Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 44: Tam Điến Tử (12) – Mười Hai Án, Định Ly Thôn
208@-
Thích Tầm dùng dao phẫu thi cùng kẹp trúc, rút ra từ đỉnh cốt người chết một chiếc đinh sắt dài chừng hai tấc. Vừa nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy lạnh buốt sống lưng. Phó Quyết cũng trầm giọng nói:
“Bạch Dư cũng chẳng phải bệnh vong.”
“Đinh sắt đâm nhập đỉnh cốt, có thể phá huyết mạch trong não, thương tổn não tủy, người chết sẽ đột ngột hôn mê mà vong mạng, bề ngoài thật khó phát hiện dị thường.” Thích Tầm đặt đinh sắt qua một bên làm chứng vật, rồi nhìn sang sáu thi thể còn lại:
“Bảy người này đều là bị chính thân nhân mưu hại, không có ngoại lệ.”
Phó Quyết nheo mắt hẹp:
“Đây chính là nguyên do các triều đại đều phải trừ tận gốc tà giáo.”
Thấy nàng vẫn còn ngồi xổm nơi đất, hắn lại nói:
“Xem xong thì về nghỉ, đêm đã rất khuya.”
Hai chân Thích Tầm tê dại, run rẩy đứng lên hoạt động một lát mới bắt đầu thu dọn hòm lục, rửa tay. Sau khi sắp xếp xong xuôi, liền cùng Phó Quyết đi về hậu viện tịnh thất. Vừa đi, nàng vừa nói:
“Hiện tuy đã rõ nguyên nhân tử vong, nhưng phụ mẫu họ đều tin vào giáo môn kia. Nếu chỉ dùng thường pháp thẩm vấn, e rằng bọn họ quyết chẳng nhận tội.”
Phó Quyết đáp:
“Tự nhiên có cách khiến họ mở miệng.”
Nói đoạn, hắn liếc chân nàng một cái:
“Về phòng lại bôi thêm một lượt dược.”
Thích Tầm đang tập tễnh đi, nghe vậy lập tức ứng tiếng. Vết thương này quả thực chịu tội, thương cũ chưa lành, hôm nay lại phải ngồi xổm nửa ngày, giờ đây vừa tê vừa nhức, chẳng rõ đến lúc khởi hành có thể cưỡi ngựa nổi không.
Nghĩ vậy, nàng hỏi:
“Thế tử cho rằng mấy ngày có thể thẩm vấn xong?”
Phó Quyết ngẩng mắt nhìn sắc trời:
“Đã ra khỏi kinh mấy hôm, ba ngày nữa thẩm tất, giao thôn này cho Miêu Văn Thành. Chúng ta về kinh phục mệnh. Về phần xử trí thế nào, còn phải xem ý chỉ bệ hạ, việc hậu sự sẽ do Nha môn Kinh Kỳ đảm đương.”
Hắn vốn đại diện Hình bộ tới vì vụ án mạng, ai ngờ lại tra ra cả một tà giáo. Mà cả thôn đều nhập tín, thẩm vấn, ghi cung, định tội, áp giải, an trí – sự vụ rườm rà. Phó Quyết tự nhiên không cần vướng bận.
Thích Tầm nghe vậy, trong lòng đã rõ ba ngày sau ắt phải khởi hành hồi kinh, đến khi ấy chân nàng hẳn cũng khá hơn.
Về tới tịnh thất, nàng trở về tây sương. Ngoài kia, chỉ nghe Lâm Vi, Sở Khiên ra vào, chẳng biết Phó Quyết đang sắp đặt điều gì. Nàng gột rửa rồi thoa thêm một lớp dược mới nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt đã nghe ngoài phòng có tiếng người trò chuyện. Sau khi thay y phục bước ra, thấy Lâm Vi đang than thở với Thẩm Lâm, vừa bắt gặp nàng liền gọi tới.
Thích Tầm bước nhanh lại gần:
“Lâm thị vệ có việc gì?”
Lâm Vi nói:
“Chủ tử bảo ngươi đêm qua đã nghiệm ra, mấy cô nương đều là bị hại chết, đúng chăng?”
Thích Tầm gật đầu. Lâm Vi nghiến răng:
“Hạ Âm hôm qua đã khai, ngoài bà ta ra, những phụ thân khác chẳng ai mở miệng. Thật là lòng dạ sắt đá. Hiện chủ tử đang phân khai thẩm vấn, chưa rõ có tra được gì không. Ta xem có vài kẻ đến cả hình cụ cũng chẳng sợ.”
Thẩm Lâm nói:
“Hạ Âm vốn là người ngoài, khác với đám kia. Những kẻ làm cha ấy tín giáo quá sâu, đàn bà con gái từ nhỏ đã bị ảnh hưởng, chỉ biết nghe theo nam nhân trong nhà. Nếu họ cấm nói, các bà tất nhiên không dám. Thế còn Trương Thu Liên?”
Lâm Vi lắc đầu:
“Trương Thu Liên căn bản chẳng biết Lệ Vân chết thế nào, chỉ nói mấy hôm trước còn tốt, thậm chí còn đính hôn cho nàng. Chiều hôm đó thấy Lệ Vân buồn bực, đêm khuya thì xảy ra chuyện. Chúng ta nói nàng bị bịt chết, bà ta lại không tin, nhất mực nói Lệ Tam tuyệt đối không hại nữ nhi.”
Thẩm Lâm thở dài:
“Nữ nhi chết rồi, lại không muốn mất phu quân, đành tự lừa mình mà thôi.”
Thích Tầm nghe vậy cũng cảm thấy khó xử. Dân trong thôn này chịu tà giáo hủ bại đã lâu, chẳng thể lấy lý trí thường nhân mà phá vỡ. Nàng bèn hỏi:
“Lâm thị vệ, hôm qua đến nhà tộc trưởng Lệ thị có tìm được thứ gì chăng?”
Lâm Vi nghe xong lại bừng bừng tức giận:
“Chỉ tìm thấy hai quyển sách bùa chú lộn xộn. Giáo kia chẳng phải chính thống Đạo gia, nhưng lại dùng danh nghĩa Đạo gia rồi thêm thắt hư cấu. Cái gì có lợi cho bọn họ liền tùy tiện bịa ra. Tóm lại là tà thuật vì tư dục. Lại đem cái gọi bạch lang vương làm thần thú giáo môn, mà nhà ấy vừa khéo có đứa sinh ra tóc trắng.”
Tế đàn kia được dựng từ sáu mươi năm trước, khi triều đình cho phép thôn dân tự do. Lệ tộc trưởng liền lợi dụng để khôi phục quốc giáo trong thôn, lại bịa ra bạch lang vương hạ phàm, vừa mê hoặc lòng người, vừa củng cố địa vị trong tộc. Dẫu chẳng phục hưng được tiểu triều đình nào, nhưng trong thôn hẻo lánh cách biệt thế sự này, nhà họ Lệ chính là độc tôn.
“Xưa nay tà giáo phần nhiều do người lập ra để thỏa mãn lòng tham – tiền tài, quyền thế, nữ sắc, đều là sở cầu. Nếu thường pháp không ép được họ mở miệng, sao không lấy chính giáo môn đó mà chế ngự? Hoặc là để Hạ Âm đi khuyên phu quân bà ta. Một khi có kẻ đàn ông chịu khai, e rằng những người khác cũng dao động.”
Thích Tầm vừa dứt lời, Lâm Vi cười khẽ:
“Thích ngỗ tác, ngươi và chủ tử quả thật cùng một ý.”
Nàng thoáng sững sờ. Lâm Vi cong môi:
“Chủ tử cũng nghĩ như vậy. Trước khi ta về, đã sai Hạ Âm đi khuyên phu quân. Giờ phút này chắc hẳn bà ta đang dốc hết lời khuyên giải rồi.”
Thích Tầm nghe thế không lấy làm lạ. Phó Quyết tuy trưởng thành trong quân, song tuyệt chẳng phải kẻ thô bạo. Hắn dung mạo thanh quý tuấn tú, nếu chỉ nhìn bề ngoài, càng giống văn thần quyền trọng trong triều. Ở U Châu quân trung, hắn lại là bậc nho tướng, mưu thì bày kế định thiên thời, dũng thì đơn kỵ địch vạn quân, trị quân, phá trận đều xuất sắc, tra án lại càng thành thạo.
Nàng bất giác hỏi:
“Vậy thế tử hiện đang thẩm vấn ai?”
Thẩm Lâm đáp:
“Hẳn là đang hỏi kẻ được coi là bạch lang vương chuyển thế. Ngươi có muốn đi nghe một chuyến?”
Thích Tầm vốn hứng thú, bèn theo Thẩm Lâm dẫn đường, Lâm Vi cũng đồng hành, cùng nhau đi tới chính đường. Quả nhiên trong đường, Phó Quyết và Lý Liêm đang thẩm tra kẻ sinh ra đã bạch phát kia.
Hắn đã bị giam hai ngày một đêm, chỉ ăn được hai khối bánh khô, lúc bị áp ra ngoài vẫn còn muốn vùng vẫy, song chẳng mấy chốc đã nếm đủ khổ hình, rốt cuộc cũng hiểu được: trong thôn này đã đổi trời rồi.
“Ngươi tên chi?”
“Lệ Can, chữ Can trong Càn Khôn.”
Chữ Can là trời. Lệ Ngu Sơn đặt tên này cho hắn, có thể thấy trong lòng mang không ít dã tâm. Phó Quyết lại hỏi:
“Ngươi từ nhỏ bị nuôi trong hậu sơn, vậy có biết bản thân là thân phận gì chăng?”
Lệ Can tóc vàng trắng rối tung, ngay lông mày cũng vàng trắng, bên cổ còn lốm đốm bạch ban. Vì quanh năm trong hậu sơn không thấy thiên nhật, toàn thân hắn tái nhợt, khác hẳn người thường. Vừa nghe hỏi, thần tình liền kiêu ngạo:
“Ta là Thánh chủ của giáo môn, là bạch lang vương chuyển thế. Chỉ cần các ngươi nghe theo ta, ta sẽ hộ các ngươi bình an khoái lạc. Nếu các ngươi dám trái ý, tai họa sẽ lập tức giáng xuống, đến lúc ấy thuốc thang vô y!”
Một tràng lời lẽ trơn tru, dường như đã lặp lại cả trăm ngàn lần. Phó Quyết mặt không đổi sắc, nhìn thẳng hắn:
“Là ai dạy ngươi nói những lời này?”
Lệ Can hơi sững, thân thể vốn suy kiệt, mấy phần kiêu ngạo cũng chẳng chống đỡ nổi, chẳng bao lâu đã ỉu xìu, chỉ cắn chặt môi, không chịu mở miệng.
Phó Quyết lại nói:
“Ngươi hẳn biết rõ, ngươi chẳng phải bạch lang vương chuyển thế gì cả, càng chẳng có pháp lực. Là phụ thân ngươi dạy ngươi nói vậy, phải không? Từ nhỏ đã nuôi ngươi trong hậu sơn, tâng bốc ngươi cao quý thế nào. Nhưng khi còn thơ ấu, phải cô độc trong núi rừng, tất nhiên vừa quạnh quẽ vừa kinh hãi.”
Nghe thế, giữa mày Lệ Can nhíu chặt. Đúng lúc này, bụng hắn “ục ục” kêu vang.
Phó Quyết hỏi:
“Ngươi có muốn ăn cơm chăng?”
Lệ Can lập tức ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ khát vọng. Phó Quyết thấy thần sắc ấy, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng. So với những thôn dân bị cả nhà Lệ Ngu Sơn mê hoặc, bản thân Lệ Can tâm tư hẳn đơn thuần nhất. Hắn chính là vai diễn trọng yếu nhất trong vở kịch giả dối này, cũng là kẻ duy nhất biết rõ: bản thân chẳng hề có pháp thuật, càng không thể hộ vệ ai.
Huống hồ hắn cả đời sống trong hậu sơn, chưa từng trải nhân tình thế thái, tâm tư càng thêm thẳng thắn.
Phó Quyết tiếp tục:
“Nếu muốn ăn, thì ngoan ngoãn đem những lời phụ thân dạy ngươi bao năm nay nói hết ra, còn cả việc ‘Cổn đan’ nữa.”
Lệ Can nuốt khan một cái:
“Cha ta… cha ta ở đâu?”
“Ông ta cùng đệ ngươi đều đã bị giam, ngươi không cần sợ. Dù ông ta có ngậm miệng đến chết, cũng khó thoát tội lần này.”
Lệ Can hít sâu:
“Ta… quả thực là giả. Từ khi nhớ sự, cha đã nói ta không giống người khác. Quả thực ta chẳng giống. Ta sinh ra tóc bạc, mày trắng, như thể bị nguyền rủa. Nhưng cha lại nói đó là cát tường, là bạch lang vương chuyển thế. Nhưng chỉ có ta biết rõ: mắt ta chẳng nhìn rõ, ta sợ ánh mặt trời, người khác có thể chơi đùa dưới nắng, còn ta vừa đứng dưới nắng đã bị phỏng rát…”
Gương mặt già nua trước tuổi hiện lên mờ mịt:
“Đến bản thân ta còn chẳng bảo vệ nổi, sao có thể hộ người khác? Về sau lớn dần, ta hiểu rõ ý đồ của cha. Ta chẳng có cách nào, chỉ đành làm theo lời ông ta. Mà cha… dường như thật sự tin có bạch lang vương, ông còn sùng tín hơn bất cứ ai.”
“Còn về Cổn đan, ta cũng chỉ mới biết năm ngoái. Cha nói đến kỳ rồi, ta phải giúp ông hoàn thành nghi lễ. Thế là ông dạy ta cách cùng nữ nhân hoan hảo, lại chọn mấy cô gái trong thôn đưa đến. Ta… ta nào dám cự tuyệt. Có khi ta còn nghĩ, có lẽ cha nói thật cũng không biết chừng…”
Hắn quay lưng về phía cửa, đầu cúi thấp, mặt giấu trong bóng râm. Ngoài cửa ánh dương rực rỡ, hắn lại khẩn trương bất an, rõ ràng không quen sự sáng sủa chói mắt trong gian phòng.
Phó Quyết hỏi:
“Vậy, ngươi đã làm nhục bảy cô nương?”
“Không… không phải… các nàng cũng là tự nguyện… hoặc nói, không dám phản kháng…” Nói đến đây, hắn tự biết yếu thế, liền cúi đầu thì thào:
“Các nàng không phản kháng, ta cũng chỉ nghe lời mà thôi… Chúng ta… tất cả đều là tự nguyện…”
Lời tuy biện hộ, song đã ngầm thừa nhận hành vi. Phó Quyết cũng không dây dưa, liền sai người đưa hắn xuống, ban cho ít cơm nước. Sau đó quay đầu ra ngoài:
“Đều vào đi.”
Thẩm Lâm ba người ở ngoài nghe đã lâu, nghe vậy mới bước vào. Phó Quyết liếc Thích Tầm một cái:
“Thương thế chân ngươi thế nào rồi?”
Thích Tầm vội đáp:
“Đỡ nhiều rồi.”
Phó Quyết gật đầu. Khi ấy, Lý Liêm từ bên cạnh dâng lên một quyển văn thư:
“Thế tử, mấy vị trưởng lão đều chưa mở miệng. Bạch Ngũ thẩm tra suốt đêm, chỉ nói nhi tử mình bị chứng dương giật, cứu không nổi mà chết, vẫn nhất quyết không nhận mình cố ý bỏ mặc. Còn mấy hậu bối trong thôn thì có vài đứa khai ra, song lúc các cô nương chết, chúng đều chẳng ở bên, chỉ nói vài việc hội họp của tà giáo. Chúng cũng không thường đến hậu sơn, phải từ mười tuổi mới được cha hoặc trưởng bối dẫn đi.”
“Thêm nữa, mỗi lần đều do phụ thân đích thân áp dẫn, bị áp chế lâu ngày, chẳng thể không phục. Rất nhanh bọn chúng liền quy phục giáo môn. Giáo này chẳng có giáo lý gì đặc biệt, lũ thiếu niên cũng chẳng thấy bị ràng buộc, trái lại còn dạy nam tôn nữ ti, vừa khéo hợp lòng chúng.”
“Còn hồng bạch tang sự trong thôn, Lệ Ngu Sơn đều vắng mặt, thường cùng người lên hậu sơn làm pháp sự với Lệ Can. Về hài nhi khô trong hắc đàn mộc hạp, hậu bối trong thôn chưa từng thấy qua.”
Phó Quyết lại hỏi:
“Lệ Ngu Sơn và Lệ Húc thế nào?”
Lâm Vi tiến lên một bước:
“Lệ Ngu Sơn vẫn như lão tăng nhập định, ngồi trong phòng tọa thiền, miệng lẩm nhẩm. Lệ Húc thì có chút chống đỡ không nổi. Đêm qua cho hắn nước và bánh, sáng nay lại gọi người, chúng thuộc hạ chưa lý đến.”
Phó Quyết nói:
“Cứ để hắn thêm.”
Thích Tầm đứng bên nghe, chỉ cảm thấy Phó Quyết quả thật trầm ổn. Rõ ràng đã biết Lệ Húc sắp chịu không nổi, vậy mà vẫn chẳng vội thẩm tra. Nàng ngẫm lại hồi lâu, cũng thấy lúc này còn chưa đủ phá vỡ tâm phòng của hạng người như Lệ Húc.
Trong thôn chỉ cần không loạn, Phó Quyết liền không gấp. Hắn nhiều năm chinh chiến, từng đối địch Tây Lương quân xảo trá hung hãn, sớm đã hiểu thấu tâm nhân hiểm trá. Đánh xà phải đánh bảy tấc, nắm người phải nắm thất tình lục dục, đều phải chuẩn xác.
Phó Quyết lệnh cho Lý Liêm tạm ngừng tra hỏi, chỉ giam giữ tất cả, cứ thế phơi mặc. Chẳng đầy nửa ngày, mấy trưởng lão trong thôn đã hoảng hốt bất an. Phó Quyết vẫn không vội, bởi hắn đang chờ —— Hạ Âm.
Mãi đến khi hoàng hôn rơi xuống, Hạ Âm mới đưa phụ thân của Bạch Tiêu – Bạch Lão Tam – đến từ đường.
Bạch Lão Tam một vẻ tiều tụy, quỳ xuống hành lễ rồi cúi đầu, từ đầu chí cuối không dám ngẩng. Hắn giống như bị rút sạch sinh khí, Phó Quyết hỏi gì, hắn liền ủ rũ đáp nấy.
“Dân phụ nói đều là thật. Nhà ta Tâm nhi là ngã chết, Bạch gia cô nương thì bệnh chết. Những người khác, hoặc nhiều hoặc ít đều là bị gia nhân bức chết hoặc mưu hại mà chết. Hai đứa mắc bệnh khí suyễn, chính là trong nhà cố ý cho ăn phát vật, ăn cua, sau đó bệnh phát mà đi. Người vừa chết, lập tức có kẻ chạy đến báo tin ở nhà Lệ tộc trưởng. Khi ấy ta cùng mấy trưởng lão khác cũng ở đó.”
Phó Quyết thu hẹp đôi mắt:
“Ngươi nói Bạch Dư là bệnh tử. Nhưng ngỗ tác của bản quan phát hiện trên đỉnh đầu nàng có cắm một cây đinh sắt. Nàng là bị người ta từ đỉnh cốt đóng đinh mà chết.”
Bạch Lão Tam cả kinh:
“Cái này… sao có thể? Hôm ấy cha nàng đến báo tin, nói là vì cảm hàn mà phát sốt chết đi. Chúng ta tới xem cũng chẳng thấy lạ thường.”
Phó Quyết thản nhiên:
“Vậy là hắn lừa các ngươi.”
Bạch Lão Tam muốn nói lại thôi, rồi cúi đầu:
“Chúng ta… cũng không truy cứu kỹ càng. Có lẽ hắn không muốn người khác biết, chính hắn tự tay giết con gái.”
Một khi Bạch Lão Tam đã mở miệng, chính là bằng chứng hữu lực nhất. Kẻ đã khai, thì những người khác sao còn dám ngậm miệng chối cãi?
Phó Quyết lại hỏi về nguồn gốc của giáo môn.
Bạch Lão Tam đáp:
“Tế đàn là do nhà Lệ tộc trưởng dựng. Họ vốn có họ hàng với Trấn quốc phò mã, tổ tiên cũng quyền quý tôn hiển. Vì thế ngay từ đời đầu, nhà họ Lệ đã là hào môn. Mà giáo môn này vốn là quốc giáo của Đại Sở. Tổ tiên chúng ta chết trong tay Chu nhân, lại bị giam lỏng ở nơi thôn xóm hoang tàn này, người già trong lòng vốn ôm hận.”
“Vậy còn các ngươi?”
Bạch Lão Tam không ngẩng đầu:
“Nay những người còn sống trong thôn, vốn chẳng ai từng trải loạn thế năm ấy. Chúng ta nơi này cách biệt nhân gian, nếu chẳng tin tưởng thứ gì, sao mà an lòng sống lay lắt? Tiền triều… đã xa vời lắm rồi, chúng ta chẳng thể nào phục hưng tông thất. Chỉ là… chỉ là vẫn nhịn không được mà mơ mộng.”
Phó Quyết trầm mặc một thoáng, rồi hỏi:
“Nếu bản quan để ngươi đi khiến những kẻ khác mở miệng, khai rõ hành vi tội ác, ngươi có nguyện chăng?”
Bạch Lão Tam ngập ngừng ngẩng đầu nhìn hắn. Phó Quyết nói:
“Đối với hung thủ, tuyệt không thể tha. Nhưng thôn dân khác, như lão nhân, phụ nhân, hài đồng, còn có thể khoan dung một phần. Ngươi phải hiểu, các ngươi thờ phụng quốc giáo tiền triều, lại cùng họ Lệ mưu đồ phục bích, đó chính là mưu nghịch, tội danh ấy là tru cửu tộc.”
Bạch Lão Tam run bắn, vội kêu:
“Thảo dân… thảo dân nguyện thử ——”
Phó Quyết liếc sang Lý Liêm. Lý Liêm lập tức mang Bạch Lão Tam đi, tới chỗ giam giữ thôn dân. Phó Quyết lại dặn Sở Khiên:
“Đi theo. Sau khi bọn họ khai, lập tức đem người đi thu thập hung khí cùng chứng vật.”
Sở Khiên lĩnh mệnh rời đi. Thẩm Lâm thấy vậy, không nhịn được cảm thán:
“Chủ tử an bài như thế, quả thật đỡ việc.”
Lâm Vi cũng thấy diệu tuyệt:
“Vậy chúng ta chẳng cần ngày ngày dây dưa cùng bọn họ tranh cãi. Đám người đầu óc đều cứng như gỗ dâu, hỏi khác nào gảy đàn cho trâu nghe, chỉ tổ tức chết.”
Quả nhiên, cách Phó Quyết xử trí vô cùng khéo léo. Trước khi trời tối, đã có hai nhà thừa nhận mưu hại chính nữ nhi, còn khai rõ từng bước hành vi. Có những đột phá này, thôn dân khác lập tức tan rã. Lời hứa tha nhẹ cho lão phụ và trẻ nhỏ, càng lay động phần nhân tính còn sót lại.
Đến sáng, mấy nhà đều khai rành rẽ.
Chứng từ chất thành một xấp dày, lời khai của thôn dân khác cũng viết đầy nửa tập văn thư. Phó Quyết lật xem qua, lại kiểm điểm chứng vật Sở Khiên mang về, thấy không thiếu sót, liền sai Lâm Chí Thành lập tức hồi huyện Bạch Thạch, gọi Miêu Văn Thành mang nha sai đến tiếp quản.
Sau khi Lâm Chí Thành rời đi, Phó Quyết mới thẩm vấn Lệ Ngu Sơn cùng Lệ Húc.
Hai cha con đã bị giam ba ngày. Lệ Ngu Sơn tinh thần hãy còn, chỉ vì ít cơm nước mà khí huyết suy nhược; trái lại, Lệ Húc trên mặt đầy hoảng loạn bất an.
Phụ tử đồng quỳ dưới đường, Lệ Ngu Sơn lưng thẳng tắp, mắt chăm vào gạch nền, dáng vẻ thản nhiên. Lệ Húc thì còng lưng, lúc nhìn cha, lúc lại liếc Phó Quyết, kinh hoàng khó yên.
Phó Quyết nói:
“Đem lời khai của thôn dân cho bọn họ xem.”
Hai người bị trói tay, Lý Liêm bèn giơ chứng từ cho họ nhìn. Trên đó viết rành mạch từng nhà bị Lệ Ngu Sơn mê hoặc, từng bước giao nộp nữ nhi, rồi chính tay mưu hại như thế nào.
Lệ Húc đọc chưa được mấy hàng, sắc mặt đã biến đổi. Lệ Ngu Sơn vốn một vẻ khinh miệt, thấy thần sắc con trai biến hóa, mới ngẩng mắt, rồi đáy mắt cũng thoáng nổi sóng.
“Chuyện này… tuyệt không thể nào…”
Ông ta lẩm bẩm, bên cạnh Lệ Húc cũng vội nói:
“Phụ thân, bọn họ đều đã nhận tội rồi, chúng ta… chúng ta…”
Lệ Ngu Sơn quay phắt, hung hăng trừng hắn:
“Đó chỉ là lời phiến diện của bọn chúng mà thôi!”
Lý Liêm bấy giờ lại lấy chứng từ của Lệ Can:
“Lệ tộc trưởng, vậy còn xem lời khai này.”
Thấy ngay cả Lệ Can cũng thành thật giao đãi mọi việc, bờ vai vốn thẳng tắp của Lệ Ngu Sơn rốt cuộc sụp xuống. Ông ta hiển nhiên không dám tin, con ngươi nhanh chóng đảo loạn, rồi bất chợt nhìn sang Phó Quyết:
“Các ngươi… các ngươi nhất định đã dùng thủ đoạn gì! Nhất định là nghiêm hình bức cung rồi!”
Phó Quyết ngồi thản nhiên, mặc cho ông ta từ bình tĩnh tự tin đến thất thố kinh hoàng. Mấy ngày nay, Lệ Ngu Sơn vẫn ung dung, vốn cho rằng toàn thôn cùng nhau bài ngoại, lại bị tà giáo mê hoặc, tuyệt đối chẳng ai mở miệng nói thật. Chỉ cần người khác không nhận, nhà họ Lệ liền vững như thành đồng…
Có điều ông ta lại chẳng hề ý thức được, cả đời sống nơi thâm sơn cùng cốc, quen làm kẻ có tiếng nói lớn nhất trong thôn, nhưng chung quy, thôn này nào phải là tiểu triều đình của ông ta. Dân làng sở dĩ kính sợ, chỉ bởi mê tín tín ngưỡng mà thôi. Một khi huyễn mộng bị phá, đối diện uy thế từ triều đình Đại Chu cùng hình pháp sắp giáng xuống đầu, nỗi sợ hãi ấy càng khắc cốt ghi tâm.
“Là các ngươi giở thủ đoạn, bằng không… bằng không bọn họ sao lại…” Lệ Ngu Sơn th* d*c gấp gáp. Ông vốn đã tuổi cao sức yếu, lại trải qua mấy ngày mệt nhọc dày vò, lúc này rốt cuộc chống đỡ không nổi, nghiêng người ngã ngồi xuống đất.
Lệ Húc thấy thế càng hoảng loạn, lại trông Phó Quyết sắc mặt hờ hững, không chút dao động, liền biết đại thế đã mất. Hắn nghiến răng khuyên:
“Phụ thân, chúng ta… chúng ta cũng khai ra thôi…”
Lệ Ngu Sơn thở không ra hơi, miệng đứt quãng:
“Ngươi có biết… biết đây là… tội gì chăng?”
Lệ Húc vừa nghe liền run sợ. Lúc ấy, Phó Quyết lạnh nhạt cất giọng:
“Nhân chứng vật chứng đều đã đủ. Dù các ngươi không khai, tội danh cũng đã thành. Chỉ có điều, chủ động thú tội, còn giữ lại cho các ngươi đôi phần thể diện.”
Lệ Ngu Sơn nghe xong, sắc mặt lộ vẻ căm hận:
“Chớ hòng lừa dối chúng ta. Năm đó… năm đó các ngươi họ Triệu cũng đã dối gạt tổ tiên ta, đem họ lừa đến nơi thôn dã hoang vu này, toàn bộ gia chủ đều bị chém đầu, khụ khụ—”
Ông ta ho dữ dội, mặt mũi đỏ bừng, vẫn còn cố gắng nói tiếp:
Ông cúi gập người, ho đến mức ngã vật xuống đất. Lệ Húc kêu lên “Phụ thân!”, quỳ sụp xuống cạnh, đỡ lấy thân ông. Phó Quyết đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Lâm, hắn lập tức bước tới bắt mạch, rồi mạnh tay vỗ sau lưng hai cái, cuối cùng mới giúp Lệ Ngu Sơn thở lại. Ông thở hồng hộc, mắt trừng Phó Quyết:
“Đại Sở rồi sẽ có ngày phục quốc!”
Ông ta ngoan cố như thế, Phó Quyết cũng chẳng lạ.
“Giam tiếp hai người, áp giải về kinh rồi xét xử.”
Bọn nha dịch lập tức xông lên, mỗi bên kèm một người, lôi đi. Lệ Ngu Sơn bất chợt vùng vẫy, định lao đầu vào cột hành lang tự vẫn, may mà nha dịch mắt nhanh tay lẹ giữ chặt.
Phó Quyết trong nhà dặn:
“Trật khớp hàm ông ta, miễn cho ông ta tự tận.”
Dưới quyền lập tức thi hành, chẳng mấy chốc đã kéo cả hai đi. Thẩm Lâm lắc đầu than:
“Vừa rồi còn giận dữ bất bình, sao bỗng lại muốn tìm chết?”
Phó Quyết đáp:
“Chỉ sợ ông ta không cam tâm trở về kinh, càng không chịu vào ngục giam triều ta.”
Thẩm Lâm nhìn ra ngoài cửa, phía xa núi rừng xanh thẫm:
“Lời ông ta vừa nói, có phải là thật chăng?”
Phó Quyết thúc xe lăn tiến lên:
“Triều đại thay nhau, vốn là chất chồng xương máu. Dù thật hay giả, triều ta đã lập quốc trăm năm, chuyến này ông ta mưu nghịch là thật.”
Thẩm Lâm khẽ thở dài:
“Ông ấy đã quá thất thập, e là ký ức về loạn cũ khắc sâu nhất, cho nên mới ôm hận mãi. Người đời sau vốn chưa từng thấy Đại Sở, nghe còn chẳng mấy, sao lại vô cớ sinh thù?”
Phó Quyết chẳng muốn truy cứu:
“Đợi Miêu Văn Thành đến, giao chỗ này cho ông ta tiếp quản, chúng ta chuẩn bị hồi kinh.” Rồi hắn quay sang Thích Tầm:
“Ngươi viết xong bản nghiệm trạng trong hai ngày, chờ về kinh dâng lên.”
Thích Tầm đáp ứng, liền đi tìm bút mực. Nàng ngồi ở tây sảnh suốt buổi chiều, đến tối đã viết xong mấy tờ nghiệm trạng.
Từ Lâm Chí Thành quay về huyện Bạch Thạch phải mất một ngày, Miêu Văn Thành tới nơi cũng cần một ngày. Bởi vậy đến chạng vạng ngày hôm sau, Miêu Văn Thành mới cùng hai mươi mấy nha dịch tới, gần như đem cả huyện nha ra khỏi thành.
Vừa thấy Phó Quyết, Miêu Văn Thành vừa lau mồ hôi vừa bẩm:
“Hôm qua trời tối, Lâm bộ đầu mới trở về. Lúc ấy một số nha dịch không ở huyện thành, lại phải phái người đi gọi, nên mới chậm trễ. Thế tử thứ tội.”
Phó Quyết tự nhiên không trách, chỉ đem tình hình trong thôn dặn dò qua loa, lại bảo:
“Ngày mai thôn này giao cho ngươi tiếp quản, tùy ngươi sắp xếp. Lâm bộ đầu cùng Lý bộ đầu dẫn nha dịch áp giải phạm nhân về kinh chịu thẩm, huyện nha của ngươi cũng cần phái thêm người.”
Miêu Văn Thành trên đường tới đã nghe Lâm Chí Thành kể qua, nghĩ đến trong địa hạt mình quản mà lại sinh ra tà giáo tiền triều, hắn liền thấy cái mũ ô sa khó mà giữ nổi.
“Thế tử, thôn này xảy ra đại họa, là hạ quan quản giáo bất lực, hạ quan muôn chết cũng khó chối. Chỉ là—”
Phó Quyết chẳng muốn nghe hắn kêu ca, liền ngắt lời:
“Đợi kinh thành định án, ắt sẽ bàn bạc việc xử trí thôn này. Vài ngày tới, ngươi chỉ cần lo hậu sự, bảo đảm không phát sinh dân biến. Còn tội trách của ngươi, tạm thời khỏi lo.”
Miêu Văn Thành mừng rỡ, lập tức tạ ơn. Phó Quyết gọi Lý Liêm cùng Lâm Chí Thành, sai hai người áp giải phạm nhân. Lại căn dặn Lý Liêm:
“Các ngươi trong ba ngày phải vào đến kinh. Ta đem chứng cứ về trước.”
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn sang Thích Tầm, người đang đứng lặng nơi góc nhà. Nay vụ án đã vào hồi kết, việc của nàng cũng đã xong, nên đứng tránh ra xa. Phó Quyết gọi:
“Thích ngỗ tác cùng ta hồi kinh.”
Thích Tầm tự nhiên cũng mong sớm về, lập tức đáp ứng. Thấy Phó Quyết còn cùng người khác nghị sự, nàng liền lui xuống, trở về phòng thu dọn hành trang. Đợi đến đêm khuya, nàng cũng sớm nằm nghỉ. Trước khi nhắm mắt, nàng còn thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Quyết vẫn chưa về.
Trong thôn không chỉ có án mạng, mà còn liên quan tà giáo tiền triều, Phó Quyết nào dám sơ suất. Hắn bận rộn an bài đủ mọi việc, đến tận giờ Tý mới quay về. Đẩy cửa bước vào mới thấy tây sảnh tối đen, Lâm Vi đang lắng nghe trước cửa Thích Tầm, rồi trở lại bẩm:
“Thích ngỗ tác đã nghỉ, chủ tử khỏi phải lo.”
Phó Quyết gật đầu nhạt nhẽo, lại dặn dò việc khởi hành sáng mai. Khi hắn nằm xuống nghỉ, đã là nửa đêm sau.
Ngày hôm sau, khi trời chưa sáng, Thích Tầm đã tỉnh. Chẳng mấy chốc, đông sảnh cũng thắp đèn. Hôm nay phải khởi hành về kinh, hơn nữa Phó Quyết dự tính ngày đêm gấp rút lên đường, càng sớm càng tốt. Thích Tầm dùng xong bữa sáng, lại sang từ biệt Thập Nhất thẩm, sau đó mang hành lý tới chính đường, hội hợp cùng Lâm Vi và mọi người.
Miêu Văn Thành đích thân tiễn Phó Quyết ra ngoài, trông hắn được đưa lên xe ngựa, rồi nhìn đoàn người trong ánh bình minh rời khỏi thôn Thường Thủy. Lâm Vi đánh xe, Sở Khiên, Thích Tầm đều cưỡi ngựa. Chân Thích Tầm chưa lành hẳn, xóc nảy trên lưng ngựa khiến nàng khó chịu, song cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Đoàn người phi nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thôn. Lúc này, Phó Quyết bất ngờ gọi dừng, vén rèm nhìn Thích Tầm:
“Thích ngỗ tác, lên xe ngựa.”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Thích Tầm dùng dao phẫu thi cùng kẹp trúc, rút ra từ đỉnh cốt người chết một chiếc đinh sắt dài chừng hai tấc. Vừa nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy lạnh buốt sống lưng. Phó Quyết cũng trầm giọng nói:
“Bạch Dư cũng chẳng phải bệnh vong.”
“Đinh sắt đâm nhập đỉnh cốt, có thể phá huyết mạch trong não, thương tổn não tủy, người chết sẽ đột ngột hôn mê mà vong mạng, bề ngoài thật khó phát hiện dị thường.” Thích Tầm đặt đinh sắt qua một bên làm chứng vật, rồi nhìn sang sáu thi thể còn lại:
“Bảy người này đều là bị chính thân nhân mưu hại, không có ngoại lệ.”
Phó Quyết nheo mắt hẹp:
“Đây chính là nguyên do các triều đại đều phải trừ tận gốc tà giáo.”
Thấy nàng vẫn còn ngồi xổm nơi đất, hắn lại nói:
“Xem xong thì về nghỉ, đêm đã rất khuya.”
Hai chân Thích Tầm tê dại, run rẩy đứng lên hoạt động một lát mới bắt đầu thu dọn hòm lục, rửa tay. Sau khi sắp xếp xong xuôi, liền cùng Phó Quyết đi về hậu viện tịnh thất. Vừa đi, nàng vừa nói:
“Hiện tuy đã rõ nguyên nhân tử vong, nhưng phụ mẫu họ đều tin vào giáo môn kia. Nếu chỉ dùng thường pháp thẩm vấn, e rằng bọn họ quyết chẳng nhận tội.”
Phó Quyết đáp:
“Tự nhiên có cách khiến họ mở miệng.”
Nói đoạn, hắn liếc chân nàng một cái:
“Về phòng lại bôi thêm một lượt dược.”
Thích Tầm đang tập tễnh đi, nghe vậy lập tức ứng tiếng. Vết thương này quả thực chịu tội, thương cũ chưa lành, hôm nay lại phải ngồi xổm nửa ngày, giờ đây vừa tê vừa nhức, chẳng rõ đến lúc khởi hành có thể cưỡi ngựa nổi không.
Nghĩ vậy, nàng hỏi:
“Thế tử cho rằng mấy ngày có thể thẩm vấn xong?”
Phó Quyết ngẩng mắt nhìn sắc trời:
“Đã ra khỏi kinh mấy hôm, ba ngày nữa thẩm tất, giao thôn này cho Miêu Văn Thành. Chúng ta về kinh phục mệnh. Về phần xử trí thế nào, còn phải xem ý chỉ bệ hạ, việc hậu sự sẽ do Nha môn Kinh Kỳ đảm đương.”
Hắn vốn đại diện Hình bộ tới vì vụ án mạng, ai ngờ lại tra ra cả một tà giáo. Mà cả thôn đều nhập tín, thẩm vấn, ghi cung, định tội, áp giải, an trí – sự vụ rườm rà. Phó Quyết tự nhiên không cần vướng bận.
Thích Tầm nghe vậy, trong lòng đã rõ ba ngày sau ắt phải khởi hành hồi kinh, đến khi ấy chân nàng hẳn cũng khá hơn.
Về tới tịnh thất, nàng trở về tây sương. Ngoài kia, chỉ nghe Lâm Vi, Sở Khiên ra vào, chẳng biết Phó Quyết đang sắp đặt điều gì. Nàng gột rửa rồi thoa thêm một lớp dược mới nằm xuống.
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt đã nghe ngoài phòng có tiếng người trò chuyện. Sau khi thay y phục bước ra, thấy Lâm Vi đang than thở với Thẩm Lâm, vừa bắt gặp nàng liền gọi tới.
Thích Tầm bước nhanh lại gần:
“Lâm thị vệ có việc gì?”
Lâm Vi nói:
“Chủ tử bảo ngươi đêm qua đã nghiệm ra, mấy cô nương đều là bị hại chết, đúng chăng?”
Thích Tầm gật đầu. Lâm Vi nghiến răng:
“Hạ Âm hôm qua đã khai, ngoài bà ta ra, những phụ thân khác chẳng ai mở miệng. Thật là lòng dạ sắt đá. Hiện chủ tử đang phân khai thẩm vấn, chưa rõ có tra được gì không. Ta xem có vài kẻ đến cả hình cụ cũng chẳng sợ.”
Thẩm Lâm nói:
“Hạ Âm vốn là người ngoài, khác với đám kia. Những kẻ làm cha ấy tín giáo quá sâu, đàn bà con gái từ nhỏ đã bị ảnh hưởng, chỉ biết nghe theo nam nhân trong nhà. Nếu họ cấm nói, các bà tất nhiên không dám. Thế còn Trương Thu Liên?”
Lâm Vi lắc đầu:
“Trương Thu Liên căn bản chẳng biết Lệ Vân chết thế nào, chỉ nói mấy hôm trước còn tốt, thậm chí còn đính hôn cho nàng. Chiều hôm đó thấy Lệ Vân buồn bực, đêm khuya thì xảy ra chuyện. Chúng ta nói nàng bị bịt chết, bà ta lại không tin, nhất mực nói Lệ Tam tuyệt đối không hại nữ nhi.”
Thẩm Lâm thở dài:
“Nữ nhi chết rồi, lại không muốn mất phu quân, đành tự lừa mình mà thôi.”
Thích Tầm nghe vậy cũng cảm thấy khó xử. Dân trong thôn này chịu tà giáo hủ bại đã lâu, chẳng thể lấy lý trí thường nhân mà phá vỡ. Nàng bèn hỏi:
“Lâm thị vệ, hôm qua đến nhà tộc trưởng Lệ thị có tìm được thứ gì chăng?”
Lâm Vi nghe xong lại bừng bừng tức giận:
“Chỉ tìm thấy hai quyển sách bùa chú lộn xộn. Giáo kia chẳng phải chính thống Đạo gia, nhưng lại dùng danh nghĩa Đạo gia rồi thêm thắt hư cấu. Cái gì có lợi cho bọn họ liền tùy tiện bịa ra. Tóm lại là tà thuật vì tư dục. Lại đem cái gọi bạch lang vương làm thần thú giáo môn, mà nhà ấy vừa khéo có đứa sinh ra tóc trắng.”
Tế đàn kia được dựng từ sáu mươi năm trước, khi triều đình cho phép thôn dân tự do. Lệ tộc trưởng liền lợi dụng để khôi phục quốc giáo trong thôn, lại bịa ra bạch lang vương hạ phàm, vừa mê hoặc lòng người, vừa củng cố địa vị trong tộc. Dẫu chẳng phục hưng được tiểu triều đình nào, nhưng trong thôn hẻo lánh cách biệt thế sự này, nhà họ Lệ chính là độc tôn.
“Xưa nay tà giáo phần nhiều do người lập ra để thỏa mãn lòng tham – tiền tài, quyền thế, nữ sắc, đều là sở cầu. Nếu thường pháp không ép được họ mở miệng, sao không lấy chính giáo môn đó mà chế ngự? Hoặc là để Hạ Âm đi khuyên phu quân bà ta. Một khi có kẻ đàn ông chịu khai, e rằng những người khác cũng dao động.”
Thích Tầm vừa dứt lời, Lâm Vi cười khẽ:
“Thích ngỗ tác, ngươi và chủ tử quả thật cùng một ý.”
Nàng thoáng sững sờ. Lâm Vi cong môi:
“Chủ tử cũng nghĩ như vậy. Trước khi ta về, đã sai Hạ Âm đi khuyên phu quân. Giờ phút này chắc hẳn bà ta đang dốc hết lời khuyên giải rồi.”
Thích Tầm nghe thế không lấy làm lạ. Phó Quyết tuy trưởng thành trong quân, song tuyệt chẳng phải kẻ thô bạo. Hắn dung mạo thanh quý tuấn tú, nếu chỉ nhìn bề ngoài, càng giống văn thần quyền trọng trong triều. Ở U Châu quân trung, hắn lại là bậc nho tướng, mưu thì bày kế định thiên thời, dũng thì đơn kỵ địch vạn quân, trị quân, phá trận đều xuất sắc, tra án lại càng thành thạo.
Nàng bất giác hỏi:
“Vậy thế tử hiện đang thẩm vấn ai?”
Thẩm Lâm đáp:
“Hẳn là đang hỏi kẻ được coi là bạch lang vương chuyển thế. Ngươi có muốn đi nghe một chuyến?”
Thích Tầm vốn hứng thú, bèn theo Thẩm Lâm dẫn đường, Lâm Vi cũng đồng hành, cùng nhau đi tới chính đường. Quả nhiên trong đường, Phó Quyết và Lý Liêm đang thẩm tra kẻ sinh ra đã bạch phát kia.
Hắn đã bị giam hai ngày một đêm, chỉ ăn được hai khối bánh khô, lúc bị áp ra ngoài vẫn còn muốn vùng vẫy, song chẳng mấy chốc đã nếm đủ khổ hình, rốt cuộc cũng hiểu được: trong thôn này đã đổi trời rồi.
“Ngươi tên chi?”
“Lệ Can, chữ Can trong Càn Khôn.”
Chữ Can là trời. Lệ Ngu Sơn đặt tên này cho hắn, có thể thấy trong lòng mang không ít dã tâm. Phó Quyết lại hỏi:
“Ngươi từ nhỏ bị nuôi trong hậu sơn, vậy có biết bản thân là thân phận gì chăng?”
Lệ Can tóc vàng trắng rối tung, ngay lông mày cũng vàng trắng, bên cổ còn lốm đốm bạch ban. Vì quanh năm trong hậu sơn không thấy thiên nhật, toàn thân hắn tái nhợt, khác hẳn người thường. Vừa nghe hỏi, thần tình liền kiêu ngạo:
“Ta là Thánh chủ của giáo môn, là bạch lang vương chuyển thế. Chỉ cần các ngươi nghe theo ta, ta sẽ hộ các ngươi bình an khoái lạc. Nếu các ngươi dám trái ý, tai họa sẽ lập tức giáng xuống, đến lúc ấy thuốc thang vô y!”
Một tràng lời lẽ trơn tru, dường như đã lặp lại cả trăm ngàn lần. Phó Quyết mặt không đổi sắc, nhìn thẳng hắn:
“Là ai dạy ngươi nói những lời này?”
Lệ Can hơi sững, thân thể vốn suy kiệt, mấy phần kiêu ngạo cũng chẳng chống đỡ nổi, chẳng bao lâu đã ỉu xìu, chỉ cắn chặt môi, không chịu mở miệng.
Phó Quyết lại nói:
“Ngươi hẳn biết rõ, ngươi chẳng phải bạch lang vương chuyển thế gì cả, càng chẳng có pháp lực. Là phụ thân ngươi dạy ngươi nói vậy, phải không? Từ nhỏ đã nuôi ngươi trong hậu sơn, tâng bốc ngươi cao quý thế nào. Nhưng khi còn thơ ấu, phải cô độc trong núi rừng, tất nhiên vừa quạnh quẽ vừa kinh hãi.”
Nghe thế, giữa mày Lệ Can nhíu chặt. Đúng lúc này, bụng hắn “ục ục” kêu vang.
Phó Quyết hỏi:
“Ngươi có muốn ăn cơm chăng?”
Lệ Can lập tức ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ khát vọng. Phó Quyết thấy thần sắc ấy, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng. So với những thôn dân bị cả nhà Lệ Ngu Sơn mê hoặc, bản thân Lệ Can tâm tư hẳn đơn thuần nhất. Hắn chính là vai diễn trọng yếu nhất trong vở kịch giả dối này, cũng là kẻ duy nhất biết rõ: bản thân chẳng hề có pháp thuật, càng không thể hộ vệ ai.
Huống hồ hắn cả đời sống trong hậu sơn, chưa từng trải nhân tình thế thái, tâm tư càng thêm thẳng thắn.
Phó Quyết tiếp tục:
“Nếu muốn ăn, thì ngoan ngoãn đem những lời phụ thân dạy ngươi bao năm nay nói hết ra, còn cả việc ‘Cổn đan’ nữa.”
Lệ Can nuốt khan một cái:
“Cha ta… cha ta ở đâu?”
“Ông ta cùng đệ ngươi đều đã bị giam, ngươi không cần sợ. Dù ông ta có ngậm miệng đến chết, cũng khó thoát tội lần này.”
Lệ Can hít sâu:
“Ta… quả thực là giả. Từ khi nhớ sự, cha đã nói ta không giống người khác. Quả thực ta chẳng giống. Ta sinh ra tóc bạc, mày trắng, như thể bị nguyền rủa. Nhưng cha lại nói đó là cát tường, là bạch lang vương chuyển thế. Nhưng chỉ có ta biết rõ: mắt ta chẳng nhìn rõ, ta sợ ánh mặt trời, người khác có thể chơi đùa dưới nắng, còn ta vừa đứng dưới nắng đã bị phỏng rát…”
Gương mặt già nua trước tuổi hiện lên mờ mịt:
“Đến bản thân ta còn chẳng bảo vệ nổi, sao có thể hộ người khác? Về sau lớn dần, ta hiểu rõ ý đồ của cha. Ta chẳng có cách nào, chỉ đành làm theo lời ông ta. Mà cha… dường như thật sự tin có bạch lang vương, ông còn sùng tín hơn bất cứ ai.”
“Còn về Cổn đan, ta cũng chỉ mới biết năm ngoái. Cha nói đến kỳ rồi, ta phải giúp ông hoàn thành nghi lễ. Thế là ông dạy ta cách cùng nữ nhân hoan hảo, lại chọn mấy cô gái trong thôn đưa đến. Ta… ta nào dám cự tuyệt. Có khi ta còn nghĩ, có lẽ cha nói thật cũng không biết chừng…”
Hắn quay lưng về phía cửa, đầu cúi thấp, mặt giấu trong bóng râm. Ngoài cửa ánh dương rực rỡ, hắn lại khẩn trương bất an, rõ ràng không quen sự sáng sủa chói mắt trong gian phòng.
Phó Quyết hỏi:
“Vậy, ngươi đã làm nhục bảy cô nương?”
“Không… không phải… các nàng cũng là tự nguyện… hoặc nói, không dám phản kháng…” Nói đến đây, hắn tự biết yếu thế, liền cúi đầu thì thào:
“Các nàng không phản kháng, ta cũng chỉ nghe lời mà thôi… Chúng ta… tất cả đều là tự nguyện…”
Lời tuy biện hộ, song đã ngầm thừa nhận hành vi. Phó Quyết cũng không dây dưa, liền sai người đưa hắn xuống, ban cho ít cơm nước. Sau đó quay đầu ra ngoài:
“Đều vào đi.”
Thẩm Lâm ba người ở ngoài nghe đã lâu, nghe vậy mới bước vào. Phó Quyết liếc Thích Tầm một cái:
“Thương thế chân ngươi thế nào rồi?”
Thích Tầm vội đáp:
“Đỡ nhiều rồi.”
Phó Quyết gật đầu. Khi ấy, Lý Liêm từ bên cạnh dâng lên một quyển văn thư:
“Thế tử, mấy vị trưởng lão đều chưa mở miệng. Bạch Ngũ thẩm tra suốt đêm, chỉ nói nhi tử mình bị chứng dương giật, cứu không nổi mà chết, vẫn nhất quyết không nhận mình cố ý bỏ mặc. Còn mấy hậu bối trong thôn thì có vài đứa khai ra, song lúc các cô nương chết, chúng đều chẳng ở bên, chỉ nói vài việc hội họp của tà giáo. Chúng cũng không thường đến hậu sơn, phải từ mười tuổi mới được cha hoặc trưởng bối dẫn đi.”
“Thêm nữa, mỗi lần đều do phụ thân đích thân áp dẫn, bị áp chế lâu ngày, chẳng thể không phục. Rất nhanh bọn chúng liền quy phục giáo môn. Giáo này chẳng có giáo lý gì đặc biệt, lũ thiếu niên cũng chẳng thấy bị ràng buộc, trái lại còn dạy nam tôn nữ ti, vừa khéo hợp lòng chúng.”
“Còn hồng bạch tang sự trong thôn, Lệ Ngu Sơn đều vắng mặt, thường cùng người lên hậu sơn làm pháp sự với Lệ Can. Về hài nhi khô trong hắc đàn mộc hạp, hậu bối trong thôn chưa từng thấy qua.”
Phó Quyết lại hỏi:
“Lệ Ngu Sơn và Lệ Húc thế nào?”
Lâm Vi tiến lên một bước:
“Lệ Ngu Sơn vẫn như lão tăng nhập định, ngồi trong phòng tọa thiền, miệng lẩm nhẩm. Lệ Húc thì có chút chống đỡ không nổi. Đêm qua cho hắn nước và bánh, sáng nay lại gọi người, chúng thuộc hạ chưa lý đến.”
Phó Quyết nói:
“Cứ để hắn thêm.”
Thích Tầm đứng bên nghe, chỉ cảm thấy Phó Quyết quả thật trầm ổn. Rõ ràng đã biết Lệ Húc sắp chịu không nổi, vậy mà vẫn chẳng vội thẩm tra. Nàng ngẫm lại hồi lâu, cũng thấy lúc này còn chưa đủ phá vỡ tâm phòng của hạng người như Lệ Húc.
Trong thôn chỉ cần không loạn, Phó Quyết liền không gấp. Hắn nhiều năm chinh chiến, từng đối địch Tây Lương quân xảo trá hung hãn, sớm đã hiểu thấu tâm nhân hiểm trá. Đánh xà phải đánh bảy tấc, nắm người phải nắm thất tình lục dục, đều phải chuẩn xác.
Phó Quyết lệnh cho Lý Liêm tạm ngừng tra hỏi, chỉ giam giữ tất cả, cứ thế phơi mặc. Chẳng đầy nửa ngày, mấy trưởng lão trong thôn đã hoảng hốt bất an. Phó Quyết vẫn không vội, bởi hắn đang chờ —— Hạ Âm.
Mãi đến khi hoàng hôn rơi xuống, Hạ Âm mới đưa phụ thân của Bạch Tiêu – Bạch Lão Tam – đến từ đường.
Bạch Lão Tam một vẻ tiều tụy, quỳ xuống hành lễ rồi cúi đầu, từ đầu chí cuối không dám ngẩng. Hắn giống như bị rút sạch sinh khí, Phó Quyết hỏi gì, hắn liền ủ rũ đáp nấy.
“Dân phụ nói đều là thật. Nhà ta Tâm nhi là ngã chết, Bạch gia cô nương thì bệnh chết. Những người khác, hoặc nhiều hoặc ít đều là bị gia nhân bức chết hoặc mưu hại mà chết. Hai đứa mắc bệnh khí suyễn, chính là trong nhà cố ý cho ăn phát vật, ăn cua, sau đó bệnh phát mà đi. Người vừa chết, lập tức có kẻ chạy đến báo tin ở nhà Lệ tộc trưởng. Khi ấy ta cùng mấy trưởng lão khác cũng ở đó.”
Phó Quyết thu hẹp đôi mắt:
“Ngươi nói Bạch Dư là bệnh tử. Nhưng ngỗ tác của bản quan phát hiện trên đỉnh đầu nàng có cắm một cây đinh sắt. Nàng là bị người ta từ đỉnh cốt đóng đinh mà chết.”
Bạch Lão Tam cả kinh:
“Cái này… sao có thể? Hôm ấy cha nàng đến báo tin, nói là vì cảm hàn mà phát sốt chết đi. Chúng ta tới xem cũng chẳng thấy lạ thường.”
Phó Quyết thản nhiên:
“Vậy là hắn lừa các ngươi.”
Bạch Lão Tam muốn nói lại thôi, rồi cúi đầu:
“Chúng ta… cũng không truy cứu kỹ càng. Có lẽ hắn không muốn người khác biết, chính hắn tự tay giết con gái.”
Một khi Bạch Lão Tam đã mở miệng, chính là bằng chứng hữu lực nhất. Kẻ đã khai, thì những người khác sao còn dám ngậm miệng chối cãi?
Phó Quyết lại hỏi về nguồn gốc của giáo môn.
Bạch Lão Tam đáp:
“Tế đàn là do nhà Lệ tộc trưởng dựng. Họ vốn có họ hàng với Trấn quốc phò mã, tổ tiên cũng quyền quý tôn hiển. Vì thế ngay từ đời đầu, nhà họ Lệ đã là hào môn. Mà giáo môn này vốn là quốc giáo của Đại Sở. Tổ tiên chúng ta chết trong tay Chu nhân, lại bị giam lỏng ở nơi thôn xóm hoang tàn này, người già trong lòng vốn ôm hận.”
“Vậy còn các ngươi?”
Bạch Lão Tam không ngẩng đầu:
“Nay những người còn sống trong thôn, vốn chẳng ai từng trải loạn thế năm ấy. Chúng ta nơi này cách biệt nhân gian, nếu chẳng tin tưởng thứ gì, sao mà an lòng sống lay lắt? Tiền triều… đã xa vời lắm rồi, chúng ta chẳng thể nào phục hưng tông thất. Chỉ là… chỉ là vẫn nhịn không được mà mơ mộng.”
Phó Quyết trầm mặc một thoáng, rồi hỏi:
“Nếu bản quan để ngươi đi khiến những kẻ khác mở miệng, khai rõ hành vi tội ác, ngươi có nguyện chăng?”
Bạch Lão Tam ngập ngừng ngẩng đầu nhìn hắn. Phó Quyết nói:
“Đối với hung thủ, tuyệt không thể tha. Nhưng thôn dân khác, như lão nhân, phụ nhân, hài đồng, còn có thể khoan dung một phần. Ngươi phải hiểu, các ngươi thờ phụng quốc giáo tiền triều, lại cùng họ Lệ mưu đồ phục bích, đó chính là mưu nghịch, tội danh ấy là tru cửu tộc.”
Bạch Lão Tam run bắn, vội kêu:
“Thảo dân… thảo dân nguyện thử ——”
Phó Quyết liếc sang Lý Liêm. Lý Liêm lập tức mang Bạch Lão Tam đi, tới chỗ giam giữ thôn dân. Phó Quyết lại dặn Sở Khiên:
“Đi theo. Sau khi bọn họ khai, lập tức đem người đi thu thập hung khí cùng chứng vật.”
Sở Khiên lĩnh mệnh rời đi. Thẩm Lâm thấy vậy, không nhịn được cảm thán:
“Chủ tử an bài như thế, quả thật đỡ việc.”
Lâm Vi cũng thấy diệu tuyệt:
“Vậy chúng ta chẳng cần ngày ngày dây dưa cùng bọn họ tranh cãi. Đám người đầu óc đều cứng như gỗ dâu, hỏi khác nào gảy đàn cho trâu nghe, chỉ tổ tức chết.”
Quả nhiên, cách Phó Quyết xử trí vô cùng khéo léo. Trước khi trời tối, đã có hai nhà thừa nhận mưu hại chính nữ nhi, còn khai rõ từng bước hành vi. Có những đột phá này, thôn dân khác lập tức tan rã. Lời hứa tha nhẹ cho lão phụ và trẻ nhỏ, càng lay động phần nhân tính còn sót lại.
Đến sáng, mấy nhà đều khai rành rẽ.
Chứng từ chất thành một xấp dày, lời khai của thôn dân khác cũng viết đầy nửa tập văn thư. Phó Quyết lật xem qua, lại kiểm điểm chứng vật Sở Khiên mang về, thấy không thiếu sót, liền sai Lâm Chí Thành lập tức hồi huyện Bạch Thạch, gọi Miêu Văn Thành mang nha sai đến tiếp quản.
Sau khi Lâm Chí Thành rời đi, Phó Quyết mới thẩm vấn Lệ Ngu Sơn cùng Lệ Húc.
Hai cha con đã bị giam ba ngày. Lệ Ngu Sơn tinh thần hãy còn, chỉ vì ít cơm nước mà khí huyết suy nhược; trái lại, Lệ Húc trên mặt đầy hoảng loạn bất an.
Phụ tử đồng quỳ dưới đường, Lệ Ngu Sơn lưng thẳng tắp, mắt chăm vào gạch nền, dáng vẻ thản nhiên. Lệ Húc thì còng lưng, lúc nhìn cha, lúc lại liếc Phó Quyết, kinh hoàng khó yên.
Phó Quyết nói:
“Đem lời khai của thôn dân cho bọn họ xem.”
Hai người bị trói tay, Lý Liêm bèn giơ chứng từ cho họ nhìn. Trên đó viết rành mạch từng nhà bị Lệ Ngu Sơn mê hoặc, từng bước giao nộp nữ nhi, rồi chính tay mưu hại như thế nào.
Lệ Húc đọc chưa được mấy hàng, sắc mặt đã biến đổi. Lệ Ngu Sơn vốn một vẻ khinh miệt, thấy thần sắc con trai biến hóa, mới ngẩng mắt, rồi đáy mắt cũng thoáng nổi sóng.
“Chuyện này… tuyệt không thể nào…”
Ông ta lẩm bẩm, bên cạnh Lệ Húc cũng vội nói:
“Phụ thân, bọn họ đều đã nhận tội rồi, chúng ta… chúng ta…”
Lệ Ngu Sơn quay phắt, hung hăng trừng hắn:
“Đó chỉ là lời phiến diện của bọn chúng mà thôi!”
Lý Liêm bấy giờ lại lấy chứng từ của Lệ Can:
“Lệ tộc trưởng, vậy còn xem lời khai này.”
Thấy ngay cả Lệ Can cũng thành thật giao đãi mọi việc, bờ vai vốn thẳng tắp của Lệ Ngu Sơn rốt cuộc sụp xuống. Ông ta hiển nhiên không dám tin, con ngươi nhanh chóng đảo loạn, rồi bất chợt nhìn sang Phó Quyết:
“Các ngươi… các ngươi nhất định đã dùng thủ đoạn gì! Nhất định là nghiêm hình bức cung rồi!”
Phó Quyết ngồi thản nhiên, mặc cho ông ta từ bình tĩnh tự tin đến thất thố kinh hoàng. Mấy ngày nay, Lệ Ngu Sơn vẫn ung dung, vốn cho rằng toàn thôn cùng nhau bài ngoại, lại bị tà giáo mê hoặc, tuyệt đối chẳng ai mở miệng nói thật. Chỉ cần người khác không nhận, nhà họ Lệ liền vững như thành đồng…
Có điều ông ta lại chẳng hề ý thức được, cả đời sống nơi thâm sơn cùng cốc, quen làm kẻ có tiếng nói lớn nhất trong thôn, nhưng chung quy, thôn này nào phải là tiểu triều đình của ông ta. Dân làng sở dĩ kính sợ, chỉ bởi mê tín tín ngưỡng mà thôi. Một khi huyễn mộng bị phá, đối diện uy thế từ triều đình Đại Chu cùng hình pháp sắp giáng xuống đầu, nỗi sợ hãi ấy càng khắc cốt ghi tâm.
“Là các ngươi giở thủ đoạn, bằng không… bằng không bọn họ sao lại…” Lệ Ngu Sơn th* d*c gấp gáp. Ông vốn đã tuổi cao sức yếu, lại trải qua mấy ngày mệt nhọc dày vò, lúc này rốt cuộc chống đỡ không nổi, nghiêng người ngã ngồi xuống đất.
Lệ Húc thấy thế càng hoảng loạn, lại trông Phó Quyết sắc mặt hờ hững, không chút dao động, liền biết đại thế đã mất. Hắn nghiến răng khuyên:
“Phụ thân, chúng ta… chúng ta cũng khai ra thôi…”
Lệ Ngu Sơn thở không ra hơi, miệng đứt quãng:
“Ngươi có biết… biết đây là… tội gì chăng?”
Lệ Húc vừa nghe liền run sợ. Lúc ấy, Phó Quyết lạnh nhạt cất giọng:
“Nhân chứng vật chứng đều đã đủ. Dù các ngươi không khai, tội danh cũng đã thành. Chỉ có điều, chủ động thú tội, còn giữ lại cho các ngươi đôi phần thể diện.”
Lệ Ngu Sơn nghe xong, sắc mặt lộ vẻ căm hận:
“Chớ hòng lừa dối chúng ta. Năm đó… năm đó các ngươi họ Triệu cũng đã dối gạt tổ tiên ta, đem họ lừa đến nơi thôn dã hoang vu này, toàn bộ gia chủ đều bị chém đầu, khụ khụ—”
Ông ta ho dữ dội, mặt mũi đỏ bừng, vẫn còn cố gắng nói tiếp:
Ông cúi gập người, ho đến mức ngã vật xuống đất. Lệ Húc kêu lên “Phụ thân!”, quỳ sụp xuống cạnh, đỡ lấy thân ông. Phó Quyết đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Lâm, hắn lập tức bước tới bắt mạch, rồi mạnh tay vỗ sau lưng hai cái, cuối cùng mới giúp Lệ Ngu Sơn thở lại. Ông thở hồng hộc, mắt trừng Phó Quyết:
“Đại Sở rồi sẽ có ngày phục quốc!”
Ông ta ngoan cố như thế, Phó Quyết cũng chẳng lạ.
“Giam tiếp hai người, áp giải về kinh rồi xét xử.”
Bọn nha dịch lập tức xông lên, mỗi bên kèm một người, lôi đi. Lệ Ngu Sơn bất chợt vùng vẫy, định lao đầu vào cột hành lang tự vẫn, may mà nha dịch mắt nhanh tay lẹ giữ chặt.
Phó Quyết trong nhà dặn:
“Trật khớp hàm ông ta, miễn cho ông ta tự tận.”
Dưới quyền lập tức thi hành, chẳng mấy chốc đã kéo cả hai đi. Thẩm Lâm lắc đầu than:
“Vừa rồi còn giận dữ bất bình, sao bỗng lại muốn tìm chết?”
Phó Quyết đáp:
“Chỉ sợ ông ta không cam tâm trở về kinh, càng không chịu vào ngục giam triều ta.”
Thẩm Lâm nhìn ra ngoài cửa, phía xa núi rừng xanh thẫm:
“Lời ông ta vừa nói, có phải là thật chăng?”
Phó Quyết thúc xe lăn tiến lên:
“Triều đại thay nhau, vốn là chất chồng xương máu. Dù thật hay giả, triều ta đã lập quốc trăm năm, chuyến này ông ta mưu nghịch là thật.”
Thẩm Lâm khẽ thở dài:
“Ông ấy đã quá thất thập, e là ký ức về loạn cũ khắc sâu nhất, cho nên mới ôm hận mãi. Người đời sau vốn chưa từng thấy Đại Sở, nghe còn chẳng mấy, sao lại vô cớ sinh thù?”
Phó Quyết chẳng muốn truy cứu:
“Đợi Miêu Văn Thành đến, giao chỗ này cho ông ta tiếp quản, chúng ta chuẩn bị hồi kinh.” Rồi hắn quay sang Thích Tầm:
“Ngươi viết xong bản nghiệm trạng trong hai ngày, chờ về kinh dâng lên.”
Thích Tầm đáp ứng, liền đi tìm bút mực. Nàng ngồi ở tây sảnh suốt buổi chiều, đến tối đã viết xong mấy tờ nghiệm trạng.
Từ Lâm Chí Thành quay về huyện Bạch Thạch phải mất một ngày, Miêu Văn Thành tới nơi cũng cần một ngày. Bởi vậy đến chạng vạng ngày hôm sau, Miêu Văn Thành mới cùng hai mươi mấy nha dịch tới, gần như đem cả huyện nha ra khỏi thành.
Vừa thấy Phó Quyết, Miêu Văn Thành vừa lau mồ hôi vừa bẩm:
“Hôm qua trời tối, Lâm bộ đầu mới trở về. Lúc ấy một số nha dịch không ở huyện thành, lại phải phái người đi gọi, nên mới chậm trễ. Thế tử thứ tội.”
Phó Quyết tự nhiên không trách, chỉ đem tình hình trong thôn dặn dò qua loa, lại bảo:
“Ngày mai thôn này giao cho ngươi tiếp quản, tùy ngươi sắp xếp. Lâm bộ đầu cùng Lý bộ đầu dẫn nha dịch áp giải phạm nhân về kinh chịu thẩm, huyện nha của ngươi cũng cần phái thêm người.”
Miêu Văn Thành trên đường tới đã nghe Lâm Chí Thành kể qua, nghĩ đến trong địa hạt mình quản mà lại sinh ra tà giáo tiền triều, hắn liền thấy cái mũ ô sa khó mà giữ nổi.
“Thế tử, thôn này xảy ra đại họa, là hạ quan quản giáo bất lực, hạ quan muôn chết cũng khó chối. Chỉ là—”
Phó Quyết chẳng muốn nghe hắn kêu ca, liền ngắt lời:
“Đợi kinh thành định án, ắt sẽ bàn bạc việc xử trí thôn này. Vài ngày tới, ngươi chỉ cần lo hậu sự, bảo đảm không phát sinh dân biến. Còn tội trách của ngươi, tạm thời khỏi lo.”
Miêu Văn Thành mừng rỡ, lập tức tạ ơn. Phó Quyết gọi Lý Liêm cùng Lâm Chí Thành, sai hai người áp giải phạm nhân. Lại căn dặn Lý Liêm:
“Các ngươi trong ba ngày phải vào đến kinh. Ta đem chứng cứ về trước.”
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn sang Thích Tầm, người đang đứng lặng nơi góc nhà. Nay vụ án đã vào hồi kết, việc của nàng cũng đã xong, nên đứng tránh ra xa. Phó Quyết gọi:
“Thích ngỗ tác cùng ta hồi kinh.”
Thích Tầm tự nhiên cũng mong sớm về, lập tức đáp ứng. Thấy Phó Quyết còn cùng người khác nghị sự, nàng liền lui xuống, trở về phòng thu dọn hành trang. Đợi đến đêm khuya, nàng cũng sớm nằm nghỉ. Trước khi nhắm mắt, nàng còn thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Quyết vẫn chưa về.
Trong thôn không chỉ có án mạng, mà còn liên quan tà giáo tiền triều, Phó Quyết nào dám sơ suất. Hắn bận rộn an bài đủ mọi việc, đến tận giờ Tý mới quay về. Đẩy cửa bước vào mới thấy tây sảnh tối đen, Lâm Vi đang lắng nghe trước cửa Thích Tầm, rồi trở lại bẩm:
“Thích ngỗ tác đã nghỉ, chủ tử khỏi phải lo.”
Phó Quyết gật đầu nhạt nhẽo, lại dặn dò việc khởi hành sáng mai. Khi hắn nằm xuống nghỉ, đã là nửa đêm sau.
Ngày hôm sau, khi trời chưa sáng, Thích Tầm đã tỉnh. Chẳng mấy chốc, đông sảnh cũng thắp đèn. Hôm nay phải khởi hành về kinh, hơn nữa Phó Quyết dự tính ngày đêm gấp rút lên đường, càng sớm càng tốt. Thích Tầm dùng xong bữa sáng, lại sang từ biệt Thập Nhất thẩm, sau đó mang hành lý tới chính đường, hội hợp cùng Lâm Vi và mọi người.
Miêu Văn Thành đích thân tiễn Phó Quyết ra ngoài, trông hắn được đưa lên xe ngựa, rồi nhìn đoàn người trong ánh bình minh rời khỏi thôn Thường Thủy. Lâm Vi đánh xe, Sở Khiên, Thích Tầm đều cưỡi ngựa. Chân Thích Tầm chưa lành hẳn, xóc nảy trên lưng ngựa khiến nàng khó chịu, song cũng chỉ đành nhẫn nhịn.
Đoàn người phi nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi thôn. Lúc này, Phó Quyết bất ngờ gọi dừng, vén rèm nhìn Thích Tầm:
“Thích ngỗ tác, lên xe ngựa.”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 44: Tam Điến Tử (12) – Mười Hai Án, Định Ly Thôn
10.0/10 từ 45 lượt.