Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Chương 107: Thất tình khổ (8) – Song phương chạy đến
212@-
Phó Quyết đến Hình bộ thì Tống Hoài Cẩn vừa dẫn theo mọi người của Đại Lý Tự tới. Thấy Thích Tầm không đi cùng, hắn liền hỏi.
Tống Hoài Cẩn đáp:
“Cô nương ấy hôm qua về sớm. Nói là Lưu Nguyên đã bị xử trảm, người ở Trường Phúc hí lâu có lẽ vẫn chưa hay tin, nên đến đó thăm dò một chút, tiện thăm cả Ngọc Nghi Sương. Trước kia bọn họ vốn có quen biết, Vương gia chắc cũng rõ.”
Phó Quyết quả thật biết. Song đêm trước Tôn Luật mới dẫn Thích thị đến tìm Thích Tầm…
Hắn mang theo tâm tư bước vào hậu đường. Tống Hoài Cẩn liền bẩm:
“Hôm qua hạ quan thẩm vấn Hồ Thành cùng Tống Chí, nhưng hai người ấy vẫn cứng miệng, chỉ nói có kẻ muốn hại Phan Nhược Ngu, họ đường cùng mới dùng hạ sách như vậy.”
Ánh mắt Phó Quyết dừng lại trên người Lâm Vi. Lâm Vi liền đáp:
“Vụ án ở Vũ Châu diêm vụ e là có nội tình. Vương gia lệnh cho vi thần tra xét vị Diêm vận sứ tiền nhiệm, tra ra người ấy là Lương Văn Trung. Kẻ này ở Vũ Châu diêm vụ vững vàng bốn năm, thuế vụ hằng năm không những chẳng giảm mà còn tăng, các đời Diêm vận án sát sứ tới Vũ Châu đều khen ngợi hết lời.”
Nay là năm Kiến Chương thứ sáu. Từ nguyên niên đến năm thứ tư, Lương Văn Trung nắm quyền ở Vũ Châu. Chỉ đến khi Phan Tiêu Hán lên nhậm chức mới hai năm, sổ sách đã thất thoát nghiêm trọng, lẽ nào lại đơn giản như vậy?
Tống Hoài Cẩn chau mày:
“Chẳng lẽ nói, khoản thiếu hụt đã có từ thời tiền nhiệm?”
Lâm Vi lại nói:
“Người này trước kia làm việc ở Lại bộ, nhờ Tín vương điện hạ tiến cử mà vào Hộ bộ, không lâu sau liền được cử tới Vũ Châu. Suốt bốn năm chẳng xảy ra sơ suất gì. Hai năm trước đột nhiên mắc trọng bệnh, tấu lên triều đình rồi cáo quan hồi hương, sau đó mới đến lượt Phan Tiêu Hán.”
“Thuộc hạ còn tra lại hồ sơ cũ của Hình bộ. Án liên quan Vũ Châu diêm vụ cũng không ít, nhưng đa phần cách nay bảy tám năm. Vũ Châu diêm vụ vốn là chức béo bở, kẻ nào ngồi vào ghế ấy cũng khó tránh khỏi vấy bẩn. Có kẻ chẳng trụ nổi một năm liền bị đàn hặc cách chức. Còn những vị Diêm vận án sát sứ đi Vũ Châu mỗi năm, cũng không ít vấn đề.”
Tống Hoài Cẩn nheo mắt:
“Tín vương điện hạ tiến cử Lương Văn Trung nhập Hộ bộ. Chẳng lẽ bao năm nay, chính Tín vương ở kinh thành che chở cho hắn? Mà số bạc thiếu hụt, là do Lương Văn Trung tham ô?”
Phó Quyết nói:
“Rất có khả năng. Chỉ là, Phan Tiêu Hán khi tiếp nhận chức vụ, tất nhiên phát giác trong kho có thiếu hụt, nhưng lại không kịp thời tấu báo. Trong đó hẳn còn ẩn tình.”
Hắn ngừng một thoáng, lại nói:
“Nhưng mặc kệ thế nào, Phan Nhược Ngu vẫn phải bắt. Bọn chúng cả thảy bốn người, nay còn lại hai. Trong kinh không có bao nhiêu chỗ để lẩn trốn, chắc chắn hiện giờ vẫn đang ẩn náu đâu đó.”
Phó Quyết đứng dậy:
“Đi, đến địa lao xem thử.”
Trong địa lao, Hồ Thành cùng Tống Chí thân hình tiều tụy, dựa vào góc tường. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cả hai đều kinh hãi tỉnh dậy. Ngục tốt gọi Hồ Thành ra, áp giải vào phòng thẩm vấn.
Thấy Phó Quyết và Tống Hoài Cẩn đều có mặt, hắn cúi đầu, ngồi xuống ghế.
Phó Quyết mở lời:
“Ngươi có thể không nói chỗ ẩn thân của Phan Nhược Ngu, nhưng tất biết bước tiếp theo hắn muốn làm gì.”
Hồ Thành co rụt vai:
“Ta… không biết.”
“Các ngươi muốn cứu Phan Tiêu Hán, cho rằng ông ta bị oan. Nhưng các ngươi lại tưởng uy h**p quan phủ thế này, triều đình sẽ thật sự thả người ư?”
Đầu Hồ Thành càng cúi thấp, trên mặt vừa uể oải vừa phẫn hận. Rõ ràng hắn cũng biết sự việc chẳng dễ dàng như vậy.
“Nhưng ngoài cách này, chúng ta còn biết làm sao? Trước kia quan phủ chẳng chịu minh oan cho đại nhân, bách tính cũng coi ngài là tham quan ô lại. Nay ít nhất, dân chúng sẽ hoài nghi: phải chăng đại nhân bị oan.”
“Hoài nghi được bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Hay một tháng? Các ngươi đã hạ độc hại người, lại còn uy h**p quan phủ. Từng kẻ đều là tử tội. Đợi đến khi các ngươi xử trảm, còn ai còn nhớ tới chuyện của Phan gia?”
Hồ Thành nắm chặt tay, bi phẫn quát:
“Thế thì chúng ta còn có thể làm gì?!”
“Ngươi hãy nói rõ những gì mình biết về oan tình của Phan Tiêu Hán. Nếu quả thật ông ta bị hàm oan, chẳng phải không thể điều tra minh bạch. Nhưng các ngươi cứ dùng hạ sách cực đoan này, chỉ có đường chết.”
Hồ Thành ngẩng lên nhìn Phó Quyết:
“Thật… thật sự còn có thể tra rõ sao?”
Tống Hoài Cẩn nói:
“Trước mắt ngươi là Lâm Giang Vương, người từng vì Đại Chu đánh bại vô số quân Tây Lương. Lời của Vương gia, ngươi còn không tin?”
“Lâm Giang Vương… là ngài đã đánh bại Tây Lương…” Mắt Hồ Thành thoáng sáng, lắp bắp:
“Ta… ta có thể nói. Nhưng ta sợ… ta biết chẳng nhiều nội tình…”
Phó Quyết hỏi thẳng:
“Ngươi nói có kẻ muốn hại Phan Nhược Ngu, tức là muốn giết người diệt khẩu?”
Hồ Thành lập tức gật đầu.
Phó Quyết cau mày:
“Là người của Củng Vệ ty?”
Hồ Thành lắc đầu:
“Không biết… nhưng có kẻ tuyệt đối không muốn tiểu công tử còn sống. Còn Phan đại nhân, Vũ Châu diêm vụ từ lâu đã cấu kết quan thương. Trước khi ông tới, phu dịch muối đã chẳng còn đường sống. Sau khi ông đến, tình hình khá hơn đôi chút. Nhưng Phan đại nhân không có chỗ dựa trong triều, ông căn bản không dám tấu báo sự tình.”
“Ngươi rốt cuộc biết những gì?”
“Ta… ta chỉ biết quan thương Vũ Châu cấu kết, mỗi năm quan phủ chỉ phát muối dẫn cho vài thương nhân. Nghề muối vốn lời lớn, bọn thương nhân lại phải nộp nhiều bạc cho quan lại. Về sau quan lại càng đòi nhiều, thương nhân liền bớt xén từ thân phận phu dịch muối, bắt chúng ta ngày đêm làm việc, công tiền ít ỏi vô cùng.”
“Quan viên diêm vụ, trên dưới đều tham. Đó đã thành quy củ bất thành văn ở Vũ Châu. Còn các vị Diêm vận án sát sứ, hễ tới nơi liền được khoản đãi linh đình, khi đi ít thì một vạn, nhiều thì mấy vạn lượng. Đó cũng là ‘lệ thường’. Vị án sát sứ cáo buộc Phan đại nhân kia, chính bởi Vũ Châu đã cạn bạc, Phan đại nhân không thể đáp lễ, nên hắn tức giận trở về dâng sớ đàn hặc.”
Tống Hoài Cẩn nói:
“Phan Tiêu Hán đã ở Vũ Châu hai năm. Ông ta chẳng lẽ từng tham ô? Ông ta không dám chọc tới các đại thần trong triều, vậy chẳng lẽ cũng không quản nổi đám thương nhân muối ở Vũ Châu sao?”
Hồ Thành khàn giọng đáp:
“Phan đại nhân đã tận lực không tham rồi. Các vị không biết, Vũ Châu diêm vụ quá nhiều lợi lộc. Mấy đời Diêm vận sứ trước, chẳng ai không tham, bọn họ đòi hỏi ngày càng nhiều, khiến thương nhân muối bất mãn. Cả nha môn diêm vụ, quan lại lớn nhỏ mấy chục người, từng người đều phải ‘qua tay’, số bạc ấy lớn đến kinh người. Thành thử bọn thương nhân tìm chỗ dựa trong triều. Nhà thì nương vào Vương hầu, nhà thì nương vào Thượng thư. Chỉ cần phái người đến Vũ Châu ‘chào hỏi’ một tiếng, Phan đại nhân cũng chẳng có cách nào.”
Phó Quyết cùng Tống Hoài Cẩn đều không am hiểu việc muối, lúc này nghe ra, trong đó vòng vo rối rắm đến thế, đều lấy làm kinh ngạc.
Hồ Thành nói tiếp:
“Chính là vậy, Diêm vận sứ áp chế thương nhân, thương nhân lại cung phụng họ, đồng thời tìm đến chỗ dựa lớn hơn. Bạc vốn dâng cho Diêm vận sứ thì dâng thẳng cho đại chỗ dựa kia. Như thế, Diêm vận sứ tham được ít đi, nhưng cũng ngại ngần không dám lạm quá. Còn mấy vị đại nhân trong triều kia, hằng năm đều nhận được bạc cống của thương nhân muối. Nhờ vậy mà tạm giữ được cân bằng.”
Tống Hoài Cẩn cau mày:
“Vậy số bạc thiếu hụt ở Vũ Châu, là Diêm vận sứ trước Phan Tiêu Hán để lại?”
“Phải, là hắn tạo thành. Nhưng từ trước hắn, đã bắt đầu rồi, chỉ là mọi người đều ngầm hiểu không nói ra.”
Phó Quyết trầm giọng:
“Thuế bạc của Vũ Châu diêm vụ là trọng khí của quốc gia. May là nay Đại Chu thắng trận, nếu còn cần quân lương, há chẳng phải hỏng cả đại sự?”
Hồ Thành cười khổ:
“Trong mắt họ chỉ có lợi trước mắt, nào từng nghĩ tới việc ấy. Phan đại nhân nhậm chức, dĩ nhiên phát giác ra, nhưng ông còn có thể làm sao? Số bạc thương nhân dâng, ông lại đem phân phát cho phu dịch muối, còn lập thư viện, lập Dưỡng tế viện, mưu phúc cho bách tính. Ông không muốn tham, nhưng chẳng thể không tham. Bọn thương nhân cùng chỗ dựa thấy ông đã bị kéo vào vòng, mới chịu an lòng. Nhờ thế ông mới ngồi được hai năm. Kỳ thực, ông sớm đã muốn cáo quan.”
“Những gì ta biết chỉ đến vậy. Còn chỗ dựa của thương nhân là ai, tham bao nhiêu bạc, thân phận thấp hèn như ta tự nhiên không rõ. Nếu hỏi Phan đại nhân có phải một kim một tuyến cũng chẳng động qua, ta không dám chắc, ngay ông cũng không dám chắc. Nhưng muốn đem toàn bộ tội trạng tham ô của Vũ Châu trút hết lên đầu ông, thế thì chẳng công bằng cho ông, cũng chẳng xứng đáng với hai năm tâm huyết ông bỏ ra để phu dịch muối chúng ta sống dễ thở hơn chút ít.”
Giọng hắn khàn đi, khóe mắt phiếm hồng. Hắn đưa tay lau mặt, lại nói:
“Các vị yên tâm, tiểu công tử sẽ không hạ độc nữa. Chúng ta cũng chẳng muốn có người chết. Huống hồ đạo quán nay đã bị các vị niêm phong, số độc dược còn lại cũng bị thu cả rồi.”
Tống Hoài Cẩn hừ nhẹ:
“Ngươi còn nói được lời ấy? Nếu không bắt được các ngươi, há chẳng phải vẫn còn tiếp tục hạ độc?”
Hồ Thành im lặng.
Tống Hoài Cẩn nói tiếp:
“Ngươi khai, tất cả chỗ đều là ngươi đi dò trước, Phan Nhược Ngu chưa từng động thủ?”
“Đúng vậy. Chúng ta vào kinh đã lâu, từ trước đã đi khắp thành dò xét. Phượng Hoàng Trì hội quán cũng từng rình qua, là tình cờ phát hiện họ ngày ngày đi hái liên nhụy. Những việc này, chúng ta quyết không để tiểu công tử nhúng tay.”
Ra khỏi ngục thất, Phó Quyết nói:
“Chắc chắn hắn biết Phan Nhược Ngu định làm gì.”
Tống Hoài Cẩn mím môi:
“Vậy có cần dùng hình không?”
Phó Quyết lắc đầu:
“Đến chết còn chẳng sợ, há lại sợ tra khảo? Huống hồ bản vương đoán, việc tiếp theo bọn họ định làm, có lẽ chẳng phải hại người.”
Tống Hoài Cẩn trầm ngâm. Đang lúc ấy, bước chân Phó Quyết bỗng khựng lại. Từ bên cạnh nhìn ra, hắn thấy Thích Tầm đang đứng dưới mái hiên, vừa thấy họ đi ra liền vội vã hành lễ.
Phó Quyết nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt:
“Ngươi tới—”
Thích Tầm thoáng hoảng, ngẩng mắt nhìn Tống Hoài Cẩn. Hắn nhún vai tỏ vẻ không hiểu, nàng đành theo bước.
Tới cửa, liền nghe Phó Quyết phân phó Lâm Vi:
“Đi mời Tôn Luật đến.”
Lâm Vi đi ngang qua nàng. Thích Tầm bước vào, hỏi:
“Vương gia có gì căn dặn?”
Phó Quyết mặt mày nghiêm nghị:
“Tôn chỉ huy sứ nói, vị Thục Nhi cô nương ở phủ Quốc công, là tỷ tỷ của ngươi?”
Thích Tầm giật mình, song nghĩ chuyện này không thể giấu, bèn thẳng thắn đáp:
“Không sai. Chúng ta chia cách nhiều năm, chẳng ngờ lại gặp nhau thế này.”
Thấy nàng trấn định, Phó Quyết cũng giãn mày:
“Ngươi hiểu nàng bao nhiêu?”
Thích Tầm thoáng khẩn trương:
“Thuở nhỏ còn có chút ấn tượng, nhưng những năm sau này thế nào, thuộc hạ không rõ.”
Phó Quyết rót chén trà, tùy ý hỏi:
“Khi ấy các ngươi vì sao tách nhau?”
Thích Tầm không rõ dụng ý, đáp:
“Ở Kỳ Châu, trên đường áp giải ta bị bệnh. Đến nơi thì tuyết lớn phong sơn, bất đắc dĩ phải lưu lại. Bệnh tình ta nặng, khi khởi hành, bọn họ liền đi trước.”
“Họ?”
“Vâng. Thuộc hạ có hai tỷ tỷ, một đệ đệ. Nhưng theo lời nhị tỷ, đại tỷ cùng đệ đệ đều đã mất vì bệnh.”
Phó Quyết nhìn nàng:
“Là họ bỏ mặc ngươi?”
“Cũng… cũng chẳng thể nói vậy. Khi ấy ta trọng bệnh, cần người chăm sóc. Nếu cứ theo, chỉ e trở thành gánh nặng.”
“Nhị tỷ ngươi có kể qua những năm ấy sống thế nào không?”
“Nàng nhập giáo phường ty. Tôn chỉ huy sứ chính là tìm thấy nàng ở giáo phường phương nam.”
Phó Quyết nhấp một ngụm trà, lúc này nói:
“Năm ấy, bọn chúng có thể nhẫn tâm bỏ lại ngươi, đủ thấy tình tỷ muội vốn chẳng mặn nồng. Dù khi ấy ngươi bệnh nặng, nhưng e rằng các nàng cũng chẳng thật lòng muốn mang theo.”
Thấy Thích Tầm lặng im, Phó Quyết liền biết mình đoán trúng.
“Nàng ta là kẻ vô tình. Bao năm lưu lạc chốn phong trần, ắt chịu đủ giày vò. Tuy là tỷ tỷ của ngươi, nhưng bản vương không khuyên ngươi giao du sâu.”
Thích Tầm hơi sững, ngước mắt nhìn hắn. Phó Quyết đặt chén trà xuống:
“Chuyện trước gia biến, ngươi còn nhớ rõ chăng?”
Thích Tầm không phải không nhớ rõ, mà là vốn dĩ chẳng biết được gì:
“Nhớ chẳng nhiều… năm đó ta một trận bệnh nặng, trí nhớ cũng kém đi.”
“Cũng không trọng yếu.” Phó Quyết chẳng muốn truy cứu, chỉ dặn:
“Nếu vị tỷ tỷ ấy làm khó ngươi, thì đến nói với bản vương.”
Trong lòng Thích Tầm chứa điều không thể cho ai biết, đối với Phó Quyết cũng nhiều dè chừng. Nhưng mấy lời này, lại toàn tâm vì nàng, khiến nàng bất giác gật đầu:
“Vâng—”
Trong mắt nàng thoáng hiện cảm kích, song lại dè dặt kìm nén, như sợ lộ ra điều gì. Vậy nên, trên nét mặt còn lộ vài phần e ngại. Phó Quyết nhìn dung nhan nàng, bất chợt nhớ tới giấc mộng đêm qua, tim khẽ chấn động, vội nâng chén trà lên che giấu.
Đợi đến khi Tôn Luật tới, Thích Tầm cùng Tống Hoài Cẩn đứng ngoài cửa.
Tôn Luật vừa ngồi xuống, Phó Quyết liền mở lời thẳng thắn:
“Phan Tiêu Hán bị oan, điều này, ngươi hẳn rõ.”
Sắc mặt Tôn Luật khẽ đổi:
“Vương gia nói vậy, là có ý gì?”
“Đường đường Củng Vệ ty, nếu ngay cả vụ án Vũ Châu diêm vụ còn chẳng tra rõ, vậy bao năm nay ngươi chẳng phải vô dụng? Chỉ vì vụ án này khó tra, kẻ tội còn lớn hơn cả Phan Tiêu Hán. Nhưng kẻ ấy đến ngươi cũng kiêng dè, nên ngươi mới muốn để Phan Tiêu Hán chịu thay.”
Mặt Tôn Luật thoáng khó coi:
“Vương gia không bằng không chứng, sao lại suy đoán hồ đồ?”
“Ngươi cũng đang do dự. Vụ án Củng Vệ ty điều tra, đa phần chẳng thể lộ ánh sáng. Ngươi từng che đậy cho hoàng tộc không ít lần. Nhưng tham ô ở Vũ Châu quá lớn, chỉ sợ ngươi cũng khó chịu. Lần này đến cả thánh thượng cũng chẳng tiện dung túng. Ngươi có từng nghĩ, căn nguyên của Vũ Châu tham ô ở đâu?”
Mặc kệ sắc mặt Tôn Luật u ám, Phó Quyết vẫn nghiêm nghị nói.
Tôn Luật nhìn hắn chằm chằm, rồi bỗng ngả lưng ra sau, nhạt nhẽo cười một tiếng:
“Vậy Vương gia thử nói, căn nguyên ở đâu?”
Lời đối đáp mơ hồ truyền ra ngoài. Thích Tầm cùng Tống Hoài Cẩn liếc nhau, đều lo lắng. Dù sao Tôn Luật chấp chưởng Củng Vệ ty, là thân tín của Kiến Chương đế!
Phó Quyết nói:
“Căn nguyên chính là chế độ muối dẫn. Muối trường do quan phủ quản lý, nói thẳng là của bệ hạ. Nhưng bệ hạ không thể chỗ nào cũng giám sát, nên giao xuống cho quan lại. Mà thương nhân nào được buôn quan diêm, toàn do quan lại định đoạt. Thế mới sinh ra tham ô từ dưới lên.”
“Quan lại tham không đáy, thương nhân cũng chẳng chịu thiệt. Hoặc hà khắc phu dịch, hoặc nâng giá muối. Khổ nhất là phu dịch muối và dân mua muối. Mà quan thương cấu kết, bòn rút lớn, chính là thất thoát thuế của bệ hạ.”
Nghe hắn phân tích mạch lạc, Tôn Luật sắc mặt cũng dịu đi đôi phần:
“Điều này ai chẳng rõ. Song chế độ muối sắt thi hành hơn trăm năm, chỉ vì một vụ tham ô, Vương gia lại muốn đổi cả chế độ?”
Phó Quyết nói:
“Há chẳng thể đổi? Đổi tất chọc giận kẻ nương muối sinh lợi, nhưng nếu chẳng đổi, sớm muộn sẽ có nơi khác thất thoát cả triệu lượng. Chỉ một khoản ấy đủ dựng mấy chục vạn tinh binh. Đại Chu nhờ đó mở mang bờ cõi, cần gì thắng trận rồi còn bị hoà đàm?”
Tôn Luật lần này bật cười thực sự:
“Vòng vo một hồi, lại quay về chuyện chiến sự. Vương gia rốt cuộc muốn nói gì?”
Phó Quyết trầm giọng:
“Vụ án Vũ Châu phải xử nghiêm. Hơn nữa, nên nhân đây cải cách chế độ muối dẫn.”
Lông mày Tôn Luật càng nhướn cao:
“Vẫn quay lại chuyện điều tra. Ý ngươi là, phải lôi kẻ đứng sau Phan Tiêu Hán ra. Nhưng ngươi có biết đó là ai không?”
Phó Quyết mặt không đổi sắc:
“Triệu Thuần.”
Tôn Luật lập tức ngồi thẳng dậy.
Phó Quyết tiếp lời:
“Lương Văn Trung là người của Triệu Thuần. Lợi tức hắn thu ở Vũ Châu, tất Triệu Thuần cũng có phần. Bệ hạ thương yêu vị tiểu đệ này, Triệu Thuần nhìn bề ngoài là cột trụ Đại Chu. Nhưng việc lần này, e trong lòng bệ hạ cũng phẫn nộ.”
Tôn Luật giọng lạnh như băng:
“Ngươi đã rõ thế, lẽ nào muốn bệ hạ giết Tín vương?”
Phó Quyết lặng yên một thoáng, chợt hỏi ngược:
“Ngươi nắm Củng Vệ ty bao năm, tay dính bao nhiêu oan hồn?”
Tôn Luật cười nhạt:
“Liên can gì đến ngươi?”
Phó Quyết đáp:
“Tự nhiên chẳng liên can. Nhưng trăm năm sau, Phó thị ta trung liệt đầy môn. Còn Tôn thị ngươi, e chỉ còn vài dòng sử quan ghi, gọi ngươi chẳng qua là ưng khuyển triều đình.”
Nụ cười nhạt nơi môi Tôn Luật vụt tắt. Hắn rít giọng:
“Ngươi có biết mình đang nói gì?”
Phó Quyết thở dài:
“Trung ngôn nghịch nhĩ.”
Tôn Luật bật dậy:
“Ta cũng khuyên ngươi, dù có công huân ngập trời, cũng đừng thò tay vào chỗ không nên, kẻo khiến Phó thị tuyệt tự!”
Phó Quyết cau mày, song Tôn Luật không nói thêm, xoay người bỏ đi.
Cửa mở, bên ngoài Thích Tầm và mọi người đều nín thở. Tôn Luật quét mắt lạnh lùng, sải bước rời đi. Đợi tiếng chân xa dần, họ mới dám ngẩng lên.
Thích Tầm lo lắng nhìn vào phòng, chẳng biết sự tình rốt cuộc ra sao. Lúc này, Phó Quyết thong dong bước ra, thần sắc thản nhiên, như đã tính trước.
“Vương gia, Tôn chỉ huy sứ hắn—”
“Không sao, vốn đã lường được.” Nói vậy, nhưng sắc mặt Phó Quyết thoáng trầm xuống, lập tức phân phó Lâm Vi:
“Chuẩn bị xe ngựa, bản vương muốn vào cung một chuyến.”
Lâm Vi lĩnh mệnh rời đi.
Tống Hoài Cẩn cũng không nhịn được, hỏi:
“Vương gia muốn diện thánh?”
Phó Quyết gật đầu.
Tống Hoài Cẩn liếc nhìn hướng Tôn Luật rời đi, nói:
“Lời hắn tuy khó nghe, nhưng… đó rốt cuộc là Tín vương. Vương gia vì vụ án này, hà tất vô cớ tự chuốc lấy họa?”
Nghe vậy, lòng Thích Tầm càng thêm lo lắng. Phó Quyết thấy nàng chăm chú nhìn mình, khóe môi khẽ cong:
“Cũng chẳng phải chỉ để tra án. Nếu việc này thành, thì coi như tích được một phen đại công đức.”
Thích Tầm nghe hắn thản nhiên nói thế, ngoài nỗi lo lại dâng lên một cơn chấn động. Nàng làm ngỗ tác, giải oan cho người chết, tích lũy chút công đức nhỏ nhoi. Còn việc Phó Quyết định làm, chính là công đức lớn lao. Nhưng nếu vì vậy mà hắn phải chìm sâu vào vũng bùn quyền lực, vậy thì có đáng chăng?
“Vương gia, xin ngài cân nhắc…”
Phó Quyết dịu giọng:
“Chẳng nặng nề như các ngươi nghĩ. Có lẽ còn đường dung hòa. Vì chuyện này mà đặt bản thân vào hiểm cảnh, chưa hẳn đáng. Bản vương tự biết chừng mực.”
Nói xong, thấy đã gần giờ, hắn cất bước ra ngoài. Thích Tầm và Tống Hoài Cẩn theo sau. Không ngờ mới nửa buổi, sự tình đã đến mức này. Phó Quyết tuy là dị tính vương trẻ tuổi nhất, song dị tính vương, dẫu sao cũng chẳng thể so với tiểu đệ được thánh thượng sủng ái nhất.
Ra khỏi nha môn, Phó Quyết lên xe ngựa, chẳng bao lâu đã đi xa. Thích Tầm nhìn cỗ xe dần khuất nơi cuối phố, lòng sinh hoảng hốt. Nàng không nhịn được hỏi Tống Hoài Cẩn:
“Thiếu khanh đại nhân, kết cục tệ nhất sẽ là gì?”
Tống Hoài Cẩn đáp:
“Vương gia vừa phong vương, lại vào lúc hòa đàm. Thánh thượng nhiều lắm cũng chỉ giận dữ, không tiện xử trí công khai. Nhưng nếu Tín vương hay tin, chờ sau khi hòa đàm chấm dứt, thì chưa biết sẽ thế nào. Vương gia vốn thân phận tôn quý, nếu đến khi ấy lại mất lòng tin của thánh thượng, chỉ e hậu hoạn vô cùng.”
Thích Tầm nghe mà tim thắt lại. Nhưng đồng thời, nàng cũng thấy đây mới chính là Phó Quyết: giữa lửa khói chiến trường rèn nên can đảm, một lòng trung nghĩa, cô dũng vô ngại, chẳng giống đám quan lại trong triều. Nhìn xe ngựa sắp biến mất nơi cuối phố, lòng nàng chợt sinh một ý nghĩ: bí mật của nàng, cho dù bị hắn thấu rõ, cũng chẳng sao. Bởi hắn tất hiểu nỗi khổ trung thần lương tướng mang oan khuất mà chẳng thể kêu trời.
Đến giờ Ngọ, Giang Mặc tới Hình bộ, thấy Thích Tầm mang nỗi ưu sầu, còn Tống Hoài Cẩn đang chuẩn bị khẩu cung của Hồ Thành và Tống Chí, sắc diện cũng nặng nề.
Hắn hỏi mới hay, vụ án Phan Tiêu Hán còn lắm ẩn tình, mà Phó Quyết lại muốn nhân cơ hội này tra cho minh bạch. Hắn đã nhập cung chưa về, chẳng rõ hậu quả thế nào, bởi vậy Thích Tầm mới lo lắng khôn cùng.
Giang Mặc ngẫm một lát rồi nói ra ý định:
“Người của Tuần phòng doanh khi lục soát Vĩnh Khang Phường, có người nói thấy kẻ giống hệt Phan Nhược Ngu trong tranh vẽ. Ta đã phái người truy bắt, đặc biệt đến báo một tiếng.”
Nghe vậy, tinh thần Tống Hoài Cẩn phấn chấn hẳn:
“Vậy ta cũng dẫn người Đại Lý Tự cùng đi. Cho dù cha hắn bị oan, nhưng nay hắn vẫn là tội phạm số một.”
Hắn giao khẩu cung cho tiểu lại Hình bộ, rồi tự đi điều nhân thủ.
Giang Mặc quay sang nhìn Thích Tầm:
“Ngươi lo lần vào cung này Vương gia bất lợi?”
Ánh mắt hai người chạm nhau. Thích Tầm muốn gật mà không gật nổi.
Giang Mặc trầm mặc giây lát, rồi nói khẽ:
“Hắn thân phận hiển hách, không vì một vụ án nhỏ mà bị trách phạt. Có lẽ chỉ là thử thăm dò thôi.”
Thích Tầm không biết đáp sao. Ngoài kia, Tống Hoài Cẩn đã gọi Giang Mặc, hắn liền quay bước. Đi được mấy bước, lại ngoái nhìn, thấy Thích Tầm cúi mi, thần sắc thất thần.
Chiều ngả bóng, Phó Quyết vẫn chưa trở lại. Thích Tầm thân là ngoại nhân, ở Hình bộ cũng chẳng tiện, vài tiểu lại quen biết hỏi nàng chờ ai, nàng chỉ cười gượng, chẳng tiện nói là đợi Phó Quyết.
Đợi đến hoàng hôn ráng đỏ đầy trời, cuối cùng vang lên tiếng bước chân náo động bên ngoài. Nàng chợt giật mình, vội chạy ra hành lang, quả nhiên bắt gặp Phó Quyết trở về!
Vẫn bộ nguyệt bạch hoa bào buổi sáng, vai áo phủ ráng vàng, càng tôn thêm phong thần tuấn nhã. Hắn dường như không ngờ nàng còn đợi ở đây, thoáng ngạc nhiên, bước thẳng tới:
“Ngươi sao vẫn chưa về?”
Trái tim Thích Tầm đập dồn dập:
“Thuộc hạ muốn đợi… tin tức của Vương gia.”
Phó Quyết thấy trong mắt nàng ánh lên niềm hân hoan, dung nhan dưới hoàng hôn như hoa đào tháng ba, đôi mắt trong sáng chuyên chú nhìn hắn. Ý cười liền hiện nơi khóe mắt hắn:
“Đợi ta… tin tức của ta. Vậy xem ra, bản vương không khiến ngươi thất vọng.”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Phó Quyết đến Hình bộ thì Tống Hoài Cẩn vừa dẫn theo mọi người của Đại Lý Tự tới. Thấy Thích Tầm không đi cùng, hắn liền hỏi.
Tống Hoài Cẩn đáp:
“Cô nương ấy hôm qua về sớm. Nói là Lưu Nguyên đã bị xử trảm, người ở Trường Phúc hí lâu có lẽ vẫn chưa hay tin, nên đến đó thăm dò một chút, tiện thăm cả Ngọc Nghi Sương. Trước kia bọn họ vốn có quen biết, Vương gia chắc cũng rõ.”
Phó Quyết quả thật biết. Song đêm trước Tôn Luật mới dẫn Thích thị đến tìm Thích Tầm…
Hắn mang theo tâm tư bước vào hậu đường. Tống Hoài Cẩn liền bẩm:
“Hôm qua hạ quan thẩm vấn Hồ Thành cùng Tống Chí, nhưng hai người ấy vẫn cứng miệng, chỉ nói có kẻ muốn hại Phan Nhược Ngu, họ đường cùng mới dùng hạ sách như vậy.”
Ánh mắt Phó Quyết dừng lại trên người Lâm Vi. Lâm Vi liền đáp:
“Vụ án ở Vũ Châu diêm vụ e là có nội tình. Vương gia lệnh cho vi thần tra xét vị Diêm vận sứ tiền nhiệm, tra ra người ấy là Lương Văn Trung. Kẻ này ở Vũ Châu diêm vụ vững vàng bốn năm, thuế vụ hằng năm không những chẳng giảm mà còn tăng, các đời Diêm vận án sát sứ tới Vũ Châu đều khen ngợi hết lời.”
Nay là năm Kiến Chương thứ sáu. Từ nguyên niên đến năm thứ tư, Lương Văn Trung nắm quyền ở Vũ Châu. Chỉ đến khi Phan Tiêu Hán lên nhậm chức mới hai năm, sổ sách đã thất thoát nghiêm trọng, lẽ nào lại đơn giản như vậy?
Tống Hoài Cẩn chau mày:
“Chẳng lẽ nói, khoản thiếu hụt đã có từ thời tiền nhiệm?”
Lâm Vi lại nói:
“Người này trước kia làm việc ở Lại bộ, nhờ Tín vương điện hạ tiến cử mà vào Hộ bộ, không lâu sau liền được cử tới Vũ Châu. Suốt bốn năm chẳng xảy ra sơ suất gì. Hai năm trước đột nhiên mắc trọng bệnh, tấu lên triều đình rồi cáo quan hồi hương, sau đó mới đến lượt Phan Tiêu Hán.”
“Thuộc hạ còn tra lại hồ sơ cũ của Hình bộ. Án liên quan Vũ Châu diêm vụ cũng không ít, nhưng đa phần cách nay bảy tám năm. Vũ Châu diêm vụ vốn là chức béo bở, kẻ nào ngồi vào ghế ấy cũng khó tránh khỏi vấy bẩn. Có kẻ chẳng trụ nổi một năm liền bị đàn hặc cách chức. Còn những vị Diêm vận án sát sứ đi Vũ Châu mỗi năm, cũng không ít vấn đề.”
Tống Hoài Cẩn nheo mắt:
“Tín vương điện hạ tiến cử Lương Văn Trung nhập Hộ bộ. Chẳng lẽ bao năm nay, chính Tín vương ở kinh thành che chở cho hắn? Mà số bạc thiếu hụt, là do Lương Văn Trung tham ô?”
Phó Quyết nói:
“Rất có khả năng. Chỉ là, Phan Tiêu Hán khi tiếp nhận chức vụ, tất nhiên phát giác trong kho có thiếu hụt, nhưng lại không kịp thời tấu báo. Trong đó hẳn còn ẩn tình.”
Hắn ngừng một thoáng, lại nói:
“Nhưng mặc kệ thế nào, Phan Nhược Ngu vẫn phải bắt. Bọn chúng cả thảy bốn người, nay còn lại hai. Trong kinh không có bao nhiêu chỗ để lẩn trốn, chắc chắn hiện giờ vẫn đang ẩn náu đâu đó.”
Phó Quyết đứng dậy:
“Đi, đến địa lao xem thử.”
Trong địa lao, Hồ Thành cùng Tống Chí thân hình tiều tụy, dựa vào góc tường. Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cả hai đều kinh hãi tỉnh dậy. Ngục tốt gọi Hồ Thành ra, áp giải vào phòng thẩm vấn.
Thấy Phó Quyết và Tống Hoài Cẩn đều có mặt, hắn cúi đầu, ngồi xuống ghế.
Phó Quyết mở lời:
“Ngươi có thể không nói chỗ ẩn thân của Phan Nhược Ngu, nhưng tất biết bước tiếp theo hắn muốn làm gì.”
Hồ Thành co rụt vai:
“Ta… không biết.”
“Các ngươi muốn cứu Phan Tiêu Hán, cho rằng ông ta bị oan. Nhưng các ngươi lại tưởng uy h**p quan phủ thế này, triều đình sẽ thật sự thả người ư?”
Đầu Hồ Thành càng cúi thấp, trên mặt vừa uể oải vừa phẫn hận. Rõ ràng hắn cũng biết sự việc chẳng dễ dàng như vậy.
“Nhưng ngoài cách này, chúng ta còn biết làm sao? Trước kia quan phủ chẳng chịu minh oan cho đại nhân, bách tính cũng coi ngài là tham quan ô lại. Nay ít nhất, dân chúng sẽ hoài nghi: phải chăng đại nhân bị oan.”
“Hoài nghi được bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Hay một tháng? Các ngươi đã hạ độc hại người, lại còn uy h**p quan phủ. Từng kẻ đều là tử tội. Đợi đến khi các ngươi xử trảm, còn ai còn nhớ tới chuyện của Phan gia?”
Hồ Thành nắm chặt tay, bi phẫn quát:
“Thế thì chúng ta còn có thể làm gì?!”
“Ngươi hãy nói rõ những gì mình biết về oan tình của Phan Tiêu Hán. Nếu quả thật ông ta bị hàm oan, chẳng phải không thể điều tra minh bạch. Nhưng các ngươi cứ dùng hạ sách cực đoan này, chỉ có đường chết.”
Hồ Thành ngẩng lên nhìn Phó Quyết:
“Thật… thật sự còn có thể tra rõ sao?”
Tống Hoài Cẩn nói:
“Trước mắt ngươi là Lâm Giang Vương, người từng vì Đại Chu đánh bại vô số quân Tây Lương. Lời của Vương gia, ngươi còn không tin?”
“Lâm Giang Vương… là ngài đã đánh bại Tây Lương…” Mắt Hồ Thành thoáng sáng, lắp bắp:
“Ta… ta có thể nói. Nhưng ta sợ… ta biết chẳng nhiều nội tình…”
Phó Quyết hỏi thẳng:
“Ngươi nói có kẻ muốn hại Phan Nhược Ngu, tức là muốn giết người diệt khẩu?”
Hồ Thành lập tức gật đầu.
Phó Quyết cau mày:
“Là người của Củng Vệ ty?”
Hồ Thành lắc đầu:
“Không biết… nhưng có kẻ tuyệt đối không muốn tiểu công tử còn sống. Còn Phan đại nhân, Vũ Châu diêm vụ từ lâu đã cấu kết quan thương. Trước khi ông tới, phu dịch muối đã chẳng còn đường sống. Sau khi ông đến, tình hình khá hơn đôi chút. Nhưng Phan đại nhân không có chỗ dựa trong triều, ông căn bản không dám tấu báo sự tình.”
“Ngươi rốt cuộc biết những gì?”
“Ta… ta chỉ biết quan thương Vũ Châu cấu kết, mỗi năm quan phủ chỉ phát muối dẫn cho vài thương nhân. Nghề muối vốn lời lớn, bọn thương nhân lại phải nộp nhiều bạc cho quan lại. Về sau quan lại càng đòi nhiều, thương nhân liền bớt xén từ thân phận phu dịch muối, bắt chúng ta ngày đêm làm việc, công tiền ít ỏi vô cùng.”
“Quan viên diêm vụ, trên dưới đều tham. Đó đã thành quy củ bất thành văn ở Vũ Châu. Còn các vị Diêm vận án sát sứ, hễ tới nơi liền được khoản đãi linh đình, khi đi ít thì một vạn, nhiều thì mấy vạn lượng. Đó cũng là ‘lệ thường’. Vị án sát sứ cáo buộc Phan đại nhân kia, chính bởi Vũ Châu đã cạn bạc, Phan đại nhân không thể đáp lễ, nên hắn tức giận trở về dâng sớ đàn hặc.”
Tống Hoài Cẩn nói:
“Phan Tiêu Hán đã ở Vũ Châu hai năm. Ông ta chẳng lẽ từng tham ô? Ông ta không dám chọc tới các đại thần trong triều, vậy chẳng lẽ cũng không quản nổi đám thương nhân muối ở Vũ Châu sao?”
Hồ Thành khàn giọng đáp:
“Phan đại nhân đã tận lực không tham rồi. Các vị không biết, Vũ Châu diêm vụ quá nhiều lợi lộc. Mấy đời Diêm vận sứ trước, chẳng ai không tham, bọn họ đòi hỏi ngày càng nhiều, khiến thương nhân muối bất mãn. Cả nha môn diêm vụ, quan lại lớn nhỏ mấy chục người, từng người đều phải ‘qua tay’, số bạc ấy lớn đến kinh người. Thành thử bọn thương nhân tìm chỗ dựa trong triều. Nhà thì nương vào Vương hầu, nhà thì nương vào Thượng thư. Chỉ cần phái người đến Vũ Châu ‘chào hỏi’ một tiếng, Phan đại nhân cũng chẳng có cách nào.”
Phó Quyết cùng Tống Hoài Cẩn đều không am hiểu việc muối, lúc này nghe ra, trong đó vòng vo rối rắm đến thế, đều lấy làm kinh ngạc.
Hồ Thành nói tiếp:
“Chính là vậy, Diêm vận sứ áp chế thương nhân, thương nhân lại cung phụng họ, đồng thời tìm đến chỗ dựa lớn hơn. Bạc vốn dâng cho Diêm vận sứ thì dâng thẳng cho đại chỗ dựa kia. Như thế, Diêm vận sứ tham được ít đi, nhưng cũng ngại ngần không dám lạm quá. Còn mấy vị đại nhân trong triều kia, hằng năm đều nhận được bạc cống của thương nhân muối. Nhờ vậy mà tạm giữ được cân bằng.”
Tống Hoài Cẩn cau mày:
“Vậy số bạc thiếu hụt ở Vũ Châu, là Diêm vận sứ trước Phan Tiêu Hán để lại?”
“Phải, là hắn tạo thành. Nhưng từ trước hắn, đã bắt đầu rồi, chỉ là mọi người đều ngầm hiểu không nói ra.”
Phó Quyết trầm giọng:
“Thuế bạc của Vũ Châu diêm vụ là trọng khí của quốc gia. May là nay Đại Chu thắng trận, nếu còn cần quân lương, há chẳng phải hỏng cả đại sự?”
Hồ Thành cười khổ:
“Trong mắt họ chỉ có lợi trước mắt, nào từng nghĩ tới việc ấy. Phan đại nhân nhậm chức, dĩ nhiên phát giác ra, nhưng ông còn có thể làm sao? Số bạc thương nhân dâng, ông lại đem phân phát cho phu dịch muối, còn lập thư viện, lập Dưỡng tế viện, mưu phúc cho bách tính. Ông không muốn tham, nhưng chẳng thể không tham. Bọn thương nhân cùng chỗ dựa thấy ông đã bị kéo vào vòng, mới chịu an lòng. Nhờ thế ông mới ngồi được hai năm. Kỳ thực, ông sớm đã muốn cáo quan.”
“Những gì ta biết chỉ đến vậy. Còn chỗ dựa của thương nhân là ai, tham bao nhiêu bạc, thân phận thấp hèn như ta tự nhiên không rõ. Nếu hỏi Phan đại nhân có phải một kim một tuyến cũng chẳng động qua, ta không dám chắc, ngay ông cũng không dám chắc. Nhưng muốn đem toàn bộ tội trạng tham ô của Vũ Châu trút hết lên đầu ông, thế thì chẳng công bằng cho ông, cũng chẳng xứng đáng với hai năm tâm huyết ông bỏ ra để phu dịch muối chúng ta sống dễ thở hơn chút ít.”
Giọng hắn khàn đi, khóe mắt phiếm hồng. Hắn đưa tay lau mặt, lại nói:
“Các vị yên tâm, tiểu công tử sẽ không hạ độc nữa. Chúng ta cũng chẳng muốn có người chết. Huống hồ đạo quán nay đã bị các vị niêm phong, số độc dược còn lại cũng bị thu cả rồi.”
Tống Hoài Cẩn hừ nhẹ:
“Ngươi còn nói được lời ấy? Nếu không bắt được các ngươi, há chẳng phải vẫn còn tiếp tục hạ độc?”
Hồ Thành im lặng.
Tống Hoài Cẩn nói tiếp:
“Ngươi khai, tất cả chỗ đều là ngươi đi dò trước, Phan Nhược Ngu chưa từng động thủ?”
“Đúng vậy. Chúng ta vào kinh đã lâu, từ trước đã đi khắp thành dò xét. Phượng Hoàng Trì hội quán cũng từng rình qua, là tình cờ phát hiện họ ngày ngày đi hái liên nhụy. Những việc này, chúng ta quyết không để tiểu công tử nhúng tay.”
Ra khỏi ngục thất, Phó Quyết nói:
“Chắc chắn hắn biết Phan Nhược Ngu định làm gì.”
Tống Hoài Cẩn mím môi:
“Vậy có cần dùng hình không?”
Phó Quyết lắc đầu:
“Đến chết còn chẳng sợ, há lại sợ tra khảo? Huống hồ bản vương đoán, việc tiếp theo bọn họ định làm, có lẽ chẳng phải hại người.”
Tống Hoài Cẩn trầm ngâm. Đang lúc ấy, bước chân Phó Quyết bỗng khựng lại. Từ bên cạnh nhìn ra, hắn thấy Thích Tầm đang đứng dưới mái hiên, vừa thấy họ đi ra liền vội vã hành lễ.
Phó Quyết nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt:
“Ngươi tới—”
Thích Tầm thoáng hoảng, ngẩng mắt nhìn Tống Hoài Cẩn. Hắn nhún vai tỏ vẻ không hiểu, nàng đành theo bước.
Tới cửa, liền nghe Phó Quyết phân phó Lâm Vi:
“Đi mời Tôn Luật đến.”
Lâm Vi đi ngang qua nàng. Thích Tầm bước vào, hỏi:
“Vương gia có gì căn dặn?”
Phó Quyết mặt mày nghiêm nghị:
“Tôn chỉ huy sứ nói, vị Thục Nhi cô nương ở phủ Quốc công, là tỷ tỷ của ngươi?”
Thích Tầm giật mình, song nghĩ chuyện này không thể giấu, bèn thẳng thắn đáp:
“Không sai. Chúng ta chia cách nhiều năm, chẳng ngờ lại gặp nhau thế này.”
Thấy nàng trấn định, Phó Quyết cũng giãn mày:
“Ngươi hiểu nàng bao nhiêu?”
Thích Tầm thoáng khẩn trương:
“Thuở nhỏ còn có chút ấn tượng, nhưng những năm sau này thế nào, thuộc hạ không rõ.”
Phó Quyết rót chén trà, tùy ý hỏi:
“Khi ấy các ngươi vì sao tách nhau?”
Thích Tầm không rõ dụng ý, đáp:
“Ở Kỳ Châu, trên đường áp giải ta bị bệnh. Đến nơi thì tuyết lớn phong sơn, bất đắc dĩ phải lưu lại. Bệnh tình ta nặng, khi khởi hành, bọn họ liền đi trước.”
“Họ?”
“Vâng. Thuộc hạ có hai tỷ tỷ, một đệ đệ. Nhưng theo lời nhị tỷ, đại tỷ cùng đệ đệ đều đã mất vì bệnh.”
Phó Quyết nhìn nàng:
“Là họ bỏ mặc ngươi?”
“Cũng… cũng chẳng thể nói vậy. Khi ấy ta trọng bệnh, cần người chăm sóc. Nếu cứ theo, chỉ e trở thành gánh nặng.”
“Nhị tỷ ngươi có kể qua những năm ấy sống thế nào không?”
“Nàng nhập giáo phường ty. Tôn chỉ huy sứ chính là tìm thấy nàng ở giáo phường phương nam.”
Phó Quyết nhấp một ngụm trà, lúc này nói:
“Năm ấy, bọn chúng có thể nhẫn tâm bỏ lại ngươi, đủ thấy tình tỷ muội vốn chẳng mặn nồng. Dù khi ấy ngươi bệnh nặng, nhưng e rằng các nàng cũng chẳng thật lòng muốn mang theo.”
Thấy Thích Tầm lặng im, Phó Quyết liền biết mình đoán trúng.
“Nàng ta là kẻ vô tình. Bao năm lưu lạc chốn phong trần, ắt chịu đủ giày vò. Tuy là tỷ tỷ của ngươi, nhưng bản vương không khuyên ngươi giao du sâu.”
Thích Tầm hơi sững, ngước mắt nhìn hắn. Phó Quyết đặt chén trà xuống:
“Chuyện trước gia biến, ngươi còn nhớ rõ chăng?”
Thích Tầm không phải không nhớ rõ, mà là vốn dĩ chẳng biết được gì:
“Nhớ chẳng nhiều… năm đó ta một trận bệnh nặng, trí nhớ cũng kém đi.”
“Cũng không trọng yếu.” Phó Quyết chẳng muốn truy cứu, chỉ dặn:
“Nếu vị tỷ tỷ ấy làm khó ngươi, thì đến nói với bản vương.”
Trong lòng Thích Tầm chứa điều không thể cho ai biết, đối với Phó Quyết cũng nhiều dè chừng. Nhưng mấy lời này, lại toàn tâm vì nàng, khiến nàng bất giác gật đầu:
“Vâng—”
Trong mắt nàng thoáng hiện cảm kích, song lại dè dặt kìm nén, như sợ lộ ra điều gì. Vậy nên, trên nét mặt còn lộ vài phần e ngại. Phó Quyết nhìn dung nhan nàng, bất chợt nhớ tới giấc mộng đêm qua, tim khẽ chấn động, vội nâng chén trà lên che giấu.
Đợi đến khi Tôn Luật tới, Thích Tầm cùng Tống Hoài Cẩn đứng ngoài cửa.
Tôn Luật vừa ngồi xuống, Phó Quyết liền mở lời thẳng thắn:
“Phan Tiêu Hán bị oan, điều này, ngươi hẳn rõ.”
Sắc mặt Tôn Luật khẽ đổi:
“Vương gia nói vậy, là có ý gì?”
“Đường đường Củng Vệ ty, nếu ngay cả vụ án Vũ Châu diêm vụ còn chẳng tra rõ, vậy bao năm nay ngươi chẳng phải vô dụng? Chỉ vì vụ án này khó tra, kẻ tội còn lớn hơn cả Phan Tiêu Hán. Nhưng kẻ ấy đến ngươi cũng kiêng dè, nên ngươi mới muốn để Phan Tiêu Hán chịu thay.”
Mặt Tôn Luật thoáng khó coi:
“Vương gia không bằng không chứng, sao lại suy đoán hồ đồ?”
“Ngươi cũng đang do dự. Vụ án Củng Vệ ty điều tra, đa phần chẳng thể lộ ánh sáng. Ngươi từng che đậy cho hoàng tộc không ít lần. Nhưng tham ô ở Vũ Châu quá lớn, chỉ sợ ngươi cũng khó chịu. Lần này đến cả thánh thượng cũng chẳng tiện dung túng. Ngươi có từng nghĩ, căn nguyên của Vũ Châu tham ô ở đâu?”
Mặc kệ sắc mặt Tôn Luật u ám, Phó Quyết vẫn nghiêm nghị nói.
Tôn Luật nhìn hắn chằm chằm, rồi bỗng ngả lưng ra sau, nhạt nhẽo cười một tiếng:
“Vậy Vương gia thử nói, căn nguyên ở đâu?”
Lời đối đáp mơ hồ truyền ra ngoài. Thích Tầm cùng Tống Hoài Cẩn liếc nhau, đều lo lắng. Dù sao Tôn Luật chấp chưởng Củng Vệ ty, là thân tín của Kiến Chương đế!
Phó Quyết nói:
“Căn nguyên chính là chế độ muối dẫn. Muối trường do quan phủ quản lý, nói thẳng là của bệ hạ. Nhưng bệ hạ không thể chỗ nào cũng giám sát, nên giao xuống cho quan lại. Mà thương nhân nào được buôn quan diêm, toàn do quan lại định đoạt. Thế mới sinh ra tham ô từ dưới lên.”
“Quan lại tham không đáy, thương nhân cũng chẳng chịu thiệt. Hoặc hà khắc phu dịch, hoặc nâng giá muối. Khổ nhất là phu dịch muối và dân mua muối. Mà quan thương cấu kết, bòn rút lớn, chính là thất thoát thuế của bệ hạ.”
Nghe hắn phân tích mạch lạc, Tôn Luật sắc mặt cũng dịu đi đôi phần:
“Điều này ai chẳng rõ. Song chế độ muối sắt thi hành hơn trăm năm, chỉ vì một vụ tham ô, Vương gia lại muốn đổi cả chế độ?”
Phó Quyết nói:
“Há chẳng thể đổi? Đổi tất chọc giận kẻ nương muối sinh lợi, nhưng nếu chẳng đổi, sớm muộn sẽ có nơi khác thất thoát cả triệu lượng. Chỉ một khoản ấy đủ dựng mấy chục vạn tinh binh. Đại Chu nhờ đó mở mang bờ cõi, cần gì thắng trận rồi còn bị hoà đàm?”
Tôn Luật lần này bật cười thực sự:
“Vòng vo một hồi, lại quay về chuyện chiến sự. Vương gia rốt cuộc muốn nói gì?”
Phó Quyết trầm giọng:
“Vụ án Vũ Châu phải xử nghiêm. Hơn nữa, nên nhân đây cải cách chế độ muối dẫn.”
Lông mày Tôn Luật càng nhướn cao:
“Vẫn quay lại chuyện điều tra. Ý ngươi là, phải lôi kẻ đứng sau Phan Tiêu Hán ra. Nhưng ngươi có biết đó là ai không?”
Phó Quyết mặt không đổi sắc:
“Triệu Thuần.”
Tôn Luật lập tức ngồi thẳng dậy.
Phó Quyết tiếp lời:
“Lương Văn Trung là người của Triệu Thuần. Lợi tức hắn thu ở Vũ Châu, tất Triệu Thuần cũng có phần. Bệ hạ thương yêu vị tiểu đệ này, Triệu Thuần nhìn bề ngoài là cột trụ Đại Chu. Nhưng việc lần này, e trong lòng bệ hạ cũng phẫn nộ.”
Tôn Luật giọng lạnh như băng:
“Ngươi đã rõ thế, lẽ nào muốn bệ hạ giết Tín vương?”
Phó Quyết lặng yên một thoáng, chợt hỏi ngược:
“Ngươi nắm Củng Vệ ty bao năm, tay dính bao nhiêu oan hồn?”
Tôn Luật cười nhạt:
“Liên can gì đến ngươi?”
Phó Quyết đáp:
“Tự nhiên chẳng liên can. Nhưng trăm năm sau, Phó thị ta trung liệt đầy môn. Còn Tôn thị ngươi, e chỉ còn vài dòng sử quan ghi, gọi ngươi chẳng qua là ưng khuyển triều đình.”
Nụ cười nhạt nơi môi Tôn Luật vụt tắt. Hắn rít giọng:
“Ngươi có biết mình đang nói gì?”
Phó Quyết thở dài:
“Trung ngôn nghịch nhĩ.”
Tôn Luật bật dậy:
“Ta cũng khuyên ngươi, dù có công huân ngập trời, cũng đừng thò tay vào chỗ không nên, kẻo khiến Phó thị tuyệt tự!”
Phó Quyết cau mày, song Tôn Luật không nói thêm, xoay người bỏ đi.
Cửa mở, bên ngoài Thích Tầm và mọi người đều nín thở. Tôn Luật quét mắt lạnh lùng, sải bước rời đi. Đợi tiếng chân xa dần, họ mới dám ngẩng lên.
Thích Tầm lo lắng nhìn vào phòng, chẳng biết sự tình rốt cuộc ra sao. Lúc này, Phó Quyết thong dong bước ra, thần sắc thản nhiên, như đã tính trước.
“Vương gia, Tôn chỉ huy sứ hắn—”
“Không sao, vốn đã lường được.” Nói vậy, nhưng sắc mặt Phó Quyết thoáng trầm xuống, lập tức phân phó Lâm Vi:
“Chuẩn bị xe ngựa, bản vương muốn vào cung một chuyến.”
Lâm Vi lĩnh mệnh rời đi.
Tống Hoài Cẩn cũng không nhịn được, hỏi:
“Vương gia muốn diện thánh?”
Phó Quyết gật đầu.
Tống Hoài Cẩn liếc nhìn hướng Tôn Luật rời đi, nói:
“Lời hắn tuy khó nghe, nhưng… đó rốt cuộc là Tín vương. Vương gia vì vụ án này, hà tất vô cớ tự chuốc lấy họa?”
Nghe vậy, lòng Thích Tầm càng thêm lo lắng. Phó Quyết thấy nàng chăm chú nhìn mình, khóe môi khẽ cong:
“Cũng chẳng phải chỉ để tra án. Nếu việc này thành, thì coi như tích được một phen đại công đức.”
Thích Tầm nghe hắn thản nhiên nói thế, ngoài nỗi lo lại dâng lên một cơn chấn động. Nàng làm ngỗ tác, giải oan cho người chết, tích lũy chút công đức nhỏ nhoi. Còn việc Phó Quyết định làm, chính là công đức lớn lao. Nhưng nếu vì vậy mà hắn phải chìm sâu vào vũng bùn quyền lực, vậy thì có đáng chăng?
“Vương gia, xin ngài cân nhắc…”
Phó Quyết dịu giọng:
“Chẳng nặng nề như các ngươi nghĩ. Có lẽ còn đường dung hòa. Vì chuyện này mà đặt bản thân vào hiểm cảnh, chưa hẳn đáng. Bản vương tự biết chừng mực.”
Nói xong, thấy đã gần giờ, hắn cất bước ra ngoài. Thích Tầm và Tống Hoài Cẩn theo sau. Không ngờ mới nửa buổi, sự tình đã đến mức này. Phó Quyết tuy là dị tính vương trẻ tuổi nhất, song dị tính vương, dẫu sao cũng chẳng thể so với tiểu đệ được thánh thượng sủng ái nhất.
Ra khỏi nha môn, Phó Quyết lên xe ngựa, chẳng bao lâu đã đi xa. Thích Tầm nhìn cỗ xe dần khuất nơi cuối phố, lòng sinh hoảng hốt. Nàng không nhịn được hỏi Tống Hoài Cẩn:
“Thiếu khanh đại nhân, kết cục tệ nhất sẽ là gì?”
Tống Hoài Cẩn đáp:
“Vương gia vừa phong vương, lại vào lúc hòa đàm. Thánh thượng nhiều lắm cũng chỉ giận dữ, không tiện xử trí công khai. Nhưng nếu Tín vương hay tin, chờ sau khi hòa đàm chấm dứt, thì chưa biết sẽ thế nào. Vương gia vốn thân phận tôn quý, nếu đến khi ấy lại mất lòng tin của thánh thượng, chỉ e hậu hoạn vô cùng.”
Thích Tầm nghe mà tim thắt lại. Nhưng đồng thời, nàng cũng thấy đây mới chính là Phó Quyết: giữa lửa khói chiến trường rèn nên can đảm, một lòng trung nghĩa, cô dũng vô ngại, chẳng giống đám quan lại trong triều. Nhìn xe ngựa sắp biến mất nơi cuối phố, lòng nàng chợt sinh một ý nghĩ: bí mật của nàng, cho dù bị hắn thấu rõ, cũng chẳng sao. Bởi hắn tất hiểu nỗi khổ trung thần lương tướng mang oan khuất mà chẳng thể kêu trời.
Đến giờ Ngọ, Giang Mặc tới Hình bộ, thấy Thích Tầm mang nỗi ưu sầu, còn Tống Hoài Cẩn đang chuẩn bị khẩu cung của Hồ Thành và Tống Chí, sắc diện cũng nặng nề.
Hắn hỏi mới hay, vụ án Phan Tiêu Hán còn lắm ẩn tình, mà Phó Quyết lại muốn nhân cơ hội này tra cho minh bạch. Hắn đã nhập cung chưa về, chẳng rõ hậu quả thế nào, bởi vậy Thích Tầm mới lo lắng khôn cùng.
Giang Mặc ngẫm một lát rồi nói ra ý định:
“Người của Tuần phòng doanh khi lục soát Vĩnh Khang Phường, có người nói thấy kẻ giống hệt Phan Nhược Ngu trong tranh vẽ. Ta đã phái người truy bắt, đặc biệt đến báo một tiếng.”
Nghe vậy, tinh thần Tống Hoài Cẩn phấn chấn hẳn:
“Vậy ta cũng dẫn người Đại Lý Tự cùng đi. Cho dù cha hắn bị oan, nhưng nay hắn vẫn là tội phạm số một.”
Hắn giao khẩu cung cho tiểu lại Hình bộ, rồi tự đi điều nhân thủ.
Giang Mặc quay sang nhìn Thích Tầm:
“Ngươi lo lần vào cung này Vương gia bất lợi?”
Ánh mắt hai người chạm nhau. Thích Tầm muốn gật mà không gật nổi.
Giang Mặc trầm mặc giây lát, rồi nói khẽ:
“Hắn thân phận hiển hách, không vì một vụ án nhỏ mà bị trách phạt. Có lẽ chỉ là thử thăm dò thôi.”
Thích Tầm không biết đáp sao. Ngoài kia, Tống Hoài Cẩn đã gọi Giang Mặc, hắn liền quay bước. Đi được mấy bước, lại ngoái nhìn, thấy Thích Tầm cúi mi, thần sắc thất thần.
Chiều ngả bóng, Phó Quyết vẫn chưa trở lại. Thích Tầm thân là ngoại nhân, ở Hình bộ cũng chẳng tiện, vài tiểu lại quen biết hỏi nàng chờ ai, nàng chỉ cười gượng, chẳng tiện nói là đợi Phó Quyết.
Đợi đến hoàng hôn ráng đỏ đầy trời, cuối cùng vang lên tiếng bước chân náo động bên ngoài. Nàng chợt giật mình, vội chạy ra hành lang, quả nhiên bắt gặp Phó Quyết trở về!
Vẫn bộ nguyệt bạch hoa bào buổi sáng, vai áo phủ ráng vàng, càng tôn thêm phong thần tuấn nhã. Hắn dường như không ngờ nàng còn đợi ở đây, thoáng ngạc nhiên, bước thẳng tới:
“Ngươi sao vẫn chưa về?”
Trái tim Thích Tầm đập dồn dập:
“Thuộc hạ muốn đợi… tin tức của Vương gia.”
Phó Quyết thấy trong mắt nàng ánh lên niềm hân hoan, dung nhan dưới hoàng hôn như hoa đào tháng ba, đôi mắt trong sáng chuyên chú nhìn hắn. Ý cười liền hiện nơi khóe mắt hắn:
“Đợi ta… tin tức của ta. Vậy xem ra, bản vương không khiến ngươi thất vọng.”
Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Đánh giá:
Truyện Ngỗ Tác Kinh Hoa - Bạc Nguyệt Tê Yên
Story
Chương 107: Thất tình khổ (8) – Song phương chạy đến
10.0/10 từ 45 lượt.