Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 80: Ngũ Trùng Oán (14) – Hai Gương Mặt
194@-
Mười năm khổ đọc sách, Phương Trọng Kỳ chưa từng nghĩ cuối cùng lại phải dồn hết bút lực để viết một tờ hòa ly thư. Hòa ly thư chỉ hơn trăm chữ, nhưng từng nét từng dòng, hắn lại lần nữa hồi tưởng bảy năm cùng Đỗ Ngọc Vi sớm tối chung chạ, tương tri tương hứa. Càng viết, nỗi hổ thẹn càng dâng, nước mắt rơi xuống ướt nhòe. Đến khi hạ bút chữ cuối, lại ấn thủ ấn xuống, hắn như kiệt sức, ôm đầu bật khóc.
“Làm phiền đại nhân… giao lại cho Ngọc Vi…”
Hai tay che kín mặt, tiếng nức nở rì rầm từ kẽ ngón lọt ra. Tống Hoài Cẩn nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì. Hắn xem lại hòa ly thư, thấy không có gì khác thường, liền cầm ra ngoài, đưa cho Thích Tầm:
“Ngươi đi một chuyến, trấn an Đỗ Ngọc Vi. Án này chưa kết, chớ để nàng gây ra chuyện gì.”
Nói đoạn, hắn nhớ ra bọn gia phó trong bá phủ vẫn còn đó, bèn dặn Chu Úy:
“Đi viết lời khai cho Thu Sương cùng vài người, để họ ấn dấu, rồi cho về.”
Thích Tầm bèn mang theo hòa ly thư, cùng Chu Úy ra khỏi địa lao. Vừa rẽ qua hành lang, liền thấy Đỗ Ngọc Vi cùng Đỗ Ngọc La đứng chờ. Đỗ Ngọc Vi mắt không rời cửa địa lao, gương mặt lo âu, Đỗ Ngọc La bên cạnh chỉ im lặng bầu bạn.
Thấy Thích Tầm, Đỗ Ngọc Vi không quản sai dịch cản trở, bước nhanh tới:
“Thích cô nương, thật sự… bắt được Trọng Kỳ rồi?”
Thích Tầm gật đầu, đưa hòa ly thư tới:
“Hắn không mặt mũi gặp cô. Đây là thư hòa ly hắn nhờ giao cho.”
Đỗ Ngọc Vi khựng lại, đón lấy, nhìn kỹ, quả nhiên là hòa ly thư. Nước mắt lập tức tràn đầy:
“Tại sao? Tại sao đến lúc này… chàng lại viết hòa ly thư?”
Nhìn thấy nàng run run muốn xé vụn tờ giấy, Đỗ Ngọc La vội giữ lấy, khuyên:
“Hắn đã hối tâm, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ còn không hiểu? Chính hắn hại chết Dư Nguyệt Phù, hắn nay là kẻ giết người. Sao tỷ còn muốn che chở?”
Đỗ Ngọc Vi mím chặt môi:
“Ta có thể gặp chàng một lần không?”
Thích Tầm lắc đầu:
“Không được. Hắn đã nhận tội, chỉ còn chi tiết cần thẩm tra. Đến nước này, cô nương chớ xen vào, bằng không nha môn có thể luận ngươi tội đồng mưu.”
Đỗ Ngọc La ôm lấy tỷ tỷ, vội vàng nói đỡ:
“Tỷ ta chỉ muốn hỏi, không phải làm chứng cho hắn. Án điều tra ra thế nào thì cứ thế. Tỷ ta sẽ không cản trở đâu.”
Đỗ Ngọc Vi mắt hoe đỏ:
“Chỉ một tờ hòa ly thư… không gặp ta?”
“Đúng. Hắn nói không còn mặt mũi đối diện.”
Nước mắt rơi như mưa, nàng nghẹn ngào lắc đầu:
“Sao đến bây giờ, chàng còn nghĩ như vậy? Nếu ta hận chàng, sao ta phải giúp chàng bỏ trốn… chỉ là, chỉ là đáng tiếc…”
Đỗ Ngọc La bất lực:
“Tỷ tỷ, chớ u mê nữa. Có tờ hòa ly thư này, mai tới nha môn một chuyến, từ nay về sau, tỷ là tỷ, hắn là hắn. Phương gia chẳng còn liên quan.”
Đỗ Ngọc Vi sắc mặt chua xót, còn định cãi, Chu Úy xen vào:
“Mấy tỳ nữ trong phủ các cô đang chờ. Để họ khai xong, lập ấn rồi mới có thể gặp.”
Đỗ Ngọc Vi liền hỏi:
“Vậy… ta có thể gặp họ một chút?”
Chu Úy đáp:
“Khai xong tự nhiên sẽ gặp.”
Đỗ Ngọc La kéo tay tỷ tỷ:
“Chúng ta ra ngoài thôi, đừng làm phiền quan gia. Đợi lát nữa cùng Thu Sương bọn họ về phủ.”
Đỗ Ngọc Vi như mất hồn, để muội muội kéo đi. Chu Úy lo việc ghi lời khai, còn Thích Tầm đưa hai tỷ muội vào nhà ban ngồi, rót cho mỗi người chén trà mộc. Nàng khuyên:
“Án đã rõ, hòa ly thư cũng ở đây. Cô nương hãy nghĩ cách sống cho ngày sau. Phương Đồng mới ba tuổi, cô nương nên nghĩ nhiều cho con bé.”
Thấy dáng vẻ Đỗ Ngọc Vi, Thích Tầm lo nàng nảy sinh ý tuyệt vọng. Đến khi nghe nhắc tới Phương Đồng, mắt nàng mới khẽ động:
“Đồng nhi… sau này… sẽ không còn phụ thân…”
Nói xong, nàng lại nức nở. Đỗ Ngọc La nhìn mà bực bội:
“Không có phụ thân thì sao? Tỷ tỷ sao mà hẹp hòi thế! Bao năm nay, phụ thân coi trọng danh tiếng, nhưng cũng để chúng ta học hành, biết đạo lý, hơn nhiều nhà khác. Tỷ học được bao điều, chẳng lẽ vứt hết cho chó ăn rồi?
Phương Trọng Kỳ, Phương Trọng Kỳ… trước kia nhìn thì đoan chính, rốt cuộc phụ bạc tỷ, lại còn giết người. Mai sau hầu phủ biết chuyện, hắn chắc chắn không thoát tử tội. Tỷ ly hôn hắn, chẳng lẽ không thể sống tiếp sao?”
Đỗ Ngọc Vi cúi đầu rơi lệ, vẫn chẳng thể tiếp nhận. Đỗ Ngọc La nói thẳng:
“Thân phận hạ đường phụ thì đã sao? Đồng nhi tuy mất đi phụ thân, nhưng nó có mẫu thân và di mẫu tốt nhất thiên hạ. Tỷ càng nên mạnh mẽ, phải cho nó biết nữ nhi trong thiên hạ đâu phải rời đàn ông là chẳng sống nổi. Tỷ cứ khóc lóc suốt ngày, chúng ta nhìn còn phiền muộn, huống hồ là Đồng nhi?”
Đỗ Ngọc Vi càng bị muội muội trách mắng, càng không ngẩng nổi đầu:
“Ta… ta hiểu những đạo lý này, nhưng ta…”
Đỗ Ngọc La đã lười tranh biện, liền quay sang Thích Tầm:
“May mà nha môn bắt được hắn, bằng không tỷ tỷ ta không biết còn ôm bao nhiêu hão tưởng, còn trông mong hắn trốn đi rồi quay về. Trước kia ta còn nghĩ tình cảm nam nữ nhất định cảm động lòng người, ai ngờ gặp tỷ tỷ như thế, chỉ khiến ta tức giận thêm!”
Thích Tầm khuyên nhủ:
“Nhị tiểu thư chớ giận. Đại tiểu thư cũng có khó xử của nàng. Nhiều năm tình cảm, nào dễ buông bỏ trong sớm tối. Qua thêm ít lâu, hẳn nàng sẽ dần nguôi ngoai.”
Đỗ Ngọc La thở dài:
“Tỷ ấy phát hiện Phương Trọng Kỳ có lòng hai đã lâu. Khi ấy muốn hòa ly, giận đến mức chẳng chịu nhường. Sau lại mềm lòng, thành ra càng khó dứt bỏ. Nếu phụ thân ta chịu ưng thuận ngay từ đầu thì đã khác.”
Nói xong, nàng vỗ nhẹ lưng tỷ tỷ:
“Tuy giờ náo loạn thành thế, còn chết cả người, may mắn là tỷ vẫn bình an. Phương Trọng Kỳ phụ nghĩa, còn Dư Nguyệt Phù cũng… chẳng biết xấu hổ. Hai người kia có kết cục như vậy, coi như đáng đời.”
Nhắc đến Dư Nguyệt Phù, Đỗ Ngọc La lại thấy khó chịu:
“Cô không biết nàng ta giả vờ giả vịt thế nào đâu. Chẳng trách từ mùa hạ năm ngoái, nàng càng thân thiết với chúng ta, thường tới phủ lui tới, hóa ra lại ôm lòng hiểm độc ấy. Ta biết nàng hiếu thắng, khi đó bề ngoài chẳng lộ, trong bụng chỉ sợ đắc ý lắm.”
Thích Tầm chợt nhớ lời Tưởng Hãn từng nói — Dư Nguyệt Phù thường muốn đoạt lấy những gì người khác có, bản thân mình không có. Nàng khó hiểu nổi tâm tư ấy, nhưng đối chiếu từng chuyện, quả thật cũng đúng.
Chẳng bao lâu, lời khai của Thu Sương và mấy người đã viết xong. Chu Úy đưa họ đến ban phòng. Thu Sương và Hạ Phong vừa thấy Đỗ Ngọc Vi, lập tức mắt đỏ hoe.
Thu Sương nhìn Thích Tầm, khẽ nói:
“Xin lỗi tiểu thư, nô tỳ thấy bất bình thay người, nô tỳ đã khai rồi…”
Đỗ Ngọc Vi lắc đầu, nắm lấy tay hai người:
“Ta hiểu ý các ngươi.”
Đỗ Ngọc La lại tán thưởng:
“Các ngươi làm đúng lắm. Phương Trọng Kỳ đã bị bắt, cũng nhận tội, đây là hòa ly thư hắn viết. Trước kia tỷ tỷ muốn hòa ly, hắn sống chết không chịu. Giờ thì lương tâm thức tỉnh, tự mình thừa nhận ly hôn mới là tốt nhất cho tỷ tỷ. Ngày mai chúng ta sẽ đến nha môn làm chứng qua đường đường chính chính!”
Trong mắt Thu Sương và Hạ Phong ánh lên tia sáng, dường như chờ đợi ngày này đã lâu. Thích Tầm thấy vậy, chỉ nghĩ: người ngoài nhìn bao giờ cũng tỉnh táo hơn. Hai tỳ nữ này còn minh bạch hơn cả chủ tử.
“Giờ đã muộn, các cô có thể về. Đại tiểu thư vốn nên viết lời khai, nhưng không cần vội, ngày mai nha môn sẽ tự đến phủ.”
Lúc này trời đã vào nửa đêm, chẳng bao lâu nữa sẽ hửng sáng. Đỗ Ngọc Vi lưỡng lự chẳng muốn đi, nhưng Đỗ Ngọc La dứt khoát, cùng Hạ Phong kéo nàng ra ngoài. Thích Tầm và Chu Úy đưa họ đến tận cửa, trong lòng đều có chút cảm khái.
Chu Úy than:
“Đỗ cô nương quả thật quá si tình.”
Thích Tầm cũng lắc đầu:
“Lẽ nào con gái lấy chồng rồi sẽ hóa ngốc sao?”
Chu Úy thở dài:
“Phần nhiều là không nỡ. Hơn nữa sau khi hòa ly, Đỗ cô nương khó lòng tái giá, e rằng cả đời phải cô đơn.”
Thích Tầm nghiêng đầu:
Chu Úy ngẩn ra:
“Tốt chỗ nào?”
Thích Tầm đáp:
“Đỗ cô nương xuất thân hiển quý, sống giữa gấm vóc, sau này vẫn áo gấm cơm ngon. Trên không cần hầu hạ phụ mẫu chồng, dưới có ái nữ ngoan ngoãn, lại chẳng lo phu quân trăng hoa. Chẳng phải hết thảy phiền não đều không còn sao?”
Chu Úy gãi đầu:
“Nghe ngươi nói… hình như cũng có lý. Nhưng nàng không có phu quân nữa mà.”
Thích Tầm hừ nhẹ:
“Phu quân như Phương Trọng Kỳ, giữ để làm gì?”
Nói xong, nàng quay người về phía địa lao. Chu Úy theo sát, còn lẩm bẩm:
“Nhưng bên ngoài ắt sẽ có lời ong tiếng ve, nhiều người cho rằng nàng bất hạnh.”
Thích Tầm khẽ cười:
“Đời nào có sự vẹn toàn? Chỉ cần bản thân nàng sống thong dong tự tại, thì ngoài kia lời ong tiếng ve có đáng kể gì? Lẽ nào những kẻ miệng lưỡi, trông bề ngoài gia thất viên mãn, lại thực sự sống thoải mái hơn nàng?”
Rồi nàng lại thở dài:
“Chỉ lo không biết nàng phải mất bao lâu mới thoát ra được.”
Chu Úy cũng nói:
“Xem bộ dạng, chỉ e khổ sở rất lâu. Nếu suy sụp, thì lời ngươi vừa nói cũng chẳng thành sự thật.”
Thích Tầm cảm khái:
“Cho nên, người ta phải tự mình tranh khí mới được!”
Hai người quay lại địa lao, thấy lại bọn tiểu lại đang chép khẩu cung của Phương Trọng Kỳ. Hắn co rúc vai, đầu gục xuống, như sợ ánh sáng. Hỏi gì đáp nấy, chẳng hề cãi chối.
Mọi người trong lòng đều thở phào. Đến nước này, vụ án coi như đã rõ, không còn trở ngại. Lúc ấy đã là giờ Dần, trong Đại Lý Tự ai nấy đều mỏi mệt. Phó Quyết an tọa trên xe lăn, nghe đến đây, cũng biết vụ án khó lòng sinh biến, liền khẽ nhấc tay muốn cáo lui.
Tống Hoài Cẩn tiễn ra, lo lắng hỏi:
“Vương gia xem, sáng mai có nên báo tin cho hầu phủ chăng?”
Phó Quyết đáp:
“Không cần vội. Cứ theo quy trình. Hầu phủ biết Phương Trọng Kỳ hại chết Dư Nguyệt Phù, tất chẳng dám gây thêm sóng gió.”
Trước đó, Dư Minh Đường cùng Tiền thị vẫn một mực cho rằng Dư Nguyệt Phù bị hại oan uổng, càng tức giận vì những lời đồn ngoài phố. Nhưng nay chân tướng đã rõ, lời đồn đều là sự thật — Dư Nguyệt Phù tự cam tâm sa ngã, tư tình cùng kẻ đã có thê thất, chứng cớ xác thực. Thế thì bọn họ nào còn dám ngang nhiên làm loạn?
Nghe vậy, Tống Hoài Cẩn mới yên lòng:
“Được, hạ quan hiểu rồi. Giờ đã quá khuya, xin vương gia về phủ nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ dùng hai ngày thu thập chứng cứ, sau đó chuyển sang Hình bộ định án.”
Phó Quyết gật đầu. Tầm mắt hắn thoáng dừng nơi Thích Tầm, thấy nàng đứng trước song sắt, ánh mắt bình tĩnh, không hề dao động. Trong lòng hắn chợt thở dài, rồi xoay người rời đi.
Đợi hắn đi khỏi, mọi người trong Đại Lý Tự vẫn chưa nghỉ ngơi, mãi đến tận lúc tờ mờ sáng mới hỏi xong khẩu cung, rồi đưa Phương Trọng Kỳ vào ngục lớn.
Trên trời đã lộ mảng sáng bạc, Tống Hoài Cẩn vừa ngáp vừa nói:
“Các tội khác hắn đều nhận, chỉ riêng việc lộ tin thì chối. Chẳng lẽ thực sự chỉ là trùng hợp?”
Mọi người đều hồ nghi. Lúc ấy Tạ Nam Kha nói:
“Có khi là người hầu ở hiệu thuốc của hắn, vốn đã biết chuyện hắn cùng Dư Nguyệt Phù? Hoặc giả, từ chỗ khác lộ ra?”
Tống Hoài Cẩn khẽ gật đầu:
“Vẫn phải nghĩ cách chờ bọn hầu kia trở về kinh, rồi thẩm tra kỹ.”
Nhìn sắc trời, hắn dặn:
“Mọi người nghỉ hai canh giờ, rồi lại tiếp tục.”
Mọi người tuân lệnh về ban phòng. Thích Tầm thấy trời sáng hẳn, bèn tự về nhà chợp mắt, đến gần giờ Ngọ mới quay lại nha môn. Khi ấy, mọi người đều đã dậy. Tạ Nam Kha cùng Vương Túc được cử sang Uy Viễn bá phủ, lấy lời khai của vú nuôi và Đỗ Ngọc Vi. Thích Tầm vốn lo Đỗ Ngọc Vi chẳng chịu phối hợp, nhưng chỉ một canh giờ sau, hai người đã trở về.
“Đỗ Ngọc Vi tuy bệnh ngã, nhưng chịu khai. Đêm hai mươi lăm, Phương Trọng Kỳ đi rồi chẳng về. Đêm hai mươi sáu, y nửa đêm mới lẻn vào phủ. Nàng thấy bất thường, hỏi gặng, y chỉ nói bận giúp Mục Học Lương đến muộn.”
“Nàng biết hắn từng có một thư trai, nhưng không biết hắn đã mua hẳn. Việc giúp Mục Học Lương, nàng cũng chẳng lấy làm lạ, bởi ông ấy là thầy của hắn. Không ngờ nơi ấy thành chỗ hắn cùng Dư Nguyệt Phù tư hội.”
“Trước Tết, hắn càng hay không về phủ. Về sau nàng thấy trên người hắn có dấu vết lạ, mới nghi có người đàn bà khác. Gặng hỏi, hắn không dám thừa nhận là Dư Nguyệt Phù, chỉ dỗ dành rằng ở ngoài bao dưỡng một con hát nhỏ. Đỗ Ngọc Vi nổi giận, mồng mấy tháng Giêng thì ra máu. Khi ấy nàng mang thai đã bốn tháng, tổn hại thân thể. Ở Phương gia tĩnh dưỡng ít ngày, tháng Giêng chưa hết đã về bá phủ.”
“Nàng muốn hòa ly, song Uy Viễn bá không cho, Phương Trọng Kỳ cũng chẳng chịu. Uy Viễn bá mắng hắn một trận, cấm nàng không được nhắc lại, việc ấy tạm gác xuống. Sau đó nàng vẫn ở Phương gia an dưỡng.”
Thích Tầm nghe, chỉ thấy quả thật Đỗ Ngọc Vi đã tin lời phụ thân. Vì tháng ba, lúc nàng đi cùng Đái thị sang Định An Bá phủ, nhìn qua thì chẳng còn dấu vết thương tâm trên mặt, hẳn khi ấy nàng đã tin rằng Phương Trọng Kỳ thật sự hối cải, quyết tâm sống chết cùng hắn.
“Lời khai vú nuôi cũng đã xong.” Tạ Nam Kha đưa cung từ cho Tống Hoài Cẩn, “Mấy mốc thời gian bà ta nói trùng khớp với Đỗ Ngọc Vi.”
Tống Hoài Cẩn vừa lật xem, còn chưa đọc xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào. Chu Huân chạy vội vào:
“Đại nhân, Hoài Dương hầu cùng phu nhân tới!”
Tống Hoài Cẩn chau mày, cất gọn cung từ rồi bước ra. Vừa tới cửa, liền đối mặt Hoài Dương hầu phu phụ, sắc mặt giận dữ. Tiền thị xông đến, hỏi dồn:
“Tống thiếu khanh, ngoài kia đồn có thật không?”
Nước mắt đỏ hoe, bà ta run giọng:
“Là Phương Trọng Kỳ? Chính tên nữ tế phủ Uy Viễn bá ấy? Chính hắn giết con gái ta?!”
Tống Hoài Cẩn thoáng kinh ngạc, chẳng ngờ tin đồn lan nhanh đến vậy. Nhưng nghĩ họ đã nhiều lần tới bá phủ, hẳn hàng xóm đã bàn tán, cũng chẳng lấy làm lạ. Hắn bèn đáp:
“Hiện chứng cớ đã đủ. Quả thật Phương Trọng Kỳ là hung thủ. Nhưng theo khẩu cung của hắn, là Dư Nguyệt Phù chủ động quyến rũ.”
Tiền thị gào lên:
“Không thể nào! Hắn đã có gia thất, sao Phù nhi lại đi trêu chọc? Nhất định là hắn, hắn lừa gạt, hắn c**ng b*c! Hắn đâu? Ta muốn hỏi hắn cho rõ!”
Tống Hoài Cẩn nói:
“Chiếu theo quy củ, các vị chưa thể gặp y.”
Tiền thị làm sao chịu:
“Tại sao không cho gặp? Phù nhi chết rồi, chẳng lẽ để hắn bôi nhọ thanh danh nó sao? Con bé mới mười tám, nhất định bị hắn mê hoặc! Nếu không cho ta gặp, ta sẽ vào cung cầu thái hậu nương nương!”
Tống Hoài Cẩn chỉ thấy đầu đau như búa bổ:
“Phu nhân, tính tình tiểu thư, lẽ ra các vị phải hiểu. Nếu thật bị ủy khuất, sao nàng chẳng hề cầu cứu? Huống chi theo lời khai của người khác, Dư tiểu thư vốn không đơn thuần như trong tưởng tượng.”
Tiền thị vẫn không chịu:
“Dù thế nào, hắn giết con gái ta! Các người phải cho ta gặp hắn! Ta muốn tận tai nghe hắn nói thế nào!”
Tống Hoài Cẩn biết hôm nay khó lòng yên ổn. Huống chi bà ta đã nói đến việc vào cung cầu thái hậu, nếu thật sự kinh động tới đó, sự tình càng rắc rối. Nghĩ “đa một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện”, hắn đành đáp ứng.
Đưa phu phụ Hoài Dương hầu xuống địa lao, chỉ thấy Phương Trọng Kỳ co rúc nơi góc tường, tóc tai rối loạn, xõa đầy mặt.
Tiền thị ôm chặt song sắt, gào thét:
“Phương Trọng Kỳ! Chính ngươi hại chết Phù nhi! Ngươi dụ dỗ nó! Nó mới mười tám, sao ngươi lại nhẫn tâm thế này?!”
Vừa giận vừa thương, hai mắt bà đỏ lòm, lệ rơi đầm đìa. Phương Trọng Kỳ bị quát, ngẩng đầu nhìn, ngây dại một thoáng rồi mới nhận ra. Môi mím chặt, hắn không muốn đáp lời.
Tiền thị nào nguôi, tiếp tục mắng:
“Đ* c*m th* mất hết nhân tính! Phù nhi ta đang yên đang lành, sắp được gả vào Quốc công phủ, vì sao? Vì sao ngươi hại nó? Ngươi đã có thê nhi, cớ gì còn tới làm nhơ bẩn nó, còn giết nó? Nó còn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời…”
Lời lẽ sắc bén ấy chọc trúng nỗi bi phẫn trong lòng. Phương Trọng Kỳ căm hận trừng mắt nhìn, giọng gằn từng chữ:
“Bà nên hỏi lại ái nữ của mình! Vì sao ta đã có thê nhi, nàng vẫn cứ dây dưa? Nếu không phải nàng, sao ta đến nỗi này? Nhà tan cửa nát… tất cả đều do nàng hại ta!”
Hắn khàn khàn cất tiếng, nghĩ đến cảnh ngộ hôm nay chỉ hối chẳng kịp. Không biết chợt nhớ đến điều gì, hắn lại ngẩng lên nhìn Tiền thị:
“Là các người dạy nên nàng. Nàng từng nói, là ngươi dạy nàng thích gì thì phải tranh đoạt cho bằng được, thích gì thì phải nắm chặt trong tay. Nàng ghen với Ngọc Vi, ghen Ngọc Vi có phu quân tốt, nên mới bất chấp thể diện mà đến khiêu khích ta. Ta… rốt cuộc cũng chỉ là phàm nhân, không chống đỡ nổi…”
“Ta không muốn giết nàng. Ta nói với nàng, nàng còn thanh xuân dằng dặc, là ta phụ nàng; ta có thể bồi thường cách khác, chỉ cần nàng cùng ta cắt đứt tại đây, về sau nàng theo ai cũng được. Nhưng nàng… nàng cứ bức ta…”
Phương Trọng Kỳ nói đến đây lại nghẹn giọng. Tiền thị nghe thì sững người; Dư Minh Đường đứng bên vốn muốn quát mắng hắn, nhưng nghe vậy chợt nhớ đến dáng vẻ Dư Nguyệt Phù khi xưa lúc thấy ông ta và Tiền thị cãi vã đập phá. Trong lòng ông ngổn ngang, thấy Tiền thị lại nhào lên song sắt mắng chửi, đành ôm lấy bà khuyên can.
Tiền thị khóc xé lòng:
Vai Phương Trọng Kỳ khẽ run, song tựa hồ hắn đã hiểu đại thế đã mất, chẳng lấy làm lạ, cũng không hề cầu xin. Tiền thị hằn học liếc hắn hai cái, xoay người bỏ đi.
Tống Hoài Cẩn cùng mọi người nhìn nhau, nghĩ thầm: Tiền thị tám phần sẽ can dự phán quyết vụ án.
Hai vợ chồng Hoài Dương hầu đi rất nhanh. Tống Hoài Cẩn thở dài:
“Chúng ta đã tận tâm tận lực. Họ muốn thế nào, cũng chẳng quản nổi. Cứ theo quy trình mà kết án, chuyển sang Hình bộ và Ngự sử đài thẩm định.”
Mọi người lại bận rộn. Dùng hai ngày gom đủ chứng vật, chuyển sang Hình bộ và Ngự sử đài. Lại qua năm ngày, phán quyết ban ra.
Vì Phương Trọng Kỳ là Lễ bộ viên ngoại lang ngũ phẩm, lại phạm tội gian dâm giết người, án đã kinh động đến Thái hậu, nên nhất quyết không nương tay và không trì hoãn. Phương Trọng Kỳ bị kết án trảm, hành hình ngày hai mươi ba tháng tư — đúng ngày làm thất thứ tư của Dư Nguyệt Phù. Thi thể nàng đã được rước về hầu phủ, vẫn chưa xuất liệm; theo ý Dư Minh Đường phu phụ, sẽ quàn đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, đợi Phương Trọng Kỳ hành hình báo thù lớn xong mới hạ táng.
Án này dấy nên dư luận xôn xao, nửa tháng qua trở thành đầu đề bàn tán của kinh thành. Ngoài việc hợp tổng chứng vật, Tống Hoài Cẩn còn cho người đến Phương gia trướng đoạn trang bốn năm lượt, nhưng vẫn chưa đợi được mấy tiểu tư rời kinh quay lại; thấy ngày hành hình đã cận kề, đành chuyển phần khẩu cung còn khả nghi sang Hình bộ.
Ngày hai mươi hai tháng tư, mọi người đều nghỉ tắm gội, chỉ riêng Thích Tầm đến nha môn điểm danh. Tống Hoài Cẩn gọi nàng cùng sang Hình bộ. Tới nơi, Phó Quyết không có đó. Tống Hoài Cẩn vào hậu đường gặp Hình bộ thượng thư Trịnh Hoài Hưng. Lão niên cao tuổi, từ khi Phó Quyết nhúng tay Hình bộ, phần hình án đều giao cho hắn xử, còn lão chỉ quán xuyến tạp vụ; như việc của Ngụy Khiêm chẳng hạn, cần thì mới lộ diện.
Tống Hoài Cẩn và Trịnh Hoài Hưng nói chuyện trong hậu đường, Thích Tầm chờ ngoài. Đúng lúc ấy, nàng thấy mấy gương mặt quen: hai tỷ muội Đỗ Ngọc Vi, Đỗ Ngọc La, theo sau là bọn gia phó vào Hình bộ.
Thích Tầm bước tới chào. Đỗ Ngọc La thấy nàng, cũng hòa nhã:
“Thích cô nương sao lại ở đây?”
Thích Tầm chỉ hậu đường:
“Đưa hồ sơ theo đại nhân.”
Đỗ Ngọc Vi sắc mặt còn bệnh, thần tình mỏi mệt, do Thu Sương và Hạ Phong dìu vào thiên đường. Có hai tiểu lại tiếp đón. Đỗ Ngọc La không theo, đứng trò chuyện với Thích Tầm:
“Tỷ tỷ tới gặp Phương Trọng Kỳ lần cuối.” Nàng thở dài, “Hắn giam ở đại lao Hình bộ. Tỷ tỷ đến làm văn thư, gặp lần này xong, mai sẽ không tiễn hành nữa.”
Ngày mai chính là ngày hành hình. Thích Tầm nhìn theo bóng Đỗ Ngọc Vi, thấy nơi khóe môi nàng thấp thoáng nụ cười nhạt khi nói với bọn tiểu lại, người ôn hòa hiền hậu, dường như đã bước ra khỏi u ám.
Nàng thu mắt lại:
“Đại tiểu thư coi bộ tinh thần đã khá.”
Đỗ Ngọc La đáp:
“Cố mà chống đỡ thôi. Lúc làm người trong cuộc thì hồ đồ, nay qua bấy nhiêu, nàng dần nhìn rõ. Hôm nay gặp lần cuối, coi như tận hết tình nghĩa. À, nàng đã hòa ly với Phương Trọng Kỳ, cũng dọn ra khỏi Phương gia. Hai vị lão nhân bên ấy có người chăm, chẳng lo tuổi già, chỉ là chuyện của Phương Trọng Kỳ đánh vào họ hơi nặng.”
Thích Tầm gật đầu:
“Mọi sự suôn sẻ, vậy thì tốt.”
Đỗ Ngọc La nói tiếp:
“Tỷ tỷ ta vốn không biết lo liệu, may có mấy tỳ nữ đỡ đần. Hạ Phong, Thu Sương đều giỏi, nhất là Thu Sương—từ nhỏ đã cứng cỏi, quyết đoán, rất được tỷ tỷ tín nhiệm. Lần này trở lại Phương gia, Phương phu nhân còn trách mắng tỷ tỷ vô thanh vô nghĩa, Thu Sương chẳng chấp, cầm thẳng danh sách hồi môn của tỷ tỷ mà đi; đồ dùng từng chung đụng với Phương Trọng Kỳ thì dứt khoát bỏ hết. Vài ngày là sạch đứt.”
Thích Tầm hồ nghi tưởng mình nghe lầm:
“Gì cơ? Nhị cô nương nói Thu Sương là người lợi hại nhất?”
Đỗ Ngọc La gật đầu:
“Phải. Trong bọn họ, Thu Sương coi như cầm đầu.”
Nắng ấm lấp lóa, mà sống lưng Thích Tầm lại dấy một tầng lạnh buốt. Sao nàng có thể quên dáng vẻ bối rối của Thu Sương trên công đường Đại Lý Tự? Chính vì tưởng nàng nhát vía, Tống Hoài Cẩn mới thẩm vấn trước. Cũng chính nàng, đã nói ra hành tung đêm hai mươi lăm tháng ba của Phương Trọng Kỳ. Mà dẫu Đỗ Ngọc Vi hết lòng giúp hắn chạy trốn, người báo chỗ ẩn thân lại là nhũ mẫu của Phương Đồng.
“Nhị tiểu thư, chúng ta xong rồi.”
Thích Tầm đang xuất thần, bỗng sau lưng vang lên một giọng quen. Nàng quay phắt lại, liền đối diện ánh cười nhàn nhạt của Thu Sương. Nàng ta nhìn Thích Tầm chăm chú, vẻ hiền hòa, song khiến lông tơ trên tay Thích Tầm dựng đứng.
Bên cạnh, Đỗ Ngọc La nói:
“Vừa nhắc đến ngươi đấy—đắc lực lắm. Nếu xong rồi thì ta vào đại lao đây. Thích cô nương, chúng ta đi trước…”
Thích Tầm vô thức gật đầu, mắt vẫn dán vào gương mặt Thu Sương. Đỗ Ngọc La không hề nhận ra điều khác lạ, bước nhanh ra cổng lên xe. Đằng xa, Đỗ Ngọc Vi được Hạ Phong dìu ra từ thiên đường, bước chân yếu ớt.
Thu Sương dường như không vội, vẫn mỉm cười nhìn Thích Tầm, như chờ nàng mở lời. Cổ họng Thích Tầm khô khốc:
“Lúc ở Đại Lý Tự, ngươi đâu có vẻ mặt như thế này.”
Nụ cười Thu Sương bỗng tắt. Khóe môi rủ xuống, chân mày nhíu chặt, nước mắt lập lờ nơi đáy mắt, giọng mềm nhũn:
“Thích ngỗ tác nói, là dáng vẻ này ư?”
Thích Tầm theo bản năng lùi nửa bước.
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Mười năm khổ đọc sách, Phương Trọng Kỳ chưa từng nghĩ cuối cùng lại phải dồn hết bút lực để viết một tờ hòa ly thư. Hòa ly thư chỉ hơn trăm chữ, nhưng từng nét từng dòng, hắn lại lần nữa hồi tưởng bảy năm cùng Đỗ Ngọc Vi sớm tối chung chạ, tương tri tương hứa. Càng viết, nỗi hổ thẹn càng dâng, nước mắt rơi xuống ướt nhòe. Đến khi hạ bút chữ cuối, lại ấn thủ ấn xuống, hắn như kiệt sức, ôm đầu bật khóc.
“Làm phiền đại nhân… giao lại cho Ngọc Vi…”
Hai tay che kín mặt, tiếng nức nở rì rầm từ kẽ ngón lọt ra. Tống Hoài Cẩn nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì. Hắn xem lại hòa ly thư, thấy không có gì khác thường, liền cầm ra ngoài, đưa cho Thích Tầm:
“Ngươi đi một chuyến, trấn an Đỗ Ngọc Vi. Án này chưa kết, chớ để nàng gây ra chuyện gì.”
Nói đoạn, hắn nhớ ra bọn gia phó trong bá phủ vẫn còn đó, bèn dặn Chu Úy:
“Đi viết lời khai cho Thu Sương cùng vài người, để họ ấn dấu, rồi cho về.”
Thích Tầm bèn mang theo hòa ly thư, cùng Chu Úy ra khỏi địa lao. Vừa rẽ qua hành lang, liền thấy Đỗ Ngọc Vi cùng Đỗ Ngọc La đứng chờ. Đỗ Ngọc Vi mắt không rời cửa địa lao, gương mặt lo âu, Đỗ Ngọc La bên cạnh chỉ im lặng bầu bạn.
Thấy Thích Tầm, Đỗ Ngọc Vi không quản sai dịch cản trở, bước nhanh tới:
“Thích cô nương, thật sự… bắt được Trọng Kỳ rồi?”
Thích Tầm gật đầu, đưa hòa ly thư tới:
“Hắn không mặt mũi gặp cô. Đây là thư hòa ly hắn nhờ giao cho.”
Đỗ Ngọc Vi khựng lại, đón lấy, nhìn kỹ, quả nhiên là hòa ly thư. Nước mắt lập tức tràn đầy:
“Tại sao? Tại sao đến lúc này… chàng lại viết hòa ly thư?”
Nhìn thấy nàng run run muốn xé vụn tờ giấy, Đỗ Ngọc La vội giữ lấy, khuyên:
“Hắn đã hối tâm, tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ còn không hiểu? Chính hắn hại chết Dư Nguyệt Phù, hắn nay là kẻ giết người. Sao tỷ còn muốn che chở?”
Đỗ Ngọc Vi mím chặt môi:
“Ta có thể gặp chàng một lần không?”
Thích Tầm lắc đầu:
“Không được. Hắn đã nhận tội, chỉ còn chi tiết cần thẩm tra. Đến nước này, cô nương chớ xen vào, bằng không nha môn có thể luận ngươi tội đồng mưu.”
Đỗ Ngọc La ôm lấy tỷ tỷ, vội vàng nói đỡ:
“Tỷ ta chỉ muốn hỏi, không phải làm chứng cho hắn. Án điều tra ra thế nào thì cứ thế. Tỷ ta sẽ không cản trở đâu.”
Đỗ Ngọc Vi mắt hoe đỏ:
“Chỉ một tờ hòa ly thư… không gặp ta?”
“Đúng. Hắn nói không còn mặt mũi đối diện.”
Nước mắt rơi như mưa, nàng nghẹn ngào lắc đầu:
“Sao đến bây giờ, chàng còn nghĩ như vậy? Nếu ta hận chàng, sao ta phải giúp chàng bỏ trốn… chỉ là, chỉ là đáng tiếc…”
Đỗ Ngọc La bất lực:
“Tỷ tỷ, chớ u mê nữa. Có tờ hòa ly thư này, mai tới nha môn một chuyến, từ nay về sau, tỷ là tỷ, hắn là hắn. Phương gia chẳng còn liên quan.”
Đỗ Ngọc Vi sắc mặt chua xót, còn định cãi, Chu Úy xen vào:
“Mấy tỳ nữ trong phủ các cô đang chờ. Để họ khai xong, lập ấn rồi mới có thể gặp.”
Đỗ Ngọc Vi liền hỏi:
“Vậy… ta có thể gặp họ một chút?”
Chu Úy đáp:
“Khai xong tự nhiên sẽ gặp.”
Đỗ Ngọc La kéo tay tỷ tỷ:
“Chúng ta ra ngoài thôi, đừng làm phiền quan gia. Đợi lát nữa cùng Thu Sương bọn họ về phủ.”
Đỗ Ngọc Vi như mất hồn, để muội muội kéo đi. Chu Úy lo việc ghi lời khai, còn Thích Tầm đưa hai tỷ muội vào nhà ban ngồi, rót cho mỗi người chén trà mộc. Nàng khuyên:
“Án đã rõ, hòa ly thư cũng ở đây. Cô nương hãy nghĩ cách sống cho ngày sau. Phương Đồng mới ba tuổi, cô nương nên nghĩ nhiều cho con bé.”
Thấy dáng vẻ Đỗ Ngọc Vi, Thích Tầm lo nàng nảy sinh ý tuyệt vọng. Đến khi nghe nhắc tới Phương Đồng, mắt nàng mới khẽ động:
“Đồng nhi… sau này… sẽ không còn phụ thân…”
Nói xong, nàng lại nức nở. Đỗ Ngọc La nhìn mà bực bội:
“Không có phụ thân thì sao? Tỷ tỷ sao mà hẹp hòi thế! Bao năm nay, phụ thân coi trọng danh tiếng, nhưng cũng để chúng ta học hành, biết đạo lý, hơn nhiều nhà khác. Tỷ học được bao điều, chẳng lẽ vứt hết cho chó ăn rồi?
Phương Trọng Kỳ, Phương Trọng Kỳ… trước kia nhìn thì đoan chính, rốt cuộc phụ bạc tỷ, lại còn giết người. Mai sau hầu phủ biết chuyện, hắn chắc chắn không thoát tử tội. Tỷ ly hôn hắn, chẳng lẽ không thể sống tiếp sao?”
Đỗ Ngọc Vi cúi đầu rơi lệ, vẫn chẳng thể tiếp nhận. Đỗ Ngọc La nói thẳng:
“Thân phận hạ đường phụ thì đã sao? Đồng nhi tuy mất đi phụ thân, nhưng nó có mẫu thân và di mẫu tốt nhất thiên hạ. Tỷ càng nên mạnh mẽ, phải cho nó biết nữ nhi trong thiên hạ đâu phải rời đàn ông là chẳng sống nổi. Tỷ cứ khóc lóc suốt ngày, chúng ta nhìn còn phiền muộn, huống hồ là Đồng nhi?”
Đỗ Ngọc Vi càng bị muội muội trách mắng, càng không ngẩng nổi đầu:
“Ta… ta hiểu những đạo lý này, nhưng ta…”
Đỗ Ngọc La đã lười tranh biện, liền quay sang Thích Tầm:
“May mà nha môn bắt được hắn, bằng không tỷ tỷ ta không biết còn ôm bao nhiêu hão tưởng, còn trông mong hắn trốn đi rồi quay về. Trước kia ta còn nghĩ tình cảm nam nữ nhất định cảm động lòng người, ai ngờ gặp tỷ tỷ như thế, chỉ khiến ta tức giận thêm!”
Thích Tầm khuyên nhủ:
“Nhị tiểu thư chớ giận. Đại tiểu thư cũng có khó xử của nàng. Nhiều năm tình cảm, nào dễ buông bỏ trong sớm tối. Qua thêm ít lâu, hẳn nàng sẽ dần nguôi ngoai.”
Đỗ Ngọc La thở dài:
“Tỷ ấy phát hiện Phương Trọng Kỳ có lòng hai đã lâu. Khi ấy muốn hòa ly, giận đến mức chẳng chịu nhường. Sau lại mềm lòng, thành ra càng khó dứt bỏ. Nếu phụ thân ta chịu ưng thuận ngay từ đầu thì đã khác.”
Nói xong, nàng vỗ nhẹ lưng tỷ tỷ:
“Tuy giờ náo loạn thành thế, còn chết cả người, may mắn là tỷ vẫn bình an. Phương Trọng Kỳ phụ nghĩa, còn Dư Nguyệt Phù cũng… chẳng biết xấu hổ. Hai người kia có kết cục như vậy, coi như đáng đời.”
Nhắc đến Dư Nguyệt Phù, Đỗ Ngọc La lại thấy khó chịu:
“Cô không biết nàng ta giả vờ giả vịt thế nào đâu. Chẳng trách từ mùa hạ năm ngoái, nàng càng thân thiết với chúng ta, thường tới phủ lui tới, hóa ra lại ôm lòng hiểm độc ấy. Ta biết nàng hiếu thắng, khi đó bề ngoài chẳng lộ, trong bụng chỉ sợ đắc ý lắm.”
Thích Tầm chợt nhớ lời Tưởng Hãn từng nói — Dư Nguyệt Phù thường muốn đoạt lấy những gì người khác có, bản thân mình không có. Nàng khó hiểu nổi tâm tư ấy, nhưng đối chiếu từng chuyện, quả thật cũng đúng.
Chẳng bao lâu, lời khai của Thu Sương và mấy người đã viết xong. Chu Úy đưa họ đến ban phòng. Thu Sương và Hạ Phong vừa thấy Đỗ Ngọc Vi, lập tức mắt đỏ hoe.
Thu Sương nhìn Thích Tầm, khẽ nói:
“Xin lỗi tiểu thư, nô tỳ thấy bất bình thay người, nô tỳ đã khai rồi…”
Đỗ Ngọc Vi lắc đầu, nắm lấy tay hai người:
“Ta hiểu ý các ngươi.”
Đỗ Ngọc La lại tán thưởng:
“Các ngươi làm đúng lắm. Phương Trọng Kỳ đã bị bắt, cũng nhận tội, đây là hòa ly thư hắn viết. Trước kia tỷ tỷ muốn hòa ly, hắn sống chết không chịu. Giờ thì lương tâm thức tỉnh, tự mình thừa nhận ly hôn mới là tốt nhất cho tỷ tỷ. Ngày mai chúng ta sẽ đến nha môn làm chứng qua đường đường chính chính!”
Trong mắt Thu Sương và Hạ Phong ánh lên tia sáng, dường như chờ đợi ngày này đã lâu. Thích Tầm thấy vậy, chỉ nghĩ: người ngoài nhìn bao giờ cũng tỉnh táo hơn. Hai tỳ nữ này còn minh bạch hơn cả chủ tử.
“Giờ đã muộn, các cô có thể về. Đại tiểu thư vốn nên viết lời khai, nhưng không cần vội, ngày mai nha môn sẽ tự đến phủ.”
Lúc này trời đã vào nửa đêm, chẳng bao lâu nữa sẽ hửng sáng. Đỗ Ngọc Vi lưỡng lự chẳng muốn đi, nhưng Đỗ Ngọc La dứt khoát, cùng Hạ Phong kéo nàng ra ngoài. Thích Tầm và Chu Úy đưa họ đến tận cửa, trong lòng đều có chút cảm khái.
Chu Úy than:
“Đỗ cô nương quả thật quá si tình.”
Thích Tầm cũng lắc đầu:
“Lẽ nào con gái lấy chồng rồi sẽ hóa ngốc sao?”
Chu Úy thở dài:
“Phần nhiều là không nỡ. Hơn nữa sau khi hòa ly, Đỗ cô nương khó lòng tái giá, e rằng cả đời phải cô đơn.”
Thích Tầm nghiêng đầu:
Chu Úy ngẩn ra:
“Tốt chỗ nào?”
Thích Tầm đáp:
“Đỗ cô nương xuất thân hiển quý, sống giữa gấm vóc, sau này vẫn áo gấm cơm ngon. Trên không cần hầu hạ phụ mẫu chồng, dưới có ái nữ ngoan ngoãn, lại chẳng lo phu quân trăng hoa. Chẳng phải hết thảy phiền não đều không còn sao?”
Chu Úy gãi đầu:
“Nghe ngươi nói… hình như cũng có lý. Nhưng nàng không có phu quân nữa mà.”
Thích Tầm hừ nhẹ:
“Phu quân như Phương Trọng Kỳ, giữ để làm gì?”
Nói xong, nàng quay người về phía địa lao. Chu Úy theo sát, còn lẩm bẩm:
“Nhưng bên ngoài ắt sẽ có lời ong tiếng ve, nhiều người cho rằng nàng bất hạnh.”
Thích Tầm khẽ cười:
“Đời nào có sự vẹn toàn? Chỉ cần bản thân nàng sống thong dong tự tại, thì ngoài kia lời ong tiếng ve có đáng kể gì? Lẽ nào những kẻ miệng lưỡi, trông bề ngoài gia thất viên mãn, lại thực sự sống thoải mái hơn nàng?”
Rồi nàng lại thở dài:
“Chỉ lo không biết nàng phải mất bao lâu mới thoát ra được.”
Chu Úy cũng nói:
“Xem bộ dạng, chỉ e khổ sở rất lâu. Nếu suy sụp, thì lời ngươi vừa nói cũng chẳng thành sự thật.”
Thích Tầm cảm khái:
“Cho nên, người ta phải tự mình tranh khí mới được!”
Hai người quay lại địa lao, thấy lại bọn tiểu lại đang chép khẩu cung của Phương Trọng Kỳ. Hắn co rúc vai, đầu gục xuống, như sợ ánh sáng. Hỏi gì đáp nấy, chẳng hề cãi chối.
Mọi người trong lòng đều thở phào. Đến nước này, vụ án coi như đã rõ, không còn trở ngại. Lúc ấy đã là giờ Dần, trong Đại Lý Tự ai nấy đều mỏi mệt. Phó Quyết an tọa trên xe lăn, nghe đến đây, cũng biết vụ án khó lòng sinh biến, liền khẽ nhấc tay muốn cáo lui.
Tống Hoài Cẩn tiễn ra, lo lắng hỏi:
“Vương gia xem, sáng mai có nên báo tin cho hầu phủ chăng?”
Phó Quyết đáp:
“Không cần vội. Cứ theo quy trình. Hầu phủ biết Phương Trọng Kỳ hại chết Dư Nguyệt Phù, tất chẳng dám gây thêm sóng gió.”
Trước đó, Dư Minh Đường cùng Tiền thị vẫn một mực cho rằng Dư Nguyệt Phù bị hại oan uổng, càng tức giận vì những lời đồn ngoài phố. Nhưng nay chân tướng đã rõ, lời đồn đều là sự thật — Dư Nguyệt Phù tự cam tâm sa ngã, tư tình cùng kẻ đã có thê thất, chứng cớ xác thực. Thế thì bọn họ nào còn dám ngang nhiên làm loạn?
Nghe vậy, Tống Hoài Cẩn mới yên lòng:
“Được, hạ quan hiểu rồi. Giờ đã quá khuya, xin vương gia về phủ nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ dùng hai ngày thu thập chứng cứ, sau đó chuyển sang Hình bộ định án.”
Phó Quyết gật đầu. Tầm mắt hắn thoáng dừng nơi Thích Tầm, thấy nàng đứng trước song sắt, ánh mắt bình tĩnh, không hề dao động. Trong lòng hắn chợt thở dài, rồi xoay người rời đi.
Đợi hắn đi khỏi, mọi người trong Đại Lý Tự vẫn chưa nghỉ ngơi, mãi đến tận lúc tờ mờ sáng mới hỏi xong khẩu cung, rồi đưa Phương Trọng Kỳ vào ngục lớn.
Trên trời đã lộ mảng sáng bạc, Tống Hoài Cẩn vừa ngáp vừa nói:
“Các tội khác hắn đều nhận, chỉ riêng việc lộ tin thì chối. Chẳng lẽ thực sự chỉ là trùng hợp?”
Mọi người đều hồ nghi. Lúc ấy Tạ Nam Kha nói:
“Có khi là người hầu ở hiệu thuốc của hắn, vốn đã biết chuyện hắn cùng Dư Nguyệt Phù? Hoặc giả, từ chỗ khác lộ ra?”
Tống Hoài Cẩn khẽ gật đầu:
“Vẫn phải nghĩ cách chờ bọn hầu kia trở về kinh, rồi thẩm tra kỹ.”
Nhìn sắc trời, hắn dặn:
“Mọi người nghỉ hai canh giờ, rồi lại tiếp tục.”
Mọi người tuân lệnh về ban phòng. Thích Tầm thấy trời sáng hẳn, bèn tự về nhà chợp mắt, đến gần giờ Ngọ mới quay lại nha môn. Khi ấy, mọi người đều đã dậy. Tạ Nam Kha cùng Vương Túc được cử sang Uy Viễn bá phủ, lấy lời khai của vú nuôi và Đỗ Ngọc Vi. Thích Tầm vốn lo Đỗ Ngọc Vi chẳng chịu phối hợp, nhưng chỉ một canh giờ sau, hai người đã trở về.
“Đỗ Ngọc Vi tuy bệnh ngã, nhưng chịu khai. Đêm hai mươi lăm, Phương Trọng Kỳ đi rồi chẳng về. Đêm hai mươi sáu, y nửa đêm mới lẻn vào phủ. Nàng thấy bất thường, hỏi gặng, y chỉ nói bận giúp Mục Học Lương đến muộn.”
“Nàng biết hắn từng có một thư trai, nhưng không biết hắn đã mua hẳn. Việc giúp Mục Học Lương, nàng cũng chẳng lấy làm lạ, bởi ông ấy là thầy của hắn. Không ngờ nơi ấy thành chỗ hắn cùng Dư Nguyệt Phù tư hội.”
“Trước Tết, hắn càng hay không về phủ. Về sau nàng thấy trên người hắn có dấu vết lạ, mới nghi có người đàn bà khác. Gặng hỏi, hắn không dám thừa nhận là Dư Nguyệt Phù, chỉ dỗ dành rằng ở ngoài bao dưỡng một con hát nhỏ. Đỗ Ngọc Vi nổi giận, mồng mấy tháng Giêng thì ra máu. Khi ấy nàng mang thai đã bốn tháng, tổn hại thân thể. Ở Phương gia tĩnh dưỡng ít ngày, tháng Giêng chưa hết đã về bá phủ.”
“Nàng muốn hòa ly, song Uy Viễn bá không cho, Phương Trọng Kỳ cũng chẳng chịu. Uy Viễn bá mắng hắn một trận, cấm nàng không được nhắc lại, việc ấy tạm gác xuống. Sau đó nàng vẫn ở Phương gia an dưỡng.”
Thích Tầm nghe, chỉ thấy quả thật Đỗ Ngọc Vi đã tin lời phụ thân. Vì tháng ba, lúc nàng đi cùng Đái thị sang Định An Bá phủ, nhìn qua thì chẳng còn dấu vết thương tâm trên mặt, hẳn khi ấy nàng đã tin rằng Phương Trọng Kỳ thật sự hối cải, quyết tâm sống chết cùng hắn.
“Lời khai vú nuôi cũng đã xong.” Tạ Nam Kha đưa cung từ cho Tống Hoài Cẩn, “Mấy mốc thời gian bà ta nói trùng khớp với Đỗ Ngọc Vi.”
Tống Hoài Cẩn vừa lật xem, còn chưa đọc xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng ồn ào. Chu Huân chạy vội vào:
“Đại nhân, Hoài Dương hầu cùng phu nhân tới!”
Tống Hoài Cẩn chau mày, cất gọn cung từ rồi bước ra. Vừa tới cửa, liền đối mặt Hoài Dương hầu phu phụ, sắc mặt giận dữ. Tiền thị xông đến, hỏi dồn:
“Tống thiếu khanh, ngoài kia đồn có thật không?”
Nước mắt đỏ hoe, bà ta run giọng:
“Là Phương Trọng Kỳ? Chính tên nữ tế phủ Uy Viễn bá ấy? Chính hắn giết con gái ta?!”
Tống Hoài Cẩn thoáng kinh ngạc, chẳng ngờ tin đồn lan nhanh đến vậy. Nhưng nghĩ họ đã nhiều lần tới bá phủ, hẳn hàng xóm đã bàn tán, cũng chẳng lấy làm lạ. Hắn bèn đáp:
“Hiện chứng cớ đã đủ. Quả thật Phương Trọng Kỳ là hung thủ. Nhưng theo khẩu cung của hắn, là Dư Nguyệt Phù chủ động quyến rũ.”
Tiền thị gào lên:
“Không thể nào! Hắn đã có gia thất, sao Phù nhi lại đi trêu chọc? Nhất định là hắn, hắn lừa gạt, hắn c**ng b*c! Hắn đâu? Ta muốn hỏi hắn cho rõ!”
Tống Hoài Cẩn nói:
“Chiếu theo quy củ, các vị chưa thể gặp y.”
Tiền thị làm sao chịu:
“Tại sao không cho gặp? Phù nhi chết rồi, chẳng lẽ để hắn bôi nhọ thanh danh nó sao? Con bé mới mười tám, nhất định bị hắn mê hoặc! Nếu không cho ta gặp, ta sẽ vào cung cầu thái hậu nương nương!”
Tống Hoài Cẩn chỉ thấy đầu đau như búa bổ:
“Phu nhân, tính tình tiểu thư, lẽ ra các vị phải hiểu. Nếu thật bị ủy khuất, sao nàng chẳng hề cầu cứu? Huống chi theo lời khai của người khác, Dư tiểu thư vốn không đơn thuần như trong tưởng tượng.”
Tiền thị vẫn không chịu:
“Dù thế nào, hắn giết con gái ta! Các người phải cho ta gặp hắn! Ta muốn tận tai nghe hắn nói thế nào!”
Tống Hoài Cẩn biết hôm nay khó lòng yên ổn. Huống chi bà ta đã nói đến việc vào cung cầu thái hậu, nếu thật sự kinh động tới đó, sự tình càng rắc rối. Nghĩ “đa một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện”, hắn đành đáp ứng.
Đưa phu phụ Hoài Dương hầu xuống địa lao, chỉ thấy Phương Trọng Kỳ co rúc nơi góc tường, tóc tai rối loạn, xõa đầy mặt.
Tiền thị ôm chặt song sắt, gào thét:
“Phương Trọng Kỳ! Chính ngươi hại chết Phù nhi! Ngươi dụ dỗ nó! Nó mới mười tám, sao ngươi lại nhẫn tâm thế này?!”
Vừa giận vừa thương, hai mắt bà đỏ lòm, lệ rơi đầm đìa. Phương Trọng Kỳ bị quát, ngẩng đầu nhìn, ngây dại một thoáng rồi mới nhận ra. Môi mím chặt, hắn không muốn đáp lời.
Tiền thị nào nguôi, tiếp tục mắng:
“Đ* c*m th* mất hết nhân tính! Phù nhi ta đang yên đang lành, sắp được gả vào Quốc công phủ, vì sao? Vì sao ngươi hại nó? Ngươi đã có thê nhi, cớ gì còn tới làm nhơ bẩn nó, còn giết nó? Nó còn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời…”
Lời lẽ sắc bén ấy chọc trúng nỗi bi phẫn trong lòng. Phương Trọng Kỳ căm hận trừng mắt nhìn, giọng gằn từng chữ:
“Bà nên hỏi lại ái nữ của mình! Vì sao ta đã có thê nhi, nàng vẫn cứ dây dưa? Nếu không phải nàng, sao ta đến nỗi này? Nhà tan cửa nát… tất cả đều do nàng hại ta!”
Hắn khàn khàn cất tiếng, nghĩ đến cảnh ngộ hôm nay chỉ hối chẳng kịp. Không biết chợt nhớ đến điều gì, hắn lại ngẩng lên nhìn Tiền thị:
“Là các người dạy nên nàng. Nàng từng nói, là ngươi dạy nàng thích gì thì phải tranh đoạt cho bằng được, thích gì thì phải nắm chặt trong tay. Nàng ghen với Ngọc Vi, ghen Ngọc Vi có phu quân tốt, nên mới bất chấp thể diện mà đến khiêu khích ta. Ta… rốt cuộc cũng chỉ là phàm nhân, không chống đỡ nổi…”
“Ta không muốn giết nàng. Ta nói với nàng, nàng còn thanh xuân dằng dặc, là ta phụ nàng; ta có thể bồi thường cách khác, chỉ cần nàng cùng ta cắt đứt tại đây, về sau nàng theo ai cũng được. Nhưng nàng… nàng cứ bức ta…”
Phương Trọng Kỳ nói đến đây lại nghẹn giọng. Tiền thị nghe thì sững người; Dư Minh Đường đứng bên vốn muốn quát mắng hắn, nhưng nghe vậy chợt nhớ đến dáng vẻ Dư Nguyệt Phù khi xưa lúc thấy ông ta và Tiền thị cãi vã đập phá. Trong lòng ông ngổn ngang, thấy Tiền thị lại nhào lên song sắt mắng chửi, đành ôm lấy bà khuyên can.
Tiền thị khóc xé lòng:
Vai Phương Trọng Kỳ khẽ run, song tựa hồ hắn đã hiểu đại thế đã mất, chẳng lấy làm lạ, cũng không hề cầu xin. Tiền thị hằn học liếc hắn hai cái, xoay người bỏ đi.
Tống Hoài Cẩn cùng mọi người nhìn nhau, nghĩ thầm: Tiền thị tám phần sẽ can dự phán quyết vụ án.
Hai vợ chồng Hoài Dương hầu đi rất nhanh. Tống Hoài Cẩn thở dài:
“Chúng ta đã tận tâm tận lực. Họ muốn thế nào, cũng chẳng quản nổi. Cứ theo quy trình mà kết án, chuyển sang Hình bộ và Ngự sử đài thẩm định.”
Mọi người lại bận rộn. Dùng hai ngày gom đủ chứng vật, chuyển sang Hình bộ và Ngự sử đài. Lại qua năm ngày, phán quyết ban ra.
Vì Phương Trọng Kỳ là Lễ bộ viên ngoại lang ngũ phẩm, lại phạm tội gian dâm giết người, án đã kinh động đến Thái hậu, nên nhất quyết không nương tay và không trì hoãn. Phương Trọng Kỳ bị kết án trảm, hành hình ngày hai mươi ba tháng tư — đúng ngày làm thất thứ tư của Dư Nguyệt Phù. Thi thể nàng đã được rước về hầu phủ, vẫn chưa xuất liệm; theo ý Dư Minh Đường phu phụ, sẽ quàn đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, đợi Phương Trọng Kỳ hành hình báo thù lớn xong mới hạ táng.
Án này dấy nên dư luận xôn xao, nửa tháng qua trở thành đầu đề bàn tán của kinh thành. Ngoài việc hợp tổng chứng vật, Tống Hoài Cẩn còn cho người đến Phương gia trướng đoạn trang bốn năm lượt, nhưng vẫn chưa đợi được mấy tiểu tư rời kinh quay lại; thấy ngày hành hình đã cận kề, đành chuyển phần khẩu cung còn khả nghi sang Hình bộ.
Ngày hai mươi hai tháng tư, mọi người đều nghỉ tắm gội, chỉ riêng Thích Tầm đến nha môn điểm danh. Tống Hoài Cẩn gọi nàng cùng sang Hình bộ. Tới nơi, Phó Quyết không có đó. Tống Hoài Cẩn vào hậu đường gặp Hình bộ thượng thư Trịnh Hoài Hưng. Lão niên cao tuổi, từ khi Phó Quyết nhúng tay Hình bộ, phần hình án đều giao cho hắn xử, còn lão chỉ quán xuyến tạp vụ; như việc của Ngụy Khiêm chẳng hạn, cần thì mới lộ diện.
Tống Hoài Cẩn và Trịnh Hoài Hưng nói chuyện trong hậu đường, Thích Tầm chờ ngoài. Đúng lúc ấy, nàng thấy mấy gương mặt quen: hai tỷ muội Đỗ Ngọc Vi, Đỗ Ngọc La, theo sau là bọn gia phó vào Hình bộ.
Thích Tầm bước tới chào. Đỗ Ngọc La thấy nàng, cũng hòa nhã:
“Thích cô nương sao lại ở đây?”
Thích Tầm chỉ hậu đường:
“Đưa hồ sơ theo đại nhân.”
Đỗ Ngọc Vi sắc mặt còn bệnh, thần tình mỏi mệt, do Thu Sương và Hạ Phong dìu vào thiên đường. Có hai tiểu lại tiếp đón. Đỗ Ngọc La không theo, đứng trò chuyện với Thích Tầm:
“Tỷ tỷ tới gặp Phương Trọng Kỳ lần cuối.” Nàng thở dài, “Hắn giam ở đại lao Hình bộ. Tỷ tỷ đến làm văn thư, gặp lần này xong, mai sẽ không tiễn hành nữa.”
Ngày mai chính là ngày hành hình. Thích Tầm nhìn theo bóng Đỗ Ngọc Vi, thấy nơi khóe môi nàng thấp thoáng nụ cười nhạt khi nói với bọn tiểu lại, người ôn hòa hiền hậu, dường như đã bước ra khỏi u ám.
Nàng thu mắt lại:
“Đại tiểu thư coi bộ tinh thần đã khá.”
Đỗ Ngọc La đáp:
“Cố mà chống đỡ thôi. Lúc làm người trong cuộc thì hồ đồ, nay qua bấy nhiêu, nàng dần nhìn rõ. Hôm nay gặp lần cuối, coi như tận hết tình nghĩa. À, nàng đã hòa ly với Phương Trọng Kỳ, cũng dọn ra khỏi Phương gia. Hai vị lão nhân bên ấy có người chăm, chẳng lo tuổi già, chỉ là chuyện của Phương Trọng Kỳ đánh vào họ hơi nặng.”
Thích Tầm gật đầu:
“Mọi sự suôn sẻ, vậy thì tốt.”
Đỗ Ngọc La nói tiếp:
“Tỷ tỷ ta vốn không biết lo liệu, may có mấy tỳ nữ đỡ đần. Hạ Phong, Thu Sương đều giỏi, nhất là Thu Sương—từ nhỏ đã cứng cỏi, quyết đoán, rất được tỷ tỷ tín nhiệm. Lần này trở lại Phương gia, Phương phu nhân còn trách mắng tỷ tỷ vô thanh vô nghĩa, Thu Sương chẳng chấp, cầm thẳng danh sách hồi môn của tỷ tỷ mà đi; đồ dùng từng chung đụng với Phương Trọng Kỳ thì dứt khoát bỏ hết. Vài ngày là sạch đứt.”
Thích Tầm hồ nghi tưởng mình nghe lầm:
“Gì cơ? Nhị cô nương nói Thu Sương là người lợi hại nhất?”
Đỗ Ngọc La gật đầu:
“Phải. Trong bọn họ, Thu Sương coi như cầm đầu.”
Nắng ấm lấp lóa, mà sống lưng Thích Tầm lại dấy một tầng lạnh buốt. Sao nàng có thể quên dáng vẻ bối rối của Thu Sương trên công đường Đại Lý Tự? Chính vì tưởng nàng nhát vía, Tống Hoài Cẩn mới thẩm vấn trước. Cũng chính nàng, đã nói ra hành tung đêm hai mươi lăm tháng ba của Phương Trọng Kỳ. Mà dẫu Đỗ Ngọc Vi hết lòng giúp hắn chạy trốn, người báo chỗ ẩn thân lại là nhũ mẫu của Phương Đồng.
“Nhị tiểu thư, chúng ta xong rồi.”
Thích Tầm đang xuất thần, bỗng sau lưng vang lên một giọng quen. Nàng quay phắt lại, liền đối diện ánh cười nhàn nhạt của Thu Sương. Nàng ta nhìn Thích Tầm chăm chú, vẻ hiền hòa, song khiến lông tơ trên tay Thích Tầm dựng đứng.
Bên cạnh, Đỗ Ngọc La nói:
“Vừa nhắc đến ngươi đấy—đắc lực lắm. Nếu xong rồi thì ta vào đại lao đây. Thích cô nương, chúng ta đi trước…”
Thích Tầm vô thức gật đầu, mắt vẫn dán vào gương mặt Thu Sương. Đỗ Ngọc La không hề nhận ra điều khác lạ, bước nhanh ra cổng lên xe. Đằng xa, Đỗ Ngọc Vi được Hạ Phong dìu ra từ thiên đường, bước chân yếu ớt.
Thu Sương dường như không vội, vẫn mỉm cười nhìn Thích Tầm, như chờ nàng mở lời. Cổ họng Thích Tầm khô khốc:
“Lúc ở Đại Lý Tự, ngươi đâu có vẻ mặt như thế này.”
Nụ cười Thu Sương bỗng tắt. Khóe môi rủ xuống, chân mày nhíu chặt, nước mắt lập lờ nơi đáy mắt, giọng mềm nhũn:
“Thích ngỗ tác nói, là dáng vẻ này ư?”
Thích Tầm theo bản năng lùi nửa bước.
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 80: Ngũ Trùng Oán (14) – Hai Gương Mặt
10.0/10 từ 45 lượt.