Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 152: Cửu Khiên Cơ (13) – Thông gió báo tin
77@-
Thuỷ Nguyệt Hiên nằm ở phía nam Tây thị, phường Bình Ninh trong.
Phó Quyết cùng Thích Tầm đồng hành trên một cỗ xe ngựa, còn Lữ Chương đã gượng được đôi phần, cũng mang theo quản gia và tuỳ tùng gấp gáp chạy tới Thuỷ Nguyệt Hiên. Trong xe, cả Thích Tầm lẫn Phó Quyết đều thần sắc nghiêm trọng, trong lòng suy ngẫm, không hiểu sao sự việc lại diễn biến tới mức này.
Khi bọn họ tới gần Thuỷ Nguyệt Hiên, đã thấy khói lửa ngút trời, ngoài quán trà vây quanh rất nhiều bách tính. Trong trà quán, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng nha dịch Kinh Kỳ Nha và sai dịch Tuần Phòng Doanh.
Thấy Lý Liêm quay lại, nha dịch đang ngăn dân chúng bên ngoài lập tức mở lối. Đợi Phó Quyết và Thích Tầm xuống xe, tất cả cùng nhau bước vào tiền viện trà quán.
Cả quán trà toạ lạc ở góc tây nam Bình Ninh phường, bởi vị trí nằm cuối trường nhai nên vốn không thịnh vượng. Một trận hoả hoạn đã thiêu rụi toàn bộ toà nhà chính hai tầng cùng hậu viện. Ngọn lửa tuy đã được dập, song vẫn còn vài nơi âm ỉ bốc khói.
Ba tên tiểu nhị của quán trà, dáng vẻ chật vật, đang ủ rũ ngồi một góc tiền viện. Lý Liêm ra hiệu, một thanh niên bước nhanh tới, Lý Liêm nói:
“Chính hắn khai, nói rằng vị cô nương kia bảo bọn họ ghi sổ, ghi tên Lữ thị ở An Bình Phường. Trong kinh thành này, ai từng nghe đến thế gia quyền quý đều biết Lữ tướng quân phủ, cho nên tiểu nhị ấy lập tức nhớ kỹ.”
Tên tiểu đồng nghe vậy liên tục gật đầu. Lúc này, mấy sai dịch Tuần Phòng Doanh toàn thân dính tro bụi bước ra từ trong đống cháy. Phó Quyết nhìn kỹ, nhận ra Giang Mặc cũng có mặt. Thích Tầm thấy vậy, càng lấy làm trùng hợp.
Giang Mặc vì dẫn người cứu hoả nên mặt mũi lấm lem than tro, hành lễ xong, Lý Liêm nói:
“Trước đó đã có người vào nha môn báo quan. Khi chúng ta tới, Giang giáo uý đã dẫn người dập lửa. Lúc hạ quan rời đi, hoả thế mới vừa được chế phục. Hôm nay, khách trong trà lâu không nhiều, lầu hai chỉ có một mình Lữ tiểu thư ngồi nhã gian. Lửa khởi từ hậu viện, khi ấy lầu một còn hai bàn khách. Tiểu nhị cùng mấy khách kia chạy thoát ra ngoài, nhưng không thấy người lầu hai xuống. Đợi định xông vào thì đã không kịp nữa.”
Phó Quyết nhìn đống tường tàn vách cháy đen, hỏi:
“Có tìm thấy người chưa?”
Giang Mặc đáp:
“Đã tìm thấy. Lầu hai bị sụp, sau khi dập lửa, trong một đống gạch vụn phát hiện một thi thể, toàn thân cháy đen, không thể nhận diện dung mạo.”
Hắn vừa nói vừa dẫn đường. Phó Quyết cùng mọi người liền theo vào trong.
Lửa vừa tắt, tro tàn đất cháy còn hừng hực hơi nóng. Cả đoàn đi qua nhà chính, nhanh chóng tới hậu viện. Trên nền gạch thanh phủ dày tro xám, một thi thể cháy đen nằm đó.
Các sai dịch khác vẫn đang bận dập những tàn lửa sót lại. Khi mọi người vừa đứng lại, một nha dịch bưng đuốc tiến đến, nói:
“Bộ đầu, ngay nơi phát hiện thi thể có tìm thấy một món trang sức bị gãy——”
Vật kia trong tay đã cháy đen, song từ mặt gãy vẫn thấy là ngọc chất. Lý Liêm tiến tới tiếp lấy. Thích Tầm nhìn thoáng qua hoa văn chạm trổ ở đầu vật, chân mày khẽ nhíu, nàng cũng bước tới gần, định thần nhìn kỹ, rồi lại đưa mắt nhìn thi thể dưới đất, bất giác nói:
“Đây là hình chế của trâm ngọc lan, e rằng người chết chính là Lữ Diên.”
Nói xong nàng cúi xuống bên thi thể. Thấy nửa bên trái thân thể đã cháy thành lớp vỏ đen giòn, bên phải tuy kém thảm hơn song y phục cũng đã cháy sáp vào da thịt, hoá thành lớp da cháy nâu xám. Những phần da thịt lộ ra ngoài phồng rộp vì bỏng lửa. Trên cổ tay thi thể, đôi vòng ngọc vẫn còn lủng lẳng.
“Thi thể bị bỏng nặng toàn thân, bên trái rõ ràng nghiêm trọng hơn bên phải. Lúc lửa bốc, hẳn bên trái có vật gì che chắn. Từ vóc dáng mà luận, này hẳn là nữ tử.”
Xương cốt chưa đến mức than hoá, thân hình gầy gò, ngực hơi nhô, cổ thon dài không lộ hầu kết. Thích Tầm nói xong, lại nhìn gương mặt cháy sém khó coi kia. Dẫu bề ngoài huỷ hoại, ngũ quan vẫn không biến dạng. Lỗ mũi đầy tro đen, khe môi khép chặt cũng đặc tro tàn.
Nàng chau mày, đang buồn vì không mang theo hòm dụng cụ khám nghiệm, thì ngoài kia vang lên tiếng ồn ào. Một nha dịch chạy vào, bẩm:
“Vương gia, bộ đầu, Lữ lão tướng quân mang người đến rồi, có cho vào không?”
Lý Liêm nhìn về phía Phó Quyết. Phó Quyết liếc món trang sức trong tay hắn, nói:
“Trước đem cho nha hoàn của nàng nhận mặt.”
Lý Liêm đáp, rồi đi nhanh ra ngoài. Chẳng bao lâu quay lại, sắc mặt trầm trọng:
“Nha hoàn đã nhận, nói đúng là trâm của Lữ Diên.”
Trong lòng Phó Quyết trĩu nặng, trầm giọng:
“Vậy cho họ vào xem đi.”
Lý Liêm lại ra ngoài truyền lệnh. Chốc lát sau, quản gia Lữ gia dìu Lữ Chương bước vào. Vừa nhìn thấy thi thể, bước chân Lữ Chương liền khựng lại, thân thể run rẩy, suýt không đứng vững. Vũ Miên cùng bọn tiểu đồng Lữ gia cũng theo vào. Vũ Miên mặt trắng bệch, run run bước lên, đến khi nhìn thấy đôi vòng ngọc trên cổ tay thi thể, nàng không nén được bật khóc nức nở:
“Tiểu… tiểu thư… là tiểu thư…”
Lữ Chương được dìu bước tới gần, cũng nhìn thấy đôi vòng ngọc kia. Dẫu gương mặt thi thể bị lửa thiêu đến biến dạng, song ông tựa như vẫn có thể nhận ra cốt tướng của người chết, cả người nghiêng ngả ngã vào người quản gia.
Lữ Chương khàn giọng thốt:
“Sao lại thành ra thế này… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”
Vũ Miên “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, từ xa nhìn thi thể, vừa sợ vừa đau, nức nở:
“Tiểu thư là đi gặp bạn hữu, sao lại biến thành như vậy…”
Phó Quyết nhìn về phía Lữ Chương:
“Lão tướng quân nhận định người chết chính là Lữ Diên?”
Lữ Chương run giọng đáp:
“Đôi vòng ngọc ấy là di vật của mẫu thân nó, cũng là món trang sức nó yêu thích nhất. Ta sao có thể không nhận ra? Diện mạo thân hình của nó, ta quá quen thuộc rồi. Diên nhi, nó… nó là bị sống sờ sờ thiêu chết ư? Sao lại thế này…”
Nói đến đây, bi thương nghẹn chặt cổ họng, Lữ Chương chẳng còn cất nổi lời. Đám tuỳ tùng Lữ gia sắc mặt cũng biến đổi. Lúc này, Thích Tầm đang ngồi xổm bên thi thể nói:
“Lão tướng quân xin nén bi thương. Hiện tại xem ra, người chết không giống bị sống sờ sờ thiêu chết.”
“Thứ nhất, cấu trúc trà quán nơi này tương tự nhiều trà lâu khác. Khi ở lầu hai, nếu trước lúc hỏa hoạn nàng ta còn nguyên vẹn, tất có cơ hội thoát thân. Thế mà nàng ấy lại không chạy ra được.”
“Thứ hai, toàn bộ gương mặt người chết phủ kín tro bụi, đây là điều bất thường. Trong hỏa trường, nếu còn tỉnh táo, con người tất sẽ do khói nóng bỏng k*ch th*ch mà nhắm chặt mắt, thậm chí nhắm rất chặt. Khi đó lông mi bị cháy sẽ không hoàn toàn, khóe mắt cũng không đến mức ám đen hết thảy. Nhưng lúc này, mắt người chết bị thiêu đen toàn bộ, lông mi cũng cháy sạch. Điều đó cho thấy khi lửa bốc lên, nàng ấy không hề nhắm mắt — chuyện này là không thể nào.”
Nói đến đây, Thích Tầm lại nói:
“Đây mới chỉ là suy đoán ban đầu. Muốn biết rốt cuộc trước khi chết nàng ấy thế nào, còn cần nghiệm thi thêm. Song chỉ hai điểm nghi ngờ ấy, đã cực kỳ quái dị.”
Lữ Chương mắt đỏ hoe, lẩm bẩm:
“Vốn có thể chạy thoát, lại không thoát. Cũng không nhắm chặt mắt… Đây là nói Diên nhi khi hoả hoạn xảy ra, đã bị chế ngự, hoặc đã hôn mê?”
Ông siết chặt cây gậy, hơi thở dồn dập:
“Diên nhi là bị người hại chết! Là ai… ai hại nó?!”
Ông liên tục nện gậy xuống đất, giận dữ quát hỏi. Quản gia vội vàng đỡ, không ngừng khuyên can. Phó Quyết trầm giọng:
“Xin lão tướng quân bớt giận. Việc này chúng ta tự nhiên sẽ tra rõ.”
Nói đoạn, hắn nhìn sang Vũ Miên đang quỳ khóc:
“Hiện giờ tiểu thư của các ngươi rất có thể là bị hãm hại. Khi bản vương hỏi ngươi ở Lữ phủ, ngươi đã trả lời thế nào?”
Lữ Chương cố nén cơn giận, ông dù sao cũng từng là tướng lĩnh chinh chiến, quyền trọng một phương. Nghe Phó Quyết hỏi vậy, ông trầm giọng:
“Chẳng lẽ… vương gia cho rằng Diên nhi bị hại, có liên quan đến vụ án Tề Minh Đường?”
Phó Quyết đáp:
“Liên quan hay không, còn phải xem sợi chuỗi ngọc kia hiện ở đâu——”
Lữ Diên đã chết thảm thương như thế, Vũ Miên nào dám giữ chút may mắn nào nữa, khóc lóc nói:
“Chuỗi ngọc đó, tiểu thư đã vứt đi rồi. Ném xuống ao sen ngoài Phù Cừ quán. Người nói chuỗi ấy không cát tường, không cần nữa, còn dặn nô tỳ chớ tiết lộ. Chỉ cần nàng được định sách phong làm công chúa, sớm ngày xuất cung, việc này coi như bỏ qua. Khi ấy nô tỳ nghe cũng chẳng rõ ràng, chỉ nhớ kỹ tiểu thư dặn chớ nói thật, cho nên vừa rồi mới bịa lời dối trá…”
Phó Quyết nheo mắt, hỏi:
“Chuỗi ngọc đó vốn có hai viên ngọc khấu đối xứng, đúng chăng?”
Vũ Miên run rẩy gật đầu:
“Đ-đúng vậy, vốn có hai ngọc khấu. Nhưng… ngay hôm kia, vào giờ Thân, tiểu thư bỗng nói chuỗi ngọc ấy không ổn, định ném bỏ đi. Nhưng chẳng hiểu sao lại đổi ý, chỉ tháo hai ngọc khấu ra, ném xuống ao sen, sau đó buộc lại dây tơ. Nô tỳ cũng chẳng ngờ đến chiều tối, vương gia lại mang người tới tra xét trang sức——”
Nghe Vũ Miên nói Lữ Diên đột nhiên tháo ngọc khấu, cả Phó Quyết lẫn Thích Tầm đều sinh nghi. Phó Quyết hỏi:
“Nàng ta tự nhiên nhớ ra ư?”
Vũ Miên cố hồi tưởng, rồi lắc đầu:
“Không phải. Khi đó tiểu thư ra ngoài một chuyến. Lúc ấy Thái hậu và Hoàng hậu nương nương trong cung có ban thưởng, tiểu thư lui tới mấy lần. Lần cuối cùng trở về, sắc mặt nàng có chút trầm trọng, lập tức lấy ra chuỗi ngọc, còn dặn ta đóng chặt cửa sổ, bắt đầu tháo ngọc khấu.”
Thích Tầm nghe vậy, bất giác kinh hãi đứng bật dậy. Dù Vũ Miên nói không rõ, nhưng ý tứ đã quá hiển nhiên — Lữ Diên không phải tự nghĩ ra, mà rõ ràng là có người thông gió báo tin.
Nàng nhìn về phía Phó Quyết, quả nhiên trong mắt hắn cũng tối sầm.
Đêm trước, Thích Tầm phát hiện vết thương kia, suy đoán hung thủ có vật trang sức khả nghi, nhưng nàng cũng không dám chắc chắn, bởi vậy mới để mặc Trưởng công chúa dẫn người đi, chưa dám chỉ mặt chất vấn. Chuyện nghiệm ra vết thương, ngoài Đại Lý Tự và Phó Quyết, tuyệt không ai biết.
Thế mà, khi Lữ Diên đã vào cung, lại có người nhanh chân hơn bọn họ, đem tin báo cho nàng? Vậy kẻ đó làm sao biết được chuyện chỉ có Phó Quyết và Đại Lý Tự mới hay?
Phó Quyết chau mày, nhìn thẳng Thích Tầm. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, trong đầu hai người đồng thời loé lên một ý niệm đầy nguy hiểm…
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Thuỷ Nguyệt Hiên nằm ở phía nam Tây thị, phường Bình Ninh trong.
Phó Quyết cùng Thích Tầm đồng hành trên một cỗ xe ngựa, còn Lữ Chương đã gượng được đôi phần, cũng mang theo quản gia và tuỳ tùng gấp gáp chạy tới Thuỷ Nguyệt Hiên. Trong xe, cả Thích Tầm lẫn Phó Quyết đều thần sắc nghiêm trọng, trong lòng suy ngẫm, không hiểu sao sự việc lại diễn biến tới mức này.
Khi bọn họ tới gần Thuỷ Nguyệt Hiên, đã thấy khói lửa ngút trời, ngoài quán trà vây quanh rất nhiều bách tính. Trong trà quán, có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng nha dịch Kinh Kỳ Nha và sai dịch Tuần Phòng Doanh.
Thấy Lý Liêm quay lại, nha dịch đang ngăn dân chúng bên ngoài lập tức mở lối. Đợi Phó Quyết và Thích Tầm xuống xe, tất cả cùng nhau bước vào tiền viện trà quán.
Cả quán trà toạ lạc ở góc tây nam Bình Ninh phường, bởi vị trí nằm cuối trường nhai nên vốn không thịnh vượng. Một trận hoả hoạn đã thiêu rụi toàn bộ toà nhà chính hai tầng cùng hậu viện. Ngọn lửa tuy đã được dập, song vẫn còn vài nơi âm ỉ bốc khói.
Ba tên tiểu nhị của quán trà, dáng vẻ chật vật, đang ủ rũ ngồi một góc tiền viện. Lý Liêm ra hiệu, một thanh niên bước nhanh tới, Lý Liêm nói:
“Chính hắn khai, nói rằng vị cô nương kia bảo bọn họ ghi sổ, ghi tên Lữ thị ở An Bình Phường. Trong kinh thành này, ai từng nghe đến thế gia quyền quý đều biết Lữ tướng quân phủ, cho nên tiểu nhị ấy lập tức nhớ kỹ.”
Tên tiểu đồng nghe vậy liên tục gật đầu. Lúc này, mấy sai dịch Tuần Phòng Doanh toàn thân dính tro bụi bước ra từ trong đống cháy. Phó Quyết nhìn kỹ, nhận ra Giang Mặc cũng có mặt. Thích Tầm thấy vậy, càng lấy làm trùng hợp.
Giang Mặc vì dẫn người cứu hoả nên mặt mũi lấm lem than tro, hành lễ xong, Lý Liêm nói:
“Trước đó đã có người vào nha môn báo quan. Khi chúng ta tới, Giang giáo uý đã dẫn người dập lửa. Lúc hạ quan rời đi, hoả thế mới vừa được chế phục. Hôm nay, khách trong trà lâu không nhiều, lầu hai chỉ có một mình Lữ tiểu thư ngồi nhã gian. Lửa khởi từ hậu viện, khi ấy lầu một còn hai bàn khách. Tiểu nhị cùng mấy khách kia chạy thoát ra ngoài, nhưng không thấy người lầu hai xuống. Đợi định xông vào thì đã không kịp nữa.”
Phó Quyết nhìn đống tường tàn vách cháy đen, hỏi:
“Có tìm thấy người chưa?”
Giang Mặc đáp:
“Đã tìm thấy. Lầu hai bị sụp, sau khi dập lửa, trong một đống gạch vụn phát hiện một thi thể, toàn thân cháy đen, không thể nhận diện dung mạo.”
Hắn vừa nói vừa dẫn đường. Phó Quyết cùng mọi người liền theo vào trong.
Lửa vừa tắt, tro tàn đất cháy còn hừng hực hơi nóng. Cả đoàn đi qua nhà chính, nhanh chóng tới hậu viện. Trên nền gạch thanh phủ dày tro xám, một thi thể cháy đen nằm đó.
Các sai dịch khác vẫn đang bận dập những tàn lửa sót lại. Khi mọi người vừa đứng lại, một nha dịch bưng đuốc tiến đến, nói:
“Bộ đầu, ngay nơi phát hiện thi thể có tìm thấy một món trang sức bị gãy——”
Vật kia trong tay đã cháy đen, song từ mặt gãy vẫn thấy là ngọc chất. Lý Liêm tiến tới tiếp lấy. Thích Tầm nhìn thoáng qua hoa văn chạm trổ ở đầu vật, chân mày khẽ nhíu, nàng cũng bước tới gần, định thần nhìn kỹ, rồi lại đưa mắt nhìn thi thể dưới đất, bất giác nói:
“Đây là hình chế của trâm ngọc lan, e rằng người chết chính là Lữ Diên.”
Nói xong nàng cúi xuống bên thi thể. Thấy nửa bên trái thân thể đã cháy thành lớp vỏ đen giòn, bên phải tuy kém thảm hơn song y phục cũng đã cháy sáp vào da thịt, hoá thành lớp da cháy nâu xám. Những phần da thịt lộ ra ngoài phồng rộp vì bỏng lửa. Trên cổ tay thi thể, đôi vòng ngọc vẫn còn lủng lẳng.
“Thi thể bị bỏng nặng toàn thân, bên trái rõ ràng nghiêm trọng hơn bên phải. Lúc lửa bốc, hẳn bên trái có vật gì che chắn. Từ vóc dáng mà luận, này hẳn là nữ tử.”
Xương cốt chưa đến mức than hoá, thân hình gầy gò, ngực hơi nhô, cổ thon dài không lộ hầu kết. Thích Tầm nói xong, lại nhìn gương mặt cháy sém khó coi kia. Dẫu bề ngoài huỷ hoại, ngũ quan vẫn không biến dạng. Lỗ mũi đầy tro đen, khe môi khép chặt cũng đặc tro tàn.
Nàng chau mày, đang buồn vì không mang theo hòm dụng cụ khám nghiệm, thì ngoài kia vang lên tiếng ồn ào. Một nha dịch chạy vào, bẩm:
“Vương gia, bộ đầu, Lữ lão tướng quân mang người đến rồi, có cho vào không?”
Lý Liêm nhìn về phía Phó Quyết. Phó Quyết liếc món trang sức trong tay hắn, nói:
“Trước đem cho nha hoàn của nàng nhận mặt.”
Lý Liêm đáp, rồi đi nhanh ra ngoài. Chẳng bao lâu quay lại, sắc mặt trầm trọng:
“Nha hoàn đã nhận, nói đúng là trâm của Lữ Diên.”
Trong lòng Phó Quyết trĩu nặng, trầm giọng:
“Vậy cho họ vào xem đi.”
Lý Liêm lại ra ngoài truyền lệnh. Chốc lát sau, quản gia Lữ gia dìu Lữ Chương bước vào. Vừa nhìn thấy thi thể, bước chân Lữ Chương liền khựng lại, thân thể run rẩy, suýt không đứng vững. Vũ Miên cùng bọn tiểu đồng Lữ gia cũng theo vào. Vũ Miên mặt trắng bệch, run run bước lên, đến khi nhìn thấy đôi vòng ngọc trên cổ tay thi thể, nàng không nén được bật khóc nức nở:
“Tiểu… tiểu thư… là tiểu thư…”
Lữ Chương được dìu bước tới gần, cũng nhìn thấy đôi vòng ngọc kia. Dẫu gương mặt thi thể bị lửa thiêu đến biến dạng, song ông tựa như vẫn có thể nhận ra cốt tướng của người chết, cả người nghiêng ngả ngã vào người quản gia.
Lữ Chương khàn giọng thốt:
“Sao lại thành ra thế này… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”
Vũ Miên “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất, từ xa nhìn thi thể, vừa sợ vừa đau, nức nở:
“Tiểu thư là đi gặp bạn hữu, sao lại biến thành như vậy…”
Phó Quyết nhìn về phía Lữ Chương:
“Lão tướng quân nhận định người chết chính là Lữ Diên?”
Lữ Chương run giọng đáp:
“Đôi vòng ngọc ấy là di vật của mẫu thân nó, cũng là món trang sức nó yêu thích nhất. Ta sao có thể không nhận ra? Diện mạo thân hình của nó, ta quá quen thuộc rồi. Diên nhi, nó… nó là bị sống sờ sờ thiêu chết ư? Sao lại thế này…”
Nói đến đây, bi thương nghẹn chặt cổ họng, Lữ Chương chẳng còn cất nổi lời. Đám tuỳ tùng Lữ gia sắc mặt cũng biến đổi. Lúc này, Thích Tầm đang ngồi xổm bên thi thể nói:
“Lão tướng quân xin nén bi thương. Hiện tại xem ra, người chết không giống bị sống sờ sờ thiêu chết.”
“Thứ nhất, cấu trúc trà quán nơi này tương tự nhiều trà lâu khác. Khi ở lầu hai, nếu trước lúc hỏa hoạn nàng ta còn nguyên vẹn, tất có cơ hội thoát thân. Thế mà nàng ấy lại không chạy ra được.”
“Thứ hai, toàn bộ gương mặt người chết phủ kín tro bụi, đây là điều bất thường. Trong hỏa trường, nếu còn tỉnh táo, con người tất sẽ do khói nóng bỏng k*ch th*ch mà nhắm chặt mắt, thậm chí nhắm rất chặt. Khi đó lông mi bị cháy sẽ không hoàn toàn, khóe mắt cũng không đến mức ám đen hết thảy. Nhưng lúc này, mắt người chết bị thiêu đen toàn bộ, lông mi cũng cháy sạch. Điều đó cho thấy khi lửa bốc lên, nàng ấy không hề nhắm mắt — chuyện này là không thể nào.”
Nói đến đây, Thích Tầm lại nói:
“Đây mới chỉ là suy đoán ban đầu. Muốn biết rốt cuộc trước khi chết nàng ấy thế nào, còn cần nghiệm thi thêm. Song chỉ hai điểm nghi ngờ ấy, đã cực kỳ quái dị.”
Lữ Chương mắt đỏ hoe, lẩm bẩm:
“Vốn có thể chạy thoát, lại không thoát. Cũng không nhắm chặt mắt… Đây là nói Diên nhi khi hoả hoạn xảy ra, đã bị chế ngự, hoặc đã hôn mê?”
Ông siết chặt cây gậy, hơi thở dồn dập:
“Diên nhi là bị người hại chết! Là ai… ai hại nó?!”
Ông liên tục nện gậy xuống đất, giận dữ quát hỏi. Quản gia vội vàng đỡ, không ngừng khuyên can. Phó Quyết trầm giọng:
“Xin lão tướng quân bớt giận. Việc này chúng ta tự nhiên sẽ tra rõ.”
Nói đoạn, hắn nhìn sang Vũ Miên đang quỳ khóc:
“Hiện giờ tiểu thư của các ngươi rất có thể là bị hãm hại. Khi bản vương hỏi ngươi ở Lữ phủ, ngươi đã trả lời thế nào?”
Lữ Chương cố nén cơn giận, ông dù sao cũng từng là tướng lĩnh chinh chiến, quyền trọng một phương. Nghe Phó Quyết hỏi vậy, ông trầm giọng:
“Chẳng lẽ… vương gia cho rằng Diên nhi bị hại, có liên quan đến vụ án Tề Minh Đường?”
Phó Quyết đáp:
“Liên quan hay không, còn phải xem sợi chuỗi ngọc kia hiện ở đâu——”
Lữ Diên đã chết thảm thương như thế, Vũ Miên nào dám giữ chút may mắn nào nữa, khóc lóc nói:
“Chuỗi ngọc đó, tiểu thư đã vứt đi rồi. Ném xuống ao sen ngoài Phù Cừ quán. Người nói chuỗi ấy không cát tường, không cần nữa, còn dặn nô tỳ chớ tiết lộ. Chỉ cần nàng được định sách phong làm công chúa, sớm ngày xuất cung, việc này coi như bỏ qua. Khi ấy nô tỳ nghe cũng chẳng rõ ràng, chỉ nhớ kỹ tiểu thư dặn chớ nói thật, cho nên vừa rồi mới bịa lời dối trá…”
Phó Quyết nheo mắt, hỏi:
“Chuỗi ngọc đó vốn có hai viên ngọc khấu đối xứng, đúng chăng?”
Vũ Miên run rẩy gật đầu:
“Đ-đúng vậy, vốn có hai ngọc khấu. Nhưng… ngay hôm kia, vào giờ Thân, tiểu thư bỗng nói chuỗi ngọc ấy không ổn, định ném bỏ đi. Nhưng chẳng hiểu sao lại đổi ý, chỉ tháo hai ngọc khấu ra, ném xuống ao sen, sau đó buộc lại dây tơ. Nô tỳ cũng chẳng ngờ đến chiều tối, vương gia lại mang người tới tra xét trang sức——”
Nghe Vũ Miên nói Lữ Diên đột nhiên tháo ngọc khấu, cả Phó Quyết lẫn Thích Tầm đều sinh nghi. Phó Quyết hỏi:
“Nàng ta tự nhiên nhớ ra ư?”
Vũ Miên cố hồi tưởng, rồi lắc đầu:
“Không phải. Khi đó tiểu thư ra ngoài một chuyến. Lúc ấy Thái hậu và Hoàng hậu nương nương trong cung có ban thưởng, tiểu thư lui tới mấy lần. Lần cuối cùng trở về, sắc mặt nàng có chút trầm trọng, lập tức lấy ra chuỗi ngọc, còn dặn ta đóng chặt cửa sổ, bắt đầu tháo ngọc khấu.”
Thích Tầm nghe vậy, bất giác kinh hãi đứng bật dậy. Dù Vũ Miên nói không rõ, nhưng ý tứ đã quá hiển nhiên — Lữ Diên không phải tự nghĩ ra, mà rõ ràng là có người thông gió báo tin.
Nàng nhìn về phía Phó Quyết, quả nhiên trong mắt hắn cũng tối sầm.
Đêm trước, Thích Tầm phát hiện vết thương kia, suy đoán hung thủ có vật trang sức khả nghi, nhưng nàng cũng không dám chắc chắn, bởi vậy mới để mặc Trưởng công chúa dẫn người đi, chưa dám chỉ mặt chất vấn. Chuyện nghiệm ra vết thương, ngoài Đại Lý Tự và Phó Quyết, tuyệt không ai biết.
Thế mà, khi Lữ Diên đã vào cung, lại có người nhanh chân hơn bọn họ, đem tin báo cho nàng? Vậy kẻ đó làm sao biết được chuyện chỉ có Phó Quyết và Đại Lý Tự mới hay?
Phó Quyết chau mày, nhìn thẳng Thích Tầm. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, trong đầu hai người đồng thời loé lên một ý niệm đầy nguy hiểm…
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 152: Cửu Khiên Cơ (13) – Thông gió báo tin
10.0/10 từ 45 lượt.