Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 40: Tam Điến Tử (8) – Đứng dậy chống lại
251@-
“Thuở Đại Sở mới lập quốc, khai quốc quân chủ chinh phạt tứ phương, từng được một con bạch lang tương trợ. Về sau, khi Sở vương đã đoạt thiên hạ, liền lấy bạch lang làm đồ hình của họ Lý, lại đem các loài cầm thú sắc trắng, như bạch lộc, bạch hạc, đều coi là linh thú. Tương truyền, vị quân chủ đời thứ ba của Sở triều từng nuôi đến trăm con bạch lộc trong cung, mà số cung nhân hầu hạ bạch lộc còn nhiều hơn hầu hạ cung phi.”
Đó là chuyện hơn hai trăm năm trước. Phó Quyết cũng chỉ đọc được trong dã sử mà thôi. Hắn vừa dứt lời, Bạch Tuyên hơi ngơ ngẩn, còn Thích Tầm lại nhạy bén nói:
“Chẳng lẽ dị sự trong thôn, thật sự có liên quan đến tiền triều?”
Phó Quyết quay sang nhìn Bạch Tuyên:
“Ngươi ngoài chuyện bạch lang chuyển thế, còn nghe được điều gì khác chăng?”
Bạch Tuyên lắc đầu:
“Phụ thân, tam thúc cùng tộc trưởng bọn họ bàn chuyện, chưa bao giờ cho kẻ khác ở bên. Lần trước muội cũng chỉ tình cờ nghe được thôi…”
Thích Tầm lại hỏi:
“Vậy muội có biết ý nghĩa hồng bạch tang sự trong thôn là thế nào không?”
Bạch Tuyên lắc đầu:
“Muội cũng chẳng rõ, chỉ là… từ khi tỷ tỷ Lệ Vận gặp chuyện, tang sự liền không giống nữa. Trước kia tang sự vẫn chỉ là tang sự, chúng ta hàng vãn bối còn cùng nhau thủ linh, chưa từng thấy đưa tang lại phải khoác giá y.”
Quả nhiên là bắt đầu từ Lệ Vận. Lệ Vận chết vào ngày mười lăm tháng bảy, chính là Trung Nguyên tiết, dân gian còn gọi Quỷ tiết. Ngày ấy, đối với hồng bạch tang sự, rốt cuộc có ẩn nghĩa gì?
“Có điều…” Bạch Tuyên chợt nhớ ra, “Mẫu thân muội từng nói, bà khi nhỏ cũng từng thấy, lại dặn muội chớ nhìn, càng không được tùy tiện nói ra…”
Thích Tầm kinh ngạc:
“Mẫu thân muội khi nhỏ?”
Bạch Tuyên gật đầu liên hồi như gà mổ thóc. Thích Tầm tính nhẩm:
“Mẫu thân muội nay dẫu chỉ khoảng ba mươi, thì khi còn nhỏ cũng là hai mươi năm về trước. Chẳng phải nghĩa là, hai mươi năm trước, đã từng có hồng bạch tang sự như vậy rồi sao?”
Bạch Tuyên cũng chẳng dám chắc, chỉ co vai, ngơ ngác nhìn Thích Tầm. Nàng liền xoa nhẹ đầu an ủi:
“Muội nghĩ ra điều gì cứ nói, chớ sợ.”
Lại hỏi:
“Phụ thân muội đã nói với muội thế nào?”
Nhắc tới lời cha, những giọt lệ vừa gắng kìm lại đã tuôn ra lần nữa:
“Phụ thân bảo, tỷ tỷ Niệm nhi đã đi tới cực lạc chi địa, kẻ kế tiếp sẽ là muội. Chỉ vì muội tuổi hãy còn nhỏ, nên phải đợi thêm một thời gian.”
Thích Tầm thoáng nghĩ tới việc Lệ Niệm từng bị nhục nhã, lại kết hợp với lời Bạch Tuyên, gần như có thể khẳng định các cô gái đã chết trước đây cũng đều bị hãm hại như thế. Mà phụ thân của họ chẳng những tuyệt nhiên không nhắc tới, ngược lại còn ra sức bao che kẻ phía sau. Hóa ra, chính tay họ đã đưa con gái mình đi nộp!
Thích Tầm ngẩng lên nhìn Phó Quyết:
“Thế tử, có khi nào trong thôn đang sùng tín một loại tà giáo nào đó chăng?”
Khởi đầu, nàng chỉ cho rằng đây là vụ huyết án tầm thường. Nhưng đêm ấy chứng kiến hồng bạch tang sự quái dị, nay lại biết được chuyện phụ thân nhẫn tâm đẩy con gái vào tay kẻ ác, ngoại trừ việc những người này tin tà thuật mà cuồng mê, nàng thật sự chẳng thể nghĩ ra nguyên do nào khác.
“Bạch lang chuyển thế…” Phó Quyết khẽ lẩm bẩm, “Họ Lý lấy bạch lang làm đồ hình, lời nói bạch lang chuyển thế hẳn ám chỉ dòng chính hệ họ Lý. Khi xưa, chính hệ đã bị tận diệt. Nơi này chỉ còn là những kẻ tông thân không mang họ Lý. Há lẽ… vẫn còn huyết mạch họ Lý ẩn tại đây, muốn mượn loại tà thuật này mà khôi phục cơ nghiệp?”
Trong phòng, trừ Bạch Tuyên nghe chẳng mấy tường tận, những người khác đều biến sắc. Nếu quả thật là mưu đồ phục bích, ấy chính là đại nghịch động lay quốc bản Đại Chu, đâu còn là vụ huyết án thường tình!
Phó Quyết cũng lộ vẻ nghiêm nghị. Hắn đưa mắt nhìn sắc trời ngoài kia:
“Tối nay Thẩm Lâm hẳn sẽ đến, tạm thời chúng ta khoan động thủ. Người trong thôn này vốn đã bài ngoại, càng lo bọn họ liều mạng mà thôi.”
Lâm Vi chợt nhớ tới chuyện cũ ở U Châu:
“Quan ngoại U Châu cũng có những bộ lạc tin theo Sa man cùng vu thuật. Người nơi đó như kẻ trúng tà, chỉ tín thần thuật, chẳng tin luật pháp. Một khi động chạm đến thần giáo, bọn họ liền dám liều chết.”
Nghe vậy, tim Thích Tầm càng thêm căng thẳng. Khi Phó Quyết truyền tin cho Thẩm Lâm, còn dặn mang theo nha sai của phủ nha, chính là để phòng biến cố.
Ý niệm vừa lóe lên, nàng bỗng sực nhớ:
“Thế tử, thuộc hạ tại nhà tộc trưởng có phát hiện một việc. Hạ quan phát hiện, trong nhà tộc trưởng không chỉ có số người ta đã thấy. Khi giúp mẫu thân Lệ Cận phơi y phục, hạ quan phát hiện trên áo có một sợi tóc vàng trắng. Thuộc hạ hỏi thì bà ta nói đó là áo của Lệ Cận. Nhưng Lệ Cận sao có tóc trắng được?”
“Sau đó trở về trong sảnh, thuộc hạ có để ý tới tộc trưởng Lệ cùng Lệ Húc. Tộc trưởng Lệ thì đầu bạc trắng xóa, còn Lệ Húc là mái tóc đen. Nhưng sợi tóc vàng trắng kia khiến hạ quan nhớ tới một bệnh nhân từng gặp.”
Phó Quyết thoáng lộ vẻ nghi hoặc. Thích Tầm tiếp:
“Tại Lạc Châu, thuộc hạ từng thấy một đứa trẻ, khi lọt lòng đã là một thân bạch phát. Lớn lên mọc lông mày, mọc tóc, cũng đều vàng trắng. Đến khi thành thiếu niên mười mấy tuổi, vẫn bạch mi bạch phát. Vừa rồi ngài nói Sở triều coi bạch lộc, bạch hạc là linh thú, lại tôn bạch lang làm đồ hình. Hạ quan liền nghĩ, nếu một người sinh ra đã bạc tóc, há chẳng bị coi như điềm lành, thậm chí còn tôn quý hơn ư?”
Phó Quyết vừa rồi trong sảnh cùng Lệ Ngu Sơn trò chuyện, nào biết Thích Tầm có phát hiện này.
“Ngươi chắc rằng đó không phải tóc của Lệ Ngu Sơn?”
Thích Tầm gật đầu:
“Lệ Ngu Sơn là đầu bạc trắng cả, tự nhiên mà thành, chẳng giống sợi tóc ta thấy.”
Phó Quyết lại quay sang hỏi Bạch Tuyên:
“Trong thôn, ngươi từng thấy ai tuổi nhỏ mà đầu bạc chưa?”
Bạch Tuyên lắc đầu. Thích Tầm chợt nhớ tới truyền thuyết sau núi, lại hỏi:
“Tộc trưởng Lệ nói sau núi có sói, bọn họ cũng nói với các ngươi như vậy sao?”
“Đúng thế, nơi đó là cấm địa, trừ khi có tộc trưởng hoặc phụ thân dẫn dắt, bằng không tuyệt đối không được đi lên…”
Cái chuyện các cô nương bị làm nhục, tộc trưởng ắt hẳn cũng biết rõ. Phó Quyết chợt nhớ tới Trương Thu Liên, người từng liều mình đi quan phủ báo án:
“Ngươi có biết mẫu thân của Lệ Vân chăng?”
Đồng tử Bạch Tuyên khẽ run lên:
“Biết ạ, Trương thẩm đối xử với chúng ta rất tốt. Sau khi tỷ tỷ Vân nhi qua đời, Trương thẩm khóc liền hai ngày hai đêm, nói Vân nhi tỷ tỷ là bị hại chết. Rồi thừa lúc Lệ tam thúc không để ý, bà liền chạy tới huyện thành báo quan. Sau khi trở về…”
Nói đến đây nàng do dự một thoáng:
“Sau khi trở về thì bị nhốt lại.”
Về sau Trương Thu Liên đổi lời, không cần nghĩ cũng biết là bị phu quân cùng người trong thôn bức bách.
Phó Quyết lại hỏi:
“Trong thôn này, chỉ có nam nhân mới được tự ý lên sau núi? Mẫu thân ngươi là người bản thôn, bà có biết rõ không?”
“Đúng thế. Mẫu thân muội vốn là người bản thôn, nhưng bà cũng chẳng rõ sau núi rốt cuộc có gì.”
Đây là một thế đạo nam nhân nắm quyền. Ngoài thôn này, nơi khác còn phải giữ thể diện gia tộc, ít nhiều cũng cho nữ nhi chút tôn nghiêm. Nhưng trong thôn, Lệ Ngu Sơn ngoài miệng nói nữ nhi quý giá, thực chất lại chẳng coi các cô gái ra gì.
Ở đây, lễ pháp phân biệt nam nữ càng thêm khắc nghiệt. Thích Tầm vẫn chưa hiểu được vì sao họ lại hành hạ các cô nương như thế, lại còn bày ra cái gọi là hồng bạch tang sự. Nếu quả thật đó là một loại tà giáo nghi thức, thì mục đích cuối cùng của họ là gì?
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Lý Liêm ở cửa bẩm:
“Thế tử, cô nương, ngoài kia có người đến, nói là hài tử trong nhà thất lạc, hỏi có chạy vào từ đường chăng.”
Nghe vậy, Bạch Tuyên hoảng hốt, lập tức nắm chặt cổ tay Thích Tầm. Nàng khẽ vỗ tay an ủi, rồi ngước nhìn Phó Quyết. Hắn trầm ngâm chốc lát:
“Cứ nói chưa thấy qua.”
Lý Liêm liền lui xuống. Phó Quyết bảo:
“Đợi Thẩm Lâm mang người tới rồi hãy cùng họ đối mặt.”
Muốn che chở cho một tiểu cô nương thì dễ, nhưng nếu thật sự xé rách mặt với cả thôn, hậu quả lại khó lường.
Phó Quyết suy tính một hồi, rồi nói:
“Vẫn cần có người báo quan. Nếu không, quan phủ chẳng có lý do mà khám xét sau núi.”
Hắn quay sang Lâm Vi:
“Tối nay, trời vừa tối ngươi lẻn ra ngoài, thăm xem Trương Thu Liên hiện giờ thế nào. Nếu quả thật bị giam, thì cứu bà ra. Nếu không, tức là bà đã đổi ý, mai thẩm vấn là được.”
Lâm Vi đáp ứng, rồi khẽ thở dài:
“Chuyện thương tâm với các cô nương đã xảy ra không biết bao lần, cả thôn lớn thế này, vậy mà chỉ có mình Trương Thu Liên không nỡ, đi báo quan. Còn cha mẹ những người khác đâu cả?”
Thích Tầm nói:
“Trương Thu Liên vốn là người ngoài, biết thế nào mới là lẽ thường ngày. Còn những kẻ khác, kẻ thì mang lòng ác độc, kẻ thì bị che mắt.”
Bạch Tuyên rơm rớm lệ, nắm chặt tay áo Thích Tầm không buông. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng của Thập Nhất thẩm. Nghe thấy, Bạch Tuyên liền hoảng hốt, nấp ngay sau lưng Thích Tầm.
Chẳng mấy chốc, Sở Khiên đi vào:
“Là bữa trưa đã dọn xong.”
Thích Tầm lúc này mới thở phào, khẽ bảo Bạch Tuyên:
“Muội ở yên trong này, chớ ra ngoài. Ta lát nữa sẽ mang cơm vào cho muội.”
Bạch Tuyên gật đầu. Thích Tầm cùng Phó Quyết ra trung đường, thấy Thập Nhất thẩm đang tất bật, nàng liền phụ giúp bưng mâm. Trên đường, Thập Nhất thẩm khẽ than:
“Hài tử nhà Lệ thập nhị chẳng biết làm sao mà mất tích. Cô nương vừa rồi ra ngoài, có gặp tiểu cô nương nào không?”
Thích Tầm lắc đầu:
“Không thấy qua.”
Thập Nhất thẩm lại thở dài:
“Chốc nữa chắc phải ra ngoài tìm giúp.”
Thích Tầm không tiếp lời. Đợi bà đi khỏi, nàng bèn mang nửa bát cơm canh vào cho Bạch Tuyên. Cô bé ngoan ngoãn bưng bát nhỏ ăn uống, Thích Tầm nghĩ một chốc rồi khẽ dặn:
“Cha mẹ muội giờ hẳn đang tìm muội, trong lòng sốt ruột. Nếu muội tín nhiệm chúng ta, hãy chờ đến khi điều tra rõ vì sao các tỷ tỷ muội chết, rồi ta sẽ đưa muội về bên cha nương.”
Bạch Tuyên gật đầu liên tục:
“Muội tin tỷ tỷ.”
Thích Tầm lại hỏi:
“Đến lúc đó, cha nương muội có thể trách phạt. Muội có sợ không?”
Bạch Tuyên ngập ngừng, sau vẫn lắc đầu:
“Cha nương ta vốn là người tốt. Họ chỉ là… như tỷ tỷ nói, bị che mắt. Nếu có thể không để họ đem muội lên sau núi, dẫu bị đánh muội cũng cam lòng.”
Thích Tầm khẽ vuốt đầu nàng:
“Ăn cơm đi đã.”
Dùng bữa xong, Phó Quyết lại đem gia phả cùng ngày xuất tang của các cô nương ra so sánh. Nay là năm Kiến Chương thứ năm. Hai mươi năm trước, tức là năm Kiến Nguyên thứ mười ba. Nếu quả thật là tà giáo hai mươi năm một lần luân hồi, thì rốt cuộc là thứ quái dị gì?
Sau khi sắp xếp cho Bạch Tuyên nghỉ ngơi, Thích Tầm sang đông sương. Chỉ thấy Phó Quyết mặt mày trầm ngâm, nàng liền bước tới:
“Thế tử đang nghi ngờ điều gì?”
Phó Quyết đáp:
“Ta đang nghĩ, người trong thôn rốt cuộc bị thứ gì mê hoặc. Ta mơ hồ nhớ tiền triều từng có quốc giáo. Nhưng tiền triều dù sao cũng là vương quyền trị quốc, chưa từng cho phép quốc giáo hưng thịnh. Hơn nữa, khi Thái Tổ khai quốc, những kẻ dùng tà ngôn mê hoặc lòng người đều đã bị quét sạch.”
Chuyện có liên quan đến hậu nhân tiền triều, Phó Quyết chẳng dám không thận trọng. Lâm Vi nghe vậy liền sốt ruột:
“Lúc tới đây, đáng lẽ nên mang theo nhiều nhân thủ hơn. Không cần nhiều, chỉ cần ba năm mươi người, đem hết những kẻ biết chuyện trong thôn trói lại, xem bọn họ dám không khai!”
Sở Khiên lại nói:
“Nhưng vạn nhất bọn họ không sợ chết, quyết chẳng mở miệng thì sao?”
Lâm Vi gãi mũi:
“Dùng chút thủ đoạn, không tin bọn họ không nói. Dẫu bọn họ cách biệt với đời, chẳng sống như người thường, nhưng ta không tin ai ai cũng chẳng sợ chết.”
Sở Khiên chỉ lắc đầu. Trong mắt hắn, việc này không đơn giản như lời Lâm Vi.
Phó Quyết nói:
“Chờ Thẩm Lâm đến, nhân thủ đủ rồi, khi ấy có thể thử như ngươi nói.”
Lâm Vi hăng hái đáp lời, chờ đến khi nhật quang dần khuất về tây, Thập Nhất thẩm liền dẫn theo một đôi phu thê đi vào từ đường. Tới giữa sân, đối diện gian phòng của Phó Quyết, bà cất tiếng:
“Thấy chưa, ta đã nói rồi, trong từ đường nào có! Trước sau đều tìm, ngay cả phòng của đại nhân ta cũng hỏi qua cả rồi.”
Bạch thập nhị chau mày:
“Thật đã hỏi rồi? Đứa nhỏ ấy nói không chừng tìm đến bọn họ lắm lời thì sao?”
“Đã hỏi rồi. Lúc đưa cơm trưa ta cũng đã hỏi qua. Tìm bọn họ? Ha, Tiểu Tuyên dám nói bậy với họ chắc?”
Bạch thập nhị thở dài:
“Không có thì thôi, đi nơi khác tìm tiếp. Nhưng nhất định đừng để cho họ bắt gặp, nếu để tộc trưởng biết thì rắc rối to…”
Mấy người vừa đi xa, chợt từ khúc quanh lối hẹp gần đó, một nha sai bước ra, vội vàng tìm Lâm Vi báo tin. Không bao lâu, Lâm Vi đã thuật lại nguyên văn với Phó Quyết.
Phó Quyết lạnh giọng:
“Quả nhiên là có tật giật mình.”
…
Ánh hoàng hôn cuối cùng dần lịm, màn đêm phủ xuống. Lâm Vi thay áo bào đen, sẵn sàng tới nhà Trương Thu Liên. Trước khi đi, Phó Quyết dặn:
“Nếu không gặp được người thì thôi, đừng để rắn động cỏ.”
Lâm Vi vốn hiểu nặng nhẹ. Đợi từ đường chìm hẳn trong bóng tối, hắn mới men theo đường hông mà lặng lẽ lẻn ra.
Nhà Lệ Vân vừa mới tới hôm trước, đường đi Lâm Vi đã nhớ. Chạng vạng vừa buông, trong thôn chỉ lác đác mấy hộ thắp đèn, phần nhiều vì tiết kiệm dầu mà không điểm sáng. Lại thêm lùm xanh trước cửa che khuất, càng tiện cho hắn hành sự.
Tường viện các nhà chẳng cao, Lâm Vi dễ dàng vượt qua từ phía sau. Hắn đáp đất không một tiếng động, rồi men theo vách mà lắng nghe hơi thở trong nhà. Nghe một lúc, hắn xác định trong mấy gian phòng chỉ có hai người: một ở phía đông, một ở phía tây, phu thê ấy hẳn là phân phòng mà ngủ.
Nhận biết hô hấp nam nữ vốn dễ. Lâm Vi tìm tới cửa sổ của Trương Thu Liên, khẽ gõ hai cái. Quả nhiên, bên trong vang lên giọng nữ run rẩy:
“Ai ở ngoài đó?”
Cửa sổ vốn không khóa. Lâm Vi đẩy ra, bật hỏa chiết, để lộ diện mạo. Trương Thu Liên kinh hãi, hít mạnh một hơi:
“Ngươi là—”
“Suỵt…”
Hắn giơ tay làm hiệu, kịp ngăn tiếng kêu. Rồi thấp giọng nói:
“Ta từ kinh thành tới, là để điều tra án của nữ nhi ngươi, ngươi có biết chăng?”
Trương Thu Liên ngẩn ngơ, từ trên giường ngồi dậy, bước lên mấy bước, lắc đầu:
“Ta… ta không biết…”
Lâm Vi tiếp lời:
“Án của nữ nhi ngươi đã trình báo tới kinh thành, ngay cả Hoàng thượng cũng đã biết. Lần này phái quan lớn tới đây, nhất định sẽ thay ngươi đòi công đạo. Ngươi chớ sợ. Ngươi bị giam cầm ư?”
Trương Thu Liên thoạt đầu gật, sau lại lắc:
“Cũng không hẳn là giam, chỉ là không cho ta ra cửa. Ta hoàn toàn không hay có người từ kinh thành tới… Các ngươi… thật sự có thể điều tra án của con gái ta sao?”
Lâm Vi gật chắc:
“Tự nhiên là thật. Nếu ngươi muốn gặp đại nhân của ta, ta lập tức đưa ngươi đi.”
Nghe vậy, Trương Thu Liên thoáng do dự. Lâm Vi đưa hỏa chiết lại gần, mới thấy rõ gương mặt bà bầm tím, một mắt sưng vù—hiển nhiên bị trượng phu đánh đập.
Trong lòng hắn lửa giận bốc lên:
“Chả trách đổi lời, thì ra là bị đánh. Ngươi yên tâm, hắn đánh ngươi cũng phạm tội. Khi vạch ra, sẽ bị kết tội chồng chất, phải ngồi tù thôi.”
Trương Thu Liên thoáng sợ hãi:
“Ngươi nói… ai sẽ ngồi tù?”
“Chính là kẻ hại chết con gái ngươi, còn cả kẻ đánh ngươi nữa…” Lâm Vi liếc ngoài cửa, thấp giọng gấp gáp:
“Ngươi đừng sợ, có thể đi với ta ngay bây giờ, gặp mặt đại nhân, đem nỗi oan khổ nói ra hết, ngài ấy ắt sẽ làm chủ cho ngươi.”
Trương Thu Liên lùi hai bước, trong mắt ngập ngừng. Lâm Vi biết bà bị đánh sợ hãi, tất nhiên khó quyết đoán, nên cũng không thúc ép. Bà đứng lặng trong ánh lờ mờ một hồi lâu, rồi nhìn hắn:
“Ta có chút đồ, có lẽ hữu dụng. Ngươi có thể vào lấy không?”
Lâm Vi thân thủ vốn dễ dàng, lập tức phóng qua cửa sổ. Nét mặt Trương Thu Liên vẫn còn chần chừ, dẫn hắn đi về phía sau. Lâm Vi ngại sinh biến, liền dập tắt hỏa chiết.
Trong bóng tối, bước chân Trương Thu Liên nặng nề vô cùng. Bà đi tới sau sảnh, đẩy ra một cánh cửa nhỏ, chỉ vào bóng mờ bên trong:
“Trong rương kia là đồ nữ nhi ta để lại.”
Đó là gian nhà kho chật hẹp, không cửa sổ. Chiếc rương gỗ an vị ở góc. Lâm Vi vừa thấy có chứng vật, lập tức bước vào muốn nhấc rương lên. Nhưng ngay khi tay vừa chạm tới, “phạch” một tiếng vang lên sau lưng. Hắn quay ngoắt lại, chỉ thấy Trương Thu Liên đã khép cửa, còn có tiếng then sắt cài xuống!
Lâm Vi cả kinh, lao tới đập mạnh:
“Ngươi làm gì vậy?!”
Ngoài cửa, Trương Thu Liên giọng nghẹn ngào:
“Các ngươi… các ngươi điều tra không ra đâu. Thật… thật xin lỗi… Ta đã mất con gái rồi, không thể lại mất thêm phu quân. Nếu bọn họ biết các ngươi lén tìm ta, mà ta còn giấu không báo, ta sẽ chết mất…”
Dứt câu, bà quay người, hô to về phía buồng bên:
“Ông nó, có chuyện rồi—!”
Lâm Vi nghiến răng, thấp giọng chửi thề một câu!
…
Chừng nửa khắc sau, vẫn chưa thấy Lâm Vi quay lại. Thích Tầm trong lòng lo lắng:
“Có khi nào gặp chuyện chẳng lành?”
Sở Khiên trấn an:
“Thích ngỗ tác chớ lo. Lâm Vi võ nghệ không tệ, dẫu chạm phải mấy tên dân trong thôn, cũng chẳng phải đối thủ của hắn.”
Nhưng Phó Quyết vẫn thấy bất an:
“Ngươi đi xem thử.”
Sở Khiên đáp một tiếng, vừa ra khỏi cửa. Chưa đi được mấy bước, bỗng thấy phương tây nam trời đêm rực lên một mảng hồng quang. Tim hắn giật thót, vội quay về bẩm:
“Chủ tử! Trong thôn… hình như có hỏa hoạn!”
Phó Quyết chau mày, thúc động xe lăn ra ngoài. Vừa đến cửa, quả nhiên thấy lửa hừng hực bốc lên, hắn trầm giọng:
“Đó không phải hướng nhà Trương Thu Liên.”
Thích Tầm đứng phía sau, khẽ nhíu mày:
“Chẳng lẽ chỉ là hỏa hoạn bất ngờ?”
Lý Liêm, Lâm Chí Thành cùng mấy người khác cũng nối nhau chạy ra xem. Trước mắt, lửa cuồn cuộn lan rộng, dường như thiêu trụi cả một căn nhà. Thập Nhất thẩm cũng vội vã từ tiểu viện chạy ra, lo lắng kêu lên:
“Trời ơi, sao lại thế này!”
Ai nấy đều mang vẻ hoảng hốt. Ngay khi ấy, chính môn từ đường bỗng bị gõ dồn dập, từng tiếng “thùng thùng” vang như trống trận, đánh thẳng vào tâm can người nghe. Thập Nhất thẩm hấp tấp chạy ra mở cửa. Chẳng bao lâu, bà dẫn vào một thanh niên mặt mũi lấm lem tro than.
“Đại nhân, xin đại nhân cứu mạng—!”
Nghe giọng, Thích Tầm mới nhận ra người ấy chính là Bạch Tiêu. Hắn mình đầy bụi khói, khó mà nhận diện.
Bạch Tiêu gấp gáp nói:
“Đại nhân, nhà tiểu nhân bốc cháy, cầu xin ngài phái mấy vị sai gia giúp sức dập lửa. Trong thôn trai tráng chẳng còn mấy, lửa sắp lan sang nhà khác rồi, cầu xin đại nhân cứu mạng!”
Chuyện cứu hỏa vốn chẳng tính gì, Phó Quyết liền dặn:
“Sở Khiên, ngươi cùng Lý bộ đầu mang người đi hỗ trợ.”
Sở Khiên thoáng do dự, nhưng thấy chủ tử thần sắc thản nhiên, chỉ đành lĩnh mệnh. Bạch Tiêu mừng rỡ, Thập Nhất thẩm cũng vội trở về lấy hai thùng gỗ, theo họ đi múc nước.
Chẳng mấy chốc, trong từ đường chỉ còn lại hai người họ, cùng Bạch Tuyên đang lặng lẽ trốn trong phòng.
Thích Tầm cau mày:
“Đang yên đang lành, sao tự dưng phát hỏa?”
Phó Quyết bình thản đáp:
“Đích thực quái dị.”
Nàng lại lo lắng:
“Lâm thị vệ vẫn chưa quay lại, nay loạn thế này, có gặp chuyện gì chăng?”
Phó Quyết khẽ nói:
“Đa phần đã động rắn cỏ.”
“Cái gì?” Thích Tầm ngỡ mình nghe lầm, bởi giọng điệu hắn quá mức bình thản. “Ý thế tử là Lâm thị vệ đã lộ rồi ư?”
Phó Quyết gật nhẹ:
“Nếu không thì giờ này phải về rồi.”
Thích Tầm dở khóc dở cười:
“Vậy chúng ta làm sao? Lẽ ra nên giữ lại hai người đi dò xét…”
Phó Quyết thản nhiên:
“Hắn tất có thể thoát thân. Nếu đến vậy cũng bị giữ, thì là hắn vô dụng.”
Thích Tầm chẳng dám nhiều lời về đạo trị thuộc hạ của hắn, chỉ thấy lo sợ trong lòng. Ý nghĩ càng xoay càng đáng ngại:
“Lâm thị vệ đã bại lộ, rồi thôn lại phát hỏa, Bạch Tiêu đến cầu cứu… Chúng ta đều đi hết… Há chẳng phải—”
Ý niệm đáng sợ vừa hiện ra, phía trước liền vang dội tiếng bước chân hỗn loạn. Chẳng bao lâu, một người cầm đuốc dẫn đầu bước vào hậu viện, theo sau là bảy tám bóng người hầm hầm, tay cầm dao rựa, liềm hái, trên mặt đầy sát khí.
Đến gần hơn, Thích Tầm nhận rõ kẻ cầm đầu chính là Lệ Húc, con trai tộc trưởng Lệ.
Hắn dừng giữa sân, ánh mắt hằn học, đưa tay chỉ thẳng Phó Quyết:
“Huynh đệ, chính là hắn! Chính là kẻ triều đình phái tới! Chúng chẳng những diệt tuyệt tổ tiên chúng ta, nay còn muốn khiến chúng ta sống chẳng nổi. Quan bức dân phản, dân chẳng thể không phản! Hôm nay, hãy cho chúng một trận thỏa lòng—”
Đám người sau lưng hô ứng:
“Quan bức dân phản! Là chúng ép chúng ta!”
“Chỉ còn một ả nữ nhân với một phế nhân, đại ca, chẳng cần ngài động thủ, chúng ta đủ rồi—”
“Đúng thế! Cái phế nhân này nghe nói là thế tử gì đó, ắt có liên can đến hoàng thất! Hay lắm, nhân cơ hội này mà báo thù cho tổ tiên!”
Kẻ có mặt đều là trai tráng cường tráng nhất trong thôn, tay dao sắc bén, thần sắc hung hãn. Thích Tầm khẽ nuốt một ngụm, mắt liếc quanh chỉ thấy gần đó có cây chổi. Nàng bước vội tới, cầm chặt trong tay, rồi quay lại đứng chắn bên cạnh Phó Quyết, thấp giọng:
“Tổng cộng tám người. Thế tử ngồi đó… có đánh nổi chăng?”
Phó Quyết nhíu mày:
“E là đánh không lại.”
Thích Tầm gần như bật khóc:
“Vậy giờ làm sao đây…”
Phó Quyết hỏi:
“Ngươi có biết vượt tường không? Hay là trước tiên chạy đi?”
Nàng lắc đầu lia lịa:
“Không biết… Huống hồ, ta chạy rồi, thế tử ngài làm sao?”
Nói đoạn, nàng siết chặt cây chổi, cẩn trọng bày tư thế thủ thế, rồi từng bước từng bước tiến lên, nửa người che trước Phó Quyết.
Phó Quyết hơi nhướng mày:
“Ngươi đây là…”
Thích Tầm gượng cười:
“Hạ quan dẫu vô dụng, song một lời đã ra, tứ mã khó truy.”
Dứt câu, nàng cất tiếng hướng về Lệ Húc:
“Lệ đại ca, có chuyện gì cũng từ từ bàn bạc, sao phải động đao động thương? Những điều vừa rồi ngươi nói, chúng ta đều chẳng hiểu. Chuyện tổ tiên, tiền nhân, không giấu gì, ngày mai chúng ta sẽ rời thôn. Thế tử đây thân phận cao quý, chuyến này chỉ đi lấy lệ thôi, toàn bộ là hiểu lầm, hiểu lầm cả—”
Nàng gượng cười lấy lệ. Song Lệ Húc lạnh giọng:
“Đừng giả vờ hồ đồ. Ban ngày ngươi còn tới tìm nương tử ta dò hỏi, tưởng chúng ta không biết?”
Hắn dời ánh nhìn về phía Phó Quyết, gằn từng chữ:
“Cao quý sao? Tốt! Trong thôn chúng ta khắp nơi đều có long huyệt phúc địa, sẽ chọn cho các ngươi một chỗ thật đẹp mà chôn xuống!”
Thích Tầm vội nói:
“Lệ đại ca, cần gì tới bước này? Lần này chúng ta mang nhiều người, nếu đều chết ở đây, hậu quả ngươi có biết chăng? Triều đình ắt sẽ phái thêm binh đến, khi đó tội ngươi càng nặng, khó lòng thoát thân. Không bằng hiện giờ khai rõ căn nguyên vụ án, chúng ta chỉ tra kẻ cần tra, tuyệt không oan uổng bất kỳ ai.”
Lệ Húc cười lạnh:
“Nói hay lắm! Năm xưa tổ tiên chúng ta cũng là tin các ngươi, mới phải vùi xương đất lạnh. Triều đình có phái binh đến, chúng ta nào chịu ngồi yên chịu chết?!”
Dứt lời, hắn lui lại hai bước. Lập tức bảy kẻ phía sau cùng cầm đao tiến lên.
Thích Tầm cả người run rẩy, lắp bắp:
“Khoan… khoan đã! Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà—”
Nàng vẫn đứng che trước Phó Quyết, trong lòng chẳng tin họ dám thật sự vung dao. Nhưng lại nghĩ, nếu để hắn – một người tàn phế – nhận nhát chém đầu tiên, thì bản thân nàng lại thành kẻ bất nghĩa. Thế nên, nàng bước thêm nửa bước lên phía trước.
Đúng lúc này, một bàn tay chợt nắm chặt khuỷu tay nàng, kéo nàng lùi lại sau hai bước.
Thích Tầm cố nhìn về phía đối thủ, giọng run rẩy:
“Thế tử… giờ chạy còn kịp sao?”
“Đã không kịp.”
“Vậy thì… phải làm sao, ngài lại đánh không lại…”
“Ngồi thì không đánh được. Nhưng—”
Ngay khoảnh khắc ấy, Thích Tầm bỗng cảm thấy bên cạnh mình, một bóng núi sừng sững đứng lên.
Nàng nghe Phó Quyết trầm giọng:
“Thì đứng dậy mà đánh!”
Lời vừa dứt, thân hình hắn như gió lốc, bắn thẳng ra phía trước. Hai chân vững chãi, nhanh như thiểm điện, trần tay tiếp được lưỡi đao đầu tiên bổ xuống.
Thích Tầm ngây người nhìn bóng lưng hắn, cùng bước chân linh hoạt trái phải. Trong tay nàng, cây chổi “rắc” một tiếng, rơi thẳng xuống đất.
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
“Thuở Đại Sở mới lập quốc, khai quốc quân chủ chinh phạt tứ phương, từng được một con bạch lang tương trợ. Về sau, khi Sở vương đã đoạt thiên hạ, liền lấy bạch lang làm đồ hình của họ Lý, lại đem các loài cầm thú sắc trắng, như bạch lộc, bạch hạc, đều coi là linh thú. Tương truyền, vị quân chủ đời thứ ba của Sở triều từng nuôi đến trăm con bạch lộc trong cung, mà số cung nhân hầu hạ bạch lộc còn nhiều hơn hầu hạ cung phi.”
Đó là chuyện hơn hai trăm năm trước. Phó Quyết cũng chỉ đọc được trong dã sử mà thôi. Hắn vừa dứt lời, Bạch Tuyên hơi ngơ ngẩn, còn Thích Tầm lại nhạy bén nói:
“Chẳng lẽ dị sự trong thôn, thật sự có liên quan đến tiền triều?”
Phó Quyết quay sang nhìn Bạch Tuyên:
“Ngươi ngoài chuyện bạch lang chuyển thế, còn nghe được điều gì khác chăng?”
Bạch Tuyên lắc đầu:
“Phụ thân, tam thúc cùng tộc trưởng bọn họ bàn chuyện, chưa bao giờ cho kẻ khác ở bên. Lần trước muội cũng chỉ tình cờ nghe được thôi…”
Thích Tầm lại hỏi:
“Vậy muội có biết ý nghĩa hồng bạch tang sự trong thôn là thế nào không?”
Bạch Tuyên lắc đầu:
“Muội cũng chẳng rõ, chỉ là… từ khi tỷ tỷ Lệ Vận gặp chuyện, tang sự liền không giống nữa. Trước kia tang sự vẫn chỉ là tang sự, chúng ta hàng vãn bối còn cùng nhau thủ linh, chưa từng thấy đưa tang lại phải khoác giá y.”
Quả nhiên là bắt đầu từ Lệ Vận. Lệ Vận chết vào ngày mười lăm tháng bảy, chính là Trung Nguyên tiết, dân gian còn gọi Quỷ tiết. Ngày ấy, đối với hồng bạch tang sự, rốt cuộc có ẩn nghĩa gì?
“Có điều…” Bạch Tuyên chợt nhớ ra, “Mẫu thân muội từng nói, bà khi nhỏ cũng từng thấy, lại dặn muội chớ nhìn, càng không được tùy tiện nói ra…”
Thích Tầm kinh ngạc:
“Mẫu thân muội khi nhỏ?”
Bạch Tuyên gật đầu liên hồi như gà mổ thóc. Thích Tầm tính nhẩm:
“Mẫu thân muội nay dẫu chỉ khoảng ba mươi, thì khi còn nhỏ cũng là hai mươi năm về trước. Chẳng phải nghĩa là, hai mươi năm trước, đã từng có hồng bạch tang sự như vậy rồi sao?”
Bạch Tuyên cũng chẳng dám chắc, chỉ co vai, ngơ ngác nhìn Thích Tầm. Nàng liền xoa nhẹ đầu an ủi:
“Muội nghĩ ra điều gì cứ nói, chớ sợ.”
Lại hỏi:
“Phụ thân muội đã nói với muội thế nào?”
Nhắc tới lời cha, những giọt lệ vừa gắng kìm lại đã tuôn ra lần nữa:
“Phụ thân bảo, tỷ tỷ Niệm nhi đã đi tới cực lạc chi địa, kẻ kế tiếp sẽ là muội. Chỉ vì muội tuổi hãy còn nhỏ, nên phải đợi thêm một thời gian.”
Thích Tầm thoáng nghĩ tới việc Lệ Niệm từng bị nhục nhã, lại kết hợp với lời Bạch Tuyên, gần như có thể khẳng định các cô gái đã chết trước đây cũng đều bị hãm hại như thế. Mà phụ thân của họ chẳng những tuyệt nhiên không nhắc tới, ngược lại còn ra sức bao che kẻ phía sau. Hóa ra, chính tay họ đã đưa con gái mình đi nộp!
Thích Tầm ngẩng lên nhìn Phó Quyết:
“Thế tử, có khi nào trong thôn đang sùng tín một loại tà giáo nào đó chăng?”
Khởi đầu, nàng chỉ cho rằng đây là vụ huyết án tầm thường. Nhưng đêm ấy chứng kiến hồng bạch tang sự quái dị, nay lại biết được chuyện phụ thân nhẫn tâm đẩy con gái vào tay kẻ ác, ngoại trừ việc những người này tin tà thuật mà cuồng mê, nàng thật sự chẳng thể nghĩ ra nguyên do nào khác.
“Bạch lang chuyển thế…” Phó Quyết khẽ lẩm bẩm, “Họ Lý lấy bạch lang làm đồ hình, lời nói bạch lang chuyển thế hẳn ám chỉ dòng chính hệ họ Lý. Khi xưa, chính hệ đã bị tận diệt. Nơi này chỉ còn là những kẻ tông thân không mang họ Lý. Há lẽ… vẫn còn huyết mạch họ Lý ẩn tại đây, muốn mượn loại tà thuật này mà khôi phục cơ nghiệp?”
Trong phòng, trừ Bạch Tuyên nghe chẳng mấy tường tận, những người khác đều biến sắc. Nếu quả thật là mưu đồ phục bích, ấy chính là đại nghịch động lay quốc bản Đại Chu, đâu còn là vụ huyết án thường tình!
Phó Quyết cũng lộ vẻ nghiêm nghị. Hắn đưa mắt nhìn sắc trời ngoài kia:
“Tối nay Thẩm Lâm hẳn sẽ đến, tạm thời chúng ta khoan động thủ. Người trong thôn này vốn đã bài ngoại, càng lo bọn họ liều mạng mà thôi.”
Lâm Vi chợt nhớ tới chuyện cũ ở U Châu:
“Quan ngoại U Châu cũng có những bộ lạc tin theo Sa man cùng vu thuật. Người nơi đó như kẻ trúng tà, chỉ tín thần thuật, chẳng tin luật pháp. Một khi động chạm đến thần giáo, bọn họ liền dám liều chết.”
Nghe vậy, tim Thích Tầm càng thêm căng thẳng. Khi Phó Quyết truyền tin cho Thẩm Lâm, còn dặn mang theo nha sai của phủ nha, chính là để phòng biến cố.
Ý niệm vừa lóe lên, nàng bỗng sực nhớ:
“Thế tử, thuộc hạ tại nhà tộc trưởng có phát hiện một việc. Hạ quan phát hiện, trong nhà tộc trưởng không chỉ có số người ta đã thấy. Khi giúp mẫu thân Lệ Cận phơi y phục, hạ quan phát hiện trên áo có một sợi tóc vàng trắng. Thuộc hạ hỏi thì bà ta nói đó là áo của Lệ Cận. Nhưng Lệ Cận sao có tóc trắng được?”
“Sau đó trở về trong sảnh, thuộc hạ có để ý tới tộc trưởng Lệ cùng Lệ Húc. Tộc trưởng Lệ thì đầu bạc trắng xóa, còn Lệ Húc là mái tóc đen. Nhưng sợi tóc vàng trắng kia khiến hạ quan nhớ tới một bệnh nhân từng gặp.”
Phó Quyết thoáng lộ vẻ nghi hoặc. Thích Tầm tiếp:
“Tại Lạc Châu, thuộc hạ từng thấy một đứa trẻ, khi lọt lòng đã là một thân bạch phát. Lớn lên mọc lông mày, mọc tóc, cũng đều vàng trắng. Đến khi thành thiếu niên mười mấy tuổi, vẫn bạch mi bạch phát. Vừa rồi ngài nói Sở triều coi bạch lộc, bạch hạc là linh thú, lại tôn bạch lang làm đồ hình. Hạ quan liền nghĩ, nếu một người sinh ra đã bạc tóc, há chẳng bị coi như điềm lành, thậm chí còn tôn quý hơn ư?”
Phó Quyết vừa rồi trong sảnh cùng Lệ Ngu Sơn trò chuyện, nào biết Thích Tầm có phát hiện này.
“Ngươi chắc rằng đó không phải tóc của Lệ Ngu Sơn?”
Thích Tầm gật đầu:
“Lệ Ngu Sơn là đầu bạc trắng cả, tự nhiên mà thành, chẳng giống sợi tóc ta thấy.”
Phó Quyết lại quay sang hỏi Bạch Tuyên:
“Trong thôn, ngươi từng thấy ai tuổi nhỏ mà đầu bạc chưa?”
Bạch Tuyên lắc đầu. Thích Tầm chợt nhớ tới truyền thuyết sau núi, lại hỏi:
“Tộc trưởng Lệ nói sau núi có sói, bọn họ cũng nói với các ngươi như vậy sao?”
“Đúng thế, nơi đó là cấm địa, trừ khi có tộc trưởng hoặc phụ thân dẫn dắt, bằng không tuyệt đối không được đi lên…”
Cái chuyện các cô nương bị làm nhục, tộc trưởng ắt hẳn cũng biết rõ. Phó Quyết chợt nhớ tới Trương Thu Liên, người từng liều mình đi quan phủ báo án:
“Ngươi có biết mẫu thân của Lệ Vân chăng?”
Đồng tử Bạch Tuyên khẽ run lên:
“Biết ạ, Trương thẩm đối xử với chúng ta rất tốt. Sau khi tỷ tỷ Vân nhi qua đời, Trương thẩm khóc liền hai ngày hai đêm, nói Vân nhi tỷ tỷ là bị hại chết. Rồi thừa lúc Lệ tam thúc không để ý, bà liền chạy tới huyện thành báo quan. Sau khi trở về…”
Nói đến đây nàng do dự một thoáng:
“Sau khi trở về thì bị nhốt lại.”
Về sau Trương Thu Liên đổi lời, không cần nghĩ cũng biết là bị phu quân cùng người trong thôn bức bách.
Phó Quyết lại hỏi:
“Trong thôn này, chỉ có nam nhân mới được tự ý lên sau núi? Mẫu thân ngươi là người bản thôn, bà có biết rõ không?”
“Đúng thế. Mẫu thân muội vốn là người bản thôn, nhưng bà cũng chẳng rõ sau núi rốt cuộc có gì.”
Đây là một thế đạo nam nhân nắm quyền. Ngoài thôn này, nơi khác còn phải giữ thể diện gia tộc, ít nhiều cũng cho nữ nhi chút tôn nghiêm. Nhưng trong thôn, Lệ Ngu Sơn ngoài miệng nói nữ nhi quý giá, thực chất lại chẳng coi các cô gái ra gì.
Ở đây, lễ pháp phân biệt nam nữ càng thêm khắc nghiệt. Thích Tầm vẫn chưa hiểu được vì sao họ lại hành hạ các cô nương như thế, lại còn bày ra cái gọi là hồng bạch tang sự. Nếu quả thật đó là một loại tà giáo nghi thức, thì mục đích cuối cùng của họ là gì?
Ngay khi ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Lý Liêm ở cửa bẩm:
“Thế tử, cô nương, ngoài kia có người đến, nói là hài tử trong nhà thất lạc, hỏi có chạy vào từ đường chăng.”
Nghe vậy, Bạch Tuyên hoảng hốt, lập tức nắm chặt cổ tay Thích Tầm. Nàng khẽ vỗ tay an ủi, rồi ngước nhìn Phó Quyết. Hắn trầm ngâm chốc lát:
“Cứ nói chưa thấy qua.”
Lý Liêm liền lui xuống. Phó Quyết bảo:
“Đợi Thẩm Lâm mang người tới rồi hãy cùng họ đối mặt.”
Muốn che chở cho một tiểu cô nương thì dễ, nhưng nếu thật sự xé rách mặt với cả thôn, hậu quả lại khó lường.
Phó Quyết suy tính một hồi, rồi nói:
“Vẫn cần có người báo quan. Nếu không, quan phủ chẳng có lý do mà khám xét sau núi.”
Hắn quay sang Lâm Vi:
“Tối nay, trời vừa tối ngươi lẻn ra ngoài, thăm xem Trương Thu Liên hiện giờ thế nào. Nếu quả thật bị giam, thì cứu bà ra. Nếu không, tức là bà đã đổi ý, mai thẩm vấn là được.”
Lâm Vi đáp ứng, rồi khẽ thở dài:
“Chuyện thương tâm với các cô nương đã xảy ra không biết bao lần, cả thôn lớn thế này, vậy mà chỉ có mình Trương Thu Liên không nỡ, đi báo quan. Còn cha mẹ những người khác đâu cả?”
Thích Tầm nói:
“Trương Thu Liên vốn là người ngoài, biết thế nào mới là lẽ thường ngày. Còn những kẻ khác, kẻ thì mang lòng ác độc, kẻ thì bị che mắt.”
Bạch Tuyên rơm rớm lệ, nắm chặt tay áo Thích Tầm không buông. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng của Thập Nhất thẩm. Nghe thấy, Bạch Tuyên liền hoảng hốt, nấp ngay sau lưng Thích Tầm.
Chẳng mấy chốc, Sở Khiên đi vào:
“Là bữa trưa đã dọn xong.”
Thích Tầm lúc này mới thở phào, khẽ bảo Bạch Tuyên:
“Muội ở yên trong này, chớ ra ngoài. Ta lát nữa sẽ mang cơm vào cho muội.”
Bạch Tuyên gật đầu. Thích Tầm cùng Phó Quyết ra trung đường, thấy Thập Nhất thẩm đang tất bật, nàng liền phụ giúp bưng mâm. Trên đường, Thập Nhất thẩm khẽ than:
“Hài tử nhà Lệ thập nhị chẳng biết làm sao mà mất tích. Cô nương vừa rồi ra ngoài, có gặp tiểu cô nương nào không?”
Thích Tầm lắc đầu:
“Không thấy qua.”
Thập Nhất thẩm lại thở dài:
“Chốc nữa chắc phải ra ngoài tìm giúp.”
Thích Tầm không tiếp lời. Đợi bà đi khỏi, nàng bèn mang nửa bát cơm canh vào cho Bạch Tuyên. Cô bé ngoan ngoãn bưng bát nhỏ ăn uống, Thích Tầm nghĩ một chốc rồi khẽ dặn:
“Cha mẹ muội giờ hẳn đang tìm muội, trong lòng sốt ruột. Nếu muội tín nhiệm chúng ta, hãy chờ đến khi điều tra rõ vì sao các tỷ tỷ muội chết, rồi ta sẽ đưa muội về bên cha nương.”
Bạch Tuyên gật đầu liên tục:
“Muội tin tỷ tỷ.”
Thích Tầm lại hỏi:
“Đến lúc đó, cha nương muội có thể trách phạt. Muội có sợ không?”
Bạch Tuyên ngập ngừng, sau vẫn lắc đầu:
“Cha nương ta vốn là người tốt. Họ chỉ là… như tỷ tỷ nói, bị che mắt. Nếu có thể không để họ đem muội lên sau núi, dẫu bị đánh muội cũng cam lòng.”
Thích Tầm khẽ vuốt đầu nàng:
“Ăn cơm đi đã.”
Dùng bữa xong, Phó Quyết lại đem gia phả cùng ngày xuất tang của các cô nương ra so sánh. Nay là năm Kiến Chương thứ năm. Hai mươi năm trước, tức là năm Kiến Nguyên thứ mười ba. Nếu quả thật là tà giáo hai mươi năm một lần luân hồi, thì rốt cuộc là thứ quái dị gì?
Sau khi sắp xếp cho Bạch Tuyên nghỉ ngơi, Thích Tầm sang đông sương. Chỉ thấy Phó Quyết mặt mày trầm ngâm, nàng liền bước tới:
“Thế tử đang nghi ngờ điều gì?”
Phó Quyết đáp:
“Ta đang nghĩ, người trong thôn rốt cuộc bị thứ gì mê hoặc. Ta mơ hồ nhớ tiền triều từng có quốc giáo. Nhưng tiền triều dù sao cũng là vương quyền trị quốc, chưa từng cho phép quốc giáo hưng thịnh. Hơn nữa, khi Thái Tổ khai quốc, những kẻ dùng tà ngôn mê hoặc lòng người đều đã bị quét sạch.”
Chuyện có liên quan đến hậu nhân tiền triều, Phó Quyết chẳng dám không thận trọng. Lâm Vi nghe vậy liền sốt ruột:
“Lúc tới đây, đáng lẽ nên mang theo nhiều nhân thủ hơn. Không cần nhiều, chỉ cần ba năm mươi người, đem hết những kẻ biết chuyện trong thôn trói lại, xem bọn họ dám không khai!”
Sở Khiên lại nói:
“Nhưng vạn nhất bọn họ không sợ chết, quyết chẳng mở miệng thì sao?”
Lâm Vi gãi mũi:
“Dùng chút thủ đoạn, không tin bọn họ không nói. Dẫu bọn họ cách biệt với đời, chẳng sống như người thường, nhưng ta không tin ai ai cũng chẳng sợ chết.”
Sở Khiên chỉ lắc đầu. Trong mắt hắn, việc này không đơn giản như lời Lâm Vi.
Phó Quyết nói:
“Chờ Thẩm Lâm đến, nhân thủ đủ rồi, khi ấy có thể thử như ngươi nói.”
Lâm Vi hăng hái đáp lời, chờ đến khi nhật quang dần khuất về tây, Thập Nhất thẩm liền dẫn theo một đôi phu thê đi vào từ đường. Tới giữa sân, đối diện gian phòng của Phó Quyết, bà cất tiếng:
“Thấy chưa, ta đã nói rồi, trong từ đường nào có! Trước sau đều tìm, ngay cả phòng của đại nhân ta cũng hỏi qua cả rồi.”
Bạch thập nhị chau mày:
“Thật đã hỏi rồi? Đứa nhỏ ấy nói không chừng tìm đến bọn họ lắm lời thì sao?”
“Đã hỏi rồi. Lúc đưa cơm trưa ta cũng đã hỏi qua. Tìm bọn họ? Ha, Tiểu Tuyên dám nói bậy với họ chắc?”
Bạch thập nhị thở dài:
“Không có thì thôi, đi nơi khác tìm tiếp. Nhưng nhất định đừng để cho họ bắt gặp, nếu để tộc trưởng biết thì rắc rối to…”
Mấy người vừa đi xa, chợt từ khúc quanh lối hẹp gần đó, một nha sai bước ra, vội vàng tìm Lâm Vi báo tin. Không bao lâu, Lâm Vi đã thuật lại nguyên văn với Phó Quyết.
Phó Quyết lạnh giọng:
“Quả nhiên là có tật giật mình.”
…
Ánh hoàng hôn cuối cùng dần lịm, màn đêm phủ xuống. Lâm Vi thay áo bào đen, sẵn sàng tới nhà Trương Thu Liên. Trước khi đi, Phó Quyết dặn:
“Nếu không gặp được người thì thôi, đừng để rắn động cỏ.”
Lâm Vi vốn hiểu nặng nhẹ. Đợi từ đường chìm hẳn trong bóng tối, hắn mới men theo đường hông mà lặng lẽ lẻn ra.
Nhà Lệ Vân vừa mới tới hôm trước, đường đi Lâm Vi đã nhớ. Chạng vạng vừa buông, trong thôn chỉ lác đác mấy hộ thắp đèn, phần nhiều vì tiết kiệm dầu mà không điểm sáng. Lại thêm lùm xanh trước cửa che khuất, càng tiện cho hắn hành sự.
Tường viện các nhà chẳng cao, Lâm Vi dễ dàng vượt qua từ phía sau. Hắn đáp đất không một tiếng động, rồi men theo vách mà lắng nghe hơi thở trong nhà. Nghe một lúc, hắn xác định trong mấy gian phòng chỉ có hai người: một ở phía đông, một ở phía tây, phu thê ấy hẳn là phân phòng mà ngủ.
Nhận biết hô hấp nam nữ vốn dễ. Lâm Vi tìm tới cửa sổ của Trương Thu Liên, khẽ gõ hai cái. Quả nhiên, bên trong vang lên giọng nữ run rẩy:
“Ai ở ngoài đó?”
Cửa sổ vốn không khóa. Lâm Vi đẩy ra, bật hỏa chiết, để lộ diện mạo. Trương Thu Liên kinh hãi, hít mạnh một hơi:
“Ngươi là—”
“Suỵt…”
Hắn giơ tay làm hiệu, kịp ngăn tiếng kêu. Rồi thấp giọng nói:
“Ta từ kinh thành tới, là để điều tra án của nữ nhi ngươi, ngươi có biết chăng?”
Trương Thu Liên ngẩn ngơ, từ trên giường ngồi dậy, bước lên mấy bước, lắc đầu:
“Ta… ta không biết…”
Lâm Vi tiếp lời:
“Án của nữ nhi ngươi đã trình báo tới kinh thành, ngay cả Hoàng thượng cũng đã biết. Lần này phái quan lớn tới đây, nhất định sẽ thay ngươi đòi công đạo. Ngươi chớ sợ. Ngươi bị giam cầm ư?”
Trương Thu Liên thoạt đầu gật, sau lại lắc:
“Cũng không hẳn là giam, chỉ là không cho ta ra cửa. Ta hoàn toàn không hay có người từ kinh thành tới… Các ngươi… thật sự có thể điều tra án của con gái ta sao?”
Lâm Vi gật chắc:
“Tự nhiên là thật. Nếu ngươi muốn gặp đại nhân của ta, ta lập tức đưa ngươi đi.”
Nghe vậy, Trương Thu Liên thoáng do dự. Lâm Vi đưa hỏa chiết lại gần, mới thấy rõ gương mặt bà bầm tím, một mắt sưng vù—hiển nhiên bị trượng phu đánh đập.
Trong lòng hắn lửa giận bốc lên:
“Chả trách đổi lời, thì ra là bị đánh. Ngươi yên tâm, hắn đánh ngươi cũng phạm tội. Khi vạch ra, sẽ bị kết tội chồng chất, phải ngồi tù thôi.”
Trương Thu Liên thoáng sợ hãi:
“Ngươi nói… ai sẽ ngồi tù?”
“Chính là kẻ hại chết con gái ngươi, còn cả kẻ đánh ngươi nữa…” Lâm Vi liếc ngoài cửa, thấp giọng gấp gáp:
“Ngươi đừng sợ, có thể đi với ta ngay bây giờ, gặp mặt đại nhân, đem nỗi oan khổ nói ra hết, ngài ấy ắt sẽ làm chủ cho ngươi.”
Trương Thu Liên lùi hai bước, trong mắt ngập ngừng. Lâm Vi biết bà bị đánh sợ hãi, tất nhiên khó quyết đoán, nên cũng không thúc ép. Bà đứng lặng trong ánh lờ mờ một hồi lâu, rồi nhìn hắn:
“Ta có chút đồ, có lẽ hữu dụng. Ngươi có thể vào lấy không?”
Lâm Vi thân thủ vốn dễ dàng, lập tức phóng qua cửa sổ. Nét mặt Trương Thu Liên vẫn còn chần chừ, dẫn hắn đi về phía sau. Lâm Vi ngại sinh biến, liền dập tắt hỏa chiết.
Trong bóng tối, bước chân Trương Thu Liên nặng nề vô cùng. Bà đi tới sau sảnh, đẩy ra một cánh cửa nhỏ, chỉ vào bóng mờ bên trong:
“Trong rương kia là đồ nữ nhi ta để lại.”
Đó là gian nhà kho chật hẹp, không cửa sổ. Chiếc rương gỗ an vị ở góc. Lâm Vi vừa thấy có chứng vật, lập tức bước vào muốn nhấc rương lên. Nhưng ngay khi tay vừa chạm tới, “phạch” một tiếng vang lên sau lưng. Hắn quay ngoắt lại, chỉ thấy Trương Thu Liên đã khép cửa, còn có tiếng then sắt cài xuống!
Lâm Vi cả kinh, lao tới đập mạnh:
“Ngươi làm gì vậy?!”
Ngoài cửa, Trương Thu Liên giọng nghẹn ngào:
“Các ngươi… các ngươi điều tra không ra đâu. Thật… thật xin lỗi… Ta đã mất con gái rồi, không thể lại mất thêm phu quân. Nếu bọn họ biết các ngươi lén tìm ta, mà ta còn giấu không báo, ta sẽ chết mất…”
Dứt câu, bà quay người, hô to về phía buồng bên:
“Ông nó, có chuyện rồi—!”
Lâm Vi nghiến răng, thấp giọng chửi thề một câu!
…
Chừng nửa khắc sau, vẫn chưa thấy Lâm Vi quay lại. Thích Tầm trong lòng lo lắng:
“Có khi nào gặp chuyện chẳng lành?”
Sở Khiên trấn an:
“Thích ngỗ tác chớ lo. Lâm Vi võ nghệ không tệ, dẫu chạm phải mấy tên dân trong thôn, cũng chẳng phải đối thủ của hắn.”
Nhưng Phó Quyết vẫn thấy bất an:
“Ngươi đi xem thử.”
Sở Khiên đáp một tiếng, vừa ra khỏi cửa. Chưa đi được mấy bước, bỗng thấy phương tây nam trời đêm rực lên một mảng hồng quang. Tim hắn giật thót, vội quay về bẩm:
“Chủ tử! Trong thôn… hình như có hỏa hoạn!”
Phó Quyết chau mày, thúc động xe lăn ra ngoài. Vừa đến cửa, quả nhiên thấy lửa hừng hực bốc lên, hắn trầm giọng:
“Đó không phải hướng nhà Trương Thu Liên.”
Thích Tầm đứng phía sau, khẽ nhíu mày:
“Chẳng lẽ chỉ là hỏa hoạn bất ngờ?”
Lý Liêm, Lâm Chí Thành cùng mấy người khác cũng nối nhau chạy ra xem. Trước mắt, lửa cuồn cuộn lan rộng, dường như thiêu trụi cả một căn nhà. Thập Nhất thẩm cũng vội vã từ tiểu viện chạy ra, lo lắng kêu lên:
“Trời ơi, sao lại thế này!”
Ai nấy đều mang vẻ hoảng hốt. Ngay khi ấy, chính môn từ đường bỗng bị gõ dồn dập, từng tiếng “thùng thùng” vang như trống trận, đánh thẳng vào tâm can người nghe. Thập Nhất thẩm hấp tấp chạy ra mở cửa. Chẳng bao lâu, bà dẫn vào một thanh niên mặt mũi lấm lem tro than.
“Đại nhân, xin đại nhân cứu mạng—!”
Nghe giọng, Thích Tầm mới nhận ra người ấy chính là Bạch Tiêu. Hắn mình đầy bụi khói, khó mà nhận diện.
Bạch Tiêu gấp gáp nói:
“Đại nhân, nhà tiểu nhân bốc cháy, cầu xin ngài phái mấy vị sai gia giúp sức dập lửa. Trong thôn trai tráng chẳng còn mấy, lửa sắp lan sang nhà khác rồi, cầu xin đại nhân cứu mạng!”
Chuyện cứu hỏa vốn chẳng tính gì, Phó Quyết liền dặn:
“Sở Khiên, ngươi cùng Lý bộ đầu mang người đi hỗ trợ.”
Sở Khiên thoáng do dự, nhưng thấy chủ tử thần sắc thản nhiên, chỉ đành lĩnh mệnh. Bạch Tiêu mừng rỡ, Thập Nhất thẩm cũng vội trở về lấy hai thùng gỗ, theo họ đi múc nước.
Chẳng mấy chốc, trong từ đường chỉ còn lại hai người họ, cùng Bạch Tuyên đang lặng lẽ trốn trong phòng.
Thích Tầm cau mày:
“Đang yên đang lành, sao tự dưng phát hỏa?”
Phó Quyết bình thản đáp:
“Đích thực quái dị.”
Nàng lại lo lắng:
“Lâm thị vệ vẫn chưa quay lại, nay loạn thế này, có gặp chuyện gì chăng?”
Phó Quyết khẽ nói:
“Đa phần đã động rắn cỏ.”
“Cái gì?” Thích Tầm ngỡ mình nghe lầm, bởi giọng điệu hắn quá mức bình thản. “Ý thế tử là Lâm thị vệ đã lộ rồi ư?”
Phó Quyết gật nhẹ:
“Nếu không thì giờ này phải về rồi.”
Thích Tầm dở khóc dở cười:
“Vậy chúng ta làm sao? Lẽ ra nên giữ lại hai người đi dò xét…”
Phó Quyết thản nhiên:
“Hắn tất có thể thoát thân. Nếu đến vậy cũng bị giữ, thì là hắn vô dụng.”
Thích Tầm chẳng dám nhiều lời về đạo trị thuộc hạ của hắn, chỉ thấy lo sợ trong lòng. Ý nghĩ càng xoay càng đáng ngại:
“Lâm thị vệ đã bại lộ, rồi thôn lại phát hỏa, Bạch Tiêu đến cầu cứu… Chúng ta đều đi hết… Há chẳng phải—”
Ý niệm đáng sợ vừa hiện ra, phía trước liền vang dội tiếng bước chân hỗn loạn. Chẳng bao lâu, một người cầm đuốc dẫn đầu bước vào hậu viện, theo sau là bảy tám bóng người hầm hầm, tay cầm dao rựa, liềm hái, trên mặt đầy sát khí.
Đến gần hơn, Thích Tầm nhận rõ kẻ cầm đầu chính là Lệ Húc, con trai tộc trưởng Lệ.
Hắn dừng giữa sân, ánh mắt hằn học, đưa tay chỉ thẳng Phó Quyết:
“Huynh đệ, chính là hắn! Chính là kẻ triều đình phái tới! Chúng chẳng những diệt tuyệt tổ tiên chúng ta, nay còn muốn khiến chúng ta sống chẳng nổi. Quan bức dân phản, dân chẳng thể không phản! Hôm nay, hãy cho chúng một trận thỏa lòng—”
Đám người sau lưng hô ứng:
“Quan bức dân phản! Là chúng ép chúng ta!”
“Chỉ còn một ả nữ nhân với một phế nhân, đại ca, chẳng cần ngài động thủ, chúng ta đủ rồi—”
“Đúng thế! Cái phế nhân này nghe nói là thế tử gì đó, ắt có liên can đến hoàng thất! Hay lắm, nhân cơ hội này mà báo thù cho tổ tiên!”
Kẻ có mặt đều là trai tráng cường tráng nhất trong thôn, tay dao sắc bén, thần sắc hung hãn. Thích Tầm khẽ nuốt một ngụm, mắt liếc quanh chỉ thấy gần đó có cây chổi. Nàng bước vội tới, cầm chặt trong tay, rồi quay lại đứng chắn bên cạnh Phó Quyết, thấp giọng:
“Tổng cộng tám người. Thế tử ngồi đó… có đánh nổi chăng?”
Phó Quyết nhíu mày:
“E là đánh không lại.”
Thích Tầm gần như bật khóc:
“Vậy giờ làm sao đây…”
Phó Quyết hỏi:
“Ngươi có biết vượt tường không? Hay là trước tiên chạy đi?”
Nàng lắc đầu lia lịa:
“Không biết… Huống hồ, ta chạy rồi, thế tử ngài làm sao?”
Nói đoạn, nàng siết chặt cây chổi, cẩn trọng bày tư thế thủ thế, rồi từng bước từng bước tiến lên, nửa người che trước Phó Quyết.
Phó Quyết hơi nhướng mày:
“Ngươi đây là…”
Thích Tầm gượng cười:
“Hạ quan dẫu vô dụng, song một lời đã ra, tứ mã khó truy.”
Dứt câu, nàng cất tiếng hướng về Lệ Húc:
“Lệ đại ca, có chuyện gì cũng từ từ bàn bạc, sao phải động đao động thương? Những điều vừa rồi ngươi nói, chúng ta đều chẳng hiểu. Chuyện tổ tiên, tiền nhân, không giấu gì, ngày mai chúng ta sẽ rời thôn. Thế tử đây thân phận cao quý, chuyến này chỉ đi lấy lệ thôi, toàn bộ là hiểu lầm, hiểu lầm cả—”
Nàng gượng cười lấy lệ. Song Lệ Húc lạnh giọng:
“Đừng giả vờ hồ đồ. Ban ngày ngươi còn tới tìm nương tử ta dò hỏi, tưởng chúng ta không biết?”
Hắn dời ánh nhìn về phía Phó Quyết, gằn từng chữ:
“Cao quý sao? Tốt! Trong thôn chúng ta khắp nơi đều có long huyệt phúc địa, sẽ chọn cho các ngươi một chỗ thật đẹp mà chôn xuống!”
Thích Tầm vội nói:
“Lệ đại ca, cần gì tới bước này? Lần này chúng ta mang nhiều người, nếu đều chết ở đây, hậu quả ngươi có biết chăng? Triều đình ắt sẽ phái thêm binh đến, khi đó tội ngươi càng nặng, khó lòng thoát thân. Không bằng hiện giờ khai rõ căn nguyên vụ án, chúng ta chỉ tra kẻ cần tra, tuyệt không oan uổng bất kỳ ai.”
Lệ Húc cười lạnh:
“Nói hay lắm! Năm xưa tổ tiên chúng ta cũng là tin các ngươi, mới phải vùi xương đất lạnh. Triều đình có phái binh đến, chúng ta nào chịu ngồi yên chịu chết?!”
Dứt lời, hắn lui lại hai bước. Lập tức bảy kẻ phía sau cùng cầm đao tiến lên.
Thích Tầm cả người run rẩy, lắp bắp:
“Khoan… khoan đã! Chuyện gì cũng có thể thương lượng mà—”
Nàng vẫn đứng che trước Phó Quyết, trong lòng chẳng tin họ dám thật sự vung dao. Nhưng lại nghĩ, nếu để hắn – một người tàn phế – nhận nhát chém đầu tiên, thì bản thân nàng lại thành kẻ bất nghĩa. Thế nên, nàng bước thêm nửa bước lên phía trước.
Đúng lúc này, một bàn tay chợt nắm chặt khuỷu tay nàng, kéo nàng lùi lại sau hai bước.
Thích Tầm cố nhìn về phía đối thủ, giọng run rẩy:
“Thế tử… giờ chạy còn kịp sao?”
“Đã không kịp.”
“Vậy thì… phải làm sao, ngài lại đánh không lại…”
“Ngồi thì không đánh được. Nhưng—”
Ngay khoảnh khắc ấy, Thích Tầm bỗng cảm thấy bên cạnh mình, một bóng núi sừng sững đứng lên.
Nàng nghe Phó Quyết trầm giọng:
“Thì đứng dậy mà đánh!”
Lời vừa dứt, thân hình hắn như gió lốc, bắn thẳng ra phía trước. Hai chân vững chãi, nhanh như thiểm điện, trần tay tiếp được lưỡi đao đầu tiên bổ xuống.
Thích Tầm ngây người nhìn bóng lưng hắn, cùng bước chân linh hoạt trái phải. Trong tay nàng, cây chổi “rắc” một tiếng, rơi thẳng xuống đất.
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 40: Tam Điến Tử (8) – Đứng dậy chống lại
10.0/10 từ 45 lượt.