Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 201: Thập Phá Trận (22) – Huynh trưởng
188@-
Phủ Trưởng công chúa bị vây suốt ba ngày, đã khiến triều đình kinh động, nhưng chẳng ai ngờ phò mã Tần Chiêm lại bị Củng Vệ ty bắt giam. Tin tức lan đi như gió, chỉ nửa ngày, lời đồn đã xôn xao khắp kinh thành.
Trong Sùng Chính điện, Phó Quyết vốn có thể lập tức hồi phủ, nhưng Tần Chiêm tuy đã nhận tội, vẫn chưa giao đãi hết thảy chi tiết. Hắn liền xin theo về Củng Vệ ty, được Kiến Chương đế chấp thuận, bèn cùng Tôn Luật và các chủ quan Tam pháp ty cáo lui.
Hoàng hôn đã buông, ráng chiều phủ kín trời, sau bao ngày, Phó Quyết rốt cuộc không còn phải lấy thân phận “tội thần” mà đứng. Nhưng lời Kiến Chương đế vừa rồi đã rõ ràng: muốn rửa sạch oan án, khôi phục thân phận nguyên lai, vẫn chẳng phải chuyện dễ.
Ra khỏi Nghi môn, mấy chủ quan Tam pháp ty đều thở dài một hơi. Ngự sử đài đại phu Tưởng Vi lên tiếng trước:
“Chúc mừng Vương gia thoát hiểm.”
Phó Quyết tuy từng lâm lao ngục, lại lộ thân phận tàn di của tội tộc, song Kiến Chương đế rốt cuộc chẳng dám xử trí khinh suất. Nay án cũ lộ ra là đại oan, Phó Quyết lại càng không lo tội vạ. Dù chưa biết hoàng đế sẽ luận công tội thế nào với Phó Vận và Phó Quyết, nhưng hiện giờ, giữ lễ với hắn chẳng bao giờ sai.
Lận Tri Hành cũng nói:
“Nay phò mã đã nhận tội, chỉ đợi bệ hạ vì Vương gia mà rửa sạch oan khuất, từ nay hẳn có thể khôi phục môn đình Trường Túc hầu phủ.”
Ngụy Khiêm tiếp lời:
“Vương gia những năm qua thật chẳng dễ dàng gì.”
Trịnh Hoài Hưng và Tống Hoài Cẩn đều phụ họa.
Phó Quyết vốn là di tử của Ninh thị, nay tuy đã bước lên bậc vinh hiển, nhưng nhắc đến án cũ vẫn là gánh nặng ngàn cân. Hắn trầm giọng:
“Đa tạ chư vị công chính vì nghĩa.”
Mọi người đều mỉm cười đáp lại. Chỉ riêng Tôn Luật nhíu mày, chẳng nói một lời. Phó Quyết thoáng liếc, tựa như đã nhìn thấu tâm ý y:
“Chứng cuồng loạn của phò mã, vẫn cần mời ngự y đến xem.”
Tôn Luật dừng bước, gọi Hàn Việt tới, phân phó mấy câu, rồi mới nói:
“Tỳ nữ trong phủ công chúa kể, Tần Chiêm thường nổi giận vô cớ, tính tình đại biến, đều khi công chúa không hay biết. Hôm nay, trước mặt công chúa, ta cố ý lời lẽ sỉ nhục, chính là muốn thử xem hắn có bị kích phát ác tính hay không——”
Phó Quyết gật đầu:
“Ngươi không ngờ lại thành công.”
Tôn Luật khẽ gật. Bên cạnh, Tống Hoài Cẩn nói:
“Năm xưa, ắt là những chuyện ấy là điều hắn thẹn không dám để ai biết. Bình thường hắn giận dữ, hẳn cũng chỉ vì tiểu tiết mà thôi?”
Lận Tri Hành cảm khái:
“Hôm nay, hắn vốn một mực chối cãi, lại giữ được bình hòa tỉnh táo. Nếu chẳng lôi mặt kia ra, chỉ e vĩnh viễn chẳng moi nổi chân tướng từ miệng hắn.”
Phó Quyết chậm rãi:
“Vẫn thiếu chứng cứ. Lời thú nhận của hắn thôi chưa đủ.”
Tống Hoài Cẩn gật:
“Hắn mưu hại Tề Minh Đường, có thể còn vật chứng. Nhưng vụ Lữ Diên vốn không do hắn trực tiếp ra tay. Chỉ cần ép hắn nói rõ chi tiết, tìm ra người trung gian đưa thư cho Lữ Diên trong cung, chỉ ra những lần hắn gặp Tạ Nam Kha ở đâu, rồi khai ra kẻ hại Đại hoàng tử, thì lời cung, nhân chứng, vật chứng cũng đủ đầy. Chỉ riêng án cũ, hiện tại thực sự thiếu chứng cứ then chốt.”
Đã gần tới Củng Vệ ty, Phó Quyết nói:
“Hắn không nhớ rõ đã dùng gì đả thương Triệu Dạ. Nếu không xác định được hung khí, vụ án này vẫn còn nhiều ngờ vực.”
Nghe thế, Tống Hoài Cẩn nhíu mày:
“Vương gia, chỉ huy sứ, hôm nay về việc hung khí, Thích Tầm đã nghĩ tới một thứ. Nhưng nàng chưa dám khẳng định. Giờ phút này, hẳn vẫn còn đang tra xét.”
Phó Quyết và Tôn Luật lập tức quay sang nhìn hắn. Tống Hoài Cẩn chậm rãi nói:
“Hôm nay, Trưởng công chúa cứng rắn phá vây, từng dùng trâm phát thoa làm vũ khí chống lại cấm quân. Về sau, khi công chúa rời đi, Thích Tầm nhìn cây phát thoa ấy, bỗng nghĩ đến then chốt. Vật làm Triệu Dạ bị thương, hẳn là song cốt chi vật. Trước nay, chúng ta chỉ nghĩ đến binh khí trong phòng, hoặc loại vũ cụ hiếm lạ nào đó, lại chẳng ngờ được——hung khí có thể chính là cây trâm phát thoa của nữ tử.”
“Nữ trang, một cốt là trâm, hai cốt là thoa. Có thứ thanh nhã chỉ vài tấc, có thứ thoa đầu tinh xảo, thân dài mấy tấc. Nếu chất liệu cứng rắn, đủ bén nhọn, ắt có thể trở thành hung khí. Nhưng Thích Tầm vẫn chưa chắc. Trước khi ta nhập cung, nàng định tới mấy phủ từng dự yến năm ấy dò hỏi. Nhưng do có chiếu triệu, nên chưa đi được. Giờ này, e là nàng đã tự mình đến đó rồi.”
Kể từ khi thân phận bị vạch trần, Phó Quyết đã nhiều ngày không gặp Thích Tầm. Lòng hắn khẽ chấn động, vô thức ngó về phía ngoài hoàng thành. Giờ đây nàng đã biết hắn là di tử Ninh gia, chẳng rõ có trách hắn giấu giếm hay không.
Tôn Luật tiếp lời:
“Nếu đúng là phát thoa, mà Tần Chiêm trước khi tới viện của Triệu Dạ đã mang theo bên mình, thì từ đầu hắn đã có ý sát nhân, chứ chẳng phải như hắn nói—bị khích nộ rồi mới mất lý trí mà động thủ. Hắn nói vậy, chẳng lẽ là còn muốn giữ chút hy vọng, mong thoát tử tội?”
Trịnh Hoài Hưng lắc đầu:
“Mưu hại hoàng tử, lại gây nên đại oan án, sau đó còn giết hai nữ tử. Tội chết, quyết chẳng thể dung. Luận theo quốc pháp, ngay cả tru di cũng chẳng sai.”
Ông liếc sang Phó Quyết:
“Luật pháp mà luận, tru tộc cũng không quá.”
Tôn Luật khẽ nói:
“Có lẽ hắn chỉ muốn cho công chúa và họ Tần một con đường sống.”
Đang nói, đoàn người đã vào nha môn Củng Vệ ty. Tần Chiêm sớm bị dẫn về ngục. Tôn Luật hạ lệnh đưa hắn tới phòng thẩm tra. Đến khi mọi người trông thấy hắn, chỉ thấy tay chân đã bị khóa xiềng, tựa hệt tử tù.
Hắn vốn là tài tử xuất thân danh gia, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu cảnh như vậy. Vài lọn tóc xổ xuống bên má, dáng vẻ chật vật, song thần thái lại rất điềm tĩnh.
Tôn Luật ngồi sau án bàn, mở miệng thẳng thừng:
“Ngươi đã nhận tội, vậy giờ phải khai chi tiết. Ngươi chỉ nói đêm Thượng Nguyên, lúc Trưởng công chúa đang chải chuốt, ngươi đi gặp Triệu Dạ. Vậy khi rời viện của công chúa, ngươi có mang theo vật gì bên người không?”
Tần Chiêm hơi cố nhớ rồi lắc đầu:
“Ta không nhớ rõ. Khi biết trong viện của Triệu Dạ chỉ có hắn một mình, ta chỉ cảm thấy là cơ hội trời cho, lại không muốn để công chúa hay biết. Đã quên mất có mang theo thứ gì hay không.”
Tôn Luật và Phó Quyết đều cau mày. Tôn Luật trầm ngâm giây lát, gọi văn lại lại gần:
“Nếu vậy, những chi tiết nào nhớ rõ thì kể từng điều một. Hôm đó, đến viện của Nhị điện hạ là giờ nào? Khi ấy trong phòng những người khác làm gì? Kẻ nói với ngươi viện của Nhị điện hạ vắng người là ai?”
Văn lại chấm mực. Tần Chiêm nuốt khan, rồi đáp gọn ghẽ:
“Hôm ấy là giờ Dậu nhị khắc. Khi đó Đàn Châu cùng mấy người đang chải chuốt cho công chúa. Người báo cho ta động tĩnh ở viện Triệu Dạ là Trừng Tâm…”
Hắn vừa nhớ vừa nói, chẳng mấy chốc đã kể tới Từ Văn Chương:
“Từ Văn Chương chưa từng gặp mặt ta. Là Trừng Tâm mang đồng dầu với mê dược về. Hắn xuất thân không cao, muốn nhờ ta và công chúa nâng đỡ để tiến chức. Sau khi Triệu Dạ chết, tiên đế và Thái hậu tra ra manh mối mê dược, người ra làm chứng có một là Từ Văn Chương. Ban đầu ta chỉ muốn kéo Lục thị làm thế thân, chẳng ngờ chuyện ‘mê dược’ lại lôi cả phu nhân Vĩnh Tín hầu vào.”
“Việc xong, Từ Văn Chương cũng biết chuyện hệ trọng, hắn nhát gan hơn ta tưởng, không muốn ở lại kinh, xin ra địa phương. Ta liền giúp xoay xở. Đúng khi Lục thị bị đoạt quyền, mười vạn binh phân bổ về các trấn, đang thiếu tướng quân, thế là hắn đi Khâm Châu. Không ngờ quân vụ Khâm Châu đảng phái phức tạp, hai năm sau liền xảy ra chuyện.”
Tần Chiêm nói đều đều, chuyện cũ phủ bụi nhiều năm nay nhắc lại, bình thản như kể việc của người khác:
“Sau khi xảy ra chuyện, hắn giữ mạng mình cũng khó, chỉ muốn giữ được thê tử nhi tử, lại nhắc chuyện xưa, lời mang ý uy h**p. Ta đành cứu người.”
“May là mẫu tử họ không phải hạng sinh sự; cho thêm ít bạc, ở Lĩnh Nam cũng yên ổn. Ban đầu ta không định bồi dưỡng Tạ Nam Kha làm người mình. Nhưng hắn mồ côi cha từ nhỏ, đối với ta nói gì nghe nấy. Ta nghĩ Loạn Dao Hoa rốt cuộc là họa, bèn cho hắn vào nha môn làm việc; nếu có lúc cần dùng, ta cũng yên tâm.”
Những nguyên do trước sau quanh Loạn Dao Hoa dần sáng tỏ. Nhưng việc Tam pháp ty năm ấy bức cung, Thái hậu với tiên đế can dự thế nào, Tần Chiêm không biết tường. Tới khi hỏi đến cái chết của Tề Minh Đường và Lữ Diên, giọng hắn thoáng bi thương:
“Bao năm nay ta đi đứng cẩn trọng, không tham chức quyền, chỉ làm phò mã thủ phận, ngày ngày bầu bạn bên công chúa, rốt cuộc cũng không lộ sơ hở. Nhưng đúng hôm sinh thần Thục phi, công chúa lỡ lời sau khi uống rượu, khiến ta nhớ lại chuyện cũ…”
Tôn Luật cắt lời:
“Điện hạ đã nói những gì?”
Tần Chiêm cụp mắt, im một lúc mới đáp:
“Công chúa nhớ lại năm xưa, khi nay Thái hậu còn là Hoàng hậu, trong yến sinh thần—chuyện đã hai mươi năm. Năm đó Triệu Dạ làm nhục ta, chính là trong một bữa yến sinh thần của Hoàng hậu…”
Hắn nuốt khan, như khó mở miệng. Tôn Luật từng lời sắc bén ở Sùng Chính điện, giờ hắn đã nhận tội, bèn bỏ qua không hỏi tiếp:
“Về sau ngươi sai ai truyền tin cho Lữ Diên?”
“Sau vụ Thượng Lâm viện, công chúa muốn an ủi Đỗ Ngọc La và Lữ Diên. Nàng sai một tiểu tư trong phủ tên Tiền Lâm mang yêu bài của nàng nhập cung tặng lễ. Ta nhân đó bảo hắn truyền lời.”
Thấy văn lại đã chép xong, Tôn Luật lập tức truyền người sang Hình bộ đại lao dẫn tiểu tư Tiền Lâm đến đối chất, rồi hỏi tiếp:
“Sau đó, ngươi sai Tạ Nam Kha giết người, có phải ở trà xá tên Thụy Minh Hiên ở phía đông thành?”
Tần Chiêm gật đầu:
“Đúng. Người đi truyền lời là tùy tùng bên ta tên Trương Kỳ. Hắn là tâm phúc, biết ta kết giao cùng ai. Thuở trước chuyển bạc vào Lĩnh Nam, cũng là hắn chạy việc.”
Hắn khai rành rẽ, Tôn Luật liền phân phó bắt người về thẩm. Hỏi vì sao ra tay với Triệu Nguyệt, Tần Chiêm trầm giọng:
“Sau khi thân phận Lâm Giang vương bị lộ, ta kinh hãi. Ta biết dù bệ hạ khi ấy chưa ưng thuận tái thẩm án cũ, kéo dài thì sớm muộn cũng đồng ý. Các ngươi đã tra ra cái chết của Lữ Diên có khuất tất, Củng Vệ ty lại lần đến lão thái giám Thận Hình ty. Lúc đó ta quyết định: Triệu Nguyệt không thể giữ.”
“Kẻ ra tay là một tiểu thái giám ở Ngự Mã ty tên Triệu Minh Phúc. Con cháu thế gia thường sớm cài người trong–ngoài cung. Hắn từ thuở mới nhập cung đã làm việc cho ta. Bình thường không dùng đến, hôm đó ta nhân lúc bẻ hoa tìm hắn, lệnh hắn động thủ với Triệu Nguyệt.”
Tôn Luật nghe xong lập tức quát:
“Người đâu, bắt kẻ ấy giải về!”
Bao nhiêu mối mành, Tần Chiêm đều nhớ đâu khai đó. Ánh trời ngoài thiên song dần tắt, màn đêm buông xuống. Tôn Luật đối mặt hồ sơ cũ, hỏi đến đâu bù đến đấy. Đợi hỏi cho minh bạch, đã sang nhị canh. Một sấp khẩu cung được đưa cho Tần Chiêm duyệt. Hắn đọc từ đầu đến cuối, thấy không sai, liền ký tên điểm chỉ.
Khẩu cung đã có. Ngự y Trương Vọng Tổ—do Hàn Việt phụng mệnh mời—cũng đã chờ ngoài. Tôn Luật cho ngự y vào bắt mạch cho Tần Chiêm, lại sai người thẩm các nhân chứng vừa đưa đến Củng Vệ ty.
Vọng–văn–vấn–thiết xong, Trương Vọng Tổ đi ra cùng Tôn Luật, chau mày nói:
“Xem mạch tạm thời không thấy gì khác thường, chỉ thấy phò mã gần đây đa u tư, can khí uất kết.”
Tôn Luật hỏi:
“Người mắc chứng cuồng loạn, thật sự sau khi phát bệnh sẽ quên chuyện trước đó chăng?”
Trương Vọng Tổ gật đầu:
“Quả có tình trạng này. Nguyên nhân phức tạp: hoặc bẩm sinh suy tật, hoặc thuở nhỏ gặp biến cố tổn thương tâm thần, lại có khi kinh sợ quá độ khiến trí rối loạn. Chứng này khó trị dứt, phần nhiều phải điều dưỡng lâu ngày để sơ can lý phong, ích khí thông dương; song thường khó lành. Có người lâu ngày hóa cuồng, chẳng còn biết phải trái. Bệnh trạng của phò mã, tạm chưa đến mức ấy.”
Chứng cuồng loạn vốn khó đoán, Tôn Luật không làm khó ngự y. Chờ ông lui ra, Tôn Luật nói:
“Tần Chiêm đúng là dùng thuốc nhiều năm nên bệnh chưa nặng thêm. Lời hắn nói, nhất thời cũng khó bắt bẻ.”
Phó Quyết trầm ngâm:
“Án của Tề Minh Đường, Lữ Diên xem như đã rõ. Còn án cũ Loạn Dao Hoa, điều cần hỏi vẫn còn nhiều. Nhưng sáu thị tòng của phủ công chúa đã chết, Từ Văn Chương cũng xảy ra chuyện; những kẻ đồng mưu biết rõ năm ấy, ngoài Tần Chiêm, nay đều chẳng còn. Muốn định án, đâu dễ.”
Tôn Luật lặng im. Kẻ khác cũng thấy bó tay. Đúng lúc này, Hàn Việt dẫn người tới bẩm:
“Chỉ huy sứ, lời cung của mấy tiểu tư đã hoàn chỉnh. Quả y như Tần Chiêm khai.”
Tôn Luật gật đầu:
“Tội nặng đến vậy hắn còn nhận, những chỗ vụn vặt này há lại dối trá.”
Đã gần giờ Tý. Tôn Luật liếc ra ngoài:
“Đợi bắt được tiểu thái giám Ngự Mã ty về thẩm, án Đại hoàng tử cũng có thể hạ chốt. Hỏi xong cả, ta lập tức vào cung bẩm tấu. Chỉ không biết canh giờ này có bái kiến được bệ hạ hay không.”
Rồi hắn quay sang Phó Quyết:
“Bệ hạ đã lệnh ngươi hồi phủ thì chớ chậm trễ. Lúc này chớ khinh suất. Án lớn thế này, chẳng thể một sớm một chiều định xong.”
Phó Quyết tự hiểu mấu chốt. Đến bước này chưa phải kết; sau đó gỡ oan thế nào, bồi thường ra sao cho những nhà còn người sống, và sau vụ này bệ hạ sẽ đối đãi họ thế nào—tất cả vẫn là ẩn số.
Phó Quyết gật đầu:
“Đã vậy, xin nhờ chư vị.”
Hắn ôm quyền cáo biệt. Tôn Luật không lên tiếng, những người khác đồng loạt đáp lễ. Phó Quyết quay người bước ra. Khi ra khỏi đại lao Củng Vệ ty, trăng đã lên giữa trời. Nhìn cánh cổng cung thành ở không xa, hắn gọi một vệ sĩ Củng Vệ ty. Người ấy cung kính tiến tới, vẫn xưng:
“Vương gia có gì phân phó?”
Phó Quyết dứt khoát:
“Xin mượn một con tuấn mã.”
Vệ sĩ vội dắt tới một con ngựa tốt. Phó Quyết tung mình lên yên, phi thẳng ra khỏi cung môn.
Bên ngoài hoàng thành là kinh thành đã giới nghiêm. Đêm thu giá lạnh, ánh trăng như luyện phủ trên vai áo hắn. Không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt chợt ánh lên sự gấp gáp. Roi vun vút, ngựa lao thẳng về phía tây thành.
……
Thẩm vấn tiểu thái giám Ngự Mã ty Triệu Minh Phúc xong thì đã sang giờ Sửu. Tôn Luật cùng các chủ quan Tam pháp ty vào cung yết kiến. Tới Sùng Chính điện, quả thấy đèn đuốc còn sáng.
Thông báo rồi nhập điện, liền thấy Kiến Chương đế khoác đạo bào, tựa trên tháp. Thấy mọi người cùng đến, bèn hỏi:
“Đã khai cho rõ cả rồi?”
Tôn Luật dâng một chồng khẩu cung:
“Đều đã nhận tội rành rẽ. Chỉ án cũ ở Dao Hoa cung còn mấy chỗ nghi ngờ chưa tra minh. Hơn nữa, nhân chứng năm ấy đều không còn, nay cũng là nghi phạm miệng không mà nhận tội.”
Kiến Chương đế vừa lật khẩu cung vừa nói:
“Tội lớn thế này, ngoài nguyên hung, không ai dám nhận. Hắn đã nhận thì tất là hắn.”
Tôn Luật lại tâu:
“Về sau Tam pháp ty định án, có nhiều chỗ bức cung ép khẩu. Phần này cũng cần truy cứu kỹ. Chỉ là chủ quan Tam pháp ty mười sáu năm trước nay đều bãi nhiệm. Đại Lý Tự khanh năm ấy là Triệu Ngọc Thanh, Thượng thư Hình bộ Lâm Thạch Hàn đều đã bệnh cố vong. Ngự sử đài đại phu Tống Thắng Châu cáo lão hồi hương, hiện ở Sở Châu.”
Quản Củng Vệ ty, những cựu thần phẩm cấp cao Tôn Luật thuộc nằm lòng. Kiến Chương đế nghe xong trầm ngâm chốc lát:
“Trước hết liệt kê toàn bộ danh mục quan viên từng thụ lý án cũ. Kẻ đã chết cũng có thể truy gia tội. Lại xem con cháu của họ, phàm kẻ đang tại chức, có thể xử theo phép ‘liên tọa’, trên dưới đồng thời xét. Ngay đến ngục tốt năm ấy cũng chớ bỏ sót.”
Tôn Luật khẽ sững, những người khác cũng lộ vẻ kinh ngạc—không ngờ hoàng đế quyết đoán như vậy. Hoàng đế chỉnh thần sắc:
“Phần bên dưới giao Đại Lý Tự, Hình bộ tra. Kẻ từng dự án có phẩm từ ngũ phẩm trở lên, giao Củng Vệ ty tra. Nếu đắc khẩu cung, Tôn Luật tự tay trình cho trẫm.”
Nói xong, ngài tiếp tục đọc lời khai. Chẳng bao lâu lại nói:
“Án năm ấy có nhiều kẻ bị oan uổng, cần phải tra nghiêm. Đặc biệt mấy vị chủ quan, phải chịu đại trách. Tra được bọn họ, cũng coi như có lời giải thích cho chuyện năm ấy.”
Lời vừa dứt, Tôn Luật cùng mọi người lại ngẩn người. Nếu nói trước đó còn chưa hiểu ý hoàng đế, thì đến lúc này đã tỏ tường: hoàng đế muốn họ dừng lại ở mấy vị chủ quan, không được truy trách lên trên nữa.
Tôn Luật lưỡng lự ôm quyền:
“Vâng, vi thần đẳng đã rõ.”
Kiến Chương đế xem rất kỹ. Dương Khởi Phúc hai lần gảy bấc đèn. Đợi xem hết, mây đen phủ đáy mắt hoàng đế:
“Trưởng công chúa tạm thời cấm túc trong cung. Án của phò mã đã rõ, nên tốc chiến tốc quyết. Sứ giả Tây Lương chưa rời kinh, đang chực xem trò hay. Sớm mai triều nghị, trẫm sẽ cùng chư thần định chương trình xử trí.”
Tôn Luật không khỏi nói:
“Khẩu cung án cũ còn cần thời gian truy tra—”
Hoàng đế khép sổ khẩu cung:
“Tự nhiên không thể sớm mai đã luận tử tội phò mã. Nhưng thời hạn trẫm cho các ngươi cũng không dài. Việc đã đến thế, tội của phò mã còn xoay chuyển được sao?”
Tôn Luật vốn không có ý ấy, nhất thời nghẹn lời. Hoàng đế nhìn trời đêm ngoài hiên:
“Chi tiết vụ án không cần công bố rành rọt. Các ngươi lui về nghỉ. Sáng mai bàn cách xử phò mã.”
Tôn Luật còn muốn nói, nhưng hoàng đế đã đứng dậy truyền thay y phục. Họ đành lui ra.
Khi ấy hoàng đế truyền:
“Đến Vĩnh Thọ cung.”
Dương Khởi Phúc hơi ngạc nhiên:
“Bệ hạ chẳng phải không định tra lên trên sao?”
Hoàng đế khẽ than:
“Trẫm muốn làm người minh bạch.”
Loan giá đi từ Sùng Chính điện, một nén nhang đã tới Vĩnh Thọ cung. Đêm đã khuya. Thái hậu nghỉ từ lâu. Thấy hoàng đế giá lâm, cung nhân vội bảo Tiền Khải An thỉnh thái hậu dậy. Thái hậu lâm bệnh mấy ngày, bị đánh thức thì giận, song nghe đích thân hoàng đế đến, cố nén giận khoác áo đợi.
Chẳng bao lâu hoàng đế vào nội thất, cho lui tả hữu, rồi đi thẳng vào vấn đề:
“Mẫu hậu, năm ấy là ai theo lệnh người bức cung ép tội, gài cho Vệ gia và Ninh gia?”
Mặt thái hậu biến sắc:
“Hoàng đế đang nói gì?”
Hoàng đế lại khẽ thở dài:
“Nhiều năm qua, Mẫu hậu ôm thẹn với hoàng huynh, lại hận ba nhà kia thấu xương. Luận ra, về sau Mẫu hậu đối với trẫm, đối với hoàng tỷ, vẫn là thân hậu—”
“Mẫu hậu có hài lòng với hôn sự của hoàng tỷ không?”
Thái hậu thấy khó hiểu, nhưng vẫn đáp:
“Tự nhiên hài lòng.”
Hoàng đế trầm giọng:
“Năm ấy, hoàng tỷ được phụ hoàng sủng ái, từng dấy lời đồn mà Mẫu hậu không thích. Về sau hoàng tỷ ngã xuống hồ lạnh, đại bệnh một trận, nguyên khí trọng thương, người cũng chẳng còn linh mẫn như trước. Mẫu hậu cũng cố ý để hoàng tỷ bớt gần gũi phụ hoàng. Phụ hoàng đại để cũng hiểu sủng ái công chúa rốt cuộc không phải chính thống, bèn thuận ý mẫu hậu, lập trẫm làm trữ quân.”
“Rồi đến lúc nghị hôn, giữa hàng công tử thế gia, hoàng tỷ chọn thế tử Trung Bình bá—gia thế sa sút, ôn hậu văn nhã, đạm bạc danh lợi—mẫu hậu càng ưng. Nói cho cùng, mẫu hậu không muốn hoàng tỷ có một nhà chồng nắm trọng quyền, chặt đứt từ đầu cái thế tranh quyền của nàng.”
Thái hậu bị cấm túc trong Vĩnh Thọ cung nhiều ngày, chưa hay động tĩnh ngoài cung. Nghe tới đây, bà cứng cổ đáp:
“Ai gia là vì tốt cho nó. Nó dẫu sinh trong hoàng thất, rốt cuộc cũng là nữ nhi, phải an phận. Nó từ nhỏ được nuông chiều, nếu xuất giá ra khỏi cung mà chí lớn chưa dập, lại có nhà chồng quyền thế chống lưng, đến lúc ấy sinh ra họa loạn nào, ai mà biết. Ai gia làm vậy là vì triều cương Đại Chu, cũng là vì ngươi—hoàng đế!”
Hoàng đế bình tĩnh nhìn thái hậu, đáy mắt thoáng chút bất nhẫn:
“Nhưng mẫu hậu có biết năm ấy kẻ hại chết hoàng huynh là ai không?”
Nhắc đến chuyện cũ, lửa giận thái hậu lại bừng:
“Không phải tiện nhân Lục thị thì còn ai! Ngươi chớ để Phó Quyết lung lạc!”
“Mẫu hậu lầm rồi.” Hoàng đế điềm nhiên:
“Kẻ hại hoàng huynh, không phải ai khác—chính là phò mã Tần Chiêm.”
Thái hậu sững ra, rồi chợt cười bất lực, hiển nhiên cho là hoang đường:
“Hoàng đế hà tất dùng lời như thế để chọc giận ai gia?”
Hoàng đế trầm giọng:
“Trẫm lệnh Tôn Luật tái thẩm án cũ. Tôn Luật tra ra hoàng huynh có ‘long dương chi hiếu’, mà Tần Chiêm khi niên thiếu từng bị hắn sỉ nhục. Bởi mối thù ấy, Tần Chiêm ở Dao Hoa hành cung bị kích nộ mà giết người. Hắn trước đả thương hoàng huynh, rồi phóng hỏa, giá họa cho Lục thị.”
Đồng tử thái hậu càng lúc càng trợn lớn. Bà vốn muốn quát rằng chuyện hoàng đế vừa nói chỉ là trò cợt nhả, song nghe hoàng đế tiếp tục, liền hiểu chẳng phải trò đùa. Nhịp thở của bà đột ngột dồn dập:
“Ngươi… ngươi nói là…”
Kiến Chương đế trầm giọng:
“Việc đã tới nước này, trẫm há dối gạt mẫu hậu? Mẫu hậu ôm hận kẻ thù mười mấy năm, chính mình cũng biết án năm ấy sai lạc trăm bề. Song mẫu hậu chưa từng ngờ rằng hung thủ lại chính là phò mã—người mà mẫu hậu bao năm chở che, còn dành nhiều thương yêu. Nay trẫm nói thật, mẫu hậu có hối hận mảy may không?”
“Không… ai gia không tin…”
Thái hậu bỗng ngồi bật dậy, máu sắc trên mặt thoáng chốc tản sạch:
“Không thể nào! Sao có thể là phò mã! Hắn sao dám… sao dám hại chết Dạ nhi!”
“Năm đó, Lục gia mưu hại Dạ nhi, chứng cớ sắt đá! Vệ gia, Ninh gia vốn cùng bọn họ là một ổ! Cho dù ai gia có dùng thủ đoạn, thì sao? Ai gia tuyệt không tin, quyết không—”
Miệng nói “không tin”, song tim thái hậu vì giận mà đập càng gấp, vừa nói vừa đưa tay ôm ngực. Một cơn đau thắt dữ dội bỗng ập đến, lời cuối chưa dứt, thân thể bà đã ngã nghiêng xuống gối. Kiến Chương đế biến sắc, vội hét ra ngoài:
“Người đâu, truyền ngự y—!”
……
Giờ Tý đã sang.
Thích Tầm giục ngựa vào hẻm Lưu Ly, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện ban ngày Trường Lạc quận chúa dùng phát thoa làm vũ khí. Phát thoa nữ tử vốn hai nhánh, chỉ cần thân dài quá hai tấc rưỡi, chất liệu cứng rắn, từ sau lưng đâm vào, đủ ghim vào xương sườn mà xuyên thủng tạng phủ. Chỉ là thị tỳ bên công chúa đều đã chết, chẳng ai biết năm ấy phò mã có từng động vào phát thoa của công chúa hay không.
Ban ngày, Thích Tầm đã tới mấy nhà từng dự yến năm ấy hỏi thăm, nhưng sự việc quá lâu, chẳng ai còn nhớ có gì liên quan đến phát thoa. Mà Tống Hoài Cẩn từ giờ Thân đã nhập cung, đến tận đêm vẫn chưa về Đại Lý Tự, Thích Tầm không hay cung trung biến động ra sao. Nghĩ tới Phó Quyết vẫn còn bị giam cấm, lòng nàng nặng như đeo đá nghìn cân.
Hàng xóm khắp nơi đã yên ngủ, trong hẻm dài chỉ còn ánh trăng tịch liêu. Thích Tầm ngẩn ngơ thúc ngựa. Chỉ đến khi còn cách nhà vài trượng, nàng mới thấy trước cửa có một con ngựa buộc đó. Trong lòng thoáng động, chỉ nghĩ là Giang Mặc đến tìm, liền kẹp chặt bụng ngựa phóng nhanh lại.
Tới gần, Thích Tầm khẽ gọi:
“Huynh trưởng?”
Vừa dứt lời, một thân ảnh cao thẳng từ bóng tối mái hiên bước ra. Chỉ thoáng nhìn, Thích Tầm liền nín thở, kinh hãi như mộng như ảo.
Phó Quyết mỉm cười nhìn nàng. Trong mắt đen sâu tràn ánh sao sáng:
“Miểu Miểu—”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Phủ Trưởng công chúa bị vây suốt ba ngày, đã khiến triều đình kinh động, nhưng chẳng ai ngờ phò mã Tần Chiêm lại bị Củng Vệ ty bắt giam. Tin tức lan đi như gió, chỉ nửa ngày, lời đồn đã xôn xao khắp kinh thành.
Trong Sùng Chính điện, Phó Quyết vốn có thể lập tức hồi phủ, nhưng Tần Chiêm tuy đã nhận tội, vẫn chưa giao đãi hết thảy chi tiết. Hắn liền xin theo về Củng Vệ ty, được Kiến Chương đế chấp thuận, bèn cùng Tôn Luật và các chủ quan Tam pháp ty cáo lui.
Hoàng hôn đã buông, ráng chiều phủ kín trời, sau bao ngày, Phó Quyết rốt cuộc không còn phải lấy thân phận “tội thần” mà đứng. Nhưng lời Kiến Chương đế vừa rồi đã rõ ràng: muốn rửa sạch oan án, khôi phục thân phận nguyên lai, vẫn chẳng phải chuyện dễ.
Ra khỏi Nghi môn, mấy chủ quan Tam pháp ty đều thở dài một hơi. Ngự sử đài đại phu Tưởng Vi lên tiếng trước:
“Chúc mừng Vương gia thoát hiểm.”
Phó Quyết tuy từng lâm lao ngục, lại lộ thân phận tàn di của tội tộc, song Kiến Chương đế rốt cuộc chẳng dám xử trí khinh suất. Nay án cũ lộ ra là đại oan, Phó Quyết lại càng không lo tội vạ. Dù chưa biết hoàng đế sẽ luận công tội thế nào với Phó Vận và Phó Quyết, nhưng hiện giờ, giữ lễ với hắn chẳng bao giờ sai.
Lận Tri Hành cũng nói:
“Nay phò mã đã nhận tội, chỉ đợi bệ hạ vì Vương gia mà rửa sạch oan khuất, từ nay hẳn có thể khôi phục môn đình Trường Túc hầu phủ.”
Ngụy Khiêm tiếp lời:
“Vương gia những năm qua thật chẳng dễ dàng gì.”
Trịnh Hoài Hưng và Tống Hoài Cẩn đều phụ họa.
Phó Quyết vốn là di tử của Ninh thị, nay tuy đã bước lên bậc vinh hiển, nhưng nhắc đến án cũ vẫn là gánh nặng ngàn cân. Hắn trầm giọng:
“Đa tạ chư vị công chính vì nghĩa.”
Mọi người đều mỉm cười đáp lại. Chỉ riêng Tôn Luật nhíu mày, chẳng nói một lời. Phó Quyết thoáng liếc, tựa như đã nhìn thấu tâm ý y:
“Chứng cuồng loạn của phò mã, vẫn cần mời ngự y đến xem.”
Tôn Luật dừng bước, gọi Hàn Việt tới, phân phó mấy câu, rồi mới nói:
“Tỳ nữ trong phủ công chúa kể, Tần Chiêm thường nổi giận vô cớ, tính tình đại biến, đều khi công chúa không hay biết. Hôm nay, trước mặt công chúa, ta cố ý lời lẽ sỉ nhục, chính là muốn thử xem hắn có bị kích phát ác tính hay không——”
Phó Quyết gật đầu:
“Ngươi không ngờ lại thành công.”
Tôn Luật khẽ gật. Bên cạnh, Tống Hoài Cẩn nói:
“Năm xưa, ắt là những chuyện ấy là điều hắn thẹn không dám để ai biết. Bình thường hắn giận dữ, hẳn cũng chỉ vì tiểu tiết mà thôi?”
Lận Tri Hành cảm khái:
“Hôm nay, hắn vốn một mực chối cãi, lại giữ được bình hòa tỉnh táo. Nếu chẳng lôi mặt kia ra, chỉ e vĩnh viễn chẳng moi nổi chân tướng từ miệng hắn.”
Phó Quyết chậm rãi:
“Vẫn thiếu chứng cứ. Lời thú nhận của hắn thôi chưa đủ.”
Tống Hoài Cẩn gật:
“Hắn mưu hại Tề Minh Đường, có thể còn vật chứng. Nhưng vụ Lữ Diên vốn không do hắn trực tiếp ra tay. Chỉ cần ép hắn nói rõ chi tiết, tìm ra người trung gian đưa thư cho Lữ Diên trong cung, chỉ ra những lần hắn gặp Tạ Nam Kha ở đâu, rồi khai ra kẻ hại Đại hoàng tử, thì lời cung, nhân chứng, vật chứng cũng đủ đầy. Chỉ riêng án cũ, hiện tại thực sự thiếu chứng cứ then chốt.”
Đã gần tới Củng Vệ ty, Phó Quyết nói:
“Hắn không nhớ rõ đã dùng gì đả thương Triệu Dạ. Nếu không xác định được hung khí, vụ án này vẫn còn nhiều ngờ vực.”
Nghe thế, Tống Hoài Cẩn nhíu mày:
“Vương gia, chỉ huy sứ, hôm nay về việc hung khí, Thích Tầm đã nghĩ tới một thứ. Nhưng nàng chưa dám khẳng định. Giờ phút này, hẳn vẫn còn đang tra xét.”
Phó Quyết và Tôn Luật lập tức quay sang nhìn hắn. Tống Hoài Cẩn chậm rãi nói:
“Hôm nay, Trưởng công chúa cứng rắn phá vây, từng dùng trâm phát thoa làm vũ khí chống lại cấm quân. Về sau, khi công chúa rời đi, Thích Tầm nhìn cây phát thoa ấy, bỗng nghĩ đến then chốt. Vật làm Triệu Dạ bị thương, hẳn là song cốt chi vật. Trước nay, chúng ta chỉ nghĩ đến binh khí trong phòng, hoặc loại vũ cụ hiếm lạ nào đó, lại chẳng ngờ được——hung khí có thể chính là cây trâm phát thoa của nữ tử.”
“Nữ trang, một cốt là trâm, hai cốt là thoa. Có thứ thanh nhã chỉ vài tấc, có thứ thoa đầu tinh xảo, thân dài mấy tấc. Nếu chất liệu cứng rắn, đủ bén nhọn, ắt có thể trở thành hung khí. Nhưng Thích Tầm vẫn chưa chắc. Trước khi ta nhập cung, nàng định tới mấy phủ từng dự yến năm ấy dò hỏi. Nhưng do có chiếu triệu, nên chưa đi được. Giờ này, e là nàng đã tự mình đến đó rồi.”
Kể từ khi thân phận bị vạch trần, Phó Quyết đã nhiều ngày không gặp Thích Tầm. Lòng hắn khẽ chấn động, vô thức ngó về phía ngoài hoàng thành. Giờ đây nàng đã biết hắn là di tử Ninh gia, chẳng rõ có trách hắn giấu giếm hay không.
Tôn Luật tiếp lời:
“Nếu đúng là phát thoa, mà Tần Chiêm trước khi tới viện của Triệu Dạ đã mang theo bên mình, thì từ đầu hắn đã có ý sát nhân, chứ chẳng phải như hắn nói—bị khích nộ rồi mới mất lý trí mà động thủ. Hắn nói vậy, chẳng lẽ là còn muốn giữ chút hy vọng, mong thoát tử tội?”
Trịnh Hoài Hưng lắc đầu:
“Mưu hại hoàng tử, lại gây nên đại oan án, sau đó còn giết hai nữ tử. Tội chết, quyết chẳng thể dung. Luận theo quốc pháp, ngay cả tru di cũng chẳng sai.”
Ông liếc sang Phó Quyết:
“Luật pháp mà luận, tru tộc cũng không quá.”
Tôn Luật khẽ nói:
“Có lẽ hắn chỉ muốn cho công chúa và họ Tần một con đường sống.”
Đang nói, đoàn người đã vào nha môn Củng Vệ ty. Tần Chiêm sớm bị dẫn về ngục. Tôn Luật hạ lệnh đưa hắn tới phòng thẩm tra. Đến khi mọi người trông thấy hắn, chỉ thấy tay chân đã bị khóa xiềng, tựa hệt tử tù.
Hắn vốn là tài tử xuất thân danh gia, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu cảnh như vậy. Vài lọn tóc xổ xuống bên má, dáng vẻ chật vật, song thần thái lại rất điềm tĩnh.
Tôn Luật ngồi sau án bàn, mở miệng thẳng thừng:
“Ngươi đã nhận tội, vậy giờ phải khai chi tiết. Ngươi chỉ nói đêm Thượng Nguyên, lúc Trưởng công chúa đang chải chuốt, ngươi đi gặp Triệu Dạ. Vậy khi rời viện của công chúa, ngươi có mang theo vật gì bên người không?”
Tần Chiêm hơi cố nhớ rồi lắc đầu:
“Ta không nhớ rõ. Khi biết trong viện của Triệu Dạ chỉ có hắn một mình, ta chỉ cảm thấy là cơ hội trời cho, lại không muốn để công chúa hay biết. Đã quên mất có mang theo thứ gì hay không.”
Tôn Luật và Phó Quyết đều cau mày. Tôn Luật trầm ngâm giây lát, gọi văn lại lại gần:
“Nếu vậy, những chi tiết nào nhớ rõ thì kể từng điều một. Hôm đó, đến viện của Nhị điện hạ là giờ nào? Khi ấy trong phòng những người khác làm gì? Kẻ nói với ngươi viện của Nhị điện hạ vắng người là ai?”
Văn lại chấm mực. Tần Chiêm nuốt khan, rồi đáp gọn ghẽ:
“Hôm ấy là giờ Dậu nhị khắc. Khi đó Đàn Châu cùng mấy người đang chải chuốt cho công chúa. Người báo cho ta động tĩnh ở viện Triệu Dạ là Trừng Tâm…”
Hắn vừa nhớ vừa nói, chẳng mấy chốc đã kể tới Từ Văn Chương:
“Từ Văn Chương chưa từng gặp mặt ta. Là Trừng Tâm mang đồng dầu với mê dược về. Hắn xuất thân không cao, muốn nhờ ta và công chúa nâng đỡ để tiến chức. Sau khi Triệu Dạ chết, tiên đế và Thái hậu tra ra manh mối mê dược, người ra làm chứng có một là Từ Văn Chương. Ban đầu ta chỉ muốn kéo Lục thị làm thế thân, chẳng ngờ chuyện ‘mê dược’ lại lôi cả phu nhân Vĩnh Tín hầu vào.”
“Việc xong, Từ Văn Chương cũng biết chuyện hệ trọng, hắn nhát gan hơn ta tưởng, không muốn ở lại kinh, xin ra địa phương. Ta liền giúp xoay xở. Đúng khi Lục thị bị đoạt quyền, mười vạn binh phân bổ về các trấn, đang thiếu tướng quân, thế là hắn đi Khâm Châu. Không ngờ quân vụ Khâm Châu đảng phái phức tạp, hai năm sau liền xảy ra chuyện.”
Tần Chiêm nói đều đều, chuyện cũ phủ bụi nhiều năm nay nhắc lại, bình thản như kể việc của người khác:
“Sau khi xảy ra chuyện, hắn giữ mạng mình cũng khó, chỉ muốn giữ được thê tử nhi tử, lại nhắc chuyện xưa, lời mang ý uy h**p. Ta đành cứu người.”
“May là mẫu tử họ không phải hạng sinh sự; cho thêm ít bạc, ở Lĩnh Nam cũng yên ổn. Ban đầu ta không định bồi dưỡng Tạ Nam Kha làm người mình. Nhưng hắn mồ côi cha từ nhỏ, đối với ta nói gì nghe nấy. Ta nghĩ Loạn Dao Hoa rốt cuộc là họa, bèn cho hắn vào nha môn làm việc; nếu có lúc cần dùng, ta cũng yên tâm.”
Những nguyên do trước sau quanh Loạn Dao Hoa dần sáng tỏ. Nhưng việc Tam pháp ty năm ấy bức cung, Thái hậu với tiên đế can dự thế nào, Tần Chiêm không biết tường. Tới khi hỏi đến cái chết của Tề Minh Đường và Lữ Diên, giọng hắn thoáng bi thương:
“Bao năm nay ta đi đứng cẩn trọng, không tham chức quyền, chỉ làm phò mã thủ phận, ngày ngày bầu bạn bên công chúa, rốt cuộc cũng không lộ sơ hở. Nhưng đúng hôm sinh thần Thục phi, công chúa lỡ lời sau khi uống rượu, khiến ta nhớ lại chuyện cũ…”
Tôn Luật cắt lời:
“Điện hạ đã nói những gì?”
Tần Chiêm cụp mắt, im một lúc mới đáp:
“Công chúa nhớ lại năm xưa, khi nay Thái hậu còn là Hoàng hậu, trong yến sinh thần—chuyện đã hai mươi năm. Năm đó Triệu Dạ làm nhục ta, chính là trong một bữa yến sinh thần của Hoàng hậu…”
Hắn nuốt khan, như khó mở miệng. Tôn Luật từng lời sắc bén ở Sùng Chính điện, giờ hắn đã nhận tội, bèn bỏ qua không hỏi tiếp:
“Về sau ngươi sai ai truyền tin cho Lữ Diên?”
“Sau vụ Thượng Lâm viện, công chúa muốn an ủi Đỗ Ngọc La và Lữ Diên. Nàng sai một tiểu tư trong phủ tên Tiền Lâm mang yêu bài của nàng nhập cung tặng lễ. Ta nhân đó bảo hắn truyền lời.”
Thấy văn lại đã chép xong, Tôn Luật lập tức truyền người sang Hình bộ đại lao dẫn tiểu tư Tiền Lâm đến đối chất, rồi hỏi tiếp:
“Sau đó, ngươi sai Tạ Nam Kha giết người, có phải ở trà xá tên Thụy Minh Hiên ở phía đông thành?”
Tần Chiêm gật đầu:
“Đúng. Người đi truyền lời là tùy tùng bên ta tên Trương Kỳ. Hắn là tâm phúc, biết ta kết giao cùng ai. Thuở trước chuyển bạc vào Lĩnh Nam, cũng là hắn chạy việc.”
Hắn khai rành rẽ, Tôn Luật liền phân phó bắt người về thẩm. Hỏi vì sao ra tay với Triệu Nguyệt, Tần Chiêm trầm giọng:
“Sau khi thân phận Lâm Giang vương bị lộ, ta kinh hãi. Ta biết dù bệ hạ khi ấy chưa ưng thuận tái thẩm án cũ, kéo dài thì sớm muộn cũng đồng ý. Các ngươi đã tra ra cái chết của Lữ Diên có khuất tất, Củng Vệ ty lại lần đến lão thái giám Thận Hình ty. Lúc đó ta quyết định: Triệu Nguyệt không thể giữ.”
“Kẻ ra tay là một tiểu thái giám ở Ngự Mã ty tên Triệu Minh Phúc. Con cháu thế gia thường sớm cài người trong–ngoài cung. Hắn từ thuở mới nhập cung đã làm việc cho ta. Bình thường không dùng đến, hôm đó ta nhân lúc bẻ hoa tìm hắn, lệnh hắn động thủ với Triệu Nguyệt.”
Tôn Luật nghe xong lập tức quát:
“Người đâu, bắt kẻ ấy giải về!”
Bao nhiêu mối mành, Tần Chiêm đều nhớ đâu khai đó. Ánh trời ngoài thiên song dần tắt, màn đêm buông xuống. Tôn Luật đối mặt hồ sơ cũ, hỏi đến đâu bù đến đấy. Đợi hỏi cho minh bạch, đã sang nhị canh. Một sấp khẩu cung được đưa cho Tần Chiêm duyệt. Hắn đọc từ đầu đến cuối, thấy không sai, liền ký tên điểm chỉ.
Khẩu cung đã có. Ngự y Trương Vọng Tổ—do Hàn Việt phụng mệnh mời—cũng đã chờ ngoài. Tôn Luật cho ngự y vào bắt mạch cho Tần Chiêm, lại sai người thẩm các nhân chứng vừa đưa đến Củng Vệ ty.
Vọng–văn–vấn–thiết xong, Trương Vọng Tổ đi ra cùng Tôn Luật, chau mày nói:
“Xem mạch tạm thời không thấy gì khác thường, chỉ thấy phò mã gần đây đa u tư, can khí uất kết.”
Tôn Luật hỏi:
“Người mắc chứng cuồng loạn, thật sự sau khi phát bệnh sẽ quên chuyện trước đó chăng?”
Trương Vọng Tổ gật đầu:
“Quả có tình trạng này. Nguyên nhân phức tạp: hoặc bẩm sinh suy tật, hoặc thuở nhỏ gặp biến cố tổn thương tâm thần, lại có khi kinh sợ quá độ khiến trí rối loạn. Chứng này khó trị dứt, phần nhiều phải điều dưỡng lâu ngày để sơ can lý phong, ích khí thông dương; song thường khó lành. Có người lâu ngày hóa cuồng, chẳng còn biết phải trái. Bệnh trạng của phò mã, tạm chưa đến mức ấy.”
Chứng cuồng loạn vốn khó đoán, Tôn Luật không làm khó ngự y. Chờ ông lui ra, Tôn Luật nói:
“Tần Chiêm đúng là dùng thuốc nhiều năm nên bệnh chưa nặng thêm. Lời hắn nói, nhất thời cũng khó bắt bẻ.”
Phó Quyết trầm ngâm:
“Án của Tề Minh Đường, Lữ Diên xem như đã rõ. Còn án cũ Loạn Dao Hoa, điều cần hỏi vẫn còn nhiều. Nhưng sáu thị tòng của phủ công chúa đã chết, Từ Văn Chương cũng xảy ra chuyện; những kẻ đồng mưu biết rõ năm ấy, ngoài Tần Chiêm, nay đều chẳng còn. Muốn định án, đâu dễ.”
Tôn Luật lặng im. Kẻ khác cũng thấy bó tay. Đúng lúc này, Hàn Việt dẫn người tới bẩm:
“Chỉ huy sứ, lời cung của mấy tiểu tư đã hoàn chỉnh. Quả y như Tần Chiêm khai.”
Tôn Luật gật đầu:
“Tội nặng đến vậy hắn còn nhận, những chỗ vụn vặt này há lại dối trá.”
Đã gần giờ Tý. Tôn Luật liếc ra ngoài:
“Đợi bắt được tiểu thái giám Ngự Mã ty về thẩm, án Đại hoàng tử cũng có thể hạ chốt. Hỏi xong cả, ta lập tức vào cung bẩm tấu. Chỉ không biết canh giờ này có bái kiến được bệ hạ hay không.”
Rồi hắn quay sang Phó Quyết:
“Bệ hạ đã lệnh ngươi hồi phủ thì chớ chậm trễ. Lúc này chớ khinh suất. Án lớn thế này, chẳng thể một sớm một chiều định xong.”
Phó Quyết tự hiểu mấu chốt. Đến bước này chưa phải kết; sau đó gỡ oan thế nào, bồi thường ra sao cho những nhà còn người sống, và sau vụ này bệ hạ sẽ đối đãi họ thế nào—tất cả vẫn là ẩn số.
Phó Quyết gật đầu:
“Đã vậy, xin nhờ chư vị.”
Hắn ôm quyền cáo biệt. Tôn Luật không lên tiếng, những người khác đồng loạt đáp lễ. Phó Quyết quay người bước ra. Khi ra khỏi đại lao Củng Vệ ty, trăng đã lên giữa trời. Nhìn cánh cổng cung thành ở không xa, hắn gọi một vệ sĩ Củng Vệ ty. Người ấy cung kính tiến tới, vẫn xưng:
“Vương gia có gì phân phó?”
Phó Quyết dứt khoát:
“Xin mượn một con tuấn mã.”
Vệ sĩ vội dắt tới một con ngựa tốt. Phó Quyết tung mình lên yên, phi thẳng ra khỏi cung môn.
Bên ngoài hoàng thành là kinh thành đã giới nghiêm. Đêm thu giá lạnh, ánh trăng như luyện phủ trên vai áo hắn. Không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt chợt ánh lên sự gấp gáp. Roi vun vút, ngựa lao thẳng về phía tây thành.
……
Thẩm vấn tiểu thái giám Ngự Mã ty Triệu Minh Phúc xong thì đã sang giờ Sửu. Tôn Luật cùng các chủ quan Tam pháp ty vào cung yết kiến. Tới Sùng Chính điện, quả thấy đèn đuốc còn sáng.
Thông báo rồi nhập điện, liền thấy Kiến Chương đế khoác đạo bào, tựa trên tháp. Thấy mọi người cùng đến, bèn hỏi:
“Đã khai cho rõ cả rồi?”
Tôn Luật dâng một chồng khẩu cung:
“Đều đã nhận tội rành rẽ. Chỉ án cũ ở Dao Hoa cung còn mấy chỗ nghi ngờ chưa tra minh. Hơn nữa, nhân chứng năm ấy đều không còn, nay cũng là nghi phạm miệng không mà nhận tội.”
Kiến Chương đế vừa lật khẩu cung vừa nói:
“Tội lớn thế này, ngoài nguyên hung, không ai dám nhận. Hắn đã nhận thì tất là hắn.”
Tôn Luật lại tâu:
“Về sau Tam pháp ty định án, có nhiều chỗ bức cung ép khẩu. Phần này cũng cần truy cứu kỹ. Chỉ là chủ quan Tam pháp ty mười sáu năm trước nay đều bãi nhiệm. Đại Lý Tự khanh năm ấy là Triệu Ngọc Thanh, Thượng thư Hình bộ Lâm Thạch Hàn đều đã bệnh cố vong. Ngự sử đài đại phu Tống Thắng Châu cáo lão hồi hương, hiện ở Sở Châu.”
Quản Củng Vệ ty, những cựu thần phẩm cấp cao Tôn Luật thuộc nằm lòng. Kiến Chương đế nghe xong trầm ngâm chốc lát:
“Trước hết liệt kê toàn bộ danh mục quan viên từng thụ lý án cũ. Kẻ đã chết cũng có thể truy gia tội. Lại xem con cháu của họ, phàm kẻ đang tại chức, có thể xử theo phép ‘liên tọa’, trên dưới đồng thời xét. Ngay đến ngục tốt năm ấy cũng chớ bỏ sót.”
Tôn Luật khẽ sững, những người khác cũng lộ vẻ kinh ngạc—không ngờ hoàng đế quyết đoán như vậy. Hoàng đế chỉnh thần sắc:
“Phần bên dưới giao Đại Lý Tự, Hình bộ tra. Kẻ từng dự án có phẩm từ ngũ phẩm trở lên, giao Củng Vệ ty tra. Nếu đắc khẩu cung, Tôn Luật tự tay trình cho trẫm.”
Nói xong, ngài tiếp tục đọc lời khai. Chẳng bao lâu lại nói:
“Án năm ấy có nhiều kẻ bị oan uổng, cần phải tra nghiêm. Đặc biệt mấy vị chủ quan, phải chịu đại trách. Tra được bọn họ, cũng coi như có lời giải thích cho chuyện năm ấy.”
Lời vừa dứt, Tôn Luật cùng mọi người lại ngẩn người. Nếu nói trước đó còn chưa hiểu ý hoàng đế, thì đến lúc này đã tỏ tường: hoàng đế muốn họ dừng lại ở mấy vị chủ quan, không được truy trách lên trên nữa.
Tôn Luật lưỡng lự ôm quyền:
“Vâng, vi thần đẳng đã rõ.”
Kiến Chương đế xem rất kỹ. Dương Khởi Phúc hai lần gảy bấc đèn. Đợi xem hết, mây đen phủ đáy mắt hoàng đế:
“Trưởng công chúa tạm thời cấm túc trong cung. Án của phò mã đã rõ, nên tốc chiến tốc quyết. Sứ giả Tây Lương chưa rời kinh, đang chực xem trò hay. Sớm mai triều nghị, trẫm sẽ cùng chư thần định chương trình xử trí.”
Tôn Luật không khỏi nói:
“Khẩu cung án cũ còn cần thời gian truy tra—”
Hoàng đế khép sổ khẩu cung:
“Tự nhiên không thể sớm mai đã luận tử tội phò mã. Nhưng thời hạn trẫm cho các ngươi cũng không dài. Việc đã đến thế, tội của phò mã còn xoay chuyển được sao?”
Tôn Luật vốn không có ý ấy, nhất thời nghẹn lời. Hoàng đế nhìn trời đêm ngoài hiên:
“Chi tiết vụ án không cần công bố rành rọt. Các ngươi lui về nghỉ. Sáng mai bàn cách xử phò mã.”
Tôn Luật còn muốn nói, nhưng hoàng đế đã đứng dậy truyền thay y phục. Họ đành lui ra.
Khi ấy hoàng đế truyền:
“Đến Vĩnh Thọ cung.”
Dương Khởi Phúc hơi ngạc nhiên:
“Bệ hạ chẳng phải không định tra lên trên sao?”
Hoàng đế khẽ than:
“Trẫm muốn làm người minh bạch.”
Loan giá đi từ Sùng Chính điện, một nén nhang đã tới Vĩnh Thọ cung. Đêm đã khuya. Thái hậu nghỉ từ lâu. Thấy hoàng đế giá lâm, cung nhân vội bảo Tiền Khải An thỉnh thái hậu dậy. Thái hậu lâm bệnh mấy ngày, bị đánh thức thì giận, song nghe đích thân hoàng đế đến, cố nén giận khoác áo đợi.
Chẳng bao lâu hoàng đế vào nội thất, cho lui tả hữu, rồi đi thẳng vào vấn đề:
“Mẫu hậu, năm ấy là ai theo lệnh người bức cung ép tội, gài cho Vệ gia và Ninh gia?”
Mặt thái hậu biến sắc:
“Hoàng đế đang nói gì?”
Hoàng đế lại khẽ thở dài:
“Nhiều năm qua, Mẫu hậu ôm thẹn với hoàng huynh, lại hận ba nhà kia thấu xương. Luận ra, về sau Mẫu hậu đối với trẫm, đối với hoàng tỷ, vẫn là thân hậu—”
“Mẫu hậu có hài lòng với hôn sự của hoàng tỷ không?”
Thái hậu thấy khó hiểu, nhưng vẫn đáp:
“Tự nhiên hài lòng.”
Hoàng đế trầm giọng:
“Năm ấy, hoàng tỷ được phụ hoàng sủng ái, từng dấy lời đồn mà Mẫu hậu không thích. Về sau hoàng tỷ ngã xuống hồ lạnh, đại bệnh một trận, nguyên khí trọng thương, người cũng chẳng còn linh mẫn như trước. Mẫu hậu cũng cố ý để hoàng tỷ bớt gần gũi phụ hoàng. Phụ hoàng đại để cũng hiểu sủng ái công chúa rốt cuộc không phải chính thống, bèn thuận ý mẫu hậu, lập trẫm làm trữ quân.”
“Rồi đến lúc nghị hôn, giữa hàng công tử thế gia, hoàng tỷ chọn thế tử Trung Bình bá—gia thế sa sút, ôn hậu văn nhã, đạm bạc danh lợi—mẫu hậu càng ưng. Nói cho cùng, mẫu hậu không muốn hoàng tỷ có một nhà chồng nắm trọng quyền, chặt đứt từ đầu cái thế tranh quyền của nàng.”
Thái hậu bị cấm túc trong Vĩnh Thọ cung nhiều ngày, chưa hay động tĩnh ngoài cung. Nghe tới đây, bà cứng cổ đáp:
“Ai gia là vì tốt cho nó. Nó dẫu sinh trong hoàng thất, rốt cuộc cũng là nữ nhi, phải an phận. Nó từ nhỏ được nuông chiều, nếu xuất giá ra khỏi cung mà chí lớn chưa dập, lại có nhà chồng quyền thế chống lưng, đến lúc ấy sinh ra họa loạn nào, ai mà biết. Ai gia làm vậy là vì triều cương Đại Chu, cũng là vì ngươi—hoàng đế!”
Hoàng đế bình tĩnh nhìn thái hậu, đáy mắt thoáng chút bất nhẫn:
“Nhưng mẫu hậu có biết năm ấy kẻ hại chết hoàng huynh là ai không?”
Nhắc đến chuyện cũ, lửa giận thái hậu lại bừng:
“Không phải tiện nhân Lục thị thì còn ai! Ngươi chớ để Phó Quyết lung lạc!”
“Mẫu hậu lầm rồi.” Hoàng đế điềm nhiên:
“Kẻ hại hoàng huynh, không phải ai khác—chính là phò mã Tần Chiêm.”
Thái hậu sững ra, rồi chợt cười bất lực, hiển nhiên cho là hoang đường:
“Hoàng đế hà tất dùng lời như thế để chọc giận ai gia?”
Hoàng đế trầm giọng:
“Trẫm lệnh Tôn Luật tái thẩm án cũ. Tôn Luật tra ra hoàng huynh có ‘long dương chi hiếu’, mà Tần Chiêm khi niên thiếu từng bị hắn sỉ nhục. Bởi mối thù ấy, Tần Chiêm ở Dao Hoa hành cung bị kích nộ mà giết người. Hắn trước đả thương hoàng huynh, rồi phóng hỏa, giá họa cho Lục thị.”
Đồng tử thái hậu càng lúc càng trợn lớn. Bà vốn muốn quát rằng chuyện hoàng đế vừa nói chỉ là trò cợt nhả, song nghe hoàng đế tiếp tục, liền hiểu chẳng phải trò đùa. Nhịp thở của bà đột ngột dồn dập:
“Ngươi… ngươi nói là…”
Kiến Chương đế trầm giọng:
“Việc đã tới nước này, trẫm há dối gạt mẫu hậu? Mẫu hậu ôm hận kẻ thù mười mấy năm, chính mình cũng biết án năm ấy sai lạc trăm bề. Song mẫu hậu chưa từng ngờ rằng hung thủ lại chính là phò mã—người mà mẫu hậu bao năm chở che, còn dành nhiều thương yêu. Nay trẫm nói thật, mẫu hậu có hối hận mảy may không?”
“Không… ai gia không tin…”
Thái hậu bỗng ngồi bật dậy, máu sắc trên mặt thoáng chốc tản sạch:
“Không thể nào! Sao có thể là phò mã! Hắn sao dám… sao dám hại chết Dạ nhi!”
“Năm đó, Lục gia mưu hại Dạ nhi, chứng cớ sắt đá! Vệ gia, Ninh gia vốn cùng bọn họ là một ổ! Cho dù ai gia có dùng thủ đoạn, thì sao? Ai gia tuyệt không tin, quyết không—”
Miệng nói “không tin”, song tim thái hậu vì giận mà đập càng gấp, vừa nói vừa đưa tay ôm ngực. Một cơn đau thắt dữ dội bỗng ập đến, lời cuối chưa dứt, thân thể bà đã ngã nghiêng xuống gối. Kiến Chương đế biến sắc, vội hét ra ngoài:
“Người đâu, truyền ngự y—!”
……
Giờ Tý đã sang.
Thích Tầm giục ngựa vào hẻm Lưu Ly, trong lòng vẫn nghĩ tới chuyện ban ngày Trường Lạc quận chúa dùng phát thoa làm vũ khí. Phát thoa nữ tử vốn hai nhánh, chỉ cần thân dài quá hai tấc rưỡi, chất liệu cứng rắn, từ sau lưng đâm vào, đủ ghim vào xương sườn mà xuyên thủng tạng phủ. Chỉ là thị tỳ bên công chúa đều đã chết, chẳng ai biết năm ấy phò mã có từng động vào phát thoa của công chúa hay không.
Ban ngày, Thích Tầm đã tới mấy nhà từng dự yến năm ấy hỏi thăm, nhưng sự việc quá lâu, chẳng ai còn nhớ có gì liên quan đến phát thoa. Mà Tống Hoài Cẩn từ giờ Thân đã nhập cung, đến tận đêm vẫn chưa về Đại Lý Tự, Thích Tầm không hay cung trung biến động ra sao. Nghĩ tới Phó Quyết vẫn còn bị giam cấm, lòng nàng nặng như đeo đá nghìn cân.
Hàng xóm khắp nơi đã yên ngủ, trong hẻm dài chỉ còn ánh trăng tịch liêu. Thích Tầm ngẩn ngơ thúc ngựa. Chỉ đến khi còn cách nhà vài trượng, nàng mới thấy trước cửa có một con ngựa buộc đó. Trong lòng thoáng động, chỉ nghĩ là Giang Mặc đến tìm, liền kẹp chặt bụng ngựa phóng nhanh lại.
Tới gần, Thích Tầm khẽ gọi:
“Huynh trưởng?”
Vừa dứt lời, một thân ảnh cao thẳng từ bóng tối mái hiên bước ra. Chỉ thoáng nhìn, Thích Tầm liền nín thở, kinh hãi như mộng như ảo.
Phó Quyết mỉm cười nhìn nàng. Trong mắt đen sâu tràn ánh sao sáng:
“Miểu Miểu—”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 201: Thập Phá Trận (22) – Huynh trưởng
10.0/10 từ 45 lượt.