Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 156: Cửu Khiên Cơ (17) – Lấy oán báo ân
160@-
Đầu giờ Ngọ, mười mấy cung phó vẫn còn ngâm mình trong ao sen phía sau Phù Cừ quán.
Bên bờ ao, Phó Quyết chỉ một khúc nước lặng hỏi Vũ Miên:
“Khẳng định là ném vào đúng chỗ này?”
Vũ Miên mặt cắt không còn giọt máu:
“Chính là ở đây. Nô tỳ đứng gác ở chỗ rẽ, mắt thấy tiểu thư ném xuống. Khi ấy nô tỳ còn thấy xót lắm. Hai khấu ngọc cũng ném xuống chỗ này.”
Bên cạnh, Dương Khởi Phúc nghe vậy bèn nói:
“Vương gia chớ vội. Đã ở đây thì ắt vớt được. Mùa hạ nước không lạnh, cứ để họ chậm rãi mò tìm là được.”
Phó Quyết gật đầu, lại hỏi:
“Hôm ấy, hầu hạ trong Phù Cừ quán có những thái giám nào?”
Dương Khởi Phúc đáp ngay:
“Hầu hạ ở Phù Cừ quán có bốn thái giám, bốn cung nữ. Vương gia chờ giây lát, tiểu nhân lập tức cho gọi tới.”
Y ngoắc một nội thị, dặn mấy câu, người nọ liền đi tìm. Lúc này, từ xa có một tiểu thái giám vội vã chạy lại. Dương Khởi Phúc thoáng nhìn đã nói:
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Tiểu thái giám kia chạy tới, quả nhiên tươi cười bẩm:
“Vương gia, Đại tổng quản, Hoàng hậu nương nương dẫn Đại điện hạ tới đây, còn có Trưởng công chúa và Trường Lạc quận chúa.”
Tôn Luật và Tống Hoài Cẩn đứng không xa xem thái giám lặn mò chuỗi hạt, nghe vậy cũng bước lại. Tiểu thái giám tiếp lời:
“Sáng nay Hoàng hậu nương nương nghe tin Lữ cô nương cũng xảy ra chuyện, lại được tấu rằng Thánh thượng rất không vui, nên muốn hỏi rõ nguyên do. Vừa hay biết Vương gia đã nhập cung, liền tới xem.”
Phó Quyết gật đầu, dẫn mọi người nghênh đón.
Tôn hoàng hậu hôm nay vẫn trang sức rực rỡ. Đại hoàng tử Triệu Nguyệt mặc hoa bào, ngoan ngoãn nắm tay Hoàng hậu đứng một bên. Trưởng công chúa sắc mặt nặng nề, vừa thấy Phó Quyết liền hỏi chẳng nén nổi:
“Diên nhi thực là bị đại hỏa thiêu chết ư?”
Mọi người hành lễ xong, Phó Quyết đáp:
“Bề ngoài là chết vì hỏa thiêu, nhưng thực chất là đốt xác. Có kẻ sát hại Lữ Diên trước, sau đó phóng hỏa. Ngỗ tác khám nghiệm đã chứng thực: hung thủ muốn dùng một trận lửa lớn để hủy thi diệt tích.”
Tôn hoàng hậu và Trường công chúa đồng thời biến sắc. Loạn Dao Hoa tuy đã mười lăm năm, nhưng người chết khi ấy đều có quan hệ sâu xa với hai người, bất giác lại liên tưởng tới. Năm đó, nhị điện hạ Triệu Dạ là ruột thịt của Trường công chúa; mà nếu hắn chưa chết, Tôn Ánh Tuyết hôm nay rất có thể đã là chính thất của Triệu Dạ.
Tôn hoàng hậu nhíu mày:
“Vậy giờ đã tra được gì chưa?”
Phó Quyết lắc đầu:
“Hiện chỉ có thể xác định, đêm Tề Minh Đường xảy ra chuyện, Lữ Diên ở ngay bên, giữa hai người phát sinh tranh chấp. Kẻ đẩy Tề Minh Đường rơi lầu, rất có khả năng là Lữ Diên.”
Tôn hoàng hậu và Trường công chúa nhìn nhau. Trường công chúa nhịn không được nói:
“Chẳng lẽ là vì chuyện gả sang Tây Lương làm hậu?”
“Chưa dám chắc, nhưng đa phần có can hệ.”
Mọi người đều im lặng. Tôn Lăng vốn chưa mở miệng, lúc này không kìm được:
“Sao có thể như vậy? Chỉ để làm hoàng hậu ở Tây Lương mà phải giết người ư? Ta không tin. Nhất định còn nguyên do khác!”
Tôn hoàng hậu đành lắc đầu:
“Ban đầu chọn mấy người nhập cung, vốn để kén ra người thích hợp nhất. Sao đang yên lại tranh đấu đến mức này. Sớm biết thế, chẳng bằng chỉ định một người cho xong.”
Sắc mặt Trưởng công chúa cũng khó coi. Tôn Lăng nghe vậy liền nhớ chuyện mình bỏ nhà đi, khiến Kiến Chương đế phải đổi ý, trong lòng thoáng áy náy. Trưởng công chúa thấy nàng ủ dột, bèn vỗ tay an ủi:
“Việc này không liên quan tới ngươi. Khi ấy bọn họ tự nguyện nhập cung dự tuyển. Được phong công chúa, lại có thể làm hoàng hậu, quả khiến nhiều người hướng vọng.”
Tôn Lăng cau chặt mày, liếc qua, thấy Thích Tầm đang đứng trong đám người, mắt nàng sáng lên, tiến tới hỏi:
“Thích Tầm, cô cũng vào cung tra án ư?”
Thích Tầm thi lễ:
“Đêm qua Lữ tiểu thư gặp nạn, là ti chức khám nghiệm. Hôm nay theo vào cung, là để tìm chứng vật mà tiểu thư ném xuống ao sen, hòng so với suy luận sau khi nghiệm thi xem có phù hợp.”
Nghe nàng câu nào cũng dính chuyện công, Tôn Lăng trầm giọng:
“Rốt cuộc Diên nhi chết thế nào?”
Thích Tầm hơi ngập ngừng, nhìn về phía Phó Quyết thấy hắn không ngăn, mới nói:
“Lữ tiểu thư bị siết cổ mà chết, sau đó mới phóng hỏa đốt xác. Khi chúng ta phát hiện, diện mạo đã bị lửa thiêu đến khó nhận, trông tựa như chết cháy. Nhưng nếu khám kỹ, sẽ thấy bị siết cổ mới là nguyên nhân thực sự.”
Tôn Lăng nghe mà lưỡi cứng lại, kinh sợ thốt:
“Vậy là hung thủ muốn khiến mọi người tưởng Diên nhi chết cháy do tai nạn?”
Thích Tầm gật đầu:
“Lửa lớn vừa có thể giả thành bất trắc, lại có thể xóa sạch dấu vết hung thủ để lại: như dấu chân, mùi hơi, cùng mọi chứng vật tại hiện trường có thể bị thiêu hủy.”
Tôn hoàng hậu và Trưởng công chúa cũng nghe rõ, ánh mắt đều trầm xuống. Tôn hoàng hậu như không muốn nghe thêm, bèn hỏi Phó Quyết:
“Nếu nói Minh Đường do Diên nhi hại chết, vậy Diên nhi lại do ai hại?”
Trong mắt Phó Quyết thoáng lóe quang mang, chỉ đáp:
“Tạm thời chưa thể kết luận. Có tin tức, thần sẽ lập tức bẩm với nương nương.”
Tôn hoàng hậu khẽ than:
“Đây vốn là việc triều chính, bản cung không nên nhúng tay. Chỉ là mấy vị tiểu thư lần này nhập cung ở tạm nửa tháng, bản cung cũng rất quý mến. Án này khởi từ dạ yến đêm Thất Tịch, bản cung cũng có trách nhiệm. Nay bệ hạ lệnh ngươi cùng Củng Vệ ty đồng tra, hy vọng các ngươi sớm cho một lời giải đáp.”
Phó Quyết đáp ứng. Tôn hoàng hậu lại nhìn sang Trưởng công chúa:
“Ngươi cùng bản cung về cung ngồi một lát?”
Trưởng công chúa gật đầu:
“Chốc nữa ta còn phải đến gặp mẫu hậu.”
Hai người sóng vai rời đi. Tôn Lăng thì cố ý nấn ná, nàng ham chuyện mới lạ nên lưu lại. Phó Quyết gọi Thích Tầm tới gần:
“Ta đã cho người chuẩn bị giấy bút, nàng viết ngay một bản nghiệm trạng về Lữ Diên và Tề Minh Đường. Chốc nữa ta dâng lên thánh thượng sẽ dùng tới.”
Thích Tầm tim khẽ rung, lập tức vâng mệnh. Dương Khởi Phúc nhanh chóng mang giấy bút tới. Tôn Lăng thấy ao sen vẫn chưa có kết quả, liền theo Thích Tầm vào một gian phòng nhỏ trong Phù Cừ quán.
Thích Tầm trải giấy, mài mực, viết nét bút trôi chảy. Nàng không giấu giếm Tôn Lăng. Viết xong một tờ, Tôn Lăng vừa giúp hong khô vừa liếc xem, càng đọc càng sợ. Nhất là tới bản nghiệm trạng của Lữ Diên, trước mắt như hiện lên thi thể cháy đen, khiến nàng rùng mình.
Nàng vừa sợ vừa thương, nghẹn ngào:
“Không ngờ Diên nhi cũng chết thảm như vậy. Là ai ra tay độc ác, không chỉ hại chết nó, còn muốn hủy cả dung nhan—”
Thích Tầm khẽ thở dài:
“Không phải hung thủ cố ý hủy dung, mà là muốn giả dạng tai nạn. Nếu không, thì cũng để xóa sạch mọi dấu vết mình để lại, khiến quan gia không lần ra manh mối.”
Tôn Lăng thấp giọng:
“Nếu Diên nhi giết Minh Đường chỉ để được làm hoàng hậu Tây Lương, thì nay Diên nhi gặp nạn, chẳng lẽ là Ngọc La ra tay?”
Thích Tầm không tiện nói rõ tình hình Lữ Diên vốn rất phức tạp. Đợi viết xong cả hai bản nghiệm trạng, nàng mang đến cho Phó Quyết xem. Văn từ tường tận, hắn chăm chú đọc hết, rồi lại đưa cho Tôn Luật.
Dù tâm tư của Tôn Luật không đặt vào vụ này, nhưng đã có thánh chỉ, hắn cũng phải xem kỹ. Vừa lướt tới phần chi tiết khám nghiệm thi thể Lữ Diên, hắn lập tức hiểu rõ. Không biết nghĩ tới điều gì, lông mày nhíu chặt, càng nhìn càng kỹ.
Đúng lúc ấy, ngoài ao sen vang lên tiếng reo hò. Mọi người đều ngẩng nhìn, thấy Tống Hoài Cẩn từ tay một thái giám đón lấy chuỗi hạt. Rửa sạch bùn lầy, chuỗi nam hồng và mật lạp sáng rực dưới ánh mặt trời.
“Vương gia, đã tìm được chuỗi thứ hai!”
Phó Quyết khẽ gật:
“Khấu ngọc rất nhỏ, tiếp tục tìm kỹ. Thực sự không thấy thì thôi.”
Tống Hoài Cẩn cau mày:
“Khấu ngọc chỉ lớn hơn móng tay chút ít, quả thật khó tìm.”
Lúc này, bốn thái giám cùng bốn cung nữ từng hầu hạ hôm ấy đã được đưa tới. Phó Quyết không hỏi nhiều, chỉ tra rõ hôm đầu tiên dẫn Thích Tầm vào cung, những ai từng xuất hiện ở Phù Cừ quán. Người nọ kể ra hơn hai mươi cái tên: kẻ mang đồ ban thưởng, người của ngự thiện phòng, cả thái y tới kê thuốc an thần. Nghe mà Phó Quyết cũng thấy nhức đầu.
Nhưng hắn tin chắc, kẻ truyền tin cho Lữ Diên, nhất định nằm trong số này.
Hỏi xong, Phó Quyết lại sai Dương Khởi Phúc tới tẩm cung Thục phi, lấy danh sách khách dự tiệc sinh thần. Y không hiểu để làm gì, nhưng cũng chẳng dám hỏi.
Tiệc sinh thần của Thục phi là ngày mồng năm tháng Bảy, còn Tề Minh Đường chết ngày mồng bảy tháng Bảy, trước sau chỉ cách ba ngày. Phó Quyết lại gọi Vũ Miên, bắt nàng liệt kê tỉ mỉ trong ba ngày ấy Lữ Diên đã đi đâu, gặp ai, để so sánh đối chiếu. Khi ghi xong, hắn phát hiện, trong ba ngày ấy Lữ Diên qua lại nhiều nơi, ngoài Phù Cừ quán, ngày nào cũng tới cung Hoàng hậu và cung Thái hậu thỉnh an…
Tôn Luật thấy hắn tra xét tỉ mỉ, cũng nảy sinh nghi hoặc, khẽ hỏi:
“Sao còn phải tra cả khách dự tiệc sinh thần của Thục phi nương nương?”
Phó Quyết liền thẳng thắn giải thích. Tôn Luật nghe xong, mới biết những biến hóa kỳ lạ của Lữ Diên trong cung. Với đầu óc nhạy bén, hắn lập tức nghĩ ra: hẳn là có người ngấm ngầm hứa hẹn với nàng, khiến nàng tin rằng mình có cơ hội trở thành hoàng hậu Tây Lương.
Tôn Luật trầm giọng:
“Kẻ có thể giúp nàng trong việc ấy, thân phận chắc chắn chẳng thấp. Lẽ nào chính kẻ ấy về sau đã giết nàng?”
Phó Quyết còn chưa đáp, ngoài ao lại có động tĩnh. Hắn bước ra xem, còn Tôn Luật vẫn chăm chú nhìn nghiệm trạng. Một lát sau, hắn bỗng gọi:
“Thích Tầm—”
Nàng giật mình, vội lên trước:
“Chỉ huy sứ có gì dặn?”
Tôn Luật hỏi:
“Cho dù trong miệng mũi đều có tro bụi, cũng chẳng thể chứng minh là chết cháy, đúng không?”
Thích Tầm cẩn trọng đáp:
“Đúng thế. Nếu là đốt xác, do tử trạng khác nhau, người chết không thể mím kín hoàn toàn. Lửa lớn khói đặc, tro bụi dễ len vào miệng mũi, thậm chí bám cả ở yết hầu phía trước. Nhưng nếu là bị thiêu sống, hơi thở chưa dứt, khói bụi nóng rực bị hút vào khí quản, sẽ đọng sâu trong đó, đồng thời khiến khí quản bị bỏng. Đây chính là then chốt để phân biệt chết cháy hay đốt xác. Nếu là đốt xác, tất phải có nguyên nhân tử vong khác.”
Tôn Luật hơi nheo mắt, không hỏi thêm. Lúc này, Phó Quyết trở lại, trên tay quả nhiên có một chiếc khấu ngọc còn ướt sũng, đưa cho Thích Tầm:
“Ngươi xem khấu ngọc này.”
Mắt nàng sáng lên, vừa nhìn liền quả quyết:
“Đúng là nó! Vết thương trên cổ tay Tề Minh Đường chính do cạnh khấu ngọc này cào xước!”
Phó Quyết khẽ thở phào. Có chứng vật này, cái chết của Tề Minh Đường đã định được. Nhưng kẻ thứ ba trong Vọng Nguyệt lâu vẫn chưa rõ. Hắn liếc sang, thấy Tôn Luật còn đang suy tư, liền lấy nghiệm trạng trong tay hắn, nói:
“Chứng vật đã có. Khấu ngọc còn lại để họ tìm tiếp. Ngươi và ta đi gặp bệ hạ?”
Tôn Luật gật đầu, thần sắc vẫn trầm ngâm. Phó Quyết quay sang Thích Tầm:
“Ngươi cùng Tống thiếu khanh ở lại trông coi.”
Thích Tầm vâng lệnh. Tôn Lăng chen lời:
“Ta cũng sẽ ở lại trông!”
Phó Quyết không đáp, cùng Tôn Luật đi về phía Ngự thư phòng. Mới đi được vài bước, Tôn Luật cất giọng:
“Ngươi có biết ta vừa nghĩ ra điều gì không?”
Phó Quyết nhìn hắn:
“Sao?”
Tôn Luật nói:
“Trong ngục Củng Vệ ty, tên tùy tùng kêu oan bảo: năm ấy nhị điện hạ không phải chết vì đại hỏa; trận lửa ấy chỉ là thủ đoạn che mắt để hủy thi diệt tích. Về sau vô số manh mối đều là có kẻ giá họa, kể cả bức thư của Quý phi cũng là có người bày đặt. Nhưng theo ta nhớ, hồ sơ năm đó ghi rất rõ, bút tích xác thực là của Quý phi.”
Phó Quyết khẽ giật mày. Đến lúc này hắn mới hiểu Tôn Luật chưa hề nói hết với mình. Hắn nhíu mày:
“Lại có lời như vậy ư? Ngươi đã xem đi xem lại hồ sơ năm ấy, lời y nói có đứng được không?”
Tôn Luật lắc đầu:
“Năm đó kỳ thực không có ngỗ tác mổ nghiệm. Nhìn bề ngoài, nhị điện hạ đích xác là bị lửa thiêu chết.” Nói ra câu ấy, chính hắn cũng thấy mình hơi dao động, bèn lập tức đanh mặt: “Có điều, rất có thể chỉ là ngụy biện của hắn. Vụ án đã mười lăm năm, đâu thể không tin điều tra năm ấy mà đi tin một kẻ vô danh tiểu tốt.”
Phó Quyết lạnh giọng:
“Quả là như vậy. Cách mười lăm năm, cũng chẳng có cách khai quật để định lại nguyên nhân tử vong của nhị điện hạ. Huống hồ kẻ kia vốn vô danh, lại là người nhà Lục gia, tất nhiên sẽ nói theo Lục gia.”
Tôn Luật gật mạnh:
“Phải. Huống nữa, nếu oan khuất của Lục gia thật lớn như thế, vậy người thừa tự chân chính của Lục gia đâu? Nếu họ không sợ chết, dám đứng ra kêu oan, ta còn kính ba phần.”
Ánh mắt Phó Quyết chùng xuống. Thấy Ngự thư phòng đã ở ngay trước mặt, hắn nói:
“Vậy trong mắt ngươi, người Lục gia dẫu có trở về kinh cũng chỉ để báo thù, chứ chẳng phải vì thật sự bị oan?”
Tôn Luật hừ lạnh:
“Tự nhiên là thế.”
Vào Ngự thư phòng, hành lễ xong, Kiến Chương đế ngẩng khỏi án thư, đảo mắt nhìn hai người:
“Thế nào rồi?”
Phó Quyết cung kính:
“Cái chết của Tề Minh Đường có thể định tính. Còn Lữ Diên thì nghi điểm rất nhiều.”
Vừa nói, hắn dâng nghiệm trạng. Nội thị tiếp lấy đặt lên án. Bệ hạ xem kỹ, Phó Quyết thưa:
“Hung thủ cố ý hủy thi, nên cái chết của Lữ Diên càng khó tra. Hiện chỉ có thể lần từ mấy vị khách ở Thủy Nguyệt Hiên, đang chờ Tuần Phòng Doanh và Nha môn Kinh Kỳ báo tin.”
Kiến Chương đế thoáng khựng:
“Lữ Diên là bị siết cổ?”
Phó Quyết gật:
“Vâng. Ngỗ tác có thủ pháp thuần thục, không sai được. Nàng ta bị siết chết trước, rồi mới phóng hỏa đốt xác.”
Chữ viết trong nghiệm trạng của Thích Tầm thanh tú rành rọt, kể mục tường tận. Dẫu là người ngoài nghề, Hoàng đế xem cũng hiểu cả. Người trầm mặc chốc lát, như rơi vào đoạn hồi ức xa xưa.
Nếu là lúc khác, có lẽ Ngài chẳng nghĩ đến cựu án ấy. Nhưng Củng Vệ ty vừa tìm được tung tích hậu nhân Lục gia. Nhiều năm qua chịu giáo huấn của Thái hậu, phải báo thù cho huynh trưởng, Ngài tự nhiên coi trọng. Chẳng ngờ đúng lúc nhạy cảm này, lại xảy ra án hỏa trường đốt xác trên người Lữ Diên, kẻ sắp được sách phong công chúa.
Người là ngũ tử của tiên đế, lại là đích xuất ấu tử nên năm xưa được sủng ái, song còn kém nhị điện hạ bốn tuổi. Từ lúc mới sinh, ai cũng nghĩ Ngài nhiều lắm chỉ làm một vị vương gia phú quý. Đến chính Ngài cũng không ngờ, ngôi Thái tử cuối cùng lại rơi vào tay mình.
Vừa ngoài ba mươi, Kiến Chương đế vẫn phong thần tuấn lãng. Trị vì năm năm, căn cơ vững chắc, nay lại thu phục Tây Lương, có phong thái minh quân. Ngài nhanh chóng hoàn thần, trao lại nghiệm trạng:
“Việc liên tiếp sinh biến, lại đúng vào lúc nghị hòa. Theo ý trẫm, nhân tuyển liên hôn nên tạm đình chỉ. Đợi điều tra rõ án này rồi sẽ bàn.”
Phó Quyết lập tức lĩnh chỉ. Ánh mắt Hoàng đế chuyển sang Tôn Luật:
“Án này hệ trọng, khanh chớ coi nhẹ.”
Tôn Luật vội đáp. Bệ hạ lại hỏi mấy câu về dư luận dân gian, rồi cho hai người lui.
Bên Phù Cừ quán, thái giám vẫn đang mò viên khấu ngọc còn lại. Giữa tháng Bảy, nắng lửa đổ xuống. Nước không lạnh, nhưng cúi lưng lần mò thì cực khổ. Đám thái giám trẻ tay chân còn lanh, hai lão thái giám đã có phần đuối sức. Dương Khởi Phúc vừa theo Phó Quyết vào Cần Chính Phường, mất bóng đại tổng quản, bọn còn lại cũng lơi tay vài phần.
Tống Hoài Cẩn đứng nhìn ở không xa. Hai lão thái giám mò sang chỗ nước cạn sát bờ, bèn ngồi lên một tảng thái cổ thạch nghỉ, lưng quay ra hồ nên không thấy Thích Tầm và Tôn Lăng đang ở sau một gốc cây rợp bóng.
“Mò đến bao giờ đây? Chỉ một mẩu nhỏ xíu.”
“Ai biết. Nếu không mò được, e mắc ở đây cả ngày. Còn là chuyện ngoài cung, chẳng được lợi lộc gì.”
“Biết sao được. Chúng ta tuổi già lại không phẩm cấp, không chỗ dựa, chỉ đành làm việc nặng nhọc này.”
Lão kia không biết sực nhớ chuyện gì, thở dài, giọng khàn:
“Năm ấy vốn cũng có cơ hội… ai ngờ bị người khác cướp phần—”
“Toàn Lộc công công, các ngươi lười biếng đấy à?!”
Trong ao có kẻ trông thấy họ trốn việc, quát một tiếng. Hai người vội vã đứng dậy lội xuống. Dưới tàn cây, Thích Tầm nghe rõ cái giọng khàn đặc ấy đáp dạ liên hồi, liếc nhìn Tôn Lăng. Tôn Lăng than:
“Trong cung là thế. Việc nhọc và khổ đều đến tay họ.”
Thích Tầm sao chẳng hiểu. Ở đời, thân phận phân ba bảy hạng, mà trong cung lại càng rạch ròi. Bởi vậy mới có biết bao người tranh đấu luồn lọt.
Nàng vốn xuất thân thấp, chẳng thể can dự chuyện nội đình. Cũng may vị trí Vũ Miên chỉ đã chỉ không lớn. Nửa tuần trà sau, một tiểu thái giám trẻ đã mò ra viên khấu ngọc còn lại. Mọi người thấy có thể giao việc, đồng loạt thở phào.
Khi Phó Quyết và Tôn Luật trở về, liền thấy chứng vật đã đủ. Phó Quyết mang theo danh mục lời khai của nhóm cung nhân thái giám, định xuất cung xem Nha môn Kinh Kỳ và Tuần Phòng Doanh đã tìm được mấy vị khách trà kia chưa.
Mọi người cùng nhau xuất cung. Trên đường, Thích Tầm vẫn nghĩ về cuộc đối thoại của hai lão thái giám. Ra khỏi cửa cung, ai về xe nấy.
Vừa ngồi yên trong xe, bánh xe lăn đi, nàng không kìm được nói:
“Vương gia có biết chu Toàn Phúc này vì sao lại được Thái hậu nương nương trọng dụng không?”
Phó Quyết cau mày, như chưa nghĩ đến. Thích Tầm bèn nói:
“Chúng ta đều biết Quý phi năm xưa là bị oan. Chu Toàn Phúc bị người Lục gia tìm tới lại định bỏ chạy, đa phần vì chột dạ. Nhưng y từng là thái giám chưởng sự bên cạnh Thái hậu. Lý mà nói, người chết là nhị điện hạ bà yêu nhất, y đáng lẽ phải mong bắt được chân hung. Sao lại đi che đậy cho kẻ khác?”
Phó Quyết mày hơi nheo lại. Thích Tầm nói tiếp:
“Tiểu thái giám bình thường muốn được chủ tử ưu ái đâu dễ. Chu Toàn Phúc do Thái hậu khi ấy cất nhắc, vậy cớ sao lại lấy oán báo ân?”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đầu giờ Ngọ, mười mấy cung phó vẫn còn ngâm mình trong ao sen phía sau Phù Cừ quán.
Bên bờ ao, Phó Quyết chỉ một khúc nước lặng hỏi Vũ Miên:
“Khẳng định là ném vào đúng chỗ này?”
Vũ Miên mặt cắt không còn giọt máu:
“Chính là ở đây. Nô tỳ đứng gác ở chỗ rẽ, mắt thấy tiểu thư ném xuống. Khi ấy nô tỳ còn thấy xót lắm. Hai khấu ngọc cũng ném xuống chỗ này.”
Bên cạnh, Dương Khởi Phúc nghe vậy bèn nói:
“Vương gia chớ vội. Đã ở đây thì ắt vớt được. Mùa hạ nước không lạnh, cứ để họ chậm rãi mò tìm là được.”
Phó Quyết gật đầu, lại hỏi:
“Hôm ấy, hầu hạ trong Phù Cừ quán có những thái giám nào?”
Dương Khởi Phúc đáp ngay:
“Hầu hạ ở Phù Cừ quán có bốn thái giám, bốn cung nữ. Vương gia chờ giây lát, tiểu nhân lập tức cho gọi tới.”
Y ngoắc một nội thị, dặn mấy câu, người nọ liền đi tìm. Lúc này, từ xa có một tiểu thái giám vội vã chạy lại. Dương Khởi Phúc thoáng nhìn đã nói:
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Tiểu thái giám kia chạy tới, quả nhiên tươi cười bẩm:
“Vương gia, Đại tổng quản, Hoàng hậu nương nương dẫn Đại điện hạ tới đây, còn có Trưởng công chúa và Trường Lạc quận chúa.”
Tôn Luật và Tống Hoài Cẩn đứng không xa xem thái giám lặn mò chuỗi hạt, nghe vậy cũng bước lại. Tiểu thái giám tiếp lời:
“Sáng nay Hoàng hậu nương nương nghe tin Lữ cô nương cũng xảy ra chuyện, lại được tấu rằng Thánh thượng rất không vui, nên muốn hỏi rõ nguyên do. Vừa hay biết Vương gia đã nhập cung, liền tới xem.”
Phó Quyết gật đầu, dẫn mọi người nghênh đón.
Tôn hoàng hậu hôm nay vẫn trang sức rực rỡ. Đại hoàng tử Triệu Nguyệt mặc hoa bào, ngoan ngoãn nắm tay Hoàng hậu đứng một bên. Trưởng công chúa sắc mặt nặng nề, vừa thấy Phó Quyết liền hỏi chẳng nén nổi:
“Diên nhi thực là bị đại hỏa thiêu chết ư?”
Mọi người hành lễ xong, Phó Quyết đáp:
“Bề ngoài là chết vì hỏa thiêu, nhưng thực chất là đốt xác. Có kẻ sát hại Lữ Diên trước, sau đó phóng hỏa. Ngỗ tác khám nghiệm đã chứng thực: hung thủ muốn dùng một trận lửa lớn để hủy thi diệt tích.”
Tôn hoàng hậu và Trường công chúa đồng thời biến sắc. Loạn Dao Hoa tuy đã mười lăm năm, nhưng người chết khi ấy đều có quan hệ sâu xa với hai người, bất giác lại liên tưởng tới. Năm đó, nhị điện hạ Triệu Dạ là ruột thịt của Trường công chúa; mà nếu hắn chưa chết, Tôn Ánh Tuyết hôm nay rất có thể đã là chính thất của Triệu Dạ.
Tôn hoàng hậu nhíu mày:
“Vậy giờ đã tra được gì chưa?”
Phó Quyết lắc đầu:
“Hiện chỉ có thể xác định, đêm Tề Minh Đường xảy ra chuyện, Lữ Diên ở ngay bên, giữa hai người phát sinh tranh chấp. Kẻ đẩy Tề Minh Đường rơi lầu, rất có khả năng là Lữ Diên.”
Tôn hoàng hậu và Trường công chúa nhìn nhau. Trường công chúa nhịn không được nói:
“Chẳng lẽ là vì chuyện gả sang Tây Lương làm hậu?”
“Chưa dám chắc, nhưng đa phần có can hệ.”
Mọi người đều im lặng. Tôn Lăng vốn chưa mở miệng, lúc này không kìm được:
“Sao có thể như vậy? Chỉ để làm hoàng hậu ở Tây Lương mà phải giết người ư? Ta không tin. Nhất định còn nguyên do khác!”
Tôn hoàng hậu đành lắc đầu:
“Ban đầu chọn mấy người nhập cung, vốn để kén ra người thích hợp nhất. Sao đang yên lại tranh đấu đến mức này. Sớm biết thế, chẳng bằng chỉ định một người cho xong.”
Sắc mặt Trưởng công chúa cũng khó coi. Tôn Lăng nghe vậy liền nhớ chuyện mình bỏ nhà đi, khiến Kiến Chương đế phải đổi ý, trong lòng thoáng áy náy. Trưởng công chúa thấy nàng ủ dột, bèn vỗ tay an ủi:
“Việc này không liên quan tới ngươi. Khi ấy bọn họ tự nguyện nhập cung dự tuyển. Được phong công chúa, lại có thể làm hoàng hậu, quả khiến nhiều người hướng vọng.”
Tôn Lăng cau chặt mày, liếc qua, thấy Thích Tầm đang đứng trong đám người, mắt nàng sáng lên, tiến tới hỏi:
“Thích Tầm, cô cũng vào cung tra án ư?”
Thích Tầm thi lễ:
“Đêm qua Lữ tiểu thư gặp nạn, là ti chức khám nghiệm. Hôm nay theo vào cung, là để tìm chứng vật mà tiểu thư ném xuống ao sen, hòng so với suy luận sau khi nghiệm thi xem có phù hợp.”
Nghe nàng câu nào cũng dính chuyện công, Tôn Lăng trầm giọng:
“Rốt cuộc Diên nhi chết thế nào?”
Thích Tầm hơi ngập ngừng, nhìn về phía Phó Quyết thấy hắn không ngăn, mới nói:
“Lữ tiểu thư bị siết cổ mà chết, sau đó mới phóng hỏa đốt xác. Khi chúng ta phát hiện, diện mạo đã bị lửa thiêu đến khó nhận, trông tựa như chết cháy. Nhưng nếu khám kỹ, sẽ thấy bị siết cổ mới là nguyên nhân thực sự.”
Tôn Lăng nghe mà lưỡi cứng lại, kinh sợ thốt:
“Vậy là hung thủ muốn khiến mọi người tưởng Diên nhi chết cháy do tai nạn?”
Thích Tầm gật đầu:
“Lửa lớn vừa có thể giả thành bất trắc, lại có thể xóa sạch dấu vết hung thủ để lại: như dấu chân, mùi hơi, cùng mọi chứng vật tại hiện trường có thể bị thiêu hủy.”
Tôn hoàng hậu và Trưởng công chúa cũng nghe rõ, ánh mắt đều trầm xuống. Tôn hoàng hậu như không muốn nghe thêm, bèn hỏi Phó Quyết:
“Nếu nói Minh Đường do Diên nhi hại chết, vậy Diên nhi lại do ai hại?”
Trong mắt Phó Quyết thoáng lóe quang mang, chỉ đáp:
“Tạm thời chưa thể kết luận. Có tin tức, thần sẽ lập tức bẩm với nương nương.”
Tôn hoàng hậu khẽ than:
“Đây vốn là việc triều chính, bản cung không nên nhúng tay. Chỉ là mấy vị tiểu thư lần này nhập cung ở tạm nửa tháng, bản cung cũng rất quý mến. Án này khởi từ dạ yến đêm Thất Tịch, bản cung cũng có trách nhiệm. Nay bệ hạ lệnh ngươi cùng Củng Vệ ty đồng tra, hy vọng các ngươi sớm cho một lời giải đáp.”
Phó Quyết đáp ứng. Tôn hoàng hậu lại nhìn sang Trưởng công chúa:
“Ngươi cùng bản cung về cung ngồi một lát?”
Trưởng công chúa gật đầu:
“Chốc nữa ta còn phải đến gặp mẫu hậu.”
Hai người sóng vai rời đi. Tôn Lăng thì cố ý nấn ná, nàng ham chuyện mới lạ nên lưu lại. Phó Quyết gọi Thích Tầm tới gần:
“Ta đã cho người chuẩn bị giấy bút, nàng viết ngay một bản nghiệm trạng về Lữ Diên và Tề Minh Đường. Chốc nữa ta dâng lên thánh thượng sẽ dùng tới.”
Thích Tầm tim khẽ rung, lập tức vâng mệnh. Dương Khởi Phúc nhanh chóng mang giấy bút tới. Tôn Lăng thấy ao sen vẫn chưa có kết quả, liền theo Thích Tầm vào một gian phòng nhỏ trong Phù Cừ quán.
Thích Tầm trải giấy, mài mực, viết nét bút trôi chảy. Nàng không giấu giếm Tôn Lăng. Viết xong một tờ, Tôn Lăng vừa giúp hong khô vừa liếc xem, càng đọc càng sợ. Nhất là tới bản nghiệm trạng của Lữ Diên, trước mắt như hiện lên thi thể cháy đen, khiến nàng rùng mình.
Nàng vừa sợ vừa thương, nghẹn ngào:
“Không ngờ Diên nhi cũng chết thảm như vậy. Là ai ra tay độc ác, không chỉ hại chết nó, còn muốn hủy cả dung nhan—”
Thích Tầm khẽ thở dài:
“Không phải hung thủ cố ý hủy dung, mà là muốn giả dạng tai nạn. Nếu không, thì cũng để xóa sạch mọi dấu vết mình để lại, khiến quan gia không lần ra manh mối.”
Tôn Lăng thấp giọng:
“Nếu Diên nhi giết Minh Đường chỉ để được làm hoàng hậu Tây Lương, thì nay Diên nhi gặp nạn, chẳng lẽ là Ngọc La ra tay?”
Thích Tầm không tiện nói rõ tình hình Lữ Diên vốn rất phức tạp. Đợi viết xong cả hai bản nghiệm trạng, nàng mang đến cho Phó Quyết xem. Văn từ tường tận, hắn chăm chú đọc hết, rồi lại đưa cho Tôn Luật.
Dù tâm tư của Tôn Luật không đặt vào vụ này, nhưng đã có thánh chỉ, hắn cũng phải xem kỹ. Vừa lướt tới phần chi tiết khám nghiệm thi thể Lữ Diên, hắn lập tức hiểu rõ. Không biết nghĩ tới điều gì, lông mày nhíu chặt, càng nhìn càng kỹ.
Đúng lúc ấy, ngoài ao sen vang lên tiếng reo hò. Mọi người đều ngẩng nhìn, thấy Tống Hoài Cẩn từ tay một thái giám đón lấy chuỗi hạt. Rửa sạch bùn lầy, chuỗi nam hồng và mật lạp sáng rực dưới ánh mặt trời.
“Vương gia, đã tìm được chuỗi thứ hai!”
Phó Quyết khẽ gật:
“Khấu ngọc rất nhỏ, tiếp tục tìm kỹ. Thực sự không thấy thì thôi.”
Tống Hoài Cẩn cau mày:
“Khấu ngọc chỉ lớn hơn móng tay chút ít, quả thật khó tìm.”
Lúc này, bốn thái giám cùng bốn cung nữ từng hầu hạ hôm ấy đã được đưa tới. Phó Quyết không hỏi nhiều, chỉ tra rõ hôm đầu tiên dẫn Thích Tầm vào cung, những ai từng xuất hiện ở Phù Cừ quán. Người nọ kể ra hơn hai mươi cái tên: kẻ mang đồ ban thưởng, người của ngự thiện phòng, cả thái y tới kê thuốc an thần. Nghe mà Phó Quyết cũng thấy nhức đầu.
Nhưng hắn tin chắc, kẻ truyền tin cho Lữ Diên, nhất định nằm trong số này.
Hỏi xong, Phó Quyết lại sai Dương Khởi Phúc tới tẩm cung Thục phi, lấy danh sách khách dự tiệc sinh thần. Y không hiểu để làm gì, nhưng cũng chẳng dám hỏi.
Tiệc sinh thần của Thục phi là ngày mồng năm tháng Bảy, còn Tề Minh Đường chết ngày mồng bảy tháng Bảy, trước sau chỉ cách ba ngày. Phó Quyết lại gọi Vũ Miên, bắt nàng liệt kê tỉ mỉ trong ba ngày ấy Lữ Diên đã đi đâu, gặp ai, để so sánh đối chiếu. Khi ghi xong, hắn phát hiện, trong ba ngày ấy Lữ Diên qua lại nhiều nơi, ngoài Phù Cừ quán, ngày nào cũng tới cung Hoàng hậu và cung Thái hậu thỉnh an…
Tôn Luật thấy hắn tra xét tỉ mỉ, cũng nảy sinh nghi hoặc, khẽ hỏi:
“Sao còn phải tra cả khách dự tiệc sinh thần của Thục phi nương nương?”
Phó Quyết liền thẳng thắn giải thích. Tôn Luật nghe xong, mới biết những biến hóa kỳ lạ của Lữ Diên trong cung. Với đầu óc nhạy bén, hắn lập tức nghĩ ra: hẳn là có người ngấm ngầm hứa hẹn với nàng, khiến nàng tin rằng mình có cơ hội trở thành hoàng hậu Tây Lương.
Tôn Luật trầm giọng:
“Kẻ có thể giúp nàng trong việc ấy, thân phận chắc chắn chẳng thấp. Lẽ nào chính kẻ ấy về sau đã giết nàng?”
Phó Quyết còn chưa đáp, ngoài ao lại có động tĩnh. Hắn bước ra xem, còn Tôn Luật vẫn chăm chú nhìn nghiệm trạng. Một lát sau, hắn bỗng gọi:
“Thích Tầm—”
Nàng giật mình, vội lên trước:
“Chỉ huy sứ có gì dặn?”
Tôn Luật hỏi:
“Cho dù trong miệng mũi đều có tro bụi, cũng chẳng thể chứng minh là chết cháy, đúng không?”
Thích Tầm cẩn trọng đáp:
“Đúng thế. Nếu là đốt xác, do tử trạng khác nhau, người chết không thể mím kín hoàn toàn. Lửa lớn khói đặc, tro bụi dễ len vào miệng mũi, thậm chí bám cả ở yết hầu phía trước. Nhưng nếu là bị thiêu sống, hơi thở chưa dứt, khói bụi nóng rực bị hút vào khí quản, sẽ đọng sâu trong đó, đồng thời khiến khí quản bị bỏng. Đây chính là then chốt để phân biệt chết cháy hay đốt xác. Nếu là đốt xác, tất phải có nguyên nhân tử vong khác.”
Tôn Luật hơi nheo mắt, không hỏi thêm. Lúc này, Phó Quyết trở lại, trên tay quả nhiên có một chiếc khấu ngọc còn ướt sũng, đưa cho Thích Tầm:
“Ngươi xem khấu ngọc này.”
Mắt nàng sáng lên, vừa nhìn liền quả quyết:
“Đúng là nó! Vết thương trên cổ tay Tề Minh Đường chính do cạnh khấu ngọc này cào xước!”
Phó Quyết khẽ thở phào. Có chứng vật này, cái chết của Tề Minh Đường đã định được. Nhưng kẻ thứ ba trong Vọng Nguyệt lâu vẫn chưa rõ. Hắn liếc sang, thấy Tôn Luật còn đang suy tư, liền lấy nghiệm trạng trong tay hắn, nói:
“Chứng vật đã có. Khấu ngọc còn lại để họ tìm tiếp. Ngươi và ta đi gặp bệ hạ?”
Tôn Luật gật đầu, thần sắc vẫn trầm ngâm. Phó Quyết quay sang Thích Tầm:
“Ngươi cùng Tống thiếu khanh ở lại trông coi.”
Thích Tầm vâng lệnh. Tôn Lăng chen lời:
“Ta cũng sẽ ở lại trông!”
Phó Quyết không đáp, cùng Tôn Luật đi về phía Ngự thư phòng. Mới đi được vài bước, Tôn Luật cất giọng:
“Ngươi có biết ta vừa nghĩ ra điều gì không?”
Phó Quyết nhìn hắn:
“Sao?”
Tôn Luật nói:
“Trong ngục Củng Vệ ty, tên tùy tùng kêu oan bảo: năm ấy nhị điện hạ không phải chết vì đại hỏa; trận lửa ấy chỉ là thủ đoạn che mắt để hủy thi diệt tích. Về sau vô số manh mối đều là có kẻ giá họa, kể cả bức thư của Quý phi cũng là có người bày đặt. Nhưng theo ta nhớ, hồ sơ năm đó ghi rất rõ, bút tích xác thực là của Quý phi.”
Phó Quyết khẽ giật mày. Đến lúc này hắn mới hiểu Tôn Luật chưa hề nói hết với mình. Hắn nhíu mày:
“Lại có lời như vậy ư? Ngươi đã xem đi xem lại hồ sơ năm ấy, lời y nói có đứng được không?”
Tôn Luật lắc đầu:
“Năm đó kỳ thực không có ngỗ tác mổ nghiệm. Nhìn bề ngoài, nhị điện hạ đích xác là bị lửa thiêu chết.” Nói ra câu ấy, chính hắn cũng thấy mình hơi dao động, bèn lập tức đanh mặt: “Có điều, rất có thể chỉ là ngụy biện của hắn. Vụ án đã mười lăm năm, đâu thể không tin điều tra năm ấy mà đi tin một kẻ vô danh tiểu tốt.”
Phó Quyết lạnh giọng:
“Quả là như vậy. Cách mười lăm năm, cũng chẳng có cách khai quật để định lại nguyên nhân tử vong của nhị điện hạ. Huống hồ kẻ kia vốn vô danh, lại là người nhà Lục gia, tất nhiên sẽ nói theo Lục gia.”
Tôn Luật gật mạnh:
“Phải. Huống nữa, nếu oan khuất của Lục gia thật lớn như thế, vậy người thừa tự chân chính của Lục gia đâu? Nếu họ không sợ chết, dám đứng ra kêu oan, ta còn kính ba phần.”
Ánh mắt Phó Quyết chùng xuống. Thấy Ngự thư phòng đã ở ngay trước mặt, hắn nói:
“Vậy trong mắt ngươi, người Lục gia dẫu có trở về kinh cũng chỉ để báo thù, chứ chẳng phải vì thật sự bị oan?”
Tôn Luật hừ lạnh:
“Tự nhiên là thế.”
Vào Ngự thư phòng, hành lễ xong, Kiến Chương đế ngẩng khỏi án thư, đảo mắt nhìn hai người:
“Thế nào rồi?”
Phó Quyết cung kính:
“Cái chết của Tề Minh Đường có thể định tính. Còn Lữ Diên thì nghi điểm rất nhiều.”
Vừa nói, hắn dâng nghiệm trạng. Nội thị tiếp lấy đặt lên án. Bệ hạ xem kỹ, Phó Quyết thưa:
“Hung thủ cố ý hủy thi, nên cái chết của Lữ Diên càng khó tra. Hiện chỉ có thể lần từ mấy vị khách ở Thủy Nguyệt Hiên, đang chờ Tuần Phòng Doanh và Nha môn Kinh Kỳ báo tin.”
Kiến Chương đế thoáng khựng:
“Lữ Diên là bị siết cổ?”
Phó Quyết gật:
“Vâng. Ngỗ tác có thủ pháp thuần thục, không sai được. Nàng ta bị siết chết trước, rồi mới phóng hỏa đốt xác.”
Chữ viết trong nghiệm trạng của Thích Tầm thanh tú rành rọt, kể mục tường tận. Dẫu là người ngoài nghề, Hoàng đế xem cũng hiểu cả. Người trầm mặc chốc lát, như rơi vào đoạn hồi ức xa xưa.
Nếu là lúc khác, có lẽ Ngài chẳng nghĩ đến cựu án ấy. Nhưng Củng Vệ ty vừa tìm được tung tích hậu nhân Lục gia. Nhiều năm qua chịu giáo huấn của Thái hậu, phải báo thù cho huynh trưởng, Ngài tự nhiên coi trọng. Chẳng ngờ đúng lúc nhạy cảm này, lại xảy ra án hỏa trường đốt xác trên người Lữ Diên, kẻ sắp được sách phong công chúa.
Người là ngũ tử của tiên đế, lại là đích xuất ấu tử nên năm xưa được sủng ái, song còn kém nhị điện hạ bốn tuổi. Từ lúc mới sinh, ai cũng nghĩ Ngài nhiều lắm chỉ làm một vị vương gia phú quý. Đến chính Ngài cũng không ngờ, ngôi Thái tử cuối cùng lại rơi vào tay mình.
Vừa ngoài ba mươi, Kiến Chương đế vẫn phong thần tuấn lãng. Trị vì năm năm, căn cơ vững chắc, nay lại thu phục Tây Lương, có phong thái minh quân. Ngài nhanh chóng hoàn thần, trao lại nghiệm trạng:
“Việc liên tiếp sinh biến, lại đúng vào lúc nghị hòa. Theo ý trẫm, nhân tuyển liên hôn nên tạm đình chỉ. Đợi điều tra rõ án này rồi sẽ bàn.”
Phó Quyết lập tức lĩnh chỉ. Ánh mắt Hoàng đế chuyển sang Tôn Luật:
“Án này hệ trọng, khanh chớ coi nhẹ.”
Tôn Luật vội đáp. Bệ hạ lại hỏi mấy câu về dư luận dân gian, rồi cho hai người lui.
Bên Phù Cừ quán, thái giám vẫn đang mò viên khấu ngọc còn lại. Giữa tháng Bảy, nắng lửa đổ xuống. Nước không lạnh, nhưng cúi lưng lần mò thì cực khổ. Đám thái giám trẻ tay chân còn lanh, hai lão thái giám đã có phần đuối sức. Dương Khởi Phúc vừa theo Phó Quyết vào Cần Chính Phường, mất bóng đại tổng quản, bọn còn lại cũng lơi tay vài phần.
Tống Hoài Cẩn đứng nhìn ở không xa. Hai lão thái giám mò sang chỗ nước cạn sát bờ, bèn ngồi lên một tảng thái cổ thạch nghỉ, lưng quay ra hồ nên không thấy Thích Tầm và Tôn Lăng đang ở sau một gốc cây rợp bóng.
“Mò đến bao giờ đây? Chỉ một mẩu nhỏ xíu.”
“Ai biết. Nếu không mò được, e mắc ở đây cả ngày. Còn là chuyện ngoài cung, chẳng được lợi lộc gì.”
“Biết sao được. Chúng ta tuổi già lại không phẩm cấp, không chỗ dựa, chỉ đành làm việc nặng nhọc này.”
Lão kia không biết sực nhớ chuyện gì, thở dài, giọng khàn:
“Năm ấy vốn cũng có cơ hội… ai ngờ bị người khác cướp phần—”
“Toàn Lộc công công, các ngươi lười biếng đấy à?!”
Trong ao có kẻ trông thấy họ trốn việc, quát một tiếng. Hai người vội vã đứng dậy lội xuống. Dưới tàn cây, Thích Tầm nghe rõ cái giọng khàn đặc ấy đáp dạ liên hồi, liếc nhìn Tôn Lăng. Tôn Lăng than:
“Trong cung là thế. Việc nhọc và khổ đều đến tay họ.”
Thích Tầm sao chẳng hiểu. Ở đời, thân phận phân ba bảy hạng, mà trong cung lại càng rạch ròi. Bởi vậy mới có biết bao người tranh đấu luồn lọt.
Nàng vốn xuất thân thấp, chẳng thể can dự chuyện nội đình. Cũng may vị trí Vũ Miên chỉ đã chỉ không lớn. Nửa tuần trà sau, một tiểu thái giám trẻ đã mò ra viên khấu ngọc còn lại. Mọi người thấy có thể giao việc, đồng loạt thở phào.
Khi Phó Quyết và Tôn Luật trở về, liền thấy chứng vật đã đủ. Phó Quyết mang theo danh mục lời khai của nhóm cung nhân thái giám, định xuất cung xem Nha môn Kinh Kỳ và Tuần Phòng Doanh đã tìm được mấy vị khách trà kia chưa.
Mọi người cùng nhau xuất cung. Trên đường, Thích Tầm vẫn nghĩ về cuộc đối thoại của hai lão thái giám. Ra khỏi cửa cung, ai về xe nấy.
Vừa ngồi yên trong xe, bánh xe lăn đi, nàng không kìm được nói:
“Vương gia có biết chu Toàn Phúc này vì sao lại được Thái hậu nương nương trọng dụng không?”
Phó Quyết cau mày, như chưa nghĩ đến. Thích Tầm bèn nói:
“Chúng ta đều biết Quý phi năm xưa là bị oan. Chu Toàn Phúc bị người Lục gia tìm tới lại định bỏ chạy, đa phần vì chột dạ. Nhưng y từng là thái giám chưởng sự bên cạnh Thái hậu. Lý mà nói, người chết là nhị điện hạ bà yêu nhất, y đáng lẽ phải mong bắt được chân hung. Sao lại đi che đậy cho kẻ khác?”
Phó Quyết mày hơi nheo lại. Thích Tầm nói tiếp:
“Tiểu thái giám bình thường muốn được chủ tử ưu ái đâu dễ. Chu Toàn Phúc do Thái hậu khi ấy cất nhắc, vậy cớ sao lại lấy oán báo ân?”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 156: Cửu Khiên Cơ (17) – Lấy oán báo ân
10.0/10 từ 45 lượt.