Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 31: Nhị Lang Thần (13): Bị nàng vạch trần
153@-
Lạc Thâm không ngờ mình lại bị Thích Tầm lừa.
Vừa rồi bị nàng từng bước ép ngặt, tâm loạn ý hoảng, nghe nàng nói thuận tay trái sẽ để lại dấu vết khác thường, hắn gần như không mảy may nghi ngờ liền tin ngay. Khi nha sai Đại Lý Tự áp sát, hắn chỉ nghĩ mình sắp bại lộ nguyên hình, thế mới bật thốt nhận tội. Giờ cúi đầu nhìn bàn tay trái bị chính mình bóp đến đỏ ửng, trong lòng ngẩn ngơ.
Thích Tầm chậm rãi nói:
“Chu công tử cũng bẩm sinh thuận tay trái, về sau đổi dùng tay phải, nhưng chưa từng giấu giếm việc hai tay đều tiện dụng. Còn ngươi thì khác. Ta đoán, thuở nhỏ hẳn ngươi vì chuyện tay trái mà chịu nhiều khổ nhục, nên mới gắng sức che giấu.”
Trong mắt Lạc Thâm chỉ còn lại một mảnh u ám. Nếu vừa rồi hắn còn giữ được bình tĩnh, thản nhiên chìa tay cho xem, thì sao? Nhưng hắn không ngờ bản thân lại bị một tiểu cô nương gạt đến mức lộ hình.
Ánh mắt Thích Tầm thẳng tắp, trong trẻo mà nghiêm lạnh, không hề sợ hãi kẻ đã sát hại bốn mạng.
Lạc Thâm khó nhọc nuốt một ngụm, giọng khàn khàn:
“Ta… ta là con thứ trong nhà, thuở bé vì bị cho là tay trái không cát tường nên chẳng được cha yêu thích. May mà ta có chút thiên tư đọc sách, là người học giỏi nhất trong các huynh đệ. Nhà ta vốn trước kia còn sung túc, nhưng đến năm ta mười tuổi thì biến cố, cha bán sạch sản nghiệp, cả nhà phải về quê sống.”
“Trong các huynh đệ+, chỉ mình ta đỗ tú tài. Cha tuy cho phép ta vào Bạch Lộc thư viện, nhưng một mực dặn phải thi đỗ, bằng không thì tuyệt không cho đi học nữa. Vì vậy ta cực kỳ sợ khoa cử, chỉ lo nếu thi trượt thì con đường chấm hết. Ta nghĩ, chỉ cần vào Quốc Tử Giám, có Quốc Tử Giám rồi hãy thi.”
“Thế nhưng ta đợi suốt ba năm. Vì lỡ mất cơ hội vào Quốc Tử Giám, nên năm trước kia ta không dám dự thu vi. Cha gửi thư trách mắng một trận, từ đó cũng không gửi bạc nữa. Chính lúc ấy, ta bắt đầu cùng Thường Thanh viết hí bản.”
“Ta khi nhỏ còn chút giàu sang, lúc mới vào kinh mang theo lễ dụng tuy cũ nhưng đều là hạng tốt, nên mọi người tưởng ta xuất thân hiển quý. Sau này nhà sa sút, ta mới nếm mùi phú quý chênh lệch, cũng biết nhân tình lạnh ấm. Vì thế ta không giải thích, quả nhiên nhiều người muốn kết giao với ta. Nhưng rốt cuộc, ta chỉ là con nhà buôn, sao sánh nổi với bọn Lưu Hi.”
Hắn hít sâu, khóe môi nhếch cười mỉa:
“Cái gì mà thiên hạ đệ nhất thư viện, cái gì mà hữu giáo vô loại — đều là trò cười. Người đời vốn chia ba sáu hạng. Lưu Hi khao khát thi đỗ, chẳng phải cũng chỉ vì muốn làm kẻ ở trên đầu người khác thôi sao?”
Khóe môi hắn cứng lại, lạnh lùng nói tiếp:
“Đến hôm nay, đã bị các ngươi vạch trần, thì cũng là ta tính sai một nước. Lấy đi một mạng của ta là được rồi.”
Thích Tầm quay sang nhìn Tống Hoài Cẩn và Phó Quyết. Lúc này, Phó Quyết mới lên tiếng, giọng lạnh như băng:
“Ngươi nói Lưu Hi tâm thuật bất chính, nói hắn quá ham một thứ mà mê muội. Vậy ngươi khác gì hắn? Nếu thực có tài học, lẽ ra năm kia phải dự thu vi, đâu nhất thiết phải vào Quốc Tử Giám? Trong Bạch Lộc thư viện, có không ít người chưa vào Quốc Tử Giám mà vẫn thi đỗ. Ngươi sao không thử so với họ?”
Lạc Thâm á khẩu:
“Ta…”
“Một người thành tựu đến đâu, chẳng do xuất thân quyết định cả. Ngươi gặp Phương đại nhân rồi, chẳng phải ông ấy là ví dụ rõ ràng nhất sao?” Phó Quyết nói xong, ánh mắt hướng về cửa tây sảnh:
“Phương đại nhân, mời ngài ra đi.”
Mọi người đều kinh ngạc, quay đầu lại, chỉ thấy Phương Can từ gian bên bước ra. Ông vốn không ngờ chân tướng vụ án lại như thế, giờ đây nhìn Lạc Thâm, mặt đầy bi ai:
“Lạc Thâm ơi Lạc Thâm, sao ngươi lại đến nông nỗi này? Bổn quan cũng chưa từng vào Quốc Tử Giám, nhà chỉ hơi dư dả, vậy mà vẫn đi được đến chức vị hôm nay. Ngươi có gì khó đâu?”
Lạc Thâm sững sờ, không ngờ Phương Can cũng có mặt. Nghĩ lại những câu hỏi vừa rồi của Phó Quyết và Tống Hoài Cẩn, hắn cũng hiểu ra Phương Can tới là để trợ tra án. Hắn ngây ngốc nhìn ông:
“Phương đại nhân—”
Phương Can nghiến răng:
“Trước kia, Sơn trưởng từng muốn giới thiệu mấy người các ngươi cho ta, chính là rất xem trọng ngươi nên mới kêu đến. Khi ấy ta cũng từng khen ngươi, còn nói kỳ thu vi tới, nếu ngươi dự thi, có thể liền trúng hai khoa liền. Sao ngươi chẳng ghi nhớ, lại đi ghen ghét Lưu Hi?”
Nói rồi, ánh mắt Phương Can xoay sang phía ngoài, nhìn thẳng vào Tề Sơn trưởng và các phu tử. Phương Can lại bước ra mấy bước, hỏi Tề Sơn trưởng:
“Thưa thầy, xin thầy nói cho học trò, việc tiến cử vào Quốc Tử Giám, có thực sự phải xét trước xuất thân hay không?”
Tề Tông Nghĩa vốn còn đang kinh hãi vì Lạc Thâm là hung thủ, nghe Phương Can hỏi, thần sắc biến đổi, giọng lắp bắp:
“Đương… đương nhiên không phải, chỉ là… chỉ là…”
Ánh mắt Phương Can sáng rực, ép đến mức Tề Tông Nghĩa lắp bắp, gần như không dám đối diện. Thấy vậy, ai nấy đã rõ. Phương Can thở dài nặng nề:
“Thầy ơi, sao lại thế? Đáng lẽ không đến mức này!”
Đôi tay buông trước thân Tề Tông Nghĩa run run:
“Không phải năm nào cũng vậy… chỉ là… chỉ là chúng ta cũng có khổ tâm. Nhưng lần tiến cử Lưu Hi, đích thực là vì học vấn của hắn hơn Lạc Thâm.”
Nghe vậy, Phương Can đã hiểu. Hoặc là kẻ dưới muốn lấy lòng, hoặc là có người tìm đến nhờ vả, bất kể thế nào, trong thư viện quả có chỗ bất công.
Hắn làm quan ở Lại bộ, vốn chuyên quản nhân sự triều đình, lúc này đầy thương tiếc nhìn Lạc Thâm đang gục dưới đất:
“Ta vốn tưởng thêm mấy năm nữa, những học trò giỏi trong thư viện đều sẽ cùng ta đồng triều làm quan. Ai ngờ ngươi lại thành ra thế này. Lạc Thâm, sao ngươi nghĩ quẩn như thế?”
Lúc này, trong mắt Lạc Thâm mới lóe lên đôi phần hối hận. Hắn cúi gằm mặt, chẳng dám nhìn Phương Can:
“Ta… ta chỉ là không còn cách nào. Vì sao bất công ấy lại rơi xuống đầu ta? Họ chèn ép ta như thế, ta chỉ muốn phản kháng thôi…”
Phó Quyết nhìn hắn chằm chằm, giọng nặng nề:
“Nếu thấy bất công, đúng là nên phản kháng. Nhưng ngươi dùng sai cách. Triều đình nay đã rộng mở thu nhận sĩ tử hàn môn. Ngươi muốn làm người trên, muốn đổi đời, thậm chí muốn áp được Lưu Hi, con đường đâu chỉ có một. Chỉ cần ngươi kiên trì, đợi tới khi đạt được địa vị như Phương đại nhân, thì hôm nay tất cả còn đáng kể gì?”
Lời này đánh thẳng vào tâm khảm, khiến mắt Lạc Thâm tràn ngập hối hận và đau khổ. Phó Quyết lại nói:
“Ngươi đã nhận tội, vậy hãy thành thật phối hợp, khai rõ quá trình hành hung. Như thế, chí ít còn giữ lại được cho ngươi vài phần thể diện.”
Đầu ngón tay Lạc Thâm run lẩy bẩy, trong mắt chẳng còn vẻ oán hận ban nãy. Hắn nhìn quanh mọi người trong phòng, ánh mắt lạc lõng, giọng run rẩy:
“Chính là như các ngươi tra ra… hôm Lưu Hi trở lại thư viện, ta liền biết thời cơ đã đến. Đêm ấy ta tìm hắn, trong ngực giấu cây bút lông gãy. Ta đi đến sau lưng, thừa lúc hắn không phòng bị mà—”
Hắn chưa kịp nói hết, lòng đã trào lên một cơn hoang mang khó tả. Vừa rồi còn không hối hận, giờ đây khi tự mình kể lại quá trình sát hại, hắn mới thấy lý do để giết người bỗng chốc chẳng còn vững chắc.
“Ta đâm chết hắn. Còn Dương Tuấn… ta mang theo dây đàn của mình. Dù ta vốn không có dây dự trữ, nhưng đêm ấy ta tự tháo dây đàn xuống. Giết người xong, ta cắt đứt dây đàn của Dương Tuấn, rồi trở về buộc lại dây của mình. Như thế, thần không biết quỷ không hay…”
“Giết Tằng Văn Hòa, ta mang theo một cái bọc, trước tiên đánh ngất hắn rồi lấy bọc trùm mà b*p ch*t. Ta… ta biết mình không nên giết người, nhưng khi ấy đã chẳng thể dừng lại nữa. Còn Thường Thanh… hắn vốn tin ta vô cùng. Hôm ấy ta lén theo đến nhà bếp, thấy hắn bưng cơm rời đi, liền đuổi theo. Ta gọi hắn vào sơn đình nói chuyện, lại bảo hắn đi lấy hí bản mới cho ta xem. Hắn nghe lời, đặt cơm xuống chạy đi, lúc ấy ta hạ độc vào phần cơm ấy.”
Giọng hắn nghẹn lại, hốc mắt ửng đỏ, như chính mình cũng bắt đầu chất vấn: vì sao lại bước tới nông nỗi này.
Tống Hoài Cẩn nắm bắt được thêm chi tiết, lập tức hỏi:
“Vậy Thường Thanh làm sao biết đó là đề thi? Ngươi sao không lừa hắn nốt?”
“Ta sợ Lưu Hi đến hỏi hắn. Quả nhiên sau đó Lưu Hi có tìm đến. Khi Lưu Hi hỏi rằng đoạn trạng nguyên trong kịch có phải dính dáng tới đề thi không, hắn hoảng hốt, chối bay rồi bỏ chạy. Lưu Hi nhìn vậy càng tin lời ta.”
“Về sau Lưu Hi và Tằng Văn Hòa trượt bảng, Thường Thanh thì sợ hãi vô cùng, đến hỏi ta. Ta chỉ nói là mình nghe nhầm. Hắn không trách ta, chỉ tự trách đã hại đến Tằng Văn Hòa.”
Tống Hoài Cẩn lại hỏi:
“Ngươi có biết hắn đã định về quê không?”
“Biết.”
“Thế sao còn giết hắn?”
Lạc Thâm mím chặt môi:
Nghe đến đây, Tống Hoài Cẩn cứng lưỡi, nghiến răng tức giận:
“Ngươi quả thật tính toán chu toàn, trước sau đều khéo léo. Nhưng lại đem cái đầu dùng để bày mưu hại người! Ngươi như vậy… thật đáng hận!”
Hắn hận đến nghiến răng, quay sang Phó Quyết:
“Thế tử, hạ quan sẽ lập tức áp hắn đi tìm thêm chứng vật.”
Dù Lạc Thâm đã nhận tội, cũng phải thu thập tang chứng để định án. Phó Quyết gật đầu. Tống Hoài Cẩn liền lệnh cho Tạ Nam Kha và Vương Túc áp giải hắn đi. Lạc Thâm bước chân run rẩy, bị lôi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Chu Úy lắc đầu than:
“Thật đáng tiếc, vốn là một mầm non tốt.”
Phó Quyết nghe vậy chỉ nhạt giọng:
“Không đáng tiếc. Hắn không biết nhẫn nhịn, lại chọn cách cá chết lưới rách. Vả lại, Dương Tuấn, Thường Thanh, Tằng Văn Hòa… ba người kia nào có thù oán, hắn chỉ vì lợi riêng mà ra tay, đủ thấy tâm thuật bất chính, thủ đoạn tàn độc. Người như thế, cho dù có làm quan, e khó mà thành kẻ vì dân.”
Phương Can cũng than:
“Phải. Giờ mới chỉ là một danh ngạch Quốc Tử Giám, ngày sau vào triều, công danh lợi lộc đầy rẫy, chẳng biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Nói xong, Phương Can quay sang Thích Tầm, giọng đầy kinh dị:
“Vị cô nương này thật lợi hại, chỉ vài câu đã suy đoán ra cách hắn giết người.”
Thích Tầm nghe vậy, biết vừa rồi Phương Can vẫn ẩn trong gian bên, vội khiêm nhường:
“Chỉ là dựa vào manh mối mà suy, nhiều chỗ còn sai lệch.”
Phương Can lắc đầu:
“Thế đã hiếm lắm rồi. Nếu không phải cô nương ép hắn từng bước, Lạc Thâm đâu hoảng loạn đến vậy. Thật không ngờ, thật không ngờ… thông minh thế, mà không đặt đúng chỗ.”
Rồi hắn quay sang nhìn Tề Tông Nghĩa, thở dài:
“Thưa thầy, vụ án này qua đi, e thầy phải cho Lại bộ và Lễ bộ học chính một lời giải thích.”
Tề Tông Nghĩa tuổi đã cao, nghe Lạc Thâm nhận tội đã choáng váng, giờ thêm chuyện thư viện che chở tư tâm khó bề giấu giếm, chưa kịp đáp thì đã ngã vật xuống.
Mấy học trò hốt hoảng đỡ lấy, Thích Tầm biết chút y lý, lập tức chẩn mạch, trầm giọng:
“Là do kinh sợ quá độ. Mau mời đại phu đến, sẽ ổn.”
Chu Nghiễm Ba và Vu Bân cũng chạy đến phụ, chẳng mấy chốc đã khiêng Tề Tông Nghĩa đi.
Phó Quyết và Phương Can trông theo, đều thở dài.
Phó Quyết nói:
“Phương đại nhân giữ chức ở Lại bộ, nay ngài đã rõ căn nguyên vụ án. Chờ ta tâu rõ thánh thượng, e còn cần mời ngài phối hợp.”
Phương Can vội đáp:
“Xin thế tử yên tâm. Dù chuyện này không liên can trực tiếp đến hạ quan, nhưng ta cũng phải góp sức cho thư viện. Nay còn có phần trách nhiệm ở ta, sao dám chậm trễ?”
Phó Quyết nghe vậy mới yên lòng. Ngoảnh nhìn ra ngoài, lại thấy Thích Tầm đang cùng Chu Úy thấp giọng trò chuyện.
Chu Úy thì thầm:
“Hóa ra ngươi đã phát hiện từ khi xem hí bản. Ta còn nói qua mà ngươi chẳng để tâm. Giá mà ngươi coi trọng lời ta, có khi đã sớm đoán ra rồi.”
Lời hắn khiến Thích Tầm thoáng nghẹn.
“Lúc ấy, ta đang xem chỗ khác, mà ngươi nói cũng mập mờ, ta sao đoán nổi? Huống chi ngươi làm việc cẩu thả, có khi nào nghĩ được điểm sáng đâu?”
Chu Úy bĩu môi, tỏ vẻ không phục, song vẫn thừa nhận:
“Dù vậy, không ngờ ngươi suy đến mức này, ngay cả việc Tằng Văn Hòa dính líu vào cũng nghĩ ra được.”
Thích Tầm thở dài:
“Tằng Văn Hòa vốn thân với Thường Thanh, mà Thường Thanh lại là người hiền lành. Hắn đa phần muốn giúp Tằng Văn Hòa, chẳng ngờ hóa ra hại y. Trước kỳ thi cả hai đều luyện sai đề, vào trường mới biết đoán trật thì hoảng loạn, kết quả tất kém hơn ngày thường, thật đáng than.”
“Có trách thì trách họ tin vào cái ‘đề’ kia. Nói cho cùng là vì nổi lòng muốn đi đường tắt. Đây là khoa cử, sao không nghĩ nếu quả có lộ đề thì là gian lận, tra ra là phải ngồi đại lao?”
Chu Úy vừa dứt lời, chợt nhận ra điều gì, vội lộ vẻ áy náy:
“À… ta không phải nói nhà ngươi…”
Thích Tầm bật cười:
“Ta hiểu. Chỉ là, sức cám dỗ của đề thi quá lớn. Nếu có một phong thư đựng đề đặt ngay trước mặt ngươi, bốn bề không người, ngươi có mở xem không?”
Chu Úy chẳng cần nghĩ:
“Tất nhiên xem!”
Nói xong lại lấm lét ngoái nhìn Phó Quyết và Tống Hoài Cẩn, sợ họ nghe thấy. Thích Tầm khẽ mỉm cười:
“Đấy chính là lòng người — lòng người vốn dễ tham.”
Phó Quyết không nghe rõ họ nói gì, nhưng thấy Chu Úy lén la lén lút thì đoán hẳn là lời không tiện nói ra ngoài. Còn gương mặt Thích Tầm khi lắng nghe lại sáng bừng sinh động, khác hẳn vẻ nghiêm cẩn khi nãy; nắng ngoài hiên hắt lên má nàng, nụ cười ấy bỗng chói lòa trong mắt hắn.
Tống Hoài Cẩn áp giải Lạc Thâm đi chỉ điểm từng nơi gây án, lại lùng tìm dây đàn và trấn chỉ đánh ngất Tằng Văn Hòa. Một canh giờ sau mới về Minh Lễ Đường. Trong lúc ấy, Thích Tầm đã thu xếp xong hí bản, lại bổ túc nốt bản nghiệm trạng còn dở. Chỉ chờ chép lại rõ ràng lời cung và chứng mục, là có thể vào đường thẩm định án.
Tống Hoài Cẩn hỏi Phó Quyết:
“Thế tử, có áp giải Lạc Thâm về đại lao Hình bộ chăng?”
Phó Quyết gật:
“Đúng. Còn tử thi đưa sang Nghĩa trang. Lần này Đại Lý Tự hiệp tra cực nhọc, nhất là Thích ngỗ tác — không chỉ khám nghiệm tinh tường mà còn suy diễn mạch án, buộc Lạc Thâm nhận tội, công đầu thuộc về ngươi.”
Thích Tầm vội đáp:
“Thuộc hạ không dám nhận.”
Phó Quyết mỉm cười:
“Đợi định án, ta sẽ bẩm rõ trước thánh thượng. Trước mắt các ngươi về Đại Lý Tự nghỉ ngơi mấy hôm. Đợi các mối mục tra xong, lời chứng đủ cả, ta lại tới Đại Lý Tự quy tập hồ sơ.”
Án này rốt cuộc còn phải qua Tam pháp ty. Tống Hoài Cẩn lĩnh mệnh. Thu xếp xong hậu sự tại thư viện, hắn liền đưa Thích Tầm và mọi người hồi nha.
Án phá nhanh, Tống Hoài Cẩn cũng đắc ý. Trên đường về, hắn phê cho Thích Tầm mấy ngày tắm gội nghỉ ngơi, nhưng nàng nói rảnh vẫn sẽ đến nha môn phụ giúp.
Tống Hoài Cẩn nghĩ ngợi:
“Vài hôm nữa chỉ có một hai vụ án cũ, lại không ở kinh. Ta đã phái người rời thành. Nếu ngươi nhàn rỗi… giúp họ dọn dẹp văn thư Nội khố đi. Ngươi cẩn thận, lần này phải thanh lý văn thư hai mươi năm, xong sẽ chuyển dần sang tân khố, khỏi chật chỗ.”
Sáng sớm hôm sau, nàng vào nha. Vừa gặp chủ bạ Ngụy Văn Tu, y đã cười tươi:
“Ai cha, Tiểu Thích tới rồi! Thiếu khanh gia bảo ngươi hợp tác tổng duyệt văn thư, đúng là cứu lửa kịp thời.”
Đi theo Ngụy Văn Tu về kho, nàng hỏi nhẹ:
“Thiếu khanh nói thanh lý văn thư hai mươi năm, có thật không?”
Ngụy Văn Tu gật đầu. Nàng thấy nhẹ:
“Thế cũng không nhiều lắm. Một năm qua ta thấy văn thư cũng chỉ ngần ấy.”
Ngụy Văn Tu xua tay lia lịa:
“Không không, Tiểu Thích nghĩ đơn giản quá.”
Y thở dài một tiếng, đưa nàng đến trước một kho khác xưa nay nàng chưa vào. Cửa vừa mở, Thích Tầm mới biết mình đúng là còn non.
Trong nhà, từng dãy tủ gỗ tùng sơn đen nối dài từ ĐSng tây, cao tận trần. Trên đó chen chúc là hồ sơ phong kín, trông còn đồ sộ hơn cả Tàng thư các của Bạch Lộc thư viện.
“Không chỉ những văn thư ngươi thường thấy đâu. Mỗi vụ án, công văn Tam pháp ty đã có ba bộ. Cộng thêm từng đợt chứng cung, họa tượng nhập đường, thư từ vật chứng lặt vặt… tất cả đều phong ở đây. Nhiều khi vội vã xếp nhầm năm, vật chứng lệch số, nên giờ mới phải kiểm đếm lại.”
Nụ cười trên mặt Thích Tầm hóa thành khổ sở. Ngụy Văn Tu vuốt râu, nhếch môi:
“Cấm trốn đấy.”
Nói rồi dắt nàng vào trong:
“Còn nữa, ở kho trước mặt có mấy xe văn thư hai năm gần đây chuyển tới, phải dọn chỗ. Thấy không, đến bậc cửa cũng dỡ ra rồi, đợi xong sẽ lắp lại.”
Thích Tầm dẩu môi. Ngụy Văn Tu chỉ khắp các dãy tủ:
“Văn thư từ lúc thánh thượng đăng cơ đặt cả phía này, tức là ba năm trở lại. Còn triều Tiên đế thì xếp về phía tây. Sổ bìa chỉ ghi niên hiệu, tên án, người kinh lý; ruột phong sáp lửa, lúc tổng duyệt tuyệt đối không được mở.”
Nàng vâng. Chẳng bao lâu, bốn lại dịch ôm sổ đăng bộ vào. Ngụy Văn Tu dặn một thôi một hồi, rồi bảo bắt đầu từ năm tân đế đăng cơ.
Thích Tầm cùng ba người kia mất hai ngày mới kiểm xong phần Chương Đế đăng cơ. Ngày thứ ba chuyển sang triều Kiến Nguyên Đế. Hồ sơ phần nhiều đã vàng ố, bụi bặm nhện giăng. Ngày nào nàng cũng phải che khăn làm việc; không nặng sức, nhưng leo trèo giữa các dãy tủ liên miên, vài hôm đã thấm mệt.
Tính nàng hoạt bát, nói năng lanh lợi, qua mấy ngày đã thân thiết với bốn tiểu lại, chẳng ai vì thân phận ngỗ tác mà e dè. Sang ngày thứ sáu, rốt cuộc cũng kiểm được quá nửa.
Chiều hôm ấy, nàng viết xong mấy dòng cuối, chỉ đống hồ sơ như núi trước mặt:
“Đống này chuyển sang Tây khố là có thể nghỉ.”
Tây khố chính là tân khố cất hồ sơ. Bốn người kia làm cả ngày đã uể oải, vội nhận lời, còn bảo nàng là nữ nhi khỏi khiêng vác. Thích Tầm mừng rỡ cảm ơn:
“Các huynh đi đi, ta ở đây chờ chủ bạ Ngụy khóa cửa, tiện tay sắp nốt sổ kiểm kê của ngày mai.”
Bốn người mỗi người ôm một chồng, đi về phía Tây khố. Thích Tầm tiễn họ ra đến hành lang, nụ cười trên môi lập tức tắt lịm. Nàng quay gót, bước nhanh vào sâu trong kho.
Chìa khóa kho ở chỗ Ngụy Văn Tu, sáng mở chiều khóa đều do y trông. Thường ngày nàng luôn làm cùng bốn người kia, hiếm khi có lúc ở một mình như thế này.
Nàng mau lẹ đến trước một dãy tủ, ngẩng lên dò tờ giấy ghi năm đã mờ. Tìm đúng một năm, nàng kéo chiếc thang gỗ nặng nề lại, leo lên, rút ra từ giữa đống hồ sơ một quyển mỏng đã phong kín.
Nàng nín thở, vừa lắng tai nghe động tĩnh ngoài cửa, vừa rút từ tay áo ra một con dao nhỏ mỏng như lá liễu. Mắt dán chặt vào miệng phong sáp, nàng rón rén cạy từng chút. Phong đã lâu, sáp bám chặt miệng giấy, chỉ có thể tỉ mỉ tới mức không để lại dấu vết. Mới cạy được nửa chừng, bỗng một tiếng lăn bánh quen thuộc vọng tới—
Tim nàng thót lại. Nàng vội ép sáp xuống, ghép hồ sơ lại. Nhưng vì hấp tấp, chiếc thang dưới chân trượt nhẹ. Thân hình nàng chao đảo, tay vội níu thang, còn hồ sơ thì rơi xuống!
“Bốp!” một tiếng giòn khô. Tim Thích Tầm đập như trống dồn. Nàng hấp tấp tụt xuống nhặt hồ sơ. Vừa khom lưng chạm vào bìa, dưới ánh chiều rơi, một chiếc bóng dài đổ sượt qua chân nàng.
Lưng nàng cứng đờ. Nàng từ từ đứng thẳng, ngẩng lên đã thấy nơi cửa lối vào dãy tủ, Phó Quyết ngồi trên xe lăn. Mặt hắn chìm trong sáng tối, không rõ thần sắc, nhưng ánh nhìn nặng như ngàn cân. Sau lưng hắn không một ai, còn ngoài cửa, tiếng của Tống Hoài Cẩn và Ngụy Văn Tu đang mỗi lúc một gần…
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Lạc Thâm không ngờ mình lại bị Thích Tầm lừa.
Vừa rồi bị nàng từng bước ép ngặt, tâm loạn ý hoảng, nghe nàng nói thuận tay trái sẽ để lại dấu vết khác thường, hắn gần như không mảy may nghi ngờ liền tin ngay. Khi nha sai Đại Lý Tự áp sát, hắn chỉ nghĩ mình sắp bại lộ nguyên hình, thế mới bật thốt nhận tội. Giờ cúi đầu nhìn bàn tay trái bị chính mình bóp đến đỏ ửng, trong lòng ngẩn ngơ.
Thích Tầm chậm rãi nói:
“Chu công tử cũng bẩm sinh thuận tay trái, về sau đổi dùng tay phải, nhưng chưa từng giấu giếm việc hai tay đều tiện dụng. Còn ngươi thì khác. Ta đoán, thuở nhỏ hẳn ngươi vì chuyện tay trái mà chịu nhiều khổ nhục, nên mới gắng sức che giấu.”
Trong mắt Lạc Thâm chỉ còn lại một mảnh u ám. Nếu vừa rồi hắn còn giữ được bình tĩnh, thản nhiên chìa tay cho xem, thì sao? Nhưng hắn không ngờ bản thân lại bị một tiểu cô nương gạt đến mức lộ hình.
Ánh mắt Thích Tầm thẳng tắp, trong trẻo mà nghiêm lạnh, không hề sợ hãi kẻ đã sát hại bốn mạng.
Lạc Thâm khó nhọc nuốt một ngụm, giọng khàn khàn:
“Ta… ta là con thứ trong nhà, thuở bé vì bị cho là tay trái không cát tường nên chẳng được cha yêu thích. May mà ta có chút thiên tư đọc sách, là người học giỏi nhất trong các huynh đệ. Nhà ta vốn trước kia còn sung túc, nhưng đến năm ta mười tuổi thì biến cố, cha bán sạch sản nghiệp, cả nhà phải về quê sống.”
“Trong các huynh đệ+, chỉ mình ta đỗ tú tài. Cha tuy cho phép ta vào Bạch Lộc thư viện, nhưng một mực dặn phải thi đỗ, bằng không thì tuyệt không cho đi học nữa. Vì vậy ta cực kỳ sợ khoa cử, chỉ lo nếu thi trượt thì con đường chấm hết. Ta nghĩ, chỉ cần vào Quốc Tử Giám, có Quốc Tử Giám rồi hãy thi.”
“Thế nhưng ta đợi suốt ba năm. Vì lỡ mất cơ hội vào Quốc Tử Giám, nên năm trước kia ta không dám dự thu vi. Cha gửi thư trách mắng một trận, từ đó cũng không gửi bạc nữa. Chính lúc ấy, ta bắt đầu cùng Thường Thanh viết hí bản.”
“Ta khi nhỏ còn chút giàu sang, lúc mới vào kinh mang theo lễ dụng tuy cũ nhưng đều là hạng tốt, nên mọi người tưởng ta xuất thân hiển quý. Sau này nhà sa sút, ta mới nếm mùi phú quý chênh lệch, cũng biết nhân tình lạnh ấm. Vì thế ta không giải thích, quả nhiên nhiều người muốn kết giao với ta. Nhưng rốt cuộc, ta chỉ là con nhà buôn, sao sánh nổi với bọn Lưu Hi.”
Hắn hít sâu, khóe môi nhếch cười mỉa:
“Cái gì mà thiên hạ đệ nhất thư viện, cái gì mà hữu giáo vô loại — đều là trò cười. Người đời vốn chia ba sáu hạng. Lưu Hi khao khát thi đỗ, chẳng phải cũng chỉ vì muốn làm kẻ ở trên đầu người khác thôi sao?”
Khóe môi hắn cứng lại, lạnh lùng nói tiếp:
“Đến hôm nay, đã bị các ngươi vạch trần, thì cũng là ta tính sai một nước. Lấy đi một mạng của ta là được rồi.”
Thích Tầm quay sang nhìn Tống Hoài Cẩn và Phó Quyết. Lúc này, Phó Quyết mới lên tiếng, giọng lạnh như băng:
“Ngươi nói Lưu Hi tâm thuật bất chính, nói hắn quá ham một thứ mà mê muội. Vậy ngươi khác gì hắn? Nếu thực có tài học, lẽ ra năm kia phải dự thu vi, đâu nhất thiết phải vào Quốc Tử Giám? Trong Bạch Lộc thư viện, có không ít người chưa vào Quốc Tử Giám mà vẫn thi đỗ. Ngươi sao không thử so với họ?”
Lạc Thâm á khẩu:
“Ta…”
“Một người thành tựu đến đâu, chẳng do xuất thân quyết định cả. Ngươi gặp Phương đại nhân rồi, chẳng phải ông ấy là ví dụ rõ ràng nhất sao?” Phó Quyết nói xong, ánh mắt hướng về cửa tây sảnh:
“Phương đại nhân, mời ngài ra đi.”
Mọi người đều kinh ngạc, quay đầu lại, chỉ thấy Phương Can từ gian bên bước ra. Ông vốn không ngờ chân tướng vụ án lại như thế, giờ đây nhìn Lạc Thâm, mặt đầy bi ai:
“Lạc Thâm ơi Lạc Thâm, sao ngươi lại đến nông nỗi này? Bổn quan cũng chưa từng vào Quốc Tử Giám, nhà chỉ hơi dư dả, vậy mà vẫn đi được đến chức vị hôm nay. Ngươi có gì khó đâu?”
Lạc Thâm sững sờ, không ngờ Phương Can cũng có mặt. Nghĩ lại những câu hỏi vừa rồi của Phó Quyết và Tống Hoài Cẩn, hắn cũng hiểu ra Phương Can tới là để trợ tra án. Hắn ngây ngốc nhìn ông:
“Phương đại nhân—”
Phương Can nghiến răng:
“Trước kia, Sơn trưởng từng muốn giới thiệu mấy người các ngươi cho ta, chính là rất xem trọng ngươi nên mới kêu đến. Khi ấy ta cũng từng khen ngươi, còn nói kỳ thu vi tới, nếu ngươi dự thi, có thể liền trúng hai khoa liền. Sao ngươi chẳng ghi nhớ, lại đi ghen ghét Lưu Hi?”
Nói rồi, ánh mắt Phương Can xoay sang phía ngoài, nhìn thẳng vào Tề Sơn trưởng và các phu tử. Phương Can lại bước ra mấy bước, hỏi Tề Sơn trưởng:
“Thưa thầy, xin thầy nói cho học trò, việc tiến cử vào Quốc Tử Giám, có thực sự phải xét trước xuất thân hay không?”
Tề Tông Nghĩa vốn còn đang kinh hãi vì Lạc Thâm là hung thủ, nghe Phương Can hỏi, thần sắc biến đổi, giọng lắp bắp:
“Đương… đương nhiên không phải, chỉ là… chỉ là…”
Ánh mắt Phương Can sáng rực, ép đến mức Tề Tông Nghĩa lắp bắp, gần như không dám đối diện. Thấy vậy, ai nấy đã rõ. Phương Can thở dài nặng nề:
“Thầy ơi, sao lại thế? Đáng lẽ không đến mức này!”
Đôi tay buông trước thân Tề Tông Nghĩa run run:
“Không phải năm nào cũng vậy… chỉ là… chỉ là chúng ta cũng có khổ tâm. Nhưng lần tiến cử Lưu Hi, đích thực là vì học vấn của hắn hơn Lạc Thâm.”
Nghe vậy, Phương Can đã hiểu. Hoặc là kẻ dưới muốn lấy lòng, hoặc là có người tìm đến nhờ vả, bất kể thế nào, trong thư viện quả có chỗ bất công.
Hắn làm quan ở Lại bộ, vốn chuyên quản nhân sự triều đình, lúc này đầy thương tiếc nhìn Lạc Thâm đang gục dưới đất:
“Ta vốn tưởng thêm mấy năm nữa, những học trò giỏi trong thư viện đều sẽ cùng ta đồng triều làm quan. Ai ngờ ngươi lại thành ra thế này. Lạc Thâm, sao ngươi nghĩ quẩn như thế?”
Lúc này, trong mắt Lạc Thâm mới lóe lên đôi phần hối hận. Hắn cúi gằm mặt, chẳng dám nhìn Phương Can:
“Ta… ta chỉ là không còn cách nào. Vì sao bất công ấy lại rơi xuống đầu ta? Họ chèn ép ta như thế, ta chỉ muốn phản kháng thôi…”
Phó Quyết nhìn hắn chằm chằm, giọng nặng nề:
“Nếu thấy bất công, đúng là nên phản kháng. Nhưng ngươi dùng sai cách. Triều đình nay đã rộng mở thu nhận sĩ tử hàn môn. Ngươi muốn làm người trên, muốn đổi đời, thậm chí muốn áp được Lưu Hi, con đường đâu chỉ có một. Chỉ cần ngươi kiên trì, đợi tới khi đạt được địa vị như Phương đại nhân, thì hôm nay tất cả còn đáng kể gì?”
Lời này đánh thẳng vào tâm khảm, khiến mắt Lạc Thâm tràn ngập hối hận và đau khổ. Phó Quyết lại nói:
“Ngươi đã nhận tội, vậy hãy thành thật phối hợp, khai rõ quá trình hành hung. Như thế, chí ít còn giữ lại được cho ngươi vài phần thể diện.”
Đầu ngón tay Lạc Thâm run lẩy bẩy, trong mắt chẳng còn vẻ oán hận ban nãy. Hắn nhìn quanh mọi người trong phòng, ánh mắt lạc lõng, giọng run rẩy:
“Chính là như các ngươi tra ra… hôm Lưu Hi trở lại thư viện, ta liền biết thời cơ đã đến. Đêm ấy ta tìm hắn, trong ngực giấu cây bút lông gãy. Ta đi đến sau lưng, thừa lúc hắn không phòng bị mà—”
Hắn chưa kịp nói hết, lòng đã trào lên một cơn hoang mang khó tả. Vừa rồi còn không hối hận, giờ đây khi tự mình kể lại quá trình sát hại, hắn mới thấy lý do để giết người bỗng chốc chẳng còn vững chắc.
“Ta đâm chết hắn. Còn Dương Tuấn… ta mang theo dây đàn của mình. Dù ta vốn không có dây dự trữ, nhưng đêm ấy ta tự tháo dây đàn xuống. Giết người xong, ta cắt đứt dây đàn của Dương Tuấn, rồi trở về buộc lại dây của mình. Như thế, thần không biết quỷ không hay…”
“Giết Tằng Văn Hòa, ta mang theo một cái bọc, trước tiên đánh ngất hắn rồi lấy bọc trùm mà b*p ch*t. Ta… ta biết mình không nên giết người, nhưng khi ấy đã chẳng thể dừng lại nữa. Còn Thường Thanh… hắn vốn tin ta vô cùng. Hôm ấy ta lén theo đến nhà bếp, thấy hắn bưng cơm rời đi, liền đuổi theo. Ta gọi hắn vào sơn đình nói chuyện, lại bảo hắn đi lấy hí bản mới cho ta xem. Hắn nghe lời, đặt cơm xuống chạy đi, lúc ấy ta hạ độc vào phần cơm ấy.”
Giọng hắn nghẹn lại, hốc mắt ửng đỏ, như chính mình cũng bắt đầu chất vấn: vì sao lại bước tới nông nỗi này.
Tống Hoài Cẩn nắm bắt được thêm chi tiết, lập tức hỏi:
“Vậy Thường Thanh làm sao biết đó là đề thi? Ngươi sao không lừa hắn nốt?”
“Ta sợ Lưu Hi đến hỏi hắn. Quả nhiên sau đó Lưu Hi có tìm đến. Khi Lưu Hi hỏi rằng đoạn trạng nguyên trong kịch có phải dính dáng tới đề thi không, hắn hoảng hốt, chối bay rồi bỏ chạy. Lưu Hi nhìn vậy càng tin lời ta.”
“Về sau Lưu Hi và Tằng Văn Hòa trượt bảng, Thường Thanh thì sợ hãi vô cùng, đến hỏi ta. Ta chỉ nói là mình nghe nhầm. Hắn không trách ta, chỉ tự trách đã hại đến Tằng Văn Hòa.”
Tống Hoài Cẩn lại hỏi:
“Ngươi có biết hắn đã định về quê không?”
“Biết.”
“Thế sao còn giết hắn?”
Lạc Thâm mím chặt môi:
Nghe đến đây, Tống Hoài Cẩn cứng lưỡi, nghiến răng tức giận:
“Ngươi quả thật tính toán chu toàn, trước sau đều khéo léo. Nhưng lại đem cái đầu dùng để bày mưu hại người! Ngươi như vậy… thật đáng hận!”
Hắn hận đến nghiến răng, quay sang Phó Quyết:
“Thế tử, hạ quan sẽ lập tức áp hắn đi tìm thêm chứng vật.”
Dù Lạc Thâm đã nhận tội, cũng phải thu thập tang chứng để định án. Phó Quyết gật đầu. Tống Hoài Cẩn liền lệnh cho Tạ Nam Kha và Vương Túc áp giải hắn đi. Lạc Thâm bước chân run rẩy, bị lôi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Chu Úy lắc đầu than:
“Thật đáng tiếc, vốn là một mầm non tốt.”
Phó Quyết nghe vậy chỉ nhạt giọng:
“Không đáng tiếc. Hắn không biết nhẫn nhịn, lại chọn cách cá chết lưới rách. Vả lại, Dương Tuấn, Thường Thanh, Tằng Văn Hòa… ba người kia nào có thù oán, hắn chỉ vì lợi riêng mà ra tay, đủ thấy tâm thuật bất chính, thủ đoạn tàn độc. Người như thế, cho dù có làm quan, e khó mà thành kẻ vì dân.”
Phương Can cũng than:
“Phải. Giờ mới chỉ là một danh ngạch Quốc Tử Giám, ngày sau vào triều, công danh lợi lộc đầy rẫy, chẳng biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Nói xong, Phương Can quay sang Thích Tầm, giọng đầy kinh dị:
“Vị cô nương này thật lợi hại, chỉ vài câu đã suy đoán ra cách hắn giết người.”
Thích Tầm nghe vậy, biết vừa rồi Phương Can vẫn ẩn trong gian bên, vội khiêm nhường:
“Chỉ là dựa vào manh mối mà suy, nhiều chỗ còn sai lệch.”
Phương Can lắc đầu:
“Thế đã hiếm lắm rồi. Nếu không phải cô nương ép hắn từng bước, Lạc Thâm đâu hoảng loạn đến vậy. Thật không ngờ, thật không ngờ… thông minh thế, mà không đặt đúng chỗ.”
Rồi hắn quay sang nhìn Tề Tông Nghĩa, thở dài:
“Thưa thầy, vụ án này qua đi, e thầy phải cho Lại bộ và Lễ bộ học chính một lời giải thích.”
Tề Tông Nghĩa tuổi đã cao, nghe Lạc Thâm nhận tội đã choáng váng, giờ thêm chuyện thư viện che chở tư tâm khó bề giấu giếm, chưa kịp đáp thì đã ngã vật xuống.
Mấy học trò hốt hoảng đỡ lấy, Thích Tầm biết chút y lý, lập tức chẩn mạch, trầm giọng:
“Là do kinh sợ quá độ. Mau mời đại phu đến, sẽ ổn.”
Chu Nghiễm Ba và Vu Bân cũng chạy đến phụ, chẳng mấy chốc đã khiêng Tề Tông Nghĩa đi.
Phó Quyết và Phương Can trông theo, đều thở dài.
Phó Quyết nói:
“Phương đại nhân giữ chức ở Lại bộ, nay ngài đã rõ căn nguyên vụ án. Chờ ta tâu rõ thánh thượng, e còn cần mời ngài phối hợp.”
Phương Can vội đáp:
“Xin thế tử yên tâm. Dù chuyện này không liên can trực tiếp đến hạ quan, nhưng ta cũng phải góp sức cho thư viện. Nay còn có phần trách nhiệm ở ta, sao dám chậm trễ?”
Phó Quyết nghe vậy mới yên lòng. Ngoảnh nhìn ra ngoài, lại thấy Thích Tầm đang cùng Chu Úy thấp giọng trò chuyện.
Chu Úy thì thầm:
“Hóa ra ngươi đã phát hiện từ khi xem hí bản. Ta còn nói qua mà ngươi chẳng để tâm. Giá mà ngươi coi trọng lời ta, có khi đã sớm đoán ra rồi.”
Lời hắn khiến Thích Tầm thoáng nghẹn.
“Lúc ấy, ta đang xem chỗ khác, mà ngươi nói cũng mập mờ, ta sao đoán nổi? Huống chi ngươi làm việc cẩu thả, có khi nào nghĩ được điểm sáng đâu?”
Chu Úy bĩu môi, tỏ vẻ không phục, song vẫn thừa nhận:
“Dù vậy, không ngờ ngươi suy đến mức này, ngay cả việc Tằng Văn Hòa dính líu vào cũng nghĩ ra được.”
Thích Tầm thở dài:
“Tằng Văn Hòa vốn thân với Thường Thanh, mà Thường Thanh lại là người hiền lành. Hắn đa phần muốn giúp Tằng Văn Hòa, chẳng ngờ hóa ra hại y. Trước kỳ thi cả hai đều luyện sai đề, vào trường mới biết đoán trật thì hoảng loạn, kết quả tất kém hơn ngày thường, thật đáng than.”
“Có trách thì trách họ tin vào cái ‘đề’ kia. Nói cho cùng là vì nổi lòng muốn đi đường tắt. Đây là khoa cử, sao không nghĩ nếu quả có lộ đề thì là gian lận, tra ra là phải ngồi đại lao?”
Chu Úy vừa dứt lời, chợt nhận ra điều gì, vội lộ vẻ áy náy:
“À… ta không phải nói nhà ngươi…”
Thích Tầm bật cười:
“Ta hiểu. Chỉ là, sức cám dỗ của đề thi quá lớn. Nếu có một phong thư đựng đề đặt ngay trước mặt ngươi, bốn bề không người, ngươi có mở xem không?”
Chu Úy chẳng cần nghĩ:
“Tất nhiên xem!”
Nói xong lại lấm lét ngoái nhìn Phó Quyết và Tống Hoài Cẩn, sợ họ nghe thấy. Thích Tầm khẽ mỉm cười:
“Đấy chính là lòng người — lòng người vốn dễ tham.”
Phó Quyết không nghe rõ họ nói gì, nhưng thấy Chu Úy lén la lén lút thì đoán hẳn là lời không tiện nói ra ngoài. Còn gương mặt Thích Tầm khi lắng nghe lại sáng bừng sinh động, khác hẳn vẻ nghiêm cẩn khi nãy; nắng ngoài hiên hắt lên má nàng, nụ cười ấy bỗng chói lòa trong mắt hắn.
Tống Hoài Cẩn áp giải Lạc Thâm đi chỉ điểm từng nơi gây án, lại lùng tìm dây đàn và trấn chỉ đánh ngất Tằng Văn Hòa. Một canh giờ sau mới về Minh Lễ Đường. Trong lúc ấy, Thích Tầm đã thu xếp xong hí bản, lại bổ túc nốt bản nghiệm trạng còn dở. Chỉ chờ chép lại rõ ràng lời cung và chứng mục, là có thể vào đường thẩm định án.
Tống Hoài Cẩn hỏi Phó Quyết:
“Thế tử, có áp giải Lạc Thâm về đại lao Hình bộ chăng?”
Phó Quyết gật:
“Đúng. Còn tử thi đưa sang Nghĩa trang. Lần này Đại Lý Tự hiệp tra cực nhọc, nhất là Thích ngỗ tác — không chỉ khám nghiệm tinh tường mà còn suy diễn mạch án, buộc Lạc Thâm nhận tội, công đầu thuộc về ngươi.”
Thích Tầm vội đáp:
“Thuộc hạ không dám nhận.”
Phó Quyết mỉm cười:
“Đợi định án, ta sẽ bẩm rõ trước thánh thượng. Trước mắt các ngươi về Đại Lý Tự nghỉ ngơi mấy hôm. Đợi các mối mục tra xong, lời chứng đủ cả, ta lại tới Đại Lý Tự quy tập hồ sơ.”
Án này rốt cuộc còn phải qua Tam pháp ty. Tống Hoài Cẩn lĩnh mệnh. Thu xếp xong hậu sự tại thư viện, hắn liền đưa Thích Tầm và mọi người hồi nha.
Án phá nhanh, Tống Hoài Cẩn cũng đắc ý. Trên đường về, hắn phê cho Thích Tầm mấy ngày tắm gội nghỉ ngơi, nhưng nàng nói rảnh vẫn sẽ đến nha môn phụ giúp.
Tống Hoài Cẩn nghĩ ngợi:
“Vài hôm nữa chỉ có một hai vụ án cũ, lại không ở kinh. Ta đã phái người rời thành. Nếu ngươi nhàn rỗi… giúp họ dọn dẹp văn thư Nội khố đi. Ngươi cẩn thận, lần này phải thanh lý văn thư hai mươi năm, xong sẽ chuyển dần sang tân khố, khỏi chật chỗ.”
Sáng sớm hôm sau, nàng vào nha. Vừa gặp chủ bạ Ngụy Văn Tu, y đã cười tươi:
“Ai cha, Tiểu Thích tới rồi! Thiếu khanh gia bảo ngươi hợp tác tổng duyệt văn thư, đúng là cứu lửa kịp thời.”
Đi theo Ngụy Văn Tu về kho, nàng hỏi nhẹ:
“Thiếu khanh nói thanh lý văn thư hai mươi năm, có thật không?”
Ngụy Văn Tu gật đầu. Nàng thấy nhẹ:
“Thế cũng không nhiều lắm. Một năm qua ta thấy văn thư cũng chỉ ngần ấy.”
Ngụy Văn Tu xua tay lia lịa:
“Không không, Tiểu Thích nghĩ đơn giản quá.”
Y thở dài một tiếng, đưa nàng đến trước một kho khác xưa nay nàng chưa vào. Cửa vừa mở, Thích Tầm mới biết mình đúng là còn non.
Trong nhà, từng dãy tủ gỗ tùng sơn đen nối dài từ ĐSng tây, cao tận trần. Trên đó chen chúc là hồ sơ phong kín, trông còn đồ sộ hơn cả Tàng thư các của Bạch Lộc thư viện.
“Không chỉ những văn thư ngươi thường thấy đâu. Mỗi vụ án, công văn Tam pháp ty đã có ba bộ. Cộng thêm từng đợt chứng cung, họa tượng nhập đường, thư từ vật chứng lặt vặt… tất cả đều phong ở đây. Nhiều khi vội vã xếp nhầm năm, vật chứng lệch số, nên giờ mới phải kiểm đếm lại.”
Nụ cười trên mặt Thích Tầm hóa thành khổ sở. Ngụy Văn Tu vuốt râu, nhếch môi:
“Cấm trốn đấy.”
Nói rồi dắt nàng vào trong:
“Còn nữa, ở kho trước mặt có mấy xe văn thư hai năm gần đây chuyển tới, phải dọn chỗ. Thấy không, đến bậc cửa cũng dỡ ra rồi, đợi xong sẽ lắp lại.”
Thích Tầm dẩu môi. Ngụy Văn Tu chỉ khắp các dãy tủ:
“Văn thư từ lúc thánh thượng đăng cơ đặt cả phía này, tức là ba năm trở lại. Còn triều Tiên đế thì xếp về phía tây. Sổ bìa chỉ ghi niên hiệu, tên án, người kinh lý; ruột phong sáp lửa, lúc tổng duyệt tuyệt đối không được mở.”
Nàng vâng. Chẳng bao lâu, bốn lại dịch ôm sổ đăng bộ vào. Ngụy Văn Tu dặn một thôi một hồi, rồi bảo bắt đầu từ năm tân đế đăng cơ.
Thích Tầm cùng ba người kia mất hai ngày mới kiểm xong phần Chương Đế đăng cơ. Ngày thứ ba chuyển sang triều Kiến Nguyên Đế. Hồ sơ phần nhiều đã vàng ố, bụi bặm nhện giăng. Ngày nào nàng cũng phải che khăn làm việc; không nặng sức, nhưng leo trèo giữa các dãy tủ liên miên, vài hôm đã thấm mệt.
Tính nàng hoạt bát, nói năng lanh lợi, qua mấy ngày đã thân thiết với bốn tiểu lại, chẳng ai vì thân phận ngỗ tác mà e dè. Sang ngày thứ sáu, rốt cuộc cũng kiểm được quá nửa.
Chiều hôm ấy, nàng viết xong mấy dòng cuối, chỉ đống hồ sơ như núi trước mặt:
“Đống này chuyển sang Tây khố là có thể nghỉ.”
Tây khố chính là tân khố cất hồ sơ. Bốn người kia làm cả ngày đã uể oải, vội nhận lời, còn bảo nàng là nữ nhi khỏi khiêng vác. Thích Tầm mừng rỡ cảm ơn:
“Các huynh đi đi, ta ở đây chờ chủ bạ Ngụy khóa cửa, tiện tay sắp nốt sổ kiểm kê của ngày mai.”
Bốn người mỗi người ôm một chồng, đi về phía Tây khố. Thích Tầm tiễn họ ra đến hành lang, nụ cười trên môi lập tức tắt lịm. Nàng quay gót, bước nhanh vào sâu trong kho.
Chìa khóa kho ở chỗ Ngụy Văn Tu, sáng mở chiều khóa đều do y trông. Thường ngày nàng luôn làm cùng bốn người kia, hiếm khi có lúc ở một mình như thế này.
Nàng mau lẹ đến trước một dãy tủ, ngẩng lên dò tờ giấy ghi năm đã mờ. Tìm đúng một năm, nàng kéo chiếc thang gỗ nặng nề lại, leo lên, rút ra từ giữa đống hồ sơ một quyển mỏng đã phong kín.
Nàng nín thở, vừa lắng tai nghe động tĩnh ngoài cửa, vừa rút từ tay áo ra một con dao nhỏ mỏng như lá liễu. Mắt dán chặt vào miệng phong sáp, nàng rón rén cạy từng chút. Phong đã lâu, sáp bám chặt miệng giấy, chỉ có thể tỉ mỉ tới mức không để lại dấu vết. Mới cạy được nửa chừng, bỗng một tiếng lăn bánh quen thuộc vọng tới—
Tim nàng thót lại. Nàng vội ép sáp xuống, ghép hồ sơ lại. Nhưng vì hấp tấp, chiếc thang dưới chân trượt nhẹ. Thân hình nàng chao đảo, tay vội níu thang, còn hồ sơ thì rơi xuống!
“Bốp!” một tiếng giòn khô. Tim Thích Tầm đập như trống dồn. Nàng hấp tấp tụt xuống nhặt hồ sơ. Vừa khom lưng chạm vào bìa, dưới ánh chiều rơi, một chiếc bóng dài đổ sượt qua chân nàng.
Lưng nàng cứng đờ. Nàng từ từ đứng thẳng, ngẩng lên đã thấy nơi cửa lối vào dãy tủ, Phó Quyết ngồi trên xe lăn. Mặt hắn chìm trong sáng tối, không rõ thần sắc, nhưng ánh nhìn nặng như ngàn cân. Sau lưng hắn không một ai, còn ngoài cửa, tiếng của Tống Hoài Cẩn và Ngụy Văn Tu đang mỗi lúc một gần…
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 31: Nhị Lang Thần (13): Bị nàng vạch trần
10.0/10 từ 45 lượt.