Nghiệt Lệ
Chương 7: C7: Bị phạt
Vậy là giờ không chỉ một cái mặt mèo mà ba cái liền. Uyển Như nhìn mặt Khiêm ca mà cười khúc khích. Hạo Khiêm bất mãn nói."Huynh chỉ cười muội thôi chứ có trêu muội đâu mà muội đi mách sư phụ."
Nàng tay bẩn toàn nhọ bôi lên mũi của Khiêm huynh nói.
"Thế càng phải bôi."
Đại sư huynh mặt cũng lấm lem liếc liếc mắt tới Uyển Như mà không nói gì. Hạo Khiêm thấy không nói được nàng quay sang nói với sư phụ đang ngồi uống trà trên ghế đá.
" Sư phụ à người có thiên vị quá không vậy? Con mới là đồ nhi gắn bó với người 5 năm của người mà."
Đại sư huynh bĩu môi nói." Ta chục năm vẫn còn bị vậy nữa là."
Nhất Giả nhấp một ngụm trà nói. " Ta không biết gì hết á. "
Mãi một lúc sau nàng đi rửa mặt thì mới tha để hai người họ ăn cơm. Ăn cơm xong sư phụ của nàng liền nói.
"Đi theo ta."
Uyển Như vâng lời đi theo Nhất Giả. Hai người đi đến một nơi khác xa với cái nhà kia, tận sâu trong rừng núi.
"Từ giờ nơi này sẽ là nơi tập luyện của con."
Uyển Như gật gật, Nhất Giả phổ biến các cấp của yêu ma, tu sĩ. Sau cùng là bài học hôm nay của nàng. Họ cùng đi đến một con suối có một tháp nước lớn. Nhất Giả vuốt vuốt râu nói.
"Bài học đầu tiên của con là ngồi thiền trong tháp nước này."
Nhất Giả dậy cô cách ngồi thiền đúng cách, cách hít thở khí trời. Chỉ nàng xong cũng đi mất, để tự nàng tập luyện.
Nàng cứ thế tập luyện vài ngày tự lấy sách đọc có gì khó hiểu có thể hỏi sư phụ hoặc đại sư huynh. Ngày nào cũng đến chỉ nàng một lúc rồi đi. Một hôm trong khi Uyển Như đang cởi giày chuẩn bị đi ngồi thiền trong tháp nước thì một tiếng gọi quen thuộc gọi nàng.
"Sư muội."
Uyển Như quay lại đằng sau thấy đại sư huynh và Khiêm ca. Nàng nghiêng đầu hỏi.
"Sao hai huynh có thể đến đây vậy?"
Khiêm ca cười nói. "Nhờ đại sư huynh cả đó."
Luân Bằng phe phẩy cái quạt nói.
"Chẳng phải là do sư đệ cứ nài nỉ ta đi tìm nơi sư muội tập luyện sao?"
Sư huynh xua xua tay nói. "Làm gì có."
Uyển Như chỉ tay yêu ranh nói. "Sư phụ để chúng ta tập luyện xa như vậy để mình chú tâm tập luyện hơn, thế mà hai huynh lại trốn tập luyện ha. Muội sẽ đi nói sư phụ cho coi."
Nói xong xốc váy định chạy đi thật thì hai huynh cản lại, Khiêm huynh nói.
"Ta có đồ ngon cho muội mới rủ muội đi. Ai ngờ muội lại bạc tình như vậy chứ?"
Mắt Uyển Như lóe sáng nói." Ta chỉ bỡn cợt chút thôi."
Nàng quàng tay cổ của hai huynh nói.
||||| Truyện đề cử: Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện |||||
"Nào đi thôi."
Hai huynh cười cười rồi bám chặt tay trên vai họ nhấc nàng lên đi đến một cái cây cộc đầu nàng vào cây rồi thả ra khiến nàng ngã nhào xuống đất. Cả hai cười hả hả nhân lúc nàng vẫn chưa tỉnh táo liền chạy đi. Uyển Như thấy họ bỏ trốn liền nhanh nhảu đi theo nói. "Chờ sư muội với."
Cả ba người đi cùng nhau, Uyển Như không biết lấy cái que gỗ ở đâu ra mà nghịch ngợm với nó. Sư huynh Khiêm đột nhiên đứng lại nói.
"Tổ ong kìa."
Uyển Như nói đế theo. " Trông ngon quá."
Khiêm ca nói. " Hay chúng ta lấy tổ ong đó đi."
Đại sư huynh từ nãy giờ không nói gì liền bất ngờ nói.
"Không được. Nếu như một trong hai người bị đốt chúng ta sẽ bị nghi ngờ dò hỏi rất có thể sư phụ sẽ phạt đó."
Uyển Như cứ nhìn cái tổ ong miết. Dù sao khi ở đây thì sơn hào sản vị thì làm gì có. Tổ ong có thể nói bây giờ là xa xỉ. Nàng nuốt tiếc nói.
"Hay là kêu sư phụ lấy chúng?"
Đại sư huynh cương quyết, lạnh bạc nói." Càng không được."
Thấy hai sư đệ sư muội buồn rầu, Luân Bằng muốn bù đắp cho họ nói.
"Ta biết một chỗ rất hay ho."
Hai người liền tươi tỉnh chăm chú nhìn đại sư huynh. Thấy hai người lại có sức sống trở lại quay người nói.
"Đi theo ta."
Hai người lon ton đi theo. Cứ đi cứ đi vượt qua một hang đi qua một con suốt và đi đến một cánh đồng hoa thủy tiên vàng ở rìa núi. Nàng vui vẻ chạy vòng quanh nói.
"Đẹp quá. Ở đây còn có thể ngắm cả hoàng hôn nữa."
Hạo Khiêm lại chú ý đến mấy chú thỏ rừng đang vui chơi, vui đùa cùng chúng.
Đại sư huynh đứng nhìn ngắm hai người vui chơi. Sau khi vui chơi đã đời thì họ cũng chịu đi về. Trên đường đi thì Uyển Như phát hiện mình đã làm miếng ngọc bội mà sư phụ đưa cho. Nàng hốt hoảng nói.
"Đâu rồi đâu rồi. Không thấy ngọc bội đâu cả."
Đại sư huynh lo lắng nói." Gì cơ, sao lại mất được."
Uyển Như điên cuồng tìm kiếm chạy đi chạy lại những chỗ cũ nàng chơi.
"Không thấy đâu cả."
Cả kể Khiêm ca và Luân Bằng tìm giúp nàng cũng không thấy. Hạo Khiêm nói. "Đi đến bờ suối tìm đi."
Họ đến bờ suối, moi móc khắp nơi cũng không thấy. Đại sư huynh thấy trời sắp tối hẳn nói.
" Đi về thôi, tối là chúng ta không tìm được đường về đâu."
Cả ba đi về cố gắng giấu nhẹm chuyện này đi. Nhưng làm sao có thể múa rìu qua mắt thợ được. Sư phụ từ lâu đã ngồi trên sạp dọn một bàn đồ ăn. Sư phụ vẫy vẫy tay nói.
"Nhanh không đồ ăn nguội hết."
Trong lòng của mỗi người đều lo lắng sợ sư phụ phát hiện nhưng ngoài mặt thì vẫn tươi tắn như không có chuyện gì xảy ra. Sư phụ cười cười hỏi.
"Hôm nay cả ba đứa về cùng lúc luôn cơ đấy."
Có lẽ vì quá lo lắng mà họ đã quên che dấu việc trốn học đi chơi. Đại sư huynh bào chữa.
"Hì hì trùng hợp thật."
Sư phụ liếc mắt vào nàng trầm giọng nói." Ngọc bội của con đâu Uyển Như."
Nàng nghe câu nói đó tim này như muốn nhảy ra khỏi lồng ngựa nhưng mặt vẫn điềm đạm nói.
"Con để trong phòng rồi."
Sư phụ trầm lắng nhưng lại cũng không tra cứu gì thêm.
Cả ba ngồi vào bàn, mời sư phụ ăn cơm, đại sư huynh đang sới cơm thì đột nhiên khựng lại lấy từ trong nồi niêu cơm một miếng ngọc. Bốn mắt nhìn nhau, sư phụ cười hiền từ nhìn nàng.
Đại sư huynh cúi đầu không nói gì, Khiêm ca thì ôm đầu bất lực. Uyển Như đã bị phạt, hình phạt là cầm cái niêu cơm trong có miếng ngọc quỳ ở bên ngoài mà phải đứng hết đêm và không được ăn cơm.
Uyển Như bực dọc vì mãi không nghĩ tại sao miếng ngọc ở trong niêu cơm. Không lẽ giờ nàng đã già nên lú lẫn để cả miếng ngọc trong nồi niêu cơm lúc nấu.
Nàng quỳ mặc dù ê chân nhưng cơn buồn ngủ kéo đến thì nàng vẫn bất chấp ngủ. Đang ngủ ngon thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
"Này này, có đói không ta mang cơm đến cho sư muội này?"
Nàng bừng tỉnh, người trước mắt nàng là đại sư huynh. Luân Bằng trên tay cầm một chén cơm trắng. Cơn đói làm Uyển Như vật vã, nàng dùng hết sức lực cuối cùng gật gật đầu nói.
"Có có."
Đại sư huynh đưa bát cơm trắng và đũa cho nàng. Uyển Như để niêu cơm xuống cầm bát lên định ăn thì nàng và đại sư huynh nghe thấy tiếng bước chân đi đến.
END
Nghiệt Lệ