Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên

Chương 206: Thập Phá Trận (Chính văn kết thúc) – Đại Kết Cục

320@-

Sùng Chính điện rối loạn thành một mảnh.


Phía đông thiên điện, viện chính Thái y viện suất lĩnh y quan cứu trị Thái hậu đang hộc máu.


Phòng tả hạng, hai vị ngự y y thuật tinh thâm đang châm cứu cho Triệu Viên đã hôn mê bất tỉnh.


Kiến Chương đế đứng nơi cửa phòng, sắc diện u ám như thép.


Tôn Luật nhịn không được hỏi:


“Trưởng công chúa như thế, chẳng lẽ là chứng cuồng loạn tái phát?”


Kiến Chương đế nghe vậy, liền xoay người nhìn Tần Chiêm:


“Ngươi nói không cần hỏi nàng, được, vậy ngươi nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi biết hoàng tỷ mắc chứng cuồng loạn từ khi nào?”


Tần Chiêm đứng tận phía sau, ánh mắt xuyên qua đám đông, chăm chú nhìn Triệu Viên, lo lắng không thôi.


Hắn cắn răng, giọng khàn khàn:


“Là đêm thành thân cùng nàng, ta mới phát hiện——”


Tất cả mọi người đều cả kinh.


Tần Chiêm tiếp tục:


“Ta cùng Triệu Dạ thù hận khắc cốt ghi tâm, song công chúa… ta biết nàng cùng hắn không giống nhau. Từ khoảnh khắc ta đáp ứng hôn sự, ta đã nguyện cùng nàng bạch thủ giai lão. Nhưng ta vạn vạn không ngờ, đêm động phòng, nàng lại phát chứng cuồng loạn.”


“Hoa chúc đêm đó ban sơ vẫn thường, nhưng nửa đêm nàng bỗng phát mộng yểm, sợ hãi cùng thống khổ cực điểm. Ta khẽ gọi tên nàng, nàng liền như biến thành một người khác.”


“Nàng hồi lâu mới nhận ra ta. Vừa nhận ra, lập tức nắm chặt tay ta, khẩn cầu ta báo tin cho tiên đế và hoàng hậu, nói Triệu Dạ giam giữ nàng, thậm chí sai thái giám bên người làm nhục nàng.”


“Ta nghe xong vô cùng kinh hãi, ban đầu chỉ tưởng công chúa cùng ta bỡn cợt. Nhưng công chúa ngày thường phong tư trầm tĩnh, gặp việc bất loạn, ta chưa từng thấy nàng khiếp nhược như thế. Nàng không chỉ nép nơi góc giường, còn muốn chui vào tủ, tựa hồ sợ Triệu Dạ tức thời bắt đi. Ta nhìn nàng bộ dạng như vậy, lại ghép mảnh câu chữ vụn vặt, liền nhận ra sự tình kinh thiên——”


“Công chúa kể, chính là đêm nàng mười hai tuổi ngã xuống hồ Vị Ương. Nàng vốn sợ hắc ám, Triệu Dạ liền đem nàng nhốt trong mật thất, lại muốn hủy diệt tâm trí nàng. Hắn, hắn điên cuồng đến mức sai thái giám thấp hèn nhất đối với nàng động thủ. Hắn cho rằng, trưởng công chúa tôn quý nhất thiên hạ, bị thái giám khinh nhờn, tất phải hoặc điên hoặc chết……”


Tần Chiêm khóe mắt đỏ ngầu, thanh âm run rẩy.


Đồng tử Kiến Chương đế bỗng nhiên co rút, hiển nhiên chưa từng nghĩ chân tướng năm đó lại khốc liệt đến vậy:


“Ngươi nói, hoàng tỷ năm mười hai tuổi ngã xuống hồ, kỳ thực——”


Tần Chiêm ngẩng đầu, nhìn thẳng Kiến Chương đế, giọng còn mang oán hận:


“Khi ấy, việc công chúa xảy ra, hậu cung tuy nghiêm ngặt tra xét, nhưng cung ngoại biết rõ lại chẳng mấy. Ba tháng công chúa dưỡng bệnh, ngoài kia đều nói nàng trọng bệnh. Mà sự thật đêm đó, ngoài Triệu Dạ cùng hai thân cận, chỉ có Thái hậu cùng hai tâm phúc của bà.”


“Hai thân cận bên người Triệu Dạ, đều bị Thái hậu xử tử. Công chúa bị k*ch th*ch quá độ, lại bệnh lâu ngày, liền quên sạch cảnh tượng đêm ấy. Trong trí nhớ nàng chỉ còn lại hình bóng Triệu Dạ. Thái hậu lại lừa dối nàng, bảo là nàng trượt chân rơi xuống hồ Vị Ương. Triệu Dạ chỉ chối rằng không từng gặp nàng, mà vị thái y chữa trị đêm đó, một tháng sau lại chết bất minh trong phủ.”


“Tiên đế từng hạ lệnh cấm quân điều tra, đương nhiên hiểu chân tướng không đơn giản. Nhưng ngài tựa hồ nghĩ, nếu truy cứu, tất sẽ chấn động thiên hạ. Vì thế mới dung túng Thái hậu che chở Triệu Dạ. Nếu không phải công chúa phát chứng cuồng loạn trước mặt ta, thiên hạ chỉ e không ai biết, nhị hoàng tử được bồi dưỡng làm thái tử, lại có thể đối ruột thịt muội muội làm ra chuyện cầm thú cũng chẳng bằng!”


“Công chúa quên mất đêm đó, lại vì Thái hậu cầu khẩn mà mềm lòng, không đem sự tình bạch lộ. Triệu Dạ tưởng thoát được một kiếp, kỳ thực… hắn đã đắc thủ. Công chúa sau khi an dưỡng, ngoài mặt không tổn hại, nhưng trong lòng sinh bệnh. Nàng mắc chứng cuồng loạn, mà ta ban đầu còn tưởng chỉ là mộng mị……”


“Tật bệnh công chúa khác người. Mỗi khi phát tác, nàng liền biến thành một kẻ khác. Đêm động phòng, nàng biến thành tiểu nữ tử mười hai tuổi, tuy nhận ra ta, lại chỉ nghĩ ta còn ở trong cung làm bạn đọc. Nhìn khắp gian phòng hỉ tự đỏ thẫm, nàng cũng không hiểu vì sao mình ở đó. Nàng chỉ có một niệm——cầu tiên đế và Thái hậu cứu mạng. Ta khi ấy chỉ cảm thấy khó tin, lại thấy nàng thần trí bất minh, không dám đem việc này truyền nhập cung đình.”


“Nàng phát bệnh hai khắc, rồi hôn mê. Ngày kế tỉnh lại, hoàn toàn không nhớ gì. Ta từng thử dò hỏi chuyện ngã xuống hồ, nàng thuật lại đúng như lời Thái hậu tuyên cáo. Nàng ghét Triệu Dạ, không phải vì chuyện ngã xuống hồ, mà là vì thân phận Trưởng công chúa, nàng biết rõ hắn các loại tệ sự. Trong lòng nàng, Triệu Dạ đức hạnh bất xứng, căn bản không đáng nàng tôn kính.”


Tần Chiêm dù không thấy rõ dung nhan Triệu Viên giờ phút này, nhưng nhìn từng châm ngân cắm trên thân nàng, hắn đau lòng cực điểm:


“Đến nửa năm sau, công chúa lại lần ba phát bệnh, ta mới tin đó chẳng phải mộng mà là chứng tật. Mà mỗi lần phát, lời nàng thốt ra, ta nào dám tuyên dương thiên hạ. Ta âm thầm cầu y hỏi dược, đồng thời tra xét việc xưa. Rất nhanh, ta biết những ‘lời hoang đường’ của nàng, toàn bộ đều là thật.”


“Ta vốn đã hận Triệu Dạ, lúc ấy càng muốn băm vằm hắn. Nhưng khi đó, hắn sắp được lập thái tử, ta nào dám vọng động? Chỉ đành nhẫn nhịn. Rồi tới Thượng Nguyên tiết, đế hậu ngự du Ngọc Sơn.”


Hắn nhớ đến đêm đó, tâm can như thiêu đốt:


“Mỗi lần phát bệnh, tính tình công chúa đều bất nhất. Có lúc là tiểu cô nương mười hai tuổi bị tra tấn, có lúc lại hóa thành bạo lệ bất bình…… là hoàng thái nữ. Năm xưa từng có lời đồn tiên đế muốn lập nàng làm hoàng thái nữ. Khi nàng phát bệnh, tựa như chìm trong huyễn cảnh, tự cho đồn ngôn thành thực.”


“Ngày đến Dao Hoa cung, Triệu Dạ quả có dâng tặng Kiến Lan. Công chúa biết hắn long dương chi hiếu, lại từng sinh tà niệm với ta, liền giận dữ. Ta khuyên bảo hồi lâu mới khiến nàng an tĩnh. Nhưng ta không ngờ, đêm rằm mười lăm, nàng chuẩn bị xong, sắp khởi hành dự yến, thì lại xảy ra biến cố.”


“Chỉ vì Trừng Tâm đến báo, nói Triệu Dạ đã dâng lễ vật, đưa tới Ngọc Minh điện, chỉ e tiên đế nhân dịp lễ tiết mà hạ chỉ sách lập thái tử. Công chúa nghe vậy, thần sắc bỗng biến. Tuy ngoài mặt không lộ, còn cố ý sai ta rời đi, nhưng một khi nàng sinh ra huyễn tượng mình là hoàng thái nữ, khí độ càng thêm cao quý. Nàng vẫn nhớ mình đã gả ta làm phò mã. Ngoại trừ ta, gần như không ai phát giác nàng phát bệnh. Đợi ta nhận ra thì nàng đã đến Trường Phong các. Khi ta đuổi tới, Triệu Dạ đã nằm trong vũng máu.”


Tần Chiêm nghẹn giọng nuốt xuống:


“Ta không có lựa chọn nào khác. Ta không thể để bất cứ ai biết công chúa mắc chứng cuồng loạn, càng không thể để người đời biết nàng từng chịu sỉ nhục ấy, càng không thể biết nàng trong huyễn cảnh cho rằng mình là hoàng thái nữ, tương lai kế thừa Đại Chu.”


“Ta chỉ muốn che chở nàng, để nàng cả đời bình an. Hoặc có một ngày, bệnh của nàng sẽ tự khỏi. Mà ta vốn đã hận Triệu Dạ, sự đã thành, ta càng vui lòng thấy hắn chết. Ta lập tức đưa công chúa trở về, phân phó Trừng Tâm đi tìm Từ Văn Chương. Về sau, các ngươi đều đã biết.”


“Yến tiệc ở cung Thục phi, là lúc nàng tái phát. Nàng nhớ đến cái chết của Triệu Dạ, lại tự nhận mình là hoàng thái nữ, chỉ vì bị bệ hạ đoạt đi vị trí thái tử, nên buột miệng nói ra những lời mưu nghịch bất kính. Không ngờ đúng khi ấy, Lữ Diên nghe thấy. Nàng ta vừa biết cái chết của Triệu Dạ có dị, lại nhìn ra công chúa mắc bệnh. Khi đó, ta đã sinh sát tâm.”


“Sau này, các ngươi điều tra ra sao, thì chính là như vậy.”


Phó Quyết nghe đến đây, rốt cuộc nhẫn không được:


“Ngươi năm đó chỉ muốn thay công chúa che giấu tội lỗi, liền có thể vu oan hãm hại kẻ khác ư?”


Tần Chiêm rũ mày, thần sắc ảm đạm:


“Khi ấy ta chỉ muốn giữ được sự an toàn của công chúa cùng ta……”


Nói đến đây, hắn lại hướng Kiến Chương đế quỳ xuống:


“Bệ hạ, công chúa đâm trọng thương Triệu Dạ, vốn chẳng phải ý chí bản thân. Khi ta đến Trường Phong các, Triệu Dạ vẫn chưa tắt thở, chính vì ta không ra tay cứu giúp mới khiến hắn tử vong. Nói đến cùng, cũng chẳng phải công chúa sát hại Triệu Dạ, mà chính ta mới là kẻ khiến hắn mất mạng. Về sau mọi chuyện, công chúa điện hạ hoàn toàn không hay biết——”


“Trận trọng bệnh năm xưa khiến nàng nguyên khí đại tổn, lưu lại nhiều tật chứng. Trường niên dùng dược vốn làm thân thể hư hao, ký ức cũng chẳng bằng khi trước, không thể thụ thai cũng bởi từ đây. Nàng về sau tuy từng nhận ra bất thường, nhưng vì tín nhiệm ta, liền bị ta che giấu. Bệ hạ, nếu luận tội, Triệu Dạ đã chết và Thái hậu năm đó một mực thiên vị hắn, mới là tội nhân lớn nhất. Công chúa lại có gì sai?!”


Tần Chiêm lời lẽ chân thành, huyết quang dâng đầy trong mắt, như muốn khóc máu.


Kiến Chương đế lạnh lùng nhìn hắn:


“Ngươi chỉ vì giấu tội thay hoàng tỷ, mới làm ra từng ấy chuyện, đến cả gia tộc bị tru liên cũng chẳng để tâm?”


Tần Chiêm cay đắng đáp:


“Một bước sai, bước bước sai. Sự đến hôm nay, ta tội ác tày trời, dù không giả bệnh, lẽ nào bệ hạ có thể dung tha cho Tần thị? Người có tội vốn chẳng phải công chúa. Ta chỉ không muốn nàng chịu liên lụy. Năm đó, Triệu Dạ từng muốn bức h**p ta, là công chúa ra tay cứu, mới không để hắn đắc thủ. Ta cùng nàng, vừa hữu tình, vừa hữu ân. Làm những điều này, lại có gì đáng kể?”


Dù Tần Chiêm không phải hung thủ chân chính sát hại Triệu Dạ, nhưng năm đó hắn vu oan Lục thị, gây thành huyết án, về sau lại mưu hại Lữ Diên và Tề Minh Đường, tội ác không thể dung thứ. Tội tru liên, tất không thể tránh. Đã như vậy, hắn thà đem hết chứng cuồng loạn và việc công chúa đâm trọng thương Triệu Dạ đều nhận vào thân, chỉ để Triệu Viên có thể toàn thân thoái lui.


Kiến Chương đế nghe hắn nói xong, nhất thời khó bề phân định.


Lúc này, Dương Khởi Phúc bỗng từ thiên điện bên phải xông ra:


“Bệ hạ, Thái hậu nương nương… không ổn rồi——”


Kiến Chương đế kiếm mày chặt lại, vội vàng hướng thiên điện đi.


Phó Quyết cùng Tôn Luật nhìn nhau, những người khác cũng đều lộ ra lo lắng. Biến cố hôm nay tới quá đột ngột, thế cục chuyển biến càng ngoài dự liệu. Nếu Thái hậu vào giờ khắc này băng hà, ai cũng không biết sẽ thu dọn thế nào.


Tần Chiêm lạnh lùng quay đầu nhìn cửa thiên điện, trong mắt khó che được một tia khoái ý. Nhưng rất nhanh, hắn lại nhìn về phía Triệu Viên đang được châm cứu, ánh mắt chỉ còn tràn đầy thương tiếc.


Chờ thêm hai tuần trà, Kiến Chương đế mới lạnh mặt bước ra:


“Thái hậu đã đến lúc hấp hối, trước tiên đem phò mã áp giải về đại lao Củng Vệ ty——”


Ánh mắt ngài lại thoáng nhìn về phía noãn các:


“Về những gì phò mã vừa nói, không cần ghi chép vào hồ sơ. Định án thế nào, đợi sau này trẫm sẽ tuyên triệu. Những lời vừa rồi trong điện, các ngươi đều tự biết nặng nhẹ.”



Tôn Luật mấy người vội vàng lĩnh chỉ.


Phó Quyết hơi do dự, cũng lên tiếng đáp ứng.


Kiến Chương đế sâu xa nhìn hắn một cái, rồi quay vào thiên điện.


Dương Khởi Phúc đứng bên khẽ than:


“Chư vị đại nhân, xin về phủ đợi thánh dụ.”


Tần Chiêm bị áp giải trước. Hắn như biết đây là lần cuối cùng được nhìn Triệu Viên. Mấy bước chân ra cửa điện, hắn đi cực chậm, cực nặng nề. Hắn gắng sức ngoảnh đầu, trong mắt chỉ còn vết sáng đỏ tươi rực rỡ mà vỡ vụn. Chờ đến khi ra khỏi cửa điện, ngay cả mái hiên noãn các cũng chẳng còn thấy, nơi mắt hắn mới cuồn cuộn dâng lên bi thương vô hạn.


Lưng hắn như gãy gục, còng xuống.


Thần sắc trống rỗng, bước vào mưa bụi dầm dề.


Mưa tạt ướt tóc mai, dòng nước men theo má hắn chảy xuống. Nhìn thoáng qua, chẳng phân rõ là mưa hay là lệ.


Phó Quyết đi ra sau hắn một bước. Tam pháp ty chư quan lặng thinh, không ai dám nhiều lời.


Chỉ có Tôn Luật sóng vai đi bên, chưa ra khỏi điện, hắn đã tự hỏi:


“Kẻ mắc chứng cuồng loạn, hành vi ấy… có tính là bản tâm chăng?”


Phó Quyết hiểu hắn đang hỏi gì, nhưng chỉ xa xăm nhìn về phía nghi môn, nơi bóng lưng Tần Chiêm sắp khuất dạng:


“Kẻ mắc chứng cuồng loạn, xưa nay chưa từng có nói lành bệnh.”


Tôn Luật nghe vậy, tâm thần chấn động, bước chân khựng lại nhìn sang hắn.


Lại thấy Phó Quyết mày mắt hàn sắt, chẳng rõ ẩn chứa tâm tư gì.


Mưa không ngớt. Ngoài pháp trường, dân chúng đã tan đi quá nửa. Chỉ còn lác đác vài người rảnh rang nấn ná.


Thích Tầm cùng Chu Úy và đám nha dịch Đại Lý Tự cũng chờ dưới đài giám trảm.


Thấy Phó Quyết bọn họ ra, Thích Tầm lập tức nghênh đón.


Phó Quyết khẽ gật đầu.


Tống Hoài Cẩn nói:


“Án tình đã sáng rõ, chỉ là khó nói, vẫn phải chờ thánh chỉ. Trước tiên chúng ta về nha môn.”


Phó Quyết giờ này, cũng chẳng buồn che giấu:


“Thích Tầm theo ta.”


Giữa tất cả mọi người, Tôn Luật mặt không đổi sắc. Những kẻ khác thì đều nhìn về phía Thích Tầm, chỉ thấy Lâm Giang Vương đã giải nguy cục, hành sự chẳng kiêng dè, đối với vị ngỗ tác cô nương của Đại Lý Tự, ý tứ càng thêm rõ rệt.


Lên xe ngựa, Thích Tầm vội vàng nhìn Phó Quyết.


Phó Quyết trước tiên nắm lấy bàn tay lạnh cóng của nàng, chậm rãi kể lại những gì vừa xảy ra trong điện. Thích Tầm càng nghe càng chấn kinh, chưa từng nghĩ chuyện xưa lại bi thảm như thế.


“Trưởng công chúa thế mà lại bởi vậy mắc chứng cuồng loạn——”


Phó Quyết lạnh giọng:


“Phần sau, cũng không khác mấy so với điều chúng ta biết. Nay chưa rõ bệ hạ sẽ quyết định thế nào. Nếu Thái hậu không qua nổi đêm nay, trong cung sẽ đại tang, việc này có lẽ còn phải kéo dài thêm mấy ngày.”


Thích Tầm trong lòng ngổn ngang.


Nghe tin người mắc chứng bệnh là Triệu Viên, kẻ hại chết Triệu Dạ cũng có thể là Triệu Viên, nàng khó tránh nảy sinh hận ý. Nhưng lại biết nàng bị Triệu Dạ tra tấn đến mức sinh tâm bệnh, hận ý của Thích Tầm lại chuyển sang vị Cẩn thân vương chưa từng gặp mặt, cùng phò mã Tần Chiêm.


Nếu luận nguyên hung, toàn bộ tai họa, tội đầu chẳng thể khác ngoài vị hoàng tử đại Chu vô lương ấy.


Hắn ác độc gây họa trước, phò mã vì tư tâm mà gieo vạ về sau, mới thành một vụ huyết án mười sáu năm oan khiên, liên lụy sinh mạng trăm người.


“Phò mã vu oan Lục thị là trước, về sau Thái hậu lại ngấm ngầm đẩy sóng thêm gió. Nay bà ta đã hấp hối, bệ hạ càng không thể đem tội lỗi bà công khai với thiên hạ.”


Thích Tầm rũ mắt:


“Trong dân gian thường nói, thiên tử phạm pháp cùng tội như thứ dân. Chỉ không biết đến ngày nào, câu ấy mới thành thực.”


Phó Quyết ôm lấy vai nàng:


“Rồi sẽ có ngày ấy.”


Thích Tầm lại nói:


“Vừa rồi ta thấy Lục huynh trưởng cùng Ngọc nương, còn thấy Trương bá và Trần bá. Chỉ là hôm nay hành hình bất thành, bọn họ tất sẽ thấy lạ lẫm và thất vọng.”


Phó Quyết nói:


“Ta sẽ phái người đưa tin cho bọn họ, bảo hãy an tâm chớ vội. Việc đã đến nước này, phò mã tất tử, những chuyện khác chỉ còn trông vào thánh ý. Ta đoán, chậm nhất cũng trong đêm nay sẽ có tin tức.”


Trong lòng Thích Tầm buồn bực, không khỏi vén rèm xe.


Ngoài cửa, gió lạnh hun hút, mưa dầm không ngớt, tựa như chẳng bao giờ dừng lại.


Về tới vương phủ, Phó Quyết còn chưa viết xong bức thư tay, thì Giản Thanh Lan đã phái người tới thăm hỏi.


Phó Quyết hơi do dự, rồi mang Thích Tầm đến nội viện gặp bà.


Trong nội viện, Giản Thanh Lan vẫn đang chép Phật kinh, Phó Quỳnh ngoan ngoãn ngồi bên.


Phó Quyết thân đến bẩm báo, bà không lấy làm lạ.


Điều khiến bà bất ngờ là, hắn lại mang theo một cô nương.


Vừa thấy Thích Tầm, Phó Quỳnh liền khẽ nói bên tai:


“Mẫu thân, con từng gặp tỷ tỷ này——”


Nó áp sát tai Giản Thanh Lan, thì thầm mấy câu.


Ánh mắt Giản Thanh Lan nhìn Thích Tầm càng thêm sâu thẳm.


Thích Tầm hành lễ.


Giản Thanh Lan lên tiếng đáp, vừa nghe Phó Quyết bẩm tấu, vừa chăm chú nhìn nàng.


Đợi hắn nói hết, Giản Thanh Lan như thường ngày, không nhiều lời.


Khi hai người chuẩn bị rời đi, bà bỗng nói:


“Đông tiết sắp đến, đám hoa quế cuối cùng cũng sắp tàn. May mà ta đã sớm sai người hái ít nhiều, bảo phòng bếp làm thành bánh hoa quế, đem biếu cô nương nếm thử.”


Ngoài cửa, bà vú đã nghe rõ.


Phó Quyết thoáng sửng sốt, cảm tạ một tiếng, rồi mang Thích Tầm về thư phòng.


Bữa tối liền nhiều thêm một đĩa bánh hoa quế. Thích Tầm ưa vị ngọt, mà tay nghề bếp nương vương phủ lại cực tinh, nàng ăn thấy hương vị ngọt ngào, Phó Quyết nhìn cũng vui mắt. Tầm khoảng trước giờ Tý, Lâm Vi đến báo tin: Tôn Luật cầu kiến.


Tôn Luật vào thư phòng Phó Quyết, thấy Thích Tầm cũng không lấy làm lạ, liền mở miệng thẳng thắn:


“Trước canh hai, bệ hạ tuyên triệu ta nhập cung. Chỉ dụ rất giản lược: chẳng được đem chuyện cũ của Trưởng công chúa và Cẩn thân vương truyền ra ngoài; phò mã vẫn xử trảm, hành hình sau ngày mai. Trưởng công chúa chiều nay tỉnh lại, thần trí mông lung đã lâu, song cũng không nói lời gì kinh thiên. Bệ hạ không cho nàng biết chuyện ban ngày. Đã hạ lệnh: sau khi chém hỏi tội phò mã, sẽ giam nàng vào Tĩnh Duyên tự, từ nay chẳng được bước ra khỏi chùa nửa bước.”



Ngừng một thoáng, Tôn Luật lại nói:


“Về phần Thái hậu, hôm nay tạm giữ được tính mệnh, nhưng thái y nói bà ấy ngày còn chẳng bao nhiêu.”


Phó Quyết và Thích Tầm nghe xong, dù ánh mắt ảm đạm, cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, đều lặng im không nói.


Tôn Luật nhìn hai người, lại nói:


“Thánh lệnh đã đưa đến phủ các vị khác, nội dung đại để như nhau. Bệ hạ sai ta đích thân đến gặp vương gia; nếu trong lòng không phục, nghĩ ta có thể khuyên giải ngươi.”


Phó Quyết trầm mặc chốc lát mới nói:


“Ta vốn không ôm mộng hão, cũng chẳng cần khuyên gì. Thánh ý đã quyết, chúng ta tự nhiên tuân theo.”


Tôn Luật gật đầu, cũng không định nấn ná:


“Hai ngày nữa, ngươi vẫn giám trảm.”


Lời dứt liền cáo từ. Phó Quyết, Thích Tầm tiễn hắn ra cửa, chỉ thấy ngoài kia chẳng biết từ khi nào mưa lớn đã tạnh. Mây đen chất chồng nơi chân trời, điềm tượng quỷ quyệt khó lường; song giữa tầng mây có khe hở, le lói tia sáng bạc, như ánh nguyệt sắp xuyên vân mà ra.


Phó Quyết ôm Thích Tầm vào lòng, lặng đứng rất lâu.


……


Hai ngày sau đến ngày mười tám tháng Tám, mưa thu liên miên đã dứt, song trời vẫn ủ dột. Ngoài Tuyên Vũ Môn lại bày pháp trường. Tôn Luật cùng chư chủ quan Tam pháp ty và Phó Quyết đồng tọa đài giám trảm, phò mã Tần Chiêm lại bị áp lên hình đài.


Bách tính ngoài pháp trường vẫn vây ba vòng trong, ba vòng ngoài. Lần này xướng tội đợi giờ đều thuận lợi. Nghe tội danh Tôn Luật đọc y như lần trước, dân chúng đều lấy làm lạ: tội danh đã chẳng đổi, vì sao lần trước hành hình lại gián đoạn?


Nghi hoặc chưa kịp dâng cao, giờ chém đã đến. Đao phong lạnh loé vung mạnh, sau một vệt huyết quang, thủ cấp Tần Chiêm “đăng đăng” lăn xuống đất.


Sau Tần Chiêm là ba tộc Tần thị còn lại. Kiến Chương đế hạ thủ lưu tình, chỉ chém mười ba người thuộc trực hệ. Dù vậy, trên hình đài huyết sắc tung toé, dọa cho không ít người nhát gan không dám nhìn thẳng.


Trong đám đông có lão giả than thở:


“Thế này tính gì. Mười sáu năm trước đại hành hình lúc cuối đông, máu nóng gặp lạnh lẽ ra đông lại, song khi ấy người chết quá nhiều, huyết cứ thế từ đài tràn thành suối, tí tách chảy ra đất. Về sau tháo hình đài, huyết ố trên gạch mấy tháng chưa sạch. So với năm ấy, nay rốt cuộc đã khai ân rồi.”


Hành hình xong, còn phải nhập cung phục mệnh. Vào Sùng Chính điện, Kiến Chương đế ngự án sau hỏi:


“Bao giờ khiến họ nhập cung yết kiến?”


Phó Quyết thu mắt:


“Họ lòng còn điều úy, mong bệ hạ dung lượng. Đợi vụ án này hoàn kết, vi thần sẽ cùng họ nhập cung bái kiến. Những ngày này, vi thần cũng phải tìm lại cố bộc, coi như có một lời giải thích với những người may mắn sống sót năm xưa.”


Kiến Chương đế trầm mặc chốc lát, chuẩn y lời Phó Quyết.


Đêm ấy, Trưởng công chúa Triệu Viên liền do cấm quân hộ tống vào Tĩnh Duyên tự.


Vài ngày sau, Vương Túc và Chu Huân đem các cựu thần từng xử án ba nhà Vệ–Lục–Ninh năm đó truy bắt trở về. Hai mươi mấy tội nhân bị áp giải vào kinh, lại khiến dân chúng dọc đường xúm xem. Củng Vệ ty điều tra mấy vị chủ quan Tam pháp ty năm ấy, thẩm hỏi xong, hồ sơ mật dâng Kiến Chương đế. Phần định án cuối cùng, chẳng hề nhắc đến Thái hậu nửa chữ.


Đến tiết Đông nguyệt, phong ba do án oan Loạn Dao Hoa gây khởi mới dần vào hồi vãn. Tạ Nam Kha bị hỏi trảm ở pháp trường phía nam thành. Kiến Chương đế lại chém Ngự sử đài đại phu Tống Thắng Châu, rồi khảo trảm thượng hạ quan viên một trăm hai mươi ba người, chấn động triều dã.


Sau khi thi hành xong, ban thưởng phủ đệ cho ba nhà Vệ–Lục–Ninh cũng được phê xuống. Trường Túc hầu phủ và Vĩnh Tín hầu phủ không bị trưng dụng, trả lại nguyên trạng. Phủ đệ Lục thị vốn đã ban cho Khánh Dương quận vương; Kiến Chương đế lại chọn một phủ trong An Chính Phường ngự tứ đưa xuống. Đến lúc này, Phó Quyết mới vào triều diện thánh, tấu rằng người cũ của Lục gia và Vệ gia sẽ ứng chiếu nhập cung.


Mồng bảy Đông nguyệt là ngày cát tường. Đại Lý Tự nhàn việc, Thích Tầm như lệ thường đến nha môn từ sớm. Chẳng bao lâu, Tống Hoài Cẩn, Chu Úy và những người khác nối gót mà tới. Chỉ thấy hôm nay Thích Tầm thay một bộ váy áo chưa từng thấy, phát kế cũng phức tạp hơn thường; tuy vẫn chỉ cài trâm bạch ngọc, song toàn thân thêm vài phần trang trọng khác lạ.


Chu Úy vòng quanh nàng tặc lưỡi:


“Hôm nay là ngày gì? Chẳng lẽ là sinh thần của ngươi?”


Thích Tầm cười:


“Tự nhiên không phải.”


Tống Hoài Cẩn khẽ hừ:


“Chẳng lẽ muốn đến Lâm Giang vương phủ?”


Lời vừa rơi, Vương Túc bên cạnh bèn trêu:


“Qua mấy ngày chỉ sợ phải đến Trường Túc hầu phủ rồi kia. Nghe nói hai phủ cũ đã khởi công mấy bữa, về sau vương gia e là phải đổi nơi ở.”


Tống Hoài Cẩn vội nhìn sang Thích Tầm:


“Là thật ư?”


Thích Tầm mỉm môi:


“Là thật……”


Nói đến đây, Thích Tầm lại ấp úng:


“Đại nhân, qua chừng một tháng nữa, thuộc hạ cũng phải đổi chỗ ở. Có điều, việc ở Đại Lý Tự, thuộc hạ vẫn làm như cũ.”


Lời này vừa dứt, mọi người đều biến sắc. Tống Hoài Cẩn kinh ngạc:


“Gì cơ? Ngươi đã muốn đổi chỗ? Còn chưa có tam thư lục lễ, vì sao đã đổi nơi? Chẳng lẽ… chẳng lẽ vương gia muốn nạp ngươi làm thiếp?”


Chu Úy không nhịn được:


“Dẫu là thiếp của vương phủ, chung quy cũng chỉ là thiếp. Thích Tầm, ngươi nghĩ kỹ chưa?”


Thích Tầm nghe đến sững, rồi không nhịn được bật cười:


“Các vị hiểu lầm rồi, không phải như các vị tưởng. Sự tình hơi phức tạp. Nếu ta nói, ta kỳ thực… không mang họ Thích——”


Mọi người đều nhìn nàng đầy nghi hoặc. Thích Tầm nghĩ giấu mọi người đã hai năm, chẳng thể đợi đến phút cuối mới nói rõ, bèn cứng đầu thổ lộ:


“Kỳ thực, ta là tiểu thư Vĩnh Tín hầu phủ, cũng chính là hậu nhân Vệ gia.”


Mọi người sững sờ, rồi đưa mắt nhìn nhau. Bỗng Chu Úy nhịn không nổi bật cười ha hả:


“Hảo a Thích Tầm, ngay cả lời này ngươi cũng nói được! Ngươi là tiểu thư Vệ gia? Thế ta đây chính là công tử Lục gia!”


Mọi người cười ồ. Tống Hoài Cẩn cũng bất đắc dĩ lắc đầu:


“Ngươi là biết gần đây ai nấy đều chờ hai nhà ấy nhập cung phục tước, nên đem chuyện này ra trêu bọn ta? Đùa thì đùa, nhưng chuyện ngươi nhập vương phủ làm thiếp, ta vẫn không tán thành. Có điều, vương gia thân phận tôn quý, khó xử ấy ta cũng hiểu. Ngươi yên tâm, dẫu là thiếp, chúng ta cũng chẳng khinh ngươi nửa phần.”


Thích Tầm nghe mà dở khóc dở cười:


“Đại nhân không tin thì thôi, về sau các vị tất sẽ rõ.”


Thấy nàng nghiêm sắc mặt, Chu Úy lại cười:


“Đúng thế, muốn gạt người thì phải mặt không đổi sắc, nói năng trôi chảy, còn phải bền gan giữ tới cùng. Ngươi thế này, ta dù thế nào cũng phải tin được một hai chữ rồi——”


Lời hắn lại khiến mọi người bật cười. Đúng lúc ấy, ngoài cửa có thị vệ tiến vào:


“Thích Tầm! Lâm Giang vương đến, nói là đón ngươi——”


Nghe Phó Quyết tới, ai nấy đều nghiêm mặt. Thích Tầm liền nói với Tống Hoài Cẩn:


“Đại nhân, hôm nay thuộc hạ muốn xin nghỉ nửa ngày, kính xin đại nhân chuẩn cho.”


Tống Hoài Cẩn theo nàng ra cửa, những người khác cũng đều đi theo. Lúc này, hắn vẫn còn nhắc:


“Dẫu là làm thiếp, cũng phải là quý thiếp, cũng cần có mai nhân tới cửa.”



Thích Tầm cười rạng rỡ:


“Biết rồi, đại nhân!”


Nói chuyện mà đã ra đến cửa lớn nha môn. Thích Tầm nhanh nhẹn leo lên xe ngựa. Đúng lúc ấy Phó Quyết vén rèm, đám quan lại Đại Lý Tự vừa thấy, đều vội vàng hành lễ.


Phó Quyết mỉm cười:


“Tống thiếu khanh có phải hiểu lầm bản vương chăng? Bản vương xưa nay chưa từng có ý nạp thiếp.”


Tống Hoài Cẩn mặt đỏ bừng, không ngờ những lời nói trong nha môn lại bị hắn nghe rõ. Phó Quyết lại nói:


“Đợi ngày Thích Tầm dời đến tân phủ, thỉnh đại nhân đến cửa uống rượu mừng.”


Tống Hoài Cẩn trố mắt, nhìn theo cỗ xe rời xa. Đột nhiên, hắn ta vỗ mạnh vai Chu Úy:


“Đi, cưỡi ngựa bám theo, xem vương gia với Thích Tầm đi đâu!”


Chu Úy ngơ ngác:


“Sao phải đi xem?”


Tống Hoài Cẩn đá hắn một cước:


“Bảo đi thì đi!”


Chu Úy chẳng còn cách nào, đành giục ngựa đuổi theo.


Tống Hoài Cẩn trong lòng ngờ vực, đứng trước cửa nha môn, sắc mặt nặng nề, mãi đến hai nén hương sau, mới đợi Chu Úy quay về.


Chu Úy nhảy xuống ngựa, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc:


“Đại nhân, vương gia đưa Thích Tầm vào cung. Đến Tuyên Vũ Môn, họ chờ một chốc, rồi lại có một cỗ xe tới. Đại nhân đoán xem là ai? Người xuống xe chính là giáo úy tuần phòng doanh Giang Mặc, còn có một cô nương, ta nhận ra, dường như là Ngọc Nghi Sương ở hí lâu Trường Phúc trên phố Quảng An——”


Chu Úy kinh ngạc lắc đầu:


“Rồi họ cùng nhau nhập cung! Đây là chuyện gì vậy?”


Tống Hoài Cẩn nghe xong, sắc mặt biến đổi mấy lượt:


“Ta nghe nói hôm nay là ngày hậu nhân Lục gia và Vệ gia nhập cung diện thánh. Thích Tầm nàng nói, chỉ e là thật……”


……


Trong Sùng Chính điện, Phó Quyết đem văn thư ghi lại hành trạng mấy năm nay của ba người dâng Kiến Chương đế, làm chứng cho việc nghiệm minh thân phận.


Kiến Chương đế vừa thấy, Thích Tầm và Giang Mặc đều đã vào nha môn Kinh kỳ nhậm chức, thần sắc lập tức phức tạp. Ngài lại liếc sang Tôn Luật, thấy hắn mặt cũng âm trầm cực độ.


Tôn Luật vốn đoán được Thích Tầm là hậu nhân nhà nào, lại không ngờ nàng là tiểu thư Vệ gia. Còn Giang Mặc, kẻ vẫn quanh quẩn trước mắt hắn bao lâu nay, lại chính là công tử Lục gia.


Hai người bình an vô sự mà ẩn nấp ngay dưới mí mắt hắn, ý nghĩ này khiến Tôn Luật khó chịu vô cùng.


Đến khi Kiến Chương đế hỏi đến việc Thích Tầm làm ngỗ tác, Tôn Luật lập tức nói:


“Lúc khám nghiệm tử thi, trên dưới Củng Vệ ty đều giám thị, ngoài việc ấy, tuyệt không sai sót. Bệ hạ có thể an tâm.”


Sự đã tới đây, Kiến Chương đế chỉ đành thừa nhận. Vốn dĩ ngài đã đại xá ba nhà, nay thấy họ đều có chỗ làm việc, lại là chức vụ không cao, cũng lười động tới. Sau một phen lời lẽ đường hoàng, lại ban thêm nhiều ân thưởng, rồi tiễn mấy người ra khỏi điện.


Vừa ra khỏi cung môn, tin tức mấy người khôi phục thân phận đã lan truyền khắp nơi. Đến lúc nhật tịch, gần như toàn thành đều truyền tụng câu chuyện bốn người.


Sự tích về Phó Quyết sớm đã được bàn tán sôi nổi. Lần này người ta nhắc nhiều nhất, lại là tiểu thư Vệ gia và công tử Lục gia, vốn đang làm việc trong nha môn.


Đêm ấy, Phó Quyết đưa ba người về vương phủ, trước tiên thỉnh an Giản Thanh Lan, rồi giữ lại cùng ăn tối. Giản Thanh Lan hiếm khi ngồi đồng bàn, cũng có nhiều cảm khái.


Ba tòa phủ đệ được ban thưởng, phủ Lục gia mới xây, Giang Mặc và Ngọc nương rất nhanh có thể dọn vào. Vĩnh Tín hầu phủ cùng Trường Túc hầu phủ còn cần tu sửa mấy tháng, ít ra cũng qua năm mới có thể nhập cư. Giản Thanh Lan muốn giữ Thích Tầm ở tạm vương phủ, nàng vội khéo léo từ chối, nói không hợp lễ phép.


Bốn huynh muội gian nan tận khổ nay mới cam lai, đêm ấy quây quần quanh lò, hàn huyên triền miên, lại cùng uống vài chén nhạt. Đến nửa đêm, ngoài trời bất chợt bay tuyết lớn, tất cả đều được Giản Thanh Lan giữ lại trong phủ.


Bà an bài Giang Mặc và Ngọc nương nghỉ ngơi, còn bản thân trở về chính viện, liền nghe nói Phó Quyết đưa Thích Tầm về viện của mình. Bà thoáng chần chừ, rồi cũng thôi, không đi theo nữa.


Tuyết cũ mấy ngày chưa tan, nay lại thêm một tầng mới. Khắp nơi trắng xoá, như khoác xiêm y bạc.


Má Thích Tầm ửng hồng, bước chân nghiêng ngả, một tay nâng đèn, một tay hứng tuyết rơi, loạng choạng đi trong sân. Mỗi khi Phó Quyết tưởng nàng sắp ngã, thì nàng lại đứng vững.


“Vương gia, ta thật cao hứng a——”


Nàng xoay tròn một vòng, váy áo quét thành một vệt dài trên tuyết, áo choàng trên vai lệch cả đi. Giọng líu ríu:


“Rốt cuộc cũng đợi tới ngày này. Chờ khi dựng mộ y quan cho phụ thân mẫu thân, cùng huynh trưởng, cũng xem như an ủi được linh hồn họ nơi cửu tuyền.”


Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn về phương đông bắc:


“Hầu phủ ở chỗ đó. Hôm kia vào cửa, ta chỉ thấy hầu phủ thật rộng rãi, còn… còn chẳng bằng tiểu viện sư phụ để lại dễ chịu hơn.”


Phó Quyết tiến lên, ôm nàng vào lòng:


“Tự nhiên sẽ không để nàng sống một mình. Giờ tuy còn trống trải, nhưng sau này ắt sẽ người đông phúc dày.”


Thích Tầm bảy tám phần đã say, ngẩng đầu hỏi Phó Quyết:


“Đến khi con của chúng ta trở thành Vĩnh Tín hầu sao?”


Vòng eo Thích Tầm mảnh như nhành liễu. Phó Quyết đứng cao cúi mắt nhìn nàng, thấy hơi thở phả nơi môi khẽ mở tựa khói mỏng, lại thấy má nàng ửng đỏ, đồng tử long lanh như nước. Họng hắn khẽ chuyển động, khó lòng nén nhịn:


“Không sai, trí nhớ của nàng rất tốt.”


Khóe môi Thích Tầm càng nhếch cao:


“Lời vương gia nói, ta đều ghi nhớ…”


Phó Quyết còn đâu chịu được, cúi đầu phủ lên đôi môi hồng của nàng.


Mắt Thích Tầm bỗng mở lớn, đèn trong tay “bõm” một tiếng rơi xuống đất, dầu văng ra, nến vụt tắt.


Bốn bề chợt tối đen, chỉ còn ánh sáng mờ xa xa soi lên trời tuyết bay mịt mùng.


“Đèn lồng, đèn…”


Trong khoảng th* d*c, Thích Tầm không nhịn được mà thốt khẽ, giọng mềm mại như mèo con, lại xen vài phần hoảng hốt e thẹn.


Phó Quyết khẽ cười:


“Tắt đi càng hay.”


Thích Tầm “ư ư” hai tiếng. Thần trí nàng đều bị hương long tiên trên người Phó Quyết vây phủ.


Giữa tiếng tuyết rơi rì rào, trên nền tuyết chỉ còn hai hàng dấu chân, ghép thành một đôi bóng hình quấn quýt nương nhau.


……


Lăng viên của ba nhà tu sửa xong, cũng vừa vào dịp Tiểu niên. Ngày hai mươi ba tháng Chạp, bốn huynh muội cùng hẹn đi tế bái, theo còn có hơn mười cố bộc, dọc đường mấy cỗ xe ngựa nối nhau thật dài.


Giang Mặc đi chung xe với Ngọc nương. Hai người biết Phó Quyết và Thích Tầm sớm sinh tình ý, trong lòng càng thêm vui, chỉ đợi khi nào hai người định hôn nghi, coi như sau bao năm rửa oan báo thù, lại đón thêm một tin mừng.


Tới lăng viên, cả đoàn lần lượt dâng hương trước phần mộ trưởng bối hai nhà, mãi đến khi mặt trời xế bóng mới hồi kinh.


Cuối năm đã gần. Ngoại thành tuyết trắng nghìn dặm, trong thành người qua kẻ lại tấp nập. Vĩnh Tín hầu phủ và Trường Túc hầu phủ đều đổi mới sáng choang. Cả đoàn vòng qua xem tiến độ hai phủ rồi lại cùng về Lâm Giang vương phủ ăn Tiểu niên.



Vương phủ hiếm khi náo nhiệt đến vậy: mấy vị chủ tử thêm hơn mười cố bộc. Gần đây Thích Tầm và Ngọc nương ra vào vương phủ thường hơn, Giản Thanh Lan cũng không còn ẩn cư như trước. Tiệc Tiểu niên lần này, chính tay bà sắp đặt. Vừa uống đến vòng rượu thứ ba, cửa phủ vốn đóng kín chợt vang tiếng gõ.


Chẳng bao lâu, tiểu đồng ở môn phòng chạy vội vào:


“Phu nhân, vương gia, trong cung đưa tin… nói… Thái hậu băng rồi.”


Thái hậu nằm bệnh ba tháng, chịu khổ sở dày vò, rốt cuộc tắt hơi ngay đêm Tiểu niên – ngày đoàn viên trong nhà. Thái hậu qua đời tức quốc tang, văn võ bá quan đều phải phục tang. Nhưng Giang Mặc và Thích Tầm phẩm vị thấp, Phó Quyết lại nhiều ngày không nắm thực quyền sau khi hồi phủ, trái lại thoát khỏi lễ tang này; chỉ có Giản Thanh Lan đến trước cung môn khóc đưa tang trong ngày xuất liệm.


Quốc tang cấm yến nhạc. Đêm Trừ tịch năm Kiến Chương thứ sáu, Tết Nguyên đán và Thượng Nguyên năm Kiến Chương thứ bảy, đều trôi qua yên ắng trong bầu không khí điếu tế Thái hậu.


Đến mồng chín tháng Hai – kỵ nhật của chư vị trưởng bối bị hỏi trảm năm xưa ở trước Tuyên Vũ Môn – sau hơn mười năm, bốn huynh muội rốt cuộc không cần lén lút tế bái nữa. Phó Quyết thỉnh cao tăng, bốn người cùng đến lăng viên, làm đủ một ngày pháp sự.


Kiến Chương đế thủ hiếu cho Thái hậu tròn ba tháng, trong thời gian ấy chỉ lên Sùng Chính điện xử việc, đến cuối tháng Hai mới phục hồi triều sớm. Lúc này Thượng thư Hình bộ Trịnh Hoài Hưng dâng sớ cáo lão hồi hương. Kiến Chương đế cân nhắc hai ngày rồi chuẩn, lại triệu Phó Quyết nhập Hình bộ lãnh chức Thượng thư.


Phó Quyết là người muốn làm việc thực cho Đại Chu và lê dân Đại Chu, nào chịu buông quyền. Hắn thân mang vương tước, lại chưởng quyền Hình bộ, văn võ trong triều không dám khinh nhờn.


Đúng dịp Trường Túc hầu phủ và Vĩnh Tín hầu phủ tu bổ hoàn tất, Kiến Chương đế ngự tứ biển đề. Hai phủ trước sau hai ngày bày yến tân gia: hôm đầu Phó Quyết khoản đãi bá quan thế gia, trước cửa hầu phủ xe ngựa như nước; hôm sau, Thích Tầm mở gia yến ở Vĩnh Tín hầu phủ, ngoài bốn huynh muội và mẫu tử Giản Thanh Lan, còn mời đồng liêu Đại Lý Tự, cùng Trường Lạc quận chúa Tôn Lăng – người gần đây qua lại với nàng khá nhiều.


Vĩnh Tín hầu phủ chỉ có một mình nàng, lại là nữ nhi, vốn khó đứng vững nơi kinh thành. Nhưng ai cũng biết cây cỏ gạch ngói nơi đây đều do Lâm Giang vương Phó Quyết thân tự đốc liệu; ý tứ trong đó không cần nói cũng hiểu. Ngày dọn về, tuy không mời những nhà không quen, song người đến tặng lễ vẫn xếp hàng dài ngoài cổng.


Trường Túc hầu phủ và Vĩnh Tín hầu phủ cứ vậy chính thức hồi nhập hàng thế gia kinh thành. Tiệc tan, đám trẻ rủ nhau đến Chỉ Viên du ngoạn.


Đầu xuân, Chỉ Viên cây xanh hoa thắm, sinh khí dạt dào. Phó Quyết mời thợ khôi phục lại Bát cảnh Chỉ Viên. Nay Chỉ Viên lại thành danh viên tư gia nổi tiếng trong kinh. Bao phu nhân tiểu thư gửi thiếp cầu kiến; Thích Tầm tuy không giỏi giao thiệp quý môn, nhưng có Giản Thanh Lan và Tôn Lăng trợ giúp, mọi việc đều khéo léo ứng đối.


Sang tháng Tư, bất ngờ bộc lộ vụ tham ô quân nhu ở doanh trú Yến Châu phương tây bắc. Kiến Chương đế đại nộ, hạ thánh chỉ phái Phó Quyết đi tây bắc chỉnh đốn quân vụ, tra xét án quân.


Yến Châu cách U Châu tương vọng, phụ trách trấn thủ Xích Thủy quan – cửa ải tây bắc của Đại Chu – cũng là một trong các mục tiêu Tây Lương nhòm ngó. Hiện Tây Lương cùng Đại Chu tạm hoà, nhưng Kiến Chương đế rốt cuộc bác bỏ việc liên hôn. Với thói xảo trá tàn độc của người Tây Lương, chẳng ai dám chắc họ giữ ước đến bao giờ. Lỡ một khi binh đao tái khởi, quân doanh lại thối nát vì tham lạm, ắt thành quốc nạn.


Phó Quyết vốn quen thuộc quân vụ Yến Châu, lại đang chấp chính Hình bộ, việc này ngoài hắn khó có người kham nổi. Chỉ là Yến Châu đường xa, chuyến đi tra án trừng ác, lại tính cả hồi trình, ít cũng hai ba tháng. Thích Tầm nghe hắn phải đi lâu như thế, ngoài mặt không lộ, trong lòng thì chẳng đành.


Đến ngày khởi hành, Thích Tầm ra Trường đình ngoài cửa thành tiễn biệt.


Phó Quyết ôm nàng vào lòng nói:


“Việc ở Đại Lý Tự chớ nên gắng gượng. Dù nóng nực thế nào cũng đừng tham mát. Hai tháng ta vắng, Lâm Vi sẽ đến Vĩnh Tín hầu phủ canh giữ. Nếu nàng không biết quý mình mà xảy ra sai sót, ta chỉ hỏi tội một mình hắn.”


Thích Tầm ngoan ngoãn đáp vâng.


Phó Quyết kề trán nàng khẽ nói:


“Chuyến này thuận lợi, coi như lại lập công. Lúc hồi kinh, ta sẽ xin bệ hạ ban hôn. Đến khi mai Lạp trong Chỉ Viên nở, nàng… đừng nên gọi ta là ‘huynh trưởng’ nữa.”


Ánh ráng hồng đầy trời, cũng không sánh được vừng mây đỏ trên má nàng khiến Phó Quyết rung động. Hắn tung người lên ngựa, trong ánh mắt vấn vít của Thích Tầm, một đường bắc tiến tới Yến Châu.


Ba tháng ấy cũng chẳng gọi là khó qua. Việc ở Đại Lý Tự, Thích Tầm cứ theo lệ mà làm; chỉ là nay thân phận nàng đã quý, chẳng còn ai dám ghét bỏ. Khi rảnh, nàng đến bầu bạn cùng Giản Thanh Lan chép kinh, lại dạy Phó Quỳnh đọc Thiên tự văn.


Ngọc nương không còn lên đài Trường Phúc hí lâu, chỉ ngẫu hứng diễn vài khúc trước thân hữu. Nàng cùng Lận Tri Hành mối nhân duyên sơ định, bèn kiêng kỵ không gặp riêng. Khi Phó Quyết vắng kinh, nàng thường đến Vĩnh Tín hầu phủ ở cùng Thích Tầm vài bữa.


Giang Mặc vẫn đang trực ở Tuần Phòng Doanh. Sau Tết thăng thêm một bậc, cuối năm e sẽ đến chức phó chỉ huy sứ. Thượng quan trực tiếp của hắn là Tiền Kính Minh vẫn sớm ưu ái, nay còn muốn gả con gái cho hắn. Mỗi lần Thích Tầm hay Ngọc nương nhắc tới, mặt Giang Mặc liền nghiêm như đóng dấu, nghiêm cẩn y như lão phu dạy học trong thư đường.


Tôn Lăng ưa vui bỡn, cũng hay lỳ ở Chỉ Viên gọi bạn rủ bè, Vĩnh Tín hầu phủ chẳng lúc nào thiếu náo nhiệt. Chỉ khi đêm sâu người tĩnh, Thích Tầm vẫn lật thư từ Yến Châu gửi đến, xem đi xem lại.


Cuối hạ đầu thu, khi rừng tử vi chưa tàn cũng chưa mãn, Phó Quyết rốt cuộc từ Yến Châu trở về. Tiết đã nhập tháng Bảy; chuyến đi này quả thực gần ba tháng. Lần bắc thượng ấy, hắn dùng thủ đoạn lôi đình tra xử hơn mười vị tướng quân, khiến Kiến Chương đế cực kỳ vừa ý. Ngày thứ hai hắn hồi kinh, thánh chỉ ban hôn đã đưa tới Trường Túc hầu phủ và Vĩnh Tín hầu phủ.


Hôn lễ định vào mồng sáu tháng Chạp.


Dẫu có chỉ ban hôn, “tam thư lục lễ” Phó Quyết tự nhiên không dám lơi. Hắn đặc thỉnh Giản Thanh Lan đứng ra chủ trì, lại mời mai nhân đến cửa. Riêng sính lễ đưa sang Vĩnh Tín hầu phủ cũng chở đầy hơn chục cỗ xe ngựa, trong chốc lát đã thành giai thoại trong phường.


Tôn Luật đến Trường Túc hầu phủ làm khách trông thấy, bèn chua chát rằng: “Bày trận lớn lắm, rốt cuộc chẳng phải tay trái đưa tay phải nhận, rồi lại phải trả về cả thôi, có tất yếu chăng?”


Phó Quyết ôn hòa đáp: “Ngươi nghĩ vậy cũng thường tình. Người chưa đính hôn thì không hiểu được.”


Tôn Luật tức đến nghẹn, cả tháng không ghé cửa.


Đến mười bảy tháng Đông, các nghi lễ đều đã an định. Ngoài việc đợi ngày xuất giá, Thích Tầm trước tiên đưa Ngọc nương xuất các. Lận gia cầu cưới Lục thị quý nữ, thanh thế cực lớn, đội đón dâu vòng quanh An Chính Phường đến hai lượt. Thích Tầm đứng giữa đám người ngóng nhìn hai người bái đường, đợi bồi phòng uống xong hợp cẩn tửu, nàng cố gắng lắm mới không để lệ rơi.


Thời quang như bạch câu quá khích, nửa tháng thoắt đã qua. Sau tiết Đại Hàn, kinh thành nghênh đón mấy trận tuyết trắng. Đợi đến mồng sáu, trời bỗng quang đãng, tựa hồ ngay cả ông trời cũng chẳng nỡ để gió rét giày vò đôi kẻ khổ nhiều mới nên duyên.


Rạng đông, sao tàn trăng khuyết chưa lui, Thích Tầm đã dậy trang điểm. Đến khi trời sáng hẳn, ngoài Vĩnh Tín hầu phủ đã là “mười dặm hồng trang”, nhạc hỷ vang rền.


Người trong gương áo cưới như lửa, kiều diễm vô song. Đến chính nàng cũng ngẩn ngơ. Bao năm qua nàng chưa từng trang sức rực rỡ đến vậy, hôm nay vừa điểm phấn xong, khiến Ngọc nương, Tôn Lăng trong khuê phòng cũng thoáng thất thần.


Phụ huynh đều đã khuất, sau khi vào từ đường bái biệt linh vị, do Giang Mặc đưa nàng xuất giá.


Hỷ phác đỏ thắm phủ lấy đôi mắt trong sáng, cũng nhuộm gò má nàng ửng như đào. Giữa cảnh náo nhiệt rộn ràng, Phó Quyết vững vàng nắm tay nàng, thấp giọng: “Miểu Miểu, ta đến đón nàng rồi.”


Tim Thích Tầm đập nhanh hơn mấy phần. Theo dải thảm đỏ chính chính, nàng từng bước rời Vĩnh Tín hầu phủ. Lên kiệu hỷ, nàng không nhịn được thò tay trong tay áo, sờ đến ngọc bài Phó Quyết tặng ngày nào. Đội đưa dâu thổi kèn gõ trống một mạch về Trường Túc hầu phủ. Hai phủ cách nhau chẳng xa, Phó Quyết lại không chuộng vòng vo, chỉ mong sớm rước người về phủ.


Phó Quyết vốn có lòng mời Giản Thanh Lan thay mặt tiếp bái, song Giản Thanh Lan tự biết không thể thay vị của cố Trường Túc hầu phu nhân, nên chỉ giữ vai trò chủ hôn. Đợi hai người hạ kiệu nhập phủ, lễ bái cũng hướng về linh vị phu phụ cố Trường Túc hầu. Bởi vậy, nơi vốn nên náo động nhất là tân đường, lại chẳng ai dám đùa giỡn, toàn bộ lễ trình càng thêm trang nghiêm.


Chỉ đến khi đưa đôi tân lang tân nương vào động phòng, đoàn đón dâu mới dám reo hò. Nhưng Phó Quyết vốn có uy, người khác chẳng dám quá trớn. Lúc vén khăn, bốn bề yên ắng, tay cầm cân vàng của Phó Quyết khẽ run.


Hỷ phác khẽ nhấc, lộ ra dung nhan kiều diễm, mắt tựa nước thu. Đôi đồng tử đen lay láy, vẻ tình si vấn vít khiến ngực Phó Quyết nóng bừng. Uống xong hợp cẩn, hắn mặc cho mọi người trêu ghẹo vài câu liền đuổi hết ra ngoài.


Ngoài kia yến hỷ đã mở, mà Phó Quyết chẳng rời tân phòng. Trong phòng chỉ còn đôi trẻ. Thích Tầm bèn hết kiêng dè, cười linh động: “Vương gia mà không ra tiếp tiệc, mai phường sá sẽ bịa lời đấy. Họ sẽ bảo vương gia—”


Môi nàng chấm chút son, càng tôn tuyết da hoa mạo. Phó Quyết trêu ghẹo: “Sẽ bảo ta ‘nóng lòng không đợi nổi’ ư?”


Thích Tầm thẹn giận, toan đẩy hắn ra cửa. Phó Quyết liên thanh cầu tha, đành ra ngoài dự tiệc.


Yến khách mãi đến canh hai mới dứt. Khi Phó Quyết trở về, người phảng phất chút men say. Thích Tầm đã tắm gội thay y, đang cầm thanh bảo kiếm treo trên vách mà nghịch. Thấy hắn vào, nàng múa một đóa “kiếm hoa”. Phó Quyết dễ dàng nắm cổ tay nàng, khẽ kéo liền vòng nàng vào lòng.


Hắn chắp tay nàng, dạy nàng phô một thức kiếm chiêu huyền diệu. Lưng nàng tựa trong ngực hắn, chỉ nghe nhịp tim hắn trầm mạnh. Chốc lát, nàng đã chẳng cầm vững chuôi kiếm, ba thước thanh phong rơi “keng” xuống đất. Nàng được bế ngang, đặt lên hỷ sàng; còn hắn thì bước vào phòng tắm.


Nước róc rách mơ hồ. Tim Thích Tầm đập còn dồn hơn hắn. Chẳng bao lâu, đèn hỉ bán tắt. Màn trướng khép mở, Phó Quyết mang theo hương long diên thanh ngát nằm xuống bên nàng.


Hắn ôm nàng vào ngực, rải những nụ hôn tỉ mỉ trên đỉnh tóc: “Miểu Miểu—”


Lòng nàng nóng hổi: “Huynh… trưởng—”


Phó Quyết bật cười, phủ nàng xuống dưới: “Nên gọi là gì?”


“Phu… phu quân—”


Hắn rút trâm ngọc trên đỉnh đầu nàng, để suối tóc đen như thác đổ kín gối. Rồi cúi xuống hôn lên môi nàng. Chỉ chốc lát, nàng khẽ “ưm” một tiếng, trong đôi mắt mông lung sóng nước dạt dào, diễm lệ mê người.


Nến hồng ánh mờ, hắt lên màn trướng thêu hoa văn tinh xảo, in ra bóng đôi uyên ương quấn quýt.


Đợi khi mây mưa ngơi hẳn, má nàng đỏ ửng, lông mi thấm lệ, lại thấy mệt lả, cơn buồn ngủ ập đến. Phó Quyết bế nàng vào phòng tắm, rồi lại đặt về giường. Khi ấy nàng lại tỉnh hơn đôi chút.


Nàng nép trong lòng hắn, mắt sáng như ngọc, làn da ngà thoáng lộ những dấu hồng lấm tấm. Phó Quyết mơn man hôn l*n đ*nh tóc, nhẹ giọng hỏi: “Nghĩ gì thế?”


Trên người nàng vẫn còn dư ý tê dại, biếng nhác không muốn động. Tâm trí bỗng trôi xa, nàng ôm lấy hông hắn: “Nghĩ ta với huynh trưởng lại có được hôm nay. Trước kia, ta chỉ tưởng cả đời này ta chỉ có thể là ‘Thích Tầm’, vì việc minh oan cho tộc, con đường ấy như đêm dài vô tận không thấy cuối…”


Phó Quyết nghe nàng ưa gọi “huynh trưởng” thì khẽ cười: “Nàng là Vệ Miểu, là Miểu Miểu. Từ hôm nay, lại là thê tử của ta—là vương phi của Lâm Giang Vương.”


Hắn siết nàng chặt hơn: “Cái không thấy cuối, chính là quãng đời còn lại của ta với nàng—bạc đầu giai lão.”


Niềm vui suốt một ngày đến đây bỗng hóa chua xót nơi chóp mũi, nàng rúc vào lòng hắn, khẽ đáp một tiếng nặng trĩu.


Ngoài song đêm dài tĩnh mịch. Giữa khuya, lại rơi lắc rắc những bông tuyết mịn. Thích Tầm nghe Phó Quyết kể chuyện xưa ở Vĩnh Tín hầu phủ, nghe dần mà mí mắt trĩu xuống. Nửa mê nửa tỉnh, nàng bèn nhập mộng: cha nương mỉm cười nhìn nhau, ân cần dặn nàng việc tề gia sau ngày xuất các; huynh trưởng làm cho nàng một chiếc mũ hỷ, tự tay đưa nàng ra khỏi khuê phòng.


Trong lòng nàng biết mình đang mộng, song khó mà không cong môi cười. Ý thức mơ hồ, dường như nghe thấy gió tuyết gào rít ngoài kia, mà bên tai là lời thì thầm dịu êm của Phó Quyết, chính là—


“Uyên trướng chẳng hay rét, tân hôn lưỡng tình nồng.”


Chính văn hoàn


Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên Story Chương 206: Thập Phá Trận (Chính văn kết thúc) – Đại Kết Cục
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...