết nào rõ ràng cả, cứ như thể toàn thân nó đã hoàn toàn được dệt nên bằng ánh sáng vậy.
Ngoại trừ con bướm lẻ loi kia thì không có bất kì một ý thức nào được nó dẫn dắt đến đây hết.
Một cách chậm rãi, bướm trắng đập cánh bay lượn đến gần đuôi tóc của cô gái lạ, sau đó mới khoan thai đáp xuống trên một sợi tóc của cô ta. Sau khi cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình một hồi, cô gái kia mới nhảy xuống khỏi cái xích đu ban nãy.
Cú đáp đất bất ngờ này đã khiến đàn bướm trắng đông đúc trên mặt cỏ giật mình đôi chút. Như một lẽ dĩ nhiên, chúng cuống quít đập cánh bay lượn, vẽ nên một khung cảnh rất thơ xung quanh cô gái lạ.
Sau khi đã đặt đôi chân trần của mình lên thảm cỏ xanh mượt mà của nơi này, người nọ chỉ ngẩng đầu rồi nhìn về phía bầu trời sáng sủa và xanh biêng biếc trên đầu mà thôi. Cũng chẳng biết đôi mắt xanh rực rỡ kia đã trông thấy điều chi, cô ta lại bất chợt cất bước chạy về phía một ngã rẽ nào đó trong lòng mê cung xanh trước mắt.
Ngay sau khi cô gái này bỏ chạy, những sự kiện lạ lùng cũng đã bắt đầu ló mặt trong tầng thứ tư của “Vườn Eden”.
———————————————————————————————————————
Lời tác giả:
Lưu ý nhé: Tầng của mấy anh em Nhiễm Văn Ninh hiện giờ đang có mưa rả rích, mà tầng của cô gái này thì trời lại trong xanh ha.
Ngoài Hiện Thực
Đánh giá:
Truyện Ngoài Hiện Thực
Story
Chương 102: Vườn Eden, chín.
10.0/10 từ 49 lượt.
